Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 480: Khuyên bảo

[HIDE-THANKS]
Thạch Hiểu Ân buồn rầu xoa mặt, không định đáp lại hai người này nữa, ai ngờ tiểu cô nương lại ngồi phịch xuống bên cạnh hắn, thở dài "Haizz" một tiếng.

Thạch Hiểu Ân không khỏi quay sang nhìn bé, lúc này mới nhận ra, "À, là muội út của Chu ngũ à."

Mãn Bảo gật đầu, hỏi: "Vậy cha huynh có sao không ạ?"

Thạch Hiểu Ân sửng sốt hồi lâu mới hiểu được ý bé, hắn rề rà trả lời: "Ông ấy có thể có chuyện gì chứ."

"Cha huynh hào phóng thật đấy."

Chu tứ lang cũng đặt mông ngồi ở bên cạnh Mãn Bảo, nói: "Tính tình cha huynh tốt thật."

Thạch Hiểu Ân: .

Mãn Bảo lại "Haizz" một tiếng, nói: "Thạch đại ca, huynh vẫn nên bỏ đánh bạc đi, trên đời này, mười dân cờ bạc thì có chín người thua nhiều thắng ít, cuối cùng đều táng gia bại sản cả, người còn lại là người cai đánh bạc, hy vọng huynh có thể làm người kia."

Thạch Hiểu Ân nhíu mày, không ngờ một đứa trẻ cũng dám dạy đời hắn, hắn tung hoành sòng bạc bao nhiêu năm, cũng chỉ mấy năm nay mới xui xẻo thua nhiều thắng ít thôi, chỉ cần cho hắn đủ tiền, tất nhiên hắn có thể gỡ được vốn về, thậm chí còn có thể gỡ được một khoản lớn..

Vừa thấy sắc mặt của hắn, huynh muội Mãn Bảo liền biết hắn nghe không lọt tai.

Mãn Bảo bèn không khuyên nữa, đứng dậy định đi.

Chu tứ lang lại đưa tay vỗ vai hắn, nói: "Thạch đại gia, ta cũng từng đánh bạc đấy, sau đó không chỉ mất hết sạch tiền, còn mang thêm nợ, tuy rằng lời này của muội muội ta không quá êm tai, nhưng lại có lý. Trong sòng bạc chẳng có mấy người tốt đâu, người bài bạc càng không có mấy ai có kết cục tốt, huynh vẫn nên cai đi."

Chu tứ lang nhìn mình độ người, nói: "Cho dù không phải vì mình, thì cũng nên vì người nhà huynh chứ, huynh xem tuổi này của huynh, chắc cũng phải có vợ con rồi đúng không, còn cha hẳn cũng lớn tuổi rồi, nhà huynh cũng đâu thiếu tiền, hà tất phải lăn lộn ở sòng bạc?"

Lần trước là do Chu tứ lang cùng theo tới huyện thành nộp thuế lương thực, cầm tiền riêng của mình đi nhầm vào sòng bạc, sau đó nhìn thấy người trong đó thắng được rất nhiều tiền.

Hơn nữa còn có tiểu nhị sòng bạc đến mời chào dụ dỗ, hắn liền đi vào.

Bây giờ hồi tưởng lại hắn còn thấy rất khó hiểu, rõ ràng lúc đầu hắn chỉ muốn vào để kiếm một khoản tiền nhỏ mua nhiều thịt ăn thôi mà..

Thật ra lúc đầu vận may của hắn cũng không tệ, thắng được vài ván, vốn dĩ đã định đi rồi, nhưng chân lại không nhấc ra nổi, cứ tiếp tục đánh mãi đánh mãi, kết quả không chỉ mất hết tiền vừa thắng được, còn mất cả tiền trước đó của mình.

Đã thế thì hắn càng không thể đi nổi, có người trong sòng bạc đi ra nói bằng lòng cho hắn mượn một ít tiền, hắn liền mượn.

Sau đó bất tri bất giác, còn chẳng nghe thấy tiếng tiền rơi, có thắng có thua, hắn lập tức đi tong mười lăm lượng.

Đến giờ nghĩ lại, Chu tứ lang vẫn không khỏi nuốt nước miếng sợ hãi, nói lời thấm thía lần nữa: "Thạch đại gia, nhà huynh không thiếu tiền, cai đánh bạc rồi làm việc chăm chỉ là có thể kiếm lại được, nhưng nếu thua hết cả gia nghiệp, muốn kiếm về thì khó khăn lắm."

Thạch Hiểu Ân rất không vui, vì thế nghiêng đầu liếc xéo Chu tứ lang, ngươi nghĩ ngươi là ai?

Nghĩ người nào cũng có tuỳ tiện tới dạy dỗ hắn?

Chưởng quầy vẫn luôn lưu ý bên này thấy thế, lập tức nhanh chân bước lên ngăn Thạch Hiểu Ân lại, nở nụ cười cảm kích với Chu tứ lang.

Xưa nay Chu tứ lang luôn nhanh nhạy, tất nhiên sẽ không thể không hiểu cảm xúc của Thạch Hiểu Ân.

Vốn dĩ hắn cũng là nhìn mình độ người thôi, nghĩ hai người bọn họ đều từng trải qua việc này, cho nên mới nói mấy lời sâu sắc.

Bây giờ xem ra, đúng là không nên nói.

Chu tứ lang gật đầu với chưởng quầy, cũng chẳng thèm quan tâm Thạch Hiểu Ân có nghe lọt không nữa, kéo Mãn Bảo cáo từ.

Chỉ là đi được vài bước, Chu tứ lang vẫn không nhịn được quay đầu lại nói: "Thạch đại gia, nếu sau này huynh còn muốn bán cửa hàng, thì có thể tìm nhà chúng tôi nhé, huynh cũng biết lão ngũ nhà tôi rồi đấy, tuy nhà chúng tôi không có nhiều tiền lắm, nhưng sẽ không làm mấy chuyện lật lọng đâu."

Thạch Hiểu Ân giận đến mức hai mắt trợn ngược, lấy năng lực của hắn, nói không chừng đến mai là vận khí đã khác rồi, sao có thể còn phải bán cửa hàng nữa?

Rõ ràng người này đang rủa hắn!

Chờ đến khi huynh muội Chu tứ lang đi xa, chưởng quầy đang giữ Thạch Hiểu Ân không khỏi rơi nước mắt khuyên: "Thiếu gia, ai cũng nói người ngoài cuộc tỉnh táo, tôi thấy vị lang quân này nói rất đúng, ngài nên nghe lời khuyên một chút đi."

Thạch Hiểu Ân đẩy tay hắn ra, nói: "Bớt dong dài, trong nhà thiếu chút tiền chơi ấy của ta sao? Là cha ta không muốn đưa tiền cho ta ấy.."

Chưởng quầy không còn lời gì để nói, tuy nhà địa chủ có lương thực dư thừa, nhưng cứ đánh bạc như vậy, có nhiều lương thực đến đâu cũng có thể tiêu sạch.

Hiển nhiên, Thạch Hiểu Ân lại không ý thức được điểm này, đặc biệt là hôm nay khi hắn muốn bán cửa hàng đi, không phải cha vẫn phái người đến trả nợ giúp hắn đó sao?

Hiển nhiên không phải trong nhà không có tiền, chỉ là không cho hắn tiêu mà thôi.

Chu tứ lang vừa đi vừa lắc đầu, thở dài không ngừng.

Mãn Bảo cũng đã ném chuyện của Thạch Hiểu Ân ra sau đầu, theo bé thấy, Thạch đại gia cũng chỉ là một người xa lạ khá quen thuộc, là một người chơi bài bạc khiến người ta thấy tiếc mà thôi.

Luận mức độ quen thuộc, còn kém hơn cả nhà hàng xóm Lại Tử ở gần nhà bé.

Nếu mỗi một người chơi bài bạc bé biết bé đều phải thương cảm một lần, vậy đoán chừng là phải thương tiếc nhiều lần lắm.

Cho nên mới đi khỏi cửa hàng kia chưa được bao xa, Mãn Bảo đã lại tràn đầy hứng thú ngắm nghía khắp nơi, sau đó kéo Chu tứ lang vào một cửa hàng.

Bé nhìn thấy trong đó có bán gương đồng.

Chu tứ lang thấy bé bỏ tiền mua ba cái gương, không nhịn được nói: "Thật ra làm con gái cũng không tệ, hay được nhận quà."

Mãn Bảo ngẫm nghĩ, đúng nhỉ, hình như bé chỉ lo mua quà tặng cho các chị dâu và đám Đại Nha, đã quên mua quà cho các ca ca và đám cháu trai rồi.

Nhưng phải mua gì cho con trai đây?

Mãn Bảo suy nghĩ, cuối cùng hai mắt sáng lên, nói: "Tứ ca, chúng ta đi mua thịt lợn đi, lại mua thêm một cái chảo sắt, về nhà bảo chị dâu làm món ngon cho chúng ta."

Nàng nói: "Bởi vì các huynh không có quà, cho nên muội bằng lòng mua thêm một miếng thịt, đến lúc đó bảo đại tẩu nấu cho các huynh ăn."

Chu tứ lang: .

Có điều hắn cũng nhanh chóng chuyển trạng thái từ hết chỗ nói sang lập tức bế bé đi mua đồ, "Đi, chúng ta đi xem chảo sắt trước."

Nhờ phúc của Mãn Bảo, Chu tứ lang không chỉ từng được ăn món xào từ chảo sắt, mà còn từng được nhìn thấy cái chảo sắt to ở nhà họ Bạch, cái kia đúng là..

Nông cụ nhà hắn còn chưa dám dùng nhiều sắt như vậy.

Tới tiệm thợ rèn hỏi giá, bọn họ mới biết, chảo sắt cũng không phải là đều được làm bằng sắt tất, chẳng qua cũng rất đắt, còn đắt hơn nông cụ nhà bọn họ.

Chu tứ lang hỏi giá xong thì lập tức quay người kéo Mãn Bảo định đi.

Mãn Bảo lại nhớ tới đủ loại món ngon ở nhà Bạch Thiện Bảo, nghĩ nếu nhà bọn họ mà mua chảo sắt, thì chắc chắn đại tẩu cũng nấu được, vì thế không muốn đi nữa.

Thợ rèn thấy tiểu cô nương kia ôm cây cột không đi, không khỏi buồn cười, hắn lấy khăn lông xoa mồ hôi trên cổ, cười nói: "Chàng trai, muội muội cậu đã muốn mua thế thì cậu mua cho nàng đi."

Chu tứ lang phiền muộn nói: "Nhưng cái này đắt quá."

"Cậu cũng không xem trên này có bao nhiêu sắt," thợ rèn nói: "Bây giờ đã là rẻ rồi đấy, chứ tám chín năm trước, lúc biên quan còn đánh giặc ấy, cậu có muốn mua cũng chẳng có chỗ nào bán mà mua đâu."

Mãn Bảo liền ngẩng đầu nhìn tứ ca bé, ôm cây cột không chịu đi, "Tứ ca, mua đi, mua đi mà."

Chu tứ lang buồn bực nói: "Ta sợ mua về cha sẽ đánh ta."

"Không đâu, chúng ta mua thịt lợn về rồi bảo đại tẩu làm mấy món ngon, cha sẽ không tức giận."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 481: Mùi thịt

[HIDE-THANKS]
Cuối cùng Chu tứ lang vẫn đồng ý, chủ yếu là nếu không mua thì Mãn Bảo sẽ không đi.

Tận đến khi vác chảo sắt đi rồi, Chu tứ lang vẫn còn sầu lo, "Nếu mà cha hỏi, thì bảo là do muội cứ nhất quyết đòi mua nhé?"

"Tứ ca, gần đây muội đã đắc tội cha nhiều lắm rồi, hay là lần này huynh gánh đi."

Chu tứ lang buồn bực, "Cha sẽ đánh ta."

"Cha cũng sẽ đánh muội."

"Sẽ không đâu."

"Muội cảm giác là sẽ."

Hai anh em không ai thuyết phục được ai, kết quả khi bọn họ khua xe bò về nhà, Chu lão đầu lại không ở nhà!

Chu tứ lang giống như tên trộm vác chảo sắt vào phòng bếp, quyết định giấu được bao lâu thì giấu, chờ đến khi ăn cơm tối thì bảo đại tẩu nấu món ngon là được.

Chu nhị lang lắc đầu mỉm cười, bảo bọn trẻ dọn hết đồ trên xe bò xuống.

Mãn Bảo đã ôm tay nải đựng trang sức đi tìm mẫu thân và mấy chị dâu.

Mấy người phụ nữ trong nhà đều đang tụ tập hết ở nhà chính, Ngũ Đầu và Lục Đầu được ôm vào lòng ngồi đối diện nhau chơi, cũng không biết hai đứa trẻ đang bi bô nói cái gì.

Tiền thị thì đang kéo sợi đay, Chu Hỉ làm trợ thủ cho bà.

Sau trung thu bọn họ sẽ phải đi nộp thuế, cần nộp đủ vải bố, nhưng nhà họ lại không có bao nhiêu, đúng lúc năm nay cũng trồng thừa đay, dù sao bây giờ cũng đang rảnh, các nàng bèn kéo số đay này, xong thì dệt thành vải bố, sang năm cũng có thể may thêm mấy bộ quần áo mới cho trẻ con trong nhà.

Chờ đến khi Mãn Bảo lấy một đống hộp đưa cho các nàng, mọi người bao gồm cả Tiền thị đều khẽ mỉm cười, biết ngay là đứa trẻ này vào thành mua quà tặng.

Các nàng còn đang nghĩ không biết là cái gì, kết quả vừa mở ra, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Mấy người Phùng thị cũng không ngờ Mãn Bảo sẽ hào phóng như vậy, thế mà mua vòng bạc cho các nàng, theo bản năng nhìn về phía mẹ chồng, liền thấy hộp của bà là màu vàng cam, vừa nhìn là biết không giống với các nàng.

Đám người Phùng thị há hốc mồm, lại quay đầu nhìn tiểu Tiền thị, thấy hộp của nàng cũng là vòng vàng.

Mấy chị em dâu không khỏi quay sang nhìn Chu Hỉ, phát hiện Chu Hỉ cũng là hộp vòng bạc giống các nàng, Phùng thị và Hà thị liền phục, suy nghĩ đầu tiên của hai người là, lúc cha chồng về sẽ không tịch thu vòng tay của các nàng chứ?

Phùng thị khẽ nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi Mãn Bảo: "Mãn Bảo, muội có mua đồ cho cha không?"

Mãn Bảo nghĩ đến thịt heo đã mang vào phòng bếp, gật đầu khẳng định, "Mua ạ."

Mấy người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Tiền thị cũng cười khép hộp lại, hỏi, "Con mua gì cho cha con?"

"Con mua thịt, mua rất nhiều rất nhiều thịt, đại tẩu, bữa tối tẩu nấu thịt kho tàu nhé, chắc chắn cha sẽ rất thích ăn."

Tiền thị liền trầm mặc, mấy người con dâu cũng trầm mặc.

Mãn Bảo gãi mặt, "Sao vậy ạ?"

Tiền thị thở dài sầu lo, đưa tay xoa đầu Mãn Bảo, hỏi: "Vậy không mua cho các ca ca của con hả?"

Mãn Bảo sầu lo nói: "Còn phải mua cho các ca ca ạ? Phải tốn rất nhiều tiền đấy ạ, hay là chờ lần sau con kiếm được khoản tiền lớn khác thì lại mua cho các ca ca sau."

Tiền thị liền dí trán bé nói: "Giờ thì lại giống y cha con."

Tiền thị ngẫm nghĩ, nói với tiểu Tiền thị: "Con vào phòng bếp xem thử xem món thịt kho tàu kia làm kiểu gì?"

Mãn Bảo liền giơ tay nhỏ nhiệt tình nói: "Con biết, con biết, con còn ghi vào nữa kìa."

Mãn Bảo chạy về phòng tìm quyển vở nhỏ của bé, bé từng ăn rất nhiều món ngon ở nhà họ Bạch, đều ghi vào vở, có đôi khi còn cố ý vào phòng bếp hỏi nữ đầu bếp cách làm.

Nữ đầu bếp cũng không giấu, bé hỏi gì cũng nói.

Bởi vì nữ đầu bếp vẫn luôn làm nghề nấu ăn, còn dạy không ít đệ tử - biết rằng, trù nghệ không phải muốn học là có thể học được, có đôi khi chỉ dạy tận tay mà hương vị món ăn còn chưa chắc đã giống.

Tiểu Tiền thị chưa dùng chảo sắt bao giờ, nhưng nàng trời sinh đã có năng khiếu nấu ăn, Mãn Bảo chỉ khoa tay múa chân một lúc, nàng đã đặt chảo sắt lên bếp xào, lửa bốc đỏ rực, Phùng thị ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn táng đảm, nhưng nàng vẫn mặt không đổi sắc dùng hai cái gậy làm đũa đảo mỡ Mãn Bảo mua về để luyện chảo.

Vừa luyện tập vừa xót xa nói, "Đây chính là thịt đấy, là mỡ đấy, Mãn Bảo à, trong sách nói làm vậy thật sự có luyện chảo được ư?"

"Đúng đúng đúng, luyện nhiều một chút, sau này xào rau sẽ không bị dính nồi nữa, trên sách đều viết như vậy ạ."

Tiểu Tiền thị liền đau lòng đảo miếng thịt ngày càng đen kia, khiến nàng càng không ngờ hơn là, luyện xong miếng này, Mãn Bảo lại mở một bọc lá sen lấy một miếng thịt mỡ khác từ trong ra đưa cho nàng.

Tiểu Tiền thị: .

Mãn Bảo nói: "Đại tẩu, cái này gọi là bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn."

Phùng thị cũng xót của vô cùng, hỏi: "Mãn Bảo à, chỗ thịt mỡ này xử lý kiểu gì?"

"Cho gà ăn ạ?"

Phùng thị không khỏi hâm mộ đám gà trong nhà, có điều nhìn miếng thịt đen sì kia, nàng cũng không dám bảo cho người ăn.

Tuy chỉ là luyện chảo, nhưng trong nhà vẫn có mùi thịt bay ra, hơn nữa còn là mùi thịt thơm nồng hơn những lần trước.

Không nói nhà họ Chu, ngay cả mấy hàng xóm cách nhà họ Chu một khoảng cũng đều ngửi thấy được.

Không nhịn được hít hít mũi, theo mùi hương đi ra khỏi phòng, hình như mùi thịt bay ra từ nhà họ Chu.

Hàng xóm không khỏi cảm thán, "Như này không biết nấu bao nhiêu thịt đây, chú Kim trúng số hả?"

"Không biết đây là thịt gì, bình thường cũng không ngửi thấy mùi thịt như này."

Đúng lúc Chu lão đầu cũng đang chắp tay thong thả về nhà, cũng không biết là đi từ đâu về.

Đám hàng xóm lập tức gọi ông lại hỏi: "Chú Kim, nhà chú có chuyện vui gì hả, sao nấu nhiều thịt thế ạ?"

"Đâu chỉ vậy," vừa lúc có người đi ngang qua nghe thấy vậy thì dừng bước nói: "Vừa nãy ta ở dưới gốc cây đa, thấy nhị lang nhà ông kéo cả một xe đồ về nhà, ha, cũng không biết mua được thứ gì tốt, A Kim à, nhà ông lại phát tài rồi à?"

Chu lão đầu cũng ngửi được mùi thịt trong không khí, trợn mắt hỏi, "Là mùi nhà ta truyền tới?"

Mấy người đồng loạt gật đầu, "Ngửi mùi thì thấy chắc là từ nhà ông truyền ra đấy, không phải nhà ông, chẳng lẽ còn có thể là nhà Chu Đại Viên? Bà vợ keo kiệt kia nhà hắn lại nỡ tiêu tiền mua thịt?"

Có điều nói đến đây, mọi người cũng nghi ngờ nhìn Chu lão đầu, "Chú Kim, chú cũng nỡ mua nhiều thịt như vậy hả?"

"Ta bỗng nhiên nhớ ra, trên xe bò còn có cả Mãn Bảo nữa, không phải thịt là do Mãn Bảo đòi mua chứ?"

Chu lão đầu cầm tẩu thuốc vội vàng trở về, hàng xóm nhìn bóng dáng ông rồi bàn tán sôi nổi, "Không phải là Chu nhị không chịu được Mãn Bảo đòi nên mới tiêu tiền mua thịt lợn chứ?"

"Mấy huynh đệ nhà họ Chu kia cũng quá chiều Mãn Bảo rồi, chắc là A Kim xót của lắm đấy."

Trên thực tế, Chu lão đầu chẳng thấy xót của tí nào, tiền trong tay con gái, nếu để mua đồ ăn thì ông sẽ không thấy xót, dù sao đây cũng là những thứ chính đáng không phải sao?

Nếu là tiêu ở chỗ khác, ví dụ như mua mấy món đồ chơi hoa hoè hoa sói gì đó thì ông mới xót.

Cho nên ông hài lòng vui sướng chạy về nhà, muốn xem thử Mãn Bảo mua đồ ăn ngon gì, mùi hương này thơm thật, vừa ngửi là biết do vợ lão đại nấu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 482: Tặng cha chảo sắt

[HIDE-THANKS]
Chu lão đầu hưng phấn về đến nhà, liền thấy đám Chu nhị lang còn đang dọn đồ mua về xuống, ông hứng thú nhìn trong chốc lát, hỏi Chu nhị lang, "Đều là Mãn Bảo trả tiền?"

Chu nhị lang gật đầu.

Chu lão đầu hớn hở, tự cảm thấy đã tiêu được một phần tiền của con gái, ông cười híp cả mắt, nhấc chân định đi vào trong bếp.

"Cha!" Mãn Bảo chạy từ trong phòng ra, hai mắt long lanh nhìn ông nói: "Con mua quà tặng cha đó."

Ánh mắt Chu lão đầu sáng lên, "Quà gì?"

"Chờ ăn cơm xong sẽ nói cho cha."

Tuy rằng Chu lão đầu rất tò mò, nhưng vẫn đồng ý với bé, chỉ là không kiềm được dò hỏi thêm, "Dù sao con cũng phải nói đại khái cho ta đó là thứ gì chứ."

"Có liên quan đến ăn."

Chẳng lẽ là thịt lợn trong phòng bếp?

Chu lão đầu ngẫm nghĩ, tuy rằng món quà tặng này khiến ông thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là không được.

Chu lão đầu cười tủm tỉm gật đầu, "Được, vậy ăn cơm tối xong lại nói."

Sau đó đến lúc ăn cơm tối, Chu lão đầu liền phát hiện màu sắc của thịt không giống trước kia, cái màu hồng trơn nhẵn sáng bóng kia, ông chỉ từng thấy ở nhà Bạch lão gia.

Lần đó là ông được Bạch lão gia mời đến làm khách, đã từng ăn thử một lần, hương vị đó, thật sự là quá ngon..

Chu lão đầu sắp không dời nổi mắt rồi, nhìn bữa cơm chiều phong phú ở cả hai bàn, hỏi: "Mấy món này làm kiểu gì thế?"

Mãn Bảo liền cầm đũa gắp cho ông một miếng thịt kho tàu, mắt trông mong nói: "Cha, cha ăn thử đi đã."

Người ngồi ở hai bàn đều đưa mắt nhìn Chu lão đầu, Chu lão đầu gắp miếng thịt lên cắn một miếng, mắt không khỏi sáng lên, liên tục gật đầu nói: "Không kém nhà Bạch lão gia chút nào, ngon lắm! Tay nghề của vợ lão đại ngày càng tốt."

Tiểu Tiền thị vui mừng, cười nói: "Vẫn là do cô nhỏ mua thịt ngon, đường cũng tốt.."

Chu lão đầu gắp cho Tiền thị một miếng, sau đó nói với đám trẻ: "Được rồi, ăn cơm đi."

Mọi người lập tức động đũa.

Không nói đến đám Đại Đầu ăn đến mức cả miệng toàn mỡ, ngay cả mấy người lớn như Chu đại lang cũng ăn vô cùng tận hứng, cảm thấy bữa cơm này còn ngon hơn tất cả những bữa cơm tối của mấy năm qua.

Chờ đến khi đồ ăn trên bàn hết nhẵn, mọi người đều ăn uống no căng, Mãn Bảo mới nói với Chu lão đầu: "Cha, sau này nếu nhà mình còn muốn ăn món như này, thì chỉ cần mua thịt về là có thể nấu được."

"Ồ, nấu như thế nào?"

"Nấu bằng chảo sắt ạ," Mãn Bảo vui sướng nói: "Cha, con mua tặng cha một cái chảo sắt đó, cha vui không?"

"Gì?" Chu lão đầu suýt lạc cả giọng.

Ông đứng trước cái chảo sắt ở trong phòng bếp, trầm mặc một lúc mới hỏi, "Cái chảo này nhiều sắt như vậy, thì phải mất bao nhiêu tiền đây?"

Chu tứ lang nấp ở sau lưng Chu đại lang lặng lẽ báo một con số.

Chu lão đầu liền hỏi, "Ai bảo mua?"

Chu tứ lang lập tức nói: "Mãn Bảo bảo mua, nàng nói chảo sắt nấu thức ăn ngon hơn."

"Tứ ca dẫn con đi, con không biết cửa hàng bán chảo sắt ở đâu." Mãn Bảo cũng lập tức nói: "Sau đó tứ ca bảo mua, con liền trả tiền."

Chu lão đầu hồi tưởng lại hương vị món ăn tối nay, liên tục thầm nói với mình, đây là tiền của con gái, tiền của con gái, là đồ chính đáng, đồ chính đáng.

Nhưng vẫn rất muốn đánh người thì phải làm sao đây?

Chu lão đầu không khỏi đề nghị lần nữa, "Mãn Bảo à, không thì con đưa tiền cho mẹ con giữ đi, đợi bao giờ cần dùng thì hỏi xin mẹ con."

Mãn Bảo quả quyết từ chối, "Không ạ! Con muốn tự giữ tiền của mình."

Dứt lời thì lịch bịch chạy đi.

Chu lão đầu liền thở dài, "216 lượng bạc kia sao đủ cho nàng dùng đây."

Chu tứ lang và mấy người biết nội tình liền thầm nghĩ: Đúng là không đủ, bởi vì hôm nay thật sự đã tiêu không ít tiền.

Mọi người trở về phòng mình.

Tiểu Tiền thị không kiềm được mang hộp ra, lấy chiếc vòng vàng bên trong đeo thử lên cổ tay, vui tươi rạo rực hỏi Chu đại lang, "Đẹp không?"

Chu đại lang gật đầu, "Đẹp, nhưng nàng nỡ đeo thứ này ra ngoài hả?"

Đây chính là vàng đó, nếu mà làm mất hoặc làm bẩn, hay va chạm vào đâu mà mẻ một miếng..

Tiểu Tiền thị nghĩ thế thì tiếc nuối nói: "Đúng là không nỡ, nghĩ như vậy, thì thật ra bạc cũng không tệ."

"Đừng có để cho mọi người nghe được câu này của nàng," Chu đại lang cười nói: "Ta đã hỏi Đại Đầu rồi, vàng đắt hơn bạc nhiều lắm đấy."

Phùng thị cũng không nhịn được lấy vòng bạc ra đeo lên tay mình, cũng hỏi Chu nhị lang đẹp không, rồi không khỏi cảm thán, "Mãn Bảo đối xử với đại tẩu khác biệt thật."

Chu nhị lang ngáp một cái, nằm xuống nói: "Lời này của nàng không phải là vô nghĩa sao? Mãn Bảo là do đại tẩu nuôi lớn, nàng không thấy đại tỷ cũng chẳng được vòng vàng đấy hả?"

Nghĩ như thế, Phùng thị cũng ném việc này ra sau đầu, nhỏ giọng hỏi Chu nhị lang, "Chàng nói xem mai ta có thể đeo vòng này ra ngoài không?"

"Đeo đi, ai cản nàng đâu."

"Cha đó," Phùng thị nhỏ giọng nói: "Cha còn chưa biết gì đâu."

Chu nhị lang không đáp, hồi lâu sau mới ngáp dài nói tiếp: "Không sao đâu, có mẹ rồi mà."

Vào lúc này, Tiền thị cũng đang lấy một cái hộp bên cạnh giường ra.

Chu lão đầu đang định nằm xuống, thấy thế thì không khỏi tò mò hỏi, "Đây là gì?"

"Mãn Bảo tặng."

Chu lão đầu ngáp một cái, nhìn vợ già mở hộp ra, sau đó cái ngáp của ông lập tức khựng lại giữa chừng, ông trố mắt nhìn cái đồ vàng vàng cam cam bên trong hộp kia.

Tiền thị đeo vòng vàng lên một tay khác, cười hỏi Chu lão đầu, "Đẹp không?"

Chu lão đầu ngơ ngẩn gật đầu, "Đẹp."

Tiền thị cảm thấy mỹ mãn, "Đáng tiếc là vàng, chỉ có thể đeo trong nhà được thôi, không thể mang ra ngoài."

Lúc này Chu lão đầu mới hoàn hồn, chép miệng nói: "Tính như vậy, hôm nay Mãn Bảo ra ngoài đã tiêu không ít tiền."

Tiền thị nhìn ông, lúc này mới nói: "Nàng còn mua cả vòng tay cho mấy đứa Hỉ nữa, ngoài vợ lão đại cũng là vòng vàng, còn lại đều là bạc."

Chu lão đầu hùng hồn nói: "Bà xem đi, lấy tốc độ tán tài này của con gái bà, bà dám để nàng giữ tiền sao?"

Tiền thị liền cười hỏi: "Vậy ông có thể lấy được tiền từ tay nàng?"

Thế thì đúng là không thể.

Chẳng qua vòng vàng vòng bạc đều là thứ tốt, sau này nếu có việc gì thì đều có thể dùng được như tiền.

Nghĩ như vậy, nên Chu lão đầu cũng không quá đau lòng.

Chẳng qua ông nằm được một chốc thì muộn màng nhận ra, "Sao các bà đều có quà tặng, mà tôi không có?"

"Ai bảo ông không có," Tiền thị nói: "Chỉ có bọn Đại lang và đám Đại Đầu không có thôi, không phải Mãn Bảo đã tặng ông một cái chảo sắt rồi đó sao?"

Chu lão đầu: ".. Đó là tặng cho tôi sao? Thức ăn xào ra từ cái chảo đó người trong nhà không ăn hả?"

"Ông là chủ gia đình, mấy thứ này vốn phải do ông mua, nàng thay ông mua về, còn không phải là tặng ông thì là gì?"

Chu lão đầu thế mà lại cảm thấy vợ nói có lý, nhưng luôn cảm thấy có gì sai sai, cho nên nhất thời ông không đáp lại được.

Tiền thị thấy ông trầm mặc, liền kéo chăn sang, nói: "Được rồi, ngủ đi, ngày kia là trung thu rồi, nhà mình nhiều trẻ con, tôi nghĩ từ tháng 5 năm trước đến giờ nhà mình cũng chẳng được khắc nào nhàn, bọn trẻ hẳn là cũng mệt lắm, cho nên định chuẩn bị làm ít bánh trôi, bánh gạo cho bọn trẻ ăn."

Chu lão đầu không có ý kiến.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 483: Thu hoạch được mùa

[HIDE-THANKS]
Có không ít thôn dân có cùng suy nghĩ với nhà họ Chu.

Từ tháng 5 năm ngoái đến bây giờ, trên cơ bản thần kinh ai cũng căng thẳng, ai cũng phải thắt lưng buộc bụng.

Không chỉ trẻ em, ngay cả người lớn sau khi thu hoạch xong vụ thu cũng không khỏi thấy hơi thèm ăn.

Tiêu tiền đi mua bánh ngọt gì đó là chuyện không thể, nhưng cũng có thể tự làm món ngon gì đó ở nhà.

Cho nên khi Chu đại lang và Chu tam lang xay xong bột định mang về nhà, liền thấy người trong thôn lục tục đến đây.

Nhìn thấy nhà họ Chu đã xay ra được nhiều thứ như vậy, người tới không khỏi líu lưỡi nói: "Nhà các cậu đến sớm thật."

Hai anh em cười khờ khạo, thế này mà tính sớm gì, bọn họ còn mang đậu xay làm đậu phụ về một lần rồi kia, bây giờ có lẽ tiểu Tiền thị cũng làm xong đậu phụ rồi.

Đúng là tiểu Tiền thị đã làm xong đậu phụ rồi, lúc này đang cố ý ép một tấm ván gỗ đè lên trên, Phùng thị thì bê thùng gỗ đựng tào phớ đã trộn đường ra cho người trong nhà ăn sáng.

Mãn Bảo ăn một bát đầy, cảm thấy mỹ mãn để bát xuống, ngồi chờ bánh nướng áp chảo.

Hôm nay bánh nướng áp chảo là tam tẩu làm, Mãn Bảo bẻ một nửa cho Đại Đầu, Đại Đầu bẻ một miếng nhỏ rồi đưa cho Đại Nha.

Đại Nha cầm lấy ăn luôn.

Bé không chê đồ do tam thẩm nấu.

Đối với phản ứng của mấy đứa trẻ trong nhà, không chỉ Phùng thị Hà thị, mà ngay cả Phương thị mới gả vào hơn một năm cũng đã nhìn quen.

Lúc trong nhà không thiếu thức ăn, mấy đứa trẻ trong nhà đều sẽ hơi kén ăn, nhưng chỉ cần cha chồng hơi khống chế đồ ăn một chút, chỉ cho mọi người ăn cháo, thì bất kể người xuống bếp là ai, bọn họ đều có thể ăn hết sạch một cách ngon lành.

Ăn uống no nê, Mãn Bảo liền cài trâm hoa hôm qua được tặng lên đầu, đám Đại Nha cũng làm theo.

Các bé cũng có gương của mình rồi, không cần phải đi ké gương của mẫu thân nữa, muốn soi bao lâu thì soi bấy lâu.

Chờ đến khi Chu lão đầu phát hiện mấy đứa cháu gái trong nhà đều cài trâm hoa, thì đã là lúc mọi người ngồi ăn bánh trôi cùng nhau.

Tiểu Tiền thị làm đậu phụ xong thì tự mình cùng cô cả và đám chị em dâu nấu bánh trôi, còn làm cả bánh gạo, đám trẻ nhà họ Chu vui sướng sắp điên rồi.

Ăn một bát bánh trôi nhỏ xong thì chạy ra khoe với đám bạn nhỏ, tụm bàn tụm bè một lúc thì lại bình bịch chạy về ăn bánh gạo.

Đám trẻ con trong thôn cũng theo sau bọn họ chạy vào, cũng ăn vài miếng bánh gạo, sau đó lại chạy ùa đi.

Đương nhiên, đám Đại Đầu cũng chạy theo những đứa bé đó đến nhà họ ăn thứ mà mình muốn ăn..

Lần trung thu này, cả thôn Thất Lí đều chìm trong không khí ăn ngon tốt đẹp.

Mãn Bảo còn cố ý gói hai phần bánh gạo mình thích ăn nhất chia sẻ với hai đồng bọn nhỏ, kết quả được cho hay, cả hai bọn họ đều đi Ích Châu rồi.

Mãn Bảo tiếc nuối, sau đó quyết định giúp bọn họ ăn cả hai phần bánh gạo này.

Mãn Bảo no căng xoa cái bụng tròn của mình, thầm nghĩ: Đúng là được mùa mà, thế mà cha nỡ bỏ ra nhiều lương thực như vậy để làm bánh gạo.

Nhưng Mãn Bảo no căng không biết, không phải tất cả mọi người đều vui vẻ vì được mùa.

Lúc này Dương huyện lệnh đang rất không vui, bởi vì kết thúc thu hoạch vụ thu, lương thực trên huyện thành đã hơi giảm xuống, hắn vốn rất vui, kết quả hai ngày nay rảnh rỗi, thêm việc sau trung thu mọi người sẽ lục tục đến nộp thuế, cho nên hắn nổi hứng dẫn hai người hầu xuống nông thôn.

Đi đến đầu tiên, đương nhiên là mấy thôn giàu có có nhiều ruộng tốt đất đai phì nhiêu, vừa đi mới biết, đúng là giá lương thực trên huyện thành đã giảm, giá gạo đã giảm xuống còn mười bảy văn một đấu, kết quả đám lương thương ở nông thôn lại mua vào với giá tám văn một đấu, thậm chí còn có hai thôn bị áp xuống với giá bảy văn một đấu.

Các thôn dân vừa oán giận vừa không thể không mang lương thực dư trong nhà ra để bán.

Bởi vì trong nhà cũng cần dùng tiền, mà hầu như tiền của bọn họ chỉ kiếm được qua con đường này.

Dương huyện lệnh còn chưa được hưởng không khí ngày lễ, đã phải ăn cả một bụng tức rồi.

Sau đó hắn tức giận, bảo chủ bộ mang theo mấy nha dịch đi xuống mấy thôn này, trực tiếp ra giá mười văn tiền mua một đấu hạt kê, còn lúa mạch đang từ mười hai văn một đấu bị hắn nâng lên mười lăm văn.

Đám lương thương đang ở các thôn chờ mua lương thực: .

Ở nông thôn, chỉ có hai tin tức được lan truyền nhanh nhất, một là có liên quan đến việc thay đổi thuế má; cái còn lại là giá lương thực.

Tuy rằng mấy thôn giàu có kia cách thôn Đại Lê và thôn Thất Lí rất xa, nhưng tin tức vẫn truyền tới với tốc độ cơn lốc.

Dương huyện lệnh mới ở thôn này triển khai việc thu mua lương thực, chẳng mất bao lâu, tin tức đã truyền tới huyện thành, truyền tới chợ lớn địa phương, lại từ huyện thành khuếch tán tới các chợ làng chợ xóm và thôn trang.

Tới buổi chiều, có người đi chợ mua một miếng thịt về liền nói: "Nghe nói Huyện thái gia đang thu mua hạt kê, mười văn tiền một đấu."

"Thật hả, thế không phải là nhiều hơn thôn Đại Lê hai văn tiền sao?"

Thôn Thất Lí ở hơi xa, hơn nữa bên này chỉ có hơn 60 hộ, còn chưa đầy một dặm, cho nên không có ai đến thôn Thất Lí thu mua lương thực.

Chủ yếu là lương thực của Bạch lão gia cũng không bán cho đám lương thương dạo, lương thực của hắn vẫn luôn có lương thương cố định đến mua, mà nhà hắn cũng có cửa hàng lương thực của mình, rất ít khi hợp tác với đám lương thương địa phương huyện La Giang.

Cho nên nếu thôn dân thôn Thất Lí muốn bán lương thực, thì còn phải chuyển đến thôn Đại Lê.

Trên cơ bản, mấy thôn lân cận đều sẽ mang lương thực đến tập trung ở nơi đó để bán.

Bây giờ bên kia đang ra giá tám văn tiền, còn có người lên huyện thành hỏi thử, bọn họ cũng mua với giá tám văn tiền.

Cho nên các thôn dân vẫn luôn cảm thấy nếu đều là tám văn tiền, vậy so với việc phải tốn thời gian tốn sức vận chuyển đến huyện thành, thì còn không bằng bán luôn ở chợ.

Thôn Thất Lí có không ít nhà đã tính qua trung thu sẽ mang sang bên kia, còn có người hẹn Chu lão đầu cùng đi.

Chu lão đầu tự cảm thấy nhà mình đang không quá thiếu tiền, thêm nữa vừa mới trải qua một trận thiên tai, cho nên rất để ý lương thực, bèn quyết định năm nay không bán lương thực, để lại nhà mình ăn.

Ăn không hết, thì sang năm ăn lương thực cũ cũng được.

Theo Chu lão đầu thấy, lương thực cũ một năm còn ngon hơn lương thực mới ấy.

"Nghe nói thôn Giang Định cũng mua với giá này, hôm nay đã có nha dịch đến thông báo, hay là chúng ta đến thôn Giang Định xem thử đi, nếu là thật thì mang đến thôn Giang Định bán."

"Nha huyện mua, thế, thế có trả tiền không?"

"Yên tâm đi, nghe nói Huyện thái gia gọi người chuyển một sọt tiền đồng vào tận thôn," hai mắt thôn dân đang nói sáng lên, "Huyện thành đã có người bàn tán từ lâu, nói vị Huyện thái gia này của chúng ta khác với Phó huyện lệnh, nhà bọn họ cực kỳ nhiều tiền, không thiếu chút tiền này đâu."

Sở dĩ nói như vậy, tất nhiên là vì sau khi Dương Hòa Thư vào ở nha huyện, đã ra tay cực kỳ hào phóng.

Kiểu hào phóng này không phải chỉ việc hắn tiêu tiền như nước chảy, mà là chỉ việc cứ thỉnh thoảng hắn lại đến tiệm cơm ăn cơm.

Bất kể là ăn một mình hay đi ăn với người khác, đều là hắn trả tiền; đi ra ngoài mua đồ, vẫn tự mình trả tiền; ngay cả khi tiện tay vẫy một chiếc xe lừa đi nhờ một đoạn đường cũng móc tiền ra trả.

Hết thảy những việc này, ở trong mắt mấy người nhà quê, thì chính là Huyện thái gia mới tới này không thiếu tiền!

Người nghe cũng sáng mắt, rối rít nói: "Thế ngày mai lên thôn Giang Định một chuyến xem thử, nếu Huyện thái gia thật sự mua lương thực ở đó, thì chúng ta cũng bán cho hắn."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 484: Lấy công làm tư

[HIDE-THANKS]
Đúng là thôn Giang Định có sai dịch ở đó thu mua lương thực thật, Dương Hòa Thư làm huyện lệnh huyện La Giang, tuy rằng mang theo không nhiều người hầu, nhưng cũng có không ít người có thể sử dụng được.

Dù sao ngày lễ nha môn cũng không mở cửa, hắn dứt khoát lấy việc công làm việc tư, treo tiền thưởng để trưng dụng sai dịch trong nha môn.

Thậm chí chủ bộ, thư ký trong huyện cũng bị hắn kéo xuống nông thôn thu mua lương thực.

Còn việc nha huyện lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, đương nhiên là hắn ứng ra trước.

Không sai, chỗ lương thực này đều được thu mua dưới danh nghĩa nha huyện, bởi vì là huyện lệnh huyện La Giang, dựa theo luật pháp triều đình, hắn không thể ở trong huyện La Giang làm mấy chuyện buôn bán như này.

Đương nhiên, nếu hắn tùy tiện chọn một người hầu, treo danh nghĩa việc buôn bán lên trên người người hầu đó thì cũng không làm sao cả, trên thực tế, rất nhiều quan viên đều có thao tác như vậy.

Cho nên khi chủ bộ và đám hương thân* ở huyện La Giang thấy Dương Hòa Thư lấy một đống tiền muốn nhờ bọn họ đi thu mua lương thực, bọn họ còn tưởng rằng Dương Hòa Thư định lấy sức công làm việc tư.

* Hương thân: Những người có học thức trong xóm làng.

Đám chủ bộ nhanh chóng hỗ trợ mà không oán thán câu gì, bởi vì dựa theo lệ thường trên quan trường, loại chuyện như này không chỉ là ai bắt gặp thì người đó có phần, mà người tham dự vào càng có phần.

Không nhìn thấy huyện lệnh còn lấy tiền ra trước để thưởng rồi đó sao?

Có người mua lương thực với giá cao hơn, đám hương thân lại không ngốc, tất nhiên sẽ đem bán lương thực cho nha huyện.

Làm nhóm lương thương đang chờ thu mua lương thực ở các thôn ngớ ra, đây.. Đây không phải là tranh lợi với dân sao?

Cho dù là Phó huyện lệnh hồi còn đương nhiệm ở huyện La Giang cũng không dám bá đạo như vậy, thế mà thẳng mặt tranh đoạt lương thực với bọn họ.

Phải biết rằng lúc Phó huyện lệnh tham tài, nhiều nhất cũng chỉ dám yêu cầu bọn họ đưa hai phần cổ phần mà thôi.

Lương thương bản địa ở huyện La Giang đều sợ ngây cả người.

Sau đó bọn họ không khỏi phẫn nộ, chẳng qua dù sao đây cũng là huyện lệnh nhà mình, đương nhiên không thể chẳng hỏi một tiếng đã xé rách mặt với người ta, cho nên mấy lương thương ngầm bàn bạc với nhau, quyết định mời Dương Hòa Thư ăn một bữa.

Đương nhiên, cần phải thăm dò tiếng gió từ huyện thừa và chủ bộ trước đã.

Kết quả mới chỉ dò hỏi đôi câu, huyện lệnh đã tự mình tới tìm bọn họ.

Dương Hòa Thư nói lời thấm thía tỏ vẻ, hắn cũng không muốn cùng dân tranh lợi, hắn chỉ không hy vọng giá ngũ cốc quá thấp làm tổn hại đến người dân, nếu bọn họ cứ khăng khăng mua giá thấp cũng được, vậy lương thực bán ra cũng phải hạ xuống tương ứng.

Dương Hòa Thư nói: "Không có lý gì mà thu mua lương thực từ tay nông dân với giá thấp, sau đó bán đi với giá cao."

Đám lương thương: ".. Đại nhân, chuyện làm ăn buôn bán còn không phải là mua thấp bán cao sao ạ? Chúng tôi mua giá thấp, bán giá cao không phải chuyện gì sai."

Gương mặt tươi cười của Dương Hòa Thư trầm xuống, nói: "Mua thấp bán cao đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mua quá thấp, bán quá cao thì lại có vấn đề."

Hắn nói: "Bổn huyện mặc kệ ở chỗ khác thế nào, nhưng đất thuộc sự quản lý của bổn huyện, thì ta không cho phép chuyện như vậy phát sinh."

Đám lương thương: .

Cuối cùng hai bên tan rã trong không vui.

Tuy rằng Dương Hòa Thư là huyện lệnh, nhưng hắn mới đến, mới đương nhiệm được tầm nửa năm, nửa năm này ngoài chuyện nợ trâu, thì hắn cũng không làm chuyện gì khác người, hơn nữa hắn còn rất trẻ.

Cho dù hắn là quan, thì mọi người cũng luôn theo bản năng cảm thấy thằng nhóc chưa mọc râu như hắn làm việc không chắc chắn.

Cho nên uy thế của hắn ở huyện La Giang thật đúng là kém xa với Phó huyện lệnh mới tới năm đó.

Đám lương thương không để Dương Hòa Thư vào mắt, về đến nhà lập tức thương nghị, cũng phái người xuống thu lương, thu một vòng, phát hiện giờ mua với giá tám văn một đấu đã rất khó mua được.

Bởi vì Dương Hòa Thư bụng dạ hẹp hòi đã bị bọn họ chọc tức rồi, vừa về nha huyện đã bảo đám sai dịch gọi lí trưởng các thôn xóm tới, yêu cầu bọn họ khua chiêng gõ trống thông báo cho dân làng phía dưới, nha huyện đang thu mua hạt kê, mười văn tiền một đấu, lúa mạch thì là mười lăm văn một đấu.

Cũng không phải lí trưởng nào cũng đều nghe theo Dương Hòa Thư, vì dù sao cũng có một số lí trưởng có quan hệ khá tốt với lương thương.

Thậm chí có khả năng còn có quan hệ họ hàng, hoặc là người của chính gia đình đó.

Nhưng bọn họ không thông báo, bên cạnh khua chiêng gõ trống thì bên này cũng sẽ biết, cho nên chẳng cần đến hai ngày, tất cả các thôn trong huyện La Giang, thậm chí là thôn hẻo lánh như thôn Thất Lí cũng đều đã biết, càng đừng nói là địa phương khác.

Vì thế đám lương thương càng không mua được lương thực.

Bọn họ cũng không gấp, đợi thêm hai ngày, phát hiện Dương Hòa Thư vừa điều động một nửa nhân thủ về thu ghi thuế má, một nửa người tiếp tục ở ngoài thu mua lương thực.

Hơn nữa lần này Dương Hòa Thư còn tiêu tiền mời thêm không ít người, những người này đều là đám lưu manh trước kia thu phí bảo hộ khắp nơi trong huyện thành.

Cũng không biết từ khi nào mà bọn họ lại nghe theo Dương Hòa Thư, đám người này trực tiếp bị thuê đi trông coi, khuân vác và vận chuyển lương thực.

Đám lương thương: .

Mắt thấy nha huyện sắp thu mua hết lương thực dư thừa năm nay đi rồi, bọn họ mới không nhịn được ra tay thu mua.

Khó thu mua, nên không thể tránh khỏi kết cục cạnh tranh để mua, lập tức làm giá cả tăng tới mười văn tiền.

Nhưng lúc này cũng không biết vì sao, các thôn dân vẫn không muốn đem lương thực bán cho các lương thương, vẫn thích bán lương thực cho nha huyện hơn.

Không còn cách nào, đám lương thương khẽ cắn răng, tăng giá lương thực thêm một văn nữa, vừa đúng nhiều hơn nha huyện một văn.

Lúc này mới có người cầm lương thực ra bán cho bọn họ.

Dương Hòa Thư nhìn mà cười tủm tỉm, nói với đám nông dân vẫn đang kiên trì bán lương thực cho hắn: "Có tiền tội gì không kiếm nhỉ? Mọi người cũng mang lương thực ra bán cho bọn họ đi, nếu bọn họ dám giảm giá nữa, thì mọi người lại mang bán cho ta, mỗi đấu này được nhiều thêm một văn tiền đấy, cũng không ít đâu."

Mọi người nghe thế thì nhao nhao kéo lương thực đến xếp hàng ở các điểm thu mua của đám lương thương.

Đương nhiên đám lương thương sẽ không chịu ăn thiệt, bên này tăng giá thu mua, cửa hàng lương thực bên kia cũng tăng giá bán, một đấu tăng tận năm văn tiền.

Dương Hòa Thư nghe xong thì tức giận vô cùng, nói với Vạn Điền: "Ngươi xem, ta nói bọn họ là gian thương không sai đúng không? Giá mua mới tăng được hai văn, giá bán ra ngoài đã tăng đến năm văn. Hơn nữa còn là các cửa hàng lương thực cùng nhau tăng, từ huyện thành, cho tới các cửa hàng ở thôn xóm.. Bọn họ đây là đang chắc chắn bổn huyện không thể làm gì bọn họ đây mà."

"Thiếu gia, vậy ngài có thể làm gì bọn họ sao ạ?"

"Ta không thể," Dương Hòa Thư cười lạnh nói: "Bổn huyện sẽ không quan báo tư thù, cũng sẽ không lấy công làm tư."

Chủ bộ mang sổ sách tới bẩm báo không khỏi dừng bước, thầm nghĩ: Ngài đều bảo bọn ta đi thu mua lương thực giúp ngài rồi, thế mà còn không phải lấy công làm tư sao?

"Đại nhân," chủ bộ giả vờ như chưa nghe thấy lời hai chủ tớ bọn họ nói, ôm sổ sách bước vào, nói: "Đây là sổ sách thu mua lương thực lần này."

Dương Hòa Thư mở ra nhìn thử, gật đầu nói: "Rất tốt, bảo người dọn căn nhà nhỏ canh gác bên cạnh nha huyện ra đi, mở một cái cửa nhỏ trên tường phía mặt phố kia, truyền lời nói, nha huyện muốn bán lương thực, hạt kê mười hai văn một đấu, lúa mạch mười tám văn một đấu, mỗi ngày một người chỉ được mua tối đa một đấu."

Chủ bộ trợn tròn mắt nhìn.

Dương Hòa Thư tiếp tục nói: "Chọn mấy vị quan lại già tự đến trông coi, huyện thành không người nào mà bọn họ không biết, nhớ kỹ, người nào đã mua một lần trong ngày thì không được mua tiếp trong ngày đó nữa."

Trong lòng chủ bộ nảy ra một ý nghĩ, Dương huyện lệnh không hổ là người có chỗ dựa lớn, không những có thể lấy công làm tư bảo mọi người đi thu mua lương thực cho hắn, thế mà còn dám dùng phòng của nha huyện, người của nha huyện bán lương thực cho hắn!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 485: Khuyên khóa nông tang

[HIDE-THANKS]
Sau khi Dương Hòa Thư nhậm chức được nửa năm, rốt cuộc hắn vẫn phải đối đầu với lương thương ở địa phương.

Khác với Bạch lão gia, cửa hàng lương thực trong huyện La Giang trên cơ bản đều do hương thân bản địa hoặc mấy nhà hương thân lớn bên phía châu phủ mở.

Năm đó khi Bạch lão gia chuyển đến huyện La Giang, thấy thị trường buôn bán lương thực ở huyện La Giang đã không thể lọt thêm một giọt nước, cho nên hắn cũng không cố chen vào nữa, nhiều nhất chỉ mua hai cửa hàng trong huyện La Giang để giao cho quản sự bên dưới làm một ít vụ làm ăn mà thôi.

Nhà hắn có cửa hàng lương thực ở vùng Miên Châu, cũng không quá lớn, chỉ là mấy cửa hàng rất nhỏ, ngay đến lương thực nhà mình còn không tiêu thụ được hết.

Có điều Bạch lão gia cũng không quá thích bán lương thực cho lương thương ở huyện La Giang, hắn có đối tượng hợp tác lâu dài, lương thương Ngô chỉ là một trong số đó.

Nhưng đám lương thương và hương thân trong huyện La Giang lại không giống vậy, hành động lần này của Dương Hòa Thư quả thực là đoạt thức ăn từ trong miệng bọn họ, bọn họ có thể vui được mới là lạ.

Cho nên khi gian nhà nhỏ bên cạnh nha huyện kia mở ra, toàn bộ đám hương thân và lương thương huyện La Giang đều yên tĩnh lại.

Nhưng đó là nha huyện, mấy thủ đoạn trước đó bọn họ dùng để đối phó với đối thủ cạnh tranh đều không lấy ra dùng được.

Nhưng bọn họ cũng không phải là không có biện pháp.

Ai mà không có chỗ dựa phía sau chứ.

Cho dù có thể chỗ dựa của bọn họ không lớn bằng Dương Hòa Thư, nhưng vẫn có thể buộc tội hắn trên triều được.

Dù sao thì bây giờ Dương Hòa Thư cũng chỉ là một huyện lệnh thôi mà, không phải sao?

Chờ đến khi đám lương thương tìm đủ các loại quan hệ, cuối cùng cũng thành công buộc tội Dương Hòa Thư trên triều xong, thư nhà của Dương Hòa Thư và công văn Lại Bộ hỏi ý kiến liền chân trước chân sau đến tay hắn.

Hắn vừa đọc thư vừa cạn lời nói với Vạn Điền: "Ngươi nói xem bọn họ có bị ngốc không, một đấu kê chỉ đưa thêm hai ba văn, hoặc là bán ít đi bốn năm văn tiền, không chỉ tốt cho bá tánh, mà chính mình cũng kiếm được lời, sao bọn họ cứ nhất quyết phải ném mấy trăm mấy ngàn lượng ra ngoài để có một quyển sổ con buộc tội ta chứ?"

Dương Hòa Thư hừ một tiếng, nói: "Bọn họ không biết, chỉ cần ta tự biện giải sổ con này trước thì chuyện này hơn nửa là sẽ chẳng giải quyết được gì sao? Chỗ tiền đó của bọn họ toàn là lãng phí."

Vạn Điền đứng không nói lời nào.

Dương Hòa Thư cũng không cần hắn trả lời, xem xong thư thì ném sang một bên, hắn chắp tay sau lưng đi một lúc rồi hỏi, "Lương thực chúng ta thu mua còn thừa bao nhiêu?"

"Còn rất nhiều."

Dương Hòa Thư gật đầu, "Cứ để cho bọn họ tiếp tục bán, tiếp tục giới hạn, hừ, chúng ta mặc kệ họ, bảo người chuẩn bị ngựa, chúng ta xuống nông thôn xem thử."

Vừa ra khỏi cửa thì gặp Trương chủ bộ đang đi dạo từ ngoài nha môn vào.

Dương Hòa Thư lập tức vẫy tay hỏi hắn, "Thuế lương thu lên đều sắp xếp thỏa rồi chứ?"

"Rồi ạ, đã y theo đại nhân phân phó để vào trong kho lương, còn thừa thì để trong nhà kho của nha môn." Trương chủ bộ dừng một chút mới hỏi: "Đại nhân, bao giờ mới vận chuyển thuế lên trên ạ?"

Dương Hòa Thư nói: "Việc này không vội, chờ bao giờ ta từ nông thôn về lại nói."

"Đại nhân muốn xuống núi?"

"Không sai, ta đang muốn nói với ngươi đây, ta phát hiện trong huyện có một số người trồng dâu dưỡng tằm, đáng tiếc năm nay ta đến nhậm chức hơi muộn, đã bỏ lỡ một năm, ta tính sang năm sẽ để mọi người trồng thử một chút cây dâu tằm."

Trương chủ bộ: ".. Đại nhân, dân làng thô bỉ, chỉ sợ là không biết trồng dâu nuôi tằm đâu."

"Này có gì khó?" Dương Hòa Thư khoát tay nói: "Nếu bọn họ đã có thể trồng kê trồng mạch, thì hẳn là cũng có thể trồng cây dâu."

"Nhưng mà tằm yếu ớt, chỉ sợ mọi người không nuôi được."

"Không sợ, cây dâu tằm cũng phải mất một hai năm mới lớn được," Dương Hòa Thư vô cùng tin tưởng bá tánh dưới quyền quản lý của mình, cười nói: "Đến lúc đó ta sẽ mời một số phụ nhân từ nơi khác đến dạy bọn họ cách nuôi tằm, để mọi người nghiêm túc học."

Trương chủ bộ không ngờ Dương Hòa Thư còn nghĩ tới cả cái này rồi, hiển nhiên là đã lên kế hoạch từ sớm, không nhịn được nói: "Nhưng mà đại nhân, không nói cây dâu tằm, chỉ riêng trứng tằm đã rất đắt, e là sẽ không có người dân nào bằng lòng bỏ tiền ra mua."

Dương Hòa Thư gật đầu, "Ta đã sớm nghĩ đến điều này, cho nên đến lúc đó ta sẽ chọn một số nhà rồi cho họ ít trứng tằm, chỉ cần bọn họ kiếm được tiền, ta nghĩ năm thứ hai nhất định sẽ có nhiều người bằng lòng bỏ tiền ra mua."

Thật ra Dương Hòa Thư còn định đưa tặng hết luôn, chỉ là cha hắn mới vừa cảnh cáo hắn, hắn cũng chỉ đành lui một bước.

Trương chủ bộ: . Huyện thái gia quá mức giàu có hào sảng cũng là một dạng phiền não.

Trương chủ bộ đầy phiền não nhìn Dương Hòa Thư sải bước rời đi.

Dương Hòa Thư lên ngựa, dẫn theo một nha dịch và Vạn Điền cùng đi.

Vạn Điền và nha dịch đều cõng tay nải sau lưng, hiển nhiên là mấy ngày gần đây sẽ không định về thành, Trương chủ bộ ưu thương nhìn bóng dáng dần biến mất của bọn họ.

Huyện La Giang không có đạo phỉ, mấy án như giết người ba bốn năm cũng chưa chắc đã có, nhiều nhất là trộm cướp hay mâu thuẫn quê nhà, hoặc là mấy vụ bạo lực thôn với thôn gì đó.

Mấy vụ án này hơn nửa là trực tiếp giao đến chỗ huyện úy, những vụ yêu cầu Huyện thái gia đích thân lên công đường phán quyết, có khi tích cả tuần cũng chẳng được mấy vụ, cho nên Dương Hòa Thư mới có thể tùy hứng nói đi là đi.

Chủ yếu là tốc độ xử lý công văn của Dương Hòa Thư cũng nhanh, khác xa với Phó huyện lệnh lúc trước.

Hiện tại người trong các thôn đều đã biết Dương Hòa Thư chính là Huyện thái gia của bọn họ, từ xa nhìn thấy bóng dáng hắn cưỡi ngựa vào thôn, bọn trẻ đã chạy đi thông báo cho trưởng thôn.

Dương Hòa Thư liền cùng trưởng thôn và các người già khác trong thôn tìm một mảnh đất trống ngồi nói chuyện phiếm.

Lần này hắn đi ngoài việc khuyên bảo mọi người trồng dâu nuôi tằm, còn khuyên mọi người gieo trồng lúa mạch vụ đông.

"Ta thấy thu hoạch lúa mạch vụ đông năm nay không tệ, không ít người đều nhờ một vụ lúa mạch nhỏ này mà cố qua được giai đoạn khó khăn nhất, hơn nữa ta đã hỏi qua, sản lượng đều khá ổn." Dương Hòa Thư nói: "Bất kể là sản lượng lúa mạch vụ đông hay là sản lượng các vụ gieo trồng sau đó đều ổn."

Có người già nói: "Đúng là khá ổn, nhưng chỉ sợ vụ này trồng tiếp, thì độ màu mỡ của đất sẽ mỏng đi."

Dương Hòa Thư lập tức nói: "Ta thấy thôn Thất Lí có phương pháp ủ phân khá tốt, không thì mọi người học theo xem."

Lúc trước Dương Hòa Thư nghe Mãn Bảo nói về độ màu mỡ của đất đã khá để tâm, biết thôn bọn họ có phương pháp ủ phân nhanh hơn bên ngoài, cho nên hắn nhớ kỹ.

Chờ đến khi Dương Hòa Thư dạo hết một vòng ở ngoài rồi đến thôn Thất Lí, đã là chuyện của vài ngày sau.

Tuy rằng Dương Hòa Thư bằng lòng chịu khổ, nhưng cũng không cố ý làm khó chính mình, bởi vậy vừa đến thôn Thất Lí đã tủm tỉm đến nhà họ Bạch bái phỏng.

Tắm táp rồi ăn cơm ở nhà họ Bạch xong, Dương Hòa Thư liền thần thanh khí sảng ngồi xuống đình nhà họ Bạch hóng gió, bưng một chén trà thích ý nói chuyện với Bạch lão gia.

"Đám Bạch Thiện đâu ạ?"

Bạch lão gia cười nói: "Bọn họ đang đi học, chờ bao giờ bọn họ tan học thì tôi bảo người hầu dẫn chúng nó đến bái kiến đại nhân."

Dương Hòa Thư khẽ gật đầu, cười hỏi: "Năm nay Bạch lão gia vẫn trồng lúa mạch vụ đông chứ?"

Bạch lão gia khẽ nhấc mi, cười nói: "Cũng có ý định."

Hắn định trồng thử mạch giống mới kia, dù sao hai vụ mùa này vẫn chưa kịp trồng, hắn muốn thử một lần, xem lúa mạch hắn trồng ra có phải cũng có thể tốt như ba đứa trẻ không.

Dương Hòa Thư kinh ngạc vui mừng, "Vậy trong thôn có nhà nào trồng lúa mạch vụ đông không?"

Bạch lão gia nghĩ ngợi rồi nói: "Thỉnh thoảng có nghe người hầu nhắc qua, hình như có mấy hộ cũng quyết định trồng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 486: Cảm kích

[HIDE-THANKS]
Kỳ thật không phải là mấy hộ, mà là mười mấy hộ.

Năm nay thu hoạch vụ hè vụ thu đều không tệ, hơn nữa mùa xuân còn có lúa mạch vụ đông lót nền, Bạch Thiện Bảo còn lấy một cân hai lạng đổi một đống lúa mạch của bọn họ, cho nên tuyệt đại đa số thôn dân thôn Thất Lí đều không thiếu ăn.

Cho nên cũng không có nhiều nhà quyết định trồng lúa mạch vụ đông.

Vì cũng phải mệt mỏi mất sức mà?

Mọi người làm quần quật quanh năm suốt tháng cũng chỉ có sau lúc thu hoạch vụ thu mới được thoải mái hơn chút, giờ còn trồng lúa mạch vụ đông, vậy tương đương với việc một năm bận đến tận cùng.

Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.

Nhưng nhà họ Chu quyết định trồng lúa mạch vụ đông, nhà họ ở trong thôn có một loạt các nhà quan hệ gần, liền có mấy hộ đồng ý, mấy hộ khác hơi do dự, rồi cũng lục tục có thêm mười mấy nhà.

Trồng trọt chính là như vậy.

Mà sở dĩ nhà họ Chu quyết định trồng lúa mạch vụ đông, một là nông trang nhỏ kia của nhà Mãn Bảo muốn trồng; hai là Chu lão đầu còn đang nhớ thương tiền lời kiếm được từ mạch giống kia; ba là vì trong nhà có trâu, nếu mà không trồng, thì cảm giác như thể đang lãng phí vậy.

Chẳng qua bọn họ cũng không định trồng nhiều, năm nay vẫn chỉ trồng hai mươi mẫu.

Mà mấy nhà khác còn không trồng nhiều bằng nhà họ Chu.

Trồng hai ba mẫu là tầm tầm rồi, chủ yếu là bọn họ cũng không quá cần lúa mạch vụ đông.

Không sai, mọi người dễ dàng thỏa mãn như vậy đấy.

Chờ đến khi bọn Mãn Bảo tan học, Trang tiên sinh cũng được mời đến cùng.

Bạch lão gia rất thích bọn trẻ tiếp xúc với Dương huyện lệnh, bởi vậy Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo đều bị hắn giữ lại cùng ăn cơm tối với Dương huyện lệnh.

Dương Hòa Thư cũng rất thích nói chuyện với ba đứa trẻ.

Nói chuyện với bọn họ, vừa không cần phải lo dỗ trẻ phiền toái, cũng không cần lo lắng sự xảo quyết của đám người lớn cáo già, càng không cần lo bọn họ sẽ nghe không hiểu lời hắn nói, có một loại cảm giác vô lực.

Cho nên bốn người rất nhanh đã tụ tập riêng với nhau, vừa đi dạo trong vườn ngắm hoa vừa nói chuyện, còn Bạch lão gia và Trang tiên sinh thì dừng ở ngoài đình hóng gió chơi cờ.

Mãn Bảo thích một đóa hoa cúc, liền chạy lên thưởng thức.

Bạch nhị lang vô cùng hào phóng khoát tay, "Tặng ngươi."

Giọng vừa mới dứt, Bạch Thiện Bảo đã ngắt hoa xuống cài lên đầu Mãn Bảo, sau đó không khỏi cười phá lên.

Dương Hòa Thư nhìn đóa hoa cúc to gần bằng mặt Mãn Bảo, cũng không khỏi cười phá lên.

Mãn Bảo lại tự cảm thấy rất xinh đẹp, còn định chạy đến bên cạnh hồ sen nhà Bạch nhị lang soi thử, Bạch Thiện Bảo giữ chặt lấy bé, nói: "Đẹp lắm, đẹp lắm, chúng ta mới vừa đi qua đó, đừng quay về nữa."

Dương Hòa Thư cười chảy cả nước mắt, hắn lau khóe mắt gật đầu nói: "Đúng vậy, rất đẹp."

Mãn Bảo liền gỡ hoa xuống nói: "Nếu đẹp như vậy, hẳn là phải cho Dương đại nhân mới đúng, huynh chính là quan phụ mẫu của chúng ta mà."

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang nghe vậy thì cảm thấy có lý, nhiệt tính túm chặt lấy Dương Hòa Thư, ba đứa trẻ đồng lòng cắm hoa lên đầu hắn.

Lần này đến lượt Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo Bạch nhị lang cười phá lên.

Dương Hòa Thư chờ bọn họ cười đủ rồi mới gỡ hoa trên đầu xuống, cười hỏi: "Không phải đã nói là lúc nào rảnh sẽ vào thành đến nhà ta chơi sao? Sao mấy đứa mãi không đến vậy?"

Mãn Bảo liền nói: "Trung thu muội chỉ lên huyện thành đúng một lần, có điều là đi cùng người nhà, nhiều người, không tiện quấy rầy đại nhân."

Bạch Thiện Bảo cũng nói: "Trung thu bọn đệ đi Ích Châu chơi."

"Ồ?" Dương Hòa Thư thấy bọn họ càng thêm có dáng vẻ người lớn, ngữ khí cũng càng giống đang nói với bạn cùng trang lứa, "Ích Châu có vui không?"

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang gật đầu thật mạnh, "Đường xá ở đấy cực kỳ to, còn rất nhiều, bọn đệ đi dạo hai ngày cũng chưa dạo hết."

Mãn Bảo òa lên, "Rộng vậy hả?"

Hai người đồng loạt gật đầu.

Mãn Bảo nói: "Vậy chắc chắn là sẽ có rất nhiều đổ ngon."

"Đó là đương nhiên," Bạch Thiện Bảo nói: "Bảo ngươi đi ngươi không đi."

Dương Hòa Thư liền cười hỏi, "Vậy chắc Ích Châu náo nhiệt lắm nhỉ?"

Bạch Thiện Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: "Náo nhiệt thì đúng là náo nhiệt, nhưng người cũng kỳ kỳ."

"Ồ, kỳ thế nào?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Ích Châu có nhiều ăn mày, không chỉ trong thành có, mà dọc theo đường quan và ngoài cửa thành cũng có rất nhiều, bọn đệ còn chưa vào thành mà bọn họ đã cầm bát tiến lên ăn xin, đáng thương lắm."

Bạch nhị lang liên tục gật đầu, "Huyện La Giang chúng ta không có nhiều ăn xin như vậy, trong thành cũng rất ít thấy, giữa các làng trấn cũng chỉ có một hai người, thỉnh thoảng sẽ xin một bát cháo ăn."

Sở dĩ Bạch nhị lang nói như vậy, là bởi vì nhà bọn họ là nhà khí phái nhất trong thôn Thất Lí, ăn xin đi ngang qua đều sẽ loanh quanh ở ngoài nhà cậu trước, lần nào bà nội cậu cũng sai người cho ăn mày một bát cơm, lại cho thêm hai bát gạo rồi xua đi.

Từ nhỏ Bạch nhị lang đã được chứng kiến việc này rồi.

Nhưng thật ra cũng chỉ vài lần mà thôi.

Cho nên đối với việc ở Ích Châu đâu đâu cũng thấy ăn mày, cậu và Bạch Thiện Bảo đều ngạc nhiên như nhau.

Dương Hòa Thư chắp tay sau lưng trầm ngâm thở dài, hỏi: "Bọn họ đều là vì năm ngoái thiên tai mới đi ăn xin?"

"Đệ hỏi rồi, đại đa số là đúng vậy thật, còn có một số người là từ nơi khác đến Ích Châu," Bạch Thiện Bảo thở dài nói: "Giá cả hàng hóa ở Ích Châu quá cao, có một nhà bán hoành thánh có tiếng là ngon, mà tận hai mươi văn một bát, ở huyện La Giang chỉ cần bảy văn tiền."

Mãn Bảo lập tức phổ cập kiến thức, "Trước kia chỉ cần năm văn."

Dương Hòa Thư như suy tư gì, "Chắc là giá lương thực bên kia cũng cao lắm đúng không?"

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đồng loạt gật đầu.

Dương Hòa Thư nhìn mà buồn cười, "Chẳng lẽ hai đứa còn cố ý đi hỏi giá lương thực hả?"

"Tất nhiên rồi ạ," Bạch Thiện Bảo nói một cách đương nhiên: "Cách biệt viện bọn đệ ở không xa có một cửa hàng lương thực, bọn đệ liền vào xem thử."

Bạch Thiện Bảo nói với Mãn Bảo: "Bác họ kiếm lời của chúng ta rất nhiều tiền, chắc chắn ngươi không biết mạch giống mới của chúng ta bán ở Ích Châu là cái giá gì đâu."

"Cái giá gì?"

Bạch Thiện Bảo nói: "Giá trên trời! Cửa hàng lương thực còn không có mà bán, tiểu nhị cũng chỉ nói miệng được thôi, nếu chúng ta muốn mua mạch giống mới này, ít nhất phải trả được 300 văn tiền đã."

Mãn Bảo sửng sốt, "Một đấu?"

Bạch Thiện Bảo gật đầu khẳng định, "Một đấu."

Những việc này ba đồng bọn nhỏ vẫn luôn chưa có thời gian rảnh để nói, bởi vì chuyến này cậu và Bạch nhị chơi quá mải mê, không hoàn thành bài tập tiên sinh giao cho, nên khi hết ngày nghỉ đi về, tiên sinh đã phạt làm gấp ba bài tập.

Ngày nào Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang cũng chỉ có thể ở trong thư phòng vùi đầu làm bài tập, mà Mãn Bảo lại có thể làm xong bài tập rồi chạy về nhà chơi đùa cùng đám cháu trai cháu gái, căn bản không thèm giúp đỡ bọn họ.

Dương Hòa Thư trợn to mắt nhìn, hỏi: "Mạch giống gì mà đòi tận 300 văn một đấu."

Ý tưởng thứ nhất của hắn là có người ác ý nâng giá hạt giống lúa mạch, tại thời điểm mấu chốt sau thiên tai này, đây là hành vi cực kỳ đáng lên án.

Ba đứa trẻ lại rất kiêu ngạo, "Là mạch giống của chúng ta."

Dương Hòa Thư híp mắt, hỏi: "Mạch giống của mấy đứa có gì khác lạ sao?"

"Đương nhiên rồi ạ," lúc trước vì để đẩy mạnh tiêu thụ mạch giống với Bạch lão gia, ba người, bao gồm cả Bạch nhị lang, đã liệt kê ra hàng loạt ưu điểm của mạch giống mới này, sau đó đọc thuộc làu làu.

Tuy rằng bây giờ đã qua một thời gian, nhưng Bạch nhị lang vẫn còn nhớ kỹ, bởi vậy cùng hai đứa trẻ ta một câu ngươi một câu..

"Bông lúa mạch của bọn đệ dài."

"Cây lúa mạch của bọn muội vừa cao lớn vừa dẻo dai."

"Chống hạn chịu úng."

"Chủ yếu là sản lượng còn cao."

Dương Hòa Thư liền cười tủm tỉm hỏi, "Vậy mấy đứa bán bao nhiêu tiền một đấu."

"Bán cho người nhà là 150 văn một đấu, người ngoài là 180 văn một đấu, chỉ là bây giờ giá lương thực giảm rồi, nên giá hạt giống cũng giảm."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 487: Đủ loại biện pháp

[HIDE-THANKS]
Dương Hòa Thư hoài nghi nhìn bọn họ, "Mấy đứa còn có thể bán được cho người ngoài?"

Hắn không cảm thấy có Bạch lão gia ở đây, mà bọn họ còn có thể bán mạch giống mới cho người khác.

Ba người cùng nhau ngẩng đầu nhìn Dương Hòa Thư cười khà khà.

Dương Hòa Thư: .

Ba đứa trẻ bắt đầu không thành thật rồi.

Dương Hòa Thư muốn ra ruộng bọn họ xem thử, Mãn Bảo nhìn vị trí của mặt trời, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Vì thế ba người dẫn Dương Hòa Thư đi xem nông trang nhỏ của bọn họ.

Bởi vì đã sớm muốn trồng lúa mạch vụ đông, cho nên nông trang nhỏ của bọn họ lúc này cũng không hề rảnh rỗi.

Bạch trang đầu đang cùng ba đứa ở cày khoảnh ruộng trồng lúa mạch vụ đông, Dương Hòa Thư chắp tay sau lưng đi dạo trên ruộng một vòng, hỏi: "Nếu mạch giống của mấy đứa tốt như vậy, thì sao người trong thôn không cùng mấy đứa trồng lúa mạch vụ đông?"

"Bởi vì bây giờ bọn họ không thiếu ăn."

Dương Hòa Thư nhìn ba đứa trẻ, "Mấy đứa thiếu?"

"Bọn đệ không thiếu, nhưng bọn đệ cũng không cần xuống ruộng mà," Bạch Thiện Bảo nói: "Bọn đệ mời người đến trồng hết."

Dương Hòa Thư liền lắc đầu cười nói: "Người trên đời này cũng thật kỳ lạ, nhà mình không trồng, lại ham thích trồng nhà người khác."

Hắn chắp tay sau lưng đi xem ba đứa ở cày ruộng, còn dùng chân giúp bọn họ nghiền mấy khối đất to, nghiền xong lại cảm thấy có gì sai sai.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái cày trong tay ba đứa ở, suy nghĩ hồi lâu mới chần chừ hỏi, "Hình như cày nhà mấy đứa khác với những nhà khác."

"Đúng vậy, không phải hồi đầu xuân huyện lệnh cũng xem rồi đó sao?"

"Không phải, lúc ấy.." Dương Hòa Thư dừng một chút, nhìn đứa ở đang vội vàng đưa trâu cày lại đây, a một tiếng nói: "Sao lúc ấy ta không phát hiện cày nhà mấy đứa có thể cày sâu như vậy nhỉ, còn có thể xoay được?"

Mãn Bảo khẽ chớp mắt, "Bởi vì lúc ấy huynh không hiểu việc đồng áng?"

Dương Hòa Thư: . Hắn thế mà lại cảm thấy bé nói có lý.

Chờ đứa ở vội vàng đưa trâu cày đến đây, Dương Hòa Thư không kiềm được ngăn hắn lại, sau đó xắn tay áo muốn đích thân cày thử.

Ba đứa trẻ phấn khích, bừng bừng hứng thú hỏi, "Huynh biết cày ruộng ạ?"

"Không biết," Dương Hòa Thư nói: "Có điều ta đã từng đỡ cày ở thôn khác, để ta thử cái cày này xem."

Chủ yếu là để thân với dân hơn, bởi chỉ cần hắn xuống nông thôn, thì mọi người đều thấy hơi câu nệ, vì muốn tạo quan hệ tốt với người dân, có đề tài để nói, hắn liền xắn tay áo xuống ruộng làm một số việc nhà nông.

Cũng từng đỡ cày rồi.

Tuy rằng là lính mới, số lần đỡ cày cũng không nhiều, nhưng Dương Hòa Thư vẫn rất nhanh phát hiện ra sự khác biệt, cái cày này tốn rất ít sức lực, nhưng vẫn có thể đứng vững vàng, mà trông trâu cũng có vẻ đi nhẹ nhàng hơn chút.

Dương Hòa Thư cày hai luống ruộng rồi quay về, yên lặng nhìn ba đứa trẻ không nói gì.

Vẻ mặt ba đứa trẻ vô tội nhìn hắn.

Dương Hòa Thư hỏi, "Cái cày như vậy là do ai làm?"

Bạch nhị lang nhìn trái ngó phải, cuối cùng nhìn về phía Mãn Bảo, Bạch Thiện Bảo cũng nhìn về phía Mãn Bảo.

Mãn Bảo chần chờ nói: "Thợ mộc làm? Muội đưa bản vẽ."

"Muội lấy bản vẽ từ đâu ra?"

"Bạn của muội đưa."

"Bạn của muội là.."

"Muội không thể nói cho huynh."

Dương Hòa Thư: ".. Được rồi, không nói thì không nói, nhưng có thể cho ta một tờ bản vẽ cái cày này không? Đồ tốt như vậy, hẳn là nên cho cả huyện đều dùng, thậm chí là toàn thiên hạ dùng mới đúng."

Mãn Bảo gật đầu: "Có thể ạ."

Dương Hòa Thư liền cười, "Đây có thể xem như một phần công lao, người bạn kia của muội thật sự không cần hả?"

Mãn Bảo rối rắm, nó có muốn cũng không dùng được ý, bé hỏi: "Có thể tính công lao này cho muội không?"

Dương Hòa Thư trừng mắt, "Muội đúng là không khách khí gì nhỉ, công lao như vậy mà cũng dám nhận."

"Vì sao muội không dám nhận," Mãn Bảo nói: "Có phải là sẽ được cho tiền không ạ?"

Dương Hòa Thư liền dí trán bé cười nói: "Đại khái là thế."

Hắn cũng không phải Mãn Bảo nói cái gì thì tin cái đó, lúc trở về trong thôn cũng tự mình nói bóng nói gió hỏi dò Bạch lão gia và Trang tiên sinh.

Mà Vạn Điền cũng đi vào trong thôn hỏi thăm.

Chuyện cái cày này không phải là bí mật gì, cả thôn không có ai không biết.

Thứ này do Mãn Bảo đưa bản vẽ cho Trịnh thị vẽ lại cho thợ mộc làm, tuy rằng mọi người đều đã thử qua, cảm thấy cái cày này đúng là không tệ.

Nhưng trong thôn cũng chẳng có mấy nhà đổi cày mới, bởi vì cái cày nhà mình vẫn dùng được, ai lại rảnh rỗi phí khoản tiền lớn làm cái cày mới làm gì.

Cũng chỉ có một số nhà bị hỏng cày, không thể sửa, hoặc là không muốn sửa, mới trực tiếp mua một cái mới mà thôi.

Cho nên trước mắt toàn bộ thôn Thất Lí cũng chẳng được mấy nhà dùng cày mới.

Số tin tức này lại làm Dương Hòa Thư ngẩn ra một lúc, hắn như suy tư gì, "Cho nên mặc dù có cày mới tốt hơn, người ta cũng chưa chắc đã đổi."

Mãn Bảo nói: "Không mất tiền thì sẽ đổi."

Dương Hòa Thư bị bé làm cho nghẹn lời.

Hắn bóp trán hỏi, "Giá chế tạo cái cày này cao không?"

"800 văn?" Mãn Bảo không quá chắc chắn, "Hình như nếu huynh làm nhiều, thì thợ thủ công có thể tính rẻ hơn cho huynh."

Bạch Thiện Bảo hỏi hắn, "Dương đại nhân, huynh định cung cấp nông cụ miễn phí cho mọi người ạ?"

Dương Hòa Thư liền nhìn cậu nói: "Đừng nghĩ nữa, cho dù có cung cấp miễn phí thì mấy đứa cũng không có phần đâu, mấy đứa nhiều tiền như vậy còn tơ tưởng đến tí nông cụ này của ta hả?"

Bạch Thiện Bảo nói thầm: "Ai mà chê nhiều tiền chứ."

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Dương Hòa Thư vẫn nghe thấy, cũng ghi tạc trong lòng.

Hắn không khỏi thở dài, "Đúng vậy, đã có tiền rồi lại muốn có càng nhiều tiền hơn, người trên thế gian này đều trục lợi mà."

Ba người thấy hắn cảm khái như vậy, liền tò mò nhìn hắn, "Dương đại nhân, có phải là huynh bị đả kích gì không?"

"Không bị đả kích gì, chỉ là tức giận thôi." Dương Hòa Thư kể lại võ đài tranh đấu của hắn với lương thương huyện thành, thở dài nói: "Thật là, đều là bà con quê nhà, bạc dùng buộc tội ta không biết có thể bù được bao nhiêu giá lương thực chênh, hà tất chứ?"

Mãn Bảo lại nhớ tới một quyển sách từng đọc ở chỗ Khoa Khoa, hỏi: "Dương đại nhân, vậy sau này huyện chúng ta đều cần nha môn bình ổn giá hàng sao?"

Dương Hòa Thư nhướng mày, không khỏi dừng bước, "Bình ổn giá hàng?"

"Đúng vậy, việc huynh làm bây giờ còn không phải là bình ổn giá hàng sao?"

Dương Hòa Thư há to miệng, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, việc ta đang làm bây giờ chính là bình ổn giá hàng, triều đình mua lương, rồi triều đình lại bán lương.. Không, không đúng, như vậy không tốt, không tốt.."

Mãn Bảo hoảng sợ, vội vàng nói: "Dương đại nhân, ý của muội không phải là bảo nha huyện phải luôn mua bán lương thực, bình ổn giá hàng không phải là lúc giá lương thực thấp thì mua vào để ổn định giá nhập, lúc giá lương thực cao thì bán ra để ổn định giá bán sao? Chỉ vì các huynh là nha huyện, thì không cần nghĩ đến việc kiếm tiền ạ?"

Dương Hòa Thư cuối cùng cũng phục hồi lý trí, hắn cúi đầu thoáng nhìn Mãn Bảo, tấm tắc nói: "Biện pháp này của muội đáng đánh thật, nhưng lại rất có lý."

Bạch Thiện Bảo hỏi: "Lương thương trên huyện thành có thể đồng ý ư? Dương đại nhân, huynh vẫn cứ thử thực hiện ở trong huyện một lần trước đi, nếu mà không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác."

Dương Hòa Thư liền chờ mong nhìn cậu, "Đệ có biện pháp gì à?"

"Đệ cảm thấy tốt hơn là nên trực tiếp quy định lại luật pháp, cấm lương thương không được ác ý đầu cơ tích trữ, nếu ai làm vậy sẽ bị tịch thu lương thực, ổn định lại giá bán với bá tánh, không phải là càng tốt hơn sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 488: Cùng nhau đi học

[HIDE-THANKS]
Dương Hòa Thư dứt khoát quay đầu không nói chuyện với cậu nữa, biện pháp này nghe có vẻ không tồi, nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, loại chuyện như này đừng nói đến việc một huyện lệnh nhỏ như hắn không thể làm được, mà có là cha hắn thì khả năng cao cũng không làm được.

Cho nên phương pháp phi thực tế này cứ giữ dưới đáy lòng là được rồi, không cần phải hỏi kỹ.

Chẳng qua..

Dương Hòa Thư nhìn ba đứa trẻ, cuối cùng đưa ánh mắt dừng trên mặt Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo, hai nhóc này đúng là thông minh thật.

Hắn không khỏi híp mắt cười rộ lên, nói với hai người: "Mấy đứa phải học hành chăm chỉ vào đấy, sau này lên kinh thành thi Quốc Tử Giám."

Mãn Bảo tò mò hỏi, "Muội cũng có thể vào Quốc Tử Giám ạ?"

Dương Hòa Thư tiếc nuối nhìn bé, lại không tiện trực tiếp đả kích bé, "Đến nay còn chưa có nữ tử nào có thể thi được vào Quốc Tử Giám."

Mãn Bảo rất tự tin với bản thân mình, chỉ vào Bạch Thiện Bảo nói: "Nếu hắn có thể thi vào, thì chắc chắn muội cũng thi được."

Mãn Bảo quyết định trở về sẽ nghiêm túc học tập hơn.

Bạch Thiện Bảo cũng bị bé làm dấy lên ý chí chiến đấu, tất nhiên là không muốn tụt lại phía sau, nhưng hai người hăng hái chỉ khổ Bạch nhị lang, bởi vì cậu rất nhanh đã bị hai người ném ở đằng sau.

Cũng may năm sau thôn dân của ba thôn lân cận lại dẫn bọn trẻ tìm tới đây, muốn tiếp tục cho bọn trẻ về đọc sách.

Dù lần này đã ít đi mười mấy người so với khi trước, hai lứa lớn tuổi nhất đã không thấy trở lại.

Những người tới học đều xấp xỉ tuổi Bạch nhị lang, hoặc là còn nhỏ hơn Bạch nhị lang.

Trang tiên sinh hơi suy tư liền trả lại quà nhập học phong phú cho nhà họ Bạch, đồng ý với thỉnh cầu của những người đến xin học.

Lưu thị và Bạch lão gia cũng không ngăn cản Trang tiên sinh tiếp tục mở trường dạy học, nhưng cũng không muốn nhận lại phần quà nhập học kia.

Hai người họ đều biết, công Trang tiên sinh dạy Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị đáng giá phần quà nhập học này.

Mãn Bảo về nhà ra đề nghị, "Cha, chúng ta cũng đưa bọn Đại Đầu Đại Nha đi học đi ạ."

"Không được, không phải bọn họ cũng đang học chữ với con đó sao?"

"Con dạy kiểu gì cũng không bằng tiên sinh được, hơn nữa nếu bọn họ không có giấy và bút mực thì sẽ viết chữ rất xấu, ghi sổ sách cũng không đẹp."

Chu lão đầu suy nghĩ, vẫn lắc đầu, "Trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, nếu đều đưa đi học, vậy phải nộp bao nhiêu tiền đây, lại phải mua bao nhiêu sách, giấy và bút mực, không được, không được."

Mãn Bảo nói: "Bây giờ nhà mình không thiếu tiền."

"Vậy cũng không có tiền đến mức đó."

Mãn Bảo liền bĩu môi, quay sang nhìn mẹ bé.

Tiền thị lại nhìn về phía mấy đứa con trai, hỏi: "Ý của các con thì sao?"

Chu đại lang và mấy đệ đệ liếc nhau, nói: "Mẹ, để tối chúng con hỏi đám trẻ."

Bọn trẻ đương nhiên là muốn đi, ngay cả Đại Đầu lớn tuổi nhất cũng muốn đi, "Tuy rằng học hành rất khó, con cũng không quá thích học, nhưng con biết học hành hữu dụng, con muốn học viết chữ đẹp, cô nhỏ đã bắt đầu dạy bọn con tính bàn tính, nhưng bọn con học mãi không được."

Đại Nha liên tục gật đầu, "Cô nhỏ nói, tiên sinh vừa dạy là nàng đã biết, nàng nói có thể là do nàng dạy không giỏi."

Chu đại lang trầm mặc hồi lâu, tống cổ mấy đứa trẻ về phòng ngủ xong mới nói với tiểu Tiền thị: "Ta nhớ khi chú nhỏ còn bé từng cùng bọn ta vào thành, lúc đi ngang qua một trường học, hắn liền ghé đầu vào cửa sổ nghe tiên sinh dạy học. Lúc ấy hắn chỉ nghe một lát đã nhớ vài chữ, sau đó thường tự mình đi gần một canh giờ lên huyện thành nghe lén người ta giảng bài."

"Đến Mãn Bảo bây giờ cũng thế, cho nên nàng xem, chú nhỏ và Mãn Bảo thông minh thế nào." Chu đại lang nhỏ giọng nói: "Nếu để cha trả tiền cho cả nhà thì chắc chắn cha sẽ không nỡ bỏ, mà số đứa trẻ ở mỗi phòng cũng không giống nhau, ta thấy, không thì chúng ta tự bỏ tiền cho bọn họ đi học."

Tiểu Tiền thị tính thử, nhíu mày nói: "Thật ra thì quà nhập học cũng không đáng bao nhiêu, nhưng phải mua nhiều sách như vậy, còn cả giấy và bút mực nữa, từng này phải tiêu phí không ít đâu, hơn nữa.."

Nàng hạ thấp giọng nói: "Mấy việc như quét rác, cắt cỏ, giặt đồ này vẫn luôn do bọn trẻ làm, nếu để cho bọn trẻ đi học hết, những việc đó ai làm?"

"Vậy chúng ta làm," Trong Chu đại lang luôn có một phần dẻo dai thừa hưởng từ Tiền thị, hắn nhỏ giọng nói: "Chỉ cần tương lai bọn họ sinh con thông minh được bằng nửa Mãn Bảo là được."

Tiểu Tiền thị nghĩ thấy cũng đúng.

Vì thế gật đầu nói: "Được."

Chu nhị lang cũng đang nói chuyện đi học với Phùng thị, ".. Mấy đứa trẻ đều không nhỏ, hơn nữa Nhị Đầu Nhị Nha đều cùng Mãn Bảo học nhiều năm, cũng nhận được chữ rồi, đến chỗ Trang tiên sinh cũng chỉ cần học thêm hai năm, học hết cái Mãn Bảo chưa dạy hoặc chưa dạy xong là được."

"Liệu cha chồng có cho tiền không?"

"Chắc chắn là cha sẽ không muốn, nhưng ta cảm thấy khả năng là mẹ sẽ bằng lòng, đến lúc đó lại xem đi, dù sao bây giờ chúng ta cứ chuẩn bị trước, nếu thật sự không được, thì chúng ta tự đưa đi."

Phùng thị không ý kiến, cười nói: "Dù sao đưa một đứa đi học cũng không tốn bao nhiêu."

Tuy rằng nàng không quản tiền trong phòng, nhưng cũng biết trên tay trượng phu có bao nhiêu tiền.

Chu nhị lang lại ngạc nhiên nói: "Sao lại một đứa, Nhị Đầu Nhị Nha và Tam Nha đều đi, thế là ba đứa rồi."

"Nhị Nha và Tam Nha cũng đi?"

"Đương nhiên là đi, ừm, Tam Nha còn nhỏ, có lẽ không nên đưa nàng đi, để nàng học thêm hai năm ở nhà với Mãn Bảo, chờ lớn hơn chút lại đi, cũng học hai năm như tỷ tỷ nàng là được." Chu nhị lang lên kế hoạch, càng nghĩ càng thấy cách này rất hay, "Rất tốt, như thế có thể tiết kiệm không ít tiền."

"Con gái đọc sách có ích gì đâu."

"Nàng nhìn Mãn Bảo đi, nàng nói có ích không?"

Phùng thị: ".. Đó, đó không phải chỉ là cô nhỏ thôi sao?"

"Nhị Nha cũng rất thông minh, ít nhất thông minh hơn Nhị Đầu nhiều."

Phùng thị: "Chàng biết rõ ta không nói cái này."

"Thế là cái nào?" Chu nhị lang nhíu mày, phản ứng lại, mày cau càng chặt, "Nay đã khác xưa, trong nhà không thiếu chút tiền đó, hơn nữa Nhị Nha học được cách ghi sổ sẽ rất tốt. Nàng không biết thôi, bây giờ á, trên huyện thành bày quán khắp hai bên đường, nên là học được cách tính toán thì càng tốt, nếu không có khi bị lưu manh trêu chọc còn tự cười ngây ngô."

"Nàng xem Mãn Bảo nhà chúng ta đi, nếu nàng đi ngoài, nàng có lo lắng nàng bị người ta nghĩ là ngốc rồi bắt nạt không?" Chu nhị lang nói: "Bây giờ nhà mình kiếm được từng đó tiền, có bao nhiêu là do Mãn Bảo kiếm về, bao nhiêu là do huynh đệ ta kiếm? Đi học với không đi học khác biệt nhiều lắm đó, nàng không muốn con gái mình được sống sung sướng sao?"

"Vậy, vậy ít nhất cũng phải hỏi đại ca đại tẩu đã, xem bọn họ có đưa Đại Nha đi không."

"Nàng cứ yên tâm, nhất định đại tẩu sẽ không ý kiến gì đâu, nàng xem Đại Nha đó, tuy là con gái, nhưng đại tẩu không bất công."

"Chàng nói ta bất công chứ gì."

"Ta không nói vậy, là nàng tự mình nói."

Phùng thị tức giận véo hắn.

Chu tam lang thì không có ưu sầu này, hắn chỉ có hai đứa con trai, một đứa con mới vừa biết đứng, chưa dịch bước được, cho nên chỉ cần đưa Tứ Đầu đi học là được.

Chu tứ lang lại rất sầu, hắn ngắm nghía con mình hồi lâu, nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống Mãn Bảo, vì thế không kiềm được oán giận với Phương thị, "Không phải đều nói cháu trai giống cô sao? Sao thằng nhóc này trông chẳng giống Mãn Bảo gì, sau này có thể học hành được không?"

Phương thị tức giận đẩy hắn sang một bên, bế con quay sang bên kia giường, nói: "Người ta nói là cháu ngoại giống cậu, chưa từng nghe nói cháu giống cô."

"Ai bảo, ta nghe không chỉ một người nói vậy."

"Chàng bớt tra tấn đầu óc con trai chàng đi, đi mà nghĩ đến túi tiền mình trước ấy, đi học cũng phải tốn không ít tiền, chờ đến lúc con trai chàng có thể đi học, chàng có nổi tiền để trả không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 489: Giao cho con

[HIDE-THANKS]Ba huynh đệ đều tính toán nghe theo kiến nghị của Mãn Bảo là cho đám trẻ đi học, đương nhiên Chu lão đầu sẽ không phản đối nữa.

Tuy rằng ông là chủ gia đình, nhưng nếu mấy đứa con trai đều có cùng một quyết định, ông cũng sẽ không phản đối quá mức.

Chỉ là ông không muốn tự mình bỏ tiền mà thôi.

Có điều, tuy ông không bỏ tiền, nhưng lại đồng ý với ý kiến chia thêm một lần tiền nữa của Tiền thị.

Tối hôm qua không chỉ có mấy vợ chồng nhỏ mở họp, vợ chồng Chu lão đầu cũng lén bàn nửa buổi tối.

Đi học quan trọng như thế nào, cứ nhìn Mãn Bảo là biết.

Trước kia bọn họ nhận ra nữ trinh tử, nhận ra củ mài sao? Biết trồng gừng kiểu gì sao?

Càng đừng nói đến việc bán lúa mạch với giá hạt giống cho Bạch lão gia.

Trước kia bọn họ cho rằng đi học có thể thi làm quan, có thể làm thầy giáo, làm kế toán, lại không ngờ rằng học hành còn có nhiều cái hữu ích như vậy.

Cho nên sâu trong nội tâm, Chu lão đầu cũng muốn cho đám trẻ trong nhà đi học.

Nhưng mà, trong nhà có quá nhiều trẻ con!

Không nói bây giờ đã có, sau này bọn họ còn sẽ sinh thêm, mà ông còn có hai đứa con trai chưa thành thân.

Nếu bây giờ đã mở tiền lệ, vậy chẳng lẽ sau này không đưa tiền đi học cho mấy mấy đứa trẻ sinh sau?

Mà nếu phải đưa hết, thì trong nhà cũng không có nhiều tiền như vậy.

Đừng thấy bây giờ nhà bọn họ có gần 400 lượng bạc, nếu mà dùng ở việc học hành, chút tiền ấy không đáng là bao.

Hơn nữa số lượng trẻ con ở mỗi phòng còn không giống nhau, bây giờ bọn trẻ không mâu thuẫn gì, chờ sau này có, bọn họ sẽ lật lại món nợ này.

Cho dù chuyện nhỏ cũng có thể cãi nhau tung trời.

Tiền thị cũng thấy lấy tiền từ quỹ chung không tốt, cho nên bà bàn bạc với Chu lão đầu một lúc rồi nói: "Sau này các phòng còn nhiều chỗ phải tiêu tiền, không thể vẫn luôn để bọn họ xin tiền từ tay chúng ta được, ý của tôi là, lần này lại chia ít tiền xuống dưới, trong nhà lại sửa lại chút quy củ, sau này ngoài thu hoạch ngoài ruộng, tiền các phòng kiếm được đều phải nộp lên năm phần, năm phần còn lại thì tự mình giữ."

Chu lão đầu suy nghĩ một chút, liền gật đầu.

Vì thế ngày hôm sau cả nhà họ Chu nghe được tin tức tốt này.

Mãn Bảo hưng phấn vô cùng, vui mừng hỏi, "Cha, vậy con có thể được chia bao nhiêu tiền?"

"Con có nhiều tiền như vậy, sao còn vui vẻ như thế?"

"Con nhiều tiền, nhưng con cũng thích tiền mà, nhiều tiền hơn ai mà không vui ạ?"

Chu lão đầu ngẫm thấy cũng đúng, nói: "Đêm qua ta và mẹ còn đã bàn bạc, cứ làm theo lần trước ấy, lão đại lão nhị lão tam mỗi nhà mười lăm lượng, lão tứ mười lượng, mấy đứa còn lại là năm lượng."

Mọi người đều vui mừng.

Chu lão đầu dặn dò: "Tuy rằng có tiền, nhưng cũng không được tiêu lung tung, cho bọn trẻ đi học tốn nhiều tiền lắm, không cần mua sách, để cho Mãn Bảo chép đi, các con chắp vá mà dùng, còn phải mua giấy bút mực nữa, còn nghiên mực sao, hai người dùng một cái là được.."

Mãn Bảo: ".. Cha, cả đám Đại Đầu Đại Nha đều đi học, con phải chép rất lâu."

"Sợ cái gì, qua nguyên tiêu tiên sinh mới dạy lại cơ mà, không phải còn có mười ngày nữa sao? Con cứ chép trước đi, có thể chép mấy quyển thì chép."

Mãn Bảo cảm thấy ý nghĩ vừa nãy của bé thật đúng là cực kỳ sai lầm, sao bé lại cảm thấy cha hào phóng chứ, rõ ràng vẫn kẹt như vậy.

Bé hừ một tiếng quay mặt đi, sau đó nói với mấy người Chu đại lang: "Đại ca, nếu các huynh lên huyện thành, thì chỉ cần mua bút mực là được, giấy để muội mua."

Mãn Bảo vẫn luôn mua giấy trên trung tâm mua sắm, vừa rẻ vừa xịn, tiết kiệm hơn ngoài hiệu sách nhiều.

Cho nên bé vẫn luôn có thể dùng giấy thoải mái.

Đám Chu đại lang ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là chúng ta cứ giao tiền cho muội, muội dẫn mấy đứa cháu muội đi mua, chúng ta cũng không hiểu cái này."

Chu lão đầu lập tức nói: "Đúng vậy, con dẫn bọn họ đi mua, không phải con quen với chưởng quầy ở hiệu sách sao, bảo hắn tính rẻ một chút, nhà chúng ta mua nhiều thứ thế cơ mà."

Dụng cụ học tập của Mãn Bảo ngoài lần đầu tiên là đi cùng Chu nhị lang vào trong hiệu sách mua về, thì mấy lần sau đều do bé tự mình đi mua.

Hoặc là do Chu tứ lang đưa đến, hoặc là Chu ngũ lang và Chu lục lang dẫn đến, hoặc là đi cùng Bạch Thiện Bảo, dù sao thì bất kể là sách, giấy hay bút mực thì đều do bé tự mình chọn.

Cho nên người nhà họ Chu rất có tin tưởng đối với ánh mắt và năng lực mặc cả của bé ở phương diện này.

Chủ yếu là chưởng quầy hiệu sách kia vừa nhìn đã biết là người có học, chỉ cần đối mặt với hắn là khí thế của bọn họ đã yếu hơn, lúc mặc cả cũng kém hơn ba phần.

Cho nên vẫn là đi học thì tốt.

Đi học, bất kể là gặp phải người thế nào, cũng có thể hùng hồn mặc cả.

Mãn Bảo không có ý kiến gì, lúc nhận lấy tiền các ca ca chị dâu đưa thì nảy ra một cách.

Hôm sau bé cầm một xấp giấy và một xâu tiền đồng chạy đến tìm Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang, bừng bừng hứng thú hỏi bọn họ, "Các ngươi có muốn chép sách bán không?"

Hai người cảm thấy rất hứng thú, "Chép sách gì?"

"Chỉ là mấy sách đơn giản như <Thiên Tự Văn>, <Luận Ngữ> thôi," Mãn Bảo nói: "Ta mang cả tiền cả giấy tới rồi."

Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang đều không thiếu tiền, nhưng bọn họ khá có hứng thú với hoạt động chép sách kiếm tiền này.

Mãn Bảo mừng rỡ cười khúc khích, để giấy lên trên bàn nói: "Một quyển hai mươi văn."

Bạch nhị lang liên tục gật đầu, đã cầm một xấp giấy qua đó, Bạch Thiện Bảo lại biết hiệu sách bán một quyển <Thiên Tự Văn> với giá bao nhiêu.

Viết tay, cái loại tệ nhất cũng phải một trăm văn, càng đừng nói mấy loại in ấn, loại giấy tốt nhất còn phải đến 300 văn.

Bất luận là dạng trước hay dạng sau, cái giá Mãn Bảo đưa ra cũng sắp so được với giá bán rau cải trắng rồi.

Vì thế Bạch Thiện Bảo không vui, "Giá ngươi ra quá thấp."

"Không thấp, ta không chê các ngươi dây mực vào giấy, cũng không chê các ngươi viết chưa ngay ngắn, chỉ cần chữ không xấu quá là được."

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ, nghe có vẻ yêu cầu rất thấp.

Mãn Bảo đã hỏi qua quy củ chép sách và giá cả với chưởng quầy ở hiệu sách rồi, bởi vậy đủ tự tin nói với hai đồng bọn nhỏ: "Hiệu sách yêu cầu sách nghiêm khắc lắm, không được có chữ sai, không được dây mực, còn phải ngay ngắn chỉnh tề, chữ cũng phải đẹp.."

Mãn Bảo đã từng tự chép không ít sách cho Trang tiên sinh, cũng rất muốn nhận một số sách về chép chơi, đáng tiếc sau khi xem qua chữ của bé, chưởng quầy hiệu sách đã tàn nhẫn từ chối.

Bé tự thấy luận việc chép sách, bé đã ở bên trên Bạch Thiện Bảo và Bạch nhị lang, nếu bé đã không thể nhận được việc chép sách từ tay chưởng quầy, thì bọn họ càng không thể.

Cũng chỉ có bé mới dùng sách bọn họ chép thôi.

Chẳng qua bé cũng có yêu cầu, "Đây là sách giáo khoa, các ngươi cũng phải chép cẩn thận đấy, không được viết sai, viết thiếu chữ."

Bạch Thiện Bảo bị bé thuyết phục, gật đầu nói: "Ngươi yên tâm đi, nếu có chữ sai thì bọn ta chép lại là được."

Dù sao cũng là chép từng tờ một, nếu tờ nào có chữ sai thì bỏ đi là được.

Mãn Bảo vui mừng, liền lấy bút mực ở trong rương đựng sách của mình ra, "Ta chép cùng các ngươi."

Bạch Thiện Bảo rất tò mò, "Ngươi muốn nhiều sách như vậy làm gì?"

"Cho đám cháu trai cháu gái của ta, bọn họ cũng sắp đến trường học rồi."

Bạch nhị lang không khỏi trợn to mắt, "Vậy chẳng phải trường học sẽ nhiều thêm mười mấy người nữa sao?"

"Nào có nhiều như vậy, Ngũ Đầu và Lục Đầu cũng có đi được đâu, cũng chỉ có bảy đứa mà thôi."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back