Bạn được Tuan Tai 1551515 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
127,174 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 1220: Dụ dỗ​


Họ còn chưa kịp bàn bạc với Hướng Minh Học về chuyện chia chác thì xe đã dừng lại, Hướng lục gia và Hướng Xương đang chờ sẵn ở cửa lập tức xông lên, "Đón được người ra chưa, đón được người ra chưa?"

Bạch nhị lang không đợi Lưu Quý đặt ghế xuống đã nhảy xuống xe, vỗ tay nói: "Đón được rồi, đón được rồi, đang ở trên xe kìa."

Lúc này Bạch Thiện và Mãn Bảo mới vén rèm xuống xe, Hướng Triều định cõng Hướng Minh Học, Hướng Xương thấy người hắn không chỉ lấm lem bẩn thỉu mà trên quần áo còn dính vết máu khô màu nâu sẫm, vội nói: "Để tôi, để tôi."

Hướng Xương cõng Hướng Minh Học xuống, đang định vào nhà thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, "Lục gia, chỗ chúng ta sống đâu phải ở đây, cõng vào rồi lại phải cõng ra à.."

Hướng lục gia tức giận vỗ một cái vào đầu hắn: "Đồ ngốc, nhị công tử vừa mới ra khỏi tù, không phải nên để tiểu Chu đại phu khám giúp trước sao, mau cõng vào đi."

Hướng Xương nghĩ thấy cũng đúng, vội cõng Hướng Minh Học vào.

Hướng Minh Học: "..."

Từ khi bọn họ biết Ích Châu vương chết, đám Chu ngũ lang lại chuyển về cửa hàng ở, dù sao bọn họ làm đồ ăn, sáng sớm đi tối mịt về, đi lại giữa hai phường rất bất tiện.

Chỉ có Chu Lập Quân quản lý sổ sách, hơn nữa không tiện ở cùng các chú và huynh đệ, nên vẫn trở về nhà ở hàng ngày.

Nhưng nàng cũng chuyển ra khỏi phòng của Mãn Bảo, trở về phòng cũ của mình.

Lưu lão phu nhân cũng dẫn Trịnh thị về hẻm Đại Liễu, hạ nhân trong nhà bỗng chốc vơi đi hơn nửa, nên không gian có vẻ rộng rãi hơn nhiều.

Hướng Xương cõng Hướng Minh Học ra hậu viện, Lưu lão phu nhân nhận được tin cũng từ hẻm Đại Liễu đến chờ, thấy vậy liền bảo hắn cõng người vào phòng cho khách.

Đó vốn là phòng của Chu ngũ lang và Chu lục lang, hiện tại bên trong vẫn bày hai chiếc giường.

Trang tiên sinh liếc nhìn tóc và quần áo của bọn họ, quay đầu nói với Đại Cát đang hóng chuyện: "Bảo dì Dung đi nấu chút nước thuốc cho bọn họ gội đầu tắm rửa đi."

Đại Cát bị thương không muốn động đậy - chỉ đơn thuần đến xem náo nhiệt - lặng lẽ lĩnh mệnh rời đi.

Chỉ riêng việc gội đầu và tắm rửa đã tốn không ít thời gian, Mãn Bảo nói với Lưu lão phu nhân: "Bà nội Lưu, Hướng đại ca không sao đâu ạ. Con vừa bắt mạch cho hắn rồi, chỉ là hơi suy nhược thôi, sau này bồi bổ là được, người về đi ạ."

Bạch Thiện cũng nói: "Bà nội, trời sắp tối rồi, để con đưa người về."

Lưu lão phu nhân nhìn bọn họ, gõ nhẹ vào trán Bạch Thiện rồi cười rời đi, trước khi đi còn an ủi Hướng lục gia, bảo ông cứ yên tâm.

Hướng lục gia cười đáp lời, xoay người vẫn đứng ở ngoài cửa phòng chờ đợi.

Đợi hai người gội đầu tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong thì trời đã tối hẳn.

Nhà bếp đã chuẩn bị cơm tối rồi, lúc này mọi người mới ngồi ở phòng chính ăn cơm.

Hướng lục gia nhìn Hướng Minh Học một cái, rót rượu kính Trang tiên sinh, cảm tạ Bạch Thiện, Chu Mãn và Bạch nhị lang đã giúp đỡ trong chuyện này. Ông nói Hướng gia bọn họ vô cùng cảm kích, sau này nếu có gì sai bảo, bọn họ nhất định sẽ vượt lửa qua sông không chối từ.

Trang tiên sinh cười tủm tỉm tỏ vẻ Hướng lục gia đã nói quá lời.

Ba người Bạch Thiện cũng lấy trà thay rượu đáp lễ, mọi người vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm, sau đó Mãn Bảo khám lại cho Hướng Minh Học, kê đơn thuốc rồi nói ngày mai nàng sẽ đến hiệu thuốc giúp lấy thuốc về, không cần người nhà Hướng gia phải chạy thêm một chuyến.

Sau đó mọi người liền đi ngủ.

Cổng phường đã đóng, Hướng lục gia và Hướng Xương cũng không đi được, bèn nghỉ lại ở phòng cho khách chỗ tiền viện.

Chu Lập Quân nói chuyện với cô nhỏ một lúc cũng ngáp dài trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, Hướng Minh Học khó có được giấc ngủ sâu, ngủ một giấc đến giờ Tị chính. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hắn, lúc hắn mở mắt vẫn còn thấy hơi hốt hoảng, một lúc lâu sau mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Trên giường đối diện hắn, Hướng Triều vẫn còn há miệng ngủ say.

Hắn bò từ trên giường dậy, dựa vào thành giường nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, một lúc lâu sau mới giơ tay đón lấy, nhìn ánh nắng dừng trên lòng bàn tay, khóe môi hắn không khỏi cong lên, lộ ra nụ cười.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng bước chân, "Còn chưa tỉnh sao?"

Tiếng của Hướng Xương vang lên ngoài khung cửa sổ, "Chưa ạ, người nghe tiếng ngáy của ngũ ca kìa, cách một bức tường vẫn nghe rõ rành mạch."

Hướng Minh Học cũng nhìn Hướng Triều đang dạng tay dạng chân ngủ trên giường, cười rồi gõ tay vào cửa sổ.

Người ngoài cửa sổ hơi khựng lại, sau đó hắn liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã, không lâu sau cửa liền mở ra.

Lúc này Mãn Bảo đang ở Tế Thế Đường khám bệnh.

Đã qua thời điểm giao mùa, bệnh nhân trong hiệu thuốc giảm đi kha khá, chưa đến giờ Tị chính nàng đã khám xong hết bệnh nhân của mình rồi.

Mấy người Đinh đại phu và Đào đại phu còn xong sớm hơn nàng.

Kể từ khi danh hiệu tiểu thần y của Mãn Bảo vang khắp kinh thành, bệnh nhân đến Tế Thế Đường khám bệnh không còn chỉ chọn riêng mấy người Đinh đại phu và Đào đại phu khám nữa. Số lượng bệnh nhân mà bốn vị đại phu khám trong buổi sáng đều xấp xỉ nhau.

Mỗi người đều có một số bệnh nhân trung thành riêng. Ví dụ như Mãn Bảo, cháu trai của Đậu đại nương – Thi đại lang – chỉ chịu để Mãn Bảo khám cho.

Bệnh tình của hắn khá đặc biệt, tuy Mãn Bảo chưa từng nói rõ ràng cụ thể với mấy người Đinh đại phu, nhưng mọi người cùng ngồi khám trong một hiệu thuốc, lại thường xuyên cùng nhau thảo luận bệnh án, ai giấu được ai chứ?

Thế nên, khi khám xong hết lượt bệnh nhân, các đại phu lại rảnh rỗi tụ lại trò chuyện. Đinh đại phu thấy Mãn Bảo cứ ở mãi trong phòng khám không ra ngoài, bèn vén rèm ló đầu vào hỏi: "Con đang viết gì thế?"

Mãn Bảo vẫn cắm cúi viết: "Con đang ghi chép một ca bệnh."

Nàng nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Đinh đại phu: "Đinh đại phu, chuyện nối gân chân, ngài thật sự không thấy hứng thú sao?"

Đinh đại phu do dự một lát rồi nói: "Ta thật sự không giỏi dùng dao, tuy rất muốn giúp con, nhưng e rằng đến nơi lại thành vướng tay vướng chân mất."

Mãn Bảo liền nói: "Không sao, ngài có thể giúp hắn điều dưỡng cơ thể. Tối qua con bắt mạch cho hắn, cảm thấy nguyên khí vẫn còn rất hư, phải tĩnh dưỡng cho tốt, trong thời gian ngắn chưa thể tiến hành phẫu thuật được."

Đinh đại phu nhắc: "Chẳng phải con đã mời Trịnh thái y rồi sao? Trịnh thái y còn mời thêm mấy vị thái y khác, nhiều người như thế là đủ rồi. Nếu đi đông quá, e rằng ý kiến không thống nhất, chẳng khéo lại đắc tội với mấy vị thái y."

Mãn Bảo cau mày nghĩ ngợi: "Nhưng ngoài Trịnh thái y ra, con chẳng quen ai cả, cũng không biết bọn họ giỏi về mặt nào."

Đinh đại phu khẽ ho một tiếng: "Chuyện đó cứ hỏi Trịnh thái y là rõ thôi. À đúng rồi, Chu tiểu đại phu, sao bệnh nhân Thi đại lang của con hôm nay vẫn chưa đến? Theo lý thì hôm nay hắn phải đến tái khám rồi mới đúng chứ?"

Lúc này Mãn Bảo mới sực nhớ ra: "Đúng vậy, hắn vốn đến khám rất sớm mà, sao hôm nay vẫn chưa tới nhỉ?"

Đinh đại phu nhìn ra ngoài, thấy Đào đại phu và Cổ đại phu đang nói chuyện, không chú ý đến bên này, bèn lén lút bước vào, khẽ hỏi: "Chu tiểu đại phu, hắn cũng đã chữa trị hai tháng rồi, con thấy hắn có mấy phần khả năng hồi phục?"

Mãn Bảo đáp: "Lần trước con bắt mạch, thấy thận nguyên của hắn đã mạnh lên không ít rồi.."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back