Chương 450: Hoang đường
[HIDE-THANKS]
Trong cơn kinh hoảng cực độ, Hoàng Kỳ Hoán bị Thuận tử bắn ngã trên mặt đất. Vì xung quanh quá hỗn loạn, tư binh của Trấn Quốc Công Phủ cũng không để ý được nhiều như vậy, không thể không buông tha Hoàng Kỳ Hoán, ra sức bảo vệ an nguy của thái tử cùng thái hậu. Trận phản loạn này, mục đích chính là vì đoạt vị. Nếu như thái tử vô ý bị bắn giết, vậy lần đoạt vị này liền thành một chuyện cười.
Sau khi Thuận tử bắn ngã Hoàng Kỳ Hoán, liền bị cung thủ trong đám tư binh của Trấn Quốc Công Phủ tập trung tiến công, hắn cũng không ham chiến, xoay người bay ra ngoài tường.
Thuận tử bay ra, một bộ phận tư binh đuổi theo, những người còn lại tiếp tục dây dưa với ảnh vệ Thẩm Lệ vừa triệu đến.
Thẩm Lệ cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm mãnh liệt, giống như tử thần đến từ địa ngục, trực chỉ vào thái hậu. Mà người sóng vai tác chiến với hắn lúc này chính là Tô Hằng.
Lúc đó Minh Hòa tìm được hoàng thượng, chuyện đột nhiên xảy ra, căn bản không kịp an bài nhân thủ mà không kinh động người của phe thái tử, vì vậy người mà Thẩm Lệ nghĩ tới đầu tiên, chính là Tô Hằng cùng Thuận tử.
Tô Hằng là do một tay Từ Phong nuôi nấng, công phu của hắn toàn bộ bắt nguồn từ Từ Phong. Tô Hằng đích thật là không làm Từ Phong mất mặt, không khiến Chu Gia Quân mất mặt, mỗi một chiêu thức, đều mang theo sát khí lăng lệ, không lùi bước, không luống cuống. Nhưng mà công phu cho dù tốt, cũng khó có thể ngăn cản mấy trăm tư binh thái hậu mang tới, chứ đừng nói tới việc ở trong đó còn có cao thủ Nam Chiếu quốc. Thái hậu có vốn liếng để nắm chắc thắng lợi!
Trận giao chiến này, phía Thẩm Lệ rơi vào thế yếu, hắn cơ hồ dốc hết toàn lực, nhưng vẫn chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Thẳng đến khi Thẩm Lệ sắp lui vào trong điện, thái tử lăng lệ đứng giữa đám người, nhìn hoàng thượng nói: "Phụ hoàng hà tất phải dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ, cái này thì có gì ý nghĩa gì! Phụ hoàng chỉ cần truyền vị cho nhi thần, hôm nay chính là một đêm thái bình!"
Thái hậu hừ lạnh: "Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, chẳng lẽ hoàng thượng trông cậy vào mười mấy người này sẽ có thể cứu ngươi sao? Đừng si tâm vọng tưởng! Ngoan ngoãn phối hợp mới là đường ra duy nhất của ngươi! Trong cung này ngươi không có viện trợ đâu!"
Ngay lúc thái hậu vừa dứt lờ, lập tức tiếng bàn luận xôn xao bộc phát từ phía sau lưng.
"Ông trời của ta ơi!"
"Là thật sự!"
"Thật không thể tin nổi!"
"Mẹ ơi!"
Tiếng nghị luận vang lên quá đột ngột, âm thanh lại quá lớn, khiến cho đám đông trong viện vội vã nhao nhao quay đầu. Vừa nhìn thấy một màn trước mắt, cả ngàn tư binh chỉ có thể kêu lên đầy khiếp sợ.
Thái tử mắt thấy tình hình phía đối diện, cả kinh suýt chút nữa đã phun ra hai búng máu tươi. Chẳng biết từ lúc nào, ở phía cửa chính sau lưng bọn họ, cách đó không xa, đã xuất hiện vô số người. Từng bó đuốc nâng cao, chiếu sáng khoảng không tối tăm. Phóng mắt nhìn ra xa, người đông nghìn nghịt?
Cầm đầu, là Chu Hoài Sơn, bên cạnh hắn đương nhiên là lão hòa thượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá cùng với Lật Đức Hầu. Mỗi người đều nắm trong tay một mớ hạt dưa, vừa ăn, vừa tám chuyện rôm rả.
"Chậc, hiện trường bức thoái vị lớn cỡ này sao! Có muốn cá cược không? Ta cá là bệ hạ thắng!"
"Đến mức này rồi mà còn có người đánh cược thái tử thắng sao? Điên rồi đi!"
"Phi, ta ăn phải hạt dưa khét, đắng cả miệng."
Bọn họ giống như đang xem kịch mà nhìn vào trong viện. Vừa rồi tiếng đánh nhau quá mức kịch liệt, không ai chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cái này..
Phía sau bọn họ, Thục phi dẫn một đám cung phi cùng không ít hoàng tử công chúa, trong mắt người nào cũng mang theo vẻ hưng phấn cùng hoảng sợ bất an lại tò mò nhìn về phía bên này. Xưa nay chỉ được nghe nói chuyện bức vua thoái vị, mưu quyền, soán vị, thí quân, giết cha ở trong bí văn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thật sự thấy qua!
Mà cấm quân vốn bị thái tử an bài rất rõ ràng, bây giờ không phải hẳn là nên say ngã ở trong doanh phòng sao? Vì sao lúc này bọn họ lại có thể phấn chấn tinh thần cưỡi trên đầu tường hóng chuyện thế kia?
Thái tử vừa nhìn thấy thống lĩnh cấm quân đang cưỡi trên đầu tường trong bóng đêm, lông tơ cả người đều dựng ngược cả lên. Tình huống gì đây! Không phải là tố chất tâm lý của thái tử kém, càng không phải là những tư binh này chưa thấy qua sóng to gió lớn gì! Nhưng mà! Con mẹ nó! Chúng ta đang ở đây bức vua thoái vị đấy! Một chuyện tày đình, máu tanh như thế, các ngươi lại đứng vây xem như xem tuồng là thế nào?
Trong đám người huyên náo, Trữ vương cùng trưởng công chúa đi tới.
"Ngoài ý muốn sao?" Trữ vương lạnh lùng nhìn đám người trước mặt: "Các triều đại đổi thay, hoàng thất mưu quyền soán vị cũng là bê bối, phải nên cố gắng che giấu gắt gao, hoàng huynh không ngại để thần đệ công khai những bê bối này ra ngoài chứ! Thần đệ tự mình làm chủ, cả gan thỉnh hoàng huynh thứ tội."
Trữ vương vừa nói, vừa ôm quyền hướng về phía hoàng thượng trong đại điện.
Trong điện, hoàng thượng vẫn đứng bên cửa sổ, hừ một tiếng: "Cầu còn không được."
Đảng Trấn Quốc Công, ỷ vào Trấn Sóc Quân, cưỡng ép triều chính đến nay đã là đời thứ ba. Nếu như hôm nay thái hậu, thái tử, Tô Hưởng, bất kỳ người nào ngã xuống tại đây, trận bức thoái vị soán ngôi này thất bại, vậy bên Trấn Sóc Quân, đều khó tránh khỏi một hồi phản loạn, bạo động.
Trải qua đời thứ ba, Trấn Sóc Quân đã trở thành quân đội của Trấn Quốc Công Phủ, lòng trung thành của bọn họ đối với đế vương cùng triều đình đã kém xa so với Trấn Quốc Công Phủ. Nhưng nếu như công khai bê bối này ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều biết, là phe thái tử liên thủ với Nam Chiếu quốc bức vua thoái vị, vậy thì không giống nhau nữa. Đơn độc bức thoái vị, có lẽ còn có thể cưỡng ép tẩy trắng. Nhưng liên thủ với địch quốc, đây chính phản quốc trắng trợn. Có muốn cũng không thể tẩy. Huống chi, lần làm phản này, phát sinh trước mắt bao nhiêu người.
Có phải hoàng thượng đã sớm an bài tốt hết thảy hay không, không quan trọng, quan trọng là, nơi này hoàn toàn chính xác đã xảy ra chuyện bức vua thoái vị. Thái tử mang tư binh của Trấn Quốc Công Phủ liên thủ với thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc.
Tế tửu Quốc Tử giám suất lĩnh một đám học sinh, xuyên qua khe hở giữa đám người mà nhìn.
Vừa nhìn, vừa ân cần dạy bảo: "Không chịu đọc sách cho tử tế, tương lai các ngươi dù có phải làm một tên loạn thần tặc tử, cũng sẽ phải chịu kết cục chết không được tử tế như thế này! Không đọc sách cho tốt, tương lai ai trong số các ngươi làm sử quan, gặp phải tràng diện này, liệu bút lực có thể sinh động mà miêu tả xuống sao? Không đọc sách cho tử tế, các ngươi thậm chí đến nhìn còn không hiểu quyền mưu đế vương trong này a! Tới tới tới, Triệu Khải ngươi nói một chút xem, đối với trận phản loạn thất bại này bản thân ngươi sẽ đối đãi như thế nào, dạng phản loạn này có lợi hại gì đối với sự phát triển của triều chính, số lượng từ khống chế trong vòng tám trăm chữ, chú ý cách thức, Vương Minh chuẩn bị!"
Tế tửu Quốc Tử giám gân giọng mở ra hiện trường dạy học đầy trực quan sinh động.
Thanh âm này vang vọng giữa bầu trời đêm, chính xác truyền vào tai thái tử, thái hậu, hoàng hậu, cùng đám người Hoàng Kỳ Hoán.
Đám người.. Khí huyết toàn thân dâng trào, vừa sợ vừa hận.
Thái hậu là người đầu tiên tỉnh táo lại khỏi tràng diện hoang đường, không thể tưởng tượng nổi này.
Bởi vì sự việc phát sinh quá mức đột ngột, thái hậu không thể nào quản lý được biểu cảm trên mặt nữa, gương mặt bà ta nhăn nhó, nhìn về phía trưởng công chúa.
"Ngươi muốn đối nghịch cùng ai gia?"
Trưởng công chúa bình tĩnh nhìn thái hậu, đáp: "Trước kia nhi thần muốn gả cho Chu Hoài Sơn, là người ngăn trở nhi thần, người còn nhớ rõ năm đó người nói thế nào không? Người nói, Phúc Thụy, con là công chúa hoàng thất, mẫu hậu có thể cho con hết thảy vinh hoa phú quý lại không thể cho con một cuộc hôn nhân tự do. Người tự mình tuyển phò mã cho nhi thần, muốn nhi thần cùng hắn sinh sống thật tốt. Nhi thần bỏ xuống tình yêu của mình, lựa chọn một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng người thì sao? Hai mươi năm trước, vì sao phò mã của nhi thần lại chết ở Vinh Dương Hầu Phủ! Bởi vì hắn muốn đi báo tin cho Vinh Dương Hầu Phủ! Hắn là bị người của mẫu hậu chém chết tại Vinh Dương Hầu Phủ!"
Theo trưởng công chúa lên tiếng, hiện trường trong chớp nhoáng hoàn toàn yên tĩnh. Dường như ngay cả côn trùng cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu phần bi thương năm xưa này.
Sau khi Thuận tử bắn ngã Hoàng Kỳ Hoán, liền bị cung thủ trong đám tư binh của Trấn Quốc Công Phủ tập trung tiến công, hắn cũng không ham chiến, xoay người bay ra ngoài tường.
Thuận tử bay ra, một bộ phận tư binh đuổi theo, những người còn lại tiếp tục dây dưa với ảnh vệ Thẩm Lệ vừa triệu đến.
Thẩm Lệ cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm mãnh liệt, giống như tử thần đến từ địa ngục, trực chỉ vào thái hậu. Mà người sóng vai tác chiến với hắn lúc này chính là Tô Hằng.
Lúc đó Minh Hòa tìm được hoàng thượng, chuyện đột nhiên xảy ra, căn bản không kịp an bài nhân thủ mà không kinh động người của phe thái tử, vì vậy người mà Thẩm Lệ nghĩ tới đầu tiên, chính là Tô Hằng cùng Thuận tử.
Tô Hằng là do một tay Từ Phong nuôi nấng, công phu của hắn toàn bộ bắt nguồn từ Từ Phong. Tô Hằng đích thật là không làm Từ Phong mất mặt, không khiến Chu Gia Quân mất mặt, mỗi một chiêu thức, đều mang theo sát khí lăng lệ, không lùi bước, không luống cuống. Nhưng mà công phu cho dù tốt, cũng khó có thể ngăn cản mấy trăm tư binh thái hậu mang tới, chứ đừng nói tới việc ở trong đó còn có cao thủ Nam Chiếu quốc. Thái hậu có vốn liếng để nắm chắc thắng lợi!
Trận giao chiến này, phía Thẩm Lệ rơi vào thế yếu, hắn cơ hồ dốc hết toàn lực, nhưng vẫn chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Thẳng đến khi Thẩm Lệ sắp lui vào trong điện, thái tử lăng lệ đứng giữa đám người, nhìn hoàng thượng nói: "Phụ hoàng hà tất phải dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ, cái này thì có gì ý nghĩa gì! Phụ hoàng chỉ cần truyền vị cho nhi thần, hôm nay chính là một đêm thái bình!"
Thái hậu hừ lạnh: "Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, chẳng lẽ hoàng thượng trông cậy vào mười mấy người này sẽ có thể cứu ngươi sao? Đừng si tâm vọng tưởng! Ngoan ngoãn phối hợp mới là đường ra duy nhất của ngươi! Trong cung này ngươi không có viện trợ đâu!"
Ngay lúc thái hậu vừa dứt lờ, lập tức tiếng bàn luận xôn xao bộc phát từ phía sau lưng.
"Ông trời của ta ơi!"
"Là thật sự!"
"Thật không thể tin nổi!"
"Mẹ ơi!"
Tiếng nghị luận vang lên quá đột ngột, âm thanh lại quá lớn, khiến cho đám đông trong viện vội vã nhao nhao quay đầu. Vừa nhìn thấy một màn trước mắt, cả ngàn tư binh chỉ có thể kêu lên đầy khiếp sợ.
Thái tử mắt thấy tình hình phía đối diện, cả kinh suýt chút nữa đã phun ra hai búng máu tươi. Chẳng biết từ lúc nào, ở phía cửa chính sau lưng bọn họ, cách đó không xa, đã xuất hiện vô số người. Từng bó đuốc nâng cao, chiếu sáng khoảng không tối tăm. Phóng mắt nhìn ra xa, người đông nghìn nghịt?
Cầm đầu, là Chu Hoài Sơn, bên cạnh hắn đương nhiên là lão hòa thượng chùa Đại Phật, Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá cùng với Lật Đức Hầu. Mỗi người đều nắm trong tay một mớ hạt dưa, vừa ăn, vừa tám chuyện rôm rả.
"Chậc, hiện trường bức thoái vị lớn cỡ này sao! Có muốn cá cược không? Ta cá là bệ hạ thắng!"
"Đến mức này rồi mà còn có người đánh cược thái tử thắng sao? Điên rồi đi!"
"Phi, ta ăn phải hạt dưa khét, đắng cả miệng."
Bọn họ giống như đang xem kịch mà nhìn vào trong viện. Vừa rồi tiếng đánh nhau quá mức kịch liệt, không ai chú ý đến động tĩnh bên ngoài, cái này..
Phía sau bọn họ, Thục phi dẫn một đám cung phi cùng không ít hoàng tử công chúa, trong mắt người nào cũng mang theo vẻ hưng phấn cùng hoảng sợ bất an lại tò mò nhìn về phía bên này. Xưa nay chỉ được nghe nói chuyện bức vua thoái vị, mưu quyền, soán vị, thí quân, giết cha ở trong bí văn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thật sự thấy qua!
Mà cấm quân vốn bị thái tử an bài rất rõ ràng, bây giờ không phải hẳn là nên say ngã ở trong doanh phòng sao? Vì sao lúc này bọn họ lại có thể phấn chấn tinh thần cưỡi trên đầu tường hóng chuyện thế kia?
Thái tử vừa nhìn thấy thống lĩnh cấm quân đang cưỡi trên đầu tường trong bóng đêm, lông tơ cả người đều dựng ngược cả lên. Tình huống gì đây! Không phải là tố chất tâm lý của thái tử kém, càng không phải là những tư binh này chưa thấy qua sóng to gió lớn gì! Nhưng mà! Con mẹ nó! Chúng ta đang ở đây bức vua thoái vị đấy! Một chuyện tày đình, máu tanh như thế, các ngươi lại đứng vây xem như xem tuồng là thế nào?
Trong đám người huyên náo, Trữ vương cùng trưởng công chúa đi tới.
"Ngoài ý muốn sao?" Trữ vương lạnh lùng nhìn đám người trước mặt: "Các triều đại đổi thay, hoàng thất mưu quyền soán vị cũng là bê bối, phải nên cố gắng che giấu gắt gao, hoàng huynh không ngại để thần đệ công khai những bê bối này ra ngoài chứ! Thần đệ tự mình làm chủ, cả gan thỉnh hoàng huynh thứ tội."
Trữ vương vừa nói, vừa ôm quyền hướng về phía hoàng thượng trong đại điện.
Trong điện, hoàng thượng vẫn đứng bên cửa sổ, hừ một tiếng: "Cầu còn không được."
Đảng Trấn Quốc Công, ỷ vào Trấn Sóc Quân, cưỡng ép triều chính đến nay đã là đời thứ ba. Nếu như hôm nay thái hậu, thái tử, Tô Hưởng, bất kỳ người nào ngã xuống tại đây, trận bức thoái vị soán ngôi này thất bại, vậy bên Trấn Sóc Quân, đều khó tránh khỏi một hồi phản loạn, bạo động.
Trải qua đời thứ ba, Trấn Sóc Quân đã trở thành quân đội của Trấn Quốc Công Phủ, lòng trung thành của bọn họ đối với đế vương cùng triều đình đã kém xa so với Trấn Quốc Công Phủ. Nhưng nếu như công khai bê bối này ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều biết, là phe thái tử liên thủ với Nam Chiếu quốc bức vua thoái vị, vậy thì không giống nhau nữa. Đơn độc bức thoái vị, có lẽ còn có thể cưỡng ép tẩy trắng. Nhưng liên thủ với địch quốc, đây chính phản quốc trắng trợn. Có muốn cũng không thể tẩy. Huống chi, lần làm phản này, phát sinh trước mắt bao nhiêu người.
Có phải hoàng thượng đã sớm an bài tốt hết thảy hay không, không quan trọng, quan trọng là, nơi này hoàn toàn chính xác đã xảy ra chuyện bức vua thoái vị. Thái tử mang tư binh của Trấn Quốc Công Phủ liên thủ với thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc.
Tế tửu Quốc Tử giám suất lĩnh một đám học sinh, xuyên qua khe hở giữa đám người mà nhìn.
Vừa nhìn, vừa ân cần dạy bảo: "Không chịu đọc sách cho tử tế, tương lai các ngươi dù có phải làm một tên loạn thần tặc tử, cũng sẽ phải chịu kết cục chết không được tử tế như thế này! Không đọc sách cho tốt, tương lai ai trong số các ngươi làm sử quan, gặp phải tràng diện này, liệu bút lực có thể sinh động mà miêu tả xuống sao? Không đọc sách cho tử tế, các ngươi thậm chí đến nhìn còn không hiểu quyền mưu đế vương trong này a! Tới tới tới, Triệu Khải ngươi nói một chút xem, đối với trận phản loạn thất bại này bản thân ngươi sẽ đối đãi như thế nào, dạng phản loạn này có lợi hại gì đối với sự phát triển của triều chính, số lượng từ khống chế trong vòng tám trăm chữ, chú ý cách thức, Vương Minh chuẩn bị!"
Tế tửu Quốc Tử giám gân giọng mở ra hiện trường dạy học đầy trực quan sinh động.
Thanh âm này vang vọng giữa bầu trời đêm, chính xác truyền vào tai thái tử, thái hậu, hoàng hậu, cùng đám người Hoàng Kỳ Hoán.
Đám người.. Khí huyết toàn thân dâng trào, vừa sợ vừa hận.
Thái hậu là người đầu tiên tỉnh táo lại khỏi tràng diện hoang đường, không thể tưởng tượng nổi này.
Bởi vì sự việc phát sinh quá mức đột ngột, thái hậu không thể nào quản lý được biểu cảm trên mặt nữa, gương mặt bà ta nhăn nhó, nhìn về phía trưởng công chúa.
"Ngươi muốn đối nghịch cùng ai gia?"
Trưởng công chúa bình tĩnh nhìn thái hậu, đáp: "Trước kia nhi thần muốn gả cho Chu Hoài Sơn, là người ngăn trở nhi thần, người còn nhớ rõ năm đó người nói thế nào không? Người nói, Phúc Thụy, con là công chúa hoàng thất, mẫu hậu có thể cho con hết thảy vinh hoa phú quý lại không thể cho con một cuộc hôn nhân tự do. Người tự mình tuyển phò mã cho nhi thần, muốn nhi thần cùng hắn sinh sống thật tốt. Nhi thần bỏ xuống tình yêu của mình, lựa chọn một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng người thì sao? Hai mươi năm trước, vì sao phò mã của nhi thần lại chết ở Vinh Dương Hầu Phủ! Bởi vì hắn muốn đi báo tin cho Vinh Dương Hầu Phủ! Hắn là bị người của mẫu hậu chém chết tại Vinh Dương Hầu Phủ!"
Theo trưởng công chúa lên tiếng, hiện trường trong chớp nhoáng hoàn toàn yên tĩnh. Dường như ngay cả côn trùng cũng không dám lên tiếng quấy nhiễu phần bi thương năm xưa này.