Chương 430: Mạo phạm
[HIDE-THANKS]
Hoàng thượng khẽ cười, nghe vậy liền nhìn về phía Chu Hoài Sơn, ánh mắt rơi vào gương mặt Chu Hoài Sơn lại liếc qua một đầu tóc xanh lục của hắn, nhếch miệng đáp: "Có thể được thất vương gia nhớ thương, là vinh hạnh của hắn."
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc bưng trà thưởng thức, nhìn về phía chúng học sinh. Căn cứ theo tin tức đáng tin cậy, Chu Hoài Sơn nọ xuất thân là một anh nông dân thật thà, trong số mấy học sinh này, hình tượng khí chất tương xứng..
Ngay khi hoàng tử Nam chiếu Quốc đang nhìn tướng mạo chọn lựa anh nông dân kia, Chu Hoài Sơn mang theo mái tóc xanh rì đứng lên.
Hai mắt thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc lập tức trợn to, khoảnh khắc này hắn đã đánh mất luôn năng lực quản lý biểu lộ. Người là anh nông dân? Thành thật? Chất phác? Tóc xanh?
Khóe mắt hắn giật một cái, nhìn Chu Hoài Sơn ôm quyền cung kính hành lễ với mình: "Có thể được Thất điện hạ ưu ái như thế, là vinh hạnh của thảo dân, thảo dân vô cùng cảm kích."
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc liền.. Ta! Mẹ nó!
Ho khan một tiếng, thất hoàng tử vội che dấu cảm xúc, quay sang nói với Triệu đại nhân ngồi bên cạnh: "Ừm, đây là người ngươi vẫn luôn ngưỡng mộ đấy."
Triệu đại nhân hoàn toàn không nghĩ tới, kẻ một đầu tóc xanh này chính là Chu Hoài Sơn, sửng sốt mất một lúc mới đứng dậy, miễn cưỡng nhẫn nhịn không nhìn tới mớ tóc xanh lục kia, mãi sau mới biệt xuất ra được thần sắc ngưỡng mộ.
"Nghe nói Hoài Sơn huynh chỉ học không đến một năm, bây giờ đã trở thành người có học thức nổi bật ở Quốc Tử giám của quý quốc, tại hạ thực sự ngưỡng mộ tài học của Hoài Sơn huynh, trước khi tới quý quốc, tại hạ luôn nghĩ muốn cùng Hoài Sơn huynh luận bàn một phen."
Quốc Tử giám hết thảy xuất ra 10 học sinh tham gia lần giao lưu học thuật này, trong đó có không ít những cái tên hàng đầu của lớp giáp. Triệu đại nhân khen ngợi một phen như thế, xem như hành động châm ngòi ly gián không lớn không nhỏ.
Đám người cho dù là biết, lần này Nam Chiếu quốc tới là không có ý tốt, nhưng nghe xong lời này cũng không ít học sinh khó chịu trong lòng. Lại càng không bàn tới lời này còn có thể truyền đến tai những học sinh không được tuyển chọn tham gia trao đổi học thuật.
Chu Hoài Sơn cũng không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí ngay khi Triệu đại nhân dứt tiếng, trên mặt lộ ra một chút thần sắc hài lòng. Phảng phất như hắn đã chờ mong từ lâu lắm rồi.
Ngồi ở cao vị, hoàng thượng không tiện xoa tay bày tỏ thái độ kích động trong lòng, chỉ có thể bóp bóp tay mình. Mỗi khi có cung yến thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Một hai ba, bắt đầu!
"Thứ nhất, việc học là không bờ bến, chưa hẳn đang học trên học đường mới thật sự là học tập, chưa hẳn ở nơi sơn dã là không rèn luyện, từ trong lời nói của Triệu đại nhân thì có thể nhìn ra được, tầm mắt của ngươi còn chờ đề cao, lòng dạ còn chờ mở rộng. Có điều, người còn sống lâu, Triệu đại nhân cố lên. Không phải tất cả mọi người trên đời đều biết đạo lý, nông phu chưa hẳn đã rẻ mạt hơn học sinh. Hai tay của nhân dân lao động có thể sáng tạo ra giá trị gì, chỉ có người dân lao động mới biết được, sâu mọt thì sẽ không hiểu. Chậc, nói như thế nào đây, mặc dù lời nói của ta không dễ nghe, có điều, quân tử lời thật thì khó nghe, cách nói chuyện của Triệu đại nhân thật sự là thiếu sót, ngài bày tỏ kính ngưỡng với một mình ta như thế, sẽ khiến cho người ta ảo giác rằng ngài đang gây thù hằn cho ta, mặt khác, ta còn cảm thấy ngài cũng đang hạ thấp Quốc Tử giám của chúng ta. Đương nhiên, ta biết ngài sẽ không thật sự muốn làm như vậy, dù sao vừa rồi ngay cả ý nghĩa màu tóc xanh trên đầu ta là gì ngài cũng không biết, hoàn toàn cũng không thể làm thấp đi năng lực của Quốc Tử giám chúng ta. Thật sự chỉ là phương thức nói chuyện thiếu sót, hy vọng về sau có thể cải thiện thêm, cũng coi như là không uổng công ngài ngưỡng mộ ta một hồi. Triệu đại nhân cố lên!
Thứ hai, đây là cung yến, có thể địa vị trong triều của Triệu đại nhân không đủ cao, chưa từng tham gia cung yến, ta nhắc nhở ngài một chút, cung yến với giao lưu học thuật vẫn có khác biệt, cụ thể khác biệt như thế nào, ngài có thể ngồi xuống, sau đó hỏi đồng liêu bên cạnh một chút, ta nghĩ bọn họ hẳn phải biết đấy."
Nói xong, vẻ mặt của Chu Hoài Sơn cứng lại, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nghiêng đầu, tiếp lời: "Không biết Triệu đại nhân còn có vấn đề nào khác không? Thật cao hứng vì ngài giải đáp a!"
Triệu đại nhân.. Giải đáp cái rắm ấy!
Địa vị của hắn trong triều, tương đương với tế tửu Quốc Tử giám nơi này, nói hắn chưa từng được tham gia cung yến sao? Khó coi ai đây! Thật sự là hắn muốn hạ thấp giá trị của Quốc Tử giám đồng thời cũng gây thù hằn cho Chu Hoài Sơn, đây cũng chỉ là dựa theo lệ cũ muốn kích động tâm tính của đối phương trước khi luận bàn học thuật mà thôi. Mục đích là muốn phá hư sự gắn kết của đối phương, từ đó hạ gục đối thủ chỉ trong một đòn. Kích thích tâm lý, hắn là chuyên nghiệp. Bây giờ, lại bị kích thích ngược?
Triệu đại nhân làm sao lại cam tâm bị phản kích mà không đáp trả, lập tức bày ra bộ dáng được thụ giáo, tiếp đó khom người vái chào Chu Hoài Sơn.
"Hoài Sơn huynh quả nhiên là học thức nổi bật, kiến thức rộng lớn, tại hạ thật là kính nể, mấy điểm mà Hoài Sơn huynh nhắc tới, tại hạ nhất định sẽ cái thiện. Hoài Sơn huynh ưu tú như thế, chắc hẳn là có liên quan với Thẩm đại nhân. Hoài Sơn huynh thân là nhạc phụ của thống lĩnh ảnh vệ quý quốc, Thẩm đại nhân lại quyền cao chức trọng, Hoài Sơn huynh mưa dầm thấm đất, mong rằng cũng biết sơ lược mọi chuyện. Không biết Hoài Sơn huynh nghĩ thế nào về việc hai nước kết thông gia lần này?"
Triệu đại nhân rõ ràng không khách khí hỏi, không đợi Chu Hoài Sơn mở miệng, ông lão Lật Đức Hầu với mái tóc màu tím phản nghịch liền vỗ bàn một cái.
"Con mẹ nó, người nọ có phải là đồ ngốc hay không? Loại lời này mà cũng hỏi?"
Lật Đức Hầu gầm lên như chuông vỡ, trực tiếp làm xáo trộn tiết tấu hiện trường. Đại điện vốn đang an tĩnh như tờ, trong nháy mắt càng thêm an tĩnh.
Mí mắt Triệu đại nhân khẽ nhảy một cái, nhìn sang tóc tím.
Ngồi bên cạnh tóc tím, tóc đỏ kéo chặt lấy cánh tay tóc tím đang muốn xông ra đi đánh người, tiếp đó áy náy nói với Triệu đại nhân: "Triệu đại nhân thứ lỗi, hắn đã hơn 80 tuổi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ, ngôn ngữ không thích đáng, Triệu đại nhân đại nhân đại lượng, hắn không phải nói ngươi thật sự là đồ ngu đâu. Có điều, ngài vừa hỏi câu kia, thật sự là vì hiếu kỳ sao? Học giả các ngươi, tò mò mấy chuyện cũng thật là kỳ quái."
Ngồi bên cạnh tóc đỏ, tóc cam cũng nói theo: "Đúng vậy a, chúng ta xưa nay sẽ không ở giữa yến hội mà hỏi mấy câu không có lễ phép không có hàm dưỡng này đâu, huống chi, đây là yến hội thiết lập quan hệ ngoại giao, tượng trưng cho tình hữu hảo hai nước, mà lại đi hỏi câu kia, Thất hoàng tử của các ngài có thật sự đồng ý không? Thật kỳ quái a."
Tóc tím lập tức bồi một câu: "Đồ ngốc!"
Triệu đại nhân.. Các ngươi có lễ phép, các ngươi có hàm dưỡng, cho nên mỗi người các ngươi treo một đầu lông mao màu sắc sặc sỡ là có ý gì! Tượng trưng cho hòa bình khỏe mạnh? Tử khí đông lai? Hồng hồng hỏa hỏa? Đánh rắm! Lão Tử một chữ cũng không tin! Nhưng mà! Ta có thể mắng ra được sao!
Triệu đại nhân siết chặt nắm tay trừng đám người trước mặt, trong lúc nhất thời trong đầu ngoại trừ nộ khí vậy mà không thể nghĩ ra cái gì để mắng lại.
Đúng lúc này, một vị đồng liêu ngồi bên cạnh Triệu đại nhân đứng dậy, nói với hoàng thượng: "Bệ hạ thứ tội, thần thực sự khó mà tiếp thu, đây rõ ràng là yến hội hữu hảo hai triều lui tới, ngài biết rõ vị đại nhân này lớn tuổi hồ đồ, nói năng vô lễ, tại sao còn để hắn tham gia? Hắn nói hai chữ kia, thô bỉ vô lễ, quả thực tính chất mạo phạm rất mạnh, khẩn cầu bệ hạ tạm thời mời hắn ra khỏi đại điện."
Đáy mắt Hoàng thượng thoáng qua vẻ hưng phấn.
Con người của Chu Hoài Sơn, nếu ngươi xúc phạm hắn, hắn có thể tám lạng nửa cân đánh nhau với ngươi mới vừa, nhưng mà, nhưng nếu ngươi động vào bằng hữu của hắn. A! Vậy thì không tốt rồi, hắn không mắng mẹ ruột ngươi cũng không nhận ra ngươi, thì tuyệt sẽ không bỏ qua.
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc bưng trà thưởng thức, nhìn về phía chúng học sinh. Căn cứ theo tin tức đáng tin cậy, Chu Hoài Sơn nọ xuất thân là một anh nông dân thật thà, trong số mấy học sinh này, hình tượng khí chất tương xứng..
Ngay khi hoàng tử Nam chiếu Quốc đang nhìn tướng mạo chọn lựa anh nông dân kia, Chu Hoài Sơn mang theo mái tóc xanh rì đứng lên.
Hai mắt thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc lập tức trợn to, khoảnh khắc này hắn đã đánh mất luôn năng lực quản lý biểu lộ. Người là anh nông dân? Thành thật? Chất phác? Tóc xanh?
Khóe mắt hắn giật một cái, nhìn Chu Hoài Sơn ôm quyền cung kính hành lễ với mình: "Có thể được Thất điện hạ ưu ái như thế, là vinh hạnh của thảo dân, thảo dân vô cùng cảm kích."
Thất hoàng tử Nam Chiếu Quốc liền.. Ta! Mẹ nó!
Ho khan một tiếng, thất hoàng tử vội che dấu cảm xúc, quay sang nói với Triệu đại nhân ngồi bên cạnh: "Ừm, đây là người ngươi vẫn luôn ngưỡng mộ đấy."
Triệu đại nhân hoàn toàn không nghĩ tới, kẻ một đầu tóc xanh này chính là Chu Hoài Sơn, sửng sốt mất một lúc mới đứng dậy, miễn cưỡng nhẫn nhịn không nhìn tới mớ tóc xanh lục kia, mãi sau mới biệt xuất ra được thần sắc ngưỡng mộ.
"Nghe nói Hoài Sơn huynh chỉ học không đến một năm, bây giờ đã trở thành người có học thức nổi bật ở Quốc Tử giám của quý quốc, tại hạ thực sự ngưỡng mộ tài học của Hoài Sơn huynh, trước khi tới quý quốc, tại hạ luôn nghĩ muốn cùng Hoài Sơn huynh luận bàn một phen."
Quốc Tử giám hết thảy xuất ra 10 học sinh tham gia lần giao lưu học thuật này, trong đó có không ít những cái tên hàng đầu của lớp giáp. Triệu đại nhân khen ngợi một phen như thế, xem như hành động châm ngòi ly gián không lớn không nhỏ.
Đám người cho dù là biết, lần này Nam Chiếu quốc tới là không có ý tốt, nhưng nghe xong lời này cũng không ít học sinh khó chịu trong lòng. Lại càng không bàn tới lời này còn có thể truyền đến tai những học sinh không được tuyển chọn tham gia trao đổi học thuật.
Chu Hoài Sơn cũng không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí ngay khi Triệu đại nhân dứt tiếng, trên mặt lộ ra một chút thần sắc hài lòng. Phảng phất như hắn đã chờ mong từ lâu lắm rồi.
Ngồi ở cao vị, hoàng thượng không tiện xoa tay bày tỏ thái độ kích động trong lòng, chỉ có thể bóp bóp tay mình. Mỗi khi có cung yến thì nhất định sẽ xảy ra chuyện. Một hai ba, bắt đầu!
"Thứ nhất, việc học là không bờ bến, chưa hẳn đang học trên học đường mới thật sự là học tập, chưa hẳn ở nơi sơn dã là không rèn luyện, từ trong lời nói của Triệu đại nhân thì có thể nhìn ra được, tầm mắt của ngươi còn chờ đề cao, lòng dạ còn chờ mở rộng. Có điều, người còn sống lâu, Triệu đại nhân cố lên. Không phải tất cả mọi người trên đời đều biết đạo lý, nông phu chưa hẳn đã rẻ mạt hơn học sinh. Hai tay của nhân dân lao động có thể sáng tạo ra giá trị gì, chỉ có người dân lao động mới biết được, sâu mọt thì sẽ không hiểu. Chậc, nói như thế nào đây, mặc dù lời nói của ta không dễ nghe, có điều, quân tử lời thật thì khó nghe, cách nói chuyện của Triệu đại nhân thật sự là thiếu sót, ngài bày tỏ kính ngưỡng với một mình ta như thế, sẽ khiến cho người ta ảo giác rằng ngài đang gây thù hằn cho ta, mặt khác, ta còn cảm thấy ngài cũng đang hạ thấp Quốc Tử giám của chúng ta. Đương nhiên, ta biết ngài sẽ không thật sự muốn làm như vậy, dù sao vừa rồi ngay cả ý nghĩa màu tóc xanh trên đầu ta là gì ngài cũng không biết, hoàn toàn cũng không thể làm thấp đi năng lực của Quốc Tử giám chúng ta. Thật sự chỉ là phương thức nói chuyện thiếu sót, hy vọng về sau có thể cải thiện thêm, cũng coi như là không uổng công ngài ngưỡng mộ ta một hồi. Triệu đại nhân cố lên!
Thứ hai, đây là cung yến, có thể địa vị trong triều của Triệu đại nhân không đủ cao, chưa từng tham gia cung yến, ta nhắc nhở ngài một chút, cung yến với giao lưu học thuật vẫn có khác biệt, cụ thể khác biệt như thế nào, ngài có thể ngồi xuống, sau đó hỏi đồng liêu bên cạnh một chút, ta nghĩ bọn họ hẳn phải biết đấy."
Nói xong, vẻ mặt của Chu Hoài Sơn cứng lại, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nghiêng đầu, tiếp lời: "Không biết Triệu đại nhân còn có vấn đề nào khác không? Thật cao hứng vì ngài giải đáp a!"
Triệu đại nhân.. Giải đáp cái rắm ấy!
Địa vị của hắn trong triều, tương đương với tế tửu Quốc Tử giám nơi này, nói hắn chưa từng được tham gia cung yến sao? Khó coi ai đây! Thật sự là hắn muốn hạ thấp giá trị của Quốc Tử giám đồng thời cũng gây thù hằn cho Chu Hoài Sơn, đây cũng chỉ là dựa theo lệ cũ muốn kích động tâm tính của đối phương trước khi luận bàn học thuật mà thôi. Mục đích là muốn phá hư sự gắn kết của đối phương, từ đó hạ gục đối thủ chỉ trong một đòn. Kích thích tâm lý, hắn là chuyên nghiệp. Bây giờ, lại bị kích thích ngược?
Triệu đại nhân làm sao lại cam tâm bị phản kích mà không đáp trả, lập tức bày ra bộ dáng được thụ giáo, tiếp đó khom người vái chào Chu Hoài Sơn.
"Hoài Sơn huynh quả nhiên là học thức nổi bật, kiến thức rộng lớn, tại hạ thật là kính nể, mấy điểm mà Hoài Sơn huynh nhắc tới, tại hạ nhất định sẽ cái thiện. Hoài Sơn huynh ưu tú như thế, chắc hẳn là có liên quan với Thẩm đại nhân. Hoài Sơn huynh thân là nhạc phụ của thống lĩnh ảnh vệ quý quốc, Thẩm đại nhân lại quyền cao chức trọng, Hoài Sơn huynh mưa dầm thấm đất, mong rằng cũng biết sơ lược mọi chuyện. Không biết Hoài Sơn huynh nghĩ thế nào về việc hai nước kết thông gia lần này?"
Triệu đại nhân rõ ràng không khách khí hỏi, không đợi Chu Hoài Sơn mở miệng, ông lão Lật Đức Hầu với mái tóc màu tím phản nghịch liền vỗ bàn một cái.
"Con mẹ nó, người nọ có phải là đồ ngốc hay không? Loại lời này mà cũng hỏi?"
Lật Đức Hầu gầm lên như chuông vỡ, trực tiếp làm xáo trộn tiết tấu hiện trường. Đại điện vốn đang an tĩnh như tờ, trong nháy mắt càng thêm an tĩnh.
Mí mắt Triệu đại nhân khẽ nhảy một cái, nhìn sang tóc tím.
Ngồi bên cạnh tóc tím, tóc đỏ kéo chặt lấy cánh tay tóc tím đang muốn xông ra đi đánh người, tiếp đó áy náy nói với Triệu đại nhân: "Triệu đại nhân thứ lỗi, hắn đã hơn 80 tuổi, khó tránh khỏi có chút hồ đồ, ngôn ngữ không thích đáng, Triệu đại nhân đại nhân đại lượng, hắn không phải nói ngươi thật sự là đồ ngu đâu. Có điều, ngài vừa hỏi câu kia, thật sự là vì hiếu kỳ sao? Học giả các ngươi, tò mò mấy chuyện cũng thật là kỳ quái."
Ngồi bên cạnh tóc đỏ, tóc cam cũng nói theo: "Đúng vậy a, chúng ta xưa nay sẽ không ở giữa yến hội mà hỏi mấy câu không có lễ phép không có hàm dưỡng này đâu, huống chi, đây là yến hội thiết lập quan hệ ngoại giao, tượng trưng cho tình hữu hảo hai nước, mà lại đi hỏi câu kia, Thất hoàng tử của các ngài có thật sự đồng ý không? Thật kỳ quái a."
Tóc tím lập tức bồi một câu: "Đồ ngốc!"
Triệu đại nhân.. Các ngươi có lễ phép, các ngươi có hàm dưỡng, cho nên mỗi người các ngươi treo một đầu lông mao màu sắc sặc sỡ là có ý gì! Tượng trưng cho hòa bình khỏe mạnh? Tử khí đông lai? Hồng hồng hỏa hỏa? Đánh rắm! Lão Tử một chữ cũng không tin! Nhưng mà! Ta có thể mắng ra được sao!
Triệu đại nhân siết chặt nắm tay trừng đám người trước mặt, trong lúc nhất thời trong đầu ngoại trừ nộ khí vậy mà không thể nghĩ ra cái gì để mắng lại.
Đúng lúc này, một vị đồng liêu ngồi bên cạnh Triệu đại nhân đứng dậy, nói với hoàng thượng: "Bệ hạ thứ tội, thần thực sự khó mà tiếp thu, đây rõ ràng là yến hội hữu hảo hai triều lui tới, ngài biết rõ vị đại nhân này lớn tuổi hồ đồ, nói năng vô lễ, tại sao còn để hắn tham gia? Hắn nói hai chữ kia, thô bỉ vô lễ, quả thực tính chất mạo phạm rất mạnh, khẩn cầu bệ hạ tạm thời mời hắn ra khỏi đại điện."
Đáy mắt Hoàng thượng thoáng qua vẻ hưng phấn.
Con người của Chu Hoài Sơn, nếu ngươi xúc phạm hắn, hắn có thể tám lạng nửa cân đánh nhau với ngươi mới vừa, nhưng mà, nhưng nếu ngươi động vào bằng hữu của hắn. A! Vậy thì không tốt rồi, hắn không mắng mẹ ruột ngươi cũng không nhận ra ngươi, thì tuyệt sẽ không bỏ qua.