Tô Vi Sơ ra khỏi thang máy, đi về phía phòng 605.
"Được, tôi biết rồi, không sao."
Một giọng nữ vang lên ở lối rẽ khác, bỗng chốc khiến Tô Vi Sơ dừng chân. Hai giây sau, anh lập tức tăng tốc đi đến lối rẽ. Khi đến đó, anh chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy gò, mái tóc dài đen nhánh, mặc áo khoác ka-ki nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Lòng Tô Vi Sơ ngơ ngác, hai tay bên quần nắm chặt thành nắm đấm.
Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Tô lão tiên sinh mừng rỡ: "Có phải Vi Sơ tới không?" Sau đó nói tiếp: "Vào đi."
Không ngoài dự đoán, người đẩy cửa chính là Tô Vi Sơ.
Ứng Yên La học mỹ thuật nên khá nhớ dáng người người khác. Từ nhỏ, cô đã có một đam mê không muốn người khác biết, đó là khống dáng người, nhất là những người vai rộng eo hẹp chân dài, đi đường mà gặp ai như vậy cô sẽ không nhịn được mà nhìn thêm một lần.
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài rắn chắc được bọc dưới lớp âu phục, góc cạnh rõ ràng lộ ra sự ôn hòa nho nhã, đôi mắt thâm thúy nhưng không mất đi sự nhu hòa, bờ môi có độ dày vừa phải cùng độ cong thích hợp.
Người thật còn đẹp hơn trên TV hay trên báo tài chính kinh tế, đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Ứng Yên La.
Sau khi Tô Vi Sơ nhìn rõ người ngồi trên bàn, đôi mắt nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc cùng cảm xúc không biết tên.
Tô lão tiên sinh và bọn họ không nhận ra được những gọn sóng này, chỉ nhiệt tình nói: "Vi Sơ, tới đây, mau tới đây ngồi."
Tô Vi Sơ ngồi xuống bên cạnh Tô lão tiên sinh, lễ phép chào Tống Minh Lập, sau đó nhìn sang Ứng Yên La đang ngồi bên cạnh ông.
Tô lão tiên sinh vội vàng nhiệt tình giới thiệu: "Đây là cháu ngoại của ông Tống, em [*] Yên La."
[*]: Chỗ này tác giả viết là muội muội, tức là em gái, nhưng mình xin để em thôi cho hay nhé.
Tô Vi Sơ nhìn cô: "Em Yên La, chào em."
Đương nhiên Ứng Yên La không gọi anh trai, chỉ nói: "Chào anh, Tô tiên sinh."
Nghe thấy cô gọi như vậy, môi Tô Vi Sơ cong lên.
Bữa cơm ăn xong trong vui vẻ, chí ít không xấu hổ như trong tưởng tượng. Cơm nước xong xuôi, bốn người liền đi ra ngoài.
Tô lão tiên sinh và Tống lão tiên sinh liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên Tô lão tiên sinh nói: "Vi Sơ, cháu và em Yên La thêm Wechat đi, hai đứa đều còn trẻ nên chắc có nhiều chủ đề chung, nếu không bận thì có thể tâm sự, kết giao bạn bè."
Tô Vi Sơ lấy điện thoại từ trong túi âu phục ra, nhìn qua cô gái bên cạnh đang rũ đầu, lễ phép và lịch thiệp nói: "Có tiện thêm Wechat không?"
Ứng Yên La không thể từ chối ngay trước mặt người lớn, thế là lập tức lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Wechat đưa tới trước mặt Tô Vi Sơ.
"Tích" một tiếng, quét mã thành công.
Thế là dưới mắt của người lớn, hai người đã thêm bạn tốt trên Wechat thành công.
"Đúng rồi, Yên Yên, cháu lái xe đến sao? Nếu không lái xe đến thì để anh Vi Sơ đưa cháu về."
Ứng Yên La nhìn Tô Vi Sơ một chút, cô không mò ra được tâm tư của anh lúc này, nhưng vẫn mở miệng nói: "Ông Tô, cháu lái xe đến đây, Tô tiên sinh cũng vừa về nước, chắc chắn cần nghỉ ngơi, không cần phiền như vậy đâu ạ."
Tống lão tiên sinh cùng Ứng Yên La lần lượt lên xe rời đi.
Tô Vi Sơ lên xe Tô lão tiên sinh, Tô lão tiên sinh nhìn anh một cái: "Cháu lên xe theo ta làm gì?"
"Cháu bảo Tiêu Úy lái xe đi trước rồi." Ý anh chính là anh không có xe.
Tô lão tiên sinh: "..."
May là Yên Yên tự lái xe đến, nếu không thì quá lúng túng rồi.
Mưa ngoài trời không lớn như vừa nãy nữa, nhưng vẫn tí tách rơi xuống. Xe cộ trên đường đi lại tấp nập, đèn neon rực rỡ. Tô lão tiên sinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua đứa cháu trai lớn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau, muốn hỏi anh có ấn tượng như thế nào với La La, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt anh, cuối cùng ông cũng không nói nữa.
Cho dù không hỏi, ông cũng cảm thấy hẳn là không xấu, dù sao trước đây giới thiệu cho anh không ít gia đình danh giá, nhưng sau đó không có bất kỳ chuyện gì hết. Nhưng hôm nay anh lại trao đổi wechat với La La, mặc dù là ông mở miệng bảo thêm, nhưng thế nào cũng là thêm, chí ít là anh không bài xích.
* * *
Sau bữa cơm đó, dù hai người có thêm wechat nhưng cũng không nói chuyện. Điều này cũng nằm trong dự liệu của Ứng Yên La, cô cũng tự hiểu lấy, chẳng đời nào người thương nhân như Tô Vi Sơ lại có thể vừa ý mình, cô cũng sẽ không đem hi vọng gửi gắm vào một người đàn ông mới gặp mặt lần đầu.
Nói thật, nếu bọn họ ép cô, cô liền đem số cổ phần đó bán ra ngoài, dù là ai cũng đừng nghĩ sẽ đoạt được. Đương nhiên, nếu cô dám làm như vậy thật thì mấy người Ứng gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Cho nên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không chọn làm như vậy.
Kết hôn, trước mắt chính là lựa chọn tốt nhất của cô.
Tìm một nhà chồng có địa vị cao hơn Ứng gia, không chỉ có thể bảo vệ được cổ phần trong tay cô, mà còn có thể danh chính ngôn thuận đưa cô thoát khỏi Ứng gia.
"Tinh tinh!" Điện thoại trên mặt bàn rung lên. Ứng Yên La liếc qua, là tin nhắn Wechat của Đào Lan Chi.
Đào Lan Chi: Yên La, ba con bảo con buổi tối về nhà ăn cơm.
Khóe miệng Ứng Yên La giật giật.
Ăn cơm hả? Sợ là một bữa tiệc Hồng Môn Yến đi!
Ứng Yên La chuẩn bị trả lời thì bỗng nhiên điện thoại trong lòng bàn tay vang lên một lần nữa, là một cuộc gọi từ số lạ. Bởi vì chuyện công việc nên Ứng Yên La đã quen có người lạ gọi điện tới, thế là liền ấn nút trả lời.
"Alo, xin chào."
"Tôi là Tô Vi Sơ."
Giọng của người đàn ông vừa trầm vừa khàn, lộ ra một chút ôn hòa.
Ứng Yên La hơi bất ngờ: "Tô.. Tô tiên sinh?"
"Là tôi."
Ứng Yên La không hỏi vì sao anh lại biết số điện thoại của mình, bởi vì vấn đề này có hơi thừa. Chuyện cô quan tâm chính là vì sao anh lại gọi điện thoại tới: "Tô tiên sinh, xin hỏi anh gọi cho tôi có việc gì không?'
Tô Vi Sơ:" Ứng tiểu thư, có lẽ hơi mạo muội, nhưng tôi muốn hỏi một chút, em có đồng ý kết hôn với tôi không?'
Rất trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề.
Đầu óc Ứng Yên La lúc này vô cùng trống rỗng và hoảng hốt.
Tô Vi Sơ chờ không thấy cô trả lời, liền gọi cô một tiếng.
Suy nghĩ của Ứng Yên La bị anh kéo về, cô không xác định hỏi: "Tô tiên sinh, anh đang đùa tôi sao?"
"Không có." Tô Vi Sơ nói tiếp: "Nếu em không ngại thì chúng ta có thể lựa thời gian nói chuyện một chút."
Ứng Yên La rũ mắt nhìn máy tính bảng trước mặt: "Vậy lúc nào Tô tiên sinh có thời gian rảnh?"
Tô Vi Sơ: "Tối nay tôi rảnh, chúng ta có thể đi ăn cơm tối."
Ứng Yên La im lặng mỉm cười: "Vậy phiền Tô tiên sinh đặt địa điểm trước."
"Được, sau khi chọn xong sẽ gửi địa điểm sang wechat cho em."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Úy bưng cà phê vừa pha đến, hoàn toàn không biết trong thời gian mình đi pha cà phê đã bỏ qua điều gì. Anh ta đặt cà phê lên bàn làm việc: "Tô tổng, cà phê của anh."
Tô Vi Sơ cầm tách cà phê lên, khi Tiêu Úy đang chuẩn bị đi ra thì Tô Vi Sơ gọi lại.
Tiêu Úy quay người: "Tô Tổng gọi em?"
"Đi đặt giúp tôi một bàn ở Nguyệt Giang Quán vào bảy giờ tối."
Tiêu Úy gật đầu: "Được, vậy em đi đặt trước."
"Sau khi đặt xong thì lập tức báo cho tôi."
"Vầng."
Khoảng nửa giờ sau, Ứng Yên La nhận được wechat của Tô Vi Sơ.
SWC: Bảy giờ tối ở Nguyệt Giang Quán
Sau khi Ứng Yên La đọc được liền gửi một tin trả lời anh, sau đó thuận tiện ghi chú tên Wechat cho anh là "Tô tiên sinh".
Ứng Yên La đi vào báo phòng xong liền có nhân viên phục vụ đưa cô đi lên, khi đưa cô đến cửa phòng liền cúi đầu chào rồi rời đi. Ứng Yên La đến đúng sáu giờ năm mươi, không sớm cũng không muộn. Cô gõ cửa, bên trong liền vang lên giọng nói quen thuộc.
"Mời vào."
Là một căn phòng rộng vừa phải, trong đó đặt bàn ăn và ghế sofa, phía nam có một tủ đựng rượu, cạnh cửa sổ đặt một lọ hoa, trong phòng mở điều hòa nhiệt độ, ngồi trên bàn ăn là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đơn giản, áo khoác âu phục đặt phía sau lưng ghế sofa.
"Tô tiên sinh, chào anh." Ứng Yên La chủ động chào anh.
Tô Vi Sơ đưa mắt nhìn cô: "Mời ngồi."
Ứng Yên La ngồi xuống đối diện Tô Vi Sơ.
Tô Vi Sơ đưa menu cho cô: "Nhìn xem muốn ăn gì."
Thái độ tự nhiên kèm chút tùy ý của anh khiến Ứng Yên La cảm thấy hơi dễ dàng một chút, nhưng cũng không nói gì, gật đầu nhận lấy menu, chọn vài món theo sở thích của mình, sau đó trả lại menu cho anh.
Tô Vi Sơ cũng chọn mấy món rồi nhấn nút ở góc bàn, sau đó liền có nhân viên phục vụ đi tới nhận lấy đơn gọi món của bọn họ.
Tô Vi Sơ cầm bộ đồ uống trà ở giữa bàn, sau đó đổ nước sôi vào.
Ánh mắt Ứng Yên La rơi vào những ngón tay cầm chén trà và ấm trà, những ngón tay trắng nõn hoàn mỹ, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn có thể nhìn thấy mờ mờ những đường gân xanh, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ.
Tô Vi Sơ rót trà ra chén: "Mời Ứng tiểu thư uống trà."
Ứng Yên La nhận lấy chén trà nhỏ: "Cảm ơn."
Sau khi đồ ăn được mang lên đầy đủ, bọn họ mới đi vào chủ đề chính của bữa cơm tối nay.
"Ứng tiểu thư, không biết chuyện lúc trưa tôi nói với em, em nghĩ thế nào?"
Mặt Ứng Yên La không đổi sắc: "Nói thật thì Tô tiên sinh là một lựa chọn vô cùng tốt."
Ý cười trên mặt Tô Vi Sơ càng sâu hơn.
Ứng Yên La không hiểu nổi, nếu cô cần kết hôn vì muốn thoát khỏi Ứng gia, nhưng Tô Vi Sơ thân là người cầm quyền tập đoàn Tô thị, có thể nói là đỉnh cao của sự giàu có, vậy tại sao lại phải hi sinh hôn nhân của bản thân chứ?
Cô không tự luyến đến nỗi cho rằng Tô Vi Sơ coi trọng mình. Dạng người như anh, chắc chắn bên cạnh không thiếu những người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.
"Tô tiên sinh, chuyện của tôi, chắc anh cũng biết?"
Khóe miệng Tô Vi Sơ nở một nụ cười thản nhiên: "Ừm, hiểu qua. Nếu như chúng ta kết hôn thì những chuyện này em không cần lo lắng, bởi vì tôi và Tô gia sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất của em."
Trái tim Ứng Yên La bị câu nói này của anh nặng nề gõ xuống, dù hơi động lòng, nhưng thật sự cũng bất an. Cô có mưu đồ với Tô Vi Sơ, vậy còn Tô Vi Sơ? Anh có thể chiếm được lợi gì từ cô chứ?
"Vậy nhân tiện cho tôi biết, tôi cần phải chấp thuận những gì? Hay nói cách khác, tôi cần phải bỏ ra những gì?"
Tô Vi Sơ hé môi, vừa định nói thì chú ý đến dáng vẻ vô cùng chăm chú của cô, liền bật cười: "Vì sao em lại cảm thấy em cần phải bỏ ra gì đó cho tôi?"
Ứng Yên La nhíu mày: "Chẳng lẽ trên đời này còn có bữa cơm miễn phí sao?"
Tô Vi Sơ không nhịn được bật cười, nụ cười càng khiến ngũ quan của anh đã nhu hòa lại càng nhu hòa hơn, phá lệ lộ ra đôi mắt thâm thuý mang theo sự mê hoặc trí mạng, khiến người ta chỉ cần không chú ý một chút là sẽ hãm sâu vào.
"Nếu như tôi nói, tôi không cần em phải bỏ ra gì cả, có phải em sẽ từ chối đề nghị của tôi không?"
Ứng Yên La rũ mắt, cô sẽ từ chối sao?
Đương nhiên sẽ.
Cô cần một đoạn hôn nhân để thoát khỏi Ứng gia, mà không phải để bản thân rơi vào một ngôi nhà khác, cho nên chỉ có thể toan tính lẫn nhau, đây mới là cuộc hôn nhân mà cô muốn.
Tác giả có điều muốn nói:
Lật mặt nhanh nhất là Tô Vi Sơ
Hết chương 2