Đam Mỹ [Edit] Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện - Tạ Tầm Hoan

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi huonghoa78, 10 Tháng hai 2023.

  1. huonghoa78

    Bài viết:
    0
    Xuyên nhanh: Vạn nhân mê pháo hôi chỉ nghĩ đi cốt truyện

    Tác giả: Tạ Tầm Hoan

    Editor: Huonghoa78

    Tình trạng: Đang tiến hành

    Thể loại: Đam mỹ, Xuyên nhanh, Vạn nhân mê, Tinh tế, Hiện đại..

    [​IMG]

    Văn án:

    Ngay từ đầu, Văn Thư cho rằng hắn chỉ một xuyên thư giả.

    Xuyên thành một cái cực phẩm pháo hôi ham ăn biếng làm được vai chính thụ dưỡng.

    Hắn lập tức muốn cải tà quy chính, dọn ra ngoài đi tìm công tác, kết quả tiểu bạch liên hoa vai chính thụ thấy hắn đi, đột nhiên phát điên.

    "Nếu ta đánh gãy ca ca chân, có phải ca ca sẽ không rời đi ta?"

    Văn Thư: Ta thảo?

    Vai chính thụ có vẻ không đúng!

    ......

    Văn Thư nơm nớp lo sợ đi theo điên phê đệ đệ, thật vất vả chuồn ra đi tìm được vai chính công, muốn nhanh chóng tác hợp cho bọn họ để thoát ly khổ ải.

    Kết quả vừa gặp đúng vai chính công sắc dục thượng não thần chí không rõ, trực tiếp biến thành quái vật, vừa nhìn thấy hắn đã đè hắn ấn ở trên mặt đất đánh dấu.

    Văn Thư: Ta thảo!

    Này vai chính công cũng không đúng a?

    ......

    Vai chính thụ (khủng bố bgm) : "Ca ca, ngươi đi đâu?"

    Vai chính công (siêu cấp dính người) : "Tiểu giống cái của ta, đừng rời khỏi ta."

    Nhiệm vụ xuyên thư: Làm vai chính công thụ ở bên nhau.

    Văn Thư: "..."

    Ta cầu xin các ngươi làm người! Ta còn muốn sống xuyên trở về a?

    Thế giới thứ hai: Trở thành trùng mẫu nhân tạo duy nhất thành công.

    Hàng ngàn quái vật giống nhau mấp máy xúc đủ màu đỏ tím, si mê mà chế trụ Văn Thư mảnh khảnh xương cổ tay.

    "Ba ba."

    Thế giới tam: Giả thiếu gia là cấp thấp mị ma.

    Toàn gia đều không thích hợp.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Từ Huonghoa78
     
    Tuyettuyetlanlan, nntc6761LieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. huonghoa78

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn Thư sau khi tỉnh lại cảm giác rất kỳ quái, cả người đều không thoải mái, nhất là đầu, vô cùng đau, bên ngoài còn có người đang nói chuyện.

    "Morrie, ngươi lại đi mua đồ vật cho ca ngươi?"

    "Nếu ta là ngươi, đã sớm đem cái kẻ điên chỉ biết hút máu đuổi kia ra đi! Ngày hôm qua có phải hắn lại nổi điên?"

    "Phiền ngươi không cần nói như vậy." Một giọng nam ôn nhu truyền đến. "Ca ca là bởi vì không thế rời đi ta, mới như vậy."

    "Hắn đương nhiên sẽ không rời ngươi, bởi vì hắn cả ngày cài gì cũng không làm! Chỉ biết uy hiếp ngươi, ngươi quản hắn chết sống làm gì, hắn chết liền hảo!"

    "Đừng nói nữa, ca ca sẽ nghe thấy. Hắn sẽ lại cảm thấy ta không cần hắn.."

    Cái gì a.

    Văn Thư nhăn chặt mày, hắn đều không quen biết những thanh âm này, cũng căn bản không biết bọn họ đang nói cái gì.

    Hắn gian nan mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là căn phòng hoàn toàn xa lạ, thậm chí phong cách còn rất kỳ quái.

    Vách tường như là kim loại, mặt trên được khảm quang những hình giống nhau, nhưng gia cụ lại giống như thực cũ nát.

    Văn Thư giãy giụa suy nghĩ muốn ngồi lên, kết quả liền té lăn quay bên mép giường, đầu còn đụng vào đồ vật, phát ra bàng một tiếng.

    "Thảo.." Văn Thư đau đến bưng kín đầu, ngồi trên mặt đất không thể động đậy.

    Trên người hắn như thế nào lại không sức lực như vậy?

    Sau khi hắn phát ra thanh âm, đối thoại bên ngoài lập tức đình chỉ.

    Tiếng bước chân sốt ruột truyền đến, sau đó là bang - tiếng cửa mở ra.

    "Ca ca. Ngươi không sao chứ?"

    Ánh mắt Văn Thư nhìn đến một thân ảnh thon dài quỳ xuống ở bên người hắn, còn đỡ cánh tay hắn, đầu tiến đến mặt hắn hỏi. "Ca ca?"

    Đây là hỏi hắn?

    Văn Thư ngẩng đầu liền có chút sửng sốt.

    Đó là một nam nhân vô cùng xinh đẹp. Ngũ quan tinh xảo, màu da trắng nõn, còn có tóc cùng lông mi màu bạc. Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên những sợi tóc của hắn, tràn ra tới tạo thành vầng sáng làm hắn thoạt nhìn tựa hồ như là một thiên sứ.

    Nhưng khi đối diện sắc đôi mắt kim sắc của hắn, phản ứng bản năng đầu tiên lại là sợ hãi.

    Sợ hãi đến độ bóp chặt dạ dày, cảm giác lạnh lẽo nổi lên như bị một con rắn bò trực tiếp trên cơ thể.

    "Đừng chạm vào ta!" Văn Thư sắc mặt trắng nhợt, vội vàng đẩy hắn ra.

    Morrie buộc lòng phải lui về phía sau một chút. Rời đi phạm vi ánh mặt trời. Khuôn mặt thiên sứ của hắn giấu trong bóng tối, chỉ có đôi mắt kim sắc như cũ sáng lên, đánh gia Vân Thư từ trên xuống dưới, như một con dã thú săn mồi vào đêm.

    Văn Thư lại lần nữa cảm thấy lạnh cả sống lưng.

    Nhưng trong nháy mắt hơi thở nguy hiểm kia liền biến mất, Morrie lại lần nữa hạ lưng xuống, đắm chìm trong ánh mặt trời, biểu cảm cũng trở nên tràn đầy hối lỗi.

    "Thực xin lỗi, ca ca, là ta không tốt, hôm nay ta về trễ, có phải ca ca đói bụng rồi không? Ta lập tức chuẩn bị cơm cho ngươi."

    Hắn vừa nói vừa vươn đôi tay thon dài như ngọc, muốn lại lần nữa bắt lấy Văn Thư.

    Văn Thư lại vội vàng tránh đi, giống như đôi tay kia chính là kìm sắt.

    "Nhưng ta không phải ca ca ngươi."

    "Vô nghĩa. Ngươi vốn dĩ không phải ca ca hắn!"

    Có một người từ ngoài đi vào, là cái người vừa mới cùng Morrie nói chuyện.

    "Ngươi chỉ là một con trùng hút máu! Ác độc đồ vật, giống hệt cha mẹ của ngươi. Các ngươi đem cô nhi nhận nuôi trở về nơi quỷ quái này, chính là biến chúng thành nô lệ của các ngươi."

    Văn Thư nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mọi việc ngay từ khi bắt đầu liền vô cùng li kỳ.

    Hắn cúi đầu nhìn về tay của chính mình, tuy rằng cảm thấy quen thuộc, nhưng là so với cánh tay vốn dĩ của hắn thì trắng nõn và gầy yếu hơn, trên cổ tay còn có rất nhiều vết thương mới.

    Hắn không nhớ rõ tại sao hắn lại có vết thương này.

    Vô pháp giải thích tình huống làm cho Văn Thư adrenalin tăng vọt, trái tim bang bang nhảy trong lồng ngực, hắn từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ nghĩ phải rời khỏi nơi này.

    Nhưng hắn còn không chưa ra tới cửa, đã bị một người túm chặt lấy áo từ phía sau.

    "Ca ca." Morrie nhìn xinh đẹp, thế nhưng còn cao hơn hăn, ngực rắn chắc hữu lực, một tay liền đem hắn khóa trong lòng ngực, "Ngươi đi đâu?"

    "Không cần sinh khí, nằm xuống. Ta liền nấu cơm cho ngươi."

    Đối phương hơi thở lạnh lùng.

    Như có lưỡi rắn phun ở bên tai hắn. Văn Thư chỉ cảm thấy lông tơ dựng ngược, nhưng là Morrie tay chắc hơn so hắn tưởng tượng rất nhiều, hắn căn bản không có cách nào phản kháng.

    "Ngươi buông ta ra!" Văn Thư hoảng loạn muốn tránh thoát, đột nhiên Morrie buông lỏng tay ra.

    Văn Thư không phòng bị, khuỷu tay chấm đất, thiếu chút ngã ở trên mặt đất.

    Đau đớn đột nhiên bất ngờ ập đến làm hắn che lại cánh tay, nằm trên mặt đất đứng dậy không nổi, chỉ có thể cong người lên, rên rỉ giống tiểu ấu thú, mang theo giọng mũi thống khổ.

    Thanh âm này làm người đang đứng ở cửa hơi sựng lại, theo bản năng nhấc chân đi vào.

    "Lại đang làm cái gì vậy, như thế nào kêu như vậy.."

    Ngươi bên ngoài cả người đều là vết xăm trổ, tóc màu đỏ, vốn đang oán giận nói thầm, lại dừng lại mấy giây khi thấy Văn Thư.

    Tiếng xấu lan xa "Người xấu" lúc này cả người bởi vì đau đớn mà hơi hơi run rẩy. Tóc đen mềm rũ xuống, chỉ lộ ra cần cổ tinh tế lại trắng nõn, cung vòng vòng eo thon như là một đóa hoa bị bẻ gãy. Tuy rằng không lộ ra mặt, nhưng vẫn làm cho làm đầu đỏ tim lệch một nhịp.

    "Người hiền lành" Morrie lại đứng ngay bên cạnh từ trên cao nhìn xuống, thân hình có vẻ cao lơn hơn Văn Thư rất nhiều.

    "Ca ca.. Thấy được sao." Morrie đột nhiên ngồi xổm xuống, cơ hồ khóa chặt ở Văn Thư trên người, đôi tay nâng lên Văn Thư mặt, nhẹ nhàng như một con dã thú mang lên một tầng da thịt. "Nếu ta buông ngươi ra, ngươi liền sẽ té ngã, liền sẽ đau."

    "Cho nên ca ca, tại sao lại muốn ta buông ngươi ra? Lần sau đừng như vậy, mau trở về nằm đi."

    Morrie lời nói gian tràn đầy bất đắc dĩ, phảng phất đây đều là Văn Thư sai.

    Văn Thư trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, không khỏi rùng mình. Hắn giãy giụa, lại lập tức bị Morrie giữ chặt cánh tay, làm hắn đau hít lạnh một hơi.

    Đầu đỏ mắt thấy Morrie nhẹ nhàng đem Văn Thư run rẩy ôm vào trong lòng ngực, sau đó lại ấn vào trên giường.

    Nam nhân tuấn mỹ tóc bạc cong lưng, bả vai rộng lớn cơ hồ che khuất Văn Thư gầy yếu.

    "Ca ca muốn cái gì liền nói cho ta được không?"

    Văn Thư tựa hồ lại lần nữa có chút run rẩy, càng thêm cúi đầu. Mái tóc đen dài che khuất gần như toàn bộ mặt Văn Thư, chỉ lộ ra một chút chóp mũi thẳng, trắng nõn cằm, bờ môi hồng mọng nước.

    Đầu đỏ có thể thấy Văn Thư hơi cắn môi, nói gì đó, nhưng hắn thế nhưng chỉ có thể chú ý tới chánh môi đang khép mở của hắn.

    Ánh mặt trời chiếu sáng cổ áo Văn Thư rọi vào xương quai xanh, phụ trợ cho cánh môi mang theo chút vệt màu đỏ do bị thương, lại làm cho người ta khó dời ánh mắt.

    Nhưng thực mau, nhan sắc minh diễm đó đã bị thân ảnh Morrie che khuất, ánh sáng ở mép giường ngược lại biến thành một mảnh kim sắc.

    Đó là Morrie ngẩng đầu lên, mặt vô biểu tình nhìn hắn.

    Đầu đỏ đầu óc cơ hồ không có phản ứng lại đây hắn vừa rồi đang làm gì, "Ách, ca ca ngươi, thân thể kém như vậy a. Cho nên mới không ra khỏi cửa sao.."

    "Ngươi không nên tiến vào."

    Đầu đỏ theo bản năng còn muốn đi xem Văn Thư đang ngồi ở mép giường kia, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Morrie đã đi tới trước mặt hắn.

    Hắn không thể không lui về phía sau một bước, Morrie lách đi ra, bàng một tiếng đóng lại của phòng ngủ. Đem thân ảnh Văn Thư hoàn toàn che khuất.

    "Ca ca ta không thích trong nhà có người ngoài."

    Đầu đỏ ngơ ngác nhìn Morrie mặt, lần đầu tiên muốn nói lại thôi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

    Rốt cuộc là Văn Thư không thích trong nhà có người ngoài.. Vẫn là Morrie không thích?

    "Chính là.. Sau khi ngươi nhập quân đội đế quốc bên kia, hắn làm sao bây giờ?"

    Trong lời nói không giấu được sự lo lắng cho Văn Thư muốn như thế nào sinh hoạt, hoàn toàn quên mất vài phút phía trước, hắn nguyền rủa đối phương chết sớm.

    Ánh mắt Morrie càng thêm u ám. "Ta đương nhiên sẽ mang theo hắn đi cùng nhau."

    "Cùng nhau?" Đầu đỏ một bên nói, một bên bị Morrie buộc lui về phía sau.

    "Đúng vậy, bởi vì ca ca sẽ không cách xa ta, không có ta hắn căn bản sống không nổi."

    "Chính là quân đội sao có thể sẽ đáp ứng!"

    Đầu đỏ còn chưa nói xong, Morrie kéo kéo khóe miệng, đột nhiên trở tay đóng cửa lại, đem đầu đỏ cùng hắn đều nhốt ở hắc ám hành lang.

    "Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ đem hắn phó thác cho ngươi sao?"

    "Chỉ bằng ngươi, một đống rác rưởi, hay bằng bản lĩnh thợ săn tiền thưởng của ngươi?"

    Đầu đỏ sửng sốt một chút, cảm thấy Morrie trước mắt làm hắn cảm giác thập phần xa lạ.

    Cùng nguy hiểm.

    * * *

    Văn Thư ở trên giường gian nan ngồi dậy, ngón tay trắng nõn giữ lây song cửa sổ hình tròn, ngửa đầu ra bên ngoài nhìn ra xa.

    Phong cảnh bên ngoài khác xa tưởng tượng của hắn, xa xa là sa mạc cát vàng bất tận, còn có rất nhiều kiến trúc một nửa kim loại bị chôn vùi trong gió và cát vàng.

    Trên bầu trời mặt trời có vô cùng nóng, đường chân trời có rất nhiều gió lốc giống nhau lốc xoáy, còn có hai mặt trăng một lớn một nhỏ tỏa ánh sáng trắng treo trên bầu trời.

    Văn Thư sắc mặt càng trắng.

    Gió cuốn theo cát không ngừng đánh vào kính cửa sổ, nhưng trong phòng lại phi thường an tĩnh.

    Văn Thư chậm rãi ngồi lại ở trên giường, lại lần nữa nhìn về phía cánh tay của chính mình, nhăn chặt mày.

    Cánh tay hắn gầy yếu tái nhợt, thoạt nhìn có thể bị dễ dàng bẻ gãy.

    Cảm giác giống như hắn đã nằm trên giường không dậy mấy năm, hắn một nam nhân trưởng thành, không đến mức sẽ trở nên như thế vô lực.

    Nhưng thân thể hắn tuy rằng suy yếu nhưng cũng không có bệnh gì cả, căn bản không có lý do nằm trên giường lâu như vậy.

    Càng kỳ quái chính là, trên cổ tay hắn mặt còn có rất nhiều vết sẹo nông sâu khác nhau, vết mới nhất còn chưa hoàn toàn lãnh hẳn vẫn còn chảy chút máu huyết, vị trí vết thương còn cắt ngang động mạch.

    Văn Thư hít sâu một hơi, ấn huyệt Thái Dương, quả thực cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

    Rốt cuộc là chuyện như thế nào! Ngày hôm qua trước khi đi ngủ hắn còn thức đêm làm việc tăng ca trong nhà của chính mình!

    Là xuyên qua sao? Giống như trong tiểu thuyết vậy.

    Chính là người khác xuyên qua đều là trái ôm phải ấp, Long Ngạo Thiên tái thế. Hắn lại xuyên đến cái địa phương quỷ quái này?

    Cái người tóc đỏ kia vừa rồi nói ra cái tên Morrie, nhưng là Văn Thư vô luận nghĩ như thế nào, đều không hề có chút ấn tượng nào với cái tên này.

    Gân đây hắn đọc tiểu thuyết đáng chết nào sao?

    Là trò chơi? Vẫn là phim truyền hình? Không có a.

    Hắn tm một cái tăng ca cẩu nơi nào có thời gian.

    Phanh.

    Một tiếng vang lớn bên ngoài đánh gãy hồi ức của Văn Thư.

    Hắn tức khắc cả người căng thẳng, khẩn trương nhìn về cửa phòng ngủ.

    Bên ngoài thực mau truyền đến tiếng mở chối nhẹ nhàng, sau đó là tiếng bước chân.

    Đối phương trước tiên dừng lại ở phòng bếp một ít phút, sau đó mới từng bước đi tới, lại lần nữa mở cửa phòng ngủ.

    "Ca ca."

    Gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên lại lần nữa xuất hiện như cũ tóc còn nhiễm hạt bạc lấp lánh, nở nụ cười thiên sứ, cùng ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào đôi mắt kim sắc. "Đợi lâu."

    Văn Thư lúc này mới nhìn đến mâm đồ ăn trong tay Morrie.

    "Ca ca không cần lo lắng, ta sẽ không rời đi ngươi. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách mang theo ca ca cùng nhau đi." Morrie ngồi ở mép giường, lông mi xinh đẹp rũ xuống, đem một muỗng đồ ăn đặt ở bên miệng thổi thổi, sau đó mới đưa tới hắn trước mặt.

    Văn Thư, như là một cái thói quen tự mình ăn cơm giống một người bình thường, theo bản năng tránh đi.

    Morrie duy trì tư thế đưa muỗng, trên mặt tươi cười lại lạnh xuống dưới.

    Như vậy không tiếng động giằng co làm Văn Thư thập phần khẩn trương, hắn chủ động vươn tay.

    "Ta chính mình tới.."

    Nhưng Morrie lại không đem cái muỗng cho hắn.

    "Ca ca còn sinh khí?"

    "Ta không.."

    Nhưng Morrie trực tiếp đánh gãy hắn, lo lắng nói. "Là bởi vì ta về trễ? Hay là đồ ăn trái ý ca ca, vẫn là ca ca lo lắng ngày mai ta sẽ ném xuống ngươi?"

    Văn Thư nuốt một chút. "Ngươi, ngày mai một mình đi thì tốt rồi, không cần mang theo ta."

    Morrie động tác cứng đờ, đôi mắt kim sắc nhìn chằm chằm vào Văn Thư, tươi cười hoàn toàn biến mất.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Từ Huonghoa78
     
    Tuyettuyetlanlan, nntc6761LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...