Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 26

[HIDE-THANKS]
"Là trưởng thôn." Văn Bằng kinh ngạc.

"Trưởng thôn đến đây làm gì?" Diêu Thế Linh hỏi.

"Làm hòa với ổng đi mẹ, con ra sân mở cửa." Văn Thanh đứng lên.

"Đi thôi." Diêu Thế Linh giục Văn Bằng mau ăn cơm còn mình dọn dẹp phòng bếp.

"Mẹ, trưởng thôn và đội trưởng đến rồi." Văn Thanh ở trong sân nói vọng vào.

Diêu Thế Linh từ trong bếp cầm đèn dầu đi ra, Văn Lượng và Văn Bằng cũng theo sau.

"Trưởng thôn, đội trưởng, mọi người đến chơi." Diêu Thế Linh mỉm cười.

"Chào trưởng thôn, chào đội trưởng." Văn Lượng cùng Văn Bằng chào hỏi.

"Được rồi." Trưởng thôn cười hỏi: "Cả nhà ăn xong chưa?"

"Ăn rồi ạ." Văn Bằng đáp.

"Trưởng thôn, đội trưởng, vào nhà uống chén nước ấm đi." Diêu Thế Linh mời.

Trưởng thôn cùng đội trưởng vốn đến để nói chuyện nên đương nhiên phải vào nhà: "Được."

"Văn Lượng, Văn Bằng, vào phòng lấy quần áo, tắm rửa đi ngủ." Diêu Thế Linh nói.

"Mẹ, con muốn ra ngoài chơi một lát." Văn Bằng nói.

Văn Lượng kéo nó vào phòng: "Buổi chiều vừa mới ồn ào, ai còn muốn chơi. Hôm nay nghỉ, ngày mai lại chơi."

Khi Văn Lượng và Văn Bằng đi ngang qua trưởng thôn và đội trưởng, cả hai đều ngửi thấy một mùi thơm cực kỳ hấp dẫn của thịt lợn và hành tây, quay sang thì thấy hai đứa miệng đầy dầu mỡ.

Trong thời buổi này, ai cũng rất nhạy cảm với thức ăn mặn, quanh năm, ngoại trừ hai bữa cỗ mặn trong ngày tết và tất niên, thường ngày có ai ăn mặn đâu?

Tuy nhiên, gia đình Văn Thanh có vẻ như đang ăn sủi cảo nhân thịt lợn hành tây, trưởng thôn và đội trưởng thậm chí còn ngửi thấy mùi thịt mềm và hành lá. Chẳng phải gia đình Văn Thanh là một trong những nhà nghèo nhất trong làng sao? Tưởng là ăn uống tiết kiệm lắm, thế mà lại dùng thịt ngon.

Hai người thầm nghĩ, có khi nhà Văn Thanh lại giàu nhất thôn Thủy Loan này, mấy người phụ nữ suốt ngày nói chuyện coi thường nhà họ Văn, không biết bọn họ ngốc đến mức nào chứ.

"Trưởng thôn, đội trưởng, mời ngồi." Vào nhà Văn Thanh lập tức mang hai cái ghế đẩu đến.

Trưởng thôn và đội trưởng liếc mắt nhìn phòng khách của Văn gia, tuy rằng so với nhà mình cũng không khác biệt lắm, nhưng nhà Văn Thanh hiển nhiên sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều, bàn trà, bàn ăn, ghế đẩu, bồn cây đều được sắp xếp gọn gàng, khiến họ không khỏi thầm khen ngợi Diêu Thế Linh và Văn Thanh.

"Trưởng thôn, đội trưởng, mời uống nước." Văn Thanh đưa hai chén nước nóng, thuận thế ngồi xuống trước mặt Diêu Thế Linh.

Diêu Thế Linh hỏi: "Thôn trưởng, đội trưởng, có chuyện gì mà hai người lại tới đây muộn như vậy?"

Trưởng thôn và đội trưởng nhìn nhau, rồi đi thẳng vào chủ đề.

Trưởng thôn thở dài nói: " Là như này, chập tối nay xảy ra hỏa hoạn ở phía sau sân đội hai. Mọi người đều biết, về phần tôi đã oan uổng Bằng Bằng, cho tôi xin lỗi gia đình, mong mọi người bỏ qua cho."

"Không sao cả." Diêu Thế Linh trả lời.

Văn Thanh ngồi một bên nghe.

"Mọi người cũng đã biết, Nhị Hổ Tử phóng hỏa, mẹ của Hổ Tử đã bất tỉnh, mới đi thầy lang coi bệnh, bị một cành cây đâm vào trán, thân thể thật ra không sao, nhưng tổn thất trong nhà là quá nghiêm trọng." Trưởng thôn nhìn về phía đội trưởng.

Đội trưởng tiếp lời: "Hơn nữa có bảy nhà bị đốt đống rơm lúa mì, gia đình bà có mâu thuẫn trực tiếp với thím Vương. Ý của trưởng thôn và tôi là lương thực của thím Vương trong một năm đã gần như bị thiêu rụi. Trong chuyện này, bà có thể để cho nhà thím Vương bồi thường một chút không, Vương Đại vừa rồi còn làm trò khóc lóc trước mặt tôi và trưởng thôn, mọi người đều là hàng xóm của nhau mà."

Văn Thanh hiểu ý của trưởng thôn và đội trưởng, chính là muốn nói, Vương Đại biết mình sai, không muốn bồi thường, cầu xin thôn trưởng cùng đội trưởng vận động mọi người, tốt nhất không cần bồi thường. Bây giờ trưởng thôn cùng đội trưởng lợi dụng nhà họ Văn, chỉ cần nhà họ Văn thả lỏng, có thể dùng nhà họ Văn thuyết phục sáu nhà kia, ví dụ bọn họ sẽ nói, xem Văn Thanh cùng thím Vương xích mích đánh nhau kìa, đến Văn Thanh còn chưa đòi đền bù nhiều ít, các người cũng bớt đòi đi. Sau đó Văn Thanh ngược lại trở thành mục tiêu nói xấu của đám hàng xóm.

"Trưởng thôn ..." Diêu Thế Linh vừa cất lời thì Văn Thanh đã đè lại tay bà.

Diêu Thế Linh nhìn về phía Văn Thanh.

Văn Thanh nói: "Trưởng thôn, đội trưởng, mẹ tôi và tôi rất thông cảm với những chuyện đã xảy đến thím Vương, nhưng trong số bảy ngôi nhà bị hỏa hoạn, nhà của chúng tôi bị cháy ít nhất, hơn nữa gia đình tôi còn không có đàn ông cáng đáng. Có đền hay không và đền bao nhiêu, mẹ con tôi không có đủ kiến thức để ước tính được. Không bằng hỏi nhà bà Dương hay nhà anh Chu, bọn họ xem như bậc trưởng bối của nhà chúng tôi, mẹ con tôi nghe họ an bài vậy."

Trưởng thôn, đội trưởng sửng sốt, hai người không ngờ tiểu cô nương Văn Thanh không hiểu ý bọn họ, còn dùng sức của tám vạn lượng tiền đánh hai người một quân.

Sau đó Văn Thanh lại hỏi: "Trưởng thôn, đội trưởng, không biết nhà bà Dương và anh Chu có ý kiến gì không?"

Trưởng thôn và đội trưởng vẻ mặt xấu hổ.

"Chưa, chưa hỏi hai nhà họ." Trưởng thôn lắp bắp nói.

Văn Thanh cười, thoải mái nói: "Vậy không cần hỏi nhà chúng tôi, chúng tôi là chỉ là gia đình nhỏ, sẽ làm theo bọn họ, thôn trưởng, đội trưởng thấy như vậy được không?"

Trưởng thôn và đội trưởng nhất thời quẫn bách, Văn Thanh lời nói tuy hay nhưng thực chất là trách mắng bọn họ, gia đình cô chịu oan uổng lớn như vậy, các người lúc đó không đề cao công đạo, giờ lại muốn thay mặt nhà khác nói giúp cho, không có cửa đâu.

Trưởng thôn và đội trưởng cảm thấy đã đi hơi quá xa, tìm lý do hỏi thăm qua loa rồi rời đi.

Vừa ra khỏi, đội trưởng tức giận nói: "Tôi đã nói, chúng ta không thể bắt nạt kẻ yếu."

Trưởng thôn hỏi ngược lại: "Tôi có thể làm gì? Vương Đại cùng vợ hắn ngang ngược đeo bám như vậy, tôi biết phải làm sao?"

"Làm sao hả? Dùng chính sách mà áp, không tuân theo tổ chức, về sau đất nước có phúc lợi gì cũng không cho nhà hắn hưởng nữa. Đừng để một con sâu làm rầu nồi canh. Ông xem nhà họ Văn hôm nay ban ngày ban mặt không duyên cớ chịu oan uổng còn chưa đủ sao? Hiện giờ bắt người phải bắt quả hồng mềm, Văn Thanh nói những lời đó khiến tôi rất xấu hổ. Ông nhìn người ta ăn sủi cảo thịt heo hành tây xem, thái độ của Diêu Thế Linh, Văn Thanh, Văn Lượng và Văn Bằng rất tốt. Trưởng thôn, tôi nói cho ông biết, đừng nhìn nhà cô ấy bây giờ nghèo khó, không chừng có ngày, chúng ta cởi giày cũng không đuổi kịp đâu."

Trưởng thôn nóng nảy: "Tôi cũng chỉ vì Vương Đại khóc lóc làm phiền thôi."

Đội trưởng tỏ thái độ cứng rắn hơn: "Hỏi thêm mấy nhà khác xem thế nào? Trả tiền. Nếu không muốn chấp hành thì dùng chính sách mà trấn áp. Để xem vợ chồng Vương Đại có phục hay không?"

"Rồi, rồi." Trưởng thôn từ bỏ ý định thay Vương Đại thuyết phục.

Nói rồi cả hai đến nhà bà Dương.

Bên này Văn Thanh và Diêu Thế Linh đang làm giày, vừa làm vừa tán gẫu về chuyện của ngày hôm nay.

So với Diêu Thế Linh muốn dĩ hòa vi quý, thái độ Văn Thanh vừa không muốn gây chuyện, cũng không sợ phiền phức, nếu có chuyện xảy đến, cứ đón nhận rồi đánh đuổi, sợ cái gì.

Diêu Thế Linh cười cười: "Con cứ tính tình này sẽ sớm vượt qua chú hai thôi."

Văn Thanh cười: "Con so với chú hai còn có thể sống tốt hơn."

Nói đến chú hai của Văn Thanh, cô lại nhớ tới Kỷ Ngạn Quân, bèn nói: "Mẹ, hôm nay con nhìn thấy Kỷ Ngạn Quân."

Diêu Thế Linh sửng sốt, cây kim suýt chút nữa đâm vào tay.

Văn Thanh ngẩng đầu nhìn Diêu Thế Linh nói: "Con đã nói rõ với anh ấy, con chắc chắn sẽ không gả vào nhà họ Kỷ, cũng không liên quan gì đến nhà bọn họ nữa."

Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh hỏi: "Thật sao?"

"Thật, vốn Kỷ Ngạn Quân cũng không thích con, là con dùng lời chú hai bắt ép anh ta, như vậy cũng không có ý nghĩa gì." Văn Thanh bình tĩnh nói.

"Kỷ Ngạn Quân nói gì?" Diêu Thế Linh hỏi.

"Anh ta tức giận nhưng mà trước đây con với anh ta cãi nhau anh ta chưa một lần tìm con, lần này nhất định sẽ không. Hơn nữa, con còn phải lên thành phố đi học." Văn Thanh cười nói.

Diêu Thế Linh nhìn Văn Thanh, không nhìn thấy trong mắt cô vẻ lưu luyến với Kỷ Ngạn Quân, Diêu Thế Linh cảm thấy yên lòng: "Như vậy rất tốt, chờ con lên cao trung, chăm chỉ học tập, lên đại học rồi tìm đối tượng khác có kiến thức sâu rộng sẽ hiểu rõ đạo lý hơn."

Văn Thanh cười gật đầu: "Vâng."

Đêm đó, Văn Thanh nằm trên giường, không ngủ ngay mà nghĩ đến lời Diêu Thế Linh.

Lên cao trung, lên đại học, kiếm người yêu ... Đời này cô sẽ không yêu đương với ai nữa, kiếp trước cô chết vì bệnh năm ba mươi lăm tuổi, kiếp này cô cũng sẽ chết ở tuổi ba mươi lăm, ba mươi bốn, ba mươi tuổi, hay qua đời ở tuổi hai mươi?

Cô như vậy làm sao có thể kiếm đối tượng, không phải hại người sao? Cô chỉ cần cố gắng kiếm tiền, để mẹ cô sống một cuộc sống tốt đẹp, dẫn dắt Lượng Lượng và Bằng Bằng để chúng tự mình phấn đấu là được rồi.

Nghĩ đến đây, Văn Thanh không khỏi buồn bực, căn bản hiện tại kiếm được tiền, cho dù có chết ở tuổi hai mươi, cũng là buôn bán lời, chỉ là có chút lưu luyến người nhà.

Đang nghĩ bỗng nhiên nghe tiếng kêu la của thím Vương từ đầu thôn: "Không thể. Đống rơm lúa mì nhà tôi bị cháy hết rồi, ông tìm người khác mà đền. Trừ phi tôi chết bằng không một người cũng không đền."

Văn Thanh nghe vậy bật cười, một lúc sau cơn buồn ngủ ập đến, cô chìm vào giấc mộng đẹp.

Sáng sớm khi Văn Thanh vừa mới ngủ dậy, Diêu Thế Linh và Văn Bằng đang tách hạt ngô trước sọt tre, ngô treo trên bức tường đầy bùn đất đã được lấy xuống gần hết, hạt ngô tách xong đều đặt trong chậu sứ.

"Mẹ, Bằng Bằng, hai người đang làm gì vậy?" Cô hỏi.

"Tách hạt ngô, tách xong em với mẹ sẽ ra cánh đồng bên sông để trồng ngô." Văn Bằng nói.

Văn Lượng lúc này từ phòng bếp đi ra gọi: "Ăn cơm thôi."

Tối hôm qua còn thừa rất nhiều sủi cảo, Diêu Thế Linh cất vào tủ đông, hương vị vẫn như cũ, Văn Lượng và Văn Bằng ăn ngấu nghiến.

Văn Thanh hỏi: "Chúng ta còn phải trồng cái gì?"

"Đậu đã trồng rồi, hai ngày nay sẽ trồng ngô, lúa mì, khoai lang. Đến ngày rằm tháng tám con về nghỉ lễ là có thể ăn."

Văn Thanh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Nhà ta vẫn còn nhiều ngô giống, khoai lang giống hả?"

"Còn nhiều, sao vậy?"

Văn Thanh hỏi tiếp: "Không phải nhà thím Vương đã đốt hết rồi à?"

Diêu Thế Linh giật mình, không hiểu Văn Thanh có ý tứ gì.

Văn Thanh nói: "Mẹ, giờ cứ mặc kệ bọn họ, ăn cơm đi, lát nữa con lên thành phố một chuyến xử lý hết mọi chuyện, về sau con sẽ không đi thành phố nữa."

"Được."

Văn Thanh ăn cơm xong, xoa đầu Văn Bằng, xách túi đi lên thị trấn.

Đến thị trấn, sau khi giao giày do cô và Diêu Thế Linh làm cho dì Tiếu, cô đến ngã tư chờ xe buýt, xuống xe đi thẳng đến xưởng may Thang Quyền.

Xưởng may Thang Quyền đang mở cửa hoạt động, thấy Văn Thanh đi vào, lão Chu, lão Diệp vội vàng đưa quần áo cho Văn Thanh xem.

Cô nhìn dây chuyền sản xuất lấy ra hai bộ quần áo, kiểm tra rồi hài lòng gật đầu.

Lão Chu và lão Diệp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thang Quyền cũng cười cảm ơn Văn Thanh rối rít.

Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, Thang Quyền cũng có chút luyến tiếc, một người tài giỏi như Văn Thanh lại không thể trọng dụng.

Văn Thanh hỏi: "Chú Thang, nguồn tiêu thụ thế nào?"

Thang Quyền thành thật nói: "Mới đưa vào thị trường, cần phải có thời gian thích ứng, một tháng, hoặc lâu hơn mới có hiệu quả."

Văn Thanh nói: "Tôi có một phương pháp hiệu quả rất nhanh chóng."

Thang Quyền nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, phương pháp của Văn Thanh trước giờ vẫn luôn sáng tạo lại vô cùng hiệu quả, hắn mong mỏi cô sẽ tiết lộ phương pháp cho mình: "Phương pháp nào?"

Văn Thanh nói: "Nếu tôi nói phương pháp này, chú phải hứa với tôi một yêu cầu?"

"Cô nói đi."

"Nếu tôi nhập quần áo của chú, chú bán cho tôi giá xuất xưởng thấp nhất."

"Cô cũng muốn bán quần áo?"

"Tôi có một cửa hàng, chính là tiệm may của dì Tiếu."

"Là cửa hàng của cô sao?" Thang Quyền sửng sốt, Văn Thanh nhìn qua không giống con cái nhà giàu, mười sáu mười bảy tuổi vậy mà đã có cửa hàng riêng.

Văn Thanh gật đầu: "Đúng."

Thang Quyền nói: "Được rồi, chỉ cần phương pháp của cô có hiệu quả, tôi sẽ bán cho cô quần áo bằng 90% so với giá xuất xưởng thấp nhất."

"Được." Văn Thanh mỉm cười, phương pháp này của cô từ những người hàng xóm ở thôn Thủy Loan, đương nhiên ở thế kỉ 21, phương pháp này chẳng có gì lạ, nhưng ở thời đại này rất hiếm thấy, cô nói: "Thuê người quảng cáo giúp*."

(托儿- hoa thác: phương ngữ Bắc Kinh chỉ một cửa hàng hoặc quầy hàng ven đường sử dụng một số người, đóng giả là khách hàng, thực hiện nhiều cách thức lôi kéo khách hàng khác mua sản phẩm của họ, có thể hiểu như seeding)

"Quảng cáo giúp?" Thang Quyền hỏi.

Văn Thanh gật đầu: "Đúng vậy, quảng cáo giúp." Lời nói của phụ nữ ngoài việc che giấu bí mật và hóng chuyện bên ngoài, còn ẩn chứa cơ hội kinh doanh vô tận.

Những người hàng xóm ở thôn Thủy Loan, có thể làm tổn hại đến danh dự của cô.

Nếu Thang Quyền bỏ tiền ra thuê người quảng cáo, đẩy mạnh bán ra với phụ nữ thời thượng, một truyền mười, mười truyền trăm, ở thời đại này có thể gây ra hiệu ứng quảng cáo, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cô và Thang Quyền có đủ tin tưởng vào sản phẩm mới của họ. Nếu không, có quảng cáo đến mấy cũng không cứu nổi sản phẩm.

Văn Thanh vừa nói xong, hai mắt Thang Quyền đột nhiên sáng lên, hưng phấn nói: "Văn Thanh, cách này hay đấy, thật tốt quá, rất phù hợp."

Văn Thanh cười: "Tôi chờ tin vui của mọi người, đến lúc đó sẽ tới lấy hàng."

"Được, không thành vấn đề, nếu có hiệu quả, tôi sẽ tặng cô thêm một phong bao màu đỏ."

Văn Thanh mỉm cười, sau đó tạm biệt Thang Quyền.

Thang Quyền vội vàng quay lại xưởng may, lão Chu và lão Diệp thấy thế liền nói: "Thang tổng, tôi cảm thấy phương pháp của Văn Thanh quá trẻ con? Làm sao có thể chỉ nói vài lời là họ mua quần áo ngay được."

"Quần áo của chúng ta rất đẹp." Lão Chu nói.

Thang Quyền kích động không thôi: "Đúng vậy, chúng ta có quần áo đẹp, phương pháp của Văn Thanh còn giúp tôi tiết kiệm tiền, bớt việc, hiệu quả hơn, thật sự quá tốt."

Lão Diệp khó hiểu, có thực sự tốt như vậy không? Liệu quần áo có bán chạy không?

Lão Chu lại có thái độ trung lập, mặc dù ông ta vừa ý quần áo của Văn Thanh, cảm thấy chúng sẽ bán chạy, nhưng thật sự làm cách đó lại không yên tâm.

Có thật sự bán chạy không?

Nếu không bán được thì làm sao bây giờ?

___________o0o___________

Cập nhật ngày 5/4/2022 tại Việt Nam Overnight

Editor: Meima

Beta: Song Linh
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 441 Tìm chủ đề
Chương 10

"Cháu có bị bỏng không?" Dì Tiêu hỏi.

"Không ạ." Văn Thanh đáp, chưa dứt lời, cô đã vénrèm lên bước ra ngoài, đưa chiếc váy hoa cho dì Tiêu, đồng thời liếc nhìn Kỷ Ninh Chi và Chương PhươngPhương.

"Đã ủi rồi à?" Dì Tiêu hỏi.

"Vâng ạ."

Dì Tiêu nhìn chiếc váy hoa hết bên trái rồi lại bênphải, trong mắt ngập tràn vui vẻ, kỹ năng ủi quần áocủa Văn Thanh cũng vô cùng tốt. Dì Tiêu đầy tự tin đưa chiếc váy hoa cho Kỷ Ninh Chi: "Cô bé, đã ủixong rồi, cháu nhìn đi, cái váy hoa lần này nhìn cònđẹp hơn cái của cô bé cùng trường cháu lần trước. Mau nhìn miếng đệm nhỏ ở vai này, tất cả đều là do VănThanh dùng hết tâm tư để làm ra đấy."

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương nhìn chằmchằm chiếc váy hoa, đúng là chiếc váy này, lần trướccả hai người họ đều nói rằng nó trông rất đẹp.

"Thật sự là do Văn Thanh làm sao?" Kỷ Ninh Chi muốn xác nhận thêm lần nữa.

Dì Tiêu nhanh chóng trả lời: "Đúng vậy, ngay cả đôidép này cũng là do Văn Thanh làm. Còn nữa, nhìnxem." Dì Tiêu chỉ vào những vị khách đang đứng ở cửanói: "Đây đều là khách cũ, mang theo vải đến để tìmVăn Thanh may quần áo đấy."

"Đúng, tôi đang tìm Văn Thanh."

"Tôi cũng vậy. Bả vai của tôi hơi nhiều thịt, mặc đồnhiều khi cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng lầntrước mặc áo sơ mi sợi tổng hợp do Văn Thanh may cảm giác rất thích. Từ khi béo lên, tôi chưa bao giờmặc quần áo mà lại thấy thoải mái như vậy..."

"Tôi mang vải đến, chỉ cần đưa thêm một ít tiền cônglà được rồi."

"..."

Nghe vậy dì Tiêu miệng cười vui vẻ, thuê Văn Thanh mười đồng cũng đáng giá.

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương nhìn xungquanh, xác nhận chiếc vày này đúng là là do VănThanh may, sau đó Kỷ Ninh Chi đột nhiên quay đầunhìn về phía Văn Thanh: "Tôi không muốn chiếc váyvà đôi giày này. Tôi không mua nữa!"

Lập tức trong tiệm bỗng trở nên yên tĩnh.

Khuôn mặt đang tươi cười của dì Tiêu bỗng chốccứng đờ, hỏi lại: "Cháu nói cái gì?"

"Tôi nói chiếc váy này, tôi không thích, không muanữa!" Kỷ Ninh Chi lặp lại.

Mọi người trong tiệm liền xuất hiện những vẻ mặtkhác nhau.

"Không mua?"

"Đều đã làm xong, bây giờ lại nói không muốn nữa?"

"Vừa nãy còn nói tốt tốt, giờ nói không muốn liềnkhông muốn nữa?"

"Đúng vậy."

"..."

Mọi người đều không thể hiểu nỗi.

Kỷ Ninh Chi hung dữ nhìn chằm chằm Văn Thanh, Văn Thanh nhíu mày, nhớ tới kiếp trước cô vì KỷNgạn Quân mà lấy lòng Kỷ Ninh Chi. Lúc đó, cô đãmua cho Kỷ Ninh Chi một cái đồng hồ đeo tay rồi nhờKỷ Ngạn Quân đưa cho cô ta. Lúc Kỷ Ninh Chi mớinhận được thì vô cùng vui vẻ, nhưng sau khi nghe nóilà do Văn Thanh mua thì lập tức ném đi. Chính vì vậycô và Kỷ Ninh Chi không thể hòa hợp với nhau được.

Lúc này Kỷ Ninh Chi vẫn như cũ, tràn đầy ác ý đốivới cô.

Dì Tiêu sửng sốt một chút, nhưng cũng không tứcgiận, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười: "Cô bé, cháucũng thật biết nói đùa, tiền đặt cọc đều đã thanh toánxong, bây giờ cháu nói không muốn nữa, như vậy thậtsự không hợp lý."

"Tôi không nói đùa, tôi chính là không muốn chiếcváy này nữa!" Kỷ Ninh Chi kiên định nói.

Vẻ mặt của dì Tiêu không tốt, hoàn toàn không nghĩtới Kỷ Ninh Chi vì váy và giày do Văn Thanh làm nênmới không mua nữa, chỉ nghĩ Kỷ Ninh Chi đang giởtrò, lập tức phản đối: "Cô bé, như vậy không được. Thịtrấn này có biết bao nhiêu tiệm may, tiệm nào cũng làmquần áo đặt may theo yêu cầu. Váy này là làm theo sốđo của cháu, bây giờ cháu nói không mua nữa, dì biếtbán nó cho ai?"

"Tôi không quan tâm dì bán cho ai. Dù sao tôi cũngkhông muốn mua một cái váy không những chất liệukém, kiểu dáng xấu xí mà tay nghề còn thô kệch nhưthế này!" Kỷ Ninh Chi lên tiếng, thái độ vô cùng cứngrắn.

Lúc này, những vị khách khác trong tiệm cũng bắtđầu phát ra tiếng xì xào bàn tán.

"Đây là muốn gây sự cái gì chứ?"

"Quần áo đều đã may xong, nói không mua là khôngmua sao."

"Đúng vậy, Văn Thanh may áo quần đều là dựa vào sốđo của từng khách hàng, cô ta nói không mua nữa, vậyváy này còn có thể bán cho ai chứ."

"Nếu cô ta thực sự không muốn mua, cứ thế bỏ đi, dìTiêu cũng chẳng thể làm gì được. Dì Tiêu từ nông thônđến, cô gái này là người ở đây. Nếu không sao cô ta dám ngang ngược như vậy được?"

"Dì Tiêu nhất định không dám gây chuyện với cô ta."

"..."

Dì Tiêu vẻ mặt cực kì khó chịu, trong lòng vô cùng bấtmãn, váy đều đã may xong, cô ta nói không muốn nữalà sao? Váy hoa do Văn Thanh làm lần trước làfreesize, nhưng để bán được giá cao hơn, dì ấy đã nhờVăn Thanh may theo số đo của khách hàng, vừa tỉ mỉlại còn đẹp hơn cả cái váy hoa lần trước, nhưng nếu làngười khác mặc vào thì nhất định sẽ không được thoảimái.

Nhưng dì Tiêu có thể tiếp tục cãi lý với cô gái này ư? Cô ta hình như là người của thị trấn này, người từ nơikhác đến sao có thể so với người ở chính địa phươngđó, còn chưa nói đến việc dì Tiêu ở đây cũng chỉ cómột mình.

Dì Tiêu không thể làm gì khác.

"Chị Phương Phương, đi thôi! Chúng ta không cần cáiváy này, lát nữa em sẽ mua cho chị một chiếc váy kháccòn đẹp hơn!" Kỷ Ninh Chi tức giận nói, tiện tay kéoChương Phương Phương, xoay người rời khỏi tiệmmay.

"Chờ một chút." Văn Thanh nãy giờ im lặng, rốt cuộccũng lên tiếng.

Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phương dừng lại, quay đầu nhìn Văn Thanh.

"Thanh toán tiền trước khi đi." Văn Thanh nhàn nhạtnói.

Trong tiệm một mảnh yên lặng.

Dì Tiêu kinh ngạc, nhìn Văn Thanh, nhỏ giọng nói: "Văn Thanh, chuyện này... cháu đừng xen vào."

Văn Thanh nhìn dì Tiêu cười nói: "Dì Tiêu, không saođâu, chuyện này cứ giao cho cháu."

"Bao nhiêu tiền?" Kỷ Ninh Chi cười nhạo hỏi.

Văn Thanh bình tĩnh trả lời: "Váy 16 đồng, giày 4 đồng, tổng cộng 20 đồng."

Dì Tiêu sửng sốt, Văn Thanh đúng là biết hét giá, yêucầu nhiều như vậy, cô gái kia rõ ràng ban đầu định 1 xucũng không đưa.

Nhưng mà Văn Thanh không cảm thấy như vậy lànhiều.

Kỷ Ninh Chi bày ra vẻ mặt khinh thường: "20 đồng? Cô nằm mơ đi!"

Kỷ Ninh Chi cho rằng Văn Thanh sẽ nổi giận, nhưngVăn Thanh chỉ cười.

Nụ cười này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kìquái, ngay cả Kỷ Ninh Chi và Chương Phương Phươngcũng không thể hiểu nỗi.

"Cô đang cười cái gì?" Kỷ Ninh Chi chột dạ hỏi.

Văn Thanh không trả lời mà đi vào phía sau quầy.

Khách trong cửa hàng đều rất tò mò.

"Văn Thanh muốn làm gì vậy?"

"Văn Thanh hình như cũng là người từ nông thôn tới, có lẽ cô gái kia không chịu trả tiền đâu."

"Đúng thế, buôn bán không dễ dàng, có thể không gâychuyện thì tốt nhất không nên gây chuyện, nhìn phongcách của cô gái đó mà xem, chắc chắn không phảingười dễ chọc vào."

"Ôi, đây không phải là Kỷ Ninh Chi của nhà họ Kỷsao?"

"Có phải là Ninh Chi không? Anh trai của cô ta chínhlà Kỷ Ngạn Quân, là một người rất có bản lĩnh."

"Đúng vậy, thật ra nhà họ Kỷ cũng không có nhiềutiền, đều là mấy năm nay Kỷ Ngạn Quân cố gắng kiếmvề. Ngoài việc giỏi kiếm tiền, Kỷ Ngạn Quân cũng làngười không dễ chọc vào. Vừa rồi tôi thấy hai anh emhọ đi với nhau mà, sao bây giờ lại chỉ có một mình côta? Không biết lúc nữa Kỷ Ngạn Quân quay lại làm thếnào để che chở cho em gái mình đây."

"Vậy thì dì Tiêu và Văn Thanh thảm rồi?"

"..."

Đang bàn tán, Văn Thanh đã từ sau quầy đi ra, trongtay cầm một tờ chứng từ, đi đến trước mặt dì Tiêu.

Dì Tiêu nghĩ một điều nhịn chín điều lành, nhỏ giọngnói: "Văn Thanh, hay là cứ bỏ qua đi. Cái váy này sửalại, chúng ta bán bớt giá một chút."

"Như vậy không được." Văn Thanh kiên quyết nói: "DìTiêu, dì đừng lo lắng, nếu xảy ra chuyện gì, cháu sẽchịu trách nhiệm."

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Văn Thanh đềukhông phải người sợ phiền phức, ngược lại cô không đigây chuyện đã là rất tốt rồi.

Cô liếc nhìn Kỷ Ninh Chi.

Kỷ Ninh Chi cũng nhìn cô, có chút bối rối vì khôngbiết cô đang giở trò gì.

Văn Thanh từ từ mở ra chứng từ, nói: "Trương NgọcLinh, đúng không?" Sau đó nhìn về phía Kỷ Ninh Chi.

Kỷ Ninh Chi sửng sốt, Trương Ngọc Linh là tên đànchị khóa trên của cô: "Văn Thanh, cô..."

Văn Thanh một bên xem chứng từ, một bên lật nhìnchiếc váy hoa trên tay dì Tiêu, giống như đang kiểm trasản phẩm: "Vải hoa màu xanh trắng loại tốt, đúng, không sai. Cổ áo hình trái tim, cũng không sai, cómiếng đệm vai, eo váy đường kính ba thước hai... Cóphải ba thước hai không? Để tôi đo." Văn Thanh đi tớicầm lấy cây thước gỗ bắt đầu đo.

Khách trong tiệm không rõ tình huống, dì Tiêu cũngkhông hiểu.

Tuy nhiên, Chương Phương Phương lại hiểu rõ, nếuhiện tại Kỷ gia là 10.000 nhân dân tệ, thì Trương gia là20.000 nhân dân tệ. Kỷ Ninh Chi là một người vô cùngsĩ diện, luôn âm thầm cạnh tranh với em họ của TrươngNgọc Linh. Nếu để em họ Trương Ngọc Linh biết KỷNinh Chi không mua chiếc váy này, nhất định sẽ cườinhạo Kỷ Ninh Chi nghèo, không có tiền, chỉ có 20 tệmà đã than đắt.

Quả nhiên, giây tiếp theo Văn Thanh liền đi thẳng vàochủ đề: "Ba thước hai, không sai, ôi, sai rồi, tôi nhìnlầm tên rồi, cái này ký tên là Trương Ngọc Linh, khôngphải Kỷ Ninh Chi."

Văn Thanh giương mắt nhìn về phía Kỷ Ninh Chi: "Thật ngại quá, là tôi nhìn lầm, cô Kỷ, cô có thể đi rồi. Váy và giày này nói ít không ít, nói nhiều cũng khôngnhiều, 20 đồng, nhưng đối với cô Trương Ngọc Linh thì không là gì cả, 4 đồng tiền cọc, thanh toán thêm 16 đồng cũng chẳng tính là gì. Cô Kỷ thật sự xin lỗi."

Văn Thanh nói mấy câu này càng làm cho mọi ngườitrong cửa hàng thêm mơ hồ.

Dì Tiêu thực sự không hiểu nỗi, không cho Kỷ NinhChi đi là Văn Thanh, hiện tại bảo Kỷ Ninh Chi có thểđi cũng là Văn Thanh, lại còn nói xin lỗi.

"Văn Thanh..." Dì Tiêu khó hiểu gọi Văn Thanh.

Văn Thanh cười nói: "Vừa rồi là cháu sai, thật xin lỗi."

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần này Kỷ Ninh Chi sẽ lập tức bỏ đi, nhưng lúc này cô ta lại không đi, chỉđứng yên tại chỗ, hung tợn trừng mắt với Văn Thanh, hai mắt cũng đỏ hoe.

Trong tiệm, tất cả mọi người đều hoang mang.

"Đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Văn Thanh đã xin lỗi rồi, tại sao cô ta còn chưa đi?"

"Phải đó, đây rốt cuộc là sao chứ?"

"..."

Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.

Dì Tiêu càng thêm mơ hồ.

Nhưng mà, Chương Phương Phương trong lòng hiểurõ, thật ra Kỷ Ninh Chi và Văn Thanh gây sự với nhaunhư vậy cũng khá tốt, Kỷ Ngạn Quân vô cùng yêuthương em gái, càng náo loạn hắn sẽ càng chán ghétVăn Thanh.

Văn Thanh bình tĩnh nhìn Kỷ Ninh Chi, sau đó xoayngười: "Dì Tiêu, cháu sẽ đem cất chiếc váy hoa này đi, không để bị bụi bám vào, cô Trương Ngọc Linh vàingày nữa sẽ đến may quần áo, không chừng sẽ đi cùngvới em họ của cô ấy." Nói xong Văn Thanh cầm lấyváy, xoay người lại lần nữa thì nghe thấy một giọng nóiquen thuộc: "Ninh Chi, em không sao chứ?"

Văn Thanh toàn thân cứng đờ, đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía cửa, không thấy được tình huống đangdiễn ra. Cô chỉ nghe thấy Kỷ Ninh Chi "Oa" một tiếngkhóc lên: "Anh ơi!"
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back