Ngôn Tình [Edit] Kế Hoạch Nuôi Nấng Đế Vương Ốm Yếu - Minh Nguyệt Mãn Chi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bắpcorn, 6 Tháng chín 2022.

  1. Bắpcorn

    Bài viết:
    0
    Kế Hoạch Nuôi Nấng Đế Vương Ốm Yếu

    Tác giả: Minh Nguyệt Mãn Chi

    Editor: Bắpcorn

    Thể loại: Ngôn Tình

    [​IMG]

    Bản conver: Wikidich​

    Ngụy bảo đình xuyên vào một quyển ngôn tình cổ đại ngọt sủng, trở thành nữ xứng độc ác phụ trở nữ chủ mỹ mạo thiện lương, cuối cùng bị tàn nhẫn giết hại.

    Nàng gặp được vai ác lớn nhất trong tiểu thuyết tương lai sẽ trở thành người tàn nhẫn thô bạo, gặp người giết người chính là đại thái giám, Tạ Chi Châu.

    Mà lúc này, hắn lại thảm hại quỳ trên mặt đất, trên người ăn mặc dơ bẩn, giày vải đều đã bị rách, lộ ra ngón chân đông lạnh đến đỏ bừng, bị từng roi một đánh lên trên người, nhưng hắn lại không rên một tiếng.
     
    Minh DạDiệp thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng chín 2022
  2. Bắpcorn

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tượng phượng hoàng được điêu khắc tinh xảo, chân thật như muốn bay lên bất cứ lúc nào lại bị nhốt trong những cây cột chỉ cao có vài mét. Phòng trong rũ thủy ngọc xuyến thành rèm châu, từng cái từng cái đem người đang ngồi trên giường che lấp đi càng thêm mờ ảo. Trên giường quả cầu huân hương mạ vàng được điêu khắc tinh xảo dọc theo hai quả cầu phía dưới có treo những cái lục lạc, giường vừa động lục lạc cũng động theo.

    Trên giường chăn mền đều là băng vũ tơ tằm thượng hạng dệt mà thành, dù trời ngày hè oi bức nhưng khi ở trên giường thì người vẫn cảm thấy mát lạnh.

    "Nghe nói mấy ngày trước đây, hoàng thượng đã đem con gái của quý phi triều đại trước nạp vào trong cung thật đúng là một ân sủng lớn a".

    "Trường Nhạc công chúa lớn lên vốn là quốc sắc thiên hương cùng với bệ hạ lại là xứng đôi".

    "Chính là ta nhìn như thế nào thì trong cung của chúng ta vị này tựa như càng đẹp hơn một tí".

    "Đẹp thì làm sao, chẳng phải bệ hạ cũng không đem nàng ta vào hậu cung, chỉ như là tìm niềm vui với sủng vật vậy nửa điểm danh phận đều không có".

    "Chớ có nói ra đề phòng người có lòng dạ hẹp hòi nghe thấy".

    Các cung nữ tức khắc ngậm chặt miệng.

    Sắc trời đã lên cao, người của Ngự Thiện phòng đem lên một đĩa đồ ăn tinh xảo để ở trên bàn bên ngoài cung điện.

    Ngay sau đó đi vào nội thất

    Nữ quan là gần đây mới nhậm chức từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay triều đình như thay máu mà nàng cũng may mắn "được" đề bạt thành nữ quan, chuyên môn phụ trách đồ ăn của cung Triều Hoa.

    Nàng gần như là ngừng thở đến gần đối với giường người nọ, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nên dùng bữa".

    Trước mắt nàng chỉ có tầng tầng lớp lớp màn che mào đỏ, hương khí làm say lòng người len lỏi khắp nơi trong điện, ngửi thôi cũng đủ làm trong lòng nàng sinh ra từng đợt khô nóng.

    Qua hồi lâu không có tiếng đáp lại trên đầu nữ quan đã lấm tấm mồ hôi nhưng nàng lại không nâng tay áo để lau đi, ngược lại lại nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bệ hạ lập tức liền phải hạ triều.."

    Nàng còn chưa nói xong liền thấy màn che bị một đôi tay ngọc thon dài vén lên.

    Kia da thịt phảng phất giống như bạch ngọc.

    Quần áo thì không chỉnh tề..

    Nàng chỉ nhìn thoáng qua ngay lập tức liền đem đầu cúi xuống, trong lòng lại bởi vì nhìn người nọ một chút mặt liền bắt đầu đỏ lên.

    "Đem ra đi". Người nọ lạnh lùng mở miệng

    Nữ quan giương mắt còn tưởng người nọ sẽ nói cái gì nữa, liền nhìn thấy nàng nhìn về phía mình trong mắt cất giấu ác niệm thật sâu, nàng nói: "Đi ra ngoài".

    Nữ quan không dám trì hoãn vội vàng đi ra ngoài lại suýt nữa đụng phải nam nhân đang đi phía đối diện.

    Chính là vị vua hiện tại, Tạ Chi Châu.

    Chỉ thấy hắn mặc một thân tơ vàng huyền sắc trường bào trước mặt thêu hình rồng trên eo đeo đai ngọc. Tư thái hiên ngang đĩnh bạt, chỉ là ở giữa chân mày cất giấu tối tăm, con mắt lại càng đen không thấy đáy.

    ".. Nàng không chịu ăn". Cũng giống như khuôn mặt của hắn, âm thanh hắn phát ra tựa như ngâm ở hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

    Nữ quan nhịn không được run một cái, càng cúi thấp đầu nói "Điện hạ có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa có ăn uống".

    Tạ Chi Châu vẫn không nói gì, quay người đi xem thức ăn ở trên bàn.

    Trong chén thanh hoa đựng đầy cháo gạo nếp táo đỏ đĩa nhỏ thì đựng đầy những mẩu bánh tinh xảo bên cạnh còn có mấy khối bánh hoa.

    Đều là những món mà nàng thích ăn, ngay cả lượng đồ ăn cũng giống như thường ngày.

    Hắn phất tay làm cho đám người còn lại lui xuống, chỉ véo nhẹ thái dương đang ẩn ẩn đau, liền tiến lên đem nửa chén cháo trên bàn kia bưng đi vào.

    Ngụy Bảo Đình đã sớm phủ thêm một chiếc áo ngoài, một kiện áo ngoài có tay áo thêu hình long phượng màu đỏ đậm.

    Bên trong nàng chỉ mặc một tố sắc mạt ngực, quần áo cũng chỉ là ghép lại sơ sài mái tóc dài đen nhánh chưa chải rũ thẳng xuống ngang eo, làm nổi bật lên màu trắng ở trước ngực đến rõ ràng.

    Nghe được tiếng bước chân nàng vẫn chưa giương mắt chỉ chuyên tâm đi vào đôi giày đang đi dưới chân thẳng đến khi trước mắt lâm vào một màn đen nàng theo bản năng nhíu mày.

    Dừng động tác.

    "Tạ Chi Châu, ngươi đi ra ngoài."

    Tạ Chi Châu đem chén đặt ở một bên, phảng phất giống như không nghe thấy.

    Hắn ngồi xổm xuống đem đôi bàn chân nhỏ nhắn và trắng trẻo kia nắm ở trong bàn tay nàng có ý muốn lui lại một chút, nhưng chung quy so với sức mạnh của nam nhân vẫn không lại chỉ có thể mặc hắn nắm.

    Đôi mày hắn lúc này mới giãn ra một chút nhìn thẳng vào cặp mắt của người con gái ấy đáy mắt đã thâm nay còn tối sầm lại hắn dường như không có việc gì đứng dậy tiếp tục để cho nàng mang giày.

    Ngụy Bảo Đình lui về phía sau cả người cuộn tròn ở trên giường hai chân bị nàng ôm ở trong lòng ngực mắt hạnh trợn lên cảm xúc chán ghét tràn từ trong mắt ra tới không một chút che giấu.

    "Đừng chạm vào ta."

    Nàng lạnh lùng nói.

    Nhìn nam nhân đột nhiên nhăn mày lại hắn còn ngồi xổm xuống nền đất đôi mắt đen không còn là sâu không thấy đáy mà là rõ ràng ủy khuất cùng khổ sở.

    Ngụy Bảo Đình nhìn chằm chằm hắn, thanh âm rầu rĩ: "Ta chán ghét ngươi."

    Thấy hàng mi dài của hắn chớp nhanh nước mắt trong suốt như chực trào nàng trong lòng lại bỗng nhiên vui sướng lên.

    Khóe môi từ từ cong lên.

    Tạ Chi Châu rũ mắt giấu đi đáy mắt bỗng nhiên chảy ra huyết sắc đuôi mắt chỉ còn lại đỏ bừng.

    Hắn nửa quỳ ở trước mặt Ngụy Bảo Đình, ngửa đầu cầu xin nói: "Điện hạ.. Ngài đừng nhìn ta như vậy."

    "Ta đây nên như thế nào?"

    "Tạ Chi Châu, ngươi nên biết đến, ta hiện tại hận không thể để ngươi đi.."

    Nàng dừng một chút, chung quy không thể nhẫn tâm nói ra từ kia với hắn.

    Chỉ ở trong lòng thầm mắng chính mình mềm lòng lông mi rũ xuống nhắm mắt lại thấp giọng nói: "Ta cầu xin ngươi, ta gần đây không muốn thấy ngươi."

    Lời nói vừa ra, như đao nhọn cắt ở trái tim hắn tí tách kêu vang, rõ ràng là tiếng tâm hắn đang nhỏ máu. Câu nói ấy kích thích tới nỗi làm cho mắt hắn đỏ bừng một mảnh.

    Hắn nói: ".. Không."

    Thò người ra, đem người con gái trước mặt cẩn thận ôm ở trong ngực. Nàng không ngừng run rẩy, đôi tay bị hắn giam cầm trước ngực làm thế nào cũng không thoát ra được.

    Hận ý trog lòng nàng khó thể khai thông, lại không nghĩ cách hắn gần như vậy, chỉ cúi đầu cắn ở cổ hắn một cái thật tàn nhẫn.

    * * * So đêm qua cắn ác hơn chút.

    Ơ cổ truyền đến một cỗ đau đớn nhưng hắn lại bởi vì cái ôm này mặt mày lại tràn đầy vẻ thỏa mãn bệnh hoạn.

    Thấp giọng, ở tai nàng lẩm bẩm nói: "Ngài chỉ có thể là của một mình ta, điện hạ.. Ngài chỉ có thể ở bên cạnh ta."

    "Điện hạ yên tâm, những người đã từng khi dễ ngài đều bị ta bắt tới"

    "Chúng ta sẽ, vĩnh viễn ở bên nhau."

    Như là một câu ma chú, cũng như là mộng đẹp lâu dài.

    Hắn rốt cuộc cũng đem công chúa cao cao tại thượng kia kéo xuống trần gian, cùng hắn rơi vào địa ngục.

    Lư hương tỏa ra hương khí lượn lờ tràn ngập toàn bộ đại điện, trong điện truyền đến vài tiếng thút thít tựa như âm thanh đang khóc, ngoài cung Triều Hoa cung nữ vội vàng cúi đầu rồi sau đó đem cửa điện đóng lại.

    Ngoài điện không khí ấm áp vờn quanh mặt, lại không biết vì sao các cung nữ ngoài điện hai má ai nấy đều đỏ ửng lên như mắc cỡ.
     
    Minh Dạ thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...