Chương 2.2
[BOOK]Bối Kỳ từ đầu đến cuối buổi vẫn ngồi dán lên ghế nghĩ rồi lại nghĩ cuối cùng dùng hết can đảm giơ tay lên.
Mọi người điều quay lại nhìn cô, bao gồm cả Bắc Miểu đang đứng ở bục giảng sắp xếp lại đồ đạc, cô vẫn ngồi đó trong lòng thấp thỏm cùng khẩn trương, cô gắng lắm mới có thể bình tĩnh đứng lên nói: "Em có thế đảm nhiệm chức vụ uỷ viên lao động của lớp."
Cô Triệu nhìn Bối Kỳ mỉm cười: "Tốt, kia về sau bạn học Bối Kỳ sẽ đảm nhiệm chức vụ uỷ viên lao động."
Bối Kỳ đứng dấy một hồi cũng được cô cho ngồi xuống thu hồi tay, trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Còn, sở hữu ban ủy cùng khóa đại biểu người đều chọn Trần Lạc Định. Sau đó, cô Triệu tuỳ ý chọn chỗ ngồi, Bối Kỳ theo bản năng để ý một chút, nguyên chính là nàng chỉ muốn cách Bắc Diểu một cái hành lang, sau này cô nghiêng về phía sau, vừa quay đầu là có thể nhìn đến cậu ấy.
Cuối cùng, cô Triệu nói từ ngày mai bắt đầu trong khi một vòng thời khóa biểu, liền tuyên bố mọi người có thể về nhà trước giờ tan học.
Bối Kỳ mới vừa nhậm chức làm uỷ viên lao động, tự nhiên cảm thấy bản thân liền phải thức hiện tốt nhiệm vụ của mình nghĩ là làm, chờ mọi người điều về hết, cô đi đến văn phòng hỏi cô Triệu đi chỗ nào lấy công cụ, liền chạy tới nhà kho.
Tới nhà kho nàng phát hiện ngoại trừ chổi, cây lau nhà, còn có giẻ lau một đống linh ta linh tinh, nhìn mà chán không thể một mình cô đem hết đi được, liền nghĩ phải đi hai lần để lấy hết.
Nhưngai mà ngờ, vừa mới cầm cái chổi cùng cây lau nhà ra khỏi nhà kho, nghiêng người liền nhìn thấy một cái bóng quen thuộc.
"Còn có cái gì khác nữa không?" Bắc Diểu ý bảo cô đem trong tay công cụ giao cho cậu ấy.
Cậu ấy vẫn còn chưa đi a..
Cô nhìn Bắc Diểu, ngơ ngác mà đem đồ vật đưa cho hắn, "Ân.. Còn có giẻ lau những cái khác nữa."
"Được, vậy cậu đi vào lấy ra đi, tôi giúp cậu cùng nhau lấy đi lên, hai người cùng làm đi một lần là được."
Bối Kỳ trong lòng không tự chủ được mà có chút lung lây, gật đầu, chạy về phía hậu cần lấy một ít dò còn lại.
Bắc Diểu từ trong tay cô cầm lấy mấy thứ linh tinh khác, chỉ cho nàng cầm mấy khối giẻ lau, gợi lên khóe miệng, "Đi thôi."
".. Cảm ơn."
Bối Kỳ đi theo sau Bắc Diểu.
Đã gần năm giờ chiều, sắc trời đã chầm chậm chuyển màu, cô nhìn hắn cao gầy bóng dáng bị chiếu sáng đến ấm áp, trái tim cứ như vậy mà nhún nhảy không yên.
Trở lại phòng học, Bối Kỳ đem công cụ đều đặt ở phòng học mặt sau cùng trong một góc, sau đó đi đến phía trước bảng cầm khăn lau.
Vốn dĩ Bắc Diểu cho rằng giúp cô đem đồ lên liền rời đi, ai biết bản thân nhìn thấy cô cầm khăn lau bảng cũng bắt trước theo, đi tới sát cầm khăn lau bảng..
"Cậu vì lại muốn làm uỷ viên lao động?"
Trong phòng học yên tĩnh, cô nghe được tiếng của Bắc Diểu hỏi mình.
Bối Kỳ ngẩn ra, gương mặt có chút nóng lên, thanh âm thấp thấp, "Bởi vì mẹ tớ ở đơn vị làm cho hội chủ tịch, ta khi còn nhỏ thường xuyên chạy tới giúp mẹ một số việc dọn dẹp, cho nên vẫn không để ý đến mấy việc vặt vãnh này."
"Tớ nghĩ mọi người không ai muốn đảm nhiệm chức vụ này cả." Bắc Diểu cúi đầu nhìn cô, "Đại khái đều cảm thấy rất vất vả, vốn dĩ tớ cho rằng cô Triệu sẽ tuyển một nam sinh mạnh mẽ nào đó, không nghĩ tới cậu lại giơ tay."
Bắc Diểu so nàng cao hơn rất nhiều, cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy ánh mắt cậu ấy lặng lặng mà dừng ở nàng trên má.
Bối Kỳ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, quay đầu nhìn bảng: "Không sao, thật ra cũng không mệt như mọi người nghĩ, không cần phải quét lớp hay dọn vệ sinh, chỉ cần sắp xếp cho mọi người trực là được."
Bắc Diểu lại nhìn nàng, hơi hơi cong cong khóe miệng.
Đồng Nhã Vận còn chưa có tan học, kêu nàng về nhà trước, dọn xong phòng học, cô liền cùng Bắc Diểu xuống lầu, đi đên cổng, Bắc Diểu lại gọi lại cô, "Cậu ngồi xe điện ngầm sao?"
"Đúng rồi, mình ngồi tuyến số 8."
"Hướng nào?"
"Hướng Giang thành."
"Tớ cũng đi Gia thành vậy chúng ta đi cùng nhau đi."
* * * Bối Kỳ là thật không nghĩ tới cốt truyện sẽ phát triển đến nước này, tuy rằng là bạn học cùng lớp, nhưng tốt xấu cũng là ngày đầu tiên gặp mặt, hơn nữa đi ở Bắc Diểu nàng liền cảm thấy có chút áp lực, tổng cảm giác có ánh mắt ở hướng trên người ngắm nhìn.
"Cậu lúc trước học sơ trung ở đâu?" Trên đường, Bắc Diểu thực tự nhiên mà mở ra đề tài.
"Kế phó trung học."
"Cậu vẫn luôn ở khu này sao?"
"Đúng vậy."
"Tớ cũng có một số bạn học ở kế phó trung, cậu có từng biết đến Cừ Thành hay An Bình?"
"Cừ Thành chưa từng nghe qua, An Bình nếu là mình nhớ không lầm là lớp bên cạnh."
"Hai người họ đến bây giờ đều bạn tốt của tớ."
Ngay từ đầu Bối Kỳ ói chuyện còn có chút câu nệ, đến sau lại trò chuyện trò chuyện, vòng vòng đến cưới phát hiện hai người hai người cứ vậy mà nói rất nhiều chuyện, mãi cho đến tàu điện ngầm trạm, Bắc Diểu lấy ra di động chuẩn bị xoát mã tiến trạm, Bối Kỳ xoát tạp thời điểm trong lúc vô tình liếc đến hắn di động liền thấy một ảnh gia đình, "Đây là người nhà ngươi sao?"
"Đúng vậy," vào trạm, Bắc Diểu đem ảnh gia đình cho cô xem: "Ba mẹ tớ, còn có một đứa em."
"Là em trai sao?"
"Ừ, tên Bắc Thụy, so với tớ nhỏ hơn mười hai tuổi, năm nay 4 tuổi."
"Oa, thật sự lớn lên rất đáng yêu." Những lời này chình là từ nội tâm của cô, Bắc Thuỵ nhìn kĩ thì có né rất giống Bắc Diểu, hơn nữa bởi vì nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, trên mặt thịt chu chu có vẻ rất đáng yêu.
"Cảm ơn," Bắc Diểu nhìn đến Bối Kỳ mỉm cười, đơn giản giải khóa di động mở ra album, đem điện thoại đưa cho cô, "Đây là Bắc Thuỵ ảnh chụp cùng video."
Bối Kỳ nhận lấy, vừa đi vừa dùng ngón tay thật cẩn thận lướt xem, còn thỉnh thoảng nói, "Đáng yêu quá a, này hai đống thịt quá đáng yêu, cười rộ lên nằm tằm cũng quá đáng yêu.."
Nàng luôn thích em be, huốn chi là đứa trẻ này rất chi là dễ thương, mà em trai của Bắc Thuỷ cười rộ lên khóe mắt cong cong, đem lại cảm giác tươi mát.
Liền như vậy một đường đi một đường xem, đoàn tàu đến trạm lên xe Bối Kỳ còn đang xem video, hoàn toàn không phát hiện Bắc Diểu đứng ở bên Bối Kỳ, đáy mắt mang theo tia ý cười nhìn nàng.
Thực mau, đoàn tàu khởi động, Bối Kỳ cầm di động đang xem không đứng vững, lại lập tức bị một đôi tay nhẹ nhàng lấy một tay cánh tay.
"Cẩn thận."
Bối Kỳ vừa nhấc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Bắc Diểu, bởi vì khoảng cách phi thường gần, nàng đều có thể cảm giác được trên người Bắc Diểu ngửi thấy mùi thanh hương, mà Bắc Diểu lúc này một bàn tay nắm lấy tay vịn, một bàn tay nâng cánh tay của nàng, dáng người cao, đem lại cho cô cảm giác như được che chở.
".. Cảm ơn," Bối Kỳ nhanh đem điện thoại trả Bắc Diểu nâng tay cô buông lỏng ra.
Nhưng vừa mới liếc mắt một cái, cô rõ ràng lại cảm thấy trong lòng nhộn nhịp không yên.
Bối Kỳ nghe được chính mình bên tai tiếng tim đập càng lúc càng lớn.[/BOOK]