Rời khỏi thôn Trương gia, Ngụy Mẫn dắt con lừa, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người ngồi trên lừa một chút, trong lòng vui vẻ hơn cả ba năm trước đây nghe được bản thân đậu Tú tài.
Trên mặt nàng ý cười rõ ràng, mặt mày giãn ra. Hễ ai trông thấy nàng đều biết đứa hai nhà họ Ngụy đích thị là cưới được phu lang vừa ý.
Đi qua lối nhỏ bờ ruộng đến nơi nhiều người, thôn dân thấy có người kết hôn đều ra nhìn chốc lát. Nhất là khi đến thôn Thanh Hòa - nơi ở của Ngụy gia thì người vây xem càng nhiều.
Ngụy Mẫn là một trong số ít tú tài trong thôn, tuổi còn trẻ. Nếu không phải là con nhà nghèo, sau khi thành thân chỉ vào ở nhà cũ, lại không có ông bà giúp trông cháu, thê chủ chỉ đọc sách không đi kiếm tiền thì Ngụy Mẫn chính là thê tử mà đa số các nam tử trong thôn muốn gả vào nhiều nhất.
Bây giờ người Trần gia cũng muốn nhìn xem thử nhà ai cam lòng gả con trai cho Ngụy tú tài để chịu khổ.
Phu lang Trần gia với Tôn thị không hợp nhau lại thêm con trai nhà mình có ý nghĩ như vậy với Ngụy Mẫn, người Trần gia kéo nhau ra ngoài nhìn xem. Cả nhà ra đứng ngoài cửa, làm bộ như nói chuyện phiếm, thực chất ánh mắt lại nhìn ra đường.
Đáng tiếc là công tử ngồi trên lưng lừa đội khăn hỷ, làm người khác không nhìn rõ diện mạo.
Sau khi đến nhà cũ thì con lừa dừng lại.
Ngụy Mẫn ngẩng đầu nhìn phu lang ngồi trên lưng lừa, không biết y đang nghĩ cái gì mà tay cầm chặt bao y phục, lưng thẳng tắp, ngay cả con lừa đã dừng lại cũng không chú ý đến.
Đám người vẫn đang đợi xem Ngụy Mẫn bái đường, người trẻ tuổi chút bắt đầu ồn ào thúc giục: "Mau lên, làm gì mà ngẩn ra thế?"
Ngụy Mẫn cũng mặc kệ mấy nàng ta, thấy A Nguyễn nghe thấy lời nói của mọi người cũng định thần lại, hơi hơi cúi đầu, đôi tay mất tự nhiên không biết đặt đâu thì trong mắt không khỏi hiện lên một chút ý cười.
Ngụy Mẫn vòng cánh tay qua eo mảnh mai của A Nguyễn, có hơi nắm chặt, sau đấy dùng lực ôm người trên lưng lừa xuống.
Lưng A Nguyễn tức thì trở nên cứng còng, cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt mình thì càng cứng hơn, giống như cái cọc gỗ vậy. Y cứ thẳng đờ để Ngụy Mẫn ôm xuống, lại cứng ngắc đứng bên cạnh nàng.
Mãi đến khi nhìn dưới khăn hỷ xuất hiện một bàn tay thon dài trắng nõn, A Nguyện mới chậm chạp phản ứng được, nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên bàn tay của nàng.
Ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay thì đã bị cầm chặt, bàn tay đang dắt y vừa khô ráo vừa ấm áp, không có vết chai do làm việc nặng, cảm giác rất là mềm mại.
Tầm nhìn bị che khuất thì xúc giác càng mẫn cảm. Nhất là khi cảm nhận được đối phương nhẹ nhàng nâng tay y lên ám chỉ y nhấc cao chân bước qua ngưỡng cửa, lòng bàn tay hai người kề sát nhau, A Nguyễn cảm giác được vết chai trên tay mình đang dán vào lòng bàn tay nàng..
Dần dần, A Nguyễn cảm thấy bàn tay bị cầm kia có chút nóng, nhiệt độ từ bàn tay của nàng truyền vào bàn tay của y, rồi độ nóng ấy đi lên mặt, khiến bây giờ mặt y cũng đỏ lên rồi.
Có chút nóng, lại có chút ngượng ngùng, muốn rút khỏi bàn tay ấm áp khô ráo đang truyền nhiệt vào tay mình, nhưng lại không nỡ.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai giống nàng dắt tay mình như vậy, lần đầu tiên A Nguyễn biết thì ra tay trong tay cũng khiến tim đập nhanh như vậy, đến hô hấp cũng có chút loạn.
Mọi người đều đang chờ tại nhà chính.
Cha mẹ Ngụy Mẫn đã qua đời, ba năm trước cha tạ thế, tất cả tiền trong nhà đều dùng để chữa bệnh và xử lý tang sự cho cha. Chính là cũng vì vậy, năm đó Ngụy Mẫn thi đậu Tú tài nhưng không tham gia thi Hương.
Cha mẹ mất rồi, chị lớn Ngụy Liên và chồng của chị - Tôn thị ngồi ở vị trí cha mẹ. Ngụy Liên lớn hơn Ngụy Mẫn tám tuổi, từ nhỏ cô em gái này chính là do một tay nàng nuôi lớn.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Ba bái đơn giản nhưng rất trịnh trọng, tiếng pháo đùng đùng và âm thanh mọi người ồn ào kết thúc. Tại đây, trong âm thanh náo nhiệt A Nguyễn được thê chủ dắt vào buồng trong.
Cách khăn hỷ, A Nguyễn nghe thấy có người trêu ghẹo Ngụy Mẫn, nghe nói y lớn lên xinh đẹp, bảo nàng xốc khăn hỷ lên để mọi người ngắm cho đã.
Ngón tay A Nguyễn giấu ở trong tay áo rộng lớn đồng thời cảm thấy bất an.
Trong âm thanh ồn áo đấy, A Nguyễn không đợi được Ngụy Mẫn vén khăn hỷ, mà thấy nàng chắn trước người y, che khuất ánh mắt thăm dò y, vài ba câu đã đuổi mọi người ra ngoài.
Lần đầu tiên A Nguyễn nghe thấy giọng Ngụy Mẫn, cũng là lần đầu tiên có người lên tiếng bảo vệ y trước mặt mọi người.
Trong lòng A Nguyễn tràn đầy chua xót, như là bị người khác dùng tay đè xuống, tùy ý nhục mạ mình.
Giọng nói của thê chủ sao dễ nghe như vậy.
Đáng tiếc mình lại là một người câm.
Ngón tay A Nguyễn bóp lấy lòng bàn tay của mình, trong phòng hắn chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, yên tĩnh đến mức y cho là trong phòng chỉ có mỗi mình mình, mãi đến khi dưới khăn đưa tới một cái chén.
Cái chén sứ màu nâu xanh làm nổi bật cái tay càng trở nên trắng sáng, khớp xương rõ ràng, bưng chén trà đưa tới phía dưới khăn hỷ của y, nước bên trong theo động tác của nàng mà lắc lư, bốc hơi nóng.
"Uống chút nước nóng đi, để ủ ấm thân thể."
Lúc nãy Ngụy Mẫn cầm tay y, cảm thấy tay y lạnh không tưởng tượng nổi. Thời tiết đầu mùa xuân đúng là không có ấm lắm.
A Nguyễn trố mắt nhìn chốc lát, mới vội vươn hai tay nhận cái chén kia, khẽ gật đầu.
Ngụy Mẫn nhìn y cầm chén, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, hai người cách chiếc khăn hỷ mà im lặng một chốc lát. Cái bầu không khí trầm mặc này mãi đến Ngụy Liên ở ngoài cửa gọi nàng ra kính rượu mới kết thúc.
Ngụy Mẫn đáp một câu rồi đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh đóng cửa, A Nguyễn luôn thẳng lưng mới thả lỏng một chút, nâng lấy chén sứ trong tay khẽ nhấp một miếng nước nóng.
Ngụy Liên gọi Ngụy Mẫn ra đây mời rượu, nhưng không nỡ để nàng uống nhiều, chỉ để nàng nhấp một ngụm một chút là cảm thấy đủ rồi.
Trong viện không lớn, hai ba bàn người ngồi, mọi người tập hợp một chỗ nói chuyện ăn uống.
Màn đêm chậm rãi buông xuống. Trong viện đèn lồng đỏ và âm thanh rộn ràng, khiến một ngày bình thường trước sau như một tại nhà cũ, đêm nay có vẻ náo nhiệt khác thường.
Hai chị em Ngụy Liên và Ngụy Mẫn tiễn tất cả khách khứa đi về, sau đó dọn dẹp sân, đợi khi làm xong cũng đã đến nửa đêm. Ngụy Mẫn đưa tiễn chị về nhà thì trong sân mới khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Từ nhỏ Ngụy Mẫn đã lớn lên ở đây, đứng dưới bóng đêm trong sân vắng, thoáng chốc giống như có thể nghe được âm thanh của cha và mình khi còn bé, tiếng cười đùa giỡn của chị, lẫn cả tiếng cha mẹ nói chuyện với nhau tại cửa ra vào..
Ngụy Mẫn ngửa đầu nhìn đêm không, tối nay ánh trăng rất sáng, sao trời lấp lánh, hàng ngàn vị sao trên không trung, dường như có hai ngôi sao vô cùng sáng.. Ngụy Mẫn nhắm mắt, thầm nói: Mẹ à, cha à, con đã kết hôn rồi. Hai người yên tâm nha..
Phu lang vẫn đang ở trong nhà chờ, Ngụy Mẫn đứng không bao lâu thì quay về phòng.
Đem nồi nước nóng ra đây, bản thân Ngụy Mẫn ngồi trong nhà chính rửa chân, mới bưng một chậu nước nóng sạch sẽ khác vào trong.
Nhà nghèo kết hôn, thì đêm động phòng hoa chúc tiêu hồn so với lời kể trong thoại bản miêu tả vẫn có mùi khói lửa, không giống lời trong thoại bản đóng cửa lại cảnh tượng đỏ bị lật sóng*, đều là gạt người.
*Đại ý là đêm động phòng không có lãng mạn như trong sách miêu tả, vẫn giống như thường ngày thôi.
Trời lạnh có thể không tắm rửa, nhưng chân chắc chắn phải rửa.
Ngụy Mẫn để chậu nước một bên, lau nước trên tay rồi đi đến trước giường.
A Nguyễn yên tĩnh ngồi ở bên trong, nêu không phải chén nước chính nàng đã đưa cho y bây giờ đang đặt trên bàn, thì Ngụy mẫn sẽ cho là từ đầu đến giờ y vẫn ngồi yên không động như vậy.
Ngụy Mẫn có hơi căng thẳng, chẳng qua vẫn đưa tay nhẹ nhàng xốc khăn hỷ của phu lang.
Nến hỷ khắc long phượng chiếu sáng khuôn mặt dưới khăn hỷ. Lông mi A Nguyễn dài dày rung rung bất an, môi hồng nhuận khẽ mím, son phấn trên mặt bị lau đi lộ ra sắc mặt trắng nõn trước đây..
Môi đỏ, mặt phấn hồng khiến A Nguyễn trông có sức sống hơn rất nhiều.. Nhưng cách trang điểm không đúng, với lại người trang điểm cho y không phải là người trong nghề nên trông có vẻ hơi tầm thường.
Mắt Ngụy Mẫn hiện lên ý cười, mặc kệ lớp trang điểm A Nguyễn có hơi tầm thường, hay là khi không thoa phấn giống như người trong trang thủy mặc bước ra thì A Nguyễn đều đẹp cả.
"Lại đây rửa mặt đi."
Ngụy Mẫn gấp khăn hỷ để qua một bên, đưa khăn trong tay cho A Nguyễn rửa mặt.
Hiển nhiên là lần đầu tiên A Nguyễn được người khác chăm sóc như thế, đến khi Ngụy Mẫn bưng chậu nước ra ngoài thì y vẫn chưa có phản ứng.
Ngụy Mẫn quay về, buông rèm xuống, đóng cửa lại, đi lại bàn thổi tắt nến hỷ, chậm rãi bước đến giường.
A Nguyễn rửa xong chân thì ngồi ở trên giường, mãi đến khi ngọn nến thổi tắt, y mới ý thức chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo.
Ngón tay cuộn lại đặt trên đầu gối, A Nguyễn mím môi, hô hấp có hơi loạn.
Tầm nhìn A Nguyễn rất tốt, lại thêm ánh trăng hôm nay rất sáng, ở trong đêm cũng có thể thấy đường. Nàng đi vào trong giường, ngồi ở mép giường ôm ngang người ta lên, từ từ đặt nằm xuống dưới giường, cúi người đè xuống.
Bàn tay A Nguyễn nhẹ nhàng chống đỡ ở chỗ vai nàng, Ngụy Mẫn tưởng y sợ hãi nên nắm chặt cổ tay y để lên đỉnh đầu, cúi đầu hôn trán y để trấn an. Mãi đến khi cảm thấy cổ tay y vùng vẫy hai lần, thân thể run run nhè nhè nhẹ nàng mới dừng lại.
Ngụy Mẫn sững sờ một chút, ngón tay vô thức đặt tại đuôi mắt y chạm một cái, đúng là sờ thấy một chút ướt..
Ngụy Mẫn trầm mặc một lát, nhẹ nhàng buông tay đang cầm chặt cổ tay A Nguyễn ra, đổi thành chống đỡ hai bên người y, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mặt y, khẽ hỏi: "A Nguyễn, chàng không tình nguyện sao?"
Người phía dưới cắn chặt môi, nhẹ nhàng lắc đầu nhưng vẫn còn run.
Ngụy Mẫn tràn đầy thắc mắc, từ từ đứng dậy, xuống giường đốt lại ngọn nến, ánh sáng chập chờn này vừa đủ nhìn người trên giường.
A Nguyễn thấy nàng đứng dậy thì cũng dậy, quỳ ở trên giường, hai tay nắm chặt đệm chăn, hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh tán loạn sau lưng che khuất lưng gầy gò.
Bởi vì động tác vừa nãy của A Nguyễn, quần áo trên người bị cọ loạn, dây lưng trên người cũng bị nàng cởi ra, lộ ra xương quai xanh đẹp đẽ bên trong.
Ngụy Mẫn nhìn thoáng qua, lập tức dời đôi mắt, để ngón tay trên đầu gối sờ nắn, hóa ra động tác của nàng lúc nãy nhanh như vậy sao..
"Chàng đã bằng lòng thì tại sao lại khóc?"
Ngụy Mẫn nhẹ giọng hỏi y, kéo lấy áo khoác ngoài của mình vứt cuối giường khoác lên bờ vai yếu ớt gầy gò của y.
A Nguyễn vì hành động thân thiết này mà thân thể nhỏ bé không tự chủ mà run lên một chút, môi cắn chặt khiến rách chảy máu, vành mắt đỏ bừng. Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, y nâng tay phải lên, tràn đầy áy náy và hổ thẹn, chậm chạm làm thủ ngữ với nàng.
[Thật xin lỗi.]
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy Mẫn: Đó là lí do mà hôm nay phải "ăn chay" một đêm sao _ (: зゝ∠) _
A Nguyễn :(/▽╲)
Huhuhu, cuối cùng đã viết đến phần giới thiệu rồi! Vui vẻ chết mất.
* * *