Chương 100: Thế giới 4
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Vân Vũ nhát gan, chưa bao giờ dám đắc tội với ai, nhưng điều đó không có nghĩa là khi gặp chuyện xấu cô có thể vờ như không thấy.
Cô lấy hết can đảm, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nói với Lâm Sơ Hạ:
"Để tôi đi cùng cô vào nhà vệ sinh xử lý vết bẩn trên quần áo nhé."
"Được."
Lâm Sơ Hạ gật đầu, sau đó quay sang nói vài câu với đạo diễn rồi đứng dậy, đi theo Vân Vũ rời khỏi đó.
Trần Mạn lúc này có chút nôn nóng, bởi vì cô ta đã sắp xếp cho Vương tổng đợi sẵn trong phòng chờ.
Kế hoạch ban đầu là để Lâm Sơ Hạ thuận lợi uống hết ly rượu, sau đó cô ta sẽ cảm thấy không khỏe sẽ được đoàn phim sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng khách sạn.
Trần Mạn còn mua chuộc vài người, để Vương tổng có thể trực tiếp vào phòng chờ đó.
Cô ta nghiến răng, vừa định đi theo, thì đạo diễn lại gọi tên cô, thì ra là đến phần tổng kết đóng máy. Trần Mạn là người mới, nên đương nhiên không thể rời khỏi sân khấu lúc đó.
Lâm Sơ Hạ đi theo Vân Vũ đến cuối hành lang, vào nhà vệ sinh. Đợi đến khi không còn ai ở đó, Vân Vũ mới nói nhỏ:
"Hồi nãy tôi thấy Trần Mạn bỏ gì đó vào rượu, nhưng không biết là thứ gì."
Cô nói nhỏ nhẹ, khiến đồng tử Lâm Sơ Hạ hơi giãn ra, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc cùng sững sờ.
Một lát sau, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cau mày nói:
"Tôi đoán được đại khái là thứ gì rồi.."
Dù Lâm Sơ Hạ là người mới, nhưng không có nghĩa cô không biết những chuyện dơ bẩn trong giới giải trí. Còn có thể là gì ngoài thuốc?
"Vừa nãy, cô cố tình làm vậy là để giúp tôi đúng không? Cảm ơn."
"Tiếc là tôi không kịp chụp lại làm bằng chứng, nên cũng không dám nói thẳng ra."
Vân Vũ ngượng ngùng nói, Lâm Sơ Hạ vội lắc đầu, cảm ơn cô liên tục nếu không nhờ lời nhắc nhở của Vân Vũ, có lẽ giờ cô đã rơi vào bẫy của Trần Mạn rồi.
Lâm Sơ Hạ cúi xuống nhìn quần áo trên người đã bị dính rượu nên hơi trong suốt, không tiện đi ra ngoài.
Cô liền gọi cho quản lý, nói sơ qua tình hình hiện tại, rồi nhờ Vân Vũ giúp mình quay về khách sạn lấy một bộ đồ sạch.
Mọi chuyện lúc đầu đều diễn ra suôn sẻ, Vân Vũ tìm được một chiếc váy mới tinh. Nhưng khi vừa chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng tắm bất ngờ mở ra.
Một làn hơi rượu nồng nặc ập vào mặt. Vân Vũ ngạc nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc áo choàng tắm, bước ra từ trong đó.
Hắn mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ nhìn qua là biết đã uống quá nhiều rượu.
"Ông là ai? Sao lại ở đây?"
Vân Vũ cảnh giác lùi lại một bước, trong đầu như vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Vương tổng say khướt, bước đi loạng choạng, đầu kiểu Địa Trung Hải càng khiến ông ta trông đầy vẻ dơ bẩn.
Hắn lờ mờ nhìn cô gái trước mắt. Tuy không thấy rõ, nhưng nhìn dáng dấp cũng biết là người xinh đẹp. Hắn tưởng cô là người mới mà Trần Mạn từng nhắc đến tên là Lâm Sơ Hạ.
Ngay lập tức, hắn cười nhếch mép, dáng vẻ loạng choạng định lao tới.
Lúc nãy Vân Vũ vào mà quên đóng cửa, cô vội vàng bước nhanh định chạy ra ngoài, nhưng đã bị thân hình béo núc của Vương tổng chặn lại.
Hắn vung tay chộp lấy cổ tay Vân Vũ, định bắt cô lại. Vân Vũ vội giãy ra, lùi lại đầy hoảng hốt.
"Xinh đẹp thật đấy!"
Vương tổng lắc lư người, cười sàm sỡ nhìn chằm chằm vào Vân Vũ.
"Nếu em làm tôi hài lòng, vai nữ chính trong phim kia tôi sẽ cho em. Không, không cho Trần Mạn đâu, ha ha ha ha!"
"Đừng tới đây!"
Giọng Vân Vũ run run, khuôn mặt trong sáng đầy hoảng loạn và bất an. Cô vừa lùi lại vừa quay đầu tìm xem có vật gì có thể dùng để tự vệ.
Chưa bao giờ cô thấy sợ đến thế, tay cô run rẩy với lấy chiếc bình hoa trên bàn. Cô giơ cao bình chỉ cần hắn dám tiến thêm bước nữa cô sẽ không ngần ngại ném xuống để bảo vệ mình.
"Trốn gì thế? Lại đây chơi với tôi một chút đi, nào, lại đây, cưng à.."
Gương mặt béo phị của Vương tổng nhăn nhúm lại, nụ cười dâm tướng hiện rõ khi hắn định đưa tay mập mạp ra chộp lấy cô.
Vân Vũ nghiến chặt răng, giơ cao bình hoa định ném tới, thì bất ngờ thấy gáy tên đàn ông kia bị một chai rượu nện mạnh, rượu vang đỏ văng tung tóe đầy người hắn.
Vương tổng bị đập choáng váng, loạng choạng xoay người, tay ôm lấy vết thương đang chảy máu sau đầu, giận dữ quay lại.
"Ai!"
Chưa kịp nói hết câu, cả khuôn mặt hắn đã bị một cú đấm mạnh như trời giáng nện thẳng vào. Hắn ngã bật ra đất, đau đớn rên rỉ.
Phía sau hắn, gương mặt giận dữ của Phó Hàn Tri hiện ra.
Cú đấm vừa rồi hắn dùng toàn lực, lúc này đứng đó như Tu La giáng thế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đang nằm dưới đất.
Hắn thở dốc, ngẩng đầu nhìn thấy Vân Vũ bị dọa đến mức lui hẳn về phía góc tường.
Trong tay cô vẫn giơ cao chiếc bình hoa, dù cổ tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng cầm chắc vật để phòng thân. Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn.
"Phó.. thầy Phó.."
Giọng Vân Vũ như vừa tìm lại được hơi thở, cô run run đặt lại chiếc bình hoa, hai chân mềm nhũn gần như không thể đứng vững.
Tim Phó Hàn Tri như bị ai bóp nghẹt, máu dồn lên đầu chưa kịp nguội đi.
Cô bé của hắn đôi mắt hoe đỏ vẫn còn đọng nước mắt, trông như vừa bị một trận kinh hoảng dồn ép đến tận cùng.
Phó Hàn Tri bước dài qua kẻ đang nằm rên rỉ dưới đất, một tay kéo cô gái đang run lẩy bẩy vào lòng.
"Không sao rồi, có anh ở đây.."
Giọng hắn khàn khàn, lặp đi lặp lại như để trấn an, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm của cô.
Có lẽ vì sợ đến tột độ, nên Vân Vũ không hề kháng cự hành động thân mật này, ngược lại còn nép chặt vào lòng hắn như tìm thấy chốn an toàn duy nhất.
"Phó.. Phó Hàn Tri.."
Giọng cô run lên, lần đầu tiên không gọi hắn là "thầy" như mọi khi. Hương thơm dịu nhẹ và cơ thể mềm mại áp sát, cùng với tiếng nấc nghẹn ngào, khiến lòng hắn càng quặn thắt.
"Tôi.. tôi sợ.."
Cô vừa run, vừa nói như sắp khóc đến nơi, khiến Phó Hàn Tri đau lòng đến cực điểm.
"Có anh rồi, đừng sợ."
Trong lòng hắn bốc lên một cơn giận chưa từng có. Nếu không phải vì Lý Tịch gọi hắn ra ngoài trước đó, hậu quả tối nay hắn không dám tưởng tượng.
Mạch máu nơi tay gân guốc hiện rõ, hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong đáy mắt đã tràn đầy sát khí.
"Ra ngoài đợi tôi."
Giọng hắn trầm thấp, cởi áo khoác trên người choàng lên người cô.
Lúc này Vân Vũ mới nhận ra cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn đang run nhẹ. Chiếc áo khoác của hắn vẫn còn hơi ấm, khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô bước tới cửa, vừa đi vừa nghe sau lưng vang lên tiếng đấm đá nặng nề.
Thì ra Phó Hàn Tri đã lao tới đánh kẻ kia, tên béo vừa bị đập bình rượu lên đầu, giờ nằm bẹp dưới đất không thể chống cự.
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Tên kia gào lên thảm thiết, nhưng thân thể nặng nề không cách nào đứng dậy, chỉ có thể mặc cho Phó Hàn Tri từng đấm, từng đá vào mặt vào người.
Thậm chí hắn còn cầm lấy bình hoa đập xuống tay gã!
"A a a! Mày.. mày có biết tao là ai không? Mau dừng tay! Nếu không tao cho mày khỏi sống nổi trong cái giới này-A!"
Gã còn chưa nói hết câu đã bị đấm thẳng vào mặt, cả hàm răng như muốn vỡ tung.
Mắt Phó Hàn Tri đỏ ngầu, không để ý tiếng gào thét, tiếp tục đánh không thương tiếc. Từng cú đấm đều nặng tay, gã kia gần như không còn phát ra được âm thanh nào.
Mỗi cú là một đòn chí mạng.
Cho đến khi hắn giơ tay chuẩn bị tung thêm một cú nữa, thì một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy tay hắn từ phía sau.
"Đừng.. đừng đánh nữa.."
Giọng nói quen thuộc, yếu ớt xen lẫn tiếng nức nở khiến Phó Hàn Tri ngừng lại, quay đầu.
Vân Vũ mặc áo khoác rộng của hắn, càng khiến thân hình nhỏ nhắn thêm nổi bật. Đôi mắt đỏ hoe, bàn tay trắng nõn run rẩy bao lấy nắm tay dính đầy máu của hắn.
Cô không thấy hắn làm gì quá đáng. Cô chỉ sợ nếu hắn đánh chết người sẽ chuốc họa vào thân.
Nhìn vào đôi mắt đỏ bừng ngấn lệ ấy, Phó Hàn Tri cuối cùng cũng dần dịu lại. Hắn đứng dậy khẽ lảo đảo.
Lúc này hắn trông có chút nhếch nhác, cả người đều dính máu, đôi mắt vẫn còn ánh lên tàn nhẫn.
Ánh nhìn của hắn rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn vừa nắm lấy tay mình.
Tay cô trắng muốt, mềm mại, giờ đã bị máu hắn nhuộm đỏ, đỏ đến mức khiến trái tim hắn run lên.
"Phó Hàn Tri.."
Cô gọi tên hắn bằng giọng nhút nhát sợ sệt. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ liền bị hắn nhẹ nhàng đỡ lấy.
Hắn cúi đầu, dùng vạt áo sạch duy nhất còn lại cẩn thận lau sạch máu dính trên tay cô.
Từng động tác của hắn đều dịu dàng đến lạ, hoàn toàn khác với dáng vẻ dữ tợn lúc nãy.
Đến khi tay cô đã sạch hoàn toàn, hắn mới ngẩng lên, nhẹ giọng nói:
"Ngoan.. chúng ta về nhà thôi."
Cô lấy hết can đảm, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng nói với Lâm Sơ Hạ:
"Để tôi đi cùng cô vào nhà vệ sinh xử lý vết bẩn trên quần áo nhé."
"Được."
Lâm Sơ Hạ gật đầu, sau đó quay sang nói vài câu với đạo diễn rồi đứng dậy, đi theo Vân Vũ rời khỏi đó.
Trần Mạn lúc này có chút nôn nóng, bởi vì cô ta đã sắp xếp cho Vương tổng đợi sẵn trong phòng chờ.
Kế hoạch ban đầu là để Lâm Sơ Hạ thuận lợi uống hết ly rượu, sau đó cô ta sẽ cảm thấy không khỏe sẽ được đoàn phim sắp xếp nghỉ ngơi tại phòng khách sạn.
Trần Mạn còn mua chuộc vài người, để Vương tổng có thể trực tiếp vào phòng chờ đó.
Cô ta nghiến răng, vừa định đi theo, thì đạo diễn lại gọi tên cô, thì ra là đến phần tổng kết đóng máy. Trần Mạn là người mới, nên đương nhiên không thể rời khỏi sân khấu lúc đó.
Lâm Sơ Hạ đi theo Vân Vũ đến cuối hành lang, vào nhà vệ sinh. Đợi đến khi không còn ai ở đó, Vân Vũ mới nói nhỏ:
"Hồi nãy tôi thấy Trần Mạn bỏ gì đó vào rượu, nhưng không biết là thứ gì."
Cô nói nhỏ nhẹ, khiến đồng tử Lâm Sơ Hạ hơi giãn ra, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc cùng sững sờ.
Một lát sau, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cau mày nói:
"Tôi đoán được đại khái là thứ gì rồi.."
Dù Lâm Sơ Hạ là người mới, nhưng không có nghĩa cô không biết những chuyện dơ bẩn trong giới giải trí. Còn có thể là gì ngoài thuốc?
"Vừa nãy, cô cố tình làm vậy là để giúp tôi đúng không? Cảm ơn."
"Tiếc là tôi không kịp chụp lại làm bằng chứng, nên cũng không dám nói thẳng ra."
Vân Vũ ngượng ngùng nói, Lâm Sơ Hạ vội lắc đầu, cảm ơn cô liên tục nếu không nhờ lời nhắc nhở của Vân Vũ, có lẽ giờ cô đã rơi vào bẫy của Trần Mạn rồi.
Lâm Sơ Hạ cúi xuống nhìn quần áo trên người đã bị dính rượu nên hơi trong suốt, không tiện đi ra ngoài.
Cô liền gọi cho quản lý, nói sơ qua tình hình hiện tại, rồi nhờ Vân Vũ giúp mình quay về khách sạn lấy một bộ đồ sạch.
Mọi chuyện lúc đầu đều diễn ra suôn sẻ, Vân Vũ tìm được một chiếc váy mới tinh. Nhưng khi vừa chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng tắm bất ngờ mở ra.
Một làn hơi rượu nồng nặc ập vào mặt. Vân Vũ ngạc nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc áo choàng tắm, bước ra từ trong đó.
Hắn mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ nhìn qua là biết đã uống quá nhiều rượu.
"Ông là ai? Sao lại ở đây?"
Vân Vũ cảnh giác lùi lại một bước, trong đầu như vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Vương tổng say khướt, bước đi loạng choạng, đầu kiểu Địa Trung Hải càng khiến ông ta trông đầy vẻ dơ bẩn.
Hắn lờ mờ nhìn cô gái trước mắt. Tuy không thấy rõ, nhưng nhìn dáng dấp cũng biết là người xinh đẹp. Hắn tưởng cô là người mới mà Trần Mạn từng nhắc đến tên là Lâm Sơ Hạ.
Ngay lập tức, hắn cười nhếch mép, dáng vẻ loạng choạng định lao tới.
Lúc nãy Vân Vũ vào mà quên đóng cửa, cô vội vàng bước nhanh định chạy ra ngoài, nhưng đã bị thân hình béo núc của Vương tổng chặn lại.
Hắn vung tay chộp lấy cổ tay Vân Vũ, định bắt cô lại. Vân Vũ vội giãy ra, lùi lại đầy hoảng hốt.
"Xinh đẹp thật đấy!"
Vương tổng lắc lư người, cười sàm sỡ nhìn chằm chằm vào Vân Vũ.
"Nếu em làm tôi hài lòng, vai nữ chính trong phim kia tôi sẽ cho em. Không, không cho Trần Mạn đâu, ha ha ha ha!"
"Đừng tới đây!"
Giọng Vân Vũ run run, khuôn mặt trong sáng đầy hoảng loạn và bất an. Cô vừa lùi lại vừa quay đầu tìm xem có vật gì có thể dùng để tự vệ.
Chưa bao giờ cô thấy sợ đến thế, tay cô run rẩy với lấy chiếc bình hoa trên bàn. Cô giơ cao bình chỉ cần hắn dám tiến thêm bước nữa cô sẽ không ngần ngại ném xuống để bảo vệ mình.
"Trốn gì thế? Lại đây chơi với tôi một chút đi, nào, lại đây, cưng à.."
Gương mặt béo phị của Vương tổng nhăn nhúm lại, nụ cười dâm tướng hiện rõ khi hắn định đưa tay mập mạp ra chộp lấy cô.
Vân Vũ nghiến chặt răng, giơ cao bình hoa định ném tới, thì bất ngờ thấy gáy tên đàn ông kia bị một chai rượu nện mạnh, rượu vang đỏ văng tung tóe đầy người hắn.
Vương tổng bị đập choáng váng, loạng choạng xoay người, tay ôm lấy vết thương đang chảy máu sau đầu, giận dữ quay lại.
"Ai!"
Chưa kịp nói hết câu, cả khuôn mặt hắn đã bị một cú đấm mạnh như trời giáng nện thẳng vào. Hắn ngã bật ra đất, đau đớn rên rỉ.
Phía sau hắn, gương mặt giận dữ của Phó Hàn Tri hiện ra.
Cú đấm vừa rồi hắn dùng toàn lực, lúc này đứng đó như Tu La giáng thế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đang nằm dưới đất.
Hắn thở dốc, ngẩng đầu nhìn thấy Vân Vũ bị dọa đến mức lui hẳn về phía góc tường.
Trong tay cô vẫn giơ cao chiếc bình hoa, dù cổ tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng cầm chắc vật để phòng thân. Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt tràn đầy hoảng loạn.
"Phó.. thầy Phó.."
Giọng Vân Vũ như vừa tìm lại được hơi thở, cô run run đặt lại chiếc bình hoa, hai chân mềm nhũn gần như không thể đứng vững.
Tim Phó Hàn Tri như bị ai bóp nghẹt, máu dồn lên đầu chưa kịp nguội đi.
Cô bé của hắn đôi mắt hoe đỏ vẫn còn đọng nước mắt, trông như vừa bị một trận kinh hoảng dồn ép đến tận cùng.
Phó Hàn Tri bước dài qua kẻ đang nằm rên rỉ dưới đất, một tay kéo cô gái đang run lẩy bẩy vào lòng.
"Không sao rồi, có anh ở đây.."
Giọng hắn khàn khàn, lặp đi lặp lại như để trấn an, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mềm của cô.
Có lẽ vì sợ đến tột độ, nên Vân Vũ không hề kháng cự hành động thân mật này, ngược lại còn nép chặt vào lòng hắn như tìm thấy chốn an toàn duy nhất.
"Phó.. Phó Hàn Tri.."
Giọng cô run lên, lần đầu tiên không gọi hắn là "thầy" như mọi khi. Hương thơm dịu nhẹ và cơ thể mềm mại áp sát, cùng với tiếng nấc nghẹn ngào, khiến lòng hắn càng quặn thắt.
"Tôi.. tôi sợ.."
Cô vừa run, vừa nói như sắp khóc đến nơi, khiến Phó Hàn Tri đau lòng đến cực điểm.
"Có anh rồi, đừng sợ."
Trong lòng hắn bốc lên một cơn giận chưa từng có. Nếu không phải vì Lý Tịch gọi hắn ra ngoài trước đó, hậu quả tối nay hắn không dám tưởng tượng.
Mạch máu nơi tay gân guốc hiện rõ, hắn nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong đáy mắt đã tràn đầy sát khí.
"Ra ngoài đợi tôi."
Giọng hắn trầm thấp, cởi áo khoác trên người choàng lên người cô.
Lúc này Vân Vũ mới nhận ra cơ thể mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, còn đang run nhẹ. Chiếc áo khoác của hắn vẫn còn hơi ấm, khiến cô thấy dễ chịu hơn một chút.
Cô bước tới cửa, vừa đi vừa nghe sau lưng vang lên tiếng đấm đá nặng nề.
Thì ra Phó Hàn Tri đã lao tới đánh kẻ kia, tên béo vừa bị đập bình rượu lên đầu, giờ nằm bẹp dưới đất không thể chống cự.
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Tên kia gào lên thảm thiết, nhưng thân thể nặng nề không cách nào đứng dậy, chỉ có thể mặc cho Phó Hàn Tri từng đấm, từng đá vào mặt vào người.
Thậm chí hắn còn cầm lấy bình hoa đập xuống tay gã!
"A a a! Mày.. mày có biết tao là ai không? Mau dừng tay! Nếu không tao cho mày khỏi sống nổi trong cái giới này-A!"
Gã còn chưa nói hết câu đã bị đấm thẳng vào mặt, cả hàm răng như muốn vỡ tung.
Mắt Phó Hàn Tri đỏ ngầu, không để ý tiếng gào thét, tiếp tục đánh không thương tiếc. Từng cú đấm đều nặng tay, gã kia gần như không còn phát ra được âm thanh nào.
Mỗi cú là một đòn chí mạng.
Cho đến khi hắn giơ tay chuẩn bị tung thêm một cú nữa, thì một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy tay hắn từ phía sau.
"Đừng.. đừng đánh nữa.."
Giọng nói quen thuộc, yếu ớt xen lẫn tiếng nức nở khiến Phó Hàn Tri ngừng lại, quay đầu.
Vân Vũ mặc áo khoác rộng của hắn, càng khiến thân hình nhỏ nhắn thêm nổi bật. Đôi mắt đỏ hoe, bàn tay trắng nõn run rẩy bao lấy nắm tay dính đầy máu của hắn.
Cô không thấy hắn làm gì quá đáng. Cô chỉ sợ nếu hắn đánh chết người sẽ chuốc họa vào thân.
Nhìn vào đôi mắt đỏ bừng ngấn lệ ấy, Phó Hàn Tri cuối cùng cũng dần dịu lại. Hắn đứng dậy khẽ lảo đảo.
Lúc này hắn trông có chút nhếch nhác, cả người đều dính máu, đôi mắt vẫn còn ánh lên tàn nhẫn.
Ánh nhìn của hắn rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn vừa nắm lấy tay mình.
Tay cô trắng muốt, mềm mại, giờ đã bị máu hắn nhuộm đỏ, đỏ đến mức khiến trái tim hắn run lên.
"Phó Hàn Tri.."
Cô gọi tên hắn bằng giọng nhút nhát sợ sệt. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ liền bị hắn nhẹ nhàng đỡ lấy.
Hắn cúi đầu, dùng vạt áo sạch duy nhất còn lại cẩn thận lau sạch máu dính trên tay cô.
Từng động tác của hắn đều dịu dàng đến lạ, hoàn toàn khác với dáng vẻ dữ tợn lúc nãy.
Đến khi tay cô đã sạch hoàn toàn, hắn mới ngẩng lên, nhẹ giọng nói:
"Ngoan.. chúng ta về nhà thôi."