Chương 80: Thế giới 3
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Cửu vương gia Kỳ Yến cùng ái nữ độc nhất của Diệp tướng quân, Diệp Phi Sương, sắp sửa đính hôn.
Tin tức này truyền đến tai Vân Vũ khi nàng đã gần đến kỳ sinh, lại còn là do Biết Thu vô tình nhắc tới.
"Nô tỳ còn nghe nói, là Cửu vương gia tự mình tiến cung, thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn đó ạ."
Tri Thu cẩn thận nâng đỡ Vân Vũ, dìu nàng vừa chậm rãi đỡ eo vừa khom người nâng bụng, đi tới ngồi xuống bên giường nệm.
"Nô tỳ thật không nghĩ ra, vì sao Cửu vương gia lại muốn cưới tiểu thư Diệp gia chứ.."
Tri Thu lắc đầu vẻ không hiểu, trong mắt nàng, Diệp Phi Sương tính tình lạnh nhạt, hành xử cũng chẳng khiến người khác ưa thích, quả thực không hiểu Cửu vương gia thích nàng ở điểm nào.
Vân Vũ chỉ nhàn nhạt cười, tiện tay lật xem quyển du ký trên bàn, chẳng mấy để tâm.
Nàng vừa định sai Tri Thu đổi cho một quyển khác, thì bỗng nhiên cảm thấy bụng truyền đến một trận tê rần.
"A.."
Vân Vũ rít nhẹ một tiếng, chân mày lập tức nhíu lại, bàn tay theo bản năng đặt lên bụng, cố trấn an cơn đau.
Vốn tưởng rằng chỉ đau một lát là qua, nhưng lần này, cảm giác lại khác hẳn mọi khi.
Tri Thu vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Vũ nhịn đau đến mặt trắng bệch, lập tức luống cuống tay chân, khẩn trương đứng bật dậy.
"Nương nương!"
"Tri Thu.. đi, gọi người.."
Vân Vũ gian nan lên tiếng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, thì ra hôm nay nàng luôn có cảm giác trống vắng trong lòng, chẳng qua là.. tiểu gia hỏa kia không thể chờ đợi thêm nữa, muốn sớm ra ngoài chào đời.
Kỳ Úc đã sớm sai người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho lúc sinh nở, tất cả nữ y đỡ đẻ đều đã chờ tại thiên điện, vật dụng cần thiết đều không thiếu thứ gì.
Tào Toàn vừa nhận được tin liền cuống cuồng chạy thẳng đến ngự thư phòng, lúc ấy Kỳ Úc đang cùng mấy vị đại thần nghị sự.
"Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương sắp sinh! Bệ!"
Chưa kịp dứt lời, hắn đã cảm nhận được một luồng gió mạnh lướt qua bên cạnh, quay đầu nhìn thì Kỳ Úc đã biến mất khỏi long ỷ, chỉ còn lại vài vị đại thần ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi đến khi Kỳ Úc cùng Tào Toàn vội vàng tới được tẩm cung, bên trong đã bắt đầu.
Kỳ Úc chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài điện, chờ đợi trong căng thẳng. Bốn phía là một hàng cung nữ, thái giám quỳ gối phục vụ, còn có mấy vị thái y đức cao vọng trọng của Thái Y Viện cũng cùng đứng bên ngoài, thần sắc nặng nề.
Tiếng gào thét sắc bén, thê lương từ trong điện dần dần truyền ra.
Kỳ Úc căn bản không thể ngồi yên, hắn đột ngột đứng dậy, đi tới đi lui trong đại điện, không ngừng dạo bước.
Dù lòng đầy mong đợi, nhưng khi nghĩ đến ngày sau phải làm phụ hoàng, trong lòng hắn lại vô cùng rối bời, ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Hắn nên nói gì đây? Có nên đại xá thiên hạ một phen không?
Không, không đúng, giờ phút này không thể nghĩ đến những chuyện ấy, A Vũ của hắn còn đang bên trong chịu đựng khổ sở.
Kỳ Úc nín thở, chỉ nghe thấy âm thanh của Vân Vũ từ trong phòng truyền ra, trái tim hắn thắt lại, cuối cùng không thể kiềm chế, tức giận quát lớn với một lão thái y đang quỳ trước mặt:
"Còn bao lâu nữa mới có thể sinh?"
"Hồi.. hồi bệ hạ, nữ tử sinh sản vốn là một việc hiểm nghèo, mỗi người mỗi khác.."
Lão thái y không dám chắc, chỉ có thể trả lời một cách yếu ớt, rốt cuộc ông ta không vào được trong phòng đỡ đẻ, nên cũng không rõ tình huống cụ thể.
Ngay lúc đó, một nữ y vội vã chạy ra từ bên trong, sắc mặt tái mét, quỳ xuống đất.
"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương gặp phải nạn sản, hiện giờ đã không còn sức lực, sợ là.. sợ là.."
"Phanh!" Một tiếng, chén sứ trong tay Kỳ Úc bị hắn đập mạnh xuống đất.
Mọi người quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh, không dám có một chút động tĩnh nào.
"Không phải bảo rằng mấy tháng qua đã điều trị tốt cho Hoàng hậu rồi sao? Sao còn xảy ra chuyện này? Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì?"
Kỳ Úc tức giận gầm lên, toàn thân hắn như cuồng phong, máu trong người như đang dâng lên, ánh mắt đẫm máu, hung tợn nhìn về phía những người xung quanh.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng. Họ nhớ lại những lần trước, khi bệ hạ nổi giận, ngay cả trong cung cũng không ai dám nói nửa câu. Nhưng hôm nay, họ mới thực sự hiểu được nỗi khủng khiếp trong đôi mắt Kỳ Úc.
Kỳ Úc nhìn vào trong phòng, thần sắc hoảng loạn, bước chân vội vàng, không thèm để ý đến ai, xông vào bên trong.
"Bệ hạ, ngài không thể vào!"
Tào Toàn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Kỳ Úc lao vào trong, làm cho lời của hắn nghẹn lại trong cổ họng.
Kỳ Úc hộc hơi, loạng choạng bước vào trong, khí huyết trong người như sôi sục. Hắn như một kẻ điên, ngã quỵ xuống bên giường của Vân Vũ.
Nàng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trán, cơ thể mệt mỏi không thể mở mắt. Nhưng khi nàng cố gắng mở mắt, thấy Kỳ Úc đang quỳ bên cạnh mình, gương mặt hắn lộ rõ sự lo lắng, nàng mệt mỏi cười một cái.
Nữ y phụ trách đỡ đẻ có chút bất ngờ khi thấy Kỳ Úc xông vào, nàng vội vàng quỳ xuống.
"Bệ.. bệ hạ.."
"Câm miệng!"
Kỳ Úc gầm lên, hắn không để ý đến gì nữa, chỉ chăm chú nắm chặt tay Vân Vũ, ánh mắt như muốn xé tan cả thế giới xung quanh.
"Đừng động vào ta, tiếp tục đỡ đẻ đi! Ta chỉ cần Hoàng hậu bình an, còn lại tất cả đều không quan trọng!"
Kỳ Úc tức giận rống lên, tâm trí hắn lúc này chỉ có một điều duy nhất là Vân Vũ phải an toàn. Mặc kệ chuyện khác, mặc kệ huyết mạch, mặc kệ ngai vàng, nếu phải đánh đổi mọi thứ để giữ nàng lại, hắn cũng cam lòng.
"A Vũ, nàng không thể chết.. nếu nàng chết, ta sẽ giết hết tất cả những người ở đây!"
Có lẽ vì quá kích động, hắn không còn dùng từ "Trẫm", chỉ còn là chính bản thân hắn, người duy nhất còn sống sót với nỗi sợ hãi tột cùng.
Kỳ Úc siết chặt tay nàng, vẻ mặt trở nên hung tợn, nhìn Vân Vũ với ánh mắt đầy lo lắng, lo sợ nàng sẽ rời xa hắn.
"Còn có Tri Thu, Lục Tử Ngâm, nếu nàng chết, ta sẽ giết bọn họ ngay lập tức!"
"Kỳ.. Úc.."
Vân Vũ khó khăn gọi, Kỳ Úc vội vàng đến gần, từng chút lắng nghe cẩn thận.
Vân Vũ tái nhợt, môi run lên vài lần.
"Ngươi thật là cái.. Hỗn đản.."
Kỳ Úc vẫn giữ ánh mắt đỏ ngầu, đôi mắt đầy lệ, hắn hung hãn nhìn chằm chằm Vân Vũ, nắm tay nàng, lực tay mạnh đến mức gần như làm đau cả nàng.
"Nàng nếu nghĩ rằng chết đi là có thể thoát khỏi ta, thì sai rồi! Ta sẽ tự thắt cổ mà chết theo nàng, cho dù ở dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ quấn lấy nàng! Nàng đừng mơ tưởng bỏ ta đi!"
Không biết có phải lời nói của Kỳ Úc đã tạo ra hiệu quả, Vân Vũ dùng móng tay cắt lên tay hắn những vệt đỏ, nhưng tình hình cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.
Đến khi mặt trời đã lặn xuống, trong nội tẩm vang lên tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh, mọi người ngoài điện mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tưởng như đã qua khỏi một kiếp.
"Bệ hạ, nương nương sinh được một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."
Tri Thu bế đứa trẻ trong tã lót, tiến đến đưa cho Kỳ Úc.
"Nương nương hiện giờ rất mệt mỏi, chỉ cần ngủ một đêm, sáng mai sẽ tỉnh lại."
Kỳ Úc run rẩy, ôm đứa trẻ vào lòng, cảm nhận sự mềm mại và yếu ớt của nó.
Hắn đưa đứa trẻ đến gần Vân Vũ, nhìn nàng với sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt. Lần đầu tiên, thiên tử đã rơi nước mắt.
"Ngươi làm hại mẫu hậu suýt nữa đã chết, ngươi có biết không?"
Kỳ Úc nhìn đứa trẻ nhỏ bé trong tã, lời nói của hắn có chút nghẹn lại.
Nhưng sau một hồi, hắn nở nụ cười, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt, khó ai có thể phân biệt được hắn đang đau khổ hay đang vui mừng.
Ánh hoàng hôn mờ ảo xuyên qua, Kỳ Úc ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Vũ.
Ngay sau đó, hắn cúi đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn đứa trẻ trong lòng, rồi nhìn Vân Vũ.
"Nhưng phụ hoàng sẽ không giận dữ, sẽ không đối xử lạnh nhạt với ngươi, càng sẽ không vì vậy mà ghét bỏ ngươi.."
Vì hắn rất rõ, trong cung này nếu đưa trẻ không được yêu thương thì cuộc sống của nó sẽ vô cùng khó khăn.
Tin tức này truyền đến tai Vân Vũ khi nàng đã gần đến kỳ sinh, lại còn là do Biết Thu vô tình nhắc tới.
"Nô tỳ còn nghe nói, là Cửu vương gia tự mình tiến cung, thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn đó ạ."
Tri Thu cẩn thận nâng đỡ Vân Vũ, dìu nàng vừa chậm rãi đỡ eo vừa khom người nâng bụng, đi tới ngồi xuống bên giường nệm.
"Nô tỳ thật không nghĩ ra, vì sao Cửu vương gia lại muốn cưới tiểu thư Diệp gia chứ.."
Tri Thu lắc đầu vẻ không hiểu, trong mắt nàng, Diệp Phi Sương tính tình lạnh nhạt, hành xử cũng chẳng khiến người khác ưa thích, quả thực không hiểu Cửu vương gia thích nàng ở điểm nào.
Vân Vũ chỉ nhàn nhạt cười, tiện tay lật xem quyển du ký trên bàn, chẳng mấy để tâm.
Nàng vừa định sai Tri Thu đổi cho một quyển khác, thì bỗng nhiên cảm thấy bụng truyền đến một trận tê rần.
"A.."
Vân Vũ rít nhẹ một tiếng, chân mày lập tức nhíu lại, bàn tay theo bản năng đặt lên bụng, cố trấn an cơn đau.
Vốn tưởng rằng chỉ đau một lát là qua, nhưng lần này, cảm giác lại khác hẳn mọi khi.
Tri Thu vừa ngẩng đầu đã thấy Vân Vũ nhịn đau đến mặt trắng bệch, lập tức luống cuống tay chân, khẩn trương đứng bật dậy.
"Nương nương!"
"Tri Thu.. đi, gọi người.."
Vân Vũ gian nan lên tiếng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, thì ra hôm nay nàng luôn có cảm giác trống vắng trong lòng, chẳng qua là.. tiểu gia hỏa kia không thể chờ đợi thêm nữa, muốn sớm ra ngoài chào đời.
Kỳ Úc đã sớm sai người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho lúc sinh nở, tất cả nữ y đỡ đẻ đều đã chờ tại thiên điện, vật dụng cần thiết đều không thiếu thứ gì.
Tào Toàn vừa nhận được tin liền cuống cuồng chạy thẳng đến ngự thư phòng, lúc ấy Kỳ Úc đang cùng mấy vị đại thần nghị sự.
"Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương sắp sinh! Bệ!"
Chưa kịp dứt lời, hắn đã cảm nhận được một luồng gió mạnh lướt qua bên cạnh, quay đầu nhìn thì Kỳ Úc đã biến mất khỏi long ỷ, chỉ còn lại vài vị đại thần ngơ ngác nhìn nhau.
Đợi đến khi Kỳ Úc cùng Tào Toàn vội vàng tới được tẩm cung, bên trong đã bắt đầu.
Kỳ Úc chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh bên ngoài điện, chờ đợi trong căng thẳng. Bốn phía là một hàng cung nữ, thái giám quỳ gối phục vụ, còn có mấy vị thái y đức cao vọng trọng của Thái Y Viện cũng cùng đứng bên ngoài, thần sắc nặng nề.
Tiếng gào thét sắc bén, thê lương từ trong điện dần dần truyền ra.
Kỳ Úc căn bản không thể ngồi yên, hắn đột ngột đứng dậy, đi tới đi lui trong đại điện, không ngừng dạo bước.
Dù lòng đầy mong đợi, nhưng khi nghĩ đến ngày sau phải làm phụ hoàng, trong lòng hắn lại vô cùng rối bời, ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Hắn nên nói gì đây? Có nên đại xá thiên hạ một phen không?
Không, không đúng, giờ phút này không thể nghĩ đến những chuyện ấy, A Vũ của hắn còn đang bên trong chịu đựng khổ sở.
Kỳ Úc nín thở, chỉ nghe thấy âm thanh của Vân Vũ từ trong phòng truyền ra, trái tim hắn thắt lại, cuối cùng không thể kiềm chế, tức giận quát lớn với một lão thái y đang quỳ trước mặt:
"Còn bao lâu nữa mới có thể sinh?"
"Hồi.. hồi bệ hạ, nữ tử sinh sản vốn là một việc hiểm nghèo, mỗi người mỗi khác.."
Lão thái y không dám chắc, chỉ có thể trả lời một cách yếu ớt, rốt cuộc ông ta không vào được trong phòng đỡ đẻ, nên cũng không rõ tình huống cụ thể.
Ngay lúc đó, một nữ y vội vã chạy ra từ bên trong, sắc mặt tái mét, quỳ xuống đất.
"Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương gặp phải nạn sản, hiện giờ đã không còn sức lực, sợ là.. sợ là.."
"Phanh!" Một tiếng, chén sứ trong tay Kỳ Úc bị hắn đập mạnh xuống đất.
Mọi người quỳ rạp xuống, không dám thở mạnh, không dám có một chút động tĩnh nào.
"Không phải bảo rằng mấy tháng qua đã điều trị tốt cho Hoàng hậu rồi sao? Sao còn xảy ra chuyện này? Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì?"
Kỳ Úc tức giận gầm lên, toàn thân hắn như cuồng phong, máu trong người như đang dâng lên, ánh mắt đẫm máu, hung tợn nhìn về phía những người xung quanh.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng. Họ nhớ lại những lần trước, khi bệ hạ nổi giận, ngay cả trong cung cũng không ai dám nói nửa câu. Nhưng hôm nay, họ mới thực sự hiểu được nỗi khủng khiếp trong đôi mắt Kỳ Úc.
Kỳ Úc nhìn vào trong phòng, thần sắc hoảng loạn, bước chân vội vàng, không thèm để ý đến ai, xông vào bên trong.
"Bệ hạ, ngài không thể vào!"
Tào Toàn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy Kỳ Úc lao vào trong, làm cho lời của hắn nghẹn lại trong cổ họng.
Kỳ Úc hộc hơi, loạng choạng bước vào trong, khí huyết trong người như sôi sục. Hắn như một kẻ điên, ngã quỵ xuống bên giường của Vân Vũ.
Nàng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm trán, cơ thể mệt mỏi không thể mở mắt. Nhưng khi nàng cố gắng mở mắt, thấy Kỳ Úc đang quỳ bên cạnh mình, gương mặt hắn lộ rõ sự lo lắng, nàng mệt mỏi cười một cái.
Nữ y phụ trách đỡ đẻ có chút bất ngờ khi thấy Kỳ Úc xông vào, nàng vội vàng quỳ xuống.
"Bệ.. bệ hạ.."
"Câm miệng!"
Kỳ Úc gầm lên, hắn không để ý đến gì nữa, chỉ chăm chú nắm chặt tay Vân Vũ, ánh mắt như muốn xé tan cả thế giới xung quanh.
"Đừng động vào ta, tiếp tục đỡ đẻ đi! Ta chỉ cần Hoàng hậu bình an, còn lại tất cả đều không quan trọng!"
Kỳ Úc tức giận rống lên, tâm trí hắn lúc này chỉ có một điều duy nhất là Vân Vũ phải an toàn. Mặc kệ chuyện khác, mặc kệ huyết mạch, mặc kệ ngai vàng, nếu phải đánh đổi mọi thứ để giữ nàng lại, hắn cũng cam lòng.
"A Vũ, nàng không thể chết.. nếu nàng chết, ta sẽ giết hết tất cả những người ở đây!"
Có lẽ vì quá kích động, hắn không còn dùng từ "Trẫm", chỉ còn là chính bản thân hắn, người duy nhất còn sống sót với nỗi sợ hãi tột cùng.
Kỳ Úc siết chặt tay nàng, vẻ mặt trở nên hung tợn, nhìn Vân Vũ với ánh mắt đầy lo lắng, lo sợ nàng sẽ rời xa hắn.
"Còn có Tri Thu, Lục Tử Ngâm, nếu nàng chết, ta sẽ giết bọn họ ngay lập tức!"
"Kỳ.. Úc.."
Vân Vũ khó khăn gọi, Kỳ Úc vội vàng đến gần, từng chút lắng nghe cẩn thận.
Vân Vũ tái nhợt, môi run lên vài lần.
"Ngươi thật là cái.. Hỗn đản.."
Kỳ Úc vẫn giữ ánh mắt đỏ ngầu, đôi mắt đầy lệ, hắn hung hãn nhìn chằm chằm Vân Vũ, nắm tay nàng, lực tay mạnh đến mức gần như làm đau cả nàng.
"Nàng nếu nghĩ rằng chết đi là có thể thoát khỏi ta, thì sai rồi! Ta sẽ tự thắt cổ mà chết theo nàng, cho dù ở dưới hoàng tuyền, ta cũng sẽ quấn lấy nàng! Nàng đừng mơ tưởng bỏ ta đi!"
Không biết có phải lời nói của Kỳ Úc đã tạo ra hiệu quả, Vân Vũ dùng móng tay cắt lên tay hắn những vệt đỏ, nhưng tình hình cũng dần dần chuyển biến tốt hơn.
Đến khi mặt trời đã lặn xuống, trong nội tẩm vang lên tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh, mọi người ngoài điện mới có thể thở phào nhẹ nhõm, tưởng như đã qua khỏi một kiếp.
"Bệ hạ, nương nương sinh được một tiểu hoàng tử khỏe mạnh."
Tri Thu bế đứa trẻ trong tã lót, tiến đến đưa cho Kỳ Úc.
"Nương nương hiện giờ rất mệt mỏi, chỉ cần ngủ một đêm, sáng mai sẽ tỉnh lại."
Kỳ Úc run rẩy, ôm đứa trẻ vào lòng, cảm nhận sự mềm mại và yếu ớt của nó.
Hắn đưa đứa trẻ đến gần Vân Vũ, nhìn nàng với sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt. Lần đầu tiên, thiên tử đã rơi nước mắt.
"Ngươi làm hại mẫu hậu suýt nữa đã chết, ngươi có biết không?"
Kỳ Úc nhìn đứa trẻ nhỏ bé trong tã, lời nói của hắn có chút nghẹn lại.
Nhưng sau một hồi, hắn nở nụ cười, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt, khó ai có thể phân biệt được hắn đang đau khổ hay đang vui mừng.
Ánh hoàng hôn mờ ảo xuyên qua, Kỳ Úc ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Vũ.
Ngay sau đó, hắn cúi đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn đứa trẻ trong lòng, rồi nhìn Vân Vũ.
"Nhưng phụ hoàng sẽ không giận dữ, sẽ không đối xử lạnh nhạt với ngươi, càng sẽ không vì vậy mà ghét bỏ ngươi.."
Vì hắn rất rõ, trong cung này nếu đưa trẻ không được yêu thương thì cuộc sống của nó sẽ vô cùng khó khăn.