Chương 210: Phiên ngoại 1
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Lôi kiếp phi thăng thượng tiên của Vân Vũ là Kỳ Ngôn thay nàng gánh chịu, lúc ấy Kỳ Ngôn còn vây Vân Vũ trong kết giới, để ngừa nàng bị thiên lôi kiếp số làm cho kinh sợ.
Phong vân biến đổi lớn, lôi đình vạn quân, Vân Vũ ở trong kết giới an toàn do Kỳ Ngôn bày ra, bên tai là tiếng sấm ầm ầm và tiếng gió gào thét.
Dù rằng chút lôi kiếp này đối với Kỳ Ngôn mà nói căn bản không đáng kể, hắn vừa sinh ra đã là chân thần đã trải qua bao nhiêu thần kiếp, hiện giờ kiếp số thượng tiên chỉ là chuyện thường thôi.
Nhưng Vân Vũ vẫn lo lắng đỏ mắt trong kết giới, lòng nàng mềm yếu, Kỳ Ngôn giả vờ kêu đau trước mặt nàng, nàng liền tự trách tiến lên chăm sóc hắn.
Tóm lại khoảng thời gian đó, Kỳ Ngôn giả vờ bị thương đến hưởng thụ không biết bao nhiêu lợi lộc.
Mà tiểu thỏ yêu lại mềm lòng, vì chuyện Kỳ Ngôn chịu lôi hình thay nàng, khoảng thời gian đó gần như chuyện gì cũng dựa vào hắn.
Kỳ Ngôn hiện giờ đang dựa vào trên giường, trên người chỉ có tấm chăn mỏng, nửa trên người không mặc y phục, eo bụng và vai là những chỗ quấn vải trắng băng bó vết thương.
Hắn cảm thấy vết thương này nhìn qua cũng không nghiêm trọng, bèn giơ tay thi pháp, trên lớp vải trắng quấn quanh người liền hiện ra chút màu đỏ, trông như máu thấm ra vì vết thương quá nặng.
Vừa lúc lúc này Vân Vũ đẩy cửa bước vào, Kỳ Ngôn dựa vào sau giường nệm, cụp mắt xuống khẽ ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ.."
Vân Vũ vội vàng nhanh chân đến bên giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt của Kỳ Ngôn, đôi mắt trong veo không khỏi dâng lên chút áy náy.
"Vết thương thế nào rồi? Sao lại chảy máu?"
Giọng tiểu thỏ yêu run rẩy nói, cẩn thận đưa tay sờ nhẹ lớp vải trắng quấn quanh ngực Kỳ Ngôn, phía trên còn vương chút vết máu.
"Không sao.."
Giọng Kỳ Ngôn mát lạnh dễ nghe, chỉ là còn mang theo vài phần ủy khuất giơ tay hờ hững che lên chỗ vết thương quấn kín mít.
"Chỉ là vẫn còn hơi đau, khó mà giảm bớt, chỉ có A Vũ.."
"Ta giúp ngươi thế nào? Hay là ta đi Tư Dược cục lấy chút đan dược giảm đau?"
Vân Vũ vội vàng hỏi, nàng nghĩ lôi kiếp ngày đó đáng sợ như vậy, dù là chân thần như Kỳ Ngôn cũng sẽ bị thương nặng.
Kỳ Ngôn nắm tay giả vờ ho khan hai tiếng, rồi cầm lấy bàn tay non mềm trắng nõn của Vân Vũ nói.
"Đan dược sợ là không dùng được, chỉ cần A Vũ chữa thương cho ta như trước đây là được, ta sẽ không cảm thấy vết thương đau nữa."
"Chữa thương như trước đây.."
Giọng Vân Vũ mang theo chút chần chừ, hậu tri hậu giác phản ứng lại lời Kỳ Ngôn nói "chữa thương" là lúc nàng tình căn chưa khai.
Vì báo đáp ân cứu mạng của hắn, lúc này mới học theo cách "chữa thương" của hắn..
Mặt tiểu thỏ yêu dần dần đỏ lên, nhưng nhìn Kỳ Ngôn hiện giờ vết thương còn chưa khỏi hẳn, đau đớn khó nhịn, nàng cũng không nói nên lời từ chối.
Ngay sau đó đưa tay cẩn thận chống lên cánh tay rắn chắc của hắn, hơi ngẩng cổ tiến tới dán lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn.
Vân Vũ cẩn thận dùng đôi môi hồng nhuận ướt át nhẹ nhàng chạm vào vài cái, đôi mắt trong veo mang theo sự thỏa hiệp.
"Như vậy có đỡ hơn không?"
"Ừm, đỡ hơn nhiều, chỉ là.."
Vẻ mặt lạnh lùng như băng sơn tan chảy của Kỳ Ngôn, đôi mắt hạ xuống mang theo vài phần thâm ý như có như không.
"Nếu A Vũ lại gọi ta vài tiếng phu quân, vết thương này cũng có thể mau chóng lành hơn."
"Sao ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước vậy?"
Vân Vũ ngồi thẳng dậy, kéo ra một chút khoảng cách, trên mặt mang theo chút xấu hổ, giận dữ lại bất đắc dĩ.
"Vết thương này của ta là vì A Vũ mà chịu, là ta cam tâm tình nguyện, dù A Vũ chưa mang thai, ta cũng muốn chịu thay nàng, ta bị thương dù sao cũng tốt hơn nàng bị thương."
Kỳ Ngôn khẽ ho hai tiếng, ánh mắt ôn hòa nói, hắn nắm tay Vân Vũ đưa lên môi hôn nhẹ.
"Nàng không cần cảm thấy áy náy, chuyện chịu lôi hình thay nàng, ta chưa bao giờ cảm thấy nàng nợ ta, ta chỉ muốn nàng thưởng cho ta thôi.."
"Phu.. Phu quân.."
Giọng Vân Vũ mềm mại rất nhỏ, khi gọi Kỳ Ngôn là phu quân, đôi mắt trong veo của nàng long lanh nước, má trắng nõn ửng hồng.
Đôi mắt đen nhánh của Kỳ Ngôn sâu thẳm, môi mỏng hơi mím lại, ngay sau đó lộ ra nụ cười hài lòng, giọng hắn khàn khàn nói:
"Ừm, ta là phu quân của A Vũ, ngoan.. Gọi thêm một tiếng phu quân nữa."
*
Vân Vũ cảm nhận được cái "gu đặt tên dở tệ" của Kỳ Ngôn từ khi nào nhỉ?
Đại khái là khi nàng sinh hạ tam thai đi, bởi vì nguyên hình của Vân Vũ là thỏ, mà thỏ khả năng sinh sản vốn mạnh, một lứa sinh ba con còn tính là ít đấy.
Con cả là con trai, con thứ hai là con gái, con út là con trai.
Quả nhiên mang thai thần thai chính là khác biệt, sinh nở vô cùng thuận lợi.
Đã sinh con, việc cấp bách nhất là đặt tên cho ba đứa trẻ.
"A Vũ, tên con ta đã nghĩ xong rồi."
Giọng Kỳ Ngôn mát lạnh dễ nghe, Vân Vũ vừa sinh con được nửa tháng, hiện giờ vẫn đang dựa vào giường nghỉ ngơi.
Kỳ Ngôn một tay ôm một đứa trẻ sơ sinh, bên giường cũng đặt một đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc nhìn Vân Vũ.
"Con của chúng ta là huyết mạch Thần tộc, sau này trưởng tử chắc chắn kế thừa vị trí Thần tôn của ta, nhất định phải lấy cái tên hay mới có thể uy chấn Tứ Hải Bát Hoang."
"Phu quân nói rất có lý."
Vân Vũ tán đồng gật đầu, quy củ của Thiên giới là lập trưởng tử làm đầu, huống hồ ba đứa con của nàng và Kỳ Ngôn đều là hậu duệ còn sót lại của Thần tộc.
Kỳ Ngôn cẩn thận đặt trưởng tử và trưởng nữ đang ôm trên tay xuống giường, rồi lộ vẻ dịu dàng mỉm cười nói:
"Trưởng tử tên là Uy Bá, uy vũ khí phách trấn thủ Thiên giới, sau này nhất định có thể kế thừa vị trí Thần tôn phù hộ Tứ Hải Bát Hoang."
"Trưởng nữ tên là Thiết Nữu, kiên quyết như sắt, tính tình kiên cường, sau này quyết không chịu ủy khuất."
"Con thứ thì gọi là Tiểu Cường, tuy không cần gánh vác ngôi vị, nhưng cũng phải có pháp lực cao cường mới tốt."
Kỳ Ngôn dường như rất hài lòng với cái tên mình đặt, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười nhạt.
Dựa vào gối mềm, khuôn mặt phấn điêu ngọc tạc của Vân Vũ có vài phần ngơ ngác.
"Uy Bá? Thiết Nữu? Tiểu Cường?"
Mỗi khi nàng nói ra một cái tên, ngữ khí lại càng nghi hoặc, đôi mắt trong veo hơi trợn to khó tin nhìn Kỳ Ngôn.
"Sao vậy?"
Nụ cười tự nhiên trên mặt Kỳ Ngôn khẽ tắt, rồi hơi nhíu mày hỏi với ánh mắt nghiêm túc:
"Chẳng lẽ tên này có vấn đề gì sao?"
"Ai, nhà ai lại đặt những cái tên này chứ, nếu thật sự gọi sau này mấy cái tên húy này chắc chắn sẽ bị người ta chế giễu."
Vân Vũ dở khóc dở cười nói, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, nàng thật sự không ngờ tài đặt tên của Kỳ Ngôn lại không bằng pháp thuật cao cường của hắn.
"Thần tộc đã ngàn năm không có huyết mạch mới sinh ra, là ta đặt tên không giỏi."
Ánh mắt Kỳ Ngôn lộ ra vài phần quẫn bách và áy náy, vươn tay nhẹ nhàng sờ bàn tay nhỏ bé của ba đứa con hắn và Vân Vũ.
"Bất quá may mà có mẫu thân các con nhắc nhở, bằng không đã không tốt rồi.."
Kỳ Ngôn nghĩ với tài đặt tên của mình, vẫn là không nên múa rìu qua mắt thợ.
Ngay khi Kỳ Ngôn mím môi không nói, bàn tay trắng nõn của Vân Vũ lại chợt đặt lên mu bàn tay hắn.
Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn, liền thấy A Vũ của hắn đang mỉm cười nhìn hắn.
"Phu quân đừng buồn, chúng ta cùng nhau lật xem sách cổ, cùng nhau chọn một cái tên thích hợp."
"Được, chúng ta cùng nhau."
Kỳ Ngôn cười nói, ngay sau đó chậm rãi ôm lấy eo Vân Vũ, cúi người thân mật ghé sát khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Không sao, hắn có A Vũ là tốt rồi.
Phong vân biến đổi lớn, lôi đình vạn quân, Vân Vũ ở trong kết giới an toàn do Kỳ Ngôn bày ra, bên tai là tiếng sấm ầm ầm và tiếng gió gào thét.
Dù rằng chút lôi kiếp này đối với Kỳ Ngôn mà nói căn bản không đáng kể, hắn vừa sinh ra đã là chân thần đã trải qua bao nhiêu thần kiếp, hiện giờ kiếp số thượng tiên chỉ là chuyện thường thôi.
Nhưng Vân Vũ vẫn lo lắng đỏ mắt trong kết giới, lòng nàng mềm yếu, Kỳ Ngôn giả vờ kêu đau trước mặt nàng, nàng liền tự trách tiến lên chăm sóc hắn.
Tóm lại khoảng thời gian đó, Kỳ Ngôn giả vờ bị thương đến hưởng thụ không biết bao nhiêu lợi lộc.
Mà tiểu thỏ yêu lại mềm lòng, vì chuyện Kỳ Ngôn chịu lôi hình thay nàng, khoảng thời gian đó gần như chuyện gì cũng dựa vào hắn.
Kỳ Ngôn hiện giờ đang dựa vào trên giường, trên người chỉ có tấm chăn mỏng, nửa trên người không mặc y phục, eo bụng và vai là những chỗ quấn vải trắng băng bó vết thương.
Hắn cảm thấy vết thương này nhìn qua cũng không nghiêm trọng, bèn giơ tay thi pháp, trên lớp vải trắng quấn quanh người liền hiện ra chút màu đỏ, trông như máu thấm ra vì vết thương quá nặng.
Vừa lúc lúc này Vân Vũ đẩy cửa bước vào, Kỳ Ngôn dựa vào sau giường nệm, cụp mắt xuống khẽ ho khan vài tiếng.
"Khụ khụ.."
Vân Vũ vội vàng nhanh chân đến bên giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú có vẻ tái nhợt của Kỳ Ngôn, đôi mắt trong veo không khỏi dâng lên chút áy náy.
"Vết thương thế nào rồi? Sao lại chảy máu?"
Giọng tiểu thỏ yêu run rẩy nói, cẩn thận đưa tay sờ nhẹ lớp vải trắng quấn quanh ngực Kỳ Ngôn, phía trên còn vương chút vết máu.
"Không sao.."
Giọng Kỳ Ngôn mát lạnh dễ nghe, chỉ là còn mang theo vài phần ủy khuất giơ tay hờ hững che lên chỗ vết thương quấn kín mít.
"Chỉ là vẫn còn hơi đau, khó mà giảm bớt, chỉ có A Vũ.."
"Ta giúp ngươi thế nào? Hay là ta đi Tư Dược cục lấy chút đan dược giảm đau?"
Vân Vũ vội vàng hỏi, nàng nghĩ lôi kiếp ngày đó đáng sợ như vậy, dù là chân thần như Kỳ Ngôn cũng sẽ bị thương nặng.
Kỳ Ngôn nắm tay giả vờ ho khan hai tiếng, rồi cầm lấy bàn tay non mềm trắng nõn của Vân Vũ nói.
"Đan dược sợ là không dùng được, chỉ cần A Vũ chữa thương cho ta như trước đây là được, ta sẽ không cảm thấy vết thương đau nữa."
"Chữa thương như trước đây.."
Giọng Vân Vũ mang theo chút chần chừ, hậu tri hậu giác phản ứng lại lời Kỳ Ngôn nói "chữa thương" là lúc nàng tình căn chưa khai.
Vì báo đáp ân cứu mạng của hắn, lúc này mới học theo cách "chữa thương" của hắn..
Mặt tiểu thỏ yêu dần dần đỏ lên, nhưng nhìn Kỳ Ngôn hiện giờ vết thương còn chưa khỏi hẳn, đau đớn khó nhịn, nàng cũng không nói nên lời từ chối.
Ngay sau đó đưa tay cẩn thận chống lên cánh tay rắn chắc của hắn, hơi ngẩng cổ tiến tới dán lên đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn.
Vân Vũ cẩn thận dùng đôi môi hồng nhuận ướt át nhẹ nhàng chạm vào vài cái, đôi mắt trong veo mang theo sự thỏa hiệp.
"Như vậy có đỡ hơn không?"
"Ừm, đỡ hơn nhiều, chỉ là.."
Vẻ mặt lạnh lùng như băng sơn tan chảy của Kỳ Ngôn, đôi mắt hạ xuống mang theo vài phần thâm ý như có như không.
"Nếu A Vũ lại gọi ta vài tiếng phu quân, vết thương này cũng có thể mau chóng lành hơn."
"Sao ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước vậy?"
Vân Vũ ngồi thẳng dậy, kéo ra một chút khoảng cách, trên mặt mang theo chút xấu hổ, giận dữ lại bất đắc dĩ.
"Vết thương này của ta là vì A Vũ mà chịu, là ta cam tâm tình nguyện, dù A Vũ chưa mang thai, ta cũng muốn chịu thay nàng, ta bị thương dù sao cũng tốt hơn nàng bị thương."
Kỳ Ngôn khẽ ho hai tiếng, ánh mắt ôn hòa nói, hắn nắm tay Vân Vũ đưa lên môi hôn nhẹ.
"Nàng không cần cảm thấy áy náy, chuyện chịu lôi hình thay nàng, ta chưa bao giờ cảm thấy nàng nợ ta, ta chỉ muốn nàng thưởng cho ta thôi.."
"Phu.. Phu quân.."
Giọng Vân Vũ mềm mại rất nhỏ, khi gọi Kỳ Ngôn là phu quân, đôi mắt trong veo của nàng long lanh nước, má trắng nõn ửng hồng.
Đôi mắt đen nhánh của Kỳ Ngôn sâu thẳm, môi mỏng hơi mím lại, ngay sau đó lộ ra nụ cười hài lòng, giọng hắn khàn khàn nói:
"Ừm, ta là phu quân của A Vũ, ngoan.. Gọi thêm một tiếng phu quân nữa."
*
Vân Vũ cảm nhận được cái "gu đặt tên dở tệ" của Kỳ Ngôn từ khi nào nhỉ?
Đại khái là khi nàng sinh hạ tam thai đi, bởi vì nguyên hình của Vân Vũ là thỏ, mà thỏ khả năng sinh sản vốn mạnh, một lứa sinh ba con còn tính là ít đấy.
Con cả là con trai, con thứ hai là con gái, con út là con trai.
Quả nhiên mang thai thần thai chính là khác biệt, sinh nở vô cùng thuận lợi.
Đã sinh con, việc cấp bách nhất là đặt tên cho ba đứa trẻ.
"A Vũ, tên con ta đã nghĩ xong rồi."
Giọng Kỳ Ngôn mát lạnh dễ nghe, Vân Vũ vừa sinh con được nửa tháng, hiện giờ vẫn đang dựa vào giường nghỉ ngơi.
Kỳ Ngôn một tay ôm một đứa trẻ sơ sinh, bên giường cũng đặt một đứa trẻ sơ sinh, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc nhìn Vân Vũ.
"Con của chúng ta là huyết mạch Thần tộc, sau này trưởng tử chắc chắn kế thừa vị trí Thần tôn của ta, nhất định phải lấy cái tên hay mới có thể uy chấn Tứ Hải Bát Hoang."
"Phu quân nói rất có lý."
Vân Vũ tán đồng gật đầu, quy củ của Thiên giới là lập trưởng tử làm đầu, huống hồ ba đứa con của nàng và Kỳ Ngôn đều là hậu duệ còn sót lại của Thần tộc.
Kỳ Ngôn cẩn thận đặt trưởng tử và trưởng nữ đang ôm trên tay xuống giường, rồi lộ vẻ dịu dàng mỉm cười nói:
"Trưởng tử tên là Uy Bá, uy vũ khí phách trấn thủ Thiên giới, sau này nhất định có thể kế thừa vị trí Thần tôn phù hộ Tứ Hải Bát Hoang."
"Trưởng nữ tên là Thiết Nữu, kiên quyết như sắt, tính tình kiên cường, sau này quyết không chịu ủy khuất."
"Con thứ thì gọi là Tiểu Cường, tuy không cần gánh vác ngôi vị, nhưng cũng phải có pháp lực cao cường mới tốt."
Kỳ Ngôn dường như rất hài lòng với cái tên mình đặt, trên khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười nhạt.
Dựa vào gối mềm, khuôn mặt phấn điêu ngọc tạc của Vân Vũ có vài phần ngơ ngác.
"Uy Bá? Thiết Nữu? Tiểu Cường?"
Mỗi khi nàng nói ra một cái tên, ngữ khí lại càng nghi hoặc, đôi mắt trong veo hơi trợn to khó tin nhìn Kỳ Ngôn.
"Sao vậy?"
Nụ cười tự nhiên trên mặt Kỳ Ngôn khẽ tắt, rồi hơi nhíu mày hỏi với ánh mắt nghiêm túc:
"Chẳng lẽ tên này có vấn đề gì sao?"
"Ai, nhà ai lại đặt những cái tên này chứ, nếu thật sự gọi sau này mấy cái tên húy này chắc chắn sẽ bị người ta chế giễu."
Vân Vũ dở khóc dở cười nói, trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, nàng thật sự không ngờ tài đặt tên của Kỳ Ngôn lại không bằng pháp thuật cao cường của hắn.
"Thần tộc đã ngàn năm không có huyết mạch mới sinh ra, là ta đặt tên không giỏi."
Ánh mắt Kỳ Ngôn lộ ra vài phần quẫn bách và áy náy, vươn tay nhẹ nhàng sờ bàn tay nhỏ bé của ba đứa con hắn và Vân Vũ.
"Bất quá may mà có mẫu thân các con nhắc nhở, bằng không đã không tốt rồi.."
Kỳ Ngôn nghĩ với tài đặt tên của mình, vẫn là không nên múa rìu qua mắt thợ.
Ngay khi Kỳ Ngôn mím môi không nói, bàn tay trắng nõn của Vân Vũ lại chợt đặt lên mu bàn tay hắn.
Kỳ Ngôn ngước mắt nhìn, liền thấy A Vũ của hắn đang mỉm cười nhìn hắn.
"Phu quân đừng buồn, chúng ta cùng nhau lật xem sách cổ, cùng nhau chọn một cái tên thích hợp."
"Được, chúng ta cùng nhau."
Kỳ Ngôn cười nói, ngay sau đó chậm rãi ôm lấy eo Vân Vũ, cúi người thân mật ghé sát khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Không sao, hắn có A Vũ là tốt rồi.