Chương 190: Thế giới 7
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Giọng nói mềm mại của Vân Vũ vang lên, trong đôi mắt lạnh nhạt của Kỳ Ngôn thoáng hiện một tia đen tối khó dò.
Rồi hắn đặt bàn tay to rộng lên lưng nàng, lơ đãng vuốt ve bộ lông thỏ dọc sống lưng nàng.
"Ừm, thật mềm."
Giọng Kỳ Ngôn nhàn nhạt, đôi bàn tay to thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lực vuốt ve không nặng không nhẹ.
Vân Vũ nằm sấp trên đùi Kỳ Ngôn lộ vẻ thoải mái dễ chịu, được vuốt ve thuận chiều lông thật sự rất thoải mái.
Nàng vô thức dùng đôi tai xù xù cọ cọ vào lòng bàn tay Kỳ Ngôn, khiến hắn ngược lại sờ lên đôi tai hồng hồng mềm mại kia.
Điều này khiến Vân Vũ cảm thấy trong lòng một trận tê dại, vừa thoải mái lại vừa kỳ lạ.
Nhưng đầu thỏ của nàng vẫn còn chút tỉnh táo, vội vàng thừa dịp Kỳ Ngôn thân cận nàng mà bắt đầu hoàn thành kế hoạch điều thứ tư.
"Sư tôn, Yêu tộc chúng con có rất nhiều thỏ yêu giống như con, còn có miêu yêu, hồ yêu.. Rất nhiều đều là những yêu quái lương thiện tốt bụng."
Tiểu thỏ yêu nằm mềm nhũn trên đùi Thần tôn Thiên giới nói, ra sức động đậy tai.
"Nhưng đa số đều là những tiểu yêu yếu ớt, thường xuyên bị các tộc loại khác ức hiếp.."
"Phải không?"
Giọng Kỳ Ngôn nhàn nhạt, lực tay vẫn không nhẹ không nặng xoa đôi tai thỏ, một tay kia thì nắm lấy một chân thỏ của nàng.
"Đúng vậy đúng vậy."
Vân Vũ vội vàng gật đầu, trong lòng vắt óc nghĩ xem nên nói thế nào.
Nàng nghe Thu Hành nói, Đông Hải mấy ngày trước suýt chút nữa gặp phải sự tàn sát của Ma giới, vẫn là Thiên giới ra tay tương trợ.
Mấy trăm năm trước, khi thủy tộc tứ hải còn chưa quy thuận Thiên giới, đã từng gặp phải sự xâm lược của Ma quân đời trước, suýt chút nữa diệt tộc, vẫn là Thiên giới phái trọng binh tương trợ, lúc này mới bảo vệ được sự yên ổn của thủy tộc.
Sau đó, thủy tộc tứ hải đã ký hiệp ước với Thiên giới kết giao hữu hảo, mọi việc đều có Thiên giới làm chỗ dựa phù hộ.
Ngay lúc Vân Vũ thất thần nằm trên đùi Kỳ Ngôn suy nghĩ, bàn tay to của Kỳ Ngôn chậm rãi từ cổ thỏ của Vân Vũ, rồi lại thuận xuống đến đuôi..
"A.. Ngứa!"
Giọng tiểu thỏ yêu mềm mại mang theo chút kinh ngạc, nếu không được Kỳ Ngôn một tay ôm lấy thân mình, nàng suýt chút nữa đã nhảy xuống khỏi đùi hắn.
"Thiên giới mấy trăm năm trước đã muốn kết giao hảo với Yêu tộc và Ma giới, như vậy mới có thể thiên hạ thái bình, tứ hải an khang, nhưng Ma giới vẫn cứ tùy ý làm bậy, không tiếc bắt các tộc người để hấp thu tu vi, tăng cường ma lực.."
Kỳ Ngôn vừa bình thản kể vừa dùng ngón tay thon dài nhéo cái đuôi thỏ xù xù cuộn tròn, lúc kéo ra một chút, lúc lại cuộn vào.
Cứ như chơi đùa rất vui vẻ.
"Hành vi như vậy trái với thiên đạo, nên mới không được Thiên giới hoan nghênh. Mà Yêu tộc tuy là một loại yêu ma quỷ quái, nhưng vẫn chưa làm ra chuyện như vậy, có thể thấy thiện ác không phải dùng chủng tộc để phân chia."
Kỳ Ngôn chậm rãi nói, dường như đang trần thuật quan niệm thiện ác, theo hắn thì nó không liên quan đến chủng tộc.
Trong yêu ma quỷ quái cũng có người lương thiện, trong Thiên giới tự xưng là chính đạo cũng có đồ đệ tà ác.
"Sư, sư tôn nói đúng, Yêu tộc chúng con đều là nửa phần yêu.."
Vân Vũ có chút chột dạ cọ cọ vào lòng bàn tay Kỳ Ngôn nói, dù sao nàng cũng là Yêu tộc phái tới dụ dỗ sư tôn.
Mặc dù ngay từ đầu tính toán dụ dỗ không phải là hắn..
Vân Vũ run run đầu nhỏ vội vàng nói:
"Sư tôn, có thể chỉ sờ lông trên lưng thôi được không.."
"Sao vậy?"
Kỳ Ngôn thản nhiên hỏi, bàn tay thon dài vẫn không buông ra, mà lại nắm lấy cái đuôi xù xù cuộn tròn kia.
Mà tiểu thỏ yêu nằm trên đùi hắn đã không còn thoải mái như vậy, từ khi nàng tự có ký ức đến giờ thì trừ bản thân ra thì chưa có ai sờ vào đuôi thỏ của nàng.
Nhưng.. tiểu thỏ run rẩy kia, sao nàng cảm thấy cơ thể mình trở nên có chút kỳ lạ?
"Sư tôn.."
Giọng Vân Vũ mềm mại nhỏ bé yếu ớt, hai chân trước nắm chặt vạt áo Kỳ Ngôn.
Cái đuôi vốn cuộn tròn của nàng thế mà lại tự mình dựng lên, thật là kỳ lạ.
Ánh mắt Kỳ Ngôn tối sầm lại, rồi một tay ôm lấy cục bông tuyết, lưng dựa vào thành giường đặt con thỏ vào lòng ngực.
"Vi sư còn muốn xem chút sách, con nếu mệt thì cứ ngủ trước."
Giọng Kỳ Ngôn nhẹ nhàng, một tay cuối cùng cũng buông cái đuôi thỏ của nàng ra, ngược lại chậm rãi vuốt ve lông trên lưng nàng.
Một tay khác chợt xuất hiện một quyển sách, hắn dường như vừa dỗ Vân Vũ ngủ vừa đọc sách.
Vân Vũ thở phào nhẹ nhõm, đuôi thỏ cũng theo đó rũ xuống rồi lại cuộn tròn, thủ pháp của Kỳ Ngôn không nặng không nhẹ rất thoải mái.
Nàng nằm bên cạnh hắn dần dần buồn ngủ, nhưng nàng không biết Kỳ Ngôn đang đọc sách gì.
Cũng không để ý Kỳ Ngôn khi thấy nàng dần mệt mỏi đã duỗi tay thi triển pháp thuật lên người nàng.
Tiểu thỏ yêu đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn ngủ say, Kỳ Ngôn lúc này mới chậm rãi dời mắt từ sách sang người Vân Vũ.
"Thì ra là thế.."
Giọng Kỳ Ngôn tỏ vẻ hiểu rõ, quang minh chính đại lại lần nữa nhéo lấy cái đuôi thỏ kia.
Đôi mắt lạnh nhạt của hắn thoáng hiện một nụ cười nhợt nhạt, quyển sách trên tay kia đã được đặt sang một bên.
Đầu ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve bộ lông thỏ trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay không ngừng rót vào ánh sáng lam nhạt của tiên pháp.
Kỳ Ngôn mỗi đêm đều sẽ rót một chút pháp lực tẩm bổ vào người Vân Vũ, rất có ích cho việc tu luyện của nàng.
Trong mắt hắn mang theo một chút ý cười đen tối khó dò.
"Kỳ động dục.. sao?"
Ngày thứ hai, Vân Vũ lại bị ánh sáng quen thuộc xuyên qua cửa sổ đánh thức.
Nàng mơ màng dụi mắt, thầm nghĩ bình minh ở Thiên giới thật đúng là đúng giờ.
Một vệt bạch quang hiện lên, con thỏ trắng vốn nằm trên giường trong nháy mắt biến thành một thiếu nữ mặc váy trắng đang duỗi lưng lười biếng.
Bữa sáng lại được chuẩn bị sẵn trên bàn trong tẩm điện, sư tôn đại nhân chắc là lại lên triều rồi.
Làm thần tiên cũng thật phiền phức a.
Mà lúc này trong Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Đế chỉ có Kỳ Ngôn và Thiên Đế.
Hai người mặt đối mặt ngồi hai bên bàn cờ, quân cờ đều làm bằng bạch ngọc tinh xảo trong suốt.
Thiên Đế râu bạc vừa hạ quân cờ vừa mỉm cười nói với Kỳ Ngôn.
"Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ Thiên cung, ta đã sai người rộng rãi mời các tộc giao hảo với Thiên tộc, trừ Quỷ tộc và Giao nhân tộc đã dựa vào Ma tộc, gần đây bọn chúng cũng học theo tác phong của Ma giới bắt người các tộc về luyện hóa tu vi.."
"Tiệc mừng thọ lần này, không bằng gửi một phần thiệp mời đến Yêu tộc đi."
Kỳ Ngôn rũ mắt tùy ý nói, đầu ngón tay khẽ nhéo quân cờ bạch ngọc trong suốt đặt xuống bàn cờ.
"Yêu tộc?"
Thiên Đế có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Ngôn, vuốt râu suy tư một lát rồi tán đồng cười gật đầu.
"Cũng tốt, Thần tôn trước đây nói rất đúng, thiện ác không phải xem huyết mạch xuất thân, cái gọi là chính đạo chính là lấy thương sinh vì lòng."
Lúc này, ở sâu trong địa cung Yêu tộc, Yêu Vương và Yêu Hậu đang buồn bực không vui, còn tưởng rằng con thỏ kia đã bị người Thiên cung ăn đến xương cốt không còn, tiêu đời rồi.
Họ không ngờ rằng mấy ngày nữa sẽ lên Thiên cung, và con tiểu thỏ yêu đã tìm cho họ một chỗ dựa còn lớn hơn cả Ma giới!
Rồi hắn đặt bàn tay to rộng lên lưng nàng, lơ đãng vuốt ve bộ lông thỏ dọc sống lưng nàng.
"Ừm, thật mềm."
Giọng Kỳ Ngôn nhàn nhạt, đôi bàn tay to thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lực vuốt ve không nặng không nhẹ.
Vân Vũ nằm sấp trên đùi Kỳ Ngôn lộ vẻ thoải mái dễ chịu, được vuốt ve thuận chiều lông thật sự rất thoải mái.
Nàng vô thức dùng đôi tai xù xù cọ cọ vào lòng bàn tay Kỳ Ngôn, khiến hắn ngược lại sờ lên đôi tai hồng hồng mềm mại kia.
Điều này khiến Vân Vũ cảm thấy trong lòng một trận tê dại, vừa thoải mái lại vừa kỳ lạ.
Nhưng đầu thỏ của nàng vẫn còn chút tỉnh táo, vội vàng thừa dịp Kỳ Ngôn thân cận nàng mà bắt đầu hoàn thành kế hoạch điều thứ tư.
"Sư tôn, Yêu tộc chúng con có rất nhiều thỏ yêu giống như con, còn có miêu yêu, hồ yêu.. Rất nhiều đều là những yêu quái lương thiện tốt bụng."
Tiểu thỏ yêu nằm mềm nhũn trên đùi Thần tôn Thiên giới nói, ra sức động đậy tai.
"Nhưng đa số đều là những tiểu yêu yếu ớt, thường xuyên bị các tộc loại khác ức hiếp.."
"Phải không?"
Giọng Kỳ Ngôn nhàn nhạt, lực tay vẫn không nhẹ không nặng xoa đôi tai thỏ, một tay kia thì nắm lấy một chân thỏ của nàng.
"Đúng vậy đúng vậy."
Vân Vũ vội vàng gật đầu, trong lòng vắt óc nghĩ xem nên nói thế nào.
Nàng nghe Thu Hành nói, Đông Hải mấy ngày trước suýt chút nữa gặp phải sự tàn sát của Ma giới, vẫn là Thiên giới ra tay tương trợ.
Mấy trăm năm trước, khi thủy tộc tứ hải còn chưa quy thuận Thiên giới, đã từng gặp phải sự xâm lược của Ma quân đời trước, suýt chút nữa diệt tộc, vẫn là Thiên giới phái trọng binh tương trợ, lúc này mới bảo vệ được sự yên ổn của thủy tộc.
Sau đó, thủy tộc tứ hải đã ký hiệp ước với Thiên giới kết giao hữu hảo, mọi việc đều có Thiên giới làm chỗ dựa phù hộ.
Ngay lúc Vân Vũ thất thần nằm trên đùi Kỳ Ngôn suy nghĩ, bàn tay to của Kỳ Ngôn chậm rãi từ cổ thỏ của Vân Vũ, rồi lại thuận xuống đến đuôi..
"A.. Ngứa!"
Giọng tiểu thỏ yêu mềm mại mang theo chút kinh ngạc, nếu không được Kỳ Ngôn một tay ôm lấy thân mình, nàng suýt chút nữa đã nhảy xuống khỏi đùi hắn.
"Thiên giới mấy trăm năm trước đã muốn kết giao hảo với Yêu tộc và Ma giới, như vậy mới có thể thiên hạ thái bình, tứ hải an khang, nhưng Ma giới vẫn cứ tùy ý làm bậy, không tiếc bắt các tộc người để hấp thu tu vi, tăng cường ma lực.."
Kỳ Ngôn vừa bình thản kể vừa dùng ngón tay thon dài nhéo cái đuôi thỏ xù xù cuộn tròn, lúc kéo ra một chút, lúc lại cuộn vào.
Cứ như chơi đùa rất vui vẻ.
"Hành vi như vậy trái với thiên đạo, nên mới không được Thiên giới hoan nghênh. Mà Yêu tộc tuy là một loại yêu ma quỷ quái, nhưng vẫn chưa làm ra chuyện như vậy, có thể thấy thiện ác không phải dùng chủng tộc để phân chia."
Kỳ Ngôn chậm rãi nói, dường như đang trần thuật quan niệm thiện ác, theo hắn thì nó không liên quan đến chủng tộc.
Trong yêu ma quỷ quái cũng có người lương thiện, trong Thiên giới tự xưng là chính đạo cũng có đồ đệ tà ác.
"Sư, sư tôn nói đúng, Yêu tộc chúng con đều là nửa phần yêu.."
Vân Vũ có chút chột dạ cọ cọ vào lòng bàn tay Kỳ Ngôn nói, dù sao nàng cũng là Yêu tộc phái tới dụ dỗ sư tôn.
Mặc dù ngay từ đầu tính toán dụ dỗ không phải là hắn..
Vân Vũ run run đầu nhỏ vội vàng nói:
"Sư tôn, có thể chỉ sờ lông trên lưng thôi được không.."
"Sao vậy?"
Kỳ Ngôn thản nhiên hỏi, bàn tay thon dài vẫn không buông ra, mà lại nắm lấy cái đuôi xù xù cuộn tròn kia.
Mà tiểu thỏ yêu nằm trên đùi hắn đã không còn thoải mái như vậy, từ khi nàng tự có ký ức đến giờ thì trừ bản thân ra thì chưa có ai sờ vào đuôi thỏ của nàng.
Nhưng.. tiểu thỏ run rẩy kia, sao nàng cảm thấy cơ thể mình trở nên có chút kỳ lạ?
"Sư tôn.."
Giọng Vân Vũ mềm mại nhỏ bé yếu ớt, hai chân trước nắm chặt vạt áo Kỳ Ngôn.
Cái đuôi vốn cuộn tròn của nàng thế mà lại tự mình dựng lên, thật là kỳ lạ.
Ánh mắt Kỳ Ngôn tối sầm lại, rồi một tay ôm lấy cục bông tuyết, lưng dựa vào thành giường đặt con thỏ vào lòng ngực.
"Vi sư còn muốn xem chút sách, con nếu mệt thì cứ ngủ trước."
Giọng Kỳ Ngôn nhẹ nhàng, một tay cuối cùng cũng buông cái đuôi thỏ của nàng ra, ngược lại chậm rãi vuốt ve lông trên lưng nàng.
Một tay khác chợt xuất hiện một quyển sách, hắn dường như vừa dỗ Vân Vũ ngủ vừa đọc sách.
Vân Vũ thở phào nhẹ nhõm, đuôi thỏ cũng theo đó rũ xuống rồi lại cuộn tròn, thủ pháp của Kỳ Ngôn không nặng không nhẹ rất thoải mái.
Nàng nằm bên cạnh hắn dần dần buồn ngủ, nhưng nàng không biết Kỳ Ngôn đang đọc sách gì.
Cũng không để ý Kỳ Ngôn khi thấy nàng dần mệt mỏi đã duỗi tay thi triển pháp thuật lên người nàng.
Tiểu thỏ yêu đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn ngủ say, Kỳ Ngôn lúc này mới chậm rãi dời mắt từ sách sang người Vân Vũ.
"Thì ra là thế.."
Giọng Kỳ Ngôn tỏ vẻ hiểu rõ, quang minh chính đại lại lần nữa nhéo lấy cái đuôi thỏ kia.
Đôi mắt lạnh nhạt của hắn thoáng hiện một nụ cười nhợt nhạt, quyển sách trên tay kia đã được đặt sang một bên.
Đầu ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve bộ lông thỏ trắng nõn mềm mại, đầu ngón tay không ngừng rót vào ánh sáng lam nhạt của tiên pháp.
Kỳ Ngôn mỗi đêm đều sẽ rót một chút pháp lực tẩm bổ vào người Vân Vũ, rất có ích cho việc tu luyện của nàng.
Trong mắt hắn mang theo một chút ý cười đen tối khó dò.
"Kỳ động dục.. sao?"
Ngày thứ hai, Vân Vũ lại bị ánh sáng quen thuộc xuyên qua cửa sổ đánh thức.
Nàng mơ màng dụi mắt, thầm nghĩ bình minh ở Thiên giới thật đúng là đúng giờ.
Một vệt bạch quang hiện lên, con thỏ trắng vốn nằm trên giường trong nháy mắt biến thành một thiếu nữ mặc váy trắng đang duỗi lưng lười biếng.
Bữa sáng lại được chuẩn bị sẵn trên bàn trong tẩm điện, sư tôn đại nhân chắc là lại lên triều rồi.
Làm thần tiên cũng thật phiền phức a.
Mà lúc này trong Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Đế chỉ có Kỳ Ngôn và Thiên Đế.
Hai người mặt đối mặt ngồi hai bên bàn cờ, quân cờ đều làm bằng bạch ngọc tinh xảo trong suốt.
Thiên Đế râu bạc vừa hạ quân cờ vừa mỉm cười nói với Kỳ Ngôn.
"Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ Thiên cung, ta đã sai người rộng rãi mời các tộc giao hảo với Thiên tộc, trừ Quỷ tộc và Giao nhân tộc đã dựa vào Ma tộc, gần đây bọn chúng cũng học theo tác phong của Ma giới bắt người các tộc về luyện hóa tu vi.."
"Tiệc mừng thọ lần này, không bằng gửi một phần thiệp mời đến Yêu tộc đi."
Kỳ Ngôn rũ mắt tùy ý nói, đầu ngón tay khẽ nhéo quân cờ bạch ngọc trong suốt đặt xuống bàn cờ.
"Yêu tộc?"
Thiên Đế có chút kinh ngạc nhìn Kỳ Ngôn, vuốt râu suy tư một lát rồi tán đồng cười gật đầu.
"Cũng tốt, Thần tôn trước đây nói rất đúng, thiện ác không phải xem huyết mạch xuất thân, cái gọi là chính đạo chính là lấy thương sinh vì lòng."
Lúc này, ở sâu trong địa cung Yêu tộc, Yêu Vương và Yêu Hậu đang buồn bực không vui, còn tưởng rằng con thỏ kia đã bị người Thiên cung ăn đến xương cốt không còn, tiêu đời rồi.
Họ không ngờ rằng mấy ngày nữa sẽ lên Thiên cung, và con tiểu thỏ yêu đã tìm cho họ một chỗ dựa còn lớn hơn cả Ma giới!