Chương 240: Phiên ngoại 1
Tác giả Ngu Uyển Uyển
Vân Vũ luôn rất tò mò đứa con của cô và Thời Triệt rốt cuộc sẽ thế nào, cũng không biết là người hay là tang thi.
Nhưng Vân Vũ chỉ tình cờ mới biết mình mang thai.
Lúc đó, người lãnh đạo căn cứ Tô Tinh Bạch mời cô và Thời Triệt đến căn cứ của họ làm khách.
Đương nhiên đây là chuyện không công khai ra ngoài, căn cứ xây dựng thêm lãnh thổ rất lớn, bên trong người thường và dị năng giả lui tới cũng rất nhiều, thêm hai gương mặt xa lạ cũng không ai thấy kỳ lạ.
Huống hồ Vân Vũ vốn dĩ là người, mà Thời Triệt vẻ ngoài một chút cũng không giống tang thi, những hoa văn màu đen trên cổ đã mờ đi, nhìn qua chỉ là một soái ca con lai bình thường.
Tô Tinh Bạch dẫn hai người vào tòa nhà cao tầng của căn cứ.
"Tôi là tang thi, anh mời tôi đến đây không sợ căn cứ của các anh sẽ bị hủy diệt sao?"
Thời Triệt ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Bạch đang dẫn đường đi trước hai người họ.
Vân Vũ vốn đang tò mò đánh giá trang hoàng bên trong tòa nhà, nghe Thời Triệt hỏi vậy, cũng có chút hoang mang nhìn Tô Tinh Bạch.
"Mấy tháng qua tôi bận rộn sửa sang căn cứ, chẳng phải anh có rất nhiều cơ hội có thể dẫn dắt tang thi nhất cử công phá căn cứ sao?"
Tô Tinh Bạch quay đầu lại hỏi ngược, cả người anh ta thay đổi rất nhiều, ban đầu chưa bao giờ mặc tây trang, nhưng bây giờ lại là tây trang giày da chỉnh tề.
"Tôi biết, vì Vân Vũ, anh sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Trên mặt Thời Triệt vẫn không có biểu cảm gì, đôi mắt màu xám xanh nhàn nhạt, tựa hồ ngầm thừa nhận lời nói vô ích của Tô Tinh Bạch.
Tô Tinh Bạch trong lòng hiểu rõ, giơ tay đẩy gọng kính trên mặt, rồi ra vẻ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Vân Vũ.
"Hắn rất yêu cô, xem ra cô sống không tệ, tôi yên tâm rồi."
"Cảm ơn.."
Vân Vũ ngước khuôn mặt kiều diễm hơi ửng hồng lên đáp lời.
Tô Tinh Bạch nhìn nụ cười hạnh phúc và ngượng ngùng tràn đầy của cô, không khỏi đôi mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh cũng thoải mái cười cười.
Thời Triệt hơi nhíu mày, rồi duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vân Vũ, kéo cô từ bên cạnh Tô Tinh Bạch vào lòng mình.
"Đúng vậy, tôi rất yêu vợ, chăm sóc vợ tôi rất tốt, vợ tôi cũng rất yêu tôi."
Hắn nói với giọng trầm thấp và vẻ mặt nghiêm túc, Vân Vũ thực sự muốn dở khóc dở cười, chiếc nhẫn hơi lạnh trên ngón tay vẫn còn đó, cô nghĩ họ đã kết hôn rồi mà hắn còn muốn ghen tuông cái gì chứ.
"Được được được.."
Tô Tinh Bạch bất đắc dĩ cười cười, rồi tiếp tục dẫn hai người họ đi vào.
Tô Tinh Bạch có thích Vân Vũ không? Giống như có mà cũng giống như không, kỳ thực ngay cả Tô Tinh Bạch cũng có chút không rõ ràng lắm, lúc đó hắn hôn mê tỉnh lại thấy Vân Vũ trong phòng, hắn có hảo cảm.
Bất quá nếu so với Thời Triệt, vậy thì không bằng, đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp được tang thi sẽ không chủ động làm hại người.
Tô Tinh Bạch dẫn hai người họ vào một phòng y tế bên trong tòa nhà.
Thư Âm và Lâm Phóng đang ở bên trong, Lâm Phóng cắt đầu đinh, trông có vẻ càng bất cần hơn.
"Vân tiểu thư! Thời tiên sinh!"
Thư Âm với khí chất ổn trọng đeo kính nói với hai người họ, tóc cô bây giờ càng ngắn, chiều cao cũng tăng lên, trông chẳng khác nào một cô nàng tomboy.
Lâm Phóng mặc quân phục rằn ri, trông như người phụ trách đội ngũ trong căn cứ.
Mà Thư Âm thì mặc áo blouse trắng, phòng y tế này thiết bị hoàn thiện giống như bệnh viện trước mạt thế.
Hóa ra là vì Thư Âm trước mạt thế vốn là bác sĩ gia đình, bây giờ lại ôn lại y thuật, mở một phòng y tế trong căn cứ, chuyên khám bệnh cho mọi người.
"Không ngờ bây giờ tiện nghi trong căn cứ an toàn của các anh lại gần giông với trước mạt thế như vậy."
Vân Vũ có chút kinh ngạc mở miệng nói, nếu không phải vì bên ngoài căn cứ vẫn còn hàng rào sắt, cô thậm chí còn cảm thấy bên trong căn cứ trông không giống mạt thế.
Hơn nữa trên đường đến đây cô còn thấy căn cứ xây dựng cả trường học.
"Ít tranh đấu một chút, mọi người khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, trong căn cứ đều là người sống sót an cư lạc nghiệp."
Tô Tinh Bạch hơi mang chút ý cười nói, rồi nửa đùa nửa thật nhìn về phía Vân Vũ nói tiếp:
"Hay là cô cũng chuyển về đây ở đi, chúng tôi sắp mở thêm nhiều tiện nghi giải trí nữa."
Vân Vũ theo bản năng nhìn về phía Thời Triệt bên cạnh, quả nhiên thấy đôi mắt màu xám xanh của hắn lộ ra vẻ u oán.
Vân Vũ đương nhiên là từ chối rồi, nói không chừng người nào đó bên cạnh nên muốn kháng nghị, đến lúc đó biết đâu nổi giận trực tiếp vác cô về nhà rồi "tương tương nhưỡng nhưỡng" một trận cũng nên.
Bữa tối cũng ăn cùng ba người Tô Tinh Bạch ở trong căn cứ, tại một phòng riêng trong tòa nhà, Tô Tinh Bạch cố ý sai người chuẩn bị rất nhiều món ngon.
Hiện tại trong căn cứ của họ cũng đã khai khẩn đất trồng trọt và nuôi gia cầm, nên vấn đề đồ ăn trước mắt đã được giải quyết, không cần lo lắng gì nữa.
Nhưng khi ăn cơm, Vân Vũ rõ ràng không có mấy hứng thú, chỉ ăn một ít rau dưa thanh đạm, ngay cả món giò heo thơm nức cô cũng không động đũa.
"Xem ra tay nghề đầu bếp căn cứ chúng ta vẫn không bằng Thời tiên sinh rồi, Vân tiểu thư ăn ít quá, lần sau nếu còn có cơ hội tôi nhất định sẽ học nấu cơm thật ngon để trổ tài cho cô xem!"
Lâm Phóng nuốt nước miếng nhận lấy chiếc giò heo to gặm, chiếc giò này vốn là họ cố ý chuẩn bị cho Vân Vũ, nhưng Vân Vũ không ăn được, Lâm Phóng lúc này mới có cơ hội vớt vát.
Bởi vì tuy đã nuôi gia cầm, nhưng dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, thịt vẫn còn thiếu, nhưng họ vẫn muốn chiêu đãi Vân Vũ và Thời Triệt thật tốt.
"Không phải, vì A Vũ dạo này ăn uống không tốt lắm, không ăn được đồ quá dầu mỡ."
Thời Triệt thành thật trả lời, tuy rằng hắn cũng cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình quả thật tốt hơn đầu bếp căn cứ bọn họ, vợ hắn vẫn thích nhất ăn những món hắn tự tay làm.
Vân Vũ cũng muốn ăn thịt cá, nhưng đồ dầu mỡ thật sự không nuốt nổi, khoảng thời gian này ở nhà đều là Thời Triệt thay đổi món mới, cô mới có thể ăn được nhiều hơn một chút.
Thời Triệt giơ tay vận dụng dị năng không gian, lòng bàn tay hắn rất nhanh xuất hiện một ly nước sấu tự tay hắn nấu mang đến.
Vân Vũ vô cùng thành thạo nhận lấy ly nước sấu, khẽ nhấp từng ngụm, những thứ chua chua cay cay kích thích vị giác như vậy cô mới cảm thấy ăn được.
"Chờ một chút.."
Thư Âm có chút chần chừ do dự mở miệng nói, rồi vội vàng đặt chiếc đũa trong tay xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Thời Triệt và Vân Vũ.
"Tôi cảm thấy Vân tiểu thư nên kiểm tra một chút.."
Không bao lâu sau, Thư Âm mặc áo blouse trắng ngồi trong phòng y tế, mặt lộ vẻ tươi cười nói:
"Thời tiên sinh chúc mừng anh, anh sắp làm bố rồi."
Thời Triệt vốn còn tưởng rằng mình không chăm sóc tốt cho vợ, khiến vợ hắn mắc bệnh nan y "không ăn uống", Thời Triệt nghe vậy thì mặt dại ra ngơ ngác cả người.
Nhưng Vân Vũ chỉ tình cờ mới biết mình mang thai.
Lúc đó, người lãnh đạo căn cứ Tô Tinh Bạch mời cô và Thời Triệt đến căn cứ của họ làm khách.
Đương nhiên đây là chuyện không công khai ra ngoài, căn cứ xây dựng thêm lãnh thổ rất lớn, bên trong người thường và dị năng giả lui tới cũng rất nhiều, thêm hai gương mặt xa lạ cũng không ai thấy kỳ lạ.
Huống hồ Vân Vũ vốn dĩ là người, mà Thời Triệt vẻ ngoài một chút cũng không giống tang thi, những hoa văn màu đen trên cổ đã mờ đi, nhìn qua chỉ là một soái ca con lai bình thường.
Tô Tinh Bạch dẫn hai người vào tòa nhà cao tầng của căn cứ.
"Tôi là tang thi, anh mời tôi đến đây không sợ căn cứ của các anh sẽ bị hủy diệt sao?"
Thời Triệt ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Bạch đang dẫn đường đi trước hai người họ.
Vân Vũ vốn đang tò mò đánh giá trang hoàng bên trong tòa nhà, nghe Thời Triệt hỏi vậy, cũng có chút hoang mang nhìn Tô Tinh Bạch.
"Mấy tháng qua tôi bận rộn sửa sang căn cứ, chẳng phải anh có rất nhiều cơ hội có thể dẫn dắt tang thi nhất cử công phá căn cứ sao?"
Tô Tinh Bạch quay đầu lại hỏi ngược, cả người anh ta thay đổi rất nhiều, ban đầu chưa bao giờ mặc tây trang, nhưng bây giờ lại là tây trang giày da chỉnh tề.
"Tôi biết, vì Vân Vũ, anh sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Trên mặt Thời Triệt vẫn không có biểu cảm gì, đôi mắt màu xám xanh nhàn nhạt, tựa hồ ngầm thừa nhận lời nói vô ích của Tô Tinh Bạch.
Tô Tinh Bạch trong lòng hiểu rõ, giơ tay đẩy gọng kính trên mặt, rồi ra vẻ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Vân Vũ.
"Hắn rất yêu cô, xem ra cô sống không tệ, tôi yên tâm rồi."
"Cảm ơn.."
Vân Vũ ngước khuôn mặt kiều diễm hơi ửng hồng lên đáp lời.
Tô Tinh Bạch nhìn nụ cười hạnh phúc và ngượng ngùng tràn đầy của cô, không khỏi đôi mắt tối sầm lại, nhưng rất nhanh cũng thoải mái cười cười.
Thời Triệt hơi nhíu mày, rồi duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vân Vũ, kéo cô từ bên cạnh Tô Tinh Bạch vào lòng mình.
"Đúng vậy, tôi rất yêu vợ, chăm sóc vợ tôi rất tốt, vợ tôi cũng rất yêu tôi."
Hắn nói với giọng trầm thấp và vẻ mặt nghiêm túc, Vân Vũ thực sự muốn dở khóc dở cười, chiếc nhẫn hơi lạnh trên ngón tay vẫn còn đó, cô nghĩ họ đã kết hôn rồi mà hắn còn muốn ghen tuông cái gì chứ.
"Được được được.."
Tô Tinh Bạch bất đắc dĩ cười cười, rồi tiếp tục dẫn hai người họ đi vào.
Tô Tinh Bạch có thích Vân Vũ không? Giống như có mà cũng giống như không, kỳ thực ngay cả Tô Tinh Bạch cũng có chút không rõ ràng lắm, lúc đó hắn hôn mê tỉnh lại thấy Vân Vũ trong phòng, hắn có hảo cảm.
Bất quá nếu so với Thời Triệt, vậy thì không bằng, đó cũng là lần đầu tiên hắn gặp được tang thi sẽ không chủ động làm hại người.
Tô Tinh Bạch dẫn hai người họ vào một phòng y tế bên trong tòa nhà.
Thư Âm và Lâm Phóng đang ở bên trong, Lâm Phóng cắt đầu đinh, trông có vẻ càng bất cần hơn.
"Vân tiểu thư! Thời tiên sinh!"
Thư Âm với khí chất ổn trọng đeo kính nói với hai người họ, tóc cô bây giờ càng ngắn, chiều cao cũng tăng lên, trông chẳng khác nào một cô nàng tomboy.
Lâm Phóng mặc quân phục rằn ri, trông như người phụ trách đội ngũ trong căn cứ.
Mà Thư Âm thì mặc áo blouse trắng, phòng y tế này thiết bị hoàn thiện giống như bệnh viện trước mạt thế.
Hóa ra là vì Thư Âm trước mạt thế vốn là bác sĩ gia đình, bây giờ lại ôn lại y thuật, mở một phòng y tế trong căn cứ, chuyên khám bệnh cho mọi người.
"Không ngờ bây giờ tiện nghi trong căn cứ an toàn của các anh lại gần giông với trước mạt thế như vậy."
Vân Vũ có chút kinh ngạc mở miệng nói, nếu không phải vì bên ngoài căn cứ vẫn còn hàng rào sắt, cô thậm chí còn cảm thấy bên trong căn cứ trông không giống mạt thế.
Hơn nữa trên đường đến đây cô còn thấy căn cứ xây dựng cả trường học.
"Ít tranh đấu một chút, mọi người khỏe mạnh mới là quan trọng nhất, trong căn cứ đều là người sống sót an cư lạc nghiệp."
Tô Tinh Bạch hơi mang chút ý cười nói, rồi nửa đùa nửa thật nhìn về phía Vân Vũ nói tiếp:
"Hay là cô cũng chuyển về đây ở đi, chúng tôi sắp mở thêm nhiều tiện nghi giải trí nữa."
Vân Vũ theo bản năng nhìn về phía Thời Triệt bên cạnh, quả nhiên thấy đôi mắt màu xám xanh của hắn lộ ra vẻ u oán.
Vân Vũ đương nhiên là từ chối rồi, nói không chừng người nào đó bên cạnh nên muốn kháng nghị, đến lúc đó biết đâu nổi giận trực tiếp vác cô về nhà rồi "tương tương nhưỡng nhưỡng" một trận cũng nên.
Bữa tối cũng ăn cùng ba người Tô Tinh Bạch ở trong căn cứ, tại một phòng riêng trong tòa nhà, Tô Tinh Bạch cố ý sai người chuẩn bị rất nhiều món ngon.
Hiện tại trong căn cứ của họ cũng đã khai khẩn đất trồng trọt và nuôi gia cầm, nên vấn đề đồ ăn trước mắt đã được giải quyết, không cần lo lắng gì nữa.
Nhưng khi ăn cơm, Vân Vũ rõ ràng không có mấy hứng thú, chỉ ăn một ít rau dưa thanh đạm, ngay cả món giò heo thơm nức cô cũng không động đũa.
"Xem ra tay nghề đầu bếp căn cứ chúng ta vẫn không bằng Thời tiên sinh rồi, Vân tiểu thư ăn ít quá, lần sau nếu còn có cơ hội tôi nhất định sẽ học nấu cơm thật ngon để trổ tài cho cô xem!"
Lâm Phóng nuốt nước miếng nhận lấy chiếc giò heo to gặm, chiếc giò này vốn là họ cố ý chuẩn bị cho Vân Vũ, nhưng Vân Vũ không ăn được, Lâm Phóng lúc này mới có cơ hội vớt vát.
Bởi vì tuy đã nuôi gia cầm, nhưng dù sao cũng chỉ mới bắt đầu, thịt vẫn còn thiếu, nhưng họ vẫn muốn chiêu đãi Vân Vũ và Thời Triệt thật tốt.
"Không phải, vì A Vũ dạo này ăn uống không tốt lắm, không ăn được đồ quá dầu mỡ."
Thời Triệt thành thật trả lời, tuy rằng hắn cũng cảm thấy tay nghề nấu nướng của mình quả thật tốt hơn đầu bếp căn cứ bọn họ, vợ hắn vẫn thích nhất ăn những món hắn tự tay làm.
Vân Vũ cũng muốn ăn thịt cá, nhưng đồ dầu mỡ thật sự không nuốt nổi, khoảng thời gian này ở nhà đều là Thời Triệt thay đổi món mới, cô mới có thể ăn được nhiều hơn một chút.
Thời Triệt giơ tay vận dụng dị năng không gian, lòng bàn tay hắn rất nhanh xuất hiện một ly nước sấu tự tay hắn nấu mang đến.
Vân Vũ vô cùng thành thạo nhận lấy ly nước sấu, khẽ nhấp từng ngụm, những thứ chua chua cay cay kích thích vị giác như vậy cô mới cảm thấy ăn được.
"Chờ một chút.."
Thư Âm có chút chần chừ do dự mở miệng nói, rồi vội vàng đặt chiếc đũa trong tay xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Thời Triệt và Vân Vũ.
"Tôi cảm thấy Vân tiểu thư nên kiểm tra một chút.."
Không bao lâu sau, Thư Âm mặc áo blouse trắng ngồi trong phòng y tế, mặt lộ vẻ tươi cười nói:
"Thời tiên sinh chúc mừng anh, anh sắp làm bố rồi."
Thời Triệt vốn còn tưởng rằng mình không chăm sóc tốt cho vợ, khiến vợ hắn mắc bệnh nan y "không ăn uống", Thời Triệt nghe vậy thì mặt dại ra ngơ ngác cả người.