CHƯƠNG 60:
Trần Cảnh cân nhắc chuyển nhà và đổi công việc, hắn cũng không gạt Đại Ninh mà cùng cô nói chuyện.
Nghe được có thể rời khỏi hẻm tối, Đại Ninh là người vui mừng nhất, cô quen hưởng thụ, đã sớm không hài lòng phòng của Trần Liên Tinh rồi.
Đại Ninh sợ hắn tìm phòng vừa nhỏ vừa cũ, lập tức nhắc nhở: "Mặc dù em và anh trai ở cùng nhau, nhưng em không muốn ở phòng cũ!"
Trần Cảnh: "Ừ."
Hắn là người có hiệu suất làm việc rất cao, nói phải đổi công việc, tìm nhà, hai ngày nay đều chạy ở bên ngoài.
Buổi chiều ngày thứ ba, hắn nói với Đại Ninh đã tìm được nhà tốt, ngôi nhà ở nơi an toàn nhất trên một con phố khác, trên đó có một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây trống, trang hoàng rất tinh xảo. Đại Ninh cảm thấy không tồi, tuy rằng không lớn nhưng lại rất thoải mái, phòng ở mới tinh.
Đại Ninh chớp chớp mắt, trong lòng hoài nghi: "Anh trai, chúng ta có tiền sao?" Căn nhà kia ít nhất cũng phải hơn ba trăm vạn đi?
Trần Cảnh nói: "Đừng lo lắng."
Thấy hắn chắc chắn như vậy, Đại Ninh cũng không xen vào nữa, cô chỉ cần có nhà mới ở là tốt rồi, ở một nơi điều kiện kém cũng không thể hành động được.
Trần Cảnh còn đem tiền cô "kiếm" được trả lại cho cô.
Đại Ninh vui vẻ nói: "Vậy em mua váy nhé."
"Ừ."
Đại Ninh đếm đếm, phát hiện hai nghìn biến thành năm nghìn. Cái khác không nói, Trần Cảnh này là tên muội khống, đối với em gái thật là rất tốt.
Trần Cảnh chưa nói cho Đại Ninh biết công việc mới của hắn, cũng không vội đi làm, ngược lại đem việc chuyển nhà làm trước.
Đồ đạc của hắn và Đại Ninh đều không nhiều, trực tiếp qua ở là được.
Chuyển nhà là việc lớn, hắn ở trong hẻm tối đã nhiều năm, ít nhất cũng nên nói với bọn Lí Minh một tiếng. Buổi tối hôm đó, Trần Cảnh mời khách ăn cơm.
Mấy năm nay Trần Cảnh không thân thiết với người ở đây, nhưng một số người được hắn giúp đỡ, đều có quan hệ không tồi với hắn, thỉnh thoảng còn có thể giúp hắn chạy chân. Nghe nói Trần Cảnh sắp chuyển đến chỗ ở tốt, bọn họ đều sôi nổi đến chúc mừng.
Trần Cảnh cũng không mời bọn họ đi quán rượu, mà trực tiếp đưa bọn họ đến quán ăn.
Trong đó có hai chị em Lí Hồng Lí Minh, còn có anh trai xã hội đen của Lí Minh.
Bọn họ tuy rằng là kẻ vô tích sự, nhưng ai cũng không phải kẻ xấu, cũng rất nặng nghĩa khí. Nội tâm Lí Minh không ngừng chờ mong, không vì cái gì khác, chỉ muốn nhìn thấy đám người này ngượng mặt, khiến cho bọn họ không tin vào lời mình nói ngày đó, lát nữa khi bọn họ thấy Đại Ninh của nhà anh Cảnh, tròng mắt đều rớt xuống.
Để ăn mừng, hôm nay Đại Ninh mặc váy thắt lưng màu đỏ.
Cô ngồi xuống, những người khác còn chưa đến, Trần Cảnh sợ cô nhàm chán, đưa điện thoại của mình cho cô chơi.
Đại Ninh bấm mở màn hình, cùng Thanh Đoàn đánh cược: "Ngươi nói trong điện thoại Trần Cảnh có ảnh không?"
Thanh Đoàn chần chờ: "Có, có đi?"
Theo nó biết, đại bộ phận nam giới nhân loại, trong điện thoại nhiều ít cũng có một vài thứ.
"Ta đoán không có, không tin ngươi nhìn xem." Đại Ninh đem điện thoại Trần Cảnh lục lọi một lượt, quả nhiên không có gì, khiến Thanh Đoàn đóng cửa căn phòng nhỏ tối tăm.
Đại Ninh cảm thấy rất có ý tứ: "Ai dám tin chứ, Trần Cảnh là tên lãnh đạm."
Người đàn ông này trên cơ bản không có ảo tưởng gì đối với tình yêu, cũng không theo đuổi. Chí ít hiện tại, khát vọng của Trần Cảnh đối với tình cảm gia đình còn sâu sắc hơn cả tình yêu.
Bầy sói, con người, thậm chí thế giới này, cũng sẽ không làm Trần Cảnh sinh ra cảm giác thân thuộc. Cho nên Trần Cảnh cần một "em gái", cô liền cho hắn một "em gái".
Đại Ninh cầm điện thoại chơi game, cô chơi vui vẻ đến mức quên mất người bên cạnh mình là ai, quen thói lười biếng dựa vào người bên cạnh.
Cô theo bản năng muốn cùng người bên cạnh nói chuyện: "Triệu.."
Thanh Đoàn sợ mất mật, may mà Đại Ninh ý thức được lỡ lời, kịp thời thu hồi lời nói sắp nói ra.
Trần Cảnh rũ mắt nhìn qua, nhíu mày, hắn không xác định chính mình có phải nghe được một từ "Triệu" hay không.
Trước kia Trần Liên Tinh cũng không thân thiết với hắn, Đại Ninh dựa vào mình, Trần Cảnh có chút không được tự nhiên. Nhưng nhìn Đại Ninh chơi vui vẻ, hắn cũng không ngăn cản cô.
Dù sao mới làm anh trai người ta, quản này quản kia cũng không tốt.
Khi đám người sắp đến đây, hắn mới đem cơ thể nhỏ bé của Đại Ninh dựng thẳng lên.
Đại Ninh cầm điện thoại trả lại cho Trần Cảnh, cô nhìn chăm chú cánh cửa, một đám người chậm rãi đi đến, đủ loại kiểu tóc, khung cảnh hoành tráng kia khiến Thanh Đoàn phải mở to mắt.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, anh mời biệt đội tóc cầu vồng à?"
Trần Cảnh: "..."
Hắn nhìn qua cảm thấy thật đúng là rất giống, đám người kia cười nói đi đến, khi nhìn thấy Đại Ninh, tất cả đều không nhúc nhích giống như bức tượng.
Cố tình Đại Ninh còn làm loạn, cố ý cười với bọn họ.
Trong lòng Lí Minh đắc ý, vỗ vỗ người bên cạnh: "Nhập hồn, nhập hồn."
Đợi đến khi ngồi xuống, ở đây hơn mười đôi mắt, vẫn là không nhịn được lặng lẽ nhìn chằm chằm Đại Ninh. Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, đừng nói ngoài đời, ngay cả trên tivi còn chưa thấy đó!
Trần Cảnh đưa menu qua, mọi người lúc này mới nhớ tới là tới làm gì, cũng không khách khí, trực tiếp gọi đồ ăn, có người nhìn Đại Ninh, đánh bạo hỏi: "Anh Cảnh, anh đột nhiên muốn chuyển nhà, không phải chuẩn bị kết hôn chứ? Vị này chính là chị dâu nhỏ à?"
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh, muốn xem hắn nói như thế nào.
Trần Cảnh nâng mắt, mắt lạnh đảo qua bọn họ, Lí Minh vội vàng sửa đúng nói: "Nói bừa cái gì đấy, đây là em gái anh Cảnh, Trần Đại Đại!"
Đừng nhìn bọn họ côn đồ, nhưng nếu động vào Trần Liên Tinh, bọn họ căn bản không đủ để hắn đánh. Nếu là em gái, bọn họ liền không dám đùa cợt chuyện này, sôi nổi nói: "Nếu là em gái anh Cảnh thì sau này cũng chính là em gái chúng ta, nào, Đại Đại, các anh trai kính em một ly, về sau có việc gì, cứ việc tìm bọn anh!"
Bọn họ cái khác không có, nhưng thật ra có thể giữ thể diện cho cô.
Trái lại có người muốn hỏi Trần Cảnh có thiếu em rể không, đáng tiếc có tà tâm nhưng không có can đảm, đùa giỡn em gái Trần Cảnh không phải muốn chết chứ?
Đại Ninh cầm lấy ly, Trần Cảnh không cho cô uống rượu, đổ nước ngọt cho cô.
Đại Ninh không có ý kiến, cô cảm thấy nước ngọt uống ngon hơn rượu, vui vui vẻ vẻ cùng mọi người cụng ly.
Trần Cảnh không ngăn cản, hắn mang Đại Ninh đến gặp người, chính là hi vọng tất cả mọi người có thể che chở cho cô. Lúc trước hắn cũng muốn đưa Trần Liên Tinh đi gặp mặt mọi người, đáng tiếc Trần Liên Tinh rất coi thường đám côn đồ này.
Thanh Đoàn che mắt, cay mắt quá, Kỉ Đại Ninh thế mà gia nhập biệt đội tóc cầu vồng này, đảo mắt một cái liền có một đống "anh trai"!
Giới thiệu người xong, rốt cục bắt đầu ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh ăn quán ven đường, tràn đầy mới lạ, cô thích ngọt và cay, ở đây rất nhiều đồ cay, ăn siêu cấp thỏa mãn.
"Thì ra chỗ rẻ tiền có thể vui như vậy."
Thanh Đoàn nhắc nhở cô: "Những chỗ này có khi không sạch sẽ, cô ăn ít chút." Nếu không với thân thể được nuông chiều như cô, ăn ra vấn đề thì không xong rồi.
Tôm của cô rất nhanh đã mang ra, Đại Ninh muốn ăn, nhưng lại lười đụng tay. Cô kéo kéo Trần Cảnh, nũng nịu duyên dáng nói: "Anh trai, anh bóc cho em đi."
Trần Cảnh nuôi Trần Liên Tinh hai mươi năm, nhưng bởi Trần Liên Tinh chán ghét hắn nói lắp khó nghe, cho nên chưa bao giờ làm nũng.
Hắn dừng một chút, bóc tôm cho Đại Ninh.
Trần Cảnh đánh nhau thành thạo, nhưng động tác bóc tôm lại không thuần thục, cũng khá chậm, hắn cúi đầu nhìn Đại Ninh, vốn tưởng rằng cô sẽ không kiên nhẫn, không ngờ lại thấy một đôi mắt long lanh chờ mong.
Lần đầu tiên hắn ý thức được từ em gái này, là vừa nhỏ vừa mềm, còn mười phần đáng yêu.
Trong quá trình bóc tôm, đồ ngọt của Đại Ninh cũng được mang lên, cô ngậm túi sữa trứng, chống cằm, đôi mắt trông mong tiếp tục chăm chú nhìn Trần Cảnh bóc tôm.
Một bàn hán tử "tóc cầu vồng" bị cô manh đến tâm can run rẩy, trong lòng kêu gào.
Lí Hồng cực kì buồn cười.
Loại người như bọn họ, phần lớn các cô gái hoặc là xem thường hoặc là ra vẻ thanh cao, hoặc là phóng túng đến cực điểm, loại như Đại Ninh này quả thực giết người còn hiệu quả hơn máy chém.
Lí Hồng nhìn động tác bóc tôm không thuần thục của Trần Cảnh, luôn cảm thấy sẽ có một ngày, Trần Cảnh sẽ hối hận khi xác định thân phận của Đại Ninh là em gái.
Có người không hiểu tư vị tình yêu, nhưng một khi thật sự hiểu rồi, một khắc cảm nhận kia sẽ khiến hắn suốt đời khó quên, ngọt ngào lại đắng chát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Chỉ mong khi đó, Trần Cảnh còn kịp.
* * *
Cơm nước xong, Trần Cảnh dẫn Đại Ninh đi mua điện thoại mới.
Người như Trần Cảnh, một khi đã đồng ý cho người nào đó đi vào thế giới của hắn, hắn sẽ vô cùng hào phóng, vĩnh viễn không để cô thiệt thòi.
Một đoàn người tóc xanh tóc đỏ chậm rãi tiến vào cửa hàng điện thoại, nhân viên cửa hàng suýt nữa cho rằng sắp bị cướp.
Đoàn "tóc cầu vồng" nói: "Em gái Đại Đại, nhanh, chúng ta mau lập nhóm chat, sau này có việc em việc nhắn vào đây!"
Đại Ninh trở lại nhà mới, nhìn thấy ảnh chân dung wechat của biệt đội tóc cầu vồng, cười đến rung giường.
Cô đề nghị: "Đoàn ngốc, ngươi xem nhan sắc anh trai lông xanh này thế nào, hay là ngươi cũng đi nhuộm một quả đầu thế đi? Bây giờ ngươi rất nhạt nhòa đó."
Thanh Đoàn thẹn quá hóa giận nói: "Cô mới nhuộm xanh ấy!"
Nó vẫn là Đoàn nhỏ, mới không cần xanh. Chờ nó ăn no về nhà, nhất định có thể tìm được cô vợ xinh đẹp.
Đại Ninh đột nhiên nhớ ra cái gì, chạy tới phòng Trần Cảnh.
"Anh trai, anh trai!"
Trần Cảnh mở cửa phòng, cúi đầu liếc cô, muốn xem cô lại muốn làm trò gì.
"Điện thoại anh đâu?"
Trần Cảnh cầm điện thoại đưa cho cô, đàn ông không có tấm ảnh nào chính là rộng rãi.
Đại Ninh bấm vào ghi chú bạn tốt, quả nhiên nhìn thấy ba chữ "Trần Đại Đại" lạnh lùng nghiêm túc ở trong điên thoại hắn. Cô bĩu môi, ở dưới mí mắt hắn đổi thành "Tâm can bảo bối Đại Đại xinh đẹp vô địch".
Trần Cảnh nhìn cô một cái: .
Đại Ninh cảm thấy mĩ mãn, vui vẻ chạy về phòng.
Bỏ qua "xinh đẹp vô địch", dù sao cô đúng là rất xinh đẹp, ngón tay Trần Cảnh lướt nhẹ qua mấy chữ "Tâm can bảo bối", khuôn mặt có chút co giật.
Ở nhà mới đương nhiên thoải mái, Đại Ninh cảm thấy Trần Cảnh làm anh trai cũng không tệ lắm, ít nhất cũng hiểu được, nuôi cô phải dùng nhà tốt!
Dù sao hiên tại Trần Cảnh sẽ không vứt bỏ cô nữa, Đại Ninh ngủ một mạch đến mười một giờ sáng, Trần Cảnh ra ngoài một chuyến trở về, cô còn chưa ngủ dậy.
Chờ cô dụi mắt đi tới, Trần Cảnh nói: "Lại đây."
Cô ngồi xuống trước mặt Trần Cảnh, Trần Cảnh lấy bút ra viết __ "Còn nhớ mình là người nơi nào, năm nay bao nhiêu tuổi không?"
Đại Ninh lắc đầu.
Trần Cảnh trầm ngâm một lát, Đại Ninh không có căn cước, không có sổ hộ khẩu, đúng là một cái hàng lậu nhỏ.
Đầu tiên hắn phải làm sổ thất lạc cho cô.
Đại Ninh không quan tâm những thứ này, cô chống hai má: "Anh trai anh đoán em bao nhiêu tuổi?"
Má đào cô gái tô điểm chút hồng nhạt, mắt to long lanh.
Trần Cảnh: "Mười bảy."
"Đúng đúng, em mười bảy."
Thanh Đoàn cười ngất, Kỉ Đại Ninh còn muốn mặt không, ỷ vào ngủ say ba năm dung nhan không đổi mà muốn làm gì thì làm! Cho dù trước kia không có chuyện gì xảy ra, ngày đó Đại Ninh cũng sắp đủ mười tám tuổi rồi.
Hai má Đại Ninh vừa trắng vừa mềm, một bộ dạng ngây thơ rất không dọa người.
- _ "Hai ngày nữa anh nhờ người đưa em đi làm thân phận, tuổi của em, chắc học lớp 11, anh đi tìm trường học."
Đại Ninh: .
Thanh Đoàn: Hahahaha đúng là tạo nghiệp khó sống mà.
Đại Ninh nói: "Anh trai, em không đi học đâu, em cũng có thể kiếm tiền mà."
Trần Cảnh không đồng ý, tiếp tục viết: "Môi trường trường học rất tốt, em ở đó học tập, anh đi ra ngoài làm việc cũng yên tâm hơn."
Trần Cảnh căn bản không nhận ra Đại Ninh không thích đọc sách một chút nào.
Đại Ninh nhớ tới cái gì, miễn cưỡng nói: "Vâng."
Cô đi học còn có thế ra ngoài làm chuyện khác, muốn trốn Trần Cảnh làm cái gì cũng có lí do quang minh chính đại.
Trần Cảnh hỏi cô: "Muốn học trường như thế nào?"
Đại Ninh không chút do dự nói: "Đồng phục phải đẹp nhất! Con gái có thể được mặc váy."
Trần Cảnh không nói gì một lát: "Ừ, để anh tìm." Thật là yêu cầu kì ba, Trần Cảnh biết cô thông minh kì lạ, nhưng tiểu đáng thương ban đầu nhặt được, thật sự đang ở trước mặt sao?
Trần Cảnh đi làm thân phận tìm trường học cho Đại Ninh, Thanh Đoàn đề nghị nói: "Đại Ninh, Trần Cảnh và cô trao đổi chỉ luôn dùng bút. Nhưng rất nhiều người nói lắp, có thể thông qua tập luyện, khôi phục bình thường. Trần Cảnh rất ít khi nói chuyện với người khác, một mặt là dây thanh quản bị thương, mặt khác, mọi người đều không có kiên nhẫn đó. Cô có thể trợ giúp hắn tập luyện, nói không chừng hắn có thể khôi phục bình thường."
Ánh mặt trời chiếu đến, Đại Ninh trở mình.
"Ta thèm vào tốn sức, cho dù hắn nói lắp cả đời, có quan hệ gì với ta chứ."
Thanh Đoàn thở dài, nó thầm nghĩ, vận khí của Triệu Tự cho cô nhiều như vậy, cũng không thể thay đổi cô, lãnh tâm lãnh phế như vậy a.
Nếu ngày nào đó gặp lại Triệu Tự sẽ như thế nào chứ?
Nghe được có thể rời khỏi hẻm tối, Đại Ninh là người vui mừng nhất, cô quen hưởng thụ, đã sớm không hài lòng phòng của Trần Liên Tinh rồi.
Đại Ninh sợ hắn tìm phòng vừa nhỏ vừa cũ, lập tức nhắc nhở: "Mặc dù em và anh trai ở cùng nhau, nhưng em không muốn ở phòng cũ!"
Trần Cảnh: "Ừ."
Hắn là người có hiệu suất làm việc rất cao, nói phải đổi công việc, tìm nhà, hai ngày nay đều chạy ở bên ngoài.
Buổi chiều ngày thứ ba, hắn nói với Đại Ninh đã tìm được nhà tốt, ngôi nhà ở nơi an toàn nhất trên một con phố khác, trên đó có một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây trống, trang hoàng rất tinh xảo. Đại Ninh cảm thấy không tồi, tuy rằng không lớn nhưng lại rất thoải mái, phòng ở mới tinh.
Đại Ninh chớp chớp mắt, trong lòng hoài nghi: "Anh trai, chúng ta có tiền sao?" Căn nhà kia ít nhất cũng phải hơn ba trăm vạn đi?
Trần Cảnh nói: "Đừng lo lắng."
Thấy hắn chắc chắn như vậy, Đại Ninh cũng không xen vào nữa, cô chỉ cần có nhà mới ở là tốt rồi, ở một nơi điều kiện kém cũng không thể hành động được.
Trần Cảnh còn đem tiền cô "kiếm" được trả lại cho cô.
Đại Ninh vui vẻ nói: "Vậy em mua váy nhé."
"Ừ."
Đại Ninh đếm đếm, phát hiện hai nghìn biến thành năm nghìn. Cái khác không nói, Trần Cảnh này là tên muội khống, đối với em gái thật là rất tốt.
Trần Cảnh chưa nói cho Đại Ninh biết công việc mới của hắn, cũng không vội đi làm, ngược lại đem việc chuyển nhà làm trước.
Đồ đạc của hắn và Đại Ninh đều không nhiều, trực tiếp qua ở là được.
Chuyển nhà là việc lớn, hắn ở trong hẻm tối đã nhiều năm, ít nhất cũng nên nói với bọn Lí Minh một tiếng. Buổi tối hôm đó, Trần Cảnh mời khách ăn cơm.
Mấy năm nay Trần Cảnh không thân thiết với người ở đây, nhưng một số người được hắn giúp đỡ, đều có quan hệ không tồi với hắn, thỉnh thoảng còn có thể giúp hắn chạy chân. Nghe nói Trần Cảnh sắp chuyển đến chỗ ở tốt, bọn họ đều sôi nổi đến chúc mừng.
Trần Cảnh cũng không mời bọn họ đi quán rượu, mà trực tiếp đưa bọn họ đến quán ăn.
Trong đó có hai chị em Lí Hồng Lí Minh, còn có anh trai xã hội đen của Lí Minh.
Bọn họ tuy rằng là kẻ vô tích sự, nhưng ai cũng không phải kẻ xấu, cũng rất nặng nghĩa khí. Nội tâm Lí Minh không ngừng chờ mong, không vì cái gì khác, chỉ muốn nhìn thấy đám người này ngượng mặt, khiến cho bọn họ không tin vào lời mình nói ngày đó, lát nữa khi bọn họ thấy Đại Ninh của nhà anh Cảnh, tròng mắt đều rớt xuống.
Để ăn mừng, hôm nay Đại Ninh mặc váy thắt lưng màu đỏ.
Cô ngồi xuống, những người khác còn chưa đến, Trần Cảnh sợ cô nhàm chán, đưa điện thoại của mình cho cô chơi.
Đại Ninh bấm mở màn hình, cùng Thanh Đoàn đánh cược: "Ngươi nói trong điện thoại Trần Cảnh có ảnh không?"
Thanh Đoàn chần chờ: "Có, có đi?"
Theo nó biết, đại bộ phận nam giới nhân loại, trong điện thoại nhiều ít cũng có một vài thứ.
"Ta đoán không có, không tin ngươi nhìn xem." Đại Ninh đem điện thoại Trần Cảnh lục lọi một lượt, quả nhiên không có gì, khiến Thanh Đoàn đóng cửa căn phòng nhỏ tối tăm.
Đại Ninh cảm thấy rất có ý tứ: "Ai dám tin chứ, Trần Cảnh là tên lãnh đạm."
Người đàn ông này trên cơ bản không có ảo tưởng gì đối với tình yêu, cũng không theo đuổi. Chí ít hiện tại, khát vọng của Trần Cảnh đối với tình cảm gia đình còn sâu sắc hơn cả tình yêu.
Bầy sói, con người, thậm chí thế giới này, cũng sẽ không làm Trần Cảnh sinh ra cảm giác thân thuộc. Cho nên Trần Cảnh cần một "em gái", cô liền cho hắn một "em gái".
Đại Ninh cầm điện thoại chơi game, cô chơi vui vẻ đến mức quên mất người bên cạnh mình là ai, quen thói lười biếng dựa vào người bên cạnh.
Cô theo bản năng muốn cùng người bên cạnh nói chuyện: "Triệu.."
Thanh Đoàn sợ mất mật, may mà Đại Ninh ý thức được lỡ lời, kịp thời thu hồi lời nói sắp nói ra.
Trần Cảnh rũ mắt nhìn qua, nhíu mày, hắn không xác định chính mình có phải nghe được một từ "Triệu" hay không.
Trước kia Trần Liên Tinh cũng không thân thiết với hắn, Đại Ninh dựa vào mình, Trần Cảnh có chút không được tự nhiên. Nhưng nhìn Đại Ninh chơi vui vẻ, hắn cũng không ngăn cản cô.
Dù sao mới làm anh trai người ta, quản này quản kia cũng không tốt.
Khi đám người sắp đến đây, hắn mới đem cơ thể nhỏ bé của Đại Ninh dựng thẳng lên.
Đại Ninh cầm điện thoại trả lại cho Trần Cảnh, cô nhìn chăm chú cánh cửa, một đám người chậm rãi đi đến, đủ loại kiểu tóc, khung cảnh hoành tráng kia khiến Thanh Đoàn phải mở to mắt.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, anh mời biệt đội tóc cầu vồng à?"
Trần Cảnh: "..."
Hắn nhìn qua cảm thấy thật đúng là rất giống, đám người kia cười nói đi đến, khi nhìn thấy Đại Ninh, tất cả đều không nhúc nhích giống như bức tượng.
Cố tình Đại Ninh còn làm loạn, cố ý cười với bọn họ.
Trong lòng Lí Minh đắc ý, vỗ vỗ người bên cạnh: "Nhập hồn, nhập hồn."
Đợi đến khi ngồi xuống, ở đây hơn mười đôi mắt, vẫn là không nhịn được lặng lẽ nhìn chằm chằm Đại Ninh. Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, đừng nói ngoài đời, ngay cả trên tivi còn chưa thấy đó!
Trần Cảnh đưa menu qua, mọi người lúc này mới nhớ tới là tới làm gì, cũng không khách khí, trực tiếp gọi đồ ăn, có người nhìn Đại Ninh, đánh bạo hỏi: "Anh Cảnh, anh đột nhiên muốn chuyển nhà, không phải chuẩn bị kết hôn chứ? Vị này chính là chị dâu nhỏ à?"
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn Trần Cảnh, muốn xem hắn nói như thế nào.
Trần Cảnh nâng mắt, mắt lạnh đảo qua bọn họ, Lí Minh vội vàng sửa đúng nói: "Nói bừa cái gì đấy, đây là em gái anh Cảnh, Trần Đại Đại!"
Đừng nhìn bọn họ côn đồ, nhưng nếu động vào Trần Liên Tinh, bọn họ căn bản không đủ để hắn đánh. Nếu là em gái, bọn họ liền không dám đùa cợt chuyện này, sôi nổi nói: "Nếu là em gái anh Cảnh thì sau này cũng chính là em gái chúng ta, nào, Đại Đại, các anh trai kính em một ly, về sau có việc gì, cứ việc tìm bọn anh!"
Bọn họ cái khác không có, nhưng thật ra có thể giữ thể diện cho cô.
Trái lại có người muốn hỏi Trần Cảnh có thiếu em rể không, đáng tiếc có tà tâm nhưng không có can đảm, đùa giỡn em gái Trần Cảnh không phải muốn chết chứ?
Đại Ninh cầm lấy ly, Trần Cảnh không cho cô uống rượu, đổ nước ngọt cho cô.
Đại Ninh không có ý kiến, cô cảm thấy nước ngọt uống ngon hơn rượu, vui vui vẻ vẻ cùng mọi người cụng ly.
Trần Cảnh không ngăn cản, hắn mang Đại Ninh đến gặp người, chính là hi vọng tất cả mọi người có thể che chở cho cô. Lúc trước hắn cũng muốn đưa Trần Liên Tinh đi gặp mặt mọi người, đáng tiếc Trần Liên Tinh rất coi thường đám côn đồ này.
Thanh Đoàn che mắt, cay mắt quá, Kỉ Đại Ninh thế mà gia nhập biệt đội tóc cầu vồng này, đảo mắt một cái liền có một đống "anh trai"!
Giới thiệu người xong, rốt cục bắt đầu ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh ăn quán ven đường, tràn đầy mới lạ, cô thích ngọt và cay, ở đây rất nhiều đồ cay, ăn siêu cấp thỏa mãn.
"Thì ra chỗ rẻ tiền có thể vui như vậy."
Thanh Đoàn nhắc nhở cô: "Những chỗ này có khi không sạch sẽ, cô ăn ít chút." Nếu không với thân thể được nuông chiều như cô, ăn ra vấn đề thì không xong rồi.
Tôm của cô rất nhanh đã mang ra, Đại Ninh muốn ăn, nhưng lại lười đụng tay. Cô kéo kéo Trần Cảnh, nũng nịu duyên dáng nói: "Anh trai, anh bóc cho em đi."
Trần Cảnh nuôi Trần Liên Tinh hai mươi năm, nhưng bởi Trần Liên Tinh chán ghét hắn nói lắp khó nghe, cho nên chưa bao giờ làm nũng.
Hắn dừng một chút, bóc tôm cho Đại Ninh.
Trần Cảnh đánh nhau thành thạo, nhưng động tác bóc tôm lại không thuần thục, cũng khá chậm, hắn cúi đầu nhìn Đại Ninh, vốn tưởng rằng cô sẽ không kiên nhẫn, không ngờ lại thấy một đôi mắt long lanh chờ mong.
Lần đầu tiên hắn ý thức được từ em gái này, là vừa nhỏ vừa mềm, còn mười phần đáng yêu.
Trong quá trình bóc tôm, đồ ngọt của Đại Ninh cũng được mang lên, cô ngậm túi sữa trứng, chống cằm, đôi mắt trông mong tiếp tục chăm chú nhìn Trần Cảnh bóc tôm.
Một bàn hán tử "tóc cầu vồng" bị cô manh đến tâm can run rẩy, trong lòng kêu gào.
Lí Hồng cực kì buồn cười.
Loại người như bọn họ, phần lớn các cô gái hoặc là xem thường hoặc là ra vẻ thanh cao, hoặc là phóng túng đến cực điểm, loại như Đại Ninh này quả thực giết người còn hiệu quả hơn máy chém.
Lí Hồng nhìn động tác bóc tôm không thuần thục của Trần Cảnh, luôn cảm thấy sẽ có một ngày, Trần Cảnh sẽ hối hận khi xác định thân phận của Đại Ninh là em gái.
Có người không hiểu tư vị tình yêu, nhưng một khi thật sự hiểu rồi, một khắc cảm nhận kia sẽ khiến hắn suốt đời khó quên, ngọt ngào lại đắng chát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Chỉ mong khi đó, Trần Cảnh còn kịp.
* * *
Cơm nước xong, Trần Cảnh dẫn Đại Ninh đi mua điện thoại mới.
Người như Trần Cảnh, một khi đã đồng ý cho người nào đó đi vào thế giới của hắn, hắn sẽ vô cùng hào phóng, vĩnh viễn không để cô thiệt thòi.
Một đoàn người tóc xanh tóc đỏ chậm rãi tiến vào cửa hàng điện thoại, nhân viên cửa hàng suýt nữa cho rằng sắp bị cướp.
Đoàn "tóc cầu vồng" nói: "Em gái Đại Đại, nhanh, chúng ta mau lập nhóm chat, sau này có việc em việc nhắn vào đây!"
Đại Ninh trở lại nhà mới, nhìn thấy ảnh chân dung wechat của biệt đội tóc cầu vồng, cười đến rung giường.
Cô đề nghị: "Đoàn ngốc, ngươi xem nhan sắc anh trai lông xanh này thế nào, hay là ngươi cũng đi nhuộm một quả đầu thế đi? Bây giờ ngươi rất nhạt nhòa đó."
Thanh Đoàn thẹn quá hóa giận nói: "Cô mới nhuộm xanh ấy!"
Nó vẫn là Đoàn nhỏ, mới không cần xanh. Chờ nó ăn no về nhà, nhất định có thể tìm được cô vợ xinh đẹp.
Đại Ninh đột nhiên nhớ ra cái gì, chạy tới phòng Trần Cảnh.
"Anh trai, anh trai!"
Trần Cảnh mở cửa phòng, cúi đầu liếc cô, muốn xem cô lại muốn làm trò gì.
"Điện thoại anh đâu?"
Trần Cảnh cầm điện thoại đưa cho cô, đàn ông không có tấm ảnh nào chính là rộng rãi.
Đại Ninh bấm vào ghi chú bạn tốt, quả nhiên nhìn thấy ba chữ "Trần Đại Đại" lạnh lùng nghiêm túc ở trong điên thoại hắn. Cô bĩu môi, ở dưới mí mắt hắn đổi thành "Tâm can bảo bối Đại Đại xinh đẹp vô địch".
Trần Cảnh nhìn cô một cái: .
Đại Ninh cảm thấy mĩ mãn, vui vẻ chạy về phòng.
Bỏ qua "xinh đẹp vô địch", dù sao cô đúng là rất xinh đẹp, ngón tay Trần Cảnh lướt nhẹ qua mấy chữ "Tâm can bảo bối", khuôn mặt có chút co giật.
Ở nhà mới đương nhiên thoải mái, Đại Ninh cảm thấy Trần Cảnh làm anh trai cũng không tệ lắm, ít nhất cũng hiểu được, nuôi cô phải dùng nhà tốt!
Dù sao hiên tại Trần Cảnh sẽ không vứt bỏ cô nữa, Đại Ninh ngủ một mạch đến mười một giờ sáng, Trần Cảnh ra ngoài một chuyến trở về, cô còn chưa ngủ dậy.
Chờ cô dụi mắt đi tới, Trần Cảnh nói: "Lại đây."
Cô ngồi xuống trước mặt Trần Cảnh, Trần Cảnh lấy bút ra viết __ "Còn nhớ mình là người nơi nào, năm nay bao nhiêu tuổi không?"
Đại Ninh lắc đầu.
Trần Cảnh trầm ngâm một lát, Đại Ninh không có căn cước, không có sổ hộ khẩu, đúng là một cái hàng lậu nhỏ.
Đầu tiên hắn phải làm sổ thất lạc cho cô.
Đại Ninh không quan tâm những thứ này, cô chống hai má: "Anh trai anh đoán em bao nhiêu tuổi?"
Má đào cô gái tô điểm chút hồng nhạt, mắt to long lanh.
Trần Cảnh: "Mười bảy."
"Đúng đúng, em mười bảy."
Thanh Đoàn cười ngất, Kỉ Đại Ninh còn muốn mặt không, ỷ vào ngủ say ba năm dung nhan không đổi mà muốn làm gì thì làm! Cho dù trước kia không có chuyện gì xảy ra, ngày đó Đại Ninh cũng sắp đủ mười tám tuổi rồi.
Hai má Đại Ninh vừa trắng vừa mềm, một bộ dạng ngây thơ rất không dọa người.
- _ "Hai ngày nữa anh nhờ người đưa em đi làm thân phận, tuổi của em, chắc học lớp 11, anh đi tìm trường học."
Đại Ninh: .
Thanh Đoàn: Hahahaha đúng là tạo nghiệp khó sống mà.
Đại Ninh nói: "Anh trai, em không đi học đâu, em cũng có thể kiếm tiền mà."
Trần Cảnh không đồng ý, tiếp tục viết: "Môi trường trường học rất tốt, em ở đó học tập, anh đi ra ngoài làm việc cũng yên tâm hơn."
Trần Cảnh căn bản không nhận ra Đại Ninh không thích đọc sách một chút nào.
Đại Ninh nhớ tới cái gì, miễn cưỡng nói: "Vâng."
Cô đi học còn có thế ra ngoài làm chuyện khác, muốn trốn Trần Cảnh làm cái gì cũng có lí do quang minh chính đại.
Trần Cảnh hỏi cô: "Muốn học trường như thế nào?"
Đại Ninh không chút do dự nói: "Đồng phục phải đẹp nhất! Con gái có thể được mặc váy."
Trần Cảnh không nói gì một lát: "Ừ, để anh tìm." Thật là yêu cầu kì ba, Trần Cảnh biết cô thông minh kì lạ, nhưng tiểu đáng thương ban đầu nhặt được, thật sự đang ở trước mặt sao?
Trần Cảnh đi làm thân phận tìm trường học cho Đại Ninh, Thanh Đoàn đề nghị nói: "Đại Ninh, Trần Cảnh và cô trao đổi chỉ luôn dùng bút. Nhưng rất nhiều người nói lắp, có thể thông qua tập luyện, khôi phục bình thường. Trần Cảnh rất ít khi nói chuyện với người khác, một mặt là dây thanh quản bị thương, mặt khác, mọi người đều không có kiên nhẫn đó. Cô có thể trợ giúp hắn tập luyện, nói không chừng hắn có thể khôi phục bình thường."
Ánh mặt trời chiếu đến, Đại Ninh trở mình.
"Ta thèm vào tốn sức, cho dù hắn nói lắp cả đời, có quan hệ gì với ta chứ."
Thanh Đoàn thở dài, nó thầm nghĩ, vận khí của Triệu Tự cho cô nhiều như vậy, cũng không thể thay đổi cô, lãnh tâm lãnh phế như vậy a.
Nếu ngày nào đó gặp lại Triệu Tự sẽ như thế nào chứ?