CHƯƠNG 30: Nhất kiến chung tình (1)
Trang phu nhân nghe xong yêu cầu của con trai, rất dụng tâm chuẩn bị một đôi giày mềm mại lại xinh đẹp, tính cách bà êm dịu lại không kiêu căng, tự mình cầm giày đem cho cô gái trong xe.
Vốn tưởng rằng là cô gái từ trong sơn thôn, đến khi vừa nhìn thấy Kỉ Đại Ninh, Trang phu nhân liền biết mình đã đoán sai rồi.
Đều là con cái do gia đình phú quý dưỡng ra, cô gái trước mắt so với bà còn cao quý hơn. Nhìn qua tuổi cô cũng không lớn, đôi mắt long lanh, bộ váy trên người là hàng giới hạn, đúng lúc cô cũng đang đánh giá chình mình.
Trang phu nhân cười cười: "Dì là mẹ của Hoành Tu, dì mang giày đến cho cháu."
Đại Ninh nhận lấy, phát hiện là một đôi giày kiểu dáng đơn giản màu trắng sữa, cô liếc mắt một cái liền thấy thích, vì thế điềm nhiên nói: "Ánh mắt dì thật tốt."
Cô ít khi nói lời cảm ơn, nhưng được cái miệng ngọt làm cho người ta càng cảm thấy vui sướng.
Trang phu nhân nói: "Cháu thích là tốt rồi, thử xem có vừa hay không."
Đại Ninh đi giày, cuối cùng cũng được giải phóng từ trong xe, vui vẻ hỏi: "Chúng ta sắp ăn cơm tối sao?"
Trang phu nhân thấy cô ngây thơ hoạt bát, nhớ tới cháu gái của mình, trong lòng liền mềm xuống: "Đúng vậy, Kỉ tiểu thư muốn ăn gì không? Dì sẽ gọi cho cháu."
Đại Ninh nghe vậy, không chút khách khí kể tên vài món ăn.
Trang phu nhân ghi nhớ, bà nhìn Triệu Tự phong thái hiên ngang ở xa xa đang cùng huyện trưởng Trang nới chuyện phiếm, không khỏi tò mò hỏi Đại Ninh: "Cháu cùng cậu Triệu là quan hệ gì vậy?"
Đại Ninh nghĩ nghĩ: "Không có quan hệ gì hết."
Trang phu nhân có vài phần kinh ngạc, nghe con trai nói Triệu Tự rất quan tâm đại tiểu thư, vốn tưởng rằng quan hệ của hai người không đơn giản, không nghĩ tới đều là do mình tự nghĩ như vậy. Trong lòng bà có chút tính toán, khoác lấy cánh tay đại tiểu thư, dẫn cô đi vào nhà hàng.
Lúc cơm tối, nhóm thôn dân ngồi trước bàn vô cùng không thoải mái, bọn họ sống tại vùng quê nhỏ, gặp được huyện trưởng còn khó, nói gì đến ăn cơm cùng bàn?
Triệu Tự lại vô cùng thong dong, huyện trưởng Trang thưởng thức năng lực của anh, phát hiện ý nghĩ của chàng trai trẻ đi ra từ thôn nhỏ này rất độc đáo, nhịn không được cùng anh nói vài câu, không nghĩ tới càng nói chuyện càng cảm thấy hợp ý.
Trang Hoành Tu có vẻ đặc biệt vui vẻ: "Con đã nói anh Triệu rất lợi hại mà."
Ít nhất cả huyện Hoàn không ai dám cam đoan nói không mất người nào mà có thể bắt được đám người Thân Đồ Thiệp.
Nhà Thân Đồ Thiệp tội ác chồng chất, lần này bị phán bắn chết còn không hết tội.
Cùng huyện trưởng nói chuyện, Triệu Tự phân tâm nhìn Đại Ninh, nhìn cô rất thoải mái, ngồi cạnh Trang phu nhân, chỉ huy phục vụ lấy nước trái cây cho cô.
Ngược lại, Đỗ Điềm rất khó chịu, trải qua một ngày, mùi trong miệng cô ta cuối cùng cũng nhạt đi, nhưng chỉ cần mở miệng thì vẫn ngửi được mùi. Vì hình tượng, Đỗ Điềm chỉ có thể nhịn không ăn cơm, bảo trì tười cười ôn nhu. Đỗ Điềm thấy Triệu Tự bắt đầu đi lên con đường thành công, càng không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cho anh.
Huyện trưởng kể cho Triệu Tự ngọn nguồn sự việc: "Thân Đồ Thiệp là tội phạm truy nã được cảnh sát huyện Hoàn chúng tôi treo thưởng, cũng là tội phạm treo thưởng cao nhất từ trước tới nay. Số tiền ban bố ra càng ngày càng tăng, tôi nhớ rõ hiện tại hẳn là có một trăm vạn."
Triệu Tự nghe thấy con số này, trong lòng có chút giật mình, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ gật gật đầu.
Cơm ăn được một nửa, thì từ bên ngoài một cô gái mặc đồ hàng hiệu đi tới. Diện mạo cô ta có chút diễm lệ, thấy cô, Trang Hoành Tu gọi: "Chị họ."
Chị họ của Trang Hoành Tu tên là Lam Dung Dung.
Lam Dung Dung vui mừng nói: "Hoành Tu, em thật sự đã bình an trở về rồi!"
Trang Hoành Tu gật gật đầu, thái độ không mặn không nhạt, không quá xa cách nhưng cũng không thân mật.
Trang phu nhân lại rất vui vẻ: "Dung Dung, lại đây ngồi đi."
Nghe thấy cái tên "Dung Dung" này, Đại Ninh không có phản ứng, sắc mặt Đỗ Điềm lại khẽ biến, gắt gao nhìn chằm chằm Lam Dung Dung.
Thanh Đoàn nhanh chóng giải thích cho Đại Ninh: "Trong nguyên tác, Lam Dung Dung thích nam chủ Triệu Tự, giúp anh ta không ít việc, dùng lời của nhân loại các cô mà nói thì chính là hồng nhan tri kỉ."
Cứ là văn nam chủ liền yêu thích loại văn phong này, một khi nam chủ gặp khó khăn, lại không thiếu người vội vàng giúp đỡ anh ta. Xem ra nội dung vở kịch từ khi áp giải Thân Đồ Thiệp đã chính thức bắt đầu.
Đại Ninh nhìn theo, quả nhiên ánh mắt Lam Dung Dung đã dính ở trên người Triệu Tự, ở đây nhiều người như vậy, đẹp nhất là Đại Ninh, có địa vị nhất là huyện trưởng Trang, nhưng Lam Dung Dung chỉ nháy mắt đã nhìn ra Triệu Tự, mà cũng chỉ nhìn thấy mỗi Triệu Tự. Rốt cuộc Đại Ninh cũng cảm thấy được chính mình đang ở trong một quyển sách nam chủ.
Lam Dung Dung: "Vị này là.."
Trang phu nhân vội vàng giới thiệu Triệu Tự với Lam Dung Dung, Lam Dung Dung lịch sự cười cười: "Thì ra là người cứu Hoành Tu."
Sóng mắt cô ta lưu chuyển, tươi cười khéo léo, Đỗ Điềm thấy thế sắc mặt liền khó coi, gắt gao nắm chặt tay.
Triệu Tự gật đầu: "Xin chào Lam tiểu thư."
Đại Ninh chống cằm, thích thú xem kịch hay. Nhìn Đỗ Điềm tức giận, cô liền vui vẻ.
Nếu nghiêm túc mà nói, cô cũng không để ý Triệu Tự yêu ai, chỉ cần không phải là Đỗ Điềm, là Lam Dung Dung cũng được.
Triệu Tự cảm thấy được tầm mắt của Đại Ninh, cách cái bàn xa xa nhìn cô một cái.
Bữa cơm này rất nhanh đã kết thúc, Lam Dung Dung nói: "Mọi người đến thật đúng lúc, buổi tối hôm nay huyện Hoàn chúng tôi có ngày lễ truyền thống, cúng ông táo, chúc mừng thu hoạch vụ thu, ngoài ra còn có múa lân, trưng bày giấy cắt hoa, vô cùng náo nhiệt, vừa lúc tôi cũng rảnh rỗi, có thể dẫn mọi người đi xem."
Triệu Tự đang định từ chối, mắt Đại Ninh sáng lên nói: "Được nha, được nha! Tôi muốn xem, cô dẫn tôi đi đi."
Lam Dung Dung nghe cô nói, cuối cùng mới dời ánh mắt trên người Triệu Tự, nhìn về phía cô gái xinh đẹp nhất ở đây.
Lam Dung Dung có dụng ý khác, chủ ý không phải dẫn Đại Ninh đi chơi, cô ta đối với Triệu Tự nhất kiến chung tình, nhưng nếu Đại Ninh đã nói như vậy, cô ta không đáp ứng cũng không được, vì thế cười đồng ý: "Được thôi."
Triệu Tự cảnh cáo nói: "Kỉ Đại Ninh."
Đại Ninh còn lâu mới nghe anh: "Tôi đến huyện Hoàn là bởi vì nghe nói nơi này chơi rất vui." Lễ hội đặc biệt nhiều, đồ ăn cũng rất ngon.
Huyện trưởng Trang nhìn không ra sóng ngầm nổi lên giữa mấy người, nhiệt tình nói: "Huyện Hoàn rất náo nhiệt, mọi người trẻ tuổi có hứng thú, có thể đi xem cũng tốt."
Hỏi thôn dân muốn đi hay không, mấy người đàn ông vội vàng lắc đầu. Dĩ nhiên bọn họ vô cùng mất tự nhiên, chỉ muốn về nhà.
Cơm nước xong, Đại Ninh lôi kéo Lam Dung Dung: "Đi đi, chúng ta đi thôi."
Lam Dung Dung muốn đến thuyết phục Triệu Tự, Triệu Tự nhíu mày, không biết làm sao với Đại Ninh. Không nhìn thấy cô thì sợ cô lạc mất, nhưng nhìn thấy lại làm cho người ta buồn bực.
Cô không thể an phận một ngày được sao?
Không thấy bọn Lưu Xuyên nghe thấy có lễ hội vẫn ở trong khách sạn do huyện trưởng Trang an bài sao.
Đại Ninh nhớ tới cái gì, lại chạy về, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫy tay với Triệu Tự: "Tôi không mang tiền, anh cho tôi đi."
Triệu Tự nghiêm mặt, thản nhiên nói: "Tôi cũng không có, vậy thì, cô đừng chạy loạn nữa."
Đại Ninh nhăn nhăn cái mũi, rất bất mãn: "Đồ nghèo."
Cô không có tiền nhưng vẫn kiên trì muốn đi, quay đầu đuổi theo Lam Dung Dung, Triệu Tự do dự nhiều lần vẫn là không thể không để ý đến cô, đuổi theo hai cô gái.
Vốn tưởng rằng là cô gái từ trong sơn thôn, đến khi vừa nhìn thấy Kỉ Đại Ninh, Trang phu nhân liền biết mình đã đoán sai rồi.
Đều là con cái do gia đình phú quý dưỡng ra, cô gái trước mắt so với bà còn cao quý hơn. Nhìn qua tuổi cô cũng không lớn, đôi mắt long lanh, bộ váy trên người là hàng giới hạn, đúng lúc cô cũng đang đánh giá chình mình.
Trang phu nhân cười cười: "Dì là mẹ của Hoành Tu, dì mang giày đến cho cháu."
Đại Ninh nhận lấy, phát hiện là một đôi giày kiểu dáng đơn giản màu trắng sữa, cô liếc mắt một cái liền thấy thích, vì thế điềm nhiên nói: "Ánh mắt dì thật tốt."
Cô ít khi nói lời cảm ơn, nhưng được cái miệng ngọt làm cho người ta càng cảm thấy vui sướng.
Trang phu nhân nói: "Cháu thích là tốt rồi, thử xem có vừa hay không."
Đại Ninh đi giày, cuối cùng cũng được giải phóng từ trong xe, vui vẻ hỏi: "Chúng ta sắp ăn cơm tối sao?"
Trang phu nhân thấy cô ngây thơ hoạt bát, nhớ tới cháu gái của mình, trong lòng liền mềm xuống: "Đúng vậy, Kỉ tiểu thư muốn ăn gì không? Dì sẽ gọi cho cháu."
Đại Ninh nghe vậy, không chút khách khí kể tên vài món ăn.
Trang phu nhân ghi nhớ, bà nhìn Triệu Tự phong thái hiên ngang ở xa xa đang cùng huyện trưởng Trang nới chuyện phiếm, không khỏi tò mò hỏi Đại Ninh: "Cháu cùng cậu Triệu là quan hệ gì vậy?"
Đại Ninh nghĩ nghĩ: "Không có quan hệ gì hết."
Trang phu nhân có vài phần kinh ngạc, nghe con trai nói Triệu Tự rất quan tâm đại tiểu thư, vốn tưởng rằng quan hệ của hai người không đơn giản, không nghĩ tới đều là do mình tự nghĩ như vậy. Trong lòng bà có chút tính toán, khoác lấy cánh tay đại tiểu thư, dẫn cô đi vào nhà hàng.
Lúc cơm tối, nhóm thôn dân ngồi trước bàn vô cùng không thoải mái, bọn họ sống tại vùng quê nhỏ, gặp được huyện trưởng còn khó, nói gì đến ăn cơm cùng bàn?
Triệu Tự lại vô cùng thong dong, huyện trưởng Trang thưởng thức năng lực của anh, phát hiện ý nghĩ của chàng trai trẻ đi ra từ thôn nhỏ này rất độc đáo, nhịn không được cùng anh nói vài câu, không nghĩ tới càng nói chuyện càng cảm thấy hợp ý.
Trang Hoành Tu có vẻ đặc biệt vui vẻ: "Con đã nói anh Triệu rất lợi hại mà."
Ít nhất cả huyện Hoàn không ai dám cam đoan nói không mất người nào mà có thể bắt được đám người Thân Đồ Thiệp.
Nhà Thân Đồ Thiệp tội ác chồng chất, lần này bị phán bắn chết còn không hết tội.
Cùng huyện trưởng nói chuyện, Triệu Tự phân tâm nhìn Đại Ninh, nhìn cô rất thoải mái, ngồi cạnh Trang phu nhân, chỉ huy phục vụ lấy nước trái cây cho cô.
Ngược lại, Đỗ Điềm rất khó chịu, trải qua một ngày, mùi trong miệng cô ta cuối cùng cũng nhạt đi, nhưng chỉ cần mở miệng thì vẫn ngửi được mùi. Vì hình tượng, Đỗ Điềm chỉ có thể nhịn không ăn cơm, bảo trì tười cười ôn nhu. Đỗ Điềm thấy Triệu Tự bắt đầu đi lên con đường thành công, càng không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha cho anh.
Huyện trưởng kể cho Triệu Tự ngọn nguồn sự việc: "Thân Đồ Thiệp là tội phạm truy nã được cảnh sát huyện Hoàn chúng tôi treo thưởng, cũng là tội phạm treo thưởng cao nhất từ trước tới nay. Số tiền ban bố ra càng ngày càng tăng, tôi nhớ rõ hiện tại hẳn là có một trăm vạn."
Triệu Tự nghe thấy con số này, trong lòng có chút giật mình, nhưng trên mặt không biểu lộ gì, chỉ gật gật đầu.
Cơm ăn được một nửa, thì từ bên ngoài một cô gái mặc đồ hàng hiệu đi tới. Diện mạo cô ta có chút diễm lệ, thấy cô, Trang Hoành Tu gọi: "Chị họ."
Chị họ của Trang Hoành Tu tên là Lam Dung Dung.
Lam Dung Dung vui mừng nói: "Hoành Tu, em thật sự đã bình an trở về rồi!"
Trang Hoành Tu gật gật đầu, thái độ không mặn không nhạt, không quá xa cách nhưng cũng không thân mật.
Trang phu nhân lại rất vui vẻ: "Dung Dung, lại đây ngồi đi."
Nghe thấy cái tên "Dung Dung" này, Đại Ninh không có phản ứng, sắc mặt Đỗ Điềm lại khẽ biến, gắt gao nhìn chằm chằm Lam Dung Dung.
Thanh Đoàn nhanh chóng giải thích cho Đại Ninh: "Trong nguyên tác, Lam Dung Dung thích nam chủ Triệu Tự, giúp anh ta không ít việc, dùng lời của nhân loại các cô mà nói thì chính là hồng nhan tri kỉ."
Cứ là văn nam chủ liền yêu thích loại văn phong này, một khi nam chủ gặp khó khăn, lại không thiếu người vội vàng giúp đỡ anh ta. Xem ra nội dung vở kịch từ khi áp giải Thân Đồ Thiệp đã chính thức bắt đầu.
Đại Ninh nhìn theo, quả nhiên ánh mắt Lam Dung Dung đã dính ở trên người Triệu Tự, ở đây nhiều người như vậy, đẹp nhất là Đại Ninh, có địa vị nhất là huyện trưởng Trang, nhưng Lam Dung Dung chỉ nháy mắt đã nhìn ra Triệu Tự, mà cũng chỉ nhìn thấy mỗi Triệu Tự. Rốt cuộc Đại Ninh cũng cảm thấy được chính mình đang ở trong một quyển sách nam chủ.
Lam Dung Dung: "Vị này là.."
Trang phu nhân vội vàng giới thiệu Triệu Tự với Lam Dung Dung, Lam Dung Dung lịch sự cười cười: "Thì ra là người cứu Hoành Tu."
Sóng mắt cô ta lưu chuyển, tươi cười khéo léo, Đỗ Điềm thấy thế sắc mặt liền khó coi, gắt gao nắm chặt tay.
Triệu Tự gật đầu: "Xin chào Lam tiểu thư."
Đại Ninh chống cằm, thích thú xem kịch hay. Nhìn Đỗ Điềm tức giận, cô liền vui vẻ.
Nếu nghiêm túc mà nói, cô cũng không để ý Triệu Tự yêu ai, chỉ cần không phải là Đỗ Điềm, là Lam Dung Dung cũng được.
Triệu Tự cảm thấy được tầm mắt của Đại Ninh, cách cái bàn xa xa nhìn cô một cái.
Bữa cơm này rất nhanh đã kết thúc, Lam Dung Dung nói: "Mọi người đến thật đúng lúc, buổi tối hôm nay huyện Hoàn chúng tôi có ngày lễ truyền thống, cúng ông táo, chúc mừng thu hoạch vụ thu, ngoài ra còn có múa lân, trưng bày giấy cắt hoa, vô cùng náo nhiệt, vừa lúc tôi cũng rảnh rỗi, có thể dẫn mọi người đi xem."
Triệu Tự đang định từ chối, mắt Đại Ninh sáng lên nói: "Được nha, được nha! Tôi muốn xem, cô dẫn tôi đi đi."
Lam Dung Dung nghe cô nói, cuối cùng mới dời ánh mắt trên người Triệu Tự, nhìn về phía cô gái xinh đẹp nhất ở đây.
Lam Dung Dung có dụng ý khác, chủ ý không phải dẫn Đại Ninh đi chơi, cô ta đối với Triệu Tự nhất kiến chung tình, nhưng nếu Đại Ninh đã nói như vậy, cô ta không đáp ứng cũng không được, vì thế cười đồng ý: "Được thôi."
Triệu Tự cảnh cáo nói: "Kỉ Đại Ninh."
Đại Ninh còn lâu mới nghe anh: "Tôi đến huyện Hoàn là bởi vì nghe nói nơi này chơi rất vui." Lễ hội đặc biệt nhiều, đồ ăn cũng rất ngon.
Huyện trưởng Trang nhìn không ra sóng ngầm nổi lên giữa mấy người, nhiệt tình nói: "Huyện Hoàn rất náo nhiệt, mọi người trẻ tuổi có hứng thú, có thể đi xem cũng tốt."
Hỏi thôn dân muốn đi hay không, mấy người đàn ông vội vàng lắc đầu. Dĩ nhiên bọn họ vô cùng mất tự nhiên, chỉ muốn về nhà.
Cơm nước xong, Đại Ninh lôi kéo Lam Dung Dung: "Đi đi, chúng ta đi thôi."
Lam Dung Dung muốn đến thuyết phục Triệu Tự, Triệu Tự nhíu mày, không biết làm sao với Đại Ninh. Không nhìn thấy cô thì sợ cô lạc mất, nhưng nhìn thấy lại làm cho người ta buồn bực.
Cô không thể an phận một ngày được sao?
Không thấy bọn Lưu Xuyên nghe thấy có lễ hội vẫn ở trong khách sạn do huyện trưởng Trang an bài sao.
Đại Ninh nhớ tới cái gì, lại chạy về, giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫy tay với Triệu Tự: "Tôi không mang tiền, anh cho tôi đi."
Triệu Tự nghiêm mặt, thản nhiên nói: "Tôi cũng không có, vậy thì, cô đừng chạy loạn nữa."
Đại Ninh nhăn nhăn cái mũi, rất bất mãn: "Đồ nghèo."
Cô không có tiền nhưng vẫn kiên trì muốn đi, quay đầu đuổi theo Lam Dung Dung, Triệu Tự do dự nhiều lần vẫn là không thể không để ý đến cô, đuổi theo hai cô gái.