CHƯƠNG 10: Bởi vì sợ chết
Ngày hôm sau Đại Ninh tỉnh lại, đối diện với đôi con ngươi đen láy của Triệu Tự, cô dụi dụi mắt: "Buổi sáng tốt lành."
Triệu Tự không tốt một chút nào, cả người cứng nhắc, mồ hôi trên người ẩm ướt làm quần áo dính lại.
Chân trời dần lộ ra, đại tiểu thư ngồi xuống, không vừa lòng oán giận nói: "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon."
Triệu Tự cười lạnh một tiếng, lúc này cũng không muốn nói đạo lí cùng cô, cầm lấy chăn đệm trong lồng ngực ném ra, đi đến cầm ấm nước uống.
Trên người anh vừa đau đớn lại vừa cứng ngắc, động tác rót nước cũng không thể tự nhiên, Triệu Tự cũng không hỏi Đại Ninh uống không, uống xong nước anh đi ra ngoài.
Người trong thôn chào hỏi với anh, anh gật đầu, cùng bọn họ chào hỏi.
Tối hôm qua Đỗ Điềm trằn trọc, giờ phút này rốt cuộc thấy Triệu Tự, phát hiện chàng trai mệt mỏi, cô ta vội vàng ôn nhu quan tâm: "Anh Triệu Tự, em thấy tinh thần anh không tốt lắm, anh có việc gì sao?"
Triệu Tự lắc đầu: "Không có việc gì."
Đỗ Điềm: "Mẹ em làm điểm tâm mang đến đây, có rất nhiều, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Triệu Tự từ chối: "Không cần, lát nữa Triệu Bình sẽ mang cho anh."
Thỉnh thoảng hàng xóm lui tới giúp đỡ nhau một chút anh có thể nhận, nhưng nếu hơn thế Triệu Tự tuyệt đối không cho phép, Đỗ Điềm là một cô gái trẻ, chính anh cũng là một chàng trai độc thân, nếu truyền ra sẽ không tốt cho thanh danh của Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm nghe vậy cười cười, không miễn cưỡng. Cô ta tươi cười dịu dàng, nhìn rất ôn nhu.
Triệu Tự đi bộ vài vòng hoạt động gân cốt, cảm thấy đỡ hơn nhiều, lúc này anh mới trở lại chỗ nhà mình phơi lúa.
Vừa vặn là, chú Tiền biết được đại tiểu thư chạy tới sân phơi, sáng sớm ông đã vội vàng tới thăm viên ngọc được yêu quý trong nhà giàu này.
Triệu Tự nghe thấy cô ủy ủy khuất khuất làm nũng với chú Tiền.
"Chú Tiền, nơi này rất nhiều rất nhiều muỗi, buổi tối còn nóng, chú xem trên người tôi chỗ nào cũng bị cắn. Đất cứng quá đi, toàn thân tôi đều đau."
Chú Tiền đau lòng chết đi được.
"Ôi, để chú Tiền nhìn xem, nốt muỗi cắn lớn như vậy! Đại tiểu thư nhịn một chút, tôi bảo Trương Vĩnh Phong cho người tìm thuốc mỡ, đại tiểu thư nhà chúng ta chịu khổ rồi, chúng ta về sau đừng tới đây nha."
Đại Ninh gật đầu: "Ừ!"
Triệu Tự tựa vào cái cây bên cạnh, khóe miệng giật giật. Anh thẳng thắn cảm thấy được việc mình chiều theo Kỉ Đại Ninh cả đêm thật là ngốc bức.
Chú Tiền đi cùng hai vệ sĩ, trên tay cầm chậu, khăn mặt sạch sẽ cùng bình nước ấm. Một người đổ nước, để đại tiểu thư rửa mặt. Một người đưa bàn chải đánh răng cùng cốc nước, ngay cả kem đánh răng đều đã bóp xong.
Triệu Tự nhắm mắt làm ngơ, đi đến một dòng suối gần đó múc nước rửa mặt.
Anh trở về thấy Đại Ninh đang ngồi xếp bằng chuẩn bị ăn sáng.
Cỗ mùi thơm kia bao phủ sân phơi nhỏ, toàn bộ thôn dân đều nuốt nước miếng, ánh mắt đăm đăm nhìn Đại Ninh ăn cơm.
Thôn nhỏ nghèo khổ, đã bao giờ thấy qua người phú quý như đại tiểu thư trên thế gian? Cô ăn đồ ăn ngon, rất nhiều người cả đời cũng chưa được thử qua.
Đại Ninh ăn rất ngon lành, nghiễm nhiên không biết chính mình tạo ra rất nhiều ảnh hưởng, chú Tiền ở một bên chờ đại tiểu thư ăn xong.
"..."
Triệu Tự cảm thấy đại tiểu thư thật sự thiếu giáo dục.
Đại Ninh thấy anh trở về, không hài lòng khi buổi sáng anh không nói mà đi, đối mặt với sự oán giận của cô, thái độ của Triệu Tự hẳn phải như chú Tiền.
Nhưng anh không rên một tiếng.
Vốn Đại Ninh còn tính toán chia cho anh hai cái bánh bao, dù sao cô ăn cũng không hết, bây giờ ngược lại, đại tiểu thư mang thù ngay cả nước bánh bao cũng không muốn cho anh uống một ngụm.
Triệu Tự mặt không chút thay đổi nói: "Kỉ Đại Ninh, lần sau cô đừng ăn trước mặt mọi người ở đây. Lòng người cách bụng, bộ dáng này của cô, giống như tuyên bố cổ vũ người ta đến đoạt lấy."
Đại Ninh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc anh một cái.
"Sẽ không đâu, tới một người vệ sĩ nhà tôi đánh chết một người, đến một đôi đánh chết một đôi." Cô đã quen với việc lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn cướp đồ của tôi sao? Chính anh tự suy nghĩ một chút đi!"
Triệu Tự không thể nhịn được nữa, vươn tay ở trên gương mặt trắng nõn của cô hung hăng véo một cái.
Đại Ninh ngốc một lúc lâu, một đôi mắt mèo tràn ngập khiếp sợ.
Số mệnh chi tử bọn họ không sợ chết sao? Chú Tiền đang ở ngay đây, Triệu Tự cũng dám động thủ với cô!
Triệu Tự kìm chế nhăn mày, lạnh lùng nói: "Đã sớm muốn thu thập cô."
Đại Ninh nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn chú Tiền: "Đánh chết anh ta cho tôi!"
Chú Tiền: .
Ông thấy não mình phình lên, trên thực tế, chú Tiền cũng không phải tên ngốc, thôn dân ở đây bởi vì nghèo khó cùng đói khát, đại đa số đều ăn không ngon, còn có số ít ăn không đủ no.
Đại tiểu thư nhà bọn họ cho người ta cảm giác ai đoạt được cô sẽ rất sung sướng.
Loại đói khát này, ánh mắt lạnh như băng mà chết lặng, làm cho chú Tiền hết hồn, sau khi Triệu Tự chỉ điểm, chú Tiền mới ý thức được tính nghiêm trọng.
Bọn họ tuy rằng lợi hại, nhưng chỉ có bốn người, Trần Tiểu Lị xem như không tính, thêm Trương Vĩnh Phong cùng chính ông, cũng mới có sáu người.
Cho dù trong tay bọn họ có côn điện lực sát thương cực lớn cũng không phòng bị được thôn dân của một thôn. Ngay từ đầu nhóm thôn dân không dám làm bậy, nếu đại tiểu thư ở lâu, nói không chừng sẽ phát sinh cái gì.
Trong lòng chú Tiền trầm xuống, cũng thấp giọng nói bên tai đại tiểu thư: "Triệu Tự nói đúng, đại tiểu thư, chúng ta phải thu liễm lại."
Thanh Đoàn trong đầu Đại Ninh đã muốn tuyệt vọng nằm thẳng cẳng.
Nó làm sao lại quên? Làm một quyển sách trọng tâm là nhân vật, Kỉ Đại Ninh rất khó thoát ra khỏi hình tượng nhân vật đã định- kiêu căng, tự đại, keo kiệt, ích kỉ.
Đại Ninh che lại khuôn mặt bị véo đỏ, cô vân vê hai má, tròng mắt chuyển động.
"Được thôi, được thôi! Không ăn thì không ăn."
Thanh Đoàn trở mình, lại cảm thấy còn có chút hi vọng.
~ít nhất Kỉ Đại Ninh da mặt dày, co được dãn được! Cho dù cô có thể chuẩn bị sau này tính sổ.
Triệu Tự lặng lẽ nhìn cô.
Đại Ninh ghé sát gương mặt vào, cười hì hì nói: "Tôi biết anh tốt với tôi, Triệu Tự anh thật tốt, anh đừng tức giận nha."
Cô chọc chọc má bên kia của mình, phi thường không có giới hạn: "Lúc nãy xúc cảm tốt không, bằng không anh lại xoa xoa?"
Hai má mềm mại, giống như má em bé.
Triệu Tự nhìn cô một lúc lâu, đem cô kéo ra. Anh thấp giọng nói với chú Tiền: "Nếu mọi người còn muốn ở lại, tốt nhất lại dẫn theo một nhóm người tới đây uy hiếp. Nhưng tôi đề nghị là nên mau chóng rời đi. Thôn Hạnh Hoa không phải là địa phương tốt, mọi người ở đây nhiều ngày cũng rõ ràng, nơi này cằn cỗi, không có tín hiệu, cũng không có chỗ giải trí, ở đây thêm cũng không có ý nghĩa."
Chú Tiền nhìn về phía Đại Ninh
Đại Ninh gật đầu, nói: "Chú Tiền, chú tìm thêm người đến đây đi."
Chú Tiền không nghĩ tới đại tiểu thư cố chấp như vậy, cô vẫn quyết định ở lại, ông đành phải đáp ứng. Ông vội vàng đem điểm tâm đại tiểu thư không ăn hết cất đi.
Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Triệu Bình cũng đã đến đưa cơm cho Triệu Tự.
Hắn nhìn thấy một đám người này, có chút sợ nhưng vẫn kiên trì gọi: "Anh."
Triệu Tự nói: "Tiểu Bình, em ở đây trông một lúc, anh trở về tắm rửa thay quần áo một cái rồi đến thay em." Bị đại tiểu thư lăn lộn một đêm, anh phải trở về tắm rửa, ban ngày để Triệu Bình trông lúa trong chốc lát cũng không việc gì.
"Vâng."
Đại Ninh đi theo Triệu Tự trở về, nhìn bóng lưng anh, năm ngón tay tạo thành nắm đấm nhỏ, hướng bóng lưng anh giơ lên.
Cô nghiêm túc nghĩ lại vấn đề kia, vì cái gì mình chết sớm, Triệu Tự mệnh ti tiện như vậy nhưng cuối cùng lại sống thoải mái.
Số mệnh chi tử được gọi là số mệnh chi tử đúng là có đạo lí.
Cô dự định trước hết sẽ nghe lời, cô luôn cảm thấy đi theo con rùa từng trải này có thể sống lâu. Chờ ngày nào đó không cần anh ta, sinh mệnh cũng không gặp nguy hiểm, cô lại chậm rãi trừng trị anh ta.
Đại Ninh quyết định lúc trở về sẽ viết một quyển nhật kí ghi thù, viết lên tất cả khuyết điểm của Triệu Tự.
Triệu Tự không biết cô ở sau lưng mình tính toán cái gì, anh trở về trước nhìn cha mẹ, cùng bọn họ nói nói mấy câu, sau đó đi về phía sau sân đổ nước giếng tắm.
Chàng trai tuổi trẻ thân thể rắn chắc, cũng không sợ lạnh, chỉ cảm thấy thoải mái, chờ khi tắm xong đi ra đã thấy đại tiểu thư ngồi trong nhà chính cùng Triệu An An, thần kinh anh lần nữa căng chặt.
Trong miệng Triệu An An bị nhét một cái bánh trứng, tội nghiệp nhìn anh trai.
Triệu Tự nhanh chóng giữ chặt cổ tay Đại Ninh, chất vấn cô: "Cô đang làm gì? Tôi không phải đã nói rồi sao? Cách em tôi xa một chút, tôi cảnh cáo cô đừng.."
Đại Ninh tay nhanh mắt lẹ, dễ như trở bàn tay nhét một miếng tôm chiên vàng vào trong miệng anh.
Hương vị từ trong miệng Triệu Tự tản ra, anh theo bản năng định nhổ ra. Nhưng từ nhỏ đã được giáo dục không thể lãng phí thức ăn, anh khắc chế tức giận khi nhìn thấy Đại Ninh, đem thứ trong miệng nuốt xuống.
Đầu lưỡi cảm nhận được một hương vị tốt đẹp trước nay chưa từng có, dù Triệu Tự tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, đồ ăn trong miệng là thứ ăn ngon nhất kể từ khi lớn lên.
Triệu An An nhỏ giọng nói: "Anh cả, đại tiểu thư không có bắt nạt em, chị ấy đang cho em ăn."
Cô bé cũng biết không nên ăn, nhưng đại tiểu thư động thủ chưa bào giờ nói qua quá trình, đem một cái lại một cái điểm tâm nhét vào miệng cô bé, cô bé không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc.
Đại Ninh cho tới bây giờ đều ăn một mình, đây vẫn là lần đầu tiên, cô lấy đồ ăn chia cho em gái anh.
Đại Ninh chờ Triệu An An nói xong, nháy mắt nhập diễn, cô nước mắt lưng tròng chỉ trích Triệu Tự: "Tôi cho con bé xấu xí này ăn, anh còn hung dữ với tôi!"
Triệu Tự thấp giọng nói: "Thật xin lỗi." Anh cũng lười sửa đúng lại cái biệt hiệu mà Đại Ninh đặt lung tung cho em gái mình.
Đại Ninh vươn cổ tay, nức nở nói: "Tay người ta đều bị anh cầm đau rồi!"
Triệu Tự mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Là tôi không đúng, cô muốn thế nào?"
Đại Ninh nói: "Tôi cho con bé xấu xí ăn nhiều đồ ăn như vậy, anh cũng ăn, nếu hai người đều ăn đồ của tôi, chúng ta chính là người cùng thuyền, trước khi chú Tiền tìm người đến, anh phải bảo vệ tôi!"
Môi Triệu Tự giật giật: "Đã biết."
Thì ra lăn lộn lâu như vậy là sợ chết.
Đại Ninh nhận được lời hứa hẹn của anh, nháy mắt lại trở nên vui vẻ, làm sao còn nửa điểm đáng thương cùng ủy khuất kia nữa, cô vui vẻ chạy đi, cao giọng nói: "Chú Tiền, tôi phải tắm rửa, chú mau bảo người nấu nước."
Triệu Tự rũ mắt, nhịn cười xoa xoa đầu em gái.
* * *
Triệu Tự sợ Đại Ninh đêm nay còn muốn cùng anh đi sân phơi, nếu đêm nay Đại Ninh lại đi, phỏng chừng sẽ đem giường mang đến, đến lúc đó người vây xem lại càng nhiều.
May mà hôm nay đã là ngày thứ ba, vì ngăn chặn loại tình huống này phát sinh, Triệu Tự quyết định ban ngày lại phơi nắng một ngày, sau đó đem toàn bộ lúa chuyển về, buổi tối không cần đi sân phơi.
Đỗ Điềm trong lòng nôn nóng, cô ta nhận trông lúa ba buổi tối, ban đêm núi nhiều muỗi, cô ta ngủ một chút cũng không ngon, người xung quanh còn ngáy.
Mấu chốt là, trừ buổi tối đầu tiên cô ta cùng Triệu Tự trao đổi vài bài tiếng Anh, những điều khác cái gì cũng không thảo luận được, đúng là tiền mất tật mang.
Đỗ Điềm hít sâu một hơi, nói chính mình không được tức giận. Kỉ Đại Ninh sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, cô ta chờ đến ngày đó là được.
Triệu Tự không nghĩ tới, mới cất xong lúa, buổi tối trời đã mưa. Ở sân phơi thôn dân hoang mang rối loạn che lúa, nhịn không được kêu một tiếng xui xẻo.
Vốn nghĩ muốn phơi thêm một hai ngày, ai ngờ trời đột nhiên mưa như vậy.
Ngày hôm sau mưa cũng không dừng, có lẽ mùa mưa đang đến ngọn núi này.
Đại Ninh thật vui vẻ, cô đắc ý nói: "Triệu Tự, anh xem tôi đến nhà anh, vận khí nhà anh liền tốt lên nha!"
Thật là cái gì cũng có thể hướng chính mình nhận công.
Triệu Tự trong lòng buồn cười, thật đúng là bởi đại tiểu thư tinh ranh này, anh mới cất lúa sớm, lời này theo phương diện nào đó mà nói, thật ra cũng đúng.
Trời mưa anh không tiện ra ngoài, theo lẽ thường, anh sẽ ở nhà dạy em trai em gái đọc sách.
Triệu Tự thông suốt, hiểu được nếu cả đời ở trong núi lớn sẽ không tìm được đường ra cho cả nhà, anh cần tiền chữa bệnh cho cha mẹ, còn muốn cho em trai em gái trải qua một cuộc sống thật tốt.
Đổi lại là người khác thì sớm đã đặt chủ ý lên Đại Ninh, nhưng Triệu Tự không nghĩ như vậy.
Thứ nhất tính cách Đại Ninh ích kỉ kiêu ngạo không đáng tin cậy, thứ hai anh biết dựa vào chính mình mới đi được lâu dài. Đại tiểu thư một ngày nào đó sẽ rời đi, khi đó anh sẽ như trước cùng người nhà tiếp tục trải qua những ngày như trước.
Cho nên gần đây đại tiểu thư tâm tình tốt, ngẫu nhiên cho em trai em gái ăn, anh cũng sẽ bình tĩnh kéo Triệu Bình cùng Triệu An An đi, bảo đại tiểu thư đừng làm loạn.
Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ đến tiết kiệm lại rất khó.
Anh sẽ không để em trai em gái lại ăn đồ ăn của cô, anh không phải thằng đàn ông ăn cơm mềm, cũng không cần những món ăn đó của đại tiểu thư.
Hai đứa trẻ cũng hết sức nghe lời, anh trai không cho, bọn trẻ đóng chặt miệng, cũng không nhớ thương nữa.
Đại Ninh cảm thấy đối tốt với người nhà này không có ý nghĩa.
Cô hiện tại nhàm chán, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng dứt khoát xem Triệu Tự giảng bài cho Triệu Bình Triệu An An, nói không chừng cô còn có thể tìm được cái chơi.
Ở giữa hai đứa nhóc gầy gầy đen đen, lập tức có thêm một nhan sắc thịnh thế.
Đôi mắt cô so với Triệu An An và Triệu Bình còn to hơn tròn hơn.
Triệu Tự không biết vì sao nhớ tới đêm đó ở sân phơi, cô khoe khoang nói cô cái gì cũng biết. Thật sự những từ đơn đó, cô cũng không biết được mấy từ đi?
Cô gái không nghe lời như vậy, mà ở trường học học tập tốt mới là lạ, đại tiểu thư không đem toàn bộ bạn học khi dễ một lần đã là tốt rồi.
Một khi tiếp thu thiết lập học tra của Đại Ninh rồi, Triệu Tự nhìn lại cô, đột nhiên cảm thấy cô gái có đôi mắt tròn, mái tóc quăn ngồi giữa hai cái bạn học này, kì thật cũng không làm người chán ghét như vậy.
Triệu Tự không tốt một chút nào, cả người cứng nhắc, mồ hôi trên người ẩm ướt làm quần áo dính lại.
Chân trời dần lộ ra, đại tiểu thư ngồi xuống, không vừa lòng oán giận nói: "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon."
Triệu Tự cười lạnh một tiếng, lúc này cũng không muốn nói đạo lí cùng cô, cầm lấy chăn đệm trong lồng ngực ném ra, đi đến cầm ấm nước uống.
Trên người anh vừa đau đớn lại vừa cứng ngắc, động tác rót nước cũng không thể tự nhiên, Triệu Tự cũng không hỏi Đại Ninh uống không, uống xong nước anh đi ra ngoài.
Người trong thôn chào hỏi với anh, anh gật đầu, cùng bọn họ chào hỏi.
Tối hôm qua Đỗ Điềm trằn trọc, giờ phút này rốt cuộc thấy Triệu Tự, phát hiện chàng trai mệt mỏi, cô ta vội vàng ôn nhu quan tâm: "Anh Triệu Tự, em thấy tinh thần anh không tốt lắm, anh có việc gì sao?"
Triệu Tự lắc đầu: "Không có việc gì."
Đỗ Điềm: "Mẹ em làm điểm tâm mang đến đây, có rất nhiều, chúng ta cùng nhau ăn đi."
Triệu Tự từ chối: "Không cần, lát nữa Triệu Bình sẽ mang cho anh."
Thỉnh thoảng hàng xóm lui tới giúp đỡ nhau một chút anh có thể nhận, nhưng nếu hơn thế Triệu Tự tuyệt đối không cho phép, Đỗ Điềm là một cô gái trẻ, chính anh cũng là một chàng trai độc thân, nếu truyền ra sẽ không tốt cho thanh danh của Đỗ Điềm.
Đỗ Điềm nghe vậy cười cười, không miễn cưỡng. Cô ta tươi cười dịu dàng, nhìn rất ôn nhu.
Triệu Tự đi bộ vài vòng hoạt động gân cốt, cảm thấy đỡ hơn nhiều, lúc này anh mới trở lại chỗ nhà mình phơi lúa.
Vừa vặn là, chú Tiền biết được đại tiểu thư chạy tới sân phơi, sáng sớm ông đã vội vàng tới thăm viên ngọc được yêu quý trong nhà giàu này.
Triệu Tự nghe thấy cô ủy ủy khuất khuất làm nũng với chú Tiền.
"Chú Tiền, nơi này rất nhiều rất nhiều muỗi, buổi tối còn nóng, chú xem trên người tôi chỗ nào cũng bị cắn. Đất cứng quá đi, toàn thân tôi đều đau."
Chú Tiền đau lòng chết đi được.
"Ôi, để chú Tiền nhìn xem, nốt muỗi cắn lớn như vậy! Đại tiểu thư nhịn một chút, tôi bảo Trương Vĩnh Phong cho người tìm thuốc mỡ, đại tiểu thư nhà chúng ta chịu khổ rồi, chúng ta về sau đừng tới đây nha."
Đại Ninh gật đầu: "Ừ!"
Triệu Tự tựa vào cái cây bên cạnh, khóe miệng giật giật. Anh thẳng thắn cảm thấy được việc mình chiều theo Kỉ Đại Ninh cả đêm thật là ngốc bức.
Chú Tiền đi cùng hai vệ sĩ, trên tay cầm chậu, khăn mặt sạch sẽ cùng bình nước ấm. Một người đổ nước, để đại tiểu thư rửa mặt. Một người đưa bàn chải đánh răng cùng cốc nước, ngay cả kem đánh răng đều đã bóp xong.
Triệu Tự nhắm mắt làm ngơ, đi đến một dòng suối gần đó múc nước rửa mặt.
Anh trở về thấy Đại Ninh đang ngồi xếp bằng chuẩn bị ăn sáng.
Cỗ mùi thơm kia bao phủ sân phơi nhỏ, toàn bộ thôn dân đều nuốt nước miếng, ánh mắt đăm đăm nhìn Đại Ninh ăn cơm.
Thôn nhỏ nghèo khổ, đã bao giờ thấy qua người phú quý như đại tiểu thư trên thế gian? Cô ăn đồ ăn ngon, rất nhiều người cả đời cũng chưa được thử qua.
Đại Ninh ăn rất ngon lành, nghiễm nhiên không biết chính mình tạo ra rất nhiều ảnh hưởng, chú Tiền ở một bên chờ đại tiểu thư ăn xong.
"..."
Triệu Tự cảm thấy đại tiểu thư thật sự thiếu giáo dục.
Đại Ninh thấy anh trở về, không hài lòng khi buổi sáng anh không nói mà đi, đối mặt với sự oán giận của cô, thái độ của Triệu Tự hẳn phải như chú Tiền.
Nhưng anh không rên một tiếng.
Vốn Đại Ninh còn tính toán chia cho anh hai cái bánh bao, dù sao cô ăn cũng không hết, bây giờ ngược lại, đại tiểu thư mang thù ngay cả nước bánh bao cũng không muốn cho anh uống một ngụm.
Triệu Tự mặt không chút thay đổi nói: "Kỉ Đại Ninh, lần sau cô đừng ăn trước mặt mọi người ở đây. Lòng người cách bụng, bộ dáng này của cô, giống như tuyên bố cổ vũ người ta đến đoạt lấy."
Đại Ninh dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc liếc anh một cái.
"Sẽ không đâu, tới một người vệ sĩ nhà tôi đánh chết một người, đến một đôi đánh chết một đôi." Cô đã quen với việc lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn cướp đồ của tôi sao? Chính anh tự suy nghĩ một chút đi!"
Triệu Tự không thể nhịn được nữa, vươn tay ở trên gương mặt trắng nõn của cô hung hăng véo một cái.
Đại Ninh ngốc một lúc lâu, một đôi mắt mèo tràn ngập khiếp sợ.
Số mệnh chi tử bọn họ không sợ chết sao? Chú Tiền đang ở ngay đây, Triệu Tự cũng dám động thủ với cô!
Triệu Tự kìm chế nhăn mày, lạnh lùng nói: "Đã sớm muốn thu thập cô."
Đại Ninh nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn chú Tiền: "Đánh chết anh ta cho tôi!"
Chú Tiền: .
Ông thấy não mình phình lên, trên thực tế, chú Tiền cũng không phải tên ngốc, thôn dân ở đây bởi vì nghèo khó cùng đói khát, đại đa số đều ăn không ngon, còn có số ít ăn không đủ no.
Đại tiểu thư nhà bọn họ cho người ta cảm giác ai đoạt được cô sẽ rất sung sướng.
Loại đói khát này, ánh mắt lạnh như băng mà chết lặng, làm cho chú Tiền hết hồn, sau khi Triệu Tự chỉ điểm, chú Tiền mới ý thức được tính nghiêm trọng.
Bọn họ tuy rằng lợi hại, nhưng chỉ có bốn người, Trần Tiểu Lị xem như không tính, thêm Trương Vĩnh Phong cùng chính ông, cũng mới có sáu người.
Cho dù trong tay bọn họ có côn điện lực sát thương cực lớn cũng không phòng bị được thôn dân của một thôn. Ngay từ đầu nhóm thôn dân không dám làm bậy, nếu đại tiểu thư ở lâu, nói không chừng sẽ phát sinh cái gì.
Trong lòng chú Tiền trầm xuống, cũng thấp giọng nói bên tai đại tiểu thư: "Triệu Tự nói đúng, đại tiểu thư, chúng ta phải thu liễm lại."
Thanh Đoàn trong đầu Đại Ninh đã muốn tuyệt vọng nằm thẳng cẳng.
Nó làm sao lại quên? Làm một quyển sách trọng tâm là nhân vật, Kỉ Đại Ninh rất khó thoát ra khỏi hình tượng nhân vật đã định- kiêu căng, tự đại, keo kiệt, ích kỉ.
Đại Ninh che lại khuôn mặt bị véo đỏ, cô vân vê hai má, tròng mắt chuyển động.
"Được thôi, được thôi! Không ăn thì không ăn."
Thanh Đoàn trở mình, lại cảm thấy còn có chút hi vọng.
~ít nhất Kỉ Đại Ninh da mặt dày, co được dãn được! Cho dù cô có thể chuẩn bị sau này tính sổ.
Triệu Tự lặng lẽ nhìn cô.
Đại Ninh ghé sát gương mặt vào, cười hì hì nói: "Tôi biết anh tốt với tôi, Triệu Tự anh thật tốt, anh đừng tức giận nha."
Cô chọc chọc má bên kia của mình, phi thường không có giới hạn: "Lúc nãy xúc cảm tốt không, bằng không anh lại xoa xoa?"
Hai má mềm mại, giống như má em bé.
Triệu Tự nhìn cô một lúc lâu, đem cô kéo ra. Anh thấp giọng nói với chú Tiền: "Nếu mọi người còn muốn ở lại, tốt nhất lại dẫn theo một nhóm người tới đây uy hiếp. Nhưng tôi đề nghị là nên mau chóng rời đi. Thôn Hạnh Hoa không phải là địa phương tốt, mọi người ở đây nhiều ngày cũng rõ ràng, nơi này cằn cỗi, không có tín hiệu, cũng không có chỗ giải trí, ở đây thêm cũng không có ý nghĩa."
Chú Tiền nhìn về phía Đại Ninh
Đại Ninh gật đầu, nói: "Chú Tiền, chú tìm thêm người đến đây đi."
Chú Tiền không nghĩ tới đại tiểu thư cố chấp như vậy, cô vẫn quyết định ở lại, ông đành phải đáp ứng. Ông vội vàng đem điểm tâm đại tiểu thư không ăn hết cất đi.
Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Triệu Bình cũng đã đến đưa cơm cho Triệu Tự.
Hắn nhìn thấy một đám người này, có chút sợ nhưng vẫn kiên trì gọi: "Anh."
Triệu Tự nói: "Tiểu Bình, em ở đây trông một lúc, anh trở về tắm rửa thay quần áo một cái rồi đến thay em." Bị đại tiểu thư lăn lộn một đêm, anh phải trở về tắm rửa, ban ngày để Triệu Bình trông lúa trong chốc lát cũng không việc gì.
"Vâng."
Đại Ninh đi theo Triệu Tự trở về, nhìn bóng lưng anh, năm ngón tay tạo thành nắm đấm nhỏ, hướng bóng lưng anh giơ lên.
Cô nghiêm túc nghĩ lại vấn đề kia, vì cái gì mình chết sớm, Triệu Tự mệnh ti tiện như vậy nhưng cuối cùng lại sống thoải mái.
Số mệnh chi tử được gọi là số mệnh chi tử đúng là có đạo lí.
Cô dự định trước hết sẽ nghe lời, cô luôn cảm thấy đi theo con rùa từng trải này có thể sống lâu. Chờ ngày nào đó không cần anh ta, sinh mệnh cũng không gặp nguy hiểm, cô lại chậm rãi trừng trị anh ta.
Đại Ninh quyết định lúc trở về sẽ viết một quyển nhật kí ghi thù, viết lên tất cả khuyết điểm của Triệu Tự.
Triệu Tự không biết cô ở sau lưng mình tính toán cái gì, anh trở về trước nhìn cha mẹ, cùng bọn họ nói nói mấy câu, sau đó đi về phía sau sân đổ nước giếng tắm.
Chàng trai tuổi trẻ thân thể rắn chắc, cũng không sợ lạnh, chỉ cảm thấy thoải mái, chờ khi tắm xong đi ra đã thấy đại tiểu thư ngồi trong nhà chính cùng Triệu An An, thần kinh anh lần nữa căng chặt.
Trong miệng Triệu An An bị nhét một cái bánh trứng, tội nghiệp nhìn anh trai.
Triệu Tự nhanh chóng giữ chặt cổ tay Đại Ninh, chất vấn cô: "Cô đang làm gì? Tôi không phải đã nói rồi sao? Cách em tôi xa một chút, tôi cảnh cáo cô đừng.."
Đại Ninh tay nhanh mắt lẹ, dễ như trở bàn tay nhét một miếng tôm chiên vàng vào trong miệng anh.
Hương vị từ trong miệng Triệu Tự tản ra, anh theo bản năng định nhổ ra. Nhưng từ nhỏ đã được giáo dục không thể lãng phí thức ăn, anh khắc chế tức giận khi nhìn thấy Đại Ninh, đem thứ trong miệng nuốt xuống.
Đầu lưỡi cảm nhận được một hương vị tốt đẹp trước nay chưa từng có, dù Triệu Tự tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, đồ ăn trong miệng là thứ ăn ngon nhất kể từ khi lớn lên.
Triệu An An nhỏ giọng nói: "Anh cả, đại tiểu thư không có bắt nạt em, chị ấy đang cho em ăn."
Cô bé cũng biết không nên ăn, nhưng đại tiểu thư động thủ chưa bào giờ nói qua quá trình, đem một cái lại một cái điểm tâm nhét vào miệng cô bé, cô bé không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc.
Đại Ninh cho tới bây giờ đều ăn một mình, đây vẫn là lần đầu tiên, cô lấy đồ ăn chia cho em gái anh.
Đại Ninh chờ Triệu An An nói xong, nháy mắt nhập diễn, cô nước mắt lưng tròng chỉ trích Triệu Tự: "Tôi cho con bé xấu xí này ăn, anh còn hung dữ với tôi!"
Triệu Tự thấp giọng nói: "Thật xin lỗi." Anh cũng lười sửa đúng lại cái biệt hiệu mà Đại Ninh đặt lung tung cho em gái mình.
Đại Ninh vươn cổ tay, nức nở nói: "Tay người ta đều bị anh cầm đau rồi!"
Triệu Tự mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Là tôi không đúng, cô muốn thế nào?"
Đại Ninh nói: "Tôi cho con bé xấu xí ăn nhiều đồ ăn như vậy, anh cũng ăn, nếu hai người đều ăn đồ của tôi, chúng ta chính là người cùng thuyền, trước khi chú Tiền tìm người đến, anh phải bảo vệ tôi!"
Môi Triệu Tự giật giật: "Đã biết."
Thì ra lăn lộn lâu như vậy là sợ chết.
Đại Ninh nhận được lời hứa hẹn của anh, nháy mắt lại trở nên vui vẻ, làm sao còn nửa điểm đáng thương cùng ủy khuất kia nữa, cô vui vẻ chạy đi, cao giọng nói: "Chú Tiền, tôi phải tắm rửa, chú mau bảo người nấu nước."
Triệu Tự rũ mắt, nhịn cười xoa xoa đầu em gái.
* * *
Triệu Tự sợ Đại Ninh đêm nay còn muốn cùng anh đi sân phơi, nếu đêm nay Đại Ninh lại đi, phỏng chừng sẽ đem giường mang đến, đến lúc đó người vây xem lại càng nhiều.
May mà hôm nay đã là ngày thứ ba, vì ngăn chặn loại tình huống này phát sinh, Triệu Tự quyết định ban ngày lại phơi nắng một ngày, sau đó đem toàn bộ lúa chuyển về, buổi tối không cần đi sân phơi.
Đỗ Điềm trong lòng nôn nóng, cô ta nhận trông lúa ba buổi tối, ban đêm núi nhiều muỗi, cô ta ngủ một chút cũng không ngon, người xung quanh còn ngáy.
Mấu chốt là, trừ buổi tối đầu tiên cô ta cùng Triệu Tự trao đổi vài bài tiếng Anh, những điều khác cái gì cũng không thảo luận được, đúng là tiền mất tật mang.
Đỗ Điềm hít sâu một hơi, nói chính mình không được tức giận. Kỉ Đại Ninh sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, cô ta chờ đến ngày đó là được.
Triệu Tự không nghĩ tới, mới cất xong lúa, buổi tối trời đã mưa. Ở sân phơi thôn dân hoang mang rối loạn che lúa, nhịn không được kêu một tiếng xui xẻo.
Vốn nghĩ muốn phơi thêm một hai ngày, ai ngờ trời đột nhiên mưa như vậy.
Ngày hôm sau mưa cũng không dừng, có lẽ mùa mưa đang đến ngọn núi này.
Đại Ninh thật vui vẻ, cô đắc ý nói: "Triệu Tự, anh xem tôi đến nhà anh, vận khí nhà anh liền tốt lên nha!"
Thật là cái gì cũng có thể hướng chính mình nhận công.
Triệu Tự trong lòng buồn cười, thật đúng là bởi đại tiểu thư tinh ranh này, anh mới cất lúa sớm, lời này theo phương diện nào đó mà nói, thật ra cũng đúng.
Trời mưa anh không tiện ra ngoài, theo lẽ thường, anh sẽ ở nhà dạy em trai em gái đọc sách.
Triệu Tự thông suốt, hiểu được nếu cả đời ở trong núi lớn sẽ không tìm được đường ra cho cả nhà, anh cần tiền chữa bệnh cho cha mẹ, còn muốn cho em trai em gái trải qua một cuộc sống thật tốt.
Đổi lại là người khác thì sớm đã đặt chủ ý lên Đại Ninh, nhưng Triệu Tự không nghĩ như vậy.
Thứ nhất tính cách Đại Ninh ích kỉ kiêu ngạo không đáng tin cậy, thứ hai anh biết dựa vào chính mình mới đi được lâu dài. Đại tiểu thư một ngày nào đó sẽ rời đi, khi đó anh sẽ như trước cùng người nhà tiếp tục trải qua những ngày như trước.
Cho nên gần đây đại tiểu thư tâm tình tốt, ngẫu nhiên cho em trai em gái ăn, anh cũng sẽ bình tĩnh kéo Triệu Bình cùng Triệu An An đi, bảo đại tiểu thư đừng làm loạn.
Từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ đến tiết kiệm lại rất khó.
Anh sẽ không để em trai em gái lại ăn đồ ăn của cô, anh không phải thằng đàn ông ăn cơm mềm, cũng không cần những món ăn đó của đại tiểu thư.
Hai đứa trẻ cũng hết sức nghe lời, anh trai không cho, bọn trẻ đóng chặt miệng, cũng không nhớ thương nữa.
Đại Ninh cảm thấy đối tốt với người nhà này không có ý nghĩa.
Cô hiện tại nhàm chán, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng dứt khoát xem Triệu Tự giảng bài cho Triệu Bình Triệu An An, nói không chừng cô còn có thể tìm được cái chơi.
Ở giữa hai đứa nhóc gầy gầy đen đen, lập tức có thêm một nhan sắc thịnh thế.
Đôi mắt cô so với Triệu An An và Triệu Bình còn to hơn tròn hơn.
Triệu Tự không biết vì sao nhớ tới đêm đó ở sân phơi, cô khoe khoang nói cô cái gì cũng biết. Thật sự những từ đơn đó, cô cũng không biết được mấy từ đi?
Cô gái không nghe lời như vậy, mà ở trường học học tập tốt mới là lạ, đại tiểu thư không đem toàn bộ bạn học khi dễ một lần đã là tốt rồi.
Một khi tiếp thu thiết lập học tra của Đại Ninh rồi, Triệu Tự nhìn lại cô, đột nhiên cảm thấy cô gái có đôi mắt tròn, mái tóc quăn ngồi giữa hai cái bạn học này, kì thật cũng không làm người chán ghét như vậy.