CHƯƠNG 20: Thèm muốn cơ thể cô (1)
Triệu An An hướng Triệu Tự giương lên khuôn mặt tươi cười: "Anh cả."
"Ừ."
Đại Ninh nói xấu sau lưng người ta bị nghe thấy, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Triệu Tự thản nhiên đi qua cô về phía nhà tắm.
Tắm rửa thay quần áo đi ra, anh phát hiện đại tiểu thư còn ở trong nhà anh.
Triệu Tự dùng khăn lau sơ qua tóc đen, hỏi cô: "Lại không đi?"
Đại Ninh cười hì hì tiến đến trước mặt anh: "Người ta quyết định tiếp tục ở nhà anh, anh vui hay không?"
Triệu Tự nâng mí mắt liếc cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ý tứ kia rất rõ ràng- cô cảm thấy sao?
Đại Ninh thăm dò nói: "Người ta nói anh cứu Đỗ Điềm, sẽ lấy cô ta, anh muốn cùng Đỗ Điềm kết hôn sao?"
Triệu Tự tự mình rót nước uống, giọng nói bình thản trầm ổn: "Ở trong thôn, tôi cũng đã đến tuổi nên kết hôn, nếu cô ấy cũng có ý, không chê nhà tôi nghèo, thì không phải là không thể."
Đại Ninh giữ lại cốc uống nước của anh: "Không thể!"
Triệu Tự nâng mắt: "Vì cái gì?"
"Tôi nói không thể là không thể!"
"Đại tiểu thư," anh chậm rãi nói, "Cô cũng không là ai của tôi, nếu nói bộ bát kia của cô thì Tiền tiên sinh đã đồng ý là nhà chúng tôi đã trả nợ xong, cô không có quyền can thiệp vào cuộc đời của tôi."
Nghe vậy, đầu cô nghiêng sang một bên: "Tôi chính là ai của anh!"
Triệu Tự nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Đại Ninh theo bản năng nói: "Tôi là cha anh."
Trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt Triệu Tự tối đen, anh cười lạnh lấy lại cái cốc, không thèm quan tâm đến cô, ra ngoài bổ củi.
Thanh Đoàn tuyệt vọng che lại đầu mình, Kỉ Đại Ninh cô có độc à.
Đại Ninh nằm trên giường lớn của mình: "Vẫn là trên giường thoải mái."
Thanh Đoàn giảng đạo lí: "Ta vội muốn chết, Đại Ninh, ý của anh ta là, nếu cô nói là bạn gái hoặc vợ của anh ta, anh ta sẽ nghe cô không cưới Đỗ Điềm nữa."
Đại Ninh nằm như cá muối, phi thường kinh ngạc: "Anh ta nghĩ cái gì vậy, anh ta như thế nào mà đòi xứng với ta!"
Lần này ngay cả Thanh Đoàn cũng bắt đầu cười lạnh: "Nếu đời trước cô chịu ôm đùi Triệu lão đại, ngược lại gọi anh ta một tiếng ba ba, nói không chừng cô cũng không chết."
Đại Ninh ngạc nhiên nói: "Ngươi như thế nào giống Triệu Tự như vậy, âm dương quái khí? Mấy cái u ác tính các ngươi biết cũng rất nhiều nha."
Thanh Đoàn tức đến tự bế, không thèm để ý cô.
Chú Tiền tới khuyên can cô về nhà mãi, cô cũng không chịu về. Đại Ninh lười biếng trở mình, nói: "Gấp cái gì, chờ một chút."
Đại Ninh chờ đợi chuyện gì thì ngày hôm sau chuyện đó liền xảy ra.
Thôn Hạnh Hoa nhiều người nhiều chuyện như vậy, lúc trước Đại Ninh đến đây, người dân lúc uống trà ăn cơm đều nghị luận đến nửa tháng.
Hôm nay trong thôn truyền đi những lời vô căn cứ, nói sắp được uống rượu mừng của Triệu Tự và Đỗ Điềm.
Lưu Xuyên nghe thấy tiếng gió, lặng lẽ chạy tới hỏi Triệu Tư: "Anh Tự, trong thôn đều đang nói anh cùng Đỗ Điềm sắp lấy nhau, thật hay giả thế?"
Triệu Tự một rìu bổ đôi củi: "Là giả."
Lưu Xuyên nói: "Chú Vạn nói, ngày hôm qua con gái người ta trần trụi bị anh bế, anh thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Triệu Tự có vài phần tức giận: "Người khác nói lung tung, Đỗ Điềm ngã xuống sông, tôi đi cứu cô ấy, quần áo đều mặc tốt, cậu đừng nghe tin đồn."
Lưu Xuyên ngượng ngùng.
Triệu Tự ra sức bổ củi, âm thanh dứt khoát vang lên không dứt, Lưu Xuyên nghĩ đến cái gì, làn da ngăm đem mang theo vài vệt hồng hồng, lại gần Triệu Tự.
"Anh Tự, em nói cái này, nếu anh cảm thấy Đỗ Điềm không tệ thì tới cửa cầu hôn đi. Em thấy Đỗ Điềm cũng là cô gái tốt, không đến mức thiệt thòi cho anh. Anh không hiểu được cưới vợ có bao nhiêu ưu đãi đâu."
Thanh âm Lưu Xuyên đè nhỏ: "Không nói đâu xa, đơn giản nói ban đêm đốt một ngọn đèn làm chuyện đó, thật là dục tiên dục tử.."
Triệu Tự thuận tay cầm que củi lên, mặt không chút thay đổi đập vào cánh tay Lưu Xuyên.
"Cậu có phải ngứa da hay không?"
Lưu Xuyên chạy trối chết khỏi sân Triệu gia.
Đại Ninh đi ra chơi xích đu, thấy Lưu Xuyên giống như có lửa đốt đến mông mà chạy, cô tò mò hỏi: "Anh ta bị sao vậy?"
Triệu Tự không trả lời, chỉ nhắc nhở cô: "Đừng giẫm lên củi."
Anh không nói Đại Ninh cũng có thể đoán được, hơn phân nửa là chuyện Triệu Tự cứu người đã truyền ra rồi. "
Quả nhiên, buổi chiều ngay cả thôn trưởng cũng đến nhà anh.
Thôn trưởng Lí Ái Quốc trước tiên đi thăm cha mẹ Triệu một chút, sau đó mới đi ra cùng Triệu Tự nói chuyện, Đại Ninh học khôn, cô không đi qua đó mà tựa vào cạnh cửa nghe lén.
Thôn trưởng nói:" Cún Con, à không, Triệu Tự, cháu xem đầu óc chú này, đều lớn cả rồi, còn gọi cái tên cũ kĩ này. Cháu nói đi, cháu đối với Điềm Nữu bên cạnh có ý không? Cha mẹ cháu đi lại không tiện, chú cũng coi như nhìn cháu lớn lên, cũng được cháu gọi một tiếng chú, nếu cháu cảm thấy phù hợp, chú Lí giúp cháu đi hỏi Điềm Nữu một chút, tránh cho người trong thôn lắm mồm, bàn tán lâu đối với thanh danh các cháu cũng không tốt. "
Triệu Tự lắc đầu:" Cảm ơn ý tốt của chú Lí, cháu xem Đỗ Điềm như em gái mình, nếu đổi lại là người khác rơi xuống nước, cháu cũng đều sẽ cứu. "
Lí Ái Quốc còn muốn nói cái gì, Triệu Tự bình tĩnh nói tiếp:" Nếu trong thôn ai cứu người người đó cũng bị bàn tán thì chỉ sợ sau này có người rơi xuống nước, cũng không ai dám cứu. "
Thôn trưởng tưởng tượng, thật đúng là vậy, bầu không khí này cần phải ngăn chặn! Thôn trưởng vội vàng nghiêm mặt:" Chú sẽ đi nói với đám lắm mồm kia, không để thanh danh của cháu và Đỗ Điềm bị phá hủy. "
" Như vậy là tốt nhất. "Triệu Tự đứng lên," Cháu tiễn chú Lí. "
" Không cần không cần. "
Bóng dáng thôn trưởng lung lay xa dần.
Đại Ninh thấy Triệu Tự tự mình giải quyết được sự việc, hai ngày trước anh ta nói muốn cùng Đỗ Điềm kết hôn, quả nhiên là lừa mình. Cũng không biết Đỗ Điềm dụng tâm trù tính một hồi, hiện tại được kết quả này có tức chết không.
Tâm tình Đại Ninh tốt, hiển nhiên cũng cho Triệu Tự sắc mặt tốt.
Buổi tối khi ăn cơm, thậm chí cô còn bảo chú Tiền chuẩn bị rất nhiều đồ ngon chia cho nhà Triệu Tự. Các món ăn ngon nối đuôi nhau mà vào, trên bàn gỗ của Triệu gia đã bày hết chỗ.
Triệu An An và Triệu Bình nhìn đến mù con mắt.
Triệu Tự xếp củi xong, vào nhà liền nhìn thấy cảnh này, anh hỏi Đại Ninh:" Cô lại muốn làm gì? "
" Hôm nay anh biểu hiện rất tốt, mời anh ăn cơm nha. "
" Không cần, mau dọn đồ của cô đi đi. "Triệu Tự xoa xoa đầu Triệu An An," Chờ một chút, anh cả đi nấu cơm. "
Triệu An An tuy rằng thất vọng không được ăn đồ đại tiểu thư mang đến, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đại Ninh đuổi kịp Triệu Tự, hiếu kì nói:" Anh thật sự không ăn? "
" Không ăn. "Triệu Tự lấy bật lửa châm lá ngô, bắt đầu nhóm bếp.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến bếp nhà anh.
Cuộc sống nông thôn gian khổ, chỗ nấu cơm của nhà Triệu Tự rất nhỏ, ánh sáng cũng không tốt, thiếu dầu thiếu muối. Đồ ăn ở chỗ này, vừa thấy liền biết không ngon.
Có đại tiểu thư ở một bên nhìn chằm chằm, Triệu Tự cũng không hề bó chân bó tay.
Theo như lời Thanh Đoàn, anh là người rất thong dong.
Đại Ninh nhìn thấy chàng trai như vậy, đột nhiên hiểu được một chút, vì sao nam chủ không phải người khác mà phải là Triệu Tự.
Nếu anh không ăn, Đại Ninh cũng không miễn cưỡng, Triệu Tự ngồi trên ghế nhỏ nhóm lửa nấu cơm, cô dứt khoát gối đầu trên đùi người ta.
Ánh lửa bập bùng, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô cũng được chiếu thành màu vàng ấm áp.
Đại Ninh cười ngẩng đầu hỏi:" Triệu Tự, vì sao anh lại từ chối lời đề nghị của thôn trưởng? "
Triệu Tự rũ mắt, cô gái xinh đẹp trên đùi, trên mặt viết mấy chữ Tự" xấu xa "rất rõ ràng.
Triệu Tự biết cô muốn nghe cái gì.
Đại Ninh muốn nghe anh nói thích cô.
Nhưng anh rất rõ ràng, đại tiểu thư không có tim, cho dù anh có nói, phỏng chừng Đại Ninh cũng chỉ cảm thấy đây là một trò chơi thú vị.
Vì thế Triệu Tự đem cô đẩy ra:" Đừng đến gần nơi này, coi chừng bị lửa đốt tóc. "
Mắt thấy có khả năng bị trọc đầu, cô lập tức nhanh nhẹn, đứng lên từ trên đùi anh, chạy ra ngoài nói chuyện với bọn Triệu An An.
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng con ngươi đen láy của Triệu Tự.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài một tiếng.
* * *
Đỗ Điềm ở nhà chờ Triệu Tự tới cửa cầu hôn.
Trước khi làm chuyện này cô ta đã nghĩ tới độ khả thi, nhà Triệu Tự chỉ có bốn bức tường, người thân lại có bệnh nặng, cho dù con người anh ta không tệ, nhưng cũng không có mấy cô gái trong thôn nguyện ý gả cho anh ta.
Mà Kỉ Đại Ninh, là nhân vật trong quyển sách này, nhưng bất quá cũng chỉ là nữ phụ pháo hôi.
Vài năm sau ông nội Kỉ Đại Ninh, vì coi trọng tài hoa của Triệu Tự, cho anh ta ở rể để chăm sóc cháu gái bảo bối của ông ta, Triệu Tự đồng ý, kết quả chưa được bao lâu, Kỉ gia phá sản, bị Triệu Tự thu mua.
Trong khoảng thời gian đó, Triệu Tự và Đại Ninh chắc chắn không có khả năng nảy sinh tình cảm.
Đỗ Điềm lớn mật đoán, hiện tại Triệu Tự đối xử không tệ với Đại Ninh, có thể là bởi vì Triệu Tự suy nghĩ sâu xa, cần đòn bẩy.
Nhưng nếu trong khoảng thời gian này Triệu Tự cũng không có tình cảm với mình, chỉ sợ tương lai anh ta công thành danh toại, trong trí nhớ anh ta mình cũng chỉ là một cô gái nông thôn nhà bên mà thôi.
Đỗ Điềm muốn đánh cược một phen.
Triệu Tự còn trẻ lại có năng lực, gả cho anh ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.
Nhưng ngàn chờ vạn chờ, lại không chờ được Triệu Tự đến cầu hôn, ngược lại những lời bàn tán trong thôn dần dần biến mất.
Đỗ Điềm không nhịn được, lặng lẽ đi hỏi thăm tin tức.
Cô gái trong thôn cười nói cho cô ta:" Yên tâm đi, tất cả mọi người sẽ không nói lung tung chuyện của cô cùng Triệu Tự nữa đâu, cậu ta giúp đỡ người cùng quê là chuyện tốt, nếu như vậy mà còn bị nói xấu, sau này trong thôn không ai nguyện ý cứu người thì phải làm sao? Đỗ Điềm, cô an tâm đi."
Trong lòng Đỗ Điềm tức giận muốn chết, nhưng cố tình trên mặt vẫn phải cố cười.
Cô ta thật sự là được bao ăn mà lại đau khổ!
"Ừ."
Đại Ninh nói xấu sau lưng người ta bị nghe thấy, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Triệu Tự thản nhiên đi qua cô về phía nhà tắm.
Tắm rửa thay quần áo đi ra, anh phát hiện đại tiểu thư còn ở trong nhà anh.
Triệu Tự dùng khăn lau sơ qua tóc đen, hỏi cô: "Lại không đi?"
Đại Ninh cười hì hì tiến đến trước mặt anh: "Người ta quyết định tiếp tục ở nhà anh, anh vui hay không?"
Triệu Tự nâng mí mắt liếc cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô.
Ý tứ kia rất rõ ràng- cô cảm thấy sao?
Đại Ninh thăm dò nói: "Người ta nói anh cứu Đỗ Điềm, sẽ lấy cô ta, anh muốn cùng Đỗ Điềm kết hôn sao?"
Triệu Tự tự mình rót nước uống, giọng nói bình thản trầm ổn: "Ở trong thôn, tôi cũng đã đến tuổi nên kết hôn, nếu cô ấy cũng có ý, không chê nhà tôi nghèo, thì không phải là không thể."
Đại Ninh giữ lại cốc uống nước của anh: "Không thể!"
Triệu Tự nâng mắt: "Vì cái gì?"
"Tôi nói không thể là không thể!"
"Đại tiểu thư," anh chậm rãi nói, "Cô cũng không là ai của tôi, nếu nói bộ bát kia của cô thì Tiền tiên sinh đã đồng ý là nhà chúng tôi đã trả nợ xong, cô không có quyền can thiệp vào cuộc đời của tôi."
Nghe vậy, đầu cô nghiêng sang một bên: "Tôi chính là ai của anh!"
Triệu Tự nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.
Đại Ninh theo bản năng nói: "Tôi là cha anh."
Trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt Triệu Tự tối đen, anh cười lạnh lấy lại cái cốc, không thèm quan tâm đến cô, ra ngoài bổ củi.
Thanh Đoàn tuyệt vọng che lại đầu mình, Kỉ Đại Ninh cô có độc à.
Đại Ninh nằm trên giường lớn của mình: "Vẫn là trên giường thoải mái."
Thanh Đoàn giảng đạo lí: "Ta vội muốn chết, Đại Ninh, ý của anh ta là, nếu cô nói là bạn gái hoặc vợ của anh ta, anh ta sẽ nghe cô không cưới Đỗ Điềm nữa."
Đại Ninh nằm như cá muối, phi thường kinh ngạc: "Anh ta nghĩ cái gì vậy, anh ta như thế nào mà đòi xứng với ta!"
Lần này ngay cả Thanh Đoàn cũng bắt đầu cười lạnh: "Nếu đời trước cô chịu ôm đùi Triệu lão đại, ngược lại gọi anh ta một tiếng ba ba, nói không chừng cô cũng không chết."
Đại Ninh ngạc nhiên nói: "Ngươi như thế nào giống Triệu Tự như vậy, âm dương quái khí? Mấy cái u ác tính các ngươi biết cũng rất nhiều nha."
Thanh Đoàn tức đến tự bế, không thèm để ý cô.
Chú Tiền tới khuyên can cô về nhà mãi, cô cũng không chịu về. Đại Ninh lười biếng trở mình, nói: "Gấp cái gì, chờ một chút."
Đại Ninh chờ đợi chuyện gì thì ngày hôm sau chuyện đó liền xảy ra.
Thôn Hạnh Hoa nhiều người nhiều chuyện như vậy, lúc trước Đại Ninh đến đây, người dân lúc uống trà ăn cơm đều nghị luận đến nửa tháng.
Hôm nay trong thôn truyền đi những lời vô căn cứ, nói sắp được uống rượu mừng của Triệu Tự và Đỗ Điềm.
Lưu Xuyên nghe thấy tiếng gió, lặng lẽ chạy tới hỏi Triệu Tư: "Anh Tự, trong thôn đều đang nói anh cùng Đỗ Điềm sắp lấy nhau, thật hay giả thế?"
Triệu Tự một rìu bổ đôi củi: "Là giả."
Lưu Xuyên nói: "Chú Vạn nói, ngày hôm qua con gái người ta trần trụi bị anh bế, anh thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Triệu Tự có vài phần tức giận: "Người khác nói lung tung, Đỗ Điềm ngã xuống sông, tôi đi cứu cô ấy, quần áo đều mặc tốt, cậu đừng nghe tin đồn."
Lưu Xuyên ngượng ngùng.
Triệu Tự ra sức bổ củi, âm thanh dứt khoát vang lên không dứt, Lưu Xuyên nghĩ đến cái gì, làn da ngăm đem mang theo vài vệt hồng hồng, lại gần Triệu Tự.
"Anh Tự, em nói cái này, nếu anh cảm thấy Đỗ Điềm không tệ thì tới cửa cầu hôn đi. Em thấy Đỗ Điềm cũng là cô gái tốt, không đến mức thiệt thòi cho anh. Anh không hiểu được cưới vợ có bao nhiêu ưu đãi đâu."
Thanh âm Lưu Xuyên đè nhỏ: "Không nói đâu xa, đơn giản nói ban đêm đốt một ngọn đèn làm chuyện đó, thật là dục tiên dục tử.."
Triệu Tự thuận tay cầm que củi lên, mặt không chút thay đổi đập vào cánh tay Lưu Xuyên.
"Cậu có phải ngứa da hay không?"
Lưu Xuyên chạy trối chết khỏi sân Triệu gia.
Đại Ninh đi ra chơi xích đu, thấy Lưu Xuyên giống như có lửa đốt đến mông mà chạy, cô tò mò hỏi: "Anh ta bị sao vậy?"
Triệu Tự không trả lời, chỉ nhắc nhở cô: "Đừng giẫm lên củi."
Anh không nói Đại Ninh cũng có thể đoán được, hơn phân nửa là chuyện Triệu Tự cứu người đã truyền ra rồi. "
Quả nhiên, buổi chiều ngay cả thôn trưởng cũng đến nhà anh.
Thôn trưởng Lí Ái Quốc trước tiên đi thăm cha mẹ Triệu một chút, sau đó mới đi ra cùng Triệu Tự nói chuyện, Đại Ninh học khôn, cô không đi qua đó mà tựa vào cạnh cửa nghe lén.
Thôn trưởng nói:" Cún Con, à không, Triệu Tự, cháu xem đầu óc chú này, đều lớn cả rồi, còn gọi cái tên cũ kĩ này. Cháu nói đi, cháu đối với Điềm Nữu bên cạnh có ý không? Cha mẹ cháu đi lại không tiện, chú cũng coi như nhìn cháu lớn lên, cũng được cháu gọi một tiếng chú, nếu cháu cảm thấy phù hợp, chú Lí giúp cháu đi hỏi Điềm Nữu một chút, tránh cho người trong thôn lắm mồm, bàn tán lâu đối với thanh danh các cháu cũng không tốt. "
Triệu Tự lắc đầu:" Cảm ơn ý tốt của chú Lí, cháu xem Đỗ Điềm như em gái mình, nếu đổi lại là người khác rơi xuống nước, cháu cũng đều sẽ cứu. "
Lí Ái Quốc còn muốn nói cái gì, Triệu Tự bình tĩnh nói tiếp:" Nếu trong thôn ai cứu người người đó cũng bị bàn tán thì chỉ sợ sau này có người rơi xuống nước, cũng không ai dám cứu. "
Thôn trưởng tưởng tượng, thật đúng là vậy, bầu không khí này cần phải ngăn chặn! Thôn trưởng vội vàng nghiêm mặt:" Chú sẽ đi nói với đám lắm mồm kia, không để thanh danh của cháu và Đỗ Điềm bị phá hủy. "
" Như vậy là tốt nhất. "Triệu Tự đứng lên," Cháu tiễn chú Lí. "
" Không cần không cần. "
Bóng dáng thôn trưởng lung lay xa dần.
Đại Ninh thấy Triệu Tự tự mình giải quyết được sự việc, hai ngày trước anh ta nói muốn cùng Đỗ Điềm kết hôn, quả nhiên là lừa mình. Cũng không biết Đỗ Điềm dụng tâm trù tính một hồi, hiện tại được kết quả này có tức chết không.
Tâm tình Đại Ninh tốt, hiển nhiên cũng cho Triệu Tự sắc mặt tốt.
Buổi tối khi ăn cơm, thậm chí cô còn bảo chú Tiền chuẩn bị rất nhiều đồ ngon chia cho nhà Triệu Tự. Các món ăn ngon nối đuôi nhau mà vào, trên bàn gỗ của Triệu gia đã bày hết chỗ.
Triệu An An và Triệu Bình nhìn đến mù con mắt.
Triệu Tự xếp củi xong, vào nhà liền nhìn thấy cảnh này, anh hỏi Đại Ninh:" Cô lại muốn làm gì? "
" Hôm nay anh biểu hiện rất tốt, mời anh ăn cơm nha. "
" Không cần, mau dọn đồ của cô đi đi. "Triệu Tự xoa xoa đầu Triệu An An," Chờ một chút, anh cả đi nấu cơm. "
Triệu An An tuy rằng thất vọng không được ăn đồ đại tiểu thư mang đến, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đại Ninh đuổi kịp Triệu Tự, hiếu kì nói:" Anh thật sự không ăn? "
" Không ăn. "Triệu Tự lấy bật lửa châm lá ngô, bắt đầu nhóm bếp.
Đây là lần đầu tiên Đại Ninh đến bếp nhà anh.
Cuộc sống nông thôn gian khổ, chỗ nấu cơm của nhà Triệu Tự rất nhỏ, ánh sáng cũng không tốt, thiếu dầu thiếu muối. Đồ ăn ở chỗ này, vừa thấy liền biết không ngon.
Có đại tiểu thư ở một bên nhìn chằm chằm, Triệu Tự cũng không hề bó chân bó tay.
Theo như lời Thanh Đoàn, anh là người rất thong dong.
Đại Ninh nhìn thấy chàng trai như vậy, đột nhiên hiểu được một chút, vì sao nam chủ không phải người khác mà phải là Triệu Tự.
Nếu anh không ăn, Đại Ninh cũng không miễn cưỡng, Triệu Tự ngồi trên ghế nhỏ nhóm lửa nấu cơm, cô dứt khoát gối đầu trên đùi người ta.
Ánh lửa bập bùng, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô cũng được chiếu thành màu vàng ấm áp.
Đại Ninh cười ngẩng đầu hỏi:" Triệu Tự, vì sao anh lại từ chối lời đề nghị của thôn trưởng? "
Triệu Tự rũ mắt, cô gái xinh đẹp trên đùi, trên mặt viết mấy chữ Tự" xấu xa "rất rõ ràng.
Triệu Tự biết cô muốn nghe cái gì.
Đại Ninh muốn nghe anh nói thích cô.
Nhưng anh rất rõ ràng, đại tiểu thư không có tim, cho dù anh có nói, phỏng chừng Đại Ninh cũng chỉ cảm thấy đây là một trò chơi thú vị.
Vì thế Triệu Tự đem cô đẩy ra:" Đừng đến gần nơi này, coi chừng bị lửa đốt tóc. "
Mắt thấy có khả năng bị trọc đầu, cô lập tức nhanh nhẹn, đứng lên từ trên đùi anh, chạy ra ngoài nói chuyện với bọn Triệu An An.
Ánh lửa bập bùng chiếu sáng con ngươi đen láy của Triệu Tự.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cúi đầu thở dài một tiếng.
* * *
Đỗ Điềm ở nhà chờ Triệu Tự tới cửa cầu hôn.
Trước khi làm chuyện này cô ta đã nghĩ tới độ khả thi, nhà Triệu Tự chỉ có bốn bức tường, người thân lại có bệnh nặng, cho dù con người anh ta không tệ, nhưng cũng không có mấy cô gái trong thôn nguyện ý gả cho anh ta.
Mà Kỉ Đại Ninh, là nhân vật trong quyển sách này, nhưng bất quá cũng chỉ là nữ phụ pháo hôi.
Vài năm sau ông nội Kỉ Đại Ninh, vì coi trọng tài hoa của Triệu Tự, cho anh ta ở rể để chăm sóc cháu gái bảo bối của ông ta, Triệu Tự đồng ý, kết quả chưa được bao lâu, Kỉ gia phá sản, bị Triệu Tự thu mua.
Trong khoảng thời gian đó, Triệu Tự và Đại Ninh chắc chắn không có khả năng nảy sinh tình cảm.
Đỗ Điềm lớn mật đoán, hiện tại Triệu Tự đối xử không tệ với Đại Ninh, có thể là bởi vì Triệu Tự suy nghĩ sâu xa, cần đòn bẩy.
Nhưng nếu trong khoảng thời gian này Triệu Tự cũng không có tình cảm với mình, chỉ sợ tương lai anh ta công thành danh toại, trong trí nhớ anh ta mình cũng chỉ là một cô gái nông thôn nhà bên mà thôi.
Đỗ Điềm muốn đánh cược một phen.
Triệu Tự còn trẻ lại có năng lực, gả cho anh ta chắc chắn sẽ không thiệt thòi.
Nhưng ngàn chờ vạn chờ, lại không chờ được Triệu Tự đến cầu hôn, ngược lại những lời bàn tán trong thôn dần dần biến mất.
Đỗ Điềm không nhịn được, lặng lẽ đi hỏi thăm tin tức.
Cô gái trong thôn cười nói cho cô ta:" Yên tâm đi, tất cả mọi người sẽ không nói lung tung chuyện của cô cùng Triệu Tự nữa đâu, cậu ta giúp đỡ người cùng quê là chuyện tốt, nếu như vậy mà còn bị nói xấu, sau này trong thôn không ai nguyện ý cứu người thì phải làm sao? Đỗ Điềm, cô an tâm đi."
Trong lòng Đỗ Điềm tức giận muốn chết, nhưng cố tình trên mặt vẫn phải cố cười.
Cô ta thật sự là được bao ăn mà lại đau khổ!