CHƯƠNG 40: Thích em nhất (1)
Ngày hôm sau trời đầy mây, một trận mưa qua đi, sáng sớm không khí tươi mát, thoang thoảng mùi đất xen lẫn mùi cây cỏ.
Triệu Tự mở mắt, đầu đau muốn nứt ra.
Gần như ngay lập tức anh phát hiện ra điểm không thích hợp, trong ngực anh thế nhưng có người. Da thịt dưới cánh tay mềm mại nhẵn nhụi, đường cong quyến rũ.
Sắc mặt Triệu Tự đổi đổi, chuyện hôm qua ở Bất Dạ Thành, anh không phải không có chút ấn tượng nào, lúc Lam Dung Dung đỡ anh ra ngoài, anh đã trúng thuốc rồi. Chẳng lẽ anh và Lam Dung Dung thật sự xảy ra quan hệ?
Triệu Tự khó có thể chấp nhận sự thật này, theo bản năng muốn đẩy cô gái trong lồng ngực ra.
Khi vừa chạm phải mái tóc quăn mềm mại, anh hoàn toàn sửng sốt.
Triệu Tự cúi đầu nhìn, ánh sáng buổi sáng chiếu vào, tay đại tiểu thư nửa nắm, mềm mại khoác lên vai anh, gò má cô hồng hồng, ngủ say sưa, hơi thở phả vào trong ngực anh.
Miệng nhỏ của Đại Ninh khẽ nhếch, lông mi vừa cong vừa dài.
Triệu Tự chầm mặc một lúc lâu, kéo chăn ra nhìn. Anh gần như cởi trần, đại tiểu thư còn khá tốt, cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, có điều váy ngủ đều trễ xuống dưới bả vai.
Bả vai cô gái trắng nõn lộ ra một mảng lớn da thịt, trên đó còn lưu lại mấy vết đỏ và dấu răng.
Trên khăn trải giường có vài vệt máu, không tiếng động nói cho anh biết đêm qua anh đã làm ra cái chuyện tốt gì.
Tay Triệu Tự còn đặt trên eo cô.
Thân thể cô gái mềm như kẹo bông, anh nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc vướng trên mặt cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của Đại Ninh hoàn toàn lộ ra.
Ngây thơ làm cho người ta phải mềm lòng.
Hầu kết Triệu Tự giật giật, sau khi phát hiện người trong ngực là đại tiểu thư, ý nghĩ đầu tiên của anh dĩ nhiên là lo lắng lúc cô tỉnh lại sẽ vừa khóc vừa nháo.
Đại Ninh cũng không quen ngủ như vậy, cảm thấy được tiếng động lạ, liền tỉnh giấc. Đối diện với đôi mắt đen trầm tĩnh phức tạp của chàng trai, thời gian như dừng lại. Lá gan Triệu Tự thật lớn, vậy mà dám nằm trên giường của cô!
Cũng may rất nhanh cô đã nhớ lại kế hoạch của mình, mắt to chớp chớp, lập tức trong mắt đầy nước.
Triệu Tự không thể duy trì bình tĩnh được nữa, khàn giọng hỏi cô: "Làm sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?"
Đại Ninh mang theo giọng mũi, nũng nịu nức nở nói: "Chỗ nào cũng đau."
Cô nói khóc liền khóc, nghẹn ngào nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Triệu Tự thở dài, lau nước mắt cho cô, anh không có kinh nghiệm, cũng không biết ứng phó như thế nào trong tình huống này.
"Đừng khóc, là do tôi không tốt." Đối với chuyện phát sinh hôm qua anh gần như không có ấn tượng, sợ rằng thật sự không khống chế được mình mà làm tổn thương đến cô, anh thấp giọng dỗ dành: "Để tôi xem em bị thương chỗ nào, có được không?"
Đại Ninh lắc đầu, từ trước đến nay cô luôn không nói đạo lí, nước mắt lưng tròng khóc thút thít, nhưng không cho kiểm tra.
Triệu Tự không có cách nào, anh nhịn xuống đau đớn trên vai, để cô dựa vào người mình. Anh nâng hai má cô gái, hôn nhẹ trên trán cô, ôn nhu nói: "Đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Đại Ninh vừa khóc thút thít vừa ghét bỏ: "Ai cần anh chịu trách nhiệm? Anh sao có thể xứng với tôi."
Triệu Tự chỉ lo dỗ cô: "Ừ, không xứng với em. Tôi sẽ cố gắng trở thành người xứng với em được không?"
Đại Ninh lau lau nước mắt, lên án anh: "Anh còn nói không thích tôi, còn bắt nạt tôi. Đồ tồi."
Triệu Tự nói: "Không có không thích em, rất thích em."
Cuối cùng cô cũng miễn cưỡng không khóc nữa, nhưng vẻ mặt vẫn như con mèo nhỏ ủy ủy khuất khuất lúc nào cũng có thể xù lông.
Triệu Tự sờ tóc cô, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói bên tai cô: "Thích em nhất." Lớn như vậy, đây có lẽ là lời âu yếm nhất anh từng nói.
Giọng Đại Ninh nghẹn ngào mềm mại, buồn bực nói: "Chúng ta thỏa thuận trước nhé, tôi sẽ không thích anh."
Triệu Tự đưa tay lau nước mắt trên cằm cô, đáp: "Ừ."
Cô gái trong ngực cuối cùng cũng được dỗ nín.
Thấy cô không khóc nữa, Triệu Tự kìm xuống xấu hổ, thấp giọng nói bên tai cô: "Đau chỗ nào?"
Đại Ninh lắc đầu, sụt sịt nói: "Eo đau, anh xoa xoa cho tôi đi."
Triệu Tự yên tâm đôi phần, theo lí thuyết bình thường anh tuyệt đối không đáp ứng loại yêu cầu này, nhưng chuyện thân mật hơn thế này cũng đã làm, không bằng giúp cô thoải mái hơn.
Triệu Tự đặt đầu cô ở trong ngực, không cho cô nhìn vẻ mặt của mình, xoa eo cho cô.
Thanh Đoàn thầm nghĩ: Giả bộ như thật thế, còn đau eo.
Vốn Đại Ninh chỉ thuận miệng nói, không ngờ thoải mái đến thế. Cô dứt khoát thoải mái hưởng thụ, hôm qua bị Triệu Tự cắn một phát không vô ích mà, rất dịu dàng nha.
Triệu Tự xoa eo cho cô một lát, thấy cô sinh ra lười biếng, giọng anh rõ ràng nói: "Dậy đi."
Không phải anh ngại mệt, dù sao sáng sớm đàn ông rất dễ có phản ứng.
Thanh Đoàn cũng vội vàng nhắc nhở Đại Ninh: "Đừng diễn nữa, diễn nữa sẽ lộ đó."
Đại Ninh lưu luyến không rời từ trên giường đứng lên.
Cô muốn về phòng thay quần áo, đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới một việc: "Anh không được nói cho chú Tiền đấy. Nếu không ông nội tôi biết, sẽ tức giận."
Triệu Tự dừng một chút, nhìn vào mắt cô: "Ừ."
Việc này không cần Đại Ninh nói, trong lòng anh cũng nặng nề vài phần. Dù sao anh chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, ngay cả chịu trách nhiệm với cô cũng không có tư cách.
Đại Ninh yên tâm về phòng thay quần áo.
Chờ cô ăn mặc tốt đi xuống, Triệu Tự và chú Tiền đã ăn sáng rồi. Thấy Đại Ninh xuống lầu, chú Tiền nói: "Đại tiểu thư, tôi có việc muốn nói với cô."
"Chuyện gì?"
Chú Tiền đắn đo một phen: "Lần này trước khi đến tìm cô, tôi đã cho người đưa Trần Tiểu Lị về nhà. Cô ấy phải trở về trường học, ở lại thôn Hạnh Hoa cũng không tốt."
Đại Ninh không để bụng: "Tôi biết rồi."
Chú Tiền sợ cô phát giận bừa bãi, trách mình tự quyết định cho Trần Tiểu Lị về nhà, thấy cô vẫn vui vẻ, ông không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là do chú Tiền nghĩ nhiều, tuy rằng Đại Ninh nhỏ mọn thù dai, nhưng cô chỉ thù thôi chứ không báo, cho Trần Tiểu Lị trải qua một đoạn thời gian khổ sở ở thôn Hạnh Hoa xem như đã đủ rồi, giữa cô và Trần Tiểu Lị chưa đến mức không bỏ qua cho nhau được.
Đều là pháo hôi, tội gì đối phó lẫn nhau.
Chơi nam nữ chủ vui biết bao, nắm mãi không buông Trần Tiểu Lị làm gì?
Chú Tiền: "Nếu như vậy, đại tiểu thư, cô xem khi nào chúng ta cũng nên về nhà thôi."
Mắt thấy sắp thành công rồi, lúc này vô luận như thế nào Đại Ninh cũng không đồng ý trở về. Dù sao cô cũng xấu xa, lười tự mình ứng phó với chú Tiền, cô chống hai má hỏi Triệu Tự: "Thầy Triệu, anh cảm thấy thế nào?"
Triệu Tự nâng mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói với chú Tiền: "Tiền tiên sinh, nếu chú tin tưởng tôi, cho tôi nửa năm, tôi có thể làm cho thành tích mỗi môn của đại tiểu thư cao hơn hai mươi điểm."
Nếu là người khác nói lời này, đánh chết chú Tiền cũng không tin. Nhưng khí chất của Triệu Tự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tin cậy, lời anh nói ra, thật sự có thể làm được, hai mươi điểm có nghĩa là gì? Chính là xóa nạn mù chữ cho đại tiểu thư nha!
Chú Tiền nâng cốc trà lên, gật đầu đồng ý, ông đáp ứng dễ dàng như vậy, Đại Ninh ngược lại cảm thấy có chút không thích hợp.
"Lâu như vậy tôi không về, đáng lẽ ông nội sẽ bắt Kỉ Mặc Giác đem tôi trở về, nhưng Kỉ Mặc Giác không đến, nó gây ra họa gì rồi?"
Triệu Tự mở mắt, đầu đau muốn nứt ra.
Gần như ngay lập tức anh phát hiện ra điểm không thích hợp, trong ngực anh thế nhưng có người. Da thịt dưới cánh tay mềm mại nhẵn nhụi, đường cong quyến rũ.
Sắc mặt Triệu Tự đổi đổi, chuyện hôm qua ở Bất Dạ Thành, anh không phải không có chút ấn tượng nào, lúc Lam Dung Dung đỡ anh ra ngoài, anh đã trúng thuốc rồi. Chẳng lẽ anh và Lam Dung Dung thật sự xảy ra quan hệ?
Triệu Tự khó có thể chấp nhận sự thật này, theo bản năng muốn đẩy cô gái trong lồng ngực ra.
Khi vừa chạm phải mái tóc quăn mềm mại, anh hoàn toàn sửng sốt.
Triệu Tự cúi đầu nhìn, ánh sáng buổi sáng chiếu vào, tay đại tiểu thư nửa nắm, mềm mại khoác lên vai anh, gò má cô hồng hồng, ngủ say sưa, hơi thở phả vào trong ngực anh.
Miệng nhỏ của Đại Ninh khẽ nhếch, lông mi vừa cong vừa dài.
Triệu Tự chầm mặc một lúc lâu, kéo chăn ra nhìn. Anh gần như cởi trần, đại tiểu thư còn khá tốt, cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, có điều váy ngủ đều trễ xuống dưới bả vai.
Bả vai cô gái trắng nõn lộ ra một mảng lớn da thịt, trên đó còn lưu lại mấy vết đỏ và dấu răng.
Trên khăn trải giường có vài vệt máu, không tiếng động nói cho anh biết đêm qua anh đã làm ra cái chuyện tốt gì.
Tay Triệu Tự còn đặt trên eo cô.
Thân thể cô gái mềm như kẹo bông, anh nhẹ nhàng vén mấy cọng tóc vướng trên mặt cô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tinh xảo của Đại Ninh hoàn toàn lộ ra.
Ngây thơ làm cho người ta phải mềm lòng.
Hầu kết Triệu Tự giật giật, sau khi phát hiện người trong ngực là đại tiểu thư, ý nghĩ đầu tiên của anh dĩ nhiên là lo lắng lúc cô tỉnh lại sẽ vừa khóc vừa nháo.
Đại Ninh cũng không quen ngủ như vậy, cảm thấy được tiếng động lạ, liền tỉnh giấc. Đối diện với đôi mắt đen trầm tĩnh phức tạp của chàng trai, thời gian như dừng lại. Lá gan Triệu Tự thật lớn, vậy mà dám nằm trên giường của cô!
Cũng may rất nhanh cô đã nhớ lại kế hoạch của mình, mắt to chớp chớp, lập tức trong mắt đầy nước.
Triệu Tự không thể duy trì bình tĩnh được nữa, khàn giọng hỏi cô: "Làm sao vậy, không thoải mái ở đâu sao?"
Đại Ninh mang theo giọng mũi, nũng nịu nức nở nói: "Chỗ nào cũng đau."
Cô nói khóc liền khóc, nghẹn ngào nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Triệu Tự thở dài, lau nước mắt cho cô, anh không có kinh nghiệm, cũng không biết ứng phó như thế nào trong tình huống này.
"Đừng khóc, là do tôi không tốt." Đối với chuyện phát sinh hôm qua anh gần như không có ấn tượng, sợ rằng thật sự không khống chế được mình mà làm tổn thương đến cô, anh thấp giọng dỗ dành: "Để tôi xem em bị thương chỗ nào, có được không?"
Đại Ninh lắc đầu, từ trước đến nay cô luôn không nói đạo lí, nước mắt lưng tròng khóc thút thít, nhưng không cho kiểm tra.
Triệu Tự không có cách nào, anh nhịn xuống đau đớn trên vai, để cô dựa vào người mình. Anh nâng hai má cô gái, hôn nhẹ trên trán cô, ôn nhu nói: "Đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Đại Ninh vừa khóc thút thít vừa ghét bỏ: "Ai cần anh chịu trách nhiệm? Anh sao có thể xứng với tôi."
Triệu Tự chỉ lo dỗ cô: "Ừ, không xứng với em. Tôi sẽ cố gắng trở thành người xứng với em được không?"
Đại Ninh lau lau nước mắt, lên án anh: "Anh còn nói không thích tôi, còn bắt nạt tôi. Đồ tồi."
Triệu Tự nói: "Không có không thích em, rất thích em."
Cuối cùng cô cũng miễn cưỡng không khóc nữa, nhưng vẻ mặt vẫn như con mèo nhỏ ủy ủy khuất khuất lúc nào cũng có thể xù lông.
Triệu Tự sờ tóc cô, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói bên tai cô: "Thích em nhất." Lớn như vậy, đây có lẽ là lời âu yếm nhất anh từng nói.
Giọng Đại Ninh nghẹn ngào mềm mại, buồn bực nói: "Chúng ta thỏa thuận trước nhé, tôi sẽ không thích anh."
Triệu Tự đưa tay lau nước mắt trên cằm cô, đáp: "Ừ."
Cô gái trong ngực cuối cùng cũng được dỗ nín.
Thấy cô không khóc nữa, Triệu Tự kìm xuống xấu hổ, thấp giọng nói bên tai cô: "Đau chỗ nào?"
Đại Ninh lắc đầu, sụt sịt nói: "Eo đau, anh xoa xoa cho tôi đi."
Triệu Tự yên tâm đôi phần, theo lí thuyết bình thường anh tuyệt đối không đáp ứng loại yêu cầu này, nhưng chuyện thân mật hơn thế này cũng đã làm, không bằng giúp cô thoải mái hơn.
Triệu Tự đặt đầu cô ở trong ngực, không cho cô nhìn vẻ mặt của mình, xoa eo cho cô.
Thanh Đoàn thầm nghĩ: Giả bộ như thật thế, còn đau eo.
Vốn Đại Ninh chỉ thuận miệng nói, không ngờ thoải mái đến thế. Cô dứt khoát thoải mái hưởng thụ, hôm qua bị Triệu Tự cắn một phát không vô ích mà, rất dịu dàng nha.
Triệu Tự xoa eo cho cô một lát, thấy cô sinh ra lười biếng, giọng anh rõ ràng nói: "Dậy đi."
Không phải anh ngại mệt, dù sao sáng sớm đàn ông rất dễ có phản ứng.
Thanh Đoàn cũng vội vàng nhắc nhở Đại Ninh: "Đừng diễn nữa, diễn nữa sẽ lộ đó."
Đại Ninh lưu luyến không rời từ trên giường đứng lên.
Cô muốn về phòng thay quần áo, đi tới cửa, đột nhiên nhớ tới một việc: "Anh không được nói cho chú Tiền đấy. Nếu không ông nội tôi biết, sẽ tức giận."
Triệu Tự dừng một chút, nhìn vào mắt cô: "Ừ."
Việc này không cần Đại Ninh nói, trong lòng anh cũng nặng nề vài phần. Dù sao anh chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, ngay cả chịu trách nhiệm với cô cũng không có tư cách.
Đại Ninh yên tâm về phòng thay quần áo.
Chờ cô ăn mặc tốt đi xuống, Triệu Tự và chú Tiền đã ăn sáng rồi. Thấy Đại Ninh xuống lầu, chú Tiền nói: "Đại tiểu thư, tôi có việc muốn nói với cô."
"Chuyện gì?"
Chú Tiền đắn đo một phen: "Lần này trước khi đến tìm cô, tôi đã cho người đưa Trần Tiểu Lị về nhà. Cô ấy phải trở về trường học, ở lại thôn Hạnh Hoa cũng không tốt."
Đại Ninh không để bụng: "Tôi biết rồi."
Chú Tiền sợ cô phát giận bừa bãi, trách mình tự quyết định cho Trần Tiểu Lị về nhà, thấy cô vẫn vui vẻ, ông không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là do chú Tiền nghĩ nhiều, tuy rằng Đại Ninh nhỏ mọn thù dai, nhưng cô chỉ thù thôi chứ không báo, cho Trần Tiểu Lị trải qua một đoạn thời gian khổ sở ở thôn Hạnh Hoa xem như đã đủ rồi, giữa cô và Trần Tiểu Lị chưa đến mức không bỏ qua cho nhau được.
Đều là pháo hôi, tội gì đối phó lẫn nhau.
Chơi nam nữ chủ vui biết bao, nắm mãi không buông Trần Tiểu Lị làm gì?
Chú Tiền: "Nếu như vậy, đại tiểu thư, cô xem khi nào chúng ta cũng nên về nhà thôi."
Mắt thấy sắp thành công rồi, lúc này vô luận như thế nào Đại Ninh cũng không đồng ý trở về. Dù sao cô cũng xấu xa, lười tự mình ứng phó với chú Tiền, cô chống hai má hỏi Triệu Tự: "Thầy Triệu, anh cảm thấy thế nào?"
Triệu Tự nâng mắt nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói với chú Tiền: "Tiền tiên sinh, nếu chú tin tưởng tôi, cho tôi nửa năm, tôi có thể làm cho thành tích mỗi môn của đại tiểu thư cao hơn hai mươi điểm."
Nếu là người khác nói lời này, đánh chết chú Tiền cũng không tin. Nhưng khí chất của Triệu Tự khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tin cậy, lời anh nói ra, thật sự có thể làm được, hai mươi điểm có nghĩa là gì? Chính là xóa nạn mù chữ cho đại tiểu thư nha!
Chú Tiền nâng cốc trà lên, gật đầu đồng ý, ông đáp ứng dễ dàng như vậy, Đại Ninh ngược lại cảm thấy có chút không thích hợp.
"Lâu như vậy tôi không về, đáng lẽ ông nội sẽ bắt Kỉ Mặc Giác đem tôi trở về, nhưng Kỉ Mặc Giác không đến, nó gây ra họa gì rồi?"