Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 42 (1)



[HIDE-THANKS]
Edit: ThienTue835

Phương Khánh Lâm cũng cúi đầu khom lưng đáp: "Dạ, dạ, lão tổ tông ngài xem, sự việc ngày hôm nay làm đầu cũng đủ lớn rồi, chúng ta.."

Lão tổ tông không nói chuyện, nhìn thoáng qua Phương Trọng ở bên cạnh, sắc mặt Phương Trọng đỏ tới cực điểm, tay chụp trên tay vịn của ghế dựa kêu một tiếng "Bang", "Đại lang, Nhị lang, ý của ngươi chúng ta là mấy cái lão bất tử thích xen vào việc của người khác đúng không? Ta nói cho ngươi, bạc mất này của nhà ngươi là năm mươi lượng chứ không phải năm lượng đâu, sự việc lớn như vậy không chỉ riêng mình nhà ngươi, toàn bộ người trong Phương gia thôn đều phải cẩn thận, giờ như thế nào, ngươi có biện pháp gì có thể mang bạc kia tìm trở về? Nếu ngươi có biện pháp, hiện tại mấy người chúng ta liền đi, cái gì cũng mặc kệ!"

Phương Khánh Lâm cùng Phương Nguyên Võ trước nay chưa từng thấy qua nhị gia gia của hắn phát hỏa lớn như vậy, tức khắc cúi đầu nhắm mắt, trong cổ họng một tiếng cũng không dám phát ra. Phương Trọng thấy hai người bọn họ như vậy, không nhiều lời hơn, vung tay lên, tiếp đón mấy người đứng ở phía sau, "Vậy bắt đầu lục soát đi, nếu bạc bị mất từ cái sân viện này, vậy trước hết lục soát từ nơi này đi, sau đó tiếp tục lục soát qua nhà khác."

Lời ông vừa phát ra, mấy nam nhân cường tráng đi theo liền bắt đầu tiến vào các phòng ở lục soát, xét thấy trong nhà còn có nữ quyến, lý chính vẫn là tìm mấy bà tử có danh tiếng không tồi ở trong thôn tới hỗ trợ, trong lúc nhất thời, toàn bộ sân lập tức náo nhiệt lên.

Lưu thị chậm rãi đi đến bên người nam nhân nhà mình, vừa tính mở miệng, bị Phương Nguyên Võ hung hăng trừng mắt liếc nhìn một cái, chỉ đành phải ngậm chặt miệng, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh.

Thấy người bắt đầu vào nhà lục soát, Lâm Vân Hi quy quy củ củ đối với Phương Trọng nói: "Nhị gia gia, bạc bị mất kia của cháu không lâu trước đây có rớt một ít vào trong dầu thắp, đại khái khoảng mười mấy lượng, trong một chốc một lát cũng chưa bay hết mùi hương, cho nên bây giờ vẫn còn mùi để nhận biết."

"Ừm" Phương Trọng hừ mạnh một tiếng, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Lời kia của nàng vừa thốt ra, trên mặt Ngô thị ngay lập tức liền đổ mổ hôi xuống, hóa ra chính mình bị tức phụ lão tam này lừa rồi, có khả năng nàng ta đoán được mình biết bạc mất nơi nào, nên cố ý nói dùng dầu thắp để tẩy đi mùi vị, kỳ thật chẳng qua là đang lừa mình, lần này đúng là xong thật rồi, chính mình vừa mới nhân cơ hội đem chuyện này nói cho tức phụ lão nhị, chỉ sợ tất cả bạc đó đều đã..

Lưu thị cũng nghe rõ ràng, ngay tức khắc "bình bịch" một tiếng ngồi trên mặt đất rồi, vừa rồi đại tẩu vô cùng lo lắng nói cho chính mình mang bạc vừa mới lấy tìm dầu thắp ngâm một chút, chính mình đều trộm làm theo, làm sao tức phụ lão tam biết đến việc này? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Lần này cũng thật xong rồi! Mặt Lưu thị lập tức xám như tro tàn, nhìn bộ dáng nàng ta, những người không phải là người mù đều có thể nhìn ra tới manh mối, nhưng mà nơi này không có một ai là người mù cả.

Phương Nguyên Võ cũng bị sợ tới mức tay chân đều lạnh lẽo, bà nương nhà hắn là người yêu tiền, nhưng trước nay chưa từng làm qua việc trộm cắp, việc này có khả năng là do hiểu lầm. Phương Khánh Lâm thừa dịp thời điểm cúi đầu cũng trộm nhìn Ngô thị, biết được việc này cùng nàng ta không thoát khỏi quan hệ, ngay tức khắc liền muốn đem cái bà nương ngu xuẩn này tát một phát chết luôn, hiện tại nếu động thủ, sự việc trộm đồ vật kia đã có thể chứng thực, chính mình chỉ nói muốn moi bạc từ trong tay tức phụ lão tam ra, thế nhưng các nàng ta lại thực sự dám đi trộm, đúng là hai cái ngu xuẩn!

Lúc này, người lục soát đều lục tục từ bên trong đi ra, đem đồ vật trong tay đặt trên mặt đất, nhi tử của Phương Trọng, Phương Học Mẫn xách theo cái bao vải tản ra mùi hương gay mũi cũng đi vào trong viện, "Cha, trong đây cũng là bạc, nhưng mà giống như có ngâm trong dầu thắp, hương vị này thật sự là.."

Thân mình Lưu thị run rẩy càng lợi hại, gắt gao nhìn thẳng tới túi bạc kia, nàng ta rõ ràng đem thứ này giấu trong cái động chôn ở vách tường kia, vì cái gì bị đào ra tới.

Lúc này nàng ta cũng là bị dọa cho choáng váng, dầu thắp nông gia đều là loại thấp kém nhất, mùi hương thật nặng, đặc biệt thời tiết hiện tại nóng bức, mùi hương kia quả thật không thể che đậy được.

"Đây chính là bạc của ta!" Lâm Vân Hi bước nhanh tiến lên nhìn kỹ một chút, thấy túi vải đựng bạc của nàng thế nhưng trước sau giống nhau, thật không biết là nhị tẩu của nàng là ngốc hay vẫn là khờ đây, chẳng qua nàng ta cũng là bị người khác sai sử, nếu không, dựa vào lá gan nhỏ kia của nàng ta chắc chắn không thể làm ra tới sự tình này, không quan trọng, hôm nay ai cũng không chạy thoát được.

Mày rậm của Phương Học Mẫn gắt gao nhăn chặt lại, nhấp nhấp khoé miệng nói: "Lý chính, ba vị tộc lão, cha, đây là từ cái động trong vách tường ở đông sương phòng lục soát ra được, nếu ta nhớ không lầm thì nơi đó hẳn là cả nhà Nhị lang ở đó."

Phương Trọng khó thở ngược lại cười, "Lão nhị, nhà lão nhị, các ngươi còn có cái gì để nói?"

Phương Nguyên Võ lúc này tuy rằng không hiểu ra sao, cũng biết khả năng sự việc của bà nương nhà mình đã bại lộ, không đợi mọi người lên tiếng, chạy nhanh quỳ xuống, nước mắt đều bị dọa mà chảy ra, tội trộm đạo này chính là phải ngồi đại lao, cái bà nương đáng chết này!

"Nhị gia gia, việc này còn có chút kỳ quặc.." Hắn còn muốn biện giải, Lâm Vân Hi đứng một bên nơi nào chịu để hắn phân rõ ràng, chạy vọt tới trước mặt Lưu thị lớn tiếng khóc lên, "Nhị tẩu, ta tay chân miệng vụng làm tẩu chướng mắt, nhưng năm mươi lượng bạc kia chính là tâm huyết cả đời của cả nhà huynh trưởng ta, ta cầu xin tẩu, đem ba mươi lăm lượng bạc còn lại trả lại cho ta đi, cầu xin tẩu.."

Nàng ta chỉ nghe đại tẩu nói đi trộm xem nhà lão tam có bao nhiêu tiền riêng thôi, bởi vì không nhịn được dụ hoặc liền trộm mang đi, cho rằng nhà lão tam có nháo một trận rồi cũng cho qua, Lưu thị không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển đến trình độ này, dựa theo tộc quy, nhất định mình sẽ bị hưu về nhà mẹ đẻ, đây chính là một cái tử lộ, chính mình chỉ càm có mười lăm lượng bạc thôi, vì sao lại nói cái gì mà mất đi năm mươi lượng bạc, ánh mắt lạnh băng của lý chính và bốn vị tộc lão nhìn lại đây, Lưu thị bị dọa muốn tan thành từng mảnh, đờ đẫn mở miệng nói: "Ta chỉ lấy có mười lăm lượng, số còn lại ta chưa từng thấy qua.."

Nàng ta rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân nông gia, tuy rằng có chút yêu tiền tài lại chiếm tiểu tiện nghi, nhưng tưởng tượng phải gánh vác tội danh trộm cắp, bị Lâm Vân Hi bức một chút liền không cẩn thận nói ra miệng, thật ra nàng ta tính cắn chặt răng tự nhận số bạc này là do nàng ta tích cóp, nàng ta cũng không có cách nào nói ra số bạc này tích cóp được như thế nào, rốt cuộc mười lăm lượng bạc cũng không phải là số lương nhỏ.

Phương Nguyên Võ suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất, lời nói ra liền giống như bát nước đổ đi, lần này như thế nào cũng không thể biện giải được, nhị phòng hắn đều phải mang trên lưng tội danh ăn cắp bạc của đệ muội, hiện tại chỉ có thể hy vọng nhà lão tam cùng tộc lão có thể nhắm một mắt mở một mắt, Lưu thị khốn nạn kia cũng không thể hưu, không phải bởi vì cảm tình của bọn họ có bao nhiêu sâu, mà bởi vì thanh danh trưởng tử Phương Tử Hạo, nếu có nương bị hưu, con đường làm quan này của Tử Hạo phải bỏ dở giữa chừng, chính mình tuyệt đối không thể cho phép chuyện như vậy phát sinh được.

Nghĩ như vậy, Phương Nguyên Võ xoay người kéo đầu tóc Lưu thị một phen, mặc kệ nàng ta kêu rên kéo đến trước mặt bốn vị tộc lão, bắt đầu dập đầu, tâm cũng hắn cũng thực sự hung ác, đập vang bang bang, được vài cái trán liền đổ máu, Lưu thị một bên khóc một bên cũng liều mạng dập đầu, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, nàng ta cũng chỉ có hy vọng chiếm được sự đồng tình của mấy vị tộc lão.

Lữ thị bị biến cố thình lình xảy ra dọa đến ngu ngơ, nhà lão nhị thế nhưng mạn trộm cầm bạc của nhà lão tam, trời ơi, chuyện gì đang diễn ra đây, rốt cuộc bà đã tạo nghiệt gì mới có thể tìm ra một đứa con dâu như vậy..

Tuy rằng con dâu làm việc không sạch sẽ, nhưng nhi tử dù sao cũng là thịt đầu quả tìm của nương, Lữ thị cũng bổ nhào qua quỳ xuống, ôm hắn bắt đầu khóc rống lên, việc này là do tức phụ làm, con của bà một chút sai cũng không có.

Nhìn ba người quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin, lý chính không khỏi thở dài một hơi, trộm nhiều bạc như vậy theo lý phải giao cho nha môn huyện thành xử lý, nhưng sự tình này cố tình lại do người trong nhà gây nên, việc này đúng thật là khó làm.

Lúc này trong lòng có quỷ Phương Khánh Lâm cùng Ngô thị cùng quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu xin, Phương Diệu chỉ mắt lạnh đứng nhìn, dựa theo cách làm của đại tẩu cùng nhị tẩu nàng, Phương gia sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.

Ba vị tộc lão đều lắc đầu thở dài, tay Phương Trọng đặt ở ghế dựa bên cạnh cũng có chút phát run, Lưu thị này làm việc cũng thật sự đáng giận, ông nhìn Phương Nguyên Võ lớn lên rồi cưới tức phụ, tự nhiên không muốn làm thê ly tử tân, cửa nát nhà tan, không nói đến việc ông ở trước mặt Tam lang cam đoan, liền chỉ cần Lưu thị làm ra sự tình bôi nhọ gia môn bậc này, cũng không thể lưu lại, lập tức liền nhẫn tâm nói: "Nhị lang, ngươi cũng là cha của hai đứa nhỏ, cũng biết phân rõ nặng nhẹ, tức phụ ngươi nếu thừa nhận bạc này do nàng ta lấy, mặc kệ như thế nào ngươi đều phải bổ sung ba mươi lăm lượng còn lại, niệm tình Lưu thị giúp ngươi lo liệu việc nhà cùng nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, việc này liền tạm thời đè xuống, không kinh động đến nha môn, nhưng tức phụ ngươi phạm vào dạng sai lầm lớn như vậy, Phương gia ta tuyệt không thể lại tha cho nàng ta, hưu thư này ngươi hôm nay nhất định phải viết!"

"Nhị gia gia, nàng bị mỡ heo che tâm mới có thể làm ra sự việc không thể tha thứ này, nhưng còn thỉnh nhị gia gia khai ân, không vì cái gì khác, Tự Hạo hắn thông minh lanh lợi về sau có thể thi được Trạng Nguyên, hắn cũng không thể có một người nương bị hưu, nhị gia gia.." Đại cục đã định, một nam to lớn Phương Nguyên Võ laj khóc lóc thể thảm như vậy, nhị gia gia là người chính trực nhất, hắn cùng Lưu thị lúc này không thể dùng được, chỉ có thể mang hài tử ra, đánh cuộc nhóm tộc lão đối với việc quang tông diệu tổ Phương gia coi trọng.

Quả nhiên, nghe được lời này, bốn người đều không tự chủ được mà nhíu mày, trong số các biểu bối của Phương gia, Phương Tử Hạo có tiếng là thông minh, mỗi lần phu tử kia nhắc tới hắn đều là khen không dứt miệng, luông miệng nói hắn có khả năng trở thành Trạng Nguyên, bọn họ cũng rất là coi trọng, rốt cuộc trong gia phả Phương gia người lợi hại nhất cũng chỉ là một tú tài thôi, tiền đồ này của Tử Hạo đếu có can hệ đến thể diện của Phương gia sau này.

Trực tiếp cầm tẩu thuốc trong tay trực tiếp đánh trên người Phương Nguyên Võ, Phương Trọng lạnh lùng mở miệng nói: "Ngươi là đồ hỗn trướng! Tử Hạo một người nương tay chân không sạch sẽ kia liền có thể diện? Chính bà nương của ngươi mà ngươi còn không quản được, giờ còn lấy tiền đồ của Tử Hạo để làm bia đỡ đạn hay sao, không muốn cũng được, vậy trực tiếp xóa tên một nhà các ngươi khỏi gia phả, ngươi không biết xấu hổ, Phương gia chúng ta cũng không thể ném mặt mũi đi được!"

Bị trong tộc xóa tên kìa về sau không thể nhận là người Phương gia, chính là trở thành người độc môn độc hộ ở Phương gia thôn, mặc kệ vinh hay nhục đều không có nửa điểm quan hệ gì đến Phương gia, hắn mất mặt thì cũng ném mặt một nhà bốn người, càng chết là, nếu thật bị xóa tên, cả đời bọn họ đều chết chìm trong nước bọt của thiên hạ, còn nói gì đến tiền đồ của Tử Hạo, Phương Nguyên Võ cũng muốn choáng váng luôn rồi, Lưu thị lần này cũng chỉ đành phải khổ sở mấy phần.

Nghe được lời này, Lữ thị ngay cả khóc cũng chưa đã trực tiếp ngất đi, Phương Diệu sợ đến hồn phi phách tán, chạy nhanh ấn huyệt nhân trung của nương nàng, trong viện lập tức gà bay chó sủa.

Lưu thị này vừa mở miệng, tâm của Lâm Vân Hi cuối cùng cũng buông xuống một nửa, ít nhất bạc của nàng cũng đã tìm trở về, tuy rằng nàng chán ghét tiện tay Lưu thị, nhưng rốt cuộc cũng là người nhà của Phương Niên Hàn, nàng không muốn làm quá tuyệt tình, hơn nữa mục đích chả nàng cũng không phải làm cho nhị phòng thê ly tử tán.

"Nhị gia gia!" Đợi đến khi Lữ thị từ từ tỉnh lại, Lâm Vân Hi tiến lên nói: "Nhị gia gia, người không nên nổi giận, xin hãy nghe cháu nói một lời. Nhị tẩu cháu tuy rằng ngày thường làm việc thiếu thỏa đáng, nhưng cam đoan nàng ta cũng không có lá gan làm ra sự tình bậc này, khẳng định là bị người khác mê hoặc, còn thỉnh nhị gia gia hạ thủ lưu tình."

Lâm Vân Hi ra mặt cầu tình, sắc mặt Phương Trọng mới chuyển biến tốt một chút, xua xua tay nói, "Nhà Tam lang, ta biết ngươi là đứa thiện tâm, nhưng việc này ta không thể bỏ qua được, Phương gia ta tuyệt đối không thể có một tức phụ không biết lễ nghĩa liêm sỉ được, hôm nay không có thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, cho nên nhanh chóng hưu đi cũng bớt lo."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 42 (2)



[HIDE-THANKS]
Edit: ThienTue835

Nghe được hai từ mê hoặc, thân thể Lưu thị đột nhiên chấn động, tâm tư liền sáng lên, đây đều là do đại tẩu làm trò quỷ, đều là do đại tẩu chính mình mới có thể đi lục nhà ở của nhà lão tam, chính mình hiện tại rơi xuống bước đường cùng này rồi, tự nhiên không thể để cho nàng ta hoàn hảo thoát nạn được, tâm hung hăng một phen, nàng ta dập đầu trên mặt đất ba tiếng vang dội, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Thỉnh bốn vị tộc lão minh giám, tức phụ đúng là oan uổng, vốn dĩ ta không biết tức phụ lão tam tồn trữ bạc, là đại tẩu cùng ta nói việc này, là nàng ta sai sử ta đi trộm bạc, ở trong phòng ta chỉ phát hiện mười lăm lượng bạc, là nàng ta, nhất định là nàng ta cầm đi ba mươi lăm lượng bạc, sau đó vu oan trên người ta."

Quả nhiên là chó cắn chó, một miệng đầy lông, trong lòng Lâm Vân Hi cười lạnh, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, ngươi dám chọc chó ngốc cạnh tường, ta liền đem ngươi kéo xuống nước.

Lúc này Phương Khánh Lâm cùng Ngô thị mới thật sự khóc lóc thảm thiết cầu xin, vừa rồi đúng là sét đánh giữa trời quang mà.

Không nghĩ tới sự việc này còn có nhà Đại lang nhúng tay, năm người đang ngồi ngạc nhiên có, lạnh nhạt có, than thở cũng có, đều một bộ dáng hận sắt không thành thép.

Tuy rằng mối quan hệ giữa chị em dâu có chút không thoải mái là việc bình thường, nhưng lúc này hợp nhau cùng làm việc xấu xa đến bậc này cũng thật là hiếm thấy, chẳng lẽ loại tình cảm huyết mạch này lại không thắng nổi năm mươi lượng bạc?

Đúng là gia môn bất hạnh!

Phương Trọng mấp máy đôi môi trắng bệch, nửa ngày không phát ra được lời nào.

Trong mắt Phương Khánh Lâm hiện lên vài tia âm ngoan, đột nhiên ngẩng đầu đối mặt với Lâm Vân Hi nói: "Nhà lão tam, ngươi luôn miệng nói bị mất năm mươi lượng bạc, không biết bạc kia của ngươi từ đâu mà đến, việc nhà mẹ đê ngươi thanh bần mọi người đều biết, bạc này khẳng định lão tam trước khi đi đưa cho ngươi, bạc chính là tiền Phương gia, căn bản không tính là trộm gì hết."

Thật đúng là cưỡng từ đoạt lý làm cho người ta giận sôi máu vậy, đây ý tứ sắp chết cũng phải bôi đen chính mình, Phương Khánh Lâm kia mới chính là người có tâm tư tàn nhẫn nhất.

Không đợi bốn vị tộc lão mở miệng, Lâm Vân Hi cao giọng trả lời: "Đại ca, tiền tướng công đều giao cho nương bảo quản, cái này chắc các ngươi đều rõ ràng nhất. Năm mươi lượng này hoàn toàn thuộc về phía Lâm gia ta, lúc trước ta đã nói gia huynh muốn trong thôn chúng ta đặt mua trạch viện mới đưa cho ta bảo quản. Lâm gia ta tuy nghèo, tiền này đều là do cha ta tiết kiệm tích cóp được, đây đều là tiền thanh thanh bạch bạch.

Cha ta tuy rằng cả đời thượng khoa khảo đều không có như ý nguyện, nhưng ông cũng có mấy người đồng môn tốt có tiền đồ, ví dụ như viên ngoại bộ Lý Thanh Sơn Lý đại nhân, Lý đại nhân tuy chỉ là quan cư lục phẩm, nhưng cũng nhớ tới tình nghĩa đồng môn ngày xưa, cùng nguồn gốc thâm hậu với gia phụ một giới áo vải, sinh thời cũng từng tới Liễu gia thôn một vài lần, người đối với cha cũng vài phần quan tâm. Khi đó tuổi ta còn nhỏ ký ức không nhớ sâu lắm, nhưng việc này ngươi có thể tuỳ ý đi hỏi người trong Liễu gia thôn. Mặt khác, cha ta từng cứu tính mạng trưởng tử Thu gia Thu Phong, nhà giàu số một huyện thành này, người đọc sách tuy rằng chú ý quân tử chi giao đạm như nước, nhưng thịnh tình không thể chối từ cũng là nhân chi thường tình, nếu đại ca kiên trì muốn biết nguồn gốc của năm mươi lượng bạc này, vậy chỉ có thể tìm hai vị này xác minh thôi."

Lời này nửa thật nửa giả, chuyện năm mươi lượng bạc là giả, Lý đại nhận cùng chuyện Thu gia là thật, nhưng cha xưa nay là người đọc sách thanh cao, cho nên, bạc Lý đại nhân cùng Thu gia một hai ông đều không thu, nhưng mọi người nơi này ai còn dám nghĩ đi chứng thực, quan lục phẩm ở trong mắt bá tánh tầm thường kia đều là trên trời, Thu gia kia càng là phú lưu du (giàu chảy mỡ), người ta tiện tay thưởng bạc cũng mười mấy lượng, chỉ có năm mươi lượng bạc thật sự không đáng để nhắc đến.

Lý chính vẫn luôn trầm mặc lúc này cũng mở miệng, "Hôm qua Lâm Thanh Văn ở Liễu gia thôn này xác thật có qua tìm ta nói chuyện mua phòng, việc này còn chưa có định xong, liền.."

Phương Khánh Lâm bị chặn họng đến á khẩu không trả lời được, mặt hiện lên vẻ thất bại, không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, liền quỳ bò trước mặt Lâm Vân Hi khẩn cầu nói: "Đệ muội, đại tẩu ngươi bị mỡ heo che tâm mới có thể làm ra việc đồi phong bại tục như vậy, nhưng nàng ấy dù sao cũng là đại tẩu ngươi, niệm tình cảm ngày xưa nàng ấy chiếu cố lão tam, cầu ngươi giơ cao đánh khẽ, nhà này nếu phải tan, lão tam cũng không an tâm."

Hắn vừa mở miệng tức khắc liền đem Lâm Vân Hi thành bia đỡ rồi, lão tam là người Phương gia, chảy dòng máu Phương gia, nếu nàng muốn truy cứu, Phương gia mà tan cửa nát nhà, tội lớn này không thể chừa công của Lâm Vân Hi được.

Thấy thế, trong mắt bốn vị lão nhân đều toát lên thần sắc thất vọng, Đại lang ngày thường nhìn trầm mặc ít lời, hóa ra tâm tư cũng không đơn giản, chỉ tiếc dùng không đúng địa phương, nhà này chỉ có Tam lang là đứa xuất sắc, kết quả phải lên chiến trường, quả nhiên tạo hóa trêu người nha.

Hít một hơi thật sâu, nỗ lực khống chế chính mình không hướng tới cái người trước mắt đáng giận kia cho một cái bạt tai, Lâm Vân Hi nghiêng thân người tránh khỏi Phương Khánh Lâm, hướng chỗ năm vị đang ngồi hành lễ, "Lý chính, tộc lão, tướng công ta trước khi đi dặn dò Vân Hi chiếu cố tốt cho bà bà, tiểu cô, cùng với hai vị tẩu tử hảo hảo ở chung, không nghĩ tới sẽ xảy ra việc này, huynh đệ chi gian đánh gãy xương cốt còn dính gân, không thể bởi vì năm mươi lượng bạc liền làm cho đại ca nhị ca thê tử ly tán, không nói đến cái khác, cũng phải xem mặt mũi của năm hài tử trong nhà, từ nhỏ nương ta liền qua đời, cho nên ta biết rõ việc không có nương khổ sở như thế nào, mặt khác ta không muốn bởi vì chuyện này làm tướng công ta gánh trên lưng bêu dang bất trung bất hiếu, đại tẩu nhị tẩu đối với ta cũng không tệ, hiện tại chỉ là nhất thời hồ đồ, ta không muốn lại truy cứu việc số bạc này, nhưng có chuyện còn thỉnh nhóm tộc lão chấp thuận."

Đều là người một nhà, đại phòng nhị phòng làm việc khiến người ta tâm lạnh, nhà lão tam lại thông tình đạt lý như vậy, đáng tiếc Tam lang..

Lão tổ tông mở miệng nói: "Ngươi thử nói xem."

"Phương gia ta có quy củ là còn trưởng bối thì không phân gia, ta một tay không thể nâng vai, không thể chống nữ tắc nhân gia, vốn dĩ nghĩ tướng công rời đi liền dựa vào nhà đại ca cùng nhà nhị ca che chở vượt qua ba năm này, nhưng ngài cũng thấy được tình huống hiện tại của nhà ta, vì không muốn huynh đệ trở mặt thành thù, ta muốn bốn vị tộc lão làm chủ cho ta, đem tam phòng chúng ta phân ra ngoài, ta muốn Diệu nhi cùng An Đồng theo ta." Lâm Vân Hi sắc mặt như thường nói ra lời đã tồn tại trong bụng từ rất lâu.

Nghe được nhà lão tam ra mặt cầu tình, đại phòng cùng nhị phòng bốn người đều nhẹ nhàng thở ra, đương sự không so đo đứng ra thay bọn họ nói chuyện thì dù như thế nào cũng giảm bớt sự trừng phạt, nhà lão tam đưa ra phân gia cũng hợp tâm ý của đại phòng, nhị phòng không cam nguyện cũng không dám nói cái gì, các nàng chọc phải cái sọt này thật sự quá lớn rồi.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Lữ thị một bên nghe được lời này cũng không khóc không nháo, thần sắc vẫn như thường.

Việc phân gia này hiện tại nói ra cũng không đột ngột, mặc cho nhà ai làm ra việc này cũng không thể giống như trước kia mà sinh hoạt như vậy, thỉnh cầu này ngược lại rất hợp lý, nhưng việc cô em chồng còn chưa xuất giá cùng với hài tử còn nhỏ đi theo nàng phân ra thì lại có chút khó khăn.

Nhìn nhà lão tam yếu ớt đến mức gió thổi muốn bay kia, tự mình nuôi mình còn không tốt, giờ mang theo hai đứa nhỏ thì phải sinh hoạt như thế nào đây, Phương Trọng chần chờ, "Việc này.."

Phương Diệu lôi kéo Phương An Đồng đứng bên cạnh cũng quỳ rạp xuống đất, "Nhị gia gia, ta nguyện ý đi theo tam tẩu ta, An Đồng cũng rất vui lòng."

Phương An Đồng lúc này ngược lại cũng không thấy nhút nhát như ngày thường, lấy hết cam đảm lớn tiếng nói: "Nhị gia gia, ta muốn cùng tam tẩu sống qua ngày, tam ca trước khi đi có nói An Đồng phải nhanh chóng trưởng thành, trở thành nam tử hán, bảo hộ cái nhà này, tam tẩu đối xử với ta cũng thật tốt!"

Trên mặt hài tử vui mừng cùng nhảy nhót không che giấu, nghĩ cũng biết nơi này còn có ẩn tình khác, Đại lang cùng Nhị lang này đang làm cái nghiệt gì nha.

Phương Diệu là người lợi hại, từ trước tới nay cùng hai tẩu tử không đối phó, hơn nữa mấy năm nay liền phải xuất giá, đến lúc đó của hồi môn cũng phải chi ra một bút không nhỏ, nàng cùng nhà lão tam chính là tốt nhất. Chẳng qua.. Phương An Đồng muốn đi theo nhà lão tam, Ngô thị lại không tình nguyện, hiện tại Phương An Đồng đã tám tuổi có thể ở nhà làm rất nhiều việc, lại thêm hai năm nữa có thể xuống ruộng đất rồi, đến lúc đó chính là một lao động cường tráng, hài tử ở nhà còn muốn đọc sách, không có thời gian làm việc, với lại nàng ta cũng luyến tiếc nữa, cho nên nhẹ nhàng huých khuỷu tay của đương gia, muốn cho hắn nói vài câu.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 42 (3)

[HIDE-THANKS]
Edit: ThienTue835

Phương Khánh Lâm cũng không cam lòng, nhưng hình tượng thành thật ít lời mà hắn duy trì nhiều năm nay đã tan biến trước mặt tộc lão, nếu lúc này đi lên ngăn trở, chỉ sợ thanh danh trong tộc liền xú không thể tả, cho nên cũng không có để ý đến Ngô thị.

Phương Trọng do dự, Lâm Vân Hi kéo hai người một trái một phải, cất cao giọng nói: "Nhị gia gia xin yên tâm, Lâm Vân Hi ta tuy chỉ là một nữ nhân, cũng hiểu thiện ý của người, hôm nay làm cho lý chính cùng bốn vị tộc lão chứng kiến, ta thề sẽ đem An Đồng giao dưỡng thành một nam tử hán có trách nhiệm, khi Diệu nhi xuất giá, ta hứa sẽ cho nàng thập lý hồng trang!"

Lời kia vừa thốt ra, người trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nữ nhân mỹ lệ gầy yếu nhưng kiên định kia, nguyên bản đôi mắt lóng lánh nước lúc này tràn ngập bất khuất cùng tự tin, ánh mắt bắn ra loại ánh sáng làm nhân tâm sinh ra tín nhiệm.

"Nói rất đúng!" Lão tổ tông đứng bên cạnh đem quải trượng nện mạnh xuống đất, "Tức phụ Tam lang có khí phách không thua gì nam tử, ta làm chủ cho ngươi, nhà này liền phân như vậy, hiện tại phân luôn!" Sự việc ở nhà này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, hôm nay liền cùng nhau xử lý, liền tính thay cho Tam lang lấy lại công đạo.

Tức phụ Tam lang là nữ tử có cốt khí cùng quyết đoán! Tam lang cuối cùng cũng có chút phúc khí!

Lão tổ tổng trái ngược với bộ dáng ôn hòa lúc nãy, ánh mắt sắc bén đảo qua người Phương gia, "Liền ấn theo tức phụ Tam lang mà làm, việc các ngươi trộm bạc nàng ta tuy rằng không truy cứu, nhưng ba mươi lăm lượng bạc còn lại này hai nhà các ngươi phải bổ sung đủ, chẳng qua ta cũng không đủ kiên nhẫn đào ba thước đất tìm bạc, đại viện tử ở phía bắc nhà các ngươi liền gán bạc cấp cho Lâm gia, việc này các ngươi có gì dị nghị?"

Đại viện tử phía bắc là tổ trạch Phương gia, tuy rằng lớn, nhưng đã xập xệ không ra bộ dáng, nếu thật muốn bán cũng đưa tầm giá này, mặc dù Phương Khánh Lâm không bỏ được, nhưng hắn cũng không thể lấy ra nhiều bạc như vậy được, đành phải gậy đầu.

Lão tổ tông nhìn không đến nhị phòng, chỉ liếc mắt một cái, nói thẳng: "Vậy là tốt rồi, việc phòng ở còn phải phiền toái lý chính, việc phân gia thì Phương Trọng ngươi xem mà làm, ta đi trước, đúng là người già liền không được, ngồi được một chút như vậy liền đau."

Nhìn đến một màn trình diễn như vậy, tâm ai cũng đều loạn.

Ông vừa nói xong, hai vị khác cũng đứng lên đi theo, đám người Phương Trọng cung kính tiễn ba vị tộc lão, phân gia này cũng liên quan đến hộ tịch, lý chính tuy rằng xấu hổ, cũng chỉ đành phải lưu lại.

Vốn dĩ cho rằng ba mươi lăm lượng bạc khẳng định không có, không nghĩ tới lão tổ tông còn tranh thủ tổ trạch cho nàng, cái này coi như kinh hỉ ngoài ý muốn, chẳng qua trước khi lão tổ tông kia đi có liếc mắt ý vị thâm trường nhìn Lâm Vân Hi một cái làm nàng có chút để ý, nàng hôm nay diễn xướng này thật không tính là cao minh, dựa theo lịch duyệt cùng tinh nghiên của nhóm trưởng lão, nàng cảm giác tòa nhà kia có thể là tộc lão muốn cấp bồi thường cho Phương Niên Hàn, bất quá mặc kệ như thế nào, vừa có tòa nhà lại tiết kiệm tiền.

Ba vị tộc lão đi rồi, Phương Trọng không lên tiếng, bốn người đại phòng cùng nhị phòng cũng không dám nhiều lời, nhìn hết viện tử đầy hỗn độn kia, Phương Trọng thở dài một tiếng, "Nếu cha các ngươi ở trên trời có linh thiêng, biết huynh đệ các ngươi bởi vì tiền bạc mà làm ra việc xấu xa đến bực nầy, chỉ sợ cũng không được an bình, việc này dừng ở đây, từng người các ngươi tự quản giáo chính mình và người nhà cho tốt, nếu sau này lại có chuyện gì xấu xảy ra, đừng trách ta vô tình."

Mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng, lý chính cũng nhẹ nhàng thở ra, việc này cứ giải quyết nội bộ như vậy, cũng ảnh hưởng không lớn, nhanh chóng phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy, người một nhà cũng không phải qua một đêm thành thù được, cho dù là phân gia thì cũng là huyết mạch tương liên, về sau còn phải qua lại, càng phải hiếu thuận với lão nương của các ngươi, Đại lang, Nhị lang các ngươi cũng mau đứng lên đi, tẩu tử, ngươi cũng đừng quá thương tâm, đứa nhỏ lớn nên suy nghĩ cũng bất đồng, ngươi liền an tâm hưởng phúc của con cháu là được rồi."

Tâm Lữ thị như đao cắt, nàng vất vả khổ sở lôi kéo mấy hài tử lớn lên, mới được chút quang cảnh, kết quả hiện tại lại nháo thành như vậy, hiện tại trừ bỏ phân gia liền không còn biện pháp nào nữa, khẽ gật đầu nói: "Nếu phân gia liền phân hoàn toàn, theo lý ta sẽ sống cùng lão đại, hài tử nhà lão đại cùng lão nhị càng ngày càng nhiều, chen chúc ở cùng nhau cũng không có phương tiện, tiền bạc, lương thực, nồi chén gáo bồn thường dùng trong nhà còn dư lại chia đều cho ba nhà, nhưng ruộng ngoài liền phân cho nhà lão đại cùng lão nhị đi, xưa nay vẫn là hai người bọn họ chăm sóc, nhà lão tam không trồng trọt, giao vào tay nàng sẽ để lại hoang phế, lại nói hài tử nhà lão đại cùng lão nhị cũng không ít, ăn uống chi phí chi tiêu đều nhiều."

Tuy rằng nghe ra đúng hợp tình hợp lý, nhưng đây là lệch tâm, bạc trong nhà đều thiếu đến đáng thương, phân xuống dưới một phòng không đến một hai lượng, gia cụ thường dùng đều cũ xưa không nguyên vẹn, càng giá trị càng không đáng tiền, đáng giá nhất chính là đất đua, bà không phân cho nhà lão tam bởi vì không có nhi tử bên người, bà sợ nếu nhà lão tam có dị tâm thì nhà bọn họ chính là mất tức phụ lại mất cả đất đai.

Chỉ là nếu bà ta nghĩ đến thì những người khác đang ngồi cũng có thể tưởng tượng được, trong lòng đại phòng cùng nhị phòng đều mừng thầm, không có nhà lão tam tham gia, khả năng hai nhà bọn họ được phân nhiều hơn một mẫu rồi, hiện tại một mẫu vùng núi cũng phải đến ba, bốn lượng bạc.

Không được phân chia đất, cái này có khác gì tịnh thân dọn ra đâu, Phương Trọng quả thật bị chọc giận hóa cười, khi không để cho hoàng hoa cúc đại khuê nữ nhà người ta nhảy vào hố lửa, hiện tại Tam lang đi rồi liền bắt đầu khi dễ tức phụ người ta, cách làm người của Lữ thị này quả thật hồ đồ, bà ta không dám suy nghĩ thêm, chính là sợ hãi người khác ở phía sau chọc cột sống Phương gia nha.

Phân chia như vậy, Lâm Vân Hi đã có chuẩn bị tâm lý, Lữ thị lo lắng Phương Niền Hàn ở chiến trường bỏ mình, chính mình lại mang theo gia sản được phân ra để tái giá, tuy rằng minh bạch suy nghĩ trong lòng của bà ta, nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái, vì cái nam nhân ngu ngốc kia, thôi phân rõ ràng thì cũng tốt, đỡ phải có cái gì phiền toái về sau.

"Nhị gia gia, liền theo y lời nương ta nói mà phân đi, bạc công trung này chúng ta cũng không cần phân ra, rốt cuộc nương ta sống cũng không dễ dàng gì, lưu lại để chính bà dùng đi, ta tin tưởng nếu tướng công biết cũng sẽ tán đồng cách làm của ta. Ta cùng Diệu nhi còn có An Đồng đều không ở cạnh hầu hạ người, không nên lãng phí. Bởi vì ca ca tẩu tử ta còn muốn ở lại Liễu gia thôn chiếu cố, nên phân gia về sau ta liền đến ở nhà huynh trưởng của ta, vừa lúc chiếu cố cháu trai trong nhà, gia cụ thì chỉ cần mang theo những của hồi môn của ta là được, người nhà đại ca cùng nhị ca nhiều, chỉ sợ vừa đủ phân, mặt sau thôn chúng ta không phải có mảnh đất hoang sao, ta nghe nói chỉ cần bỏ ra chút bạc là có thể khai ra một khối to, tuy rằng không thể loại hoa màu, vậy thì trồng rau cũng được."

Nàng vừa mới nói xong, Phương Nguyễn Võ liền thuận theo tiếp ứng: "Đúng đúng, phía sau khối núi kia nhà ta còn có một khối đất hoang, tầm hơn hai mẫu, loại ít nhiều đồ ăn cũng đủ dùng rồi." Dùng ruộng cày đổi mảnh đất đầy đá tảng quả thật có lời mà.

Đều ăn gạo như nhau mà lớn lên, nhà lão tam hiểu được khiêm nhượng cùng nhường nhịn, trái lại bốn người kia bởi vì nghe nói tức phụ lão tam từ bỏ số bạc kia mà hóa thành bộ dáng hai mắt phát quang luôn, quá tương phản mà!

Suy nghĩ thật lâu sau, Phương Trọng đối với Lâm Vân Hi nói lời thấm thía: "Nhà lão tam, ngươi suy nghĩ đến tốt nha, hiện tại ngươi phải sống thêm hai đứa nhở nữa, tính ra không phải biện pháp tốt, ngươi không loại thì có thể đem ruộng đất cho thuê." Nói rồi nhìn thấy bộ dáng kiên định của tức phụ Tam lang, biết nàng là người có chủ ý, nên liền thỏa hiệp, "Ta lúc trước có đáp ứng Tam lang sẽ chăm sóc tốt cho nhà ngươi, thật không nghĩ tới, haiz, liền như vậy mà làm đi."

"Nhị gia gia, vậy viết chứng từ làm bằng chứng đi, làm như vậy cũng rõ ràng hơn, nếu không tướng công ta trở về ta bàn giao không rõ ràng thì không tốt lắm." Nàng không muốn chiếm nửa phần tiện nghi của Phương gia, giấy trắng mực đen, về sau xem ai còn dám chống chứ!

Biết nàng làm động tác này là đề phòng đại phòng cùng nhị phòng sau này cãi lại, Phương Trọng sảng khoái đáp ứng, nhà lão tam chính là người bất phàm, nếu không có điểm năng lực này cũng không dám đề ra việc phân gia, không bằng ông liền giúp người hoàn thành ước nguyện.

Lời nói đã định, thôi thì nhanh chóng phân gia, bởi vì những vật trong nhà trong lòng mọi người đều rõ ràng, câu chữ tràn ngập ba trang giấy Tuyên Thành, làm thành ba bản, đều ấn dấu tay, lúc này tâm Lâm Vân Hi mới hoàn toàn phóng xuống bụng, tuy rằng nguyên ngày nay quá chấn động lòng người, nhưng việc này giải quyết xong, về sau cũng bớt lo.

Lúc lên đèn, công việc phân gia này đã hoàn thành sửa sang lại rõ ràng, Phương Trọng cùng lý chính cự tuyệt Lâm Vân Hi giữ lại, ai về ăn cơm nhà nấy.

Phân gia lần này, đại phòng cùng tam phòng chính là như ý nguyện, chủ có nhị phòng cùng Lữ thị là rầu rĩ không vui, nhưng đại cục đã định, lúc nãy có không vui như thế nào cũng đã muộn.

Hôm nay làm người bị hại, Lâm Vân đáng lẽ phải làm dáng một chút, cơm chiều cũng không ăn liền đi ngốc ở trong phòng, lúc này nếu nàng biểu hiện cao hứng gì đó, thì quá không đúng lúc rồi.

Cơm chiều, Phương Diệu cầm muôi, An Đồng đốt lò, trong lòng hai người các nàng đều rất hưng phấn, rốt cuộc về sau không cần nhìn sắc mặt của đại tẩu cùng nhị tẩu mà sống nữa, cho dù chịu khổ chịu đói cũng chấp nhận.

Ăn xong cơm chiều, Lữ thị gọi Phương Diệu cùng An Đồng vào nhà, không biết nói gì đó, mười lăm phút sau thấy hai người rời đi, trong buồng truyền đến tiếng Lữ thị kiềm chế khóc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 55 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 42 (4)

[HIDE-THANKS]
Edit: ThienTue835

Ôm chăn nằm trên giường lăn qua vài lần, Lâm Vân Hi ngẩng đầu lộ ra dung nhan đang cười sáng lạn, thật là phúc họa đi đôi, kinh hách một hồi chính mình cũng được xem là như ý nguyện, về sau chính mình cần phải an ổn ngày qua ngày tháng qua tháng, chỉ cần chờ đủ ba năm, nam nhân kia sẽ trở lại.

Bởi vì rất cao hứng, nên nàng quên việc suy xét vì cái gì phải đợi Phương Niên Hàn trở về, cùng với việc trở về thì về sau nàng nên làm cái gì bây giờ.

Đêm nay Phương gia thật yên tĩnh, vốn dĩ cho rằng đại phòng cùng nhị phòng sẽ nháo thành một đoàn lại không có chút động tĩnh nào, Lâm Vân Hi khó có được cảm giác được ngủ một giấc an ổn, nhưng có nàng lại vô pháp đi vào giấc ngủ.

Lưu thị cùng Phương Nguyên Võ ngồi trên ghế ở trong phòng, không khí an tĩnh làm người phát lạnh, tộc lão bọn họ đã nhả ra, lúc này Lưu thị cũng không lo lắng đương gia đối với nàng ta như thế nào, Phương Nguyên Võ chính là kẻ ham ăn biếng làm, cái nhà này nếu không có nàng làm lụng vất vả khẳng định sẽ không vượt qua nổi.

Phương Tử Hạo là hài tử thông minh từ nhỏ, tuy rằng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng biết nương đã chọc cha sinh khí, đặc biệt có ánh mắt chạy đến trước cái bàn, lấy ra đề văn chương hôm nay phu tử yêu cầu, "Cha, hôm này phu tử khảo chúng con vấn đề, cả tư thục chỉ có mình con đáp được, phu tử còn khen con nữa nha."

Hắn đem giấy Tuyên Thành đặt trên bàn, sau đó chuyển hướng sang Lưu thị, "Nương, con có chút đói bụng, còn có gì ăn được không?"

Nghe trưởng tử nhắc đến việc học, sắc mặt Phương Nguyên Võ mới tốt lên một chút, bà nương hắn đã làm ra việc hồ đồ như vậy, Tử Hạo mới là hy vọng lớn nhất của hắn, phân gia liền phân gia đi, cũng may được không ít thứ, trong tay có cầm chút bạc, cuộc sống sau này cũng không quá khổ sở.

Nhi tử cho bậc thang, Lưu thị chạy nhanh đến phòng bếp đi hâm nóng cơm, chỉ là đối với Ngô thị cùng Lâm Vân Hi lại hận đến tận xương tủy, hôm nay các nàng ta cho mình nhục nhã như thế này, ngày nào đó nhất định không cho các nàng ta tốt quá.

Mặt Phương Khánh Lâm âm trầm ngồi trên giường, trong lòng Ngô thị run sợ đứng gần cánh cửa, hồi lâu mới ủy khuất mở miệng nói: "Ta chỉ có nói việc nhà lão tam có tiền lộ ra cho nhà lão nhị, ai biết nàng ta lại vu khống ta sai sử nàng ta trộm bạc, đương gia, ta thật là oan uổng! Nếu biết nàng ta ngu xuẩn như vậy ta dù thế nào cũng sẽ không.."

"Câm miệng!" Phương Khánh Lâm hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, làm cho Ngô thị sợ tới mức run bần bật, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Sau một lúc lâu, Phương Khánh Lâm mới rít từ kẽ răng nói ra mấy câu, "Ta đã sớm nói với ngươi là nhà lão tam không dễ chọc, ngươi lại cố tình sai sử cái kẻ ngu xuẩn kia mượn việc này đi làm này nọ thay cho ngươi, cái gì năm mươi lượng, nàng ta chính là lấy việc này thuận bút thành chương để phân gia, các ngươi đều bị nhà lão tam tính kế rồi, một đám ngu xuẩn!"

Bữa sáng qua đi, Lâm Vân Hi qua chào hỏi Lữ thị rồi bắt đầu dọn đồ vật trong phòng, từng cái từng cái tất cả đều dọn ra bày ngay cửa sân, cái nhà này một phút nàng đều không muốn ngốc ở đây. Đồ vật nhà này đều không thuộc về nàng, một kiện nàng cũng chưa lấy đi, liền bày ra cho mọi người đều nhìn tới hết.

Theo yêu cầu của Phương gia, ngày hôm qua bỏ qua sự tình mất bạc mà lý chính tuyên bố ra ngoài bị sợ bóng sợ gió một hồi, người trong thôn cũng không ngốc, năm mươi lượng bạc nói không có liền không có, nói tìm được liền tìm được đến, ai mà tin, sáng sơm tức phụ Tam lang liền ra mang đồ vật ra bên ngoài dày vò một trận, có chuyển tốt liền tới đây hỏi.

Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cả người Phương Diệu đều thấy sảng khoái, mặc kệ ánh mắt người khác như thế nào, đều thực kiên nhẫn giải thích: Nhà của chúng ta bởi vì phòng ở quá chật, cho nên phân gia, về sau ta cùng An Đồng sẽ sống cùng với tam tẩu.

Lại sau khi biết được tình huống phân gia, rất nhiều người đều thổn thức không thôi, tức phụ Tam lang vừa mới vào cửa, nam nhân đi rồi lại bị tịnh thân rời khỏi nhà thật quá xui xẻo, chẳng qua người này tâm còn rộng lượng, nhìn bộ dáng cũng không quá nhiều bi thương, haiz, nhà ai cũng có bộ kinh khó niệm mà.

Ngược lại Phương nhị thẩm mang xe đẩy nhà mình lại đây giúp các nàng đem đồ vật kéo đến nhà mới, trên xe đồ vật không nhiều lắm, đều thật mới, là của hồi môn của Lâm Vân Hi, cửa ngăn tủ bị phá nhìn hết sức chói mắt, đây là đồ vật của Phương Niên Hàn, nàng nhất định phải mang theo.

Tổ trạch Phương gia nói có vẻ dễ nghe, nhưng đến khi tới được nơi rồi, Lâm Vân Hi cùng Phương Diệu đều trợn tròn mắt, cái viện rách nát cùng với vài thập niên không ai ở nhìn không khác gì phế tích, có cây cỏ dại mọc cao hơn nửa người, tường bốn phía sập hơn phân nữa, phòng ở vẫn là phòng đất cũ kỹ nhất, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà đều lộ ra mấy lỗ thủng lớn, cái này người vô pháp vào ở được nha!

Nhưng nếu đã dọn qua đây rồi cho dù ngủ dưới đất cũng không có đạo lý quay trở lại, cũng may các nàng không có rối rắm bao lâu, Lý Chính dẫn Lâm Thanh Văn tới đây rồi, đoán chừng là vừa được trong tộc đồng ý tới, sự tình trong nhà người ta lý chính cũng không lắm miệng, cho nên Lâm Thanh Văn trong tay đang cầm khế đất cũng còn chưa hiểu ra làm sao, nhiều người ở đây cho nên Lâm Vân Hi cũng không tiện nói nhiều lời, chỉ một miệng nhắc tới việc phân gia, để cho ca ca của nàng nhanh chóng lên nha môn huyện thành đăng ký, tránh đêm dài lắm mộng, việc này phải nhờ đến quan phủ chuẩn bị án mới càng ổn thỏa, ai biết đại phòng cùng nhị phòng sẽ nháo cái yêu thiêu thân gì tới.

Chân còn chưa đứng vững, Lâm Thanh Văn lại nhờ lý chính cùng hắn đi một chuyến đến huyện thành, trước khi đi, Lâm Vân Hi lấy mấy lượng bạc cho ca hắn làm lộ phí, nếu đã tiết kiệm được tiền mua nhà cửa, nàng liền không đến mức lửa xém chân mày, dọn đến nhà mới cần yêu cầu phải mua đồ vật quá nhiều, trước tiên đem đồ vật cơ bản mua về đã.

Đợi nàng tiễn Lâm Thanh Văn, Phương nhị thẩm đã gọi mấy người quen biết bắt đầu thu thập, mấy nam nhân mượn cai thang phòng trên sửa chứa nóc nhà, các nữ nhân liền thu thập phòng ở cùng sân, có cỏ thì nhổ cỏ, có rác thì quét rác, san viện nguyên bản vắng lặng lập tức náo nhiệt lên, cuối cùng cũng có vài phần nhân khí.

Viện này ở dưới chân sau núi, khối này vắng vẻ, cách thôn một đoạn, nhà cách nhà đều rất xa, thắng được cái u tĩnh. Khí thế ngất trời, làm việc được một nửa, tức phụ Trịnh thợ săn, Phùng nương tử đến, do bị động tĩnh ở viện này hấp dẫn tới, nhờ vậy Lâm Vân Hi mới biết, sân viện của nàng cách nhà Trịnh thợ săn không xa, về sau lui tới cái gì cũng càng thuận tiện hơn nhiều.

Người nhiều sức lực lớn, mười mấy nữ nhân sức chiến đấu kinh người, một buổi sáng làm việc đem cỏ dại trong viện nhổ sạch sẽ, trong phòng cũng được thu thập gọn gàng ngăn nắp, lại hợp lực đem đồ vật trên xe đều dọn đến tây phòng, nơi được xem như còn bảo tồn đến hoàn hảo.

Trong nhà ngay cả cái nồi cũng không có, Lâm Vân Hi vô pháp lưu người ở lại ăn cơm, người tới hỗ trợ cũng tỏ vẻ tức phụ Tam lang cũng không dễ dàng gì, đều là hương thân quê nhà, có thể giúp liền tới giúp một phen, ai đâu để ý đến bữa cơm kia, còn nhao nhao trêu ghẹo nói: "Ngày nào đó thu thập lưu loát liền lại đến nhà ngươi ăn bữa cơm ngon, lúc đó ngươi cho nhiều chút thịt là được rồi."

Tương lai còn dài, nhân tình lui tới cũng không phải nhất thời tính toán rõ ràng, cũng phải từ từ đến tới, Lâm Vân hi cười tủm tỉm trả lời: "Đến lúc đó khẳng định làm nhóm các thím và các vị tẩu tử đến ăn đến vừa lòng mới thôi!"

Mọi người đi rồi, sân to như vậy chỉ còn lại có Lâm Vân Hi, Phương Diệu cùng tiểu An Đồng, ba người đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trên người đều vô cùng bẩn, nhưng trên mặt đều mang theo vui sướng xuất phát từ nội tâm, đặc biệt là tiểu An Đồng, không còn bộ dáng đáng thương cúi đầu rụt bả vai như thời điểm ở Phương gia, khôn mặt nhỏ rốt cuộc đã trở về bộ dáng mà tiểu hài tử vốn có.

"Ùng ục.."

Không biết là bụng ai kêu lên trước, sau đó bụng hai người còn lại cũng ồn ào đi theo, Phương Diệu đỏ mặt chọc Phương An Đồng, "Đệ bao lớn rồi, thật không biết xấu hổ.."

Nằm không cúng trúng đạn, Phương An Đồng chớp chớp đôi mắt, ra vẻ mặt vô tội nhìn về phía tam tẩu của hắn, tiểu bộ dáng hiếm có được nhìn Lâm Vân Hi, nàng liền sờ sờ đầu hắn, "Đệ hiện tại chính là đang tuổi lớn, đói bụng không có việc gì mất mặt cả, đệ đừng nghe Diệu nhi tỷ đệ giễu cợt, nàng ấy trêu chọc đệ thôi."

Được tam tẩu khẳng định, Phương An Đồng lập tức cứng rắn hơn nhiều, nâng khuôn mặt nhỏ lên nói với Phương Diệu, "Diệu nhi tỷ, rõ ràng là bụng tỷ vừa mới kêu lên, không phải chỉ mình bụng của đệ."

"Ai nha, tam tẩu, tẩu thật bất công An Đồng nha, muội muốn khóc chết thôi! Ô ô.." Nói xong giả khóc mấy tiếng, sau đó không biết làm sao, đột nhiên không nhịn được bật cười lên.

Lâm Vân Hi tay trái dắt cái nha đầu ngốc vừa khóc vừa cười này, tay phải giữ chặt tiểu An Đồng, đi vào phòng ngồi xuống, mới chầm chậm mở miệng nói: "Về sau ba người chúng ta cần phải sống nương tựa lẫn nhau, cùng chiếu cố nhau mới được, tuy rằng ta không phải là trưởng tẩu, nhưng các ngươi đã kêu ta một tiếng tẩu tử, ta phải vì hai ngươi mà phụ trách. Diệu nhi hay bạo tính tình về sau cần phải sửa đổi, nữ tử tính tình quá cương liệt dễ bị ăn thiệt thòi, mặt khác đối với thân thể cũng không tốt, mọi thứ phải suy nghĩ kỹ càng, không được lỗ mãng."

Rồi nàng quay qua nhìn về phía An Đồng, "An Đồng tính tình trầm ổn là chuyện tốt, nhưng đệ vẫn chỉ là một hài tử, không nên để mọi buồn bực trong lòng, như vậy dễ để tâm vào những chuyện vụn vặn, có việc gì không giải quyết được nhất định phải nói với tam tẩu, nếu tam tẩu không giải quyết được chúng ta có thể tìm trong tộc, một bút không thể viết ra một chữ phương, chứng ta phải sống tốt, không rời xa nhau và luôn trợ giúp lẫn nhau."

Nhìn hai người đều trịnh trọng gật đầu, Lâm Vân Hi cười nói thêm: "Người đối với chúng ta không tốt, chúng ta tiền tránh một chút, ác giả ác báo, không phải không báo mà là chưa tới thời điểm thôi, công đạo tự tại lòng người. Người đối với với chúng ta tốt, chúng ta phải nhớ ở trong lòng, thời điểm người ta gặp tai nạn nếu có thể giúp cần phải giúp đỡ một phen, cả đời này không ai mà không có thời điểm khó xử, bình thường phải làm việc bằng lương tâm, không thể bởi vì một chút nhỏ lợi liền đi hại người khác, nhất định phải dựa vào năng lực chính mình mà ăn cơm, như vậy mới an tâm mà sống, tam ca các ngươi mới có thể yên tâm hơn."

Ba người cùng không đói quá lâu, Lâm Thanh Văn đã trở lại, còn mua tràn đầy một xe đồ vật, nồi chén gáo bồn cùng với mấy túi vải nhỏ, hẳn là mua lương thực, xe này không phải nông gia hay dùng như xe bò, xe lừa, mà là xe ngựa, bản xe vừa dài lại rộng, nhìn dáng vẻ giống như xe chuyên môn kéo hàng.

Lâm Vân Hi dẫn Phương Diệu cùng An Đồng tranh thủ thời gian ra cửa nghênh đón, lão xa phu đánh xe cho xe ngừng ở phía ngoài cửa, Lâm Thanh Văn xuống xe chào hỏi mấy người rồi bắt đầu dỡ đồ vật xuống, thời điểm khuân đồ Lâm Vân Hi mới phát hiện, đồ vật đại ca hắn mua rất chu toàn, cái gì mà dầu muối tường dấm trà, chậu rửa mặt, khăn vải, giá cắm nến đều có, thậm chí còn mua cả kim chỉ cùng dầu bôi tay, dầu bôi tay chẳng qua cũng chỉ hai văn tiền một hộp gỗ, không nói đến đắt, nhưng người nhà nông cần kiệm, có thể tiết kiệm một phần cũng là tiết kiệm, chưa bao giờ dùng những đồ vật này, tay Lâm Vân Hi từ nhỏ đã bắt đầu làm lụng rồi, đến sau thu, bắt đầu vào mùa đông máu từ vết nứt bắt đầu chảy ra, đại ca cùng tẩu tử nhìn thấy mà đau lòng, cho nên thời điểm ở nhà bất kể xuân hạ thu đồng đều để cho nàng bôi, không nghĩ đến hiện tại Lâm Thanh Văn còn nhớ rõ việc này.

Bốn người đi đi lại lại mấy chuyến mới đem toàn bộ đồ vật dọn vào trong phòng, nhìn đồ vật chất chồng chất đống thành ngọn núi nhỏ, Lâm Vân Hi xấu hổ, nếu không phải chính mình đưa tiền không đủ, đoán chừng ca nàng có thể đem các đồ vật cần thiết đều mua mang về, loại cảm giác được người chiếu cố từng li từng tí rất ấm áp, Lâm Vân Hi tươi cười, ca hắn thật sự đau nàng đến tận xương cốt.

Cho xa phu mấy cái đồng tiền, lão xa phu kia phất phất roi đuổi xe ngựa đi liền sau đó, Lâm Thanh Văn móc ra một cái bao dầu đưa cho Lâm Vân Hi, "Ba người các ngươi chắc chưa ăn cái gì đi, ta sốt ruột trở về không có ở lâu trong huyện thành, trước lấy chút ăn lót dạ đi, ta lấy nồi đem xuống trước." Nói xong xách theo nồi đi xuống bếp lò bận bịu.

Một cỗ mùi vị thành thái nồng đậm xông thẳng vào mũi, nguyên lai là bánh rán hành, da mặt có màu sắc kim hoàng xốp giòn, màu xanh biếc hành thái tô điểm lên đó, nhìn khiến cho người xem nhịn không được chảy nước miếng, không nhiều không ít vừa đủ ba cái, lúc này đã đói cực kỳ, ba người đều dùng tay lấy bánh bột ngô bắt đầu ăn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back