Trọng Sinh [edit] Nông Gia Hãn Phụ - Cữu Nguyệt Yên Vân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Shinsatruyen, 7 Tháng tư 2020.

  1. Shinsatruyen

    Bài viết:
    2
    Nông Gia Hãn Phụ

    [​IMG]


    Văn án:

    Một khi xuyên qua trở thành phụ nhân nhà nông, lại là mẹ của hai đứa trẻ, hơn nữa trương phu còn là một tên cặn bã, thời gian này thành tâm mà nói rất khó trôi qua.. Đơn giản một câu: Nuôi dưỡng đứa bé, sửa trị trượng phu căn bã, sau đó thuận tiện làm giàu.

    P/s: Truyện mấy chap đầu đọc tức muốn ói máu, đến khi nữ chính sửa trị tra nam ta nói hả lòng hả dạ gì đâu á! ^^!​
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tám 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Emi Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Cố Mạn Nương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quốc khánh Thục Châu thái bình, ở trên núi sâu huyện An Sơn có một nơi gọi là Lý gia câu, tại đây có hơn mười hộ nhà nông.

    Lý gia câu có một nhánh sông nhỏ đầu nguồn, hằng ngày bên cạnh sông nhỏ đều có rất nhiều phụ nhân, tiểu tức phụ, đại cô nương đem quần áo trong nhà tới chỗ này giặt rửa.

    "Nghe nói Mạn Nương sắp không qua khỏi, có phải thật vậy không?"

    Một đại nương trong tay cầm chùy ra sức đập vào quần áo đầy miếng vá, ngoài miệng hỏi tiểu tức phụ bên cạnh.

    Mọi người nghe xong lời này của đại nương, đều đem lực chú ý đặt vào trên người tiểu tức phụ.

    Không vì gì khác, đơn gian tiểu tức phụ này ở cách vách Mạn Nương.

    Tiểu tức phụ tuy vừa gả đến Lý gia câu không lâu, đối với nhiều người còn không quen, hơn nữa vẫn còn tương đối thẹn thùng. Nhưng là chuyện của Mạn Nương, những người này tất cả đều không trông thấy.

    Tiểu tức phụ trước thở dài: "Ta nghe mẹ ta kể, trong nha đã chuẩn bị hậu sự rồi."

    "Mạn Nương cũng không biết đời trước tạo nghiệt gì mới có thể gả cho Đường Thiết Trụ. Nếu không phải Đường lão tam mất trí đặt mông đánh bạc thiếu một khoản nợ, Mạn Nương sẽ biến thành như vậy sao."

    "Đúng vậy, một nàng dâu tốt cứ như vậy không còn, xem Đường Thiết Trụ sau này còn ai dám gả cho hắn."

    Đối với cảnh ngộ Mạn Nương, tất cả mọi người đều đồng tình, nhưng đồng tình thì đồng tình, chung quy các nàng không phải người Đường gia, cũng không phải người nhà mẹ đẻ Mạn Nương, ngoại trừ lời nói ngoài miệng, căn bản không giúp được cái gì.

    "Vứt não thật đấy, mười lượng bạc, đem phòng ở bán đi đều không có nhiều như vậy, ta là nhìn vào quan hệ tám đời mới gả đến Đường gia các ngươi. Trong nhà cái rắm cũng không có, còn học đòi người ta đi đánh bạc, ngày hôm qua những người kia sao không đem chém đôi tay đánh bạc thì tốt rồi." Con dâu thứ hai Đường gia Trương thị ở nhà bếp một bên nấu cháo heo, ngoài miệng âm dương quái khí chửi bậy.

    Đường Thiết Trụ là con yêu bảo bối của Đường lão bà tử, bình thường Đường lão bà tử một mực thiên vị một nhà Tam phòng, Trương thị tự nhiên không dám công khai mắng Đường Thiết Trụ. Ai bảo Đường lão tam nhà ta là tâm can bảo bối của lão bà tử đâu.

    Nhưng hôm nay bất đồng, Đường Thiết Trụ gây họa lớn cho trong nhà như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép nàng mắng đôi câu cho hả giận.

    Trương Thị ở bên trong nhà bếp hùng hùng hổ hổ mắng chửi Đường Thiết Tru. Nàng dâu cả Đường gia Lưu thị cùng Đường lão bà tử lại trong phòng chiêú cố Mạn Nương. Nói là chiếu cố, hiên tại cũng chỉ là đổi một than quần áo sạch sẽ cho nàng, miễn cho đợi đến khi chết thật không dễ mặc.

    "Mẹ, có phải hay không để đương gia đi Cố gia nói một tiếng." Lưu thị khuôn mặt bình tĩnh hỏi Đường bà tử bên cạnh.

    Ngày hôm qua sau khi xong chuyện, Đường Thiết Trụ thấy gây họa, người này đã sớm chạy trốn không thấy. Lưu lại chuyện hư hỏng chồng chất, để người trong nhà chùi đít cho hắn. Có một tiểu thúc thích gây chuyên như vậy, là ai cũng không có sắc mặt tốt.

    Mạn Nương xảy ra chuyện, tự nhiên phải báo cho Cố gia nhà mẹ đẻ. Nhưng việc này là nhi tử gây ra, nếu như bị Cố gia biết chuyện nhi tử còn cố nơi nào sinh sống. Đuờng bà tử há to miệng, cuối cùng chỉ nói: "Vẫn là chờ một chút a."

    Việc này còn có thể kéo dài sao? Mạn Nương đều sắp không qua khỏi rồi, chẳng lẻ muốn kéo dài tời khi người tắt thở, mới đi tỉnh người nhà Cố gia đến sao? Cho đến lúc đó, đừng nói tiểu thúc Đường Thiết Trụ này, thậm chí toàn bộ Đường gia đều sợ không tốt.

    Nhưng bà bà đã ra quyết định, nàng làm con dâu cũng chỉ có thể cắn môi nhận lời. Chỉ hy vọng lần này Cố gia có thể hảo hảo giáo huấn tiểu thúc một phen, để cho hắn được dạy dỗ, tốt nhất có thể đen chân hắn đánh gãy, miễn cho về sau hắn lại gây rắc rối, còn để cho bọn họ chùi đít.

    Đường bà từ muốn giấu diếm, gạt người nhà Cố gia. Nhưng trên đời này có bức tường nào không lọt gió. Huống chi trong thôn còn có một người cùng thôn với Cố Mạn Nương gả vào. Bình thường cùng Cố Mạn Nương có quan hệ tốt, lần này Cố Mạn Nương chịu ủy khuất lớn như vậy, còn có thể không thông tri người nhà mẹ đẻ sao.

    Làm người cũng không thể nói trước điều gì, con dâu cả Lưu thị mới đề cập qua chuyện người nhà Cố gia, vẫn chưa tới nữa canh giờ, người Cố gia đã đến.

    "Vứt não cho chó ăn đấy hả, con gái tốt của ta đến Đường gia nhà các ngươi, ăn không có ăn no, tại Đường gia ngươi không mặc nổi một kiện áo quần tốt, vì cái đồ mất não kia hiện tại mệnh cũng sắp không còn, ta hôm nay nói cho các ngươi biết, nữ nhi của ta nếu xảy ra chuyện không may gì xem lão nương ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

    Mẹ ruột Cố Mạn Nương Cố Lý thị vừa nghe nói Cố Mạn Nương xảy ra chuyên, một lời chưa nói, trực tiếp kêu ba đứa con trai, lại kêu thêm mấy cháu trai thúc bá, liền vội vàng đuổi giết đến Đường gia. Đi vào Đường gia cũng không vào nhà xem thử Mạn Nương đến tột cùng ra sao, đánh đòn phủ đầu mắng chửi, trước cho Đường gia hạ mã uy, làm cho Đường gia biết rõ Cố gia bọn họ không dễ trêu đấy.

    "Bà thông gia, ngươi nhanh vào nhà ngồi." Trong phòng Đường bà tử nghe thấy tiếng Cố Lý thị liền biết rõ sự tình không ổn. Theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy Cố Lý thị mang theo nhiều tiểu tử nhà Cố gia, biết rõ việc này không lành rồi. Nàng cũng sợ bản thân đi ra ngoài sẽ bị đánh, nhưng nếu bà không đi ra ngoài, nhà Cố gia này nói không chừng thật sự đem phòng ở phá vỡ. Không có biện pháp Đường bà tử chỉ có thể kiên trì đi ngoài mời nhà Cố gia.

    Nhưng mà Đường mà tử cũng không ngốc, trước khi đi ra ngoài lại để đại tức phụ đi gọi nam nhân Đường gia trở về. Chờ một lát nếu thật sự muốn đánh nhau, vẫn là dựa vào đám nam nhân đi.

    "Ngồi, ta ngồi cái rắm mà ngồi, nữ nhi của ta đều sắp bị người nhà ngươi hại chết, ta có tâm tư đi ngồi cùng người." Nói xong, Cố Lý thị hướng về phía Đường bà tử hứ đôi phần: "Ta cũng không cùng người kéo đông kéo tây nữa, hôm nay phải cho ta một cái đáp án. Con gái tốt của ta đến Đường gia 5 năm, trên hầu hạ cha mẹ chồng, dưới chiếu cố con nhỏ, trong ngoài đều là một người có năng lực. Các ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ai không nói Mạn Nương của ta tốt. Con gái tốt của ta lại bị các ngươi hại chết, các ngươi hôm nay không cho ta một cái đáp án tốt, lão nương lập tức để con cháu ta đi hủy Đường gia các ngươi."

    "Đúng, nhất định phải cho một câu trả lời rõ ràng."

    "Phá đi nhà cửa của bọn hắn."

    "Đường tỷ tại Đường gia chịu khổ chịu tội 5 năm, hiện tại còn bị bọn hắn hại, hôm nay Đường gia không cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, chúng ta chắc chắn sẽ khộng chịu yên đâu."

    * * *

    Người nhà Cố gia mồm năm miệng bảy gào thét mà nói, tóm lại một câu, Đường gia hôm nay nếu không cho Cố gia một câu trả lời thỏa đáng, nhà Cố gia không chịu để yên.

    Người nhà Cố gia tới, ở bên trong nhà bếp Trương thị trốn tránh không dám ra.

    Truơng thị dậm chân xì một tiếng khinh miệt, nói cái gì vội tới vì Mạn Nương đòi công đạo, nói trắng ra không phải muốn từ Đường gia đến kiếm chỗ tốt.

    Việc này chẳng những Truong thị biết rõ, Đường bà tử cũng biết, mà biết thì có thể thế nào. Cố gia người đông thế mạnh không nói, Cố Mạn Nương ra cái dạng này, nguyên nhân cũng bởi vì Đường Thiết Trụ.

    Cố Mạn Nương nếu có cái gì khôn hay xảy ra, Cố Lý thị còn không biết sẽ công phu ngoạm sư tử như thế nào nữa. Mà Đường gia cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt xuống bụng.

    Hai ngườu cãi nhau, không có người nào nghĩ đến Cố Mạn Nương nằm ở trên giường.

    Cố Mạn Nương tuy nói hơi hít vào nhiều thở ra ít, nhưng vẫn có ý thức, lúc biết người nhà mẹ đẻ đến cho mình chỗ dựa trong lòng rất cảm động. Nhưng một câu cuối cùng lại khiến tâm lạnh, Cố Mạn Nương một hơi lên không nổi, cuối cùng một mạng quy Hoàng Tuyền.
     
  4. Emi Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Người nhà mẹ đẻ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mạn Nương chết rồi sống lại, chỉ có điều tâm hồn bên trong đã thay đổi. Cố Mạn Nương cảm giác mình thật là hỏng hết tổ tiên tám, cô khó có lúc được nghĩ ngơi đi dạo phố, lại bị sét đánh.

    Ở trong thành phố lớn rất nhiều nhà cao tầng, cô ở trên đất bằng lại bị sét đánh, đây chính là chuyện lạ trăm năm. Cô dùng đầu ngón chân cũng biết, cô bị set đánh nhất định sẽ có thời sự đưa tin chuyện này đấy. Thời sự vừa đưa tin, nói không chứng còn sẽ có nhiều người bạn trên mạng nhắn lại ở bên dưới. Suy đoán cô có phải làm tội ác tày trời gì hay không, bằng không còn tốt làm sao sẽ bị sét đánh.

    Chuyện đời trước, cô hiện tại đã xuyên không rồi, vân là tá thi hoàn hồn, tạm thời chuyện đời trước như thế nào a.

    Chuyện đời trước Cố Mạn Nương không xen vào rồi, nhưng mà, xuyên qua đến thân thể này cũng thật không may. Cô trước kia gọi là Cố Mạn, mà vị này gọi Cố Mạn Nương, Cố Mạn nghĩ đến có phải hay không bởi vì liên quan đến tên gọi, cho nên cô mới có thể mượn thân thể Cố Mạn Nương trọng sinh.

    Đến tột cùng bởi vì nguyên nhân gì, đều không thể khảo cưú rồi. Cố Mạn Nương tuy chết rồi, lại để cho cô một đống chuyện khó.

    Nói đến Cố Mạn Nương cũng là đáng thương, khi chưa lập gia đình, cha mẹ trọng nhà là người trọng nam khinh nữ, từ nhỏ không được người nhà coi trọng, sau này trưởng thành, cha mẹ vì để nhi tử cưới vợ, liền đem Mạn Nương gả cho Đường Thiết Trụ nam nhân cặn bã này làm vợ.

    Mạn Nương đến Đường gia, thật là một ngày tốt lành chưa từng trải qua. Xuất giá không có đô cưới, tại nhà chồng tất nhiên sẽ không được công công bà bà coi trọng, hơn nữa Đường Thiết Trụ lại là thứ tra nam, ngày ấy chết căn bản là ngậm đắng mà chết.

    Thật vất vả có được hài tử, khó có được lại là long phượng thai, nhưng sinh hài tử ra, bà bà lại đem nhi tử dưỡng thành một cái tiểu bá vương, không hài lòng với mẹ ruột một cái liền có quyền đạp chân lên người. Nhi tử trở thành tiểu bá vương, nhưng con gái lại là đứa đáng thương. Làm mẹ không được nhà chồng coi trọng, khiến cho con gái Tiểu Nha tự nhiên càng không được coi trọng. Vì thế, Mạn Nương gánh trên lưng không biết bao nhiêu nước mắt. Nhưng cả đời mềm yếu, ngoài trừ rớt nước mắt bên ngoài, căn bản không có biện pháp cải biến tình cảnh hiện tại của chính mình, cũng không có nghĩ qua.

    Thời gian khổ lại càng thêm khổ, nhưng cắn răng chịu đựng đi qua. Nhưng ai nghĩ đến Đưỡng Thiết Trụ nhiễm thói đánh bạc, nhưng lại thành nghiện.

    Đường lão hai vị thấy nhi tử dính vào cờ bạc chẳng những không khuyên giải, ngượi lại còn cao hứng mười phần, Bởi vì, Đường Thiết Trụ từ khi học đánh bạc xong, thắng tiền còn có thể đưa mấy đồng cho bà tử. Bà tử này vốn thiên vị tiểu nhi tử, lúc trước trong nhà ngồi ăn rồi chờ chết nàng đều chưa nói qua một câu, bây giờ có thể cầm bạc trở về cho nàng tiêu, Đường bà tử cao hứng còn không kịp, ở đó còn có thể khích lệ,

    Đánh bạc có thể đánh mười thua chins, Đường Thiết Trụ vừa mới bắt đầu còn có thể thắng đôi đồng mang về, nhưng ai thật có thể dừa vào cờ bạc làm giàu.

    Những ngày này Đường Thiết Trụ càng đánh càng thua, càng thua càng đánh. Lúc vừa bắt đầu Đường bà tử còn cho tiền đi đánh bạc, nếu Đường bà tử không cho, hắn lại tìm Mạn Nương. Mà Mạn Nương cũng là một người không biết tính toán, Đường Thiết Trụ muốn cái gì nàng đều cho cái đó.

    Đường Thiết Trụ không có người cản trở, đánh bạc càng nghiện lại càng không thể vãn hồi. Trước đó vài ngày nhưng lại vay nặng lãi đi đánh bạc, đến lúc không thắng bạc, trở lại liên muốn bán con gái.

    Mạn Nương này Cố Mạn chướng mắt nhiều chỗ, nhưng có lẽ làm mẹ dồn đến đường cùng thì cứng rắn. Biết rõ Đường Thiết Trụ muốn bán con gái, Cố Mạn Nương sống chết không chịu, nàng cùng Đường Thiết Trụ lôi kéo, không nghĩ qua bị Đường Thiết Trụ đẩy ngawx trên mặt đất, đầu nàng vựa vặn đâm một tảng đá bị thương.

    Đường Thiết Trụ thấy Mạn Nương máu chảy không ngừng sợ tới mức bỏ chạy, đến bây giờ vẫn chưa về. Mà Cố Mạn Nương cũng vì chuyện này một mạng quy Hoàng Tuyền, lại để cho Cố Mạn nhặt được một cái tiện nghi lớn.

    Cố Mạn Nương chết rồi, chết là xong hết mọi chuyện, nhưng là lưu lại cho nàng một cục diện rối rắm chồng chất, bên người một đống cực phẩm thân thích không nói, tướng công cũng là cặn bã tra nam, nghĩ đến trong số nữ nhân xuyên việt không có ai không may mắn như nàng rồi.

    Xì xào.. xì xào..

    Lúc này bụng Cố Mạn Nương không chịu thua kém kêu lên, cũng không thể trách bụng nàng, từ ngày hôm qua tới giờ nàng liền chưa có hạt gạo lót dạ. Nguyên thân bản thân là người sắp chết, sợ là không thấy đói, nhưng hôm nay đã thay đổi một tâm hồn mới tự nhiên bất đồng.

    Cố Mạn giãy dụa nghĩ muốn đứng lên, nhưng thử mấy lần đều thất bại mà chấm dứt, Tuy nói thay đổi tâm, nhưng thân thể này vẫn tương đối suy yếu, dù sao đập đầu chảy rất nhiều máu, cho dù thay đổi tâm hồn mới, sinh mệnh khuyết trương rồi, nhưng thân thể này một lát cũng không tốt ngay được.

    Mà bên ngoài cãi lộn không có dừng, khiến cho Cố Mạn Nương đau đầu không thôi.

    "Ta mặc kệ, con gái tốt của ta biến thành cáu dạng này, các người hôm nay phải cho ta một cái đáp án." Cố Lý thị nói đến nói đi chung quy cũng là lời này.

    Đường bà tử cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể nhịn đau xuất ha hai mươi hai lượng bạc cho Cố Lý thị. Hai mươi hai lượng bạc này Cố Lý thị xem vẫn là ít một chút. Nhưng Mạn Nương bây giờ còn giữ một hơi tàn, nếu muốn nhiều hơn chút Đường gia chắc chắn không cho. Cho nên, Cố Lý thị lấy là tốt nhất. Con muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt a.

    Cố gia cầm bạc cũng không nháo sự nữa. Người Đường gia thở dài một hơi, bọn hắn thật đúng là sợ bất hòa một lời không nói liền đánh nhau. Cố gia nhiều người đến lúc đó chịu thiệt nhiều không phải là Đường gia bọn hắn sao.

    "Lưu thị, Trương thị các người còn lo lắng cái gì, còn không mau đi làm chút cơm trưa." Nghĩ đến phải nấu món ngon chiêu đãi đám người Cố gia kia, Đường bà tử đau lòng một hồi. Nhưng đều là canh giờ này rồi, nếu không mời người Cố gia ăn cơm, nhìn cũng không được a.

    Đường bà tử dẫn theo hai nàng dâu đi làm cơm, nam nhân Đường gia liền gọi người Cố gia nói chuyên. Lúc này Cố Lý thị cũng có thời gian đi vào trong phòng xem nữ nhi của mình.

    Cố Mạn Nương tuy một mực nằm ở trên giường, nhưng chuyện gì xảy ra bên ngoài nàng đều nhất thanh nhị sở nghe được. Thấy một vị phụ nhân đi đến, trong đầu lập tức lóe lên, biết rõ người tới là mẹ ruột của nguyên thân.

    Cố Lý thị đi vào bên giường, thấy Cố Mạn Nương còn thở, âm thầm thở dài một hơi. Tuy nàng không thích đứa con gái này nhưng nàng cũng không muốn con gái chết sớm như vậy. Dù sao đây cũng là khối thịt từ trên người nàng rơi xuống.

    Thế nhưng Cố Lý thị đối với đứa con gái này đều không cho sắc mặt tốt, cho dù hôm nay Cố Mạn Nương đều thành cái dạng này rồi, nàng cũng không nói lời dễ nghe gì.

    "Ta làm sao lại sinh ra cái đứa không dùng được này, nam nhân của mình cũng quản không được, người còn dùng làm cái gì." Nói xong, Cố Lý thị theo thói quen dùng tay ra sức nhéo trên cánh tay Cố Mạn Nương, đau đến mức Cố Mạn Nương thở dốc vì kinh ngạc.

    Cố Lý thị nghe thấy âm thanh này, trên mặt rốt cục lô ra biểu hiện xấu hổ, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình thường. Biết đau, vậy đại biểu không chết ngay được. (cái thể loại mẹ gì a.. ta thấy ta tức á)

    Biết rõ Cố Mạn Nương không chết ngay được, Cố Lý thị không chịu liếc nhìn Cố Mạn Nương thêm cái nào nữa, ngoắt mông đi ra ngoài.

    Em gái nó, đây là mẹ ruột sao? Cố Mạn nếu không có trí nhớ nguyên thân, nhất định sẽ hoài nghi đây là mẹ kế. Nói không chừng mẹ kế vì thanh danh dễ nghe, còn có thể nói đôi lời quan tâm, mẹ ruột này trên bản lãnh mặt mũi cũng lười làm.
     
  5. Emi Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hồi quang phản chiếu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường bà tử chiêu đãi người nhà Cố gia ăn cơm, người nhà Cố gia thấy mục đích của bọn hắn đã đạt được, ăn uống no đủ xong, liền phủi mông rời đi.

    Đường bà tử thất nhà Cố gia đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

    "Nói cái gì vội tới lấy công đạo cho Tam đệ muội, ta xem những người này đến hết ăn lại uống đấy." Trương thị hướng về bóng lưng người nhà Cố gia rời khỏi nhổ nước miếng. Trương thị cũng chỉ có được lúc này dám cõng lưng thầm mắng người nhà Cố gia vài câu, nhổ nước miếng, nhưng khi thấy nhà Cố gia ra mặt một chút cũng không dám. "Mẹ, ngươi hôm nay cho nhà Cố gia hai lượng bạc, khoản nợ Tam đệ đánh bạc làm sao bây giờ?"

    Cố Mạn Nương sở dĩ biến thành như vậy, cũng bởi vì Đương Thiết Trụ thiếu nợ sòng bạc khoản nợ. Hiện tại quản gia đưa bạc cho Cố gia, khoản nợ Đường Thiết Trụ thiếu nợ sòng bạc kia, muốn bán ruộng đất sao?

    Nếu công công bà bà vì giúp Đường Thiết Trụ trả khoản nợ đánh bạc, muốn bán ruộng đất, nàng cũng sẽ không chịu theo đâu. Tuy không biết đại tẩu nghĩ như thế nào, nghĩ đến đại tẩu cùng nàng đồng dạng, không muốn chùi đít cho Tam phòng.

    "Đã xong, trước đem cái bàn dọn dẹp, những thứ khác sau hãy nói." Không công mất hai lượng bạc, Đường bà tử cũng là quỷ hỏa bốc lên. Hiện lại nghe Trương thị nhắc tới chuyện khoản nợ đánh bạc, Đường bà tử cảm giác được ngực đau tức.

    Trương thị cùng Lưu thị hai người thấy bà bà sắc mặt không tốt, liếc nhìn nhau, cũng không nhiều lời, tự đi làm việc của mình.

    Đợi các nàng đem việc làm xong rồi, lúc này mới nhớ tới còn chưa cho Cố Mạn Nương ăn gì. Chẳng qua, các nang xem ra, Cố Mạn Nương không sai biệt lắm đã là nguời chết, đưa hay không đưa đồ ăn đều có khác gì nhau.

    Nhưng mà Lưu thị là người hảo tâm, đem cơm khô còn lại trụng một chén nước sôi bưng đi phòng Cố Mạn Nương.

    Cố Mạn Nương vốn mất máu quá nhiều, thêm vào bụng lại đói, sớm đã choáng váng rồi. Hơn nữa bên ngoài thỉnh thoảng còn truyền đến mùi thức ăn, bụng của nàng xì xào kêu không ngừng.

    Đợi cả buổi còn không có đưa cơm cho nàng, nàng còn cho là mình sẽ chết thêm lần nữa, rốt cục có người đưa cơm cho nàng rồi.

    Nge mùi cơm chins, Cố Mạn bụng càng sôi lên tiếng.

    Lưu thị bưng bát cơm, nghe thấy một chuổi tiếng kêu xì xào, sửng sốt môt hồi lâu.

    "Tam.. Tam đệ muôi, ngươi đói bụng sao?" Lưu thị có chút không dám tin tưởng hỏi Cố Mạn Nương nằm trên giường.

    Cố Mạn Nương gật gật đầu, nghe mùi cơm chín, hận không thể lập tức từ trên giường đứng lên đem chén cầm trong tay Lưu thị đoạt lấy. Nhưng giãy giụa muốn đứng lên cuối cùng vẫn thất bại.

    Lưu thị thấy vậy, cầm bát cơm trên tay để một bên, giúp dìu Cố Mạn Nương. Một lần nữa bưng chén lên đút cho Cố Mạn Nương ăn cơm.

    Thật sự quá đói rồi, Lưu thị đút một ngụm cơm, Cố Mạn Nương cũng không kịp nhai từ từ, thường nhai hai miếng rồi nuốt xuôngs.

    Một chén cơm nuốt xuống bụng, Cố Mạn Nương cuối cùng cảm giác mình sống lại, nhưng là trong bụng một chút cơm đều không có.

    "Đại tẩu, còn có cơm sao?" Cố Mạn Nương không chút ý tứ hỏi thăm. Đã ăn hết một chén cơm lớn, còn muốn ăn, cảm giác mình giống như một cái thùng cơm.

    Nghe vậy Lưu thị kinh ngạc nhìn xem Cố Mạn Nương. Một lúc lâu mơi trả lời: "Trong nồi còn có miếng cơm cháy, ta đem nấu bát cháo cơm cháy cho ngươi."

    Nói cong lời này vội vàng chạy đi. Lưu thị sau khi chạy ra ngoài không có đi làm cháo cơm cháy cho Cố Mạn Nương, ngược lại chạy đi tìm Đường bà tử.

    "Nương, không tốt rồi, đệ muội sắp không được."

    Đường bà tử hôm nay không công mất đi hai lương bạc, Cố gia vừa đi, nàng liền trở về phòng nằm. Nghe thấy tiếng Lưu thị phát hỏa sốt ruột, Đường bà tử lập tức từ trên giường bò dậy.

    "Mẹ, ta vừa rồi đưa cơm cho đệ muôi. Đệ muội đem cơ ta đưa toàn bộ ăn sạch còn nói không đủ, nàng còn muốn ăn." Lưu thị đem sự tình giải thích một chút.

    "Nàng đã có thể nuôi trôi đồ ăn rồi, đây chính là chuyện tốt, ngươi hấp tấp vội vàng làm gì." Đường bà tử có chút bất mãn nhìn Lưu thị.

    "Nương, vừa rồi đệ muội còn sắp chết không sống nổi, mơi bao lâu sao có thể nuốt trôi nhiều cơm như vậy. Nương, đệ muội cái này có phải hồi quang phản chiếu hay không.."

    "Hồi.. hồi quang phản chiếu.." Đường bà tử nghe xong lời này của con dâu, sợ tới mức đều không nói nên lời.

    Lưu thị gật đầu, biết rõ đem Đường bà từ hù sợ rồi, nàng cũng bị Tam đệ muội hù sợ tới mức không rõ. Có thể coi là hù sợ rồi, bây giờ còn giống như bà bà nói không rõ. » Nương, người cũng biết Tam đệ muội đến nước cũng uống không vô. Nhưng là vừa rồi nàng đối với ta kêu đói, ta cho ăn.. Một chén cơm nàng ăn hết, nhưng nàng còn một mực kêu đói.. »

    Lưu thị càng nói, Đường bà tử càng cảm thấy có đạo lý. Ngươi nghĩ nha, những cái.. kia phạm vào tử tội, bị huyện lệnh lão gia chém đầu, nhưng trước khi chém còn muốn cho những.. phạm nhân này ăn một bữa no bụng, thành quỷ cũng phải làm ma quỷ no bụng, không làm quỷ chết đói.

    Hơn nữa Đường bà tử trước kia cũng được nghe nói, người sắp chết, trước khi chết thật đúng là sẽ có hồi quang phản chiếu.

    Nghĩ tới Cố Mạn Nương thật sự là hồi quang phản chiếu, cũng bất chấp cái gì khác, Đường bà tử tranh thủ thời gian để cho Lưu thị đi làm đồ ăn, miễn cho Cố Mạn Nương có oán khí gì, làm quỷ còn tìm Đường gia phiền toái.

    Lưu thị trải qua sự tình dù sao cũng không nhiều giống Đường bà tử, nàng đúng lúc này đang sơ hãi, nào dám đi chổ Cố Mạn NƯơng một mình.

    Đường bà tử thấy nàng không ra dạng bộ dáng, không chút chí khí. Nhưng lúc này không phải thời điểm giao huấn con dâu, nàng kêu Trương thị lên, mang theo hai con dâu đi nấu xong cháo cơm cháy mang đi gặp Cố Mạn Nương.

    Cố Mạn Nương ăn hết một chén cơm, trong bụng cảm giác hơi có chút lưng rồi, nhưng là cách đói còn kém rất nhiều. Mà Lưu thị vừa rời đi còn chưa có trở lại, đợi này mang đồ ăn đến sắp phiền não tới nơi rồi, Đường bà tử bọn họ rốt cục mang đồ ăn đến.

    Đường bà tử đi ở phía trước thấy Cố Man Nương con mắt cũng bắt đầu sáng lên, ánh mắt này giống như sói đói bụng vài ngày, trong nội tâm càng thêm khăngr định là nàng hồi quang phản chiếu. Trong nội tâm âm thầm may mắn hài tử trong nhà đều đưa đi ra ngoài, nếu bị Cố Mạn Nương dọa sợ, đó mới thật là đại sự.

    Đường gia xảy ra chuyện, Đường bà tử sợ hãi bọn cho vay nặng lãi kia, để cho tiểu nữ nhi mang theo mấy cái tôn tử tôn nữ đi nhà mẹ đẻ ở nhờ, miễn để bộn họ hại tiểu nữ nhi cùng tôn tử tôn nữ.

    Lần này Cố Mạn Nương không cần người đút, trực tiếp nhận chén trong tay Đường bà tử, hú vài cái chén cháo cơm cháy liền nuốt hết xuống bụng. Có thể cảm thấy trong bụng đói đến sợ hãi.

    Cố Mạn Nương không phải nguyên chủ ở đó chịu ủy khuất bản thân, đã còn chưa ăn no, tự nhiên muốn ăn tiếp. « Nương, trong nhà còn có cái gì ăn không? Ta ăn chưa có no. »

    Đổi lấy bình thường, Đường bà tử thấy Cố Mạn Nương ăn nhiều như vậy, đã sớm mở miệng mắng. Nhưng bây giờ cho rằng Cố Mạn Nương là hồi quang phản chiếu, tự nhiên không dám làm vậy. Nghe xong Cố Mạn Nương muốn ăn tiếp, Đường bà tử tranh thủ thời gian để cho Lưu thị cùng Trương thị đi nhà bếp nấu cho ăn.

    Lưu thị cùng Truong thị trong nội tâm đến bây giờ còn là chuột nhắt đấy, có thể cách xa Cố Mạn Nương bên người tất nhiên còn cầu không được. Hai người lập tức ra ngoài, Đường bà tử một mình cùng Cố Mạn Nương ở trong phòng, nội tâm cũng sợ hãi. Vứt bỏ một câu » Ta nhìn đồ ăn có chuẩn bị tốt không » cũng chạy theo đi ra ngoài.

    Lưu thị cùng Trương thị đã làm quen việc, rất nhanh một tô mì nấu xong. Cố Mạn Nương cũng không khách khí, tiếp nhận tô mì, sộp soạp.. một tô mì nuốt hết xuống bụng.

    Thoáng cái ăn liên tục ba chén lớn, Cố Mạn cuối cùng cảm thấy lót dạ rồi. Tuy nói cách ăn no còn xa lắm nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm so đo cái này.

    Ăn uống no đủ rồi, Cố Mạn Nương cũng không có tinh thân gì rồi, nằm xuống chuẩn bị nghĩ ngơi thật tốt.

    Mà Đường bà tử bọn họ thấy vậy, tự nhận là hồi quang phản chiếu qua rồi, mới không có tinh thần gì. Cố Mạn Nương cái dạng này là trực tiếp chờ chết.
     
  6. Emi Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Đòi nợ tới cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mạn Nương nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Đường bà tử các nàng thấy vậy, cho rằng nàng hồi quang phản chiếu có tác dụng trong thời gian có hạn đã hết, hiện tại chỉ còn chờ chết.

    Cố Mạn Nương sắp chết, hơn nữa trước khi chết còn ăn ba chén cơm lớn. Hiện tượng khác thường như vậy vẫn làm Đường bà tử tương đối coi trọng. Chờ các nàng rời phòng Cố Mạn Nương phòng xong, Đường bà tử sai Lưu thị đi kêu nam nhân trong nhà trở về. Kêu về thương lượng hậu sự Cố Mạn Nương.

    Nếu Cố Mạn Nương không có hồi quang phản chiếu, mà đã chết, Đường bà tử sợ là trực tiếp sẽ bọc chiếu đem chôn, ngay cả quan tài cũng sẽ không mua cho nàng một bộ. Hiện giờ không giống, Cố Mạn Nương hồi quang phản chiếu, vì Cố Mạn Nương sau khi chết không tìm Đường gia phiền toái, tang sự này vẫn là làm tốt một chút.

    Đường Lão Đầu là một người làm ruộng giỏi, chỉ cần không trì hoãn làm ruộng, thứ khác hắn mọi chuyện đều mặc kệ. Liền tính như hiện giờ con dâu sắp chết, có Đường bà tử làm chủ, hắn chỉ cần ngồi ở chỗ này, căn bản không cần hắn phát biểu bất luận ý kiến gì.

    Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ hai người làm con trai Đường bà tử, lại là chuyện về em dâu, làm anh chồng bọn họ tự nhiên cũng không có gì để nói.

    Cho nên, làm cái gì bây giờ, hết thảy đều nghe Đường bà tử an bài.

    "Một cái quan tài mỏng vẫn là phải mua, về phần áo liệm, lão đại tức phụ, ngươi chờ một chút đi trong thôn xem thử có nhà ai có hay không, nếu có liền nói mượn dùng trước. Chờ qua mấy ngày này, chúng ta mua vải bố trở về làm xong trả lại cho người ta."

    Người nơi này giống nhau tới số tuổi nhất định, trong nhà nhi tử tức phụ hiếu thuận sẽ sớm đem áo liệm này nọ chuẩn bị tốt, miễn cho đến lúc đó làm không kịp. Việc này cũng không phải là muốn nguyền rũa lão nhân trong nhà, chỉ là tập tục mà thôi.

    Đường bà tử hiện tại còn không đến 50 tuổi, nhìn còn tương đối trẻ tuổi, cho nên mấy thứ này còn chưa có đặt mua, nếu trong nhà có, cũng không cần thiết phải đi ra bên ngoài mượn.

    "Nương, ta sợ người khác sẽ không cho ta mượn." Lưu thị có chút khó xử nhìn Đường bà tử. Người nhà đặt mua áo liệm, lão nhân đại đa số đều rất quý trọng áo liệm của mình, rốt cuộc đây là sau này phải mặc. Nếu quý trọng, sao có thể tùy tiện liền cho người khác mượn sử dụng đâu.

    Đường bà tử vừa nghe, mặt trầm xuống, "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Chung quy không thể để tam đệ muội ngươi không mặc gì lên đường đi."

    Người này đã chết, nếu không có mang áo liệm, mọi người đều không có gì để mặc, cho nên Đường bà tử mới nói như vậy.

    Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ hai người nghe xong lời này, mặt không khỏi đỏ lên, chạy nhanh cúi đầu xuống, giả vờ không có nghe thấy.

    Không có biện pháp, Lưu thị cắn chặt răng, "Nếu không, lát nữa ta đi chỗ nhà mẹ đẻ ta thử xem sao." Cha mẹ Lưu thị so với Đường bà tử Đường Lão Đầu tuổi tác đều lớn hơn, trong nhà sớm đem quan tài áo liệm chuẩn bị tốt. Lưu thị nghĩ cha mẹ thân mình còn tương đối khỏe manh, trong chốc lát còn chưa dùng tới cái này. Cha mẹ xem mặt mũi nàng, sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.

    Chỗ cha mẹ nhà mình cho nữ nhi chút mặt mũi sợ là không thành vấn đề, Lưu thị lo lắng nhất là Đường bà tử không nhận nợ, đến lúc đó nợ này sẽ tính trên đầu đại phòng đi trả. Cho nên, Lưu thị đến bây giờ còn có chút do dự.

    "Nha, nhà các ngươi thật đúng là náo nhiệt nha, các huynh đệ xem ra chúng ta hôm nay tới đúng lúc rồi." Nói xong, người tới trực tiếp đem Đường Thiết Trụ ném tiến vào.

    Đường bà tử bị Cố Mạn Nương dọa như vậy, bắt đầu toàn tâm toàn ý thương lượng chuẩn bị tang sự cho Cố Mạn Nương, đem tai họa Đường Thiết Trụ chọc xuống vứt ra sau đầu rồi. Hiện tại nhìn thấy đám người hung thần ác sát này, đem bọn họ khiếp sợ.

    Ở nông thôn, ban ngày khi trong nhà có người đều sẽ không đóng chặt cửa nhà. Cho nên người muốn tới Đường gia đòi nợ người kia thật là thông suốt.

    Đường Thiết Trụ còn nằm trên mặt đất, hiện tại cả người đều không khỏe. Cả người bị đánh đến mũi không phải mũi, mặt không phải mặt. Nếu không phải Đường Thiết Trụ chính mình mở miệng, này thật đúng là bị đánh đến cha mẹ đều không nhận ra.

    "Nương, ngươi mau cứu ta đi, ta sắp bị người đánh chết." Đường Thiết Trụ sau khi đem Cố Mạn Nương đẩy ngã đập vỡ đầu, sợ tới mức chạy ra ngoài. Nhưng hắn lại có thể chạy đi đâu, thiếu nợ phải trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi đây là đám người cho vay nặng lãi vô pháp vô thiên.

    Đường Thiết Trụ trốn rồi, nhưng trên người hắn một văn tiền đều không có, có thể trốn đi đâu, cho nên rất nhanh liền bị nhóm người này tìm được.

    Biết ngươi không bạc trả nợ, trước đánh một trận lại nói, đây là muốn đem người đánh sợ, đập nồi bán sắt đều phải đem tiền trả. Đối với việc đòi nợ này, bọn họ sớm có kinh nghiệm.

    "Con a, ngươi làm sao vậy? Ai đánh ngươi, mau nói cho nương, nương đi tìm hắn." Đường bà tử vừa thấy Đường Thiết Trụ bị người đánh đến mặt mũi bầm dập, hận không thể để chính mình thay hắn chịu tội. Đối với đám người đòi nợ hung thần ác sát này, cũng không sợ.

    Đường bà tử cái dạng này, thật giống như, nếu để nàng biết ai đánh bảo bối nhi tử của nàng, nàng liền sẽ lập tức cùng người nọ liều mạng.

    "Ha ha ha.." Ngô lão đại nghe xong Đường bà tử nói, lập tức cười to hai tiếng. Đi đến trước mặt Đường bà tử, cười nói: "Lão thái bà, ngươi cũng thật có ý tứ. Ngươi không phải muốn biết ai đánh nhi tử ngươi sao? Ta đây bây giờ nói cho ngươi, là ta gọi người đánh hắn, ngươi nói đi, ngươi muốn đem ta thế nào."

    Ngô lão đại trên mặt mang theo nụ cười, bất quá, nụ cười kia lại làm người cảm giác thập phần khủng bố, làm người Đường gia không tự chủ được lạnh run một cái.

    Đường bà tử nghe xong lời này, lúc này mới nhớ tới đây là đám người nào. Đối diện nụ cười trên mặt Ngô lão đại, nàng ở đó nào dám kiên cường vì Đường Thiết Trụ làm chủ.

    Mà Đường Thiết Trụ sớm bị Ngô lão đại kêu người đánh sợ, càng sợ hãi nhắm thẳng trốn sau lưng Đường bà tử, căn bản không dám lấy mắt nhìn thẳng.

    Nhìn này đám người Đường gia không cốt khí, Ngô lão đại lần nữa cười lạnh hai tiếng. Cũng mặc kệ người Đường giavsợ hãi không, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống.

    Mà Đường Đại Trụ Đường Nhị Trụ hai huynh đệ đều là vẻ mặt cảnh giác nhìn Ngô lão đại.

    "Đường Thiết Trụ từ chỗ ta mượn mười lượng bạc, trong vòng mười ngày trả hết, chính là này bạc đã kéo dài gần một tháng. Tiền của ta cũng không phải trên trời rơi xuống, vay tiền trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, Đường Thiết Trụ nếu không trả lại bạc cho chúng ta, ta đành phải mang theo người tới tìm cha mẹ hắn đòi." Tục ngữ nói nợ cha con trả, này nhi tử mượn nợ, tự nhiên cũng có thể để phụ mẫu trả.

    Lưu thị Trương thị vừa nghe lời này, hận không thể lập tức đem Đường Thiết Trụ đem ăn sống. Trong nhà quanh năm suốt tháng liều sống liều chết mới để dành được hai lượng bạc, hắn đến giỏi, vừa ra tay khiến cho toàn gia mất trắng năm năm làm việc. Hơn nữa trước kia Đường bà tử vô điều kiện đối tốt với Đường Thiết Trụ, này thù mới thêm hận cũ, còn không khiến tẩu tử bọn họ hận chết.

    Ngô lão đại thấy người Đường gia cả nhà đều ở nơi đó, không ai mở miệng nói chuyện. Cười lạnh một tiếng, chuyện như vậy hắn thấy nhiều rồi, "Đường Thiết Trụ mượn ta mười lượng bạc, nay lãi mẹ đẻ lãi con, cho tới giờ đã là năm mươi lượng, các ngươi mau đem bạc lấy ra trả, bằng không, coi chừng ta đánh gãy chân Đường Thiết Trụ."

    Nói xong, Ngô lão đại cho thủ hạ một ánh mắt, người nọ vẫn luôn đi theo Ngô lão đại, tự nhiên biết là ý tứ gì, tiến lên trực tiếp dùng chân đạp Đường Thiết Trụ một chân.

    Đây là cho Đường gia một cái ra oai phủ đầu, làm những người này biết, bọn họ một đám người cũng không phải là dễ chọc, tưởng quỵt nợ, không có cửa.
     
  7. Emi Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Tướng công là tra nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì? Năm mươi lượng, sao ngươi không đi cướp đi?" Trương thị vừa nghe năm mươi lượng, nhất thời cũng bất chấp sợ hãi, há mồm phản bác nói.

    Để Đường gia lấy ra mười lượng bạc sắp khiến Đường gia đập nồi bán sắt, hiện tại người ta đòi nợ há mồm chính là năm mươi lượng, kia còn không muốn mạng già bọn hắn sao.

    Trương thị lời này mới vừa nói xong, Ngô lão đại cười lạnh một tiếng, "Cướp? Đường Thiết Trụ khi ở chỗ ta mượn bạc ta chính là đem việc này nói rành mạch. Thiếu nợ trả tiền thiên kinh địa nghĩa, các ngươi nếu nói không trả tiền, đừng trách ta đối với các ngươi không khách khí."

    Trương thị vừa nghe lời này, sợ tới mức lập tức tránh ở phía sau nam nhân nhà mình.

    Mà Đường bà tử vừa nghe năm mươi lượng bạc, cũng bất chấp Đường Thiết Trụ có phải bảo bối nhi tử của nàng hay không, lập tức giơ tay hướng trên người Đường Thiết Trụ đanhs. "Đồ vứt não, ta cho ngươi vay nặng lãi à, ta cho ngươi đi đánh cuộc à. Ngươi hiện tại thiếu nhiều tiền như vậy, ngươi có phải muốn mạng già lão nương hay không."

    "Đau, đau.." Đường Thiết Trụ dùng tay chống đỡ nắm đấm Đường bà tử, "Nương, ngươi mau dừng tay, đánh nữa con liền không sống nổi."

    "Không sống được tốt nhất, miễn cho liên lụy cả nhà chúng ta." Trương thị nghe vậy, ở một bên nhỏ giọng mà nói thầm.

    "Được rồi, được rồi, ngươi muốn giáo huấn nhi tử ngươi, chờ ngươi đem năm mươi lượng bạc kia trả lại cho chúng ta xong, ngươi lại giáo huấn như thế nào chúng ta đều quản không được." Ngô lão đại tức giận mà nói. Chuyện như vậy hắn thấy quá nhiều, đã sớm không kiên nhẫn.

    Đường gia căn bản không có nhiều bạc trả nợ như vậy, việc này Ngô lão đại đã sớm lường trước rồi, thấy người Đường gia không dao động, một ánh mắt, tay hạ xuống nghĩa là lập tức sẽ, đối với Đường gia đồ vật đánh loạn một trận.

    "Dừng tay, các ngươi mau đừng đập."

    "Đây là Đường Thiết Trụ tìm các ngươi mượn bạc, ngươi tới đòi nợ, tự đi tìm hắn là được, dựa vào cái gì tới nhà của ta đập loạn đồ vật."

    * * *

    Người Đường gia phản kháng, đối Ngô lão đại bọn họ mà nói thật là mưa bụi mà thôi.

    "Còn không trả tiền?" Nhà chính đồ vật trên cơ bản đều đập loạn xong rồi, Ngô lão đại lúc này mới sai thủ hạ tay chân dừng tay.

    "Ngô lão bản, ta hiện tại thật không nhiều bạc như vậy, chờ ta đem bạc gom đủ, ta lập tức trả cho ngươi. Cầu ngươi lại hoãn mấy ngày đi." Đường Thiết Trụ quỳ cầu xin.

    Ngô lão đại cười lạnh một tiếng, "Đường Thiết Trụ, ta đã hoãn cho ngươi vài ngày, hiện tại ngươi lại muốn ta hoãn thêm mấy ngày, ngươi thật đúng cho ta là mở thiện đường sao?" Nói xong cũng không xem Đường Thiết Trụ liếc mắt một cái, đối với thủ hạ tay chân phân phó nói, "Nghe nói tức phụ Đường Thiết Trụ sinh cho hắn một đôi long phượng thai, chính là chuyện đến nước này, nếu Đường Thiết Trụ trả không được nợ, chúng ta liền đem đôi long phượng thai này bắt đi thế chấp trả nợ."

    Ngô lão đại lời này vừa ra, thủ hạ tay chân, sôi nổi hướng trong sương phòng tìm. Chính là vì muốn đi bắt đôi long phượng thai này của Đường gia.

    Người Đường gia lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn bọn nhỏ trong nhà đều không ở, bằng không còn không biết có thể hay không bị nhóm người này bắt.

    "Đại ca, trong phòng một cái tiểu hài tử đều không có."

    Nghe xong thủ hạ đáp lời, việc này làm cho Ngô lão đại có chút ngoài ý muốn. Tiểu hài tử một người đều không ở nhà, xem ra là đi ra ngoài trốn nợ đi.

    Ngô lão đại ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, thật tự cho là thông minh. "Hài tử không có, bắt tức phụ cũng giống nhau."

    "Ta là đại tẩu hắn."

    "Ta là nhị tẩu hắn."

    Lưu thị cùng Trương thị vừa nghe lời này, vội vàng mở miệng, sợ nói chậm một bước liền bị nhóm người này bắt đưa đi.

    "Đại ca, trong phòng còn một người nằm.."

    * * *

    Tuy nói Cố Mạn Nương bởi vì mất máu quá nhiều, đầu có chút váng mắt hoa, vẫn luôn nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Nhưng Đường gia phát sinh sự tình gì, nàng vẫn biết rõ ràng.

    Nghe thấy Đường Thiết Trụ khóc thiên thưởng địa tiếng khóc, Cố Mạn Nương thật là hận không thể lại đầu một lần thai, có như vậy một cái tra nam lão công, nàng thật là xui xẻo tám kiếp.

    Đường gia như thế nào ứng phó này đó tới cửa muốn nợ người, Cố Mạn Nương quản không được, chính là đương nghe thấy người nọ nói muốn bắt Đường Thiết Trụ tức phụ gán nợ thời điểm, nàng cả người đều không tốt. Nàng hiện tại cái dạng này, kia còn không mặc người xâu xé phân.

    "Đại ca, trong phòng còn nằm một cái.."

    "Đúng đúng, đi bắt tức phụ ta, bắt tức phụ ta là được." Đường Thiết Trụ nghe xong lời này, như bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, cũng không quản Cố Mạn Nương là phu thê kết tóc se duyên với hắn, nương của hai hài tử, chỉ cần bản thân bình an không có việc gì là được.

    Ngô lão đại nghe xong Đường Thiết Trụ bạc bẽo nói, cũng không cảm giác được có gì ngoài ý muốn, bởi vì người giống hắn như vậy hắn thấy qua quá nhiều. Bọn họ là con ma bài bạc, không có chuyện gì không dám làm.

    "Còn không đi bắt tới cho ta."

    Lúc này người Đường gia đều biết, người nằm trong phòng kia là ai. Mọi người đưa mắt nhìn Đường bà tử, chờ Đường bà tử lấy chủ ý.

    Mà lúc này Đường bà tử nào có chủ ý gì, thấy vài người đi trong phòng bắt Cố Mạn Nương, một chút biện pháp đều không có.

    Cố Mạn Nương nửa chết nửa sống rất nhanh bị bắt tới. Ngô lão đại thấy bộ dạng này của nàng, rất hoảng sợ. Sắc mặt tái nhợt giống quỷ, nếu không phải ban ngày ban mặt, Ngô lão đại còn tưởng rằng bọn họ bắt một con quỷ.

    "Sao lại thế này?" Ngô lão đại nhíu mày, dáng vẻ thực không cao hứng bộ.

    "Đại ca, chúng ta đi vào nàng đã là bộ dạng này, cũng không phải chúng ta đánh." Thủ hạ nhanh chân giải thích, sợ Ngô lão đại hiểu lầm.

    Ngô lão đại hung hăng trừng mắt liếc mắt người nói chuyện này một cái, hắn đương nhiên biết không phải bọn họ đánh, bọn họ nếu động thủ, hắn ở bên ngoài chẳng lẽ nghe không được động tĩnh sao? Lai nói tức phụ Đường Thiết Trụ nếu bị đánh đến bộ dáng nửa chết nửa sống, bọn họ bắt có ích lợi gì, chẳng lẽ còn phải tốn bạc cho nàng xem bệnh. Hắn lại không phải não có bệnh..

    Ngô lão đại đưa mắt nhìn Đường bà tử, muốn nghe nàng đưa một lời giải thích hợp lý.

    Đường bà tử vô pháp, chỉ nói, "Tam nhi tức phụ của ta ngày hôm qua không cẩn thận đụng đầu, chảy rất nhiều máu.."

    Ngô lão đại vừa nghe nói đụng tới đầu trong lòng thầm than đen đủi, "Chạy nhanh đem người này buông xuống." Nếu không cẩn thận xảy ra mạng người, sự tình liền không tốt. Tuy nói hắn không sợ, nhưng nếu nháo ra mạng người, sự tình sẽ trở nên phức tạp một chút, hắn nhưng không muốn xử lý chuyện này phức tạp.

    Thủ hạ tay chân vừa nghe, nhanh chân đem Cố Mạn Nương buông. Cố Mạn Nương không có sức lực gì bị người buông xuống, lung lay, nếu không phải nàng nhanh tay đỡ vách tường, nói không chừng sẽ ngã gục.

    Cố Mạn Nương không thể bắt đi gán nợ, việc này làm cho Ngô lão đại rất bực bội, hắn một bụng hỏa muốn đem cơn tức này phát ra. Đối tượng trút giận tự nhiên là Đường Thiết Trụ, những người Đường gia khác hắn còn chưa dám đụng vào. Mà Đường Thiết Trụ lại không giống, ai bảo hắn ta thích đánh bạc, mượn bạc của hắn đâu.

    Ngô lão đại ánh mắt ra lệnh, thủ hạ trực tiếp tiến lên đem Đường Thiết Trụ bắt lại đây, đôi lời chưa nói, tay đấm chân đá, trên người Đường Thiết Trụ.

    "Đừng đánh, đừng đánh, chúng ta còn tiền, chúng ta còn tiền chính là." Đường bà tử rốt cuộc vẫn đau lòng bảo bối nhi tử của mình, thấy bọn họ đánh tàn nhẫn, không có biện pháp đành phải giao bạc ra.

    Khi mạng nhỏ Đường Thiết Trụ bị uy hiếp, Đường bà tử không thể không lấy bạc ra trả nợ đánh bạc cho nhi tử. Tuy nói Đường bà tử đáp ứng trả bạc, nhưng là cọ tới cọ lui nữa ngày, lại lấy không ra bạc.

    Ngô lão đại kia nào có kiên nhẫn chờ Đường bà tử, thấy Đường bà tử nửa ngày lấy không ra bạc, cũng không cho người đi thúc giục Đường bà tử, trực tiếp tiếp kêu thủ hạ tay đấm chân đạp một trận với Đường Thiết Trụ. Đường bà tử đau lòng nhi tử, tự nhiên không dám chơi hoa chiêu gì.

    Bên này Đường Thiết Trụ ai da ai da kêu lên không ngừng, Đường bà tử sợ nhi tử chịu thiệt, tranh thủ thời gian cầm bạc đi ra.

    Đường bà tử cầm bạc, cọ tới cọ lui đi đến trước mặt Ngô lão đại, "Trong nhà hiện tại chỉ có mười lăm lượng bạc, ngươi đại nhân đại lượng có thể lại thư thả chúng ta mấy ngày được hay không."

    Ngô lão đại trực tiếp đem bạc từ trong tay Đường bà tử đoạt lại đây, nghe mới có mười lăm lượng bạc, cách năm mươi lượng còn kém 35 lượng, một nửa đều chưa trả đủ, việc này khiến Ngô lão đại rất không cao hứng.

    Bất quá hắn đòi nợ cũng có điểm cốt yếu, Đường gia cái dạng này, bạc còn lại khẳng định muốn bán ruộng bán đất mới có thể góp đủ ra trả. Gom góp bạc tự nhiên cũng phải cho bọn họ thời gian đi chuẩn bị. Lại nói Đường gia đã trả trước mười lăm lượng, dư lại 35 lượng, hắn cũng không sợ bọn họ chạy.

    Bất quá, tuy rằng Ngô lão đại trong lòng có quyết định, nhưng trên mặt lại không dễ dàng đáp ứng qua. Sau khi Đường bà tử cùng những người Đường gia khác ngàn cầu vạn cầu, lúc này mới đáp ứng.

    "Xem các ngươi đáng thương, ta lại cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau bạc còn không có gom góp đủ, đến lúc đó các ngươi cũng đừng trách họ Ngô ta tàn nhẫn độc ác. Dù sao nhà các ngươi cháu trai cháu gái cũng vài đứa, bắt tới bán cho người ta cũng có thể bán mấy chục lượng bạc." Ngô lão đại lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường bà tử. Mặc dù vài người Đường gia trốn ra ngoài, Ngô lão đại căn bản không để ở trong lòng. Người Đường gia không có bạc, trừ bỏ đi chỗ thân thích trốn mấy ngày, căn bản là trốn chỗ khác, cho nên Ngô lão đại một chút đều không sợ bọn họ chạy.

    Đây gọi là hòa thượng chạy, miếu không chạy.

    "Ngô lão bản ngươi yên tâm, trong vòng 3 ngày chúng ta tuyệt đối sẽ gom đủ bạc."

    Được Đường gia người bảo đảm, Ngô lão đại cầm mười lăm lượng bạc Đường gia trả, mang theo thủ hạ người rời đi.

    Đường bà tử thấy nhóm người này hung thần ác sát rốt cuộc rời đi, kìm nén nhẹ nhàng thở ra. Vừa mới thả lỏng đồng thời lại bị 35 lượng ép tới không thở nổi.

    "Nương, chúng ta có cái năng lực thay tam đệ trả nợ 35 lượng kia sao." Đường Đại Trụ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đường bà tử.

    Đường bà tử nghe vậy cũng một trận đau mình, nhìn thấy Đường Thiết Trụ bị đánh đến không đứng dậy nỗi, nào có tâm tư đi quản chuyện 35 lượng bạc kia. "Đại Trụ, ngươi không thấy đệ đệ ngươi còn nằm trên mặt đất sao? Các ngươi còn không mau đem hắn đỡ đến trên giường nằm."

    Lưu thị cùng Trương thị hai đứa con dâu thấy Đường Thiết Trụ đem một cái họa lớn như vậy về trong nhà, Đường bà tử đến bây giờ còn không quản giáo, trong lòng rất không phục.

    Chỉ là không phục cũng không dám không nghe Đường bà tử nói, Đường bà tử vừa rồi mới tổn thất mười lăm lượng bạc, tìm không thấy người trút giận, nếu lúc chen miệng nhảy vào, các nàng căn bản lấy không đến một điểm tốt.

    Không có biện pháp, Lưu thị cùng Trương thị chỉ có thể trơ nhìn đương gia nhà mình đỡ Đường Thiết Trụ trở về phòng bọn họ. Quay đầu lại thấy Cố Mạn Nương còn dùng tay vịn ở trên tường, thấy nàng đáng thương, hai chị em dâu khó được hảo tâm cùng nhau đem Cố Mạn Nương đỡ đi vào.
     
  8. Emi Tran

    Bài viết:
    0
    Chương 6 Đá người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Thiết Trụ bị hai cái ca ca đỡ vào nhà, đem hắn đặt ở trên giường. Nghĩ đến là bị người đánh tàn nhẫn, đi một đường, kêu to một đường. Trừ bỏ Đường bà tử ở ngoài đau lòng hắn, những người khác trong lòng chỉ còn có hai chữ xứng đáng.

    Nói thật, Cố Mạn Nương thật đúng không nghĩ cùng Đường Thiết Trụ nằm ở trên một cái giường. Không phải nàng cùng Đường Thiết Trụ là người xa lạ, về phía Đường Thiết Trụ làm những việc kia, cùng hắn ở một cái không gian thở cùng một bầu không khí, tâm nàng liền cuống cuồng chán ghét, càng miễn bàn nằm ở trên một cái giường.

    Nhưng bởi vì nguyên nhân bị thương, nàng hiện tại toàn thân đều không có sức lực, làm chuyện gì đều không phải do nàng.

    "Đại trụ, ngươi xem Thiết trụ đau lợi hại như vậy, ngươi đi Triệu lang trung nơi đó mua chút dược do đao sắt tổn thuơng trở về." Đường bà tử thấy tiểu nhi tử bị thương nặng, rất không yên tâm. Từ trên người móc ra 30 văn tiền ra đưa đại nhi tử đi lang trung nơi đó mua thuốc.

    "Nương, trong nhà chính là còn thiếu Ngô lão đại kia 35 lượng bạc, ngươi hiện tại còn phải bỏ tiền mua thuốc cấp tam đệ chữa bệnh.." Trương thị lúc này tức giận đến lời không thể nói đều nói ra được. Toàn gia vì tiểu thúc này, lập tức thiếu nhiều nợ bên ngoài như vậy, bà bà không nghĩ cách đi kiếm bạc trả nợ không nói, còn phải tốn tiền tiêu uổng phí đưa tiểu thúc trị thương. Nàng có phải hay không vì tiểu nhi tử, đem hai cái nhi tử khác bồi ra ngoài mới cam tâm.

    Huống chi, người giống Đường Thiết Trụ như vậy, nên để người giáo huấn tốt một chút, miễn cho không biết trời cao đất rộng, học nhân gia đi mượn nặng lãi.

    Đường bà tử vừa nghe lời này, muốn mở miệng mắng to Trương thị không hảo tâm. Chính là quay đầu lại thấy hai nhi tử, đều là vẻ mặt không tán đồng nhìn nàng. Nàng đến bây giờ mới phát hiên, hai cái nhi tử bất mãn. Cho nên, lời nói đến miệng, cuối cùng không có nói ra, chỉ có thể hướng trong bụng nuốt.

    "Nương, hiện tại đến chạy nhanh gom bạc, nếu đến lúc đó bạc không gom ra tới, Ngô lão đại kia khẳng định sẽ không bỏ qua chúng ta." Đường Đại Trụ mở miệng nhắc nhở nói.

    Lúc này đại nhi tử cũng mở miệng, Đường bà tử không tốt lại nói đi mua thuốc cho Đường Thiết Trụ. Thở dài, đứng lên, bất chấp Đường Thiết Trụ kêu to, đi ra ngoài.

    Trong nhà còn thiếu 35 lượng bạc, hiện tại còn phải dựa Đại trụ bọn họ đi gom tiền, lúc này cũng không thể đắc tội bọn họ.

    Đường Thiết Trụ thấy đau nương mình vô thanh vô tức đi ra ngoài, ngoài miệng càng thêm kêu lợi hại. Cho dù mặc kệ hắn kêu lợi hại hơn, cũng không ai để ý tới hắn.

    Đường Thiết Trụ thấy không ai để ý tới, trong lòng rất là khó chịu. Hắn ở cái nhà này là một cái bá vương, muốn cái gì, nương hắn sẽ cho hắn. Nhưng hôm nay kêu to nửa ngày, lại không có một người để ý tới hắn. Cái này làm cho hắn rất khó chịu.

    Nhưng hắn cũng không phải ngu ngốc, lại khó chịu, lúc này cũng biết không thể đắc tội nương hắn, thậm chí hai ca ca tẩu tẩu, hắn thiếu từng đó bạc, còn trông cậy vào hai ca ca tẩu tẩu giúp đỡ, nếu là lúc này đắc tội bọn họ, đối hắn chính là một chút chỗ tốt đều không có.

    Lúc này không thể đắc tội ca ca tẩu tẩu, nhưng khẩu khí này lại không thể không ra. Cho nên, cuối cùng Cố Mạn Nương liền thành nơi hắn trút giận.

    Đường Thiết Trụ trong lòng không thoải mái, cũng mặc kệ Cố Mạn Nương có phải hay không người bệnh, chỉ cần có thể làm hắn trong lòng thoải mái là được.

    "Ngươi là người chết sao? Ngươi không phát hiện trên người ta cả người là thương sao? Không hiểu được tìm dược tới bôi cho ta sao?" Nói, Đường Thiết Trụ trực tiếp liền cho Cố Mạn Nương một cái tát.

    Em gái ngươi!

    Nằm sấp một tiếng, Đường Thiết Trụ bị Cố Mạn Nương một chân đem đá xuống giường. Hiện giờ Cố Mạn Nương cũng không phải là nguyên thân tiểu đáng thương măcj người khi dễ kia.

    "Đau đau đau.." Nguyên bản Đường Thiết Trụ trên người đều bị thương, hiện tại bị Cố Mạn Nương một chân đá xuống giường, trực giác eo mình đều sắp chặt đứt, thật là thương càng thêm thương.

    Đối với hết thảy phát sinh này, chẳng những làm Đường Thiết Trụ giật mình, chính là Cố Mạn Nương đầu óc có chút lần mò tìm kiếm. Toàn thân nàng cũng chưa có sức lực gì, chẳng qua Đường Thiết Trụ đánh nàng, cho nên mới phản kháng, nhưng không nghĩ tới chuyện, nàng một chân chẳng những đem Đường Thiết Trụ đá xuống giường, hơn nữa cảm giác Đường Thiết Trụ bị thương còn rất nặng.

    Nàng vốn dĩ không có gì sức lực, lại có thể đem một đại nam nhân một chân đá xuống giường, Đường Thiết Trụ này có thể quá không dùng được một chút hay không.

    Bị đá xuống giường Đường Thiết Trụ kêu to đến lợi hại, người Đường gia vốn dĩ không tính để ý tới hắn. Chính là hắn càng kêu càng dữ, Đường bà tử lại sợ vết thương trên người hắn nghiêm trọng, chạy nhanh chạy tiến vào.

    Vừa thấy Đường Thiết Trụ nằm trên mặt đất, mặt lập tức đen. "Lão tam, ngươi làm sao vậy? Có phải bị thương rất nghiêm trọng hay không."

    Đường Thiết Trụ vừa thấy người vì hắn làm chủ tới, chạy nhanh một phen hít mũi một phen nước mắt khóc lóc kể lể nói, "Nương, ngươi nếu lại không tiến vào, nhi tử ngươi ta đều sắp bị tiện nhân này đánh chết."

    Đường bà tử một chốc còn không có minh bạch theo như lời Đường Thiết Trụ là ý kiến gì. Chỉ thấy Đường Thiết Trụ lại tiếp tục nói, "Nương, tiện nhân kia vừa rồi một chân đem ta đá xuống giường." Đối việc này, Đường Thiết Trụ cũng không cảm thấy mất mặt, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bị một chút ủy khuất, hắn sẽ trở về tìm Đường bà tử vì hắn xuất đầu. Cho nên, những việc này hắn đã quen, căn bản sẽ không cảm thấy mất mặt gì.

    Đường bà tử hiện tại rốt cuộc biết Đường Thiết Trụ nói tiện nhân là ai, vừa nghe nhi tử bị Cố Mạn Nương đá xuống giường, cũng đã quên Cố Mạn Nương bị thương nửa chết nửa sống.

    "Tiện nhân, ngươi gan lớn có phải hay không? Thiết trụ chính là tướng công ngươi, ngươi dám đem hắn đá xuống giường, ngươi không muốn sống nữa có phải hay không?"

    Đối với Đường bà tử không nói lý, Cố Mạn Nương căn bản không tính để ý tới nàng, trực tiếp nghiêng người, để lại cho Đường bà tử một cái bóng dáng.

    Tuy nói Cố Mạn Nương mới xuyên tới không lâu, chính là đối với Đường bà tử cũng coi như có chút hiểu biết, người này căn bản không phải người nói chuyện lý, cùng nàng lý luận, còn không bằng lưu trữ nước miếng dưỡng hàm răng. Cố Mạn Nương gan lớn trực tiếp cho Đường bà tử một cái bóng lưng, này không thể nghi ngờ lửa cháy đổ thêm dầu, càng làm cho Đường bà tử phát hỏa. Đường bà tử ở Đường gia chính là chí cao vô thượng, so địa vị Đường Lão Đầu đều cao hơn, ai làm gì Đường Lão Đầu mặc kệ chuyện. Hiện giờ Cố Mạn Nương như vậy làm lơ nàng, nàng sao nuốt đến xuống khẩu khí này.

    "Tiện nhân, xem lão nương hôm nay thu thập ngươi như thế nào." Đường bà tử hiện tại tức giận đến không còn lý trí, trong đầu chỉ nghĩ như thế nào thu thập Cố Mạn Nương, nơi nào còn nghĩ đến chuyện, Cố Mạn Nương có phải người bệnh hay không.

    Đường bà tử thanh âm rất lớn, Trương thị cùng Lưu thị hai người vốn dĩ không tính lại quản chuyện tam phòng. Nhưng hiện tại vừa nghe Đường bà tử muốn thu thập Cố Mạn Nương, việc này ngồi không yên.

    Cố Mạn Nương vốn dĩ đã nửa chết nửa sống, không sai biệt lắm chỉ có chờ chết, này vạn nhất Đường bà tử không cẩn thận đem Cố Mạn Nương giết chết, đến lúc đó có hại vẫn là Đường gia bọn họ.

    Hôm nay vì đuổi người Cố gia đi, tổn thất một ít bạc. Nếu là thật đem Cố Mạn Nương giết chết, còn không biết muốn bồi bao nhiêu bạc Cố gia mới bằng lòng bỏ qua.

    Nghĩ vậy, hai người không khỏi lại đem Đường Thiết Trụ cùng Đường bà tử oán trách một lần. Bản lĩnh một chút đều không có, mỗi ngày chỉ biết đem trong nhà gây chuyện sinh sự, như vậy ngày tháng khi nào mới có thể trôi qua..

    Đường bà tử cũng không trực tiếp động thủ, cũng không biết từ chỗ nào tìm tới một cây gậy gỗ, giơ gậy gỗ hướng trên người Cố Mạn Nương đánh..
     
  9. Shinsatruyen

    Bài viết:
    2
    Chương 7: Trương thị đề nghị phân gia.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương thị cùng Lưu thị vừa tiến đến liền thấy gậy gỗ trên tay Đường bà tử gỗ sắp rơi xuống trên người Cố Mạn Nương, các nàng chạy nhanh tiến đến đoạt lấy. "Nương, đệ muội đều thành cái dạng này, ngươi nếu là lại đánh nàng, khẳng định sẽ đem nàng đánh chết."

    Lưu thị đoạt lấy gậy gỗ trên tay Đường bà tử xong thở nhẹ một hơi, may mắn bị các nàng đến ngăn lại.

    "Các ngươi cũng làm phản có phải hay không?" Đường bà tử bị hai nàng dâu ngăn cản làm cho nàng cảm thấy làm bà bà mình đây uy tín bị các nàng quét sạch, vô cùng tức giận.

    "Nương, mặc kệ đệ muội làm sai chuyện gì, ngươi cũng chờ đến khi đệ muội thân mình tốt lại nói. Đến lúc đó ngươi muốn như thế nào giáo huấn nàng, chúng ta đều sẽ không ngăn ngươi." Nói xong lời này, Trương thị tức giận mà trợn trắng mắt. Trong nhà đương gia cùng đại ca đều khổ sở tìm người mượn bạc trở về vì chú em trả nợ, mà người làm bà bà này lại là ăn no rảnh rỗi, còn tới tìm Tam đệ muội phiền toái. Lúc này Trương thị thật hận không thể lấy đồ gõ mở đầu Đường bà tử nhìn xem, nơi đó có phải hay không thật sự là bã đậu.

    Bị con dâu nhắc nhở như vậy, Đường bà tử lúc này mới nhớ tới Cố Mạn Nương này đang bộ dáng nửa chết nửa sống. Nhưng chuyện này lại làm Đường bà tử hạ không được đài.

    "Đại tẩu, nhị tẩu, các ngươi không cần bị tiện nhân này lừa gạt." Đường Thiết Trụ thấy nương mình bị hai tẩu tử ngăn cản, liền nhanh nói, "Nàng vừa rồi chính là đem ta trực tiếp đá xuống giường."

    Trương thị hung hăng trừng mắt nhìn Đường Thiết Trụ liếc mắt một cái, "Tam đệ, ngươi nói dối cũng nghĩ nói cho giống một chút. Ngươi cảm thấy Tam đệ muội đều cái dạng này, nàng có bản lĩnh đem ngươi đá xuống giường sao?" Cho dù có bản lĩnh đó, lấy Cố Mạn Nương tính tình, liền tính bị Đường Thiết Trụ đánh chết, nàng cũng không dám động Đường Thiết Trụ một cái lông tơ. "Tam đệ, ngươi ném cho trong nhà một đống chuyện đen đủi, đại ca cùng nhị ca ngươi đều đã nghĩ cách đi ra ngoài mượn bạc, chẳng lẽ ngươi không thể ngừng gây chuyện trong chốc lát sao?"

    Nói xong, Trương thị không thèm để ý tới Đường Thiết Trụ. Tiến lên cùng với Lưu thị, hai người trực tiếp đem Đường bà tử kéo đi ra ngoài, nếu để Đường bà tử lưu lại nơi này, chỉ có thêm phiền,

    Đối với hai con dâu tự chủ trương, Đường bà tử vô cùng bất mãn. Nhưng hôm nay Đường Thiết Trụ còn thiếu 35 lượng bạc, còn trông cậy vào hai đứa con trai phụ giúp, nên lúc này nàng cũng chỉ có thể nhịn.

    Có thể vì chính mình xuất đầu mẹ ruột lại bị hai cái tẩu tử thỉnh đi ra ngoài, vẫn cứ luôn ngồi dưới đất cũng không phải chuyện tốt, không có biện pháp Đường Thiết Trụ đành phải tự bò lên.

    Đau đau đau, cũng không biết eo có phải hay không bị này bà nương chết tiệt đá cho gãy, Đường Thiết Trụ đỡ eo nghĩ. Nhìn Cố Mạn Nương nằm trên giường, Đường Thiết Trụ hận không thể lập tức tiến lên đá một cái trên eo nàng thử xem, chính là hắn lại không cái lá gan đó.

    Nói trắng ra là, thằng nhãi Đường Thiết Trụ này chính là một kẻ bắt nạt người yếu. Cố Mạn Nương đột nhiên kiên cường đem hắn đá xuống giường, lúc này không có người thay hắn ra mặt, hắn thật đúng là không dám lại tìm Cố Mạn Nương phiền toái.

    Cả người đau đớn Đường Thiết Trụ bò lên trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, hảo hảo dưỡng thương. Nhưng mới vừa bò lên trên giường, mới vừa rồi còn nhắm mắt, Cố Mạn Nương lại đột nhiên mở to hai mắt, Đường Thiết Trụ sợ tới mức không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng.

    "Ngươi lại muốn làm gì?" Đường Thiết Trụ cố gắng can đảm hỏi.

    Cố Mạn Nương nhìn bộ dáng này của hắn, trực tiếp từ trong miệng phun ra hai chữ, "Phế vật." Lúc sau lại nhắm lại hai mắt.

    Theo Cố Mạn Nương thấy, Đường Thiết Trụ chỉ là kẻ đánh vợ xả giận tay chân, bên trong căn bản chính là một kẻ cái gì cũng không dám làm, một kẻ phế vật. Lại nghĩ đến về sau muốn cùng người như vậy sinh hoạt chung, Cố Mạn Nương thật sự thối chí vô cùng.

    Cố Mạn Nương mắng xong Đường Thiết Trụ liền nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau trầm ổn ngủ thiếp đi. Chờ nàng lần nữa tỉnh, là bị đánh thức. Mà nằm ở bên kia Đường Thiết Trụ không biết sầu đang ngủ ngon lành.

    Nguyên lai tất cả bạc của Đường gia bị Đường bà tử lấy ra thế Đường Thiết Trụ trả nợ sạch sẽ, vẫn còn thiếu 35 lượng. Thật sự không có biện pháp, Đường bà tử sai hai nhi tử là Đường Đại Trụ và Đường Nhị Trụ đi mượn bạc từ bạn bè thân thích trở về trả nợ.

    Nhưng việc Đường Thiết Trụ gây họa đã sớm truyền khắp. Chỉ cần có não, ai cũng không muốn đem bạc cho Đường gia mượn. Tưởng tượng mà coi, Đường gia có một tên Đường Thiết Trụ ma bài bạc, chính là núi vàng núi bạc cũng chịu không nổi hắn như vậy đánh cuộc. Nếu thật đem bạc cấp Đường gia mượn, ai biết tiền này khi nào lấy về được. Bọn họ càng sợ hơn chính là cho mượn rồi bạc này còn có thể còn hay không.

    Cho nên, hai huynh đệ Đường Đại Trụ đi ra ngoài mượn bạc cũng không lạc quan. Hai người trời gần tối mới về nhà, Đường bà tử vừa thấy hai nhi tử đã trở lại, cũng không hỏi bọn họ có mệt hay không, mở miệng liền hỏi, "Mượn về được bao nhiêu bạc?"

    Đường Đại Trụ bọn họ đi ra ngoài vay tiền, chịu ở bên ngoài một bụng tức giận. Trở về mẹ ruột mở miệng liền hỏi bạc, làm cho hai huynh đệ vốn tính tình tốt, không khỏi sầm mặt tức tối. "Nương, ngươi cho rằng bạc liền dễ mượn như vậy sao? Ta cùng nhị đệ đi nhà nhị thúc trước, không đợi chúng ta mở miệng, nhị thẩm liền ở trước mặt chúng ta than trách trong nhà ngày qua thật khổ sở, bạc cấp đường đệ cưới vợ đều chưa chuẩn bị tốt.."

    Nói đến chuyện này Đường Đại Trụ chính là một bụng tức giận. Bọn họ còn không có mở miệng, hảo nhị thẩm đã trước chặn miệng bọn họ.

    "Đồ đàn bà chết tiệt, phá của, nhà nàng đều mau giàu đến nứt vách, nàng nói những lời này, cũng không sợ trời đánh." Đường bà tử ngoài miệng hùng hùng hổ hổ không có lời hay, thật hận không thể lập tức cùng chị em dâu đánh một trận.

    "Nương, ngươi cũng đừng mắng, nếu là có ngày nhị thẩm tới tìm ngươi mượn bạc, ngươi sợ là cũng sẽ cùng nàng giống nhau, một cái ánh mắt đều sẽ không liếc đi." Đường Nhị Trụ tức giận nói. Hắn thiếu chút nữa liền nói thẳng Đường bà tử cùng Đường nhị thẩm hai cái một chín một mười, bọn họ đều như nhau cả thôi.

    Nàng đương nhiên sẽ không cho mượn, nàng lại không phải đứa ngốc. Nếu là đem bạc cho bà nương kia mượn, còn không bằng đặt ở trong nhà cho chuột ăn. Đường bà tử âm thầm nói thầm. Cho nên, này Đường Nhị Trụ thật đúng là nói đều không có sai một chút nào. Nhưng Đường bà tử bị chính con trai ruột của mình nói như vậy, nên biểu tình trên mặt rất là khó coi.

    Đường Đại Trụ thấy Đường bà tử trên mặt khó coi, liền nhanh đem bạc mượn được lấy ra. Chạy mấy canh giờ, mặt dày mày dạn, cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể mượn về hai lượng bạc mà thôi.

    "Đây là tống cổ ăn mày sao?" Đường bà tử nhìn trên bàn để hai lượng bạc, cảm thấy 2 đứa con này thật vô dụng.

    Còn thiếu 35 lượng bạc, lại chỉ mượn trở về hai lượng bạc. Bấy nhiêu bạc liền giống như mưa bụi, căn bản là không giải quyết được bất luận vấn đề gì.

    "Nương, chúng ta đã tận lực, hai lượng bạc này vẫn là chúng ta hứa hẹn, nài nỉ mãi mới cho chúng ta mượn." Đường Đại Trụ thật bất đắc dĩ, nương chỉ nghĩ để bọn họ đi ra ngoài mượn bạc, cũng không nghĩ, bạc nhà người khác cũng không phải gió to thổi tới, bởi vậy sẽ không vô duyên vô cớ liền cho ngươi mượn.

    Bọn họ hứa hẹn, nài nỉ mượn bạc trở về, nàng còn không vui. Nếu không phải xem bà là mẹ ruột hắn, Đường Đại Trụ rất muốn hướng về phía nàng trực tiếp mắng, "Ngươi nếu là có bản lĩnh, liền tự chính mình đi mượn, đừng làm hai huynh đệ bọn họ đi chịu uất ức bực tức này."

    "Ta xem mượn cũng mượn không được, chúng ta vẫn là bán đất đi." Vẫn luôn im lặng Đường Lão Đầu, đột nhiên mở miệng. Hắn vừa mở miệng liền nói bán đất. Điều này làm cho cả nhà Đường gia đều cảm thấy không tốt.

    "Không được, đất này không thể bán. Bạc này là Tam đệ thiếu, dựa vào cái gì muốn chúng ta bán đất trả nợ cho hắn." Trương thị vừa nghe muốn bán đất, trực tiếp không đồng ý. Đất này chính là tài sản gốc của cả nhà bọn họ, nếu là bán đi cả nhà bọn họ chẳng lẽ uống gió Tây Bắc mà sống. "Liền tính muốn bán đất, vậy cần thiết phải phân gia, phần của nhà chúng ta cùng nhà đại ca cần thiết phân ra, phần của Tam đệ, hắn bán trả nợ cũng như nhau."
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  10. Shinsatruyen

    Bài viết:
    2
    Chương 8: La lối khóc lóc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi cái đồ đàn bà lòng dạ hiểm độc, hai lão già chúng ta còn chưa có chết đâu, ngươi liền muốn phân gia. Lão nhị, ngươi còn thất thần làm cái gì, còn không mau mau thu thập đàn bà ác độc này đi." Đường bà tử vừa nghe Trương thị nói muốn phân gia, liền tức muốn nổ phổi. Ở Đường gia, Đường bà tử địa vị chính là chí cao vô thượng. Nhưng hôm nay con dâu nháo muốn phân gia, theo nàng thấy đây là con dâu muốn tạo phản, khiêu chiến quyền hạn của nàng, làm sao có thể không tức giận.

    Đường Nhị Trụ vốn là có tâm lý tán thành lời của nương tử mình, làm gì có khả năng sẽ nghe lời Đường bà tử đi mắng Trương thị. "Nương, ngươi cũng đừng mắng nương bọn nhỏ. Nàng nói cũng không sai, nhà của chúng ta lại không phải phú quý nhân gia gì, nào có thể chịu được Tam đệ mỗi ngày đi đánh bạc như vậy. Hiện tại ngươi cùng cha lại muốn bán đất cho hắn trả nợ, các ngươi có hay không nghĩ đến, nhà chúng ta nhiều người như vậy, nếu là thật đem đất bán hết, chúng ta ăn cái gì."

    Lúc trước trong nhà làm việc đến mệt chết mệt sống, hắn cũng không muốn nói tới nữa. Nhưng nhà bọn họ ba huynh đệ, hiện tại cha mẹ muốn bán đất, này không hề nghi ngờ chính là tổn thương đến ích lợi của đại phòng cùng nhị phòng. Hắn lại không phải kẻ ngốc để chịu làm như vậy.

    Huống chi, lấy tính tình của Tam đệ cẩu không đổi được ăn phân, hôm nay trong nhà bán đất cho hắn trả nợ bài bạc, ai có thể bảo đảm ngày mai hắn sẽ không lại đi đánh cuộc. Chuyện tới mức này rồi, quan hệ 3 phòng đã rạn nứt, dù làm gì cũng gây bất mãn. Hắn chỉ là anh trai của Đường Thiết Trụ, lại không phải cha mẹ ruột hắn, dựa vào cái gì muốn luôn thay hắn chùi đít.

    "Ngươi.. Ngươi.." Đường bà tử nghe xong Đường Nhị Trụ nói, tức giận đến chỉ thẳng tay vào mặt hắn. Muốn nói mà tức giận đến nói không nên lời. Hơn nửa ngày mới khóc như trời sập "Tốt lắm, các ngươi này hai kẻ không lương tâm, hiện tại huynh đệ các ngươi gặp nạn, các ngươi liền nháo muốn phân gia, ngươi đây là ý định muốn tức chết ta a, ta như thế nào sinh những kẻ như các ngươi."

    Đường bà tử khó thở, thật hận không thể không có sinh Đường Nhị Trụ.

    "Nương, nếu không phải ngươi vẫn chiều hư Tam đệ, Tam đệ cũng sẽ không mang đến tai họa lớn như vậy." Đường Nhị Trụ cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai. Thấy Đường bà tử cái dạng này, trong lòng càng hạ quyết tâm muốn phân gia.

    "Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, Thiết Trụ chính là ngươi thân đệ đệ, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy."

    "Nương, ta cũng có con cái, ta không thể không vì bọn họ suy tính." Đệ đệ tuy thân, nhưng cũng thân không bằng lão bà cùng hài tử.

    Đường bà tử thấy Đường Nhị Trụ đã hạ quyết tâm muốn phân gia, liền quay đầu vẻ mặt kỳ vọng mà nhìn Đường Đại Trụ, "Lão đại, chẳng lẽ ngươi cũng muốn phân gia?"

    Phân gia, Đường Đại Trụ tự nhiên là muốn. Chẳng những muốn, có đôi khi buổi tối còn cùng Lưu thị nhỏ to thương lượng qua. Hiện giờ việc này bị Đường Nhị Trụ nói ra, Đường Đại Trụ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Tựa như nhị đệ nói, nếu còn không phân gia, đại phòng cùng nhị phòng còn không bị đệ đệ ham mê đánh bạc làm cho liên lụy đến chết.

    "Nương, nhị đệ nói không sai, chúng ta vẫn là đem nhà này phân đi. Bằng không, cái nhà này sớm muộn gì sẽ bị Tam đệ làm cho lụi bại."

    Đường Đại Trụ vừa nói ra lời này, cái mặt già của Đường bà tử trở nên trắng bệch. Bà còn cho rằng chỉ có lão nhị muốn nháo phân gia, không nghĩ tới lão đại cũng có ý tưởng này. Đường bà tử có ba cái con trai, hai đứa nháo muốn phân gia, này căn bản chính là đại thế đã mất không thể vãn hồi rồi..

    Bên ngoài người Đường gia nháo đến lợi hại, trong phòng Cố Mạn Nương lại không phải kẻ điếc tự nhiên là nghe được rõ ràng. Nhìn bên cạnh Đường Thiết Trụ ngủ giống như lợn chết, thật làm Cố Mạn Nương bội phục sát đất.

    Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ có huynh đệ như vậy, cũng coi như là xui xẻo tám kiếp. Đối với việc Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ yêu cầu phân gia, Cố Mạn Nương thập phần lý giải.

    Cố Mạn Nương tự nhận không phải là người ích kỷ, nhưng nếu là huynh đệ ruột của nàng thích đánh bạc thiếu bạc lại vay nặng lãi, nàng cũng không dại đem nợ nần này gánh ở trên người.

    Nếu Đường Đại Trụ bọn họ một chút đều không do dự trực tiếp thay Đường Thiết Trụ gánh vác nợ nần của hắn, thì trừ phi hai người bọn họ là thánh nhân, thánh mẫu. Hiển nhiên trên đời này đại đa số mọi người không có độ giác ngộ cao như vậy, nàng Cố Mạn Nương chính là một trong số đó.

    Đường Thiết Trụ là người trưởng thành rồi, hắn tạo xuống tai họa này, tự nhiên cần thiết tự chính hắn thu thập. Không có ai có khả năng chiếu cố ai cả đời.

    Cố Mạn Nương nhìn Đường Thiết Trụ cùng lợn chết giống nhau, liền tức giận không có chỗ phát. Cha mẹ, huynh đệ hắn đều vì nợ nần của hắn mà phát sầu, hắn thì yên yên ổn ổn ngủ đến an nhàn.

    Lại nghĩ đến tra nam này trước kia đối nguyên thân đủ loại không phải, Cố Mạn Nương tâm ma trào ra. Càng nghĩ càng thấy giận, mà nàng vừa giận liền sẽ mất đi lý trí. Chờ Cố Mạn Nương lần nữa phục hồi tinh thần nàng đã một chân lại đem Đường Thiết Trụ đá xuống giường.

    "Ngươi cái bà nương chết tiệt, ngươi hôm nay ăn thuốc nổ sao?" Đang ngủ ngon giấc Đường Thiết Trụ đột nhiên bị đá xuống giường, mở miệng liền mắng.

    Cố Mạn Nương lại là vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa mà nhìn hắn: "Hai ca ca ngươi hiện tại chính là nháo phân gia, ngươi còn ngủ được sao."

    Đường Thiết Trụ vừa nghe Đường Đại Trụ bọn họ muốn phân gia, nơi nào còn ngốc được, bất chấp trên người đau đớn, chạy nhanh chạy ra bên ngoài, sợ chậm một bước nương hắn liền đồng ý phân gia. Lúc này nếu là phân gia, hắn thiếu nhiều bạc như vậy ai giúp hắn trả? Cho nên, nói gì thì nói, lúc này tuyệt đối không thể phân gia.

    Cố Mạn Nương lại thập phần nguyện ý phân gia, Đường gia mười cái miệng ăn, một cái đại gia đình, người nhiều thị phi liền nhiều, hơn nữa thêm cái người không hiểu lý lẽ Đường bà tử, chuyện phiền toái khẳng định liền nhiều.

    Quan trọng nhất là Đường Thiết Trụ tra nam này, nếu là không phân gia, có Đường bà tử bênh vực, liền tính lần này Đường gia gom đủ bạc trả nợ, sợ là không được mấy ngày hắn lại muốn đi đánh cuộc. Muốn hắn từ bỏ nghiện cờ bạc, thật sự là khó càng thêm khó.

    Tuy nói nàng hiện giờ thành Cố Mạn Nương, nhưng nàng lại không tính toán nhận mệnh. Có một kẻ trượng phu như vậy, cuộc sống này căn bản là không cách nào quá nổi. Nếu không phải hiện tại thân thể của nàng không cho phép, nàng sớm rời đi cái nhà này. Mà cái gọi là nhà mẹ đẻ kia sợ là cũng không chịu tiếp thu nàng.

    Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Cố Mạn Nương nhất thời không thể rời đi Đường gia. Bất quá, vì có thể trong khoảng thời gian này qua đi thoải mái một ít, cái nhà này cần thiết phân gia.

    Mà nàng cũng muốn vì nguyên thân báo một chút thù. Tuy nói hiện tại Cố Mạn Nương còn hảo hảo tồn tại, chính là lại đổi thành một người khác. Cho nên, Cố Mạn Nương thật sự chính là bị Đường Thiết Trụ hại chết.

    Tuy nói nàng không thể làm Đường Thiết Trụ giết người thì đền mạng, nhưng trong khoảng thời gian nàng làm Cố Mạn Nương này, nàng muốn thu thập thật tốt một chút Đường Thiết Trụ vẫn là có thể. Cho nên, Cố Mạn Nương chẳng những muốn duy trì phân gia, còn âm thầm quạt gió thêm củi. Nàng đem Đường Thiết Trụ đẩy ra ngoài, chính là làm Đường Đại Trụ bọn họ biết Đường Thiết Trụ có bao nhiêu vô sỉ, cứ như vậy liền càng có thể kiên định ý định phân gia của bọn họ.

    Mà Đường Thiết Trụ một chút cũng không có cô phụ kỳ vọng của Cố Mạn Nương đối với hắn..

    "Nương nha, ngươi ngàn vạn không cần đáp ứng đại ca bọn họ, nếu là hiện tại phân gia, nhi tử kia thật là không có đường sống."
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng tám 2020
  11. Shinsatruyen

    Bài viết:
    2
    Chương 9: Phép khích tướng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nương nha, người ngàn vạn không cần đáp ứng đại ca bọn họ, nếu là hiện tại phân gia, nhi tử kia thật là không có đường sống." Đường Thiết Trụ vừa nghe hai ca ca muốn phân gia, bất chấp tất cả, trực tiếp quỳ trước mặt Đường bà tử mà khóc lóc kể lể thảm thiết.

    "Tam đệ, ngươi chính là một tên quỷ ích kỷ, ngươi chỉ nghĩ đến bản thân ngươi, sao không nghĩ đến đường sống của cả gia đình này." Nếu không phải có Đường bà tử ở đây, Trương thị rất muốn lớn tiếng đối với Đường Thiết Trụ quát to, ' họa là chính ngươi tạo, ai quản sống chết của ngươi '.

    "Lão đại, lão nhị, lão tam hắn là anh em ruột của các ngươi mà, các ngươi không thể thấy chết mà không cứu. Ta cầu xin các ngươi.." Đường bà tử thấy Đường Thiết Trụ khóc đến thật đáng thương, đành phải buông tha hết mặt mũi, tôn nghiêm cầu hai đứa con trai lớn.

    "Nương, chúng ta là anh trai ruột của Tam đệ, chúng ta chắc chắn sẽ không mặc kệ hắn." Đường bà tử nghe thấy lời này, trên mặt thật khó khăn hiện lên tươi cười. Chỉ là trong chốc tươi cười trên mặt liền biến mất tăm hơi.

    "Nhưng nương à, ngươi cũng nên nghĩ đến ta và nhị đệ. Ta và nhị đệ đều là người có gia đình, đều có con cái của chính mình, chúng ta không thể vì giúp Tam đệ mà khiến cho vợ con đi theo chúng ta cùng nhau chết đói". Tuy rằng Đường bà tử cùng Đường Thiết Trụ khóc rất đáng thương, nhưng vì vợ con của mình, Đường Đại Trụ sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy.

    "Đại ca nói đúng." Đường Nhị Trụ âm thầm nhẹ thở ra. Vừa rồi hắn sợ đến thóp tim, sợ Đường Đại Trụ mềm lòng mà thỏa hiệp. "Chúng ta dù phân gia, Tam đệ bán đi phần của mình trả nợ, đến lúc đó nếu bạc còn chưa đủ, chúng ta làm ca ca cũng sẽ không thấy chết mà không cứu."

    "Lão nhị, ngươi thật là nhẫn tâm! Ngươi kêu Tam đệ đem đất bán trả nợ rồi hắn về sau ăn cái gì uống cái gì, ngươi đây là muốn bức tử hắn sao?" Đường bà tử hung hăng trừng mắt Đường Nhị Trụ.

    Đường Nhị Trụ vừa nghe lời này liền tức giận đến đầu đều mau bốc khói. "Ta nhẫn tâm? Ta xem các ngươi mới thật nhẫn tâm. Ngươi vì một kẻ phá gia chi tử, liền buộc chúng ta thay hắn trả nợ, cũng không thấy ngươi thay chúng ta ngẫm lại một chút. Các ngươi có phải hay không muốn đem chúng ta bức tử mới vừa lòng."

    Đường bà tử há miệng thở dốc, muốn phản bác, nhưng hơn nửa ngày lại tìm không ra lời nào phản bác.

    "Nương, cha mới là chủ nhà này, phân không phân gia vẫn là để cha đến định đoạt đi." Đường Đại Trụ sợ Đường Nhị Trụ cùng Đường bà tử nháo lên, liền mở lời xoa dịu.

    Đường gia nháo đến túi bụi, nhưng Đường Lão Đầu dường như không nghe thấy, vẫn luôn ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Nếu không phải không nghe thấy tiếng ngáy, nhìn lão giống như là đang ngủ rất say.

    Hiện tại nghe Đường Đại Trụ nhắc tới lão, liền mở to mắt, không nhiều lời chỉ phán một câu, "Nếu lão đại cùng lão nhị đều đồng ý phân gia, vậy phân gia đi."

    "Lão già, ngươi có phải điên rồi hay không, lúc này làm sao có thể phân gia?" Đường bà tử vừa nghe lời này gấp đến không được, "Khuê nữ còn không có làm mai, phân gia rồi về sau sao có thể đính thân được nhà tốt."

    "Cha mẹ yên tâm, về sau tiểu muội thành thân chúng ta làm ca ca tẩu tẩu khẳng định sẽ không mặc kệ." Trương thị chạy nhanh bảo đảm nói.

    Đường bà tử hung hăng trừng mắt nhìn Trương thị, nếu không phải do ả đàn bà chết tiệt này, lão nhị làm sao sẽ nháo phân gia.

    "Chúng ta còn không có hỏi vợ lão tam ý kiến.." Đường bà tử còn cố gắng tranh thủ lần cuối. Theo như nàng thấy Cố Mạn Nương khẳng định không muốn phân gia. Nhưng lần này nàng đã đoán sai..

    "Ta đồng ý phân gia." Lời Cố Mạn Nương đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng của Đường bà tử. Cố Mạn Nương vừa dứt lời thân ảnh cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

    "Đồ chết tiệt, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi còn không nhanh cút cho ta." Đường bà tử cả người đều tức đến bốc khói, nàng vì ai, vì cái gì không đồng ý phân gia? Còn không phải vì một nhà lão tam. Nhưng Cố thị này một chút đều không biết tốt xấu, làm sao nàng có thể không tức giận cho được.

    "Tam đệ muội, ngươi thân thể không sao chứ?" Lưu thị vẻ mặt khẩn trương mà nhìn Cố Mạn Nương.

    Thật không thể trách Lưu thị khẩn trương, vài canh giờ trước, mọi người Đường gia đều cho rằng Cố Mạn Nương hồi quang phản chiếu, có thể đi đời nhà ma bất cứ khi nào, hiện tại nàng lại có thể đi lại, sao có thể không lo lắng.

    "Cảm ơn đại tẩu quan tâm, ta đã không có việc gì." Cố Mạn Nương cười nói.

    "Nương, Tam đệ muội đều đồng ý phân gia, ta xem chúng ta hôm nay liền phân luôn đi." Tuy Trương thị có chút không rõ Cố Mạn Nương vì sao sẽ đồng ý phân gia, hiển nhiên phân gia rồi tam phòng một chút chỗ tốt đều không có. Nhưng mà, rèn sắt phải nhân lúc còn nóng. Cố Mạn Nương cũng đã đồng ý phân gia, nếu kéo dài thời gian Trương thị sợ sẽ xảy ra biến cố, không thể phân được nữa.

    "Phân cái gì mà phân? Lão nương còn không đồng ý, đừng mơ đòi phân." Đường bà tử sắc mặt giận dữ nói.

    "Đúng, đúng, nhà này không thể phân." Đường Thiết Trụ gật đầu phụ họa. Phân gia rồi lấy bạc đâu cho hắn trả nợ. "Cố Mạn Nương, đồ đàn bà không hiểu chuyện, không cần ngươi ở chỗ này nói bậy." Nếu không phải mọi người đều nhìn, Đường Thiết Trụ thật muốn tiến lên tát Cố Mạn Nương vài cái. Bà nương này tám phần là đầu bị đập hỏng rồi, bằng không sao sẽ đồng ý phân gia.

    Cố Mạn Nương lại là vẻ mặt hiền lành mà khuyên giải hắn, "Đương gia, nương đã đem toàn bộ bạc trong nhà thế ngươi trả nợ nếu trong nhà còn vì ngươi mà bán đất nữa, lương tâm chúng ta sao có thể yên ổn."

    Cố Mạn Nương thâm minh đại nghĩa, làm mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Nói thật, Cố Mạn Nương sẽ đồng ý phân gia, thật sự là một việc ngoài ý muốn.

    "Ngươi cái đồ độc phụ, chẳng lẽ muốn ta bị người đánh chết sao?" Đường Thiết Trụ nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng ngăn đón người nhà bán đất, còn đồng ý phân gia, rõ ràng chính là không muốn cho trong nhà thay hắn trả nợ, Đường Thiết Trụ thật không nghĩ tới tâm tư Cố Mạn Nương ác độc như vậy.

    "Sao có thể?" Cố Mạn Nương giả vờ kinh ngạc. Nếu có thể Cố Mạn Nương ước gì Đường Thiết Trụ bị đám người kia thu thập tốt một chút. Nhưng hiện giờ nàng làm thê tử Đường Thiết Trụ, tự nhiên không thể làm mọi người biết nàng có ý nghĩ như vậy. "Ngươi cứ yên tâm đi, sau khi phân gia, ta sẽ thỉnh đại ca nhị ca hỗ trợ, đem nhà của chúng ta bán đi thay ngươi trả nợ. Khẳng định sẽ không làm ngươi lại bị đánh."

    Nhìn Cố Mạn Nương vẻ mặt vì hắn suy nghĩ, Đường Thiết Trụ âm thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, "Ngươi đem trong nhà bán hết chẳng lẽ ngươi muốn cho cả nhà chúng ta đói chết sao?"

    "Sao có thể?" Cố Mạn Nương vẻ mặt kinh sợ mà nhìn Đường Thiết Trụ, "Liền tính đem nhà chúng ta bán đi, ta tin tưởng ngươi có thể nuôi sống ba mẹ con chúng ta mà. Tướng công, chẳng lẽ ngươi không có bản lĩnh nuôi sống chúng ta sao?"

    "Ngươi đùa à? Ta sao có thể không nuôi sống được mấy người các ngươi, cứ chờ đó, ta khẳng định sẽ kiếm tiền về nuôi sống các ngươi." Đường Thiết Trụ bị Cố Mạn Nương kích thích, đầu óc nóng lên, nói thẳng luôn không hề nghĩ ngợi.

    "Vậy thì thật sự quá tốt rồi." Cố Mạn Nương nhẹ nhàng cười vui sướng mà quyết định nói, "Nếu tướng công cũng đồng ý phân gia, thì chúng ta hiện tại liền phân đi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...