Đam Mỹ [Edit] Trở Lại Quá Khứ Mở Nông Gia Nhạc - Thập Nhị Bất Thị Sam Sam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BooBii9197, 6 Tháng hai 2021.

  1. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Trở Lại Quá Khứ Mở Nông Gia Nhạc

    [​IMG]


    Hán Việt: Hồi đáo quá khứ khai nông gia nhạc

    Tác giả: Thập Nhị Bất Thị Sam Sam

    Tình trạng: On-going

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Trọng sinh, Làm ruộng, Mỹ thực, Làm giàu, Chủ công, Nhẹ nhàng

    Editor: BooBii9197

    Số chương: 180

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Boobii9197

    Văn án:

    Sống lại một đời Phó Nhất An được thêm vào một nhóm đoạt bao lì xì.

    Hắn đoạt bao lì xì, mở Nông Gia Nhạc, trồng cây ăn quả, làm vlog ẩm thực..

    Người khác đều nói con trai nhà Phó gia thật biết kiếm tiền.

    Chỉ có hắn mới biết rằng, đó là giáo huấn mà mà hắn đã học được ở đời trước.

    Ấm áp nông gia sinh hoạt, làm ruộng, dưỡng gia, nói chuyện yêu đương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  2. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại là giờ cơm, nhưng tiệm cơm của Phó Nhất An không có bóng người nào, tiệm cơm cách vách thì ồn ào, giống như là đang trào phúng, hung hăng đánh vào mặt hắn một cái tát.

    Ngẫu nhiên cũng có tốp năm tốp ba người đẩy cửa tiến vào, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng tiêu điều này, liền xoay người đi ra ngoài, chắc bọn họ đều nghĩ một người khách cũng không có thì chắc chắn đầu bếp ở đây nấu ăn rất dở.

    Phó Nhất An ngồi ở cạnh cái bàn tính sổ sách, càng tính sắc mặt càng khó xem, tổng các khoản tiền thu vào cũng không đủ để chi trả các khoản khác, nếu còn như vậy, hắn chỉ sợ ngay cả tiền thuê nhà cũng không đóng nổi.

    Đầu bếp trưởng của tiệm cơm sớm đã bị người khác đào đi, Phó Nhất An chỉ có thể tạm thời thay thế chức vị của hắn. Ngay cả những người phục vụ cũng nghỉ gần hết, chỉ có một tiểu cô nương tên Từ Nhạc còn ở lại.

    Đi hết cũng tốt, bởi nếu ở lại thì hắn cũng không còn tiền để trả lương cho họ.

    Nhìn thấy bộ dáng ủ rủ của lão bản, Từ Nhạc bưng cho hắn một chén nước.

    "Lão bản, đừng nản chí, sẽ có khách tới."

    Phó Nhất An cúi đầu, cũng không biết rốt cuộc có nghe hay không.

    Di động ở trong túi vang lên, Phó Nhất An móc ra nhìn, là tin nhắn mà ba hắn gửi tới.

    "Cuối tuần trở về đi, con trai của Lý thúc cạnh nhà sắp kết hôn."

    Phó Nhất An nắm chặt lấy di động, không biết nên trả lời như thế nào.

    Nên lấy mặt mũi gì để trở về?

    Hắn nhớ tới hình ảnh ba ba đem tiền mà ông ấy khổ cực tích góp nhiều năm giao cho mình để lập nghiệp.

    Hắn cũng nhớ đến ba mẹ vẫn luôn nhắc mãi, hai người muốn mở một tiệm cơm nhỏ ở quê hương, nhưng lại vì chính mình mà từ bỏ.

    Nhưng mà, trên đời không có thuốc hối hận, hắn muốn quay trở lại quá khứ, cũng không có cách nào. Nếu như lúc trước ở lại quê quán sinh sống thì hoàn cảnh hiện tại chắc chắn sẽ không giống như thế này.

    Phó Nhất An ghé vào trên mặt bàn, nhớ tới quê hương non xanh nước biếc, còn có khói bếp của từng nhà đang lượn lờ, những hình ảnh đẹp đẽ như vậy làm hắn muốn quên mọi thứ mà chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại, bởi vì ở trong mộng, hắn mới có thể làm lại từ đầu.

    * * *

    Phó Nhất An giật mình tỉnh dậy, còn tưởng rằng phát sinh động đất, hắn cuống quít mở mắt ra, đối với hình ảnh ở trước mắt có chút không dám tin.

    Hắn đang ngồi trên một chiếc xe nửa cũ nửa mới, đúng là chiếc xe mà hắn hay ngồi để tới lui giữa nhà và trường học trên thành phố.

    Hắn như thế nào lại ở chỗ này đâu? Hắn rõ ràng đang ở trong tiệm tính sổ sách, Phó Nhất An nhéo chính mình một cái, rất đau, không phải mộng.

    Như vậy, hắn trọng sinh?

    Phó Nhất An - người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, hiện tại lại có chút dao động.

    Thật sự là trọng sinh sao? Hắn nghiêng mặt xem cái kính cửa sổ, bên trong thật sự là khuôn mặt ngây ngô của hắn, đây đúng là bộ dáng khi hắn mới tốt nghiệp đại học.

    Năm đó, hắn từ trường học tốt nghiệp xong, tính toán cùng một người bạn hùng vốn mở nhà hàng, lão ba Phó Thịnh đem tất cả tiền tiết kiệm ở trong nhà đưa cho hắn, hắn vốn tưởng rằng có thể kiếm rất nhiều tiền về báo hiếu bọn họ, lại không ngờ bị đối tác của mình lừa đến lỗ sạch vốn, ngay cả nhà cũng không dám về.

    Mà hiện tại, hắn lại về tới bước ngoặc này, lúc này hắn nhất định sẽ không làm lịch sử tái diễn.

    Vận mệnh cho hắn cơ hội lần thứ hai, hắn nhất định phải bắt lấy.

    Hắn từ trong túi móc ra di động, hiện tại là 12 năm trước, smart phone cảm ứng vừa mới lưu hành không lâu.

    Trong di động có một tin nhắn, là lão ba phát tới: "Tới rồi gọi điện thoại, ba tới đón con."

    Phó Nhất An nhịn không được chảy nước mắt, là hắn quá vô dụng, làm lão ba đã một đống tuổi còn phải làm việc, nếu lúc trước không có lỗ mãng như vậy, bọn họ sớm đã có thể hưởng phúc.

    Phó Nhất An nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cứ việc đã nhiều năm không trở về thì những cái ký ức đó vẫn còn ở trong đầu, hắn trả lời tin nhắn: "Con còn mười phút nữa thì tới nơi."

    Xe buýt ngừng ở nhà ga của trấn trên, Phó Nhất An xuống xe cầm hành lý, mới vừa đi ra khỏi nhà ga, liền nhìn thấy cha mình đang chờ ở bên ngoài.

    Nam nhân cảm tình nội liễm, Phó Thịnh nhìn thấy con trai hơn nửa năm không gặp, chà xát tay, cầm giúp hắn hành lý, hỏi: "Mệt mỏi không, chúng ta đi về nhà."

    Mà đối với Phó Nhất An mà nói, hắn đã nhiều năm chưa gặp được cha mình, sau khi sinh ý thất bại hắn không có mặt mũi để về nhà, vẫn luôn cố gắng làm việc ở bên ngoài, hiện tại nhìn thấy lão ba, hắn nhịn không được ôm ông ấy một cái.

    Phó Thịnh bị hắn dọa một phen, vỗ vỗ vai hắn nói: "Đều đã lớn mà hành xử chả khác gì đứa con nít."

    Nhưng ông cũng không muốn đẩy hắn ra.

    Phó Thịnh cầm hành lý để lên chiếc xe tải nhỏ, Phó Nhất An mở cửa ngồi lên, hiện tại là tháng bảy, trong xe nóng như cái bếp lò, cho dù có bật điều hòa thì cũng chả khá được bao nhiêu.

    Phó Thịnh nói: "Ngày hôm qua chú của con có tặng mấy quả dưa hấu, mẹ con buổi sáng cắt sẵn rồi để trong tủ lạnh, trở về liền có thể ăn."

    Phó Nhất An gật đầu, nghĩ đến dưa hấu mát lạnh, nước bọt của hắn nhịn không được mà bắt đầu phân bố.

    Chiếc xe vận tải nhỏ chạy bon bon trên đường quốc lộ của nông thôn, nhà hắn ở trong thôn, bất quá giao thông nơi này còn tính phát đạt, từng nhà thu vào đều không tồi, cũng không giống những người nghèo ở trong TV cần tới sự giúp đỡ của chính phủ.

    Đối với Phó Nhất An mà nói, nhà hắn nằm ở vị trí mà trời ưu ái, hắn trọng sinh một lần, đối với đời sau có hiểu biết chút ít, mùa đông năm nay, khu du lịch ở trấn Thanh Sơn sẽ hoàn thành, đến lúc đó sẽ chính thức mở ra, cùng một cái khu du lịch lâu đời của thành phố kết hợp thành một khu du lịch lớn, lúc đó sẽ mang đến rất nhiều nguồn thu vào cho trấn Thanh Sơn.

    Mà nhà hắn, nằm ở lối vào của khu du lịch, đến lúc đó, chỉ cần ở trong nhà mở Nông Gia Nhạc, thuận tiện làm phòng cho khách ở qua đêm, thì không lo không kiếm được tiền.

    Phó Nhất An đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, đảo mắt đã về đến nhà. Nhà hắn thuộc kiểu nhà có sân vườn rộng, bên ngoài dùng tường vây vây quanh lên, bên trong là căn nhà nhỏ có hai tầng, căn nhà này được xây lúc Phó Nhất An mới vừa vào đại học.

    Trương Nhạn đang ở trong phòng bếp bận việc, nghe được tiếng xe liền chạy ra mở cửa, Phó Thịnh lái xe tiến vào ngừng ở trong sân, Phó Nhất An vừa xuống xe liền chạy đến trước mặt Trương Nhạn, ôm chặt nàng một cái.

    "Mẹ, con rất nhớ người."

    Trương Nhạn bị hắn làm cho sửng sốt, trong lòng cũng ê ẩm, con trai vừa ra ngoài đi học chính là nửa năm không về, làm mẹ có ai mà không nhớ đâu.

    Nàng tùy ý Phó Nhất An ôm nàng nửa ngày, mới đem hắn đẩy ra: "Đứa nhỏ này, trên người mẹ toàn là khói dầu, ôm một cái liền dính hết trên quần áo của con."

    Nói xong thấy Phó Nhất An trên mặt toàn là mồ hôi, liền nói với hắn: "Tủ lạnh có dưa hấu, đi lấy ăn đi."

    Phó Nhất An tiến vào trong phòng bếp mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra nửa trái dưa hấu. Hắn mới định cầm dao cắt ra, Trương Nhạn liền nói: "Con dùng cái muỗng múc ăn đi. Mẹ và ba con buổi sáng đã ăn rồi, đây là để lại cho con."

    "Hai người lại ăn thêm hai miếng nữa đi." Phó Nhất An không muốn độc chiếm nửa trái dưa hấu, hắn cường ngạnh muốn chia ra.

    "Lại không phải là cái gì tốt, ai còn cùng con đẩy tới đẩy lui, con đi tới bên nhà chính xem kìa, trên đất có để mười mấy trái dưa hấu, nhà chúng ta không sợ hết dưa hấu."

    Phó Nhất An chạy tới nhìn nhìn, xác thật là như thế, lúc này hắn mới một mình cầm nửa trái dưa hấu lên múc ăn.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  3. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chú của Phó Nhất An là nông dân trồng dưa, trồng mười mấy mẫu dưa hấu, mùa hè mỗi năm nhà bọn họ đều không lo không có dưa ăn. Bất quá Phó Nhất An cảm thấy thực có lỗi với cha mẹ, nếu như làm lại từ đầu, liền phải đền gấp bội cho bọn họ.

    Trương Nhạn ở trong phòng bếp hầm gà, đây là gà quê chính tông, ngày thường đều ăn lá cải rau muống. Chúng nó còn được nuôi thả nên thịt ngon hơn so với gà công nghiệp.

    Ăn xong nửa trái dưa hấu, Phó Nhất An đem hành lý xách về phòng mình, phòng của hắn ở trên lầu hai, vừa vào phòng liền mở điều hòa, sau đó trực tiếp nằm trên sàn nhà.

    Lấy ra di động xem tin tức, trừ bỏ bạn học phát tới, còn có một cái diễn đàn kì lạ.

    Cái diễn đàn có tên là "Giật bao lì xì khắp Lục giới".

    Phó Nhất An vừa tiến vào trong diễn đàn, bị tin tức chào đón làm cho đứng hình.

    【 Chức Nữ 】: Hoan nghênh người mới, rải hoa.

    【 Yêu Hậu 】: Hoan nghênh người mới ~~~

    【 Lão thợ mộc 】: Hoan nghênh người mới [ vỗ tay] [ vỗ tay] [ vỗ tay]

    * * *

    Phó Nhất An vẻ mặt mộng bức, từ khi nào hắn được thêm vào một diễn đàn kì quái như vậy?

    【 Mỹ nhân ngư 】: Người mới như thế nào không nói lời nào vậy?

    【 Tẩu Địa Kê 】: Khả năng còn không có rõ ràng tình huống đi, ta lúc trước cũng là như thế.

    【 Chức Nữ 】: Người mới có thể xem thông báo ở trên diễn đàn.

    Phó Nhất An nhìn thông báo trên diễn đàn, sau sự kiện trọng sinh của hôm nay, hắn lại gặp được một sự kiện khác mà khoa học không thể giải thích được.

    Hắn, có được một cái diễn đàn tên là "Giật bao lì xì khắp Lục giới".

    Diễn đàn có thông cáo: Diễn đàn hoạt động chủ yếu về trao đổi Bao Lì Xì, thành viên trong diễn đàn chủ yếu đến từ Lục giới, trong diễn đàn không cần phải định kì phát Bao Lì Xì, các thành viên trong diễn đàn cần tuân thủ theo các quy tắc sau:

    1. Cấm tự ý kéo người ngoài vào diễn đàn

    (trừ những người được chính hệ thống kéo vào).

    2. Cấm truyền bá diễn đàn ở khắp nơi.

    Người vi phạm sẽ bị đá ra khỏi diễn đàn, xóa đi ký ức. Mặt sau còn có icon ba con dao nhỏ dính máu.

    Phó Nhất An run run, loại chuyện kỳ quái này, nói ra cũng sẽ không có người tin.

    Hắn trở về giao diện nhắn tin, phát hiện mọi người đều đang phát bao lì xì.

    【 Mỹ nhân ngư 】 :(Dạ minh châu ×10)

    【 Tẩu Địa Kê 】 :(Gà quê ×10)

    【 Chức Nữ 】 :(Vải Vân Quang ×10)

    * * *

    Phó Nhất An theo thói quen tính nhấn mở bao lì xì, chỉ nghe thấy vài tiếng leng keng, biểu hiện mấy thứ này đã bị thu vào trong túi riêng của mình.

    Hắn click mở túi riêng, căn cứ theo chỉ thị "Lấy ra", khung cảnh trống rỗng trước mắt bỗng xuất hiện một tấm vải lung linh rực rỡ, sờ vào rất mát.

    Hắn đem tấm vải lật qua lật lại vài lần, lúc này mới tin tưởng cái diễn đàn này là thật sự.

    Phó Nhất An hưng phấn lăn qua lăn lại trên mặt đất, ông trời đối với hắn không tệ, cho hắn một cơ hội trọng sinh, còn cho hắn một bàn tay vàng lớn như vậy.

    Lúc này đây, hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội, đem nhân sinh của chính mình bước lên một trang mới.

    Càng quan trọng hơn là, hắn phải hảo hảo hiếu thuận với phụ mẫu của mình, không bao giờ để bọn họ làm lụng vất vả như vậy nữa.

    【 Phó Nhất An 】: "Cảm tạ bao lì xì của các vị."

    【 Phó Nhất An 】: Xin hỏi phát bao lì xì như thế nào?

    Phó Nhất An nghĩ cầm nhiều đồ vật của mọi người như vậy, thì cũng phải trả lễ lại một chút, nhưng hắn không hiểu biết mấy cái thao tác này.

    【 Chức Nữ 】: "Cậu muốn gửi thứ gì thì trực tiếp phát mệnh lệnh, hệ thống sẽ tự động nhặt đồ vật bên cạnh mà cậu muốn phát."

    Phó Nhất An đi khắp nhà nhìn một vòng, chỉ có mười mấy trái dưa hấu trong phòng khách là có thể phát bao lì xì. Vì thế hắn mệnh lệnh đưa dưa hấu vào bao lì xì.

    【 Phó Nhất An 】 :(Dưa hấu ×10)

    【 Phó Nhất An 】: "Trong nhà không có gì thứ tốt, đưa chút dưa hấu cho đại gia giải nhiệt."

    Đại gia cũng không chê, lập tức cướp sạch.

    【 Yêu Hậu 】: "Bản tôn đã mấy trăm năm không ăn qua đồ ăn của nhân loại."

    【 Mỹ nhân ngư 】: "Ha hả, rõ ràng là Yêu giới của ngươi quá cằn cỗi, nơi nào giống Đông Hải chúng ta, đếm không hết kỳ trân dị bảo."

    【 Yêu Hậu 】: "Con cá mặn kia, ngươi cả đời cũng chỉ có thể ở trong cái biển rách nát kia thôi."

    Cứ như vậy, hai người chửi nhau, những người khác đã thấy nhiều nên không trách, sau đó Phó Nhất An mới biết được, hai nàng vẫn luôn cãi nhau như vậy, mọi người đều đã quen.

    Lúc hắn đang chuẩn bị đem những bao lì xì đoạt được nghiên cứu một phen, liền nghe được mẹ mình kêu đi ăn cơm.

    "Con tới đây." Hắn đem điện thoại để lên bàn sạc pin rồi đi xuống ăn cơm.

    Bàn ăn được đặt ở gần phòng bếp, trên bàn có ba món và một canh. Cà chua xào trứng, đậu que xào, khoai tây hầm thịt, lại thêm một món canh gà hầm nấm.

    Những món ăn gia đình thực bình thường nhưng Phó Nhất An ăn đến không thèm ngẩng đầu lên, lại nói tiếp, hắn đã rất lâu không có ăn đồ ăn mà mẹ làm. Bây giờ có thể ăn đến những món ăn có hương vị quen thuộc, hắn tự nhiên là sẽ hoài niệm.

    Hơn nữa tay nghề của Trương Nhạn vốn dĩ rất tốt, tại làng trên xóm dưới rất có tiếng, cho dù là muốn giảm cân, Phó Nhất An cũng sẽ nhịn không được mà tiếp tục ăn uống.

    Ăn đến một nửa, Phó Thịnh đột nhiên nói: "Con phía trước gọi điện thoại nói muốn cùng một bạn học mở tiệm ăn uống, rốt cuộc là có ý tưởng gì rồi?"

    Phó Nhất An khựng lại, chính là chuyện này đã làm nhân sinh của hắn thay đổi hoàn toàn.

    Nghe rất nhiều người nói mở tiệm ăn sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Phó Nhất An cũng không muốn ngồi trong văn phòng làm việc, hơn nữa bạn bè vẫn luôn khuyến khích, hắn liền cầm tiền ở trong nhà, cùng bạn bè hùng vốn mở quán ăn. Nhưng mà kết quả của mù quáng rất là thảm thiết, bọn họ ngay cả thị trường cũng không thèm nghiên cứu, khai trương xong sinh ý vẫn luôn thảm đạm, lại bị người bạn đó đem toàn bộ tài sản lừa gạt đi mất, thế là cuộc làm ăn đó hắn thất bại thảm hại.

    Mà hiện tại lại có một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không chọn con đường này nữa. Đời trước là do hắn ngu, không phát hiện trấn nhỏ của bọn họ ẩn chứa thương cơ, mà hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.

    Vì thế hắn cười cười, trả lời: "Lúc trước nhất thời kích động, sau suy nghĩ lại một chút cảm thấy ý nghĩ đó của con còn không quá thành thục, chuyện này chúng ta không cần nói tới nữa."

    Phó Thịnh cũng nghĩ như vậy, thành phố càng lớn thì cạnh tranh càng kịch liệt, bọn họ không có bối cảnh, dốc sức làm lên quá khó khăn.

    Ăn xong cơm trưa, Phó Thịnh cầm cần câu đi câu cá, cách nhà bọn họ không xa có một cái đập chứa nước, nơi đó bị người khác nhận thầu nuôi cá, chất nước trong đập rất tốt, cá bên trong có rất ít mùi tanh, từ nhỏ Phó Nhất An đã rất thích ăn.

    Trương Nhạn thì đang ở trong phòng ngủ trưa, Phó Nhất An liền đến phòng của mình, hắn phải sửa sang lại ý tưởng của mình, vì sự nghiệp sau này.

    Bọn họ chủ yếu chính là phải xây dựng nơi nghỉ ngơi cho khách du lịch, Thanh Sơn trấn ngoài khai phá suối nước nóng, còn có chùa cổ trăm năm, hang động đá vôi, bất quá suối nước nóng là điểm nhấn. Theo sự hiểu biết của Phó Nhất An, sơn trang của suối nước nóng đã hoàn thành, chỉ chờ mùa đông liền mở ra, đến lúc đó dựa vào ưu thế thời tiết, tự nhiên có thể kiếm lấy một đợt du khách.

    Mà trong trí nhớ của Phó Nhất An, du lịch suối nước nóng ở nơi này phát triển đặc biệt tốt, người khai phá rất có ánh mắt, đem mấy cái suối lớn khai phá rất đặc sắc, hơn nữa suối nước nóng ở đây là thật cũng không có giống như những chỗ khác, dùng nồi nấu nước thay thế suối nước nóng.

    Hơn nữa cái suối nước nóng này là ở trên núi, ngâm suối nước nóng xong còn có thể thưởng thức phong cảnh tự nhiên mỹ lệ, hoặc là đi chùa lễ Phật, nói chung là không thiếu du khách.

    Mà tới mùa hè, bởi vì có hoạt động phiêu lưu linh tinh, cũng có một lượng khách nhất định.

    Nhà của Phó Nhất An nằm ở lối đi vào sơn trang suối nước nóng, nếu như mở một Nông Gia Nhạc, chắc chắn sẽ không lo thiếu khách nhân.

    Nói là làm, Phó Nhất An lấy ra giấy bút, viết một phần kế hoạch.

    Thời điểm cơm chiều, hắn ở trên bàn cơm đưa ra cái ý tưởng này, cũng đem kế hoạch đưa cho Phó Thịnh cùng Trương Nhạn xem.

    Phó Thịnh nghiêm túc xem tờ kế hoạch mỏng, biểu tình trên mặt thập phần nghiêm túc.

    "Con trai, con thật sự suy xét kỹ rồi sao? Đến lúc đó khu du lịch kia khẳng định cũng sẽ mở nhà ăn, chúng ta không nhất định sẽ có được khách hàng."

    Phó Thịnh tuy rằng không có học quá cao, nhưng cũng ở trong xã hội lăn lê bò lết vài thập niên, có một số việc hắn vẫn thực thông thấu.

    Phó Nhất An nói: "Cho nên chúng ta phải có một ít có đặc sắc riêng, tỷ như trái cây hay rau củ sạch, hiện tại rất nhiều Nông Gia Nhạc mặt ngoài nói đó là đồ ăn nhà trồng, nhưng thực chất họ vẫn là dùng nông dược. Mà chúng ta phải làm đồ ăn thuần thiên nhiên. Hơn nữa lượng người đi du lịch lớn như vậy, bên khu du lịch kia chắc sẽ không đủ chỗ, lúc đó một ít khách qua chỗ chúng ta cũng được."

    Phó Nhất An rất xem trọng lần hoạt động này. Bởi vì nơi này non nước hữu tình, lại được tuyên truyền đúng chỗ, lượng người đến đây du lịch theo tháng vẫn rất lớn, bọn họ tuyệt đối có thể kiếm tiền.

    Hơn nữa Phó Nhất An không chuẩn bị làm Nông Gia Nhạc bình thường, còn muốn xây một khu dân túc, con đường kiếm tiền con này, lại nhiều thêm một cái.

    Phó Thịnh nói: "Nếu con đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta khẳng định sẽ duy trì con. Con yên tâm, ba mẹ vẫn có chút tiền tích cóp. Vốn dĩ cho rằng con sẽ ở thành phố lớn tìm công việc, lưu trữ chút tiền để mua nhà cho con, hiện tại, liền làm tài chính cho con khởi đầu đi."

    Phó Nhất An cay cay mũi, hiện tại nghĩ đến, đời trước hắn thật là quá bất hiếu, liên lụy ba mẹ tuổi tác lớn còn phải vì hắn mà làm lụng vất vả. Tiền trong nhà, cơ hồ là bọn họ tích cóp nửa đời, đối với con của mình, hai người thật sự chưa từng bủn xỉn.

    Còn may là có kiếp này, hết thảy đều còn kịp.

    * Cà chua xào trứng

    [​IMG]

    * Khoai tây hầm thịt

    [​IMG]

    * Đậu que xào

    [​IMG]

    * Canh gà hầm nấm

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng ba 2022
  4. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối sau khi tắm rửa xong Phó Nhất An nằm ở trên giường, hắn lấy di động ra nhìn mọi người đang nói chuyện phiếm ở trên diễn đàn.

    【 Chức Nữ 】: "Lại dệt vải cả một ngày, mệt mỏi quá."

    【 Ngưu Lang 】: "Thân ái, mệt mỏi liền không cần dệt nữa, ta sẽ đau lòng."

    【 Yêu Hậu 】: "Tú ân ái đều phải chết."

    【 Mỹ nhân ngư 】: "Ha hả, đá lăn chén cẩu lương này."

    【 Tẩu Địa Kê 】: "Gà quê chính tông, không lừa già dối trẻ."

    * * *

    Phó Nhất An gõ bàn phím hỏi một câu: "Cái kia, hỏi một chút Chức Nữ tỷ tỷ, vải Vân Quang có tác dụng gì a?"

    【 Chức Nữ 】: "Đao chém không đứt, lửa đốt không cháy."

    【 Mỹ nhân ngư 】: "Kia thì có gì ghê gớm, còn không bằng vải Giao Tiêu ta dệt."

    Mắt thấy hai người lại muốn tranh chấp, Phó Nhất An vội vàng nói sang chuyện khác, nói: "Ta vuốt vải Vân Quang thì thấy có chút lạnh, mùa hè làm quần áo mặc khẳng định thoải mái."

    Chức Nữ rất đắc ý: "Kia đương nhiên, vải Vân Quang này đông ấm hạ mát, cho dù mùa đông ngươi chỉ khoác một lớp vải mỏng cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Nếu như thích ta lại đưa cho ngươi mấy tấm. Bất quá ngươi phải đưa cho ta một ít đồ ăn nhân gian, từ khi trở lại Thiên Đình, ta cùng với Ngưu Lang phân biệt, liền rất ít ăn đến đồ ăn ở nhân gian."

    Phó Nhất An nói: "Được a, muốn ăn cái gì nói cho ta, mẹ của ta có tay nghề rất tốt."

    Nói xong câu này, Phó Nhất An cũng không nói gì nữa. Giữa trưa hắn chỉ mới nhìn sơ những món đồ mà hắn nhận được từ mọi người, hiện tại hắn mới có thời gian tìm hiểu kỹ công dụng của mọi thứ.

    Vải Vân Quang của Chức Nữ hắn đã xem qua, còn có cái gì Dạ minh châu của Mỹ nhân ngư, gà quê của Tẩu Địa Kê, ghế dựa của Lão thợ mộc..

    Đầu tiên hắn lấy ra Dạ minh châu, nó lớn như một quả trứng gà, để ở ban đêm thì cực kì rực rỡ.

    Sau đó là gà quê, lấy ra một chút, trên đất trống lập tức xuất hiện mấy chỉ gà mái kêu "Khanh khách", sợ tới mức Phó Nhất An vội vàng nhấn "Thu hồi".

    Lão thợ mộc phát chính là một cái ghế dựa, Phó Nhất An vốn dĩ cảm thấy không có gì đặc sắc, click mở vừa ra thì cái ghế dựa này được làm bằng gỗ tốt nhất, ngồi lên rất thoải mái..

    Muốn nói đặc biệt nhất hẳn là bao lì xì mà Yêu Hậu phát, dịch cải tiến đất. Phía trước hắn ở trong đàn nhìn thấy, Mỹ nhân ngư nói đất ở Yêu giới quá cằn cỗi, thứ này hẳn là dùng để cải tiến, chỉ là không biết có thể dùng ở trên đồng ruộng của mình hay không.

    Kiểm kê tốt hết thảy, Phó Nhất An mới thấy cơn buồn ngủ kéo tới, không bao lâu liền ngủ rồi.

    Sáng sớm hôm sau, Phó Nhất Ăn tỉnh dậy, nơi này của bọn họ không có cửa hàng bán đồ ăn nhanh, cơm sáng là mì lạnh mà Trương Nhạn làm, ngửi được mùi dấm quen thuộc, Phó Nhất An chỉ cảm thấy đặc biệt thèm ăn, nhịn không được mà ăn hai chén.

    "Mẹ, tay nghề của mẹ càng ngày càng tốt." Phó Nhất An nhịn không được mà tán thưởng.

    Nơi này của bọn họ, trước kia bởi vì chiến loạn linh tinh, dân cư thường xuyên lưu động, đến bây giờ, dung hợp vài cái trấn lại thành một. Trương Nhạn là người địa phương, nhưng vẫn luôn không ngừng học tập cách làm những món ăn khác, hơn nữa đều là những món đặc sắc ở bản địa, tay nghề tốt khỏi phải bàn cãi.

    Trương Nhạn vốn là đầu bếp, bên này của bọn họ có thói quen hay đãi tiệc rượu vào các dịp đặc biệt, thỉnh thoảng sẽ mời nàng làm đầu bếp, bất quá bởi vì xào rau gì đó quá mệt mỏi, Phó Thịnh đau lòng nàng, làm vài năm liền không cho nàng làm nữa, hiện tại chỉ là ngẫu nhiên mới nhận làm cho vài bữa tiệc.

    Ăn xong cơm sáng, Phó Nhất An theo Trương Nhạn đi tới vườn rau. Nói đến cũng buồn cười, ba mẹ hắn trồng rau chưa bao giờ đánh nông dược, trồng ra cái gì đều bị sâu gặm hết, nhiều khi còn không có đủ rau cho cả nhà ăn.

    Vườn rau của Phó gia rất lớn, đẩy hàng rào ra có một cái đường nhỏ, hai bên trái phải phân biệt trồng các loại dưa chuột, hành, ớt, chanh, tỏi, tiêu..

    Phó Nhất An quen cửa quen nẻo hướng tới chỗ cây dưa chuột nhìn một chút, xem xét một hồi lâu mới hái xuống một trái dưa, sau đó đi đến lấy nước giếng rửa sạch, cắn một ngụm, trong miệng đều là mùi thơm của dưa chuột.

    Trương Nhạn thì hái vài loại gia vị, trong nhà đã dùng gần hết gia vị, nàng muốn hái nhiều một chút để để dành.

    Trương Nhạn nhìn thấy Phó Nhất An ăn dưa chuột, nhịn không được cười cười, "Đứa nhỏ này, đã hai mươi mấy tuổi mà còn hành động giống như lúc nhỏ."

    Phó Nhất An ăn xong dưa chuột thì lại cầm cái rổ đến chỗ khác hái đậu đũa, hái được hơn nửa rổ đậu đũa, lại thuận tay hái mấy trái ớt xanh, thừa dịp trời còn không quá nắng chạy nhanh về nhà.

    Cây đậu đũa rửa sạch sẽ rồi để vào trong nồi luộc lên, sau đó vớt ra đặt ở chỗ nắng lớn phơi, chỉ cần hai ba ngày, là có thể phơi thành đậu đũa khô, mùa đông hầm thịt để một ít vào nấu chung, miễn bàn có bao nhiêu thơm.

    Buổi sáng Phó Nhất An còn đang suy xét kế hoạch xây dựng Nông Gia Nhạc, nếu như muốn mở Nông Gia Nhạc, Phó Nhất An cũng không muốn dùng nhà của bọn họ để làm phòng ở cho du khách. Một là bởi vì đây là nhà của bọn họ không tiện để mở quán ăn uống, hai là bởi vì hắn còn muốn làm khu dân túc riêng để du khách nghỉ ngơi.

    Gần ở chỗ này ngoại trừ nhà của bọn họ thì còn có một hộ nhà ở cách vách, bất quá bởi vì họ phải ở bên ngoài làm công kiếm chút tiền, hơn nữa bọn họ đã ở trấn trên mua nhà riêng, thật lâu không trở về.

    Nhà ở cách vách rất lớn, còn có một cái sân rất rộng, liền tính mở khu dân túc với Nông Gia Nhạc cũng đủ rồi.

    Vì thế hắn cùng cha mình nói muốn đem gian phòng bên cạnh mua lại để mở Nông Gia Nhạc, vốn đang lo lắng người ta sẽ không đồng ý, nào ngờ cha mình vừa đi nói người nhà kia liền vội vàng đồng ý, còn sợ cha con họ đổi ý.

    Được rồi, không phải mỗi người đều giống Phó Nhất An, đối với người ta mà nói, căn nhà đó vốn dĩ chuẩn bị để không lại lập tức bán được mười mấy vạn, tiền này giống như từ trên trời rơi xuống, đương nhiên là sợ hai cha con Phó Nhất An thay đổi.

    Mua nhà xong thì vấn đề tiếp theo chính là trang trí lại nhà. Phó Nhất An muốn làm theo kiểu phía trước là chỗ ăn cơm, mặt sau là các phòng để du khách nghỉ ngơi, ngoài ra còn trồng một ít cây cảnh xung quanh.

    Những vấn đề chuyên nghiệp này hắn trị không được, đành phải đi nhờ bạn bè, Phó Nhất An có cái người bạn học kiến trúc, ở trong trường thành tích cũng không tồi, hơn nữa hai bên đều là bạn bè quen biết thì sẽ dễ dàng thảo luận hơn.

    Phó Nhất An lấy di động gọi cho Trương Thỉ: "Uy, lão Trương, gần nhất công tác thế nào? Tôi có chuyện muốn tìm ông hỗ trợ, gần đây tôi muốn làm một cái Nông Gia Nhạc, cho nên muốn mời cậu đến thiết kế giúp tôi.."

    Trương Thỉ nói: "An Tử, cậu hỗn đến không tồi nha, đều chuẩn bị làm tiểu lão bản, đâu giống bọn này, mỗi ngày đều bị cấp trên bóc lột."

    Phó Nhất An: "Ông đừng có giễu cợt tôi, tôi chính là buôn bán nhỏ, nào có thể so với mọi người."

    * * *

    Cuối cùng Trương Thỉ cũng đồng ý, không đến hai tiếng, liền gửi cho Phó Nhất An một bản vẽ.

    Từ giờ đến khi sơn trang suối nước nóng khai trương, còn có nửa năm, cũng đủ hắn chuẩn bị. Bất quá trong lúc này, hắn cũng muốn làm một chút gì đó, không thể làm một thanh niên chỉ biết ngửa tay xin tiền.

    Đến nỗi làm việc gì, Phó Nhất An còn không có nghĩ xong.

    Buổi chiều chú của Phó Nhất An là Trương Hồng tới, kêu hắn cùng đi bán dưa hấu, lại tặng cho nhà bọn họ thêm vài cặp.

    Trương Hồng là một người nông dân chăm chỉ, trong nhà có mười mấy mẫu dưa muốn chăm sóc, dầm nắng dãi mưa suốt nên nhìn có chút tang thương.

    Phó Nhất An trước kia không biết cùng chú của mình nói chuyện gì, bởi vì chú của hắn chỉ biết cắm đầu làm việc, bất quá quan hệ cậu cháu vẫn rất tốt.

    Trương Hồng rất thương cháu ngoại trai của mình, mùa hè hàng năm đều mang dưa hấu sang, nhà bọn họ cơ hồ không bao giờ tiêu tiền để mua dưa hấu.

    * Mì lạnh

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  5. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhất An tuy rằng cảm thấy chú của hắn thật sự quá ít nói, nhưng hắn vẫn rất thích ông ấy.

    Hắn bưng một ly trà đưa cho Trương Hồng, nói: "Thời tiết quá nóng, chú uống nước miếng đi."

    Trương Hồng tiếp nhận, uống một ngụm rồi đặt ở trên bàn, nói: "Cháu ngoại trai, chú không phải một hai bắt cháu đi phơi nắng với chú, thật sự là do chú ăn nói vụng về, sẽ không biết rao hàng này nọ, cháu là sinh viên, khẳng định biết cách ăn nói hơn chú."

    Phó Nhất An ở trong lòng phun tào, hiện tại rất nhiều sinh viên có da mặt rất mỏng, sao có thể ở trên đường cái thét to bán dưa hấu, may mắn là hắn không ngại việc này.

    Đời trước không có tiền, hắn vác theo gương mặt này đi nơi nơi tìm người khác mượn tiền, bây giờ cũng chỉ là bán cái dưa hấu thôi mà.

    "Còn có cái kia, chú mua cái loa, cháu ghi âm lại hai câu đi."

    Vì thế Phó Nhất An tiếp nhận cái nhiệm vụ vinh quang này rồi.

    Xe tải chất đầy một đống dưa hấu, Phó Nhất An ngồi ở phía trước, hiện tại bọn họ muốn đi lên trấn bán dưa hấu.

    Năm nay thời tiết không tồi, dưa hấu lại rất ngọt, hẳn là dễ bán.

    Trương Hồng đem xe ngừng ở ven đường, cứ như vậy bán lên.

    "Dưa hấu, dưa hấu -- sáu tệ một cân, vừa lớn lại vừa ngọt, trước nếm sau mua."

    * 1 tệ = 3.574, 89Vnd

    * 1 cân = 0, 5968kg

    Nghe tiếng của mình từ trong loa truyền ra, Phó Nhất An vẫn cảm thấy có chút thẹn.

    Thực mau liền có người tới đây, vây quanh xe thành một vòng tròn. Trương Hồng tay chân lanh lẹ cắt nửa trái rồi phân cho đại gia nếm thử, quả nhiên không tồi, rất nhiều người đều động tâm tư muốn mua.

    Một cân chỉ có sáu tệ, mua mấy cái cùng lắm thì ba mấy tệ.

    "Dưa hấu của mấy người không xài thuốc ủ chín đi?" Có cái bác gái hỏi, "Hiện tại tin tức đưa tin rất nhiều, những dưa hấu đó không ăn được."

    Phó Nhất An cười tủm tỉm nói: "A di, không tồn tại, đây đều là từ thiên nhiên lớn lên, dùng thuốc xổ sao có tự nhiên như vậy a."

    Nói đến nói đi, dưa hấu bán được không ít, tới khi chạng vạng, mới xem như đem toàn bộ một xe dưa hấu bán xong.

    Trương Hồng đếm đếm tiền, thực hào sảng nói: "Đi, chú mang con đi tiệm ăn ăn cơm."

    Phó Nhất An lại nói: "Vẫn là về nhà ăn đi, còn có ai có tay nghề tốt hơn mẹ con đâu."

    Trương Hồng gật gật đầu, "Điều này cũng đúng."

    Cơm chiều nay chính là cá hầm ớt, hôm nay Phó Thịnh câu được mấy cân cá chuối, loại cá này làm cá hầm ớt miễn bàn có bao nhiêu mỹ vị, đã không có nhiều xương lại không tanh, Phó Nhất An đều ăn nhiều thêm một chén cơm.

    Ăn no xong ngồi ở trong sân, ngẩng đầu lên chính là bầu trời đầy sao, nhân sinh như thế, chẳng phải vui sướng lắm sao!

    Căn nhà bên cạnh nếu mua tới, liền phải đẩy ngã một lần nữa rồi xây lại. Phó Thịnh lúc trẻ đã làm nghề xây dựng nên có rất nhiều kinh nghiệm.

    Trương Thỉ đã gửi bản vẽ cho Phó Nhất An, hắn đi theo sư phó công trình thảo luận một chút, sửa lại một ít chỗ không hợp lý, rồi dựa theo cái này xây dựng lên.

    Sau khi Phó Thịnh về hưu, liền ở nhà mình trồng cây ăn quả, bất quá doanh số tạm ổn, có thể duy trì phí tổn ở trong nhà.

    Lại nói tiếp, trái cây không dễ bán, vẫn là thị trường không mở ra, kiếp trước nhà ai trái cây bán không được, liền bán ở trên Weibo, nếu như may mắn bị mọi người nhìn trúng, như vậy liền không cần sầu bán không được.

    Đúng rồi, Weibo, Phó Nhất An trong lòng kích động, hiện tại Weibo mới nổi lên không bao lâu, nếu như có thể trước tiên chiếm được tiên cơ, trở thành một người nổi tiếng trên Weibo, vô luận là chuyện làm ăn của Nông Gia Nhạc hay là bán trái cây, đều có sự trợ giúp rất lớn.

    Bất quá hắn muốn làm cái gì đâu? Trong đầu có một đống chuyện lung tung cần suy nghĩ, cuối cùng quyết định, liền làm bác chủ mỹ thực đi, hắn có thể quay chụp mẹ mình làm mỹ thực, sau đó chia sẻ một ít phong cảnh điền viên.

    Hiện tại có rất nhiều người, trong lòng luôn nghĩ quay về quê hương, nhưng thân thể lại không thể không lưu tại thành thị, Phó Nhất An có thể dùng phương thức này, dẫn dắt bọn họ lãnh hội nông thôn có bao nhiêu đẹp.

    Hiện tại, Phó Nhất An chủ yếu chọn kết hợp hai hướng, một là làm Nông Gia Nhạc cùng dân túc, một cái khác chính là vườn trái cây.

    Vườn trái cây của Phó gia chủ yếu trồng đào, đào lông đỏ, đào lông vàng, đào tiên, hương vị đều không tồi.

    Phó Nhất An đột nhiên nghĩ đến bao lì xì mà Yêu Hậu phát, dịch cải tiến đất tựa hồ có thể dùng tại đây.

    Buổi tối, Phó Nhất An mở di động, vào diễn đàn "Lấy ra" dịch cải tiến đất, một bình thuốc nhỏ rơi trên mặt đất, Phó Nhất An nhặt lên, mặt trên còn dán thuyết minh cách sử dụng.

    "Đem thuốc ma thành phấn rồi rải ở nguồn nước, liền có thể cải thiện chất lượng của đất."

    Phó Nhất An nửa tin nửa ngờ đem một mảnh thuốc ma thành phấn, sau đó đổ thuốc vào bình rồi rót nước.

    Hiện tại đã là buổi tối cũng không thể đi ra vườn rau, Phó Nhất An liền đi vào trong sân phun nước cho giàn nho.

    "Cũng không có gì khác nhau a."

    Giàn nho vẫn như cũ, không có biến hóa gì.

    Kết quả sáng sớm hôm sau, ba người nhà bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn vào giàn nho.

    Trên cây treo đầy những quả nho, hơn nữa đều là những trái nho đã chín, vừa thấy liền biết ăn rất ngon.

    "Đây là tình huống gì a?"

    Ngày hôm qua vẫn còn xanh, như thế nào trong một đêm đều chín thục, còn ra nhiều trái như vậy.

    Phó Thịnh lắc đầu, "Tôi cũng không rõ lắm."

    Phó Nhất An chột dạ, hắn chỉ phun có một chút xíu sao lại thành như vậy?

    Nếu thật là như vậy, thì hắn lời to rồi.

    Vườn trái cây nhà hắn ăn đã rất ngon, nhưng nếu có thêm dịch cải tiến đất này, trái cây ăn vào sẽ cực kì ngon.

    Phó Nhất An nhịn không được mà hôn cái điện thoại của mình, hắn đúng là lụm được của hời.

    Cách vách vẫn đang thi công thuận lợi, hôm nay, đốc công đột nhiên tới tìm Phó Nhất An, nói: "Phía sau nhà cậu có mạch suối nước nóng, cậu có muốn dẫn suối nước nóng tới phía sau không? Bằng không chờ thi công xong sẽ rất phiền toái."

    Phó Nhất An không nghĩ tới mình còn gặp được chuyện tốt như vậy, cái nhà này vốn dĩ là của người khác, đối với căn nhà này có cái gì hắn tự nhiên là không biết. Bất quá hiện tại có mạch suối nước nóng, quả thực là cơ hội mà trời cao ban cho hắn.

    Mạch nguồn của suối nước nóng ở trấn Thanh Sơn đã bị khai phá, Phó Nhất An nơi này có mạch nước nhỏ, vừa vặn có thể dùng làm suối nước nóng theo hình thức gia đình, đến lúc đó giá cả của phòng nghỉ có thể lên cao thêm một ít.

    Chỉ là thiết kế căn nhà cần phải sửa lại, hắn đành phải lại đi phiền toái Trương Thỉ

    * Đào lông đỏ

    [​IMG]

    * Đào lông vàng

    [​IMG]

    * Đào tiên

    [​IMG]

    * Cá hầm ớt

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  6. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đảo mắt đã một tháng qua đi, thời tiết chậm rãi lạnh xuống, Nông Gia Nhạc đã được xây xong, bước tiếp theo chính là trang hoàng.

    Trong một tháng này, Phó Nhất An lại đoạt được bao lì xì vài lần, có không ít đồ tốt, có thể dùng để trang trí Nông Gia Nhac.

    Nông Gia Nhạc chủ yếu theo phong cách cổ điển, lầu một có phòng khách lớn để đón tiếp khách, phòng ăn, lầu hai là phòng dành cho khách nghỉ ngơi, mỗi phòng căn cứ vào giá cả mà trang trí khác nhau, bất cả tổng giá cả vẫn không quá cao, bằng không sẽ dọa khách hàng chạy hết.

    Đi xuống phía sau, có hai phòng tắm suối nước nóng phù hợp cho các cặp tình nhân hay đại gia đình thư giãn.

    Bởi vì là dân túc, mà không phải là khách sạn, cho nên Phó Nhất An trang hoàng theo phong cách ấm áp mà không phải công thức hóa.

    Phó Nhất An phi thường phí phạm của trời đem vải Vân Quang của Chức Nữ dùng làm ga trải giường, nói đến cũng thật là thần kỳ, vải Vân Quang này thoạt nhìn chỉ có một ít, nhưng dùng làm ga trải giường xong vẫn còn dư dả khá nhiều.

    Chắc là do vải này là do thần tiên làm đi.

    Trang hoàng xong, hiện tại chính là muốn đợi phòng thoáng khí, chờ đến khi sơn trang suối nước nóng khai trương, bọn họ cũng có thể đi theo làm buôn bán.

    Di động vang lên hai ba tiếng, trong đàn toát ra một cái tin tức: Chúc mừng ngài, đã hoàn thành nhiệm vụ "Xây dựng Nông Gia Nhạc".

    ? Cái quỷ gì đây? Trong đầu của Phó Nhất An tràn đầy những dấu chấm hỏi.

    Hắn ở trong đàn hỏi đại gia, Tẩu Địa Kê nói: "Ai, không quan trọng, cái này là nhiệm vụ trong diễn đàn mà thôi, nhiệm vụ này xuất phát từ ý tưởng của ngươi. Giống ta, chính là muốn trở thành người nuôi gà có quy mô lớn nhất ở chỗ chúng ta, ta đã đạt thành một nửa nhiệm vụ."

    Mà Phó Nhất An, bởi vì ý tưởng ban đầu của hắn là mở Nông Gia Nhạc, hiện tại mọi thứ đã hình thành, nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành được một bộ phận.

    "Nếu không hoàn thành được thì sẽ thế nào?"

    Phó Nhất An có chút lo lắng, có phải sẽ đem cái diễn đàn này của hắn thu hồi lại không? Như vậy Nông Gia Nhạc tuy rằng có thể tiếp tục kinh doanh, nhưng sẽ không có đặc sắc như những gì mà hắn đã dự định.

    Tẩu Địa Kê tựa hồ nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, nói: "Không có quan hệ, nhiệm vụ thất bại thì sẽ có một nhiệm vụ khác tới thay thế, nhưng nếu nhiệm vụ thành công thì sẽ có khen thưởng, ngươi có thể xem xét một chút."

    Phó Nhất An lúc này mới yên tâm, hắn nhìn hệ thống phát tới một cái tin tức: "Xin chào, mười vại Ngọc Lộ Quỳnh Tương đã chuyển tới tài khoản của ngài."

    Lại nói tiếp, cái diễn đàn Bao Lì Xì rất giống như một ít trò chơi xây dựng trên mạng, khi ngươi hoàn thành một nhiệm vụ nào đó thì sẽ nhận được một phần thưởng tương ứng, bất quá cái diễn đàn này được xây dựng là để mọi người giúp đỡ lẫn nhau, mọi người có thể ở đây trao đổi đồ vật mà mình cần với những người khác.

    Mới đây đã tới tháng tám, đây chính là khoảng thời gian vội nhất của những người nhà nông, lúc này lúa đã muốn thu hoạch rồi lại bắt đầu cày ruộng gieo trồng mùa tiếp theo, nông dân ở tháng này đa phần đều không có thời gian ăn cơm, vì vậy tháng này được gọi là tháng vội vàng.

    Phó gia có mười mấy mẫu lúa nước, kỳ thật lúc đầu chỉ có vài mẫu, sau đó rất nhiều người trẻ tuổi ở trong thôn đi ra ngoài kiếm việc, Phó Thịnh nghĩ nhiều ruộng cũng có chỗ tốt, thế là lại đi thuê thêm vài mẫu.

    Lúc trước trong nhà chỉ có ba người, Phó Nhất An lại ở trường đọc sách, lương thực đại bộ phận đều bán đi, chỉ để lại một ít cho nhà mình ăn. Hiện tại bọn họ lại muốn mở Nông Gia Nhạc, lương thực hoàn toàn có thể lưu lại dùng từ từ.

    Nếu là trước kia, nhà bọn họ không biết là bao lâu mới có thể cắt xong hết mười mấy mẫu lúa, nhưng ở hiện tại, mỗi khi máy cắt lúa đi ngang qua ruộng, cây thóc liền có thể thu xong.

    Người lái máy thu hoạch chính là người trong thôn, kêu là Quách Phú, nhà hắn nhiều ruộng hơn so với Phó Nhất An, hắn bấm bụng mua máy cắt lúa, sau khi thu hoạch nhà mình xong có thể đi tới các nhà khác thu hoạch dùm, coi như kiếm thêm chút tiền.

    Quách Phú thấy Phó Nhất An, cùng hắn nói chuyện phiếm một chút: "An Tử tốt nghiệp chưa?"

    Phó Nhất An nói: "Năm nay con mới tốt nghiệp."

    "Vậy sao không ở bên ngoài tìm công tác? Những người trẻ tuổi bây giờ ai cũng muốn chạy ra ngoài tìm việc hết?"

    Phó Nhất An ngượng ngùng cười cười: "Con cảm thấy trong nhà không tồi, con liền ở nhà tìm việc làm."

    Quách Phú thở dài: "Cũng đúng, nơi này của chúng ta có giao thông ổn, không khí tốt, hoàn cảnh cũng tốt, tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng ăn ở rất thoải mái."

    Quách Phú lại nói đến con trai của mình, "Con trai của chú một hai phải chạy ra bên ngoài tìm việc, đến bây giờ một phân tiền cũng không tích cóp được, còn muốn chúng ta gửi tiền lên, ai, thật là không biết cố gắng."

    Phó Nhất An nói: "Công việc bên ngoài bây giờ rất cạnh tranh, chờ ổn định xuống thì tốt rồi."

    "Chỉ mong vậy đi."

    Một bó lúa bị đưa đi tuốt hạt, hạt thóc sau khi được bỏ khỏi cây thì được đặt ở trong túi, lại dùng xe kéo trở về, đặt ở dưới ánh mặt trời phơi.

    Hạt thóc chưa có phơi thì không thể thu vào trong kho lúa, bởi vì nhiệt độ sẽ làm lúa ẩm mốc. Sau khi phơi khô hạt thóc hoàn toàn, mới bỏ vào túi rồi đưa vào trong kho lúa.

    Chờ đến thời điểm muốn ăn, liền đem túi lúa đến máy xay để thoát vỏ ngoài, dư lại gạo trắng tinh. Gạo mới có một loại mùi hương rất dễ ngửi, lúc nấu cơm đặc biệt ngon.

    Trương Nhạn trước đem gạo mới rửa sạch sẽ, sau đó đo đủ lượng nước rồi bỏ vào nồi cơm điện nấu.

    Phó Nhất An tay cầm một chén cơm, tay khác gắp rau ngâm mà mẹ mình làm, nói: "Đến lúc đó cơm của Nông Gia Nhạc chủ yếu là do mẹ đảm nhận, thế nào mẹ có tự hào không?"

    Trương Nhạn đánh hắn một cái, "Lo ăn cơm đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây."

    Phó Nhất An bĩu môi tiếp tục ăn.

    Hắn biết Trương Nhạn đang lo lắng cái gì, tiền ở trong nhà đều lấy tới mua nhà để làm Nông Gia Nhạc cùng dân túc, nếu không kiếm được tiền, thì đúng là đem gia tài nửa đời bồi vào.

    Phó Nhất An không sợ là bởi vì hắn không chỉ có diễn đàn Bao Lì Xì mà còn có ký ức kiếp trước. Kiếp trước, trấn Thanh Sơn phát triển rất tốt, được xưng là nơi giúp con người trải nghiệm cuộc sống thiên nhiên, rất nhiều người lại đây nghỉ phép, chỉ cần có tay nghề nấu ăn tốt thì mở Nông Gia Nhạc rất dễ kiếm được tiền.

    *Rau ngâm

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  7. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thu hoạch lúa ngoài ruộng xong, liền phải bắt đầu một vòng gieo trồng gấp, có người sẽ bắt đầu trồng mùa lúa tiếp theo, nhưng Phó gia lại không muốn trồng gấp như vậy, Phó Thịnh tính toán đến tháng 10 lại trồng lúa mì.

    Phó gia còn có một ít ruộng bắp, lúc này bắp còn nộn, đúng là có thể nấu tới ăn, lại quá một tháng, bắp liền quá già, chỉ có thể phơi khô rồi xay ra thành bột bắp.

    Phó Nhất An là một người thích ăn bắp, sáng sớm hôm nay hắn đã mang lên mũ đi xuống ruộng bắp. Cây bắp rất cao, người đi vào cơ hồ nhìn không thấy đâu. Mùa hè mặc áo tay ngắn, lá của cây bắp chỉ cần quẹt qua một phát là có thể tạo thành vết thương.

    Hái được cỡ một rổ, hắn đi ra khỏi ruộng bắp, vừa lúc gặp được một người đang nhổ cỏ ở trong ruộng - Đổng Dương.

    Đổng Dương cũng là người trong thôn Đào Hương của bọn họ, là một người rất sĩ diện và thích khoe khoang, nhưng ông ta có người con trai thực ưu tú, kêu là Đổng Uy, hiện đang học đại học.

    Phó Nhất An học cũng không tệ lắm, mọi người trông thôn rất thích đem hai người bọn họ đặt cùng nhau để so sánh. Phó Nhất An thật ra không ngại, hắn đúng là học không giỏi bằng Đổng Uy, huống hồ Đổng Uy còn là người không tồi, một chút cũng không giống ba của hắn.

    Nhưng Đổng Dương thì thường xuyên ở trước mặt Phó Thịnh cùng Trương Nhạn khoe ra thành tích của con trai mình, trong tối ngoài sáng còn châm chọc hắn.

    Phó Thịnh thì không thèm để ý, giống như không nghe ra người khác đang nói về con trai mình. Ở trong mắt Phó Thịnh, con là do hắn sinh ra, hắn còn chưa nói thì một người ngoài như ngươi có quyền gì để nói.

    Vì thế quan hệ hai nhà vẫn luôn không tốt lắm.

    Phó Nhất An cũng không quá thích Đổng Dương.

    Ông ta đã làm việc rất nhiều việc vô lại, lão cha của hắn phía trước có trồng cây ăn quả, ông ta liền tung một ít lời đồn như nhà hắn sử dụng thuốc ủ trái cây, không thể ăn gì đó, làm một ít người không biết sự thật muốn tới mua trái cây cũng sợ mà bỏ đi.

    Ông ta nếu muốn kiếm tiền thì tự mình trồng cây đi, đâu có ai cấm cản nhưng cố tình ông ta lại muốn phá hủy con đường kiếm tiền của người khác.

    Đổng Dương đứng ở trên bờ ruộng, nhìn thấy Phó Nhất An ra tới liền hô một tiếng: "An Tử, nghỉ hè này con ở nhà sao?"

    Phó Nhất An tuy rằng trong lòng không muốn trả lời hắn, nhưng vẫn lịch sự đáp lại. Hắn nói: "Đúng vậy, con đều đã về đây lâu rồi giờ chú mới biết sao?"

    "Con không đi ra ngoài tìm công việc? Con trai của chú cũng sắp đi làm rồi."

    Phó Nhất An cười cười, nói: "Không muốn đi, con liền ở nhà mở tiệm cơm."

    "Vậy sao có thể kiếm tiền, trấn Thanh Sơn cũng không có bao nhiêu người, lại nói, có ai ngày nào cũng đi tiệm ăn cơm. Hơn nữa lưu tại nông thôn không có tiền đồ a, giống con trai chú, đi kiếm việc trong thành phố lớn, về sau trở về cũng có mặt mũi a."

    Phó Nhất An trên mặt cười tủm tỉm, trong lòng lặng lẽ phun tào, hắn nói: "Đúng vậy, Đổng Uy thật sự có tiền đồ."

    Nói xong không hề để ý đến ông ta, xoay người liền rời đi.

    Về đến nhà sắc mặt của Phó Nhất An không tốt lắm, Trương Nhạn nhìn đến hỏi một câu, Phó Nhất An đem mọi chuyện lúc nãy kể hết cho mẹ mình nghe.

    Trương Nhạn nói: "Phản ứng hắn làm gì, hắn chính là người như vậy, về sau nhìn thấy cũng đừng để ý đến hắn."

    Thôn Đào Hương không lớn, nhưng mỗi nhà đều cách nhau một khoảng, cũng không phải mỗi ngày đều có thể đụng tới.

    Phó Nhất An gật gật đầu, hắn kỳ thật là để ý một câu khác mà Đổng Dương nói -- không có tiền đồ.

    Hắn hỏi Trương Nhạn: "Con không ở trong thành phố tìm công việc, hai người có cảm thấy mấy năm nay con đi học đều uổng phí hay không?"

    Trương Nhạn sửng sốt, sau đó sờ sờ đầu giống như lúc hắn còn nhỏ, nói: "Con cháu đều có phúc của con cháu, mẹ và ba đều tin tưởng con."

    Phó Nhất An cũng cười, đúng vậy, người khác nói gì thì kệ họ, người trong nhà ủng hộ mới là điều quan trọng nhất.

    Mùa hè Phó Thịnh cơ bản đều sẽ đi bờ sông câu cá, nhưng là hôm nay hắn không có đi câu cá, mà là đi câu tôm hùm đất.

    Bên này của bọn họ muốn bắt tôm hùm đất là phải sử dụng dụng cụ bắt tôm, là một cái lưới, phía dưới có bện dây thật dài, bên trong bỏ một ít nội tạng động vật để dụ tôm, buổi tối đặt ở chỗ hồ nước, buổi sáng ngày hôm sau vớt lên, đều sẽ thu hoạch được một đống.

    Tôm này đều có thể bắt tới bán, có một ít người già sẽ đi bắt cái này, kiếm thêm ít tiền trợ cấp gia dụng.

    Mà Phó Thịnh câu là vì nhà mình muốn ăn, nên câu tôm vẫn rất có ý tứ.

    Phó Nhất An cùng Phó Thịnh ăn cơm trưa xong liền cùng nhau ra cửa, bọn họ cầm dụng cụ câu tôm giản dị đi vào một hồ nước cách nhà không xa.

    Thay vì dùng lưới thì hai người dùng nhánh cây làm cần câu rồi lấy mồi cột ở phía dưới là xong, đem cần câu cắm ở bên bờ sông, đợi đến khi có tôm cắn câu, liền rút cần câu lên, sau đó đổi mồi khác rồi tiếp tục câu.

    Ở bên bờ sông cả nửa ngày, chờ đến khi mặt trời sắp lặn, thùng nước nhỏ chứa tôm cũng đã đầy, hai cha con cầm theo thu hoạch tràn đầy đi về nhà.
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  8. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôm hùm đất phải ăn lúc nó còn tươi, tôm vừa chết liền không thể ăn, cho nên bữa tối liền quyết định ăn cái này.

    Phó Nhất An bưng cái bồn ngồi ở trong sân rửa sạch tôm, rửa vài lần mới thấy ok.

    Sau khi làm sạch, Trương Nhạn đem hương diệp, thì là, bát giác, thảo đậu khấu, bạch chỉ, thảo quả, hoa tiêu, sơn tra, đinh hương, bạch khấu, bạch hồ tiêu, cam thảo các hương liệu đã được ngâm từ nửa tiếng trước lấy ra ngoài. Sau đó ở trong nồi bỏ dầu ăn cùng một ít muối, đem tôm hùm đất mới mẻ bỏ vào trong nồi xào đến xác ngoài biến thành màu đỏ. Sau đó đem mười ba hương liệu bỏ vào trong chảo, thêm hành đã cắt thành các đoạn, lát gừng, tép tỏi, hành tây đảo một lát sau đó cho vào nồi tôm hùm đất và đảo khoảng năm phút. Cuối cùng thêm một ít nước, một lon bia, một ít muối, nước tương cùng ớt đỏ khô, đậy nắp hầm khoảng 20 phút sau múc ra bàn, một món tôm hùm đất sốt cay mĩ vị đã ra lò.

    Phó Nhất An gấp không chờ nổi mà kẹp một cái bỏ vào trong miệng, vừa thơm vừa ngon, thịt tôm hùm đất vô cùng mỹ vị, hắn chưa đã thèm mà nếm thử nước hầm, bị Trương Nhạn đánh một cái.

    "Đem đồ ăn mang sang bàn đi."

    Bởi vì thời tiết nóng, cho nên cả gia đình hắn ăn cơm ở trong sân, thỉnh thoảng sẽ có gió thổi qua, chỉ cần đốt một khoanh nhang muỗi để phòng muỗi nữa là được.

    Ngày hôm sau Phó Nhất An muốn đi lên trấn trên lấy đồ chuyển phát nhanh, mấy ngày trước hắn ở trên mạng mua camera còn có giá ba chân và mấy đồ vật linh tinh, bây giờ hàng đã được giao tới nên hắn cần phải đi lấy.

    Hơn nữa hắn muốn mở Nông Gia Nhạc, nên phải có giấy phép buôn bán, phía trước hắn đã đi xử lý, bây giờ sẵn tiện đi lấy luôn.

    Hiện tại đã là tháng chín, cách thời gian khai trương còn hai tháng, hắn phải chuẩn bị một ít tiếng tăm cho mình.

    Hiện tại Weibo mới đi vào bước khởi động, chỉ cần Phó Nhất An chụp tốt video, có một đặc sắc của riêng mình, thì sẽ hồng lên rất nhanh. Mà điểm đặc sắc của hắn chính là phong cảnh điền viên, nông gia sinh hoạt.

    Trấn Thanh Sơn có một khu dành cho chính phủ, bên trong có một tầng nhà ba lầu, nơi xử lý các vấn đề của người dân, cho nên khi Phó Nhất An đến đây làm giấy phép kinh doanh cùng giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm cũng chỉ mất hai giờ đông hồ.

    Sau khi lấy được giấy phép, Phó Nhất An chuẩn bị đi ra ngoài, ở cầu thang đi bộ gặp thị trưởng của trấn - Trần Vệ Quốc.

    Trần Vệ Quốc năm nay gần 50, bề ngoài nhìn rất hòa ái, hắn nhìn thấy giấy phép cùng camera ở trên tay của Phó Nhất An, thuận miệng hỏi một câu.

    "An tử, cháu muốn mở cửa hàng gì à?"

    Phó Nhất An có quen biết với thị trưởng, hắn trực tiếp trả lời: "Cháu nghe nói trong trấn muốn làm du lịch, cho nên cháu tính mở Nông Gia Nhạc."

    Trần Vệ Quốc sửng sốt, chuyện khai phá du lịch mọi người đều biết, hiện tại ở trấn này chưa ai dám mở Nông Gia Nhạc, bởi vì không biết có nhiều người tới đây du lịch hay không, sợ cọc sinh ý này làm không được.

    "Vậy cháu cầm theo camera làm gì?"

    "Cháu tính chụp một ít phong cảnh hữu tình và mỹ thực đặc sắc ở nơi này để đăng lên mạng, hấp dẫn mọi người đến đây chơi, lúc đó cháu cũng dễ kiếm tiền hơn." Phó Nhất An cười tủm tỉm nói.

    Trần Vệ Quốc nhịn không được vỗ tay, khích lệ nói: "Người trẻ tuổi đúng là có nhiều ý tưởng hay!"

    Phó Nhất An khiêm tốn cười cười, lại nói vài câu, lúc này mới rời đi.

    Hắn đương nhiên biết thị trưởng vì sao lại cao hứng, bởi việc này chẳng khác nào là hắn đang tuyên truyền những nét đẹp của trấn Thanh Sơn, còn giúp thị trưởng giảm bớt tiền tuyên truyền, ông ấy tất nhiên sẽ cao hứng.

    Camera đã có, muốn chụp cái gì còn phải suy xét, bất quá trong mấy ngày này, hắn phải học tập một ít kiến thức cở bản khi quay chụp. Không cần phải dùng thủ pháp chuyên nghiệp gì, nhưng ít nhất có thể làm cho mọi người chiêm ngưỡng được cảnh đẹp nơi đây.

    Lại nói tiếp, hắn đã lâu không ở trên diễn đàn phát bao lì xì, Phó Nhất An đi vào cửa hàng ở trấn trên mua mấy bao đồ ăn vặt cùng kem, hắn quyết định phát một ít cho mọi người.

    【 Phó Nhất An 】 :(Kem ×20), (Đồ ăn vặt ×10)

    Qua vài giây, trong đàn liền náo nhiệt lên.

    【 Dương Quý Phi 】đã đoạt được bao lì xì của bạn.

    【Mỹ nhân ngư 】 đã đoạt được bao lì xì của bạn.

    【 Ưu nhã huyết tộc 】 đã đoạt được bao lì xì của bạn.

    * * *

    【 Dương Quý Phi 】: "Ai nha, bổn cung thích nhất là vị quả vải này, cảm ơn ngươi ~"

    Dương Quý Phi phát giọng nói, thanh âm nhu mị, nghe đến Phó Nhất An cũng có chút nhộn nhạo.

    Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ cảm tạ, sau đó ở trong đàn phát bao lì xì.

    【 Dương Quý Phi 】 :(Trân châu ×20)

    【 Ưu nhã huyết tộc 】 :(Bịch máu cao cấp ×20)

    * * *

    Xem đến bao lì xì của Huyết tộc Phó Nhất An ngơ ngác mấy giây, bịch máu cao cấp là cái quỷ gì, bọn họ lại không phải ma cà rồng, cho nên không cần phát cái này được không?

    Quả nhiên, trong đàn không có ai lãnh bao lì xì của 【 Ưu nhã huyết tộc 】cả.

    Huyết tộc ủy khuất ngồi xổm trong góc tường, máu thì sao nào? Hắn thấy rất ngon mà, hắn còn luyến tiếc không muốn tặng đâu!

    Mà Dương Quý Phi tặng viên trân châu kia, phẩm chất thượng thừa, là một bảo vật hiếm có, Phó Nhất An tính toán đem viên trân châu kia ra tiệm kim hoàn làm thành một cái dây chuyền tặng cho mẹ của mình. Nói là làm Phó Nhất An đi đến tiệm kim hoàn đợi thợ làm trong một giờ rồi thanh toán tiền ra về. Đến giờ ăn tối, Phó Nhất An lấy dây chuyền ra tặng cho mẹ mình làm nàng yêu thích không thôi.

    Buổi tối Phó Nhất An ở trong phòng đọc sách, thì Tống Khởi - người anh em tốt học chung đại học đột nhiên gọi cho hắn.

    "An Tử, gần nhất đã kiếm được công việc chưa?"

    Phó Nhất An nói: "Cũng không tính là có việc."

    Tống Khởi nói: "An Tử tớ có chuyện muốn nói, tớ phỏng chừng làm ở đây không nổi nữa, muốn đến chỗ của cậu kiếm việc."

    Phó Nhất An nhíu mày, hắn nói: "Khởi Tử, tớ cũng không gạt cậu, tớ hiện tại ở quê mở một Nông Gia Nhạc, còn chưa có khai trương, cậu muốn tới đây tìm việc thì chờ hai tháng nữa, thế nào?"

    Tống Khởi nói: "Nguyên lai là cậu về nhà a, mở Nông Gia Nhạc không tồi, có thể kiếm tiền, tớ lại không cần cậu nuôi a, vậy đi tớ tính đến chỗ cậu nhận thầu đất trồng rau, thế nào?"

    "Cũng được, bất quá sao cậu không về nhà làm?"

    "Ai, cha mẹ tớ mà biết tớ đi về khẳng định sẽ lải nhải, vẫn là ở chỗ cậu thoải mái hơn."

    "Vậy được rồi, tớ đem địa chỉ gửi cho cậu, khi nào đến thì gọi tớ để tớ ra đón."

    Tắt điện thoại, Phó Nhất An đột nhiên nhớ đến, Tống Khởi còn có niềm đam mê rất lớn với nhiếp ảnh, thật đúng là buồn ngủ lại được đưa gối đầu.

    Mà ở trong một thành phố khác Tống Khởi liên tục hắt xì vài lần, hắn xoa xoa cái mũi, nói: "Ai đang nhắc đến mình vậy ta."

    Đêm khuya, Phó Nhất An rốt cuộc đã nghĩ được nội dung quay chụp cho ngày mai rồi, hắn muốn chụp món ăn mà hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu, chỉ là Trương Nhạn vẫn luôn bận rộn cho nên rất ít làm.

    * Tôm hùm đất sốt cay

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  9. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhất An tưởng chụp một món đồ ăn vặt nổi tiếng của trấn Thanh Sơn, ngày hè có thể giải nhiệt -- Thạch phấn hoa. Thạch phấn hoa cùng Băng Phấn của Tứ Xuyên giống nhau, chỉ là cách gọi khác nhau.

    Hắn cùng Trương Nhạn nói lên việc chụp video, Trương Nhạn còn rất thẹn thùng, nàng ngượng ngùng nói: "Ta già rồi, chụp video khó coi."

    Phó Nhất An lại nói: "Nơi nào già? Mẹ con ngày xưa là người xinh nhất trong thôn Đào Hương này!"

    Lời này của Phó Nhất An cũng không sai, Phó Nhất An có khuôn mặt tuấn lãng, sắc nét, mọi người đều nói hắn rất giống mẹ mình.

    Da trắng, mắt to, mặt tròn, Trương Nhạn có thể nói là đạt được tiêu chuẩn của các mỹ nữ cổ điển, chỉ là tuổi trẻ quá mức mệt nhọc, nhìn có chút tiều tụy. Nhưng ở trong lòng Phó Nhất An mẹ hắn chính là nữ nhân đẹp nhất trên đời.

    Trương Nhạn đem tất cả nguyên liệu để làm Thạch phấn hoa chuẩn bị tốt, Phó Nhất An liền đặt cái giá chuẩn bị quay chụp.

    Thạch phấn hoa có tên khoa học là Nicandra physalodes, có hạt rất nhỏ là một loại cây thuộc họ cà.

    Thay vì dùng hạt của cây thì Trương Nhạn đã chuẩn bị bột xay sẵn, đầu tiên nàng đổ nước sôi vào chậu, đổ bột vào, dùng thìa khuấy đều. Tiếp theo để nguội ở nhiệt độ phòng, sau đó cho vào ngăn mát tủ lạnh khoảng 3 tiếng để thạch đông lại.

    Trương Nhạn tiếp tục bắc một nồi nước nữa, chờ nước sôi nàng cho đường nâu vào nồi khấy đều rồi để nguội. Cuối cùng đem thạch phấn hoa cắt ra từng khúc, bỏ vào trong chén, sau đó đặt ở trong tủ lạnh ướp lạnh một chút, cuối cùng rưới lên một ít nước đường nâu, ở ngày hè chói chang ăn một ngụm, Phó Nhất An cảm thấy mỗi một tế bào đều sảng khoái.

    Chụp xong video Phó Nhất An liền lưu vào máy tính, kế tiếp là quá trình cắt nối biên tập, Phó Nhất An không am hiểu cái này, hắn tính toán chờ Tống Khởi tới liền giao cho hắn.

    Dư lại thạch phấn hoa trừ bỏ để lại cho Phó ba Phó mẹ còn có Tống Khởi, mặt khác hắn đều đem phát lên diễn đàn.

    Huyết tộc đối với loại đồ ăn này thực hứng thú, hắn dùng mấy hạt châu trong suốt làm quà đáp lễ cho Phó Nhất An, Phó Nhất An cảm thấy thực may mắn quà đáp lễ không phải là bịch máu cao cấp gì đó.

    【 Phó Nhất An 】: @【 Ưu nhã huyết tộc 】 Hạt châu này có tác dụng gì?

    【 Ưu nhã huyết tộc 】: Chỉ cần chôn hạt châu ở dưới đất, thì cả khu vực đó sẽ trở nên mát mẻ. Nhân loại các ngươi, thực yếu ớt!

    Huyết tộc chữ được chữ mất thuyết minh cách sử dụng cho Phó Nhất An, thuận tiện còn trêu chọc hắn.

    Nhưng là Phó Nhất An mới không quan tâm đến lời trêu chọc đó, vật này có thể hạ nhiệt độ, tựa như điều hòa vậy, còn không cần đóng tiền điện.

    【 Phó Nhất An 】: "Mùa đông có thể làm ấm không?"

    【 Ưu nhã huyết tộc 】: "..."

    【 Ưu nhã huyết tộc 】: "Đương nhiên có thể!"

    Phó Nhất An được đến khẳng định liền cầm hạt châu đi đến sân đào một cái hố sâu rồi bỏ xuống.

    Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Phó Nhất An vừa đi vào nhà, cảm giác nhiệt độ thấp hơn bên ngoài một ít.

    Lúc này, Lương thẩm ở thôn phía trên cầm mấy cái mướp hương đi lại đây, nàng vừa đi vào sân, liền "Di" một tiếng, thực ngạc nhiên nói: "Trương Nhạn, nhà ngươi như thế nào mát mẻ như vậy a?"

    Trương Nhạn ra ngoài tiếp đón: "Phải không? Hình như là có chút mát mẻ, khả năng là hạ nhiệt độ đi."

    Lương thẩm lẩm nhẩm lầm nhầm: "Kỳ quái, ta mới từ trong nhà lại đây còn ra một thân mồ hôi.."

    Phó Nhất An vội vàng đi lên nói một câu: "Lương thẩm nhi, thẩm mang cái gì vậy a?"

    Lương thẩm trong chốc lát bị dời lực chú ý nàng chỉ vào mướp hương trong rổ nói: "Mướp hương trong vườn kết rất nhiều quả, ăn không hết thì nó sẽ già, thẩm liền hái mấy trái đưa cho gia đình con."

    Phó Nhất An tiếp nhận nói: "Cảm ơn thẩm nhiều, còn làm phiền ngài đem qua tận đây."

    Lương thẩm cười cười, nói: "Chúng ta không phải người xa lạ, nhà mới của con đã xây xong nhưng ta còn chưa qua đó xem thử, An Tử không bằng con dẫn thẩm qua đó nhìn một chút?"

    Phó Nhất An tự nhiên là đáp ứng, hắn dẫn Lương thẩm đi tới căn nhà bên cạnh đi dạo một vòng, Lương thẩm nhịn không được cảm thán.

    "Vẫn là những người trẻ tuổi như con có ý tưởng, thật không sai, nhà này rất đẹp."

    "Cảm ơn lời khen của thẩm."

    Buổi chiều Tống Khởi gọi điện thoại cho hắn, nói chính mình đã sắp đến trấn Thanh Sơn, làm Phó Nhất An đi lên trấn trên đón

    Tống Khởi cũng đã từng tới nơi này chơi, cho nên hắn vẫn còn nhớ đường.

    Phó Nhất An cầm chìa khóa xe, lái chiếc xe bán tải đi xuống.

    Tống Khởi kéo hành lý đứng ở ven đường chờ, Phó Nhất An dừng xe lại, xuống xe đón Tống Khởi.

    Tống Khởi vừa thấy Phó Nhất An liền đấm bả vai hắn một cái "Thực sự chỉ có cậu, tốt nghiệp xong liền chạy về nhà, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tớ!"

    Phó Nhất An lại hung hăng ôm hắn một chút, đối với Tống Khởi mà nói, bọn họ chỉ là mấy tháng không gặp, nhưng đối với Phó Nhất An mà nói, đời này cộng với đời trước, hắn đã mấy năm chưa gặp Tống Khởi.

    Đời trước hắn bị người lừa tiền, làm ăn thất bại, vẫn là Tống Khởi biết được, gửi cho hắn năm vạn, làm hắn lại căng qua một đoạn thời gian.

    Khác không nói, đối với Tống Khởi năm vạn chính là toàn bộ tiền tích tụ của hắn.

    Cho nên a, có người, chỉ là cẩu bằng hữu cùng uống rượu ăn thịt, có khi còn ở sau lưng ngươi thọc dao nhỏ, mà có người là giao tình cả đời.

    * Thạch phấn hoa

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
  10. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tống Khởi vẻ mặt hoảng sợ, đôi tay che ngực, run run nói: "Đừng đừng đừng, tớ không muốn làm gay a!"

    "Bớt điên đi."

    Đem hành lý đặt ở phía sau xe, Phó Nhất An lái xe đi, hắn hỏi Tống Khởi: "Cậu nghĩ kỹ rồi sao, thật sự muốn tới đây trồng rau?"

    Tống Khởi gật gật đầu: "Đây là ngành mà tớ học, tớ đương nhiên sẽ áp dụng những thứ đã học được vào thực tiễn."

    Đã quên nói, Phó Nhất An cùng Tống Khởi đều tốt nghiệp đại học nông nghiệp.

    "Như vậy cũng được, không phải tớ muốn mở Nông Gia Nhạc sao, sau này cậu cứ trồng rau rồi cung ứng cho tớ."

    "Cậu muốn đổi nghề làm đầu bếp?"

    Phó Nhất An lắc đầu, "Không phải, mẹ tớ làm đầu bếp."

    Tống Khởi nuốt nước miếng, nói: "Tay nghề của mẹ cậu đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ rõ."

    Trên đường vào thôn có đặt một biển quảng cáo "Suối nước nóng trấn Thanh Sơn".

    Tống Khởi nói: "Lúc trước chưa khai phá cậu dẫn tớ đi tắm chỉ mới mất 10 tệ, hiện tại đã khai phá, không biết muốn tăng thêm mấy lần."

    "Không có việc gì, phía sau phòng dân túc của tớ cũng có mạch suối nước nóng, tớ đã nhờ thợ làm thành hai cái ao, cậu muốn ngâm lúc nào cũng được, đều là bạn học, tớ sẽ lấy giá hữu nghị."

    Tống Khởi cười hắc hắc: "Nếu là bạn học, nói đến tiền liền tổn thương cảm tình a."

    Phó Nhất An: Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như cậu.

    Nhà của Phó gia rất lớn, phòng cũng rất to, cho nên Tống Khởi tạm thời ở tại nhà hắn, đến nỗi muốn trồng rau gì đó, cũng muốn trước tiên đi nhìn, quyết định nhận thầu nơi nào.

    Mấy năm nay người ở trong thôn Đào Hương ra ngoài làm công rất nhiều, trong nhà lưu lại đều là người già, đến bây giờ, có rất nhiều đất trống, muốn nhận thầu, cũng không khó.

    Trương Nhạn nhìn thấy Tống Khởi cũng thực sự vui vẻ, nàng thu thập tốt phòng cho khách, sau đó lại đi đến phòng bếp bận làm cơm chiều.

    Tống Khởi vừa tiến đến cũng cảm thán, "An Tử, nhà cậu như thế nào lại mát mẻ hơn bên ngoài nhiều thế?"

    Phó Nhất An chột dạ nói: "Phía sau nhà có khá nhiều cây, cho nên khá mát mẻ."

    Mới vừa buông hành lý xuống, Tống Khởi đã bị Phó Nhất An kéo tới thư phòng.

    "Mau giúp tớ chỉnh sửa video này một chút."

    Tống Khởi kêu rên: "Chu Bái Bì a, đều không cho người khác nghỉ ngơi một chút."

    Sau đó lại ghét bỏ video mà Phó Nhất An quay, "Cậu xem cậu chụp nè, góc độ sai tùm lum, cũng chưa có điều chỉnh tiêu điểm, tớ nhìn còn thấy ngứa mắt."

    Phó Nhất An buông tay: "Không có biện pháp, tớ chỉ có thể quay như vậy."

    Tống Khởi một bên ghét bỏ, một bên chỉnh sửa video.

    Đến giờ cơm chiều Phó Nhất An mới đem video đăng lên Weibo cùng trang web Tấn Giang.

    Video mới ra lần đầu tiên, tạm thời cũng chưa thấy được hiệu quả, bất quá thời gian còn dài, Phó Nhất An cũng không có gấp.

    Giản Lương mới vừa uống thuốc xong, nằm ở trên giường xoát Weibo, thân thể cậu không tốt, rất ít ra cửa, trừ bỏ vẽ tranh, thì xem một ít tin tức, video trên mạng.

    Xem xong tin hot search, cảm thấy không có gì thú vị, vì thế mở ra chỗ video trong Tấn Giang, nhìn xem có cái gì hay không.

    Video trên Tấn Giang phần lớn là một ít lâu chủ up bài về chính mình, nội dung cũng khá phong phú, Giản Lương không có việc gì làm liền thích lướt dạo một lát.

    Lúc này những video quay mỹ thực vừa mới phát triển, còn không có nhiều, Giản Lương không cẩn thận nhấn phải, video bắt đầu trình chiếu.

    Giản Lương vốn tính toán tắt đi, lại nhìn thấy khuôn mặt một nam sinh xuất hiện ở trong đó liền tiếp tục xem, cậu trời sinh đã thích nam, người trong video có khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, Giản Lương nhịn không được xem thêm vài lần.

    Vốn dĩ là ngắm trai, sau lại cầm lòng không được mà xem đồ ăn. Cuối cùng nhìn đến thạch phấn hoa được để ra bát trang trí, cậu cầm lòng không được mà nuốt nước miếng. Bởi vì thân thể không tốt, Giản Lương không thể ăn nhiều đồ lạnh, cậu là một người thực biết khống chế bản thân nếu không được ăn thì nhất định sẽ không ăn, nhưng cái video này lại đánh thức con sâu ham ăn trong người cậu.

    Cuối cùng Giản Lương nhấn theo dõi người này, trong lòng mong chờ lâu chủ up video tiếp theo.

    Sáng sớm hôm sau Phó Nhất An liền phát hiện chính mình có thêm mấy cái fans, trong đó có một cái còn đánh thưởng cho hắn.

    Hắn có chút đắc ý đem giao diện cho Tống Khởi xem, "Cậu xem, vẫn có rất nhiều người biết nhìn hàng!"

    Tống Khởi trừng hắn một cái, nói: "Đừng có mà đắc ý sớm, chỉ mới có vài người."

    Cơm sáng là sữa đậu nành cùng bánh bao chiên, bên trong sữa đậu nành bỏ thêm hạt mè cùng táo đỏ, sữa đậu nành được xay ra tới đặc biệt thơm.

    Bánh bao thì làm có chút phức tạp, Trương Nhạn đem bột mì, đường, men trộn đều trong một tô lớn, từ từ đổ sữa tươi vào rồi dùng tay nhào thật kỹ khoảng 5 – 7 phút. Sau đó cho thêm dầu ăn vào nhào cho đến khi tất cả quyện thành một khối bột mềm mịn. Cho khối bột này vào tô, dùng màng bọc thực phẩm đậy kín lại để bột nở. Sau khi ủ xong chia bột thành những phần nhỏ rồi bỏ nhân vào và tạo hình. Cuối cùng đem bánh bao bỏ vào chảo dầu chiên đến khi bánh bao trở nên vàng rụm. Ăn chung với sữa đậu nành cực kì hợp.

    Ăn xong cơm sáng, Phó Nhất An mang Tống Khởi đi tham quan Nông Gia Nhạc của mình.

    Ngày hôm qua từ ngoài cửa đi vào, Tống Khởi đại khái nhìn được hình dáng bên ngoài, hôm nay sẽ đi xem kết cấu ở bên trong.

    Vẻ ngoài của Nông Gia Nhạc rất giống khách điếm xưa của Trung Quốc, không gian bên trong thực trống trải, đại sảnh có thể đặt bảy tám cái bàn. Trên lầu hai còn có ghế lô, có thể cất chứa không ít người.

    Đi qua đại sảnh, ở giữa là một cái sân, toilet gì đó cũng ở chỗ này, lại hướng vào phía trong, chính là khu dân túc, tổng cộng có ba tầng.

    Phía sau khu dân túc chính là hai cái ao suối nước nóng thanh lịch.

    Bởi vì suối nguồn không lớn, cho nên ao cũng nhỏ, vừa đủ cho một nhà khoảng 5-6 người cùng ngâm.

    Lúc trước Phó Nhất An tự mình nhìn đến thành phẩm cũng phi thường vừa lòng, hắn cũng chưa nghĩ đến sẽ đem Nông Guia Nhạc tái hiện một cách hoàn mỹ như vậy.

    Bởi vì đã trang hoàng xong và đang ở trong giai đoạn thông khí, cho nên tham quan xong bọn họ liền đi ra ngoài.

    Ở bên ngoài là mấy cây cảnh mà Phó Nhất An mua về, bởi vì Phó Nhất An có dịch cải tạo đất, nên những cây ở đây mọc rất tốt, xanh non mơn mởn.

    Tống Khởi nhịn không được nói: "An Tử, thực sự chỉ có cậu, mới mấy tháng đã lăn lộn ra nhiều thứ như vậy."

    * Bánh bao chiên

    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...