Đam Mỹ [Edit] Trở Lại Quá Khứ Mở Nông Gia Nhạc - Thập Nhị Bất Thị Sam Sam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BooBii9197, 6 Tháng hai 2021.

  1. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Mình đăng lịch ra chương mới ạ:

    - 1 tuần mình sẽ dịch 3 đến 4 chương mới

    - Còn nếu quá bận sẽ là 1 đến 2 chương một tuần

    Cảm ơn mọi người đã ủng hộ
     
  2. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhất An nói: "Kia khẳng định a, cậu không biết tớ là ai sao!"

    Tống Khởi bật cười: "Cậu đúng là không biết khiêm tốn."

    Tống Khởi lúc trước có nói là muốn trồng rau, nhưng Phó Nhất An cũng không kiến nghị hắn làm như vậy, nông thôn sao, từng nhà đều có vườn rau, rất khó tìm nguồn tiêu thụ.

    Phó Nhất An nói: "Khởi Tử, không bằng cậu làm cái nhà ấm để trồng dâu tây đi."

    Tống Khởi sờ sờ cằm, nói: "Có thể có thể, tớ thực thích dâu tây."

    Dâu tây không thích hợp trồng ở nhiệt độ nóng, hiện tại chuẩn bị xây dựng nhà ấm, sau đó có thể bắt đầu gieo trồng.

    Bất quá Tống Khởi nói: "Nhưng mà tớ không có nhiều tiền như vậy, này.."

    Phó Nhất An nói: "Không bằng như vậy đi, tớ cũng góp một phần, bất quá tớ không có thời gian cùng cậu xử lý mấy chuyện gieo trồng."

    "Không có việc gì, cậu có thể góp một phần vốn tớ đã rất cao hứng."

    Bọn họ cùng Phó Thịnh cùng nhau đi xem đất ở trong thôn, sau khi chọn được miếng đất không tồi liền cùng chủ nhân của miếng đất đó ký giấy thuê.

    Sau khi liên hệ công nhân tới dựng nhà ấm, tiền trong tay Tống Khởi liền tiêu cũng sắp hết.

    May mắn là Phó Nhất An thu lưu hắn, bằng không hắn cũng chỉ có thể đi tới nhà ấm ngủ.

    Thời gian ngày một trôi đi, Phó Nhất An mỗi một ngày đều chụp video, phát video, rốt cuộc, Weibo của hắn cũng có số lượng fans nhất định.

    Tài khoản Weibo của Phó Nhất An đặt theo tên của mẹ hắn, kêu là "Phòng bếp của Nhạn tỷ", rất nhiều người đều ở dưới bình luận khen ngợi Trương Nhạn hiền huệ, làm đồ ăn nhìn rất ăn ngon, ngược lại Phó Nhất An ngẫu nhiên xuất hiện phụ giúp đỡ, liền bị mọi người nói tay nghề cũng bình thường, chỉ có thể xem mặt.

    Phó Nhất An tỏ vẻ thực ủy khuất, đại gia như thế nào lại nông cạn như vậy, trù nghệ của hắn rõ ràng là không tồi.

    Tất cả video trên trang web Tấn Giang của Phó Nhất An lúc nào cũng có một người kêu là Lương Tinh đánh thưởng, làm hắn nhận thưởng cũng có chút ngượng ngùng.

    Rất nhiều người bắt đầu chú ý đến hoàn cảnh địa phương của bọn họ, la hét thế ngoại đào nguyên đẹp như vậy bọn họ cũng muốn lại đây chơi.

    Phó Nhất An thuận theo ý dân ở khu bình luận để lại địa chỉ, cũng hoan nghênh bọn họ tới đây chơi.

    Đảo mắt liền đến tháng 11, thời tiết dần dần lạnh hơn, suối nước nóng của trấn Thanh Sơn cũng chính thức khai trương, bạn bè của Phó Thịnh cho nhà bọn họ mấy tấm vé, mấy ngày trước hôm khai trương đa số toàn là dân bản xứ tới chơi, cả nhà Phó gia cùng Tống Khởi cũng đi.

    Trên núi phần lớn là lá rụng, lá cây thi nhau rớt, có chút gió thu thổi qua, Phó Nhất An nắm chặt áo khoác của mình, cùng Tống Khởi chụp một bức ảnh.

    Trên đỉnh núi sương mù mờ mịt, hô hấp xung quanh đều là gió thu lạnh lẽo. Trên núi còn có một ngôi chùa, cả nhà Phó gia tuy rằng không tin Phật, nhưng vẫn đi vào bái lạy.

    Phó Nhất An bởi vì trọng sinh một lần, kỳ thật có chút không dám vào đi, hắn sợ chính mình cũng giống như yêu quái trong TV, bị cao nhân đắc đạo nhìn một cái liền hiện ra nguyên hình.

    Hắn đứng ở cửa chờ đợi, chùa miếu không có quá nhiều người, có một vị hòa thượng ăn mặc tăng phục lại đây nói với hắn vài lời.

    Vị hòa thượng chắp tay trước ngực, hướng hắn nói: "A di đà phật, trên người thí chủ có một đoạn cơ duyên, ta tuy nhìn không thấu, bất quá vạn mong thí chủ quý trọng cơ hội này."

    Phó Nhất An cả kinh, hắn không nghĩ tới thật sự có người thấy được bí mật trên người hắn, hắn vội vàng đáp lễ lại, "Đa tạ sư phụ, ta sẽ quý trọng đoạn cơ duyên này của ta."

    Qua mấy ngày, Nông Gia Nhạc của Phó Nhất An cũng nghênh đón những vị khách nhân đầu tiên.

    Có mấy người trẻ tuổi cầm di động, trong miệng còn ở lầu bầu: "Là nơi này đi? Ta xem phòng ở rất giống a.."

    Sau đó bọn họ thấy được Trương Nhạn, lập tức hưng phấn, kêu lên: "Nhạn tỷ, chúng ta tới nếm thử tay nghề của tỷ đây!"

    Trương Nhạn sửng sốt, nàng cũng chưa phản ứng lại được, liền bị mấy người trẻ tuổi vây quanh.

    "Ta mỗi ngày đều xem video của tỷ, mỗi lần đều thèm muốn chết."

    "Đúng vậy, lúc ăn cơm ở trường học chỉ dựa vào viedo Nhạn tỷ để nuốt trôi."

    "Nhạn tỷ, ta còn học được vài món ăn từ video đó.."

    Ở bọn họ mồm năm miệng mười nói líu lo, Trương Nhạn mới biết đến, tất cả những người này đều là fans của nàng, nàng hiện tại ở Weibo cũng được coi là một bác chủ mỹ thực nho nhỏ, tuy rằng người đứng sau cái tài khoản này là Phó Nhất An.

    Đối với những khách nhân đi đường xa mà đến, Trương Nhạn tự nhiên là phi thường hoan nghênh, nàng kêu Phó Nhất An mang đại gia đi tới Nông Gia Nhạc bên cạnh, những người đó nhìn thấy Phó Nhất An, càng thêm vui vẻ.

    "Tiểu ca còn đẹp trai hơn trong video!"

    "Tiểu ca trao đổi phương thức liên hệ được không?"

    * * *

    Là bạn cùng lứa tuổi, đại gia thực mau liền có thể ở chung lên, bọn họ vừa tiến vào trong phòng, liền nói: "Hảo ấm áp a, tiểu lão bản, nhà ngươi mở điều hòa sao?"

    Phó Nhất An nói: "Không có a, trong phòng vẫn là tương đối ấm áp đi."

    Bọn họ ngồi ở đại sảnh lầu một, nếu như thật sự mở điều hòa thì Phó Nhất An nhất định sẽ đóng tiền điện đến mệt chết, kỳ thật vẫn là tác dụng của hạt châu mà【 Ưu nhã huyết tộc 】 đưa cho, bất quá đây là chuyện không thể nói cho người khác.

    Có người đi dạo ở bên trong, khi ra tới thực kinh ngạc cảm thán nói: "Tiểu lão bản ngươi còn mở dân túc? Chúng ta liền trực tiếp nghỉ ngơi ở chỗ này đi."

    Nguyên bản còn đang nghĩ nên đi lên trấn trên hoặc là sơn trang suối nước nóng tìm chỗ nghỉ ngơi, không nghĩ tới còn có thể nghỉ ở chỗ này.

    Phó Nhất An nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: "Nơi này của ta rất tốt, còn có mạch suối nước nóng nhỏ ở phía sau, các ngươi vừa vặn có thể ở phía sau viện ngâm mình."

    Có nữ sinh kinh ngạc cảm thán một tiếng: "Oa, nơi này cái gì cũng có a, thật hâm mộ tiểu lão bản."

    Phó Nhất An cười ha hả hai tiếng, đi phòng bếp xem Trương Nhạn chuẩn bị cơm chiều.

    * Suối nước nóng

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  3. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phó Nhất An mua mấy chục con gà quê ở 【 Tẩu Địa Kê 】, nuôi nấng ở trong rừng đào của Phó ba, hôm nay có khách tới, Trương Nhạn liền tính toán làm một món tên là Địa Oa Kê để chiêu đãi đại gia.

    Địa Oa Kê là một món ăn truyền thống nổi tiếng, khởi nguồn từ khu vực Vi Sơn Hồ - giao giới giữa Tô Bắc và Lỗ Nam. Nguyên liệu nấu ăn chủ yếu có thịt gà, bột mì, bột bắp và một ít gia vị, khẩu vị phi thường thích hợp với đại gia.

    Đem bột mì cùng bột bắp đã được trộn tốt lên men, sau đó chia bột làm những khối nhỏ tựa như quả vải, tiếp tục dùng tay đem bột áp mỏng, độ dày vừa phải, rồi để riêng ra.

    Tiếp theo chính là đem thịt gà cắt ra, cho ớt cay, hành, gừng, tỏi, lá nguyệt quế cho vào nồi xào ra mùi hương; rồi thêm gà vào, sau đó cho gia vị theo thứ tự: Rượu gia vị, nước tương, đường, muối, ớt khô; xào đến khi gà hơi chín thì thêm nước sôi vào hầm trong 20 phút. Cuối cùng đem bột đã được áp mỏng dán lên bốn phía của cái nồi; sau đó vặn lửa vừa phải hầm 10 phút nữa, chờ bột chín thì món này có thể ăn..

    Phó Nhất An phía trước chuyên môn đặt làm mấy cái nồi đất lớn, hiện giờ bưng cả nồi đất lên, mặt trên là thịt gà nóng hổi thơm ngạt ngào, khơi gợi lên sự thèm ăn của mọi người.

    Trừ bỏ cái này, Trương Nhạn còn xào khổ qua với trứng, cá chiên giòn sốt chua ngọt, canh củ sen hầm táo đỏ, làm mấy người trẻ tuổi ăn đến không thèm ngẩng đầu lên.

    Chờ đến bọn họ ăn xong, lại ồn ào muốn đem ảnh đã chụp phát lên Weibo, kêu gọi đại gia cùng nhau tới chơi.

    Phó Nhất An tỏ vẻ phi thường hoan nghênh.

    Buổi chiều tối trời có chút âm u, tựa hồ là muốn hạ tuyết. Phó Nhất An mang đại gia đi nhìn phòng, bọn họ tổng cộng có sáu người, ba nam ba nữ, có thể chia nhau tắm hai cái suối nước nóng ở phía sau. Đại gia phi thường hưng phấn, thử nghĩ xem chỉ cần trả tiền phòng là được ngâm suối nước nóng miễn phí, việc này rất có lời, tuy rằng bọn họ có thể lên sơn trang suối nước nóng để ngâm mình, nhưng rốt cuộc vé vào cũng khá đắt, nơi nào so được với chỗ này của Phó Nhất An.

    Bận việc cả một ngày, đến buổi tối Phó Nhất An mới có thể nghỉ ngơi, tuy rằng chỉ có sáu người, nhưng hiện tại Phó gia chỉ có ba người, Tống Khởi cả ngày vội vàng bên nhà ấm, nếu lúc sau tới thêm người nữa, hắn liền lo liệu không hết.

    Cho nên hiện tại nhân thủ cũng là một cái vấn đề, Phó Nhất An đang suy xét có nên tuyển thêm người không.

    Nơi này của bọn họ, đa số người trẻ tuổi đều ra ngoài làm công, lưu lại đều là người già cùng trẻ con, nhưng cũng không phải không thể tuyển dụng.

    Trước mắt mà nói, Nông Gia Nhạc yêu cầu hai người phục vụ, còn phải thêm một người phụ bếp giúp Trương Nhạn.

    Tống Khởi trồng dâu tây đã kết trái không ít, hôm nay Phó Nhất An cũng hái một ít về nhà.

    Tống Khởi nói: "Đã có du khách, chúng ta có phải nên mở một cái hoạt động làm du khách tự mình thu hoạch dâu tây không?"

    Nhà ấm của Tống Khởi ở gần đây, chỉ cần dựng một cái biển quảng cáo ở bên đường, hẳn là có thể hấp dẫn một bộ phận du khách.

    Tống Khởi trồng dâu tây không tồi, trái lớn no đủ, chua chua ngọt ngọt, ăn một cái miệng đều là mùi dâu tây.

    Trương Nhạn tính toán đem dâu tây mà Phó Nhất An hái làm mứt dâu tây. Đem dâu tây mới mẻ rửa sạch để ráo nước, dùng dao cắt nửa, trái lớn hơn thì cắt thành bốn. Cho đường cát vào dâu tây, dùng chiếc đũa quấy, làm đường bám đều vào dâu tây. Sau đó bọc màng giữ tươi, để vào ngăn mát tủ lạnh ướp 3 tiếng đồng hồ trở lên. Sau khi ướp lạnh xong, đổ toàn bộ vào trong nồi, bật lửa lớn đảo đều, đảo cho đến khi dâu tây mềm xuống, sau đó giảm lửa xuống. Chờ dâu tây ở trạng thái đặc sệt, tắt lửa thêm vào nước cốt chanh, quấy đều, tới đây thì mứt dâu tây đã hoàn thành. Đem mứt dâu tây để vào một lọ thủy tinh sạch sẽ, đóng kín rồi để vào tủ lạnh.

    Phó Nhất An nếm thử mứt dâu tây vừa ra lò, không có vị ngọt gắt như trên thị trường, mùi dâu tây phi thường nồng đậm, hắn nhịn không được ăn thêm mấy muỗng.

    Tống Khởi cầm lọ mứt quan sát trong chốc lát, đột nhiên nói: "An Tử, chúng ta mở thêm một cái xưởng gia công trái cây được không?"

    Phó Nhất An nghĩ nghĩ, nói: "Tạm thời còn không được, tớ đã không còn tiền, hơn nữa Nông Gia Nhạc của tớ còn không có đi vào quỹ đạo. Cơm ngon thì phải ăn từ từ, Khởi Tử, cậu cũng đừng quá nóng nảy."

    Phó Nhất An tuy rằng có bàn tay vàng, nhưng hắn không cảm thấy chính mình làm chuyện gì cũng sẽ thành công, từng bước một đi tới, đi bước nào chắc bước đó, mới không rơi vào thảm kịch như kiếp trước.

    Thời tiết càng ngày càng lạnh, người tới trấn Thanh Sơn đi du lịch càng ngày càng nhiều, Nông Gia Nhạc cũng kiếm được đầy bồn mãn bát.

    Phần lớn người đi du lịch đến đây, đều có chút mỏi mệt, bụng cũng có chút đói khát, vừa lúc ở nơi này của Phó Nhất An nghỉ một chút, thuận tiện ăn bữa cơm.

    Rất nhiều người không ôm hy vọng lớn gì vào đồ ăn, bởi vì hiện giờ Nông Gia Nhạc thật giả lẫn lộn, làm đồ ăn khẩu vị đều giống nhau, bất quá đồ ăn nhà Phó Nhất An lại đem cho bọn họ sự kinh hỷ rất lớn.

    Đặc biệt là món chiêu bài - Địa Oa Kê của nhà bọn họ, thịt gà tươi mới mỹ vị, khẳng định là gà quê chính tông, rất nhiều người đi du lịch trở về, còn muốn mua mấy con gà sống mang về nhà.

    Phó Nhất An tựa hồ lại phát hiện thêm một con đường kiếm tiền.

    * Khổ qua xào trứng

    [​IMG]

    * Cá chiên giòn sốt chua ngọt

    [​IMG]

    * Canh củ sen hầm táo đỏ

    [​IMG]

    * Địa Oa Kê

    [​IMG]

    * Mứt dâu tây

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  4. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Núi của Phó gia là tài sản mà tổ tiên để lại, có thể nói toàn bộ đỉnh núi đều là của nhà bọn họ, lúc đầu núi không có tác dụng gì, đa số chỉ có tác dụng khi có người lên nhặt nhánh cây về nhà nhóm lửa, hay bán một ít củi kiếm vài đồng, sau khi Phó Thịnh nghỉ việc ở công trường, cảm thấy núi để không quá lãng phí, liền mua một đám cây đào con về gieo trồng.

    Năm thứ nhất là thời kỳ trưởng thành, năm thứ hai mới bắt đầu kết quả, bất quá số cây kết trái cũng không phải rất nhiều, trái cũng không ngọt lắm. Phó Thịnh liền mua sách về tự mình nghiên cứu, cũng gọi điện thoại hỏi Phó Nhất An các phương pháp gieo trồng khoa học với sử dụng phân bón gì, hiện tại đào kết quả cũng không tệ lắm.

    Thời điểm Phó Nhất An đi học, Phó Thịnh còn cho gửi cho hắn một rổ đào, sau đó một rổ đào đã bị mấy người bọn họ ăn sạch sẽ.

    Mà Phó Thịnh cũng chỉ kiếm được một ít tiền từ vườn đào này, một là giá cả của trái cây ở nơi này không cao, hai là chỗ này trồng quá ít cây đào, khó có thể hình thành một khu gieo trồng, mở không ra con đường tiêu thụ ở bên ngoài, chỉ có thể ở trong thôn bán một ít.

    Bất quá Phó Thịnh cũng không có yêu cầu gì lớn, tiền kiếm đủ cho cả nhà dùng là được, nhưng Phó Nhất An không nghĩ như vậy.

    Nếu đã có người bởi vì video của mình mà đến thôn Đào Hương du lịch, thì sẽ có người bởi vì video mà mua trái cây của nhà họ.

    Bất quá hiện tại không phải mùa đào kết quả, nhưng nơi này vẫn có nhà ấm của Tống Khởi trồng dâu tây a, hơn nữa hắn đã đi tham quan nhà ấm trồng dâu tây rồi, nếu có thể ở trên Taobao mở ra nguồn tiêu thụ, thì mọi người đều có thể kiếm tiền.

    Cho nên nguyên liệu tiếp theo xuất hiện trong video của Phó Nhất An chính là dâu tây, đến nỗi làm cái gì, lúc trước Trương Nhạn đã làm mứt dâu tây, bất quá mứt dâu tây cần quá nhiều dâu tây, không đủ hàng để bán cho nhiều người.

    Cho nên Phó Nhất An quyết định nhờ Trương Nhạn làm một món đồ ngọt -- Dâu tây Daifuku (Dâu tây Đại Phúc).

    Đây là một món điểm tâm vừa tinh tế vừa đẹp mắt, cắn vỡ lớp bột bên ngoài, bên trong toàn bộ là dâu tây và sốt chocolate, cảm giác hạnh phúc như được nhân đôi.

    Ở thời điểm Tống Khởi gieo trồng dâu tây Phó Nhất An đã trộm đi rải dịch cải tiến đất của 【 Yêu Hậu 】, có thể nói dâu tây mọc ra toàn là trái lớn no đủ, cắn một ngụm miệng đều là vị chua ngọt của dâu tây, Tống Khởi vẫn luôn thổi phồng đây là công lao ngày đêm chăm sóc của mình, Phó Nhất An cười cười không nói lời nào.

    Từ nhà ấm hái mấy rổ dâu tây về, tặng Nông Gia Nhạc bên kia một ít, dư lại đều dùng để quay video.

    Trương Nhạn đầu tiên đem nước đổ vào lồng hấp, đun nóng đến khi nước sôi sùng sục, đem bột nếp cùng nước nhào thành cục bột rồi để vào trong lồng hấp, dùng lửa lớn chưng khoảng 20 phút. Sau đó thừa lúc bột còn nóng bỏ vào thau inox, rồi thêm đường cát cùng mạch nha, tiếp tục nhào cho đều cục bột rồi đặt ở một bên.

    Rửa sạch dâu tây, đem cục bột chia thành những viên nhỏ như quả măng cụt, dùng ngón tay ấn lõm phần giữa cục bột, sau đó bỏ vào một ít sốt chocolate, cuối cùng bỏ một trái dâu tây hoàn chỉnh vào, rồi lấy một ít bột lấp lại, một viên dâu tây Daifuku bụ bẫm đã được làm tốt. Ngoài cách trang trí này ra thì dâu tây Daifuku còn được trang trí theo nhiều cách khác tùy theo người àm.

    Cắn một ngụm, vừa có mùi thơm của bột nếp, vừa có vị chua ngọt của dâu tây và sốt chocolate, thật sự quá mỹ vị.

    Video vừa phát ra, một đống người ồn ào comment nói bác chủ kéo cừu hận, còn có người dò hỏi địa chỉ để mua dâu tây, Phó Nhất An nhân cơ hội thả ra cửa hàng Taobao của mình.

    Lúc này tạo cửa hàng còn thập phần đơn giản, Phó Nhất An lấy một cái tên thập phần đơn giản -- Nông sản của thôn Đào Hương.

    Tống Khởi làm một chút công tác trang trí cửa hàng, lại đem dâu tây để lên giá, cũng không phụ lòng của bọn họ, sau khi Phó Nhất An thả ra địa chỉ của cửa hàng, thực mau liền có người tới đặt hàng.

    Đây là nhóm khách hàng đầu tiên, Phó Nhất An nhất định lưu lại cho bọn họ một ấn tượng tốt, như vậy thông qua đánh giá bọn họ, mới có càng nhiều người tới mua đồ.

    Phó Nhất An không lo lắng hương vị, rốt cuộc sau khi thêm vào dịch cải tiến đất của Yêu Hậu, rất nhiều người tới đây du lịch đến lúc về còn mua mười mấy cân.

    Nhưng dâu tây rất dễ bị dập, nhất định phải đóng gói tốt mới có thể giao hàng.

    Phó Thịnh cùng Trương Nhạn cả ngày bận việc ở Nông Gia Nhạc, bên nhà ấm dâu tây chỉ có Phó Nhất An cùng Tống Khởi, hai người hiển nhiên là lo không đủ việc.

    Phía trước nói muốn chiêu công cũng trở nên gấp gáp.

    Cũng may nhóm khách hàng đầu tiên không nhiều, sau khi Phó Nhất An cùng Tống Khởi đóng gói tốt dâu tây để giao hàng, hắn liền đi tới nhà Lương thẩm.

    Lương thẩm tên là Lương Anh, là một người thích lo chuyện của người khác, nàng thường thường ngồi chung với nhiều người phụ nữ khác, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, cho nên Phó Nhất An muốn truyền bá tin tức chiêu công, liền bắt đầu từ nàng là nhanh nhất.

    Hắn mang theo một rổ dâu tây tới cửa, Phó Nhất An gõ gõ cửa, bên trong có người đáp lại.

    "Tới, ai a?"

    Phó Nhất An nói: "Lương thẩm, là con, Phó Nhất An."

    Cửa sắt mở ra, Phó Nhất An đem cái rổ trong tay đưa qua.

    "Thẩm, con mới hái được một ít dâu tây thẩm nếm thử xem."

    Lương Anh vội vàng tiếp nhận, nói: "Tới chơi còn mang đồ vật làm gì, lưu trữ bán lấy tiền a."

    "Thẩm cầm rồi đưa cho cháu nội của thẩm ăn đi, hôm nay con đến đây còn có việc muốn phiền toái thẩm."

    Phó Nhất An đem lý do nói một lần, sau đó nói: "Nếu như có người nào muốn tìm việc, thẩm cứ nói họ đến nhà của con, đều là người một thôn, không có gì phải ngượng ngùng."

    Lương Anh cười đáp ứng rồi, nàng còn hỏi: "Thẩm có thể tới làm công sao? Những việc khác có thể không biết, nhưng quét tước vệ sinh thẩm vẫn có thể làm."

    "Nếu thẩm không chê thì con khẳng định hoan nghênh thẩm tới."

    Lại nói tiếp, nam giới trong thôn Đào Hương phần lớn đều ra ngoài tìm công tác, nữ nhân đều lưu lại trong nhà chiếu cố người già với con nít, cơ bản không có con đường kiếm tiền nào. Hiện tại Phó Nhất An nói muốn chiêu công, đại gia có thể tự mình kiếm thêm một chút tiền phụ cấp gia đình.

    Huống hồ đều là người trong một thôn, buổi tối có thể về nhà, cũng không đến mức phải bỏ bê việc trong nhà. Cho nên ở Lương Anh truyền bá, có rất nhiều người tới đây tìm công việc.

    * Dâu tây Daifuku (Dâu tây Đại Phúc)

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  5. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Tống Khởi giao đi mẻ dâu tây đầu tiên cũng đã có người phản hồi lại, tiểu cô nương còn ở trên Weibo chụp mấy tấm ảnh và tag tên @ Phó Nhất An vào.

    "Trời ạ, đây là lần đầu tiên ta ăn dâu tây ngon như vậy, vốn dĩ chỉ ôm tâm thái mua thử, ai biết được mình kiếm lớn, không nói nhiều, ta lại muốn mua thêm vài hộp."

    Phó Nhất An chuyển phát Weibo, rất nhiều người vọt tới phía dưới bình luận, hỏi có thật sự ăn ngon như vậy hay không. Vị tiểu cô nương kia phi thường khẳng định, nàng tuyệt đối không có nói dối, là thiệt tình cảm thấy dâu tây ăn ngon, sau đó lại có một đợt người đi tới hạ đơn mua dâu tây.

    Hiện tại dâu tây của Tống Khởi trừ bỏ bán cho khách du lịch thì toàn bộ đều bán ở trên mạng.

    Bên này, có mấy người tới Phó gia dò hỏi chuyện chiêu công, đều là người một thôn, đại gia cũng tương đối hiểu biết lẫn nhau, xác định được mấy người làm việc thật sự nhanh nhẹn, gánh nặng trên vai một nhà ba người họ cũng nhẹ được một chút.

    Lại nói tiếp, phía trước Phó Nhất An dùng vải Vân Quang của Chức Nữ làm ga trải giường, cư nhiên có thu hoạch ngoài ý muốn.

    Hạ Mộng là một tiểu thuyết gia vẽ truyện tranh, ngày thường bị hối bản thảo nên áp lực khá lớn, mà nàng thì dễ dàng có linh cảm vào buổi tối, cho nên thường xuyên ngày ngủ đêm làm việc, có thể nói là sinh hoạt điên đảo.

    Điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của nàng, bởi vì làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, nàng thường xuyên rụng một bó tóc rất lớn, rõ ràng mới hai mươi mấy tuổi, nàng lại cảm thấy chính mình đều sắp thành người hói đầu. Hơn nữa chất lượng ngủ của nàng cũng không tốt, thường xuyên nằm mơ, lần này tới thôn Đào Hương, chỉ là nghĩ đi ra ngoài du lịch, gột rửa tâm hồn, lại không muốn đi tới những chỗ nhiều người. Cho nên cuối cùng nàng lựa chọn đi tới sơn trang suối nước nóng trấn Thanh Sơn vừa khai trương.

    Lúc tới thôn Đào Hương đã tương đối trễ, cho nên nàng trước tiên ở dân túc của Phó Nhất An nghỉ ngơi cả đêm, vốn dĩ cho rằng địa phương nhỏ như thế này thì điều kiện sẽ không tốt, nàng sẽ ngủ đến càng kém, không nghĩ tới vừa nằm ở trên giường nàng liền bị cơn buồn ngủ đánh úp, một đêm mộng đẹp, phảng phất như ngủ ở trên đám mây.

    Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, cả người nàng thần thanh khí sảng, linh cảm trong đầu bùng nổ, "Bá bá bá" liền vẽ ra hết ý tưởng.

    Sau đó nàng trực tiếp thuê một gian phòng dài hạn, tính toán ở lại đây vài tháng.

    Mà nàng cũng đem chuyện này phát lên Weibo, dẫn tới càng nhiều người muốn đến thôn Đào Hương du lịch.

    * * *

    Mỗi mùa đông tới thân thể của Giản Lương lại càng yếu ớt, cơ hồ là ở riết trong phòng không ra khỏi cửa, bảo mẫu mỗi ngày đều nấu tốt thuốc rồi mang vào trong phòng cho cậu, uống nhiều tới mức, Giản Lương cảm thấy vị giác của cậu bắt đầu có vấn đề, đầu lưỡi thì chua xót.

    Giản Lương cũng chú ý Weibo của Phó Nhất An, nhìn thấy rất nhiều người ở dưới khu bình luận nói đã đi tới thôn Đào Hương du lịch, cũng đã nếm thử tay nghề tuyệt đỉnh của Nhạn tỷ, cậu liền cảm thấy hâm mộ vô cùng.

    Giản Lương từ nhỏ thân thể không tốt, cơ hồ không có đi tới trường học, đều là bố mẹ mời gia sư đến nhà dạy cậu, càng đừng nói đến việc đi xa nhà để du lịch!

    Nhưng lúc này đây, cậu thật sự muốn đi, Giản Lương cứ có cảm giác, nếu cậu không đi, cậu nhất định sẽ hối hận.

    Giản Lương nhớ rõ khi còn nhỏ có một lão gia gia đoán mệnh cho cậu, nói sau khi lớn lên sẽ gặp được quý nhân, thay đổi vận mệnh và sức khỏe của cậu, nói không chừng vị quý nhân kia đang ở trong thôn Đào Hương đâu.

    Cho nên Giản Lương cầm tiền, trộm từ trong nhà chạy ra, từ nhỏ cậu đã rất nghe lời người lớn, không có ai sẽ nghĩ đến việc cậu dám làm ra chuyện bỏ nhà trốn đi như vậy.

    Nông Gia Nhạc đã khai trương được một tháng, trừ bỏ mấy ngày đầu, về sau cơ bản mỗi ngày đều có vài bàn khách nhân.

    Buổi tối hôm nay, một nhà ba người ở dưới ánh đèn kiểm kê tiền lời, phát hiện ra mới một tháng ngắn ngủi đã kiếm được rất nhiều.

    Đồ ăn của Nông Gia Nhạc đều được cung ứng từ vườn rau của nhà bọn họ, nhưng tới lúc sau thì vườn rau bắt đầu cung ứng không đủ, Phó Nhất An ở trước cửa nhà dựng một tấm biển -- Thu mua các loại rau dưa.

    Đều là người cùng thôn, Phó Nhất An thu mua rau dưa cũng coi như là giúp đại gia tăng thêm một chút thu vào.

    Trong nháy mắt đã tới tháng chạp, từng nhà bắt đầu giết heo, Phó gia cũng nuôi hai con heo, vốn dĩ tính toán bán một con, còn một con để cả nhà ăn dần, nhưng hiện tại hắn đã mở Nông Gia Nhạc, liền quyết định đều lưu lại tự dùng.

    Phó Nhất An lái xe chở heo tới lò mổ, những việc còn lại giao cho bọn họ là được. Việc đầu tiên sau khi giết heo chính là làm lạp xưởng và thịt hun khói.

    Muốn làm lạp xưởng thì đầu tiên phải đem thịt rửa sạch sẽ để ráo nước, sau đó cắt thành từng mảnh nhỏ. Đem gia vị ướp vào trong thịt quấy đều để làm nhân. Cắt phần đầu chai nước làm phễu rồi tròng phần đầu của ruột vào miệng chai. Tiếp theo, cho thịt vào túi bắt kem rồi đưa vào miệng chai và bóp từ từ để thịt vào bên trong ruột. Sau khi làm hết dùng dây buộc chặt lại. Hơn nữa có thể dùng dây để chia lạp xưởng thành những đoạn lớn nhỏ tùy ý. Sau đó rót rượu vào thau để rửa sạch sẽ lạp xưởng, dùng giá treo ở trước cửa sổ. Rồi dùng tăm đâm những lỗ nhỏ trên lạp xưởng, việc này giúp rút ngắn thời gian phơi khô đồng thời tránh làm phần vỏ bị nứt do không khí dồn lại.

    Tới khi muốn ăn chỉ cần lấy một đoạn lạp xưởng chiên với nước, sau đó cắt thành từng lát, một ngụm ăn xuống, đây chính là hương vị ngày tết.

    * Lạp xưởng

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  6. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm thịt hun khói thì càng phiền toái, trước tiên đem thịt cắt thành từng dải mỏng, cho rượu vào một chiếc nồi nhỏ rồi tiếp tục cho nước tương, gừng thái lát, lá nguyệt quế, tiêu, hoa hồi, đường và quế vào nồi. Đun hỗn hợp đến khi sôi lăn tăn khoảng 2-3 phút thì tắt bếp và để nguội hoàn toàn rồi cho rượu vào, khuấy đều. Cho phần thịt đã được cắt sẵn vào túi kín rồi rót hỗn hợp sốt vừa làm xong vào để sốt phủ đều khắp các mặt thịt, rồi ủ thịt trong khoảng 3 ngày. Nhà của Phó Nhất An đã quen dùng gỗ hương để hun thịt, bởi khi nhóm lửa gỗ hương sẽ phát ra mùi thơm nhẹ, đem thịt treo ở trên một cây sào, dùng khói hun mấy ngày, thẳng đến bên ngoài miếng thịt hơi cứng và bên trong thì mềm, có mùi thơm đặc trưng của thịt hun khói.

    Cứ việc ăn nhiều đồ hun khói đối với cơ thể con người không tốt, nhưng tết hàng năm Phó gia đều sẽ làm, giống như một thói quen, chỉ cần bắt đầu làm thịt hun khói, thì đồng nghĩa với việc tết cũng sắp đến gần.

    Đem thịt xông khói đã làm xong để ở trong sân, khách ở Nông Gia Nhạc đi tới đi lui thấy được, sẽ quấn lấy Phó Nhất An đòi mua thật nhiều để mang về, cuối cùng vẫn là Phó Nhất An giấu đi một ít, bằng không thì tới thời điểm ăn tết thịt đã không còn.

    Mấy ngày trước Phó Thịnh mua một bầy dê ở chỗ bác của Phó Nhất An, hôm nay dê được đưa tới, bầy dê này được nuôi thả, suốt ngày chạy nhảy khắp núi đồi, chất thịt săn chắc, mùi tanh cũng không quá nặng, ăn phi thường ngon.

    Mấy người bên Nông Gia Nhạc vừa thấy liền kích động, ồn ào muốn ăn dê nướng nguyên con. Mấy người cùng nhau gom tiền lại, mua một con dê đầu đàn ở chỗ Phó Nhất An, sau đó nhờ bọn họ chế biến dùm.

    Vừa vặn bên kia có cái sân, Phó Nhất An liền ở trong sân dựng một cái giá nướng dê.

    Thịt dê tươi mới được nướng ở trên ngọn lửa tản ra mùi hương mê người, Phó Nhất An một bên chuyển động giá nướng một bên chảy nước miếng.

    Lý Nhạc chính là người ban đầu nói muốn ăn dê nướng nguyên, hắn đã ở khu dân túc này của Phó Nhất An được vài ngày, hoàn toàn không muốn trở về. Nơi này non xanh nước biếc, tiết tấu sinh hoạt rất chậm, nếu có khả năng, hắn muốn ở lại nơi này vĩnh viễn.

    Nhìn đến bộ dạng thèm thuồng của Phó Nhất An, hắn liền nói giỡn: "Tiểu lão bản, cậu đừng có ăn luôn con dê của chúng tôi nha."

    Phó Nhất An lau lau nước miếng, che dấu nói: "Sao có thể đâu! Tôi không thích ăn thịt dê."

    Lý Nhạc nói trong lòng, cậu thiếu chút nữa là vác nguyên con dê chạy về nhà.

    Đợi đến buổi chiều buông xuống, thịt dê rốt cuộc cũng được nướng xong, Phó Nhất An để dê lên trên bàn cho bọn họ, Lý Nhạc bọn họ trực tiếp dùng dao bắt đầu chặt thịt dê, ăn đến thập phần vui vẻ.

    Phó Nhất An cùng bọn họ thương lượng mua lại một cái chân dê, Phó Nhất An lấy về nhà ăn cơm cùng cha mẹ và Tống Khởi, cắn một ngụm thịt dê, hương vị tươi ngon trực tiếp xông vào trong miệng, Phó Nhất An hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào.

    Tống Khởi cũng nói ăn rất ngon, xem ra mấy con dê của bác Phó Nhất An được nuôi rất tốt, Phó Nhất An vuốt cằm suy xét một chút, có thể tăng thêm một ít món đặc sắc cho Nông Gia Nhạc.

    Lại nói tiếp, Nông Gia Nhạc của Phó Nhất An thu phí thập phần lương tâm, một chút cũng không giống mấy nơi khác, một chén mì đều bán tới giá trên trời, tóm được du khách liền dùng sức chặt chém. Đây không thể nghi ngờ là một loại phương thức kinh doanh ngu ngốc, hiện tại internet đã phát triển, nếu như một khu du lịch thường xuyên chặt chém khách như vậy, chỉ cần vài du khách truyền bá một chút, về sau người tới đây du lịch sẽ ít đi, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao.

    Phó Nhất An muốn làm chính là một Nông Gia Nhạc đúng chất, giá cả vừa phải, làm những người ở thành thị luôn phải hướng về đây.

    Hắn tuy rằng thích tiền, cũng muốn kiếm thật nhiều tiền, nhưng nếu muốn phát triển lâu dài, thì đây là điều cần thiết nhất.

    Lại nói tiếp, Nông Gia Nhạc của Phó Nhất An ở trên mạng cũng có chút danh khí, thức ăn ngon, giá cả hợp lí, hơn nữa còn có điều kiện dừng chân thoải mái, đặc biệt là khi Hạ Mộng phát Weibo xong, có rất nhiều người đều muốn tới đây.

    Nhưng khách giống như Giản Lương vẫn là lần đầu tiên Phó Nhất An gặp phải, vì muốn tới du lịch mà trốn nhà ra đi.

    * Thịt hun khói

    [​IMG]

    [​IMG]

    * Dê nướng nguyên con

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  7. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Phó Nhất An nhặt được Giản Lương, là khi hắn đi lên trấn trên mua đồ ăn vặt, bởi vì thường xuyên ở trong diễn đàn phát Bao Lì Xì cho đại gia, đồ ăn vặt của Phó Nhất An cũng tiêu hao rất nhanh, làm Trương Nhạn luôn dùng ánh mắt kỳ quái xem hắn, còn uyển chuyển khuyên bảo hắn ăn ít đồ ăn vặt lại.

    Phó Nhất An tỏ vẻ ủy khuất, hắn rõ ràng là đem đồ ăn vặt phát lên diễn đàn, nhưng hắn lại không thể nói ra.

    Sau khi từ trong nhà chạy ra, Giản Lương liền một đường ngồi xe đi vào trấn Thanh Sơn, từ nhỏ cậu chưa từng ngồi qua xe buýt, hơn nữa đường ở nông thôn không dễ đi, bảy cong tám quẹo, làm Giản Lương say xe đến lợi hại, hơn nữa tới trấn Thanh Sơn rồi cậu mới phát hiện, cậu cũng không biết làm thế nào để đi tới thôn Đào Hương a, sau khi hỏi những người xung quanh, mới biết được chuyến xe cuối cùng đi tới thôn Đào Hương đã xuất phát.

    Có một bác gái tốt bụng nói với Giản Lương, có thể ngồi ở ven đường chờ một lát, nếu có xe nào đi tới thôn Đào Hương có thể sẽ cho cậu quá giang một đoạn đường, vì thế Giản Lương liền ngồi xổm ở ven đường chờ đợi.

    Từ nhỏ Giản Lương đã được bảo hộ rất tốt, ăn cơm có bảo mẫu, ra cửa có tài xế, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp được loại tình huống này.

    Bởi vì còn say xe, cho nên săc mặt của cậu thoạt nhìn có chút tái nhợt. Vì thế lần đầu tiên Phó Nhất An gặp Giản Lương chính là một cậu trai có thân hình đơn bạc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngồi xổm ven đường tựa như một con sủng vật bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

    Vì thế dưới tình huống ma xui quỷ khiến Phó Nhất An đi qua đó hỏi một câu: "Cậu có cần tôi hỗ trợ không?"

    Giản Lương vừa ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, cậu kinh hỉ hô lên: "Anh, anh chính là lâu chủ hay up video mỹ thực trên Tấn Giang phải không?"

    Phó Nhất An không nghĩ tới ở trên phố còn gặp được fans của mình, hắn có chút ngượng ngùng sờ sờ tóc, nói: "Tôi chỉ là tùy tiện quay một ít video thôi."

    Hắn nhìn nhìn đến hành lý bên cạnh Giản Lương, hỏi: "Cậu cũng tới đây tắm suối nước nóng sao?"

    Giản Lương lắc đầu, cậu nói: "Em là chuyên môn tới tìm anh nha."

    "Mỗi một video của anh em đều xem qua, em cảm thấy thôn Đào Hương tựa như thế ngoại đào nguyên, cho nên em rất muốn tới đây."

    "Bất quá em không có tìm hiểu kĩ nơi này, tới đây mới biết đã không có xe đi đến thôn Đào Hương. Anh có thể cho em đi nhờ một đoạn đường sao?" Giản Lương mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn về phía Phó Nhất An, trong giọng nói mang theo một chút thỉnh cầu.

    "Đương nhiên là có thể." Đừng nói người này là fans của hắn, cho dù là một người bình thường thì hắn cũng sẽ cho đi nhờ a.

    "Nhưng tôi chạy xe điện tới đây, cậu có để ý không?"

    Giản Lương lắc lắc đầu.

    Vì thế hai người nam nhân đi lên một chiếc xe điện, Phó Nhất An đem đồ ăn vặt của mình treo ở trên tay lái, sau đó đem hành lý của Giản Lương để ở phía dưới chỗ gác ở chân.

    Giản Lương đứng ở bên cạnh, có chút không biết làm sao, Phó Nhất An nghi hoặc nhìn cậu một cái, sau đó Giản Lương khẽ cắn môi, đặt mông ngồi lên.

    "Cậu cứ nắm chặt tôi, yên tâm tôi sẽ chạy rất chậm."

    Giản Lương nghe lời bắt lấy áo khoác của Phó Nhất An, xe điện mini chở hai người lảo đảo lắc lư chạy về hướng thôn Đào Hương.

    Chờ tới Nông Gia Nhạc, Phó Nhất An giúp cậu kéo hành lý đi về phía dân túc bên kia hỏi một chút, mới biết đã không còn phòng.

    Giản Lương bôn ba một ngày đã có chút mỏi mệt, nghe vậy càng thêm uể oải: "Kia làm sao bây giờ?"

    Phó Nhất An xem biểu tình mệt mỏi của cậu, mạc danh có chút đau lòng, hắn vốn dĩ chuẩn bị đề nghị làm Giản Lương đi đến sơn trang suối nước nóng kia dừng chân, lúc này lại sửa miệng.

    "Không bằng trước qua nhà của tôi ở một đêm đi, liền ở bên cạnh, bên này chờ có người trả phòng thì cậu lại qua đây."

    "Như vậy có phiền đến anh hay không?"

    Phó Nhất An cảm thấy không sao cả, liền nói: "Không có việc gì, chỉ là ở một hai đêm thôi mà."

    Bởi vì là nhà mới xây, cho nên diện tích rất lớn, phòng trống cũng nhiều, giường là giường cũ, chỉ cần thay đệm chăn mới là được.

    Trương Nhạn bọn họ có chút không yên tâm đối với việc Phó Nhất An dẫn một người xa lạ về nhà, nhưng vừa thấy Giản Lương ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không giống người xấu, ngược lại có chút đơn bạc đáng thương, Trương Nhạn lại sinh ra một cảm giác đau lòng.

    Nàng hỏi Giản Lương: "Con đã ăn cơm chiều chưa?"

    Giản Lương lắc đầu, nàng lập tức nói: "Để dì đi nấu cơm cho con, con ngồi chờ một lát a."

    Giản Lương ngượng ngùng nói: "Như vậy sẽ phiền đến dì."

    Trương Nhạn xua xua tay nói "Không có việc gì, dì nấu cơm rất nhanh, con ngồi chơi một chút ha."

    Bởi vì trong nhà có sẵn lạp xưởng, cho nên Trương Nhạn chuẩn bị làm món cơm niêu.

    Trương Nhạn lấy ra một cái nồi đất, đổ vào một tầng dầu rồi quét đều xung quanh nồi. Đem gạo tẻ đã được tẩy sạch để vào trong nồi, đổ vào một chén nước, Đun với lửa nhỏ khoảng 15 phút, rồi mở nắp để nước bốc hơi. Xới gạo lên, đậy nắp và đun tiếp lửa nhỏ khoảng 5 phút, sau đó thêm nửa thìa dầu thực vật vào quấy đều. Đem lạp xưởng cắt thành từng lát mỏng, rồi cắt thêm chút gừng băm. Chờ mực nước trong nồi sắp cạn, ở trên mặt cơm xếp lạp xưởng cùng gừng đã được chuẩn bị sẵn, lại đập thêm một cái trứng gà đi vào. Sau đó đem cái nắp đóng lại rồi tiếp tục nấu với lửa nhỏ khoảng 10 phút. Một bên khác đem rau cải ngọt để vào trong nồi nước luộc sơ, phóng chút muối, để rau cải ngọt có hương vị ngon hơn. Sau đó vớt ra để ráo nước, đem cơm niêu đã được nấu tốt mở ra, xếp thêm vài miếng rau cải ngọt vào, tưới lên thêm một ít nước tương rồi quấy đều, một món cơm niêu ngon lành đã ra đời.

    Trương Nhạn trực tiếp đem cái nồi đất bưng lên bàn, Giản Lương bởi vì say xe, một ngày nay đều không có hảo hảo ăn cơm, giờ phút này ngửi được mùi cơm niêu, cái mũi hít hà một chút, rồi đem cơm xử lí sạch sẽ.

    Trương Nhạn sớm đã đem phòng thu thập tốt, Phó Nhất An trực tiếp mang Giản Lương đi vào, chỉ cho cậu vị trí tolet rồi nói: "Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

    Giản Lương tắm xong liền nằm ở trên giường, sau đó cậu cảm giác thân thể có chút không khỏe, giờ phút này cảm giác mỏi mệt toàn thân đều xông ra, cậu cảm giác chính mình có chút nóng lên, nhớ tới phải uống thuốc, nhưng thật sự quá mệt nhọc, mơ mơ màng màng liền tiến vào giấc ngủ.

    Phó Nhất An vốn là tới đưa sữa bò cho Giản Lươn, hắn gõ gõ cửa, không có người phản ứng, hắn liền đẩy cửa ra nhìn một chút, liền thấy Giản Lương súc thành một đoàn cuộn ở trong chăn bông.

    Phó Nhất An đem sữa bò để lên tủ đầu giường, lại phát hiện trên mặt cậu có chút ửng hồng, hắn duỗi tay sờ sờ cái trán của Giản Lương, thực nóng, hắn có chút nóng nảy, như thế nào đột nhiên sinh bệnh a.

    Giản Lương phỏng chừng bị sốt đến choáng váng, cái gì cũng không biết, Phó Nhất An kêu cậu hai lần, phát hiện người ta không có phản ứng lại liền từ bỏ.

    Hắn ở dưới lầu tìm tới thuốc hạ sốt, dùng tay nắm lấy cằm Giản Lương bỏ thuốc vào, may mắn là Giản Lương còn biết nuốt, bằng không Phó Nhất An cũng không biết phải làm sao.

    Hắn dùng thau hứng nước lạnh, sau đó nhúng ướt khăn lông hạ nhiệt độ cho Giản Lương, thẳng đến khi nhiệt độ giảm xuống mức bình thường.

    Bởi vì sợ Giản Lương nửa đêm lại phát sốt, Phó Nhất An trực tiếp ôm cậu xích vào bên trong, sau đó chính mình ngủ ở bên cạnh.

    Giản Lương nửa đêm tỉnh một lần, mơ mơ màng màng phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người, cậu cả kinh, đang muốn la lên đột nhiên nghĩ đến chính mình không có ở nhà, mà là ở trong nhà của một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

    Trong miệng có chút chua xót, là vị đắng của thuốc, cậu biết chính mình lại sinh bệnh, nhưng điều mà Giản Lương không nghĩ tới đó là Phó Nhất An sẽ trắng đêm chiếu cố cho một người xa lạ.

    * Cơm niêu

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2021
  8. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, bởi vì có chút phản xạ, trong phòng có hơi hơi sáng, Giản Lương có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh.

    Phó Nhất An rất tuấn tú y hệt trên video, hơn nữa còn có ánh trăng chiếu vào nên mặt mày của hắn có vẻ càng nhu hòa.

    Lần đầu tiên Giản Lương nhìn thấy Phó Nhất An trên video, liền bị hấp dẫn bởi khuôn mặt của người này, sau đó mới là nội dung trong video của hắn.

    Từ nhỏ thân thể của Giản Lương đã không tốt, rất ít ra cửa, video của Phó Nhất An không thể nghi ngờ là mang đến cho cậu những hiểu biết về thế giới bên ngoài.

    Non xanh nước biếc, dòng suối nhỏ róc rách, còn có các loại đồ ăn mỹ vị, cùng những món ăn mà bảo mẫu làm cho cậu thật sự khác nhau quá xa.

    Cha mẹ tuy rằng yêu thương Giản Lương, nhưng đa phần tâm tư vẫn đặt nhiều ở công ty hơn, cậu thường xuyên nghe được câu mà ba mẹ hay nói "Chúng ta không kiếm tiền thì từ đâu có tiền để chữa bệnh cho con, con phải học cách thông cảm cho chúng ta."

    Cho nên Giản Lương vẫn luôn yên lặng, cũng không bao giờ mở miệng đưa ra yêu cầu nào cả, bỏ trốn khỏi nhà, đã là chuyện phản nghịch nhất mà cậu từng làm.

    Phó Nhất An thật là một người rất tốt, ở bên chiếu cố khi cậu sinh bệnh, trừ bỏ mẹ cùng bảo mẫu, cũng chỉ có Phó Nhất An làm như vậy. Tim của Giản Lương bị một người xa lạ làm cho ấm áp.

    Ngày hôm sau Phó Nhất An tỉnh lại, Giản Lương còn đang ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, tóc mềm mại rủ ở trên trán, thoạt nhìn có chút tiều tụy.

    Kỳ thật Phó Nhất An cũng không hiểu được chính mình vì cái gì sẽ quan tâm tới Giản Lương như vậy, có thể là cảm thấy bộ dáng đáng thương tựa như chó con bị chủ bỏ của cậu, làm người khác nhịn không được mềm lòng.

    Bất quá Phó Nhất An cũng sống lại một lần, nếu có thể giúp đỡ người khác thì hắn nhất định sẽ giúp đỡ, cũng coi như là đang tích phúc cho chính mình.

    Bởi vì Giản Lương sinh bệnh, hắn tính toán nấu cháo cho cậu, bổ sung chút thể lực.

    Hắn đi đến phòng bếp, Trương Nhạn đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy hắn còn kỳ quái hỏi một chút: "Hôm nay như thế nào dậy sớm vậy?"

    Phó Nhất An xoa tóc một chút, nói: "Tối hôm qua Giản Lương bỗng nhiên sốt sao, buổi tối con tới chiếu cố cậu ấy một chút, ngủ cũng không an ổn, cho nên mới dậy sớm."

    "Không nghĩ tới con còn biết chăm sóc người khác." Trương Nhạn liếc hắn một cái, cặp mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm, "Bất quá đứa nhỏ kia thoạt nhìn rất được người yêu thích, mẹ cũng rất thích đâu."

    "Con cũng có cảm giác này, cho nên tính tới đây nấu cháo cho cậu ấy."

    Trương Nhạn dùng một bên bếp làm bữa sáng, Phó Nhất An liền đi đến một bên bếp khác, hắn chuẩn bị nấu cháo táo đỏ sữa bò, cháo này rất tốt đối với người bị bệnh.

    Cho gạo và đậu xanh vào vo sạch rồi nấu thành cháo đặc; táo đỏ khô ngâm mềm, rửa sạch, xắt miếng nhỏ. Sau đó cho sữa vào nồi đun sôi lên thì cho cháo đặc vào, quấy đều. Cuối cùng là cho táo đỏ vào nồi cháo, nêm chút gia vị cho vừa miệng rồi bật lửa nhỏ nấu thêm khoảng 10 phút nữa là được.

    Trương Nhạn thì làm há cảo, nàng làm xong bữa sáng ở bên này liền đi qua bên Nông Gia Nhạc, tiếp tục bận rộn nấu ăn.

    Rất nhiều người không thích ăn rau hẹ, cảm thấy nó có mùi, nhưng Phó Nhất An lại rất thích, hắn cảm thấy há cảo nhân rau hẹ với trứng gà đặc biệt thơm, một hơi có thể ăn hai mươi cái.

    Há cảo nhà làm ăn đặc biệt ngon, Trương Nhạn dùng bột mì có sẵn ở nhà, bột này là tự bọn họ trồng lúa mì, thu hoạch rồi đem nó đi xay, há cảo làm ra màu có điểm đậm, nhưng ăn lên đặc biệt thơm.

    Tống Khởi dậy trễ hơn so với Phó Nhất An, hắn vừa đem há cảo cùng sữa đậu nành để lên bàn ăn, thì Tống Khởi vừa vặn đi tới.

    "Hôm nay dì làm há cảo à?" Tống Khởi cầm lấy một cái ăn.

    "Đúng vậy, nhanh ăn đi, ăn xong chúng ta còn phải đi một chuyến đến nhà ấm."

    Tống Khởi một bên uống sữa đậu nành, một bên hỏi: "Làm sao vậy?"

    "Ngày hôm qua có người bên sơn trang suối nước nóng tới tìm cậu, lúc đó không biết cậu đã chạy đi đâu, người đó liền cùng tớ nói chuyện, bọn họ muốn cùng chúng ta hợp tác, làm chúng ta cung ứng một chút dâu tây cho bên sơn trang."

    Tống Khởi nhíu nhíu mày, nói: "Mấy ngày hôm trước mới chuyển phát nhanh hết một mớ, hiện tại chỉ sợ còn lại đều là dâu tây chưa chín."

    Cho nên chúng ta mới phải đi tới nhà ấm a, Phó Nhất An yên lặng nói ở trong lòng.

    "Đi trước nhìn một cái, nếu không được thì từ chối."

    "Chỉ có thể vậy thôi." Tống Khởi hai ba ngụm ăn xong bữa sáng, rồi nói: "Cậu mau ăn đi, tớ trước đem dâu tây đưa đến bên Nông Gia Nhạc."

    "Ừm."

    Phó Nhất An ăn xong bữa sáng, cháo cũng đã nấu xong, hắn từ quầy cầm tới một cái tô, đem cháo múc ra, sau đó để lên cái mâm nhỏ đi tới phòng ngủ.

    Giản Lương vừa vặn tỉnh dậy, cậu xoa xoa đôi mắt, từ trên giường ngồi dậy.

    "Tỉnh? Tới ăn miếng cháo đi."

    Phó Nhất An đem mâm đặt ở trên tủ đầu giường, Giản Lương vội vàng nói: "Thật là làm phiền tới anh, ngày hôm qua còn chiếu cố khi em sinh bệnh, em thật không biết nên cảm ơn anh như thế nào."

    Phó Nhất An cười cười, nói: "Không có việc gì, thuận tay thôi, lại nói cậu một mình ở bên ngoài, sinh bệnh cũng rất đáng thương, tôi liền nấu chút cháo mà thôi, không cần để ở trong lòng."

    Giản Lương đứng dậy mặc thêm quần áo, trong phòng có chút lạnh, Phó Nhất An cũng giúp cậu mở điều hòa lên.

    Đánh răng rửa mặt xong, Giản Lương ngồi vào bàn ăn cháo, dùng cái muỗng múc một ít, một cổ mùi sữa đập vào mặt cậu.

    Giản Lương rất nhanh ăn xong cháo.

    Phó Nhất An xem bộ dáng ăn ngấu nghiến của cậu, biết cậu rất thích, hắn ngồi ở một bên nói: "Ăn từ từ, đừng để bị sặc, ngày mai tôi lại nấu cho cậu."

    Giản Lương nghe thấy lời nói của Phó Nhất An liền rất vui.

    Tống Khởi ở dưới lầu kêu hắn, "An Tử, mau xuống đây a."

    Phó Nhất An lên tiếng đáp lại, hắn nói với Giản Lương: "Cậu nghỉ ngơi tiếp đi, bên ngoài còn rất lạnh, nnếu không có chuyện gì thì không cần đi ra ngoài." Nói xong vội vàng chạy đi.

    * Cháo táo đỏ sữa bò

    [​IMG]

    [​IMG]

    * Há cảo nhân hẹ trứng

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  9. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm qua hạ tuyết, mặt đường có một lớp tuyết thật dày, bọn họ không có tiện đạp xe qua đó liền quyết định đi bộ.

    Đi đến một nửa, có người vội vàng chạy tới, nhìn thấy bọn họ, lớn tiếng hô: "Tống Khởi, có lợn rừng chạy đến nhà ấm trồng dâu tây của cậu kìa, cậu mau chạy đi xem đi."

    Tống Khởi vừa nghe, cả người đều nóng nảy, tất cả tiền của hắn đã đầu tư hết vào trong nhà ấm, hiện tại còn không có lấy lại được vốn, nếu như bị lợn rừng đạp hư, hắn liền lỗ sạch vốn.

    Phó Nhất An cũng chạy theo sau Tống Khởi, chờ tới khi hai người tới nơi, phát hiện lợn rừng đã bị người khác đuổi ra, nhà ấm cũng không có hư hỏng nặng lắm, cũng không biết tình huống bên trong như thế nào.

    Lợn rừng bởi vì bị người xua đuổi, nó nổi cơn điên lên, đấu đá lung tung chạy về phía Phó Nhất An, Phó Nhất An vừa thấy cũng hoảng sợ, trong tay hắn không có cái gì, chờ đến khi Triệu Quân hô hắn một tiếng hắn mới định hồn lại: "Mau chạy qua hướng bên này."

    Phó Nhất An cũng mặc kệ những chuyện khác, hắn cắm đầu chạy về hướng bên kia, chỉ thấy Triệu Quân cùng mấy người nam nhân khác cầm một cái lưới lớn, đem nguyên con lợn rừng bao lại, Phó Nhất An lúc này mới thở ra một hơi, nếu như bị lợn rừng đâm trúng thì sẽ bị thương không nhẹ.

    Lợn rừng bị mọi người lôi đi, Phó Nhất An cùng Tống Khởi đi xem tổn thất của nhà ấm.

    Có một nửa cây con mới gieo bị lợn dẫm hỏng, còn những chỗ khác thì không bị gì, tổn thất không quá nghiêm trọng.

    "Con lợn rừng này khẳng định là tính xuống núi tìm đồ ăn, cũng không biết về sau còn có con nào chạy xuống nữa không."

    "Hẳn là sẽ không, qua mấy ngày nữa chúng ta dựng hàng rào xung quanh nhà ấm đi, lúc đó sẽ không phát sinh chuyện giống như vầy."

    "Ai, thật là phiền, tuy rằng tổn thất không lớn, nhưng cũng là tiền a, hiện tại tớ rất thiếu tiền."

    Phó Nhất An an ủi hắn: "Tình huống hiện tại xem như là tốt rồi, ít nhất những chỗ khác đều không có vấn đề."

    Thừa dịp Tống Khởi đi ra ngoài hút thuốc xả cơn giận, Phó Nhất An liền đem dịch cải tiến đất trộn vào trong nguồn nước tưới dâu tây.

    Sau khi làm xong Phó Nhất An đi ra ngoài vỗ vỗ vai Tống Khởi, nói: "Không có việc gì, đừng quá để ý."

    Lợn rừng bị mọi người kéo đến lò mổ, sau đó họ đem thịt đưa cho Phó Nhất An, Phó Nhất An phân cho những người đã hỗ trợ hắn một phần thịt, sau đó dư lại thịt đều đặt ở bên Nông Gia Nhạc, lúc này thực đơn bên đó lại nhiều thêm một món.

    Trương Nhạn tính làm món thịt lợn rừng xào sả ớt, đây là một món ăn phi thường ngon.

    Đem thịt lợn rừng mới mẻ cắt thành từng miếng. Dùng rượu và gia vị ướp thịt khoảng 10 phút. Đem củ sả, hành tỏi bóc vỏ, sau đó sả cắt nhỏ còn hành tỏi ớt thì băm đều. Cho dầu vào chảo, đợi chảo nóng thì cho ớt hành tỏi vào xào đến khi có mùi hương. Cho thịt heo rừng đã ướp vào xào trên lửa lớn cho đến khi thịt chín và hơi vàng sau đó thêm muối, bột ngọt.. Tiếp tục xào cho tới khi thịt chín thì thành công.

    Thịt lợn rừng tươi mới xào lên ăn lên thập phần mỹ vị, hơn nữa thịt lợn rừng cũng không có nhiều, thực mau đã bị khách gọi hết.

    Tống Khởi ăn đến vui vẻ, tâm trạng buồn bực khi nhà ấm bị phá đã tốt lên hơn phân nữa.

    Lúc sau có người trả phòng, Phó Nhất An làm dì lao công thu thập phòng sạch sẽ, sau đó đi tìm Giản Lương.

    "Bên kia có phòng trống, cậu có muốn qua đó hay không?"

    Giản Lương kỳ thật rất muốn ở nhà hắn, nhưng cậu biết mình không thể đòi hỏi, cho nên cậu vẫn lựa chọn đi qua khu dân túc ở bên kia.

    Phó Nhất An giúp Giản Lương cầm xách hành lý, sau đó dẫn cậu đi tìm phòng.

    "Cái phòng này rất gần với suối nước nóng ở phía sau nhà, ở nơi này đối với thân thể của cậu có chỗ lợi, nếu như cậu không có việc gì thì có thể ngâm suối nước nóng nhiều một chút."

    Giản Lương gật gật đầu, hỏi hắn: "Ngày hôm qua em ở nhờ nhà của anh, anh tính xem hết bao nhiêu tiền ạ?"

    Phó Nhất An xua xua tay, nói: "Không cần, chỉ ở một đêm mà thôi. Nếu như cậu tính toán ở chỗ này lâu dài, tôi có thể cho cậu thuê theo tháng, như vậy có lời hơn thuê theo ngày."

    Giản Lương cũng không để ý chút tiền ấy, nhưng đây là tâm ý của Phó Nhất An, cậu gật gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."

    Phó Nhất An đưa cậu đến phòng, sau đó nói: "Ăn cơm liền đi tới Nông Gia Nhạc ở phía trước, nếu như muốn đi nơi nào chơi cậu cũng có thể tới tìm tôi đi cùng, bất quá hiện tại trời rất lạnh, chờ thời tiết ấm áp một chút mới có thể đi."

    Chỉ cần Phó Nhất An đụng tới chuyện của Giản Lương, liền sẽ không tự chủ được mở ra hình thức giống như bà mẹ già suốt ngày lải nhải, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vừa thấy bộ dáng đáng thương của Giản Lương hắn liền nhịn không được mà quan tâm cậu nhiều hơn.

    Chờ đến khi Phó Nhất An đi khỏi, cậu từ trong balô móc ra một quyển vở vẽ, đẩy cửa sổ ra bắt đầu vẽ phong cảnh ở bên ngoài.

    Ngày hôm qua trời hạ tuyết cả một đêm, phong cảnh bên ngoài toàn bộ đều bị tuyết bao phủ, hết sức mỹ lệ, từ nơi này có thể nhìn thấy sân phơi lúa, có một vài du khách đang nặn người tuyết ở chỗ đó, Giản Lương từng bút từng bút phác họa, có thể nói cậu đã đắm chìm trong thế giới của mình.

    Di động của Giản Lương đã vang lên rất nhiều lần, cậu có chút do dự nhưng vẫn nhấn nghe.

    "Con chạy tới chỗ nào? Con muốn làm cha mẹ lo lắng đến chết à?" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Đường Mai, ngày hôm qua nàng nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói là Giản Lương đã trốn khỏi nhà, nàng lúc ấy như người sắp điên, từ trong công ty chạy ra ngoài, sau đó điều tra hành tung của Giản Lương thông qua camera giao thông, tốt xấu cũng xác định được vị trí hiện tại của cậu.

    Giản Lương từ nhỏ thân thể đã không tốt, nàng tuy rằng bận công tác, nhưng cũng rất quan tâm đến đứa con trai này, hiện tại cậu lại làm ra chuyện như vậy, nàng cảm thấy cả người đều sắp hỏng mất.

    "Mẹ, con tưởng ngốc ở bên ngoài một thời gian, mẹ không cần lo lắng cho con, con biết cách chăm sóc cho chính mình."

    "Không được, mẹ muốn tới nơi đó rước con về, con không phải không biết thân thể của con.."

    "Sự ngột ngạt ở trong nhà là điều khiến con muốn đi ra ngoài, con muốn ở chỗ này sinh hoạt một thời gian, mẹ, con cầu xin mẹ, nếu như mẹ tới đây tìm con thì con sẽ chạy đến nơi khác xa hơn."

    Kỳ thật Giản Lương cũng không muốn tùy hứng như vậy, nhưng cậu thật sự không nghĩ mỗi ngày sẽ ở trong nhà, nó giống như một cái lồng vô hình luôn kìm chế cậu, mỗi ngày đều uống thuốc đến đầu lưỡi chua xót, không có một chút vui vẻ nào.

    Cuối cùng Giản Lương đã thuyết phục được mẹ của mình, làm cậu ở lại nơi này.

    Trương Nhạn nghe được nhà ấm dâu tây bị lợn rừng phá, con trai của nàng cũng xém bị lợn rừng làm cho bị thương, trong lòng nổi giận từng đợt, chờ đến khi Phó Nhất An đem thịt lợn rừng đưa đến đây, nàng phải hung hăng băm nó thành trăm mảnh, phát tiết lửa giận ở trong lòng.

    Phó Nhất An nhìn thấy dao phay băm "Thịch thịch thịch" ở trên thớt, tim đều đang run rẩy.

    Quả nhiên không thể chọc giận những phụ nữ biết nấu ăn nếu không kết quả sẽ khó lường được.

    Trương Nhạn đem một đống thịt băm ném vào trong bồn, nói: "Đêm nay chúng ta ăn sủi cảo."

    * Thịt lợn rừng xào xả ớt

    [​IMG]

    [​IMG] [​IMG]
     
    EC.Bắc.Hà, Taki9893, AmiLee3 người khác thích bài này.
  10. BooBii9197

    Bài viết:
    0
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cắt nát bắp cải trắng rồi bỏ chung vào với nhân thịt đã được băm tốt, hơn nữa còn thêm gia vị vào quấy đều, sau đó bắt đầu lấy cục bột đã được chuẩn bị sẵn ra để cán da sủi cảo.

    Trương Nhạn cán da sủi cảo rất nhanh, Phó Nhất An cùng Phó Thịnh hai người bao không kịp với tốc độ cán da sủi cảo của nàng.

    Ba người một bên làm sủi cảo một bên nói chuyện phiếm, Trương Nhạn nói: "Đã sắp đến tết, người tới du lịch cũng ít hơn một chút."

    "Ân, hai ngày này lại có tuyết lớn, phỏng chừng mấy ngày sau sẽ không có ai đến nữa."

    "Phía trước có một cô gái, nghe bảo nàng vẫn đang ở lại chỗ của chúng ta?"

    Người mà Trương Nhạn nói đến là Hạ Mộng, bởi vì ở chỗ này thoải mái, nàng trực tiếp thuê dài hạn một căn phòng.

    "Đúng vậy, công tác của cô ấy rất tự do, ở nơi nào cũng được."

    Trương Nhạn thần thần bí bí hạ giọng, nói: "Mẹ thấy tiểu tử Tống Khởi hình như rất thích ở bên cạnh cô bé ấy, phỏng chừng là đã kết người ta."

    Phó Nhất An nói: "Vậy cũng rất tốt, người ta vừa có nhan sắc vừa có tài hoa, Tống Khởi được thần may mắn phù hộ."

    Trương Nhạn nói: "Con cùng Tống Khởi đều lớn như nhau, thế tại sao không đi tìm một cô bạn gái để hẹn hò? Từ đó đến giờ một người bạn gái cũng không có."

    Phó Nhất An cười ha hả, "Con còn trẻ, không nóng nảy."

    Hiện tại Phó Nhất An cũng không biết nên nói như thế nào về tính hướng của mình cho cha mẹ, bất quá chính mình cũng không có gặp được người mình thích, hắn cũng không vội mà nói.

    Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, Hạ Mộng từ bên khu dân túc đi qua, nhìn thấy bọn họ đang làm sủi cảo, liền đi tới nói: "Cháu tới phụ mọi người."

    Trương Nhạn vội vàng nói: "Không cần không cần, con cứ ngồi một bên chơi đi, sao có thể làm khách nhân động thủ."

    "Con đã ngồi vẽ nửa ngày trời nên có chút mệt mỏi, để con làm sủi cảo thả lỏng một chút." Nói liền đi tới bồn nước bên cạnh rửa sạch tay, sau đó bắt đầu làm.

    Hạ Mộng cầm một cái da sủi cảo ở trên tay, sau đó múc nhân để vào bên trong, cẩn thận bao lại, một cái sủi cảo bụ bẫm đã ra đời.

    "Xem ra tay nghề của con chưa bị mất đi."

    "Ở nhà con thường xuyên làm lắm sao?"

    "Khi còn nhỏ con ở chung với bà nội, bà nội lại rất thích ăn sủi cảo nên con rất hay làm. Sau khi lớn hơn thì con phải đi học đại học, rất ít về nhà, mặc dù đã trôi qua nhiều năm nhưng con vẫn nhớ rõ hình ảnh bà nội dạy con bao sủi cảo."

    Hạ Mộng nói xong liền có chút thương tâm, lúc này Tống Khởi lại đây, nhìn thấy hai mắt nàng hồng hồng, có chút lo lắng tiến đến hỏi: "Làm sao vậy? Có ai khi dễ em à?"

    Hạ Mộng dùng mu bàn tay lau nước mắt, rồi nói: "Không có việc gì, em chỉ nhớ bà nội chút thôi."

    Trên tay nàng bột mì dính không cẩn thận liền làm bột dính ở trên mặt, Tống Khởi do dự một chút, liền duỗi tay lau giúp nàng.

    Khuôn mặt Hạ Mộng đỏ lên, trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không có nói ra.

    Vừa bao sủi cảo, Hạ Mộng vừa hỏi: "Tống Khởi, nhà ấm của anh còn dâu tây chín không? Em tưởng mua một chút gửi về cho bà nội."

    Tống Khởi gật đầu, nói: "Đương nhiên là có, chỉ cần là thứ em muốn thì anh sẽ tìm cách đưa cho em."

    Phó Nhất An khinh bỉ nói: "Sắc đẹp đúng là khiến người ta trở nên ngu muội!"

    Tống Khởi đấm hắn một quyền, nói: "Cậu cứ tiếp tục ghen ghét đi."

    Sủi cảo sau khi được bao xong liền để trong phòng bếp chuẩn bị nấu, Phó Nhất An đột nhiên nghĩ tới Giản Lương, vì thế liền đi tới khu dân túc kêu cậu tới ăn cơm.

    Nông Gia Nhạc cùng dân túc của Phó Nhất An kinh doanh theo hình thức riêng, khách nhân ở Nông Gia Nhạc gọi món ăn, phòng bếp bên kia liền chuẩn bị làm, nhưng bên khu dân túc thì khác, khách nhân có thể ra bên ngoại ăn, hoặc có thể lên Nông Gia Nhạc ở phía trước gọi món.

    Khách ở dài hạn như Hạ Mộng có thể tới ăn cơm cùng với mọi người ở Phó gia, mỗi ngày được miễn tiền cơm nên ở dài hạn tương đối có lời, cũng có thể mượn phòng bếp tự nấu, chẳng qua đồ ăn thì phải tự mình mua.

    Nghĩ đến Giản Lương vừa mới lại đây, không quá hiểu biết, cho nên Phó Nhất An liền cầm lòng không được mà quan tâm cậu nhiều hơn một chút.

    Gõ gõ cửa phòng, Phó Nhất An đứng ở cửa chờ cậu tới mở.

    Giản Lương vốn dĩ đang nằm ở trên giường, nghe được tiếng gõ cửa liền đi lại mở cửa.

    Trên người cậu mặc bộ áo ngủ mèo con lông xù xù, trên mặt đỏ bừng, Phó Nhất An đột nhiên cảm thấy người trước mặt có chút đáng yêu.

    Thấy Phó Nhất An nhìn mình chằm chằm, Giản Lương nhịn không được sờ sờ mặt của mình, nói: "Làm sao vậy? Trên mặt của em có cái gì sao?"

    Phó Nhất An giả vờ ho một tiếng để che giấu tâm tình của mình, nói: "Tôi tới kêu cậu đi ăn cơm trưa."

    "Như vậy a, đợi em đi thay quần áo, anh có muốn vào ngồi một chút hay không?"

    Phó Nhất An vốn là muốn cự tuyệt nhưng không biết suy nghĩ cái gì, liền gật đầu đáp ứng.

    Vì phòng này ở gần suối nước nóng nên to hơn phòng bình thường rất nhiều, phòng này còn có thêm một cái gác xép nhỏ ở phía trên. Giản Lương ở trong phòng tắm nhỏ thay quần áo, Phó Nhất An liền ngồi ở bên ngoài chờ cậu.

    Bởi vì ở chỗ này cũng đặt có hạt châu của【 Ưu nhã huyết tộc 】, cho nên độ ấm cao hơn một chút so với bên ngoài, nhưng cũng chỉ chênh lệch khoảng 1-2 độ nên không có người nào nghi ngờ cả.

    Giản Lương đổi sang một bộ đồ màu caramel, trên đầu mang theo một cái cùng màu, làm cả người càng có sức sống.

    Hai mắt Phó Nhất An sáng ngời, tình cảm mà hắn dành cho Giản Lương là sự thương tiếc cảm giác muốn che chở, nhưng hiện tại tình cảm ấy giống như đang thay đổi dần, mang theo một chút cảm giác của sự chăm sóc dành cho người trong lòng.

    Giản Lương đi theo phía sau Phó Nhất An, trong sân tuyết rất dày, cậu liền đạp lên dấu chân của Phó Nhất An, ngoan ngoãn đi theo hắn.

    * Sủi cảo

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...