Thời điểm Phó Nhất An nhặt được Giản Lương, là khi hắn đi lên trấn trên mua đồ ăn vặt, bởi vì thường xuyên ở trong diễn đàn phát Bao Lì Xì cho đại gia, đồ ăn vặt của Phó Nhất An cũng tiêu hao rất nhanh, làm Trương Nhạn luôn dùng ánh mắt kỳ quái xem hắn, còn uyển chuyển khuyên bảo hắn ăn ít đồ ăn vặt lại.
Phó Nhất An tỏ vẻ ủy khuất, hắn rõ ràng là đem đồ ăn vặt phát lên diễn đàn, nhưng hắn lại không thể nói ra.
Sau khi từ trong nhà chạy ra, Giản Lương liền một đường ngồi xe đi vào trấn Thanh Sơn, từ nhỏ cậu chưa từng ngồi qua xe buýt, hơn nữa đường ở nông thôn không dễ đi, bảy cong tám quẹo, làm Giản Lương say xe đến lợi hại, hơn nữa tới trấn Thanh Sơn rồi cậu mới phát hiện, cậu cũng không biết làm thế nào để đi tới thôn Đào Hương a, sau khi hỏi những người xung quanh, mới biết được chuyến xe cuối cùng đi tới thôn Đào Hương đã xuất phát.
Có một bác gái tốt bụng nói với Giản Lương, có thể ngồi ở ven đường chờ một lát, nếu có xe nào đi tới thôn Đào Hương có thể sẽ cho cậu quá giang một đoạn đường, vì thế Giản Lương liền ngồi xổm ở ven đường chờ đợi.
Từ nhỏ Giản Lương đã được bảo hộ rất tốt, ăn cơm có bảo mẫu, ra cửa có tài xế, đây vẫn là lần đầu tiên cậu gặp được loại tình huống này.
Bởi vì còn say xe, cho nên săc mặt của cậu thoạt nhìn có chút tái nhợt. Vì thế lần đầu tiên Phó Nhất An gặp Giản Lương chính là một cậu trai có thân hình đơn bạc, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, ngồi xổm ven đường tựa như một con sủng vật bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
Vì thế dưới tình huống ma xui quỷ khiến Phó Nhất An đi qua đó hỏi một câu: "Cậu có cần tôi hỗ trợ không?"
Giản Lương vừa ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, cậu kinh hỉ hô lên: "Anh, anh chính là lâu chủ hay up video mỹ thực trên Tấn Giang phải không?"
Phó Nhất An không nghĩ tới ở trên phố còn gặp được fans của mình, hắn có chút ngượng ngùng sờ sờ tóc, nói: "Tôi chỉ là tùy tiện quay một ít video thôi."
Hắn nhìn nhìn đến hành lý bên cạnh Giản Lương, hỏi: "Cậu cũng tới đây tắm suối nước nóng sao?"
Giản Lương lắc đầu, cậu nói: "Em là chuyên môn tới tìm anh nha."
"Mỗi một video của anh em đều xem qua, em cảm thấy thôn Đào Hương tựa như thế ngoại đào nguyên, cho nên em rất muốn tới đây."
"Bất quá em không có tìm hiểu kĩ nơi này, tới đây mới biết đã không có xe đi đến thôn Đào Hương. Anh có thể cho em đi nhờ một đoạn đường sao?" Giản Lương mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn về phía Phó Nhất An, trong giọng nói mang theo một chút thỉnh cầu.
"Đương nhiên là có thể." Đừng nói người này là fans của hắn, cho dù là một người bình thường thì hắn cũng sẽ cho đi nhờ a.
"Nhưng tôi chạy xe điện tới đây, cậu có để ý không?"
Giản Lương lắc lắc đầu.
Vì thế hai người nam nhân đi lên một chiếc xe điện, Phó Nhất An đem đồ ăn vặt của mình treo ở trên tay lái, sau đó đem hành lý của Giản Lương để ở phía dưới chỗ gác ở chân.
Giản Lương đứng ở bên cạnh, có chút không biết làm sao, Phó Nhất An nghi hoặc nhìn cậu một cái, sau đó Giản Lương khẽ cắn môi, đặt mông ngồi lên.
"Cậu cứ nắm chặt tôi, yên tâm tôi sẽ chạy rất chậm."
Giản Lương nghe lời bắt lấy áo khoác của Phó Nhất An, xe điện mini chở hai người lảo đảo lắc lư chạy về hướng thôn Đào Hương.
Chờ tới Nông Gia Nhạc, Phó Nhất An giúp cậu kéo hành lý đi về phía dân túc bên kia hỏi một chút, mới biết đã không còn phòng.
Giản Lương bôn ba một ngày đã có chút mỏi mệt, nghe vậy càng thêm uể oải: "Kia làm sao bây giờ?"
Phó Nhất An xem biểu tình mệt mỏi của cậu, mạc danh có chút đau lòng, hắn vốn dĩ chuẩn bị đề nghị làm Giản Lương đi đến sơn trang suối nước nóng kia dừng chân, lúc này lại sửa miệng.
"Không bằng trước qua nhà của tôi ở một đêm đi, liền ở bên cạnh, bên này chờ có người trả phòng thì cậu lại qua đây."
"Như vậy có phiền đến anh hay không?"
Phó Nhất An cảm thấy không sao cả, liền nói: "Không có việc gì, chỉ là ở một hai đêm thôi mà."
Bởi vì là nhà mới xây, cho nên diện tích rất lớn, phòng trống cũng nhiều, giường là giường cũ, chỉ cần thay đệm chăn mới là được.
Trương Nhạn bọn họ có chút không yên tâm đối với việc Phó Nhất An dẫn một người xa lạ về nhà, nhưng vừa thấy Giản Lương ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không giống người xấu, ngược lại có chút đơn bạc đáng thương, Trương Nhạn lại sinh ra một cảm giác đau lòng.
Nàng hỏi Giản Lương: "Con đã ăn cơm chiều chưa?"
Giản Lương lắc đầu, nàng lập tức nói: "Để dì đi nấu cơm cho con, con ngồi chờ một lát a."
Giản Lương ngượng ngùng nói: "Như vậy sẽ phiền đến dì."
Trương Nhạn xua xua tay nói "Không có việc gì, dì nấu cơm rất nhanh, con ngồi chơi một chút ha."
Bởi vì trong nhà có sẵn lạp xưởng, cho nên Trương Nhạn chuẩn bị làm món cơm niêu.
Trương Nhạn lấy ra một cái nồi đất, đổ vào một tầng dầu rồi quét đều xung quanh nồi. Đem gạo tẻ đã được tẩy sạch để vào trong nồi, đổ vào một chén nước, Đun với lửa nhỏ khoảng 15 phút, rồi mở nắp để nước bốc hơi. Xới gạo lên, đậy nắp và đun tiếp lửa nhỏ khoảng 5 phút, sau đó thêm nửa thìa dầu thực vật vào quấy đều. Đem lạp xưởng cắt thành từng lát mỏng, rồi cắt thêm chút gừng băm. Chờ mực nước trong nồi sắp cạn, ở trên mặt cơm xếp lạp xưởng cùng gừng đã được chuẩn bị sẵn, lại đập thêm một cái trứng gà đi vào. Sau đó đem cái nắp đóng lại rồi tiếp tục nấu với lửa nhỏ khoảng 10 phút. Một bên khác đem rau cải ngọt để vào trong nồi nước luộc sơ, phóng chút muối, để rau cải ngọt có hương vị ngon hơn. Sau đó vớt ra để ráo nước, đem cơm niêu đã được nấu tốt mở ra, xếp thêm vài miếng rau cải ngọt vào, tưới lên thêm một ít nước tương rồi quấy đều, một món cơm niêu ngon lành đã ra đời.
Trương Nhạn trực tiếp đem cái nồi đất bưng lên bàn, Giản Lương bởi vì say xe, một ngày nay đều không có hảo hảo ăn cơm, giờ phút này ngửi được mùi cơm niêu, cái mũi hít hà một chút, rồi đem cơm xử lí sạch sẽ.
Trương Nhạn sớm đã đem phòng thu thập tốt, Phó Nhất An trực tiếp mang Giản Lương đi vào, chỉ cho cậu vị trí tolet rồi nói: "Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Giản Lương tắm xong liền nằm ở trên giường, sau đó cậu cảm giác thân thể có chút không khỏe, giờ phút này cảm giác mỏi mệt toàn thân đều xông ra, cậu cảm giác chính mình có chút nóng lên, nhớ tới phải uống thuốc, nhưng thật sự quá mệt nhọc, mơ mơ màng màng liền tiến vào giấc ngủ.
Phó Nhất An vốn là tới đưa sữa bò cho Giản Lươn, hắn gõ gõ cửa, không có người phản ứng, hắn liền đẩy cửa ra nhìn một chút, liền thấy Giản Lương súc thành một đoàn cuộn ở trong chăn bông.
Phó Nhất An đem sữa bò để lên tủ đầu giường, lại phát hiện trên mặt cậu có chút ửng hồng, hắn duỗi tay sờ sờ cái trán của Giản Lương, thực nóng, hắn có chút nóng nảy, như thế nào đột nhiên sinh bệnh a.
Giản Lương phỏng chừng bị sốt đến choáng váng, cái gì cũng không biết, Phó Nhất An kêu cậu hai lần, phát hiện người ta không có phản ứng lại liền từ bỏ.
Hắn ở dưới lầu tìm tới thuốc hạ sốt, dùng tay nắm lấy cằm Giản Lương bỏ thuốc vào, may mắn là Giản Lương còn biết nuốt, bằng không Phó Nhất An cũng không biết phải làm sao.
Hắn dùng thau hứng nước lạnh, sau đó nhúng ướt khăn lông hạ nhiệt độ cho Giản Lương, thẳng đến khi nhiệt độ giảm xuống mức bình thường.
Bởi vì sợ Giản Lương nửa đêm lại phát sốt, Phó Nhất An trực tiếp ôm cậu xích vào bên trong, sau đó chính mình ngủ ở bên cạnh.
Giản Lương nửa đêm tỉnh một lần, mơ mơ màng màng phát hiện bên cạnh nhiều thêm một người, cậu cả kinh, đang muốn la lên đột nhiên nghĩ đến chính mình không có ở nhà, mà là ở trong nhà của một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong miệng có chút chua xót, là vị đắng của thuốc, cậu biết chính mình lại sinh bệnh, nhưng điều mà Giản Lương không nghĩ tới đó là Phó Nhất An sẽ trắng đêm chiếu cố cho một người xa lạ.
* Cơm niêu