Welcome! You have been invited by Hoài Hoài ne to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 83: Anh ấy là người của tôi (4)

[hide]Bước chân Phong Sở Mạc cứng đờ, đột nhiên, trong tiềm thức của linh hồn có một sợi dây rung động, có một khí tức tựa âm tựa dương thực kỳ dị di động xung quanh, khí tức kia rất khẽ rất yếu, thậm chí có cảm giác bồn chồn không thể giải thích được, Phong Sở Mạc cảm thấy rất thích rất thân thuộc với khí tức yếu ớt đó, anh cũng vô thức tự giải phóng khí tức của chính mình, dẫn đường và trấn an khí tức yếu ớt và lo lắng kia.

Như thể để đáp lại, anh cảm nhận được khí tức đặc biệt thân mật kia hoan hô nhảy nhót, khuôn mặt vẫn luôn đông cứng của Phong Sở Mạc không khỏi lộ ra một nụ cười, khiến La Tú Nhi bên cạnh ngây người, khiến những người xung quanh cũng ngây người và cả trái tim của Diệp Vi Vi.

Khí tức như vậy, hẳn là của một thằng nhóc, Phong Sở Mạc không để ý đến tác động của mình, mỉm cười, quay đầu, muốn nhìn xem, nhưng La Tú Nhi đã lôi kéo anh vào rạp chiếu phim rồi.

Chỗ ngồi của La Tú Nhi và Phong Sở Mạc đương nhiên dành cho cặp đôi, Diệp Vi Vi cảm giác mình như bị trúng cổ độc, đi theo từ xa, nhìn nam nữ đang dựa vào nhau, trái tim cô giống như bị bọ cạp đốt, không quá đau, nhưng vô cùng nhức nhối. Đọc sớm nhất tại dembuon

Một cặp lại một cặp, tới xem phim tình cảm, hầu hết đi theo cặp, còn Diệp Vi Vi ngồi một mình, xem vai nam nữ chính trên màn ảnh đang cười đùa, nhìn mấy đôi nam nữ phía trước "anh anh em em", cô để tay lên ngực, ai ui, cảm giác như bị ngược đãi.

Cô, cô không muốn nhìn thấy hai người đó ngồi cùng nhau, cô không muốn nhìn thấy cô gái "mặt giả nai" ngồi bên cạnh người mà mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, sau đó, Diệp Vi Vi đã làm ra một việc mà sau này ngẫm lại sẽ đỏ mặt.

"Mạc, anh có thấy Hạ Trần đối tốt với Lý Tích Nguyên không, anh phải học hỏi anh ta đó, sau này phải đối xử tốt với em, biết không?"

La Tú Nhi chỉ chỉ trỏ trỏ và nam nữ chính trên màn hình lớn, rồi nghiêm túc nói với người đàn ông bên cạnh: "Sau này anh phải luôn ân cần chăm sóc em, những gì em chưa nghĩ đến, anh phải nghĩ trước, em muốn gì, anh phải đưa đến trước mặt em, em không thích, anh cũng phải ghét, thứ em thích, anh cũng phải thích! Anh là nam chính của em, em vĩnh viễn là nữ chính của anh, anh biết không?"

Độc đoán, ích kỷ, tự luyến, Phong Sở Mạc nhìn nam chính trên màn hình hôn lên môi nữ chính và nghe người đàn ông trên màn nói: Anh muốn trở thành nam chính của em, và em vĩnh viễn là nữ chính trong lòng anh.

Anh ta lại nghĩ: Cô không phải tìm nam chính của cô mà là tìm chó, thật đáng tiếc, ta không có hứng thú làm chó cho một người phụ nữ mà ta ghét.

"Mạc, anh có nghe em nói không?"

".. Ừ"

Phong Sở Mạc ứng phó qua loa, cũng lười quay đầu lại.

Phía sau có tiếng phụ nữ truyền tới: "Nhường một chút, xin nhường một chút."

Khuôn mặt thản nhiên của anh ta có hơi ngơ ngẩn, giọng nói này..

Một bóng đen từ bên cạnh đánh tới, một thứ dính dính tạt qua đây, anh ta có thể dễ dàng chặn lại, nhưng ánh mắt lại dính vào người phụ nữ đang ngã lên đùi mình, nhìn mái tóc đen và mềm mại của cô gái giống như đang phát sáng, nó hoàn toàn khác với mái tóc nhuộm và uốn của La Tú Nhi, anh có cảm giác rất thích và rất muốn chạm vào.

Ánh mắt Phong Sở Mạc tối sầm, không khỏi giơ hai tay lên.

"Á."

La Tú Nhi hét và nhảy dựng lên: "Cô không có mắt hả!"

"Cô nhìn xem cô đã làm gì với váy của tôi, cô bị mù hay là cố tình kiếm chuyện!"

La Tú Nhi hét chói tai, nhảy dựng lên, một ly cà phê ấm và bỏng ngô đã đổ hết lên người cô ta, nhuộm chiếc váy mà cô ta tỉ mỉ chọn để mặc thành từng mảng hoa văn, cô ta cảm nhận được cảm giác ướt và dính dưới lớp váy mỏng, thế là La Tú Nhi điên tiết lên.

Diệp Vi Vi chưa nói gì, những người phía sau đã khó chịu mắng.

"Này, mấy người phía trước, có chuyện thì ra ngoài giải quyết, ở đây ồn ào cái quái gì vậy!"

"Nhanh ngồi xuống, che tôi rồi!"

"Móa, phía trước cút đi, đây là rạp chiếu phim, không phải cái chợ!"

Sắc mặt La Tú Nhi đổi xanh đổi tím vì bị nói như thế, cô ta nói: "Cô cố ý làm tôi bẻ mặt, đúng không!"

"Xin lỗi, tôi vừa rồi không phải là cố ý, cái váy này của cô bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường."

Diệp Vĩ Vĩ rất chân thành mà nói, lưu luyến đứng dậy khỏi đùi Phong Sở Mạc, tay anh rời khỏi mái tóc mượt mà, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy tiếc nuối.

"Bồi thường? Cô đền nổi không? Chiếc váy của tôi là đồ đặt may riêng, cô biết một bộ giá bao nhiêu không?"

"Tú Nhi, chúng ta đi vào phòng vệ sinh để xử lý thứ trên người em trước đi."

Ánh mắt Phong Sở Mạc lộ ra chút chán ghét nhìn trên người cô ta, mà sự chán ghét của người đàn ông luôn đả kích phụ nữ, La Tú Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua cái váy thảm đến không nỡ nhìn, sau đó liếc nhìn Diệp Vi Vi đang đứng sau lưng Phong Sở Mạc, thấy ánh mắt của cô thản nhiên, thậm chí khóe miệng còn cười, thế là cô ta hét lên: "Cô chính là cố ý."

Cô ta vừa nói, liền thủ sẵn tay định túm tóc Diệp V Vi, nhưng, tay của Phong Sở Mạc lại chắn trước La Tú Nhi trước một bước.

"Anh che chở cho cô ta sao?"

Edit: Alissa

Cập nhật 22/1/24[/hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 83: Anh ấy là người của tôi (cuối)

[hide]Thấy La Tú Nhi sắp chạm vào lục lạc trên cổ tay, Phong Sở Mạc liền nắm lấy cổ tay đối phương, để La Tú Nhi không thể động đậy, chỉ cần anh không nghĩ giết người, không cố ý làm tổn thương La Tú Nhi, không để người khác làm tổn thương La Tú Nhi, cũng không dùng biện pháp bất thường để mê hoặc La Tú Nhi, Nhiếp Hồn Linh sẽ không chủ động công kích, đối với hành động của La Tú Nhi, Phong Sở Mạc muốn ngăn cản là chuyện rất dễ dàng, khi ở bên ngoài, anh cố ý không ngăn cản, chỉ vì, anh muốn thử nghiệm cái gì đó, bây giờ, anh muốn bảo vệ người phụ nữ có mái tóc dài đẹp này: "Thục nữ là không la hét ở nơi công cộng, tôi thích thục nữ."

Phong Sở Mạc kéo ra một nụ cười nhạt, vẫn rất lạnh, nhưng lại khiến tâm trạng cáu kỉnh của cô ta bình lặng lại rất nhiều.

"Bây giờ cô cần phải đi phòng vệ sinh để sửa sang lại, về cô gái trẻ này, tôi sẽ từ từ nói chuyện với cô ta."

Phong Sở Mạc cố ý nhấn mạnh hai tiếng từ từ.

La Tú Nhi làm sao có thể đồng ý, vì biết Diệp Vi Vi chính là cố ý làm như vậy, cô ta nhớ tới cô bổ nhào lên đùi Phong Sở Mạc, cho thấy rõ ràng là cô có ý đồ với người đàn ông của cô ta.

Cô ta không muốn tha, một hai phải tát vào mặt cô, lần này anh không nói gì, trực tiếp túm cô ta kéo vào phòng vệ sinh sau rạp chiếu phim.

"Con ả chết tiệt đó, cô ta chắc chắn cố ý quyến rũ anh."

"Nếu anh không ngăn cản em, em đã tát mặt cô rồi!"

"Đồ rác rưởi."

Nhưng La Tú Nhi không thể chịu đựng được ánh mắt ghét bỏ của anh nên thuận theo đi vào phòng vệ sinh, cô ta vẫn tiếp tục mắng trong khi chà váy bằng xà phòng miễn phí có sẵn trong phòng vệ sinh.

Phong Sở Mạc ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời này, hay là nói, loại bỏ những lời nói bẩn thỉu của cô ta, có điều trong đó có một câu nói khiến anh ta vui.

Anh nhìn Diệp Vi Vi đi theo đến: "Cô đang quyến rũ tôi sao?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nặng nề, cùng với tiết tấu từ tính có quy luật, tựa như đang ngâm xướng thơ từ, Diệp Vi Vi cảm thấy mình rất thích rất thích nghe giọng nói của đối phương.

"Vậy, tôi có thành công không?"

Diệp Vi Vi luôn khinh thường những người chủ động vồ lấy đàn ông, khinh thường những người phụ nữ dán lên những người đàn ông đã có bạn đời, nhưng, người đàn ông đứng trước mặt này thì khác, trong tiềm thức của cô nhận định rằng cô mới là bạn đồng hành với người đàn ông này, người này là của cô, cô chắc chắn rằng mình tuyệt đối không nên để cô gái đối diện kia nhúng chàm người đàn ông của mình.

Mi Phong Sở Mạc cong cong, bàn tay duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của người phụ nữ khiến anh suy nghĩ nhiều, quả nhiên, xúc cảm đó rất tuyệt: "Em thành công."

Tại khoảnh khắc đó, nụ cười trên khóe môi và lông mày của người đàn ông giống như bông hoa mùa xuân nở rộ, lại giống như ánh nắng đầu tiên của ngày hè, làm trái tim của cô lại bắt đầu đập thình thịch, thình thịch.

Cô duỗi tay ra, ôm lấy cổ người đàn ông, trong ánh mắt bất ngờ của người đàn ông, Diệp Vi Vi đưa môi mình lên.

Triền miên, khắc sâu, im lặng, lại nồng nhiệt, nụ hôn của cô chứa sự điên cuồng và vui mừng như tìm thấy được thứ gì đó.

Lúc đầu anh sững sờ, rồi cũng vô thức mở môi, vô thức phối hợp với nụ hôn có phần trút trắc mà lại nồng nhiệt của cô gái này.

Diệp Vi Vi hôn, tựa như muốn nuốt luôn môi của Phong Sở Mạc, và anh cảm nhận được cơ thể mình nóng lên.

Hồn phách lạnh như băng cảm nhận được sự ấm áp và động tình, anh chợt đẩy cô, đè cô lên bức tường bên ngoài phòng vệ sinh, khi cô mở đôi mắt mông lung, bối rối nhìn anh, anh liền cúi xuống cắn mạnh lên môi cô.

Mùi máu xộc lên, cô khẽ hừ, màu máu trong mắt anh như ẩn như hiện, năm ngón tay của anh siết lấy vai cô, gần như ghim vào trong da thịt.

Nụ hôn của Diệp Vi Vi là nụ hôn chiếm hữu của một con thú nhỏ, còn nụ hôn của Phong Sở Mạc lại là một con dã thú hung mãnh, cắn xé con mồi đến chảy máu.

Qua rất lâu, nước trong phòng vệ sinh vẫn còn ào ào, thỉnh thoảng có tiếng mắng của La Tú Nhi vang lên, anh cuối cùng cũng buông môi cô ra, nhưng vẫn chưa đã thèm nên dùng đầu lưỡi phác họa theo môi cô, lần theo vết thương trên môi, đến bên tai cô: "Nói cho tôi biết, tên của em."

".. Vi Vi, Diệp Vi Vi."

Chân Diệp Vi Vi có hơi mềm nhũn, nếu anh không đỡ cô thì cô đã ngã xuống đất rồi.

Mắt Phong Sở Mạc mở to, thật sao?

Khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi anh thật sự chân tình: "Tên tôi là, Mạc."

Vi Vi, Vi Vi, nếu là em, anh nguyện ý tin, dưới đáy lòng anh thật sự quyến luyến cái tên này, nếu là em, anh hy vọng, em gọi tên anh.

Edit: Alissa.[/hide]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 84: Ăn xong quỵt tiền? [1]

Tiếng nước trong phòng vệ sinh đã dừng lại, Phong Sở Mạc cuối cùng hôn lên khóe môi cô hai cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhắm mắt lại."

Phong Sở Mạc nói, giọng nói của anh tình tứ và đầy dịu dàng, khiến cô không thể không làm theo. Cô nhắm mắt lại, có một bàn tay lạnh lẽo che trên mí mắt cô, một cảm giác lạnh truyền vào trong, mí mắt cô run run, lông mi dài quét qua lòng bàn tay làm trái tim anh ngứa ngáy, trong khoảnh khắc đó, anh lại muốn ôm cô gái trước mặt vào lòng mình.

"Tôi sẽ đi tìm em."

Diệp Vi Vi sững sờ. Mẹ kiếp, đây là có ý gì, chẳng lẽ ăn xong muốn quỵt tiền, khoảnh khắc tiếp theo, cổ cô đau nhức lên, giống như bị bọ cạp đốt, cô chưa kịp oán giận thì gió thổi qua, đầu choáng váng, khi Diệp Vi Vi lần nữa mở mắt ra, nhìn xung quanh thì đã không thấy bóng dáng của anh nữa, chỉ thấy người qua lại, cô bây giờ đang ở trên quảng trường bên ngoài rạp chiếu phim.

"Anh ta quả nhiên ăn xong quỵt tiền!"

Vẻ mặt Diệp Vi Vi tức tối. Sau khi tức giận xong, cô lại chạy đến rạp chiếu phim, vì cô không tin. Mình rớt liêm sỉ câu dẫn người ta và rõ ràng anh ta đã động tâm, mà sao lại nhanh như vậy đã trở mặt không nhận người!

Mặc dù cô không biết anh làm thế nào để đưa mình ra khỏi rạp chiếu phim trong một cái chớp mắt, nhưng cũng đoán được người đàn ông đó không phải là người bình thường, cô vẫn ôm lòng đi tìm.

Quả nhiên, bên ngoài phòng vệ sinh, không thấy bóng dáng của người đàn ông và cô gái đáng ghét kia.

Tức, chết, mà!

Tức chết cũng vô dụng, Diệp Vi Vi chỉ biết diện mạo và tên để gọi của người đàn ông, thậm chí chẳng biết họ tên đầy đủ, cô đi quanh trong và ngoài rạp chiếu phim vài lần rồi ủ rũ cụp đuôi, giống như một con gà trống bị đánh bại.

Chẳng lẽ, cô thực sự không có sức hút ư?

Cô tự tin, mình so với La Tú Nhĩ bên cạnh anh thì cô xinh đẹp, có khí chất hơn, dáng người cũng không tệ.

Hơn nữa, trong tiềm thức của cô cảm thấy người đàn ông đó đáng lẽ phải là của mình, nên không đào góc tường của người khác, chỉ đang di chuyển bức tường của mình trở về đúng chỗ, đúng vậy, là tường nhà cô mà!

Thực tế là Diệp Vi Vi chạy tới hiến hôn, chạy tới động lòng, nhưng lại không nắm bắt được gì cả.

Ngay cả con mèo đen kỳ lạ kia, cô cũng không tìm được.

Ngay lúc cô tức giận, bất bình thì chuông điện thoại vang lên. Diệp Vi Vi nhìn thấy, là một dãy số xa lạ.

"Bây giờ cô đang ở đâu!"

Ngay khi được kết nối, giọng nói tức giận và lo lắng của một người đàn ông truyền đến từ phía đối diện, cô hơi sững sờ hỏi lại:

"Ai vậy?"

"Tôi, Chu Hàm Ngọc."

Chu Hàm Ngọc nói từng chữ một, anh ta cảm thấy tim mình đã trúng một mũi tên.

Mũi tên đó làm lòng tự trọng của anh ta tan vỡ, anh ta đối với phụ nữ không hề chủ động như vậy, trước kia anh ta luôn luôn được những người phụ nữ đó gọi cho mình, còn nếu được anh ta gọi, nhất định sẽ ngạc nhiên và vui mừng, thế mà Diệp Vi Vi lại hỏi anh ta là ai!

"Cô chạy đi đâu vậy? Đừng quên hôm nay cô vẫn còn cảnh diễn!"

Giọng điệu của Chu Hàm Ngọc lạnh đi, cho dù cô có nghĩ lạt mềm buộc chặt, thì anh ta cũng không cho cô mặt tốt!

Trên trán Diệp Vi Vi đổ mồ hôi lạnh, ha ha, hình như cô thực sự đã quên mất, cô đang quay phim được một nửa thì đi mất, cái này, cái này có tính là trốn việc không nhỉ?

Trai đẹp rất quan trọng, nhất kiến chung tình cũng khó quên, nhưng mà ném bát cơm thì sẽ không có cơm ăn.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi bị đau bụng nên đi mua ít thuốc, sẽ quay lại ngay!"

Diệp Vi Vi cúp máy, chạy vèo ra ngoài, cái bộ dạng vội vàng hoảng loạn ấy không khác gì con thỏ.

Còn về người đàn ông đó thì đợi đến khi cô có thời gian sẽ nói sau.

Chu Hàm Ngọc nghe trong điện thoại phát ra tiếng đô đô đô đô thì sắc mặt càng đen.

"Không phải cậu nói hôm nay Diệp Vi Vi không khỏe và bảo tôi chuyển cảnh ra sau sao?"

Đạo diễn Tề tình cờ đi ngang qua nên nghi ngờ hỏi.

"Cô ta rất khỏe!"

Chu Hàm Ngọc vỗ tay cái bộp.

Những nữ minh tinh luôn chú ý tới động tĩnh bên này càng ghen ghét hơn, giống như cảm nhận của Chu Hàm Ngọc, anh ta hiếm khi chủ động gọi điện cho cô gái nào, nên bảo sao người ta không ghen ghét.

....

Đôi mắt của Phong Sở Mạc rơi vào khoảng không, nơi đó, trong mắt anh có phản chiếu bóng lưng vội vã rời đi của một cô gái, anh không tự giác niết đầu ngón tay, như thể anh vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ đặc biệt giữa các đầu ngón tay.

Trong mắt hiện lên ý cười nhạt nhòa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

Anh đã gieo ấn ký, huống chi, thứ trong bụng Diệp Vi Vi, tương đồng với khí tức của anh, có cảm giác không thể cắt đứt được.

Bất kể cô nảy sinh hứng thú, chủ động trêu chọc anh là vì vẻ ngoài của anh, cũng giống như La Tú Nhi. Hay là giống như anh, có cảm giác gần gũi từ tận đáy lòng cũng chẳng sao.

Vì Diệp Vi Vi đã trêu chọc anh, anh cũng không định buông tay.

Sau khi tỉnh lại, anh cảm giác trong lòng trống rỗng, nó còn khó chịu hơn bất cứ cực hình nào, hơn cả ngọn lửa nóng khủng khiếp nhất, anh không muốn chịu đựng nữa.

"Mạc, tâm trạng anh tốt nhỉ?"

La Tú Nhi đột nhiên mở miệng hỏi.

Edit: Alissa
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 84: Ăn xong quỵt tiền? [2]

Cô ta vừa rửa sạch thứ dính trên người liền đi ra muốn tìm Diệp Vi Vi tính sổ, nhưng ở đó đã không còn bóng người, cô ta nghĩ đến việc sử dụng sức mạnh của Phong Sở Mạc để làm gì đó, nhưng nhìn cách anh nhìn mình lúc đó làm cô ta không nói.

Cô ta nhận ra Phong Sở Mạc không có thâm tình, mê luyến với mình như cô ta nghĩ, ngoại trừ ảo giác lúc mới bắt đầu, thì sau đó anh vẫn đối xử lạnh lùng với mình.

Mà bây giờ, dù người đàn ông không cười, vẫn cảm giác đang vui, hôm nay ở chung có khác biệt quá lớn, nên cô ta cảm nhận được.

Ánh mắt dò xét của La Tú Nhi làm ý cười dưới đáy mắt anh dần dần tan biến.

"Không có gì."

Có thật là không có gì không? Cô ta nắm chặt quyền, không khỏi nhớ đến người phụ nữ bổ nhào lên đùi anh, cô ta giả vờ thản nhiên hỏi: "Anh quen cô gái vừa rồi sao?"

Cô ta không khỏi hoài nghi.

"Tôi tưởng cô biết rõ ký ức của tôi hơn tôi."

Phong Sở Mạc nhìn La Tú Nhi đang thử mình trông thật buồn cười, anh cười một tiếng châm chọc, rút tay ra khỏi tay cô ta, xoay người liền bỏ đi.

"Anh, Phong Sở Mạc, sao anh dám có thái độ đó với em, anh cho rằng em..."

La Tú Nhi bị câu nói kia của anh làm cho kinh hãi, càng tức giận hơn trước hành vi của anh, trong mắt cô ta hiện lên một tia tàn nhẫn, cô ấn chiếc lục lạc trên cổ tay chính mình.

"A!"

La Tú Nhi hét lên đau đớn, cổ tay đau nhức dữ dội, cô ta ngước mắt lên, đối diện ánh mắt lạnh lùng của anh: "Mạc."

Khi giọng nói run rẩy đó cất lên, La Tú Nhi dường như thấy sát ý trong mắt người đàn ông.

"Tôi biết, cô là một người quan trọng với tôi, nhưng cho dù là người quan trọng, tôi cũng không thích bị người ta ra lệnh."

Nhiếp Hồn Linh đã phản phệ, Phong Sở Mạc dường như không có cảm giác gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta bằng đôi mắt đẹp, quỷ dị, đáng sợ.

"Em, em hiểu rồi, Mạc, anh phải nhớ kỹ, em mới là người mà anh thích, em mới là người quan trọng của anh."

Cô ta một mặt sợ hãi, nhưng mặt khác lại say mê khí thế của người đàn ông ở khoảnh khắc đó, nên đã nhượng bộ.

Ánh mắt của anh liếc nhìn qua Nhiếp Hồn Linh trên cổ tay cô ta, nụ cười trên môi càng trở nên lạnh lùng hơn: "Tôi thích phụ nữ nghe lời."

Tôi không thích bị ra lệnh, chỉ vì, cô chưa đủ quan trọng!

"Mạc, anh có thể hôn em không?"

Trên mặt La Tú Nhi có hơi thẹn thùng, nhìn thấy ở phía trước có một đôi nam nữ hôn nhau rất tình, cô ta đưa tay muốn nắm lấy tay anh. Nhưng bị anh né.

Vẻ thẹn thùng trên mặt La Tú Nhi đột nhiên chuyển sang vẻ âm trầm: "Mạc, chẳng lẽ anh đã quên chúng ta là người yêu thân mật nhất sao? Giữa những người yêu nhau, nhất định phải có hành động thân mật."

Phong Sở Mạc nghiêng nghiêng đầu, sau đó, làm trò trước mặt La Tú Nhi, thân hình anh ta hóa hư không, biến thành một tầng ảo ảnh: "Tôi là quỷ, người quỷ không chung đường."

Nếu như Diệp Vi Vi, người chưa từng bị mất trí nhớ nghe được câu này thì chắc chắn sẽ cười lăn cười bò ra đất.

Xung quanh có người dụi mắt, một người sống sờ sờ mà đảo mắt đã không thấy đâu, nếu là người thì thấy tất nhiên kinh hãi, nếu giờ không phải là ban ngày, thì e là đã hét lên có quỷ, nhưng dù là thế thì chỉ nhận được ánh mắt kỳ lạ của La Tú Nhi. Đọc sớm nhất tại dembuon

"Anh, sao anh làm thế trên đường lớn, ngộ nhỡ bị người nhìn thấy thì sao?"

La Tú Nhi túm lấy cổ tay anh, lúc này đây, Phong Sở Mạc không cần phải né tránh, vì bàn tay của cô ta trực tiếp xuyên qua cổ tay anh.

"Ông nội của cô thật sự có năng lực, tôi nghĩ ông ta hẳn là có năng lực giải quyết vấn đề nhỏ này."

Lời nói của Phong Sở Mạc làm sắc mặt cô ta khó coi, tất nhiên, là vì cô ta đã tức giận. Linh hồn của anh lại bị Nhiếp Hồn Linh nung cháy một phen.

Nhưng trên môi Phong Sở Mạc chỉ hiện lên một nụ cười lạnh lùng, không hề có ý tứ cúi đầu, Nhiếp Hồn Linh lúc này đang ở trên người La Tú Nhi. Còn linh hồn anh tạm thời bị Nhiếp Hồn Linh cấm chế, không thể rời khỏi đối phương quá 20 mét, nếu không, anh đã biến mất từ lâu, có điều, cũng không lâu nữa thôi anh sẽ thoát.

Anh nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của cô ta ở trước mặt, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

"Ông nội cô, ông ta không hề thích tôi, cô nói sẽ giúp tôi, nhưng ông ta lại không giúp tôi!"

La Tú Nhi về nhà, liền thu Phong Sở Mạc vào Nhiếp Hồn Linh. Sau đó đi tìm ông La để lên án.

Trong Nhiếp Hồn Linh yên lặng, thời gian cũng ngừng trôi, tuy nhiên, có một cảm giác rõ ràng là trong một khoảng không đen tối khi không gian và thời gian đọng lại, Phong Sở Mạc nhắm mắt lại, trong nháy mắt tiến vào đó, trong đầu anh liền nghĩ đến cảnh cô gái hôn môi mình nồng nhiệt, thế là sự cô đơn và sự yên tĩnh ấy cũng không còn khó chịu đến thế.

Edit: Alissa
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 85: Bằng mọi giá, anh sẽ đi tìm em! [1]

[hide]"Ông có thể thay đổi ký ức của cậu ta, thay đổi cảm giác nhất thời, nhưng không thể khống chế vĩnh viễn, Tú Nhi, trong hoàn cảnh như vậy. Mà cậu ta không hề động lòng với cháu, hay là nhân lúc cháu chưa rơi vào quá sâu thì hãy buông tay đi."

Ông La cau mày, đây là điều ông ta lo lắng nhất, dù có muôn vàn thủ đoạn, cháu gái mình có thể dựa vào đó có được nhưng không thể có được vĩnh viễn, bây giờ, chỉ mới qua một thời gian ngắn mà Phong Sở Mạc đã không lún sâu, điều đó có nghĩa là La Tú Nhi trong mắt Phong Sở Mạc không có địa vị.

Chiếc lục lạc trên cổ tay vang lên, cô ta nắm chặt nắm tay: "Không thể, ông nội, ông nhất định phải giúp cháu, cháu muốn anh ấy thần hồn điên đảo với cháu, thích cháu, yêu cháu, không phải cái tên Vi Vi kia, cháu muốn anh ấy chỉ thích mình cháu thôi!"

La Tú Nhi đúng là đã nghĩ thông suốt, chỉ là nghĩ theo một cách khác.

"Lần này đừng thay đổi ký ức, hãy xóa sạch ký ức của anh ấy, nếu anh ấy không thể coi cháu là Vi Vi kia, vậy thì hãy để Vi Vi đó hoàn toàn biến mất!"

Sắc mặt La Tú Nhi méo mó đi, trong mắt tràn ngập chấp niệm, ông La giật mình, vội lấy ra một lá bùa dán lên, thân cô ta liền run rẩy, biểu cảm trên mặt liền biến hóa, qua rất lâu mới thở ra một hơi.

"Ông nội, ông giúp cháu với."

Sau khi thanh tỉnh vẫn nói câu nói đó, này như là bị tẩu hỏa nhập ma, trong khoảnh khắc đó, ông La gần như muốn lấy Nhiếp Hồn Linh có chứa Phong Sở Mạc bên trong và đập nát.

"Sẽ mất một khoảng thời gian, không thể tác động lần hai lên ký ức trong thời gian ngắn, vì làm như thế sẽ làm thần trí cậu ta bị thương dẫn tới thành kẻ điên."

La Tú Nhi suy nghĩ một lúc, vẫn miễn cưỡng gật gật đầu, cô ta thực sự xúc động muốn ông La lập tức thi triển, cho dù biến thành kẻ điên thì cũng không sao, chỉ cần người đầu tiên anh nhìn, người duy nhất trong lòng anh là La Tú Nhi cô là được.

Miễn là khuôn mặt đó vẫn còn đó.

Nhưng cuối cùng La Tú Nhi không nói những lời này ra khỏi miệng.

Phong Sở Mạc thu tay lại từ cuốn sách vải có phần bị rách rưới, trong hai ngày liên tiếp này, anh đã cố tình khiêu khích cô ta cho nên hồn không ngừng bị lửa thiêu đốt, có điều anh ta cũng đã đạt được một số tiến bộ, ít ra, anh ta đã dung hợp hơn với Nhiếp Hồn Linh, không chỉ bị nó giam cầm mà chính anh còn nắm giữ được một phần của nó. Đọc sớm nhất tại dembuon

Lúc La Tú Nhi đang ngủ, anh có thể thoát ra khỏi trạng thái đình chỉ của Nhiếp Hồn Linh trong chốc lát, dù là một lúc cũng đủ, là đủ để thấy đồ vật trong biệt thự này mà ông La đang nghiên cứu hằng ngày.

Khi thấy thì năm ngón tay của anh từ từ di chuyển về phía lòng bàn tay mà không phát ra âm thanh gì, trong lúc đó, sắc mặt của anh đã gần như dữ tợn hơn.

La Tú Nhi, lão già La, đúng là một đôi ông cháu!

-

Lạ Tú Nhi nghe dưới lầu có tiếng nói nên hỏi: "Bác Hồ, ai tới đấy?"

Trong lúc cầm chiếc khăn do quản gia Hồ đưa tới lau mặt cho tỉnh táo, vừa sờ chiếc lục lạc trên cổ tay, may là nó vẫn còn đó, trên mặt cô ta liền tươi cười.

"Là thiếu gia và cậu Dương Phiên"

Người được gọi thiếu gia chính là Sở Phương Nguyên, thế là nụ cười trên mặt La Tú Nhi liền biến mất không còn bóng dáng, rồi cô ta cau mày, lộ ra vẻ chán ghét: "Anh ta đến đây làm gì!"

"Cô chủ, dù gì Sở thiếu gia cũng lớn lên ở nhà họ La, cũng nên tới thăm ông!"

Quản gia Hồ lắc đầu, không đồng tình với thái độ chán ghét không che giấu được của La Tú Nhi đối với Sở Phương Nguyên.

"Tóm lại, tôi ghét nhìn thấy anh ta!"

"Mạc, hôm nay chúng ta ra công viên hẹn hò nhé, em đã nói với bạn, họ chắc chắn sẽ hâm mộ vì em tìm được bạn trai đẹp trai như anh."

Thân hình của Phong Sở Mạc chui ra từ lục lạc, từ lờ mờ đến rõ ràng.

"Tú Nhi."

Dương Phiên vừa thấy La Tú Nhi thì ánh mắt liền sáng lên, trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nụ cười, ngay sau đó, anh ta nhìn thấy Phong Sở Mạc đi theo bên cô ta: "Anh này là ai!"

Dương Phiên kêu lên một tiếng, không khỏi đứng dậy, ánh mắt cảnh giác với tình địch, người cùng La Tú Nhi xuống lầu có khuôn mặt tuấn tú, phong thái lịch lãm nhẹ nhàng như một quý tộc, anh ta không biết La Tú Nhi quen từ khi nào!

"Anh Dương, đây là bạn trai của em, Mạc, đây là Dương Phiên, anh Dương hay chăm sóc em đó."

Còn về phần Sở Phương Nguyên, La Tú Nhi không hề liếc mắt.

"Chào anh."

Hai người đã từng gặp nhau một lần nhưng khi đó trên mặt Phong Sở Mạc đầy vết bẩn, toàn thân bị hắc khí ăn mòn, trông giống quỷ lệ dữ tợn, làm gì giống bây giờ một người tựa ngọc thụ lâm phong.

Dương Phiên duỗi tay ra, Phong Sở Mạc liền nắm lấy.

Dương Phiên dùng lực, bàn tay của Phong Sở Mạc mịn màng và trắng hơn rất nhiều so với bàn tay thô ráp do thường dùng súng của anh ta, xương ngón tay cũng rõ ràng, nhỏ dài thon thả, tuy nhiên, khi họ thực sự nắm tay nhau, Dương Phiên mới phát hiện ra, tay anh không chỉ đẹp mà còn rất khỏe.

Mặt anh ta đỏ lên, trái ngược với vẻ điềm tĩnh của Phong Sở Mạc.

"Dương Phiên."

Sở Phương Nguyên ngồi bên cạnh không nói gì, cuối cùng cũng đứng dậy, dùng tay tách tay hai người đó ra.

"Hôm nay chúng ta tới đây để thăm ông La."

Sở Phương Nguyên mở mắt, đảo qua trên người anh, anh ta tất nhiên biết Phong Sở Mạc, thậm chí giấy tờ tùy thân kia cũng do anh ta làm cho, chỉ là không biết tại sao anh lại xuất hiện trong nhà họ La, có điều, cũng không hỏi ra.

Edit: Alissa

Cập nhật 28.1. 24 tại Việt Nam Overnight.[/hide]
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 85: Bằng mọi giá, anh sẽ đi tìm em! [2]

"Gọi ông La cái gì? Tiểu Nguyên à, cháu lớn lên bên cạnh ông, đừng gọi thế, gọi ông nội giống Tú Nhi là được."

"Hiện tại cháu vẫn còn trong thể chế, gọi như vậy quen hơn."

Sở Phương Nguyên híp mắt cười, anh ta chưa từng quên chuyện năm đó, chưa từng.

Khi Dương Phiên ra khỏi trang viên, biểu cảm của Dương Phiên cực kỳ khó coi: "Sở đội trưởng, tôi đi trước."

Sở Phương Nguyên híp mắt, chỗ sâu trong đáy mắt có vẻ như đang xem kịch hay: "Được, nhớ sớm về đơn vị, hai ngày này tên ăn hồn dường như lại xuất hiện, buổi tối chúng ta cần phân tổ đi tuần tra."

"Ừm"

Hướng mà Dương Phiên đi rõ ràng là hướng tới công viên giải trí, à mà, La Tú Nhi vừa rồi khoe rằng muốn đi công viên giải trí với Phong Sở Mạc, anh ta sờ sờ cằm, không biết có nên đi xem không, vì nhớ rõ lúc trước Phong Sở Mạc quan tâm đến người phụ nữ kia lắm, còn vì người đó, dù tổn thất âm khí thân thể cũng ráng ngưng kết ra cho anh ta, còn La Tú Nhi thì xem người ta như người đàn ông của mình, thật là, hài hước.

La Tú Nhi đưa Phong Sở Mạc ra công viên giải trí, khi nhìn thấy vài người bạn nam nữ đang đợi ở đó, cô ta hào khởi vẫy tay.

Trong lúc nhất thời, đã thu hút không ít ánh mắt, đương nhiên, nhưng ánh mắt bị tiếng kêu của La Tú Nhi thu hút càng nhiều, sau đó ánh mắt dời lên người Phong Sở Mạc, sự yên tĩnh giống như dòng suối trong vắt lưu động giữa thế gian phồn hoa, sôi nổi ồn ào làm động tâm, rồi chìm xuống.

"Tú Nhi, ai vậy? Giới thiệu chút đi."

Một vài người bạn của La Tú Nhi tò mò hỏi, ánh mắt nhìn Phong Sở Mạc có mờ ám, có kinh diễm, cũng có cực kỳ hâm mộ, vì không có người nào trong nhóm này xuất sắc hơn anh.

Ánh mắt La Tú Nhi cong cong lên: "Đây là bạn trai tôi, đẹp trai ha."

Phong Sở Mạc đúng là rất đẹp trai, chỉ là, sau khi chơi một vòng công viên giải trí, khuôn mặt của La Tú Nhi không được tốt lắm, những người bạn đó đã không hoàn toàn ghen tị với cô ta nữa.

"Tú Nhi, bạn trai của cô, cao lãnh quá."

(*)lạnh lùng

Cao lãnh vẫn dễ nghe, kỳ thực chính là lãnh đạm, thờ ơ tự tạo thành một thế giới riêng mình, anh đối xử với La Tú Nhi giống như đối với người xa lạ, không có ý tứ thân mật, chăm sóc.

Đừng nói là tiếp xúc thân thể với La Tú Nhi, không tiếp xúc thì thôi mà còn không thèm nhìn cô ta cái nào.

Đây mà là bạn trai sao? Nói thật là chẳng bằng người dưng nữa.

Người dưng thấy mặt La Tú Nhi thanh tú và đáng yêu thì sẽ nhìn thêm hai lần.

"Ha ha, tính tình của anh ấy chính là như vậy, là không dám thể hiện ra ngoài, còn khi chỉ có hai bọn tôi, anh ấy sẽ rất nhiệt tình."

Lời giải thích của La Tú Nhi thật khô cằn.

..........

Chuyến đi công viên giải trí này không những không vui, mà thậm chí còn mất hứng trở về!

Sau khi chia tay với mấy người bạn, La Tú Nhi nhìn chăm chú vào Phong Sở Mạc thờ ơ: "Anh được lắm!"

Cô ta tính nói mình là người anh yêu nhất, cuối cùng vẫn không nói ra được, vì thái độ của Phong Sở Mạc thế này dù cô ta có nói cũng chỉ là tự rước nhục vào thân, nên để lại ba chữ rồi bỏ đi, nhưng thầm quyết định là quay về sẽ bảo ông nội xóa hết ký ức của Phong Sở Mạc.

Cô ta muốn ngay bây giờ làm cho Phong Sở Mạc quên những thứ không nên tồn tại!

....

Phong Sở Mạc đứng tại chỗ qua một lúc mới từ từ đi theo.

Nơi anh rời đi để lại một đám âm khí thuần khiết, ở bốn phía xung quanh, hắc khí bị âm khí hút từ từ tụ lại, sau đó, âm khí bị nuốt chửng, hắc khí từ từ hóa hình, một bãi máu chậm rãi nhúc nhích, rồi lại không tiếng động đi theo nam nữ trước mắt, nói đúng hơn chỉ có người phụ nữ kia là không hề hay biết.

Bãi máu giống như một bãi bùn lầy, không nhìn ra là hình dạng gì, chỉ có một con mắt rất to ở giữa, đang nhìn chằm chằm vào La Tú Nhi, mặc dù trên người cô ta không có linh lực trời sinh, nhưng, bởi vì cô ta thường ở chung với ông La, cho nên trên người cô ta sớm đã tràn đầy linh lực rồi.

Đối với dị loại, đây chính là một miếng mỡ béo bở, một miếng mỡ to không có sức phản kích.

Trong không gian mơ mồ nghe thấy có tiếng nuốt nước miếng.

Một tiếng đinh linh linh vang lên, là tiếng lục lạc, rồi trong nửa giây tiếp theo, âm thanh ấy đột nhiên im bặt.

Bên môi Phong Sở Mạc mang theo một nụ cười nhạt, linh hồn anh đang bị đốt cháy, ngọn lửa đã chuyển từ màu lam sang tím, trên trán anh cũng đổ mồ hôi lạnh, cơ thể mông lung, nhưng vẫn duỗi thẳng lưng, không để La Tú Nhi ở bên cạnh đang tức giận nhận ra.

Nhiếp Hồn Linh là một vật rất bá đạo, Nhiếp Hồn Linh được kích hoạt không thể chịu đựng được những pháp khí đó, chỉ cần áp chế nó thì có thể giải quyết được hết.

Diệp Vi Vi, Vi Vi, anh thầm niệm cái tên này trong lòng, như thể nỗi đau kia phảng phất không còn khó chịu đến mức đó, anh muốn tự do, anh muốn gặp Vi Vi, anh đã hứa sẽ đến tìm cô, cho nên, anh không thể chết !

Ngọn lửa màu tím đột nhiên bùng cháy, khuôn mặt của Phong Sở Mạc có chút mơ hồ, còn bãi máu kia cũng trừng to đôi mắt, rồi nó rít lên một tiếng và lao về phía sau La Tú Nhi.

"A, đây là cái gì!"

"Có quái vật!"

Thứ hóa thành thực thể đã bị người qua đường bắt gặp, sau đó, là tiếng hô hoán hoảng loạn.

Bãi máu bị tiếng kinh hô dọa sợ nên dừng lại một lúc, rồi ngay sau đó, nhưng linh khí trên người La Tú Nhi có sức hấp dẫn lớn hơn hết thảy, thế là nó đột nhiên lao về phía trước, dưới đôi mắt to, giữa bãi máu không rõ hình dạng, đột nhiên mở ra một cái miệng rộng đầy máu..

"A! Mạc, cứu em!"

La Tú Nhi nghe thấy tiếng kinh hô phía sau, vừa quay đầu lại đã đối diện với một cái bồn máu to, cô ta sợ liền hét chói tai, theo bản năng muốn kéo Phong Sở Mạc qua.

Ngọn lửa rực lửa màu tím chuyển sang màu trắng, Phong Sở Mạc yên lặng lùi ra sau một bước, anh không biết lần này mình có thể sống sót hay không, anh chỉ chạm vào một số điểm mạch của Nhiếp Hồn Linh, có lẽ hữu dụng, cũng có lẽ vô dụng, nhưng, La Tú Nhi cần phải chết!

Anh ghét bị người khác điều khiển, anh muốn lưu giữ những ký ức liên quan đến Vi Vi, anh muốn nhớ rõ, ngày hôm đó, cô cuồng nhiệt hôn lên môi anh thế nào.

Anh bảo Vi Vi đợi anh, cho nên, anh nhất định sẽ đi tìm cô, anh không muốn quên cô!

Có tiếng súng nổ, máu thịt kia văng tứ tung!

Là Dương Phiên, sắc mặt anh ta lạnh, trên quảng trường trong tiếng la hét hoảng loạn của mọi người thì tiếng súng liên tục vang lên.

"Tú Nhi, em thế nào rồi?"

Trên vai La Tú Nhi bị táp thành một mảng máu thịt bầy nhầy, sắc mặt thì tái nhợt, vẻ mặt hốt hoảng.

"Mạc, Mạc đâu!"

Phong Sở Mạc đã biến mất, đồng thời chiếc lục lạc trên cổ tay cô ta cũng biến mất.

Miêu Linh cắn lục lạc trong miệng, người nhoáng lên, nhanh chóng chạy về hướng ngược lại với La Tú Nhi và Dương Phiên.

May là nó vẫn luôn đi theo đại ca, nó cảm nhận được hơi thở của sếp mình ngày càng yếu, và rồi nó nhớ tới Diệp Vi Vi, trên người cô có sức mạnh cường đại nhất định có thể cứu sếp.

Edit: Alissa
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 85: Bằng mọi giá, anh sẽ đi tìm em! [3]

Quá trình quay phim của Diệp Vi Vi tại phim trường diễn ra suôn sẻ, tuy rằng sau đó cũng thường thường bị kêu cắt mấy lần, cũng không vào trạng thái ngay như lần đầu tiên, bởi vì cô không phải người có thiên phú gì nhưng lại nỗ lực và chịu học hỏi, nên từ từ cũng thành công.

Ngoại trừ việc Chu Hàm Ngọc thường thường chỉ điểm và làm những hành động gây hiểu lầm, chọc mấy nữ nghệ sĩ ở đoàn làm phim thỉnh thoảng tìm cô gây rắc rối thì mặt khác đều ổn.

Ít nhất cô thực sự cảm thấy kỹ thuật diễn của mình đã tiến bộ hơn không ít, cảm thấy việc tham gia đoàn phim rất hữu ích, Trịnh Phạm thậm chí còn ngỏ lời về việc ký hợp đồng làm người đại diện cho cô sau khi quay xong bộ phim này.

Cô bị người đại diện trước đuổi trong cơn tức giận, thì sau đó thiệt tình cũng rất muốn tìm một người đại diện tốt, đáng tiếc người đại diện cô cho là tốt lại coi thường cô, khi Trịnh Phạm đến gặp cô, cô ra vẻ rụt rè, đồng ý nói chuyện sau khi bộ phim này được quay xong.

Đây cơ bản là một thỏa thuận, sau đó phải xem Diệp Vi Vi có thể lợi dụng bộ phim này để xây dựng địa vị và danh tiếng hay không.

Có rất nhiều nghệ sĩ có thiên phú có điều kiện, thế nên nếu Diệp Vi Vi không có vai diễn đầy triển vọng trong bộ phim này, thì Trịnh Phạm cũng sẽ không coi trọng cô, về điểm này, trong lòng hai người đều rõ cả.

Họ cứ bận rộn bận rộn, chớp mắt đã trôi qua mười ngày, Diệp Vi Vi bận rộn như vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Phong Sở Mạc, cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, có điều, cái gọi là ngẫu nhiên nhớ tới của cô lại tốn thời gian, như là lúc cô đi đến bên ngoài rạp chiếu phim, nơi gặp người đàn ông đó, thì dù có bận rộn đến đâu, cô cũng dành chút thời gian để đi xung quanh.

Cái tên chết tiệt đó nói sẽ đi tìm cô, thế mà không hề xuất hiện, Diệp Vi Vi cảm thấy chính mình vừa yêu đã biết thất tình, cho nên cô cứ vùi đầu vào sự nghiệp. Cô nhớ không nhầm cổ nhân có câu thế này: Tình trường thất, sự nghiệp khởi.

Cô bây giờ được coi là thất tình, nên phải đảm bảo đường sự nghiệp thành công, bằng không sẽ mất trắng, ít ra cô đã nghĩ như vậy thật, thế nên mỗi ngày cô càng biến mình thành con lật đật, điều đó làm cho Chu Hàm Ngọc đôi khi thấy hổ thẹn vì làm phiền cô.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Vi Vi tránh né mình, Chu Hàm Ngọc chính là nhịn không được đem lửa muốn đi trêu chọc Diệp Vi Vi.

Hôm nay Diệp Vi Vi tới giải trí Phi Tường để bổ sung một số vấn đề trong hợp đồng, có rất nhiều thủ tục cần làm nên lúc rời đi vừa hay vào giờ tan sở.

"Nhường một chút"

Diệp Vi Vi đang đợi thang máy thì một giọng nam quen thuộc từ tính vang bên tai, giống như tiếng đàn cello, là âm thanh này thường được người ta coi là có thể làm lỗ tai con gái mang thai, đáng tiếc, Diệp Vi Vi nghe thấy không phải lỗ tai mang thai mà thành lỗ tai chịu tội.

Cô bước sang một bên để nhường.

"Nhường chút nữa đi."

Diệp Vi Vi khẽ nhíu mày, lại nhường, hành động mấy ngày nay của Chu Hàm Ngọc khiến cô cuối cùng cũng xác nhận được kẻ ác làm cô vật lộn mấy lần trong bể bơi không phải là ảo giác, lần đó cô chống trả cũng chính là liều mạng đánh mất chén cơm, mà chuyện đó chắc chỉ dám làm một lần, chưa chắc sẽ có lần hai, nhất là hiện tại Diệp Vi Vi đã ở trong đoàn phim lâu, cũng quý trọng chén cơm của mình, đặc biệt là cơ hội này.

Nếu cô không thể trêu vào thì cô chọn trốn.

"Thêm chút nữa."

Diệp Vi Vi siết chặt nắm tay, cắn răng, dứt khoát đi.

Một bàn tay liền chắn trước mặt cô: "Nơi này chỉ có một thang máy thôi."

"Tôi đi thang bộ!"

Diệp Vi Vi cắn răng, gằn từng chữ một, có con dao cứ để trên đầu mình thì khó chịu thật.

"Vừa hay tôi cũng cần chăm tập thể dục, nhường chút, tôi cũng đi thang bộ."

"Đây là tầng mười chín đó, anh chắc chưa?"

Diệp Vi Vi quay đầu lại, mỉm cười, lộ ra một cái đồng tiền bên má.

"... Tôi chắc."

Chu Hàm Ngọc dừng một lát và nói như thế.

"Vậy mời anh đi trước."

Diệp Vi Vi bước sang một bên nhường đường, cách cầu thang một mét, đủ để Chu Hàm Ngọc lăn xuống.

Chu Hàm Ngọc kinh ngạc nhìn Diệp Vi Vi từ trên xuống dưới, hai ngày nay anh ta trêu chọc Diệp Vi Vi nhưng cô lại không tức giận, anh ta ngứa ngáy và hoảng, hôm nay cũng hạ quyết tâm dùng hết sức lực để chọc tức Diệp Vi Vi, nhưng sao hôm nay cô gái này thu mình quá.

"Xin mời, anh Chu."

Diệp Vi Vi vẫn cười.

"Thật ra tôi rất thích cô gọi tôi là Chu Chu, như vậy sẽ gần gũi hơn."

Tuy rằng không nhìn thấy Diệp Vi Vi tức giận đến biến sắc, nhưng làm cô đầu hàng cũng thấy không tệ, Chu Hàm Ngọc bỏ lại lời này, rồi quay người và bước xuống cầu thang.

"Diệp Vi Vi, cô đi đâu vậy?"

Theo một tiếng "ting", thang máy mở ra.

Chu Hàm Ngọc kinh ngạc nhìn Diệp Vi Vi nhảy vào thang máy với tốc độ lao 100m, đợi đến khi anh ta phản ứng và đuổi theo thì thấy hai cửa thang máy đã khép lại trước mặt mình và Chu Hàm Ngọc còn thấy Diệp Vi Vi cười, nụ cười cực kỳ tươi, nụ cười ấy trên khuôn mặt vốn có chút gầy gò trông có sức sống hơn hẳn.

Chu Hàm Ngọc ấn cửa thang máy đã đóng chặt, nhìn tầng chỉ định từ từ đi xuống, lẽ ra anh ta phải tức giận, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Diệp Vi Vi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô."

Edit: Alissa
Cập nhật 31.1.24 tại dembuon
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 86: Diệp Vi Vi bá đạo? (1)

Diệp Vi Vi cúi đầu, nhìn thứ có hắc khí bao quanh: "Mèo, Mèo con?"

Gọi thế này không dễ nghe bằng Tiểu Hắc, Miêu Linh bất đắc dĩ, rồi nó dùng móng vuốt khảy lục lạc trên mặt đấy để nó lăn về chân Diệp Vi Vi.

Ánh mắt Diệp Vi Vi chuyển từ trên người con mèo sang chiếc lục lạc, thoạt nhìn trông nó như là một chiếc lục lạc nho nhỏ cổ xưa, sâu trong đáy mắt Diệp Vi Vi có cái gì đó lóe lóe lên, trong lòng tự giác đề phòng nên cô xê dịch chân về sau, động tác tránh né quá rõ ràng, làm Miêu Linh lại nôn nóng, đang muốn thò móng vuốt đưa về phía đó thì lục lạc lại tự lăn dù không có gió, lục lạc lăn xuống bên chân Diệp Vi Vi, sau đó, khi cô còn chưa kịp lại tránh né thì vang lên một tiếng leng keng.

Trong đầu Diệp Vi Vi đột nhiên bị chấn động, dù đáy lòng vẫn còn đề phòng, nhưng đôi mắt cô không rời khỏi lục lạc.

Cái chân muốn né cũng khựng lại: "Đây là, tặng cho chị sao?"

Diệp Vi Vi nhìn, như nhìn sâu vào trong linh hồn mèo đen.

Miêu Linh gật đầu lia lịa, kêu to meo meo, lại dùng móng vuốt khảy khảy lục lạc bên chân Diệp Vi Vi để vật đụng vào giày cô.

Khí tức lạnh căm căm từ mũi chân truyền đi.

Trái tim cô bỗng nhiên nhảy lên, khí tức lạnh băng đó thật quen thuộc, cô cảm thấy vị trí trái tim trống trãi lâu nay chợt được lấp đầy.

"Món quà này, chị rất thích. "

Diệp Vi Vi nói với Miêu Linh, khom lưng, ngón tay dừng trên lục lạc.

Diệp Vi Vi vuốt lục lạc sau đó nắm chặt lấy, cảm giác lạnh như băng ấy lại làm cô vô thức cười.

Khi cô ngước mắt lên thì không thấy bóng dáng của Miêu Linh đâu.

Diệp Vi Vi cũng đã quen Miêu Linh xuất quỷ nhập thần, không còn quá bất ngờ như lần đầu, có điều, khi thấy lục lạc lăn lộn trong bàn tay, cô nghĩ là Miêu Linh đã tặng cho mình món quà mà mình thích thì mình cũng phải đáp lễ.

"Sàn sạt."

"Sàn sạt."

Diệp Vi Vi chợt nghe trên đỉnh đầu có âm thanh kỳ quái, gió lạnh thổi qua, có một tiếng tí tách rơi và cô nhìn thấy trên ngón chân của mình có máu.

Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy một mảnh da người phẳng lì, còn có máu thịt bầy nhầy, nó ở trên đỉnh đầu đang cố vói vào nửa người, cái mặt kia bẹp, còn nhếch miệng cười với cô, làm cô tái mặt, môi run run.

Má ơi, đây là thứ gì vậy?

"Cho tôi."

"Cho tôi..."

Âm thanh mơ hồ không ngừng vang lên, máu loãng nhỏ giọt tí tách xuống làm chân Diệp Vi Vi ướt đẫm.

Cô muốn hét lên, nhưng cảm thấy chỗ cổ họng bị cái gì đó chặn lại. Diệp Vi Vi cảm thấy kinh hoàng, nhưng lại cảm giác lúc trước mình từng gặp cảnh tương tự.

"Ngươi muốn cái gì, nói đi."

Diệp Vi Vi nói dứt khoát nhưng giọng vẫn run rẩy, muốn cái gì thì cứ nói, chỉ cần không muốn mạng thì được, may là thứ quỷ này còn biết giao tiếp, có thể trao đổi, thế là tốt, là tốt.

"Cái đó, cái đó."

Da người từ từ chuyển động, cái đầu rơi vào tay Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi nhìn theo ánh mắt của con quỷ đến tay mình, thứ nó cần là lục lạc mà Miêu Linh đưa.

"Cái đó..."

Máu chảy ra tí tách từ khóe miệng của con quỷ. Đó rõ ràng là nước miếng thèm nhỏ dãi mà, đáy lòng Diệp Vi Vi cuồn cuộn tức giận, nỗi sợ gì đó bị cô ném đến vương quốc Java: "Mơ à!"

"Á"

Thứ đó bị Diệp Vi Vi chọc tức nên thét lên, theo tiếng rít gào là nửa miếng da đẫm máu vốn dĩ ở bên ngoài thang máy liền chui vào hết, khuôn mặt đó há ra cái miệng rộng đầy răng nhọn đều đặn và sáng bóng, nhìn như thể nó có thể cắn đứt bất cứ đồ vật gì.

Diệp Vi Vi nhặt lên cây lau sàn trong thang máy hướng về phía thứ đó và múa may qua lại, đầu tiên quét trúng thân mình của thứ đó làm nó thét lên thê lương, máu đổ xuống giống như mưa máu, đầu và mặt của cô bị dính máu, con quỷ bay sang một bên đau đớn vặn vẹo.

Giết ngươi khi ngươi đang ốm, Diệp Vi Vi cắn chặt răng nghĩ thế, không quan tâm cầm cây lau nhà lại hung hăng múa may, chỉ là lúc này con quỷ cũng học được tinh quái, nó tiếp nhận chính diện cây lau nhà đang múa may uy phong, sau đó, đó là một tiếng răng rắc, cây lau nhà bị hàm răng kia cắn đứt thành hai đoạn.

"Cho tôi!"

Tiếng kêu chấn động, sắc nhọn làm màng nhĩ của Diệp Vi Vi đau nhức, hai tai đã chảy ra máu, còn năm ngón tay cũng nhũn ra, cây lau nhà đã đứt gãy rơi xuống sàn một tiếng bịch, chỉ là, cái tay nắm lục lạc vốn dĩ hơi thả lỏng lại chợt nắm chặt, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngón tay răng rắc.

"Cút ngay!"

Bộ dáng của Diệp Vi Vi không thỏa hiệp chút nào, vì thế đã hoàn toàn chọc giận thứ đó, mảnh da người mở mồm lớn như bồn máu, đột nhiên lao tới tay Diệp Vi Vi, là tay có cầm lục lạc. Đọc truyện sớm nhất tại dembuon

Vì trong thang máy nên cô không có đường lui cũng không có vũ khí thích hợp, thậm chí không có ai có thể giúp, Diệp Vi Vi rơi vào thế không thể chạy, nên trong nháy mắt đó, Diệp Vi Vi đã quên mất sợ hãi, quên mất hoảng loạn, quên mất cảm giác quen thuộc, cô quay lưng lại, nắm chặt lục lạc trong tay.

Nếu không có vũ khí, vậy thì, dùng thân mình làm lá chắn vậy.

Còn lục lạc này, không thể bị cướp.

Diệp Vi Vi ngửi thấy mùi tanh hôi, tử vong đang uy hiếp trên đỉnh đầu, lục lạc kêu lên leng keng, Phong Sở Mạc muốn thoát ra, nhưng linh hồn bị thương quá nặng, nếu không phải bị lục lạc giam cầm, hồn phách của anh sớm đã tiêu tán, theo động tác giãy thì cơn đau do bị bỏng càng dữ dội hơn, đôi mắt Phong Sở Mạc có màu máu, rồi với một tiếng gầm nhẹ, huyết ảnh thoát ra, bao trùm ở sau lưng Diệp Vi Vi, một khắc kia, anh không suy xét liệu chính mình còn sống được nữa không, chỉ biết dùng mảnh linh hồn yếu ớt đỏ như máu này làm điều cuối cùng mình phải làm.

"Hự."

Phía sau lưng Phong Sở Mạc bị răng sắc nhọn trực tiếp xuyên qua, xé rách, nhưng anh lại tươi cười, bởi vì lòng ngực ôm được người ấm áp, nếu cái chết đang đợi anh mà không tới thì tốt biết bao. Khí tức lạnh căm căm quen thuộc bao phủ toàn thân Diệp Vi Vi và giọng nói vang lên tai: "Anh nói rồi, anh sẽ tìm em."

Diệp Vi Vi mờ mịt, một giây tiếp theo liền chấn động.

"Đừng mà..."

"Nhắm mắt lại."

Một bàn tay che lên mắt Diệp Vi Vi, giống hệt như lần trước khi chia tay người đàn ông này.

"ĐỪNG!"

Edit: Alissa
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 86: Diệp Vi Vi bá đạo? (2)

Đừng chết, người đó không được chết, cô không muốn lại đánh mất anh, Diệp Vi Vi hét lên, sức mạnh cường đại từ đáy lòng sinh ra chấp niệm phá phong ấn mà ra, mãnh liệt hơn bất kỳ lần bùng nổ nào, cực kỳ mạnh.

Trong lúc anh ngạc nhiên, từng luồng ánh sáng trắng đã phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ánh sáng trắng mang hơi thở ôn hòa, ấm áp như ánh nắng mặt trời làm người ta mơ màng ngủ say.

Tấm da người đang cắn xé đầu vai, gào rống, vặn vẹo, nhưng khi chạm phải ánh sáng trắng đó lại giống như tuyết gặp nắng chói chang của mùa xuân, nhanh chóng tan chảy, rồi biến mất hoàn toàn, không còn để lại vết tích nào trên nhân gian.

"Phốc.", ông La phun ra một ngụm máu tươi, ngã người sang một bên.

"La tiên sinh!"

Dương Phiên đỡ ông La, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, năng lực của ông ta được xếp vào hàng đầu trong mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão đó không ai là không được cả nước tôn sùng.

"La tiên sinh, ngài sao rồi?"

"Khụ khụ, không sao đâu, không chết được, hồn khôi(*) đã biến mất, liên kết với Nhiếp Hồn Linh cũng yếu dần, e là..."

(*) là nói đến mảnh da người á.

Ông La xua tay, sắc mặt âm trầm, vịn tay Dương Phiên để ngồi thẳng: "Có người đang bảo vệ con quỷ đó, trong thời gian ngắn, ông không có cách nào báo thù cho Tú Nhi."

"Sao có thể."

Không thể tưởng tượng ra là thứ gì có thể bảo vệ Phong Sở Mạc, đánh bại khóa linh hồn của ông La, khiến ông ta kiêng kỵ, thậm chỉ để La Tú Nhi chịu ấm ức.

La Tú Nhi ở trên lầu không ngừng chửi bới và rên đau, ông La nhắm mắt lại nói: "Là ông đã dung túng cho nó, cứ ngỡ có thể khống chế được con quỷ kia, cháu Dương lên thăm Tú Nhi đi."

Dù Dương Phiên còn rất nhiều nghi vấn, nhưng ý nghĩa trong lời ông La khiến mắt anh ta sáng lên, không có gì quan trọng bằng việc được ông La chấp nhận.

Ông La nhìn Dương Phiên lên lầu rồi liền phun ra một ngụm máu, run rẩy lấy ra từ trong ngực ra một thứ, đó là một khối Ngọc Hộ Tâm, chỉ là bây giờ đã vỡ vụn: "Sức mạnh này..."

Loại sức mạnh này làm ông ta nhớ lại trận chiến hơn mười năm trước, lần đó chết rất nhiều người, nhưng không lấy được đồ mà mình muốn.

Giờ cần phải truyền tin cho mấy lão già kia, có lẽ trong thành phố A này có thứ mà họ đã tìm kiếm bấy lâu.

Bỏ qua bên nhà họ La, quay lại trong thang máy công ty giải trí Phi Tường, lại là một cảnh tượng khác.

Ánh sáng trắng vẫn không ngừng khuếch tán, không có dấu hiệu suy yếu, kỳ dị chính là sức mạnh đó có thể hủy diệt hoàn toàn da người đẫm máu, nhưng khi Phong Sở Mạc đụng trúng thì không hề bị tổn hại, thay vào đó là một chút ấm áp và ôn hòa dung nhập vào hồn thể mỏng manh và suy yếu, trong cơn choáng váng, anh lần đầu tiên cảm thấy mình như đang tồn tại.

"Tránh ra."

Đó là giọng nói của Diệp Vi Vi, nhưng anh lại cảm giác có chút gì đó rất khác lạ.

Anh hiện tại đang ôm cô trong lòng, nhất thời vẫn chưa phản ứng.

"Ta bảo ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?"

Phong Sở Mạc có thể cảm nhận được giọng nói tuy nghe giống nhau nhưng lúc trước như mặt trời ấm áp còn bây giờ âm thanh như hàm chứa băng tuyết, không có tình cảm, ngữ điệu là đang ra lệnh.

"Vi Vi."

Phong Sở Mạc đành phải buông tay, nhìn cô mà không hiểu vì sao, ánh sáng trắng tràn ngập trong thang máy không những không tiêu tan mà còn trở nên dày đặc hơn, khuôn mặt của người phụ nữ dường như bị bao phủ bởi một lớp lụa trắng dày, làm mờ ảo, không rõ.

'Diệp Vi Vi' cúi đầu, nhặt cái lục lạc cổ xưa trên mặt đất lên, lục lạc kêu lên leng keng, giống như muốn chạy trốn, nhưng bị cô gái siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó là tiếng răng rắc vang lên, Phong Sở Mạc nghe ra như có vật bị vỡ vụn, đồng thời vào lúc ấy anh cảm nhận được phong ấn liên kết anh và lục lạc do ông La làm đã hoàn toàn phá hủy.

Phong ấn bị phá, anh được tự do rồi, nhưng mà lại cảm thấy không vui, nhìn 'Diệp Vi Vi' được bao phủ trong ánh sáng trắng, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai!"

Trên người đàn ông toát ra tầng tầng âm khí, biến thành những cơn lốc xoáy màu đen, bức tan một ít ánh sáng trắng xung quanh người.

Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu máu, đó là, sát ý rất nặng, mặc dù 'Diệp Vi Vi' trước mặt có sức mạnh cường đại làm anh phải kiêng kị nhưng anh không có ý định rút lui.

"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta chẳng phải là Diệp Vi Vi sao?"

"Vừa rồi ngươi còn thích ôm người ta, mà quay phắt đã đổi lòng, muốn đánh muốn giết sao."

'Diệp Vi Vi' cười nhạo một tiếng, nói.

Anh nheo mắt lại, thu sát ý, không nói nhiều lời vô nghĩa, liền mở lòng bàn tay ra, ngưng tụ âm khí, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay mảnh mai đã nắm lấy năm ngón tay sắp mở ra, nắm rất chặt, làm anh không thể mở năm ngón tay đang tràn đầy sức mạnh của mình.

"Buông tay!"

Lúc này đây, Phong Sở Mạc lạnh như băng vì ngoại trừ Diệp Vi Vi ấm áp kia thì anh không thích bất kỳ ai đụng vào người mình, một trong những nguyên nhân muốn giết La Tú Nhi cũng chính là do cô ta làm hành động thân mật, tự cho là đúng nên anh mới chán ghét.

Thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết, tính tình của Phong Sở Mạc đơn giản thế đó, đơn giản đến cố chấp.
 
Bài viết: 1887 Tìm chủ đề
Chương 86: Diệp Vi Vi bá đạo? (3)

Anh nhận định 'Diệp Vi Vi' trước mắt chính là đang bị thứ gì đó chiếm đóng, đó không phải là người anh muốn, anh liều mạng cũng muốn bảo vệ Diệp Vi Vi và muốn giết chết thứ đang chiếm cơ thể cô.

"Ha ha, ngươi muốn giết ta sao?"

Rõ ràng là đang cười, nhưng không có ý cười, tay 'Diệp Vi Vi' như nhanh lại như chậm chạm vào mặt anh, Phong Sở Mạc muốn đẩy tay đối phương, thì thấy ánh sáng mình bức ra biến thành xích trói lấy người mình.

Âm khí đang quay cuồng bị khóa lại.

"Ngươi giết ta không được đâu, nhưng ta chỉ cần động ngón tay, hiện tại liền có thể khiến ngươi tan thành mây khói giống tên kia."

Sắc mặt anh càng lạnh hơn, nhưng anh không sợ, nếu không làm ngoài sáng thì lén lút, trên đầu ngón tay liền xuất hiện một cụm khí đen, từ từ ăn mòn sợi dây xích tạo thành từ ánh sáng trắng, dù sức mạnh của anh yếu hơn đối phương, nhưng không hiểu vì lý do gì, ánh sáng trắng không quá bài xích đối với sức mạnh của anh, mà còn thả lỏng.

Trong nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt thâm thù đại hận của của anh biến thành 囧.

"Nhưng, ta luyến tiếc ngươi, với một khuôn mặt đẹp trai như vậy, thảo nào nàng lại thích, còn tình nguyện thả ta ra."

Cô ta đang đùa ư!

Gân xanh nổi lên trên trán Phong Sở Mạc.

Ngay sau đó, người phụ nữ khoác lớp da của Diệp Vi Vi làm anh suýt rớt cằm.

Cô nắm cằm anh như người đàn ông trêu chọc gái, khen ngợi anh hai câu, sau đó, môi cô rơi lên môi anh.

Phong Sở Mạc nghĩ rằng đây sẽ là một nụ hôn lạnh lùng và khinh thường, giống với thái độ của cô và anh cũng chán ghét, nhưng mà, khi môi họ thực sự chạm vào nhau, nụ hôn quen thuộc và nhiệt độ quen thuộc đó áp lên môi anh lại rất quen thuộc, đó rõ ràng là Diệp Vi Vi.

Những ngày gần đây, ngày ngày đêm đêm anh đều nhớ đến nụ hôn với cô và có thể miêu tả từng cảm giác, hơi thở thuộc về cô.

Phong Sở Mạc xác nhận muốn cắn lấy đôi môi ấy khi cô muốn rời đi, nhưng, Diệp Vi Vi lại đẩy anh ra.

Cô chậm rãi lui về phía sau một bước, dưới ánh mắt bất mãn của Phong Sở Mạc, khóe môi cô nhất thời lộ ra tươi cười, không biết từ khi nào, tầng ánh sáng trắng bao phủ kia đã biến mất, lộ ra dung nhan xinh đẹp động lòng người, trong khoảnh khắc đó, rõ ràng là cùng một người, đặc biệt là khi cười, sau đó, Phong Sở Mạc nhìn đầu ngón tay Diệp Vi Vi lần mò đến khóe môi bản thân, nhẹ nhàng lau một cái: "Hương vị không tồi nha."

"Ta cho phép ngươi, thích ta."

Nói gì vậy, Phong Sở Mạc thích Diệp Vi Vi mà còn cần cho phép sao?

Còn chưa kịp buồn cười, thì ánh sáng trắng hóa xiềng xích xích trên người Phong Sở Mạc đã tiêu tán hết.

"Ta đã phong ấn đoạn ký ức này, trong khoảng thời gian này, đừng để người khác phát hiện ta dị thường."

Những lời này cứ loáng thoáng mù mịt, tiêu tán trong không khí, mà ngữ điệu bá đạo vừa rồi không giống Diệp Vi Vi, sau đó, người cô mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống.

Phong Sở Mạc ôm lấy cơ thể mềm mại đang ngã xuống, trên mặt lại là vẻ bất lực cùng nuông chiều.

Anh xác định, hai người đều là Diệp Vi Vi, như vậy là được rồi, có điều trong kỳ quái như bị nhân cách phân liệt vậy, Phong Sở Mạc nghĩ, mình cần phải đi nghiên cứu một chút, nếu Diệp Vi Vi bá đạo, mặt lạnh nhạt thích làm chút sự tình kỳ quái này thường xuyên xuất hiện, thì mình cần học tập trước để lấy kinh nghiệm ở chung với người yêu có tính cách hoàn toàn trái ngược.

Anh cẩn thận để Diệp Vi Vi ngồi dựa vào vách thang máy, mắt nhìn về phía Miêu Linh, không biết nó lại xuất hiện từ bao giờ: "Cảm ơn mày, Tiểu Hắc."

Dù anh không nhớ ra một số chuyện nhưng lại cảm thấy có thể ở bên Diệp Vi Vi và Tiểu Hắc là một hạnh phúc mỹ mãn.

Ánh mắt anh chuyển sang nhìn về hướng bụng Diệp Vi Vi, rồi duỗi tay ra muốn chạm vào nó nhưng lại sợ hãi thu tay lại, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, anh hiện tại có thể ở bên cạnh cô mới là quan trọng nhất, còn về những mặt khác thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.

"Giúp anh, chiếu cố Vi Vi."

Dù trên người Vi Vi cất giấu sức mạnh đáng sợ quỷ dị như vậy nhưng trong mắt Phong Sở Mạc cô vẫn là cô bé cần được chăm sóc.

Vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Lời vừa dứt, bóng dáng của người đàn ông hoá thành một tầng sương khói, dung nhập vào lục lạc đang được Diệp Vi Vi nắm chặt ở trong tay.

Cảm giác được cô nắm rất tốt, rất an tâm.

Miêu Linh lại nhìn thấy Diệp Vi Vi giống như đang hôn mê, lại xem xét nhiệm vụ quan trọng mà sếp giao cho mình, chòm râu của nó nhếch lên, xem xem, vẫn là cần nó ra tay mà.

"Ting" một tiếng, thang máy mở ra.

"Diệp Vi Vi, cô sao thế?"

Là Chu Hàm Ngọc, thang máy của công ty đột nhiên bị hỏng, ngừng ở nửa đường, anh ta bị Diệp Vi Vi hố một phen, vốn dĩ muốn tìm cô tính sổ, ai ngờ được Diệp Vi Vi bị xui xẻo như vậy, vào cái thang máy chạy nửa đường bị đứng yên.

Càng xui xẻo chính là nghe nói bên trong chỉ có một mình Diệp Vi Vi, Chu Hàm Ngọc thầm nghĩ là Diệp Vi Vi đào hố anh ta như thế thì để cô ở bên trong một lúc đã.

Nhưng hàng động lại trái ngược, anh ta liền cầm điện thoại gọi cho công ty phụ trách bảo trì thang máy nói có người mắc kẹt, bảo bọn họ nhanh chóng phái người tới cứu người! Nếu không phải Chu Hàm Ngọc gọi điện, vào thời gian tan tầm như này, sẽ không có người tới nhanh để xử lý.

"Kỳ quái, cái thang máy này không bị trục trặc gì, sao tự nhiên dừng giữa đường."

Một nhân viên bảo trì nghi hoặc gõ vài cái, sau một tiếng tí tách, hắn cúi đầu thốt lên: "Máu."

Tên này choáng váng ngã xuống, mấy tên đi cùng nghe tiếng kêu còn tưởng đã xảy ra án mạng.

Khó khăn cạy ra cửa thang máy, ngoài Chu Hàm Ngọc mấy người khác cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong không có án mạng nghiêm trọng gì, chỉ là trên sàn có mấy giọt máu thôi, không có người chết.

Nhưng Chu Hàm Ngọc lại nóng lòng, vội vàng vọt vào xem Diệp Vi Vi đang dựa vào vách thang máy, rũ đầu, nhắm mắt.

"Diệp Vi Vi, mau tỉnh lại, cô còn chưa xin lỗi tôi đấy."

Edit: Alissa
Cập nhật 2/2/24
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back