Kinh Dị [Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi - Vô Tâm A Luân Hồi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Alissa, 26 Tháng hai 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

    Tác giả: Vô Tâm A Luân Hồi

    Thể loại: Kinh dị, thần bí, ngôn tình, HE, ma quái..

    Editor: Alissa và những người bạn

    Số chương: 178

    Tình trạng edit: Đang tiến hành

    Ngày đào hố - lấp hố: 26/2/22 -

    Lịch ra chương: 2-4 chương/ tuần.


    [​IMG]

    Làm bìa: Alissa

    Giới thiệu truyện:

    Sau một đêm bị kẻ xa lạ vùi dập đến tủi nhục, Diệp Vi Vi lại tình cờ gặp lại mối tình đầu.

    Cô ngây thơ nghĩ rằng mình sắp bước chân vào một gia đình danh giá, nhưng đâu ngờ, cánh cửa trước mặt lại dẫn thẳng vào cõi âm.

    Nhà chồng ép cô khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực, trói chặt tay chân rồi nhét vào chiếc quan tài lạnh lẽo. Họ buộc cô phải bầu bạn cùng một thi thể vốn dĩ phải mục nát từ lâu.

    Cái xác ấy ghé sát vào tai cô, hơi thở lạnh buốt, thì thầm:

    "Vi Vi, từ giờ em đã thuộc về tôi."

    Mục lục:




    Free - miễn phí.

    Chương 10
    Chương 20

    Chương 30
    Chương 40
    Chương 50
    Chương 56
    Chương 58
    Chương 63
    Chương 65
    Chương 69
    Chương 73
    Chương 77
    Chương 81.2
    Chương 83.4

    VIP - Trả phí.

    Chương 88
    Chương 89.2
    Chương 91.4
    Chương 94.3
    Chương 97
    Chương 100
    Chương 103
    Chương 130
    Chương 140
    Chương 150
    Chương 160
    Chương 170
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười một 2024
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 1: Ác mộng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào đêm giông bão, tiếng mưa gió đập dồn dập vào cửa sổ, thanh âm giống như từng tiếng đập cửa không ngừng vang lên, ngoài cửa sổ có rất nhiều bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, dường như mấy đêm nay cũng đều là như vậy, toàn thân Diệp Vi Vi khẽ run rẩy, ngón tay ấn vào công tắc đèn vài lần cũng không trúng, cuối cùng khi căn phòng tối sầm lại, cô nhanh chóng đem đầu mình vùi thật sâu vào trong chăn.

    Diệp Vi Vi mò xuống dưới cơ thể tìm ra một vật hình tam giác, cầm chặt trong tay áp vào trong lòng ngực, trong bóng đêm, cô nhắm hai mắt lại, chỉ là, cỡ nào cũng không ngủ được.

    Trong phòng, bất chợt có một trận gió u ám lạnh lùng xuyên qua lớp chăn quét qua thân thể của Diệp Vi Vi, làm cho người vốn dĩ không thể nào ngủ được liền từ từ chìm vào giấc ngủ, hai tay vô lực rơi xuống bên cạnh, khiến cho tấm bùa hộ mệnh hình tam giác cũng rơi xuống mép giường.

    Trong mơ màng, cô cảm giác được có người vén chăn sang một bên, sau đó, trên người cô bị một người toàn thân lạnh lẽo bao lấy, lạnh đến mức không giống như người sống.

    Cơ thể Diệp Vi Vi run lên, vừa lạnh vừa sợ, cô ra lệnh cho mình phải tỉnh lại, khiến cho đầu ngón tay khẽ động một chút.

    "Vi Vi, anh rất nhớ em."

    Rõ ràng là đang nói những lời nồng nàn như lửa đốt, nhưng giọng nói của người đàn ông lại vô cùng lạnh lẽo, đầu ngón tay của Diệp Vi Vi bị khoang miệng ướt át của người đàn ông ngậm lấy, sự lạnh lẽo cũng đi vào trong thân thể: "Gọi tên của anh."

    Anh ta nói với giọng ra lệnh.

    "Cút!"

    Cô cho rằng mình đang quát lớn, nhưng thực tế, đó chỉ là một tiếng rên rất nhẹ.

    Người đàn ông dường như phát ra một tiếng cười trầm thấp, miệng của anh ta vẫn còn ngậm lấy đầu ngón tay của cô, và một bàn tay cũng chậm rãi hướng về phía cổ áo của Diệp Vi Vi mà vuốt ve xung quanh.

    "Vi Vi, nói cho anh biết, em có nhớ anh không? Ở chỗ này của em, có nhớ anh hay không?"

    "A!"

    Sợ hãi hét lên một tiếng, Diệp Vi Vi đột nhiên đứng thẳng người, trên khuôn mặt của cô có chút ửng hồng, nhưng nhiều hơn, chính là sợ hãi cùng hoảng hốt.

    Trời đã hửng sáng, cơn giông đêm qua cũng đã qua đi, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo, thậm chí mũi có thể ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng của hoa cỏ, tất cả mọi thứ, đều tốt đẹp như vậy đó. Nhưng mà, khi tay của Diệp Vi Vi đang run rẩy sờ xuống dưới chân của mình, thì bất chợt sắc mặt cô nhanh chóng trở nên tái nhợt.

    Khi cô ngủ rõ ràng là có mặc quần, nhưng không biết tự bao giờ đã đem nó cởi ra khiến cho hai chân bị trần như nhộng, thậm chí còn cảm thấy hơi nhức mỏi.

    Nghĩ đến đây, sắc mặt của Diệp Vi Vi càng tái nhợt hơn, cả người cô run lên.

    Cóc cóc, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Vi Vi vội vàng túm lấy cái chăn quấn quanh người: "Ai!"

    Một bên nhanh chóng mò mẫm tìm ra được tấm bùa hộ mệnh màu vàng tối hôm qua bị vứt sang một bên, mặc dù cảnh trong mơ đêm qua đã chứng minh tấm bùa hộ mệnh màu vàng này không có hiệu quả, nhưng cô vẫn theo bản năng mà làm như thế.

    "Mợ chủ, mợ tỉnh rồi chưa? Bà chủ gọi mợ xuống ăn cơm."

    Đó là tiếng của bà vú Trần giúp việc, chưa bao giờ, Diệp Vi Vi cảm thấy giọng nói của bà vú Trần, người luôn luôn quái dị và lạnh lùng, lại êm tai đến thế.

    "Vú, vú chờ một chút trước, tôi đi tắm đã, sau khi tắm xong tôi liền xuống."

    Bà vú Trần đáp lại một tiếng xong, thì tiếng bước chân đã xa dần, nhưng khi Diệp Vi Vi vừa bước xuống khỏi giường, chân cô liền mềm nhũn, suýt nữa thì đã ngã xuống đất. Cô chống người từ từ đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa, vặn cửa, đã khoá, còn khóa rất kỹ.

    Cô đi lại nhìn xem sợi tóc do cô đem kẹp vào khe cửa, sợi tóc dài đó, khẽ đung đưa theo hơi thở của Diệp Vi Vi khi cô đến gần, như thể đang chế giễu sự tự cho mình là đúng của Diệp Vi Vi.

    Bàn tay của Diệp Vi Vi chợt lạnh, Diệp Vi Vi đã từng bị bạn bè trêu đùa nói cô chính là một cái bếp nhỏ trong mùa đông, cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được cái tư vị của mùa hè lạnh giá là như thế nào, nhưng cô cũng không lấy gì làm lạ, cũng không muốn chia sẻ tâm tình của mình với bạn bè.

    Diệp Vi Vi đi tới bên giường, xốc chăn lên, sau đó tháo tấm ga trải giường đã dính một mảng chất nhớp nhớp nhanh chóng lột ra, lảo đảo đi về phía phòng tắm.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Đăng ngày 10/3/22
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng sáu 2023
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 2: Nữ quỷ trong gương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, khi Diệp Vi Vi nhìn thấy ga trải giường đã bị nước trong bồn tắm nhấn chìm hoàn toàn, mới run rẩy bàn tay, bắt đầu cởi quần áo của mình, sau đó, ánh mắt của cô dừng ở trên tấm gương, liền thấy trước ngực có mấy cái dấu tay in thật đậm trên đó, dấu tay đó vô cùng mạnh mẽ và hữu lực, rõ ràng là dấu tay của một người đàn ông, thô bạo mà khắc ở trên người cô.

    Khẽ giật mình kinh hô một tiếng, Diệp Vi Vi liền nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, sau đó tăng nhiệt độ nước lên, nhắm mắt lại, rửa sạch sẽ chất nhớp dính trên người cô, có điều, cho dù cô có nhắm mắt lại, cho dù là giữa ban ngày đi nữa, nhưng Diệp Vi Vi vẫn có cảm giác như mình đang bị một ánh mắt lạnh lẽo nào đó theo dõi, tuy nhiên khi mở mắt ra, thì trước mắt cũng chỉ là hơi nước tràn ngập, hoàn toàn không có một bóng người.

    "Ra mau!"

    Diệp Vi Vi cầm vòi sen: "Mặc kệ anh là người hay ma, hãy đi ra ngoài đây cho tôi!"

    Vòi hoa sen vẫn đang phun nước nóng, trong phòng tắm một mảnh lộn xộn, nhưng cũng không có một bóng người: "Anh là biến thái phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi, Diệp Vi Vi không sợ anh đâu. Có giỏi thì ra đây, trốn trốn tránh tránh thì tính là cái gì!"

    "Có giỏi thì ra đây"

    "Có giỏi thì ra đây."

    Lúc đầu, chỉ có giọng nói của Diệp Vi Vi vang vọng, nhưng đột nhiên lại biến thành một tiếng cười chói tai, không ngừng lặp lại câu nói của Diệp Vi Vi, giọng nói đó, nhòn nhọn, tinh tế, giống như là một người phụ nữ đang bị bóp cổ mà nói.

    Phụ nữ?

    Diệp Vi Vi đột ngột quay người lại, đồng tử trừng lớn, nhìn vào tấm gương bị hơi nước che mờ, nhưng lại không có một bóng người, mà trên đó, cũng không có bóng của cô trong đó, nhưng sau đó, Diệp Vi Vi lại nhìn thấy, trong gương vốn dĩ trống rỗng không có một hình ảnh nào, chợt từ từ hiện lên một khuôn mặt.

    Đó là một khuôn mặt của một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh và đôi môi tươi tắn, Diệp Vi Vi liền quay đầu lại phía sau nhìn thử nhưng phía sau hoàn toàn không có một bóng người.

    Trên tay toát ra mồ hôi lạnh, cô nhìn vào gương, rồi lùi lại một bước.

    "Cứu mạng!"

    Nỗi sợ hãi trong lòng Diệp Vi Vi đã phá tan cái tự xưng là dũng khí của cô, cô hét lên: "Cứu mạng, có quỷ!"

    Cô chạy đến cửa phòng tắm dùng tay vặn nắm cửa, tuy nhiên, rõ ràng khi cô đi vào cái nắm cửa vốn không có vấn đề gì, giờ phút này như đã được làm bằng bê tông, cho dù Diệp Vi Vi có cố gắng thế nào cũng không thể vặn được.

    "Mở ra! Mau mở ra!"

    Diệp Vi Vi khẽ lẩm bẩm.

    Trong phòng tắm chật chội, chỉ có âm thanh mở ra, mở ra vang dội.

    Diệp Vi Vi cảm thấy cổ của mình hình như đã bị bẻ gãy, khẽ quay đầu lại từng chút từng chút một, theo đó cũng phát ra âm thanh răng rắc, răng rắc.

    Một nửa cơ thể của người phụ nữ đó, đã được khảm vào trong gương, cô ta nhìn vào Diệp Vi Vi với đôi mắt dịu dàng và nói: "Nhìn xem, tôi đã ra rồi này!"

    Diệp Vi Vi trơ mắt mà nhìn theo, nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thất khiếu* của cô ta, người phụ nữ nhìn Diệp Vi Vi khẽ cười: "Cô không phải muốn gặp tôi sao? Tôi cho cô thấy một cái cho vừa lòng này."

    *Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

    Sau đó, bàn tay của cô ta, từ từ, từ từ vươn ra, những móng tay sơn đỏ tươi trên bàn tay lao ra khỏi gương, và chộp về phía đôi mắt của Diệp Vi Vi.

    "A!"

    Diệp Vi Vi hét lên một tiếng, ngay khi những móng vuốt sắc nhọn chạm vào mi mắt của cô một khắc, không biết dũng khí từ đâu mà ra, cô đột nhiên đập vòi hoa sen trên tay về phía tấm gương, tiếng tấm gương vỡ tan vang lên, kèm theo đó, dường như nghe được một tiếng thét thê thảm chói tai.

    Diệp Vi Vi cầm lấy vòi hoa sen đập mạnh vào gương cho đến khi tay mềm nhũn đến mức mất đi sức lực, cho đến khi tấm gương trên tường biến thành bột phấn.

    "Đồ nữ quỷ chết tiệt, tao không sợ mày, mày dám hù tao, tao không sợ mày! Tao là mạng thuần dương*, tao khắc chết mày!"

    *Mạng thuần dương: sinh giờ lẻ, ngày lẻ, tháng lẻ, năm con giáp thuộc dương. Ví dụ: sinh 11 giờ trưa, ngày 11, tháng 11, năm tý, dần , thìn, ngọ, thân, tuất.

    Giọng của Diệp Vi Vi run lên, tay cô còn dính đầy máu từ mảnh vỡ thủy tinh, nhưng cô lại như không hề có cảm giác, tiếp tục dùng vòi hoa sen đập không ngừng.

    "Vi Vi, Vi Vi, em ở bên trong sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

    Chợt có một giọng nói của người đàn ông tuy xa mà gần truyền đến, như thể đang vén lên một lớp màn che, cuối cùng lọt vào tai của Diệp Vi Vi, là giọng của vị hôn phu(*) Phong Sở Ca của cô. Diệp Vi Vi thở gấp một tiếng, mở mắt ra, cô nhìn vào vòi hoa sen đang cầm trong tay vẫn đang phun nước nóng, rồi từ từ, nhìn vào tấm gương trên tường.

    (*)Chồng chưa cưới.

    Bên trong đó, rõ ràng là khuôn mặt của chính mình.

    Không có nữ quỷ, không có máu tươi đầm đìa, không có những vết thương bị trầy xước, dường như không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô đã đem phòng tấm làm loạn lên như người bị thần kinh, trong tay lại còn cầm vòi hoa sen mà lo sợ viễn vong, mọi thứ, chỉ là ảo giác sao?

    Bên ngoài, giọng nói của vị hôn phu vẫn còn đang tiếp tục.

    Vòi hoa sen đang còn phun nước nóng trong tay Diệp Vi Vi liền rơi xuống đất, cô nhanh chóng chạy lại cửa, sau đó, tay cô run rẩy, liền có tiếng lách cách vang lên, vào lúc này đối với Diệp Vi Vi mà nói, tiếng nắm cửa được vặn ra giống như là tiếng trời.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Đăng ngày 10/3/22
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 3: Nữ quỷ ai oán.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơi nước dày đặc trong phòng tắm từ từ ngưng tụ ra một bóng người mặc đồ đỏ, mái tóc rất dài, khắp người máu me đầm đìa, đây rõ ràng là nữ quỷ mà Diệp Vi Vi đã nhìn thấy trong gương lúc nãy, tuy nhiên, vào lúc này, trong ánh mắt đang tràn ngập máu tươi ấy của cô ta không phải là sự nham hiểm và xảo trá, mà là đầy sợ hãi và khẩn cầu.

    "A!"

    Nhưng ngay sau đó, một tiếng thét thê thảm chói tai mà người trong thế giới thực tại này không thể nghe thấy được vang lên, một bàn tay thon dài tái nhợt liền bắt lấy móng vuốt của nữ quỷ đã gần như sắp câu lấy Diệp Vi Vi, răng rắc một tiếng, năm móng tay dài trên đầu ngón tay lần lượt bị bẻ gãy, sau đó, phịch một tiếng, toàn bộ cánh tay biến thành sương mù màu đen rồi tiêu tán, bóng dáng nữ quỷ cũng mờ mịt đi một chút, cô ta che lại chỗ đang không ngừng trào ra hắc khí*, âm khí* trên người của người đàn ông, khiến cho cô ta rất sợ hãi.
    *Hắc khí: khói đen
    * m khí: khí lạnh chỉ thuộc về cõi âm

    Người đàn ông mặt mày như ngọc, nơi đỉnh chân mày phòng lên đầy đặn tựa khe núi xa xăm, người đó không hề nhìn nữ quỷ trong góc, mà cứ nhìn ra ngoài cửa, ngoài cửa, Diệp Vi Vi đang nằm trong lòng của Phong Sở Ca và kể ra nỗi sợ hãi của mình.

    "Cút"

    Thanh âm tuy nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh lùng không chút cảm xúc, làm cho nữ quỷ trong nháy mắt giống như một con thỏ đang sợ hãi, vèo một tiếng bay vụt ra, rồi nhanh chóng hòa vào trong gương, không dám lộ ra một chút bóng dáng nào.

    "Không có một chút tác dụng nào cả"

    Một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng dáng người đàn ông trong nháy mắt biến mất, tuy nhiên, trên mặt đất lại có một tờ giấy đang dần dần bị nước thấm lên liền mơ hồ có thể nhìn thấy được một vài dòng chữ.

    Mang... đi xem một bộ phim ma, cô ấy sẽ sợ hãi mà rúc vào trong vòng tay của anh.

    --

    "Vi Vi, vừa rồi em làm gì trong đó? Sao gọi mãi mà vẫn không chịu lên tiếng?"

    Vẻ mặt ôn nhu của Phong Sở Ca cũng lộ ra vài phần than phiền, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diệp Vi Vi, trong mắt anh ta liền hiện lên một tia lo lắng: "Vi Vi, em cảm thấy không khỏe sao?"

    Vừa nói, Phong Sở Ca vừa định sờ vào trán của Diệp Vi Vi.

    "Sở Ca."

    Diệp Vi Vi nhìn người thật sự trước mặt, trên mặt đất còn có cái bóng, tay cô liền trước tiên sờ vào mặt của Phong Sở Ca, ấm.

    "Sống......"

    Diệp Vi Vi khẽ run tay, cô cảm thấy nếu cứ run như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị mắc hội chứng Parkinson*, có trời mới biết, cô vốn luôn cảm thấy những đứa con gái nhỏ hay khóc nhè mỗi khi gặp chuyện đều rất vô dụng. Tuy nhiên, vào lúc này, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cô cũng không nhịn được mà nhào vào trong vòng tay của Phong Sở Ca, dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo gầy của người đàn ông, gương mặt thì vùi vào lồng ngực của anh ta, hơi ấm đó, tựa hồ giống như thật sự có thể xua tan đi cái rét lạnh vô tận trên người cô.

    "Vi Vi?"

    Giọng nói có phần ngượng ngùng của người đàn ông vang lên: "Vi Vi, em không thoải mái ở đâu? Anh sẽ kêu bác sĩ Lâm tới đây xem cho em, em đừng như vậy, đây là ở trong nhà."

    Phong Sở Ca vươn tay, muốn đem Diệp Vi Vi kéo ra.

    Nhưng mà, Diệp Vi Vi lại như là đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vòng tay ôm thật chặt eo của Phong Sở Ca: "Sở Ca, em, em không bị bệnh."

    Diệp Vi Vi cố gắng hết sức để nở nụ cười: "Chúng ta, chúng ta khi nào thì có thể dọn ra ngoài ở?"

    Cũng giống như một lần của một tháng trước, lần này, Phong Sở Ca vẫn lại không đồng ý.

    Phong Sở Ca nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Diệp Vi Vi, trái ngược với tính khí nóng nảy của Diệp Vi Vi, tóc của cô đặc biệt mềm mại và đen bóng đến lạ thường, kể cả khi con đường ngôi sao không được thuận lợi, người ta vẫn tìm đến cô ấy để quay quảng cáo dầu gội, thì có thể tưởng tượng được sức hút của mái tóc đó như thế nào rồi.

    "Vi Vi, đây là quy củ của nhà họ Phong, trước khi kết hôn ba tháng cần phải sống tại chủ gia, để làm quen với quy củ của gia tộc nhà họ Phong này, ráng chịu đựng một chút, chỉ cần một tháng nữa thôi, thì chúng ta đã có thể dọn ra ngoài, đến lúc đó, anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng thật hoành tráng cho em, khiến em trở thành đối tượng được ngưỡng mộ và ghen tị nhất của tất cả phụ nữ ở thành phố A này. "

    Giọng nói của người đàn ông chứa đựng sự dịu dàng và trìu mến, Diệp Vi Vi đã bị trầm mê bởi sự dịu dàng như vậy, cũng trầm mê con người của Phong Sở Ca, người như anh ta làm sao có thể không trầm mê cho được?

    Diệp Vi Vi chỉ là một ngôi sao nhỏ không thể coi là hạng 3. Kể từ khi cô bước chân vào làng giải trí, đến nay cũng đã được năm năm, bởi vì tính tình nóng nảy nên ngày càng xuống dốc, thậm chí trước mắt còn không trả nổi tiền thuê nhà.

    Mà Phong Sở Ca thì sao? Anh ta là người thừa kế của gia tộc họ Phong nổi tiếng ở thành phố A. Anh ta là người tình trong mộng của tất cả phụ nữ ở thành phố A, vừa dịu dàng, giàu có, lại còn giữ mình trong sạch. Một người đàn ông như vậy, khi cùng với Diệp Vi Vi đến với nhau, lúc đó đã làm cho không biết bao nhiêu người phải rơi tròng mắt, hâm mộ sự may mắn của Diệp Vi Vi.

    Diệp Vi Vi cũng vốn cho rằng mình rất may mắn, nhưng mà, nghĩ lại những chuyện đã gặp mấy ngày nay, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua và sáng nay, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt cũng trở nên càng lúc càng kém hấp dẫn.

    Lúc này đây, cô chỉ muốn lập tức, lập tức thoát ra khỏi căn nhà cũ ma ám chết tiệt này, về với cái nơi chỉ có hơn chục mét vuông của mình, cái ổ chó mà thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

    Đúng vậy, chính là ma ám chết tiệt, tay Diệp Vi Vi lại run lên, cô gần như không dám nghĩ đến bộ dáng của nữ quỷ vừa rồi, ổ vàng ổ bạc, đều không bằng ổ chó của mình.

    Diệp Vi Vi khẽ mở miệng, đang định tranh luận với Phong Sở Ca.

    "Các người đang làm cái gì?"

    Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ phía sau, Phong Sở Ca giống như đã bị dọa sợ, đột nhiên đẩy Diệp Vi Vi ra.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 4: Cuộc sống này, khi nào mới thoát khỏi đây.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sở Ý, em đừng hiểu lầm, vừa rồi anh và Vi Vi hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì."

    Phong Sở Ca vội vàng giải thích hai câu, làm cho Diệp Vi Vi ghé mắt, cái gì gọi là hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì? Họ là vợ chồng chưa cưới, không lẽ muốn làm gì còn cần phải thông qua sự cho phép của em gái Phong Sở Ca sao?

    "Hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì sao?"

    Phong Sở Ý hơi nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo tựa như một con búp bê SD đó, trong hành lang dài này, liền làm người ta có một loại cảm giác đáng sợ, Diệp Vi Vi không thể nào không quên sự bất mãn vừa rồi, trong tiềm thức nắm chặt lấy tay Phong Sở Ca.

    Phong Sở Ý chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cô ta thò đầu ra, trước người Diệp Vi Vi ngửi hai lần, động tác rất kỳ quái, sau đó, khuôn mặt vốn không hề cảm xúc của Phong Sở Ý, trên mặt căng thẳng cũng chợt hiện lên một nụ cười hiếm thấy: "Tốt lắm, vẫn là sạch sẽ."

    Diệp Vi Vi trợn to hai mắt, vì chính mình lý giải ý tứ trong lời nói của Phong Sở Ý: "Cô, có phải cô bị bệnh không!"

    "Vi Vi!"

    Phong Sở Ca kéo Diệp Vi Vi một phen, trên mặt có chút tức giận hiện ra: "Sở Ý là em gái của anh, là cô em chồng tương lai của em."

    Ách, Diệp Vi Vi lời nói vừa ra khỏi miệng, cũng cảm thấy không hay, lần mở miệng này của cô, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người, nhưng nếu yêu cầu cô xin lỗi, thì cô thực sự không cảm thấy mình nên xin lỗi một chút nào. Hành vi và lời nói vừa rồi của Phong Sở Ý, thực sự là làm cho Diệp Vi Vi có cảm giác bị coi thường mạnh mẽ, phảng phất như Phong Sở Ý không phải đối mặt với Diệp Vi Vi, người phụ nữ sắp sửa trở thành chị dâu của cô ta, mà là giống như một thứ đồ vật.

    "Không sao, chị ấy là chị dâu, chị ấy có quyền dạy dỗ em."

    Ngược lại là Phong Sở Ý, đối với Diệp Vi Vi, rất là khoan dung, thậm chí, Diệp Vi Vi cảm thấy, ánh mắt của Phong Sở Ý nhìn vào cô, cũng trở nên hiền hoà hơn một chút: "Chị dâu, đợi chút ăn cơm xong rồi, em sẽ đưa chị đến một nơi."

    "Đã hai tháng, chị dâu cũng nên tới nơi
    đó rồi."

    Diệp Vi Vi cảm thấy, bàn tay mà cô đang nắm tay Phong Sở Ca, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

    Bà Phong cũng không nói gì về việc Diệp Vi Vi xuống ăn muộn như vậy, ngược lại bà mỉm cười rất từ ái và hỏi cô đêm qua ngủ có ngon không.

    Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười, nụ cười có chút cứng ngắc, chẳng lẽ lại nói, đêm qua cô nằm mơ thấy mình bị một con ma nam nào đó xâm phạm sao?

    Đây thực sự cũng không phải là một chủ đề hay.

    Diệp Vi Vi đành cười ha ha rồi trả lời, bác gái, con ngủ rất ngon, rất tốt, hoàn toàn không dám đề cập đến giấc mơ không thể giải thích được của mình.

    Đây là mẹ của Phong Sở Ca, Diệp Vi Vi đã nghe quá nhiều về chuyện những nữ minh tinh gả vào gia đình giàu có đại chiến tan tác cùng với mẹ chồng. Nhưng cô lại không muốn điều đó chút nào, càng không muốn bị bà mẹ chồng tương lai này ghét bỏ.

    "Vậy là tốt rồi, ngủ ngon liền tốt."

    Nụ cười trên mặt bà Phong lại càng trở nên từ ái hơn: "Vi Vi, một tháng nữa con sẽ là con dâu của nhà họ Phong, cho nên cần phải đổi cách xưng hô."

    "Ặc"

    Diệp Vi Vi khẽ mở miệng, đối với vị mẹ chồng tương lai này phi thường dễ nói chuyện, nhưng môi vẫn mấp máy một lúc lâu mới nói: "Mẹ"

    Cô hô lên một tiếng, có cảm giác xấu hổ vô cùng, sau đó liền cúi đầu lo lùa cơm.

    Phong thái trên bàn ăn của nhà họ Phong đều rất tốt, ngoại trừ hai câu trò chuyện lúc bắt đầu ăn ra thì cho đến cuối bữa cũng không ai nói một lời, khi nghe thấy Phong Sở Ca bên cạnh nhẹ nhàng đặt bộ đồ ăn xuống, Diệp Vi Vi mới giống như được giải thoát, đem bộ đồ ăn trên tay mình buông xuống.

    Đột nhiên "đinh" một tiếng, cho dù có cố gắng cẩn thận cách mấy, vẫn bị phát ra một tiếng động hơi lớn một chút, làm Diệp Vi Vi thật muốn che mặt.

    Cuộc sống này, khi nào mới thoát khỏi đây.

    Cuộc sống này, sẽ không bao giờ thoát khỏi, Diệp Vi Vi chưa bao giờ ngờ rằng, kể từ lúc cô bước chân vào tòa nhà lớn này, cô đã không thể nào thoát khỏi được nữa.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Đăng ngày 14/3/22
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 5: Tên anh ấy là Phong Sở Mạc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người con trai trong bức ảnh nhìn rất đẹp. So với vẻ ngoài điển trai ấm áp của Phong Sở Ca, người thanh niên này, nếu đem các đặc điểm trên khuôn mặt tách riêng ra thì anh ta có lẽ không quá xuất sắc, sắc môi quá nhạt, dáng môi quá mỏng, con ngươi quá tối, khóe mắt quá cao, sống mũi quá thẳng, nước da quá trắng và biểu cảm quá lạnh lùng, tuy nhiên, khi kết hợp các nét trên khuôn mặt lại với nhau để nhìn vào thì tổng thể khuôn mặt như đang có sức sống.

    Phảng phất như là một bức tranh phong cảnh cổ xưa đầy thơ mộng, có một loại cảm giác, rất thư thái vượt thời gian, mỗi một nét mỗi một chấm đều thật tự nhiên, mà cũng thật nồng nhiệt, rung động lòng người.

    Mặt mày như hoạ*, đây là lần đầu tiên Diệp Vi Vi hiểu sâu sắc về ý nghĩa của bốn chữ này trên một người con trai.

    *Mặt mày như hoạ: khuôn mặt đẹp như là tranh vẽ.

    Người con trai đó mặc một chiếc áo lông cổ cao, lặng lẽ ngồi ở trên sô pha, ngọn lửa đỏ ở lò sưởi trong tường cháy lên nóng rực, nhuộm lên làn da trắng nõn của người con trai bên cạnh đó một chút ấm áp, khiến anh ta có nhiều thêm một tia nhân khí.

    Diệp Vi Vi, đang ở trong một căn phòng nào đó của ngôi nhà cũ, nhìn thấy chiếc lò sưởi trong tường, vốn đã tắt từ rất lâu rồi.

    Người con trai vẫn lặng lẽ ngồi ở đó, năm tháng tốt đẹp, trong tay anh ta đang cầm một quyển sách, một chân nhẹ nhàng thanh thản gác lên chân kia, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, dường như đang nhìn vào màn ảnh, lại có vẻ như là đang nhìn vào nơi nào đó không rõ, càng như là, đang nhìn vào Diệp Vi Vi.

    "Anh ta là ai?"

    Diệp Vi Vi giống như bị mê hoặc, ngón tay không tự chủ được hướng về phía tấm ảnh sờ soạng.

    Phong Sở Ý cũng không có ngăn cản động tác của Diệp Vi Vi, cô ta nhìn vào Diệp Vi Vi, cười một tiếng: "Đó là anh cả của tôi."

    "Ba năm trước, anh ấy chết ở trong nhà cũ, lúc anh ấy chết, không có ai ở bên cạnh, chị có biết anh ấy chết ở căn phòng nào không?"

    Giọng điệu của Phong Sở Ý rất quỷ bí*, quỷ bí đến mức làm cho Diệp Vi Vi vốn không hề nghĩ đến điều gì đó cũng phải nghĩ đến.

    *Quỷ bí: quái dị và thần bí.

    "Bang!" Một tiếng, khung ảnh trong tay Diệp Vi Vi liền rơi xuống đất, cô nhìn người con trai mới vừa rồi còn cảm thấy mặt mày như hoạ, rung động lòng người đó, giờ khắc này, trong lòng chợt dâng lên một tia sợ hãi không thể giải thích được.

    "Anh ta, tên anh ta là gì?"

    Giọng Diệp Vi Vi run rẩy hỏi.

    Phong Sở Ý cũng không trả lời ngay lập tức, mà ngồi xổm xuống, nhặt bức ảnh mà Diệp Vi Vi đánh rơi trên mặt đất lên, đứng dậy, đem bức ảnh đặt vào tay Diệp Vi Vi: "Phong Sở Mạc"

    "Anh ấy bị bệnh mà chết, anh cả của tôi từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, ba mẹ tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy sẽ không sống được qua một tuổi, cho nên họ đã luôn an trí anh ấy trong ngôi nhà cũ kỹ này. Vì vậy mà mọi người bên ngoài đều cho rằng, nhà họ Phong chỉ có một người con trai."

    Và người con trai duy nhất đó là Phong Sở Ca.

    "Anh cả cho đến lúc chết đều rất cô đơn, tất cả những gì anh ấy muốn là chỉ cần có người ở cùng anh ấy, nhưng tiếc thay, không phải ai cũng có thể đủ năng lực để chịu được tình cảm của anh cả."

    Diệp Vi Vi trợn to hai mắt, trong tai không ngừng vang vọng cái tên mà Phong Sở Ý vừa mới nói, cô nhớ tới lúc cuồng nhiệt nhất, người đàn ông đã từng thì thầm bên tai cô: "Gọi anh là Mạc"

    Phong Sở Mạc, Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi mở to mắt, nhìn thấy người con trai trong bức ảnh trong tay đang từ từ quay đầu về phía cô, dùng đôi mắt đen tối cực kỳ thâm thúy mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó, khoé môi của người con trai vốn luôn đông lạnh ấy, đối diện với cô, gợi lên một nụ cười, một nụ cười đẹp như tranh vẽ.

    "A!"

    Diệp Vi Vi hét lên một tiếng, đẩy Phong Sở Ý ra, chạy ra khỏi phòng tạp vật.

    "Chị dâu, chị trốn không thoát đâu......"

    Phía sau, giọng nói của Phong Sở Ý tan biến theo gió, Diệp Vi Vi cũng mắt điếc tai ngơ.

    Diệp Vi Vi chạy rồi lại chạy, chỉ biết cố gắng mà chạy, hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái kinh khủng này.

    Rời xa cái gọi là phòng tạp vật phía sau, chạy ra khỏi căn nhà to lớn và quái dị của nhà họ Phong, Diệp Vi Vi cũng không dám nhìn lại phía sau một cái, cắn răng chạy vào rừng cây, từng cành cây thưa thớt lướt qua trước mắt, Diệp Vi Vi thở hổn hển, bụng có hơi đau âm ỉ, phía sau cũng không có ai đuổi theo, cho nên bước chân của cô cũng vô thức mà chậm lại.

    Có lẽ, nhà họ Phong không phải đáng sợ như cô nghĩ? Có lẽ, đó đơn giản chỉ là ám ảnh? Hoặc có lẽ, chỉ là Phong Sở Ý hù dọa cô?

    Trong lúc nhất thời, Diệp Vi Vi cũng nghi ngờ phán đoán của chính mình, tuy nhiên, bảo cô quay đầu lại, tuyệt đối là không thể.

    Ban đầu vốn là chạy từ từ, dần dần chuyển thành một cuộc đi bộ chậm rãi, nhưng Diệp Vi Vi cũng không hề phát hiện, ánh nắng lọt vào giữa những cành lá, chỉ còn lại có một chút.

    Một dây mây màu nâu lặng lẽ ngăn ở phía trước Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi chạy đến thở hổn hển, mắt cô hoa cả đi, cho nên căn bản không chú ý, dưới chân vướng một cái, ngay lập tức té nhào.

    Ục ục, Diệp Vi Vi lăn xuống một con dốc thoai thoải, độ dốc không dốc lắm, chỉ một lúc sau liền lăn đến đáy, những viên đá nhỏ không ngừng đập vào người cô, Diệp Vi Vi cảm thấy toàn thân đều đau đớn, rên rỉ, chống tay lên, giây lát sau, cả người cô chợt cứng đờ, ngón tay đang đào đào dưới đất khẽ giật giật, cô giống như là người máy, từ từ, cúi đầu xuống.

    "A!"

    Một tiếng thét chói tai xuyên thủng cả khu rừng.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Cập nhật 14/3/22
     
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 6: Quẻ chết.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là một cái đầu lâu, ngón tay của Diệp Vi Vi, chính là đang thọc vào trong đôi mắt trống rỗng của bộ xương, nhưng lúc này, cô vừa nhìn vào đôi mắt trống rỗng của bộ xương đối diện với mình, thì chợt nghe rắc rắc hai tiếng, cái đầu lâu liền há cái miệng có hàm răng sắc nhọn ra.

    Lại một tiếng hét sợ hãi nữa vang lên, Diệp Vi Vi gần như ngay lập tức ném cái đầu lâu đi, té ngã lăn bò lao thẳng về phía sườn núi, đầu óc của Diệp Vi Vi gần như tê dại, lúc này cô chỉ có một ý niệm, chạy đi, nhanh chóng thoát khỏi cái nơi này càng nhanh càng tốt, cái ngôi nhà cũ của nhà họ Phong này, cái mảnh núi rừng kinh khủng này, và ngay sau đó, Diệp Vi Vi chỉ cảm thấy nơi đôi chân đang trần co quắp lại, một hơi thở lạnh buốt dọc theo đôi chân trần của cô truyền lên trên người, thân thể cô gần như cứng đờ, sau đó, cô bị một lực lượng nắm lấy và kéo xuống, cô cố gắng dùng đôi tay bám chặt lên trên đất, bám lấy những phiến cỏ và sỏi đá, thậm chí ngay cả móng tay cũng bị gãy, nhưng cũng hoàn toàn không thể ngăn được lực kéo làm người ta tuyệt vọng đó.

    "Cút đi, cút đi! Đừng!"

    Diệp Vi Vi hét lên, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng sinh tồn, sự lạnh lẽo vừa rồi còn cứng đờ không thể động đậy ấy dường như đã bị thứ gì đó làm tan chảy, cô lại có lại sức lực, hai chân đạp loạn về phía dưới, có lẽ cô đã dùng rất nhiều sức, cũng có lẽ là do bộ xương cốt kia yếu ớt, sau khi đạp máy đạp, thì Diệp Vi Vi chỉ nghe thấy tiếng xương cốt va chạm vào nhau kêu cạch cạch làm người sởn tóc gáy, Diệp Vi Vi thậm chí không dám nhìn lại một cái, liền phát huy toàn bộ tiềm lực cả người để bò lên sườn núi.

    Cuối cùng cũng bò lên được con dốc thoai thoải, đột nhiên đôi mắt của Diệp Vi Vi liền trừng lớn, bởi vì cô nhìn thấy từng bộ xương khô, đôi chân bước đi không vững, đang đi tập tễnh về phía mình, còn những bộ nào thiếu chân thì lại bò về phía cô, những bộ nào mất đầu, thì lang thang khắp nơi, càng kinh hãi hơn nữa là phía sau còn có những cái xác thối rữa chưa biến thành bộ xương, mà những cái xác chết thối rữa đó chỉ có thể biết được giới tính khi còn sống của chúng từ bộ quần áo rách nát trên người mà thôi, còn trên khuôn mặt, trên nét mặt của họ thì toàn treo đầy những miếng thịt thối rữa, thậm chí theo từng nhịp bước đi một, mà rơi xuống: "Cứu mạng!"

    Lầm bầm, khi tay chân của Diệp Vi Vi đã bị những bộ xương đó giữ chặt, khi cô trơ mắt nhìn những xác chết thối rữa đang đi về phía mình, khi nhìn thấy chúng nhếch miệng cười, và khi cười thì phần thịt trên cằm và trên môi chúng lại rớt xuống, và rồi nhìn thấy giòi đang nhúc nhích ở trên những miếng thịt đã rơi đó, cảnh tượng kinh hoàng này, làm cho trước mắt của Diệp Vi Vi trở nên tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.

    Trong cơn mê man, cô nhớ tới hai tháng trước, vào ngày đó, cô được Phong Sở Ca mời đến sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Phong trong ba tháng.

    --

    Trong căn phòng đông đúc, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn bận rộn của một người phụ nữ, thỉnh thoảng bị vấp phải thứ gì đó dưới chân.

    "Diệp Vi Vi, mạng của cậu cũng quá tốt rồi, một người đàn ông độc thân giàu có như Phong Sở Ca vậy mà cậu còn có thể gặp được. Nói cho tớ biết, có phải cậu có bí quyết gì hay không? Mau giải thích nhanh lên."

    Giọng nói huyên thuyên trong điện thoại của con bạn thân Tô Diêu không ngừng vang lên, trong khi Diệp Vi Vi đang một bên thu dọn vài thứ ít ỏi trong căn phòng khiêm tốn của mình, một bên nở nụ cười trêu ghẹo Tô Diêu: "Bộ cậu không thấy dung mạo của chị đây à, còn có thân hình này nữa nè, chỉ cần chị đây mà khoe ra, thì ai có thể chống đỡ được sự quyến rũ của tớ chứ?"

    "Thôi đi, Diệp Vi Vi, tưởng tớ còn không biết cái tính khỉ chó của cậu sao? Nếu như cậu mà có thể dựa vào dáng người, thì hiện tại cũng đâu đến mức ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nỗi."

    Diệp Vi Vi cô có dung mạo đúng là rất đẹp, dáng người cũng chuẩn, có tài diễn xuất cũng rất tốt, có thể chịu được khổ nhọc, nhưng chỉ có mỗi cái tính tình là không được tốt.

    Trong giới giải trí cũng có rất nhiều người có tính tình nóng nảy, nhưng họ thường chơi với những tên tuổi lớn, có điều người ta cũng chỉ xem họ như là một món ăn trong đĩa mà thôi.

    Còn Diệp Vi Vi thì không, cô không bao giờ hạ mình, tính tình quá thẳng thắn, lại có chút ngốc nghếch, từng có một vị đạo diễn nói rất thưởng thức cô, cho cô địa chỉ, nói sẽ nói chuyện vui vẻ với cô về chuyện diễn xuất, cô vô cùng vui mừng mà đi, nhưng kết quả người ta muốn nói chuyện với cô trên giường, thế là bị giày cao gót của Diệp Vi Vi đập vào đầu làm cho chấn động. Bảo cô xin lỗi? Diệp Vi Vi không bao giờ, cô vẫn luôn hét lên cô không sai và không đi xin lỗi, đến cuối cùng, người đại diện của cô mà cô cho rằng đã nhặt được báu vật, cũng trực tiếp từ bỏ cô.

    Diệp Vi Vi như vậy, có thể có được một người đàn ông tốt đối xử chân thành với cô, thì Tô Diêu cũng mừng thay cho cô.

    "Lần này cậu, phải trân trọng biết không?"

    "Đem cái tính chó đó kiềm lại một chút, đàn ông tốt cũng không có nhiều, mà người đàn ông tốt sẵn sàng nguyện ý cưới cậu, lại càng thiếu."

    Diệp Vi Vi ừ ừ đồng ý, liền có tiếng còi ô tô từ dưới lầu vang lên, hẳn là Phong Sở Ca đã đến.

    "Xem ra người đàn ông của cậu vẫn rất coi trọng cậu. Thôi thì, mau đi đi. Tớ sẽ không quấy rầy thế giới của hai người nữa."

    Tô Diêu mỉm cười đang muốn cúp máy.

    "Tô Diêu, cảm ơn cậu."

    Diệp Vi Vi đột nhiên hô lớn lên một tiếng đối với bên kia, sau đó, bang một tiếng liền cúp điện thoại.

    Tô Diêu xoa xoa lỗ tai, cười khổ: "Còn nói kiềm chế, tính tình như vậy, làm sao có thể thích ứng với nhà giàu được đây."

    Cô nhìn một bộ quẻ tượng trong tay vừa mới dựng lên cho Diệp Vi Vi, sắp xếp chúng một cách tùy tiện, ngay sau đó, đôi mắt cô, đột nhiên trừng lớn.

    "Vi Vi"

    Trong quẻ nhân duyên, bói ra lại là quẻ chết.

    Editor Mèo A Mao Huỳnh Mai
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng ba 2022
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 7: Tiếng cười của ai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Vi Vi lắc mạnh chiếc điện thoại một chút, một lúc thì đem điện thoại vươn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc lại áp sát vào màn hình điện thoại, sau đó, khóc không ra nước mắt phát hiện, dấu chữ thập đỏ lớn ở chỗ tín hiệu, vẫn cứ luôn ở đó.

    Phong Sở Ca liền đưa tay cầm lấy điện thoại di động của cô lại: "Lúc nãy anh đã nói rồi, ở đây không có tín hiệu, có cầm điện thoại di động cũng vô dụng, cho nên anh sẽ giúp em bảo quản nó trước."

    Diệp Vi Vi liền muốn lấy lại điện thoại, giỡn hoài, mặc dù đã hai tháng cô không nhận được cái thông báo nào, nhưng nếu lỡ như thật sự có người gọi vào lúc này thì quả là một tổn thất lớn.

    "Vi Vi, anh muốn cùng em trải qua khoảng thời gian ba tháng không có công việc, hoàn toàn thoải mái, anh muốn cho người nhà của anh làm quen với em, chấp nhận em, coi như là vì tương lai của chúng ta nhé, được không, hơn nữa, ở gần đây không những không có tín hiệu, mà ngay cả tháp tín hiệu cũng càng không có."

    Phong Sở Ca đã sớm ném điện thoại di động của Diệp Vi Vi vào trong túi, đối với Diệp Vi Vi thì làm ra vẻ cầu xin.

    Diệp Vi Vi là người ăn mềm không cứng, tuy rằng vẫn bất mãn, nhưng rốt cuộc đi đoạt lại cũng thấy ngại: "Nhưng mà không phải em còn cần phải làm việc sao? Nếu em không làm việc, anh để cho em tự ăn chính mình à."

    "Không cần làm việc, chỉ cần em làm vừa lòng người nhà của anh, trở thành mợ chủ của nhà họ Phong, thì sau này em chỉ cần làm một con sâu gạo vui vẻ là được rồi, anh sẽ nuôi em."

    Phong Sở Ca nhìn bộ dạng bĩu môi bất mãn của Diệp Vi Vi, nhịn không được mà xoa tóc cô.

    "Em không muốn trở thành một con sâu gạo đâu."

    Những lời của Phong Sở Ca, thật ra rất êm tai, nhưng Diệp Vi Vi chính là không thích: "Em có thể tự nuôi sống bản thân mình, dù sao em cũng không phải vì tiền mới đến với anh!"

    Đây là lời nói thật, Diệp Vi Vi có thân hình và dung mạo rất đẹp, không phải không có con trai nhà giàu nào khác tỏ ý thích cô, nhưng bởi vì do Phong Sở Ca đối với cô luôn tôn trọng và dịu dàng, anh ta chưa bao giờ đề nghị lên giường với cô trước, có trời mới biết, tuy rằng đã trà trộn trong làng giải trí khá lâu, nhưng cho tới nay Diệp Vi Vi vẫn là hoàn bích chi thân*, bị người ta đặt cho biệt danh là đồ cổ.

    *Hoàn bích chi thân: còn trong trắng

    "Được rồi, anh biết rồi, Vi Vi không phải là một người phụ nữ nông cạn như vậy."

    Phong Sở Ca nói cho có lệ, sắc trời dần dần tối sầm lại, một bên má của anh ta hơi u ám một chút.

    Diệp Vi Vi quay đầu nhìn đến, cô đột nhiên thấy có chút mâu thuẫn với những gì Phong Sở Ca đã nói về ngôi nhà cũ của nhà họ Phong, lại liếc nhìn khung cảnh ngày càng hoang vắng bên ngoài cửa sổ, Diệp Vi Vi cảm thấy có chút lạnh lẽo vô cớ: "Rốt cuộc thì khi nào mới đến nơi vậy?"

    "Sớm thôi."

    Sớm là bao lâu? Tóm lại, khi Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca xuống xe, thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Diệp Vi Vi nhìn căn biệt thự lớn bị bao phủ hoàn toàn trong bóng tối, đột nhiên liên tưởng đến con quái vật đang há miệng, chờ con mồi tới cửa, Diệp Vi Vi có một dự cảm không lành, cô không khỏi lùi lại một bước.

    Nhưng khi lùi về sau lại đụng phải một người, Diệp Vi Vi theo bản năng liền nắm lấy tay người đó, run giọng: "Sở Ca, em cảm thấy, em còn chưa chuẩn bị tốt, không bằng"

    "Vi Vi, không sao cả, cũng đã đến nơi rồi, đừng tùy hứng nữa."

    Phong Sở Ca ở phía trước vẫy tay với Diệp Vi Vi.

    Giọng của Diệp Vi Vi chợt dừng lại, và bàn tay của người đã được cô nắm trong tay, là tay ai.

    "Mợ chủ muốn đi đâu vậy?"

    Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai.

    "A!"

    Diệp Vi Vi nhảy dựng lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt già nua của một bà lão, mà khi bà ấy cầm đèn trong tay chiếu vào mặt của mình, càng làm cho Diệp Vi Vi hoảng sợ hơn.

    "Bà, bà là người hay là ma!"

    Diệp Vi Vi mò mẫm quanh người cô, tìm thấy bùa hộ mệnh mà Tô Diêu đã đưa cho cô, đặt trước mặt niệm: "Ác ma biến mất, ác ma biến mất."

    Cô không ngừng niệm mãi, và còn nhắm mắt lại, cứ như là như vậy sẽ có thể cho bản thân thêm can đảm vậy.

    Ha ha"

    Bên tai Diệp Vi Vi nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, giọng nói ảm đạm và nhuộm chút lạnh lùng.

    "Được rồi Vi Vi, đó là vú Trần, không phải là yêu ma quỷ quái gì đâu, em xem em đã làm cho vú Trần sợ hãi rồi kìa."

    Giọng của Phong Sở Ca thật ấm áp và từ tính, trong đêm lạnh lẽo này dường như khiến người ta cảm thấy ấm áp một chút, Diệp Vi Vi khẽ mở mắt ra, nhìn thấy bóng của bà vú Trần dưới ánh đèn, cô thở phào nhẹ nhõm, dũng khí cũng liền trở về, lập tức quay lại, xoay người đánh nhẹ vào ngực Phong Sở Ca: "Anh vừa cười cái gì vậy? Có phải thấy em bị sợ hãi có phải là rất thú vị không?"

    Sắc mặt Phong Sở Ca chợt khựng lại một chút: "... Đúng vậy, rất thú vị"

    Cánh cửa lớn của ngôi nhà cũ được mở ra, đi theo sau bà vú Trần, Diệp Vi Vi không khỏi đóng lại chiếc áo khoác mỏng trên người: "Sở Ca, anh có cảm thấy rất yên tĩnh không?"

    Đây là đêm hè, xung quanh cũng không thiếu cây cối, có điều, lại không có nghe thấy tiếng kêu của côn trùng nào, lúc đầu cô cũng không để ý, nhưng khi định thần lại, Diệp Vi Vi liền bắt đầu thắc mắc.

    "Vi Vi, đêm nay em bị sao vậy? Nghi thần nghi quỷ, được rồi, mẹ anh và Sở Ý đã đợi em rất lâu, chúng ta mau vào đi thôi."

    Phong Sở Ca ở phía sau đẩy nhẹ Diệp Vi Vi một phen, Diệp Vi Vi liền lảo đảo, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Phong Sở Ca đang cười xin lỗi với cô, nhe răng, đe dọa đối phương không nhẹ tay.

    Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống bắn ra bốn phía của Diệp Vi Vi, Phong Sở Ca, người đang đi phía sau cô, trong mắt lóe lên một tia xin lỗi, nhưng, khi anh ta ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đen láy của cô gái mỏng manh như búp bê SD trên cầu thang, lời xin lỗi đó nhanh chóng chuyển hoá thành sự kiên định.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
    Đăng ngày 14/3/22
     
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 8: Nghiệm thân? Mộng xuân?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Diệp Vi Vi ngốc, sao vẫn không chịu nghe máy!"

    Tô Diêu cầm điện thoại di động vốn đã nóng hỏi, trên mặt tràn đầy lo lắng, sau đó, lại không khỏi đi tới bộ quẻ chết trước đó, xếp đứng lên thành một hàng.

    Báo cảnh sát thì không ai thèm quan tâm, mà tìm người, thì Tô Diêu cũng không tìm được, nói cách khác, trong lòng Tô Diêu rất rõ, ngay cả khi vào lúc này cô ấy có tìm thấy Diệp Vi Vi đi chăng nữa, thì cũng vô dụng, nhân duyên và số mạng của Diệp Vi Vi có liên quan chặt chẽ với nhau, cô ấy cũng không biết Diệp Vi Vi sẽ gặp phải điều gì, nhưng điều duy nhất cô ấy có thể làm bây giờ là tìm được đường sống từ quẻ tượng* trước đó, trước khi tử kiếp* của Diệp Vi Vi đến.

    *Quẻ tượng: quẻ đã hiển thị lên.
    *Tử kiếp: cái chết đến không thể tránh được.

    Trong phòng tối, tay của Tô Diêu nhanh chóng di chuyển.

    Diệp Vi Vi cũng không hề biết rằng, Tô Diêu bên kia đang vội vàng vì cô.

    Cô bây giờ cô đang rất hồi hộp, vì sắp gặp người lớn trong nhà, sắp gặp người lớn trong nhà, cứ nhắc mãi như vậy, khiến cho bàn tay đổ mồ hôi lạnh, chân cũng có chút run run.

    "Đây là Vi Vi"

    Lời giới thiệu của Phong Sở Ca rất đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút vô cùng bình thường, nhưng mà Diệp Vi Vi lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.

    Cô chỉ đang lo chú ý đến trạng thái của mình, nhất quyết không để bị mất mặt.

    Cũng may là bà Phong không hề bắt bẽ Diệp Vi Vi, mà ngược lại còn mỉm cười từ ái với Diệp Vi Vi, khi nghe Phong Sở Ca giới thiệu về Diệp Vi Vi, thì bà cũng chỉ cười, mặc dù em gái của Phong Sở Ca là Phong Sở Ý thì trên mặt cũng không có cảm xúc gì, nhưng mà khi Diệp Vi Vi đưa món quà gặp mặt, cũng nhận lấy, hơn nữa cũng gật đầu chào cô, sau đó thì cúi đầu nhìn xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, điều này khiến cho Diệp Vi Vi vốn đang chuẩn bị để chiến đấu một trận, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

    Cô thầm tự cổ vũ bản thân, gia đình Phong Sở Ca đều dễ hòa thuận như vậy, cô thật sự là diễm phúc, đúng như lời Diêu đã nói, cô nhất định phải kìm chế được tính khí chó của mình, ách, không không không, cái gì mà tính khí chó chứ, đúng là đã bị Tô Diêu dạy hư rồi.

    Trên mặt Diệp Vi Vi cũng mang theo ý cười, đó là hy vọng tốt đẹp cho tương lai, tuy rằng cô vẫn cảm thấy ngôi nhà cũ này có chút gì đó rùng rợn, nhưng vì tương lai của cô và Phong Sở Ca, ráng chịu đựng ba tháng, cũng không thành vấn đề.

    Mà thật sự là không có gì sao?

    Diệp Vi Vi đang nằm trên chiếc giường lớn khổng lồ, mặc dù cô vốn cũng là người có chút hiểu biết về những chiếc giường nhưng cũng vẫn rất kinh ngạc, trong ngực cô đang ôm chiếc gối ôm lớn, vốn dĩ đang mở to mắt quan sát xung quanh căn phòng sau này phải ở đến ba tháng, đang nghĩ làm sao để có thể hòa hợp với những người trong gia đình họ Phong, thì trong lúc bất tri bất giác*, cái đầu cô chợt trở nên choáng váng, và đôi mắt cô cũng từ từ nhắm lại.

    *Bất tri bất giác: không hay không biết.

    Chiếc gối trong tay cô bị rút ra, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đã thay thế chiếc gối, có một bàn tay lạnh lẽo, khẽ xoa lên khóe mắt, chóp mũi và đôi môi của cô, như thể đang tò mò, nhưng cũng dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của cô, Diệp Vi Vi cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu, đầu ngón tay đó, lạnh lạnh, mềm mềm, giống như lông chim băng quét qua trên mặt, cô cau mày trong miệng lên tiếng thút thít, rồi vùi đầu thật sâu vào cái gối, như thể làm như vậy có thể sẽ không bị quấy rầy.

    Một ngọn gió nhẹ vén lên áo ngủ của cô, và sau đó, cơ thể của cô giống như là bị thao túng.

    Có một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng phát họa những đường cong của cô, không có chút gợi tình nào, như thể chỉ là đang chiêm ngưỡng, cho đến cùng.

    Diệp Vi Vi lại nghe thấy được tiếng cười của người đàn ông, thật là ảm đạm nhưng rồi lại có vẻ nhẹ nhàng hơn, dường như có vẻ hài lòng với những gì mình nhìn thấy và quan sát được, đó là, tiếng cười của ai?

    Hình như, đã nghe qua rồi.

    Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu có chút đau, Diệp Vi Vi đưa một tay lên trán, ngơ ngác nhìn trần nhà cao rồi lại nhìn xung quanh, những đồ dùng gia đình được tạo hình theo kiểu cổ xưa vừa thấy liền biết vô cùng quý trong đó, chiếc thảm nhung trắng như tuyết được trải trên mặt đất kia, rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lúc nhất thời, làm cô có cảm giác hư ảo không biết đêm nay là năm nào.

    Hai chân vẫn giữ nguyên tư thế đó, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ trước khi đi ngủ, trên chiếc gối gối đầu thì ướt đẫm nước miếng.

    "A!"

    Diệp Vi Vi khẽ kêu một tiếng, vội vàng đem hai chân thu hồi, cô xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng vỗ vỗ mặt của chính mình: "Diệp Vi Vi, mày thật sự là đủ rồi!"

    Đây mới là ngày đầu tiên ngủ ở trong nhà của người ta, mà đã có một giấc mơ như vậy, còn bởi vì ở ngoài biệt thự nghe được tiếng cười của Phong Sở Ca mà cũng liền mơ thấy, điều này cũng quá phóng đại rồi, cảm giác trên mặt như bốc khói rất ư là khó chịu, Diệp Vi Vi cảm thấy đó cũng chỉ là một giấc mơ, cứ như vậy mà căng thẳng thần kinh đến mức mà đã bỏ qua cái vết lõm sâu của cô và thêm một cái vết lõm nữa ở trên giường.

    Diệp Vi Vi đang nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, là bà vú Trần, bà ấy gọi cô xuống ăn cơm, tùy tiện đặt bàn chải đánh răng và cái ly lên bàn trong phòng tắm, Diệp Vi Vi không dám chậm trễ, liền lên tiếng đáp lời, cô từ trong đống quần áo của mình chọn ra một chiếc váy trắng liền áo mặc vào, đứng trước tấm gương to dùng để soi toàn thân quay một vòng thật xinh đẹp, một chiếc váy thuần khiết như vậy, chắc không có vấn đề gì đi. Nếu Tô Diêu có ở đây nhìn thấy Diệp Vi Vi như thế này, thì nhất định sẽ nói rằng cô đang giả vờ dịu dàng và trong sáng, để không làm tổn thương bạn bè của mình, Diệp Vi Vi rất có sức sống, nở một nụ cười đưa ra tám chiếc răng chuẩn không cần chỉnh ở trước gương: "Diệp Vi Vi, mày sẽ làm được!"

    Cô vừa nói, vừa nắm chặt tay và vẫy vẫy cánh tay của mình.

    Cạch một tiếng, tiếng cửa phòng đã khóa được mở ra, bàn tay dừng lại một chút, dấu vết nghi ngờ cuối cùng ẩn giấu trong mắt của Diệp Vi Vi cũng đều được xóa bỏ.

    "Vi Vi?"

    Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy năng lượng của Diệp Vi Vi, Phong Sở Ca liền mở to mắt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng có sự vui sướng.

    "Sao, hôm nay bị em làm cho kinh diễm rồi sao?"

    Diệp Vi Vi tự khen ngợi bản thân một cách không biết xấu hổ, tất nhiên, cô cũng chỉ là thì thầm với Phong Sở Ca, cô cũng còn chưa đủ can đảm để thể hiện mặt thứ hai của mình trước mặt người nhà của Phong Sở Ca đâu.

    "Ừ, thực sự không ngờ đó"

    Nụ cười trên môi của Phong Sở Ca, cũng chân thật hơn.

    "Vi Vi hôm nay quả nhiên rất đẹp."

    Bà Phong cười càng thêm từ ái: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"

    Ơ, khuôn mặt của Diệp Vi Vi lộ ra một chút xấu hổ, không khỏi khép khép chân của chính mình.

    "Chị dâu tối hôm qua nhất định là ngủ rất ngon."

    Phong Sở Ý, người dường như luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cũng mỉm cười đối với Diệp Vi Vi.

    Tóm lại, tất cả mọi thứ nhìn sơ qua đều rất tốt đẹp.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh
    21/3/22
     
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,871
    Chương 9: Hoa tươi tặng người đẹp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa ăn, Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca cùng nhau đi dạo xung quanh biệt thự của nhà họ Phong, toà biệt thự của họ Phong rất lớn, có rất nhiều nơi, có hương vị của sự cổ kính, Diệp Vi Vi cũng đã từng đóng qua phim cổ trang, tuy rằng cũng chỉ là diễn vai quần chúng ngay cả lời thoại phụ cũng không có, nhưng cũng vẫn có một chút kiến thức, mỗi lần nhìn thấy những thứ chân thực đó, cô đều vô cùng kinh ngạc và cảm thán.

    Bản thân ở đây, giống như là đã xuyên qua thời không vậy, khiến Diệp Vi Vi cảm thấy không chân thật cho lắm.

    Thấy Diệp Vi Vi có hứng thú, Phong Sở Ca bèn nói sơ qua cho Diệp Vi Vi biết về nguồn gốc của toà nhà này.

    Gia tộc họ Phong là một gia tộc nổi tiếng hàng thế kỷ ở thành phố A, được di chuyển đến đây vào thời Trung Hoa Dân Quốc. Khi đó, gia chủ của gia tộc họ Phong là một quân phiệt* nhỏ, trong tay có tích góp chút ít của cải, sau đó cảm thấy có nhiều quân phiệt hỗn chiến, bao nhiêu người đều không kết thúc tốt đẹp, liền thỉnh một thầy phong thủy giúp chọn một mảnh đất, xây cất nhà cũ, khai tông tử*, rồi dẫn theo toàn tộc di cư đến đây, mai danh ẩn tích, một lần nữa bắt đầu lại, sau đó, nhà họ Phong quả nhiên đã thực sự tránh được vài cuộc khủng hoảng lớn và vươn lên vững chắc cho đến nay, trở thành một nhân vật giàu có nổi tiếng.

    Quân phiệt (giản thể: 军阀; phồn thể: 軍閥; bính âm: jūn fá) là việc những tướng lĩnh có thể khống chế quân đội, kinh tế và quyền kiểm soát chính trị ở một vùng địa phương trong một quốc gia có chủ quyền nhờ khả năng huy động những đội quân trung thành. Những đội quân này thường được coi là lực lượng dân quân, vốn trung thành với thủ lĩnh quân phiệt hơn là với Chính phủ ở Trung ương và chính thể nhà nước. Các quân phiệt tồn tại xuyên suốt phần lớn lịch sử, ở nhiều các hình thức khác nhau bên trong cơ cấu chính trị, kinh tế và xã hội của một quốc gia hay một vùng lãnh thổ vô chính phủ.
    *Khai tông tử: mở ra một thế hệ tổ tiên và con cháu mới.

    "Quy tắc trước khi kết hôn phải ở nhà cũ ba tháng cũng là do tổ tiên của anh truyền lại sao?"

    Diệp Vi Vi thuận miệng hỏi.

    "......Đúng vậy"

    Phong Sở Ca khựng lại một chút, nụ cười có chút hoảng hốt.

    "Bên kia là?"

    Diệp Vi Vi chợt bị dời đi lực chú ý, mở to hai mắt nhìn những đóa hoa đỏ hồng đang đung đưa trong gió, trong lòng không khỏi rung động.

    "Đó là nơi yêu thích nhất của bà cố anh. Bà du học từ nước ngoài về, rất thích hoa hồng, nhưng khi đó ở địa phương không có vườn chuyên trồng hoa hồng, nên ông cố mới đặc biệt cho người mở vườn hồng này."

    Diệp Vi Vi nhìn thấy bên trong có một bóng người lóe lên, do là ban ngày, nên cô cũng không có tự mình hù mình nữa, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt của bà vú Trần ở đằng kia, cô liền thầm khen thái độ bình tĩnh của mình, ngày hôm qua coi người ta thành ma, còn đồng thời hô cái gì mà ác ma biến mất đi, bây giờ nhớ lại liền cảm thấy đỏ mặt, có lẽ cũng phải nên nói chuyện với Tô Diêu, đừng có lúc nào cũng gieo mấy chuyện ma quỷ vào đầu của cô, làm cho cô cũng không thể không tin là thật.

    "Bà vú Trần là một người già trong nhà. Bà ấy vẫn luôn sống ở đây. Nhà cũ may mắn có bà ấy chăm sóc, cho nên ngay cả những bông hoa hồng này cũng đều nở rất đẹp."

    Phong Sở Ca mỉm cười, bước về phía trước và nói vài câu với bà vú Trần, sau đó, khi anh ta quay lại, trên tay anh ta đã cầm sẵn một bông hồng đã được loại bỏ hết gai.

    "Hoa tươi tặng mỹ nhân."

    Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười nhận lấy, cảm thấy Phong Sở Ca quả thực là một người đàn ông rất tốt rất tốt.

    "Bà vú Trần đã luôn ở đây, vậy còn các con của bà thì sao?"

    Diệp Vi Vi thuận miệng hỏi, cầm đóa hoa hồng trên tay lên ngửi, tự hỏi không biết có phải là ảo giác hay không, mà bông hồng trên tay cô có vẻ lộng lẫy và mọng nước lạ thường, còn có mùi ngọt ngào kỳ lạ.

    Diễm lệ như vậy, có vẻ cũng hơi đáng ngại, Diệp Vi Vi không khỏi giữ bông hồng cách xa cái mũi của mình một chút.

    "Bà vú Trần chưa bao giờ kết hôn. Bà ấy vẫn luôn sống ở đây một mình."

    Phong Sở Ca nói, nhìn động tác của Diệp Vi Vi, nghĩ rằng cô bị lạnh, anh ta bèn cởi áo khoác của mình, khoác lên người của Diệp Vi Vi.

    Diệp Vi Vi túm túm áo khoác còn mang theo hơi ấm của Phong Sở Ca, cảm giác không mấy tốt đẹp vừa rồi, lại bị quét vào trong góc.

    Những bông hoa hồng trong vườn hồng phía sau vẫn đung đưa theo tiếng gió xào xạc, và bóng dáng của hai người Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca cũng ngày càng xa dần.

    Diệp Vi Vi quay trở lại phòng, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là chiếc bình hoa trên bàn cạnh giường, có một màu đỏ hồng và một chùm hoa hồng lớn đang đung đưa về phía cô.

    "Tốc độ này, cũng quá nhanh rồi."

    Diệp Vi Vi không khỏi cười ngây ngốc, nghĩ rằng là do Phong Sở Ca làm, chính vì vậy mà cái cảm giác bất an đối với những bông hoa diễm lệ này, cũng tan theo tâm ý của Phong Sở Ca, cô mỉm cười bước tới, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa mát lạnh, tiện tay đem đoá hoa hồng không gai mà cô đang cầm trên tay cắm vào trong chùm hoa đang nở rực rỡ đó.

    "Xuy"

    Diệp Vi Vi khẽ xuy một tiếng, trên ngón tay đã bị gai hồng đâm vào tạo thành một vết thương nhỏ, đưa ngón tay vào trong miệng, Diệp Vi Vi âm thầm thè lưỡi, vậy mà cô quên mất rằng hoa hồng đều có gai.

    "Bang!" Một tiếng, bên ngoài vang lên một trận ồn ào, kèm theo tiếng rên rỉ của Phong Sở Ca, Diệp Vi Vi mặc kệ những đoá hoa hồng đó, liền xoay người chạy ra ngoài, cô cũng không có nhìn thấy, những đoá hoa hồng trong bình phía sau, mỗi một nhánh, rõ ràng đều đã được nhổ hết gai.

    Mà đoá hoa hồng được Diệp Vi Vi cắm vào trong đó, từ từ bay lên không trung, sau đó, như có một bàn tay vô hình nào đó, đã nắm chặt lấy những cánh hoa tuyệt đẹp và mọng nước ấy, chất lỏng màu đỏ tươi liền chảy ra, cho đến khi bông hoa ban đầu vốn dĩ kiều diễm và đầy màu sắc bị chà đạp thành một mảnh tàn phá và rồi tùy tiện bị vứt bỏ trên mặt đất.

    "Haha."

    Chợt có một tiếng cười lạnh vang lên, tấm rèm cũng bị một cơn gió nhẹ thổi tung lên, phía trên, thoáng chốc, dường như có một bóng đen đang vươn mình ra.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai (21/3/22)
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...