Bài viết: 778 

Chương 180: Nam nhân đó không thể đắc tội (canh ba)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
"Hạ Ấp đột nhiên đập bàn một cách thô bạo.."
"Hạ Ấp ném cái bàn,"
Editor: Cái bàn có tội tình gì?
[HIDE-THANKS]
Mộ Thanh Lan vẫn luôn cảm thấy khi ở Trung Nguyên bí cảnh, mình và ca ca đều chơi Vân Dực không ít, nhưng lại không ngờ rằng, ấy thế mà hắn cũng để lại một cú!
Không đề cập đến chuyện này thì thôi, mà hễ nhắc đến chuyện này, Mộ Thanh Lan lại cảm thấy phiền muộn một hồi.
"Ta có thể làm gì đây? Ta thậm chí còn không biết đó là thứ gì!"
Mộ Thanh Lan bị đuổi ra ngoài đã mấy tháng rồi, nhưng thời gian dài như vậy, vậy mà nàng không hề phát hiện thân thể mình có dị thường!
Nếu như lần này Vân Dực không nói ra, có trời mới biết đến khi nào nàng mới biết!
Nhớ lại ánh mắt có vẻ thản nhiên nhưng lại hung hãn của Vân Dực, trong lòng Mộ Thanh Lan liền run lên - suýt chút nữa đã bị phát hiện!
Cũng may nàng phản ứng kịp thời, khi phát hiện có động tĩnh, lập tức để ngọc giản màu đen hút thứ đó vào nhốt lại!
Nếu không, sợ rằng lần này, làm sao cũng không trốn được.
Tên Vân Dực này là một người rất thận trọng, muốn giấu diếm được hắn, thật sự là rất khó.
Hơn nữa, không biết vì sao, hắn dường như luôn hoài nghi về thân phận của nàng.
Lúc trước ở chân núi Mông Trạch Sơn, nàng cố ý nhảy xuống hồ nước, cũng đã làm đến tình trạng đó, vậy mà hắn còn có thể dựa vào thứ giấu trong cơ thể nàng, mà lại sinh lòng nghi ngờ!
Mộ Thanh Lan có đôi khi cảm thấy hình như mình mắc nợ vị Vân đại thiếu chủ này vậy.
"Vân Dực có vẻ như chỉ có lần này mới phát giác, nhưng mà ta thì vẫn luôn không cảm nhận được, Tuyết U, ngươi nói rốt cuộc đó là cái gì?"
Nàng thậm chí ngay trong nháy mắt đó mới cảm thấy được sự tồn tại của thứ đó, vội vàng giấu đi, trên thực tế nàng còn không biết nó là gì.
"Chẳng lẽ là một loại hơi thở đặc biệt nào đó sao?"
Nếu không, tại sao trước đây nàng lại không nhận thấy nó?
"Ta cũng không biết." Tuyết U trả lời rất đơn giản.
Mộ Thanh Lan: ".. Thứ đó bây giờ không phải cũng ở trong ngọc giản màu đen sao? Ngươi không biết à?"
Tuyết U im lặng một cách kỳ lạ trong giây lát.
"Ngươi có biết không gian bên trong ngọc giản này lớn bao nhiêu không?"
Không biết vì sao, Mộ Thanh Lan nghe được có chút u oán, vì thế nàng liền trực tiếp đổi chủ đề.
"Vậy thì.. khụ khụ, ta không nghĩ nó là thứ có hình thái cụ thể, cho nên sau khi tiến vào, mới không phát hiện ra. Nhưng mà Vân Dực cũng có chút kỳ quái."
Mộ Thanh Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Vân Dực trước kia ở cùng ta một đoạn thời gian, chỉ là khi đó, hắn lại không có cảm nhận được, giống như, ngay cả hắn cũng không kiểm soát được, chỉ có thể thụ động tiếp thu sự dao động."
Vì vậy, sau khi giấu nó vào ngọc giản, Vân Dực mới không thể tìm thấy được.
Vân Dực dường như rất quan tâm đến thứ đó, khi không tìm thấy nó, vậy mà hắn thực sự tin rằng nàng là Mộ Lăng Hàn.
Điều này chỉ có thể chứng minh, Vân Dực rất tin tưởng vào thứ này! Thế cho nên khi tìm không thấy, mọi nghi ngờ đều tan biến!
Nhưng, ngẫm lại thì, người như Vân Dực thì làm sao có thể lấy ra những thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng?
"Ta mơ hồ cảm giác được, nó dường như là một loại năng lượng đặc biệt, nhưng rất quái dị, hành tung thất thường, mặc dù ta cũng bị nhốt ở trong ngọc giản này, những cũng không cách nào tra ra được nó là cái gì. Có điều, ta nhắc nhở ngươi, đây dù sao cũng là đồ của Vân Dực, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, ngươi không thể cam đoan hắn vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này, đúng không?"
Đến lúc đó, không biết sẽ lại gặp cảnh tượng gì đây.
Mộ Thanh Lan cũng gật đầu: "Ta biết."
Che giấu thứ đó, cũng chỉ là kế hoãn binh.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy rằng Vân Dực sẽ không bỏ qua như vậy.
Cho nên, nàng vẫn nên cố hết sức càng ít tiếp xúc với hắn thì càng tốt, nếu như để hắn biết nàng dốc hết sức lừa hắn..
Mộ Thanh Lan không hiểu sao rùng mình một cái.
* * *
Hạ Nhân Nhân rất nhanh đã về tới nhà đấu giá.
Sau khi đi qua mấy cánh cửa, tiến vào phòng nghị sự trong cùng, người trên đường ngày càng ít đi, nhưng sự đề phòng âm thầm lại ngày càng mạnh mẽ.
Xem ra, thật sự có người bên trên tới, hơn nữa, địa vị cũng không thấp.
Hạ Nhân Nhân gót sen nhẹ nhàng di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến cửa.
Sau đó, nhẹ nhàng giơ bàn tay trắng nõn của mình lên và gõ cửa.
Mở cửa, là Hạ Mộc Hiên.
Hắn ta liếc nhìn Hạ Nhân Nhân với ánh mắt phức tạp.
Tuy nhiên, Hạ Nhân Nhân lại dường như không chú ý, nàng gật đầu với hắn ta, liền nhấc chân bước vào.
Mà trên mặt, đã xuất hiện một nụ cười luôn luôn quyến rũ.
"Ta đã đoán làm một trận lớn như vậy, chắc chắn là có quý nhân đến, quả nhiên!" Hạ Nhân Nhân nhìn người đàn ông trung niên ngồi phía trên, khẽ cười một tiếng.
Trong phòng không có nhiều người cho lắm, họ đều là quản lý cấp cao của Nhà đấu giá Hạ Thương.
Một số trưởng lão của chi nhánh Lâm Châu lúc này đều cung kính đứng chắp tay, thậm chí đi cùng với Hạ Mộc Hiên là hai người Hạ Hầu Hải, cũng chỉ ngồi ở hai bên, địa vị hiển nhiên còn thấp hơn so với người đàn ông trung niên ngồi ở phía trên.
"Ngài tới tại sao lại không báo trước chứ? Lâm Châu này địa phương tuy đơn sơ, nhưng cũng không thể để ngài chờ được."
Khi Hạ Nhân Nhân nói, nàng cười dịu dàng, dễ dàng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo trong phòng.
Một số người trong chi nhánh Lâm Châu đều thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người họ đang mong chờ là Hạ Ngân Nhân cũng đã trở về!
Nếu không, họ ở đây, sẽ vô cùng dày vò!
Tuy nhiên, biểu hiện của mấy người Hạ Hầu Hải cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Hạ Mộc Hiên bước tới, cúi chào người đàn ông trung niên và lại liếc nhìn Hạ Nhân Nhân một cái.
"Nhân Nhân, chuyện ở Khuynh Thiên Tháp, Hạ Ấp trưởng lão đã biết."
Hạ Nhân Nhân mày liễu hơi nhướng: "Ồ? Hạ Ấp trưởng lão quả nhiên vẫn hành động mạnh mẽ và kiên quyết như thường."
Người đàn ông trung niên ngồi trên cùng, cũng chính là Hạ Ấp, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
"Nhân Nhân, ngươi có biết sai lầm của mình không?"
Hạ Nhân Nhân ngây thơ mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy hoang mang: "Sai? Sai cái gì? Ta làm sao sai?"
Hạ Ấp sắc mặt nghiêm túc: "Bọn họ đã nói cho ta biết chuyện phát sinh trong Khuynh Thiên Tháp, vậy mà ngươi cũng không biết mình sai ở chỗ nào sao?"
Khi nói những chữ cuối cùng, trong giọng nói của ông ta đã có một chút giận dữ chất vấn.
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhân Nhân quét qua vài người.
Hai người Hạ Hầu Hải đều tránh đi tầm mắt của nàng, Hạ Mộc Hiên khó khăn nói: "Nhân Nhân, chúng ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà chúng ta không thể che giấu sự thật, Hạ Ấp trưởng lão đã biết ngươi làm những chuyện gì."
Hạ Nhân Nhân nở nụ cười nửa miệng, vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, thong thả ung dung hỏi:
"Ồ? Ta đã làm gì? Các ngươi đang nói về loại sự thật nào vậy?"
Rầm!
Hạ Ấp đột nhiên đập bàn một cách thô bạo, tức giận nói: "Hạ Nhân Nhân! Nguoi tốt nhất nên lập tức thừa nhận sai lầm của mình, nếu không, cho dù là lão gia tử che chở ngươi, nhưng sai lầm lần này của ngươi, cũng không thể dễ dàng tha thứ!"
Hạ Nhân Nhân ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Ấp, nói: "Hạ Ấp trưởng lão làm gì mà vội vàng như vậy? Không phải ta còn chưa nói gì sao? Tại sao ông lại muốn định tội ta sớm như vậy?"
Ở Hạ gia, có rất nhiều người không ưa nàng, mà Hạ Ấp này, chính là một trong số đó.
Bởi vì sự xuất sắc của Hạ Nhân Nhân đã đe dọa đến địa vị của ông ta!
Nói là trưởng lão, nhưng trên thực tế, Hạ Ấp sở dĩ khiến người ta kính sợ, chính là bởi vì ông ta có thực quyền!
Trong số đó, bao gồm cả điều tra và trừng phạt!
Lần này cử ông ta tới, Hạ Nhân Nhân đã đoán được rằng có người ở trên muốn đối phó với nàng.
"Nói cho ta biết! Ngươi có phải cùng Mộ Lăng Hàn âm thầm cấu kết với nhau hay không! Lần này, ngươi còn giúp hắn cướp đi đồ vật vốn thuộc về Nhà đấu giá Hạ Thương của chúng ta!"
Hạ Nhân Nhân quả thực muốn cười!
Vì thế, nàng thật sự cười.
Nàng cười lên vô cùng xinh đẹp, mặt mày chi gian, phong tình vạn chủng, mê tâm hồn người.
Bốp bốp bốp
Hạ Nhân Nhân không thể không vỗ tay, tán thưởng nhìn Hạ Ấp.
"Hạ Ấp trưởng lão, đã lâu không gặp, bản lĩnh nói nhảm của ngài càng ngày càng tốt."
"Làm càn!"
Hạ Ấp đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhân Nhân.
"Vừa rồi ngươi chính là từ chỗ Mộ Lăng Hàn trở về, ngươi còn có thể giải thích cái gì! Nếu không phải ngươi thông đồng, hắn là một phế nhân, làm sao có thể là đối thủ của bọn Hạ Hầu Hải!"
Họ nhìn chằm chằm vào Pháp quyết Địa Giai đó từ lâu, họ nghĩ rằng đó chỉ là một tin đồn, nên chỉ ôm thái độ thử mà thôi, nhưng kết quả vậy mà nó thực sự xuất thế!
Nhưng cuối cùng, thứ đó đã bị Mộ Lăng Hàn cướp đi!
Khi biết tin này, Hạ Ấp gần như nghi ngờ lỗ tai mình có điều gì đó không ổn!
"Mộ Lăng Hàn đã bị đuổi khỏi Mộ tộc, bây giờ chẳng qua chỉ là một con chó bị lạc, ta biết hai người các ngươi có mối quan hệ riêng tư rất tốt, có lẽ lần này hắn sẽ đến Khuynh Thiên Tháp trước, chính là do ngươi đã âm thầm tiếc lộ tin tức!"
Vẻ mặt của Hạ Mộc Hiên và những người khác đều chấn động! Đây là ám chỉ Hạ Nhân Nhân phản bội gia tộc! Đó là một câu nói đáng sợ!
Hạ Nhân Nhân đương nhiên sẽ không cho phép người khác dội nước bẩn lên đầu mình.
Khóe miệng nàng nhếch lên một tia giễu cợt, ngồi ở chỗ đó, thế nhưng khí thế không thua gì Hạ Ấp!
"Hạ Ấp Trưởng lão, ta cung kính gọi ông một tiếng trưởng lão, chẳng qua là nể mặt lão gia tử mà thôi. Nhưng nếu ông muốn bôi nhọ ta thì không khỏi quá ngu ngốc rồi! Phế nhân? Ha, Mộ Lăng Hàn có phải là một phế nhân hay không, trưởng lão Hạ Hầu Hải, hẳn là rõ ràng nhất, phải không?"
Hạ Hầu Hải nhìn đi chỗ khác, cảm thấy hơi chột dạ.
Họ chỉ đề cập đến Mộ Lăng Hàn, nhưng lại chưa nói hắn kỳ thật là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, thậm chí đã đột phá Thần Phách Cảnh
Một cách kỳ lạ trong một thời gian!
"Chỉ trích hai chúng ta có quan hệ cá nhân rất tốt.. Vậy tại sao, các ngươi lại quên, lúc trước khi hai huynh muội họ càn quét Đế đô, các ngươi đã nhờ ta kết bạn với họ rất nhiều như thế nào?"
Hạ Nhân Nhân cụp mắt xuống, nhìn móng tay xinh đẹp của mình.
"Nếu các ngươi không nhớ rõ, ta tin tưởng lão gia tử sẽ nhớ rõ. Nếu như không, thì thiếu gia cũng có thể đi ra làm chứng."
Có một sự im lặng chết chóc trong khu vực.
Ai mà không biết thiếu chủ tử cao cao tại thượng của Hạ gia đã bị hai anh em kia ăn gắt gao!
Nếu như để cho hắn biết, e rằng hắn có thể không chút do dự đứng ở về phía Mộ Lăng Hàn!
"Có rất nhiều người đến Khuynh Thiên Tháp như vậy, thậm chí cả Ngô gia ở Thanh Khâu, Mạnh gia đều đi, ta chỉ là cô gái yếu ớt, không chỉ có thể ngăn cản người của Hạ gia, mà còn khiến tất cả các anh hùng phải tránh đường, nhường Pháp quyết Địa Giai đó cho Mộ Lăng Hàn sao?"
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều cực kỳ châm chọc!
Hạ Ấp sắc mặt có chút khó coi.
Điểm này, thật ra ông ta không ngờ tới, cũng không cách nào phản bác.
Hạ Nhân Nhân thực lực như thế nào, bọn họ đều là rõ ràng.
Ông ta nhìn về phía Hạ Hầu Hải ở bên cạnh: "Hầu Hải trưởng lão, Mộ Lăng Hàn đó, thực lực của hắn hiện tại ra sao?"
Theo những gì ông ta biết, lúc trước Nguyên mạch của Mộ Lăng chính là đã bị hủy hoàn toàn!
Hạ Hầu Hải chần chờ một cái chớp mắt, mới nói:
"Ngự Thiên Cảnh trung kỳ."
Hạ Ấp nhíu nhíu mày.
"Ngự Thiên Cảnhi? Ngươi đùa ta sao? Ngay cả một kẻ Ngự Thiên Cảnh các ngươi cũng không tranh được?"
"Hạ Ấp trưởng lão, ngài có điều không biết ạ." Hạ Mộc Hiên sốt ruột, không thể không xen vào nói một câu, "Mộ Lăng Hàn đó rất quái lạ, thực lực căn bản không chỉ là Ngự Thiên Cảnh! Mà quan trọng hơn là, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên áo trắng, lai lịch thần bí, thực lực phi thường mạnh mẽ! Nếu không phải hắn, chúng ta cũng sẽ không thất bại!"
Nói về điều này, mấy người đều đầy khó chịu.
Hạ Ấp lại là không cho là đúng.
"Bị đuổi ra Mộ tộc, hắn đã là chó lang thang, làm sao có thể có bằng hữu cường đại như vậy? Không phải là các ngươi lầm rồi chứ?"
Đám người Hạ Mộc Hiên vội vàng nói: "Đây là sự thật đấy! Ngài không biết, người đó-"
Hạ Nhân Nhân bỗng nhiên cười một tiếng.
Mọi người trong khu vực đều nhìn vào nàng.
"Chư vị, ta chỉ là muốn khuyên các ngươi một câu, người đó, các ngươi tốt nhất không nên trêu chọc."
Hạ Ấp khịt mũi khinh bỉ.
"Hạ Nhân Nhân, ngươi còn nói rằng ngươi không thông đồng với Mộ Lăng Hàn? Nếu không, tại sao ngươi lại nói giúp người của hắn!"
Người của hắn?
Hạ Nhân Nhân muốn cười.
Hai người đó, ai là của ai, thật khó nói!
Nụ cười trên khóe miệng nàng hơi sâu.
"Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu như trêu chọc người kia, đừng nói mấy người các ngươi, mà toàn bộ Hạ gia đều gánh không nổi! Đến lúc đó, khóc cũng vô dụng. Các ngươi muốn chết cũng không sao, nhưng ta còn muốn sống tốt."
Nói xong, Hạ Nhân Nhân duyên dáng đứng dậy, chớp chớp mắt, mỉm cười quyến rũ, nhưng những lời nói ra đã khiến người ta tức chết--
"Ta đã hết lời, không cần cảm ơn đâu."
Nói xong nhẹ nhàng nghênh ngang bước đi!
Rầm!
Hạ Ấp ném cái bàn, cả giận nói: "Nàng thật to gan! Lần này ta nhất định sẽ báo trở về, nàng kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, lại phản bội gia tộc, không thể giữ lại!"
* * *
Trong phòng, ánh sáng màu bạc chiếu khắp người Vân Dực, sau đó tất cả đều dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Sau đó, hắn chậm rãi mở mắt ra, sâu trong đáy mắt, hình như có một tia tinh quang chợt lóe!
Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng phòng của Mộ Thanh Lan.
Bên trong Khuynh Thiên Tháp, vào lúc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được dao động của thứ đó, tại sao nó lại biến mất..
Hắn ánh mắt hơi lóe, một tia Nguyên thần lặng yên không tiếng động bay ra, chạy thẳng đến phòng Mộ Thanh Lan!
(Xong chương)
Không đề cập đến chuyện này thì thôi, mà hễ nhắc đến chuyện này, Mộ Thanh Lan lại cảm thấy phiền muộn một hồi.
"Ta có thể làm gì đây? Ta thậm chí còn không biết đó là thứ gì!"
Mộ Thanh Lan bị đuổi ra ngoài đã mấy tháng rồi, nhưng thời gian dài như vậy, vậy mà nàng không hề phát hiện thân thể mình có dị thường!
Nếu như lần này Vân Dực không nói ra, có trời mới biết đến khi nào nàng mới biết!
Nhớ lại ánh mắt có vẻ thản nhiên nhưng lại hung hãn của Vân Dực, trong lòng Mộ Thanh Lan liền run lên - suýt chút nữa đã bị phát hiện!
Cũng may nàng phản ứng kịp thời, khi phát hiện có động tĩnh, lập tức để ngọc giản màu đen hút thứ đó vào nhốt lại!
Nếu không, sợ rằng lần này, làm sao cũng không trốn được.
Tên Vân Dực này là một người rất thận trọng, muốn giấu diếm được hắn, thật sự là rất khó.
Hơn nữa, không biết vì sao, hắn dường như luôn hoài nghi về thân phận của nàng.
Lúc trước ở chân núi Mông Trạch Sơn, nàng cố ý nhảy xuống hồ nước, cũng đã làm đến tình trạng đó, vậy mà hắn còn có thể dựa vào thứ giấu trong cơ thể nàng, mà lại sinh lòng nghi ngờ!
Mộ Thanh Lan có đôi khi cảm thấy hình như mình mắc nợ vị Vân đại thiếu chủ này vậy.
"Vân Dực có vẻ như chỉ có lần này mới phát giác, nhưng mà ta thì vẫn luôn không cảm nhận được, Tuyết U, ngươi nói rốt cuộc đó là cái gì?"
Nàng thậm chí ngay trong nháy mắt đó mới cảm thấy được sự tồn tại của thứ đó, vội vàng giấu đi, trên thực tế nàng còn không biết nó là gì.
"Chẳng lẽ là một loại hơi thở đặc biệt nào đó sao?"
Nếu không, tại sao trước đây nàng lại không nhận thấy nó?
"Ta cũng không biết." Tuyết U trả lời rất đơn giản.
Mộ Thanh Lan: ".. Thứ đó bây giờ không phải cũng ở trong ngọc giản màu đen sao? Ngươi không biết à?"
Tuyết U im lặng một cách kỳ lạ trong giây lát.
"Ngươi có biết không gian bên trong ngọc giản này lớn bao nhiêu không?"
Không biết vì sao, Mộ Thanh Lan nghe được có chút u oán, vì thế nàng liền trực tiếp đổi chủ đề.
"Vậy thì.. khụ khụ, ta không nghĩ nó là thứ có hình thái cụ thể, cho nên sau khi tiến vào, mới không phát hiện ra. Nhưng mà Vân Dực cũng có chút kỳ quái."
Mộ Thanh Lan cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Vân Dực trước kia ở cùng ta một đoạn thời gian, chỉ là khi đó, hắn lại không có cảm nhận được, giống như, ngay cả hắn cũng không kiểm soát được, chỉ có thể thụ động tiếp thu sự dao động."
Vì vậy, sau khi giấu nó vào ngọc giản, Vân Dực mới không thể tìm thấy được.
Vân Dực dường như rất quan tâm đến thứ đó, khi không tìm thấy nó, vậy mà hắn thực sự tin rằng nàng là Mộ Lăng Hàn.
Điều này chỉ có thể chứng minh, Vân Dực rất tin tưởng vào thứ này! Thế cho nên khi tìm không thấy, mọi nghi ngờ đều tan biến!
Nhưng, ngẫm lại thì, người như Vân Dực thì làm sao có thể lấy ra những thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng?
"Ta mơ hồ cảm giác được, nó dường như là một loại năng lượng đặc biệt, nhưng rất quái dị, hành tung thất thường, mặc dù ta cũng bị nhốt ở trong ngọc giản này, những cũng không cách nào tra ra được nó là cái gì. Có điều, ta nhắc nhở ngươi, đây dù sao cũng là đồ của Vân Dực, trên đời không có bức tường nào không lọt gió, ngươi không thể cam đoan hắn vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này, đúng không?"
Đến lúc đó, không biết sẽ lại gặp cảnh tượng gì đây.
Mộ Thanh Lan cũng gật đầu: "Ta biết."
Che giấu thứ đó, cũng chỉ là kế hoãn binh.
Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy rằng Vân Dực sẽ không bỏ qua như vậy.
Cho nên, nàng vẫn nên cố hết sức càng ít tiếp xúc với hắn thì càng tốt, nếu như để hắn biết nàng dốc hết sức lừa hắn..
Mộ Thanh Lan không hiểu sao rùng mình một cái.
* * *
Hạ Nhân Nhân rất nhanh đã về tới nhà đấu giá.
Sau khi đi qua mấy cánh cửa, tiến vào phòng nghị sự trong cùng, người trên đường ngày càng ít đi, nhưng sự đề phòng âm thầm lại ngày càng mạnh mẽ.
Xem ra, thật sự có người bên trên tới, hơn nữa, địa vị cũng không thấp.
Hạ Nhân Nhân gót sen nhẹ nhàng di chuyển, chẳng mấy chốc đã đến cửa.
Sau đó, nhẹ nhàng giơ bàn tay trắng nõn của mình lên và gõ cửa.
Mở cửa, là Hạ Mộc Hiên.
Hắn ta liếc nhìn Hạ Nhân Nhân với ánh mắt phức tạp.
Tuy nhiên, Hạ Nhân Nhân lại dường như không chú ý, nàng gật đầu với hắn ta, liền nhấc chân bước vào.
Mà trên mặt, đã xuất hiện một nụ cười luôn luôn quyến rũ.
"Ta đã đoán làm một trận lớn như vậy, chắc chắn là có quý nhân đến, quả nhiên!" Hạ Nhân Nhân nhìn người đàn ông trung niên ngồi phía trên, khẽ cười một tiếng.
Trong phòng không có nhiều người cho lắm, họ đều là quản lý cấp cao của Nhà đấu giá Hạ Thương.
Một số trưởng lão của chi nhánh Lâm Châu lúc này đều cung kính đứng chắp tay, thậm chí đi cùng với Hạ Mộc Hiên là hai người Hạ Hầu Hải, cũng chỉ ngồi ở hai bên, địa vị hiển nhiên còn thấp hơn so với người đàn ông trung niên ngồi ở phía trên.
"Ngài tới tại sao lại không báo trước chứ? Lâm Châu này địa phương tuy đơn sơ, nhưng cũng không thể để ngài chờ được."
Khi Hạ Nhân Nhân nói, nàng cười dịu dàng, dễ dàng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo trong phòng.
Một số người trong chi nhánh Lâm Châu đều thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng người họ đang mong chờ là Hạ Ngân Nhân cũng đã trở về!
Nếu không, họ ở đây, sẽ vô cùng dày vò!
Tuy nhiên, biểu hiện của mấy người Hạ Hầu Hải cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Hạ Mộc Hiên bước tới, cúi chào người đàn ông trung niên và lại liếc nhìn Hạ Nhân Nhân một cái.
"Nhân Nhân, chuyện ở Khuynh Thiên Tháp, Hạ Ấp trưởng lão đã biết."
Hạ Nhân Nhân mày liễu hơi nhướng: "Ồ? Hạ Ấp trưởng lão quả nhiên vẫn hành động mạnh mẽ và kiên quyết như thường."
Người đàn ông trung niên ngồi trên cùng, cũng chính là Hạ Ấp, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng.
"Nhân Nhân, ngươi có biết sai lầm của mình không?"
Hạ Nhân Nhân ngây thơ mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy hoang mang: "Sai? Sai cái gì? Ta làm sao sai?"
Hạ Ấp sắc mặt nghiêm túc: "Bọn họ đã nói cho ta biết chuyện phát sinh trong Khuynh Thiên Tháp, vậy mà ngươi cũng không biết mình sai ở chỗ nào sao?"
Khi nói những chữ cuối cùng, trong giọng nói của ông ta đã có một chút giận dữ chất vấn.
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhân Nhân quét qua vài người.
Hai người Hạ Hầu Hải đều tránh đi tầm mắt của nàng, Hạ Mộc Hiên khó khăn nói: "Nhân Nhân, chúng ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà chúng ta không thể che giấu sự thật, Hạ Ấp trưởng lão đã biết ngươi làm những chuyện gì."
Hạ Nhân Nhân nở nụ cười nửa miệng, vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, thong thả ung dung hỏi:
"Ồ? Ta đã làm gì? Các ngươi đang nói về loại sự thật nào vậy?"
Rầm!
Hạ Ấp đột nhiên đập bàn một cách thô bạo, tức giận nói: "Hạ Nhân Nhân! Nguoi tốt nhất nên lập tức thừa nhận sai lầm của mình, nếu không, cho dù là lão gia tử che chở ngươi, nhưng sai lầm lần này của ngươi, cũng không thể dễ dàng tha thứ!"
Hạ Nhân Nhân ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Ấp, nói: "Hạ Ấp trưởng lão làm gì mà vội vàng như vậy? Không phải ta còn chưa nói gì sao? Tại sao ông lại muốn định tội ta sớm như vậy?"
Ở Hạ gia, có rất nhiều người không ưa nàng, mà Hạ Ấp này, chính là một trong số đó.
Bởi vì sự xuất sắc của Hạ Nhân Nhân đã đe dọa đến địa vị của ông ta!
Nói là trưởng lão, nhưng trên thực tế, Hạ Ấp sở dĩ khiến người ta kính sợ, chính là bởi vì ông ta có thực quyền!
Trong số đó, bao gồm cả điều tra và trừng phạt!
Lần này cử ông ta tới, Hạ Nhân Nhân đã đoán được rằng có người ở trên muốn đối phó với nàng.
"Nói cho ta biết! Ngươi có phải cùng Mộ Lăng Hàn âm thầm cấu kết với nhau hay không! Lần này, ngươi còn giúp hắn cướp đi đồ vật vốn thuộc về Nhà đấu giá Hạ Thương của chúng ta!"
Hạ Nhân Nhân quả thực muốn cười!
Vì thế, nàng thật sự cười.
Nàng cười lên vô cùng xinh đẹp, mặt mày chi gian, phong tình vạn chủng, mê tâm hồn người.
Bốp bốp bốp
Hạ Nhân Nhân không thể không vỗ tay, tán thưởng nhìn Hạ Ấp.
"Hạ Ấp trưởng lão, đã lâu không gặp, bản lĩnh nói nhảm của ngài càng ngày càng tốt."
"Làm càn!"
Hạ Ấp đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hạ Nhân Nhân.
"Vừa rồi ngươi chính là từ chỗ Mộ Lăng Hàn trở về, ngươi còn có thể giải thích cái gì! Nếu không phải ngươi thông đồng, hắn là một phế nhân, làm sao có thể là đối thủ của bọn Hạ Hầu Hải!"
Họ nhìn chằm chằm vào Pháp quyết Địa Giai đó từ lâu, họ nghĩ rằng đó chỉ là một tin đồn, nên chỉ ôm thái độ thử mà thôi, nhưng kết quả vậy mà nó thực sự xuất thế!
Nhưng cuối cùng, thứ đó đã bị Mộ Lăng Hàn cướp đi!
Khi biết tin này, Hạ Ấp gần như nghi ngờ lỗ tai mình có điều gì đó không ổn!
"Mộ Lăng Hàn đã bị đuổi khỏi Mộ tộc, bây giờ chẳng qua chỉ là một con chó bị lạc, ta biết hai người các ngươi có mối quan hệ riêng tư rất tốt, có lẽ lần này hắn sẽ đến Khuynh Thiên Tháp trước, chính là do ngươi đã âm thầm tiếc lộ tin tức!"
Vẻ mặt của Hạ Mộc Hiên và những người khác đều chấn động! Đây là ám chỉ Hạ Nhân Nhân phản bội gia tộc! Đó là một câu nói đáng sợ!
Hạ Nhân Nhân đương nhiên sẽ không cho phép người khác dội nước bẩn lên đầu mình.
Khóe miệng nàng nhếch lên một tia giễu cợt, ngồi ở chỗ đó, thế nhưng khí thế không thua gì Hạ Ấp!
"Hạ Ấp Trưởng lão, ta cung kính gọi ông một tiếng trưởng lão, chẳng qua là nể mặt lão gia tử mà thôi. Nhưng nếu ông muốn bôi nhọ ta thì không khỏi quá ngu ngốc rồi! Phế nhân? Ha, Mộ Lăng Hàn có phải là một phế nhân hay không, trưởng lão Hạ Hầu Hải, hẳn là rõ ràng nhất, phải không?"
Hạ Hầu Hải nhìn đi chỗ khác, cảm thấy hơi chột dạ.
Họ chỉ đề cập đến Mộ Lăng Hàn, nhưng lại chưa nói hắn kỳ thật là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, thậm chí đã đột phá Thần Phách Cảnh
Một cách kỳ lạ trong một thời gian!
"Chỉ trích hai chúng ta có quan hệ cá nhân rất tốt.. Vậy tại sao, các ngươi lại quên, lúc trước khi hai huynh muội họ càn quét Đế đô, các ngươi đã nhờ ta kết bạn với họ rất nhiều như thế nào?"
Hạ Nhân Nhân cụp mắt xuống, nhìn móng tay xinh đẹp của mình.
"Nếu các ngươi không nhớ rõ, ta tin tưởng lão gia tử sẽ nhớ rõ. Nếu như không, thì thiếu gia cũng có thể đi ra làm chứng."
Có một sự im lặng chết chóc trong khu vực.
Ai mà không biết thiếu chủ tử cao cao tại thượng của Hạ gia đã bị hai anh em kia ăn gắt gao!
Nếu như để cho hắn biết, e rằng hắn có thể không chút do dự đứng ở về phía Mộ Lăng Hàn!
"Có rất nhiều người đến Khuynh Thiên Tháp như vậy, thậm chí cả Ngô gia ở Thanh Khâu, Mạnh gia đều đi, ta chỉ là cô gái yếu ớt, không chỉ có thể ngăn cản người của Hạ gia, mà còn khiến tất cả các anh hùng phải tránh đường, nhường Pháp quyết Địa Giai đó cho Mộ Lăng Hàn sao?"
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều cực kỳ châm chọc!
Hạ Ấp sắc mặt có chút khó coi.
Điểm này, thật ra ông ta không ngờ tới, cũng không cách nào phản bác.
Hạ Nhân Nhân thực lực như thế nào, bọn họ đều là rõ ràng.
Ông ta nhìn về phía Hạ Hầu Hải ở bên cạnh: "Hầu Hải trưởng lão, Mộ Lăng Hàn đó, thực lực của hắn hiện tại ra sao?"
Theo những gì ông ta biết, lúc trước Nguyên mạch của Mộ Lăng chính là đã bị hủy hoàn toàn!
Hạ Hầu Hải chần chờ một cái chớp mắt, mới nói:
"Ngự Thiên Cảnh trung kỳ."
Hạ Ấp nhíu nhíu mày.
"Ngự Thiên Cảnhi? Ngươi đùa ta sao? Ngay cả một kẻ Ngự Thiên Cảnh các ngươi cũng không tranh được?"
"Hạ Ấp trưởng lão, ngài có điều không biết ạ." Hạ Mộc Hiên sốt ruột, không thể không xen vào nói một câu, "Mộ Lăng Hàn đó rất quái lạ, thực lực căn bản không chỉ là Ngự Thiên Cảnh! Mà quan trọng hơn là, bên cạnh hắn còn có một thiếu niên áo trắng, lai lịch thần bí, thực lực phi thường mạnh mẽ! Nếu không phải hắn, chúng ta cũng sẽ không thất bại!"
Nói về điều này, mấy người đều đầy khó chịu.
Hạ Ấp lại là không cho là đúng.
"Bị đuổi ra Mộ tộc, hắn đã là chó lang thang, làm sao có thể có bằng hữu cường đại như vậy? Không phải là các ngươi lầm rồi chứ?"
Đám người Hạ Mộc Hiên vội vàng nói: "Đây là sự thật đấy! Ngài không biết, người đó-"
Hạ Nhân Nhân bỗng nhiên cười một tiếng.
Mọi người trong khu vực đều nhìn vào nàng.
"Chư vị, ta chỉ là muốn khuyên các ngươi một câu, người đó, các ngươi tốt nhất không nên trêu chọc."
Hạ Ấp khịt mũi khinh bỉ.
"Hạ Nhân Nhân, ngươi còn nói rằng ngươi không thông đồng với Mộ Lăng Hàn? Nếu không, tại sao ngươi lại nói giúp người của hắn!"
Người của hắn?
Hạ Nhân Nhân muốn cười.
Hai người đó, ai là của ai, thật khó nói!
Nụ cười trên khóe miệng nàng hơi sâu.
"Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, nếu như trêu chọc người kia, đừng nói mấy người các ngươi, mà toàn bộ Hạ gia đều gánh không nổi! Đến lúc đó, khóc cũng vô dụng. Các ngươi muốn chết cũng không sao, nhưng ta còn muốn sống tốt."
Nói xong, Hạ Nhân Nhân duyên dáng đứng dậy, chớp chớp mắt, mỉm cười quyến rũ, nhưng những lời nói ra đã khiến người ta tức chết--
"Ta đã hết lời, không cần cảm ơn đâu."
Nói xong nhẹ nhàng nghênh ngang bước đi!
Rầm!
Hạ Ấp ném cái bàn, cả giận nói: "Nàng thật to gan! Lần này ta nhất định sẽ báo trở về, nàng kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, lại phản bội gia tộc, không thể giữ lại!"
* * *
Trong phòng, ánh sáng màu bạc chiếu khắp người Vân Dực, sau đó tất cả đều dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Sau đó, hắn chậm rãi mở mắt ra, sâu trong đáy mắt, hình như có một tia tinh quang chợt lóe!
Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn về hướng phòng của Mộ Thanh Lan.
Bên trong Khuynh Thiên Tháp, vào lúc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được dao động của thứ đó, tại sao nó lại biến mất..
Hắn ánh mắt hơi lóe, một tia Nguyên thần lặng yên không tiếng động bay ra, chạy thẳng đến phòng Mộ Thanh Lan!
(Xong chương)
"Hạ Ấp đột nhiên đập bàn một cách thô bạo.."
"Hạ Ấp ném cái bàn,"
Editor: Cái bàn có tội tình gì?