Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 60_2: Sống chung sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu.

[HIDE-THANKS]
Editor: Zi Zi.

Beta: Thơ Thơ

Kỷ Ngôn Tâm ngẩng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Tưởng Đình Kiệt giống như đang hôn lên cổ cô mà cô lại chủ động ngửa đầu phối hợp với anh. Vì vậy trong đầu cô hiện lên một hình ảnh mơ hồ về buổi sáng hôm nay cô lên giường với Tưởng Đình Kiệt. Lập tức, cô muốn cúi đầu né tránh nhưng Tưởng Đình Kiệt lại nâng gáy cô lên để ngăn cản ý đồ của cô làm Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình trong gương.

"Tôi làm đau cô sao?"

Tưởng Đình Kiệt không ngẩng đầu nhìn cô.

Những lời này của anh tạo ra một cảm giác ái muội.

Kỷ Ngôn Tâm mím nhẹ môi, lắc đầu, nói: "Không có.."

Tuy ký ức của cô còn có chút mơ hồ không rõ nhưng cảm giác trong lòng nói cho cô biết cô không có đau đớn gì mà còn rất thoải mái. Cô biết Tưởng Đình Kiệt hỏi về vết thương của cô nhưng cô lại không khống chế được mà hiểu sai. Cô nhất định phải giấu kín những tâm tư nhỏ bé đó.

Sự thật chứng minh, Tưởng Đình Kiệt không chỉ biến thái mà còn là biến thái biết mê hoặc lòng người.

"Cô thay quần áo đi để tôi xem vết thương trên cánh tay của cô."

"Hừ, chỉ một buổi tối mà anh làm tôi thương tích đầy mình, tôi thật quá đáng thương."

Kỷ Ngôn Tâm vừa thay quần áo vừa nhỏ giọng oán trách.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt nhìn cô với ánh mắt thâm trầm. Sau đó anh thở dài, bàn tay to ôm lấy cô, chiếc cằm góc cạnh tựa lên đỉnh đầu cô nỉ non: "Ừ, tôi sẽ phụ trách!" Anh nhìn các vết thương trên người Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy rất đau lòng.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm oán trách cũng không nghĩ đến sẽ nghe được câu trả lời như vậy của anh nên khi Tưởng Đình Kiệt đáp lại làm cô hơi bất ngờ.

Cô nhanh chóng thay đổi quần áo trước mặt anh rồi tùy ý để anh bôi thuốc, dán băng lên cánh tay.

Bỗng nhiên không khí có chút xấu hổ.

Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Tưởng Đình Kiệt. Anh dựa vào rất gần, trong hô hấp của cô tràn đầy hơi thở mạnh mẽ của anh. Chỉ cần cô đứng gần Tưởng Đình Kiệt thì suy nghĩ sẽ không khống chế được mà xoay xung quanh anh, không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác.

Lực ảnh hưởng của Tưởng Đình Kiệt đối với cô chính là phương pháp để áp chế cô.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cố gắng chủ động tìm đề tài để nói chuyện: "Thật ra vết thương chỉ là việc nhỏ, chỉ cần không phá tướng là được, anh không cần cảm thấy áy náy.. Dù sao, anh đã đáp ứng để cho tôi lấy anh làm chuyên đề phát sóng trực tiếp. Tôi rất thích loại phương pháp phụ trách này. Tôi bảo đảm sẽ không tức giận nữa."

"Thì ra cô rất dễ dỗ."

"Đúng vậy, tôi thích cả tiền và đề tài."

"Vậy cô có thích tôi không?"

Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước cúi người dán vào chóp mũi cô, ánh mắt giống như nhìn thấu chỗ sâu nhất trong con ngươi của cô.

Kỷ Ngôn Tâm không thể kềm chế mà toàn thân cứng đờ. Bởi vì anh tới gần. Bởi vì câu hỏi của anh. Bởi vì ánh mắt dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ mà cô cất giấu sâu trong đáy lòng làm cô không có cảm giác an toàn. Nên cô khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, căng thẳng. Cô chớp chớp mắt, biết là Tưởng Đình Kiệt đang đùa giỡn nên cô ra vẻ trấn định nói: "Tất nhiên thích tên của anh đồng thời là chuyên đề của tôi."

"Ừ, mặc kệ là nguyên nhân gì thì thích vẫn là thích, rất tốt."

Tưởng Đình Kiệt hình như rất vừa lòng với câu trả lời của cô.

Đồng thời mặt Kỷ Ngôn Tâm đỏ ửng. Cô có một loại ảo giác mình đang thông báo với Tưởng Đình Kiệt.

Vài phút sau.

Tưởng Đình Kiệt bôi thuốc cho vết thương ở cánh tay của cô. Bàn tay anh nắm lấy tay cô đi thẳng ra khỏi Phòng ngủ chính.

Trừ bỏ phòng ngủ, Kỷ Ngôn Tâm chưa từng xem qua những chỗ khác trong nhà riêng của Tưởng Đình Kiệt.

Dọc theo đường đi, ánh mắt của cô tò mò nhìn xung quanh. Hiển nhiên bộ dáng rất muốn tham quan chụp ảnh.

"Chờ ăn cơm xong, tôi sẽ cho cô thời gian đi tham quan."

"Thật ư?"

Kỷ Ngôn Tâm lập tức tươi cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đưa cô đến đình nhỏ trong hoa viên. Người làm đã đợi sẵn ở chỗ này, trên bàn là cơm trưa mà đầu bếp đã chuẩn bị tốt. Nhưng ngài Tưởng cũng không cố ý phân phó khẩu vị yêu thích của cô Kỷ này, điều này làm cho đầu bếp khi nấu ăn có cảm giác áp lực nặng như núi đè. Nếu cô Kỷ không hài lòng với bữa cơm đầu tiên thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Bản thân Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết thân phận của cô vô cùng tôn quý ở trong mắt đám người làm.

"Ăn cơm đi."

"Một mình tôi ăn sao?"

Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy trên bàn chỉ có một bộ đồ ăn.

Tưởng Đình Kiệt lười biếng ngồi bên bàn ăn, bưng ly cà phê lên, nhẹ hất cằm ý bảo cô ngồi xuống.

"Tôi ngồi cùng cô."

"Vâng."

Kỷ Ngôn Tâm không phủ nhận trong lòng cô rất thích Tưởng Đình Kiệt nói sẽ làm gì đó cùng mình. Mặc kệ nghe bao nhiêu lần, cô cũng đều cảm thấy rất ấm áp.

Sau đó, cô thật sự rất đói nên bắt đầu ăn cơm. Nhưng khi cô đang ăn thì ánh mắt cũng luôn không chịu khống chế mà nhìn Tưởng Đình Kiệt đang ngồi đối diện. Cô phát hiện đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc quần áo ở nhà mà không phải tây trang, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát nên khí chất ưu nhã mê người.

Tưởng Đình Kiệt dường như hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt si mê của Kỷ Ngôn Tâm dừng lại trên người anh. Anh bắt chéo hai chân dài, uống cà phê, xem báo, hình ảnh đẹp như một bức họa.

Lúc này, đám người làm đứng cách đó không xa nhìn thấy hình ảnh thân mật của ngài Tưởng và cô Kỷ, trong lòng đã rõ ràng quan hệ của hai người.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Tưởng Đình Kiệt đột nhiên xoay người đụng phải ánh mắt của Kỷ Ngôn Tâm.

Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ chớp mắt, cười tủm tỉm nói: "Là vì dáng người của ngài Tưởng nóng bỏng mê người."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 61_1: Kỷ Ngôn Tâm là nữ chủ nhân của nhà họ Tưởng sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

"Hả? Thân hình nóng bỏng mê người sao?"

Tưởng Đình Kiệt tỏ vẻ không nghĩ tới cô sẽ dùng loại từ ngữ mô tả này để hình dung ra.

Chính là vẻ mặt Kỷ Ngôn Tâm không mang chút xấu hổ quẫn bách nào khi nói sai cả. Cô nhìn anh, chớp chớp mắt nói: "Ngài Tưởng, tôi nghĩ anh sẽ không để ý việc tôi chụp khung cảnh trước mắt để làm ảnh bìa chuyên đề đúng không? Bằng không thì tôi sợ các cư dân mạng sẽ không tin nơi này chính là nơi ở riêng của anh, vẫn nên đưa ra hình ảnh càng có sức thuyết phục hơn."

"..."

Hóa ra người phụ nữ này trở nên thông minh và xảo quyệt đều là vì công việc của mình.

Tưởng Đình Kiệt vẫn còn chờ mong, híp mắt, thần sắc hơi khác lạ nói: "Tôi không ngại, rốt cuộc đây là cách tôi đồng ý chịu trách nhiệm với cô."

"Ưm, tôi không có di động.."

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm có chút phát hoảng khi sờ cái váy không có túi của bản thân, toàn thân cứng đờ.

Bỗng Tưởng Đình Kiệt giơ tay ý bảo người làm tới, dặn dò: "Đưa một chiếc di động mới cho cô Kỷ."

Lời nói vừa dứt, trong nháy mắt anh đã nhìn thấy lúm đồng tiền của Kỷ Ngôn Tâm trở nên sáng lạn, khóe miệng không khỏi cong lên.

Một lát sau, Kỷ Ngôn Tâm cầm di động mới gấp không chờ nổi chụp lấy hình ảnh Tưởng Đình Kiệt ngồi trước bàn ăn. Nhưng cô không chú ý đến hành động của mình ở trong mắt đám người làm thì kỳ quái và không thể hiểu được cỡ nào, nhưng quan trọng hơn là ngài Tưởng không có từ chối. Anh phối hợp với cô theo kiểu tuyệt đối dung túng, sủng ái cô.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cầm di động thưởng thức album ảnh, nhịn không được mà cười trộm.

"Rốt cuộc tôi có thể ra chuyên đề rồi."

Trên thực tế, tuy rằng cô cảm thấy chuyện đã xảy ra tối hôm qua rất đáng sợ nhưng dù bất hạnh hay may mắn cũng không gây ra thương tổn thật sự nào cho cô cả, mà Tưởng Đình Kiệt lại cứu cô hai lần. Thậm chí cô cũng không nghĩ tới bộ dáng uất ức của bản thân tối hôm qua lại có thể làm Tưởng Đình Kiệt mềm lòng mà đồng ý cho cô làm chuyên đề phát sóng trực tiếp này, điều này quả thật là nhặt được báu vật, rất đáng để vui vẻ.

"Kỷ Ngôn Tâm."

"Hả?"

"Ăn cơm xong trước đã."

Tưởng Đình Kiệt nhắc nhở cô không cần vì chụp ảnh mà chậm trễ việc ăn cơm, ngoài ra thì bộ dáng say mê kia rất lấy lòng anh.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn gật đầu, một bên ăn cơm, một bên xem ảnh chụp.

Sau khi cơm trưa kết thúc.

Tưởng Đình Kiệt nhận được điện thoại của Địch Nhất, trong công ty có việc gấp muốn mở một buổi họp trực tuyến qua video call.

Lúc này, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm chú ý tới việc hôm nay Tưởng Đình Kiệt không có dự tính đi làm ở công ty, tất nhiên là do anh muốn ở lại với cô. Chính hành động này làm ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm nhìn Tưởng Đình Kiệt cầm lòng không được mà sinh ra càng nhiều tình ý sâu đậm hơn, là cảm tình mất khống chế. Cô có chút cảm động lại có chút ngượng ngùng vì bản thân làm chậm trễ công việc của anh.

Sau khi ngắt điện thoại, Tưởng Đình Kiệt xoay người nhìn cô giải thích: "Tôi sẽ xử lý công việc ở phòng sách lầu hai, cô tự tham quan mà không cần chạy lung tung."

"Chạy lung tung nghĩa là sao?"

Kỷ Ngôn Tâm hỏi trọng tâm.

Đối với câu hỏi này, Tưởng Đình Kiệt tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Đừng chạy ra khỏi khuôn viên biệt thự là được."

"Không thành vấn đề!"

Như vậy cô có thể làm càn mà chạy lung tung trong khuôn viên biệt thự.

Trong mắt Kỷ Ngôn Tâm là ý cười xảo quyệt.

Cho đến khi bóng dáng Tưởng Đình Kiệt biến mất trong tầm mắt, Kỷ Ngôn Tâm dừng bước đứng ở đình nghỉ mát trong vườn hoa, chờ đợi Tưởng Đình Kiệt dặn dò quản gia tới đây dẫn đường cho cô tham quan.

Không bao lâu, quản gia cung kính đứng ở trước mặt cô hỏi: "Cô Kỷ muốn tham quan nơi nào trước?"

"Tất cả đều muốn đi, tôi muốn tới nơi có thể chụp ảnh."

"Được, tôi làm chủ thay cô vậy."

Ngay lúc này, quản gia mang Kỷ Ngôn Tâm bắt đầu tham quan từ đình nghỉ mát lớn đến khắp nơi trong sân vườn. Toàn bộ quá trình, mặt Kỷ Ngôn Tâm đều hiện lên vẻ khiếp sợ nhưng cô không muốn biểu hiện ra bộ dáng hoàn toàn chưa từng thấy bộ mặt giàu sang của thành phố ở trước mặt quản gia, mấy lần bản thân cố nén xúc động muốn hô to lên. Nhưng lúc cô nhìn thấy vườn rau sạch kia vẫn không thể nhịn được mà ra vẻ kinh ngạc.

"Rau xanh đều là tự mình trồng sao?"

"Đúng vậy, yêu cầu của ngài Tưởng đối với việc dùng cơm rất cao."

"Ngày thường anh ta thích ăn món gì?"

"Ngài ấy thường dùng món Trung."

"Ưm, tôi có một ý tưởng này, bữa tối có thể để tôi chuẩn bị hay không?"

Đây là ý nghĩ trong đầu Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên nảy ra.

Nghe vậy, quản gia giật mình hỏi: "Cô muốn đích thân chuẩn bị bữa tối sao?"

"Yêu cầu của tôi có phải rất quá đáng hay không?"

"Không phải, là tôi không nghĩ tới cô Kỷ lại có thể xuống bếp."

"Tài nghệ nấu nướng của tôi cũng bình thường thôi, chẳng qua khi còn nhỏ đều là tôi tự chuẩn bị ba buổi cơm nuôi sống bản thân và em trai."

Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên cảm thấy bản thân biết nấu ăn là một điều rất may mắn. Nếu tối hôm qua Tưởng Đình Kiệt giúp cô ở nơi này thì cô nên báo đáp anh một chút.

Lúc này, quản gia mỉm cười nói: "Được, chờ tới lúc cô chuẩn bị làm bữa tối, tôi sẽ kêu người làm mang cô tới nơi này để lấy thức ăn. Khẩu vị của ngài Tưởng chủ yếu hướng về tự nhiên."

"Vâng vâng, tôi đã biết."

Tuy rằng trước nay Kỷ Ngôn Tâm đều không có cơ hội được người làm hạ qua, nhưng ở cạnh người làm của nhà họ Tưởng cũng không có loại cảm giác xấu hổ như cô đã tưởng tượng.

Tiếp theo, cô tiếp tục đi theo quản gia tham quan khắp nơi ở trong khuôn viên biệt thự. Toàn bộ quá trình đều được quản gia giới thiệu tỉ mỉ mọi thứ ở nơi này với cô. Cô không biết đây là bởi vì quản gia cảm thấy tương lai cô sẽ trực tiếp định cư ở đây, hay ngài Tưởng dặn dò giúp cô nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh nơi này. Chẳng qua Kỷ Ngôn Tâm thỏa mãn khi chụp được rất nhiều ảnh, cuối cùng chỉ còn sót lại biệt thự chính là chưa tham quan thôi.

Quản gia dừng bước ở cửa biệt thự, giải thích: "Cô Kỷ, ngày thường ngài Tưởng không thích chúng tôi đi vào quấy rầy ngài ấy, cô có thể tự mình đi tham quan."

"Được, cảm ơn!"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 61_2: Kỷ Ngôn Tâm là nữ chủ nhân của nhà họ Tưởng sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

Ngay lúc này, đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm nghĩ đến chuyện gì, xoay người chạy nhanh đến bên cạnh quản gia, cúi thấp đầu, lén lút hỏi: "Quản gia, tôi muốn hỏi ông một vấn đề vô cùng bí mật. Tôi muốn biết ngày thường Tưởng Đình Kiệt có mang phụ nữ trở về đây hay không?"

Cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để moi thông tin về tình trường của Tưởng Đình Kiệt.

Nhưng quản gia theo bản năng cho rằng cô hỏi vấn đề này là bởi vì bản thân muốn xác định có tình địch hay không.

Căn bản ông ta không nên nhiều lời, nhưng trải qua nửa ngày ngắn ngủi ở cạnh cô trong lúc tham quan đã khiến quản gia rất thích tính cách của Kỷ Ngôn Tâm, Ngừng một lát, ông ta mới nhỏ giọng trả lời: "Trước nay ngài Tưởng đều không mang phụ nữ về qua đêm, cô là người đầu tiên. Chẳng qua lúc trước ngài ấy có mang cô Lâm về ăn cơm."

"Cô Lâm sao?"

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy hơi giật mình, suy nghĩ, không xác định được hỏi: "Người ông nói chính là Lâm Ngữ Hi sao?"

Quản gia không phủ nhận.

Vì thế, đột nhiên tâm tình của Kỷ Ngôn Tâm trở nên có chút không vui.

Quả nhiên là Lâm Ngữ Hi.

Rốt cuộc Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi có quan hệ gì? Trước nay Tưởng Đình Kiệt đều không nhắc tới tên cô ấy trước mặt cô, nhưng sự tồn tại của cô ấy thì không thể bỏ qua được. Tuy rằng cô có nghĩ đến đáp án sẽ là Lâm Ngữ Hi, nhưng khi nghe được câu trả lời đầy khẳng định kia khiến tâm tình của cô hoàn toàn không khống chế được sự u ám đang trỗi dậy trong lòng. Nếu là những người khác, có lẽ cô sẽ không hoảng loạn như vậy. Nhưng đối phương là Lâm Ngữ Hi, điều này làm cô cảm thấy hít thở không thông.

Giờ phút này, quản gia chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của Kỷ Ngôn Tâm, nhịn không được nói: "Cô Kỷ, tôi nhìn ra được là cô rất quan trọng với ngài Tưởng. Cô không cần để ý tới những người khác."

"Không phải là tôi để ý.."

Không phải để ý thì là gì?

Kỷ Ngôn Tâm tự lừa mình dối người nói dối không thành. Vì thế, cô cắn môi không nói lời nào.

"Ưm, không có việc gì, tôi tiếp tục đi tham quan đây."

"Được, cô có bất kỳ chuyện gì đều có thể dặn dò tôi mọi lúc."

Một lát lúc sau, một mình Kỷ Ngôn Tâm chụp ảnh ở phòng khách biệt thự, hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh làm cô có chút hoảng hốt. Nơi đây là thế giới của Tưởng Đình Kiệt chứ không phải là thế giới của cô. Kỳ thật quan hệ giữa cô và Tưởng Đình Kiệt có khoảng cách thật sự quá xa. Từ trước đến nay khi cô đứng bên cạnh anh đều cảm thấy bản thân rất nhỏ bé hèn mọn. Còn Lâm Ngữ Hi thì hoàn toàn khác biệt với cô. Cô ấy có ưu điểm và tư cách để đứng bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, bất kể là tham gia hoạt động hay sinh hoạt đơn giản ấm áp thì cô ấy đều sẽ tốt hơn so với cô.

"Trời, mình suy nghĩ cái gì vậy? Thế mà lại ảo tưởng Lâm Ngữ Hi trở thành tình địch!"

Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm ảo não gõ đầu mình.

Giây tiếp theo, cô không cho bản thân cơ hội để tiếp tục suy nghĩ miên man, bước chân đi về phía lầu hai, chậm rãi tham quan xung quanh.

Trong nháy mắt cô đẩy cửa phòng ngủ chính ra, cảm giác được hơi thở thuộc về Tưởng Đình Kiệt thổi quét qua. Bước chân cô liền dừng ở cửa, không cách nào nhúc nhích nổi.

Khuôn viên biệt thự không có Tưởng Đình Kiệt thì không hề có ảnh hưởng gì đối với cô.

"Haiz, thật là nhàm chán.."

Tâm tình của cô trở nên không tốt.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không chú ý tới bóng dáng Tưởng Đình Kiệt đang yên lặng tới gần sau lưng mình. Cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc giường thì hơi giật mình một chút.

"Cô muốn chụp ảnh sao?"

Bỗng nhiên giọng nói lẩm bẩm của Tưởng Đình Kiệt rơi xuống bên tai cô.

Kỷ Ngôn Tâm không kịp phòng ngừa bị dọa sợ. Còn không đợi cô phản ứng lại, đột nhiên Tưởng Đình Kiệt nghiêng người ôm lấy eo cô, cái cằm góc cạnh tựa trên cổ cô, hài hước hỏi: "Ảnh chụp ở biệt thự còn chưa đủ khiến chuyên đề phát sóng trực tiếp của cô được đánh giá cao sao? Nếu cô muốn chụp mấy tấm ảnh thân mật trên giường trong căn phòng này cũng được, tôi hoàn toàn không ngại khỏa thân phối hợp với cô. Điều kiện là cô cũng phải phối hợp với tôi."

Dứt lời, bàn tay to của Tưởng Đình Kiệt ôm vào bên hông cô chậm rãi di chuyển và ngừng trên ngực cô.

Trong nháy mắt, quả thật Kỷ Ngôn Tâm lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.

Rõ ràng mới vừa rồi cô còn vì chuyện của Tưởng Đình Kiệt mà tâm trạng trở nên không vui, đảo mắt lại cô nhận được sự đùa giỡn ái muội của Tưởng Đình Kiệt. Chênh lệch quá lớn làm cho cô không kịp phản ứng.

"Tôi không muốn chụp cảnh giường chiếu."

"Hả? Chẳng lẽ cô còn muốn dùng mấy tấm ảnh lúc trước sao?"

"..."

Chơi trò lưu manh như vậy là phạm quy.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm ngẩng đầu nói: "Không cần, chuyên đề phát sóng trực tiếp đầu tiên của tôi cũng chỉ cần ảnh chụp nhà riêng là được rồi."

"Ý của cô là kỳ thứ hai hoặc lần phát sóng trực tiếp sau đó mới cần cảnh giường chiếu sao?"

"Tưởng biến thái, sao anh lại cực kỳ để ý mà không thể bỏ qua chụp cảnh giường chiếu vậy?"

"Bởi vì tôi muốn chụp với cô."

Dứt lời, Tưởng Đình Kiệt không hề nói trước bế Kỷ Ngôn Tâm đi về phía phòng ngủ chính.

Ngay lúc này, tức thì Kỷ Ngôn hoảng loạn giãy giụa, vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, tôi không chụp cảnh giường chiếu. Ngài Tưởng không cần vất vả phối hợp với chương trình của tôi như thế."

"Tôi tin rằng ảnh giường chiếu gửi đi sẽ khiến tiết mục Trực tiếp của cô cực kỳ nổi bật."

Tưởng Đình Kiệt chẳng biết xấu hổ mà đề nghị.

Giờ phút này, anh trực tiếp ném Kỷ Ngôn Tâm lên trên giường, nghiêng người qua áp chế, mặc cho trong ánh mắt nổi lên dục vọng xâm chiếm.

Kỷ Ngôn Tâm cố tình không giãy giụa mà tìm đường thoát ở dưới thân anh. Cô biết rất rõ, nếu Tưởng Đình Kiệt dùng sắc đẹp dụ dỗ cô mà nói, tuyệt đối cô không có năng lực chống cự.

"Tưởng xấu xa!"

"Sao? Cô muốn chụp tư thế giường chiếu gì? Tôi đều có thể phối hợp với cô!"

"Tư thế gì?"

Đây là thật sự thảo luận vấn đề chụp ảnh giường chiếu sao?

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm vùng dậy.

Bàn tay to của Tưởng Đình Kiệt ôm lấy eo cô, xấu xa cười khẽ nói: "Cá nhân tôi rất thích tư thế nữ trên nam dưới."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 62_1: Trò chơi trên giường

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

Đồng thời sau khi dứt lời, Tưởng Đình Kiệt không hề báo động trước ôm lấy Kỷ Ngôn Tâm xoay người, từ tư thế anh ở trên ức hiếp cô biến thành tư thế cô khóa ngồi ở trên người anh.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không có đường sống để cự tuyệt, thân thể của cô bị Tưởng Đình Kiệt khống chế mà bắt buộc phải phối hợp theo. Nhưng khi đôi tay cô chống đỡ trên eo Tưởng Đình Kiệt, tức thì trong đầu cô liền hiện ra hình ảnh Tưởng Đình Kiệt ép cung cô ở trên giường khi trước, quả thật là cảm giác nóng rát xấu hổ.

"Tưởng biến thái, anh buông tôi ra!"

"Chẳng lẽ tư thế này không phải là cô đang chủ động quyến rũ tôi sao?"

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt lười biếng một tay gối ở sau đầu, một bàn tay to khác giam cầm tư thế khóa ngồi ở trên người anh.

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm ngừng giãy giụa, trên cao nhìn xuống liếc anh, hờn dỗi nói: "Không phải anh đang xử lý công việc sao? Vì sao lại đột nhiên tới đây?"

"Tôi nhìn thấy cô đứng ngây người ở cửa."

"Không phải ngây người, là tôi đang chuẩn bị chụp ảnh."

"Chuẩn bị chụp ảnh giường chiếu sao?"

"..."

Chính là Tưởng Đình Kiệt muốn trêu đùa cô.

Đối với lời nói này, tức thì Kỷ Ngôn Tâm thẹn quá hóa giận quát: "Tôi không chụp ảnh giường chiếu. Nếu ngài Tưởng muốn phối hợp với tôi mà nói thì chụp mấy tấm lộ ra trọn vẹn tất cả đi."

Cô tùy tiện tìm lấy một cái cớ để thoát thân, chính là trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới thế mà Tưởng Đình Kiệt lại đồng ý với cô.

"Được!"

"Được cái gì?"

"Tôi sẽ phối hợp chụp ảnh khỏa thân trên giường với cô."

"Hả?"

Ngay lúc này, bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt ôm Kỷ Ngôn Tâm đứng lên, thuận thế đẩy ngã cô lên trên giường, anh lười biếng ngồi ở trước mặt cô, động tác bắt đầu cởi quần áo. Đồng thời ý của anh bảo Kỷ Ngôn Tâm chuẩn bị để chụp, nhưng hành động phối hợp của anh căn bản thật là hài hước.

Kỷ Ngôn Tâm không hề chớp mắt nhìn Tưởng Đình Kiệt cởi quần áo, quả thật là không hề có phương pháp đối phó.

"Anh hư như thế, nhân viên trong công ty có biết không?"

"Tôi chỉ hư đối với cô thôi."

Loại hư hỏng này ám chỉ càng rõ ràng hơn.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt không có ý dừng lại động tác chút nào cả, sau khi cởi áo ra thì động tác anh chuẩn bị cởi quần.

Từ trước đến nay Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy bản thân quá bị động. Mỗi lần cô đều bị những thủ đoạn biến thái không có điểm dừng của Tưởng biến thái làm cho phải tước vũ khí phải đầu hàng, lần này cô muốn tranh đua một chút. Ít nhất là cô muốn chiến đấu qua ba phút, cho nên lần này cô quyết định đối đầu với Tưởng Đình Kiệt một phen.

"Được, nhất định tôi sẽ chụp ảnh khỏa thân cho ngài Tưởng thật cẩn thận."

Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm ngồi xếp bằng, di động mở app chụp ảnh ra, màn hình đối diện với anh.

Tưởng Đình Kiệt nhướng mày nhẹ, dĩ nhiên là rất vừa lòng phản ứng của cô, rốt cuộc anh đã càng ngày càng thích dẫn dụ cô chơi trò lạc thú.

Vì thế anh tiếp tục động tác cởi quần thật nghiêm túc.

Thời gian như yên lặng ở giờ khắc này.

Một cái giường.

Hai con người.

Mặt đối mặt mà cởi quần áo.

Trường hợp đã mất khống chế một lần.

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm không thể kiềm chế được nuốt nước bọt, cảm thấy tim đập nhanh bất thường, cả người đều mất khống chế. Đôi tay cô cầm di động rõ ràng run nhè nhẹ. Tuy rằng cũng không phải bởi vì Tưởng Đình Kiệt sắp khỏa thân lộ ra trọn vẹn thân thể trước mặt cô, mà là động tác cởi quần áo của anh quá hấp dẫn, toàn bộ quá trình đều đang quyến rũ cô.

"Quá trình cởi quần không cần chụp sao?"

Tưởng Đình Kiệt tốt bụng nhắc nhở cô.

Kỷ Ngôn Tâm chỉ né tránh ánh mắt đánh bại trận tới nơi của anh, cô còn đang căng thẳng giữ chút khí chất cuối cùng.

"Anh tiếp tục cởi ra để tôi chụp khỏa thân."

"Được, tôi khẳng định sẽ thỏa mãn cô."

Dứt lời, Tưởng Đình Kiệt chậm rãi nghiêng người tới gần cô. Ngón tay thon dài chậm rãi kéo quần lót cởi xuống, giống như tập trung toàn bộ lực chú ý trong tầm mắt Kỷ Ngôn Tâm ở chỗ này.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không khỏi ngừng thở, trong lòng nghĩ muốn dời tầm mắt đi nhưng lại không dời ra được.

Tưởng Đình Kiệt nhìn bộ dáng của cô, môi mỏng hài hước cong lên. Lúc Kỷ Ngôn Tâm không phòng bị, động tác anh ôm bả vai cô đang chậm rãi ức hiếp cô ở trên giường.

Một phút đồng hồ sau, anh có thể bảo đảm người phụ nữ này sẽ hoàn toàn bị mê hoặc ở dưới thân anh.

Một phút đồng hồ sau.

Tưởng Đình Kiệt không đoán trước được rằng Địch Nhất sẽ xuất hiện.

"Ngài Tưởng, có một phần văn kiện khẩn cấp cần ngài ký tên."

Bởi vì cửa phòng ngủ chính không có đóng, sau khi Địch Nhất lên lầu lập tức đi vào, tầm mắt không thể tránh khỏi nhìn thấy hình ảnh Tưởng Đình Kiệt và Kỷ Ngôn Tâm chơi trò chơi ở trên giường. Giờ phút này, Địch Nhất muốn dừng bước cũng đã chậm rồi, anh ta xuất hiện đã làm cho hai người trên giường đứng hình tức thì, thậm chí cực kỳ xấu hổ.

Ba người tạo thành trạng thái giằng co lẫn nhau.

Cho đến khi Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy xấu hổ đến nổi không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, kêu lên một tiếng rồi trốn tránh ở trong chăn.

Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt thuận thế cúi người xoa đầu cô, không có chút phản ứng xấu hổ nào khi bị Địch Nhất cắt ngang, đạo hạnh tuyệt đối cao siêu.

"Không cần thẹn thùng."

"Da mặt của tôi còn không dày như thế."

Giờ phút này chính là thời điểm Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ nhất nhưng lại bị Địch Nhất bắt gặp được trường hợp ái muội này. Tuy rằng cô đã hoàn toàn ngừng giãy giụa, nhưng giờ phút này, cô không thể trấn định mỉm cười tự nhiên giống như Tưởng Đình Kiệt được. Giây tiếp theo, bỗng nhiên cô duỗi tay bóp cánh tay Tưởng Đình Kiệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần sau anh có thể nhớ đóng cửa hay không?"

Gõ cửa cắt ngang sẽ uyển chuyển hơn rất nhiều so với khi đối mặt.

Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt bật cười, thấp giọng nói: "Được, lần sau tôi sẽ nhớ rõ đóng cửa."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 62_2: Trò chơi trên giường

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Một câu nói đơn giản nhưng khi chuyển qua miệng của Tưởng Đình Kiệt lại trở nên ái muội như thế.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm trầm mặc, tầm mắt cô cũng không nhìn thấy cử chỉ hơi cứng đờ của Địch Nhất, trên thực tế thân thể của cô vô cùng căng thẳng và cứng đờ.

"Đem văn kiện tới đây."

"Vâng."

Bước chân Địch Nhất hơi cứng lại đi lên trước, đặt văn kiện lên bàn.

Dưới tình huống như vậy, Tưởng Đình Kiệt lật xem các yêu cầu ký tên trên văn kiện. Sau khi xác nhận không có vấn đề, anh liền ký tên xong rồi trả lại.

Lúc này, dĩ nhiên Địch Nhất còn có việc muốn báo cáo.

Tầm mắt anh ta không khống chế được nhìn về phía tư thế cuộn tròn của Kỷ Ngôn Tâm đang trốn ở trong chăn, mất tự nhiên ho khan hai tiếng.

"Nói."

Tưởng Đình Kiệt cũng không tính đổi địa điểm nói chuyện.

Nhưng dường như Kỷ Ngôn Tâm nhận ra được chuyện gì, bỗng nhiên từ trong chăn chui ra. Cô hồn nhiên không biết tóc mình lộn xộn, gương mặt ửng đỏ, vẻ mặt làm bộ bình tĩnh nói: "Các anh tiếp tục nói chuyện công việc, tôi có ảnh còn chưa chụp xong."

Lúc cô xuống giường, dĩ nhiên hai chân có chút mềm nhũn, chi tiết này không thoát khỏi tầm mắt của Địch Nhất.

Rồi Kỷ Ngôn Tâm chạy trối chết ra ngoài.

Tưởng Đình Kiệt lười biếng gối lên cánh tay, liếc bóng dáng của cô bật cười. Anh cảm thấy gần như anh nghiện đùa giỡn cô, đại khái đều bởi vì phản ứng sẽ thẹn thùng của cô. Nếu tương lai cô có thể quen với bất kỳ hành động thân mật nào của anh thì có lẽ anh có thể từ bỏ loại thói quen trong tiềm thức này.

"Hả? Không phải cậu có việc quan trọng cần nói sao?"

"Ngài Tưởng, ngài xác định không cần mặc quần áo vào trước sao?"

Trong tầm mắt hơi thấp của Địch Nhất, nhìn thấy bộ dáng Tưởng Đình Kiệt chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt lười biếng cụp mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Địch Nhất, cười như không cười hỏi: "Địch Nhất, cậu đang thẹn thùng sao?"

Những lời này lộ ra vài phần ý tứ hài hước trêu chọc.

Đối với lời nói này, tức thì Địch Nhất cứng đờ nói: "Ngài Tưởng, tôi không phải Kỷ Ngôn Tâm, tôi cảm thấy ngài nên thay đổi thái độ một chút."

Sự thật chứng minh, dù Địch Nhất là trai thẳng nhưng giờ phút này đứng ở mép giường nhìn thấy bộ dáng tùy ý khoe dáng của ngài Tưởng sẽ cảm thấy không khí kỳ dị mà tràn đầy tình ý.

"Khụ khụ."

Tưởng Đình Kiệt mất tự nhiên ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Cậu tới phòng sách chờ tôi."

Anh vừa nói chuyện vừa đứng dậy mặc quần áo.

Lúc suy nghĩ của Địch Nhất đã bị khóa trong mớ hình ảnh không nên nhìn thấy. Anh ta xoay người đi ra ngoài, nghĩ đến hình ảnh ngài Tưởng đang mặc quần áo ở trước giường có cảm giác càng nhiều tình ý hơn.

"Haiz."

Thở dài, tâm tình hỗn loạn thêm chút phức tạp.

Địch Nhất tỏ vẻ sắp phát điên rồi.

Bên kia.

Sau khi Kỷ Ngôn Tâm cuống quít chạy ra từ phòng ngủ chính, bước nhanh xuống lầu. Ở nơi thoát khỏi tầm mắt của Tưởng Đình Kiệt, điều chỉnh hơi thở dồn dập của bản thân. Giây tiếp theo, ánh mắt cô lơ đãng nhìn từ cửa sổ pha lê sát đất phản chiếu ra hình ảnh bộ dáng mình chật vật như vậy, ngoại trừ thở dài, cô làm sao có thể đồng tình với bản thân đây.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm đơn giản ngồi trên sô pha, cầm di động mở Weibo của bản thân, đăng ảnh chụp Tưởng Đình Kiệt uống cà phê xem báo chí nhằm quảng cáo cho chuyên đề phát sóng trực tiếp.

Ngay lúc này, cô tương tác với các fans, không phát hiện ra thời gian đã là năm giờ chiều.

Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm đứng lên, ngước mắt nhìn về phía căn phòng ở lầu hai. Tưởng Đình Kiệt và Địch Nhất còn ở phòng sách xử lý việc của công ty.

"Bữa tối coi như là tôi tặng niềm vui bất ngờ cho anh đi."

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm vui mừng chạy ra ngoài.

Đối với quyết định cô nói muốn tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối, người làm trong biệt thự đều rất phối hợp với cô. Tất nhiên đây là muốn xây dựng mối quan hệ tốt với nữ chủ nhân tương lai của ngôi biệt thự này.

Lấy rau, xắt rau, xào rau, toàn bộ quá trình đều là Kỷ Ngôn Tâm tự mình làm.

"Các người đem bữa tối đến nhà ăn, không cần nói cho Tưởng Đình Kiệt biết đây là do tôi chuẩn bị."

Kỷ Ngôn Tâm muốn bí mật hành động.

Nghe vậy, quản gia nghịch ngợm đáp lại "OK" bằng tay với cô.

Một lát sau, Kỷ Ngôn Tâm làm bộ đi chậm rì rì từ bên ngoài trở về. Sau khi vào cửa, cô nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt ngồi xem di động ở trên sô pha.

Trong nháy mắt, cô cười cười, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tôi vừa mới nhìn thấy người làm đang chuẩn bị bữa tối, đợi lát nữa sẽ đưa tới."

"Cô đói bụng sao?"

"Có một chút."

Cô mong chờ bữa tối hoàn toàn bởi vì chờ mong Tưởng Đình Kiệt nhấm nháp thức ăn do cô làm.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm dịch chuyển bước chân đến trước bàn ăn, không có việc gì chủ động nói chuyện phiếm, hỏi: "Địch Nhất không ở nơi này sao?"

"Anh ta đưa văn kiện trở về công ty."

"Ưm, Địch Nhất rất bận."

"Tôi sẽ làm anh ta càng ngày càng bận, bận đến mức không còn cơ hội quấy rầy tôi nữa."

Tưởng Đình Kiệt nghiêm trang nói.

Nghe vậy, tức thì Kỷ Ngôn Tâm ngăn không được cười ra tiếng, nhịn không được cằn nhằn: "Chuyện này không thể trách Địch Nhất được, muốn trách thì trách anh quá vô sỉ, mọi lúc mọi nơi đều bị quấy rầy chuyện tốt đi."

"Chẳng lẽ tôi làm mọi lúc mọi nơi đều không phải với cô sao?"

"Ưm, ai biết anh làm với ai đâu!"

Những lời này lộ ra chút vị chua.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm phản bác dĩ nhiên là nghĩ đến mối quan hệ thân mật giữa Lâm Ngữ Hi và anh.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt nhận thấy được sự khác thường của cô, anh đứng lên. Lúc anh đang chuẩn bị hỏi han nguyên nhân cô giận dỗi, đúng lúc người làm đưa bữa tối tiến vào.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên trên mặt Kỷ Ngôn Tâm hiện ra ý cười sung sướng khiến Tưởng Đình Kiệt nắm bắt không kịp.

"Ăn cơm đi, ngài Tưởng."

Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm nghiêng đầu nhắc nhở anh.

Đồng thời, lúc quản gia mang thức ăn ra, ông ta lén nháy mắt ra dấu ám chỉ với cô.

Tưởng Đình Kiệt nhẹ híp mắt đến không thể thấy, đi đến trước bàn ăn ngồi xuống. Anh liếc mắt thấy món ăn bữa tối đêm nay không phải là món Trung như dự kiến, dường như nghĩ đến chuyện gì.

"Ừ, ăn cơm."

Kỷ Ngôn Tâm làm bộ im lặng nhìn Tưởng Đình Kiệt nhấm nháp thức ăn chính mình làm. Trong ánh mắt của cô lộ ra một tia chờ mong.
[/HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 60T_1: Tưởng Đình Kiệt tức giận.

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu.

[HIDE-THANKS]
Editor: Zi Zi.

Beta: Thơ Thơ

(Chương này do tác giả đánh số chương bị trùng nên mình vẫn giữ nguyên số chương thêm chữ T để phân biệt)

Khi Tưởng Đình Kiệt ăn thử những món ăn trên bàn, anh nhíu mày nhẹ đến nổi không thể nhìn thấy.

Nhìn thấy anh nhíu mày, Kỷ Ngôn Tâm lập tức buông chén đũa, dò hỏi: "Anh cảm thấy đồ ăn không ngon sao?"

Tưởng Đình Kiệt ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Hương vị đồ ăn này không phải do đầu bếp chuẩn bị mà cô làm à?"

"Thật sự khó ăn lắm à?"

Kỷ Ngôn Tâm rất quan tâm đến sự đánh giá của Tưởng Đình Kiệt.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt duỗi tay vuốt ve mặt cô, khóe môi của anh không thể ức chế mà cong lên, giọng nói ôn nhu: "Cô biết nấu ăn à? Vì sao không nói trước cho tôi biết? Chẳng lẽ cô muốn tạo niềm vui bất ngờ cho tôi sao?"

"Không phải niềm vui mà là sợ hãi, khả năng nấu ăn của tôi thật sự quá kém.."

Khuôn mặt của Kỷ Ngôn Tâm nhăn lại.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt tiếp tục hỏi: "Tại sao cô lại đột nhiên xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho tôi vậy?"

"Tôi.. Thấy đằng sau có vườn rau nên mới nổi hứng muốn nấu ăn để chuẩn bị một bữa tối coi như báo đáp ngày hôm qua anh vừa cứu tôi còn cho tôi ở nhờ.. Ôi, nhưng hình như bữa tối của tôi làm lại biến thành trả thù anh rồi, xin lỗi.."

"Thức ăn rất ngon, tôi rất thích."

"Hả?"

Tình hình đảo ngược à?

Kỷ Ngôn Tâm bỗng nhiên kinh ngạc trợn to mắt, không dám tin nhìn Tưởng Đình Kiệt tiếp tục ăn cơm.

Đối với nghi hoặc của cô, Tưởng Đình Kiệt giải thích: "Nếu ngay từ đầu tôi biểu hiện ra hài lòng thì cô sẽ thừa nhận bữa tối này là để báo đáp tôi sao?"

"..."

Anh lừa cô.

Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, nếu Tưởng Đình Kiệt khen cô nấu ăn ngon thì có lẽ cô sẽ dùng lý do khoe khoang tài nấu ăn để lấy cớ giải thích.

Thì ra Tưởng Đình Kiệt thật sự rất hiểu cô cũng nắm rõ nhược điểm của cô.

Kỷ Ngôn Tâm nhíu mày nhìn anh, hỏi: "Bữa tối này thật sự không làm anh thất vọng sao?"

"Đúng, bởi vì cô tự mình xuống bếp tất nhiên hương vị sẽ ngon hơn đầu bếp nấu rồi."

Những lời này rất mập mờ.

Nhưng Kỷ Ngôn Tâm lại rất thích bởi vì Tưởng Đình Kiệt thật sự thích bữa tối mà cô chuẩn bị.

Lúc này cô mới có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi ở trước mặt anh ăn cơm.

"Kỷ Ngôn Tâm."

"Vâng?"

"Tôi không ngại cô tiếp tục báo đáp tôi như vậy trong tương lai."

"Báo đáp chỉ có một lần."

Kỷ Ngôn Tâm kiêu ngạo hếch cằm.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt lơ đãng đề nghị: "Kỷ Ngôn Tâm, chỉ cần cô tiếp tục ở lại đây thì có thể tiếp tục báo đáp cho tôi, mặc kệ ban ngày hay buổi tối, đều có thể báo đáp."

"Anh còn muốn ăn bữa khuya à?"

Giả ngu.

Kỷ Ngôn Tâm giả vờ ngây thơ không hiểu.

Tưởng Đình Kiệt nghe vậy thì gật đầu đồng ý, nói: "Ừ, cô là bữa khuya của tôi, tôi muốn ăn cô."

"..."

Thua!

Cô vẫn cứ thua.

Sau đó, Kỷ Ngôn Tâm quyết định im lặng để trốn tránh. Lúc hai người đang yên tĩnh ăn cơm, cô mới suy nghĩ đến câu nói lúc nãy của Tưởng Đình Kiệt là muốn bảo cô chính thức sống chung sao? Nhưng loại quan hệ không rõ ràng này luôn là mâu thuẫn, gút mắc trong lòng cô. Cô thừa nhận mình trầm mê trong sự ôn nhu của Tưởng Đình Kiệt nhưng cô lại không thể phá vỡ giới hạn cuối cùng của mình.

Hơn nữa, nếu cô đáp ứng sống chung cùng anh thì chẳng phải sẽ bị Tưởng Đình Kiệt ăn đến xương cốt cũng không còn hay sao?

Nhu cầu của boss Tưởng quá lớn, cô sợ hãi.

"Tôi muốn về nhà."

Sau bữa tối.

Kỷ Ngôn Tâm nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tưởng Đình Kiệt.

Lập tức ánh mắt của Tưởng Đình Kiệt hơi trầm xuống, thấp giọng cự tuyệt: "Vết thương của cô chưa lành, tốt nhất là vẫn ở bên cạnh tôi."

Anh không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận khi Kỷ Ngôn Tâm nói muốn về nhà làm anh hơi khó chịu.

Kỷ Ngôn Tâm nghe lý do Tưởng Đình Kiệt cự tuyệt thì giật mình, giải thích: "Vết thương này không nghiêm trọng, về nhà cũng không sao cả."

"Đó là trọng điểm à?"

"Hả? Không phải anh vừa nói vết thương của tôi à?"

"Kỷ Ngôn Tâm, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn ở lại đây đi."

Mặt Tưởng Đình Kiệt lộ vẻ tức giận.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm có chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ tới Tưởng Đình Kiệt sẽ tức giận, cô càng không nghĩ ra lý do Tưởng Đình Kiệt tức giận. Nhưng cô còn chưa kịp hỏi lý do Tưởng Đình Kiệt tức giận thì Boss Tưởng đã xoay người lên lầu, không để ý đến cô.

"Này.."

Anh đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Đình Kiệt.

Nhưng khi Tưởng Đình Kiệt vừa xoay người thì vẻ mặt anh lập tức lạnh nhạt, tức giận. Anh đã ám chỉ muốn Kỷ Ngôn Tâm ở lại chỗ này nhưng cô lại không đáp ứng. Lúc này anh không có tâm trạng dùng cạm bẫy ôn nhu để dụ dỗ Kỷ Ngôn Tâm ở lại. Cho nên, cô muốn đi, cô cự tuyệt. Cô không cam tâm tình nguyện ở lại mới là nguyên nhân thực sự khiến anh tức giận.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Tưởng Đình Kiệt trực tiếp đóng cửa thư phòng lại.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm mới giật mình đứng ở phòng khách, cô chớp mắt lẩm bẩm: "Vì sao Tưởng Đình Kiệt trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy? Đúng là vô lý."

Bây giờ cô phải làm gì đây?

Lúc này không có ai giúp cô phân tích tình huống và đưa ra phương án giải quyết. Cô chỉ có một chiếc di động mới, mà cô không nhớ rõ bất kỳ số điện thoại của ai cả.

Thế là Kỷ Ngôn Tâm cũng chỉ có thể ngồi trên sô pha để chơi di động.

Cho đến khi người làm xuất hiện dọn dẹp bàn ăn.

Kỷ Ngôn Tâm lập tức vội vàng đứng dậy, nôn nóng hỏi: "Địch Nhất có ở đây không? Có thể gọi anh ta đến đây không?"

Cô cảm thấy chắc Địch Nhất có thể hiểu được Tưởng Đình Kiệt.

"Ngài Địch và quản gia đang bàn chuyện ở đình nhỏ trong hoa viên."

"Trùng hợp như thế? Vậy tôi đi tìm anh ta."

Kỷ Ngôn Tâm bước nhanh chạy ra ngoài.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 60T_2: Tưởng Đình Kiệt tức giận.

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu.

[HIDE-THANKS]
Editor: Zi Zi.

Beta: Thơ Thơ

Sau một phút đồng hồ.

Khi Kỷ Ngôn Tâm xuất hiện ở trước mặt Địch Nhất, cô định giả vờ vô cùng đáng thương để xin giúp đỡ. Nhưng nghĩ lại, Địch Nhất không phải Tưởng Đình Kiệt. Cô có giả vờ đáng thương cũng không có tác dụng gì với người có bộ mặt than lạnh nhạt kia. Vậy là cô lại thay đổi thành vẻ mặt rối rắm, thật vất vả mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Cô mới kéo Địch Nhất đến nơi không có người để nói chuyện.

"Cô Kỷ, tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với tôi."

"Hả? Vì sao?"

Kỷ Ngôn Tâm còn chưa nói chuyện đã bị Địch Nhất giành nói trước.

Địch Nhất không trả lời.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm mới nghĩ đến mỗi lần gặp Địch Nhất đều trong tình trạng vô cùng xấu hổ. Đặc biệt ánh mắt của anh lúc nào cũng lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào càng làm cô nghĩ đến những hình ảnh ngượng ngùng mà cô không dám nhìn mặt người khác. Vì thế, cô không chậm trễ nữa mà trực tiếp hỏi: "Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anh."

"Được, cô nói ngắn gọn thôi."

"..."

Tính cách này không hổ là trợ lý của Tưởng biến thái.

Kỷ Ngôn Tâm hít sâu một hơi rồi nói nhanh: "Sau khi ăn cơm xong, không hiểu sao Tưởng Đình Kiệt lại tức giận, tôi không biết nên làm sao. Anh ta bỏ mặt một mình tôi ở phòng khách không quan tâm, tôi phải làm sao đây? Bây giờ trời tối rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Anh có thể đưa tôi trở về không? Bởi vì tôi không mang ví tiền.."

"Vì sao ngài Tưởng tức giận?"

"Tôi làm sao mà biết được!"

Vẻ mặt Kỷ Ngôn Tâm vô tội.

Địch Nhất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này một lúc rồi nói: "Cô Kỷ, tôi không thể tự ý đưa cô về nhà được. Tôi nghĩ cô không nên về, nếu không ngài Tưởng sẽ càng thêm tức giận. Cô nên ở lại đây để nghỉ ngơi dưỡng thương. Nếu trời tối rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi."

"Đây là biện pháp giải quyết gì vậy?"

"Đây là biện pháp để ngài Tưởng không tức giận thêm."

"Biện pháp gì?"

"Ngoan ngoãn, nghe lời."

Địch Nhất nói rất có đạo lý.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm chau mày suy nghĩ. Tuy cô không hiểu lời ám chỉ của Địch Nhất nhưng biện pháp giải quyết an toàn nhất lúc này đúng là ngoan ngoãn, nghe lời.

"Tôi về phòng luôn à?"

"Đúng!"

"Được rồi!"

Kỷ Ngôn Tâm cứ như vậy bị thuyết phục.

Sau đó, cô cúi đầu theo đường cũ trở lại biệt thự.

Ở sau lưng cô, quản gia đi đến bên cạnh Địch Nhất, dò hỏi: "Hình như cô Kỷ không vui à?"

"Cô ấy nói ngài Tưởng đột nhiên tức giận."

"Tức giận sao?"

"Đúng, tôi đoán là do Kỷ Ngôn Tâm muốn về nhà nên ngài Tưởng mới bất mãn."

"Về nhà sao? Chẳng lẽ không phải sau này cô Kỷ sẽ ở lại đây sao?"

Quản gia nói làm Địch Nhất nhìn lại ông.

"Các ông đều cảm thấy Kỷ Ngôn Tâm sẽ trở thành bà chủ tương lai của nhà họ Tưởng à?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Ngài Tưởng đã chủ động giới thiệu cô ấy với chúng tôi. Cô Kỷ là người phụ nữ đầu tiên mà ngài ấy đưa về nhà trong nhiều năm qua."

"Tôi thừa nhận Kỷ Ngôn Tâm có ảnh hưởng rất lớn đối với ngài Tưởng nhưng thân phận của bà chủ thì vẫn phải đợi chính miệng ngài Tưởng tuyên bố. Bây giờ tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta thôi."

Địch Nhất chưa quá chắc chắn chuyện này.

Rốt cuộc, anh biết mối quan hệ ràng buộc giữa ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi.

* * *

Bên kia.

Kỷ Ngôn Tâm lại trở lại phòng khách biệt thự chính lần nữa.

Lần này, cô đẩy cửa ra nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Đình Kiệt luôn hấp dẫn ánh mắt của cô như mọi khi. Vì thế, cô dừng lại bước chân, nhìn phía thư phòng ở lầu hai.

"Hay mình lên xin lỗi anh ta nhỉ?"

"Không được, mình cũng đâu biết lý do anh ta đột nhiên tức giận chứ, sao phải xin lỗi nhỉ? Chưa chắc đã do mình mà. Nếu anh ta hỏi mình sai ở đâu thì mình phải trả lời như thế nào chứ?"

"Nhưng Tưởng Đình Kiệt rất tức giận. Lúc ấy cũng chỉ có mình nói chuyện với anh ta, chắc là do mình nhỉ?"

"Nhưng mình hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của Tưởng Đình Kiệt. Nếu sai càng thêm sai thì hậu quả càng nghiêm trọng hơn thì sao?"

"Ôi, mình không dám đi tìm anh ta đâu.."

"Đêm nay mình phải làm sao đây?"

"Dù sao Địch Nhất đã bảo mình ngoan ngoãn ở lại đây. Chỉ cần mình an phận, chờ Tưởng Đình Kiệt hết giận chắc sẽ không sao đâu."

"Đúng đúng đúng, cứ quyết định như vậy đi."

Kỷ Ngôn Tâm tự phân mình thành hai người để đối thoại với nhau.

Cuối cùng, giữa lựa chọn lên lầu và không lên lầu, cô lựa chọn ở lại sô pha phòng khách.

Nhưng cô không chú ý tới ở thư phòng lầu hai, cửa phòng lặng lẽ mở ra một khe hở. Tưởng Đình Kiệt đã nhìn thấy hết khoảnh khắc cô do dự. Thực ra anh đang chờ đợi cô có thể chủ động xuất hiện dỗ anh vì sự tức giận của anh cần phải có sự dịu dàng của cô hóa giải, nhưng cô gái này không lên lầu sao?

Tốt.

Boss Tưởng càng tức giận hơn.

Nhưng Kỷ Ngôn Tâm không hề phát hiện ra tình thế nghiêm trọng. Sau khi quyết định xong thì cô ngồi xếp bằng trên sô pha chơi di động. Trên weibo, cô báo trước tin tức sẽ làm chuyên đề phát sóng trực tiếp về Tưởng Đình Kiệt làm cộng đồng mạng sôi trào. Cô có thể hoàn toàn tưởng tượng được mức độ bùng nổ của tiết mục này. Vậy thì khoảng cách đến mục tiêu mua nhà của cô lại gần hơn một bước.

Nhưng oái ăm thay, người có thể mang lại những điều đó là Tưởng Đình Kiệt lại đang tức giận trên lầu.

"Ôi, đêm nay mình tuyệt đối không thể làm anh ta tức giận nữa, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách thì chắc sẽ không chọc giận anh ta nữa."

Tuy ngủ ở phòng khách thì nghe hơi thảm nhưng sô pha ở phòng khách nhà Tưởng Đình Kiệt cũng rất xa hoa. Đây không phải trừng phạt mà là hưởng thụ.

Từ từ.

Những lời này hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 61T_1: Muốn dỗ anh, một tư thế không đủ thì hai tư thế

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

[HIDE-THANKS]
Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

11 giờ tối.

Kỷ Ngôn Tâm nằm thoải mái ở trên sô pha chơi di động, chơi đến lúc ngủ quên.

Cùng lúc đó, trong lòng boss Tưởng đang phiền loạn dưới tình huống không thấy cô chủ động lên lầu khiến anh càng tức giận hơn ở thư phòng, căn bản không có cách nào tiếp tục xử lý công việc. Anh nhịn xuống sự khó chịu trong suốt quá trình làm việc, cho đến bây giờ thì không thể nhịn được nữa mà đứng dậy muốn nhìn qua tình huống của cô một chút. Mở cửa ra, tầm mắt anh từ trên cao nhìn xuống thân hình Kỷ Ngôn Tâm đang cuộn tròn ngủ ở sô pha.

"Kỷ Ngôn Tâm?"

"..."

Không đáp lại.

Quả nhiên là ngủ rồi.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt nhẹ híp mắt. Dĩ nhiên là anh khó chịu chậm rãi bước xuống lầu đi tới dừng bước ở trước mặt cô.

Người phụ nữ này tình nguyện ngủ ở trên sô pha cũng không muốn tới tìm anh sao?

Trong nháy mắt, tầm mắt tùy ý của Tưởng Đình Kiệt lưu luyến ở trên người cô bỗng trở nên sắc bén nguy hiểm.

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm trong lúc mơ ngủ dường như phát hiện ra điều gì. Cô mở to mắt ra nhưng vẫn không tỉnh lại. Khi cô suy nghĩ muốn trốn thoát khỏi loại tầm mắt như giam cầm này thì cô xoay người cuộn tròn lại theo bản năng, nhích vào vị trí trong góc sô pha để tiếp tục ngủ.

Áp suất không khí xung quanh hạ xuống cực kỳ thấp.

Tưởng Đình Kiệt nhìn cô, nhìn bộ dáng ngủ say không có chút cảm kích nào của cô, đột nhiên lòng xấu trỗi dậy.

Muốn chạy sao?

Anh tuyệt đối sẽ làm cô không còn sức lực để có thể ra khỏi nơi này.

Phút chốc, Tưởng Đình Kiệt chậm rãi nghiêng người. Thân hình cao lớn tạo thành bóng ma đen tối cắn nuốt cô vào trong. Ánh mắt anh mang theo sự xâm chiếm mạnh mẽ di chuyển khắp người cô. Cho đến khi anh chống cánh tay xuống giam cầm cô bằng cái ôm trong lồng ngực nhưng vẫn duy trì khoảng cách, bàn tay to cầm mắt cá chân của cô, chậm rãi vuốt ve da thịt cô từ từ đi lên trên.

"Ưm.."

Kỷ Ngôn Tâm rên nhẹ hừ hừ nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt nhướng mày cũng không dừng động tác lại, bàn tay to của anh thăm dò tiến vào váy cô, vuốt ve từ bắp chân lên đùi. Ngón tay thon dài ôn nhu thử tới gần giữa chân không hề phòng bị của cô. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vẻ mặt cô. Ngón tay anh lay động tâm tình của cô, là một động tác bá đạo mạnh mẽ thể hiện quyết tâm nhất định phải đạt được dục vọng của anh.

Nhưng động tác của Tưởng Đình Kiệt âm thầm thực hiện ở trong váy cô.

Anh tạo ra những kích thích động tình mà chỉ có Kỷ Ngôn Tâm đang ngủ say mới chân thật cảm nhận được. Lúc cô chậm rãi tỉnh lại thì thân thể khẽ run rẩy cuộn tròn lại nhẹ đến mức không thể thấy được.

"Anh.."

"Là tôi!"

Bỗng Tưởng Đình Kiệt không hề báo động trước mà nghiêng người qua, gắt gao áp chế đè thân thể Kỷ Ngôn Tâm trên sô pha, tay phải không buông tha trêu chọc chỗ sâu nhất giữa hai chân. Khi cô tỉnh táo lại, phản ứng nóng rực của thân thể Kỷ Ngôn Tâm rất thành thật mà đáp lại. Nhưng Tưởng Đình Kiệt cũng không cho cô cơ hội chân chính để tỉnh lại. Anh cúi đầu hôn cô thật sâu, ôn nhu ma xát môi lưỡi cô, cắn nuốt toàn bộ dưỡng khí hô hấp của cô, bao trùm ý thức mơ hồ của cô, dụ dỗ khát vọng ở nơi sâu nhất trong thân thể cô.

Ở lúc đang thân mật, rõ ràng là anh không vui nên cắn cô.

Kỷ Ngôn Tâm đau đến mức run rẩy nhè nhẹ. Lúc Tưởng Đình Kiệt điên cuồng tấn công không dứt, cô mê ly híp đôi mắt, thân thể hoàn toàn mềm nhũn không còn sức lực giãy giụa. Đột nhiên cô cảm thấy hành động của Tưởng Đình Kiệt là đang trừng phạt cô, vì thế cô không khỏi thở gấp đứt quãng hỏi: "Vì sao.. Trừng phạt.. Trừng phạt tôi.."

Vừa dứt lời, vành tai cô đã bị Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng gặm cắn ở trong miệng.

Đây là vị trí rất mẫn cảm của cô.

"A.."

Giờ phút này, ngón tay Tưởng Đình Kiệt cố ý vân vê làn da và gấp rút ra vào ở giữa chân cô, làm mật dịch lúc cô động tình dính đầy lòng bàn tay anh.

Bỗng Tưởng Đình Kiệt không thể kiềm chế thở dốc một tiếng, giọng khàn khàn nói: "Cô biết tôi đang tức giận, chẳng qua điều này không phải là trừng phạt mà là phương thức cô dỗ dành tôi thôi."

"Vì sao anh.. Tức giận.."

Thật sự Kỷ Ngôn Tâm không biết nguyên nhân.

Chỉ là Tưởng Đình Kiệt không có cách nào giải thích đáp án là bởi vì cô muốn rời đi, dĩ nhiên những lời này sẽ làm lộ ra quá nhiều ý nghĩ thật trong lòng anh. Cho nên anh không trả lời, mà dùng hành động tiếp tục khiến thân thể Kỷ Ngôn Tâm thuần phục dưới sự xâm chiếm của anh. Bất kể là ngón tay anh lay động ở trong thân thể cô hay anh triền miên hôn dọc da thịt sau cổ cô như muốn đoạt lấy tất cả của cô. Giờ phút này, váy áo mỏng trên người Kỷ Ngôn Tâm đã bị Tưởng Đình Kiệt xé rách không che đậy được thân thể cân đối như ẩn như hiện đang bị anh xâm chiếm.

Ở góc sô pha, thân hình cao lớn của Tưởng Đình Kiệt đang ức hiếp cô, tùy ý mà hưởng thụ.

"Vì sao tôi phải dỗ anh.."

Nhưng tư thế nằm bò của Kỷ Ngôn Tâm không cách nào xoay người nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tưởng Đình Kiệt.

Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt gặm cắn cổ cô, giọng khàn khàn lẩm bẩm: "Nếu cô không muốn tôi tiếp tục tức giận mà nói, hãy ngoan ngoãn dùng loại tư thế này tới dỗ tôi. Cô vẫn muốn tiếp tục làm ở đây hay về phòng?"

"Không.."

Kỷ Ngôn Tâm trả lời cho câu nói phía trước của Tưởng Đình Kiệt.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt tự động biến câu cự tuyệt của cô thành câu trả lời cho câu nói thứ hai. Rồi anh chậm rãi rút ngón tay ra, khẽ cười một tiếng nói: "Quả nhiên là cô thích làm ở trên sô pha." Ở lúc dây dưa thân mật lẫn nhau, thân thể anh di chuyển đến trên sô pha, đôi tay khống chế thân dưới của Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn bày ra tư thế nghênh đón.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt từ trên cao nhìn xuống phía cô. Kỷ Ngôn Tâm nửa quỳ ở trên sô pha, đôi tay chống đỡ thân thể mềm nhũn mà bám chặt vào chỗ tựa lưng của sô pha. Đồng thời, bàn tay to của anh đè nặng lên lưng khiến cô phải cúi người xuống mà chu cái mông lên, váy áo rách nát ở trước mặt anh giống như là chờ đợi anh đến chiếm hữu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back