Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 35_2: Tiếng xấu này, tôi không gánh!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Cà rốt

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
"Đúng vậy đúng vậy, đều là nam thần nữ thần mà tôi thích. Kỳ tạp chí này khẳng định sẽ bán hết sạch."

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm mới chậm rãi tạm ngừng bước chân.

Lâm Ngữ Hi?

Cô ấy còn không phải là ảnh hậu ba giới được giải trí Thịnh Thế nâng đỡ sao?

Ấn tượng của Kỷ Ngôn Tâm đối với Lâm Ngữ Hi, là nữ minh tinh duy nhất không có scandal trong giới giải trí. Cho dù bàn về giá trị nhan sắc, hay là kỹ thuật diễn xuất, nhân phẩm, cô ấy đều được cư dân mạng công nhận là nữ thần hoàn mỹ nhất không thể bắt bẻ được. Càng quan trọng hơn là Lâm Ngữ Hi rất khiêm tốn. Cô tham gia gameshow rất ít, ngẫu nhiên sẽ đăng ảnh chụp trên weibo. Khi người xem nhìn đến, vĩnh viễn đều là nhân vật ở tác phẩm điện ảnh khiến lòng người chấn động mà suy diễn. Cho nên, số fans của Lâm Ngữ Hi vô cùng khổng lồ, tuyệt đối là một đại tỷ ở giới giải trí.

Giờ phút này, nguyên nhân khiến Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được mà ngừng bước không phải vì cô muốn đuổi theo minh tinh, mà là cô nảy ra sự tò mò đối với Lâm Ngữ Hi.

Sau khi cô bắt đầu sự nghiệp săn lùng tin nóng của minh tinh trong giới giải trí. Cô thấy qua bộ mặt thật không thể chịu nổi của rất nhiều minh tinh, cho nên cô rất tò mò Lâm Ngữ Hi rốt cuộc có phải hoàn mỹ như vậy hay không. Mặc kệ là tin tức Lâm Ngữ Hi có thể trở thành nội dung phát sóng trực tiếp của cô hay không, nghe được tên cô ấy, cô liền bị hấp dẫn.

Giây tiếp theo không hề báo động trước Kỷ Ngôn Tâm chạy đến trước mặt Bạch Ý Ca.

"Chuyện gì?"

"Anh Bạch, tôi suy nghĩ nghiêm túc rồi, anh nói đêm nay còn chụp ảnh. Thân làm trợ lý, thật sự tôi không nên cứ về nhà nghỉ ngơi như vậy. Cho nên tôi quyết định ở lại, cùng anh hoàn thành việc chụp ảnh bìa. Vậy anh có việc gì giao cho tôi làm không? Ví dụ như mua ly cà phê cho anh? Hay xoa bóp vai? Có yêu cầu gì cũng đừng ngại nói ra!"

Kỷ Ngôn Tâm cười đến ân cần nịnh nọt.

Bỗng nhiên Bạch Ý Ca phòng bị nhìn cô, hoài nghi hỏi: "Cô có ý đồ gì?"

"Tôi chỉ muốn cùng anh chụp ảnh bìa nha."

"Nói thật đi."

"Chính là tôi nghĩ lúc cùng anh chụp ảnh bìa thuận tiện nhìn thấy con người thật của Lâm Ngữ Hi."

"Cô là fans chân chính của cô ấy sao?"

"Chỉ là tò mò."

Kỷ Ngôn Tâm suy nghĩ cẩn thận, giống như cô không thích bất kỳ một minh tinh nào.

Lúc này, bỗng nhiên Bạch Ý Ca cúi người để sát vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Lâm Ngữ Hi là con ách chủ bài dưới trướng giải trí Thịnh Thế, tốt nhất cô không cần nghĩ cách moi tin tức bát quái nào của cô ấy. Chuyện này khẳng định thật sự sẽ làm ngài Tưởng mất hứng. Tôi cực kỳ có thiện ý mà nhắc nhở cô, đừng tự tìm đường chết."

"Chẳng lẽ Lâm Ngữ Hi có scandal sao?"

"Lời này tôi không có nói qua."

"Nếu thanh giả tự thanh vì sao anh phải nhắc nhở tôi không cần moi tin tức của cô ấy?"

"Cô muốn tìm cái chết, tôi sẽ không ngăn cản cô nữa."

Bạch Ý Ca cũng không giải thích quá nhiều.

Nhưng dĩ nhiên Kỷ Ngôn Tâm nắm bắt sự ám chỉ trong lời nói của anh ta. Cô tin tưởng trên người Lâm Ngữ Hi khẳng định có tin tức, cô khẳng định Tưởng Đình Kiệt sẽ không là tin nóng của cô ấy. Nhưng cho dù như vậy, vẫn không ngăn được lòng tò mò của Kỷ Ngôn Tâm. Nói hay không là một chuyện, có biết hay không là một chuyện khác.

"Khi nào Lâm Ngữ Hi sẽ đến?"

"8 giờ."

"Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi sao?"

"Hả? Cô muốn giúp tôi mát xa toàn thân sao?"

"Tôi muốn đi ăn cơm chiều."

"Trong óc cô trừ bỏ ăn còn có cái gì khác không? Chẳng lẽ cô cầm tinh con heo sao?"

"..."

Công kích người khác một cách trực tiếp nha.

Kỷ Ngôn Tâm vẫn cười tủm tỉm như cũ nhìn Bạch Ý Ca nói: "Tôi có thẻ nhân viên, không đi ăn cơm thì rất lãng phí."

"Vậy cô mang cho tôi ba món mặn một món canh. Nhớ kỹ, tôi không ăn cay. Ba món ăn nhất thiết phải có cá có thịt có rau dưa, canh không yêu cầu gì. Nhưng tôi không ăn rong biển. Còn có, tôi sẽ tạm thời nghỉ ngơi ở trong phòng. Trước khi tôi tắm rửa xong cô phải mang bữa tối trở về gấp, bởi vì tôi không ăn thức ăn đã nguội."

"Chờ một chút."

Quả thật là Kỷ Ngôn Tâm trở tay không kịp.

Giờ phút này, Bạch Ý Ca không cho cô thời gian nêu câu hỏi, xoay người cất bước đi đồng thời nói bổ sung: "Tôi có thói quen sau khi ăn xong sẽ dùng chút trái cây, phải tươi ngon nhất."

"Anh có cho tôi chút thời gian nào để ăn cơm không?"

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm theo bản năng đi theo Bạch Ý Ca vào phòng nghỉ. Nhưng khi tầm mắt cô nhìn đến hành động của Bạch Ý Ca vào cửa liền cởi quần áo ra. Cô còn không dừng bước chân lại đã vội vàng xoay người rời khỏi phòng nghỉ, đồng thời đóng cửa lại.

Giây tiếp theo, cô đứng ở cửa đỡ trán thở dài.

Sự thật chứng minh, Bạch Ý Ca giống như là một đứa bé ngang ngược khó hầu hạ.

Nửa tiếng sau.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm xách theo hai túi cơm hộp chạy tới thang máy, vừa lúc gặp được Địch Nhất từ phía đối diện bước ra. Cô xấu hổ không biết nên chào hỏi hay không nữa.

Nhưng Địch Nhất chủ động dừng bước chân lại, hỏi: "Đây là bữa tối của cô sao?"

"Anh cho rằng nuôi heo.. Đây là bữa tối của Bạch Ý Ca."

Những lời này giống như mắng chửi Bạch Ý Ca là con heo.

Nghe vậy, dĩ nhiên tính cách khó chịu của Địch Nhất không biết nên trả lời câu nói của cô như thế nào.

Sau khi Kỷ Ngôn Tâm nhận thấy được thời gian tán gẫu đã hết, xấu hổ nói sang chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, Tưởng Đình Kiệt tan tầm rồi sao?"

"Ngài Tưởng đang họp, cô muốn tìm ngài ấy sao?"

"Không tìm không tìm, chỉ hỏi qua một chút."

Ở trong lòng Kỷ Ngôn Tâm, cô vẫn luôn rối rắm vấn đề này. Rốt cuộc là ở bên cạnh tên biến thái Tưởng Đình Kiệt nguy hiểm hơn, hay là ở bên cạnh tên biến thái Bạch Ý Ca càng bi thảm hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 36_1: Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có quan hệ mờ ám!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Nhưng cô không tìm thấy đáp án chính xác, cái loại tra tấn này khiến tinh thần hoảng hốt lạ thường.

Đến khi thang máy mở ra.

"Tôi đi đưa cơm trước."

"Được."

Địch Nhất nhìn bóng dáng Kỷ Ngôn Tâm do dự một lát, rồi gửi cho ngài Tưởng một tin nhắn.

"Tôi gặp được Kỷ Ngôn Tâm, cô ấy hỏi về ngài, hình như là muốn gặp ngài."

Nếu Kỷ Ngôn Tâm biết Địch Nhất gửi tin nhắn chuyển đạt suy nghĩ của cô bằng cách tùy ý phỏng đoán như vậy, có khả năng cô sẽ xách hộp cơm nện chết anh ta. Nhưng mà cô không biết.

Những lời này dừng ở trong mắt Tưởng Đình Kiệt.

Vì thế, những lời Kỷ Ngôn Tâm muốn gặp anh chính là sự thật.

Bên kia.

Kỷ Ngôn Tâm chạy nhanh đến phòng nghỉ mà không nhận thấy được chút nguy hiểm nào. Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy Bạch Ý Ca vây khăn tắm quanh hông lười biếng ngồi ở sô pha. Cái tư thái này, đương nhiên chính là nhắc nhở việc cô đến trễ. Sau đó, cô làm như không thấy cầm hộp cơm đi lên trước, đồng thời lơ đãng giải thích: "Người xếp hàng trong nhà ăn thật nhiều."

"Nói dối."

"Nếu anh không tin thì tự mình đi nhà ăn xem thử. Bất quá, anh nên chắc chắn rằng anh còn có thể bọc khăn tắm trở về."

Những lời này trong lúc vô ý đã chọc trúng điểm yếu của Bạch Ý Ca.

Cho nên, anh không có tiếp tục nói nữa.

"Giúp tôi sấy tóc."

"À vâng, anh Bạch!"

Dường như Kỷ Ngôn Tâm đã bị anh quen thói sai vặt như người hầu.

Nhưng mà, khi cô cầm máy sấy, đứng sau lưng sấy tóc cho Bạch Ý Ca, cô chú ý tới Bạch Ý Ca ăn rất ít. Rõ ràng quay chụp cả ngày, nhưng mà hình như giữa trưa Bạch Ý Ca không có ăn, buổi tối lại không đói bụng, khó tránh khỏi làm cô nhịn không được tò mò nhìn thêm.

"Cô đang nhìn trộm dáng người của tôi sao?"

Bên tai, truyền tới lời nói hài hước không hề báo trước của Bạch Ý Ca.

Nghe vậy, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm phản ứng lại. Tầm mắt cô nhìn Bạch Ý Ca đang ăn cơm. Góc độ vừa hay không nghiêng không lệch nhìn trúng vị trí quan trọng duy nhất bị anh dùng khăn tắm che lại.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm tức giận giải thích: "Tôi nói nè anh Bạch. Anh không cần luôn hoài nghi người khác đều say mê thân thể của anh. Tôi không có loại yêu thích này."

Vừa dứt lời, trong một thoáng cô không có nhìn thấy ánh mắt Bạch Ý Ca hiện lên hoảng loạn khác thường.

Giờ phút này, bỗng nhiên Bạch Ý Ca híp mắt, buông chén đũa, đẩy tay Kỷ Ngôn Tâm đang sấy tóc ra, dựa sô pha nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

"Anh chỉ ăn có chút xíu cơm như thế sao? Còn nữa, tóc anh chưa khô."

"Câm miệng, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi."

"..."

Ngay lúc này Kỷ Ngôn Tâm dường như nhận ra giọng nói Bạch Ý Ca có chút khác thường. Nhưng mà anh đang nhắm mắt, cô nhìn không được tâm tình mà anh đang cố gắng che dấu.

Vì thế, cô yên lặng ngồi xổm trước bàn trà ăn cơm, không nói gì.

* * *

Cách thời gian quay chụp còn mười phút.

Kỷ Ngôn Tâm đưa mắt quan sát toàn bộ tâm tình khác thường của Bạch Ý Ca trước khi đến trường quay. Liếc mắt một cái, cô nhìn đám đông ồ ạt náo nhiệt ở trường quay. Dưới ánh đèn, đập vào mắt chính là Lâm Ngữ Hi rực rỡ lóa mắt đang chào hỏi nhân viên công tác. Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy người thật Lâm Ngữ Hi ở khoảng cách gần như vậy. Cô phải công nhận, cô ấy rất xinh đẹp, nét đẹp tự nhiên dịu dàng mê người, không có tính ganh ghét, nhưng xinh đẹp làm người ta cảm thấy thoải mái khác thường.

Thế cho nên, đột nhiên cô nghĩ đến Thu Nhã ở phòng phát sóng trực tiếp có biệt danh là tiểu Lâm Ngữ Hi, lập tức nhịn không được cười nhạo. Cô ta so với Lâm Ngữ Hi cũng không được một phần mười.

"Nữ thần chính là nữ thần, đây là hào quang mãi mãi không thể so sánh."

"Cô đang nói bản thân sao?"

Bên tai, là giọng nói Bạch Ý Ca không có ý tốt.

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ lắc đầu, giải thích: "Ngại quá, tôi chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, không lăng xê, không bức bách, không hẹn!"

"Đúng thật là, nổi tiếng trên mạng mà có thể làm trợ lý cho tôi, cô là người đầu tiên."

"Nói như vậy, anh sẽ nguyện ý xuất hiện trong chương trình trực tiếp của tôi sao?"

"Không muốn."

"Tôi cảm thấy rất đau lòng!"

"Không sao, sau này còn có việc đau lòng hơn."

"..."

Cô đã có dự cảm.

Kỷ Ngôn Tâm yên lặng thở dài, rồi lấy di động ra chụp lén Lâm Ngữ Hi.

Lúc này, dường như Bạch Ý Ca bất mãn nói: "Vì sao cô không chụp lén tôi? Trong mắt cô, tôi không nổi tiếng bằng Lâm Ngữ Hi sao?"

"Lâm Ngữ Hi là ảnh hậu ba giới."

"..."

Đến một câu dỗi Bạch Ý Ca cũng không thể nói.

Sau đó, ngay lúc chính thức quay chụp ảnh bìa, Kỷ Ngôn Tâm đều đứng ở bên cạnh quan sát. Toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Hi. Tuy rằng cô tin tưởng Lâm Ngữ Hi không thể là một người hoàn hảo, không có mặt trái tin tức. Nhưng mà cô không thể không thừa nhận Lâm Ngữ Hi rất thu hút cô, quả thật là năng lượng tích cực của nữ thần.

Khi quay chụp kết thúc, cô nhịn không được chen lấn nhân viên công tác tiến lên muốn chụp ảnh chung với Lâm Ngữ Hi.

Tuy rằng, hành động của cô đã bị Bạch Ý Ca khinh bỉ.

Nhưng mà lúc cô ở gần nhìn chăm chú Lâm Ngữ Hi, cô ngửi thấy một mùi nước hoa đặc biệt. Cô có ảo giác như bị cô ta quyến rũ đến động lòng, đáng tiếc, cô là phụ nữ.

"Thật là nữ thần ∼"

"Cô có muốn tan làm không?"

"Anh Bạch ∼ nam thần ∼ đây là muốn cho tôi tan làm sao?"

Có thể nói Kỷ Ngôn Tâm là cao thủ lật mặt.

Vì thế, Bạch Ý Ca nhịn không được khinh bỉ nói: "Không tốt với cô một chút, cô sẽ không cho tôi sắc mặt tốt. Nhanh tan làm, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy cô. Mười giờ sáng mai, tôi quay chụp MV trong nhà ở lầu 16, tốt nhất cô không nên đến trễ, biết không?"

"Được rồi ∼ không thành vấn đề!"

Chỉ cần có thể tan làm thì không có vấn đề
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 36_2: Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có quan hệ mờ ám!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Ba phút sau.

Rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm cũng thoát khỏi tầm mắt Bạch Ý Ca. Tươi cười trên mặt trong nháy mắt biến mất, cô đi vào toilet.

Nhưng mà, khi cô ngồi trên bồn cầu xem ảnh chụp chung với Lâm Ngữ Hi trong di động. Đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của hai người phụ nữ.

"Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật Lâm Ngữ Hi. Cô ấy thật là đẹp."

"Đẹp sao? Ai biết được cô ấy có động đến dao kéo hay không?"

Loại miệng lưỡi chua chát này cho thấy tiếp theo sẽ phát sinh tin đồn.

Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm nín thở dán sát tai vào cửa, nhịp tim có chút gia tốc nhảy lên, lắng nghe tin nóng trong câu chuyện.

"Cô nói Lâm Ngữ Hi chỉnh sửa sao?"

"Chẳng lẽ cô chưa xem ảnh chụp cô ta trước khi ra mắt sao? Khác nhau như hai người."

"Thật hay giả vậy, còn có tin tức chấn động nào khác không?"

Đúng đúng đúng!

Còn có tin nóng chấn động nào khác không?

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm trốn ở sau cửa toilet quả thực là hưng phấn kích động.

Ngay lúc này, hai người phụ nữ bên ngoài trầm mặc vài giây, đóng cửa WC lại. Rõ ràng chính là muốn thoải mái nói chuyện tin đồn.

Đồng thời, khi các cô muốn kiểm tra toilet có người hay không, Kỷ Ngôn Tâm yên lặng nâng chân lên, thành công tránh đi tầm mắt.

Xung quanh yên lặng, hai người phụ nữ đang nói chuyện.

"Cô còn nhớ chuyện thời gian trước Lâm Ngữ Hi đổi người đại diện không?"

"Tất nhiên nhớ rõ, người đại diện bị khai trừ kia lúc đó còn muốn tung tin đồn Lâm Ngữ Hi là người hai mặt. Nhưng sau đó không biết chuyện như thế nào, mà không có tin tức gì."

"Đó là bởi vì ngài Tưởng chèn ép chuyện này xuống, giữ gìn hình tượng cho Lâm Ngữ Hi."

"Khó trách, cho nên thành ra chết vô đối chứng."

"Người bên ngoài không biết, nhưng mà người trong công ty giải trí Thịnh Thế đều biết chuyện gièm pha về Lâm Ngữ Hi hoặc nhiều hoặc ít. Lần trước tôi nghe chuyên viên trang điểm nói, tính tình Lâm Ngữ Hi kỳ thật không tốt. Ngoài mặt là bộ dáng dịu dàng động lòng người, nhưng sau lưng chơi tâm cơ, đánh trợ lý. Nhưng mà có biện pháp gì đâu, cô ta chính là nữ thần. Ai dám nói cô ấy không tốt sẽ bị công kích ngay lập tức."

"Tôi thật không ngờ tới Lâm Ngữ Hi lại là loại người này."

"Còn có chuyện này càng kinh ngạc hơn."

"Là chuyện gì?"

Đoạn đối thoại bên ngoài truyền tới rõ ràng.

Cách cánh cửa toilet, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm mở to mắt, vội vàng lấy di động ra chuẩn bị ghi âm, trong lòng chờ mong không kìm chế được.

"Kỳ thật tin đồn đáng kinh ngạc nhất chính là Lâm Ngữ Hi có một đứa con riêng."

Con! Riêng!

Quả là quá giật gân!

Kỷ Ngôn Tâm quả thực là vui mừng như điên che miệng lại. Nếu không phải cô đang nghe lén, cô thật muốn trực tiếp dùng sức lắc bả vai cô gái này, làm cô ấy đừng có ngừng, tiếp tục nói.

"Thật hay giả vậy? Lâm Ngữ Hi sinh con cho ai?"

"Nghe nói con trai của cô ấy đã mấy tuổi, đến nay đều không bị truyền thông tìm ra là sinh con với ai. Quan trọng là, Lâm Ngữ Hi không có tai tiếng với bất kỳ ngôi sao nam nào. Một lần duy nhất bị chụp lén yêu đương bí mật với một người ông đó là.."

Giọng nói gián đoạn.

Sau đó, Kỷ Ngôn Tâm im lặng nín thở muốn biết đáp án.

Hai người phụ nữ hạ thấp giọng, tiếp tục nói: "Người đàn ông và Lâm Ngữ Hi ở bên nhau bị chụp lén chính là Tổng giám đốc Tưởng."

Là Tưởng Đình Kiệt sao?

Chẳng lẽ Lâm Ngữ Hi là tình nhân bí mật của anh sao?

Đáp án này, trong lòng Kỷ Ngôn Tâm nháy mắt nổ tung nồi.

Đồng thời, lời nói bên ngoài vẫn tiếp tục.

"Chẳng lẽ Lâm Ngữ Hi bởi vì quan hệ giữa cô ấy và ngài Tưởng nên không thể cho ai biết sao?"

"Cô nói xem sao? Hôm nay lúc Lâm Ngữ Hi ở công ty quay chụp ảnh bìa, có nhân viên vệ sinh nhìn thấy cô ấy lén đi văn phòng tìm Tổng giám đốc Tưởng, vẫn còn ở trong đó chưa đi ra."

Những lời này rõ ràng ám chỉ ái muội khác thường.

Cuối cùng, tin đồn đi đến kết luận.

"Chẳng lẽ Lâm Ngữ Hi vẫn luôn độc thân, không phải vì cô ấy chướng mắt đại gia và ngôi sao nam theo đuổi cô ấy, mà là cô ấy đã sớm có người trong lòng."

"Tuy rằng ngài Tưởng vẫn luôn độc thân, nhưng mà nếu anh ta thật sự có quan hệ thân mật với Lâm Ngữ Hi, vì sao không cho cô ấy danh phận? Cho nên, cô không cần nghĩ bọn họ đang yêu đương. Loại chuyện này nghe một chút liền biết. Nói không chừng cô ấy chỉ là đối tượng bị quy tắc ngầm, dùng thân thể trao đổi để được danh lợi như ngày hôm nay. Căn bản là với không tới Tổng giám đốc Tưởng cao quý."

Lúc nghe câu nói như thế, tin đồn có sự ghen ghét nồng đậm.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được khinh bỉ trợn trắng mắt. Tuy rằng cô biết người phụ nữ này ghen ghét Lâm Ngữ Hi, nhưng không có nghĩa tin đồn cô ấy nói là không đúng sự thật.

Đặc biệt là, Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có quan hệ mờ ám, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn của cô.

Một lúc sau, hai người phụ nữ nói chuyện trong WC rời đi.

Kỷ Ngôn Tâm còn ngồi ở trên bồn cầu, cầm di động tìm tin tức về con riêng của Lâm Ngữ Hi. Đúng như dự đoán, cô tìm không được bất kỳ tin tức mặt trái gì về Lâm Ngữ Hi. Chuyện này tuyệt đối là do Tưởng Đình Kiệt sắp xếp cho cô ấy. Nhưng mà, đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm suy nghĩ. Nếu nói Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi có quan hệ mờ ám là thật, vậy con riêng của cô ấy chính là con của Tưởng Đình Kiệt rồi. Mặc kệ là yêu hận gút mắt của giới giải trí, hay là người thừa kế hào môn phức tạp rắc rối. Tóm lại, tin tức này tuyệt đối có thể gây sốc cho cả nước.

Nhưng trước tiên, cần nắm giữ chứng cứ thực tế chứng minh Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi có quan hệ mờ ám.

Hết chương 36.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 37_1: Đây là nụ hôn khen thưởng!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: HakuYen

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
"Mình thích cái toilet này quá đi mất."

Tâm trạng trở nên tốt hơn làm cả người Kỷ Ngôn Tâm như tràn đầy sức sống.

Cho nên, đáng lẽ nên tan ca để về nhà nghỉ ngơi, Kỷ Ngôn Tâm lại dừng bước chân ở trước thang máy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất.

Nếu Lâm Ngữ Hi còn ở văn phòng của Tưởng Đình Kiệt, như vậy chẳng phải cô có thể đến đó để chụp vài tấm ảnh sao?

Đối với tin tức đầy mê hoặc như thế này, Kỷ Ngôn Tâm không cách nào cưỡng lại.

Một phút đồng hồ sau.

Kỷ Ngôn Tâm lén lút xuất hiện ở cầu thang bộ của lối đi thoát hiểm. Vì để tránh camera theo dõi của thang máy, cô không còn cách nào khác đành phải tự thân vận động, dùng đôi chân leo lên một tầng rồi lại một tầng. Đến khi đến được tầng cao nhất, cô đã mệt đến không thở nổi, ngồi xụi lơ trên mặt đất, cực kì hối hận về quyết định của mình.

Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm lại không biết trong lúc cô tốn thời gian cho việc leo cầu thang, đợi cô nghỉ mệt xong, mới rón rén bước tới gần văn phòng thì Lâm Ngữ Hi đã rời khỏi tự khi nào. Đồng thời, hành động lén lút của cô đã lọt vào tầm mắt sắc bén của Tưởng Đình Kiệt, không cách nào trốn được.

"Sao không thể nhìn được khung cảnh bên trong nhỉ?"

Bên này, Kỷ Ngôn Tâm lại không hề phát giác ra chuyện gì, vẫn còn đang mò mẫm tìm cách nhìn trộm.

Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt lười biếng dựa vào ghế thưởng thức hành động của Kỷ Ngôn Tâm. Vốn là buổi chiều Địch Nhất có báo qua rằng cô muốn gặp anh, anh còn có chút nghi ngờ. Thế nhưng bây giờ cô gái này lại còn lén lút chạy đến văn phòng nhìn trộm như thế. Hành động này quả thực làm cho anh có chút ngoài ý muốn, cảm thấy rất thú vị.

Giây tiếp theo, anh bỗng dưng đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.

Tưởng Đình Kiệt lặng lẽ tiến tới đứng sau lưng Kỷ Ngôn Tâm trong khi cô vẫn còn cố áp mặt vào góc cửa, muốn thông qua khe hở bức màn để xem tình hình bên trong văn phòng.

"Ơ? Sao không có ai hết vậy?"

Bỗng nhiên, Kỷ Ngôn Tâm kinh ngạc trợn to mắt, trên mặt không che giấu được sự thất vọng.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt đứng sau lưng cô, từ trên cao nhìn xuống chăm chú quan sát bộ dạng bĩu môi của cô, môi mỏng khẽ cong.

Quả nhiên cô muốn gặp anh.

Đột nhiên, Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước cúi người tới gần Kỷ Ngôn Tâm, bàn tay to của anh ôm cô vào trong ngực.

"Cô đang tìm tôi sao?"

Bên lỗ tai không hề đề phòng đã bị tiếng trầm thấp của anh làm cho run rẩy.

Kỷ Ngôn Tâm cả kinh trợn to mắt. Ngay lúc cô định la lên bởi vì sợ hãi, thì chợt nhận ra đây là giọng nói quen thuộc của Tưởng Đình Kiệt, lập tức ý thức được mình đã bị phát hiện.

Chuyện này xem ra Tưởng Đình Kiệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Kỷ Ngôn Tâm vốn không nghĩ tới đột nhiên bị phát hiện như vậy nên toàn thân cứng đờ trong ngực anh, không dám thở mạnh.

"Ngài.. Ngài Tưởng.."

Giọng nói của cô không tự chủ được mà run run.

Bởi vậy, cô lại càng không có can đảm để quay lại nhìn xem biểu tình bây giờ trong đôi mắt ngập tràn nguy hiểm của Tưởng Đình Kiệt.

Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt liếc thấy bộ dạng có tật giật mình của Kỷ Ngôn Tâm liền buồn cười, bàn tay anh nắm lấy cằm của cô, bắt buộc cô phải đối diện với mình.

"Cô trốn cái gì?"

"Tôi.."

Từ từ đã.

Kỷ Ngôn Tâm nhìn thế nào cũng thấy khóe miệng Tưởng Đình Kiệt nhếch lên vậy nhỉ?

Không phải anh ta đang tính mắng cô sao?

Kỷ Ngôn Tâm không hề chớp mắt nhìn anh thất thần, loại ánh mắt này giống như là đang nhìn một cách si mê chăm chú.

Vì thế trong mắt Tưởng Đình Kiệt càng khẳng định Kỷ Ngôn Tâm xuất hiện ở đây chính là bởi vì muốn gặp anh. Ngạc nhiên thay, anh lại bị hành động này của cô lấy lòng. Thậm chí anh còn bị ánh mắt của cô gợi lên một thoáng xúc động không dễ nhìn thấy, đôi mắt u ám ánh lên dục vọng.

Giây tiếp theo, Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước duỗi tay ôm lấy sau gáy Kỷ Ngôn Tâm, bất ngờ chiếm lấy đôi môi kiều diễn của cô.

Trong suy nghĩ của anh, nụ hôn này chính là khen thưởng.

Thế nhưng Kỷ Ngôn Tâm lại không hề nghĩ như vậy. Cô hoàn toàn không nắm bắt được tâm trạng vui buồn thất thường của anh. Đối với việc anh hôn môi triền miên một cách bá đạo như thế này, phản ứng của cô chính là ngoan ngoãn ở trong ngực của anh mà thuận theo. Tùy ý để cho Tưởng Đình Kiệt dùng môi lưỡi nóng bỏng xâm chiếm lấy cô. Nhưng vì không có chuẩn bị trước, nên thân thể cô cứng đờ, ý thức mơ màng bị anh bắt làm tù binh, đầu óc bị mê hoặc đến quay cuồng.

Trong nháy mắt, Tưởng Đình Kiệt đã có thể dụ dỗ cô đáp lại nụ hôn triền miên của anh.

Trong không khí ngày càng nóng bỏng, đầy ái muội.

Bị đè vào góc tường, Tưởng Đình Kiệt ôm Kỷ Ngôn Tâm đang bị động nép vào lồng ngực. Bàn tay to của anh mơn trớn mái tóc dài của cô, động tác thực dịu dàng làm cô lại càng thêm phối hợp ngửa đầu đáp lại.

Không biết qua bao lâu, đến khi hô hấp trở nên khó khăn.

Tưởng Đình Kiệt mới chịu buông cô ra, hơi thở nặng nề, nụ hôn này đã thành công gợi lên dục vọng bên trong thân thể anh.

Nhưng mà, điều không nghĩ tới chính là, phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm càng mãnh liệt hơn. Khi nụ hôn kết thúc, trong nháy mắt thân thể cô đột nhiên mất đi sức chống đỡ, ngay lập tức chân mềm ngã nhào vào lòng ngực của anh. Khuôn mặt cô ửng hồng, hô hấp hỗn loạn cùng với đôi môi sưng đỏ. Bộ dáng này quả thật là tràn ngập mê hoặc trí mạng.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt thuận thế ôm chặt thân thể cô vào lồng ngực.

"Chỉ mới như vậy đã nhũng chân rồi à."

Hơi thở ấm áp phà vào bên tai, giọng nói mang theo ý cười châm chọc.

Thế nên Kỷ Ngôn Tâm không thể khống chế thân thể, khẽ rùng mình.

Quả thực là cô bị nhũng chân, sức lực toàn cơ thể giống như đều bị nụ hôn của Tưởng Đình Kiệt hút hết.

Thế nhưng, Kỷ Ngôn Tâm có chết cũng quyết không thừa nhận loại phản ứng xấu hổ này.

"Tôi.. tôi bị nhũn chân là do tư thế không đúng."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 37_2: Đây là nụ hôn khen thưởng!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: HakuYen

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Trên thực tế, lúc Tưởng Đình Kiệt xuất hiện ôm lấy cô, thân thể cô do hoảng loạn mà cứng đờ. Cho nên lúc anh hôn cô, cô phải căng cứng thân thể để chống lại việc cùng anh tiếp xúc quá thân mật. Tuy nhiên, cô không cách nào phủ nhận việc bị nhũng chân phần lớn nguyên nhân là do anh hôn cô quá sức mê hoặc, làm cô không cầm giữ được.

"Hửm? Tư thế không đúng? Vậy ý cô là muốn hôn lại một lần nữa à?

Hơi thở cường thế của Tưởng Đình Kiệt nháy mắt tiến tới gần.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn lắc đầu từ chối, vội vàng nói:" Ngài Tưởng, kỹ thuật hôn của anh vốn không ai sánh bằng, một lần đủ rồi. "

" Nói vậy lúc nãy cô rất hưởng thụ sao? "

" Đương nhiên.. "

Đương nhiên cái rắm.

Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm, bộ dáng có vẻ như đang nói lời trái lương tâm.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt liếc mắt nhìn cô. Tuy anh biết rõ Kỷ Ngôn Tâm ở trước mặt anh còn che giấu rất nhiều tính toán, nhưng tổng thể mà nói, cô xem như cũng rất ngoan, rất đáng yêu. Đến nỗi hành động và phản ứng của cô đều có thể lấy lòng anh, cho nên lúc anh hôn cô, kỳ thật anh cũng rất hưởng thụ nụ hôn này.

" Ngoan. "

Anh sờ sờ đầu cô.

Hành động của anh giống như đang vuốt ve sủng vật, nhưng Kỷ Ngôn Tâm cũng mặc kệ, không hề phản kháng.

Lúc này, thân thể Kỷ Ngôn Tâm tuy vẫn còn bị cánh tay Tưởng Đình Kiệt ôm trong ngực, nhưng hơi thở và nhịp tim dồn dập lúc nãy khi hôn môi điên cuồng đã dần hồi phục lại sự bình tĩnh. Vì vậy, từ trong ngực Tưởng Đình Kiệt, đột nhiên cô ngửi được một mùi hương rất thuộc quen.

Những lúc như vậy, trời sinh phụ nữ vốn nhạy cảm với loại hương thơm đặc biệt này nên nhận ra ngay lập tức.

Đây là mùi nước hoa trên người Lâm Ngữ Hi.

Nhưng mà, mùi nước hoa của Lâm Ngữ Hi có thể lưu lại trên quần áo Tưởng Đình Kiệt, chứng tỏ hai người vừa mới tiếp xúc thân mật.

Là ôm, hay là hôn môi nhỉ?

Không biết vì sao, Kỷ Ngôn Tâm nghĩ đến giờ khắc này chính mình bị Tưởng Đình Kiệt ôm, hơn nữa còn hôn môi quá mức thân mật. Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh Tưởng Đình Kiệt đối với Lâm Ngữ Hi cũng làm hành động như thế. Dường như chỉ thoáng qua một giây, tim cô bỗng cảm thấy đau đớn khó hiểu. Cô không biết diễn tả nó như thế nào, chỉ biết là rất không thoải mái. Vì vậy, cô vùng vẫy thoát ra khỏi lồng ngực Tưởng Đình Kiệt.

Tuy rằng anh bất ngờ xuất hiện phá hỏng kế hoạch của cô, nhưng cô cần phải làm cho mình thanh tỉnh lại. Đây là điều cần thiết nhất lúc này.

" Ngài Tưởng, chỉ có một mình anh tăng ca sao?

Kỷ Ngôn Tâm thử dò hỏi.

Quan trọng là, cô không nghĩ tới Lâm Ngữ Hi đã rời khỏi văn phòng.

Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt nhìn Kỷ Ngôn Tâm cẩn thận dò hỏi, lại hiểu lầm thành cô đang muốn tìm hiểu tin tức của anh, nên cũng không hoài nghi.

"Ừm, hôm nay tôi tăng ca. Còn cô, tại sao lại ở đây?"

"..."

Xong đời!

Vẫn là bị hỏi.

Trước đó Kỷ Ngôn Tâm không nghĩ tới sẽ bị bắt giải thích lý do, trong lúc nhất thời, chỉ có thể ấp a ấp úng không có cách nào trả lời. Cô đương nhiên không thể thừa nhận là mình đi chụp lén.

Không ngờ, Tưởng Đình Kiệt lại nhếch môi mỉm cười, không tiếp tục truy hỏi. Bàn tay anh đỡ cô từ dưới đất đứng lên, giọng điệu ba phần vui vẻ bảy phần lười biếng nói: "Tôi đưa cô về."

"Ớ?"

Vậy mà có thể tránh được một kiếp.

Kỷ Ngôn Tâm cúi thấp đầu thở phào nhẹ nhõm, yên lặng đi theo anh, không dám nói lời nào.

Haiz, tức ghê.

Rốt cuộc cũng không thể chụp được cảnh Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi lén gặp mặt.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm chậm rãi ngước nhìn bóng dáng Tưởng Đình Kiệt, không nhịn được có chút thất thần.

Cô là bởi vì giao dịch hợp tác giữa hai người nên mới ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, ngoài mặt tuy ngoan ngoãn nghe lời, nhưng thực chất mục tiêu chân chính của cô là muốn nắm giữ tin tức nóng hổi của anh ta. Chỉ có một ngày ngắn ngủi đã xuất hiện đến hai đối tượng tình nghi là Bạch Ý Ca và Lâm Ngữ Hi. Kế tiếp, cô muốn lợi dụng cơ hội ẩn nấp bên người Tưởng Đình Kiệt để lén lút điều tra. Đến khi thu được tin tức cần thiết, như vậy thì cô có thể kết thúc mối quan hệ mờ ám này với Tưởng Đình Kiệt rồi.

Thế nhưng, kết thúc chính là rời đi.

Ý niệm này bỗng dưng làm Kỷ Ngôn Tâm có một loại tâm tình thật kỳ lạ.

Chính là, không đợi cô tự nghiền ngẫm nguyên nhân, tầm mắt cô liền bất ngờ đụng phải ánh mắt Tưởng Đình Kiệt đang xoay người nhìn cô.

Cô theo bản năng dừng lại bước chân.

"Sao vậy.."

"Chân vẫn còn nhũng à?"

"Không có.."

Tại sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?

Kỷ Ngôn Tâm nhíu mày, vội vàng chạy tới đuổi kịp bước chân anh. Sự quấy nhiễu bất ngờ của Tưởng Đình Kiệt đã làm cô quên mất điều mình đang phân vân. Cho nên, Kỷ Ngôn Tâm cũng không quá để ý đối với một chút phản ứng khác thường từ tận đáy lòng, cứ như vậy để mặc cho nó lan tràn sinh trưởng.

Chính Kỷ Ngôn Tâm cũng không ngờ tới, điều này chứng tỏ cô đã nảy sinh tình cảm đặc biệt đối với Tưởng Đình Kiệt. Trong tương lai, cho dù cô có dùng bất kì cách nào cũng không thể diệt trừ tật gốc loại tình cảm này.

Đặc biệt là khi cô ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, anh còn ân cần lái xe đưa cô về nhà. Đây chính là chất dinh dưỡng nguy hiểm để cho nó sinh sôi nảy nở.

* * *

Ngày hôm sau.

Kỷ Ngôn Tâm nghe theo lời cô trợ lý nhỏ chuẩn bị thật cẩn thận bánh mì và cà phê, mang theo ba lô đến công ty Giải Trí Thịnh Thế nghiêm túc đi làm.

Hôm nay, tâm trạng của cô không tồi, không phải cô đã thích nghi được việc hầu hạ Ma Vương Bạch Ý Ca, mà là cô đang lên kế hoạch moi thông tin của Lâm Ngữ Hi từ đám nhân viên trong công ty. Mặc kệ ở trước mặt giới truyền thông và công chúng, Tưởng Đình Kiệt tạo cho Lâm Ngữ Hi một hình thượng hoàn mỹ không tỳ vết như thế nào, nhưng cô vẫn có thể dùng cách tám chuyện để điều tra được chút manh mối.

Giống như ngày hôm qua, lúc ở trong toilet lại vô tình nghe được tin tức vô cùng nóng hổi. Điều này liền chứng minh, chỉ cần cô chịu đào, nhất định sẽ có thể đào ra được bảo vật.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 38_1: Tôi sai rồi, anh đừng trừng phạt tôi

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nguyn17

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Trong thời gian ba ngày ở đây.

Kỷ Ngôn Tâm chỉ chu toàn hai việc là chăm sóc chu đáo cho Bạch Ý Ca và lôi kéo làm quen nhân viên làm việc khác để tìm kiếm thông tin.

Tuy nhiên, trước khi cô thành công tìm được chứng cứ chứng minh Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có con riêng thì hành động bí mật của cô đã bị Tưởng Đình Kiệt phát hiện.

Boss Tưởng biết được sự thật rất tức giận.

Không phải tức giận cô lén tìm tin tức, mà tức giận vì cô dám nói dối anh.

Kết quả là hậu quả rất nghiêm trọng.

Kỷ Ngôn Tâm vẫn không hề hay biết mối nguy hiểm này, vào lúc 5 giờ chiều sau khi cô và Bạch Ý Ca quay chụp cảnh cuối cùng trong nhà, cô muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

Hôm nay là thứ năm, cô cần thời gian để chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp vào Thứ Bảy, tuy nhiên, cô vẫn phải chờ Tưởng Đình Kiệt đưa tin cho cô vào ngày mai.

Lúc này, khi Kỷ Ngôn Tâm bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy Địch Nhất đang đứng trước mặt, hình như là đang đợi cô.

"Có chuyện gì sao?"

"Ngài Tưởng đang đợi cô ở trong xe."

"Xe ở đâu?"

"Cửa phụ."

"Được."

Kỷ Ngôn Tâm không có cách nào thấy được sự gợi ý về nguy hiểm từ khuôn mặt vô cảm của Địch Nhất.

Vấn đề là trong suy nghĩ của cô cho rằng Tưởng Đình Kiệt tìm cô để cho cô tin nóng, vì vậy bước chân cô chạy qua rất vui vẻ, háo hức.

Sau đó, Kỷ Ngôn Tâm nhớ lại sự ngu ngốc của mình vào thời điểm ban nãy, chỉ muốn lập tức đánh gãy chân mình.

Nhưng lúc này, Kỷ Ngôn Tâm vẫn đang rất mong chờ được biết những tin nóng mà Tưởng Đình Kiệt sẽ cung cấp cho cô.

Vì vậy, khi Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường, cô cũng không suy nghĩ gì mà trực tiếp lên xe.

"Ngài Tưởng, ngài tìm tôi hả?"

Ở vị trí ghế sau của xe, không gian u tối đã che giấu đi sự tức giận ở đáy mắt của Tưởng Đình Kiệt.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Ngôn Tâm vẫn không phát hiện điều gì nên đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chạy trốn.

Rồi cô nghe thấy tiếng khóa cửa.

"Bí ẩn như vậy? Có phải ngài muốn cho tôi tin nóng đúng không?"

Kỷ Ngôn Tâm ngồi bên cạnh Tưởng Đình Kiệt nhìn anh chằm chằm, đưa hai tay về phía anh với biểu cảm vô cùng mong chờ.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt lặng lẽ mở mắt ra, con ngươi đen tối ẩn chứa sự nguy hiểm ở sâu bên trong.

"Kỷ Ngôn Tâm, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt."

"Ah? Diễn xuất gì vậy?"

Vừa dứt lời, Tưởng Đình Kiệt giữ chặt cổ tay Kỷ Ngôn Tâm mà không hề báo trước, sau đó kéo cà vạt và trói tay cô ra sau lưng cô.

Hành động xảy ra quá đột ngột, khiến Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị Tưởng Đình Kiệt giữ chặt. Lúc này, cơ thể của cô ở ghế sau của chiếc xe bị anh ta khống chế thành tư thế nửa quỳ và đầu cô quay về phía cửa sổ. Sau lưng cô bị lòng bàn tay của anh đè nặng, một tư thế đáng xấu hổ quỳ về phía anh.

"Tưởng Đình Kiệt!'

Kỷ Ngôn Tâm giãy giụa trong hoảng loạn.

Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt không hề để ý đến phản ứng của cô, bàn tay to lớn từ từ nâng váy của cô lên. Đồng thời dựa sát vào cô, những ngón tay anh vuốt ve dọc theo da đùi cô đầy ý khiêu khích. Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, giọng anh khẽ vang lên:" Cách duy nhất để khiến cô thành thật chính là đặt cô ở dưới thân tôi, nhưng bây giờ tâm trạng tôi không được tốt lắm, có lẽ sẽ thô bạo một chút.'

"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi không hề làm sai chuyện gì."

Nghe những lời Tưởng Đình Kiệt nói, Kỷ Ngôn Tâm hốt hoảng.

Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt cảm thấy cô giãy giụa như vậy là một hành động không ngoan chút nào. Giây tiếp theo, ngón tay anh đột nhiên tiến đến tiểu hoa huyệt của cô.

Sự xâm nhập của anh chính là hình phạt đáng sợ khiến cả người Kỷ Ngôn Tâm không ngừng run rẩy.

Cùng lúc đó, bàn tay to khác của Tưởng Đình Kiệt lại thô lỗ kéo áo của cô ra, lòng bàn tay tùy ý xoa nắn trêu chọc hoa đào nở rộ trước ngực của cô.

"A.. dừng lại, anh không thể làm thế."

"Đau sao?"

"Anh thả tôi ra!"

"Kỷ Ngôn Tâm, cô hãy từ từ hưởng thụ giờ khắc này, đây chính là trừng phạt!"

Ở ghế sau của chiếc xe, chuyện Tưởng Đình Kiệt làm với Kỷ Ngôn Tâm khiến cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Tuy nhiên, điều khiến Kỷ Ngôn Tâm càng không thể chấp nhận được chính là cô đang quỳ trước cửa sổ xe, cô có thể thấy rõ được những người đi ngang qua đường. Đặc biệt là khi những người qua đường này nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt cô né tránh, nhưng cơ thể cô lại không thể né tránh. Nó giống như được người khác thưởng thức cô đang bị Tưởng Đình Kiệt tùy ý chơi, khiến cô cảm thấy tức giận và xấu hổ đến cực điểm.

"Tại sao anh trừng phạt tôi.. ah.."

Câu hỏi chấp vấn của Kỷ Ngôn Tâm còn chưa dứt đã bị sự xâm nhập bất ngờ của Tưởng Đình Kiệt biến thành một tiếng hét giống như tiếng rên rỉ.

Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm rất ghét phản ứng này của chính mình, như vậy khác nào cô đang bị anh khuất phục.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt dường như thờ ơ trước bộ dạng bị tra tấn của cô, những ngón tay anh như đang điều khiển cảm xúc của cô.

"Đừng..'

Giọng nói của Kỷ Ngôn Tâm biến thành van xin không thể cưỡng lại.

Bỗng chốc, thân thể Tưởng Đình Kiệt chậm lại, thì thầm vào tai cô:" Mặc dù mọi người ở bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống trong xe, nhưng có thể nghe thấy âm thanh, tốt hơn hết là đừng kêu quá lớn tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Như vậy, sẽ chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm xấu hổ. "

Trong khi nói, những ngón tay của Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng mơn trớn thân thể của cô, sau đó liền cảm thấy được phản ứng run rẩy và siết chặt của cô.

" Đã biết sai rồi sao? "

" Tôi đã sai ở đâu?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 38_2: Tôi sai rồi, anh đừng trừng phạt tôi

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nguyn17

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Tình huống lúc này khiến mắt Kỷ Ngôn Tâm đỏ lên và tức giận. Nhưng ngay cả khi cô biết rằng quyết định của mình sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, cô vẫn không muốn ủy khuất cầu xin tha thứ với Tưởng Đình Kiệt, đặc biệt là khi cô không biết gì. Cô không muốn không giải thích gì mà thừa nhận sai lầm. Quan trọng là dù cô có nhận sai lầm với Tưởng Đình Kiệt hay không anh cũng sẽ không dừng sự trừng phạt này lại, bởi vì anh là Tưởng biến thái.

"Kỷ Ngôn Tâm, cô thực sự cần phải bị giáo huấn một chút."

Câu nói này chính là báo hiệu nguy hiểm.

Dứt lời, Tưởng Đình Kiệt đột nhiên ôm lấy cơ thể Kỷ Ngôn Tâm ngồi trong lòng anh. Trong mắt của anh, làn da trắng như tuyết của cô không hề che dấu sự cám dỗ. Tuy anh không trực tiếp xé quần áo của cô, nhưng bàn tay to lớn lại không chịu yên phận, từ từ vuốt ve cơ thể cô. Anh giống như đang điều khiển cả cơ thể Kỷ Ngôn Tâm, khiến cô không thể vùng vẫy, tùy ý để những ngón tay anh trêu đùa, đôi mắt anh tràn đầy thưởng thức đối với biểu cảm cố nhẫn nhịn của cô.

"Anh đừng.."

"Đừng như thế nào?"

Đôi mắt của Tưởng Đình Kiệt khẽ hỏi cô, đồng thời, những ngón tay anh nhẹ nhàng xoa nắn đóa hoa của cô, cảm nhận được cô đang động tình.

Giây tiếp theo, anh cố gắng thêm ngón tay vào và hỏi với giọng khàn khàn: "Cô muốn tôi tiếp tục tiến vào, hay nên dừng lại?"

Vào thời điểm này, mật dịch của Kỷ Ngôn Tâm đã không thể che giấu được chà xát trên ống quần của anh, điều này vô cùng rõ ràng.

"Tưởng Đình Kiệt.."

Giọng cô gần như nghẹn ngào.

Thấy vậy, Tưởng Đình Kiệt khẽ cau mày, chậm rãi lắc đầu nói: "Cô khóc cũng sẽ không làm tôi mềm lòng, cái tôi muốn chính là thái độ nhận sai của cô."

"Tôi sai rồi.. đừng trừng phạt tôi."

"Sai ở đâu?"

"..."

Sai lầm.

Cô thậm chí không biết mình đã bị Tưởng Đình Kiệt tìm được sai lầm gì.

Tưởng Đình Kiệt khẽ nheo mắt. Sau đó anh rút ngón tay ra, bàn tay bất ngờ kéo cả cơ thể của Kỷ Ngôn Tâm lên, khiến cô mở rộng hai chân ra nghênh đón, từ từ tiếp nhận anh nóng bỏng đi vào.

Lúc này, cơ thể của Kỷ Ngôn Tâm không thể chống đỡ tiếp được đã chuẩn bị ngồi xuống. Khi hai cơ thể hoàn toàn không có khoảng cách, cô nuốt hết của anh xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất.

"Ưm.."

Cô không khỏi cắn chặt môi, không phát ra tiếng.

Lúc này, trong mắt của Tưởng Đình Kiệt dâng lên tia máu của ham muốn dục vọng. Thời điểm cô vội vàng siết chặt lấy anh, anh đang cố hết sức để chịu đựng sự thôi thúc dục vọng của cô. Vì vậy anh không có bất kỳ hành động nào nữa, vừa tra tấn cô cũng đồng thời kiểm tra sự kiềm chế của chính mình.

"Để tôi nói cho cô biết rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì."

"Đừng.."

Hơi thở của Kỷ Ngôn Tâm ngày càng trở nên rối loạn, dồn dập.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt cúi xuống hôn lên vùng da quanh cổ cô, lưu lại vết đỏ của một nụ hôn mãnh liệt.

"Cô nghĩ rằng tôi không biết cô đang ở trong công ty hỏi thăm về tin tức của Lâm Ngữ Hi sao?"

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, đôi môi và lưỡi nóng bỏng của anh lại tiếp tục in dấu vết của anh lên làn da cô, từ xương quai xanh đến ngực, đều bị anh đánh dấu.

Điều này khiến cô không còn cách nào chịu đựng tiếp sự tra tấn của anh.

Giờ khắc này, cơ thể của Tưởng Đình Kiệt cũng không có bất kỳ dấu hiệu chuyển động nào, để cô cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của anh, từ từ kích thích dục vọng của cô, khiến cô thật khó chịu.

"Tôi đã nói với cô đừng cố gắng làm những chuyện ngu ngốc sau lưng tôi, tại sao cô lại không nghe lời? Vì sao lại muốn điều tra về Lâm Ngữ Hi? Hơn nữa còn điều tra về quan hệ của tôi và Lâm Ngữ Hi? Cô đúng là lớn gan, không lẽ cô không sợ tôi sẽ tức giận sao? Nếu giao dịch giữa tôi và cô vẫn chưa khiến cô thỏa mãn, vậy cô hãy lấy cơ thể của mình để trao đổi, như vậy tôi sẽ cho cô càng nhiều."

Dứt lời, đôi môi của Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng ngậm lấy đóa hoa đào nở rộ của cô.

"Ưm!"

Kỷ Ngôn Tâm cắn chặt môi, cơ thể không chịu đựng được mà không ngừng vặn vẹo.

Bỗng nhiên, Tưởng Đình Kiệt hung hăng vỗ mạnh vào mông cô.

"..."

Trong tiếng hét đau đớn của Kỷ Ngôn Tâm, một dấu vết lớn đã lưu lại trên cơ thể cô.

"Đây chính là trừng, không phải phần thưởng."

"Huhu.. tôi thực sự biết sai rồi.. Tôi sẽ không điều tra tin tức nữa.."

"Cô cảm thấy tôi sẽ tin vào lời nói của cô sao?"

Tưởng Đình Kiệt đột nhiên động thân.

Chỉ một lúc, cơ thể của Kỷ Ngôn Tâm không chịu đựng được căng cứng run rẩy, đôi chân mềm mại của cô theo bản năng lập tức siết chặt lại, cô không chịu được nữa nức nở nói: 'Tưởng Đình Kiệt, tôi đảm bảo nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.. sẽ không phạm sai lầm nào nữa.. Xin anh.. đừng trừng phạt tôi.. "

Thấy cô khóc lóc cầu xin khiến dục vọng của Tưởng Đình Kiệt không kiềm chế được vượt khỏi tầm kiểm soát.

" Đây chính là trừng phạt nên nó sẽ không thể kết thúc nhanh như vậy. "

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt đột nhiên đỡ lấy eo của Kỷ Ngôn Tâm, giữ cơ thể của cô càng dán chặt lấy anh. Đôi tay cô đã bị trói chặt phía sau không có cách nào chống đỡ anh. Anh tùy ý trêu chọc va chạm cơ thể cô, từng chút từng chút. Sau đó tiến vào nơi sâu nhất của cô, nghiền ép cô. Khiến cô mất đi kiểm soát ngửa đầu ra sau, đôi môi vô thức phối hợp với động tác của anh, khẽ phát ra tiếng ngân sung sướng.

" Ưm.."

Kỷ Ngôn Tâm nhắm hai mắt lại, bây giờ ý thức của cô đã không còn tỉnh táo, cơ thể dường như đang tận hưởng quá trình hoan ái, phóng túng, cảm nhận sự xâm chiếm điên cuồng của Tưởng Đình Kiệt.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt nhìn cô không chớp mắt. Đôi mắt cô mơ màng say đắm, đôi má cô đỏ ửng động tình, đôi môi cô đang thở dốc, nhìn bộ dáng của cô tựa như đang trêu chọc anh. Động tác của anh ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Dường như mỗi lần anh đều muốn nghiền nát cô. Nhưng anh cũng cảm nhận được Kỷ Ngôn Tâm đang đáp lại anh vô cùng nhiệt tình, thân thể của cô tận tình vì anh nở rộ
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 39_1: Là cô chủ động cầu hoan

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Sự ái muội trong không khí tạo thành ảo giác đến nghẹt thở.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt nhận ra hương vị của sự trừng phạt dường như đã bị mê hoặc.

Anh không nên làm tiếp nữa, nhưng mà anh luyến tiếc dừng lại trong nơi tiêu hồn này.

"Ưm.."

Tiếng rên rỉ không ngừng của Kỷ Ngôn Tâm trong lạc lối.

Cô hưởng thụ quá rồi.

Cho nên Tưởng Đình Kiệt không hài lòng với sự tra tấn ngắn ngủn này.

Vào lúc này, khi vui sướng lên đến đỉnh điểm. Tưởng Đình Kiệt dừng lại, anh nghiêng người đỡ cái trán cô thở dốc nói: "Kỷ Ngôn Tâm, tôi muốn cô nhớ rõ ràng lần trừng phạt này.

" Không cần tra tấn tôi như vậy, xin anh.. "

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không có cách nào để anh làm tiếp.

Giờ phút này, cô ý loạn tình mê không nghe được anh đang nói cái gì. Khi cơ thể bị dồn nén đến muốn nổ tung, đột nhiên cô không thể kiểm soát được mà chủ động dây dưa anh, hôn môi lấy lòng anh tỏ ý cầu xin.

Tưởng Đình Kiệt không kiềm chế được thở hổn hển, tùy ý cô hôn môi dây dưa, anh nhìn cô rồi hỏi.

" Cô học ngoan rồi sao? "

" Tôi sai rồi, tôi sẽ ngoan, anh đừng ngừng ở đây.. "

" Muốn không? "

" Ô ô, muốn.. "

" Được, tôi sẽ thỏa mãn cô! "

Sự thật chứng minh Tưởng Đình Kiệt cũng đã không có cách nào nhịn được nữa.

Giây tiếp theo anh cởi cà vạt đang trói chặt đôi tay của Kỷ Ngôn Tâm ra. Đôi bàn tay to thuận thế gắt gao ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô, đồng thời lúc hôn cô anh hung hăng động thân đòi lấy. Nhưng lúc triền miên mà điên cuồng tiếp tục kích tình, anh nhận được sự đáp lại nhiệt tình và nghênh đón của cô. Lý trí trong đôi mắt anh đã hoàn toàn bị dục vọng cắn nuốt.

Động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng sâu..

" A.. "

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm giác muốn phát tiết nhưng cô sợ bị người khác nghe thấy. Lúc cô chống đỡ sự va chạm hung hăng của anh, bỗng nhiên cô cúi đầu mở miệng cắn vào cổ của Tưởng Đình Kiệt, muốn che dấu âm thanh của chính mình.

Nhưng khi cô cắn thì hoàn toàn cắn ra thú tính của Tưởng Đình Kiệt.

Trong lúc hoan ái điên cuồng, cuối cùng Kỷ Ngôn Tâm cũng làm Tưởng Đình Kiệt thỏa mãn sâu sắc, nghênh đón sự phóng thích thỏa mãn của anh.

Trong không khí, loại hơi thở ái muội này sẽ không tiêu tán trong thời gian dài.

Giờ phút này Kỷ Ngôn Tâm cuộn tròn nằm trên ghế. Trên đầu cô phủ áo khoác của Tưởng Đình Kiệt.

Trong không khí yên tĩnh.

Tưởng Đình Kiệt ngồi ở vị trí lái xe sửa sang lại áo sơ mi, cũng không thúc giục Kỷ Ngôn Tâm sau chuyện này đang mất đi kiểm soát cảm xúc.

Lúc này Kỷ Ngôn Tâm tránh ở nơi mà tầm mắt của Tưởng Đình Kiệt nhìn không tới, vẻ mặt như hỏng mất. Trừ bỏ lần trước thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật mà lau súng cướp cò. Đây là lần thứ ba cô bị Tưởng Đình Kiệt hung hăng thượng mình dưới danh nghĩa trừng phạt. Cô không thể nào phủ nhận rằng thân thể của mình khuất nhục trong loại tình dục này, nhưng mà cô không có cách nào bỏ qua sự phản kháng trong quá trình giãy giụa. Quan trọng nhất là cuối cùng cô lại cầu hoan với Tưởng Đình Kiệt, quả thực rất mất mặt.

" Cô e lệ xong chưa? "

" Là tức giận. "

Kỷ Ngôn Tâm không hài lòng phản bác.

Nghe vậy Tưởng Đình Kiệt khẽ nhướng mày, giọng nói vẫn còn khàn khàn:" Cô còn dám tức giận hả? Là trừng phạt vừa rồi còn chưa đủ khắc sâu sao? "

Nói là trừng phạt nhưng cuối cùng lại bị lạc trong dục vọng ham muốn, hoàn toàn là hưởng thụ.

"... "

Kỷ Ngôn Tâm không nói gì.

Lúc này hơi thở của Tưởng Đình Kiệt tới gần bên cạnh cô, lẩm bẩm nói:" Kỷ Ngôn Tâm, lần này là do cô phạm sai lầm, không có lần sau. Nếu như để tôi phát hiện cô lén moi móc mặt trái tin tức của ai đó, thì tôi sẽ không nhẹ nhàng giống lúc nãy đâu. "

" Hừ hừ! "

Kỷ Ngôn Tâm lập tức trốn ở trong áo ậm ừ.

Giây tiếp theo, mông của cô lập tức nhận được cái tát trừng phạt của Tưởng Đình Kiệt.

" A.. "

" Nghiêm túc nói chuyện trả lời tôi. "

Tưởng Đình Kiệt quả thực là bạo quân.

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm ngồi dậy thẹn quá thành giận. Ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt cực kì hung dữ nhưng giọng nói lại mềm mại:" Tôi sẽ không tái phạm nữa, đảm bảo như vậy được chưa? Anh có thể đưa tôi về nhà không? Eo tôi đau quá à.. "

Cuối cùng những lời này lập tức biến thành hờn dỗi.

Tuy rằng chỉ làm một lần, nhưng không gian trong xe hạn chế. Hơn nữa tư thế của cô là mặt trên. Sau khi loại trừng phạt hoan ái này đi qua, cả người cô bủn rủn sức cùng lực kiệt.

Gương mặt Kỷ Ngôn Tâm hơi ửng hồng, không biết là động tình còn lưu lại hay là ngại ngùng.

" Được, tôi đưa cô về nhà. "

Tưởng Đình Kiệt xoa đầu của cô. Lúc trở lại chỗ lái xe, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười.

Nửa giờ sau.

Xe Bentley màu đen chậm rãi ngừng ở cửa tiểu khu.

Kỷ Ngôn Tâm đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy Tưởng Đình Kiệt đưa mình về nhà, nhưng cô không muốn cảm ơn anh bởi vì lúc xuống xe, bất ngờ cô phát hiện ra chân mình mềm đến nỗi không có sức để đi đường, thật đáng xấu hổ. Vấn đề là, hễ có hành động thân mật với Tưởng Đình Kiệt đều thực dễ dàng khiến chân cô mềm. Nhưng cô vẫn còn ở trước mặt của Tưởng Đình Kiệt, ngay cả khi cô nghiến chặt răng cũng phải kiên trì đi trở về.

" Không thể đi đường sao? "

Sau lưng, hiển nhiên Tưởng Đình Kiệt nhận ra sự khác thường của cô.

Nghe câu nói này, phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm là thẹn quá hóa giận mà cắn môi, câu hỏi của cái tên đầu xỏ gây tội này thực sự là quá đáng.

Cho nên cô không để ý đến anh, bước chân thong thả đi.

" Kỷ Ngôn Tâm. "

"... "

Không để ý tới.

Chính là không để ý tới.

Kỷ Ngôn Tâm không thể hiểu được tức giận.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt dường như ý vị thâm trường cười nói:" Nếu cô có thái độ này, tôi sẽ suy nghĩ lại việc bắt cô trở về trong xe mà dạy bảo lần nữa."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 39_2: Là cô chủ động cầu hoan

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm quay người lại, cố gắng duy trì nụ cười với anh.

"Ngài Tưởng, rất cảm ơn anh đã tự lái xe đưa tôi về nhà. Bây giờ tôi rất mệt lại không thoải mái, muốn lập tức về nhà tắm rửa và nằm nghỉ ngơi. Nếu ngài không còn yêu cầu gì, thế thì cho phép tôi cứ thế mà đi. Ngày mai tôi còn phải đi theo Bạch Ý Ca quay chụp nữa, thân thể chịu không nổi thì phải lập tức xin nghỉ."

"Thể lực của cô càng ngày càng kém, làm một lần thì đã chịu không nổi rồi."

"Đây không phải là do anh ép buộc tôi ở phía trên sao.."

Không xong.

Nhất thời không chú ý nói sai rồi.

Kỷ Ngôn Tâm vội vàng che miệng mình lại, khuôn mặt nhỏ nhăn lại chán nản.

Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt làm như nhướn mày, cố ý trêu đùa sự xấu hổ của cô: "Thì ra cô không thích ở mặt trên. Được, lần sau không cần dùng tư thế này làm với cô, đừng nóng giận nữa."

"!"

Biến thái!

Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm xoay người chạy mất.

Nhưng mà sau khi cô về đến nhà, trộm đứng ở cửa cầu thang nhìn về phía chiếc xe Bentley ở cửa tiểu khu đã không còn nữa. Cô thở ra một hơi rồi đỡ eo vào nhà. Tắm rửa xong, lập tức cả người cô nằm lăn ra trên giường hoàn toàn không có sức lực để nhúc nhích. Cô nhắm đôi mắt, không ngủ được. Cô mò mẫm lấy điện thoại từ túi xách ra, vừa xem thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ đến từ Bạch Ý Ca.

Giây tiếp theo Kỷ Ngôn Tâm thở dài gọi điện thoại cho Bạch Ý Ca.

Trong lòng cô chuẩn bị sẽ bị giận dỗi.

Sự thật đã chứng minh rằng sự chuẩn bị của cô rất có hiệu quả.

"Bây giờ cô là trợ lý hay tôi là trợ lý đây? Thậm chí đại tiểu thư ngài đây còn không thèm nhận điện thoại của tôi hả? Có phải muốn nổi loạn hay không? Nếu có ý kiến với tôi thì cứ nói thẳng, tôi có thể khiến ngài Tưởng chấm dứt hợp đồng với cô. Cô muốn về nhà làm nữ biên tập của cô thì đừng làm chậm trễ thời gian của tôi."

"Anh Bạch.."

"Câm miệng, tôi còn chưa mắng xong đâu."

"Được, được rồi, ngài mắng tiếp đi."

"Đương nhiên tôi còn muốn mắng tiếp, ai biểu cô không nhận điện thoại của tôi chứ? Hơn nữa là hai giờ đồng hồ không nhận điện thoại, cô đang làm cái gì vậy?"

"..."

Vấn đề này rất khó trả lời.

Cô không làm cái gì mà là bị làm..

Kỷ Ngôn Tâm khóc không ra nước mắt, chôn đầu ở dưới gối đầu phát cuồng.

"Tại sao cô không nói lời nào?"

"Anh à, là anh bắt tôi câm miệng mà?"

"Tôi bảo cô câm miệng thì lập tức câm miệng, ở trước mặt tôi cô ngoan như vậy sao?"

"..."

Trong lòng cô có một câu chửi không biết có nên nói hay không.

Nhưng mà vẻ mặt của Kỷ Ngôn Tâm đã không giấu được muốn nhổ vào Bạch Ý Ca.

Trong lúc nhất thời, hai người bế tắc trong im lặng.

Kỷ Ngôn Tâm cân nhắc lợi và hại, vẫn quyết định chủ động dỗ dành Bạch Ý Ca kiêu ngạo. Vì thế cô cười tủm tỉm nũng nịu nói: "Anh Bạch, anh đừng tức giận, là do tôi không tốt. Tôi không nên không nhận điện thoại của anh. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau. Vậy anh tìm tôi là nói về sắp xếp của ngày mai sao? Anh nói đi, bây giờ tôi sẽ ghi lại."

"Tôi muốn sa thải cô!"

Cuối điện thoại Bạch Ý Ca lạnh lùng nói.

Nghe vậy Kỷ Ngôn Tâm chớp chớp đôi mắt rất là vô tội, cũng không tức giận nói: "Anh Bạch, đừng gây rối. Tôi là trợ lý do ngài Tưởng tặng cho anh, anh đuổi không được. Trừ khi là do chính miệng ngài Tưởng nói tôi kết thúc công việc, nếu không tôi chắc chắn vẫn luôn ở bên cạnh của anh."

"Vậy tôi sẽ nói với anh ấy để anh ấy tặng cô cho tôi."

"Hử? Tặng cho anh là có ý gì?"

"Đương nhiên là để cô làm người phụ nữ của tôi rồi!"

"Chờ một chút!"

Phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm dường như là hoảng loạn.

Lúc này Bạch Ý Ca nhịn không được mừng thầm ở trong lòng, trong lòng rất là vui sướng.

Ngay lúc này đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm lo lắng nói: "Lời nói lúc nãy của anh là có ý gì, nói lại đi!"

"Tôi nói, tôi muốn ngài Tưởng tặng cô cho tôi, để cô làm người phụ nữ của tôi."

"Anh chắc chắn là tôi sao?"

"Là cô, Kỷ Ngôn Tâm!"

"Ha ha ha ha ha!"

"?"

Đột nhiên phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm làm cho Bạch Ý Ca không kịp phòng ngừa sững sờ.

Sau đó anh lập tức nghe được trong điện thoại truyền đến lời anh nói lúc nãy.

"Cô vậy mà ghi âm lời của tôi!"

"Cảm ơn món quà của anh Bạch. Tôi tin tưởng đoạn ghi âm này tuyệt đối sẽ làm cho tỉ lệ nhấp chuột chương trình trực tiếp của tôi bùng nổ."

"Người phụ nữ đê tiện vô sĩ này!"

"Quá khen quá khen!"

"..."

Thật hiếm thấy lần này Bạch Ý Ca bị tức giận đến yên lặng.

Nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm nói: "Anh Bạch, đừng như vậy mà. Sau này chúng ta phải hòa thuận ở chung với nhau, đừng đâm chọc lẫn nhau nữa, được không? Tôi đã đồng ý với ngài Tưởng sẽ không bóc trần bất cứ tin tức gì của anh, vì vậy anh đừng trêu chọc tôi là được."

"Tôi thật sự nghĩ không ra tại sao ngài Tưởng lại xem trọng loại con gái như cô."

"Xem trọng?"

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ thực nghi ngờ cái từ này.

Nhưng mà, đột nhiên Bạch Ý Ca cười ái muội, sửa miệng nói: "Chẳng lẽ cô muốn tôi dùng động từ yêu sao?"

Yêu.. Là động từ sao?

Thượng sao?

Trong đầu Kỷ Ngôn Tâm nháy mắt hiện lên hình ảnh cô mới bị Tưởng Đình Kiệt hung hăng thượng ở trong xe.

Giây tiếp theo, cô kho khan dữ dội.

"Cô bị bệnh hả?"

Sự quan tâm của Bạch Ý Ca có chút bất ngờ.

Vì thế Kỷ Ngôn Tâm cũng làm bộ ho khan nói: "Đúng rồi, tôi mệt đến phát bệnh rồi, chút nữa còn phải uống thuốc đây?"

Trong khi nói cô nhìn vào thuốc tránh thai ở trên tủ đầu giường, cúi thấp đầu ngượng ngùng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 40_1: Dáng đi của cô rất kỳ lạ!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Làm Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ hơn chính là, từ sau khi cô gặp được Tưởng Đình Kiệt, trong nhà cô liền xuất hiện thuốc tránh thai. Loại thay đổi này đối với cô mà nói cũng không phải chuyện đáng cao hứng.

"Cô không có nghe điện thoại của tôi, tôi còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện."

"À, tôi không có việc gì."

"Nếu cô ở nhà thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Buổi sáng ngày mai đến công ty trước 9 giờ. Ngài Tưởng sẽ sắp xếp xe đưa chúng ta đi trung tâm thương mại."

"Ngài Tưởng sao?"

"Đúng vậy, ngày mai anh ấy sẽ đi cùng."

"..."

Nhắc tới tên Tưởng Đình Kiệt, ký ức cô hiện lên chính là cặp mắt đen nhánh kia, có khi nguy hiểm, có khi mỉm cười, có khi biến thái, có khi sắc - tình.

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng lắc đầu để thoát khỏi hình ảnh về anh.

Có quan hệ với Tưởng Đình Kiệt, cuối cùng đều sẽ là quan hệ trên giường.

Cô không thể tiếp tục suy nghĩ.

"Haizz."

Sau một lúc lâu.

Thật lâu sau cô mới trả lời Bạch Ý Ca.

Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.

Kỷ Ngôn Tâm ném di động xuống rồi bò lên giường. Sau khi uống thuốc tránh thai, cô ôm máy tính ngồi ở trên sô pha, mở folder ra, quyết định ghi chép lại những manh mối tin đồn về Lâm Ngữ Hi mà cô moi được trong ba ngày vừa qua. Tuy rằng hôm nay cô đã cảm nhận rành mạch rằng Tưởng Đình Kiệt cấm tin tức mặt trái về Lâm Ngữ Hi. Quả thật là trong lòng cô còn có chút sợ hãi. Nếu bị Tưởng Đình Kiệt phát hiện, cô sẽ xong đời.

Nhưng mà, cô đồng ý từ bỏ moi tin tức Lâm Ngữ Hi, nhưng không có đồng ý không moi tin tức về Tưởng Đình Kiệt.

Rốt cuộc cô chỉ muốn biết Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có phải có quan hệ thân mật hay không. Đến nỗi tin tức mặt trái khác của Lâm Ngữ Hi, cô cũng không cảm thấy hứng thú.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm cứ đơn giản qua loa quyết định như vậy.

* * *

Ngày hôm sau.

Còn mười phút nữa là chín giờ.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm vừa xuống xe taxi, đã nhận được điện thoại liên hoàn đoạt mệnh của Bạch Ý Ca.

"Cô đang ở đâu?"

"Tôi ở sau lưng của anh."

Phút chốc, Bạch Ý Ca đang ngồi ở bên đường lớn nghỉ ngơi xoay người, nhìn bước chân chầm chậm của Kỷ Ngôn Tâm, bất mãn nhíu mày, hỏi: "Cô vậy mà để tôi chờ cô sao?"

"Tôi không có đến trễ mà!"

"Vậy cô không thể đến sớm hơn một chút sao?"

"Anh Bạch, tôi đã cố gắng dậy sớm rồi."

Bộ dáng Kỷ Ngôn Tâm đúng thật là chưa tỉnh ngủ. Trên thực tế, cô vẫn còn mơ màng. Tối hôm qua vẫn luôn nằm mơ, tất cả trong mộng đều là Tưởng Đình Kiệt trừng phạt cô.

Lúc này, Bạch Ý Ca không hề báo trước cúi người tiến đến trước mặt cô, duỗi tay chọc chọc cái trán của cô, lại lần nữa bất mãn nhíu mày hỏi: "Cô đang để mặt mộc sao? Cô đối với tôi càng ngày càng qua loa cho có lệ đúng không? Trang điểm mà cô cũng lười đến vậy sao? Mấy ngày qua cô đều không gội đầu đúng không?"

Trong lúc nói, ánh mắt Bạch Ý Ca dừng ở trên mặt cô xem kỹ tường tận.

Lần gặp đầu tiên, anh cảm thấy Kỷ Ngôn Tâm không được đẹp lắm. Nhưng hiện giờ nhìn cô, không biết là nhìn thuận mắt, hay là nhìn ra được nét đẹp của cô, mà anh thừa nhận Kỷ Ngôn Tâm quả thật là lớn lên rất đẹp, đặc biệt là khi để mặt mộc, đơn giản, thanh thuần, cùng vẻ bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.

"Tôi không trang điểm làm anh thực mất mặt sao?"

"Đúng vậy, làm mất mặt tôi."

"Vậy thì quá tốt, tôi thích ai đó mất mặt ở khắp nơi!"

Kỷ Ngôn Tâm cười hì hì đáp lại.

Nhưng mà, khi Bạch Ý Ca muốn động thủ siết cô, bên thang máy truyền đến một hồi tiếng nói hỗn loạn.

"Ngài Tưởng, buổi sáng tốt lành."

Nghe được nhân viên xung quanh chào hỏi, biết ngay là Boss Tưởng xuất hiện.

Lúc này, Bạch Ý Ca không cần suy nghĩ bỏ lại Kỷ Ngôn Tâm, xoay người đi về phía Tưởng Đình Kiệt. Trước mặt anh, Bạch Ý Ca rõ ràng bớt phóng túng rất nhiều.

"Lâm Ngữ Hi còn chưa tới sao?"

"Địch Nhất sẽ đến nhà đón cô ấy rồi xuất phát."

"Thật hâm mộ đãi ngộ của anh."

"Bây giờ cậu ngồi xe tôi rất miễn cưỡng sao?"

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca nói chuyện cũng không có để nhân viên xung quanh nghe được. Nhưng mà đứng ở chỗ này Kỷ Ngôn Tâm nghe được rất rõ.

Khi cô ý thức được sẽ đối diện với Tưởng Đình Kiệt, cô đã cúi đầu, lảng tránh tầm mắt.

Nhưng mà, cô nghe được đối thoại như thế, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Tưởng Đình Kiệt nói Địch Nhất đi đón Lâm Ngữ Hi, những lời này có lượng thông tin lớn lạ thường.

Đầu tiên, Tưởng Đình Kiệt và Địch Nhất đều biết chỗ ở của Lâm Ngữ Hi. Thậm chí là biết rất rõ. Hơn nữa sắp xếp Địch Nhất tự mình đi đón, cho thấy Tưởng Đình Kiệt quả thật là rất coi trọng Lâm Ngữ Hi. Mặc kệ là công hay tư, anh đối với cô ấy đều bảo vệ chu đáo. Càng quan trọng hơn là, buổi tối hôm đó cô ngửi được mùi nước hoa của Lâm Ngữ Hi trên quần áo Tưởng Đình Kiệt. Trực giác của phụ nữ cho cô biết, trong lúc đó hai người bọn họ nhất định là có quan hệ thân mật.

Kỷ Ngôn Tâm đang cúi thấp đầu suy nghĩ.

Giờ phút này, cô không chú ý tới bước chân Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca đang đi về phía cô. Giây tiếp theo, Bạch Ý Ca không hề báo trước xách cổ áo sau lưng cô lên.

"Cô có thể chuyên tâm chút hay không hả?"

"Hả?"

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không đề phòng bị Bạch Ý Ca xách đi giống như đang cầm một con gà con trong tay. Ngước mắt, ánh mắt cô lại không thể tránh nhìn Tưởng Đình Kiệt ở đối diện. Nhưng mà khi cô nhìn Tưởng Đình Kiệt, cô không thể phân biệt được anh đang vui hay buồn. Chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng chính là bộ dáng hoảng loạn của bản thân.

"Anh nói cái gì?"

Tầm mắt cô vội vàng nhìn về phía Bạch Ý Ca.

Trong phút chốc, Bạch Ý Ca nhíu mày nói với Tưởng Đình Kiệt: "Anh nói xem, có nên trực tiếp đuổi cô ấy cho khỏe hay không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back