Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 40_2: Dáng đi của cô rất kỳ lạ!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Tưởng Đình Kiệt không chút để ý liếc cô một cái, cười như không cười trả lời: "Tôi chỉ tạm thời đặt cô ấy ở cạnh cậu, đến lúc tôi sẽ thu hồi lại."

"!"

Thu hồi là ý tứ gì?

Kỷ Ngôn Tâm không thể tin trợn to mắt, không biết vì sao, cô hiểu được ám chỉ nguy hiểm trong lời nói của Tưởng Đình Kiệt.

Tại sao đột nhiên cô có cảm giác bản thân biến thành vật sở hữu thuộc về Tưởng Đình Kiệt như vậy?

Nhưng mà, Tưởng Đình Kiệt cũng không định giải thích, bước thẳng ra ngoài.

Bạch Ý Ca mang kính râm, lười biếng đuổi theo, đồng thời nói với cô: "Không muốn bị bỏ lại thì chạy nhanh lại đây."

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm mang theo tâm tình không thể hiểu được đi qua. Nhưng mà, cô bước đi rất chậm, nguyên nhân là ngày hôm qua vận động quá độ làm cho eo bị đau.

Ngay lúc này, bước chân Bạch Ý Ca dừng lại nhìn tư thế đi đường của cô, tò mò hỏi: "Cô bị đau eo hay là đau chân vậy? Vì sao tư thế đi đường không thoải mái như vậy?"

"..."

Cố tình nhắc tới chuyện này.

Bỗng chốc, bước chân Tưởng Đình Kiệt đi ở phía trước dừng một chút. Tuy rằng anh không quay đầu lại, nhưng lại có tiếng cười truyền tới.

Anh cười, cười đến nỗi khiến cho Kỷ Ngôn Tâm tức khắc xấu hổ đến đỏ mặt và giận dữ.

"Chuyện này có liên quan đến việc ngày hôm qua cô uống thuốc đúng không?"

Bạch Ý Ca hỏi một câu.

Kết quả, tiếng cười của Tưởng Đình Kiệt càng ngày càng ái muội.

Đáng chết!

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm quả thực muốn bóp chết Bạch Ý Ca. Vốn dĩ cô nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt đã rất xấu hổ, kết quả là hai câu nói của anh lại khiến cho cô càng thêm xấu hổ. Nhưng mà cô không có lời nào để giải thích. Cô biết Tưởng Đình Kiệt sẽ không để ý việc bị Bạch Ý Ca biết ngày hôm qua ở trong xe xảy ra chuyện gì, nhưng cô thì để ý.

"Tôi không có việc gì.."

Cuối cùng, Kỷ Ngôn Tâm chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống không nói.

Trong lòng cô khổ, nhưng cô không thể nói.

Đồng thời, cô yên lặng đuổi theo, làm như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Lúc rời khỏi sảnh lớn công ty, Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy nhân viên an ninh sớm đã dựng nên tường bảo hộ trước cửa. Chính là phòng ngừa fans cuồng mai phục tại công ty và quấy rầy nhóm nghệ sĩ. Đặc biệt là sau khi lịch trình của nghệ sĩ được công khai, ngay lập tức cửa chính tập đoàn Giải Trí Thịnh Thế bị đám người vây quanh. Ngày thường nghệ sĩ đến công ty đều đi cửa hông, lần này công bố hành trình vì để tuyên truyền, khiến cho fans nữ của Bạch Ý Ca đều mất khống chế.

Bên ngoài các nhân viên an ninh làm thành tường bảo hộ. Những fans bám theo ngôi sao tạm thời sẽ không làm ảnh hưởng đến lối ra vào cửa chính của cao ốc.

Từ xa, có thể nghe thấy được các fan điên cuồng hò hét chói tai.

Hơn mười chiếc xe hơi màu đen đều của vệ sĩ, ở giữa là xe Bentley của Tưởng Đình Kiệt.

Giờ phút này, nhân viên công tác đều đã lên xe chuẩn bị hoạt động.

Lúc Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca lên xe. Sự hiện diện của các fan nữ ở đối diện đúng là không thể xem nhẹ.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngôn Tâm tận mắt chứng kiến sự nổi tiếng của Bạch Ý Ca.

Sau đó, cô nhìn đến xe của Tưởng Đình Kiệt. Tuy rằng không phải là chiếc xe ngày hôm qua cô bị anh vây hãm hung hăng trừng phạt, nhưng mà không có khác nhau. Trong tiềm thức của cô, nếu lên xe Tưởng Đình Kiệt sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên, Kỷ Ngôn Tâm bước về phía chiếc xe vệ sĩ.

Giây tiếp theo, Bạch Ý Ca tay chân nhanh nhẹn xách phía sau cổ áo Kỷ Ngôn Tâm, ra lệnh: "Lại đây."

"Tôi muốn ngồi xe phía trước."

Kỷ Ngôn Tâm giãy giụa.

Nhưng mà, Bạch Ý Ca vốn không để ý tới nguyên nhân cô giãy giụa. Trực tiếp xách cô đến sau xe, còn bản thân ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Sau khi lên xe, dường như là cả người Kỷ Ngôn Tâm không được tự nhiên. Cô không ngẩng đầu lên, nhưng cô biết tầm mắt Tưởng Đình Kiệt xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn cô. Cô không khống chế được phản ứng xấu hổ của bản thân. Cô càng có thể cảm giác được Tưởng Đình Kiệt đang cười trêu chọc. Vì thế, xấu hổ càng thêm nghiêm trọng.

"Kỷ Ngôn Tâm."

"Hả?"

Vì sao lại kêu tên cô.

Kỷ Ngôn Tâm ngơ ngác.

Tưởng Đình Kiệt lười biếng nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, nhướng mày nói: "Đai an toàn."

Ngay lúc này, tầm mắt Kỷ Ngôn Tâm không thể tránh khỏi nhìn thẳng anh. Quả nhiên, cô thấy được trong mắt Tưởng Đình Kiệt nồng đậm ý cười ái muội, không hiểu sao cô kìm chế không được gương mặt phiếm hồng. Đồng thời, cô sợ hãi bộ dáng của bản thân sẽ bị Bạch Ý Ca nhìn thấy, yên lặng cúi đầu che dấu.

Nhưng mà, cô cũng không chú ý tới sau khi Bạch Ý Ca lên xe thái độ liền lạnh lùng trầm mặc.

Sau khi xe hơi khởi động, đoàn xe dài thườn thượt đi đến trung tâm thương mại.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy được có fans lái xe chạy theo. Cô nhịn không được cảm thán nói: "Anh Bạch, fangirl của anh nhiều thật."

Nhưng mà, Bạch Ý Ca cười lạnh một tiếng không trả lời.

Nửa giờ sau.

Đoàn xe chậm rãi ngừng ở trước cửa trung tâm thương mại thành phố.

Còn chưa xuống xe, Kỷ Ngôn Tâm đã bị biển người xung quanh trung tâm thương mại làm cho phát hoảng. Giây tiếp theo, bỗng nhiên cô tiến đến vị trí ghế phụ, nói với Bạch Ý Ca: "Tôi thật sự không nghĩ tới số lượng fans của anh kinh người như thế. Một đội ngũ mê muội hùng mạnh. Đột nhiên tôi cảm thấy có thể làm trợ lý cho anh là một chuyện rất vinh hạnh. Nếu tôi hét một câu trên Weibo, nói không chừng tôi sẽ trực tiếp bị 3000 fans của anh hoàn toàn áp đảo, thật sự rất tuyệt vời!"

"Phải không?"

Toàn bộ hành trình Bạch Ý Ca phản ứng đều rất lãnh đạm.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt sau khi dừng xe nhận được điện thoại của Địch Nhất.

"Cô ấy tới rồi sao? Được, bây giờ tôi tới ngay đây."

Hết chương 40.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 41_1: 3000 người hâm mộ cuồng nhiệt

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Lúc Tưởng Đình Kiệt xuống xe, anh vòng đến vị trí phía sau mở cửa xe, tùy ý cúi người lấy đồ từ trong xe ra.

Chỉ là Kỷ Ngôn Tâm ngồi ở chỗ này cũng không thể nào nghĩ đến Tưởng Đình Kiệt sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy. Điều quan trọng là Tưởng Đình Kiệt vốn không nghĩ đến lấy đồ. Động tác cúi người của anh đang tới gần cô, bao phủ thân thể cô bởi tầm mắt chuyên chú của anh.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên cả người Kỷ Ngôn Tâm cứng đờ, mắt mở lớn.

Tưởng Đình Kiệt muốn làm gì?

Ở trong xe!

Hơn nữa Bạch Ý Ca còn đang ở trong xe!

Bỗng Tưởng Đình Kiệt cúi người cố ý cản trở tầm mắt của Bạch Ý Ca. Lúc thân thể anh tựa như dán vào ngực của Kỷ Ngôn Tâm, anh nhìn cô. Đôi mắt u ám thâm thúy mang theo ý sâu xa.

Giây tiếp theo, không hề báo động trước anh duỗi tay túm chặt cổ áo Kỷ Ngôn Tâm, kéo áo cô xuống vị trí trước ngực. Hành động chớp nhoáng khiến Kỷ Ngôn Tâm hoảng hốt, ánh mắt của anh dừng lại trên da thịt cô như đang tìm kiếm dấu hôn mà anh đã lưu lại ngày hôm qua.

Ngoại trừ dấu hôn, da thịt trắng nõn mịn màng trước ngực cô đều xuất hiện trong mắt anh.

Kỷ Ngôn Tâm không tin nổi nhìn anh, bởi vì còn đang ở trong xe nên động tác giãy giụa của cô đều rất hạn chế.

"Tên biến thái!"

Cô tức giận dùng khẩu hình mắng anh.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt giống như đang thưởng thức bộ dáng hoảng loạn của cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí dấu hôn như đang nhắc nhở cô.

Ngay lúc này, quả thật tim Kỷ Ngôn Tâm đập nhanh đến mất khống chế. Đối mặt với sự đùa giỡn của Tưởng Đình Kiệt, phản ứng theo bản năng của cô là lén liếc mắt Bạch Ý Ca một cái, sợ anh ta nhìn thấy tình huống xấu hổ khi bị Tưởng Đình Kiệt bao vây. Quan trọng hơn là sau khi làm cô cảm thấy xấu hổ thì Tưởng Đình Kiệt không thèm để ý đến hoàn cảnh xung quanh chút nào. Anh vuốt ve dấu hôn trên người cô giống như đang hưởng thụ chiến lợi phẩm, tạo cho Kỷ Ngôn Tâm ảo giác bị chiếm đoạt lần thứ hai.

Mỗi một phút một giây đều dày vò cô.

"Ngài Tưởng, ngài tìm gì vậy? Có cần tôi giúp ngài không?"

Rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm không thể nhịn được nữa mà bắt đầu phản kháng.

Phút chốc Tưởng Đình Kiệt lười biếng thu hồi bàn tay to tùy ý đặt trên ngực cô, giọng nói khàn khàn: "Không cần, tôi đã tìm được rồi."

Thứ mà anh ta tìm được chính là cười trên cảm xúc của cô sao?

Nhưng bây giờ Kỷ Ngôn Tâm ngoại trừ cắn răng cười giận thì còn có thể làm được gì?

"Ngài đi thong thả, không tiễn."

Kỷ Ngôn Tâm nhìn Tưởng Đình Kiệt rời đi quả thật cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng sau khi Tưởng Đình Kiệt đóng cửa xe thì thân thể căng chặt của Kỷ Ngôn Tâm liền buông lỏng xuống. Lúc cô ngước mắt nhìn về phía Bạch Ý Ca mới phát hiện anh ta hoàn toàn không chú ý đến chuyện đã xảy ra ở phía sau trong suốt cuộc hành trình. Phản ứng của anh ta rõ ràng là có vấn đề.

"Anh Bạch, chúng ta không cần theo ngài Tưởng xuống xe sao?"

"Ngài Tưởng với Lâm Ngữ Hi cắt băng ở cửa công ty. Tôi là người phát ngôn của nhãn hiệu chỉ tham gia hoạt động trong trung tâm thương mại nên không giống nhau."

"Vậy chúng ta chờ ở trong xe sao?"

"Ừ, nhóm bảo vệ không thể bảo đảm sự an toàn cho nhiều người như thế. Đợi lát nữa sau khi ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi xuất hiện sẽ làm nơi này náo động."

"Nếu anh xuất hiện mà nói thì khẳng định lượng fans có mặt tại đây cũng sẽ mất khống chế, tất cả đều do anh quá nổi tiếng."

"Tôi cũng không muốn điều này xảy ra."

Trong giọng nói Bạch Ý Ca cất giấu sự chua xót tự giễu.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy thì nghi ngờ nhíu mày, nhịn không được thò đầu qua nhìn bộ dáng vốn bình tĩnh nay đã có chút khác thường của anh ta, hỏi: "Anh không cao hứng phải không? Vì sao? Không phải khi anh nhìn thấy nhiều fans nhiệt tình như vậy thì sẽ khoe với tôi độ nổi tiếng của bản thân sao?"

"Đây là điều đáng để khoe ra sao?"

"Thì có người rất hâm mộ anh nha."

"Người này là cô sao?"

Bạch Ý Ca chỉ trêu chọc mà hỏi lại cô.

Nhưng đột nhiên ý cười trên mặt Kỷ Ngôn Tâm trầm xuống, gật đầu nói: "Ừ, tôi rất hâm mộ anh. Hâm mộ sự nổi tiếng và fans của anh đều không phải là dùng tiền mà có."

Nghe câu nói đó, Bạch Ý Ca không khỏi xoay người nhìn Kỷ Ngôn Tâm bằng ánh mắt thâm trầm.

Nhưng tầm mắt Kỷ Ngôn Tâm lại nhìn ngoài cửa xe như đang suy tư nghĩ đến chuyện gì, nụ cười trên môi mang nét nặng nề có chút miễn cường nói: "Tôi là một nữ biên tập chương trình trên mạng nỗ lực làm phát sóng trực tiếp, nỗ lực lấy lòng người khác trên Weibo chính là muốn nổi tiếng và có nhiều fans. Cho nên tôi thật sự hâm mộ đại minh tinh nổi tiếng, thân phận và địa vị của các anh là điều xa xỉ mà chúng tôi muốn mà không được. Mặc kệ các anh đi đến đâu thì cũng sẽ có người hâm mộ chân chính đi theo, không giống như tôi khi rời khỏi phòng phát sóng chỉ là một người bình thường không có ai nhận ra. Lần kia có một người đàn ông nhận ra tôi, anh ta cảm thấy thân phận nữ biên tập chương trình trên mạng của tôi hẳn là sẽ chủ động tự nguyện được bao dưỡng. Cho nên kết quả là người đàn ông nhận ra tôi chỉ vì háo sắc, còn những người không nhận ra tôi chính là thật sự không quen biết tôi - một nữ biên tập chương trình nổi tiếng trên mạng thật thảm hại mà."

Lúc nói xong câu này, giọng nói Kỷ Ngôn Tâm thật bình thường, chỉ có biểu tình cười rộ lên mang vẻ miễn cưỡng.

Bỗng Bạch Ý Ca nhíu mày nhìn cô hỏi: "Vì sao cô không cho ngài Tưởng mang cô đi ký hợp đồng với Thịnh Thế? Với vẻ ngoài của cô tuyệt đối có thể hạ gục các minh tinh nhỏ trong nháy mắt. Kỹ thuật diễn xuất có thể học tập cùng lúc với việc marketing, điều đó cũng không quan trọng. Cô không cần phải chen chúc trong giới biên tập chương trình trên mạng. Nếu là cô thì tôi không ngại phối hợp thiết lập tin đồn yêu đương với cô."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 41_2: 3000 người hâm mộ cuồng nhiệt

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Câu cuối cùng tuyệt đối là đùa giỡn.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy bỗng nhiên bật cười lắc đầu nói: "Anh Bạch, nếu tôi vướng vào tin đồn yêu đương với anh thì chẳng phải là mỗi ngày tôi sẽ bị fans nữ của anh xâu xé sao? Buông tha tôi đi!"

"Có tôi ở đây, họ sẽ không làm gì được cô."

"Ưm, nhưng tôi không muốn tìm đường chết. Hơn nữa tôi rất thích thân phận nữ biên tập chương trình nổi tiếng trên mạng này, hoàn toàn thích hợp với tôi. Vừa có thể kiếm tiền vừa có không gian riêng và tự do cho bản thân. Cho nên anh không cần lên kế hoạch dụ dỗ tôi tiến vào giới giải trí. Tôi biết rõ tính cách của mình. Tôi không thích hợp để trở thành minh tinh."

"Trên thế giới này không có bất kỳ một người nào tuyệt đối thích hợp trở thành minh tinh. Thân phận của tôi cũng không nhất định là do tôi lựa chọn."

Trong lời nói của Bạch Ý Ca lộ ra vài phần bi thương.

Trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt anh ta nhìn về phía các fans xung quanh, nói sâu xa: "Cô có được không gian riêng và tự do mà tôi không có, có lẽ là tôi rất hâm mộ cô. Mà những người gọi là thật tình thích tôi cũng không phải là người đơn giản tốt bụng như thế."

"Vốn dĩ yêu thích không phải là tốt bụng nhưng tôi tin là sẽ có người tốt thôi."

Ngay lúc này, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm duỗi tay cầm tay Bạch Ý Ca, thấm thía nói: "Bạch Ý Ca, tôi không biết anh trải qua chuyện không tốt gì. Anh không nói thì tôi cũng không hỏi anh. Nhưng tôi nghĩ nên nói cho anh biết rằng cho dù trước kia anh đã gặp phải nhiều người xấu, anh cũng phải tin tưởng bên cạnh anh càng có nhiều người tốt hơn. Cho nên tôi tin tưởng những fans kia sẽ có người thật sự thích anh, đơn giản chỉ là vô cùng thích anh mà không có bất kỳ một ý nghĩa tham lam gì khác."

"Đó là cô không phân biệt ra lòng người tốt hay xấu."

"Các cô ấy cũng chỉ là fangirl của anh. Anh không cần phải phân biệt bọn họ tốt hay xấu. Dù sao thì họ cũng không xâm phạm đến thế giới của anh và cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Đây là lý do ngài Tưởng cho người bố trí nhiều bảo vệ bên cạnh anh như thế. Hơn nữa anh còn có tôi ở đây. Tôi sẽ không để cho bọn họ tới quá gần anh!"

Lúc nói chuyện, Kỷ Ngôn Tâm nhướng mày và nhếch miệng với một bộ dáng rất đáng yêu.

Phút chốc tròng mắt thâm trầm của Bạch Ý Ca xẹt qua một tia xúc động khác thường.

Anh không có cách nào phân biệt được là bởi vì vẻ tha thiết chân thành trong mắt Kỷ Ngôn Tâm quá nồng nhiệt hay lòng bàn tay cô cầm tay anh quá mức ấm áp.

Đột nhiên anh cảm thấy ấm áp trong lòng, ấm đến mức mọi điều đen tối xấu xa trong lòng đều bị xua tan đi.

"Kỷ Ngôn Tâm."

"Hả?"

"Như vậy cô phải bảo vệ tôi cho tốt."

"Không thành vấn đề!"

Sau một cái chớp mắt, Kỷ Ngôn Tâm mỉm cười xinh đẹp rồi gật đầu.

Ngay lúc này, cô chậm rãi hạ cửa xe xuống, nghe thấy tiếng thét chói tai thật đinh tai nhức óc ở xung quanh. Cô nhướng mày, vẫy tay với bảo vệ.

"Lát nữa lúc Bạch Ý Ca tiến vào thì sẽ bố trí bao nhiêu người duy trì trật tự?"

"Hai mươi người!"

"Là bảo vệ anh ta mọi lúc mọi nơi sao?"

"Không phải, chỉ cố định ở xung quanh trung tâm thương mại cản trở fans ở bên ngoài."

"Bố trí như vậy có lỗ hổng rất lớn."

"Cái gì?"

Bảo vệ không nghĩ đến Kỷ Ngôn Tâm sẽ tỏ vẻ bất mãn như thế.

Giờ phút này, Bạch Ý Ca ôm cánh tay, dù bận bịu vẫn ung dung nhìn cô bố trí bảo vệ mình ra sao.

Cả người Kỷ Ngôn Tâm dựa vào cửa sổ xe bên cạnh, giơ tay lên đầu, tiếp tục nói: "Khoảng cách từ nơi Bạch Ý Ca xuống xe đến trung tâm thương mại cũng không gần, chỉ bố trí hai mươi người người là không đủ dùng. Hiện tại các anh nhìn thấy các fans đều ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, nhưng nếu bọn họ nhìn thấy Bạch Ý Ca xuất hiện thì khẳng định sẽ gây mất khống chế. Đến lúc đó, các anh không có biện pháp ngăn cản họ lại. Ít nhất là không có cách nào ngăn cản những fans nữ lén tiến vào quấy rầy Bạch Ý Ca. Cho nên tôi đề nghị các anh bố trí sáu người canh giữ trước sau Bạch Ý Ca, đi theo bước chân của anh ta một tấc cũng không rời. Còn có một chỗ, anh nhìn xem vị trí bên phải sân khấu căn bản là không có người trông giữ, các anh không lo lắng sẽ có fans xông lên sân khấu sao?"

"Được, tôi sẽ đi bố trí lại một lần nữa."

Sau khi bảo vệ rời đi, Kỷ Ngôn Tâm quay vào trong xe liền đụng phải tầm mắt cười như không cười của Bạch Ý Ca.

"Sao? Anh muốn khích lệ tôi sao?"

"Cô giống như rất hiểu hành động của các fans."

"Ưm, bởi vì tôi đã trải qua loại chuyện này cho nên tôi có rất nhiều biện pháp có thể phá vỡ vòng bảo vệ bố trí không thỏa đáng của bọn bảo vệ."

"Cô từng theo đuổi ngôi sao hả?"

"Một tay săn ảnh đuổi theo chụp lén có tính là theo đuổi không?"

"Một nữ paparazzi!"

"Cảm ơn đã khích lệ!"

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì dò hỏi: "Đúng rồi, khi nào ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi sẽ lên sân khấu?"

"Chắc ngài Tưởng ở cạnh Lâm Ngữ Hi trong phòng nghỉ chờ lên sân khấu, còn mười lăm phút nữa sẽ cắt băng."

"Anh có phòng nghỉ riêng không? Vì sao chúng ta phải chờ ở trong xe?"

"Trong xe an toàn hơn."

"Phòng nghỉ riêng có nguy hiểm gì?"

"Trong hoạt động lần trước mà tôi tham gia, đã có người xông vào phòng nghỉ. Còn có người sớm đã ngụy trang cài đặt các thiết bị chụp lén, thăm dò gì đó trong phòng nghỉ."

"Thật là những fans khủng khiếp."

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ khiếp sợ và tức giận.

Giây tiếp theo, đột nhiên cô chớp chớp mắt, cười nói: "Tôi có biện pháp cho anh ở phòng nghỉ mà không bị quấy rầy. Đi, chúng ta xuống xe đi."

"Có phải cô muốn gài bẫy tôi hay không?"

Bạch Ý Ca rất nghi ngờ.

Kỷ Ngôn Tâm tức giận nói: "Anh tính trốn ở trong xe đến khi nào? Nếu Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi đều không lên sân khấu cắt băng thì chẳng phải việc anh phát ngôn trên sân khấu còn phải đợi rất lâu sao? So với việc ở chỗ này bị tạp âm tác động đến đau đầu thì ở phòng nghỉ càng thêm thoải mái hơn."

"Cô có thể bảo đảm phòng nghỉ an toàn sao?"

"Tôi có thể!"

"Thật hay giả?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 42_1: Kỷ Ngôn Tâm, cô thích Tưởng Đình Kiệt phải không?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nguyn17

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
"Tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không lừa anh!"

Lúc này, sau khi Kỷ Ngôn Tâm liên lạc với vệ sĩ để xác nhận mọi chuyện đã được sắp xếp tốt, Bạch Ý Ca đã bị cô trực tiếp đẩy ra khỏi xe.

Khi bóng dáng của Bạch Ý Ca xuất hiện trước mắt công chúng, những tiếng la hét xung quanh như tiếng ồn decibel cao không thể ngăn được, hơn nữa còn truyền đến từ mọi hướng. Tất cả điều này đều do sự nổi tiếng của Bạch Ý Ca. Sau khi xuống xe, khuôn mặt xinh đẹp với nét mặt quyến rũ của Bạch Ý Ca đã che giấu đi cảm xúc thật sự của anh. Mọi cử động của anh đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nhóm fan nữ điên rồ này. Bất cứ nơi nào anh đi đến đều khiến cho người hâm mộ mất đi khả năng kiểm soát.

Đây là cảnh ngoài tầm kiểm soát mà Kỷ Ngôn Tâm đã dự đoán được từ trước.

Tuy nhiên, sáu vệ sĩ đi theo đã thành công chặn lại các fan nữ đang vội vã đột phá vòng vây lao tới, để tránh sự quấy rối cho Bạch Ý Ca.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cầm giấy chứng nhận công tác, sau khi nhìn thấy Bạch Ý Ca đã thuận lợi đi đến trung tâm thương mại. Cô đã tránh đi đám đông, từ trong vòng phong tỏa đi vào cửa phụ.

"Phòng nghỉ ngơi của anh ở đâu?"

"Phòng thứ hai ở phía trước."

"Đưa cho tôi mũ và kính râm, còn anh, anh cởi áo khoác ra."

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không có thời gian để giải thích, nên cô trực tiếp lấy mũ và kính râm của Bạch Ý Ca xuống rồi mang nó lên người vệ sĩ cao lớn bên cạnh. Cùng lúc đó, cô đẩy Bạch Ý Ca đã cởi áo khoát tây trang đến trốn ở vị trí sau quầy thu ngân của cửa hàng, rồi nhanh chóng chạy về, nói với các vệ sĩ: "Các anh giả vờ rằng anh ta là Bạch Ý Ca và tiếp tục bảo vệ anh ta đi đến phòng nghỉ."

Chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Chính là lợi dụng thời gian hình bóng Bạch Ý Ca bị chặn ở lối vào trung tâm thương mại, Kỷ Ngôn Tâm đã sắp xếp cho các vệ sĩ giả vờ bảo vệ anh ta đến phòng chờ.

Trên thực tế, bởi vì khoảng cách giữa kính với bên ngoài nên những người hâm mộ bên ngoài vốn không thể nhìn thấy đó là vệ sĩ giả dạng thành Bạch Ý Ca. Khi nhìn thấy bóng dáng của anh ta đang đi về phía phòng chờ, trong nháy mắt những tiếng hét cuồng nhiệt chói tai lại vang lên, dường như họ không hề phát hiện hay nghi ngờ cái gì.

Vì vậy, Bạch Ý Ca đang ở trong phòng chờ là sự thật.

Bên kia.

Kỷ Ngôn Tâm trốn đằng sau cánh cửa, bí mật xem xét tình hình bên ngoài. Sau khi xác nhận rằng không có lộ ra sơ hở nào, cô chạy lại đi tìm Bạch Ý Ca.

Giờ phút này, Bạch Ý Ca lười biếng ngồi trên ghế sofa.

"Anh Bạch, anh có hài lòng với phòng chờ riêng này không?"

"Không tồi, ghế sofa rất thoải mái."

"Tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không để ai đi đến đây tìm anh."

Lúc này, cô thuận thế cởi chiếc áo gió màu đen ném cho Bạch Ý Ca, nói: "Tuy nhiên, anh Bạch vẫn nên che giấu khuôn mặt xinh đẹp của mình lại, cẩn thận không nên để bị phát hiện. Sau đó, anh có thể ngồi đây và nhìn ra ngoài đợi lát nữa sân khấu sẽ cắt băng."

Trong khi nói, cô vô tình mở thẻ áo của chiếc áo gió rồi liếc nhìn nó, ngay lập tức cả người đều không tốt.

Phút chốc, Bạch Ý Ca ngước mắt nhìn cô, giọng khàn khàn nói: "Kỷ Ngôn Tâm, tôi thừa nhận cô có đủ tư cách làm một trợ lý.."

"Quá khen, tôi chỉ là có chút thông minh mà thôi."

"Sau này, cô cứ ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu gia."

"Vậy xin cảm ơn Bạch thiếu gia.'

Kỷ Ngôn Tâm rõ ràng đang cảm ơn Bạch Ý Ca, nhưng mà, cách này quá kiêu ngạo!

Tuy nhiên, sau sự cố này, Kỷ Ngôn Tâm và Bạch Ý Ca đã phát triển một tình bạn cách mạng hữu nghị.

Ngay khi Bạch Ý Ca và Kỷ Ngôn Tâm đang ngồi trong khu vực ghế sofa trò chuyện, người chủ trì đã mở màn sân khấu, biểu thị hoạt động cắt băng sắp bắt đầu.

Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót đi tới.

Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tâm xoay người lại theo bản năng. Trong tầm mắt của cô, từ xa Lâm Ngữ Hi đang mặc một chiếc váy đỏ kéo Tưởng Đình Kiệt chậm rãi đi tới. Âm thanh trong trẻo của giày cao gót dường như tạo thêm sự tự tin và quyến rũ của Lâm Ngữ Hi. Ánh sáng dưới ánh đèn và trong đôi mắt của cô đều là không che giấu được khí chất của cô. Đặc biệt là khi đứng cạnh Tưởng Đình Kiệt, Lâm Ngữ Hi hơi nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Đình Kiệt. Nụ cười của cô tỏa ra từ sâu trong con ngươi và dừng lại ở khóe miệng, biến thành một nụ cười làm say đắm tất cả chúng sinh.

Đây là Lâm Ngữ Hi xinh đẹp tuyệt mỹ khiến người khác không có cách nào dời mắt nổi.

Tuy nhiên, đôi mắt Kỷ Ngôn Tâm không tự chủ được lại dừng ở trên người của Tưởng Đình Kiệt.

Người đàn ông này, trong mắt cô chắc chắn có lực dụ hoặc trí mạng hơn nhiều so với Lâm Ngữ Hi. Tưởng Đình Kiệt giơ tay nhấc chân lộ ra khí thế cao cao tại thượng của một bậc quân vương. Trong đôi mắt lạnh lùng ấy dường như không có bị bất luận cái gì xuyên qua mà lưu lại dấu vết. Anh ta chính là thờ ơ, nhưng đồng thời lại toát lên vẻ lười biếng mà mê hoặc lòng người. Đôi môi mỏng khẽ cong lên cười như không cười. Vẻ mặt của anh có thể là suy nghĩ của anh, cũng có thể là một điềm báo nguy hiểm. Người đàn ông này chính là hấp dẫn người khác như vậy.

" Ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi thật xứng đôi. "

Giờ khắc này, khi hình bóng của Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi đi từ bên trong trung tâm thương mại lên sân khấu, Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được cảm khái.

Nhưng mà, cô lại không có biện pháp nào khống chế chính mình, khóe miệng rũ xuống.

Tưởng Đình Kiệt đang nói chuyện.

Tưởng Đình Kiệt đang nhìn Lâm Ngữ Hi.

Tưởng Đình Kiệt đang cười.

Lúc này, khi tiếng pháo mừng vang lên dọa đến Lâm Ngữ Hi, Tưởng Đình Kiệt ôn nhu duỗi tay ôm eo cô. Sau đó, Lâm Ngữ Hi nhìn anh, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

Một màn hình ảnh này đều dừng lại trong mắt của Kỷ Ngôn Tâm.

Chính là, tâm trạng cô đột nhiên trở nên không thể hiểu được, khiến cô quên lấy di động ra chụp ảnh. Cô rất rõ ràng những tấm ảnh này tuyệt đối có thể chứng minh hai người này có quan hệ thân mật, nhưng cô lại không có chụp được. Dường như đó là sự lựa chọn trong tiềm thức của cô.

" Có phải Ngài Tưởng rất quyến rũ không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 42_2: Kỷ Ngôn Tâm, cô thích Tưởng Đình Kiệt phải không?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nguyn17

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Lúc này, hiển nhiên là Bạch Ý Ca chú ý tới tầm mắt không di chuyển của Kỷ Ngôn Tâm, cười trêu chọc cô.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy chớp chớp mắt, cũng không có phủ nhận.

Nhưng, cô cảm thấy Tưởng Đình Kiệt trước sau đều cho cô một loại cảm giác như gần như xa, có khi tới rất gần, có khi lại rất xa. Tiện đà khiến cho cảm xúc của cô đôi lúc mất đi khống chế, nhưng cũng có đôi khi tỉnh táo lại nhận ra được đáp án thực sự.

Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm dường như tỉnh táo và bắt đầu phản ứng lại.

Cô vừa mới bị Tưởng Đình Kiệt mê hoặc.

"Mẹ nó!"

Ảnh của cô!

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng muốn lấy di động ra chụp ảnh, kết quả là đã bỏ qua cơ hội tốt nhất để chụp.

Sự thất vọng trên mặt cô không thể che giấu.

Ở ngay lúc này, bỗng nhiên Bạch Ý Ca duỗi tay ôm bả vai cô, kề sát vào bên tai cô nhỏ giọng hỏi: "Kỷ Ngôn Tâm, vì sao cô lại nhìn chằm chằm vào ngài Tưởng?"

"Đâu có, rõ ràng là tôi đang nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Hi!"

Cô không nghĩ sẽ thừa nhận chuyện này.

Chính là, Bạch Ý Ca lắc đầu không đồng ý với câu trả lời của cô, phản bác lại: "Nếu cô nhìn Lâm Ngữ Hi, ánh mắt không có khả năng sẽ có cảm xúc phức tạp như thế. Tôi có thể khẳng định cô đang nhìn ngài Tưởng, nếu hôm nay chúng ta đã đóng chiếc thuyền của tình bạn, điều cơ bản nhất là tin tưởng sao lại có thể không có? Cô không cần thiết đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ không bán đứng cô. Cô có suy nghĩ gì đều có thể nói cho tôi. Nếu tôi có thể giúp được, tôi khẳng định sẽ giúp, đây chính là lợi ích của tình bạn. Cho nên, vì sao cô lại luôn nhìn ngài Tưởng?"

Những lời này giống như là một chất độc của sự cám dỗ.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm không nhịn được híp mắt nhìn kỹ gương mặt tươi cười của Bạch Ý Ca. Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng anh ta như thế, nhưng cô cũng ý thức được mình có thể kết bạn với Bạch Ý Ca, bởi vì Bạch Ý Ca là người bên cạnh Tưởng Đình Kiệt. Cho dù là cô không thể xác định Bạch Ý Ca và Tưởng Đình Kiệt có quan hệ không rõ ràng, nhưng cô tin từ trên người Bạch Ý Ca có thể tìm ra manh mối quan trọng về Tưởng Đình Kiệt, đây đều là nhân mạch cô xứng đáng nắm giữ tốt.

"Nếu tôi nói cho anh biết, anh bảo đảm sẽ giúp tôi giữ bí mật này sao?"

"Đương nhiên sẽ như vậy!"

Trong ánh mắt chân thành tha thiết của Bạch Ý Ca rốt cuộc có vài phần là thật. Kỷ Ngôn Tâm không biết, cô chỉ biết bây giờ tất cả nét mặt của chính mình đều là giả.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm ấp ủ tình cảm của chính mình, trong ánh mắt ba phần chua xót bảy phần bất đắc dĩ nói: "Vậy đi, tôi thừa nhận người tôi vừa mới nhìn là Ngài Tưởng, nhưng mà tôi không hy vọng chuyện này sẽ bị anh ta biết. Rốt cuộc đây cũng chỉ là suy nghĩ của tôi, là bí mật của tôi."

Như thế nào!

Những lời này ám chỉ có phải rất rõ ràng hay không!

"Không có việc gì, tôi sẽ không nói cho anh ta, cô cứ nói tiếp!"

Bạch Ý Ca nhìn cô bằng đôi mắt chứa hàm ý không thể nhận ra. Vẻ mặt này quả thật là không phân biệt được là thật sự quan tâm hay là cám dỗ thuần túy.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm cắn nhẹ môi tiếp tục nói: "Ưm, tôi tin tưởng anh. Kỳ thật tôi đặc biệt ngượng ngùng khi bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình. Đối với ngài Tưởng tôi không có cách nào khống chế được lòng của mình. Rốt cuộc, đối với tôi mà nói, ngài Tưởng là người vô cùng hoàn mỹ. Tôi cũng không có suy nghĩ gì khác. Tôi cảm thấy được ở bên cạnh anh ấy đã là rất tốt rồi!'

Như thế nào!

Những lời suy diễn tình cảm này có phải rất tuyệt đúng không!

" Tình cảm của cô đối với ngài Tưởng sâu đậm như thế nào? "

" Tôi chỉ là ngưỡng mộ.. "

Trên thực tế, ngay cả khi nói dối Kỷ Ngôn Tâm đều không thể nói nên lời rằng thích Tưởng Đình Kiệt.

Ở ngay lúc này, Bạch Ý Ca như suy tư gì, gật gật đầu, nói:" Cho nên cô tò mò về Lâm Ngữ Hi thật ra là bởi vì ngài Tưởng phải không? "

" Chẳng lẽ ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi thật sự có quan hệ thân mật sao? "

Kỷ Ngôn Tâm bắt giữ được trọng điểm.

Nhưng Bạch Ý Ca bất đắc dĩ lắc đầu nói:" Tôi thật sự không biết ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi có quan hệ gì. Tôi ký hợp đồng với Thịnh Thế mới có ba năm, hiểu biết về ngài Tưởng không nhiều lắm. Đặc biệt là chuyện sinh hoạt tình cảm của ngài Tưởng, tôi nghĩ Địch Nhất sẽ biết rõ ràng hơn. "

" Anh không biết sao? "

Thiệt hay giả đây?

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ hoài nghi, chẳng lẽ Bạch Ý Ca cũng không có tin tức về nội tình bên trong sao?

Sau đó, cô thất vọng cúi đầu thở dài.

" Kỷ Ngôn Tâm, tuy rằng tôi không biết bên cạnh Ngài Tưởng có người phụ nữ nào hay không, nhưng cô am hiểu nhất không phải là điều tra tin tức sao? Tôi có thể giúp cô, đến lúc đó cô sẽ biết rốt cuộc ngài Ngài Tưởng có còn độc thân hay không. Nếu cô có cơ hội, nhất định phải chủ động xuất kích có biết hay không! "

" Tiểu Bạch.. Tôi thật sự thực rất cảm ơn anh, tôi có thể gọi anh như vậy được không? "

Như thế nào!

Những lời cảm kích lôi kéo làm quen này có phải rất tự nhiên hay không.

Kỷ Ngôn Tâm một bên diễn xuất, một bên ở trong lòng tự hào diễn xuất của chính mình. Tuy rằng cô không xác định Bạch Ý Ca có phải thật tình hay không, dù sao tất cả thành ý của cô đều là giả.

" Chúng ta là bạn bè, đương nhiên cô có thể gọi tôi là Tiểu Bạch, nhưng ở trước mặt những người khác, cô vẫn nên gọi tôi một tiếng anh Bạch! "

" Được, tôi sẽ chú ý!"

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm cong đôi mắt.

Ở phía đối diện cô, Bạch Ý Ca cũng cười tủm tỉm lại cố ý che giấu đi sự giảo hoạt trong đó.

Trò chơi kỹ thuật diễn xuất pk này, thắng thua vẫn chưa nói trước được.

Sau khi hoạt động cắt băng kết thúc.

Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi trở lại sảnh của trung tâm mua sắm. Lúc này, Lâm Ngữ Hi dường như đang ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt nói cái gì đó. Ánh mắt, biểu cảm của cô đều tràn đầy ý cười. Tưởng Đình Kiệt không chút để ý nhắm mắt lại. Anh đáp lại có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không phải thờ ơ. Chính là, trong khi Tưởng Đình Kiệt đi vào, tầm mắt anh không hề báo động trước nhìn về phía Bạch Ý Ca và Kỷ Ngôn Tâm đang ở khu vực nghỉ ngơi của cửa hàng.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 43_1: Ngoan ngoãn ở bên cạnh anh!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Giờ phút này, Bạch Ý Ca cười tủm tỉm giơ tay chào hỏi anh.

Cùng lúc đó, Kỷ Ngôn Tâm ngồi bên cạnh anh, khoảng cách hai người dựa vào nhau dĩ nhiên là rất thân mật. Nhưng mà, cô không chú ý tới bản thân và Bạch Ý Ca quá gần gũi, tầm mắt cô đang nhìn Tưởng Đình Kiệt ôn nhu che chở cho Lâm Ngữ Hi. Một mặt, cô muốn tìm hiểu mối quan hệ thân mật giữa Tưởng Đình Kiệt và Lâm Ngữ Hi. Mặt khác, cô lại không muốn nhìn thấy bọn họ thân mật trước công chúng như vậy, tâm tình dường như rất mâu thuẫn.

Cho nên, khi ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm và Tưởng Đình Kiệt giao nhau, biểu tình của cô rất phức tạp.

Lâm Ngữ Hi ở bên cạnh nhận ra tầm mắt Tưởng Đình Kiệt đang nhìn bên này. Cô ngước mắt nhìn lại đây, đối diện Kỷ Ngôn Tâm.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

Xấu hổ hơn là vì khoảng cách khá xa, nên không có ai nói chuyện, chỉ có ánh mắt truyền đạt ý nghĩ.

Nhưng mà, không phải ai cũng có thể hiểu ánh mắt của đối phương.

"Anh quen biết cô ấy sao?"

Lúc này, Lâm Ngữ Hi dò hỏi Tưởng Đình Kiệt.

Cô nhận thấy được tầm mắt anh không phải nhìn Bạch Ý Ca, mà là nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh. Quan trọng hơn là, cô thấy người phụ nữ kia cũng đang nhìn Tưởng Đình Kiệt với ánh mắt nghi ngờ. Chi tiết nhỏ tinh tế này không thể thoát khỏi giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ. Phản ứng của Lâm Ngữ Hi và Kỷ Ngôn Tâm suy nghĩ giống nhau.

"Tôi kêu Địch Nhất đưa cô về."

Tưởng Đình Kiệt không trả lời câu hỏi của cô, thu hồi tầm mắt, bước vào trong.

Sau đó, Lâm Ngữ Hi cười không hỏi nữa. Bóng dáng hai người thân mật nắm tay đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt.

Bên kia.

Bạch Ý Ca cười như không cười thưởng thức phản ứng của Kỷ Ngôn Tâm, hình như là cố ý thêm mắm dặm muối nói: "Nếu cô thích ngài Tưởng, Lâm Ngữ Hi tuyệt đối là tình địch số một đấy. Tuy rằng tôi không biết bọn họ có phải là quan hệ yêu đương hay không. Nhưng mà nhìn bộ dáng ngài Tưởng đối với Lâm Ngữ Hi ôn nhu thương tiếc như vậy, tôi thật sự có chút lo lắng cho cô. Kỷ Ngôn Tâm, cô cảm thấy cô có ưu thế gì có thể so sánh không? Ví dụ như, ngài Tưởng có hành động rất đặc biệt nào đó với cô hay không?"

Những lời này rõ ràng là dò hỏi.

Nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm vẫn nhịn không được nghiêm túc suy nghĩ, Tưởng Đình Kiệt có hành động đặc biệt nào với cô hay không? Nhưng đều không có.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên cô mặt lạnh, tự ti nói: "Tôi không có ưu thế!"

"Cô đừng từ bỏ dễ dàng như vậy, nói không chừng trong tương lai ngài Tưởng sẽ đối xử rất tốt với cô thì sao."

"Ví dụ như?"

"Tôi cảm thấy điều kiện của cô không hề thua kém Lâm Ngữ Hi."

"Hả?"

Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm nhíu mày nhìn bộ dáng nghiêm túc của Bạch Ý Ca, cũng nghiêm túc hỏi: "Anh Bạch, anh bị mù lúc nào vậy?"

Nghe câu nói như thế Bạch Ý Ca lắc đầu nói: "Tôi không có nói giỡn, giá trị nhan sắc và dáng người của cô tuyệt đối không thua kém so với Lâm Ngữ Hi. Cho nên, cô không cần từ bỏ ngài Tưởng, phải tin tưởng cuối cùng rồi cô cũng sẽ ở bên cạnh anh ta, danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của anh ta."

"Vì sao tôi có cảm giác anh đang xúi giục tôi theo đuổi ngài Tưởng vậy nhỉ?"

Kỷ Ngôn Tâm nheo mắt nhìn biểu tình khó đoán của Bạch Ý Ca.

Nếu nói, cô cố ý lừa anh là muốn moi tin tức về Tưởng Đình Kiệt, vậy mục đích Bạch Ý Ca phối hợp lừa gạt cô là gì?

"Có phải ngài Tưởng đã nói cái gì với anh hay không?"

"Không có, tôi chỉ muốn giúp cô."

"Thật vậy không?"

Vì sao cô cảm thấy đây là đang hại cô vậy?

Những lời này, Kỷ Ngôn Tâm không nói ra, nhưng mà cô đối với sự nhiệt tình của Bạch Ý Ca vẫn giữ lại thái độ hoài nghi.

Sau đó, Bạch Ý Ca lên sân khấu trong tiếng reo hò cổ vũ để quảng bá cho thương hiệu quần áo nam. Đứng dưới ánh đèn flash, mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh đều thể hiện sự lười biếng, nhưng khí chất ưu nhã mê người quyến rũ khiến cho các fangirl dưới khán đài đều hò hét điên cuồng. Cho nên, các nhân viên an ninh xung quanh sân khấu đều luôn cảnh giác với những fans muốn xông lên khán đài. Toàn bộ sự kiện được duy trì trong khoảng mười phút. Người phụ trách trung tâm thương mại lo lắng cho vấn đề an toàn, nên kết thúc sớm thời gian quảng bá của Bạch Ý Ca.

Khi Bạch Ý Ca xuống khán đài trở vào trong trung tâm thương mại, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng chạy tiến lên hỏi: "Anh Bạch, buổi chiều còn có thông báo nào không? Nếu không có, vậy có thể nghỉ ngơi rồi đúng không?"

"Được, hôm nay cô có thể kết thúc công việc sớm."

"Thật tốt quá."

Ngay lúc này, ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm nhìn phía phòng nghỉ theo bản năng hỏi: "Ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi đã rời đi chưa?"

"Tôi không rõ sự sắp xếp của ngài Tưởng. Nếu cô muốn gặp anh ta, vì sao không trực tiếp đi tìm anh ta hả?"

"À, tôi chỉ muốn hỏi anh ta, hôm nay sẽ đưa tin nóng cho tôi vào lúc nào thôi mà."

"Cái này đơn giản, đi, tôi mang cô đi tìm anh ta."

"Chờ một chút.."

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm căn bản là không có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bị Bạch Ý Ca mạnh mẽ ôm cổ, kéo đi đến phòng nghỉ.

Bước chân ngừng trước cửa phòng nghỉ riêng của Lâm Ngữ Hi, Bạch Ý Ca không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

"Này.."

Kỷ Ngôn Tâm ngăn không được anh ta.

Kết quả, khi cô thuận thế ngước mắt nhìn lên, cô không nhìn thấy Lâm Ngữ Hi, mà nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt lười biếng ngồi trên sô pha. Không biết vì sao, cô có chút xấu hổ không khống chế được biểu tình của bản thân. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt nhíu nhẹ mày, bước chân cô cứng đờ. Cô hoàn toàn không ý thức được là bản thân bị Bạch Ý Ca ôm cổ quá mức thân mật, cô quyết đoán lựa chọn không nói lời nào.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 43_2: Ngoan ngoãn ở bên cạnh anh!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Lúc này, Bạch Ý Ca cười hì hì mở miệng hỏi: "Ngài Tưởng, sao chỉ có mình anh vậy? Chị Lâm về rồi hả?"

"Cậu tìm cô ấy có việc sao?"

Giọng nói Tưởng Đình Kiệt lãnh đạm.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm theo bản năng nghĩ Tưởng Đình Kiệt không hài lòng Bạch Ý Ca mang cô tới tò mò chuyện của Lâm Ngữ Hi.

"Không có việc gì, tôi mang Kỷ Ngôn Tâm tới tìm anh."

Dứt lời, Bạch Ý Ca trực tiếp đẩy cả người Kỷ Ngôn Tâm đến trước mặt Tưởng Đình Kiệt, cứ như vậy bán đứng cô.

Đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm không kịp phòng ngừa cứng đờ cả người. Đối với biểu tình không rõ vui buồn của Tưởng Đình Kiệt, cô lập tức xấu hổ cười nói: "Ngài Tưởng, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay lúc nào thì anh đưa tin nóng cho tôi vậy? Tôi muốn chuẩn bị một chút, cho nên có chút sốt ruột.."

"Cô xác định phải dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi sao?"

Tưởng Đình Kiệt lười biếng híp mắt.

Nghe vậy, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm ý thức được bản thân đang từ trên cao nhìn xuống. Khi cô nhận thấy được Boss Tưởng rõ ràng đang khó chịu, cô dường như không suy nghĩ liền ngồi xổm xuống cạnh chân anh, giống như là phản ứng nghe lời theo bản năng của sủng vật nhỏ.

Sau khi Kỷ Ngôn Tâm ngồi xổm trước mặt anh, bất giác cô cảm thấy hành động này hình như là cố tình lấy lòng Tưởng Đình Kiệt. Sau đó, khi cô đang do dự có nên đứng dậy hay không, thì Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước vươn tay sờ đầu cô. Như là vừa lòng với thái độ của cô, và ngăn cản Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên hối hận.

Đồng thời, sau lưng truyền đến tiếng cười của Bạch Ý Ca đang xem kịch vui.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm cắn răng, duy trì biểu tình cười tủm tỉm nhìn Tưởng Đình Kiệt.

"Ngài Tưởng, tin nóng của tôi.."

Vì sao phải cầu xin anh ta?

Đây không phải là hợp tác giao dịch công bằng sao?

Giờ phút này, trong lòng Kỷ Ngôn Tâm tràn ngập ảo não hối hận, cô không nên dễ dàng chịu thua Tưởng Đình Kiệt như vậy, quả thực là quá kém cỏi.

Tưởng Đình Kiệt híp mắt, ngón tay thon dài nâng cằm cô, động tác thân mật, giọng lẩm bẩm: "Được, cô muốn, tôi lập tức cho cô."

Những lời này lộ ra vài tia hơi thở ái muội.

Nghe vậy, biểu tình Kỷ Ngôn Tâm dĩ nhiên là cứng đờ, nhưng vì tiết mục trực tiếp vào thứ bảy, cô cần phải nhịn.

"Cảm ơn ngài Tưởng."

"Ừ!"

Cho nên.

Anh có thể buông tay để tôi đứng lên hay không?

Kỷ Ngôn Tâm vẫn bị Tưởng Đình Kiệt khống chế ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân anh.

Lúc này, Bạch Ý Ca đi lên trước xoa xoa đầu cô, cười khẽ nhắc nhở: "Cô không có gì khác muốn nói với ngài Tưởng sao?"

"Tôi không có gì khác muốn nói."

Bạch Ý Ca!

Đừng hãm hại tôi!

Nếu để Tưởng Đình Kiệt biết cô ở sau lưng thừa nhận chuyện thích anh, cô lập tức có thể chui xuống đất.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm trừng mắt ra hiệu với Bạch Ý Ca.

Nhưng cô không nghĩ tới, Tưởng Đình Kiệt hiển nhiên là không vừa lòng cô và Bạch Ý Ca có mờ ám giống như liếc mắt đưa tình. Giây tiếp theo, bỗng dưng anh buông tay ra.

"Tiểu Bạch, cùng tôi ngồi xe trở về."

"Bỏ Kỷ Ngôn Tâm ở chỗ này sao?"

"Sao? Cô muốn ngồi xe của tôi không?"

"Không cần không cần!"

Kỷ Ngôn Tâm vội vàng lắc đầu giải thích: "Buổi chiều tôi phải về công ty chuẩn bị đêm mai phát sóng trực tiếp, tôi có thể tự mình lái xe."

Khi cô rời khỏi phòng nghỉ, rõ ràng cô hung hăng trợn mắt với Bạch Ý Ca, là để nhắc nhở anh ta không được nói bậy.

Bên này Bạch Ý Ca cười tủm tỉm bày ra cử chỉ ok.

Tưởng Đình Kiệt ngồi ở sô pha, thờ ơ nhìn Bạch Ý Ca và Kỷ Ngôn Tâm có tương tác mờ ám. Đột nhiên anh có chút hối hận quyết định đặt Kỷ Ngôn Tâm ở bên cạnh Bạch Ý Ca.

"Quan hệ của cậu và Kỷ Ngôn Tâm trở nên tốt như vậy từ khi nào?"

"Đây đều là do anh."

"Sao?"

"Ngài Tưởng, tôi muốn chia sẻ với anh một bí mật về Kỷ Ngôn Tâm."

Ngay lúc này, đột nhiên Bạch Ý Ca chạy tới, ngồi bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, nói rất là nghiêm túc: "Tôi và Kỷ Ngôn Tâm biến thành bạn tốt chính là vì bí mật của cô ấy bị lộ. Hôm nay chính miệng cô ấy thừa nhận với tôi, trong lòng cô ấy rất thích anh!"

"Thích tôi sao?"

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt không thể kiềm chế hơi giật mình.

Anh đúng là không nghĩ tới Kỷ Ngôn Tâm sẽ nói ra như vậy. Nhưng mà, anh biết rõ độ chân thật của những lời này không cao. Cũng không biết vì sao, nghe câu nói như thế, tâm tình của anh lại cảm thấy sung sướng. Cho nên khóe miệng anh lộ ra ý cười nhè nhẹ.

Giờ phút này, Bạch Ý Ca nhìn phản ứng của anh, tiếp tục nói: "Đúng vậy, Kỷ Ngôn Tâm hình như rất để ý anh và chị Lâm thân mật như vậy. Loại ghen tuông này đều bởi vì cô ấy thích anh. Nếu không phải tôi dùng tình cảm nhẹ nhàng dụ dỗ cô ấy thừa nhận tình cảm của chính mình, có khả năng anh sẽ không biết."

Sự thật chứng minh.

Dù Bạch Ý Ca năm lần bảy lượt đảm bảo sẽ giữ kín bí mật này, nhưng vừa quay lưng, anh liền nói bí mật này cho Tưởng Đình Kiệt. Nếu Kỷ Ngôn Tâm biết những gì anh vừa nói, nhất định cô sẽ xông vào bóp chết Bạch Ý Ca ngay tại chỗ. Nhưng cô không biết, cô không biết bản thân đã bị bán đứng.

"Sao? Cậu đang tính toán bán tin tình báo này cho tôi sao?"

Tưởng Đình Kiệt cười như không cười hỏi lại.

Nghe vậy, Bạch Ý Ca lười biếng dựa vào sô pha, cười nói: "Tôi đúng là muốn nhìn xem Kỷ Ngôn Tâm sẽ theo đuổi anh như thế nào. Nghĩ lại đều cảm thấy thú vị lạ thường!"

"Cậu cảm thấy Kỷ Ngôn Tâm rất thú vị sao?"

"Đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao anh lại đồng ý giao dịch với cô ấy. Bây giờ nghĩ lại tôi có thể hiểu tâm trạng của anh. Gặp được người phụ nữ thú vị như vậy, dĩ nhiên là muốn giữ cô ấy ở lại bên cạnh, như vậy cuộc sống sẽ tràn ngập thú vị và bất ngờ."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 44_1: Nhất tỷ nổi tiếng trên mạng

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Giờ phút này Bạch Ý Ca hoàn toàn chưa nhận ra ánh mắt của Tưởng Đình Kiệt càng ngày càng nguy hiểm.

"Kỷ Ngôn Tâm làm trợ lý cho cậu như thế nào?"

"Lúc trước em không hài lòng, bây giờ rất hài lòng."

"Ừ, tôi chỉ tạm thời để cô ấy bên cạnh cậu, qua một thời gian nữa thì sẽ mang cô ấy đi."

"Không phải cho em luôn sao?"

Quả nhiên.

Bạch Ý Ca nghe đến câu nói này thì lập tức tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt tự đắc nheo mắt nguy hiểm, lạnh giọng nói: "Người của tôi, tại sao phải cho cậu?"

"Không phải anh còn có chị Lâm sao?"

"Tiểu Bạch, không được nói bậy."

"OK OK, em không biết anh và chị Lâm có quan hệ như thế nào, nhưng mà em biết chắc rằng Kỷ Ngôn Tâm sẽ liệt Lâm Ngữ Hi vào danh sách tình địch số một. Không phải em nhìn thấy cô ấy có ý nghĩ tò mò với Lâm Ngữ Hi chỉ một lần hai lần, dù sao thì bí mật của Kỷ Ngôn Tâm em đều nói cho anh biết rồi."

"Kỷ Ngôn Tâm thực sự rất thích hợp làm diễn viên."

Tưởng Đình Kiệt chuyển đề tài thực sự rất đột ngột.

Nhưng mà Bạch Ý Ca rất tán thành câu nói này của anh, tỏ vẻ gật đầu nói: "Đúng vậy, em cũng nói qua với cô ấy rằng sẽ tốt hơn nếu cô ấy gia nhập vào giới giải trí. Cô ấy không nghe, em cũng cảm thấy cô ấy có thể nổi tiếng."

"Kỹ thuật diễn của cô ấy có thể lừa được cậu, đã đủ chứng minh cô ấy có tài năng làm diễn viên."

"Tại sao em cảm thấy những lời này của anh là đang nói móc với em nhỉ?"

"Cậu có thể nghe ra sao?"

"..."

Đau tim quá!

Bạch Ý Ca mím môi trầm mặc.

Dừng một chút, cậu nghi hoặc nhíu mày hỏi: "Anh nói Kỷ Ngôn Tâm đang gạt em sao? Gạt em cái gì chứ?"

Bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt bật cười, nói với hàm ý sâu xa: "Tiểu Bạch, sự thật chứng minh chỉ số thông minh của cậu không thích hợp chơi loại trò chơi này với Kỷ Ngôn Tâm, đây là trò chơi của tôi."

"Trò chơi gì đây?"

"Đương nhiên là chơi trò chơi đánh cắp trái tim với Kỷ Ngôn Tâm rồi."

Giờ phút này, trong con ngươi híp lại của Tưởng Đình Kiệt mang tính xâm lược rất mạnh mẽ. Nếu Kỷ Ngôn Tâm chủ động thừa nhận đem lòng yêu thích anh, anh sẽ không bởi vì biết rõ cô ta chỉ vì muốn moi tin tức bát quái của anh mà nói dối Bạch Ý Ca. Lời mà cô ta đã nói thì cần phải chịu trách nhiệm. Cho nên theo cái nhìn của Tưởng Đình Kiệt, Kỷ Ngôn Tâm đang khiêu khích anh. Cô ấy đã khơi lên ham muốn tranh thắng bại của anh. Trong lòng của Tưởng Đình Kiệt đã bắt đầu nảy sinh ra ý muốn chinh phục hoàn toàn Kỷ Ngôn Tâm. Anh muốn làm cho những lời cô đã nói trở thành sự thật.

"Kỷ Ngôn Tâm, chúc mừng cô."

Những lời này của Tưởng Đình Kiệt là biểu thị cho trò chơi bắt đầu.

Lúc này Bạch Ý Ca ở trong khoảng cách gần nhìn thấy đôi mắt giống như dã thú của Tưởng Đình Kiệt, không ngừng nuốt nước miếng. Trong lòng anh mặc niệm ba giây vì Kỷ Ngôn Tâm, hoàn toàn không nghĩ đến đây là do chính mình tạo thành.

Nhưng Kỷ Ngôn Tâm trên xe taxi ở nơi xa hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua đột nhiên cô cảm thấy sống lưng có chút lạnh.

Lúc ngồi xe trở về công ty, Kỷ Ngôn Tâm cầm điện thoại không ngừng xem lại hòm thư. Cho dù trong lòng của cô rất sốt ruột nhưng cô cũng không dám đi thúc giục Tưởng Đình Kiệt.

Cho đến khi xe taxi dừng ở trước cửa công ty giải trí Thiên Duyệt.

Rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm nhận được mail. Cô nhanh chóng mở ra xem, quả nhiên bên trong là tin tức nóng ít ỏi, còn có hình ảnh làm chứng. Nhưng mà cô không bao giờ nghĩ tới rằng vai chính trong tin nóng lần này hóa ra là đối tượng yêu đương lén lút lúc đầu cô đã muốn chụp lén, kết quả là đêm đó làm cho chính mình bị Tưởng Đình Kiệt bắt lấy rồi thất thân - tiểu thịt tươi Hàn Triết.

Tại sao Tưởng Đình Kiệt đưa tin của Hàn Triết cho cô làm tin nóng?

Vấn đề là Kỷ Ngôn Tâm không còn thời gian để xem nội dung chi tiết trong tư liệu, bước chân đã vội vã chạy vào công ty.

"Tổ tiên nhỏ của tôi ơi, cuối cùng cô cũng trở về công ty rồi!"

Cố tình ở ngay lúc này, giám đốc Lý nịnh nọt chạy tới nghênh đón cô.

Trong phút chốc, lập tức Kỷ Ngôn Tâm khóa điện thoại lại, giống như là tin nóng của Tưởng Đình Kiệt cho cô là bảo vật, bất cứ ai cũng không tin được.

"Ông tìm tôi có việc gì sao?"

Từ sau khi cô và Tưởng Đình Kiệt đàm phán hợp tác thành công, giám đốc Lý hoàn toàn thay đổi thái độ thành dáng vẻ tâng bốc cô. Tuy cô cảm thấy bộ dáng chân chó của ông ta rất là đáng ghét, nhưng mà rất hả giận. Suy cho cùng lúc mới đầu cô ở trong tay của giám đốc Lý bị chèn ép và bắt nạt khắp nơi, nhưng bây giờ thân phận của cô đã hoàn toàn khác. Cô là nhất tỷ do Thẩm khâm điểm. Tuy rằng trong hợp đồng vẫn là nữ biên tập, nhưng mà địa vị của cô tuyệt đối còn muốn cao hơn giám đốc Lý. Vì thế Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không thu lại tư thế cao cao tại thượng của mình.

"Vâng, tôi muốn hỏi một chút nội dung phát sóng trực tiếp của tối ngày mai có phải đã chuẩn bị xong rồi hay không?"

Giám đốc Lý cười nịnh nọt.

Nghe vậy vẻ mặt của Kỷ Ngôn Tâm không kiên nhẫn vén mái tóc, liếc một cái và nói: "Ông đây là đang hối thúc tôi sao? Chương trình phát sóng trực tiếp của tôi không phải là trực tiếp báo cáo với tổng giám đốc Thẩm sao?"

"Tôi không phải đang hối thúc cô. Không phải không phải, tôi quan tâm nên hỏi một chút. Đương nhiên tôi biết chương trình phát sóng trực tiếp của cô là do tổng giám đốc Thẩm phụ trách, tôi đâu có dám hối thúc cô. Là do tổng giám đốc Thẩm ra lệnh hôm nay phỏng vấn trợ lý mới cho cô, vì vậy tôi đặc biệt đợi cô ở công ty để hỏi một chút cô có yêu cầu gì về trợ lý."

"Ông muốn tôi đứng nói chuyện với ông sao?"

"Đi văn phòng của tôi, cô ngồi nghe tôi nói."

"Đây mới là tốt nhất."

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm hếch cằm vênh váo hung hăng. Nếu không phải lúc đi vào cửa cô chú ý đến bóng dáng của Thu Nhã, thì chắc chắn cô sẽ không làm ra vẻ kiêu căng trước mặt mọi người. Muốn trách thì trách ngày thường Thu Nhã quá khoe khoang ở trước mặt cô. Lần này cô đã có cơ hội chèn ép lại cô ta, đương nhiên là có bao nhiêu kiêu ngạo thì sẽ kiêu ngạo bấy nhiêu, có bao nhiêu chán ghét thì sẽ chán ghét bấy nhiêu. Dù sao quyền lực trong giới nổi tiếng trên mạng chính là như vậy. Cô không lo lắng tương lai mình sẽ ngã xuống, vì vẫn còn có Tưởng Đình Kiệt ở sau lưng.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 44_2: Nhất tỷ nổi tiếng trên mạng

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Edit: Chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Nháy mắt nghĩ tới Tưởng Đình Kiệt, Kỷ Ngôn Tâm khẽ lộ ra nụ cười không dễ nhìn thấy.

Ở trong tiềm thức của cô, đã sớm xem Tưởng Đình Kiệt là núi dựa, là người cô có thể tin tưởng.

"Hừ, tiện nhân!"

Thu Nhã đứng ở cách đó không xa nhìn dáng vẻ nói gì nghe nấy của giám đốc Lý đối với Kỷ Ngôn Tâm, nhịn không được ghen ghét mắng.

Nhưng mà cô thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm có bản lĩnh gì có thể lôi kéo quan hệ với người đàn ông ưu tú như Tưởng Đình Kiệt còn có Thẩm. Tuy mấy năm nay cô ta cố gắng trèo lên cao nhưng cũng chỉ bám được giám đốc Lý. So với đãi ngộ bây giờ của Kỷ Ngôn Tâm như được nâng lên trời cao, cô hoàn toàn thua rồi.

"Tôi cũng không tin cô có thể luôn giành chiến thắng, Kỷ Ngôn Tâm, cô cứ chờ đi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."

Lúc Kỷ Ngôn Tâm đi đến văn phòng của giám đốc Lý, cô vẫn tiếp tục kiêu căng, lười biếng ngồi ở trên sofa nói: "Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi, giải quyết xong việc của trợ lý nhanh lên. Tôi còn phải trở về chuẩn bị cho chương trình trực tiếp tối mai. Tôi không muốn lúc ngài Thẩm hỏi đến tôi còn chưa chuẩn bị xong chương trình."

"Không đâu không đâu, tôi sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của cô. Đây là mấy bộ hồ sơ xin việc trợ lý."

"Lấy lại đây cho tôi xem."

Kỷ Ngôn Tâm nhanh chóng lật xem hết mấy phần sơ yếu lý lịch, trực tiếp quyết định: "Cô ấy, Đồng Tiểu Ngộ, tôi thích diện mạo của cô ấy."

Nghe vậy, giám đốc Lý không khỏi hỏi: "Còn chưa có phỏng vấn, lập tức quyết định thông báo tuyển dụng cô ấy sao?"

"Nếu là trợ lý của tôi thì lựa chọn của tôi chính là quyết định, ông còn có ý kiến gì sao?"

"Không có không có, chính là cô ấy Đồng Tiểu Ngộ."

Ông nhớ rõ là để cô ấy liên lạc với tôi. "

Dứt lời, bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm đứng dậy đi ra ngoài, thực tế cô đã gấp đến nỗi không chờ được muốn đi về. Trong đầu của cô luôn nhớ đến tin nóng lớn của Hàn Triết, hoàn toàn không muốn mất thời gian ở chỗ này. Tin nóng để phát sóng trực tiếp lần này đã làm cho cô nhịn không được muốn biết đáp án trước. Cô có thể dự đoán được kết quả của phòng phát sóng trực tiếp sẽ bùng nổ tỉ lệ nhấp chuột.

Tưởng Đình Kiệt cố ý sao?

Lúc này đây, đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm có chút cảm giác nhặt được bảo vật.

Nhưng khi Kỷ Ngôn Tâm đang chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua thang máy, tiếng thang máy mở ra làm cô chuyển tầm mắt theo bản năng, kết quả đột nhiên cô bắt gặp tầm mắt của Thẩm.

Kỷ Ngôn Tâm không thể không dừng lại bước chân của mình, chủ động đi lên phía trước chào hỏi:" Ngài Thẩm. "

Là ảo giác của cô sao?

Kể từ khi cô lôi kéo quan hệ với Tưởng Đình Kiệt, số lần cô và Thẩm gặp mặt và liên hệ đã trở nên nhiều hơn. Vậy mà có thể ngẫu nhiên gặp mặt như thế. Rõ ràng trong thời gian hai năm làm ở công ty Thiên Duyệt cô cũng chưa từng gặp mặt Thẩm, nhưng mà bây giờ dường như tùy lúc tùy chỗ sẽ gặp được Thẩm. Sự thật chứng minh tâm tình cô rất phức tạp. Nếu như Thẩm không phải người cô giấu ở trong tim, có lẽ cô sẽ không cảm giác được không khí lúc này trở nên loãng hơn, khiến cho hơi thở của cô rối loạn, ở trước mặt của Thẩm nghe lòng rối loạn.

" Cô Kỷ. "

" Ngài đừng xưng hô với tôi như vậy, gọi tôi là Kỷ Ngôn Tâm được rồi. "

" Ừ, Ngôn Tâm. "

Thẩm chậm rãi đi tới, hơi thở nam tính cường thế và giọng nói dịu dàng gây xúc động trí mạng đối với Kỷ Ngôn Tâm.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm lui về sau theo bản năng, bảo trì khoảng cách với anh.

" Tôi trở về để xử lý việc tuyển dụng trợ lý. Ngài Thẩm, tôi vẫn chưa sửa xong tin nóng để phát sóng trực tiếp tối mai. Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi về trước đây. "

" Ngôn Tâm, tôi đưa cô đi. "

Ngay lúc này, Thẩm không vì thái độ lãnh đạm của cô mà tức giận, mà thay vào đó là sự dịu dàng.

Còn chưa có câu trả lời của Kỷ Ngôn Tâm, Thẩm nói bổ sung:" Tôi nghĩ cô sẽ không từ chối tôi vì tôi muốn nghe một chút về sắp xếp phát sóng trực tiếp tối mai của cô. "

Những lời này khiến cho Kỷ Ngôn Tâm không có cách nào cự tuyệt.

" Vâng, ngài Thẩm. "

Từ đầu đến cuối Kỷ Ngôn Tâm cũng không dám tới gần Thẩm là bởi vì cô sợ cảm xúc của mình sẽ bị ảnh hưởng, nhưng dường như Thẩm đang chủ động đến gần cô.

Giờ phút này lúc Thẩm và Kỷ Ngôn Tâm cùng rời khỏi công ty, nháy mắt tin tức này đã nổ tung ở trong công ty. Vấn đề là, Thẩm chủ động mở cửa xe ra để cho Kỷ Ngôn Tâm ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Hành động thân mật này làm những người xung quanh đều nhịn không được ghen ghét. Một là bởi vì Thẩm là tổng giám đốc công ty, hai là bởi vì sự ưu tú của Thẩm.

Các đồng nghiệp ở công ty Thiên Duyệt cũng không biết chuyện Kỷ Ngôn Tâm và Tưởng Đình Kiệt đàm phán hợp tác thành công, chỉ dựa vào thái độ của Thẩm đối với cô cũng sẽ khiến cô bị căm giận.

Nhưng những cô gái xung quanh đang căm ghét Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết trong lòng của cô thật sự chịu đủ dày vò.

" Cảm ơn, ngài Thẩm. "

" Không cần khách sáo. "

Từ đầu đến cuối tư thái của Thẩm ở trước mặt của Kỷ Ngôn Tâm vẫn mỉm cười dịu dàng, nhưng mà ở trong con ngươi đen nhánh của anh cất giấu suy nghĩ gì thì không ai biết được.

Sau khi lên xe, Kỷ Ngôn Tâm thắt đai an toàn. Thân thể mất tự nhiên dịch về phía vị trí cửa sổ xe.

Phản ứng của cô cũng không thoát khỏi tầm mắt đang thu lại của Thẩm, nhưng mà anh rất bình tĩnh cũng không vạch trần cô cố tình tránh né.

Bên này chuyện Kỷ Ngôn Tâm ngồi xe của Thẩm rời khỏi công ty đã bị truyền đi trong chốc lát, từ trong miệng hâm mộ ghen ghét của các cô gái. Một chuyện đơn giản đã bị loan truyền càng ngày càng sai lệch với sự thật. Thế cho nên, sau khi Thu Nhã nghe được chuyện Kỷ Ngôn Tâm leo lên cành cao lần nữa, lòng thù hận của cô đã bị bóp méo lan tràn.

Trong phút chốc, Thu Nhã tìm ra một dãy số từ trong danh mục liên lạc rồi gọi đi.

" Tôi muốn cậu giúp tôi viết một bài văn. "

" Là ai đắc tội với biên tập Thu Nhã của chúng ta vậy?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 45_1: Để tôi phải chờ, cô có biết hậu quả không?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nhim269

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
"Kỷ Ngôn Tâm"

"A, đây là cạnh tranh trong công ty sao?"

"Ít nói nhảm đi, có nhận đơn hàng này hay không thì nói."

"Có tiền thì tại sao lại không nhận chứ? Cô định bôi đen cô ta như thế nào?"

"Đương nhiên là có bao nhiêu chuyện dơ bẩn thì viết bấy nhiêu. Cô ta dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, còn muốn tôi phải dạy cậu viết như thế nào sao?"

"Ok, tôi đã biết, khi nào đưa tin?"

"Lúc mười giờ tối thứ bảy thừa dịp livestream của cô ta vẫn còn nóng liền tặng ngay cho cô ta một tin xấu. Còn có, tiết mục của cô ta chuyên nói về tin nóng của các minh tinh, không biết đã đắc tội bao nhiêu fans của những minh tinh đó, không ít người muốn xé xác cô ta. Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu, cậu làm lớn chuyện này lên, mua hotsearch và account marketing lan truyền, tôi muốn cho cô ta thưởng thức mùi vị của việc bị bươi móc đời tư."

Đúng vậy, Thu Nhã muốn lợi dụng cơ hội này để trả thù Kỷ Ngôn Tâm.

* * *

Bên trong xe ô tô đang chạy.

Không ai nói gì khiến không khí hơi xấu hổ.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm giả vờ xem tin tức trên điện thoại, cúi đầu tránh việc tiếp xúc ánh mắt với Thẩm.

Khi gặp đèn đỏ, Thẩm dừng xe nghiêng người nhìn cô, nói: "Tôi đã xem bài viết được đăng trên Weibo của cô, viết không tệ."

"..."

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Thẩm, cô xấu hổ cười cười nói: "Tài khoản V lớn trên Weibo của tôi thu lợi nhuận chủ yếu do viết bài. Dù sao những tin nóng sau khi phát livestream tôi đều sẽ tỉ mỉ, kỹ càng viết lại thành bài, may mắn vẫn có sức hút khiến cư dân mạng theo dõi. Tuy rằng lợi nhuận không được nhiều lắm nhưng đó cũng cỡ tiền sinh hoạt một tháng của tôi. Tôi cảm thấy như thế đã đủ rồi."

Vừa nói ra lại không khống chế được mà nói quá nhiều.

Trong phút chốc, Kỷ Ngôn Tâm liền thấy hối hận, cô không nên nói những chuyện riêng tư như thế này với Thẩm.

"Tôi thấy cô cũng không có tiêu tiền cho bản thân mình, mấy năm nay tiền cô kiếm được đều để tiết kiệm hay sao?"

Hình như Thẩm rất vui khi nói với cô những việc này.

Kỷ Ngôn Tâm chớp mắt, trả lời: "Ừ, tôi muốn mua nhà nên đang rất cố gắng."

"Trong giới nữ biên tập trên mạng thì cô quả thật rất đặc biệt."

"Cũng may, tôi chỉ bình thường thôi."

Ngay lúc này cô thật sự muốn chết luôn cho rồi.

Nhưng mà hình như cô đã xem nhẹ thái độ của Thẩm, mặc kệ cô xấu hổ trả lời như thế nào thì anh vẫn tiếp tục bắt chuyện với cô.

Khi dừng đèn đỏ lần thứ hai.

Rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm không nhịn được nói: "Ngài Thẩm, thật ra tôi chỉ ký hợp đồng duy nhất với Thiên Duyệt thôi. Anh không cần phải phí thời gian với tôi đâu."

Thực tế, cô cảm thấy thái độ của Thẩm đối với cô hình như là cố tình.

"Tôi phát hiện ra hình như cô rất kháng cự việc tôi đến gần cô."

"Ừm, bởi vì tôi không nghĩ sẽ tiếp xúc gần với sếp như thế, tôi cảm thấy mình đã vượt qua khoảng cách công việc rồi."

Kỷ Ngôn Tâm cũng không nói ra rằng khoảng cách gần gũi như vậy sẽ khiến cô dễ suy nghĩ lung tung.

Thẩm nhíu mày, khẽ hỏi: "Tôi đến gần cô sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái sao?"

"Không phải.. Tôi chỉ cảm thấy không chân thật vì tôi và ngài Thẩm cũng mới chỉ gặp nhau lần thứ hai mà thôi."

"Lần thứ hai gặp mặt."

"Đúng!"

Câu trả lời khẳng định này cũng là Kỷ Ngôn Tâm tự cho mình một câu trả lời.

Thẩm ở trước mắt này không phải là người trong trí nhớ mà cô đang tìm kiếm. Cô không thể để bản thân có cơ hội tự lừa mình dối người. Nếu Thẩm không nhớ rõ lời cô nói như vậy thì cô và anh chính là người xa lạ.

Giờ phút này không khí trong xe có phần trở nên hơi nghiêm trọng.

Lúc Kỷ Ngôn Tâm không biết phải làm sao bây giờ thì di động của cô đột nhiên kêu lên. Cô thậm chí còn không thèm nhìn tên đã lập tức nghe máy.

"Alo?

" Hử? "

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lười biếng trầm thấp vang lên nghiễm nhiên là đang không hài lòng với giọng điệu của cô.

Kỷ Ngôn Tâm phản ứng theo bản năng nói:" Ngài Tưởng? "

Cô không chú ý thấy khi cô nhắc đến tên Tưởng Đình Kiệt, Thẩm ở bên cạnh thoáng híp mắt mà ánh mắt đã toát ra sự nguy hiểm và thâm trầm.

" Tôi cho rằng cô sẽ chủ động gọi điện thoại cho tôi. "

Tưởng Đình Kiệt vô cùng bất mãn.

Đối với việc này Kỷ Ngôn Tâm không hiểu được tại sao, giật mình hỏi ngược lại:" Tôi chủ động gọi điện cho anh để làm gì? "

"... "

Áp suất vô cùng thấp.

Tuy Kỷ Ngôn Tâm không biết lí do vì sao Tưởng Đình Kiệt lại tức giận nhưng cô biết anh đang bực bội nên cô tự động ngồi thẳng người như là phản xạ có điều kiện, lại thêm gương mặt tươi cười, nói:" Tôi thật sự không nghĩ được vì sao phải gọi điện thoại cho anh.. Chẳng lẽ tôi quên mất đã đồng ý với anh việc gì sao? "

Lúc nói chuyện, Kỷ Ngôn Tâm cố gắng che dấu đi bộ dáng chân chó nịnh nọt của cô để tránh bị Thẩm phát hiện hình thức ở chung của cô và Tưởng Đình Kiệt.

" Cô đã xem tư liệu chưa? "

" Ừm, đã xem. "

" Đây là tất cả phản ứng của cô sao? "

Tưởng Đình Kiệt cười lạnh một tiếng.

Lúc này Kỷ Ngôn Tâm tự nhiên bị Tưởng Đình Kiệt hỏi đến, vội vàng trả lời:" Anh nói tin tức của Hàn Triết hả? A, tôi chưa có thời gian xem nội dung nhưng tôi thật sự sốc khi thấy nhân vật chính của tin hot này là anh ấy. Tôi đã định hỏi anh nguyên nhân nhưng tôi đang trên đường về nhà, không đủ thời gian.. "

" Ừ, hừ! "

Thấy cô giải thích như vậy thái độ của Tưởng Đình Kiệt mới hòa hoãn hơn vài phần, nhưng vẫn còn đang tức giận.

Vì thế Kỷ Ngôn Tâm thuận thế dỗ anh nói:" Ngài Tưởng, không bằng anh cho tôi thời gian một tiếng. Sau khi tôi về nhà xem tư liệu rồi sẽ cho anh câu trả lời thích hợp nhé? Bây giờ tôi không có cách nào để thảo luận với anh về việc của Hàn Triết. "

" Để tôi phải chờ, cô có biết hậu quả không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back