Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 30_2: Cô đang nhớ tới lần tôi dạy dỗ cô sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Sinlly Linh

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]"Không làm thì không làm."

Kỷ Ngôn Tâm tức giận xoay đầu.

Cô sẽ không chủ động lấy thân thể làm giao dịch với Tưởng Đình Kiệt.

Nhưng mà, ngay khi thái độ Kỷ Ngôn Tâm ngoài mặt là sẽ không làm tin tức về Tưởng Đình Kiệt, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không moi tin tức về Tưởng Đình Kiệt. Cô khó có được cơ hội ở bên cạnh anh, đương nhiên là muốn lợi dụng điểm tốt này rồi, có bao nhiêu tin tức bát quái thì moi bấy nhiêu, đến lúc đó tin tức đều sẽ biến thành tiền trong tay cô. Chuyện này, không thể cho Tưởng Đình Kiệt biết, nếu không thân thể của cô sẽ rất nguy hiểm, dù sao nếu chuyển biến tốt cô sẽ làm ngay.

"Nhìn tôi."

Tưởng Đình Kiệt ra lệnh cho cô.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm quay đầu lại, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ngài Tưởng, tôi sẽ nghe lời anh phân phó, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt liếc nhìn đôi mắt cô, chỉ cười cười.

Tuy rằng anh yêu cầu Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà anh càng hy vọng cô sẽ không ngoan. Như vậy anh mới có cơ hội trừng phạt cô, đặc biệt là ở trên giường nhìn bộ dáng cô khuất phục xin tha. Loại ham muốn chinh phục này ở trong đáy mắt anh tiềm tàng nguy hiểm, tràn ngập tính chiếm hữu, giống như nhìn chằm chằm con mồi của anh, là loại dáng vẻ tùy ý chơi đùa.

"Được, ngoan."

"Hi hi!"

Kỷ Ngôn Tâm cười dối trá đến khác thường.

Sau đó, đột nhiên một tay cô chống cằm, chớp mắt tò mò hỏi: "Ngài Tưởng, vì sao anh đối xử tốt với Bạch Ý Ca như vậy? Các anh có mối quan hệ cá nhân phải không? Không phải tôi nghi ngờ các anh có quan hệ ái muội, chỉ đơn giản là tôi thắc mắc không biết có phải quan hệ thân thích gì hay không mà thôi."

Trên thực tế, rõ ràng là Kỷ Ngôn Tâm muốn hỏi quan hệ thân mật giữa anh và Bạch Ý Ca.

"Cô muốn nghe cái gì?"

"Đáp án thật sự."

"Kỳ thật, tôi và tiểu Bạch là.."

Đột nhiên giọng Tưởng Đình Kiệt hạ thấp.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm đang cúi người lại gần để nghe theo bản năng, cô không có chú ý tới ánh mắt Tưởng Đình Kiệt nguy hiểm trong nháy mắt. Giây tiếp theo, ngay khi Kỷ Ngôn Tâm không hề phòng bị, Tưởng Đình Kiệt trực tiếp ôm thân thể cô đang nghiêng lại gần. Đột nhiên cô không kịp phòng ngừa ngã lên đùi anh, mà tư thế anh cúi đầu đó là hành động cưỡng chế xâm lược cô.

"Anh.."

Kỷ Ngôn Tâm trở tay không kịp, thân thể bị kiềm chế.

Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt như là bóng ma bao phủ cô, chỉ một thoáng làm cô không thể thở được.

"Tôi biết sai rồi.."

Bỗng chốc, ngay lập tức Kỷ Ngôn Tâm đáng thương nhận sai.

Quả nhiên là cô tò mò quan hệ thân mật giữa Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca đã bị anh nhận ra, đúng là tự tìm đường chết.

"Hả? Biết sai rồi sao?"

Tưởng Đình Kiệt nhướng nhẹ mày, bàn tay to kiềm chế cô cũng không buông ra, trước sau đè cô ở trên đùi.

Lúc này, tư thế Kỷ Ngôn Tâm đang ngước mắt nhìn anh, thân thể nếu không được anh chống đỡ, có khả năng cô sẽ mất đi thăng bằng mà té lăn trên đất. Cho nên, cô không có dũng khí giãy giụa khỏi cánh tay Tưởng Đình Kiệt đang ôm eo cô, thân thể căng chặt run nhè nhẹ, giọng nói trở nên mềm mại: "Vâng, tôi không nên hỏi vấn đề này.. Ngài Tưởng, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh buông tha cho tôi đi.."

Đây hoàn toàn không phải là thành tâm nhận sai.

Nhưng mà cô biết Tưởng Đình Kiệt muốn nhìn thái độ cô ngoan ngoãn, nếu đã ở trước mặt anh ngoan một lần, sẽ không ngại ngoan thêm lần nữa.

Lúc này, Tưởng Đình Kiệt khẽ cười một tiếng, bàn tay to sờ gương mặt cô, nói: "Sự thật chứng minh người phụ nữ như cô phải được dạy dỗ tốt thì mới có thể nghe lời."

Dạy dỗ?

Nghe thấy từ này, trong đầu Kỷ Ngôn Tâm không hề báo trước hiện ra hình ảnh lần đó bị Tưởng Đình Kiệt trói trên giường bức cô thừa nhận chuyện ảnh chụp. Giây tiếp theo, cô xoay đầu muốn che dấu phản ứng đỏ mặt của bản thân. Nhưng mà cô nhìn thấy ánh mắt Tưởng Đình Kiệt nóng rực, nên biết là đã muộn.

"Sao? Cô suy nghĩ cái gì?"

"Không có.."

Kỷ Ngôn Tâm có chút hoảng loạn.

Bỗng chốc, Tưởng Đình Kiệt chậm rãi kề gần sát bên tai cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn da thịt cô, lẩm bẩm: "Cô đang nhớ tới lần đó tôi dạy dỗ cô sao? Là lần đầu tiên, tôi làm cho cô biết đến loại chuyện đau đớn xen lẫn vui sướng này, hay là lần thứ hai hưởng thụ loại chuyện kích thích này?"

Kiểu lời nói này quả thực là cảm thấy thẹn.

Nhưng mà, trong đầu Kỷ Ngôn Tâm lập tức hiện ra hình ảnh đối ứng và cảm giác hưởng thụ kia, cô cắn môi, không dám đáp lại.

"Tôi không cần anh dạy dỗ."

"À, khi cô hoàn toàn hưởng thụ, phản ứng của cô mới là chân thật nhất."

"Tôi không có hưởng thụ.."

"Phải không?"

Ngay lúc này, bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt duỗi tay thăm dò trong quần áo cô. Lòng bàn tay ấm áp dán vào da thịt cô chậm rãi vuốt ve.

Hành động của anh trong nháy mắt làm Kỷ Ngôn Tâm trợn to mắt. Giây tiếp theo, cô liều mạng giãy giụa kháng cự.

"Anh buông tôi ra."

"Kỷ Ngôn Tâm, tôi đã cảnh cáo cô. Ở trước mặt tôi phải ngoan ngoãn, đừng có suy nghĩ chống cự."

Tưởng Đình Kiệt híp mắt tràn đầy nguy hiểm.

Động tác của anh, chính là trừng phạt cô mới vừa rồi có ý đồ muốn thử anh.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm cắn môi, đang ảo não hối hận, vì thế, nói: "Tôi thật sự sai rồi. Tôi bảo đảm sau này sẽ không hỏi lại loại vấn đề này nữa. Tôi sẽ ngoan ngoãn làm trợ lý cho Bạch Ý Ca."

Liên tục ba câu bảo đảm, là Kỷ Ngôn Tâm muốn thuận theo Tưởng Đình Kiệt.

"Còn thiếu một câu."

Dường như Tưởng Đình Kiệt không hài lòng.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm nghi hoặc nhíu mày đẹp, hơi giật mình lắc đầu nói: "Tôi còn thiếu câu nào?"

"Lúc cô ở trên giường làm với tôi, không có hưởng thụ sao?"

Hết chương 30.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 31_1: Tò mò tìm thông tin về Tưởng Đình Kiệt.

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Edit: Nhim269

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]"..."

Quả nhiên.

Tưởng Đình Kiệt chính là gã đàn ông tính toán chi li. Những lời này anh muốn cô chính miệng thừa nhận thì mới hài lòng. Lúc này cơ thể Kỷ Ngôn Tâm còn bị cánh tay anh khống chế. Cô biết nếu không đưa ra được câu trả lời khiến Tưởng Đình Kiệt hài lòng thì anh sẽ cho cô đẹp mặt. Điều này khiến cô không thể không thừa nhận anh chính là một tên biến thái.

"Hưởng thụ.."

"Thế nào? Nói cho cẩn thận"

"Tôi thật hưởng thụ, ở trên giường cùng anh thật sự là sung sướng đến bay lên trời luôn rồi!"

Kỳ Ngôn Tâm trực tiếp quát lên.

Chỉ là, cô chẳng thể nào nghĩ tới, đúng lúc này Địch Nhất đẩy cửa đi vào vừa hay nghe được câu nói dõng dạc này. Lúc Kỷ Ngôn Tâm phát hiện Địch Nhất xuất hiện cô ngượng ngùng đến mặt mũi đỏ bừng, theo bản năng cố gắng thoát khỏi Tưởng Đình Kiệt. Nhưng cô lại quên mất mình đang bị anh giữ nằm trên đùi, vừa xoay đầu qua thì tư thế bản thân chẳng khác nào dán vào nơi đó của anh khiến cho không khí càng trở nên ái muội.

"Khụ, khụ, tôi đi trước"

Địch Nhất thực sự xấu hổ. Nhưng mà Kỷ Tâm Ngôn còn xấu hổ hơn anh ta đến mức không biết chui vào đâu. Vì sao mà mỗi lần cô bị Tưởng Đình Kiệt trêu đùa đều sẽ bị Địch Nhất nhìn thấy.

"Ô ô.."

"Câu trả lời của cô khiến tôi rất vừa lòng"

Tưởng Đình Kiệt chẳng biết xấu hổ, vừa sờ đầu cô vừa đáp. Sau khi anh buông tay, cô khẩn trương ngồi dậy, bàn tay to thuận thế vuốt vuốt mái tóc dài của cô. Kỷ Ngôn Tâm đang vô cùng xấu hổ nên không chú ý tới động tác nhỏ dịu dàng của Tưởng Đình Kiệt.

"Địch Nhất"

"Vâng thưa ngài."

Địch Nhất vẫn đứng ngoài cửa chưa đi xa. Tưởng Đình Kiệt nghiêng người nhìn cô nói:

"Tôi đưa cô về"

Đây là thông báo chứ không phải dò hỏi ý cô. Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm vốn định từ chối nhưng lời đến bên miệng lại nuốt về.

"Được.."

Trong lòng cô muốn về nhà thật nhanh.

Một lúc sau, Tưởng Đình Kiệt đưa Kỷ Ngôn Tâm rời khỏi nhà hàng. Địch Nhất đi trước mở sẵn cửa xe.

Trước khi lên xe, Kỷ Ngôn Tâm theo bản năng mím môi, liếc mắt nhìn Địch Nhất đang bày vẻ mặt vô cảm. Chỉ là, Kỷ Ngôn Tâm không biết động tác nhỏ này của cô khiến cho Địch Nhất liên tưởng đến hình ảnh cô và Tưởng Đình Kiệt ở trước bàn ăn thân thiết đầy mờ ám, vẻ mặt anh có chút không khống chế được. Kỷ Ngôn Tâm lên xe xong mới chú ý đến biểu tình của anh ta lập tức xấu hổ đến mức phải đỡ trán thở dài, khả năng cả đời này của cô cũng không thể vạch rõ mối quan hệ với Tưởng Đình Kiệt.

"Kỷ Ngôn Tâm"

"Hả?"

"Chín giờ sáng ngày mai có mặt ở công ty, không được đến muộn"

"Đã biết"

Cả quãng đường Kỷ Ngôn Tâm đều mang vẻ mặt cô vợ nhỏ đầy oán niệm. Nhưng tầm mắt lơ đãng của Địch Nhất sau khi lên xe lại nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt nghiêng mắt nhìn Kỷ Ngôn Tâm, duỗi tay vỗ vỗ đầu cô. Cái hành động này chẳng khác nào coi Kỷ Ngôn Tâm là sủng vật, nhưng Địch Nhất cảm thấy sếp của anh đối với cô gái này có chút cảm tình. Chỉ là anh không thích hợp quan tâm đến vấn đề này, sau này Kỷ Ngôn Tâm có thể có thân phận gì hay không anh cũng không đoán được.

Chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe.

Tưởng Đình Kiệt đang nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi nên trong xe vô cùng yên tĩnh. Kỷ Ngôn Tâm ngoan ngoãn ngồi im, không khí trong xe làm cô cảm thấy hơi khó chịu, hô hấp trở nên hơi hỗn loạn.

"Địch Nhất"

"Vâng thưa ngài"

"Mở điều hòa"

"Vâng"

Rõ ràng Tưởng Đình Kiệt không hề mở mắt nhưng anh vẫn có thể cảm giác được Kỷ Tâm Ngôn ngồi bên cạnh đang hoảng hốt, không thể nghi ngờ anh đang quan tâm đến cảm nhận của cô.

Hơi chớp mắt, Kỷ Ngôn Tâm không ngăn được sự cảm động trong lòng.

"Cảm ơn"

"Không cần khách sáo, nếu cô cứ tiếp tục liên tục thở gấp ở bên tai, tôi sẽ không kìm lòng được nghĩ đến việc đè cô ra đây."

"..."

Kỷ Ngôn Tâm quả thực phải trợn mắt há hốc mồm, cơ thể cứng đờ không dám động đậy.

Sự thật chứng minh, sự ôn nhu trên người tên biến thái như Tưởng Đình Kiệt không bao giờ tồn tại. Cảm thấy uổng phí tâm tư bản thân dành cho anh, cô âm thầm thu hồi sự cảm động vừa rồi. Không hiểu vì sao ở trước mặt cô mọi hành động của anh đều liên quan đến việc trên giường, thậm chí có mặt Địch Nhất ở đây anh cũng không thèm thu bớt lại.

"Khụ khụ"

Người ngồi ở ghế lái lại phát ra tiếng ho khan đầy xấu hổ. Kỷ Ngôn Tâm thẹn quá hóa giận quay người ngồi sát cửa sổ liên tục vẽ vòng tròn nguyền rủa ai đó.

Ở nơi tầm mắt cô không thấy được, Tưởng Đình Kiệt mở mắt nhìn hình ảnh cô gái nhỏ đang tức giận, môi mỏng không tự chủ hơi giương lên. Lúc thu hồi ánh mắt, anh nhìn thấy bên ngoài có một chiếc ô tô màu xám có rèm che.

"Chiếc xe này từ bãi đỗ xe đi ra vẫn luôn đi theo chúng ta." Địch Nhất trả lời.

Hiển nhiên Tưởng Đình Kiệt đã phát hiện ra có người theo dõi anh nhưng ở trước mặt Kỷ Ngôn Tâm anh liền ngăn cản Địch Nhất định nói tiếp.

Cùng lúc đó, trong chiếc ô tô màu xám, một người đàn ông mặc tây trang đang gọi điện thoại.

"Ngài Thẩm, tôi bị phát hiện rồi."

"Không sao, cứ tiếp tục theo dõi, chúng ta phải biết tên đó và Kỷ Ngôn Tâm có quan hệ gì."

"Vâng"

Ở đầu bên kia điện thoại không ai khác chính là tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Duyệt. Ngài Thẩm.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 31_2: Tò mò tìm thông tin về Tưởng Đình Kiệt.

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Edit: Nhim269

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Nửa giờ sau.

Chiếc xe chậm rãi ngừng ở cửa tiểu khu. Lúc này Kỷ Ngôn Tâm muốn xuống khỏi chiếc xe này thật nhanh.

"Kỷ Ngôn Tâm"

"Cảm ơn ngài Tưởng đã mời tôi ăn cơm và đưa tôi về. Ngày mai tôi sẽ đến công ty đúng giờ, tôi về trước đây.."

"..."

Để lại những lời này rồi Kỷ Ngôn Tâm bước nhanh về phía cửa tiểu khu.

Địch Nhất ngồi ở vị trí lái nhìn về phía chiếc xe đang ngừng ở cửa tiểu khu chưa chịu đi kia, nói:

"Chẳng lẽ là theo dõi Kỷ Ngôn Tâm sao?"

"Mục tiêu của hắn chắc chắn là người phụ nữ bên cạnh tôi, Địch Nhất, điều tra rõ."

"Vâng thưa ngài"

Một lát sau, chiếc xe màu đen chậm rãi rời đi.

Sau khi Kỷ Ngôn Tâm xác định chắc chắn Tưởng Đình Kiệt đã rời đi liền thở phào nhẹ nhõm. Trước khi về nhà cô đến siêu thị dưới tầng mua một chút bia và đồ ăn vặt. Ban nãy, ở cạnh Tưởng Đình Kiệt cô ăn cơm còn chưa no, thật không bằng bản thân nằm trên sô pha dễ chịu hưởng thụ một buổi chiều được nghỉ ngơi.

Nhưng mà Kỷ Ngôn Tâm đột nhiên nhớ tới, cô không lưu số điện thoại của Bạch Ý Ca.

"Gặp một tên Tưởng biến thái rất khó ở chung rồi, bây giờ lại phải hầu hạ một tên tiểu biến thái Bạch Ý Ca, tương lai của mình thật không dám nghĩ đến."

Nhưng nghĩ đến tin tức nóng, nghĩ đến tiền, tất cả đều đáng giá.

Kỷ Ngôn Tâm ngồi xếp bằng trên sô pha vừa uống rượu vừa tìm kiếm tin tức của Tưởng Đình Kiệt.

Trong máy tính, cô lập một folder mới về Tường Đình Kiệt chuyên môn dùng để thu thập tin tức và chứng cứ về anh.

Một giờ sau.

Folder vẫn rỗng tuếch.

Nguyên nhân bởi vì Kỷ Ngôn Tâm xem những tin tức về Tưởng Đình Kiệt mà báo chí đưa đều không tìm ra một chút manh mối có giá trị. Chỉ có những tin bát quái như Tưởng Đình Kiệt không gần nữ sắc. Chính cô đã dùng thân thể của mình chứng minh Tưởng Đình Kiệt không phải là kẻ lãnh đạm như người ta nói, cho nên những tin tức này không có một chút giá trị tham khảo nào.

Chẳng lẽ anh ta chưa bao giờ có tin tức quan hệ bất chính sao?

Kỷ Ngôn Tâm nghĩ đến hành động của Tưởng Đình Kiệt đối với mình liền lắc đầu phủ định ngay ý tưởng này.

Vậy đáp án chỉ có thể là Tưởng Đình Kiệt đều phong tỏa những tin nóng về anh ta, dọn dẹp sạch sẽ. Giống như lần trước cô cố ý bôi đen chuyện của anh. Không phải bên người anh ta không có phụ nữ, cũng không phải không có những tin hot về anh ta mà căn bản là người khác không biết. Cho nên Kỷ Ngôn Tâm nhất định phải ẩn núp bên người Tưởng Đình Kiệt. Cô vô cùng tin tưởng cô sẽ tìm ra được người phụ nữ mà mấy năm nay anh ta giấu bên người, à đó cũng có thể là đàn ông đấy.

"Đây là nhiệm vụ cuối cùng"

Giờ phút này Kỷ Ngôn Tâm chẳng hề ý thức được bản thân cũng được tính là người phụ nữ có quan hệ với Tưởng Đình Kiệt.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên. Là một dãy số lạ. Cô chần chừ vài giây mới nhận điện thoại.

"Alo?"

"Tôi là Thẩm"

Đối phương trực tiếp giới thiệu bản thân. Nghe cái tên này cô không thể không giật mình. Một là cô không có đưa danh thiếp của mình cho anh. Hai là cô chưa chuẩn bị tâm lý để nghe thấy giọng nói của anh.

"Ngài Thẩm, chào ngài"

Mất vài giây sau Kỷ Ngôn Tâm mới đáp lời.

Lúc này, Thẩm cũng không cố ý dò xét phản ứng của cô mà ôn nhu nói:

"Tôi muốn hỏi cô một chút, hôm nay nói chuyện với ngài Tưởng ở giải trí Thịnh Thế như thế nào rồi? Tôi rất xem trọng chương trình phát sóng trực tiếp của cô. Công ty có thể đưa ra một khoản tài chính để cô tuyên truyền mở rộng. Cô có nghĩ tới muốn sắp xếp như thế nào không?"

Tuy rằng Thẩm chỉ đang hỏi han tình hình công việc, nhưng chỉ nghe giọng nói của anh cũng khiến cô thất thần.

"À, hôm nay đúng là tôi và Tưởng Đình Kiệt đã nói chuyện hợp tác thành công. Tôi đảm bảo thứ bảy hàng tuần phát sóng trực tiếp sẽ đều có tin tức hot, còn về ý tưởng, đột ngột như vậy tôi không biết phải trả lời anh thế nào"

"Tưởng Đình Kiệt đưa ra điều kiện gì? Cô lấy gì để giao dịch cùng anh ta?"

Nói ra những lời này tâm tư của Thẩm cũng không đơn giản. Nhưng Kỷ Ngôn Tâm cũng không suy nghĩ nhiều chỉ cảm thấy vấn đề này trả lời thế nào cũng không tốt.

"Chính là cùng nhau hợp tác thôi"

Nghe cô trả lời cho có lệ Thẩm liền trầm mặc, lúc sau lại nói sang chuyện khác:

"Công việc sau này của cô sẽ rất nặng nề. Công ty quyết định cho cô thêm một trợ lí, mọi chi phí công ty sẽ chi trả. Cô có thể để trợ lí hỗ trợ làm việc"

"Được ạ. Cảm ơn ngài Thẩm"

"Cô Kỷ.."

"Thật ngại quá, ngài Thẩm, hiện tại tôi có chút việc cần phải xử lí"

"Được, hẹn gặp lại"

Thẩm cũng không tiếp tục quấy rầy nữa. Sau khi Kỳ Ngôn Tâm ngắt điện thoại thì không khỏi thở dài. Cô lưu lại số điện thoại vừa rồi, ở ghi chú để tên Thẩm. Bỗng nhiên rơi vào trầm tư, Kỷ Ngôn Tâm ngẩn người. Đó là cái tên vô cùng xa lạ nhưng giọng nói, khuôn mặt anh ở trong trí nhớ của cô lại cực kì thân thuộc.

"Rốt cuộc có phải hay không.."

Kỷ Ngôn Tâm nhìn cái tên trong danh bạ mà lầm bầm một lúc.

Nhưng chính Thẩm cũng không nhớ rõ, những hình ảnh trong trí nhớ dường như chỉ có cô biết, là bí mật của riêng cô khiến cô chẳng thể nào nói ra. Lần này ngoài ý muốn gặp lại anh, Kỷ Ngôn Tâm không có dũng khí nhận mặt với anh. Nếu người đó không phải là anh, nếu cô nhận sai người thì cô không biết phải làm sao bây giờ. Người đàn ông khiến cô tràn đầy ngưỡng mộ được lưu giữ sâu trong lòng, cô không dám dễ dàng nhắc tới anh.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 32_1: Được, tôi đi hầu hạ anh ta

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: LucTieuHa 3737

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Một đêm này, Kỷ Ngôn Tâm trở về với trăm nghìn mối suy nghĩ khiến cô mất ngủ thức trắng đêm.

Nhưng ngày hôm sau cô vẫn rời giường sớm, nghĩ đến Tưởng Đình Kiệt uy hiếp nói cô không được đến trễ, động tác của cô liền lưu loát nhanh nhẹn sửa sang bản thân cho tốt, lái xe đi tới tập đoàn Thịnh Thế. Rõ ràng là Kỷ Ngôn Tâm sợ tới muộn bị Tưởng Đình Kiệt mắng, thế nên lúc cô chạy tới tập đoàn Thịnh Thế cũng không có thời gian ăn sáng.

Cô chạy thẳng một mạch tới tầng lầu có văn phòng của tổng giám đốc, lúc cô chuẩn bị gõ cửa phòng thì cô thư ký xinh đẹp đến hỏi.

"Cô Kỷ hả?"

"Là tôi."

"Ngài Tưởng đang họp, ngài phân phó rằng cô có thể chờ ngài ở trong văn phòng."

"A, được."

Sớm biết còn dư thời gian thì cô nên đi mua bữa sáng.

Bây giờ tốt rồi, cô thư ký mở cửa, Kỷ Ngôn Tâm hồi hộp mà đi vào.

Lúc này cô không còn xa lạ với văn phòng của Tưởng Đình Kiệt nữa.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm ngồi chờ ở trên ghế sofa, càng chờ cô càng cảm thấy bụng đói, vì vậy cô muốn làm vài việc khác để dời đi sự chú ý của bản thân. Khi Kỷ Ngôn Tâm ý thức được nơi này là văn phòng của Tưởng Đình Kiệt, đây đúng là cơ hội bởi cô muốn ở gần Tưởng Đình Kiệt để moi tin tức. Nói không chừng cô có thể tìm thấy được một chút manh mối quan trọng ở chỗ này.

Giây tiếp theo, Kỷ Ngôn Tâm che dấu ý nghĩ của bản thân, cô đứng lên, ra vẻ tự nhiên đi tới đi lui ở trong văn phòng.

Nhưng cô không dám tùy tiện động vào đồ vật của Tưởng Đình Kiệt, nếu như bị anh phát hiện thì thảm rồi.

"A, nơi này hẳn là không có máy theo dõi đâu nhỉ?"

Kỷ Ngôn Tâm lầm bầm lầu bầu nói thầm. Bước chân cô xê dịch tới gần vị trí của bàn làm việc, ánh mắt làm bộ đang tham quan, sau đó trộm liếc liếc mắt một cái, lại liếc mắt một cái nữa.

Mọi thứ trên bàn làm việc đều là văn kiện, không hề có một đồ vật riêng tư nào cả.

Trừ phi là mở ngăn kéo.

Mở hay không mở?

Không dám!

Chung quy là Kỷ Ngôn Tâm không có can đảm này. Nhưng sau khi bước chân cô ngừng lại ở bàn làm việc, nhìn đến vị trí quen thuộc, bỗng nhiên trong đầu cô hiện ra lần đầu tiên ở chỗ này dõng dạc nói muốn câu dẫn Tưởng Đình Kiệt, lúc sau liền phát sinh chuyện. Ở trên bàn thì bị anh xé rách quần áo, ở dưới bàn thì suýt chút nữa bị ép dùng miệng lấy lòng anh..

Ngay lúc này, bước chân của Kỷ Ngôn Tâm liên tục lùi về sau, nhưng khi cô xoay người nhìn đến cửa sổ kính to lớn sát đất, cô càng quen thuộc với hình ảnh hiện lên ở trước mắt.

Là Tưởng Đình Kiệt áp chế cô ở trên cửa kính, suýt chút nữa thì cùng cô phát sinh quan hệ ở đây.

"Trời ơi.."

Vì sao tất cả những ký ức ở trong văn phòng này đều sắc tình như vậy?

Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy hít thở không thông.

Lúc này, sau lưng cô bỗng truyền tới tiếng mở cửa.

"..."

Một tiếng thét kinh hãi. Kỷ Ngôn Tâm cũng không biết chính cô bị làm sao.

Phút chốc Tưởng Đình Kiệt đứng ở cửa văn phòng nhẹ nhướn mày, liếc mắt nhìn bộ dạng cùng biểu cảm hơi quái dị của cô hỏi: "Cô đang có tật giật mình sao?"

"..."

Vì sao cô dễ dàng bị vạch trần như thế?

Nghe vậy, gương mặt của Kỷ Ngôn Tâm liền vội vàng tươi cười giải thích: "Không phải, không phải, tôi không nghĩ anh sẽ trở về nhanh như thế nên bị dọa thôi."

"Tôi trở về xem cô."

"Sao?"

"Nhìn xem cô có mở bàn làm việc của tôi không."

"..."

Giọng điệu của Tưởng Đình Kiệt như là nói giỡn, nhưng lại giống như là ám chỉ một loại nguy hiểm nào đó vậy.

Vì thế mà Kỷ Ngôn Tâm không khỏi nuốt nuốt nước miếng, tươi cười có chút hoảng loạn giải thích: "Tôi làm sao có thể mở bàn làm việc của anh, tôi sẽ không, tôi không có mở.." Cô thấy bản thân thật may mắn vì mình không mở nó.

"Cô hoảng cái gì?"

"Tôi.. Tôi sợ anh vu tội cho tôi"

"Hử?" Tưởng Đình Kiệt kéo dài âm cuối dò hỏi.

"Không đúng, không đúng, tôi chưa ăn bữa sáng nên hiện giờ đầu không được tỉnh táo, ngài Tưởng, anh cái gì cũng đều không nghe được, tôi chưa nói gì."

Quả thực là Kỷ Ngôn Tâm nói nhiều sai nhiều.

Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhíu mày không thể thấy hỏi: "Vì sao chưa ăn sáng?"

"Tôi sợ đến trễ."

"Cô không thể rời giường sớm một chút để chuẩn bị sao?"

"Không thể." Kỷ Ngôn Tâm cự tuyệt nhanh chóng.

Lúc này Tưởng Đình Kiệt đi về phía sau bàn làm việc, mở ngăn kéo ra rồi lấy một phong thư đưa cho cô.

"Đây là tiền lương sao?"

"..."

Đối với bộ dáng cười khanh khách của Kỷ Ngôn Tâm, Tưởng Đình Kiệt nhịn không được muốn thở dài.

Nhưng khi Kỷ Ngôn Tâm lấy ra tấm thẻ nhân viên từ trong phong thư, hiển nhiên biểu cảm trên gương mặt liền thay đổi. Sau đó cô nở nụ cười giả tạo, nũng nịu nói: "Ai da, tôi rất vinh hạnh có thể trở thành nhân viên của Thịnh Thế Giải Trí, sau này lúc tôi tới công ty cũng không cần tìm chị lễ tân để đăng ký hẹn trước. Vậy xin hỏi ngài Tưởng, tôi cầm thẻ nhân viên có thể được ăn đồ ăn miễn phí ở trong căn tin không? Có thể lĩnh tiền lương ở đây không? Còn có thể có được những cái tốt khác không?" Cô liền châm chọc và mỉa mai.

Mắt Tưởng Đình Kiệt thu lại nhìn cô rồi cười một tiếng, thấp giọng nói: "Báo tên tôi, nhà ăn sẽ cho cô ăn."

"Thế tiền lương ở đâu? Báo tên của anh cũng được phát sao?"

"Tiền lương của trợ lý không cao."

"Mặc kệ là bao nhiêu tiền thì đều là tiền lương của tôi phải không. Ngài Tưởng, anh không thể cắt xén tiền lương của tôi."

"Nếu cô muốn lĩnh tiền lương thì phải kí hợp đồng làm việc chính thức với Thịnh Thế, bên trong hợp đồng quy định không cho phép nhân viên đi làm thêm ở những nơi khác. Như vậy, cô sẽ phải từ bỏ ký hợp đồng làm nữ biên tập chương trình với công ty Thiên Duyệt, cô còn muốn lĩnh lương không?"

"..."

Xem như anh lợi hại!

Kỷ Ngôn Tâm yên lặng mà mím môi.

Giây tiếp theo, cô cầm thẻ nhân viên ngồi ở trên sofa, hiển nhiên là oán giận bất mãn nói: "Xin hỏi ngài Tưởng, hôm nay tôi làm công việc gì? Tôi không có số điện thoại của Bạch Ý Ca. Tôi cũng không biết anh ta đang ở đâu. Tôi không biết nên làm thế nào để liên lạc với anh ta càng không biết làm trợ lý là làm việc gì. Nếu anh nói không có tiền lương thì ít nhất cũng phải sắp xếp thời gian thực tập. Bây giờ anh không thể để tôi một mình hầu hạ công việc của Bạch Ý Ca, tôi sẽ nuốt không trôi, hơn nữa tôi còn chưa ăn sáng đâu."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 32_2: Được, tôi đi hầu hạ anh ta

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: LucTieuHa 3737

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Lời còn chưa dứt, điện thoại của Kỷ Ngôn Tâm vang lên. Là một dãy số lạ.

"Điện đến là số riêng của tôi. Tin nhắn ngắn trong đó là công việc của Bạch Ý Ca và số điện thoại riêng của cậu ta." Tưởng Đình Kiệt đơn giản thô bạo trả lời cô.

Nhưng hình như vì không có tiền lương nên Kỷ Ngôn Tâm bị chuyện này đả kích đến tính tích cực. Bề ngoài thì cô ngoan ngoãn, kỳ thật tất cả đều kháng nghị Tưởng Đình Kiệt.

"Tôi không quen với công ty, có thể phải tốn một khoảng thời gian khá dài để từ từ quen thuộc. Nếu như xảy ra việc đến trễ, lạc đường thì những chuyện này đều có thể được tha thứ phải không?"

"Kỷ Ngôn Tâm."

Cuối cùng thì mặt của boss Tưởng cũng lạnh.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm bẹp miệng phản bác: "Anh không cần hung dữ với tôi, tôi đi làm không lấy tiền lương thì có thái độ này đã rất tốt, anh đừng có bắt bẻ."

Lời còn chưa dứt, cô thấy Tưởng Đình Kiệt mở ví tiền ra. Anh lấy ra một xấp tiền, hơn nữa còn là Đô-La Mỹ.

"Ngài Tổng giám đốc Tưởng." Quả thật là miệng Kỷ Ngôn Tâm cười toe toét chạy tới.

Sau đó, Tưởng Đình Kiệt nhịn không được cầm tiền đập đập đầu cô, nhưng cô vẫn một bộ dạng cười híp mắt.

"Cô là người đàn bà thấy tiền là sáng mắt."

"Có tiếng nói của đồng tiền, tôi làm việc sẽ đặc biệt nghiêm túc, tuyệt đối không để cho ngài thất vọng."

Kỷ Ngôn Tâm cười tủm tỉm duỗi tay về phía anh, ánh mắt sáng lên chờ đợi.

Phút chốc trong ánh mắt vạn phần mong chờ của cô, Tưởng Đình Kiệt liền đặt tiền vào lòng bàn tay cô.

Trong nháy mắt, thái độ của Kỷ Ngôn Tâm vô cùng ân cần.

"Ngài Tưởng, bây giờ tôi sẽ đi tìm Tiểu Bạch. Không biết tôi có cần phải mỗi giờ đều báo cáo cho anh mọi tình huống của anh ta không?"

"Tôi chỉ có một yêu cầu, trước tiên là nhận điện thoại của tôi."

"Không thành vấn đề."

Đồng thời lúc nói chuyện, Kỷ Ngôn Tâm nhét tiền vào túi rồi cầm điện thoại lưu lại dãy số của anh.

"Lưu tên Boss Tưởng có đủ khí phách không?"

"Ừ." Tưởng Đình Kiệt liếc biểu cảm thay đổi thất thường của Kỷ Ngôn Tâm, trong mắt đầy ý cười chính anh cũng không biết.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng hỏi: "Tiểu Bạch đang ở nơi nào? Tôi nên gọi điện hỏi anh ta không?"

"Cậu ta đang ở phòng chụp ảnh trên tầng 18 chụp cho tạp chí ngôi sao mùa hè."

"Được, tôi đi hầu hạ anh ta."

Ngay lúc Kỷ Ngôn Tâm xoay người, cô cầm điện thoại rồi lén đổi tên của dãy số lưu trên máy thành Tưởng xấu xa.

"Kỷ Ngôn Tâm."

Sau lưng, đột nhiên không kịp phòng bị mà truyền đến tiếng của Tưởng Đình Kiệt.

Kỷ Ngôn Tâm miễn cưỡng dừng bước chân lại. Cô cảm thấy không tốt cả người đều cứng đờ. Không lẽ chuyện cô lén đổi tên đã bị Tưởng Đình Kiệt biết ư?

"Ngài còn có việc gì cần phân phó không?" Cô không dám quay đầu lại nhìn anh.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt không có hung dữ với cô mà anh nói: "Nhà ăn ở tầng 2, cô đi ăn sáng trước đi."

Những lời này không khỏi khiến cho Kỷ Ngôn Tâm có chút cảm động.

Bên này, cô còn đang lưu tên mắng anh là người xấu thì anh lại nhắc nhở cô đi ăn cơm.

Nếu như Tưởng Đình Kiệt không bổ sung thêm những lời sau thì có khả năng Kỷ Ngôn Tâm liền sửa tên anh lại như cũ.

"Cô không ăn cơm thì sẽ không có sức lực để hầu hạ Tiểu Bạch, tôi muốn sử dụng cô kiểu gì?"

"..."

Sự thật chứng minh

Tưởng Đình Kiệt như này là đâm vào lòng người mà.

Vì thế Kỷ Ngôn Tâm ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ hừ hai tiếng rồi cầm thẻ nhân viên rời đi.

Đến nhà ăn ở tầng 2

Vốn dĩ là Kỷ Ngôn Tâm nghĩ tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đi lên tầng 18 bồi Bạch Ý Ca quay chụp, nhưng cô lại nghĩ lại, cơ bản là cô không cần phải làm hết phận sự như vậy, dù sao công việc này cũng chỉ là giao dịch, không phải việc của cô. Không có chuyện gì quan trọng hơn so ăn cơm, cho nên sau đó Kỷ Ngôn Tâm báo tên Tưởng Đình Kiệt, yêu cầu nhà bếp chuẩn bị cho cô bữa sáng thịnh soạn, cô muốn ăn từ từ.

Nhưng mà trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới, ngay lúc cô chờ muốn ăn bánh trứng thì đầu bếp nói với cô là không làm.

"Vì sao?"

Câu hỏi của cô còn chưa có được đáp án trước thì điện thoại liền vang lên.

Nhìn một cái, là Tưởng xấu xa gọi

Có thể dập máy không?

Kỷ Ngôn Tâm nghĩ nghĩ, vẫn là yên lặng mở điện thoại.

"Alo?"

"Vì sao cô nhận điện thoại lại do dự lâu như thế?"

"Làm sao mà anh biết."

Phi!

Nói sai lời rồi!

Ngay lúc đó Kỷ Ngôn Tâm ảo não mà trợn trắng mắt.

Đầu bên kia điện thoại, giọng Tưởng Đình Kiệt trầm thấp dễ nghe nói: "Kỷ Ngôn Tâm, cô còn ở trong Tập Đoàn Thịnh Thế thì có chuyện gì mà tôi không biết? Chẳng lẽ bữa sáng của cô còn chưa ăn xong sao? Tại sao lại cố ý muốn kéo dài thời gian? Hay có lẽ cô hối hận vì ngày hôm qua cô đã giao dịch điều kiện với tôi sao? Nếu cô nghĩ cô muốn bội ước thì rất đơn giản, trực tiếp rời đi là được."

Boss Tưởng hư hư thực thực nổi giận.

"Thật xin lỗi."

Ngay trong lúc này, Kỷ Ngôn Tâm bỗng đứng dậy, bước chân chạy tới thang máy, đồng thời nói: "Chỉ là tôi vẫn chưa thích ứng được thân phận này, xin lỗi bây giờ tôi liền đi bồi Bạch Ý Ca quay chụp ảnh tạp chí, bất cứ lúc nào anh đều có thể kiểm tra công việc của tôi."

"Kỷ Ngôn Tâm, tôi có một trăm loại biện pháp có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời."

Tưởng Đình Kiệt đang uy hiếp cô.

Tưởng Đình Kiệt lại đang uy hiếp cô!

Khẳng định là Kỷ Ngôn Tâm thật sự không có đủ can đảm để đi khiêu chiến sự nhẫn lại của anh, mỗi lần cô thỏa hiệp, đều làm thái độ của Tưởng Đình Kiệt rất vừa lòng.

Chỉ là ở bên kia của cuộc gọi, Kỷ Ngôn Tâm không thể nhìn thấy, lúc Tưởng Đình Kiệt uy hiếp cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần trêu đùa khiến anh có ý cười chứ không phải là tức giận. Trái lại hành động ấu trĩ của Kỷ Ngôn Tâm làm anh cảm thấy rất thú vị, thú vị tới mức khiến Tưởng Đình Kiệt nhịn không được mà muốn thuần phục cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 33_1: Cô là người phụ nữ của Tưởng Đình Kiệt sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: HakuYen

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Loại nguy hiểm như vậy, Kỷ Ngôn Tâm lại không hề phát hiện.

Sau khi trò chuyện kết thúc.

Kỷ Ngôn Tâm từ thang máy chạy ngay tới phòng chụp ảnh tầng 18.

Trong phút chốc, hình ảnh trước mắt làm cô có chút không thích nghi nổi, trong phòng studio nóng bức, một diễn viên có gương mặt rất quen thuộc đang chuẩn bị chụp ảnh. Mặc dù một giây trước đó, cô ta còn nhăn mặt khó chịu vì sự nóng nực, thì giây tiếp theo trước ống kính liền có thể phô ra thần thái xinh đẹp của một minh tinh. Ở ngoài hậu trường, trợ lý, chuyên viên trang điểm và cả nhân viên điều khiển ánh sáng đều đang bận rộn hầu hạ các vị nghệ sĩ nổi tiếng.

Có thể xuất hiện trên trang bìa tạp chí quý của Giải Trí Thịnh Thế, đồng nghĩa với việc các nghệ sĩ này cũng không phải là nhân vật tầm thường trong giới giải trí.

Nói cách khác, những người này đều không thể đắc tội.

Cho nên, nhiếp ảnh gia không dám oán trách nửa lời, cố gắng chụp ra những bức ảnh khiến họ hài lòng.

Kỷ Ngôn Tâm đứng tại chỗ quan sát, ánh mắt sáng ngời. Rốt cuộc cô cũng có thể tiếp cận hậu trường của giới giải trí, trong lòng không nén nổi hưng phấn. Cũng không phải cô là fan cuồng gì, mà vì cô biết rất rõ ở chỗ này cất chứa rất nhiều bí mật được che giấu. Cô có thể moi ra được chuyện bát quái của các minh tinh dễ như trở bàn tay. Trong mắt Kỷ Ngôn Tâm giống như có thể nhìn thấy được một đống tin tức nóng hổi đang bay lượn lờ, làm cô không nhịn được muốn lập tức xông lên ôm tất cả về nhà.

Trong chớp mắt, ngay lúc Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được muốn lấy di động ra chụp lén, thì đầu cô bị ai đó hung hăng gõ một cái.

"Tên mắt mù nào vậy hả?"

"Ai da, cô đúng là fan cuồng!"

Giọng nói càn rỡ này, quả nhiên là Bạch Ý Ca.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm hít sâu một hơi, kiềm chế xúc động muốn mắng chửi lại, xoay người, mang theo gương mặt tươi cười nói: "Tiểu Bạch, tôi là trợ lý của anh mà."

"Nếu đã là trợ lý, thì phải gọi tôi là anh Bạch"

"Anh.. Bạch?"

Tươi cười trên mặt Kỷ Ngôn Tâm có chút run rẩy.

Lúc này, Bạch Ý Ca kề sát gương mặt đẹp tinh xảo, khuynh nước khuynh thành đến gần cô, mười phần dụ dỗ nói: "Ngoan, kêu một lần xem nào, phải thật dịu dàng, thật tình cảm vào đấy."

"..."

Bình tĩnh!

Phải nhẫn nhịn!

Anh ta là người mà Tưởng Đình Kiệt đang sủng ái, tuyệt đối không thể đắc tội.

Kỷ Ngôn Tâm không ngừng tự cảnh cáo chính mình, rồi mới cong đôi mắt nở nụ cười tủm tỉm, ngọt ngào nói: "Anh Bạch, có yêu cầu gì xin cứ việc nói!"

Bạch Ý Ca, cứ chờ đi!

Một ngày nào đó, tôi sẽ biến anh thành tin nóng trên bảng tin tức.

"Lát nữa tôi sẽ phải chụp ba bộ ảnh, công việc của cô chính là phải luôn ở bên cạnh tôi, thỏa mãn tất cả yêu cầu của tôi."

"Thỏa mãn.. Yêu cầu?"

Những lời này nghe quái quái thế nào ấy.

Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ nghi hoặc.

Lúc này, Bạch Ý Ca trực tiếp đẩy một cô gái mang kính đến trước mặt cô, làm như không kiên nhẫn nói: "Đây là trợ lý của tôi, cô theo cô ta học hỏi đi, phải thuộc nằm lòng sở thích và yêu cầu của tôi, tránh làm những việc tôi không thích khiến tôi tức giận. Một khi mà tôi tức giận thì cô biết hậu quả như thế nào rồi đấy."

"Anh đã có trợ lý rồi hả?"

"Chúc mừng, cô là trợ lý thứ tư của tôi."

"Sao anh lại cần nhiều trợ lý như vậy?"

Kỷ Ngôn Tâm vốn cho rằng chỉ có một mình cô làm.

Sự thật chứng minh, cô đã xem thường trình độ khó hầu hạ của Bạch Ý Ca, đặc biệt là khi cô nhìn bộ dáng nhút nhát của cô trợ lý nhỏ kia, cô liền biết thường ngày tính tình cùng yêu cầu của anh ta có bao nhiêu tra tấn. Nhưng mà, cũng không ngoài dự đoán của cô, làm công việc moi tin nóng của người nổi tiếng, cô rất rõ ngoài mặt minh tinh thể hiện là một người của công chúng thân thiện cỡ nào, thì sau lưng tính tình lại càng kiêu ngạo, đáng ghét khó chìu đến đấy. Xem ra Bạch Ý Ca cũng là dạng người này.

Kỷ Ngôn Tâm có điểm thất vọng, nhưng mà, đồng thời cũng có chút nghi hoặc.

Nếu tính cách Bạch Ý Ca có vấn đề như vậy, cho dù lớn lên ngoại hình đẹp mắt, cũng có thể khiến Tưởng Đình Kiệt sủng ái sao?

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm suy nghĩ, nếu cô muốn khai thác tin tức bát quái của Tưởng Đình Kiệt, như vậy không thể buông tha việc tìm hiểu Bạch Ý Ca rồi.

Giây tiếp theo, cô chạy đến bên cạnh lôi kéo cô trợ lý nhỏ, hạ giọng nói: "Mong cô chỉ giáo, tôi sẽ cố gắng nhớ cặn kẽ hết thảy sở thích và thói quen của anh Bạch."

Tục ngữ nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Hai giờ sau.

Những nghệ sĩ trong studio chụp hình xong đã rời đi gần hết, kế tiếp chính là bộ ảnh Bạch Ý Ca chụp một mình.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm khó hiểu chạy theo sau trợ lý nhỏ.

"Cô lại đây."

Bạch Ý Ca cố tình gọi cô.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm tươi cười đi đến trước mặt anh ta, hỏi: "Anh Bạch, có gì phân phó sao?"

"Giúp tôi cởi quần áo, thoa kem dưỡng da"

"?"

Cô nghe lầm không.

Cởi quần áo?

Thoa kem dưỡng da?

Trợ lý cũng phải làm loại công việc này sao?

Kỷ Ngôn Tâm trợn to mắt hơi giật mình nhìn anh ta.

Lúc này, Bạch Ý Ca đứng trước gương thủy tinh lớn dưới ánh đèn, để mặc cho chuyên viên trang điểm dậm lại phấn cho mình

"Cô nghe không hiểu tôi nói sao?"

Anh ta thấy cô đứng yên bất động, lạnh giọng nhắc nhở.

Chính là, Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được tức giận nói: "Anh không thể tự cởi quần áo được à?"

"Bởi vì cô là trợ lý."

"Gì chứ, anh chính là cố ý khi dễ tôi sao?"

"Đây là công việc của cô, còn việc của tôi chính là hoàn thành việc chụp ảnh, những chuyện khác tôi không quan tâm."

"Bao gồm cả việc cởi quần áo cho chính mình?"

"Đương nhiên."

"..."

Khốn kiếp![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 33_2: Cô là người phụ nữ của Tưởng Đình Kiệt sao?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: HakuYen

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Kỷ Ngôn Tâm căm giận cắn môi, lúc cô còn đang do dự có nên phát hỏa với anh ta hay không, thì cô trợ lý nhỏ bên cạnh đã nhắc nhở cô tốt nhất nên giúp anh ta thay quần áo. Vì vậy, Kỷ Ngôn Tâm không cam lòng giúp Bạch Ý Ca cởi áo sơ mi trên người ra. Tuy rằng cô không thực sự muốn, nhưng khi cô nhìn đến cơ bụng sáu múi của anh ta, ánh mắt chợt phát sáng.

"Không nghĩ tới dáng người tôi lại hoàn hảo như thế có phải không?"

"Đúng vậy!"

Kỷ Ngôn Tâm nghe anh ta nói thế liền thuận miệng trả lời.

Kết quả, ngay lập tức cô liền nghe được chung quanh có tiếng cười trộm, cùng với âm thanh cười nhạo từ chính Bạch Ý Ca.

Thật là vô cùng xấu hổ.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm quả thực là ảo não vạn phần cắn môi. Sau khi cởi áo sơ mi ra, cô cầm lấy kem dưỡng da, đổ một ít vào trong lòng bàn tay, thoa lên cho Bạch Ý Ca.

Cố tình ngay lúc này, Bạch Ý Ca cúi đầu tiến lại gần bên tai cô, hài hước nói: "Còn có thể tự tay sờ sờ cơ thể của tôi, cảm giác như thế nào? Có phải cô thực hạnh phúc hay không?"

"Bình thường, dáng người của anh không có hoàn hảo bằng ngài Tưởng."

Kỷ Ngôn Tâm vốn chính là thuận miệng đáp lại.

Không ngờ, Bạch Ý Ca nghe vậy kinh ngạc trợn to mắt, hạ giọng hỏi: "Cô và ngài Tưởng đã đi đến loại quan hệ có thể sờ thân thể của nhau rồi à?"

Không phải!

Kỷ Ngôn Tâm muốn phản bác, nhưng những lời này nghiễm nhiên là trái với lương tâm.

Vì thế, cô trầm mặc vài giây, Bạch Ý Ca xem như đó là thừa nhận.

"Cô đã là người phụ nữ của Tưởng Đình Kiệt, vì sao anh ta lại muốn an bài cô tới hầu hạ tôi?"

"Chờ một chút!"

Kỷ Ngôn Tâm nhịn không được cắt ngang lời Bạch Ý Ca nói, giải thích: "Tôi và Tưởng Đình Kiệt không có bất kì quan hệ gì, tôi không phải là người phụ nữ của anh ta. À không, tôi và anh ta chính là quan hệ hợp tác. Cho nên anh ngàn vạn lần không được hiểu lầm chúng tôi là cái loại quan hệ kia, tuyệt đối không phải. Còn nữa, tôi cũng không tới hầu hạ anh, tôi chỉ là trợ lý tạm thời thôi."

"Tôi biết cô chính là người của anh ta."

Sau một lúc lâu.

Bạch Ý Ca vẫn đưa ra kết luận này.

Thế cho nên, Kỷ Ngôn Tâm bôi kem dưỡng da trong tay lên ống quần của anh ta.

"Tôi phát hiện năng lực nghe hiểu của anh có vấn đề."

"Nếu cô đã làm dơ quần của tôi, vậy giúp tôi cởi ra đi."

Giờ phút này, Bạch Ý Ca ở trên cao nhìn xuống liếc cô.

Nhất thời, Kỷ Ngôn Tâm không thể tin tưởng trợn to mắt, cởi áo thì thôi đi, lại còn muốn cởi quần hả? Vấn đề là, hình như sau khi Bạch Ý Ca nhận định cô là người của Tưởng Đình Kiệt, thì lại càng ra sức khi dễ cô thì phải? Chẳng lẽ đây là ghen sao? Nếu là loại nguyên nhân này, thì càng chứng minh Bạch Ý Ca có quan hệ mờ án với Tưởng Đình Kiệt, điều này kỳ thật đối với cô là một tin tức tốt, ít nhất làm cô xác định việc tiếp cận Bạch Ý Ca là không có sai.

"Anh chắc chứ?"

Kỷ Ngôn Tâm giảo hoạt chớp chớp mi mắt.

Nghe vậy, Bạch Ý Ca liếc mắt gật gật đầu, nói: "Tất nhiên, tôi thì có gì mà không chắc."

Trong nháy mắt, hơn mười ánh mắt chung quanh đều đổ dồn lại đây.

Cuối cùng, Kỷ Ngôn Tâm chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay túm chặt quần của Bạch Ý Ca, động tác như là cố tình chậm rãi đi xuống. Chỉ có cô biết, tay cô đang lôi kéo đồng thời cả hai cái quần trên người Bạch Ý Ca. Nếu cởi ra, đó chính là trực tiếp lộ ra toàn bộ.

Lúc này, Bạch Ý Ca khẽ nhướng mày, không có hành động nào muốn ngăn cản ý đồ của cô.

Sự thật chứng minh, anh ta biết cô muốn làm cái gì.

Chẳng lẽ, anh ta không ngại lộ hàng sao?

Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy có chút do dự, nên cởi hay là không cởi? Tuy rằng kết quả chắc chắn là cô sẽ chính diện nhìn thấy tiểu đệ của Bạch Ý Ca, nhưng anh ta là đại minh tinh, bị cô xem một cái giống như có hại cũng không phải cô. Quan trọng là, nói không chừng còn có thể đem hình ảnh này của Bạch Ý Ca lên phát sóng trực tiếp, tuy rằng hơi đen tối một chút, nhưng tuyệt đối sẽ làm một đám fan nữ chết ngất.

Quần đang từ từ trượt xuống.

Nhân ngư tuyến của Bạch Ý Ca liền lộ ra trong tầm mắt.

"Linh ∼"

Là tiếng chuông di động của ai đột nhiên vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Bỗng chốc, Bạch Ý Ca lười biếng móc di động ra, xem một cái, là Tưởng Đình Kiệt gửi tin nhắn.

"Một vừa hai phải, đừng đùa quá trớn."

Người nào đó đang tức giận sao?

Có được kết quả này, Bạch Ý Ca đã vừa lòng.

Giây tiếp theo, bỗng dưng anh duỗi tay cầm lấy bàn tay Kỷ Ngôn Tâm đang đặt trên quần mình, ngăn lại hành động của cô, đồng thời giải thích: "Nếu cho cô nhìn tôi lộ ra toàn bộ thân thể, tôi lo lắng đêm nay cô sẽ hưng phấn đến mức không có cách nào ngủ."

"..."

Kỷ Ngôn Tâm ngước mắt nhìn anh ta trợn trắng mắt, trong lòng lại yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt quá không cần tiếp tục cởi, bằng không cô có khả năng sẽ bị đả kích nghiêm trọng.

"Hừ, chứ không phải anh không có can đảm bị người khác xem sao."

Ngoài miệng cô vẫn tuyệt đối không nhận thua.

Bạch Ý Ca nghe vậy lười biếng híp híp mắt, cánh tay đột nhiên ôm lấy bả vai Kỷ Ngôn Tâm, kề sát vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Nếu cô thật sự muốn nhìn, buổi tối hôm nay cô có thể đến nhà của tôi, đến lúc đó cô hãy tự so sánh xem, tôi và Tưởng Đình Kiệt ai lợi hại hơn?"

Những lời trêu chọc này nghiễm nhiên đã xúc phạm cô.

Bỗng chốc, đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm mặt lạnh hất cánh tay Bạch Ý Ca ra, siết chặt nắm đấm, cố nhịn xuống xúc động muốn đánh người.

"Bạch Ý Ca, anh đừng có quá đáng."

"Quá đáng? Lời tôi nói có gì sai? Chẳng lẽ cô không phải vì tiết mục phát sóng trực tiếp, vì danh, vì tiền, mà cùng giao dịch Tưởng Đình Kiệt sao?"

Bạch Ý Ca trước sau vẫn cúi đầu, hạ giọng nói chỉ một mình Kỷ Ngôn Tâm có thể nghe được.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm ngước mắt trừng anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không có lấy thân thể làm giao dịch."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 34_1: Lương tâm của anh có day dứt không?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nhim269

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
"Chẳng có gì khác nhau, cô không cần phải giải thích với tôi. Tôi mặc kệ cô lấy cái gì để trao đổi, cô làm trợ lý của tôi chắc chắn có mục đích. Nếu cô muốn ở chỗ tôi lấy được thứ cô muốn về ngài Tưởng thì việc gì tôi phải quan tâm đến cảm nhận của cô? Bị khinh bỉ cô cũng phải nhận lấy, cho nên bây giờ tôi cho cô biết đừng có đem lòng tự trọng của mình làm quá lên. Ở nơi này, mắt của cô chỉ cần nhìn tôi là được. Trong thời gian làm việc tôi chính là thế giới của cô, đây chính là việc cô phải làm!"

"Công việc của tôi không bao gồm việc bị anh vũ nhục."

Kỷ Ngôn Tâm vô cùng bất mãn.

Lúc này, Bạch Ý Ca híp mắt, cười như không cười nói:

"Tức giận sao? Hừ, tức giận rồi thì đùa còn gì vui."

Nói rồi anh bỗng vươn tay vò loạn mái tóc của cô.

Kỷ Ngôn Tâm đối với hành động của anh vô cùng khó hiểu. Khi cô mặc kệ tất cả mà phản kháng, trong lúc lơ đãng liền bắt được sự đau khổ hiện lên trong ánh mắt của Bạch Ý Ca. Cô cho rằng Bạch Ý Ca đang trêu đùa mình nhưng trong mắt anh tại sao lại xuất hiện cảm xúc này? Chẳng lẽ trước đó anh đã gặp việc gì không vui sao? Nhưng mà, anh từng trải qua cái gì đâu có liên quan gì tới cô đâu? Vì sao lại muốn làm cô khó chịu? Đây là cô nằm cũng bị trúng đạn ư?

Vì vậy mà trong lòng của Kỷ Ngôn Tâm tràn ngập u ám.

"Tôi muốn từ chức."

Khó trách Tưởng Đình Kiệt đồng ý hợp tác với cô. Thực tế, cô tìm được tin nóng và hầu hạ Bạch Ý Ca đều khó khăn như nhau, một chút tiện nghi cô cũng không chiếm được. Ban đầu cô còn nghĩ có thể cùng Bạch Ý Ca tạo mối quan hệ tốt, từ trong miệng anh sẽ moi được chuyện riêng tư của Tưởng Đình Kiệt. Bây giờ tất cả những suy nghĩ đó đều phải bỏ đi.

"Ai!"

Một tiếng thở dài.

Thời gian sau đó, Kỷ Ngôn Tâm đều bày bộ mặt nhăn nhó ngồi trên ghế nhìn Bạch Ý Ca chụp ảnh.

Nhưng mà, cô không thể không thừa nhận sự chuyên nghiệp của Bạch Ý Ca. Ở studio nhiệt độ gần 40 độ C vô cùng nóng bức thế mà anh có thể thay đổi ba tạo hình khác nhau và chụp gần trăm bức ảnh. Trong lúc làm việc, anh cũng không có bất kì biểu hiện bất mãn, khó chịu nào mà hoàn toàn phối hợp với những yêu cầu của nhiếp ảnh gia. Quan trọng nhất là những bức ảnh của Bạch Ý Ca trên màn hình vô cùng đẹp.

Thời gian chờ đợi vừa lâu vừa tẻ nhạt.

Kỷ Ngôn Tâm ngồi trên ghế dựa đầu vào vách tường sắp mơ màng ngủ. Xung quanh quá nóng khiến quần áo trên người cô đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, lớp trang điểm trên mặt bây giờ cũng thảm không nỡ nhìn.

"Còn muốn chụp bao lâu nữa?"

Cô dò hỏi cô trợ lý nhỏ bên cạnh.

Nghe vậy, cô trợ lý nhỏ dường như đã tạo thành thói quen từ lâu:

"Anh Bạch rất chuyên nghiệp, nếu anh ấy đã nói đồng ý chụp thì sẽ chụp đến khi nào hiệu quả đạt được hoàn hảo nhất mới thôi. Bây giờ chỉ đang là lúc chụp thôi, đợi một lúc nữa ngồi chọn ảnh nếu hiệu quả không khiến anh ấy hài lòng thì sẽ phải chụp lại."

"Chụp lại?"

Kỷ Ngôn Tâm bỗng kinh ngạc trợn to mắt, giây tiếp theo cô liền lấy điện thoại kiểm tra thời gian, khó tin hỏi:

"Chẳng lẽ không có thời gian nghỉ ngơi ăn cơm sao? Bây giờ đã 12 giờ rồi, nếu còn muốn chụp lại thì cũng phải có thời gian chứ? Anh ta không ăn cơm, chúng ta cũng không thể ăn cơm trước sao? Ngồi ở chỗ nầy chờ có ý nghĩa gì? Không thể ăn cơm rồi tiếp tục chờ sao? Tôi thật không cách nào tưởng tượng được phải ở studio cả ngày là cảm giác như thế nào, tôi không thể chịu nổi đâu."

"Anh Bạch còn đang làm việc, chúng ta là trợ lý làm sao có thể ăn cơm, nghỉ ngơi được? Hơn nữa chụp như vậy là bình thường, cô cứ từ từ làm quen. Sau này nhớ mang theo bánh mì. Nếu như không có thời gian ăn cơm thì ăn bánh mì, nếu buồn ngủ thì buổi sáng nhớ chuẩn bị mang theo cà phê. Tóm lại, lúc nào anh Bạch có thông báo, trợ lý đều phải theo bên cạnh anh ấy. Chờ đến khi kết thúc chụp hình là có thể về nhà nghỉ ngơi."

"..."

Nghe cô trợ lý nhỏ nói, Kỷ Ngôn Tâm cảm thấy cả người không thoải mái.

Nhưng mà cô cũng không nhịn được phải phản bác:

"Quan trọng là, lúc Bạch Ý Ca chụp ảnh, chúng ta ngồi đây cũng đâu có việc gì. Nếu anh ta có hai trợ lý, hoàn toàn có thể để một người đi ăn cơm trước, đợi lát nữa có thể đổi lại. Cứ như vậy ba bữa cơm ăn không đúng giờ rất dễ bị đau dạ dày."

"Không được, anh Bạch sẽ không vui."

"Lúc tôi đói bụng cũng sẽ không vui."

Vừa nói chuyện, Kỷ Ngôn Tâm không kìm được ngước mắt nhìn Bạch Ý Ca đang chụp ảnh. Trong lòng không nhịn được nói thầm chẳng lẽ anh ta không đói bụng sao?

"A.."

Giờ phút này, cả người Kỷ Ngôn Tâm vô lực, xụi lơ gục trên đất. Trong nháy mắt cô nghĩ đến Tưởng Đình Kiệt. Tuy rằng cô không biết Tưởng Đình Kiệt có muốn cho cô ăn cơm đúng giờ không nhưng chắc chắn anh sẽ không muốn để Bạch Ý Ca bụng đói chụp ảnh. Vì thế, cô lập tức lấy điện thoại bấm số điện thoại cá nhân của Tưởng Đình Kiệt.

Điện thoại vang lên vài giây liền kết nối được.

"Alo?"

"Ngài Tưởng, có chuyện vô cùng quan trọng phải báo cáo."

"Nói"

Đầu dây bên kia của Tưởng Đình Kiệt vang lên tiếng lật tài liệu, nghiễm nhiên anh còn ở trong văn phòng. Giờ này chẳng lẽ anh không ăn cơm sao?

Lúc này Kỷ Ngôn Tâm không khỏi giật mình. Bỗng nhiên cô không chắc chắn rằng việc gọi điện thoại cho Tưởng Đình Kiệt có phải việc đúng đắn không.

"Cô định nói chuyện gì?"

"À, chỉ là thời tiết nóng thế này mà Bạch Ý Ca ở studio chụp ảnh đã lâu lắm rồi, đến thời gian nghỉ trưa anh ấy cũng không định nghỉ ngơi. Là trợ lý tôi rất lo lắng thân thể của anh ấy sẽ chống đỡ không nổi. Nhưng anh ấy cũng không nghe lời tôi nói, cho nên tôi hy vọng ngài Tưởng có thể khuyên Bạch Ý Ca nghỉ ngơi nửa tiếng, cơm nước xong lại tiếp tục chụp ảnh."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 34_2: Lương tâm của anh có day dứt không?

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Nhim269

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]
Cô chẳng cần biết xấu hổ lấy những lời này ra làm cớ.

Hiển nhiên, Tưởng Đình Kiệt biết thừa ý đồ của cô nhưng anh cũng không vạch trần.

"Được, tôi biết rồi."

"Vậy thì?"

Kỷ Ngôn Tâm đầy chờ mong hỏi lại.

Tưởng Đình Kiệt chỉ cười sâu xa nói: "Đối với công việc của tôi bây giờ cô không có chút gì bày tỏ sự quan tâm sao?"

"Ngài Tưởng, tại sao đến bây giờ ngài còn chưa ăn cơm trưa? Như vậy đối với thân thể ngài sẽ không tốt đâu, ngài thật quá chuyên nghiệp rồi."

"Dối trá."

"..."

Kỷ Ngôn Tâm không còn lời nào phản bác vì chính cô cũng cảm thấy mình dối trá.

Rốt cuộc, Tưởng Đình Kiệt không hề để ý đến lời thỉnh cầu đầy ám chỉ của cô, để mặc cô chịu đói cùng Bạch Ý Ca.

"Ngài Tưởng, nếu ngài đang làm việc vậy thì tôi sẽ không làm phiền ngài nữa."

Nói xong, Kỷ Ngôn Tâm cũng không chờ anh đáp lại liền trực tiếp ngắt điện thoại. Giây tiếp theo cô lại bò ra mặt đất, cả người mất đi trọng tâm như cảm thấy muốn ngất xỉu.

Chính là cô không biết vài phút sau đó thư ký của Tưởng Đình Kiệt tự mình đưa đến studio một bữa trưa phong phú còn có cả hoa quả và đồ uống.

"Ngài Tưởng nói mọi người đã vất vả rồi, hãy nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục chụp đi ạ."

"Cảm ơn Tổng Giám Đốc Tưởng."

Nhân viên công tác ở studio cảm thấy được đối xử tốt mà lo sợ.

Trong đó bao gồm cả Kỷ Ngôn Tâm.

Cô còn cho rằng thái độ của Tưởng Đình Kiệt như thế nghĩa là không để ý tới cô, nhưng mà khi cô cầm cơm hộp và đồ uống liền thấy cảm động rơi nước mắt.

Lúc này Bạch Ý Ca ngồi xuống sô pha liếc nhìn Kỷ Ngôn Tâm đang vui vẻ liền vẫy tay gọi cô lại.

Kỷ Ngôn Tâm rất không tình nguyện đi đến.

"Anh Bạch, có việc gì vậy?"

"Đây là do cô nói với ngài Tưởng sao?"

"Ngài Tưởng lo lắng thân thể của anh không chịu đựng nổi nên cho người cố ý đưa cơm trưa đến để anh có thời gian nghỉ ngơi."

"À, cô thế mà lại rất biết lợi dụng ưu thế của mình thật sao!"

Chưa nói xong Bạch Ý Ca đã trực tiếp cướp đồ uống trên tay của Kỷ Ngôn Tâm.

Cô đen mặt, tức giận nói:

"Anh chính là đang cố ý nhằm vào tôi, anh đối xử với tất cả mọi người có như thế này đâu?"

"Đương nhiên là nhằm vào cô rồi."

Bạch Ý Ca cười híp mắt trả lời.

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm không thể tin được, hai tay ôm ngực chất vấn:

"Vì sao? Tại sao lại thế? Tôi có trêu chọc anh bao giờ đâu?"

Đối với những lời chất vấn này, Bạch Ý Ca không trả lời.

"Nếu cô cảm thấy không vui, muốn đi lúc nào cũng được."

"Tôi càng không đi."

Ngay lúc này thái độ của Kỷ Ngôn Tâm bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt đầy tươi cười. Nếu Bạch Ý Ca cố ý nhằm vào cô vậy thì cô chẳng cần phải để ý đến bất kì lời nói và hành động nào của anh nữa.

Đối với việc gây gỗ cãi cọ, kỹ năng của cô sẽ không thể bại bởi Bạch Ý Ca. Nếu cô muốn tìm được tin tức của Tưởng Đình Kiệt thì việc ở chung với Bạch Ý Ca là không thể tránh được. So với việc ngày nào cũng bị anh làm cho tức giận muốn điên, không bằng cô cũng sẽ phản kháng lại Bạch Ý Ca. Khi cô tức giận thì cũng phải làm cho anh ta bực bội, như vậy là hòa nhau.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm tủm tỉm cười đi đến trước mặt Bạch Ý Ca, giọng nũng nịu nói:

"Anh Bạch, chụp ảnh lâu như thế nhất định rất vất vả, để em đút cho anh ăn nha."

Mặc kệ Bạch Ý Ca có đồng ý hay không, cô vừa nói vừa gắp thức ăn nhét vào miệng anh, cứ một miếng tiếp một miếng, đút không ngừng.

"Khụ khụ khụ"

Bạch Ý Ca không kịp phòng ngừa bị sặc không ngừng ho khan.

Kỷ Ngôn Tâm ra vẻ ngạc nhiên đứng dậy duỗi tay dùng sứng vỗ vào lưng anh, trên mặt lại tủm tỉm cười nói:

"Anh Bạch, cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Con mẹ cô.."

"Không được rồi, anh phải uống nhiều nước mới hết ho khan."

Kỷ Ngôn Tâm tiếp tục cầm cốc nước trực tiếp cho anh uống.

Bạch ý Ca muốn phản kháng hành động trả thù của cô, một cốc nước hai người cứ đẩy tới đẩy lui cuối cùng ném luôn vào máy ảnh của nhiếp ảnh gia.

Vào lúc này, cả studio không một tiếng động.

Nhiếp ảnh gia mặt lạnh đứng dậy kiểm tra máy ảnh có bị hỏng hay không, ông ta giận tím mặt trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn Tâm.

Tất nhiên bây giờ sự tức giận của ông ta chỉ có thể phát tiết trên người một trợ lý nhỏ bé không có người chống lưng.

"Thật sự xin lỗi.."

Kỷ Ngôn Tâm cúi đầu xin lỗi.

Tuy rằng người ném cốc nước ra ngoài là Bạch Ý Ca nhưng cô cũng phải có trách nhiệm.

"Xin lỗi có tác dụng sao? Cô làm hỏng máy ảnh, làm mất ảnh chụp bên trong cô có thể chịu trách nhiệm không?"

"Rất xin lỗi, tại tôi không cẩn thận.."

"Cô có biết những bức ảnh này có giá trị như thế nào không? Bên trong có ảnh của bảy nghệ sĩ. Nếu hỏng hết phải chụp lại một lần nữa, sao có thể hẹn họ lại được? Ảnh hưởng đến tạp chí mùa sau không ra kịp số mới cô có chịu trách nhiệm được không hả? Cô cho rằng cô có thân phận gì? Cô bán thân cũng không trả nổi tiền một bức ảnh."

Nhiếp ảnh gia chỉ tay vào mặt Kỷ Ngôn Tâm mắng những lời vô cùng khó nghe.

Kỷ Ngôn Tâm nghe những lời này của ông ta cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cô đã xin lỗi ông ta rồi nhưng đối phương có vẻ như không hề muốn bỏ qua.

"Máy ảnh không phải là không có vấn đề gì sao?"

"Cô nói không có vấn đề thì nó không có vấn đề thật à? Máy ảnh đã bị ngấm nước, sau này nếu xuất hiện vấn đề thì cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm."

"Nếu sau này máy ảnh bị làm rơi hỏng thì tôi cũng phải chịu trách nhiệm sao?"

Kỷ Ngôn Tâm cười lạnh.

Vì thế mà vị nhiếp ảnh gia này tức giận đến mức giơ tay lên muốn đánh cô.

Kỷ Ngôn Tâm vội nhắm mắt né đi nhưng mà bàn tay đấy cũng không thấy đánh vào mặt cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 35_1: Tiếng xấu này, tôi không gánh!

Tác giả: Ôn Tiểu Yêu

Editor: Cà rốt

Beta: Thơ Thơ

[HIDE-THANKS]Lúc Kỷ Ngôn Tâm chậm rãi mở mắt ra, cảm giác rõ hơi thở của Bạch Ý Ca đột nhiên tới gần người cô, đồng thời bắt lấy cánh tay của nhiếp ảnh gia, dĩ nhiên đây chính là hành động bảo vệ cô.

"Cô ấy là trợ lý của tôi, là người anh có thể bắt nạt sao?"

Mắt Bạch Ý Ca nguy hiểm híp lại, lạnh lùng nói: "Anh hỏi ai sẽ phụ trách sao? Chính tôi sẽ phụ trách."

Bỗng mặt nhiếp ảnh gia biến sắc. Ông ta vốn cho rằng Bạch Ý Ca sẽ không vì một trợ lý nhỏ mà xuất đầu lộ diện, kết quả là thái độ của anh thật ngoài dự đoán. Sự thật chứng minh, nhiếp ảnh gia tuyệt đối không dám chọc đến Bạch Ý Ca, cho nên trong nháy mắt gương mặt ông ta xuất hiện vẻ tươi cười, vội vàng sửa thái độ nói: "Đây là một sự hiểu lầm. Không có việc gì không có việc gì. Là trợ lý của anh Bạch thì không có việc gì cả."

"Hiểu lầm sao? Vừa rồi anh cũng không phải nói như vậy."

Bạch Ý Ca cũng không tính giảng hòa.

Lúc này Kỷ Ngôn Tâm mới nhận ra Bạch Ý Ca muốn trả thù cho mình, nhưng không gây to chuyện này là sự lựa chọn tốt nhất.

"Nếu là hiểu lầm, thì bỏ qua đi."

"Đánh chó còn phải xem mặt chủ nhà."

"..."

Ai là chó của anh!

Khóe miệng Kỷ Ngôn Tâm giật giật.

Giây tiếp theo, cô trộm tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Nếu anh tính tìm lý do trút giận thay tôi mà nói, điều này chẳng phải là muốn tôi gánh tiếng oan sao?"

"Người ở đây đều biết tôi vì cô làm chủ, bất kể hậu quả gì, tiếng xấu này đều đã khắc tên của cô rồi."

Bộ dáng Bạch Ý Ca ra vẻ không đáng phủ nhận mà gật đầu.

Bỗng Kỷ Ngôn Tâm nhíu mày trừng anh hỏi: "Bạch Ý Ca, lương tâm của anh sẽ không đau sao?"

"Không chỉ không đau, lại còn rất thoải mái."

"Mặt dày!"

"Khách khí, khách khí."

"..."

Điều Kỷ Ngôn Tâm không nghĩ đến chính là, loại tính cách này của Bạch Ý Ca có vài phần tương tự với tên biến thái Tưởng Đình Kiệt kia.

Nếu cô không cách nào ngăn Bạch Ý Ca nói, chỉ còn cách ra chiêu cuối cùng thôi.

"Muốn tôi báo cáo với ngài Tưởng hay không?"

"Sao? Lấy anh ta ra áp chế tôi sao?"

"Ai biết được các anh ngày thường là ai áp chế ai?"

Những lời này ám chỉ nặng nề.

Bạch Ý Ca nghe vậy bỗng nghẹn đến trầm mặc một lát.

Ngay lúc này, nhiếp ảnh gia bị vạch trần thủ đoạn nơm nớp lo sợ không dám lộn xộn, cứ yên lặng như vậy nhìn Bạch Ý Ca và Kỷ Ngôn Tâm nhỏ giọng thảo luận gì đó.

Cho đến khi Bạch Ý Ca buông tay ông ta ra, lạnh lùng nói: "Xin lỗi cô ấy, sự hiểu lầm này sẽ kết thúc."

Lúc này nhiếp ảnh gia quả thực cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng xin lỗi Kỷ Ngôn Tâm, cũng chỉ nghĩ là trấn an cơn tức giận của Bạch Ý Ca.

Loại chuyện bắt nạt kẻ yếu ở giới giải trí này là chuyện rất bình thường, Kỷ Ngôn Tâm tỏ vẻ đã quen rồi.

"Không có việc gì, giải thích rõ ràng chỉ là hiểu lầm thì xong."

Cười một cái.

Chuyện này đã kết thúc.

Đồng thời Kỷ Ngôn Tâm xoay người nhìn về phía Bạch Ý Ca, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Cô biết rõ nếu Bạch Ý Ca không ra mặt giúp cô, khả năng hôm nay cô đã phải chịu càng nhiều ủy khuất và vũ nhục.

"Nếu tôi không giúp cô, hẳn là cô sẽ xin ngài Tưởng giúp đỡ, đến lúc đó kết cục của tên nhiếp ảnh gia kia càng thảm hại hơn."

"Cho nên anh đây là đang cứu nhiếp ảnh gia sao?"

"Cô đoán đúng rồi."

"..."

Ấu trĩ.

Kỷ Ngôn Tâm nhìn ra được Bạch Ý Ca cố ý trêu chọc cô.

Chính là trăm triệu lần cô không nghĩ đến, Bạch Ý Ca không tính buông tha nhiếp ảnh gia như vậy. Ở lần chụp ảnh kế tiếp, dĩ nhiên là anh thể hiện thái độ không hợp tác, hoàn toàn không phải là bộ dáng chụp ảnh chuyên nghiệp lúc trước, nhiếp ảnh gia biết rõ ý đồ cố tình làm khó dễ của anh.

Nhưng hậu quả càng nghiêm trọng hơn là sau khi Bạch Ý Ca kiểm tra ảnh đã chụp, cố ý lấy ra các loại lý do không hài lòng yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp lại. Hành động trả thù này quả thực khiến nhiếp ảnh gia biết trước thì chẳng làm rồi.

Lúc này cô trợ lý nhỏ chạy đến bên cạnh Kỷ Ngôn Tâm giải thích: "Anh Bạch đang tức giận. Tuy rằng ngày thường anh ấy không dễ hầu hạ, nhưng anh ấy sẽ không để người khác bắt nạt chúng ta."

"Các người đều cảm thấy anh ta đang giúp tôi sao?"

"Đương nhiên."

"Sao mà tôi lại có ảo giác đang gánh tiếng xấu nha."

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm yên lặng lắc đầu thở dài. Cô không đoán được suy nghĩ của Bạch Ý Ca. Một giây trước rõ ràng còn muốn nhắm vào cô, giây tiếp theo liền che chở cô quá mức.

Chẳng lẽ đây là kịch bản "Người của tôi cũng chỉ có tôi mới có thể khi dễ, các người đều không có tư cách đó" của giám đốc bá đạo sao?

Đối với việc này, Kỷ Ngôn Tâm được cưng mà sợ tỏ vẻ bất an.

Nguyên ngày nay bởi vì hành động trả thù nhiếp ảnh gia đầy rõ ràng của Bạch Ý Ca làm cho thời gian chụp ảnh kéo dài suốt bốn giờ mới kết thúc.

Ở studio nóng bức này, vẻ mặt mỗi nhân viên công tác đều rất khổ cực.

Bao gồm cả Kỷ Ngôn Tâm đang ngồi xếp bằng dưới đất để hạ nhiệt độ.

Sau khi buổi chụp ảnh kết thúc, mặt Kỷ Ngôn Tâm đầy vẻ mệt mỏi đi đến trước mặt Bạch Ý Ca, hỏi: "Anh Bạch, xin hỏi khi nào chúng ta mới kết thúc công việc để về nhà nghỉ ngơi?"

"Buổi tối tôi còn một buổi chụp một mình cho bìa tạp chí."

"Còn! Chụp!"

Tức khắc trong lòng Kỷ Ngôn Tâm đã chịu cú đánh sâu nghiêm trọng.

Nhưng mắt Bạch Ý Ca liếc cô một cái, giống như là đại phát từ bi nói: "Cô ở lại nơi này cũng vô dụng, cô có thể đi về trước."

"Thật hay giả?"

"Nếu cô.."

"Tôi đi về trước, ngày mai gặp."

Giờ phút này, dĩ nhiên Kỷ Ngôn Tâm lo lắng Bạch Ý Ca sẽ đột nhiên đổi ý, động tác xách ba lô đi quả thực là sạch sẽ lưu loát, không có một chút chần chờ do dự.

Bạch Ý Ca nhìn bóng dáng cô, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.

Nhưng lúc Kỷ Ngôn Tâm ra khỏi studio, đột nhiên cô nghe được tiếng thảo luận của chuyên viên trang điểm đứng ở cửa.

"Không nghĩ tới trang bìa lần này là Lâm Ngữ Hi cộng tác với Bạch Ý Ca, rất đáng chờ mong."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back