Chương 20.2: Về trường
Trước cổng đồn cảnh sát, người qua đường thưa thớt. Cố Minh Âm đến tới một góc tường kiểm tra xem trong vali còn có thể dùng được những thứ gì. Đồ đạc đã bị phá hoại gần hết. Cố Minh Âm ném mấy thứ đã hỏng vào thùng rác. Thẩm Dư Tri đang đi bên cạnh tiếc hận "Mấy bộ quần áo kia rõ ràng là mới mua, đều lãng phí hết."
Xa Hân Duyệt đoán chừng cũng nhìn ra kia là quần áo mới, cho nên cố tình phá hư.
Cố Minh Âm lắc đầu: "Không sao, dù sao cũng không nhiều tiền, huống chi bọn họ cũng bồi thường." Cô nghèo, toàn chọn đồ rẻ nhất mua, hai bộ vừa vứt đi còn không đến 200 tệ.
"Thực xin lỗi, Minh Âm." Thẩm Dư Tri cắn môi, trên mặt không hề kiêu kì khi đối mặt với Chu phu nhân, lộ vẻ áy náy, ".. Nếu biết bọn họ bắt nạt cậu, hôm nay tớ nhất định sẽ không xin nghỉ bệnh ở nhà." Nói xong rũ mi mắt xuống.
Tiểu độc ác tự nhận lỗi về mình trông bộ dạng thật mềm mại, giống như một con cún ướt đáng thương. Ngay cả Cố Minh Âm là một sắt thép thẳng nữ cũng cảm thấy nữ hài tử trước mắt quá đáng yêu.
Cố Minh Âm cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, vô thức kiễng chân lên, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của hắn: "Chớ nói nhảm, bệnh tật thì không kiểm soát được."
Đầu ngón tay cô rất mềm, tựa như bông vải cọ lên đỉnh đầu Thẩm Dư Tri. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt ướt át long lanh câu lên nhìn cô. Cặp mắt kia rất sáng, lóe ra ba phần ngượng ngùng. Cố Minh Âm nụ cười ngưng lại, tay chợt thu về ho nhẹ "Xin lỗi"
Thẩm Dư Tri cúi người đến gần: "Tóc của tớ nói không sao. Cho cậu sờ sờ."
Nữ hài ấm áp hơi thở vay lấy bên tai, tựa như là có người dùng cái đuôi mèo bên tai vuốt ve, lại ngứa lại thẹn thùng. Cố Minh Âm đỏ mặt lập tức vội vàng tránh xa cô gái.
Thẩm Dư Tri ý cười càng sâu, bất động thanh sắc chuyển chủ đề: "Vậy chúng ta về trường học trước, chờ cuối tuần rảnh lại cùng nhau đi dạo phố."
"Được." Cố Minh Âm không có từ chối, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, hoài nghi hỏi, "Thân thể của cậu không có chuyện gì chứ?"
"Chỉ là cảm cúm bình thường, buổi sáng nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, Âm Âm đừng lo lắng."
Cố Minh Âm thấy cô cũng không khác gì bình thường. Sắc mặt chỉ hơi tái nhợt nên cũng yên tâm.
**
Cả hai cùng về đến trường khi có tiếng chuông tan học.
Toàn bộ Nam Sơn cả buổi sáng đều nghị luận về mâu thuẫn giữa Cố Minh Âm và Chu Hiểu Hiểu. Bây giờ nhìn thấy bọn họ trở lại, có thể tưởng tượng được bọn họ có bao nhiêu ánh mắt dò xét, xì xào bàn tán.
Cố Minh Âm trước tiên trở lại lớp thu dọn cặp sách. Vừa đi ra liền đụng phải Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt.
Xa Hân Duyệt hai mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Chu Hiểu Hiểu vẻ mặt khó coi, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ căm hận.
Cô không nói, kiên nhẫn chờ họ chủ động nói.
"Cố, Cố Minh Âm.." Xa Hân Duyệt nắm chặt tay, tiến lên trước.
Thấy vậy, các học sinh hai bên đang đi đến dừng lại để xem trò hay.
"Bọn tớ.. Tớ xin lỗi." Nàng vừa nói vừa khóc nói xin lỗi, "Tớ không nên cố ý làm hỏng đồ của cậu, cũng không nên.. Tớ không nên nói xấu cậu trên diễn đàn. Tất cả đều là của tớ. Tất cả là do tớ gây ra, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tớ."
Sự việc xảy ra ở đồn cảnh sát đã khiến Xa Hân Duyệt nhận thức rõ ràng lỗi lầm của mình. Khi trở về cô đã bị những lời châm chọc mỉa mai của bạn trong lớp làm tổn thương. Dù sao cô cũng sẽ không bao giờ ở lại ngôi trường này. Cho dù là Cố Minh Âm không yêu cầu, cô cũng sẽ tự nguyện rời đi.
Lúc này--
Xa Hân Duyệt chỉ mong Cố Minh Âm có thể tha thứ cho cô và khiến cô rời đi yên ổn.
Xa Hân Duyệt nói xong, Chu Hiểu Hiểu đi tới, cô ấy không khóc lóc như Xa Hân Duyệt. Mặt cau có, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Cố Minh Âm, xin lỗi, tớ không nên dật dây người khác hãm hại cậu. Đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa."
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh một mảnh xôn xao.
"Ý gì, là Chu Hiểu Hiểu để Xa Hân Duyệt làm?"
"Thật á?"
"Còn không phải sao, không nhìn thấy bọn họ đều bị cảnh sát bắt đi. Nếu Cố Minh Âm không gọi cảnh sát, có thể sẽ lại bị bắt nạt."
"Xa Hân Duyệt ngày thường trông khá tốt, không ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy.."
"Đúng là không nhìn ra."
"Cô ấy chơi với Chu Hiểu Hiểu, làm sao có thể là một cô gái tốt.."
"..."
Chung quanh thảo luận thanh âm càng lúc càng lớn, nhìn về phía Xa Hân Duyệt ánh mắt cũng càng thêm khinh miệt. Xa Hân Duyệt làm sao có thể chịu đựng được những lời đàm tiếu, mệt mỏi quá mức và vô cùng xấu hổ, lại không kìm được nước mắt khóc lên.
Cố Minh Âm lẳng lặng nhìn bọn họ, chốc lát mới đáp lại: "Ừ."
Hai người chờ Cố Minh Âm nói tiếp. Không ngờ Cố Minh Âm lại cho họ một bóng lưng.
"Minh Âm."
Cố Minh Âm mới đi được hai bước, cổ tay liền bị kéo.
Cố Tịch Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu, "Hiểu Hiểu và Hân Duyệt đều là vì em, nên mới làm chuyện xúc động như vậy. Họ cũng đã xin lỗi. Chị tha thứ cho họ được không? Đừng để họ chuyển.."
Cố Tịch Nguyệt quy tất cả trách nhiệm cho "thấy việc bất bình ra tay tương trợ". Cố Minh Âm khiến họ phải chuyển trường trở thành một kẻ xấu xa.
Cố Minh Âm giật tay lại, cổ tay đỏ bừng. Không nghĩ cô ta dùng lực như vậy để cô chán ghét thêm.
Cô chế nhạo: "Chị em tốt như vậy, không bằng cô chuyển trường thay bọn họ"
Vẻ mặt Cố Tịch Nguyệt thay đổi.
Cố Minh Âm nhếch môi: "Nếu như em chủ động chuyển trường, chị sẽ không bắt bọn họ rời đi nữa, thế nào?"
Mặt cô ta lạnh ngắt, im lặng không trả lời.
Cố Minh Âm cười: "Ha. Không làm được? Nếu không làm được thì đừng giả thánh mẫu ở đây, tôi còn tưởng thấy một ít Xá Lợi Tử.."
"Minh, Minh Âm, em chỉ là.."
"Âm Âm." Một giọng nói thanh lạnh đột nhiên cắt ngang lời Cố Tịch Nguyệt còn chưa nói ra.
Thẩm Dư Tri bước qua đám người, tiến lên thâm mật ôm lấy cánh tay Cố Minh Âm. Trên môi nở một nụ cười ôn nhu động long người, yếu ớt nhje nhàng nói "Chúng ta đi ăn đi, đến muộn sẽ không còn chỗ."
"Được."
Thẩm Dư Tri đồng tử quét qua, ý cười trở nên thâm thúy: "Thật kỳ quái nha, hai người này không phải là bởi vì phạm tội phải rời đi a, tại sao còn chưa đi?"
Bị điểm tên Chu Hiểu Hiểu cùng Xa Hân Duyệt xấu hổ vô cùng, lập tức cúi đầu xuống.
Cố Tịch Nguyệt bất mãn vì tỷ muội giải thích: "Tri Tri ngươi chớ nói lung tung, bọn họ không có phạm tội."
"Ơ?" Thẩm Dư Tri nhướng mày "Ý cậu là phá hoại tài sản trị giá 100 vạn của người khác không phải là tội sao? Không phải là tội? Cậu cho là làm từ thiện?"
100 vạn?
Cố Tịch Nguyệt trợn to mắt.
Làm sao có thể?
Cố Minh Âm mỗi tháng chỉ có hơn một nghìn tiền tiêu vặt, sau này vì Triệu Mặc Thần cô còn không có nổi một nghìn. Gia đình cũng không mua cho cô ta bất cứ đồ xa xỉ nào, chỉ có một số đồ cô không thèm thi thải ra cho cô ta..
Cô ta làm sao có đồ nào giá trị hàng 100 vạn.
Cố Tịch Nguyệt nhìn về phía sau, hai người đều không có ý định biện giải, rõ ràng đã
Thừa nhân.
"Bạn học Cố Tịch Nguyệt, cậu ngạc nhiên cũng sao? Cũng đúng, rốt cuộc cậu cũng có biết cái gì đâu." Thẩm Dụ Trì quyến rũ cuộn tóc, đối với Cố Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói, "Nói mới nhớ, bọn họ vì cậu mới làm như vậy. Nhà họ không tốt bằng nhà câu, sao cậu không chia sẻ chút tiền đền bù cùng họ?"
"Nhưng.." Cố Tịch Nguyệt cắn môi, ".. nhưng bọn họ đều đã xin lỗi."
Thẩm Dư Tri cũng không có tiếp tục nói hết, chỉ là thản nhiên nói: "Tịch Nguyệt, tôi vẫn nghĩ không thông: Minh Âm rõ ràng mới là người nhà của cô, cô vì cái gì không đứng về phía cậu ấy lại một mực đứng về phía người ngoài. Hiện tại bạn của cô làm ra loại sự tình này. Cô lại một câu xin lỗi liền xong? Thật kỳ quái a, làm cho người ta đều tưởng rằng cô xui khiến họ. Đâu.."
Thẩm Dư Tri giống như là không nghĩ tới mình sẽ buột miệng nói ra như thế, vội vàng che miệng, mắt xinh đẹp chớp chớp chuyển hai vòng. Sau đó chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ lại nói lung tung rồi."
"Tịch Nguyệt bình thường quan tâm đến Minh Âm nhiều như vậy, sao có thể để người ngoài bắt nạt Minh Âm? Dù sao cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở nông thôn, còn có thể uy hiếp gì." Nói xong, Thẩm Dư Tri lôi kéo Cố Minh Âm nghênh ngang rời đi.
Lập tức, không ít người nhìn về phía Cố Tịch Nguyệt ánh mắt đã phát sinh biến hóa, bọn hắn đã không tin Cố Tịch Nguyệt giống mặt ngoài như thế vô tội.
Cố Tịch Nguyệt bị những lời này làm cho tâm phiền ý loạn. Vừa nghiêng đầu thì thấy Cố Gia Vũ đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chăm cô.
Cố Tịch Nguyệt trong lòng một cái lộp bộp, giương mặt hiện lên hoảng loạn.
"Anh.."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Cố Gia Vũ hai tay đút túi, mặt không biểu tình đi về phía nhà ăn.
Cố Tịch Nguyệt cúi đầu, yên lặng đi theo hắn.
Một đường yên tĩnh.
Cố Gia Vũ đột nhiên dừng bước, quay đầu đánh giá cô. Cố Tịch Nguyệt bị nhìn tâm hoảng ý loạn, chậm chạp không dám nói gì.
"Là em để cho Chu Hiểu Hiểu tìm Cố Minh Âm gây phiền phức à?" Hắn hỏi.
Đây là hắn lần đầu tiên chất vấn cô.
Cố Tịch Nguyệt lập tức hốc mắt đỏ lên, trong mắt tràn ngập ủy khuất: ".. Anh cũng không tin em sao?"
"Tri Tri rất ít khi nói như thế.."
"Cho nên anh thà rằng tin tưởng người ngoài cũng không tin em?" Cô ta nói nói rồi khóc lên.
Cố Gia Vũ phiền muộn, tay hung hăng vuốt vuốt xõa tung sợi tóc.
Hắn cũng không biết mình bị làm sao, nghe Thẩm Dư Tri nói lời kia vậy mà đối em gái mình dâng lên mấy phần hoài nghi. Không thể không nói Cố Minh Âm cũng thật đáng thương, nếu không có con búp bê bên trong vali thì cũng chỉ mấy món đồ rẻ tiền ít ỏi.
Có lẽ là tâm linh tương thông của song bào thai, lại có lẽ là những nhân tố khác. Khi nhìn máy giám sát ghi lại, lúc đó, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Không phải Cố Tịch Nguyệt chỉ điểm là tốt nhất, nếu là là..
Hắn cũng không thể làm gì.
Dù sao Cố Tịch Nguyệt mới là người cùng hắn lớn lên. Hắn vẫn sẽ bảo vệ Cố Tịnh Nguyệt.
"Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, em nói không phải anh liền tin."
Cố Tịch Nguyệt lập tức thở ra nhẹ nhõm, xoa xoa con mắt nói: "Không phải em, là Hiểu Hiểu muốn vì em xả giận, cô ấy biết Cố Minh Âm đánh em thì rất tức giận, em không nghĩ tới cô ấy sẽ làm ra chuyện như vậy." Cố Tịch Nguyệt lôi kéo Cố Gia Vũ tay áo nũng nịu, "Anh, em thật sự không biết.."
Cô ta không định vì khuê mật cầu tình.
Hiện tại kết cục tốt nhất chính là để bọn họ chuyển trường học, còn ở lại đối với cô chỉ có hại chứ không có lợi.
Cố Gia Vũ hít một hơi thật sâu, hắn bỏ đi phiền muộn, một lần nữa nắm lấy Cố Tịch Nguyệt tay: "Là do anh không tốt, về sau anh sẽ không như vậy nữa."
"Vâng." Cố Tịch Nguyệt lau khô nước mắt, thật vui vẻ ôm cánh tay của hắn.
Xa Hân Duyệt đoán chừng cũng nhìn ra kia là quần áo mới, cho nên cố tình phá hư.
Cố Minh Âm lắc đầu: "Không sao, dù sao cũng không nhiều tiền, huống chi bọn họ cũng bồi thường." Cô nghèo, toàn chọn đồ rẻ nhất mua, hai bộ vừa vứt đi còn không đến 200 tệ.
"Thực xin lỗi, Minh Âm." Thẩm Dư Tri cắn môi, trên mặt không hề kiêu kì khi đối mặt với Chu phu nhân, lộ vẻ áy náy, ".. Nếu biết bọn họ bắt nạt cậu, hôm nay tớ nhất định sẽ không xin nghỉ bệnh ở nhà." Nói xong rũ mi mắt xuống.
Tiểu độc ác tự nhận lỗi về mình trông bộ dạng thật mềm mại, giống như một con cún ướt đáng thương. Ngay cả Cố Minh Âm là một sắt thép thẳng nữ cũng cảm thấy nữ hài tử trước mắt quá đáng yêu.
Cố Minh Âm cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, vô thức kiễng chân lên, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của hắn: "Chớ nói nhảm, bệnh tật thì không kiểm soát được."
Đầu ngón tay cô rất mềm, tựa như bông vải cọ lên đỉnh đầu Thẩm Dư Tri. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi mắt ướt át long lanh câu lên nhìn cô. Cặp mắt kia rất sáng, lóe ra ba phần ngượng ngùng. Cố Minh Âm nụ cười ngưng lại, tay chợt thu về ho nhẹ "Xin lỗi"
Thẩm Dư Tri cúi người đến gần: "Tóc của tớ nói không sao. Cho cậu sờ sờ."
Nữ hài ấm áp hơi thở vay lấy bên tai, tựa như là có người dùng cái đuôi mèo bên tai vuốt ve, lại ngứa lại thẹn thùng. Cố Minh Âm đỏ mặt lập tức vội vàng tránh xa cô gái.
Thẩm Dư Tri ý cười càng sâu, bất động thanh sắc chuyển chủ đề: "Vậy chúng ta về trường học trước, chờ cuối tuần rảnh lại cùng nhau đi dạo phố."
"Được." Cố Minh Âm không có từ chối, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, hoài nghi hỏi, "Thân thể của cậu không có chuyện gì chứ?"
"Chỉ là cảm cúm bình thường, buổi sáng nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, Âm Âm đừng lo lắng."
Cố Minh Âm thấy cô cũng không khác gì bình thường. Sắc mặt chỉ hơi tái nhợt nên cũng yên tâm.
**
Cả hai cùng về đến trường khi có tiếng chuông tan học.
Toàn bộ Nam Sơn cả buổi sáng đều nghị luận về mâu thuẫn giữa Cố Minh Âm và Chu Hiểu Hiểu. Bây giờ nhìn thấy bọn họ trở lại, có thể tưởng tượng được bọn họ có bao nhiêu ánh mắt dò xét, xì xào bàn tán.
Cố Minh Âm trước tiên trở lại lớp thu dọn cặp sách. Vừa đi ra liền đụng phải Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt.
Xa Hân Duyệt hai mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Chu Hiểu Hiểu vẻ mặt khó coi, ánh mắt nhìn cô lộ rõ vẻ căm hận.
Cô không nói, kiên nhẫn chờ họ chủ động nói.
"Cố, Cố Minh Âm.." Xa Hân Duyệt nắm chặt tay, tiến lên trước.
Thấy vậy, các học sinh hai bên đang đi đến dừng lại để xem trò hay.
"Bọn tớ.. Tớ xin lỗi." Nàng vừa nói vừa khóc nói xin lỗi, "Tớ không nên cố ý làm hỏng đồ của cậu, cũng không nên.. Tớ không nên nói xấu cậu trên diễn đàn. Tất cả đều là của tớ. Tất cả là do tớ gây ra, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tớ."
Sự việc xảy ra ở đồn cảnh sát đã khiến Xa Hân Duyệt nhận thức rõ ràng lỗi lầm của mình. Khi trở về cô đã bị những lời châm chọc mỉa mai của bạn trong lớp làm tổn thương. Dù sao cô cũng sẽ không bao giờ ở lại ngôi trường này. Cho dù là Cố Minh Âm không yêu cầu, cô cũng sẽ tự nguyện rời đi.
Lúc này--
Xa Hân Duyệt chỉ mong Cố Minh Âm có thể tha thứ cho cô và khiến cô rời đi yên ổn.
Xa Hân Duyệt nói xong, Chu Hiểu Hiểu đi tới, cô ấy không khóc lóc như Xa Hân Duyệt. Mặt cau có, trong mắt đầy vẻ khinh thường: "Cố Minh Âm, xin lỗi, tớ không nên dật dây người khác hãm hại cậu. Đảm bảo sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa."
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh một mảnh xôn xao.
"Ý gì, là Chu Hiểu Hiểu để Xa Hân Duyệt làm?"
"Thật á?"
"Còn không phải sao, không nhìn thấy bọn họ đều bị cảnh sát bắt đi. Nếu Cố Minh Âm không gọi cảnh sát, có thể sẽ lại bị bắt nạt."
"Xa Hân Duyệt ngày thường trông khá tốt, không ngờ lại có thể làm ra chuyện như vậy.."
"Đúng là không nhìn ra."
"Cô ấy chơi với Chu Hiểu Hiểu, làm sao có thể là một cô gái tốt.."
"..."
Chung quanh thảo luận thanh âm càng lúc càng lớn, nhìn về phía Xa Hân Duyệt ánh mắt cũng càng thêm khinh miệt. Xa Hân Duyệt làm sao có thể chịu đựng được những lời đàm tiếu, mệt mỏi quá mức và vô cùng xấu hổ, lại không kìm được nước mắt khóc lên.
Cố Minh Âm lẳng lặng nhìn bọn họ, chốc lát mới đáp lại: "Ừ."
Hai người chờ Cố Minh Âm nói tiếp. Không ngờ Cố Minh Âm lại cho họ một bóng lưng.
"Minh Âm."
Cố Minh Âm mới đi được hai bước, cổ tay liền bị kéo.
Cố Tịch Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu, "Hiểu Hiểu và Hân Duyệt đều là vì em, nên mới làm chuyện xúc động như vậy. Họ cũng đã xin lỗi. Chị tha thứ cho họ được không? Đừng để họ chuyển.."
Cố Tịch Nguyệt quy tất cả trách nhiệm cho "thấy việc bất bình ra tay tương trợ". Cố Minh Âm khiến họ phải chuyển trường trở thành một kẻ xấu xa.
Cố Minh Âm giật tay lại, cổ tay đỏ bừng. Không nghĩ cô ta dùng lực như vậy để cô chán ghét thêm.
Cô chế nhạo: "Chị em tốt như vậy, không bằng cô chuyển trường thay bọn họ"
Vẻ mặt Cố Tịch Nguyệt thay đổi.
Cố Minh Âm nhếch môi: "Nếu như em chủ động chuyển trường, chị sẽ không bắt bọn họ rời đi nữa, thế nào?"
Mặt cô ta lạnh ngắt, im lặng không trả lời.
Cố Minh Âm cười: "Ha. Không làm được? Nếu không làm được thì đừng giả thánh mẫu ở đây, tôi còn tưởng thấy một ít Xá Lợi Tử.."
"Minh, Minh Âm, em chỉ là.."
"Âm Âm." Một giọng nói thanh lạnh đột nhiên cắt ngang lời Cố Tịch Nguyệt còn chưa nói ra.
Thẩm Dư Tri bước qua đám người, tiến lên thâm mật ôm lấy cánh tay Cố Minh Âm. Trên môi nở một nụ cười ôn nhu động long người, yếu ớt nhje nhàng nói "Chúng ta đi ăn đi, đến muộn sẽ không còn chỗ."
"Được."
Thẩm Dư Tri đồng tử quét qua, ý cười trở nên thâm thúy: "Thật kỳ quái nha, hai người này không phải là bởi vì phạm tội phải rời đi a, tại sao còn chưa đi?"
Bị điểm tên Chu Hiểu Hiểu cùng Xa Hân Duyệt xấu hổ vô cùng, lập tức cúi đầu xuống.
Cố Tịch Nguyệt bất mãn vì tỷ muội giải thích: "Tri Tri ngươi chớ nói lung tung, bọn họ không có phạm tội."
"Ơ?" Thẩm Dư Tri nhướng mày "Ý cậu là phá hoại tài sản trị giá 100 vạn của người khác không phải là tội sao? Không phải là tội? Cậu cho là làm từ thiện?"
100 vạn?
Cố Tịch Nguyệt trợn to mắt.
Làm sao có thể?
Cố Minh Âm mỗi tháng chỉ có hơn một nghìn tiền tiêu vặt, sau này vì Triệu Mặc Thần cô còn không có nổi một nghìn. Gia đình cũng không mua cho cô ta bất cứ đồ xa xỉ nào, chỉ có một số đồ cô không thèm thi thải ra cho cô ta..
Cô ta làm sao có đồ nào giá trị hàng 100 vạn.
Cố Tịch Nguyệt nhìn về phía sau, hai người đều không có ý định biện giải, rõ ràng đã
Thừa nhân.
"Bạn học Cố Tịch Nguyệt, cậu ngạc nhiên cũng sao? Cũng đúng, rốt cuộc cậu cũng có biết cái gì đâu." Thẩm Dụ Trì quyến rũ cuộn tóc, đối với Cố Tịch Nguyệt nhàn nhạt nói, "Nói mới nhớ, bọn họ vì cậu mới làm như vậy. Nhà họ không tốt bằng nhà câu, sao cậu không chia sẻ chút tiền đền bù cùng họ?"
"Nhưng.." Cố Tịch Nguyệt cắn môi, ".. nhưng bọn họ đều đã xin lỗi."
Thẩm Dư Tri cũng không có tiếp tục nói hết, chỉ là thản nhiên nói: "Tịch Nguyệt, tôi vẫn nghĩ không thông: Minh Âm rõ ràng mới là người nhà của cô, cô vì cái gì không đứng về phía cậu ấy lại một mực đứng về phía người ngoài. Hiện tại bạn của cô làm ra loại sự tình này. Cô lại một câu xin lỗi liền xong? Thật kỳ quái a, làm cho người ta đều tưởng rằng cô xui khiến họ. Đâu.."
Thẩm Dư Tri giống như là không nghĩ tới mình sẽ buột miệng nói ra như thế, vội vàng che miệng, mắt xinh đẹp chớp chớp chuyển hai vòng. Sau đó chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tớ lại nói lung tung rồi."
"Tịch Nguyệt bình thường quan tâm đến Minh Âm nhiều như vậy, sao có thể để người ngoài bắt nạt Minh Âm? Dù sao cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở nông thôn, còn có thể uy hiếp gì." Nói xong, Thẩm Dư Tri lôi kéo Cố Minh Âm nghênh ngang rời đi.
Lập tức, không ít người nhìn về phía Cố Tịch Nguyệt ánh mắt đã phát sinh biến hóa, bọn hắn đã không tin Cố Tịch Nguyệt giống mặt ngoài như thế vô tội.
Cố Tịch Nguyệt bị những lời này làm cho tâm phiền ý loạn. Vừa nghiêng đầu thì thấy Cố Gia Vũ đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chăm cô.
Cố Tịch Nguyệt trong lòng một cái lộp bộp, giương mặt hiện lên hoảng loạn.
"Anh.."
"Đi thôi, đi ăn cơm." Cố Gia Vũ hai tay đút túi, mặt không biểu tình đi về phía nhà ăn.
Cố Tịch Nguyệt cúi đầu, yên lặng đi theo hắn.
Một đường yên tĩnh.
Cố Gia Vũ đột nhiên dừng bước, quay đầu đánh giá cô. Cố Tịch Nguyệt bị nhìn tâm hoảng ý loạn, chậm chạp không dám nói gì.
"Là em để cho Chu Hiểu Hiểu tìm Cố Minh Âm gây phiền phức à?" Hắn hỏi.
Đây là hắn lần đầu tiên chất vấn cô.
Cố Tịch Nguyệt lập tức hốc mắt đỏ lên, trong mắt tràn ngập ủy khuất: ".. Anh cũng không tin em sao?"
"Tri Tri rất ít khi nói như thế.."
"Cho nên anh thà rằng tin tưởng người ngoài cũng không tin em?" Cô ta nói nói rồi khóc lên.
Cố Gia Vũ phiền muộn, tay hung hăng vuốt vuốt xõa tung sợi tóc.
Hắn cũng không biết mình bị làm sao, nghe Thẩm Dư Tri nói lời kia vậy mà đối em gái mình dâng lên mấy phần hoài nghi. Không thể không nói Cố Minh Âm cũng thật đáng thương, nếu không có con búp bê bên trong vali thì cũng chỉ mấy món đồ rẻ tiền ít ỏi.
Có lẽ là tâm linh tương thông của song bào thai, lại có lẽ là những nhân tố khác. Khi nhìn máy giám sát ghi lại, lúc đó, hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Không phải Cố Tịch Nguyệt chỉ điểm là tốt nhất, nếu là là..
Hắn cũng không thể làm gì.
Dù sao Cố Tịch Nguyệt mới là người cùng hắn lớn lên. Hắn vẫn sẽ bảo vệ Cố Tịnh Nguyệt.
"Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, em nói không phải anh liền tin."
Cố Tịch Nguyệt lập tức thở ra nhẹ nhõm, xoa xoa con mắt nói: "Không phải em, là Hiểu Hiểu muốn vì em xả giận, cô ấy biết Cố Minh Âm đánh em thì rất tức giận, em không nghĩ tới cô ấy sẽ làm ra chuyện như vậy." Cố Tịch Nguyệt lôi kéo Cố Gia Vũ tay áo nũng nịu, "Anh, em thật sự không biết.."
Cô ta không định vì khuê mật cầu tình.
Hiện tại kết cục tốt nhất chính là để bọn họ chuyển trường học, còn ở lại đối với cô chỉ có hại chứ không có lợi.
Cố Gia Vũ hít một hơi thật sâu, hắn bỏ đi phiền muộn, một lần nữa nắm lấy Cố Tịch Nguyệt tay: "Là do anh không tốt, về sau anh sẽ không như vậy nữa."
"Vâng." Cố Tịch Nguyệt lau khô nước mắt, thật vui vẻ ôm cánh tay của hắn.
Chỉnh sửa cuối: