Chương 7: Ăn trưa cùng Thẩm Dư Tri
Cố Minh Âm khẽ nhìn Thẩm Dư Trì đang yên lặng mong chờ, tâm tư khẽ động, cô nhẹ gật đầu: "Được."
Thẩm Du Trì hai mắt sáng lên, mím môi cười, rất tự nhiên nắm tay cô đi về phía nhà ăn.
Cố Minh Âm đi bên cạnh cô ấy mới nhận ra cô ấy thật sự rất cao, tầm 175, có khi còn cao hơn, bàn tay cũng lớn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài tuyệt mĩ.
Thẩm Dư Trì đầu ngón tay lạnh lẽo, cũng không biết sinh ra đã như vậy hay là do sức khỏe không tốt.
Cố Minh Âm không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người không thân thiết, cô yên lặng muốn rút tay ra, Thẩm Dư Tri nhận thấy cô đang dần thả lỏng lòng bàn tay ra, vẻ mặt bừng tỉnh, ngại ngùng: "Xin lỗi, không chú ý tớ. Đã cầm tay cậu.." lông mi khẽ rũ xuống che đi ánh mắt mang theo chút lạc lõng, tủi tủi.
Phản ứng này của Thẩm Dư Trì khiến Cố Minh Âm không biết phải làm sao "Không sao, cậu không cần để trong lòng"
Giọng điệu của tiểu độc ác yếu ớt: "Tớ không biết là bạn học Cố không thích cầm tay."
* * *Cầm tay
Cô chỉ là không muốn quá thân thiết với người lạ. Nhưng tâm hồn tiểu độc ác cũng thật mỏng manh.
"Không sao, đều là con gái."
"Vậy.." Thẩm Dư Trì cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, bên môi thì thào nói: "Cái đó, tớ có thể tiếp tục cầm tay cậu không?"
Trước khi Cố Minh Âm trả lời, cô ấy đã vội nói trước có vẻ luống cuống: "Đừng hiểu lầm, tớ không có ý xấu. Thực ra là vì từ nhỏ, sức khỏe tớ đã không tốt, không có bạn bè chơi cùng. Tớ vẫn ao ước có thể giống như những cô gái khác cùng bạn cầm tay đi nhà ăn, đi vệ sinh, Tớ nghĩ sẽ rất hạnh phúc."
Thẩm Dụ Trì không nói dối.
Sức khỏe của cô rất kém, bệnh viện là ngôi nhà thứ hai của cô, vì sức khỏe không tốt nên cô rất ít đến trường, nói chi đến bạn bè.
Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ u sầu. Cố Minh Âm vẫn cảm thấy nghi hoặc, dù sao có nhiều người như vậy, tự nhiên lại tiếp cận cô. Dù sao cô cũng không quan tâm lắm.
"Vậy thì tôi cũng không thể chia sẻ trải nghiệm này với cậu." Cô nói, "Từ trước đến giờ tôi chỉ thích đến nhà ăn và đi vệ sinh một mình."
Thẩm Dụ Trì: "..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Cố Minh Âm không để ý, cô mở app, tập trung kiểm tra nhiệm vụ vừa mở khóa.
Độ khó 1 sao, cũng đơn giản, chỉ cần tên nhân vật được hoán đổi, cốt truyện mới sẽ được tạo ra.
Vì vậy, đoạn ngược nữ chính được chuyển thành--
[Triệu Mặc Thần yếu ớt đến nhà ăn trong giờ nghỉ trưa, phiếu ăn hết tiền, ngơ ngác đứng ở cửa. Lúc này, Minh Âm và một cô gái xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa, Minh Âm dịu dàng quan tâm cô gái làm trái tim Triệu Mặc Thần tổn thương sâu sắc..]
Hoàn hảo!
Cố Minh Âm thật tự cảm thấy mình rất cơ trí.
Cô đóng lại bảng điều khiển, đưa tay ra hiệu cho Thẩm Dư Trí đang ngây ngốc ở bên cạnh: "Đi thôi, chúng ta cầm tay tới nhà ăn thì được nhưng đi nhà xí thì bỏ đi.
Đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Dư Trì dãn ra, đôi môi mím chặt, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng, chậm rãi nắm lấy tay cô.
Cố Minh Âm cảm thấy tính cách của tiểu độc ác có phần khác với cốt truyện. Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được, cốt truyện chủ yếu là mấy năm sau mới khởi động hoàn toàn. Cốt truyện ở thời niên thiếu cũng không nhắc tới Thẩm Dư Tri. Có lẽ là do tác giả không viết thời niên thiếu Thẩm Dư Trì nên tính cách hiện tại của cô ấy không như trong tiểu thuyết. Dù sao con người ai cũng sẽ thay đổi.
Cho nên, lúc này cô trở thành bạn với Thẩm Dư Tri cũng không tồi.
Nhà ăn ở gần.
Khi Cố Minh Âm tay trong tay với Thẩm Dư Trì xuất hiện ở cửa nhà ăn, lập tức thu hút những ánh mắt tò mò.
Cô gái đứng bên cạnh cao ráo, xinh đẹp đến chói mắt, ngược lại Cố Minh Âm giống như một con vịt con xấu xí đen đủi, sự tương phản của hai người khiến nhiều người không kịp thích ứng.
" Bạn học Cố thích ăn cay hay ăn không cay? "Thẩm Dụ Trì đương nhiên đã quen với sự chú ý, hoàn toàn không để ý đến người khác, cúi đầu hỏi ý kiến của Cố Minh Âm." Nhà ăn ở lầu hai đầy đủ các món ăn Tứ Xuyên và Hồ Nam. Ở tầng một thì đồ ăn thanh đạm hơn. Nếu cậu thích ăn cay, chúng ta lên tầng trên; nếu cậu không ăn được cay, chúng ta xuống tầng dưới. "
Cố Minh Âm thực ra thích ăn cay nhưng mà thân thể sức khỏe của cô chỉ có 50, lại nhìn Thẩm Dụ Trì tái nhợt bên cạnh, liền nói:" Ăn nhạt đi. "
" Cậu không ăn được đồ cay à? "
" Không phải "
Ánh mắt Thẩm Dụ Trì chợt lóe, vành tai chợt đỏ lên, một tay nắm lấy vạt áo, chậm rãi nói:" Bạn học Cố, đừng để ý đến tớ.. "
"? "
" Tớ mời cậu, đi ăn chủ yếu vì muốn làm cho cậu vui vẻ. "
"? "
" Thật ra ăn cay một chút cũng được. "
"... "
Vị cô nương này, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi, tôi chủ yếu coi trọng sức khỏe của bản thân chỉ có 50 điểm sức khoẻ!
Chế độ ăn uống không lành mạnh sẽ làm cơ thể càng suy nhược!
Thẩm Dư Trì vẻ mặt vừa thẹn vừa cảm động, khiến Cố Minh Âm cũng xấu hổ không dám nói thật với cô.
Cuối cùng cả hai cũng quyết định dùng bữa ở tầng dưới. Dù gì cũng là được bao, Cố Minh Âm không để tiểu độc ác xếp hàng một mình, nên cô đã chủ động đi xếp bát, lau đũa.
Bọn họ đến muộn, học sinh đã ăn gần hết, xếp hàng trước mặt cũng không dài lắm.
Thấy đã đến lượt, Cố Minh Âm lại nhìn thấy Triệu Mặc Thần đang đứng nhíu mày.
Sắc mặt không tốt lắm.
" Bạn học, không có tiền trong phiếu ăn, cũng có thể trả bằng tiền mặt "
Triệu Mặc Thần trầm ngâm cầm thẻ ăn.
Anh ta càng nhiéu mày hơn:" Sao lại như vậy? Hôm qua tôi mới nạp thẻ ăn. "
" Tôi đã quẹt cho cậu ba lần rồi. Không thể sai được. Nhanh lên, bạn học. Những người phía sau vẫn đang đợi. "
Triệu Mặc Thần hít một hơi thật sâu nhét thẻ vào túi, từ trong túi quần rút ra chiếc ví da màu đen tinh xảo, cúi xuống lật xem chiếc ví, vẻ mặt càng thêm khó coi.
- Trống.
Triệu Mặc Thần bỏ tiền mặt chuẩn bị quẹt mã QR, cuối cùng sờ túi--
- Không thấy điện thoại.
- - Chết tiệt!
" Bạn học, có định mua không? "
" Tôi đi trước. "Triệu Mặc Thần đành đi khỏi hàng, lông mày hơi nhướng lên, bắt gặp Cố Minh Âm đang nhìn chưa kịp rút lui.
Vẻ mặt lạnh lùng, cất ví tiền đi tới.
" Tri Tri. "Triệu Mặc Thần phớt lờ cô như con kiến, trực tiếp nói với Thẩm Dư Trì," Cho anh mượn dùng thẻ ăn cơm. "
Thẩm Dực Trì chần chờ gõ bàn thon dài xương ngón tay xinh đẹp, hơi nghiêng đầu, động tác có chút ngây ngô:" Thẻ ăn cơm của anh đâu? "
" Hết tiền rồi. "
Thẩm Dực Trì chớp đôi mắt đẹp và ẩm ướt, khó tin nâng âm lượng lên:" Mặc Thần ca ca, anh tiêu tiền như vậy sao? Mới đầu tháng anh đã hết tiền rồi? "Ngừng một chút" Anh đừng hiểu lầm, em không có ý tứ bảo anh ăn như heo con "
Tiếng cười nhỏ phát từ đám đông, đặc biệt là người đứng phía sau Cố Minh Âm, tiếng cười quá ròn rã, nên Cố Minh Âm không nhịn được cười theo.
Tiếng cười của cô thu hút sự chú ý của Triệu Mặc Thần.
Triệu Mặc Thần liếc mắt, quét mắt nhìn cô cảnh cáo, sau đó giải thích:" Không phải, anh hết tiền, chắc là quên chưa nạp thẻ. "
" Ồ~~~Vậy sao "
Giọng điệu kéo dài của Thẩm Dụ Trì rất có ý tứ.
Triệu Mặc Thần cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng tiếng cười khó giải thích xung quanh khiến anh khó chịu, nhất là khi có mặt Cố Minh Âm, sự khó chịu này trực tiếp tăng lên gấp trăm lần.
" Em trước cho anh mượn tạm. Đi. "
" Không được. "Thẩm Dư Trì nắm chặt thẻ ăn, vẻ mặt vô tội," Tháng này em chưa có thời gian nạp tiền. Nếu cho em cho anh mượn, em không thể đãi Âm Âm ăn. "
" Âm Âm? "
Cố Minh Âm và Triệu Mặc Thần đồng thời nói.
Cô gái gãi gãi mặt, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng," Em lỡ miệng nói. "Cô háo hức nhìn Minh Âm chằm chằm," Bạn học Cố, tớ có thể gọi cậu như vậy được không? Tớ chỉ nghĩ rằng cậu rất tốt bụng, cái đó, cũng rất dễ thương, nên tớ đặt cho cậu một biệt danh. Nếu cậu không thích, thì hãy quên nó đi.. "Nói đến đoạn cuối có chút uỷ khuất.
Khuôn mặt đẹp trai của Triệu Mặc Thần đen xì.
Cô chợt nhớ ra cốt truyện trước khi sửa đổi thì cô gái xinh đẹp do Triệu Mặc Thần đưa tới có lẽ là Thẩm Dư Trì. Không nghĩ tới giờ lại đi cùng mình.
Cố Minh Âm cong khóe mắt, nam chính khó chịu khiến cô cảm thấy dễ chịu. Tâm tình tốt nên.
" Được. "Cô đơn giản đồng ý," Rất đáng yêu, tôi rất thích. "
Lúc này, dì ở căn tin đã chuẩn bị xong đồ ăn, Cố Minh Âm cầm lấy đĩa," Tôi sẽ làm. "Cô lo lắng cháo nóng sẽ làm bỏng Thẩm Dư Trì, nên lùi về phía sau hai bước rút ngắn khoảng của cô và tiểu độc ác. Có thể nói quan tâm rất tốt.
Quả nhiên, Triệu Mặc Thần sắc mặt trắng bệch.
Triệu gia và Thẩm gia có mối thâm giao, hai người quen biết nhau từ nhỏ. Thẩm Dư Tri bản tính lãnh đạm, sức khỏe kém, người duy nhất nói chuyện với cô làTriệu Mặc Thần, cô không có nhiều bạn bè. Chưa bao giờ hắn thấy Thẩm Dư Trì chủ động vui vẻ nói chuyện với người khác như vậy, còn đặt cho một cái biệt danh!
Điều khiến Triệu Mặc Thần khó hiểu hơn người đó còn là Cố Minh Âm.
Nhà họ Cố nhận nuôi cô nửa năm trước, cô luôn bám lấy anh. Không biết có phải là ảo giác hay không, Triệu Mặc Thần cảm thấy Cố Minh Âm từ hôm qua hình như thay đổi.
Anh không vốn cần quan tâm đến những thay đổi tâm lý của một cô thôn nữ, anh chỉ muốn ăn trưa trong yên bình.
" Vậy thì em cho anh mượn một ít tiền. "
Thẩm Dư Trì bóp ví đau lòng," Xin lỗi Mặc Thần ca ca, em hết tiền tiêu vặt rồi. "
"? "Triệu Mặc Thần hỏi," Sao lại hết? "
Thẩm Dụ Trì:" Em chơi trò chơi, nạp mấy lần 648 nên hết rùi. "
Triệu Mặc Thần yếu ớt:"... "
Cố Minh Âm cười nói:" Tôi có thể chứng minh cô ấy thật sự nạp rất nhiều lần 648. "
Triệu Mặc Thần:"... "
" Mặc Thần ca ca, hay là.. "Cô cắn môi, hào phóng bưng bát cháo của chính mình." Hay anh có thể ăn của em. Em ăn hay không cũng không quan trọng. "
Triệu Mặc Thần liếc nhìn mấy cọng lá rau trong cháo, hít một hơi rồi ôm bụng đói buồn bực rời khỏi nhà hàng.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành cốt truyện và kiếm được 1 điểm.]
Hệ thống vẫn như thường, rất tốt, chỉ cần ngược nam chủ thì sẽ có điểm. Tiếp tục phát huy.
Cô muốn xem bình luận, xem phản hồi của độc giả về cốt truyện của chương này.
- -Tôi cảm thấy rất sảng khoái
- -Hâhhaha.
- - a a a a! Tri Tri mẹ yêu con!
- -Đây là trà xanh sao, trà xanh mới đáng yêu làm sao.
- - +1 phía trước, tôi cảm thấy tiểu Lục trà rất tâm cơ, nhưng rất thú vị.
- - tiểu Lục Trà pro! Bảo vệ Minh Âm của chúng ta không bị Nam Chủ làm tổn thương!
* * *
Xưng hô Tiểu Lục Trà thật dễ thương.
Hệ thống: [Chúc mừng kí chủ, độc giả rất hài lòng với nội dung của những chương này, hãy tiếp tục phát huy.]
Cố Minh Âm đóng bảng điều khiển mà không đáp lại, cùng Thẩm Dư Trì ngồi xuống một góc.
Ngay khi hai người ngồi vào chỗ thì nghe thấy một giọng nữ vang lên:
" Minh Âm, vừa rồi em vô tình gặp Mặc Thần ca ca, anh ấy nói anh ấy cùng chị nói chuyện một lúc. Hai người đã hòa giải chưa?"
Thẩm Du Trì hai mắt sáng lên, mím môi cười, rất tự nhiên nắm tay cô đi về phía nhà ăn.
Cố Minh Âm đi bên cạnh cô ấy mới nhận ra cô ấy thật sự rất cao, tầm 175, có khi còn cao hơn, bàn tay cũng lớn, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài tuyệt mĩ.
Thẩm Dư Trì đầu ngón tay lạnh lẽo, cũng không biết sinh ra đã như vậy hay là do sức khỏe không tốt.
Cố Minh Âm không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người không thân thiết, cô yên lặng muốn rút tay ra, Thẩm Dư Tri nhận thấy cô đang dần thả lỏng lòng bàn tay ra, vẻ mặt bừng tỉnh, ngại ngùng: "Xin lỗi, không chú ý tớ. Đã cầm tay cậu.." lông mi khẽ rũ xuống che đi ánh mắt mang theo chút lạc lõng, tủi tủi.
Phản ứng này của Thẩm Dư Trì khiến Cố Minh Âm không biết phải làm sao "Không sao, cậu không cần để trong lòng"
Giọng điệu của tiểu độc ác yếu ớt: "Tớ không biết là bạn học Cố không thích cầm tay."
* * *Cầm tay
Cô chỉ là không muốn quá thân thiết với người lạ. Nhưng tâm hồn tiểu độc ác cũng thật mỏng manh.
"Không sao, đều là con gái."
"Vậy.." Thẩm Dư Trì cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, bên môi thì thào nói: "Cái đó, tớ có thể tiếp tục cầm tay cậu không?"
Trước khi Cố Minh Âm trả lời, cô ấy đã vội nói trước có vẻ luống cuống: "Đừng hiểu lầm, tớ không có ý xấu. Thực ra là vì từ nhỏ, sức khỏe tớ đã không tốt, không có bạn bè chơi cùng. Tớ vẫn ao ước có thể giống như những cô gái khác cùng bạn cầm tay đi nhà ăn, đi vệ sinh, Tớ nghĩ sẽ rất hạnh phúc."
Thẩm Dụ Trì không nói dối.
Sức khỏe của cô rất kém, bệnh viện là ngôi nhà thứ hai của cô, vì sức khỏe không tốt nên cô rất ít đến trường, nói chi đến bạn bè.
Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ u sầu. Cố Minh Âm vẫn cảm thấy nghi hoặc, dù sao có nhiều người như vậy, tự nhiên lại tiếp cận cô. Dù sao cô cũng không quan tâm lắm.
"Vậy thì tôi cũng không thể chia sẻ trải nghiệm này với cậu." Cô nói, "Từ trước đến giờ tôi chỉ thích đến nhà ăn và đi vệ sinh một mình."
Thẩm Dụ Trì: "..."
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
Cố Minh Âm không để ý, cô mở app, tập trung kiểm tra nhiệm vụ vừa mở khóa.
Độ khó 1 sao, cũng đơn giản, chỉ cần tên nhân vật được hoán đổi, cốt truyện mới sẽ được tạo ra.
Vì vậy, đoạn ngược nữ chính được chuyển thành--
[Triệu Mặc Thần yếu ớt đến nhà ăn trong giờ nghỉ trưa, phiếu ăn hết tiền, ngơ ngác đứng ở cửa. Lúc này, Minh Âm và một cô gái xinh đẹp đã xuất hiện ở cửa, Minh Âm dịu dàng quan tâm cô gái làm trái tim Triệu Mặc Thần tổn thương sâu sắc..]
Hoàn hảo!
Cố Minh Âm thật tự cảm thấy mình rất cơ trí.
Cô đóng lại bảng điều khiển, đưa tay ra hiệu cho Thẩm Dư Trí đang ngây ngốc ở bên cạnh: "Đi thôi, chúng ta cầm tay tới nhà ăn thì được nhưng đi nhà xí thì bỏ đi.
Đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Dư Trì dãn ra, đôi môi mím chặt, gương mặt đỏ bừng ngượng ngùng, chậm rãi nắm lấy tay cô.
Cố Minh Âm cảm thấy tính cách của tiểu độc ác có phần khác với cốt truyện. Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được, cốt truyện chủ yếu là mấy năm sau mới khởi động hoàn toàn. Cốt truyện ở thời niên thiếu cũng không nhắc tới Thẩm Dư Tri. Có lẽ là do tác giả không viết thời niên thiếu Thẩm Dư Trì nên tính cách hiện tại của cô ấy không như trong tiểu thuyết. Dù sao con người ai cũng sẽ thay đổi.
Cho nên, lúc này cô trở thành bạn với Thẩm Dư Tri cũng không tồi.
Nhà ăn ở gần.
Khi Cố Minh Âm tay trong tay với Thẩm Dư Trì xuất hiện ở cửa nhà ăn, lập tức thu hút những ánh mắt tò mò.
Cô gái đứng bên cạnh cao ráo, xinh đẹp đến chói mắt, ngược lại Cố Minh Âm giống như một con vịt con xấu xí đen đủi, sự tương phản của hai người khiến nhiều người không kịp thích ứng.
" Bạn học Cố thích ăn cay hay ăn không cay? "Thẩm Dụ Trì đương nhiên đã quen với sự chú ý, hoàn toàn không để ý đến người khác, cúi đầu hỏi ý kiến của Cố Minh Âm." Nhà ăn ở lầu hai đầy đủ các món ăn Tứ Xuyên và Hồ Nam. Ở tầng một thì đồ ăn thanh đạm hơn. Nếu cậu thích ăn cay, chúng ta lên tầng trên; nếu cậu không ăn được cay, chúng ta xuống tầng dưới. "
Cố Minh Âm thực ra thích ăn cay nhưng mà thân thể sức khỏe của cô chỉ có 50, lại nhìn Thẩm Dụ Trì tái nhợt bên cạnh, liền nói:" Ăn nhạt đi. "
" Cậu không ăn được đồ cay à? "
" Không phải "
Ánh mắt Thẩm Dụ Trì chợt lóe, vành tai chợt đỏ lên, một tay nắm lấy vạt áo, chậm rãi nói:" Bạn học Cố, đừng để ý đến tớ.. "
"? "
" Tớ mời cậu, đi ăn chủ yếu vì muốn làm cho cậu vui vẻ. "
"? "
" Thật ra ăn cay một chút cũng được. "
"... "
Vị cô nương này, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi, tôi chủ yếu coi trọng sức khỏe của bản thân chỉ có 50 điểm sức khoẻ!
Chế độ ăn uống không lành mạnh sẽ làm cơ thể càng suy nhược!
Thẩm Dư Trì vẻ mặt vừa thẹn vừa cảm động, khiến Cố Minh Âm cũng xấu hổ không dám nói thật với cô.
Cuối cùng cả hai cũng quyết định dùng bữa ở tầng dưới. Dù gì cũng là được bao, Cố Minh Âm không để tiểu độc ác xếp hàng một mình, nên cô đã chủ động đi xếp bát, lau đũa.
Bọn họ đến muộn, học sinh đã ăn gần hết, xếp hàng trước mặt cũng không dài lắm.
Thấy đã đến lượt, Cố Minh Âm lại nhìn thấy Triệu Mặc Thần đang đứng nhíu mày.
Sắc mặt không tốt lắm.
" Bạn học, không có tiền trong phiếu ăn, cũng có thể trả bằng tiền mặt "
Triệu Mặc Thần trầm ngâm cầm thẻ ăn.
Anh ta càng nhiéu mày hơn:" Sao lại như vậy? Hôm qua tôi mới nạp thẻ ăn. "
" Tôi đã quẹt cho cậu ba lần rồi. Không thể sai được. Nhanh lên, bạn học. Những người phía sau vẫn đang đợi. "
Triệu Mặc Thần hít một hơi thật sâu nhét thẻ vào túi, từ trong túi quần rút ra chiếc ví da màu đen tinh xảo, cúi xuống lật xem chiếc ví, vẻ mặt càng thêm khó coi.
- Trống.
Triệu Mặc Thần bỏ tiền mặt chuẩn bị quẹt mã QR, cuối cùng sờ túi--
- Không thấy điện thoại.
- - Chết tiệt!
" Bạn học, có định mua không? "
" Tôi đi trước. "Triệu Mặc Thần đành đi khỏi hàng, lông mày hơi nhướng lên, bắt gặp Cố Minh Âm đang nhìn chưa kịp rút lui.
Vẻ mặt lạnh lùng, cất ví tiền đi tới.
" Tri Tri. "Triệu Mặc Thần phớt lờ cô như con kiến, trực tiếp nói với Thẩm Dư Trì," Cho anh mượn dùng thẻ ăn cơm. "
Thẩm Dực Trì chần chờ gõ bàn thon dài xương ngón tay xinh đẹp, hơi nghiêng đầu, động tác có chút ngây ngô:" Thẻ ăn cơm của anh đâu? "
" Hết tiền rồi. "
Thẩm Dực Trì chớp đôi mắt đẹp và ẩm ướt, khó tin nâng âm lượng lên:" Mặc Thần ca ca, anh tiêu tiền như vậy sao? Mới đầu tháng anh đã hết tiền rồi? "Ngừng một chút" Anh đừng hiểu lầm, em không có ý tứ bảo anh ăn như heo con "
Tiếng cười nhỏ phát từ đám đông, đặc biệt là người đứng phía sau Cố Minh Âm, tiếng cười quá ròn rã, nên Cố Minh Âm không nhịn được cười theo.
Tiếng cười của cô thu hút sự chú ý của Triệu Mặc Thần.
Triệu Mặc Thần liếc mắt, quét mắt nhìn cô cảnh cáo, sau đó giải thích:" Không phải, anh hết tiền, chắc là quên chưa nạp thẻ. "
" Ồ~~~Vậy sao "
Giọng điệu kéo dài của Thẩm Dụ Trì rất có ý tứ.
Triệu Mặc Thần cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng tiếng cười khó giải thích xung quanh khiến anh khó chịu, nhất là khi có mặt Cố Minh Âm, sự khó chịu này trực tiếp tăng lên gấp trăm lần.
" Em trước cho anh mượn tạm. Đi. "
" Không được. "Thẩm Dư Trì nắm chặt thẻ ăn, vẻ mặt vô tội," Tháng này em chưa có thời gian nạp tiền. Nếu cho em cho anh mượn, em không thể đãi Âm Âm ăn. "
" Âm Âm? "
Cố Minh Âm và Triệu Mặc Thần đồng thời nói.
Cô gái gãi gãi mặt, trong mắt lộ vẻ ngượng ngùng," Em lỡ miệng nói. "Cô háo hức nhìn Minh Âm chằm chằm," Bạn học Cố, tớ có thể gọi cậu như vậy được không? Tớ chỉ nghĩ rằng cậu rất tốt bụng, cái đó, cũng rất dễ thương, nên tớ đặt cho cậu một biệt danh. Nếu cậu không thích, thì hãy quên nó đi.. "Nói đến đoạn cuối có chút uỷ khuất.
Khuôn mặt đẹp trai của Triệu Mặc Thần đen xì.
Cô chợt nhớ ra cốt truyện trước khi sửa đổi thì cô gái xinh đẹp do Triệu Mặc Thần đưa tới có lẽ là Thẩm Dư Trì. Không nghĩ tới giờ lại đi cùng mình.
Cố Minh Âm cong khóe mắt, nam chính khó chịu khiến cô cảm thấy dễ chịu. Tâm tình tốt nên.
" Được. "Cô đơn giản đồng ý," Rất đáng yêu, tôi rất thích. "
Lúc này, dì ở căn tin đã chuẩn bị xong đồ ăn, Cố Minh Âm cầm lấy đĩa," Tôi sẽ làm. "Cô lo lắng cháo nóng sẽ làm bỏng Thẩm Dư Trì, nên lùi về phía sau hai bước rút ngắn khoảng của cô và tiểu độc ác. Có thể nói quan tâm rất tốt.
Quả nhiên, Triệu Mặc Thần sắc mặt trắng bệch.
Triệu gia và Thẩm gia có mối thâm giao, hai người quen biết nhau từ nhỏ. Thẩm Dư Tri bản tính lãnh đạm, sức khỏe kém, người duy nhất nói chuyện với cô làTriệu Mặc Thần, cô không có nhiều bạn bè. Chưa bao giờ hắn thấy Thẩm Dư Trì chủ động vui vẻ nói chuyện với người khác như vậy, còn đặt cho một cái biệt danh!
Điều khiến Triệu Mặc Thần khó hiểu hơn người đó còn là Cố Minh Âm.
Nhà họ Cố nhận nuôi cô nửa năm trước, cô luôn bám lấy anh. Không biết có phải là ảo giác hay không, Triệu Mặc Thần cảm thấy Cố Minh Âm từ hôm qua hình như thay đổi.
Anh không vốn cần quan tâm đến những thay đổi tâm lý của một cô thôn nữ, anh chỉ muốn ăn trưa trong yên bình.
" Vậy thì em cho anh mượn một ít tiền. "
Thẩm Dư Trì bóp ví đau lòng," Xin lỗi Mặc Thần ca ca, em hết tiền tiêu vặt rồi. "
"? "Triệu Mặc Thần hỏi," Sao lại hết? "
Thẩm Dụ Trì:" Em chơi trò chơi, nạp mấy lần 648 nên hết rùi. "
Triệu Mặc Thần yếu ớt:"... "
Cố Minh Âm cười nói:" Tôi có thể chứng minh cô ấy thật sự nạp rất nhiều lần 648. "
Triệu Mặc Thần:"... "
" Mặc Thần ca ca, hay là.. "Cô cắn môi, hào phóng bưng bát cháo của chính mình." Hay anh có thể ăn của em. Em ăn hay không cũng không quan trọng. "
Triệu Mặc Thần liếc nhìn mấy cọng lá rau trong cháo, hít một hơi rồi ôm bụng đói buồn bực rời khỏi nhà hàng.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành cốt truyện và kiếm được 1 điểm.]
Hệ thống vẫn như thường, rất tốt, chỉ cần ngược nam chủ thì sẽ có điểm. Tiếp tục phát huy.
Cô muốn xem bình luận, xem phản hồi của độc giả về cốt truyện của chương này.
- -Tôi cảm thấy rất sảng khoái
- -Hâhhaha.
- - a a a a! Tri Tri mẹ yêu con!
- -Đây là trà xanh sao, trà xanh mới đáng yêu làm sao.
- - +1 phía trước, tôi cảm thấy tiểu Lục trà rất tâm cơ, nhưng rất thú vị.
- - tiểu Lục Trà pro! Bảo vệ Minh Âm của chúng ta không bị Nam Chủ làm tổn thương!
* * *
Xưng hô Tiểu Lục Trà thật dễ thương.
Hệ thống: [Chúc mừng kí chủ, độc giả rất hài lòng với nội dung của những chương này, hãy tiếp tục phát huy.]
Cố Minh Âm đóng bảng điều khiển mà không đáp lại, cùng Thẩm Dư Trì ngồi xuống một góc.
Ngay khi hai người ngồi vào chỗ thì nghe thấy một giọng nữ vang lên:
" Minh Âm, vừa rồi em vô tình gặp Mặc Thần ca ca, anh ấy nói anh ấy cùng chị nói chuyện một lúc. Hai người đã hòa giải chưa?"
Chỉnh sửa cuối: