Bài viết: 91 

Chương 90: Chiến Thừa Dận không thể tiếp thu, đã xảy ra chuyện?
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
Tác giả: Mục Nhục
Edit: Mun1911
[HIDE-THANKS]
Tám chiếc xe tải lớn lén lút vào thôn.
Bọn họ không dám nhấn còi, mỗi chiếc xe che đậy nghiêm ngặt, thậm chí đuôi xe còn đặt đầy hoa quả để che mắt người khác.
Diệp Mục Mục thấy bọn họ trước tiên dỡ từng thùng táo và mận xuống rồi sau đó mới cẩn thận dỡ thuốc nổ xuống.
Năm trăm tấn thuốc nổ tương đương với uy lực của bom nguyên tử, mỗi tài xế đều đặc biệt cẩn thận.
Lần này, xưởng trưởng và hai vị cổ đông đều đến.
Tiêu Hoa cũng đi theo đang hỗ trợ dỡ hàng sắp xếp gọn gàng vào kho.
Dỡ hàng xong đã mười giờ đêm.
Diệp Mục Mục khuyên bọn họ đi nghỉ ngơi, không nên lái xe ban đêm, bởi vì tối hôm qua bọn họ mới lên đường.
Cô đặt hai bàn thức ăn, mười gian phòng ở trong sơn trang cho bọn họ thả lỏng tốt một chút, chơi hai ngày mới đi.
Ông chủ nhà xưởng cười nói, "Diệp tiểu thư, sáng mai phải đi rồi, hàng tồn kho trong nhà xưởng không còn, lại nhận được hai đơn đặt hàng."
Cổ đông bắt tay cùng Diệp Mục Mục, "Đa tạ Diệp tiểu thư chiếu cố sinh ý, chúng tôi không thể đợi lâu, lần sau có cơ hội chúng ta tiếp tục hợp tác!"
Diệp Mục Mục gật đầu, gọi điện thoại để quản lý chuẩn bị hai bàn thức ăn phong phú và mười gian phòng.
Tất cả tính vào sổ sách của cô.
Trước mặt mấy người, chuyển khoản cho Tiêu Hoa bảy ngàn vạn..
Bởi vì lần trước đã đặt cọc ba ngàn vạn, bảy ngàn vạn là phần còn lại.
Tiêu Hoa kiểm tra tài khoản ngân hàng trên điện thoại di động, sau khi xác định đã nhận được bảy ngàn vạn lại đưa cho ông chủ cổ đông xem.
Tiền vào tài khoản, bọn họ đều rất cao hứng!
Thuốc nổ là nghiệp vụ ít được chú ý, hoặc là khai trương ăn ba năm, hoặc là ba năm không khai trương.
Bọn họ một năm kiếm được hai ba ngàn vạn duy trì công ty vận hành bình thường.
Năm nay, ở chỗ Diệp Mục Mục này kiếm lời một ức, cô trở thành khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ!
Mấy người chủ động tới bái phỏng, bảo hộ tốt khách hàng lớn.
Mấy người bắt tay và nói lời tạm biệt với Diệp Mục Mục.
Tiêu Hoa dẫn ông chủ và cổ đông cùng các tài xế đi sơn trang ăn uống nghỉ ngơi.
*
Sau khi mọi người đi hết, Diệp Mục Mục ôm bình hoa vào kho hàng.
Cô cắt điện và tắt camera.
Viết một tờ giấy cho Chiến Thừa Dận.
"Chiến Thừa Dận, thuốc nổ tới rồi, bên anh thế nào? Quân địch đã công thành chưa?"
"Tôi lập tức truyền tống thuốc nổ qua, nhớ kỹ, nhiệt độ không thể cao, không thể để mũi tên đốt lửa bắn trúng, nếu không toàn bộ Trấn Quan sẽ bị san thành bình địa."
Diệp Mục Mục truyền tờ giấy qua nhưng lần này tờ giấy không biến mất như trước nữa mà rơi xuống đáy bình hoa.
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao không truyền qua!
Chẳng lẽ bên Chiến Thừa Dận đã xảy ra chuyện gì?
Y, xảy ra chuyện sao?
Diệp Mục Mục lập tức hoảng hốt..
Liều mạng thuyết phục chính mình, sẽ không! Cô đưa thuốc hạ sốt, bơm nước, bình chữa cháy, ống nước..
Nhất định tới kịp!
Thế nhưng, tại sao không truyền giấy qua được?
Diệp Mục Mục nhặt tờ giấy lên, nhắm hai mắt lại dùng niệm lực truyền tống qua.
Giấy biến mất trên bình hoa.
Đúng vậy, tờ giấy biến mất rồi!
Cô cho rằng Chiến Thừa Dận đã chết, hiện tại trái tim còn đang đập thình thịch kịch liệt.
Cũng may là cô lo lắng vô ích một phen phẩy!
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán chờ đối phương trả lời.
Nhưng mà, một giây, hai giây..
Một phút, hai phút, năm phút..
Vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì.
*
Trấn Quan, một đám tướng sĩ vò đầu bứt tai vô cùng lo lắng.
Khi nhận được tờ giấy của thần linh bọn họ đều rất vui mừng.
Mặc dù đại tướng quân không ở đây bình hoa vẫn có thể đưa tin.
Thuốc nổ vẫn sẽ được chuyển tới.
Hiện giờ, quân địch ba bên đã không còn vây quanh trong phạm vi năm dặm nữa.
Bọn chúng đi lùng bắt đại tướng quân.
Cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào được y lên.
Đáng tiếc, bọn chúng tính toán sai rồi.
Tướng quân đã rời đi, bọn chúng dù thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới tướng quân sẽ đánh thẳng vào hang ổ Vương Đình Mạc Bắc.
Lo lắng duy nhất của bọn họ là thuốc nổ không chuyển qua được.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng.
Thần linh có thể truyền tống giấy qua thì nhất định có thể truyền tống thuốc nổ.
Bọn họ chuyển bình hoa từ trên phòng cao xuống, chuyển đến một mảnh đất hoang, trên mặt đất xây mấy gian nhà đất.
Chờ thần linh đưa thuốc nổ tới.
Nhưng mà, đợi thời gian một chén trà thần linh vẫn không đưa thuốc nổ tới.
Phải biết rằng bây giờ là lúc ba quân đối chọi, hãm thành nguy cấp!
Bọn họ đều rất lo lắng lại không thể làm gì.
Trang Lương cũng thử viết hồi âm cho Diệp Mục Mục để nàng yên tâm đưa qua.
Thế nhưng, thư tín không gửi được.
Bình hoa không nhận Trang Lương.
Mặc Phàm cũng đã thử qua, vô dụng.
Những tướng sĩ còn lại cũng lần lượt thử một lần, bình hoa vẫn để mặc giấy rơi lả tả như cũ.
Đợi gần nửa nén nhang, tất cả mọi người choáng váng.
Không thể hồi âm cho thần linh, không chắc khi nào thì nàng truyền tống.
Vậy phải đợi đến khi nào?
Vạn nhất nàng không đưa qua, các tướng sĩ làm sao bây giờ?
*
Diệp Mục Mục lo lắng chờ đợi gần nửa giờ, vẫn không nhận được hồi âm.
Cô nhận định Chiến Thừa Dận nhất định đã xảy ra chuyện gì, mới khiến y không thể trả lời.
Y bị thương rất nặng, hấp hối?
Hay là bản thân không ở bên cạnh bình hoa?
Sợ nhất chính là Chiến Thừa Dận đã chết trận bỏ mình.
Đây là điều không thể chấp nhận nhất đối với Diệp Mục Mục!
Cô bỏ ra một ức mua năm trăm tấn thuốc nổ.
Hôm nay lại tốn hơn hai ức mua áo chống đạn hạng nặng không thấm nước phòng cháy.
Cô cố gắng xoay chuyển vận mệnh của Chiến Thừa Dận và toàn thể dân chúng Trấn Quan.
Sao có thể nói chết là chết.
Cô viết thêm một tờ giấy nữa.
"Chiến Thừa Dận, cho anh thời gian mười phút, tôi mặc kệ anh sống hay chết, năm trăm tấn thuốc nổ tôi vẫn sẽ đưa qua."
"Anh chết, năm trăm tấn thuốc nổ này sẽ đưa địch nhân lên trời."
"Anh sống, sống thật tốt cho tôi! Thắng trận chiến này, tiếp tục chinh chiến!"
Sau khi đưa giấy qua.
Cô đợi mười phút, muốn dựa theo cách thức thường ngày đưa toàn bộ năm trăm tấn thuốc nổ qua một lượt.
Lại phát hiện có lực cản, cô không thể một lần đưa hết toàn bộ!
Chỉ có thể gửi mười thùng một lần.
Quá trình truyền tống rất thống khổ, đầu óc ong ong, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, lấy ý niệm chống đỡ đại não đau đớn như kim đâm.
Cô thống khổ lại khó chịu!
Truyền tống được hai trăm thùng, quần áo cô ướt đẫm, tóc dính cùng một chỗ, cả người giống như vớt ra từ trong nước.
Cô nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục truyền tống!
Mười thùng, mười thùng một lần đưa đi.
Tổng cộng đưa được năm trăm thùng, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.
Còn tiếp tục nữa đầu của cô sẽ đau đến nổ tung.
Ngón tay cô vô lực, run rẩy viết xuống một tờ giấy.
"Chiến Thừa Dận, tôi không biết bên anh xảy ra chuyện gì, tôi truyền tống rất gian nan, đại não đau như bị kim đâm."
"Năm trăm thùng đã là cực hạn hôm nay, anh tìm người bảo vệ thuốc nổ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể dính hỏa tiễn của quân địch.."
Mấy vị tướng quân nhìn mười thùng, lại mười thùng xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống.
Sau khi đưa năm trăm thùng tới nàng liền dừng lại.
Khi nhìn thấy tờ giấy trắng bay xuống, không có tướng quân ở bên này tiếp nhận, thần linh đưa đến vô cùng gian nan!
Cho dù pháp lực cao siêu, đầu đau đớn như bị kim đâm.
Thần linh đã làm cho họ quá nhiều.
Trả giá quá nhiều.
Mỗi người biểu tình ngưng trọng, năm trăm thùng có lẽ không đủ, nhưng có thể kéo chậm tiết tấu quân địch tiến công, vậy là đủ rồi.
Trần Khôi nói với Lý Nguyên Trung: "Lý tướng quân, ngươi dẫn người đi chôn thuốc nổ ở cửa Tây."
"Biện tướng quân, ngươi dẫn người đi chôn ở cửa Nam!"
"Mặc Phàm, người phụ trách chôn cửa Bắc!"
"Ta và Trần Vũ phụ trách cửa Đông!"
Bọn họ không dám nhấn còi, mỗi chiếc xe che đậy nghiêm ngặt, thậm chí đuôi xe còn đặt đầy hoa quả để che mắt người khác.
Diệp Mục Mục thấy bọn họ trước tiên dỡ từng thùng táo và mận xuống rồi sau đó mới cẩn thận dỡ thuốc nổ xuống.
Năm trăm tấn thuốc nổ tương đương với uy lực của bom nguyên tử, mỗi tài xế đều đặc biệt cẩn thận.
Lần này, xưởng trưởng và hai vị cổ đông đều đến.
Tiêu Hoa cũng đi theo đang hỗ trợ dỡ hàng sắp xếp gọn gàng vào kho.
Dỡ hàng xong đã mười giờ đêm.
Diệp Mục Mục khuyên bọn họ đi nghỉ ngơi, không nên lái xe ban đêm, bởi vì tối hôm qua bọn họ mới lên đường.
Cô đặt hai bàn thức ăn, mười gian phòng ở trong sơn trang cho bọn họ thả lỏng tốt một chút, chơi hai ngày mới đi.
Ông chủ nhà xưởng cười nói, "Diệp tiểu thư, sáng mai phải đi rồi, hàng tồn kho trong nhà xưởng không còn, lại nhận được hai đơn đặt hàng."
Cổ đông bắt tay cùng Diệp Mục Mục, "Đa tạ Diệp tiểu thư chiếu cố sinh ý, chúng tôi không thể đợi lâu, lần sau có cơ hội chúng ta tiếp tục hợp tác!"
Diệp Mục Mục gật đầu, gọi điện thoại để quản lý chuẩn bị hai bàn thức ăn phong phú và mười gian phòng.
Tất cả tính vào sổ sách của cô.
Trước mặt mấy người, chuyển khoản cho Tiêu Hoa bảy ngàn vạn..
Bởi vì lần trước đã đặt cọc ba ngàn vạn, bảy ngàn vạn là phần còn lại.
Tiêu Hoa kiểm tra tài khoản ngân hàng trên điện thoại di động, sau khi xác định đã nhận được bảy ngàn vạn lại đưa cho ông chủ cổ đông xem.
Tiền vào tài khoản, bọn họ đều rất cao hứng!
Thuốc nổ là nghiệp vụ ít được chú ý, hoặc là khai trương ăn ba năm, hoặc là ba năm không khai trương.
Bọn họ một năm kiếm được hai ba ngàn vạn duy trì công ty vận hành bình thường.
Năm nay, ở chỗ Diệp Mục Mục này kiếm lời một ức, cô trở thành khách hàng lớn nhất của công ty bọn họ!
Mấy người chủ động tới bái phỏng, bảo hộ tốt khách hàng lớn.
Mấy người bắt tay và nói lời tạm biệt với Diệp Mục Mục.
Tiêu Hoa dẫn ông chủ và cổ đông cùng các tài xế đi sơn trang ăn uống nghỉ ngơi.
*
Sau khi mọi người đi hết, Diệp Mục Mục ôm bình hoa vào kho hàng.
Cô cắt điện và tắt camera.
Viết một tờ giấy cho Chiến Thừa Dận.
"Chiến Thừa Dận, thuốc nổ tới rồi, bên anh thế nào? Quân địch đã công thành chưa?"
"Tôi lập tức truyền tống thuốc nổ qua, nhớ kỹ, nhiệt độ không thể cao, không thể để mũi tên đốt lửa bắn trúng, nếu không toàn bộ Trấn Quan sẽ bị san thành bình địa."
Diệp Mục Mục truyền tờ giấy qua nhưng lần này tờ giấy không biến mất như trước nữa mà rơi xuống đáy bình hoa.
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao không truyền qua!
Chẳng lẽ bên Chiến Thừa Dận đã xảy ra chuyện gì?
Y, xảy ra chuyện sao?
Diệp Mục Mục lập tức hoảng hốt..
Liều mạng thuyết phục chính mình, sẽ không! Cô đưa thuốc hạ sốt, bơm nước, bình chữa cháy, ống nước..
Nhất định tới kịp!
Thế nhưng, tại sao không truyền giấy qua được?
Diệp Mục Mục nhặt tờ giấy lên, nhắm hai mắt lại dùng niệm lực truyền tống qua.
Giấy biến mất trên bình hoa.
Đúng vậy, tờ giấy biến mất rồi!
Cô cho rằng Chiến Thừa Dận đã chết, hiện tại trái tim còn đang đập thình thịch kịch liệt.
Cũng may là cô lo lắng vô ích một phen phẩy!
Cô lau mồ hôi lạnh trên trán chờ đối phương trả lời.
Nhưng mà, một giây, hai giây..
Một phút, hai phút, năm phút..
Vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì.
*
Trấn Quan, một đám tướng sĩ vò đầu bứt tai vô cùng lo lắng.
Khi nhận được tờ giấy của thần linh bọn họ đều rất vui mừng.
Mặc dù đại tướng quân không ở đây bình hoa vẫn có thể đưa tin.
Thuốc nổ vẫn sẽ được chuyển tới.
Hiện giờ, quân địch ba bên đã không còn vây quanh trong phạm vi năm dặm nữa.
Bọn chúng đi lùng bắt đại tướng quân.
Cho dù phải đào ba thước đất, cũng phải đào được y lên.
Đáng tiếc, bọn chúng tính toán sai rồi.
Tướng quân đã rời đi, bọn chúng dù thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới tướng quân sẽ đánh thẳng vào hang ổ Vương Đình Mạc Bắc.
Lo lắng duy nhất của bọn họ là thuốc nổ không chuyển qua được.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng.
Thần linh có thể truyền tống giấy qua thì nhất định có thể truyền tống thuốc nổ.
Bọn họ chuyển bình hoa từ trên phòng cao xuống, chuyển đến một mảnh đất hoang, trên mặt đất xây mấy gian nhà đất.
Chờ thần linh đưa thuốc nổ tới.
Nhưng mà, đợi thời gian một chén trà thần linh vẫn không đưa thuốc nổ tới.
Phải biết rằng bây giờ là lúc ba quân đối chọi, hãm thành nguy cấp!
Bọn họ đều rất lo lắng lại không thể làm gì.
Trang Lương cũng thử viết hồi âm cho Diệp Mục Mục để nàng yên tâm đưa qua.
Thế nhưng, thư tín không gửi được.
Bình hoa không nhận Trang Lương.
Mặc Phàm cũng đã thử qua, vô dụng.
Những tướng sĩ còn lại cũng lần lượt thử một lần, bình hoa vẫn để mặc giấy rơi lả tả như cũ.
Đợi gần nửa nén nhang, tất cả mọi người choáng váng.
Không thể hồi âm cho thần linh, không chắc khi nào thì nàng truyền tống.
Vậy phải đợi đến khi nào?
Vạn nhất nàng không đưa qua, các tướng sĩ làm sao bây giờ?
*
Diệp Mục Mục lo lắng chờ đợi gần nửa giờ, vẫn không nhận được hồi âm.
Cô nhận định Chiến Thừa Dận nhất định đã xảy ra chuyện gì, mới khiến y không thể trả lời.
Y bị thương rất nặng, hấp hối?
Hay là bản thân không ở bên cạnh bình hoa?
Sợ nhất chính là Chiến Thừa Dận đã chết trận bỏ mình.
Đây là điều không thể chấp nhận nhất đối với Diệp Mục Mục!
Cô bỏ ra một ức mua năm trăm tấn thuốc nổ.
Hôm nay lại tốn hơn hai ức mua áo chống đạn hạng nặng không thấm nước phòng cháy.
Cô cố gắng xoay chuyển vận mệnh của Chiến Thừa Dận và toàn thể dân chúng Trấn Quan.
Sao có thể nói chết là chết.
Cô viết thêm một tờ giấy nữa.
"Chiến Thừa Dận, cho anh thời gian mười phút, tôi mặc kệ anh sống hay chết, năm trăm tấn thuốc nổ tôi vẫn sẽ đưa qua."
"Anh chết, năm trăm tấn thuốc nổ này sẽ đưa địch nhân lên trời."
"Anh sống, sống thật tốt cho tôi! Thắng trận chiến này, tiếp tục chinh chiến!"
Sau khi đưa giấy qua.
Cô đợi mười phút, muốn dựa theo cách thức thường ngày đưa toàn bộ năm trăm tấn thuốc nổ qua một lượt.
Lại phát hiện có lực cản, cô không thể một lần đưa hết toàn bộ!
Chỉ có thể gửi mười thùng một lần.
Quá trình truyền tống rất thống khổ, đầu óc ong ong, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, lấy ý niệm chống đỡ đại não đau đớn như kim đâm.
Cô thống khổ lại khó chịu!
Truyền tống được hai trăm thùng, quần áo cô ướt đẫm, tóc dính cùng một chỗ, cả người giống như vớt ra từ trong nước.
Cô nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục truyền tống!
Mười thùng, mười thùng một lần đưa đi.
Tổng cộng đưa được năm trăm thùng, rốt cuộc không kiên trì nổi nữa.
Còn tiếp tục nữa đầu của cô sẽ đau đến nổ tung.
Ngón tay cô vô lực, run rẩy viết xuống một tờ giấy.
"Chiến Thừa Dận, tôi không biết bên anh xảy ra chuyện gì, tôi truyền tống rất gian nan, đại não đau như bị kim đâm."
"Năm trăm thùng đã là cực hạn hôm nay, anh tìm người bảo vệ thuốc nổ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể dính hỏa tiễn của quân địch.."
Mấy vị tướng quân nhìn mười thùng, lại mười thùng xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống.
Sau khi đưa năm trăm thùng tới nàng liền dừng lại.
Khi nhìn thấy tờ giấy trắng bay xuống, không có tướng quân ở bên này tiếp nhận, thần linh đưa đến vô cùng gian nan!
Cho dù pháp lực cao siêu, đầu đau đớn như bị kim đâm.
Thần linh đã làm cho họ quá nhiều.
Trả giá quá nhiều.
Mỗi người biểu tình ngưng trọng, năm trăm thùng có lẽ không đủ, nhưng có thể kéo chậm tiết tấu quân địch tiến công, vậy là đủ rồi.
Trần Khôi nói với Lý Nguyên Trung: "Lý tướng quân, ngươi dẫn người đi chôn thuốc nổ ở cửa Tây."
"Biện tướng quân, ngươi dẫn người đi chôn ở cửa Nam!"
"Mặc Phàm, người phụ trách chôn cửa Bắc!"
"Ta và Trần Vũ phụ trách cửa Đông!"