Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 318: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (10)

[HIDE-THANKS]
nMdjP9K.jpg


Nhiễm Thất ở trong hộp sắt, chỉ chốc lát liền tiêu diệt hơn phân nửa hạt dưa.

Khi từ trong hộp sắt ra tới, trên tay cô còn ôm một viên hạt dưa, thấy Hoài Qua nhìn qua, Nhiễm Thất theo bản năng mà giấu hạt dưa ở phía sau, một đôi mắt nhỏ đen nhánh trừng thật lớn, còn thực vô tội mà chớp chớp mắt, đồng thời chóp mũi khẽ nhúc nhích, thoạt nhìn hết sức ngoan ngoãn.

"Tôi không đoạt đồ của nhóc, lại đây."

Trên tay Hoài Qua đang cầm thuốc thúc đẩy mà Mora đưa qua, lần trước Nhiễm Thất bị dính đầy mặt, căn bản không uống được nhiều ít.

Trừ bỏ tư chất của bản thân ra, thuốc thúc đẩy có phẩm chất càng cao, uống càng nhiều, thú con cũng càng nhanh chóng biến thành người, không thể nghi ngờ, thuốc thúc đẩy trên tay Hoài Qua nhất định là tốt nhất, chỉ là, lúc trước Nhiễm Thất chỉ uống một chút như vậy, còn xa xa không đủ.

Bởi vì hành động ác liệt đê tiện nhiều lần của nam nhân này, Nhiễm Thất chung quy vẫn không yên tâm, cô thừa dịp thời điểm Hoài Qua không chú ý, trộm giấu hạt dưa trên tay ra sau hộp sắt.

Sau khi sắp đặt hết thảy thỏa đáng, cô mới hoạt động hai cái chân ngắn nhỏ, chạy về hướng Hoài Qua, theo biên độ chạy vội của Nhiễm Thất, cái đuôi lông xù xù ở sau lưng cô còn nhảy dựng nhảy dựng, mạc danh có điểm xuẩn manh.

Hoài Qua nhìn thoáng qua tư thế đi đường biệt nữu kia của cô, đang muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói.

Hắn đổ thuốc thúc đẩy vào trong một cái đồ đựng thấp bé, ngữ khí nghe không ra bất luận cảm xúc gì: "Uống! Nếu là như thế này còn uống không đến, chắc tôi phải đến hiệp hội bảo hộ của đế quốc, xin cho nhóc một cái bảo hộ thú con tàn chướng!"

Nhiễm Thất một hồi lâu mới phản ứng lại đây lời của hắn có ý tứ gì --

Đế quốc có một bộ môn chuyên hỗ trợ động vật tàn tật gãy chân về mặt vật chất lẫn tinh thần và thực hiện một loạt biện pháp bảo hộ chúng, một phen lời nói này của Hoài Qua, rõ ràng chính là đang trào phúng cô chân ngắn giống như động vật tàn tật gãy chân.

Khựng lại thật lâu, Nhiễm Thất cuối cùng vẫn quyết định dùng mông đối diện với hắn.

Nhưng mà, phiền toái lại tới nữa, lần này có thể uống được, nhưng bởi vì thân thể quá nhỏ, đồ đựng quá lớn, mà hai chỉ móng vuốt lại quá nhỏ, căn bản ôm không được thuốc thúc đẩy, bởi vậy, Nhiễm Thất vì có thể uống được thuốc thúc đẩy, chỉ có thể dùng hai chỉ móng vuốt đỡ hai bên vách đồ đựng, duỗi mặt xuống dưới, uống là uống tới rồi, nhưng lại bị dính đầy mặt.

Khi Nhiễm Thất ngẩng đầu, không ngoài ý muốn chút nào lại nghe được âm thanh trào phúng ác liệt đến cực điểm của nam nhân nào đó: "Mưa móc đều dính? Còn bổ dưỡng cho lông tóc? Chưa từng thấy thú con ngu xuẩn lại thích đẹp như nhóc!"

Nhiễm Thất bị dính đầy mặt, đôi mắt đều không mở ra được, không để ý tới hắn châm chọc, ngược lại múa may đôi tay, chi chi chi kêu.

Hoài Qua tiếp nhận khăn ướt Mora đưa đến, thấp giọng nói câu, ngốc muốn chết, nhưng trên tay vẫn dùng khăn ướt, tinh tế xoa đôi mắt cho cô, "Nhắm chặt mắt lại! Đến lúc đó thuốc chảy vào mắt, nếu mù tôi liền thật sự đi làm cho nhóc cái chứng minh tàn chướng! Tôi nhưng không muốn có một con thú con tàn tật!"

Sau khi cả khuôn mặt đều được lau khô, Nhiễm Thất chậm rãi mở to mắt, chỉ là đôi mắt còn có chút hồng hồng, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất, như là muốn khóc ra tới, còn chưa kịp phản ứng, trong lòng ngực liền bị nhét vào một viên hạt dưa.

Nhiễm Thất ngơ ngác mà nhìn mắt hạt dưa trên tay, phản ứng đầu tiên cũng không phải ngẩng đầu đi xem Hoài Qua, mà là nhìn về phía hộp sắt, quả nhiên, hạt dưa mà cô giấu ở kia đã không thấy..

Hoài Qua nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, cười nhạo: "Có phải nhóc cho rằng giấu thực tốt hay không?"

"..."

Lớn lên cao tốt quá ha..

Nhiễm Thất yên lặng mà quay người đi, cho Hoài Qua một cái bóng lưng trầm mặc, theo sau cô ôm hạt dưa ngồi dưới đất, vùi đầu gặm, giống như là không nghe được lời nói vừa rồi của hắn.

"Lại đây."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 319: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (11)

[HIDE-THANKS]
FCzut7k.jpg


Hoài Qua vừa dứt lời, móng vuốt đang ôm hạt dưa của Nhiễm Thất theo bản năng nắm chặt, cô vẻ mặt ngây thơ, cẩn thận quay đầu, phát hiện hắn đang đối diện với Mora, hẳn là không phải đang nói chuyện với cô, theo sau, lại vùi đầu gặm hạt dưa.

Đột nhiên, cả chuột lẫn hạt dưa đều bị một bàn tay trắng nõn thon dài xách lên, Hoài Qua nắm lấy sau cổ Nhiễm Thất, nhìn cô ôm hạt dưa hai mắt mờ mịt, nhướng mày, nói: "Điếc?"

"..."

Nhiễm Thất cuối cùng không thể nhịn được nữa, trực tiếp ném hạt dưa mới gặm một chút trên tay lên mặt hắn, còn múa may hai chỉ móng vuốt ngắn ngủn, hướng về phía hắn kêu chi chi chi, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn.

Hoài Qua dường như không ngờ cô dám làm như thế, lại là bị ném vừa vặn, hắn nhưng thật ra không tức giận, mà dùng một cái tay khác chọc chọc chóp mũi của Nhiễm Thất, lạnh đến nỗi Nhiễm Thất co rụt về sau, "Sách, tính tình còn không nhỏ!"

Mora lúc này đang cầm một đồ vật cùng loại với ống dẫn loại nhỏ lại đây, nhìn thấy bọn họ hỗ động, đôi mắt lóe lóe, âm thanh máy móc vang lên: "Nhìn hai người ở chung tốt như vậy, tôi cũng an tâm rồi."

Nhiễm Thất, Hoài Qua: "..."

Hoài Qua không đáp lại, hắn từ trong tay Mora lấy ống dẫn qua, đặt một đầu ống dẫn vào trong đồ đựng, đầu kia đối diện với miệng của Nhiễm Thất: "Nếu lại bị dính đầy mặt, tôi liền cạo sạch lông trên mặt nhóc, làm nhóc biến thành một con chuột trọc!"

Nhiễm Thất lần này nhưng thật ra không cùng hắn so đo, liền ngậm ống dẫn từng chút uống thuốc thúc đẩy.

Bộ dáng ôn hòa kia, tròng mắt đen bóng cùng hai má phình phình kia, có vẻ đặc biệt đáng yêu, làm người không nhịn được mà muốn chọc một cái.

Trên thực tế, Hoài Qua xác thật là làm như thế này, bất quá, hắn chọc chính là cái bụng đầy lông của Nhiễm Thất, Nhiễm Thất nghiễm nhiên bất động, vẫn luôn dùng móng vuốt chụp bay đầu ngón tay của hắn, ngoài miệng như cũ từ tốn uống thuốc thúc đẩy.

Hoài Qua cũng không nhụt chí, như là đang đùa cô chơi, cô vừa chụp, hắn liền rụt tay lại, bởi vậy, Nhiễm Thất nhưng thật ra không chụp được hắn vài lần, ngược lại còn hao phí không ít sức lực.

Mora lo lắng thú con cần càng nhiều tình yêu thương và sự quan tâm, mạnh mẽ đem giường của Nhiễm Thất đặt ở trong phòng Hoài Qua.

Giường của Hoài Qua được đặc chế từ một khối tinh thạch năng lượng lớn nhất trên Tạp Tề Ngươi tinh, lạnh vô cùng, có rất nhiều công hiệu, thậm chí một khối nhỏ là có thể bổ sung nguồn năng lượng dự trữ cho một tinh hạm của đế quốc, nhiều lần có người ra số tiền lớn tưởng mua một khối nhỏ ở chỗ Hoài Qua, nhưng đều bị Hoài Qua từ chối, còn tặng kèm một đống châm chọc.

Từ đây, càng ngày càng ít người nhắc tới việc này, lại có càng ngày càng có nhiều người phỏng đoán, Hoài Qua chiếm cứ một khối năng lượng lớn như vậy có ý đồ gì hay không, có tạo thành nguy hại gì cho đế quốc hay không?

Nhưng hiển nhiên, bọn họ đều suy nghĩ nhiều, nguyên nhân Hoài Qua không bán, bất quá là bởi vì khối tinh thạch năng lượng này cực lạnh, bất đồng với độ ấm do máy móc điều trí, mà là từ trong ra ngoài đều lộ ra một cổ lạnh lẽo thực thoải mái.

Vì thế, liền bị Hoài Qua phí phạm của trời mà coi như giường.

Mora hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, vì thế, nó chế tác một cái giường có thể điều tiết độ ấm, có điểm cùng loại với cái nôi của trẻ con ở địa cầu cổ, liền như vậy đặt ở trên giường Hoài Qua, lấy danh nghĩa tốt đẹp là, thú con đều muốn ngủ cùng ba.

Nhiễm Thất tự nhiên có chút không đồng ý, nhưng cô lại chi lớn tiếng cỡ nào, cũng bị cho rằng quá mức hưng phấn, làm cho Hoài Qua chậc chậc chậc vài tiếng, cuối cùng giống như miễn cưỡng đáp ứng rồi..

Đại khái là bởi vì tinh thạch năng lượng, thời gian để Nhiễm Thất biến thành người rút ngắn lại rất nhiều, vốn dĩ ít nhất phải mất đến ba tháng, cô sống sờ sờ mà rút ngắn thành ba ngày.

Sáng sớm ngày ấy, Hoài Qua vừa mở mắt, liền nhìn thấy trong lòng ngực mình có một bé gái tóc đen cập eo, cả người trần như nhộng, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, chỉ là trên mặt cô bé lộ ra màu xanh tím, môi còn đang run run, rõ ràng bị đông lạnh không nhẹ.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 320: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (12)

[HIDE-THANKS]
lCYJtHI.jpg


Hoài Qua đứng dậy đang muốn ném văng bé gái lai lịch không rõ này ra, ngay sau đó thoáng nhìn qua cái giường rách nát của thú con nào đó ở trên giường mình, lại nhìn bé gái trên tay, cuối cùng vẫn tiếp nhận sự thật thú con của hắn biến thành người rồi.

Hoài Qua ở trên chiến trường giết địch vô số, ngày thường cũng chưa bao giờ tin loại chuyện nhân quả luân hồi này, nhưng từ khi thú con của hắn biến thành người --

"Nhóc lại khóc nữa, tin tôi ném nhóc ra ngoài không?" Hoài Qua cười lạnh, trong mắt toàn là mỏng lạnh, biểu tình lãnh đạm vạn phần như vậy, làm khuôn mặt vốn là lạnh lùng kia của hắn càng tăng thêm vài phần uy áp, cảm giác áp bách mười phần.

Đôi mắt đen bóng của Nhiễm Thất nhìn hắn một cái, khóc lớn hơn nữa, "Oa ô ô ô.."

Cô vừa dùng tay nhỏ mập mạp lau nước mắt, vừa khóc như hoa lê dính hạt mưa, thở hổn hển, liền tính là làm như vậy, cố tình còn có loại đáng yêu nói không nên lời.

Mora vừa nghe đến tiếng khóc lập tức trượt lại đây, "Đại nhân! Tôi đã nói với ngài, không cần khi dễ thú con, bọn họ khóc lên, ba ngày ba đêm đều dừng không được! Hiện tại nên làm thế nào cho phải.."

Nhiễm · mang thù · Thất nghe vậy, khóc lợi hại hơn, thậm chí còn nấc cụt.

Sáng nay, cô vừa tỉnh dậy, liền ở trong một vật chứa ấm áp, tứ chi không hề ngắn nhỏ, ngược lại trở nên núc ních thịt, trên người cô trần như nhộng, mà ngoài vật chứa, nam nhân ác liệt độc miệng kia đang mặt vô biểu tình mà nhìn cô.

Tưởng tượng đến này, trong lòng Nhiễm Thất liền nghẹn khuất!

Bị nhìn đến liền thôi, cố tình nam nhân kia còn vạn phần ghét bỏ bình luận một câu: Thật béo, sao lại có thú con béo như nhóc. Nghe vậy, Nhiễm Thất rốt cuộc vận dụng quyền lợi chỉ thuộc về thú con, khóc, không màng tất cả khóc.

Nghe tiếng khóc liên tục không ngừng, Hoài Qua dựa ở bên cạnh bàn, mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất gặp phải sự tình còn khủng bố hơn chuyện Trùng tộc, Tinh Linh tộc xâm lấn.

Thú con.

Như thế nào có thể..

Phiền như vậy..

"Cho nhóc, đừng khóc!" Hoài Qua mạnh mẽ đưa hộp sắt chứa đầy hạt dưa cho Nhiễm Thất, Nhiễm Thất khựng lại, đình chỉ khóc thút thít, một đôi mắt to đen nhánh hàm chứa hơi nước chớp một hồi lâu, nhìn hộp sắt rút nhỏ, bẹp bẹp miệng lại khóc lên.

Hộp sắt rút nhỏ, hạt dưa còn thừa tự nhiên có thể bỏ thêm vào đầy hộp, vì thế, nhìn qua liền như là rất nhiều, nhưng Nhiễm Thất nơi nào dễ bị lừa như vậy, hiện tại cô còn ở thời kỳ trẻ con, nói chuyện đều không nhanh nhẹn, khóc nhưng thật ra rất lưu sướng..

Đúng vậy, nhiệm vụ ở thế giới này chỉ có một, chính là không thể OOC.

Ở thế giới này, cô là chuột Posy, cô liền nhất định là chuột Posy, hiện tại cô là trẻ con, vậy nhất định phải làm chuyện chỉ trẻ con mới có thể làm.

Đối với việc này, Nhiễm · ảnh hậu · Thất tỏ vẻ, không hề áp lực, hoàn toàn có thể khống chế, còn không phải là khóc sao?

Khóc ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì!

Mora lúc này cầm một ống nghiệm tiến lên, nó trượt đến trước mặt Hoài Qua đang nhíu chặt mày, sắc mặt tối tăm: "Đại nhân! Thuốc kháng độc trên người ngài sắp mất đi hiệu lực, hiện tại tôi lại giúp ngài điều chế một loại dung dịch kháng độc vừa miệng, là hương vị quả Ba Ba, rất ngọt!"

Hoài Qua nhìn thú con còn nức nở, rũ mắt xuống, lông mi thật dài nồng đậm che đậy đôi mắt hắn, làm sườn mặt vốn là lãnh ngạnh của hắn nhiều thêm vài phần thần bí khó lường, hắn buồn bã nói: "Trước không uống, chờ độc chết thú con của tôi rồi lại nói."

Hoài Qua thân là một con rắn độc màu vàng duy nhất của gia tộc Đồ Tạp Kéo, cả người đều mang theo kịch độc, những người khác dùng hóa chất kháng độc mới có thể tiếp xúc với Hoài Qua, mà biện pháp nhất lao vĩnh dật nhất đó là để Hoài Qua ăn hóa chất kháng độc, chống cự độc tính của bản thân.

Nhưng hóa chất kháng độc đều có thời hạn, bởi vậy, cách một đoạn thời gian, Hoài Qua đều phải uống hóa chất kháng độc.

Lời nói giống như bình đạm kỳ thật ý vị đe dọa mười phần của hắn vừa ra, Nhiễm Thất lập tức liền không khóc, chỉ là hai mắt to đen bóng hàm chứa hơi nước, thân thể còn run lên từng đợt, thoạt nhìn hết sức đáng thương.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 321: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (13)

[HIDE-THANKS]
7YhTluh.jpg


Khắp phòng đều tỏa ra ánh sáng xanh trong suốt, sấn đến màu da hắn càng thêm trắng nõn trong suốt, Hoài Qua mặt vô biểu tình mà nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt: "Không khóc?"

Nhiễm Thất bẹp bẹp miệng, một đôi mắt đen như mực chớp chớp, nước mắt khiến lông mi cong vút của cô càng thêm đen nhánh, giống như một đôi cánh bướm không ngừng vỗ, "Nông nóc (không khóc). "

Tự nhiên là.. Mạng quan trọng..

Hoài Qua trực tiếp uống một hơi cạn sạch thuốc thử, vừa lúc, người máy gia đình đang bưng một chén dung dịch dinh dưỡng của thú con đến trước mặt, Hoài Qua rũ mắt nhìn, mày nhíu lại: "Còn muốn tôi đút sao?"

Mora theo sát sau đó, "Đại nhân! Tôi cũng muốn đút cho thú con đáng yêu như vậy ăn, chính là, bé con thoạt nhìn quá nhỏ, tôi sợ làm bé con bị thương! Nha nha, ngài nhìn đôi mắt kia của bé con đi, tôi chưa thấy thú con nào đáng yêu như vậy.."

Tuy rằng thế giới này kỹ thuật người máy AI đã được đề cao rất lớn, nhưng người máy so với người, không đủ nhất đó là, người máy không hiểu tình cảm, làm bất cứ chuyện gì, đều có nề nếp, Mora lo lắng khi đút cho thú con ăn, không chú ý lực độ, làm thú con bị thương, lời này cũng không giả.

Mà Hoài Qua từ trước đến nay độc lai độc vãng, từ thời kỳ thú con bên người liền chỉ có một đám người máy, trước mắt, công tác đút cho thú con ăn này, tự nhiên là giao cho hắn tương đối thỏa đáng.

Hoài Qua nhìn thoáng qua Nhiễm Thất còn đang sụt sịt, đôi mắt híp lại, hừ lạnh: "Nhóc thích khóc, lại đây!"

Nhiễm Thất xoay chuyển tròng mắt, bẹp bẹp miệng, oa một tiếng lại bật khóc, nước mắt nói rớt liền rớt, bả vai run lên, nhìn đặc biệt bi tráng đáng thương.

Mora nhưng thật ra ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Đại nhân! Thú con của ngài thoạt nhìn có trí lực rất cao.. Thật là một bé thú đáng yêu!"

Hoài Qua cười lạnh, xác thật là thông minh, biết hắn uống thuốc xong rồi, lại khóc!

Đột nhiên, Hoài Qua mặt vô biểu tình mà lấy ra một vật thể màu đen giống như con chip loại nhỏ, không biết hắn ấn cái gì, vốn là một vật thể rất nhỏ, chậm rãi biến lớn bằng bàn tay Hoài Qua, hắn đùa nghịch một hồi, sau đó đặt vật thể kia đối diện với Nhiễm Thất đang khóc lóc, cười lạnh: "Tiếp tục khóc, tốt nhất dùng sức khóc, miễn cho những người khác không biết nhóc là thú con thích khóc, xấu hề hề!"

Vật thể kia là một loại đồ vật cùng loại với máy ghi hình, sau khi quay chụp, liền có thể kết nối với trí não, phát đến trên mạng, cho người đang online trên toàn thế giới xem.

Tuy rằng Hoài Qua chưa từng nuôi nấng thú con, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ không biết làm một ít thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ bình thường.

Nhiễm Thất lau nước mắt một phen, ngay sau đó nhìn Hoài Qua chớp chớp mắt, tuy rằng còn có chút sụt sịt, nhưng thật sự không khóc.

Nếu là bộ dạng xấu xí này bị người khác nhìn đến, Nhiễm Thất đều cảm thấy chính mình có thể đi chết đi là vừa!

Đến lúc đó, đi trên đường, người khác đột nhiên vỗ bả vai cô nói: "Này, cô có phải là thú con thực xấu trên mạng kia không?"

Này liền phi thường xấu hổ.

Nhìn cô không khóc, Hoài Qua ngược lại sách một tiếng, hiển nhiên cực kỳ ghét bỏ bộ dạng gió chiều nào theo chiều ấy này của cô, hắn lấy dung dịch dinh dưỡng qua, hơi hơi cong lưng, dùng thìa múc một muỗng đưa đến bên miệng Nhiễm Thất, ngữ khí nhàn nhạt, "Ăn!"

Cái chén và thìa đựng dung dịch dinh dưỡng trên tay Hoài Qua, là dụng cụ còn sót lại trên địa cầu cổ sớm đã bị hủy diệt, được nữ vương của đế quốc ban tặng.

Chỉnh thể của cái chén này màu đỏ như máu, loại màu sắc yêu diễm này, cùng với trình độ quý hiếm có một không hai của nó, đủ để cho cái chén này bị mọi người mơ ước, hận không thể cầm "Đồ cổ" này đi cất chứa.

Bởi vì dung dịch dinh dưỡng của thú con quá mức sền sệt, mà Nhiễm Thất lại quá nhỏ, căn bản không có biện pháp dùng ống dẫn để hút, Mora liền tùy tiện tìm cái gọi là chén và thìa bị Hoài Qua tùy ý vứt bỏ, tham khảo tri thức nuôi nấng thú con trước kia của địa cầu cổ để nuôi nấng Nhiễm Thất.

Rốt cuộc, thế giới hiện tại đều không có thú con nào thành hình sớm như cô![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 322: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (14)

[HIDE-THANKS]
LKz4z1K.jpg


Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Hoài Qua nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, lại mạc danh có cổ ý vị âm trầm nguy hiểm.

Hắn rũ mắt, thần sắc trong mắt mền đi hơn phân nửa, biểu tình càng là không chút gợn sóng, cổ tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra da thịt có vân da cân xứng, tràn ngập lực lượng, liền chỉ cần một cái tư thế khom lưng đơn giản như vậy, lại hỗn loạn một loại lười biếng thanh lãnh nói không nên lời.

Loại nam nhân này, liền chỉ cần xem bề ngoài, đều đủ để khiến người giật mình lại sợ hãi.

Ước chừng là dáng vẻ này của Hoài Qua quá mức lãnh lệ, Nhiễm Thất khó được không làm yêu, ngược lại ngoan ngoãn mà há mồm, ngậm lấy thìa, vì bị tinh thạch năng lượng xúc tiến thành hình, Nhiễm Thất hiện giờ vẫn là một hình thái thú con, ngay cả hàm răng đều không có mấy viên, có thể nói là thú con nhỏ nhất trên thế giới này.

Bình thường, ngày thứ ba thú con thành hình đều có thể đến học viện đế quốc học tập.

Nhưng mà, Nhiễm Thất hiện giờ quá nhỏ, hiển nhiên còn cần được chăm sóc thêm chút thời gian nữa.

Cô vừa ngậm lấy thìa, tay của Hoài Qua liền thuận thế dốc lên trên, cô còn không kịp nuốt, dung dịch dinh dưỡng cho thú con một chút liền nhét đầy miệng Nhiễm Thất, làm cho hai má phình phình, khuôn mặt vốn mập mạp trắng nõn có điểm trẻ con, làn da bị phồng lên càng là vô cùng mịn màng, làm người nhịn không được cắn một ngụm.

Mora ở một bên nhìn không lên tiếng, chỉ là ánh sáng trong mắt chớp nháy càng nhanh.

Đút khoảng bảy tám muỗng, Hoài Qua tiếp nhận khăn ướt Mora đưa qua, lau miệng cho Nhiễm Thất.

Toàn bộ quá trình, đôi mắt đen bóng của Nhiễm Thất liên tục chớp chớp, chỉ là ánh mắt tan rã, nhìn qua như muốn ngủ, Hoài Qua lau miệng cho cô xong, nhéo gương mặt trơn trượt kiều nộn của cô một cái, nhàn nhạt nói: "Trước đừng ngủ."

Nhiễm Thất chậm rãi mở mắt ra, tay nhỏ che miệng, đánh cái ngáp nho nhỏ, trong mắt bịt kín sương mù, nhìn qua phá lệ vô tội ngây thơ.

Hoài Qua thả ống tay áo xuống, cong lưng trực tiếp bế cô lên, theo sau đi vào một căn phòng đựng đầy dụng cụ.

Mora đi theo phía sau, một đôi mắt lóe lóe, trong miệng còn lải nhải: "Đại nhân! Là phải đăng ký thân phận cho thú con sao? Thú con của ngài nhất định là thú con đáng yêu nhất toàn thế giới, đến lúc đó, sợ là sẽ có rất nhiều giống đực tranh nhau cướp muốn.."

Hoài Qua rũ mắt nhìn Mora, khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt cười lạnh: "Bọn họ dám!"

Nhiễm Thất như là muốn nói chút gì, chỉ là vừa mở miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm a a, hoàn toàn làm người nghe không hiểu, hơn nữa cùng với động tác mở miệng, nước miếng bên miệng cũng chậm rãi trượt xuống, xem đến gân xanh trên trán Hoài Qua nhảy dựng nhảy dựng.

"Câm miệng!" Hoài Qua thấp giọng mắng, thanh âm không lớn, lại mạc danh nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn, Mora cùng Nhiễm Thất đều ngậm miệng.

Mắt thấy nước miếng của Nhiễm Thất liền phải theo cằm chảy xuống đến trên cánh tay Hoài Qua, Mora chạy nhanh tiến lên lau miệng cho Nhiễm Thất, lại vì Hoài Qua đang bước đi, thế cho nên lực độ vẫn chưa khống chế tốt, cũng liền như vậy một chút, cánh môi Nhiễm Thất liền bị ma sát đến đỏ bừng, trong mắt liền nổi lên sương mù.

Hoài Qua ngay sau đó dừng lại, nhìn đôi mắt vì đau mà nổi lên sương mù cùng với cánh môi kiều nộn đỏ lên kia của Nhiễm Thất, đôi mắt sâu thẳm đen tối, khó phân biệt cảm xúc, một hồi, hắn nâng lên đầu ngón tay hơi lạnh, ấn cánh môi của Nhiễm Thất, nhiệt độ lạnh băng từng chút làm giảm bớt đau đớn trên cánh môi, "Tốt hơn chút nào không?"

Nhiễm Thất che đôi mắt đầy hơi nước lại, chớp chớp, đột nhiên cảm thấy nam nhân này cũng không chán ghét như vậy.

Nhưng mà, giây tiếp theo, liền nghe thấy âm thanh nhàn nhạt mang theo trào ý của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu: "Sách, thật yếu ớt!"

"..."

- - tôi quyết định thu hồi ý tưởng vừa rồi kia![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 323: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (15)

[HIDE-THANKS]
ipkmMPf.jpg


Hoài Qua đặt Nhiễm Thất ở trước một dụng cụ, máy móc lập tức rà quét tin tức thân thể của Nhiễm Thất, từng hàng số liệu đột nhiên nhảy lên trên màn hình.

Hoài Qua ngay sau đó thử điều chỉnh trên màn hình thực tế ảo, trước mắt Nhiễm Thất ở thế giới này xem như không hộ khẩu, tương đương với một người không có bất cứ tin tức gì, chỉ có động vật biến thành người, đế quốc mới có thể yêu cầu nhất định phải đăng ký tin tức vào hồ sơ của đế quốc, để bảo hộ cùng quản lý.

Giai đoạn trước hết thảy đều thực thuận lợi, thẳng đến khi khung điền tên xuất hiện, Hoài Qua nhướng mày, vốn định tùy tiện đánh một cái tên vào, ngẫu nhiên cúi đầu thoáng nhìn, ánh mắt ngây thơ mờ mịt của thú con của hắn vọng lại đây, một nụ cười ác liệt dần dần giơ lên, có vẻ khuôn mặt tinh xảo của hắn càng thêm tuấn mỹ yêu dị vạn phần:

"Bé Béo.. Tên này thế nào?"

Nhiễm Thất vốn là đang nhàm chán mà nắm góc váy trên người, cánh môi nho nhỏ mân khẩn, có vẻ hai má phình phình, nghe được hắn đặt câu hỏi, Nhiễm Thất đột nhiên trừng lớn mắt, trong miệng ê ê a a nói gì đó, hiển nhiên có chút sốt ruột, cuối cùng, hít sâu một hơi, trong mắt chậm rãi dâng lên hơi nước, hiển nhiên lại muốn khóc.

Hoài Qua sách một tiếng, nhìn cô cười như không cười: "Vậy chính mình lại đây chọn!"

Nhiễm Thất tự nhiên là cầu mà không được, trong mắt vốn là dâng lên hơi nước, ở ngay lúc âm cuối của hắn rơi xuống, lập tức biến mất không thấy, ngược lại, một đôi mắt đen bóng càng sáng.

Hoài Qua lười biếng mà dựa vào bàn điều khiển máy móc, cũng không có ý tới ôm cô, hiển nhiên là muốn để chính cô bò qua, tròng mắt cô xoay chuyển, mở tay nhỏ ngắn ngủn ra, hướng về phía Hoài Qua mặt vô biểu tình, cười nói: "Ô (ôm). "

Cô chớp đôi mắt to đen bóng, cái miệng nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, trên người mặc váy bồng thuần trắng hiện đang được thú con giống cái yêu thích nhất, sấn đến màu da cô càng thêm trắng nõn, thêm vào bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, làm Mora đều thiếu chút nữa bị vẻ đáng yêu của cô hút hồn, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, vẫn luôn xoay quanh Nhiễm Thất.

Hoài Qua thờ ơ, coi như không thấy được, sau này chống ngón tay vuốt ve bàn điều khiển, trong mắt giữ kín như bưng, thanh âm thanh lãnh, lại có khí thế lôi đình như vạn quân: "Chính mình lại đây."

Nhiễm Thất bẹp bẹp miệng, sớm biết nam nhân này máu lạnh như vậy, cô liền không làm biểu tình ngốc như vậy, quả thực là lãng phí biểu tình của cô!

Vừa nghĩ, Nhiễm Thất vừa run run rẩy rẩy bò qua, trên sàn nhà phủ kín một loại cỏ trên tinh cầu Khắc Tây Hơi, loại này cỏ này có tiếng là mềm mại, ngàn vàng khó cầu, thông thường bị quyền quý đế quốc dùng để phô trên giường, giảm bớt cảm giác cứng rắn của giường máy móc.

Bởi vậy, khi Nhiễm Thất quỳ trên mặt đất bò qua, vẫn chưa cảm thấy cứng rắn đau đớn, chỗ mà da thịt chạm đến ngược lại là một mảnh ướt át mềm mại.

Khi bò đến dưới chân Hoài Qua, Hoài Qua cong lưng, bế cô lên, đặt ở trên bàn điều khiển, theo sau điểm điểm chóp mũi nhỏ xinh của cô, trong mắt nổi lên một chút ý cười, phá lệ ca ngợi Nhiễm Thất một câu: "Không tồi."

Nhiễm Thất nâng nâng cằm, đôi mắt sáng rực, như che kín đầy trời sao trời, xinh đẹp làm người kinh ngạc, Hoài Qua mặt mày thanh tuấn, đường cong lãnh ngạnh làm như nhu hòa chút, hắn nhéo gương mặt phì phì của Nhiễm Thất, cười nhạo: "Khen nhóc một câu liền muốn nở mũi?"

Nhiễm Thất nhăn mũi, dùng tay gạt tay Hoài Qua ra, hiển nhiên đối với việc hắn niết mặt cô cảm thấy cực kỳ bất mãn.

Hoài Qua khựng lại, ngay sau đó khóe miệng nhẹ cong, ý cười trong mắt đột nhiên bị một màu đen tối che dấu, một bàn tay vuốt ve gương mặt non nớt của Nhiễm Thất, ngữ khí của hắn sâu kín thanh lãnh, "Nhớ kỹ, không cần cho bất cứ kẻ nào ôm, hiện tại nhóc có thể tự bò, liền tính bò cũng phải bò qua cho tôi!"

Ngữ khí của Hoài Qua thực bình đạm, nhưng bên dưới loại bình đạm này, lại như cất dấu dày đặc hung ác nham hiểm cùng chiếm hữu, mạc danh khiến lòng người phát lạnh.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 324: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (16)

[HIDE-THANKS]
oBWnYq0.jpg


Lòng Nhiễm Thất run lên, khí lạnh đột nhiên trải rộng toàn thân, lại không có bao nhiêu sợ hãi.

Hoài Qua như vậy..

Làm cô không hiểu sao lại nhớ tới những người ở bên cô cả đời hoặc làm bạn với cô ở mấy thế giới trước.

Sẽ lạnh giọng buông lời hung ác, sẽ bá đạo, hung ác nham hiểm, sẽ gắt gao chiếm hữu..

Điều duy nhất sẽ không làm chính là..

Làm tổn thương cô.

Trong lòng Nhiễm Thất vừa động, chớp hai mắt, bộ dáng giống như nghe không hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu.

Thật sự là.. Quá giống..

Rõ ràng tính cách của bọn họ không đồng nhất, nhưng Nhiễm Thất chính là có cổ cảm giác quen thuộc.

Không có nguyên nhân, tìm không thấy lý do, chính là quen thuộc.

Hoài Qua hiển nhiên thực vừa lòng với việc cô đáp lại, hắn xoa xoa mái tóc đen nhánh như mực của cô, mặt của Nhiễm Thất còn không lớn bằng bàn tay của Hoài Qua, bị hắn cọ như vậy, càng khiến sấn mặt cô trở nên nho nhỏ, đỉnh đầu cô cọ cọ vào lòng bàn tay Hoài Qua, giống như một con mèo nhỏ đang muốn được vuốt ve.

Nhiễm Thất cuối cùng tự nhiên lựa chọn cái tên "Nhiễm Thất" này.

Ngôn ngữ của đế quốc rất khác với ngôn ngữ trong ấn tượng của Nhiễm Thất, này đều cần phải đến học viện đế quốc học tập rèn luyện, nhưng ngôn ngữ thông dụng trọng vũ trụ lại không sai biệt mấy với ngôn ngữ trong trí nhớ của Nhiễm Thất, bởi vậy, sau khi Nhiễm Thất lựa chọn tên xong, nhàm chán mà ngồi ở trên đài điều khiển nhìn Hoài Qua tiếp tục thiết trí trình tự phía dưới.

Từ vị trí này xem qua, nam nhân lúc này mặc áo đen quần đen, khác với quân trang sát khí bức người, cực kỳ có cảm giác áp bách ngay từ đầu nhìn đến, hắn lúc này, ngược lại là nhiều một cổ tự phụ ưu nhã của quý tộc, từng cử chỉ hành động giống như bị cố tình lượng chế, không sai chút nào, khuôn mặt nhìn nghiêng tinh xảo hơi cúi xuống kia, cùng với đôi mi đang rũ xuống kia, tốt đẹp giống như tiên trong tranh vẽ.

- - một vị tiên cả người mang theo lệ khí trong tranh..

Hơi thở ưu nhã tự phụ từ trên người hắn truyền tới, mà điều không thể bỏ qua nhất lại là cảm giác nguy hiểm thỉnh thoảng lộ ra, khiến hắn trở nên giống như con báo hung ác nhất rừng sâu, vừa lơ đãng liền sẽ xé nát bạn, lại giống như một con rắn độc cực kỳ hung ác nham hiểm hung ác, một giây có thể đòi mạng bạn.

Làm người nhịn không được như thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng biết là chết, lại vui vẻ chịu đựng.

Hơn nữa, trên người Hoài Qua có cổ nhiệt huyết sắt đá của người tài giỏi, giống như mỗi mệnh lệnh, mỗi động tác hắn làm ra, đều có thể làm người không khỏi phục tùng.

Thậm chí thần phục.

Nhiễm Thất nhìn một hồi, liền cảm thấy có chút mệt nhọc, cô mở cái miệng nhỏ ra, không chút che dấu nào mà ngáp một cái, sương mù bịt kín đôi mắt cô, nhưng thật ra tăng thêm vài phần ngây thơ mềm mại đáng yêu cho cô.

Cô bò qua hướng Hoài Qua, dùng tay nhỏ mập mạp không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ cánh tay Hoài Qua, lại ngáp một cái, mới nói: "Buồn ngủ."

Động tác trên tay Hoài Qua khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt cô đã nheo lại, bộ dáng buồn ngủ không chịu được, lại cố tình còn đang kiên trì chờ hắn trả lời, không biết vì sao, nơi nào đó trong lòng như là sụp xuống, vốn định nói không thể ngủ, đến bên miệng lại sinh sôi vòng thành, "Ngủ đi."

Nhiễm Thất thực mau liền đi vào giấc ngủ, đột nhiên, Nhiễm Thất biến lại thành một con chuột Posy nho nhỏ, bị che dưới váy bồng thuần trắng, gần như hòa thành một thể với váy bồng.

Mora lúc này đang từ bên ngoài tiến vào, nhìn đến chuột Posy đang ngủ trên đài cao, đôi mắt lóe lóe: "Đại nhân! Dáng vẻ hiện tại của Tiểu Nhiễm Thất, thí nghiệm kế tiếp.."

"Chờ bé con tỉnh." Động tác trên tay Hoài Qua không ngừng, ngữ khí càng bình đạm, nhưng dưới một câu nói này, lại như tăng thêm vài phần cưng chiều.

Nhiễm Thất hiện giờ còn nhỏ, cũng không thể tự do khống chế thay đổi qua lại, mà tin tức cần ghi chép và thí nghiệm kế tiếp cần phải biến thành người mới có thể tiến hành, mà Nhiễm Thất đã ghi tên họ và các loại thông tin thân phận vào, nếu là qua nửa ngày, chưa tiến hành thí nghiệm, nhưng thông tin phía trước sẽ tự động hủy bỏ.

Hơn nữa --[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 325: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (17)

[HIDE-THANKS]
6DFl5tb.jpg


Đế quốc thi hành chế độ một người một người thân phận, nói cách khác, tin tức về tên tuổi của Nhiễm Thất nếu bị hủy bỏ, phải đăng ký một lần nữa, muốn lại đăng tên ký Nhiễm Thất này, là hoàn toàn không có khả năng.

Nhiễm Thất ở trên đài điều khiển ngủ đến sét đánh cũng không dậy, cực kỳ an tường, Hoài Qua rất nhiều lần chọc bụng cô, cô đều không phản ứng, nếu không phải thân thể còn có một tia phập phồng, Hoài Qua đều phải cho rằng lúc này hắn kỳ thật đang đụng vào một khối thi thể!

Theo sau, Hoài Qua ý xấu mà cầm một viên hạt dưa đặt ở bên miệng Nhiễm Thất, chuột quý tộc đối với mùi hương của đồ ăn thực mẫn cảm, cho dù ở dưới hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, bọn họ đều có thể tìm được đồ ăn, tiếp tục tồn tại.

Thực hiển nhiên, một chiêu này của Hoài Qua là hữu dụng --

Chóp mũi phấn nộn của Nhiễm Thất giật giật, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt như cũ.

Một bộ dáng tưởng mở mắt ra, lại vì quá buồn ngủ mà không mở ra được.

Nhiễm Thất kỳ thật là có ý thức mơ hồ, chỉ là bởi vì quá buồn ngủ, khiến đôi mắt trước sau không mở ra được, bỗng dưng, bên tai truyền đến thanh âm thanh lãnh ác liệt của nam nhân nào đó: "Hộp hạt dưa này cũng không ai ăn, Mora, cầm đi ném đi."

Nhiễm Thất đột nhiên mở mắt ra, một đôi mắt đen bóng còn có chút mê mang, đột nhiên nhớ tới câu nói vừa mới nghe được kia, cô lập tức đứng dậy kêu chi chi chi với Hoài Qua đang đứng bên cạnh.

Đầu ngón tay khớp xương rõ ràng của Hoài Qua cực kỳ có quy luật mà gõ gõ mặt bàn, thân thể hắn hơi nghiêng về hướng Nhiễm Thất, có loại lười biếng thanh thản nói không nên lời, rồi lại quý khí bức người, mặt mày hắn cực đạm, đôi mắt lại là sâu thẳm đen tối, hắn nhìn Nhiễm Thất đang kêu chi chi chi, thong thả ung dung mở miệng: "Muốn hạt dưa?"

Nhiễm Thất gật gật đầu, không nghĩ tới hắn cư nhiên nhanh như vậy liền hiểu ý tứ cô, kiềm chế vui sướng trong lòng, mắt nhỏ đen bóng của cô gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt biểu tình là lời nịnh nọt nói không nên.

Lỗ tai lông xù xù của cô còn hơi hơi giật giật, nhìn qua càng thêm khiến người yêu thích, thật lâu sau, Hoài Qua vươn đầu ngón tay chỉ chỉ vào viên hạt dưa bên cạnh kia.

Nhiễm Thất muốn tự nhiên không chỉ là một viên này, nhìn đến Hoài Qua tựa hồ là không hiểu rõ ý cô, cô lại kêu chi chi chi, hai cái móng vuốt còn đang khoa tay múa chân diễn tả hình dạng hộp sắt, ở trên bàn chạy tới chạy lui, sợ Hoài Qua không hiểu rõ ý tứ của cô, khoa tay múa chân đến đặc biệt ra sức, cái đuôi lông xù xù phía sau cũng theo đó mà run lên.

Càng thêm buồn cười ngu xuẩn, rồi lại có loại đáng yêu nói không nên lời, toàn thân đều có vẻ ngây ngốc đáng yêu.

Thưởng thức một hồi lâu, Hoài Qua mới giống như hiểu rõ, hắn thong thả ung dung mà cởi bỏ cổ tay áo, đầu ngón tay trắng nõn ấn trên cúc áo màu đen, khiến đầu ngón tay hắn càng thêm xinh đẹp trắng trẻo, phảng phất bị đánh lên một tầng ánh sáng mỏng, rực rỡ lấp lánh.

Ở dưới ánh mắt cực kỳ chờ mong cấp bách của Nhiễm Thất, Hoài Qua mới chậm rì rì mở miệng, "Hửm? Nhóc chỉ hộp hạt dưa kia?"

Nhiễm Thất lập tức gật gật đầu, đôi mắt tựa hồ đều đang phát sáng, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng run lên.

Chuột là một loại động vật đặc biệt hộ thực, ước chừng là bởi vì, ở địa cầu cổ, loài chuột thông thường là động vật bị mọi người đòi đánh, thế nên, loài chuột đặc biệt coi trọng đồ ăn.

Giống chuột quý tộc cũng được coi như thú cưng, tuy là áo cơm vô ưu, nhưng cái đầu quá nhỏ, chuột quý tộc lưu lạc bên ngoài bình thường đều đoạt không lại những giống chuột có cái đầu lớn, hoặc là những động vật to lớn khác, cuối cùng thông thường đều là rơi vào kết cục. Chết đói.

Thế nên, bọn họ đối với đồ ăn của mình phá lệ coi trọng, loại tập tính này vẫn luôn bảo trì tới thời đại vũ trụ lớn như hiện này, chẳng sợ địa cầu cổ sớm đã đi về hướng hủy diệt, nhưng tập tính được hình thành từ lúc đầu lại trước sau không đổi được.

Huống chi, này vẫn là hạt dưa mà chuột quý tộc yêu thích nhất.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 326: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (18)

[HIDE-THANKS]
D9rKWOV.jpg


Hoài Qua dừng một chút, dùng đầu ngón tay câu lấy cái đuôi của Nhiễm Thất, nhìn bộ dáng nhỏ giống như tức giận né tránh của cô, đột nhiên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rất nhạt, giây lát lướt qua, "Tôi bảo Mora ném rồi, nhưng mà nể tình nhóc là thú con của tôi, cố ý để lại một viên cho nhóc."

Nhiễm Thất theo tầm mắt của hắn, thấy được hạt dưa bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ lông xù xù lập tức liền suy sụp xuống.

Vốn dĩ cô có một hộp lớn, hiện tại chỉ còn lại có một viên như vậy..

"Xem ra nhóc không quá thích, vậy.." Nhìn Hoài Qua vươn bàn tay tội ác về hướng hạt dưa của cô.

Nhiễm Thất lập tức bế hạt dưa ở bên cạnh lên, như là gà mái nhỏ bảo vệ gà con, ôm gắt gao, trong miệng còn kêu chi chi chi, kêu xong làm như sợ Hoài Qua không rõ ý tứ của cô, còn gặm hạt dưa vài cái để tỏ rõ tình yêu sâu sắc của mình đối với hạt dưa.

Nhiễm Thất gặm gặm, đột nhiên, móng vuốt ngắn nhỏ biến thành bàn tay múp míp thịt, trắng nõn, phía sau, tóc dài đen như mực lập tức tản ra sau đầu, vừa biến thành người, hạt dưa trên tay tự nhiên cũng co lại không ít, Nhiễm Thất nhìn hạt dưa bị gặm so le trên tay, không biết là đang vì chính mình đột nhiên biến thành người mà dại ra, hay là bởi vì, vốn dĩ hạt dưa chỉ thừa một viên, hiện tại càng thêm nhỏ mà sững sờ.

Nhiễm Thất ngồi ở kia nhìn hạt dưa trên tay, bẹp bẹp miệng, sương mù lập tức nổi lên trong đôi mắt, oa một tiếng khóc lớn, "Oa ô ô ô --"

Trên hạt dưa bị Hoài Qua tô lên chút thuốc thay đổi, loại thuốc cưỡng chế thay đổi này kỳ thật là bị đế quốc cấm dùng, sợ bị người có ý đồ xấu cầm đi phá hư trật tự của đế quốc, ngay cả thuốc chuyển hóa trên tay Hoài Qua cũng đều bị cưỡng chế nộp lên đế quốc, mặt ngoài tuy là nộp toàn bộ lên trên, cũng không có nghĩa là Hoài Qua không giấu nghề.

Nhưng loại ngược gió gây án này, ở trong tình huống rối rắm trước mắt của đế quốc, vẫn là đừng để thú con của hắn biết, biết càng ít, với cô mà nói thì càng an toàn, đây cũng là nguyên nhân hắn không trực tiếp đút thuốc thử cho cô.

Chỉ là..

Hắn vạn lần không ngờ.. cô sẽ khóc.

Thú con.

Đều là..

Nũng nịu như vậy?

Hoài Qua biểu tình nhàn nhạt, như là không để tiếng khóc của cô trong lòng, trực tiếp ném cho cô một cái váy lụa mới có gắn tua, loại váy này nghiêng về màu tím đậm, dưới tầng tầng lớp lớp sa mỏng, là từng vòng tua thật nhỏ, đi đường, hoặc là ngẫu nhiên di động, đều có thể phát ra tiếng vang nhỏ vụn, hiện tại rất được thú con giống cái quý tộc săn tìm.

Quả nhiên, sau khi Nhiễm Thất nhìn đến loại váy này, không rên một tiếng mà tưởng trực tiếp mặc vào, nề hà tay quá ngắn, tứ chi cũng không phối hợp, mặc đã lâu cũng chưa mặc vào được, cuối cùng, vẫn là Hoài Qua xem không nổi nữa, mặt vô biểu tình mà mặc cho Nhiễm Thất mới tính xong việc.

Chỉ là --

Sau khi Nhiễm Thất mặc vào xong, nhìn hạt dưa trên tay, lại oa một tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc kia kéo dài không dứt, thậm chí không có xu thế dừng lại.

Gân xanh trên trán Hoài Qua ứa ra, hiển nhiên kiên nhẫn đã tới cực hạn, biểu tình túc sát không kiên nhẫn kia làm cả người hắn tràn ngập lệ khí hung ác nham hiểm, đôi mắt càng là thâm thúy sâu thẳm, ám trầm như trải lên một tầng sương mù dày nặng đen nhánh, nguy hiểm khiến người kinh sợ từ tận đáy lòng.

Thật lâu sau, ngay cả Mora đều cho rằng đại nhân nhà nó muốn chơi chiêu tàn nhẫn, đánh người hoặc ném văng thú con phiền phức này ra, lại nghe thấy, Hoài Qua áp chế sự không kiên nhẫn, gầm nhẹ nói: "Mora, đưa hộp cho nhóc con đi!"

Ánh sáng trong mắt Mora lóe lóe, theo sau cầm một cái hộp cho Nhiễm Thất, đúng là cái hộp sắt kia, vẫn là kích thước kia, hạt dưa bên trong cũng tràn đầy.

Nhiễm Thất nhìn đến hộp sắt hạt dưa, lập tức liền không khóc, nhìn nam nhân ở một bên áp chế chính mình, bị tiếng khóc của cô làm phiền đến gân xanh trực tiếp nổi lên, nhướng mày.

- - Nhóc tì! Đấu cùng chị đây, em còn non lắm!
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 327: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (19)

[HIDE-THANKS]
dx7xwOW.jpg


Hoài Qua mặt mày ủ dột bế Nhiễm Thất đang thỏa mãn gặm hạt dưa lên.

Dọc theo đường đi, tua rua trên váy theo sự chuyển động của bước chân mà phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy, giống như một bản hòa âm hài hòa.

Hắn đặt Nhiễm Thất ở ghế sau của xe bay, Mora đi theo phía sau lập tức cầm cái ghế dựa dành cho thú con, ghép vào ghế dựa nguyên bản trong xe, Hoài Qua đặt Nhiễm Thất lên ghế, mặt vô biểu tình mà gài một vòng lại một vòng đai an toàn cho Nhiễm Thất.

Thẳng đến khi bảo đảm, cái váy tua ồn chết người trên người cô đều bị cố định chặt chẽ, không thể lại phát ra tiếng vang, mới bỏ qua.

Hoài Qua làm xong, đứng dậy, quả nhiên, nhìn đến đôi mắt đen bóng của thú con của hắn lại nổi lên sương mù, tựa hồ giây tiếp theo, nước mắt liền sẽ theo khóe mắt rơi xuống, Hoài Qua nghiêng đầu liếc cô một cái, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, hắn cười lạnh: "Dám khóc liền che luôn đôi mắt của nhóc lại!"

Ngay sau đó không đợi Nhiễm Thất lên tiếng, liền trực tiếp lạnh nhạt xoay người, đến chỗ bàn điều khiển phía trước, tấm lưng kia cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo thon, dưới chân mang một đôi ủng màu đen bằng da, áo đen quần đen đơn giản, có vẻ hắn chỉ cần một cái bóng dáng đều lộ ra hơi thở nguy hiểm khó có thể tiếp cận.

Cả người Nhiễm Thất đều bị trói trên ghế dựa cho thú con, đôi mắt hàm chứa nước mắt, đáng thương vô cùng, cả người đều không thể động đậy.

Mora ở chung quanh Nhiễm Thất vòng tới vòng đi, vì đại nhân nhà nó biện giải:

"Tiểu Nhiễm Thất, đại nhân cũng là vì tốt cho con, ta còn chưa thấy thú con nào nhỏ như con đã ngồi trên xe bay! Lúc khởi động, nếu không cố định tốt sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa thú con nhỏ như con, ta đều cảm thấy nếu con không cẩn thận ngã xuống đất đều có thể ngã hỏng mất! Cho nên đại nhân trói con chặt như vậy cũng là, a!"

Xe bay khởi động, vèo một chút nhảy lên, bay ra ngoài, Mora nhất thời không chú ý, thân thể khống chế không được đột nhiên trượt về sau, ngoài miệng còn thét chói tai: "Đại.. Đại nhân! Sao ngài khởi động mà không nói cho tôi một tiếng, hù chết tôi rồi.."

Ngay sau đó, Nhiễm Thất nhìn thấy --

Mora vốn sắp trượt về sau, lại chậm rãi từ từ trượt lên trước, hoàn toàn không có lực cản.

Phi hành khí còn đang cực hạn nhảy lên, Hoài Qua đứng yên trước bàn điều khiển, đầu ngón tay nhanh chóng thao tác, đôi mắt càng là sâu không thấy đáy, khó phân biệt cảm xúc, dáng người kia như là một cây tùng đĩnh bạt kiệt ngạo, liền như vậy vững vàng đứng ở kia, phảng phất ai cũng không thể làm hắn dao động.

Nam nhân này chỉ cần đứng ở kia, cái gì đều không cần làm, là có thể cho người ta một cổ cảm giác an toàn cực mạnh.

Theo sau, thông tin bên ngoài của xe bay được tiếp nhập, ngay sau đó trên không trung đột nhiên xuất hiện một nữ nhân thực xinh đẹp, bà mặc trang phục quý giá mà chỉ hoàng thất mới có, có ba phần giống Hoài Qua, đặc biệt là khí chất lạnh nhạt thanh lãnh kia, liếc mắt một cái, liền sẽ cảm thấy là một nhân vật cực kỳ không dễ chọc.

Nhưng mà --

Bà vừa mở miệng, liền gần như phá hư toàn bộ khí chất cao lãnh, bất cận nhân tình, bà híp lại mắt, vẻ mặt hưng phấn buôn chuyện:

"Nhãi con ơi, thú con của con đâu? Nghe nói đã thành hình, ở đâu vậy, ở đâu vậy! Con còn không chịu nói cho mẹ biết trước, mẹ cảm thấy rất khổ sở, con không yêu mẹ sao? Nga, ngẫm lại mẹ liền thấy tim đau quá! Nhưng mà, nhãi con của mẹ cũng có nhãi con, mẹ thật là cảm thấy cao hứng thay con."

"Ai, chính là nhóc béo ngồi ở phía sau kia đúng không, tuy rằng béo chút, nhưng lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, con xem đôi mắt to tròn kia, a nha, trái tim của mẹ đều phải bị sự đáng yêu đó làm cho tan chảy.." Hera ôm mặt, vẻ mặt say mê, "Đến lúc đó, các con lại sinh một tiểu nhãi con cho mẹ, mẹ và ba con đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì con.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back