Chương 209: Chim hoàng yến trong lồng vàng (51)
[HIDE-THANKS]
Hắn nhớ tới anh cả từng nhắc nhở hắn --
Con người luôn có tâm lý phản nghịch, em càng cưỡng ép cô ấy, cô ấy càng sợ hãi em, cuối cùng thậm chí sẽ muốn chạy trốn.
Người đều là xu lợi tị hại*, không ai sẽ thích sống cùng một người âm tình bất định. Em không buông tay thì sẽ vĩnh viễn không chiếm được cô ấy, nếu vậy, em chỉ có thể mãi mãi sống trong sợ hãi, lúc thích hợp nên buông tay, có lẽ em sẽ đạt được điều em muốn.
*xu lợi tị hại: Hướng về những thứ có lợi cho bản thân, tránh xa nguy hiểm.
Anh cả đã kết hôn, gia đình mỹ mãn hài hòa, vợ chồng cầm sắt hòa minh*, nên hắn tin lời anh cả, nhưng để làm được, lại là một chuyện khác.
*cầm sắt hòa minh: Một điển cố ý chỉ cuộc sống vợ chồng hòa thuận vui vẻ, tôn trọng lẫn nhau.
Những điều lệ trên hợp đồng đại khái là Mộ Thất cô hiện tại là cổ đông lớn nhất của Mộ thị, buồn cười nhất chính là, Mộ Lê luôn tâm tâm niệm niệm muốn hợp tác với Cố thị, lại trước sau không được, hiện giờ hắn không còn là cổ đông của Mộ thị, Cố thị lại cùng Mộ thị có giao thoa.
Hợp đồng còn cố ý đánh dấu Mộ Thất có thể tự do tham gia hội nghị cổ đông, nếu cô không tiện, thì trợ lý bên phía Cố thị điều tới có thể tham dự thay cô, ngay cả tổng tài hiện giờ của Mộ thị đều là người bên phía Cố thị phái lại đây, đây là tuyên cáo rõ ràng với công chúng, Mộ thị có Cố thị chống lưng.
Bởi vậy, mục đích muốn Mộ thị trở thành một trong những công ty đứng đầu của Mộ Lê cũng coi như là đạt được, đáng tiếc, hắn không còn là một phần của Mộ thị nữa.
Nhìn ngày tháng trên hợp đồng, là rất lâu trước đây, hình như là trong khoảng thời gian nam nhân đùa bỡn Mộ Vãn mà cô nhìn thấy trong không gian tự do phát sinh tranh chấp với Mộ Lê.
Sợ là bây giờ Mộ Lê chỉ muốn giết cô.
Cố Hám Tước đã soạn các điều khoản rất rõ ràng, Nhiễm Thất có thể đi làm bất cứ lúc nào, hắn sẽ không lại giam cầm cô, đồng thời ngay cả chức vị hắn đều chuẩn bị sẵn cho cô rồi.
Chỉ là --
"Tôi không cần." Nhiễm Thất lắc đầu, trả hợp đồng lại cho hắn, Cố Hám Tước không nhận, hắn nhìn bản hợp đồng kia một hồi lâu, mới mở miệng: "Này không phải thử em.. Anh nghiêm túc."
Vạn phần không tình nguyện, nhưng giờ phút này lại vô cùng nghiêm túc.
Hắn cho rằng ngày thường quá mức khống chế cô, khiến cô thật cẩn thận không dám xúc phạm hắn, cho rằng đây là cái bẫy hắn thử cô mà thôi.
Trong lòng hắn đau xót, nhưng càng có rất nhiều bất đắc dĩ và vô lực.
Rốt cuộc nên làm như thế nào..
Hắn đã rất nỗ lực học a..
Vì sao vẫn không được..
Thấy hắn không nhận, Nhiễm Thất đành đặt bản hợp đồng kia lên bàn, yên lặng nhìn hắn, âm thanh không có cảm xúc, lại làm người cảm thấy trịnh trọng: "Tôi cũng nghiêm túc."
"Cuộc sống như vậy, tôi thích."
Từ lúc bắt đầu không quen, chậm rãi quen dầu, cuối cùng thích loại sinh hoạt không lo không nghĩ này, chắc là do bệnh của cô, không thích tiếp xúc nhiều người, thậm chí không thích nói nhiều, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng đối với những người bình thường như bọn họ, cuộc sống này là cực kỳ không bình thường. Nhưng bọn họ tựa hồ đã quên, cô vốn dĩ là một người có bệnh a..
Cô cũng không muốn thay đổi.
Cố Hám Tước yên lặng nhìn cô hồi lâu, xác định là cô thật sự thích xong, đột nhiên ôm lấy Nhiễm Thất, nâng lên cao, khóe miệng không tự chủ được mà giơ lên: "Vậy về sau anh nhất định nỗ lực kiếm tiền nuôi em!"
Nhiễm Thất không nói gì, con ngươi lỗ trống cứ như vậy nhìn hắn, tựa hồ không rõ vì sao hắn lại cao hứng như vậy. Cố Hám Tước tựa hồ cũng cảm thấy mình vui vẻ quá mức, hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Kỳ thật bên ngoài có rất nhiều người xấu, ngốc trong nhà mới là an toàn nhất."
Tựa hồ sợ Nhiễm Thất không tin, hắn lung tung lấy cái ví dụ: "Giống như hôm trước, có người không cẩn thận đụng phải xe anh, còn mắng anh mắt mù.."
"..."
Người kia sợ là không muốn sống nữa đi, Cố đại gia, anh bịa cũng nên bịa giống thật một chút a.[/HIDE-THANKS]

Hắn nhớ tới anh cả từng nhắc nhở hắn --
Con người luôn có tâm lý phản nghịch, em càng cưỡng ép cô ấy, cô ấy càng sợ hãi em, cuối cùng thậm chí sẽ muốn chạy trốn.
Người đều là xu lợi tị hại*, không ai sẽ thích sống cùng một người âm tình bất định. Em không buông tay thì sẽ vĩnh viễn không chiếm được cô ấy, nếu vậy, em chỉ có thể mãi mãi sống trong sợ hãi, lúc thích hợp nên buông tay, có lẽ em sẽ đạt được điều em muốn.
*xu lợi tị hại: Hướng về những thứ có lợi cho bản thân, tránh xa nguy hiểm.
Anh cả đã kết hôn, gia đình mỹ mãn hài hòa, vợ chồng cầm sắt hòa minh*, nên hắn tin lời anh cả, nhưng để làm được, lại là một chuyện khác.
*cầm sắt hòa minh: Một điển cố ý chỉ cuộc sống vợ chồng hòa thuận vui vẻ, tôn trọng lẫn nhau.
Những điều lệ trên hợp đồng đại khái là Mộ Thất cô hiện tại là cổ đông lớn nhất của Mộ thị, buồn cười nhất chính là, Mộ Lê luôn tâm tâm niệm niệm muốn hợp tác với Cố thị, lại trước sau không được, hiện giờ hắn không còn là cổ đông của Mộ thị, Cố thị lại cùng Mộ thị có giao thoa.
Hợp đồng còn cố ý đánh dấu Mộ Thất có thể tự do tham gia hội nghị cổ đông, nếu cô không tiện, thì trợ lý bên phía Cố thị điều tới có thể tham dự thay cô, ngay cả tổng tài hiện giờ của Mộ thị đều là người bên phía Cố thị phái lại đây, đây là tuyên cáo rõ ràng với công chúng, Mộ thị có Cố thị chống lưng.
Bởi vậy, mục đích muốn Mộ thị trở thành một trong những công ty đứng đầu của Mộ Lê cũng coi như là đạt được, đáng tiếc, hắn không còn là một phần của Mộ thị nữa.
Nhìn ngày tháng trên hợp đồng, là rất lâu trước đây, hình như là trong khoảng thời gian nam nhân đùa bỡn Mộ Vãn mà cô nhìn thấy trong không gian tự do phát sinh tranh chấp với Mộ Lê.
Sợ là bây giờ Mộ Lê chỉ muốn giết cô.
Cố Hám Tước đã soạn các điều khoản rất rõ ràng, Nhiễm Thất có thể đi làm bất cứ lúc nào, hắn sẽ không lại giam cầm cô, đồng thời ngay cả chức vị hắn đều chuẩn bị sẵn cho cô rồi.
Chỉ là --
"Tôi không cần." Nhiễm Thất lắc đầu, trả hợp đồng lại cho hắn, Cố Hám Tước không nhận, hắn nhìn bản hợp đồng kia một hồi lâu, mới mở miệng: "Này không phải thử em.. Anh nghiêm túc."
Vạn phần không tình nguyện, nhưng giờ phút này lại vô cùng nghiêm túc.
Hắn cho rằng ngày thường quá mức khống chế cô, khiến cô thật cẩn thận không dám xúc phạm hắn, cho rằng đây là cái bẫy hắn thử cô mà thôi.
Trong lòng hắn đau xót, nhưng càng có rất nhiều bất đắc dĩ và vô lực.
Rốt cuộc nên làm như thế nào..
Hắn đã rất nỗ lực học a..
Vì sao vẫn không được..
Thấy hắn không nhận, Nhiễm Thất đành đặt bản hợp đồng kia lên bàn, yên lặng nhìn hắn, âm thanh không có cảm xúc, lại làm người cảm thấy trịnh trọng: "Tôi cũng nghiêm túc."
"Cuộc sống như vậy, tôi thích."
Từ lúc bắt đầu không quen, chậm rãi quen dầu, cuối cùng thích loại sinh hoạt không lo không nghĩ này, chắc là do bệnh của cô, không thích tiếp xúc nhiều người, thậm chí không thích nói nhiều, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Nhưng đối với những người bình thường như bọn họ, cuộc sống này là cực kỳ không bình thường. Nhưng bọn họ tựa hồ đã quên, cô vốn dĩ là một người có bệnh a..
Cô cũng không muốn thay đổi.
Cố Hám Tước yên lặng nhìn cô hồi lâu, xác định là cô thật sự thích xong, đột nhiên ôm lấy Nhiễm Thất, nâng lên cao, khóe miệng không tự chủ được mà giơ lên: "Vậy về sau anh nhất định nỗ lực kiếm tiền nuôi em!"
Nhiễm Thất không nói gì, con ngươi lỗ trống cứ như vậy nhìn hắn, tựa hồ không rõ vì sao hắn lại cao hứng như vậy. Cố Hám Tước tựa hồ cũng cảm thấy mình vui vẻ quá mức, hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Kỳ thật bên ngoài có rất nhiều người xấu, ngốc trong nhà mới là an toàn nhất."
Tựa hồ sợ Nhiễm Thất không tin, hắn lung tung lấy cái ví dụ: "Giống như hôm trước, có người không cẩn thận đụng phải xe anh, còn mắng anh mắt mù.."
"..."
Người kia sợ là không muốn sống nữa đi, Cố đại gia, anh bịa cũng nên bịa giống thật một chút a.[/HIDE-THANKS]