Welcome! You have been invited by Haha.123 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 119: Kết cục (2) Sở Giác đã đến

[HIDE-THANKS]
gYNslHS.jpg


Một đêm kia sau khi bọn họ bày tỏ tình yêu với nhau, hai người đều trải qua một đêm rất nhiệt tình. Ngày thứ hai tỉnh lại, Nhiễm Thất mới hậu tri hậu giác nhớ tới người nào đó không phải còn bệnh?

Sáng hôm qua còn ở kia muốn chết muốn sống nói thân mình suy yếu muốn cô lau mình cho hắn, mà tối qua, cái bộ dáng sinh long hoạt hổ kia, không giống như là một người bệnh nặng nên có..

Nhiễm Thất có ngốc cũng biết đây là chuyện như thế nào, trực tiếp một chân đạp người đang ngủ say sưa bên cạnh xuống.

Sau đó Nhiễm Thất bọc chăn, từ cao nhìn xuống nam nhân nào đó lúc này vẻ mặt mê mang trên mặt đất.

Chậc chậc chậc.. trường hợp này sao lại nhìn quen mắt đến vậy.

Người nào đó vuốt đầu tỉnh lại, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, không rõ nguyên do: "Nương tử, làm sao vậy?"

Nhiễm Thất lạnh lùng liếc hắn một cái, hừ lạnh: "Sáng hôm qua không phải còn nói bệnh sắp chết rồi?"

Bùi Đình nào nghĩ đến nhanh như vậy cô liền nhìn thấu hắn, nhưng dựa vào tinh thần không biết xấu hổ, hắn ha ha cười một tiếng, sau đó nhào qua ôm chặt cô, ở chỗ cổ cô hít sâu một hơi rồi nói: "Cảm giác được nương tử chiếu cố thật tốt quá.. có chút không bỏ được.."

Xem Nhiễm Thất vẫn như cũ lạnh mặt không nói chuyện, người nào đó ưu thương thở dài, liền như vậy ai oán nhìn cô, Nhiễm Thất như cũ không dao động, đột nhiên Bùi Đình buông cô ra, nằm trên giường, thân mình trần trụi không thèm che dấu, hắn hiên ngang lẫm liệt mà nói với cô: "Đến đây đi nương tử.. tới chà đạp ta đi!"

Sau đó hắn như là nghĩ đến cái gì, nhìn cô rồi thẹn thùng bổ sung một câu: "Đương nhiên.. Ta sẽ không phản kháng."

Xem hắn trần truồng nằm ở kia, hơn nữa tiểu huynh đệ còn chậm rãi đứng lên, Nhiễm Thất rốt cuộc nhịn không được, cô trực tiếp cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, mắng câu đồ lưu manh, liền bọc chăn vội vàng đi đến sau bình phong thay quần áo.

Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Bùi Đình.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rạng rỡ, lại là một năm được mùa.

* * *

Khi nghe nói Sở Giác đến Yến Quốc, Nhiễm Thất vẫn có chút kinh ngạc.. Hệ thống nói nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn thành, chứng tỏ Đại Sở đã có thực lực chống lại hai nước khác, nhưng mục đích hắn tới đây là gì?

Trước khi Nhiễm Thất nghe tin chạy tới, trong phòng, Bùi Đình cùng Sở Giác triển khai một cuộc đối thoại cực kỳ quỷ dị.

"Ta không nghĩ tới quốc chủ Yến Quốc lại là ngươi!" Ngữ khí Sở Giác thực bình tĩnh, biểu tình trên mặt mười phần trầm ổn.

Bùi Đình nhấp miếng nước trà, vẫn chưa trả lời.

Sở Giác cũng không thèm để ý, lại lần nữa nói: "Cảm tạ."

Lần này, Bùi Đình nhưng thật ra có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt nói: "Không cần, ta là vì phu nhân nhà mình thôi."

Ánh mắt Sở Giác nặng nề, như muốn phán đoán tính chân thật của những lời này.

Sau khi hắn nắm giữ quyền lực trên triều đình, các thế lực trong triều cũng không ổn định, quốc gia cũng không hoàn toàn an bình, rất nhiều chuyện dĩ vãng đều do một tay Bùi Đình lo liệu, sau khi Bùi Đình biến mất, một chút sự tình hắn căn bản vô pháp biết được là đã tiến hành tới bước nào rồi, muốn đi sưu tập nhưng tư liệu đó càng sẽ hao phí thêm mấy năm, nhưng có lần thuộc hạ đột nhiên đưa tới một ít tài liệu, lại là những ghi chép rành mạch rõ ràng về các chuyện lớn của Đại Sở.

Lúc ấy Sở Giác liền bắt đầu hoài nghi có phải do Bùi Đình giúp hắn, thẳng đến có một lần Đại Ngụy phái người tới ám sát hắn, thời điểm mấu chốt, lại có một đám hắc y nhân xông ra cứu, đó là.. ám vệ của Bùi Đình.

Sở Giác luôn cảm thấy Bùi Đình cố ý để hắn biết Bùi Đình đang giúp hắn, nhưng hắn ta làm như vậy với mục đích gì?

Phải biết rằng, Bùi Đình người này mười phần cẩn thận, nếu hắn không muốn bại lộ, Sở Giác có làm cách nào cũng không thể biết được.

Công Bát trên xà nhà nhìn ánh mắt không tín nhiệm của Sở Giác, bĩu môi, trong lòng ám đạo, nếu ngươi chết, Đế hậu còn không phải lập tức muốn trở về Đại Sở? Nếu không phải như vậy còn lâu quân thượng mới giúp ngươi. Tốt nhất làm ngươi vội chết, không có thời gian quấy rầy Đế hậu nhà ta! Nhớ kỹ quân thượng nhà ta đối tốt với ngươi, không cần suốt ngày nghĩ bắt có Đế hậu về lại Đại Sở![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 120: Kết cục (3) Chuyện cũ đều sẽ bay đi theo gió, mà chúng ta còn ở lại

[HIDE-THANKS]
gkSHLWg.jpg


Thời điểm Nhiễm Thất tới, hai người trong phòng đều mỗi người một ý nghĩ mà yên lặng uống trà.

Thấy cô tới, Bùi Đình là người đầu tiên đứng lên đón, nhìn bộ dáng cô lỗ mãng chạy tới, hắn cau mày, tiến đến nâng cô, trên mặt có chút không vui, nhữ khí lại không có chút nào trách cứ: "Đều đã sắp thành mẫu thân, còn hấp tấp như vậy!"

Âm thanh của hắn có chút lớn, sau khi nói xong còn mang theo ý khoe khoang nhìn Sở Giác vẻ mặt khẩn trương kích động đứng ở phía sau.

Nhiễm Thất liếc hắn, trong lòng nói thầm ấu trĩ, sau đó tránh khỏi ôm ấp của hắn, đi đến trước mặt Sở Giác, cô cười nhìn hắn, có lẽ là người sắp làm mẹ, trên khuôn mặt luôn luôn thanh lãnh của cô thế nhưng mang theo một tia nhu hòa, cô hỏi: "A Giác, gần đây tốt không?"

Trên khuôn mặt trầm ổn của Sở Giác xẹt qua một tia hoảng loạn vô thố, chẳng sợ hiện giờ hắn đã chân chính là một quốc gia chi chủ, nhưng đối mặt với hoàng tỷ, hắn tựa hồ như cũ là đệ đệ ham chơi yếu đuối, tay chân đều không biết đặt ở đâu, hắn vụng về trả lời: "Tốt, ta, ta thực tốt. Tất cả đều rất tốt."

Bùi Đình bị bỏ qua ở phía sau bất mãn, hắn trực tiếp ôm lấy Nhiễm Thất từ sau lưng, cũng không màng Sở Giác ở đây, trực tiếp ghé vào tai cô nỉ non: "Nương tử, nàng giống như chưa từng hỏi vi phu sống có tốt hay không? Trước đó vài ngày nàng còn nói yêu ta.. Hiện tại chẳng lẽ định bỏ chồng bỏ con?"

Ánh mắt hắn u oán mà nhìn cô, một tay khác còn lơ đãng sờ sờ cái bụng đã hơi nổi lên của cô: "Xem.. hài tử cũng cảm thấy ta nói rất đúng."

"..."

Đây là chuyện gì?

Từ sau lần đầu tiên bày tỏ tình yêu với hắn vào đêm đó, người này liền thường thường liền phải la lối khóc lóc bán manh mà bức cô nói những lời này, mỗi lần cô bất đắc dĩ nói xong, chính hắn lại ở kia ngượng ngùng, làm như là cô chủ động nói những lời này với hắn vậy, thật là khiến Nhiễm Thất.. tâm tình phức tạp.

Cô như thế nào lại dây vào tên vô lại này đâu?

Sở Giác mím môi, hắn muốn mang hoàng tỷ về Đại Sở, mặc kệ dùng bất cứ thủ đoạn gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ nhưng lại chứa đầy sủng nịch lúc này của hoàng tỷ.. Hắn liền cảm thấy hắn nghĩ sai rồi, hoàng tỷ tựa hồ sống ở đây rất tốt, sơ với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn rất nhiều.

"Chàng ra ngoài trước đi.. Ta có chuyện muốn nói với A Giác." Nhiễm Thất đại khái cũng rõ ràng dụng ý Sở Giác tới đây là gì, hơn nữa người nào đó mặt dày mày dạn muốn dính cô, đại khái là sợ cô trở lại Đại Sở đi.

Có lẽ, trong mắt hắn, Đại Sở mới là nơi cô lớn lên từ nhỏ, cô muốn về Đại Sở, đó là điều hiển nhiên, nhưng đối với Nhiễm Thất, Yến Quốc mới là, càng nói chính xác hơn, nơi có hắn mới là nhà của cô.

Cô biết hắn sẽ không bao giờ cưỡng bách cô, nếu cô thật sự muốn về Đại Sở, hắn nhất định sẽ không ngăn trở.

Nhưng có một số việc, cũng nên kết thúc, Sở Giác là đệ đệ của Sở Nhiễm Thất, mà Bùi Đình là trượng phu của Nhiễm Thất, cái nào nặng cái nào nhẹ cô vẫn phân biệt được, nhưng cô cũng hi vọng Sở Giác có thể sống tốt, có lẽ là người sắp làm mẹ, cũng có lẽ là đoạn ký ức của Sở Nhiễm Thất kia thật sự ảnh hưởng đến cô, làm cô không tự chủ nổi lên lòng trắc ẩn với vị thiếu niên vận mệnh nhấp nhô này.

Bùi Đình cau mày, có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nói: "Vậy nương tử nhanh lên, lát nữa là đến giờ ăn cơm, để hài tử đói thì không tốt."

Nhiễm Thất vừa mới ăn đồ ăn sáng xong: .

Người nào đó thật là.. nói dối cũng không biết ngượng mặt.

* * *

Nhiễm Thất cùng Sở Giác ở trong phòng cùng nói chuyện với nhau, mà ngoài phòng, Bùi Đình đứng bên hồ sen cầm thức ăn rải xuống cho cá, Công Bát trầm mặc đứng một bên.

Vẻ mặt Bùi Đình bình tĩnh, tựa hồ một chút cũng không lo Nhiễm Thất sẽ làm chuyện gì có lỗi với hắn, hắn nhàn nhã tự tại rải mồi câu, chỉ là ánh mắt thường thường ngó về phía cửa phòng.

Qua không bao lâu, Bùi Đình nói với Công Bát: "Vào xem.. thôi, từ cửa trước đi vào, đánh gãy bọn họ." Sau đó, Bùi Đình bình tĩnh bổ sung thêm một câu: "Nhớ kỹ, đừng nói là cô sai ngươi đi, chỉ nói không cẩn thận vào nhầm phòng là được.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 121: Kết cục (4) Chuyện cũ đều sẽ bay đi theo gió, mà chúng ta còn ở lại

[HIDE-THANKS]
PqqXS0k.jpg


Sở Giác đi rồi.

Còn chưa chờ Công Bát xông vào, Nhiễm Thất liền ra tới, người nào đó lập tức thay đổi một bộ dáng ủy khuất thấu qua, ôm lấy cô, vẻ mặt chất vấn: "Nương tử cùng hắn nói cái gì mà lâu vậy?"

Nhiễm Thất nổi lên tâm tư muốn đùa hắn, cô thở dài, nhìn về phía phương xa, sâu kín mà nói: "Không có gì.. Chính là hắn hỏi ta có nguyện ý về Đại Sở cùng hắn hay không thôi.."

Vừa dứt lời, người nào đó thân thể cứng đờ, sau đó cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Kia nương tử, đáp như thế nào?"

Nhiễm Thất ngữ điệu thong thả: "Đương nhiên là.."

Cô nhìn biểu tình ngưng trọng của hắn, không tự chủ được mà bật cười, ánh nắng vàng rực rỡ rơi trên mặt cô, khiến cả người cô càng thêm tươi đẹp, cô chậm rì rì nói: "Đương nhiên là không muốn a.."

Người nào đó đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó bật cười, vùi đầu vào cổ cô, ngữ điệu trầm thấp, mơi hồ không rõ lại có sự sung sướng mười phần rõ ràng: "Ta liền biết nương tử tốt với ta nhất.."

Cô không muốn về Đại Sở, ước chừng Sở Giác cũng thấy được cô sống ở đây rất tốt, cũng vẫn chưa cưỡng cầu cô trở về Đại Sở, bất quá may mắn Bùi Đình che dấu tin cô mang thai cùng sinh non rất tốt, nếu Sở Giác biết, sợ là lại tốn miệng phen miệng lưỡi giải thích với hắn, có một số việc, hắn không biết mới là tốt cho hắn.

Rốt cuộc.. tất cả nghiệt này, đều bắt đầu từ hắn.

* * *

"Phụ hoàng, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ, lớn như vậy còn muốn mẫu phi đút ăn." Một cô bé thực đáng yêu vụng về cầm chiếc đũa, rung đùi đắc ý thở dài, khuôn mặt nhỏ non nớt tỏ vẻ thành thục, "Ai.. Bảo nhi đều biết tự mình dùng bữa.. Phụ hoàng còn không biết, thật ngốc!"

Sau đó cô nhìn về phía bé trai dáng ngồi đoan chính, vẻ mặt bình tĩnh dùng cơm ở bên kia, nói: "Vương huynh, huynh nói có phải hay không, phụ hoàng thật ngốc."

Cậu bé vẫn chưa trả lời nàng, hắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống xong, mới chậm rì rì đáp: "Ừ, ngốc."

Sắc mặt Bùi Đình tái xanh, Nhiễm Thất ở kia cời hết sức vui vẻ, thật là hai kẻ dở hơi!

Bùi Đình nhìn cô cười vui vẻ như vậy, ánh mắt nhìn cô càng thêm ủy khuất.

Lúc trước cô lại mang thai lần nữa, Bùi Đình chết sống không cho cô sinh, chỉ sợ cô gặp chuyện không may như lần trước, nhưng khi bị khám ra mang thai, hài tử đã hơn ba tháng, lúc này sinh non cũng không quá tốt, bởi vậy, tuy rằng lòng Bùi Đình có bất mãn, nhưng vẫn tận tâm tận lực chiếu cố cô, có lẽ do thân thể cô chuyển biến tốt, lần này sinh sản mười phần thuận lợi.

Đúng vậy, vẫn là một đôi long phượng thai, giống như là đem hài tử lần đầu tiên chết sống đều không giữ nổi trả lại cho cô.

Hiện tại cô.. thật sự hạnh phúc.. Cô chưa từng nghĩ tới cô sẽ có ngày này, gái trai đầy đủ, người cô yêu nhất luôn ở bên cô.

Nhiễm Thất hoàn hồn, ý cười doanh doanh buông chén, nhướng mày nói với người nào đó vẻ mặt ủy khuất nhìn cô: "Chính mình ăn. Xem đi, Bảo nhi đều khinh thường chàng!"

Còn không đợi Bùi Đình đáp lời, Bảo nhi ở một bên xem chuẩn thời cơ, nàng trực tiếp bưng chén, tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh Nhiễm Thất ngồi xuống, sau đó đặt chén của nàng vào tay Nhiễm Thất, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với Nhiễm Thất: "Mẫu phi, phụ hoàng sẽ tự mình dùng cơm, nhưng Bảo nhi sẽ không thể tự dùng cơm.. Mẫu phi đút con, a.."

Nói xong Bảo nhi liền mở miệng, Nhiễm Thất nhìn khuôn mặt nhỏ cực kỳ tương tự Bùi Đình của nàng, cười ra tiếng, đồng thời đút cơm vào miệng nàng.

Bùi Đình cương ở một bên, sao hắn có thể sinh ra nữ nhi vô sỉ như vậy? Vừa rồi ai ở kia cười nhạo hắn không biết tự ăn cơm, còn nàng sẽ tự dùng cơm?

Hiện tại chỉ trong chớp mắt liền đoạt mất nương tử của hắn rồi?

"Nương tử." Người nào đó cực lực muốn thu hút sự chú ý của cô, Nhiễm Thất quay đầu lại, có lệ nói với hắn: "Ngoan, đợi lát nữa đút chàng."

Người nào đó chỉ có thể ở đằng kia một mình giận dỗi, bé trai sau khi ăn xong, lúc đi ngang qua hắn, mặt vô biểu tình mà ném xuống một câu: "Ngu xuẩn!"

Sau đó liền rời khỏi phòng.

Nhiễm Thất nhìn thấy, trong lòng cảm khái, có thể nhìn thấy bộ dạng ăn mệt của Bùi Đình, thật là.. mỹ diệu a..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 122: Phiên ngoại: Công Lục và Công Nhất

[HIDE-THANKS]
ZO0AS36.jpg


Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là vào năm sáu tuổi.

Từ nhỏ Công Nhất đã cực kỳ có ý thức, hơn nữa năng lực làm việc mạnh, các loại võ công học thuật hắn đều sẽ chăm chỉ tu luyện qua một lần, lại duy độc không học được thuật ẩn nấp.

Mà Công Lục thời niên thiếu lại vận dụng thuật này đến mây trôi nước chảy, hắn thường xuyên ẩn dấu chính mình, bởi vậy, ở trong đám ám vệ gồm chín người cũng không thường xuất hiện.

Công Nhất thời niên thiếu có lòng hiếu thắng rất mạnh, hắn tìm được Công Lục đang phát ngốc ở bên hồ, một hai phải so cao thấp cùng Công Lục.

Đó là lần đầu tiên Công Nhất nhìn thấy Công Lục, da thịt thiếu niên non nớt trắng nõn như sứ, cánh môi đỏ bừng, biểu tình lãnh đạm nhìn về phương xa, một thân hắc y khiến thân mình hắn càng có vẻ thon gầy mà xinh đẹp, hắn liền ngồi như vậy, tất cả cảnh sắc chung quanh đều trở thành phông nền cho hắn.

Ấn tượng đầu tiên của Công Nhất đối với hắn là xinh đẹp quá phận, thế nên Công Nhất đã quên mất mục đích chân chính mình đến đây, hắn ta ngơ ngác mà đứng ở chỗ cũ, sợ phá hủy cảnh sắc mộng ảo này.

Ánh mặt trời vàng rực chiếu vào trên mặt Công Lục, xuyên thấu qua da thịt trắng nõn thoạt nhìn lại có loại vẻ đẹp bệnh trạng yếu ớt, Công Nhất ma xui quỷ khiến mà thò lại gần, trước khi Công Lục kịp phản ứng, liền gặm mặt hắn một cái, đồng thời còn để lại một bãi nước miếng trên mặt Công Lục.

Công Lục đột nhiên đứng lên, nhíu mi lại, liều mạng xoa mặt, mặt đều đỏ, ngôn ngữ không tốt khiến hắn không biết nên nói cái gì mới được, cuối cùng hắn khó thở, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Công Nhất, đông cứng mà nghẹn ra ba chữ: "Đồ lưu manh!"

Công Nhất không có gặp qua hắn, nhưng cũng không có nghĩa Công Lục cũng không biết Công Nhất, Công Nhất tên này làm việc mười phần đường hoàng kiêu ngạo, nhưng hắn ta xác thật có tư bản này, mỗi lần khảo hạch đều xếp hạng nhất, nhưng tính cách mười phần âm tình bất định, có thể nói là người không thể chọc nhất trong chín người, hắn không có khả năng không biết một nhân vật như vậy, cho nên, thời điểm biết hắn ta tới, hắn căn bản không có bất cứ phòng bị gì đối với Công Nhất.

Công Nhất bị mắng cũng không có ăn năn hoặc sinh khí, ngược lại còn cười hì hì, hắn mười phần hạ lưu huýt sáo với Công Lục: "A, quả nhiên là mỹ nhân, tức giận đều đẹp như vậy!"

Công Lục thực mau liền bình tĩnh lại, phương diện võ công hắn nhất định kém xa Công Nhất, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ nhịn xuống nhục nhã như vậy, tâm tư vừa động, hắn trực tiếp ẩn nấp, ở lúc Công Nhất còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên xuất hiện trước người hắn ta, đẩy hắn ta xuống nước.

Công Nhất phản ứng thực mau, kỳ thật hắn chỉ cần thoáng nghiêng người liền có thể tránh thoát, nhưng nếu hắn tránh thoát, Công Lục sẽ theo quán tính rơi xuống nước, cũng liền ngây người một lát như vậy, Công Nhất đã bị Công Lục đẩy xuống nước.

Sau khi Công Nhất rơi vào nước, hắn chậm rãi bơi vào bờ, liền như vậy ngâm mình trong nước, cũng không đi lên, nhìn Công Lục vẻ mặt lãnh đạm đứng trên bờ, cười làm lành nói: "Lục Lục, ta sai rồi, không đùa ngươi, ngươi xem ta toàn thân đều ướt, chúng ta huề nhau được không?"

"..."

Ngươi kêu ai là Lục Lục!

Không đợi Công Lục phản bác, Công Nhất nhưng thật ra ý vị không rõ mà cười, trong mắt hắn lập lòe ánh sáng hài hước: "Lục Lục a.. Ngươi có muốn xem chim của ta?"

"Ngô.." Công Lục mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn nóc giường, còn không có lấy lại tinh thần, eo đột nhiên bị người sau lưng ôm chặt, người nọ dán lại đây, ngữ khí khàn khàn ái muội: "Lục Lục, làm sao vậy?"

Công Lục lẩm bẩm nói: "Ta hình như mơ thấy lần đầu tiên chúng ta quen biết.."

Công Nhất thấp giọng cười, tay không an phận sờ tới sờ lui trên người hắn, cuối cùng cầm nơi yếu ớt của hắn, đem này nắm trong lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận được người trong lòng nhịn không được run rẩy, hắn mới chậm rì rì nói, trong mắt lóe lên ánh sáng tà ác: "Lúc ấy người nào đó còn chê ta nhỏ.. Hử? Nhỏ sao?"

"A.." Công Lục thiếu chút nữa bật khóc, trước sau bị công kích cảm giác thật sự không tốt lắm, "A.. Không.."

Thanh âm rách nát giữa môi hắn bị Công Nhất ngậm lấy, trong lúc hoảng hốt, hắn nghe thấy Công Nhất nỉ non bên tai hắn, ngữ điệu ôn nhu lưu luyến: "Lục Lục.. Lục Lục.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 123: Thân vương huyết tộc vs nữ vương huyết tộc (1)

[HIDE-THANKS]
0U2jbgy.png


Nhiễm Thất trở lại không gian tự do, trong đầu còn lưu lại hình ảnh cuỗi cùng trong thế giới kia – Cô cùng Bùi Đình, hai người tóc trắng xóa ngồi trong đình viện nhìn hoàng hôn, Bùi Đình ôm cô, cô dựa vào lòng ngực hắn, năm tháng tĩnh hảo, cả đời liền qua đi như vậy, lời nói cuối cùng của Bùi Đình còn vang vọng bên tai cô, hắn nói, nương tử.. nếu có kiếp sau, ta nhất định còn muốn cưới nàng.

Cô từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, trước mắt xuất hiện một cái giao diện.

【Sắp thu hồi lại giá trị tình yêu của kí chủ ở thế giới này】

Đinh -- thu hồi lại hoàn tất.

Trên mặt Nhiễm Thất một tia dao động cũng không có, biểu tình cô nhàn nhạt, chỉ có những ký ức không thể quên được trong đầu đó nói cho cô, cô đã từng nhiệt liệt yêu một người như vậy.

Trong lòng hình như có chỗ nào đó xúc động một chút, cô mạc danh nhớ về Thẩm Mặc Hiên, nam sinh chết trước mộ cô kia, không biết vì sao, trong lòng cô có chút chua xót.

Cô.. đây là làm sao vậy?

Tình cảm không phải đều bị thu hồi sao?

Vì cái gì.. còn sẽ..

"Ký chủ, ta căn cứ vào tích phân của thế giới trước để tìm thế giới tương ứng cho ngài, nhưng thế giới này có chút đặc thù, là thế giới có quỷ hút máu tồn tại, vì đảm bảo ký chủ có thể thích ứng với thế giới kia, sau khi cô tiến vào thế giới kia, tất cả ký ức lúc trước đều bị phong ấn."

Nhiễm Thất hoàn hồn, thần sắc nhàn nhạt, hờ hững nói: "Bao gồm không nhớ được cậu?"

"Đúng vậy, ký chủ, thế giới này cũng không có nhiệm vụ, bởi vậy, cũng hoàn toàn không có đạo cụ phụ trợ. Kỳ hạn thế giới duy trì cũng là thời hạn sinh mệnh cô kết thúc."

"Vậy tiến vào thế giới này có ý nghĩa gì?"

"Ừm, ký chủ, đây là thế giới tự động chỉ định.."

Hệ thống không tự tin trả lời cô, không có nói với Nhiễm Thất, sau khi nó thăng cấp chính mình, không biết vì sao trình tự xuất hiện hỗn loạn, làm cho nhiệm vụ nguyên bản của thế giới này biến mất!

Nhưng muốn điều chỉnh số liệu hỗn loạn này đó cần có tích phân, bởi vậy, nó chỉ có thể để ký chủ đến thế giới không có nhiệm vụ này, chờ ký chủ vượt qua thế giới này, nó liền có tích phân để chữa trị đống số liệu này, nhưng thuyết phục ký chủ như thế nào..

Nhiễm Thất đối với thế giới quỷ hút máu này cảm thấy rất hứng thú, cũng không truy vấn nhiều, trực tiếp đáp ứng rồi.

Thế giới sắp mở ra –

"Điện hạ.. không tốt!" Một nữ vu mặc áo choàng màu đen run rẩy quỳ dưới đất, hơi thở nàng không xong, ngữ điệu phát run, giống như đang đề cập tới một quái vật cực kỳ khủng bố: "Kasija.. muốn, muốn.. sống lại.."

Người ngồi trên vương vị vốn là đang bình tĩnh uống rượu vang đỏ, nghe vậy hắn cả kinh buông tay, cốc chân dài rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng bang, cha năm xẻ bảy.

Nam nhân cũng không quản này đó hắn đột nhiên đứng lên, bước chân không vững lùi về sau một bước, lẩm bẩm: "Không.. không có khả năng.. Nàng không phải.. bị ta, chúng ta giết chết sao?"

Nữ vu vẻ mặt ngưng trọng nói với hắn: "Điện hạ.. là ca ca của Kasija.. Aike thu.. thu thập linh hồn của nàng giao cho nữ vu, điện hạ.. chúng ta nên.. làm sao bây giờ? Một Aike đã khó đối phó rồi, còn thêm một cái Kasija.. Nữ nhân kia quả thực là kẻ điên!"

* * *

Nơi sâu nhất của Madryn có một lâu đài cổ to lớn tọa lạc, hoàn cảnh chung quanh âm khí dày đặc, trong lâu đài cổ, chỉ có một tòa quan tài xa hoa điêu khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, chung quanh quan tài từng hàng nến bốc cháy lên ánh lửa nhàn nhạt, ngoài ra, trong nhà cũng không có bất kỳ ánh sáng nào khác.

Lúc này quan tài được mở ra, một vị thiếu nữ tuyệt sắc đang nhắm hai mắt nằm trong quan tài, nàng có làn da trắng nõn như mỡ dê, cánh môi đỏ bừng, lông mi đen nhánh rậm rạp, phía sau một đầu tóc đen tãn đến bên hông, cả người có vẻ yên bình mà tốt đẹp.

Một cổ tay của nàng bị đặt ngoài quan tài, trên cổ tay, máu tươi chảy không ngừng, uốn lượn trên mặt đất, nữ vu mặc áo choàng ở một bên không ngừng niệm chú ngữ vụn vặt phức tạp.

Aike đứng một bên nhìn thiếu nữ bên trong sắc mặt dần dần trắng bệch, trong đôi mắt màu bạc của hắn ảnh ngược ra ánh lửa sâu kín của ngọn nến, thật lâu sau, hắn rạch cổ tay mình, để bên miệng nàng, ngữ khí quỷ quyệt: "Vợ của ta.. nên tỉnh.."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 124: Thân vương huyết tộc vs nữ vương huyết tộc (2)

[HIDE-THANKS]
M1yz8nf.jpg


Tốc độ đọc chú ngữ của nữ vu càng lúc càng nhanh.

Bên ngoài lâu đài cổ dần hạ mưa to, đột nhiên trong nháy mắt, cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm, cửa sổ vốn bị khóa chết bang một tiếng bị gió lớn thổi mở toang, ngọn nến trong luồng gió này dị này không ngừng lập lòe, gió càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng lúc càng to, thậm chí còn có một ít nước mưa từ cửa sổ mở toang liều mạng rơi vào trong phòng, tất cả chuyện này như là thần đang ngăn cản Kasija sống lại.

Nữ vu thấy thế niệm chú ngữ càng nhanh, một loạt ánh nến xung quanh quan tài tượng trưng cho thời hạn của Kasija, nếu sau khi tất cả ngọn nến này tắt, Kasija còn chưa tỉnh lại, kia liền đại biểu cho linh hồn của Kasija vĩnh viễn bị hạn chế trong khối thân thể này, không bào giờ tỉnh lại nữa!

Bởi vậy, bọn họ nhất định phải đánh thức Kasija trước khi tất cả ánh nến tắt.

Kasija thân là nữ vương huyết tộc, chết mà sống lại vốn là hành vi nghịch thiên sửa mệnh, nãy đã là phá hủy chế độ vận hành cơ bản của sinh vật tự nhiên, bởi vậy, nếu Kasija thật sự muốn tỉnh lại, nhất định muốn chống đỡ qua lần thần phạt này.

Aike nhăn mi lại, hắn nheo mắt nhìn khung cửa sổ kia, đôi mắt màu bạc khiến hắn có vẻ càng thêm lạnh lùng vô tình, hắn đang muốn dùng dị năng đóng cửa sổ lại, nữ vu như biết hắn nghĩ cái gì, nàng vừa niệm chú, vừa lắc đầu với hắn, ý bảo hắn không cần đối nghịch với thần, nếu không thần tức giận, Kasija sẽ thật sự không có khả năng tỉnh lại.

Hiện tại tuy gió lớn, nhưng nữ vu vẫn có thể chống lại nó, nữ vu niệm chú, ánh nến vốn dĩ bị cuồng phong thổi sắp tắt phụt một tiếng cháy sáng lên, nữ vu nhẹ nhàng thở ra, may mắn còn chưa bị thổi tắt.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài gió lớn hơn nữa, một trận lại một trận thổi vào, Aike ước chừng cũng biết là chuyện như thế nào, hắn xé miệng vết thương to hơn nữa, máu phun trào mà ra, cuồn cuộn không ngừng chảy vào miệng Kasija, cổ tay thiếu nữ như cũ chảy máu, chỉ là vốn là máu màu đỏ thắm của nhân loại, lúc này lại hỗn loạn một tia màu bạc.

Bọn họ cần thiết đổi toàn bộ máu trên người thiếu nữ nhân loại này thành máu của Aike trước khi nến tắt.

Từ khi ra đời, Aike cùng Kasija liền bị cho là cặp song sinh bị nguyền rủa, trong thân thể bọn họ cùng chảy một dòng máu thuần khiết mà cường đại, thiếu nữ nhân loại này là vật chứa tốt nhất mà Aike tìm thấy, vật chứa này có dung mạo giống với Kasija, khi máu của hắn tràn ngập vật chứa này, linh hồn của Kasija sẽ tự động dung hợp, Kasija của hắn sẽ trở về nhân gian.

Nhưng hiện tại, nhìn tình hình này, thần cũng không muốn Kasija trở về nhân gian, nói đúng hơn là thần đều kiêng kị Kasija, gió không ngừng từ bên ngoài thổi vào khung cửa sổ kia, thậm chí sức gió quá mạnh mẽ, làm cho bốn bức tường xung quanh đều bắt đầu rạn nứt.

Sắc mặt nữ vu dần dần trắng bệch, thậm chí mũi bắt đầu đổ máu, lực lượng của thần quá mức cường đại, căn bản không phải nàng có thể chống cự, hiện tại chỉ cầu Kasija nhanh chóng thức tỉnh.

Mau tỉnh lại a.. Kasija! Nhanh lên a! Kasija! Nhanh tỉnh lại đi!

Trong lòng nữ vu hò hét, mặc dù như vậy, ngoài miệng nữ vu vẫn không ngừng, ánh nến trở nên càng ngày càng nhỏ, thậm chí cơ hồ nhìn không thấy.

Thiếu nữ trong quan tài sắc mặt trắng bệch, tình trạng của Aike cũng không tốt là bao, máu tươi nhiễm hồng môi thiếu nữ, làm khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ dưới ánh chớp có vẻ càng thêm quỷ dị yêu dã, dần dần trên cổ tay thiếu nữ đã không hề có máu tươi chảy ra, thậm chí vết thương trên cổ tay bắt đầu thong thả khép lại.

"Phốc –" Nữ vu đột nhiên phun ra một búng máu, nàng suy yếu quỳ trên mặt đất, thậm chí khóe mắt đều có máu không ngừng chảy ra, nàng cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm ánh nến cơ hồ nhìn không thấy kia, ngoài miệng tiếp tục niệm chú.

Kasija.. mau tỉnh lại a.. mau lên..

Nhưng nàng niệm niệm mau cỡ nào, ánh nến như cũ thảm đạm, thậm chí gió xung quanh còn lớn hơn nữa, thổi áo choàng nàng đến hỗn độn mà chật vật, mà sức gió càng thêm mạnh mẽ này, đủ để cho thấy quyết tâm của thần.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 125: Thân vương huyết tộc vs nữ vương huyết tộc (3)

[HIDE-THANKS]
v8sEoSY.jpg


Aike mắt thấy tình huống không ổn, thiếu nữ lại như cũ nhắm hai mắt, không hề có chút ý tứ tỉnh lại nào, hắn vung một bàn tay khác lên, cửa sổ lập tức bị đóng lại, ngăn cản cuồng phong ở bên ngoài, đó là Aike vận dụng dị năng chống lại thần, gió bên ngoài không ngừng va chạm cánh cửa bị đóng lại, lực độ càng lúc càng lớn, biểu tình Aike lạnh băng, hắn quay đầu ra lệnh cho nữ vu: "Pagoda, nhanh lên!"

Nữ vu nhanh chóng niệm chú, ánh nến vốn muốn tắt chậm rãi sáng lên, đột nhiên, cửa sổ phịch một tiếng bị phá mở, Aike kêu lên một tiếng, tiếp theo bên khóe miệng có một tia máu chảy xuống, mà ánh nến vốn đang chậm rãi sáng lên, ở một khắc kia, toàn bộ bị thổi tắt.

Từng hàng ngọn nến ảm đạm không chút ánh sáng.

Pagoda quỳ dưới đất, ngơ ngác nhìn từng hàng nến tối tăm kia, thất thần lẩm bẩm: "Kasija.. nàng.. cuối cùng cũng không về được.."

Trong phòng thực tối, sau khi ánh nến tắt, tiếng sấm ngoài cửa sổ đột nhiên im bặt, nguồn sáng duy nhất trong phòng không còn, nhưng năng lực nhìn trong bóng đêm của quỷ hút máu cực mạnh, Aike rũ mắt nhìn thiếu nữ như cũ an tĩnh ngủ say trong quan tài, ngón tay hắn vuốt ve cánh môi dính đầy máu tươi của thiếu nữ, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

Trong truyền thuyết, trong gia tộc quỷ hút máu không thể có bào thai song sinh, đây cũng là một loại trừng phạt của thần đối với chủng tộc quỷ hút máu, cặp song sinh trời sinh có chứa nguyền rủa, hai người, chỉ có thể tồn tại một người, bởi vậy, đôi song sinh có cảm giác hận thù rất lớn với đối phương, thời điểm vẫn là thai nhi, một bên cường đại liền sẽ cắn nuốt bên nhỏ yếu còn lại, nhưng gia tộc Zero lại xuất hienj ngoài ý muốn, Kasija cùng Aike không chỉ không cắn nuốt lẫn nhau, thậm chí sau khi sinh ra, tình cảm giữa hai người phi thường thân mật.

Này khó tránh khỏi sẽ khiến thần cho rằng uy nghiêm của mình bị khiêu khích một cách nghiêm trọng, đây cũng là một nguyên nhân thần cực lực ngăn cản Kasija trở về.

Tiếng gió ngoài cửa sổ càng ngày càng nhỏ, giống như là đã hoàn thành xong sứ mệnh, mưa vẫn rơi như cũ, lại không hề quái dị như vậy, trong lâu đài cổ, Pagoda cùng Aike đều không lên tiếng, tại đây trong lâu đài cổ u ám khủng bố, không khí an tĩnh đến có chút quỷ dị.

Dần dần bên ngoài đã tạnh mưa, chỉ là không trung như cũ ám trầm, trong lâu đài cổ một mảnh đen nhánh, không khí yên tĩnh quỷ dị quanh quẩn trong không gian hắc ám này, đột nhiên, từng hàng nến vốn dĩ đã tắt kia đột nhiên bốc cháy lên, ánh lửa đột nhiên sáng ngời, mãnh liệt chưa bao giờ có, thậm chí chiếu sáng cả một căn phòng lớn như vậy.

Pagoda ngơ ngác mà nhìn một loạt ánh nến trước mắt, nước mắt không tự giác chảy ra, trộn lẫn với vết máu còn chưa lau đi nơi khóe mắt, âm thanh nàng nức nở, biểu tình kích động kêu lên: "Kasija.. là Kasija.. nàng đã trở lại! Nàng thật sự trở lại.. hu.."

Lông mi đen nhánh khẽ run lên, thiếu nữ chậm rãi mở mắt, dồng tử đen nhánh ảnh ngược khuôn mặt trắng bệch không dám tin tưởng của Ạike, nàng chậm rãi ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt lạnh băng không có bất kì biểu tình gì, giọng nói nàng thực lạnh, nhưng lại ẩn hàm một tia làm nũng, nàng nhìn về phía Aike, môi đỏ dính đầy máu khẽ mở: "Ca ca.. ta đói bụng.."

Aike chợt hoàn hồn, hắn đưa một cổ tay khác qua cho nàng, răng nanh của Kasija ló ra, một ngụm cắn vào cổ tay hắn, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra hoa văn khủng bố, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng có vẻ càng thêm yêu dị, nàng hút máu của Aike, trên mặt bày ra biểu tình hưởng thụ đến cực hạn, hoa văn bắt đầu rút đi.

Sắc mặt Aike dần dần tái nhợt, nhưng hắn lại không nói gì, hắn giơ tay sửa lại mái tóc hỗn độn của nàng, năng lực chừa lành cường đại của quỷ hút máu đã sớm làm vết thương trên cổ tay hắn khép lại, trong lúc Kasija hút máu, mái tóc màu đen của nàng chậm rãi chuyển thành màu bạc, giống như ánh trăng, màu đen trong mắt rút đi, biến thành màu bạc lạnh băng giống hệt như Aike.

Đây mới chân chính là Kasija.

Chuyển hóa đến đây liền xem như thật sự hoàn thành, thân thể nhân loại này đã hoàn toàn biến thành quỷ hút máu, nàng có dung mạo giống hệt Aike, có cùng huyết thống, lạnh băng như nhau, quan trọng nhất là nàng có linh hồn của Kasija.

Kasija.. thật sự đã trở lại!

Hơn nữa là.. Kasija hoàn hoàn chỉnh chỉnh![/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 126: Thân vương huyết tộc vs nữ vương huyết tộc (4)

[HIDE-THANKS]
2NLukMJ.jpg


Ngoài cửa sổ lại bắt đầu nổi lên gió to quỷ dị, từng trận sấm chớp, mưa to tầm tã rơi xuống, rồi như là kiêng kị cái gì, giọt mưa trước sau chưa roi vào trong cửa sổ.

Cuồng phong thổi vào từ cửa sổ, thừa dịp lúc Kasija chuyển hóa, đột nhiên thổi về hướng từng hàng ngọn nến đang cháy kia, đồng tử Pagoda co rụt, đang muốn đọc chú ngữ duy trì ánh nến, nhưng không kịp, cuồng phong đã thổi ào vào ánh nến.

Chỉ là..

Dưới sự tấn công của cuồng phong, từng hàng nến kia vẫn như cũ thiêu đốt, khí thế cực nóng, không chịu ảnh hưởng chút nào, càng sâu hơn, trong sự tấn công điên cuồng của gió lớn, ngọn lửa càng thêm cháy mạnh.

Kasija cúi đầu, không ngừng hút máu Aike, máu tươi tràn ra nhiễm hồng cánh môi nàng, một đầu tóc bạc buông xuống sau người, chung quanh rõ ràng là gió mạnh quay cuồng, nhưng quanh thân nàng cùng Aike giống như yên lặng, ngay cả góc áo cũng không bị thổi bay.

Lúc này, cuồng phong, tiếng sấm, mưa to ngoài cửa sổ đột nhiên ngừng, giống như thần không thể nề hà, lại giống như thần đã thỏa hiệp.

Nàng nheo đôi mắt màu bạc lại, trên mặt hiện lên thần sắc si mê, giống như nhấm nháp rượu ngon tuyệt mỹ, không bao lâu, răng nanh nàng rời khỏi cổ tay Aike, bên môi dính máu, khiến môi nàng càng thêm đỏ tươi yên dã.

Nàng rũ mắt, nhìn vết thương bị nàng cắn trên cổ tay Aike, miệng vết thương có chút lớn, chung quanh còn toát ra vài tia máu, nàng vươn đầu lưỡi tinh tế liếm miệng viết thương kia, nhân tiện nuốt những tia máu xung quanh vết thương vào miệng, nhờ năng lực chữa lành cường đại của quỷ hút máu, miệng vết thương chậm rãi khép lại.

Ngay sau đó, Kasija đặt một nụ hôn trên cổ tay trơn bóng như lúc ban đầu kia, máu trên cánh môi dính vào cổ tay tái nhợt của Aike, màu hồng tươi đẹp cùng làn da trắng bệch như hai loại cực đoan, rồi lại ngoài ý muốn độc đáo, giống như một hoa văn huyết sắc yêu diễm mà Kasija đánh dấu trên cổ tay hắn.

Kasija ngẩng đầu nhìn hắn, mắt bạc lạnh lẽo lập lòe ánh sáng mê người, nàng nói: "Aike, ta đã trở về."

Aike ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, trong đôi mắt màu bạc phản chiếu thân ảnh tuyệt mỹ của nàng, hắn vẫn chưa đáp lời, rồi sau đó, bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của hắn bóp lấy cằm dưới của nàng, cúi đầu hung hăng hôn xuống.

Thật lâu sau, khi hắn rời khỏi mội nàng, đầu lưỡi nhân tiện liếm đi vết máu trên môi nàng, Aike ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, ngữ điệu giống như đảo quanh đầu lưỡi, có vẻ vô cùng khàn khàn mê hoặc: "Hoan nghênh trở về, Kasija của ta."

"Khụ khụ.."

Pagoda ở một bên thật sự là nhịn không được ho ra tiếng, nàng bị trọng thương, có thể chống được đến bây giờ đã là vạn hạnh.

Kasija hơi hơi nghiêng đầu, mắt bạc lạnh băng nhìn chằm chằm nàng ta, sau đó, nàng nở một nụ cười tàn nhẫn, một cái lắc mình, thân ảnh giống như quỷ mị nháy mắt xuất hiện trước mặt Pagoda, nàng duỗi tay bóp cổ Pagoda, một tay ấn nàng ta trên tường, trong mắt không hề có tình cảm, lạnh lùng nhìn Pagoda đang khó chịu, nói: "Thật đúng là yếu a.. Pagoda."

Ngay sau đó, nàng tùy tay vứt về phía bên cạnh, Pagoda bị nặng nề ném xuống đất, không ngừng ho ra máu, khó chịu nói không ra lời.

Aike lạnh nhạt nhìn hết thảy, vẫn chưa ra tiếng ngăn cản.

Kasija ngồi xổm trước mặt nàng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ toàn là hờ hững, nàng vươn tay lau đi vết máu bên miệng Pagoda, ngữ khí mỏng lạnh: "Không cần tự mình đa tình, ta chưa từng coi ngươi như bằng hữu, bất quá nể tình ngươi đánh thức ta.. trốn đi.. càng xa càng tốt.. Giết chóc, sắp bắt đầu rồi.."

Kasija xuyên thấu qua cửa sổ rách nát kia, nhìn về phía bầu trời đêm ám trầm, khóe miệng gợi lên một nụ cười không rõ ý vị, trong con ngươi bạc hiện lên một tia huyết sắc, có vẻ cả người nàng giống như ám dạ u linh.

Ám linh mang theo giết chóc cùng máu tươi mà đến.

Thần muốn ngăn cản nàng, không dễ dàng như vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 127: Thân vương huyết tộc vs nữ vương huyết tộc (5)

[HIDE-THANKS]
XKN6ZYk.jpg


Thiếu nữ trong chớp mắt liền ra khỏi địa phương ẩn nấp này, nàng đi vào trấn nhỏ ở Madryn, trừ bỏ làn da tái nhợt chút, cả người bình thường như một thiếu nữ nhân loại chân chính.

Mặc cho ai cũng không nghĩ đến, lại có quỷ hút máu dám hành tẩu dưới ánh mặt trời.

Kasija nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn màu bạc dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Nhẫn bị vu nữ hạ chú, quỷ hút máu đeo nhẫn này hành động sẽ không bị đêm tối hạn chế.

Thời điểm Aike đưa cho nàng, nàng còn cảm thấy kinh ngạc, nàng đã chết 3000 năm, khi nàng còn sống, cho dù là quỷ hút máu có huyết thống cao quý cỡ nào, cũng chỉ có thể bị hạn chế hành động trong bóng đêm.

Nghĩ vậy, Kasija gợi lên một nụ cười lạnh, xem ra đám rác rưởi khiến người chán ghét kia vẫn có điểm tác dụng.

Trên đường người đến người đi, mọi người không hề cảm thấy nguy hiểm, một chỗ ngoặt khó nhìn thấy, chất mấy cái thi thể bị hút khô máu, Kasija đi trên đường, đầu lưỡi nhẹ cong, liếm đi vết máu chỗ khóe miệng.

A.. Phải bắt mấy cái cho Aike mới được..

Mấy lão già giáo hội sợ là chưa biết nàng tỉnh lại đi.. Thật đúng là vất vả cho Aike..

Kasija có chuyện càng quan trọng cần làm, nữ vương huyết tộc thức tỉnh đối với huyết tộc đúng là việc tốt, nhưng nàng kiêng kỵ thần, giống như thần cũng kiêng kỵ nàng vậy.

300 năm trước, nàng cố ý chết giả trong tay nhân loại cùng nữ vu, là bởi vì thần.

Nguyền rủa của thần đối với cặp song sinh huyết tộc bị nàng và Aike đánh vỡ, thần vì bảo hộ uy nghiêm của mình, tất nhiên là muốn diệt trừ một trong hai người bọn họ, nhưng bởi vì giới tính, huyết thống của Aike so với nàng càng thêm thuần khiết, đòng thời thiên tính của nàng là thị huyết khát máu, thần có thiên tính nhân từ tự nhiên là không dung được nàng!

Mà cũng ở 300 năm trước, có vị nữ vu trước khi chết tiên đoán, 300 năm sau, chú ngữ che dấu thần truy tung sẽ xuất hiện, ngay lúc đó thần đã dung không được nàng, đến nỗi nguyên nhân gì.. Ước chừng là nàng tàn sát ba thành thị, hoặc là giết sạch hơn phân nửa tộc nhân của tộc vu nữ, nàng cũng không nhớ rõ lắm.

Kasija ngơ ngẩn mà hoàn hồn, nàng rút tay ra khỏi ngực một vị nữ vu, trên tay là một trái tim còn đang nhảy lên, nữ vu trước mặt mở to mắt, chết không nhắm mắt nhìn nàng, lỗ thủng trước ngực còn đang ào ào chảy máu.

Kasija tùy tay ném trái tim xuống đất, nàng quay đầu nhìn vị nữ vu già kia, trên khuôn mặt tái nhợt một mảnh cao ngạo, đôi môi đỏ bừng hơi cong, con ngươi màu bạc hiện lên một tia huyết sắc: "Cái thứ nhất!"

Trong phòng trừ bỏ nữ vu vừa chết cùng vị nữ vu già kia, còn có ba vị nữ vu đứng kia.

Nhóm nữ vu đầu tiên là bị hành vi nhanh chóng tàn nhẫn này của nàng làm hoảng sợ, một vị nữ vu trong đó phản ứng lại đây, nàng cau mày, nhìn Kasija, ngoài miệng nhanh chóng niệm chú.

Hai vị nữ vu khác thấy thế cũng đi theo niệm chú.

"..."

Trong lúc nữ vu lẩm bẩm chú ngữ, Kasija che lại đầu, trên trán dần dần toát ra mồ hôi mỏng, cuối cùng nàng quỳ xuống đất thở phì phò, nàng cúi đầu, trong đôi mắt rũ xuống một mảnh đỏ tươi, đột nhiên, nàng lắc mình một cái, đến phía sau bọn họ, dứt khoát lưu loát mà đào ra hai trái tim của hai vị nữ vu.

Lúc này tay nàng đã đặt trước ngực của vị nữ vu thứ ba, ngón tay lâm vào trong thịt, vị nữ vu đó ở lúc Kasija động thủ đã dừng niệm chú, nàng ta không thể động đậy, vì mạng sống đang nằm trên tay Kasija.

Kasija liền bảo trì một động tác như vậy, trên khuôn mặt tái nhợt một mảnh đạm nhiên, khóe miệng lại dấy lên một nụ cười tàn khốc, nàng nhìn về phía vị nữ vu lớn tuổi kia, trong đôi mắt màu bạc toàn là mỏng lạnh: "Đáp ứng yêu cầu của ta, ta tha cho nàng, nếu không, ta không ngại giết sạch người trong gia tộc Smith các ngươi! A.. Rốt cuộc các ngươi cũng làm người chán ghét như vậy!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 128: Thân vương huyết tộc vs nữ vương huyết tộc (6)

[HIDE-THANKS]
AltbnR1.jpg


Vị nữ vu lớn tuổi kia nhìn chằm chằm nàng, cũng không trả lời, chỉ là tay cầm cầu thủy tinh lập tức căng thẳng, thậm chí quanh thân cầu thủy tinh đều bắt đầu xuất hiện vết rạn cực kỳ rõ ràng.

Bà trước sau đều nghĩ không ra..

Chú ngữ che đậy thần cũng là bà ngẫu nhiên sáng tạo ra.. Sao lại nhanh như vậy đã hấp dẫn quỷ hút máu tới?

Hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần vào bề ngoài và thực lực của nàng, quỷ hút máu này cấp bậc không thấp! Huống chi trên tay nàng còn có.. nhẫn Nhật Quang.

Nữ vu nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay Kasija, đồng tử đột nhiên co rút, lui về phía sau một bước, cầu thủy tinh trên tay suýt chút nữa cầm không được.

Một trăm năm trước, gia tộc Roth sáng tạo ra nhẫn Nhật Quang bị tàn sát, toàn bộ người trong gia tộc chỉ trong một đêm bị đào mất trái tim, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhẫn Nhật Quang có lợi với ai nhất, tự nhiên không cần nói cũng biết.

Nhưng bọn họ tra không được tung tích của quỷ hút máy kia.

Khi bọn họ biết được tin tức đuổi qua, máu đỏ chảy đầy đất, thậm chí đêm đó, các đại gia tộc nữ vu mỗi người đều cảm thấy bất an, phải biết rằng, gia tộc Roth thân là đại gia tộc trong tộc nữ vu, không đề cập tới nhân số có bao nhiêu, trong đó đại bộ phận nữ vu đều là người có ma lực cực kỳ cao cường, nhưng trong một đêm liền bị tàn sát toàn bộ, có thể nghĩ, quỷ hút máu kia có bao nhiêu khủng bố!

Đúng vậy, chỉ một cái, bọn họ chưa từng nghĩ tới là do một đám quỷ hút máu làm.

Đơn giản là, huyết tộc máu lạnh cao ngạo, bọn họ từ trước đến nay độc lai độc vãng, gia tộc không mang lại cho bọn họ thân tình, hay đoàn kết, mà chỉ là lực lượng, lực lượng thần bí mà cường đại.

Trong huyết tộc, chỉ có cường giả mới được tôn sùng, bọn họ hưởng thụ giết chóc, hưởng thụ thi ngược, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi uống máu.

Nhân loại cùng nữ vu đều cho rằng lại sắp có một hồi chiến tranh bùng nổ, nhưng hai trăm năm qua đi, huyết tộc vẫn chưa có bất kỳ động tác gì, bọn họ đều cho rằng kỳ thật nhẫn Nhật Quang cùng với chú ngữ trên nhẫn đã sớm bị hủy hoại nên không có ở trong tay huyết tộc, nhưng không nghĩ tới lúc này cư nhiên tại đây gặp được nhẫn Nhật Quang.

Nữ vu lớn tuổi trừng lớn mắt, vẻ mặt tức giận nhìn Kasija: "Là ngươi giết gia tộc Roth?"

Kasija cau mày, nghe không hiểu bà ta đang nói cái gì, nàng cũng hoàn toàn không muốn biết, trên mặt nàng che kín không kiên nhẫn: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, đồng ý yêu cầu của ta, ta thả nàng, nếu không.."

"A.." Nữ vu bị bắt lấy thống khổ hô lên, đầu ngón tay của Kasija quấy trong cơ thể nàng ta, máu đỏ không ngừng chảy từ ngón tay tái nhợt trong suốt của nàng đến cổ tay, cuối cùng nhỏ giọt trên sàn nhà, tích thành một vũng máu.

Nữ vu lớn tuổi sắc mặt càng thêm khó coi, bàn tay khô gầy dưới áo choàng không ngừng run rẩy: "Ngươi.."

Kasija nhướng mày nhìn bà, vẻ mặt cuồng ngạo khinh thường, đầu lưỡi nàng xẹt qua môi trên, cả người có vẻ vô cùng thị huyết yêu mị, nàng cười khẽ, âm diệu du dương mê hoặc: "A.. Phải suy nghĩ kĩ nha.. Kiên nhẫn của ta không nhiều lắm đâu.."

Nữ vu lớn tuổi nhìn vị nữ vu thống khổ nói không ra lời kia, rũ mắt xuống, cắn răng cuối cùng vẫn đồng ý: "Ta có thể giúp ngươi hạ chú ngữ che đậy thần trên nhẫn Nhật Quang, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta.. buông tha tộc Smith."

Nếu phía trước còn ôm may mắn – huyết tộc tuy cường đại, nhưng cũng không phải không có nhược điểm, thì khi nhìn thấy nhẫn Nhật Quang trên tay nàng, bà liền không thể nghĩ như vậy nữa, chẳng sợ nàng khả năng không phải quái vật giết toàn bộ gia tộc Roth, nhưng ít nhất cái quỷ hút máu trước mắt này có giao tình rất lớn với tên quỷ hút máu kia, nếu không nàng cũng không có khả năng lấy được nhẫn Nhật Quang.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back