Welcome! You have been invited by bquibutbi to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 60: Bạn cùng bàn lạnh lùng (60)

[HIDE-THANKS]
faRs1Oe.jpg


Dù sao thì.. hắn trước giờ chỉ tin vào khoa học, hắn chỉ thờ phụng khoa học, hắn không tin quỷ thần, lúc ấy Nhiễm Thất còn cảm thấy hắn không có tế bào lãng mạn, nhưng hiện tại xem ra, hắn chẳng những nhớ kỹ, còn tin?

Nhiễm Thất cau mày nhìn thạch miếu không thể trông tới cuối cùng kia, cảm thấy hắn vô cùng ngốc.. Cô muốn nói cho hắn biết, cô không có kiếp sau, cô muốn đi đến thế giới khác.

Anh không cần làm nhiều điều cho em, như vậy không đáng!

Nhưng mặc cho cô la to như thế nào đều không có tác dụng, hắn không nghe thấy được, chỉ cố chấp bưng lấy cái hộp mà quỳ từng tầng một, thời điểm quỳ đến một nửa, chân của hắn đã bắt đầu phát run rồi, bởi vì mỗi một lần hắn quỳ lạy đều vô cùng thành kính, giống như là thật sự là đang cầu xin ông trời vậy.

Nhiễm Thất nhắm mắt lại, cô một mực biết rõ, một người kiêu ngạo như vậy, hắn không lại trời, cũng không quỳ xuống đất, không lạy ba mẹ, hắn luôn luôn một mình kiên cường. Nhưng lại vì cô, mà làm chuyện hắn không muốn nhất..

Sau khi hắn quỳ xong 99 tầng bậc thềm, hắn giống như rốt cuộc đã làm xong tất cả chuyện mình nên làm, bản thân không hề kiên cường chống chọi, hắn đột nhiên giống như là biến thành một người mắc bệnh nguy kịch, trong mắt không có một tia sức sống, không giao lưu với người khác, chỉ tự giam mình trong phòng.

Hộp tro cốt của cô được hắn đặt ở đầu giường, mỗi ngày hắn đều sẽ cẩn thận từng li từng tí mà lau sạch, sợ bị che lại rồi tro cốt sẽ không sạch sẽ. Một ngày hắn đều sẽ xem mấy lần thì mới yên tâm, thậm chí buổi tối còn phải ôm vào mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Cô cảm thấy.. Thẩm Mặc Hiên sắp điên rồi.

Có một lần, cô nghe thấy hắn thì thào, đó là lần đầu tiên trong những ngày này hắn nói chuyện.

Hắn bưng lấy hộp tro cốt của cô, ngơ ngác nhìn: "Em sẽ trách tôi sao? Tôi không bỏ được.. Bỏ em vào lòng đất, em hẳn là muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng mà tôi lại không muốn.. Tôi biết rõ em muốn tôi hảo hảo sống tốt, tôi không muốn cô phụ sự kỳ vọng của em, nhưng tôi.." Thật sự không thể kiên trì nổi nữa..

Nhiễm Thất trừng mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy rất muốn khóc, cô không cam lòng để hắn chết, nhưng lại không muốn nhìn hắn như vậy.

Cuối cùng, Thẩm Mặc Hiên vẫn chết.

Hoặc là nói, hắn chưa từng nghĩ tới muốn sống.

Nơi mà Thẩm Mặc Hiên đã từng đi đánh hắc quyền bị hang ổ của một đám người đập nát rồi, người đúng ra tổ chức là một người lòng dạ vô cùng hẹp hòi, luôn luôn điều tra rốt cuộc là ai làm, đột nhiên lại tra được thân phận của hắn, biết hắn đúng là con trai của Trình gia, thế lực đủ lớn, cũng rất có động cơ làm loại chuyện này. Vì vậy, ôm tư tưởng giết lầm 1000 cũng không bỏ qua 800, một mực tìm cơ hội ra tay với hắn!

Ngày đó, tinh thần của Thẩm Mặc Hiên lại khá tốt, khóe miệng đều mang theo nụ cười, hắn ôm hủ tro cốt ra cửa, mà ngay cả Trình Việt ở một bên lo lắng phái bảo tiêu đi theo, hắn cũng không tức giận.

Cái dạng này của hắn, lại khiến Nhiễm Thất cảm thấy bất an một chút.

Sau đó liền chứng minh, cô bất an rất đúng. Phần bụng của hắn bị súng bắn trúng, máu huyết đỏ tươi thoáng cái đã chảy ướt một mảng lớn quần áo của hắn.

Cô thấy rất rõ ràng, thân thủ của hắn có thể tránh đi được, nhưng thời khắc viên đạn đó bay tới, hắn không có tránh, hơn nữa dường như còn sợ bắn không trúng mình, sợ bắn tới đồ vật trên tay, trái lại chính hắn còn nghênh đón lấy.

Bảo tiêu rất nhanh đã giải quyết tên sát thủ kia, muốn nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện, cũng không có bắn trúng chỗ hiểm, chỉ cần kịp thời điều trị ngăn chặn máu chảy đi quá nhiều, hắn vẫn có thể sống sót!

Nhưng hắn lại cự tuyệt, hai mắt vô thần, vô thức mà thì thào: "Tôi thật vất vả mới chờ đến giờ phút này.."

Hắn một tay ôm bụng, một tay ôm hủ tro cốt, trực tiếp không để ý tới bọn họ, lảo đảo hướng một chỗ chạy đi. Bằng vào việc rất hiểu rõ địa hình, rất nhanh, hắn đã bỏ xa bảo tiêu.

Tất cả đều là kế hoạch của hắn, hắn muốn chết, nhưng hắn không muốn chết ở chỗ này.

Hắn ôm bụng, ngăn cho máu chảy ra. Chính hắn biết rõ, nhắm vào vị trí này, thời gian mất máu đến khi choáng váng hôn mê, cũng đủ để hắn chạy đến chỗ đó rồi!

Thời điểm hắn biết có người nhìn chằm chằm vào hắn muốn ra tay, hắn lại thở dài một hơi, tất cả mọi thứ cuối cùng cũng nên kết thúc giải thoát.

Vì vậy, mấy ngày nay hắn luôn luôn nghiên cứu y học, bảo đảm mình còn hơi sức có thể chạy đến đó, hơn nữa bọn họ có xảy ra chuyện gì cũng không ầm ĩ đến cô. Hiện tại đã chứng minh, hết thảy đều thuận lợi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 61: Bạn cùng bàn lạnh lùng (61)

[HIDE-THANKS]
SjW5XL1.png


Thời điểm hắn nhìn thấy phần mộ xa hoa cực lớn, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ càng lúc càng lớn, ánh nắng mặt trời vì hắn mà chạm khắc viền vàng. Chẳng sợ lúc này chật vật, cũng có một loại rực rỡ ưu nhã nói không nên lời. Trong mắt hắn có sự thoải mái, có sự giải thoát, còn có sự khát vọng.

Hắn sẽ gặp lại cô.. Chúng ta vẫn sẽ ở cùng một chỗ.. Tôi nói rồi, chúng ta sẽ dây dưa đến chết..

Phía trên mộ bia dán ảnh chụp của Nhiễm Thất, trong bức ảnh, cô gái đang có má lúm đồng tiền cười dịu dàng nhìn hắn.

Hắn mạnh mẽ chống đỡ chính mình, nhìn hình ảnh của cô mà thì thào: "Tôi không có cô phụ sự kỳ vọng của em, tôi rất nghiêm túc mà sống tốt, tôi.. Tôi không tính nuốt lời đâu.."

Nhiễm Thất lẳng lặng mà đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt chứa đựng sự đau khổ bi thương mà nhìn hắn. Cô biết rõ lời nói của hắn có ý gì. Cô bắt hắn hảo hảo sống tốt, hắn sống, hắn không có tự sát, chỉ là hắn dung tung cho người khác giết hắn mà thôi..

Nói xong lời cuối, hắn nằm xuống mộ bia mà thở gấp, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hai mắt hắn nhắm nghiền, tựa ở trên mộ bia, ngoài miệng vẫn mang theo ý cười, giống như thường ngày nằm tựa ở trong ngực cô vậy.

Giống như ở đây mới thật sự là nơi hắn trở về.

Đợi đến khi Trình Việt cùng Triệu Lôi Kỳ tìm được hắn, hết thảy đều đã chậm.. Toàn thân hắn lạnh buốt nằm tựa trên mộ bia. Bên cạnh còn có hủ tro cốt.

"Con.. con trai.." Thanh âm Triệu Lôi Kỳ rất nhẹ, giống như là sợ đánh thức hắn.

Tuy rằng bà đã sớm ngờ tới, có khả năng con trai không muốn sống nữa không, nhưng bà không nghĩ tới vì không muốn vi phạm lời hứa, vậy mà hắn lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy rời đi.

Nhìn hắn an tĩnh nằm ở đó, cuối cùng cũng không đứng dậy nổi, lòng của bà giống như là bị xé rách vậy, bà chỉ có thể cố nén không để cho mình ngất đi, bà còn muốn nhìn hắn thật nhiều.

Yết hầu Trình Việt giống như là bị cái gì đó ngăn lại, ông nói không ra lời, ông hít một hơi, muốn nhặt hủ tro cốt trên mặt đất lên.

Triệu Lôi Kỳ kinh ngạc mà nhìn cái hủ tro cốt kia, ngữ khí nhàn nhạt: "Cái này.. Không phải là tro cốt của cô bé kia sao? Nó còn chưa có bỏ vào à?"

Trình Việt nhặt lên, lắc đầu với bà, hủ tro cốt rất nhẹ. Ông mở ra, bên trong trống rỗng.

Trình Việt xoay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt thoải mái dễ chịu của chàng trai đang tựa trên mộ bia. Rất lâu sau mới gian nan nói: "Bên trong.. trống không, đây là.. Nó vì chính mình mà chuẩn bị.."

Tro cốt của Nhiễm Thất vài ngày trước đã được hắn bỏ vào rồi, bằng không thì hắn cũng chẳng dám cầm hộp tro cốt của cô đi đón một phát súng. Triệu Lôi Kỳ vô ý thức mà lùi về phía sau một bước, bà hít vào một hơi, nhắm mắt lại, bình phục tâm tình của mình. Sau đó bà ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Mặc Hiên, ánh mắt bi thương: "Con trai.."

Sau khi nói một câu này, nước mắt của bà đột nhiên chảy ra, bà cố gắng khắc chế tâm tình của mình, đứt quãng nói: "Mẹ.. Mẹ rất muốn.. Mang con về nhà, mẹ.. Muốn đền bù cho con, nhưng mà, mẹ biết rõ.. Con không cần những cái đó. Mẹ.. Có thể vì con mà làm một việc cuối cùng con thích.. Đại khái chính là chôn cất con ở cùng một chỗ ở cô bé đó.."

Bà vuốt mặt hắn, nước mắt không ngừng mà chảy xuống, rơi ở trên mặt đất: "Đây là.. Con trở về.. Mẹ lần đầu sờ được vào mặt của con.. Khi còn bé mặt con đẹp mắt cỡ nào.. Tròn ục ịch.. nhìn rất có phúc khí, mà bây giờ.. Con gầy quá, mẹ rất khổ sở, thật sự rất khổ sở.."

Bà không còn con trai nữa rồi..

Cả người Nhiễm Thất giống như cũng không có ý thức, cô tận mắt nhìn thấy quá trình Thẩm Mặc Hiên chết. Một khắc này, lòng của cô đau nhức tựa như không có cảm giác vậy. Một cái xác không hồn cũng không sai.

Đột nhiên cô hiểu rõ được thời điểm cô qua đời, Thẩm Mặc Hiên rốt cuộc đã đè nén bản thân như thế nào mới có thể làm cho mình một biểu hiện giống với bình thường như vậy, nhưng cô làm không được!

Ánh mắt đạm mạc từ trước đến nay của Nhiễm Thất ngay lúc này lại bao trùm một sự bi ai cùng cực, bất luận là cái gì cô cũng không nói nên lời. Một khắc này, cô đột nhiên lĩnh ngộ tới được sự đau thương, loại cảm giác này không chỉ là thích, mà còn thậm chí là yêu..

Cuối cùng cô cũng yêu hắn rồi, hắn lại chết..

Cô còn sống, mà hắn lại chết..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 62: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (1)

[HIDE-THANKS]
U2yqbCK.jpg


Thời điểm Nhiễm Thất lần nữa có lại ý thức, thế giới kia đã đóng lại, cô trở về không gian tự do.

Trước mặt xuất hiện một cái giao diện.

【Sắp thu hồi lại giá trị tình yêu của kí chủ ở thế giới này】

Đinh -- thu hồi lại hoàn tất.

Sau khi bị hệ thống thu hồi lại hết giá trị tình cảm, Nhiễm Thất giống như lại trở về cái loại trạng thái hờ hững lãnh đạm lúc trước, tựa như ở thế giới kia của chỉ đạt được một loại tình cảm gọi là yêu, một khi bị lấy đi, cô lại biến thành cô của trước kia, một người thiếu thốn tình cảm, cái gì cũng không thèm để ý.

【Có muốn lựa chọn xóa bỏ ký ức hay không? 】

Trong lòng Nhiễm Thất rất lạnh nhạt, đã không còn tình cảm, những cái ký ức kia đối với cô mà nói giống như đang xem một câu chuyện của người khác vậy.

Dựa theo lúc trước, cô tất nhiên sẽ không chút do dự mà lựa chọn chính xác, những ký ức này đối với cô mà nói đúng là rất vướng víu. Người nam nhân trong trí nhớ kia có tình cảm sâu đậm với cô thì thế nào, cô bây giờ xem ra, không có cảm giác nào, thậm chí cô còn cảm thấy chính mình trong trí nhớ kia hết sức ngu xuẩn. Đây không phải là cô, cô cho đến bây giờ cũng sẽ không có cảm tình cực kỳ bi ai như vậy, bản thân như thế quá lạ lẫm rồi.

Trong mắt cô trống trơn, bên trong không có một chút tình cảm gì, trên mặt lộ ra vẻ hờ hững. Sau khi bị rút đi tình cảm, trong nội tâm của cô không còn lưu lại bất cứ xúc động gì.

Hệ thống nhìn ở một bên có chút sốt ruột.

Chủ nhân à.. Ngài đã đoán sai, làm như vậy đối với kí chủ căn bản là vô dụng mà.. Không có những tình cảm kia, kí chủ vẫn khôi phục lại cái bộ dáng lúc trước.. Cho dù có ký ức, một chút tình cảm vẫn không có, hiện tại xem ra, cô ấy còn muốn xóa những cái ký ức kia..

Nhiễm Thất đương nhiên không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt cô lạnh nhạt, chỉ muốn nhanh đến thế giới sau, hoàn thành nhiệm vụ, sớm một chút trở về thế giới ban đầu.

Ngón tay của cô đặt trên phím ấn, lúc đang chuẩn bị đè xuống, cô đột nhiên cảm thấy mình giống như ngửi được một mùi hương bạc hà quen thuộc, thanh thanh lãnh lãnh, quá mức quen thuộc.. Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lựa chọn không.

Cô không biết mình xuất phát từ cái tâm lý gì, mà giữ ký ức lại.

【Kí chủ, căn cứ vào điểm tích lũy hạch toán được sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, tôi sẽ vì cô mà phối hợp tìm một cái thế giới tương ứng. 】

Đinh --

【Nhiệm vụ chính tuyến: Trợ giúp quốc vương Đại Sở đương nhiệm đoạt lại quyền thống trị. Đồng thời, phụ tá hắn có thể đem quốc gia này phát triển thịnh vượng. 】

Thế giới sắp mở ra --

"Công chúa, ngài có khỏe không?" Một tỳ nữ bên cạnh nặng nề lo lắng mà nhìn cô, ngữ khí mang theo một chút nôn nóng hòa lẫn với âm khóc: "Bệ hạ, bệ hạ cũng thật là.. Sao có thể đối với ngài như vậy chứ!" Lúc này Nhiễm Thất đang ngồi ở bên cửa sổ, một tay chống đầu, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn về phương xa. Nghe thấy thế, cũng không thèm để ý mà phất phất tay với nàng ta.

Mặt của cô do mang bệnh mà trắng bệch, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt đến khủng bố, phối hợp với khuôn mặt yêu dã của cô lại lộ ra một loại xinh đẹp kinh tâm động phách khi mang bệnh.

"Không sao." Cô nhàn nhạt đáp, vẻ mặt không thèm để ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác cực kỳ lười biếng lại mỹ lệ cao quý. Mọi cử động của cô đều tản ra khí thế của một người thượng vị cao ngạo tự phụ, cứng cỏi khiến người khác không thể bỏ qua.

"Nhưng.." Tỳ nữ kia còn muốn nói điều gì đó, nhưng bị ánh mắt quay lại nhìn của Nhiễm Thất dọa cho sửng sốt.

Ánh mắt kia cực kỳ băng lãnh, lạnh tựa như không mảy may có một độ ấm nào, lại khiến cho đáy lòng nàng ta có cảm giác lạnh cả người.

Nàng ta cả kinh, mãnh liệt quỳ trên mặt đất, run rẩy dập đầu mấy cái: "Nô tỳ.. Nô tỳ chỉ vì cảm thấy công chúa.. cảm thấy oan uổng.."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó nghe đươc người trên giường thờ ơ mà trả lời một câu: "Cảm thấy oan uổng cho ta?"

Sau đó, cằm của nàng ta bị người kia mãnh mẽ nâng lên, nàng ta bị buộc phải nhìn cô, trong mắt hiện lên đầy sự sợ hãi cùng hoảng hốt. Nhiễm Thất nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói ra: "Ngươi cũng xứng?"

Tiếp đó, Nhiễm Thất buông nàng ta ra, nhìn nàng ta nằm rạp trên mặt đất không ngừng ho khan, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Trở về nói cho Lý Thục Nhi, muốn chơi cái gì thì bổn cung phụng bồi! Chỉ hy vọng hậu quả nàng có thể gánh nổi!"

Tỳ nữ đang nằm trên mặt đất nghe được như vậy thì cả kinh. Chẳng lẽ công chúa sớm đã biết rõ nàng ta là do Quý phi phái tới rồi sao? Không.. Không có khả năng.. Nếu như cô sớm đã biết rõ, vậy chuyện trước đó..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 63: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (2)

[HIDE-THANKS]
yPMZtP3.jpg


"Công chúa, ngài tỉnh rồi!" Trúc Thanh đi đến, đang chuẩn bị phân phó hạ nhân mau tới rửa mặt cho nàng, đột nhiên lại nhìn thấy người trên mặt đất, khí thế quanh thân thoáng một cái đã nghiêm nghị lại.

Nàng quát lớn: "Ta không phải đã nói rồi sao! Công chúa đang ngủ thì bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào? Hà Hương, ai cho ngươi cái gan dám ngang nhiên vi phạm mệnh lệnh của ta!"

Tiếp đó, không đợi nàng ta phản ứng, nàng đã nói thẳng: "Người tới! Kéo nàng ta ra đánh 30 trượng! Cho ta hảo hảo ghi nhớ thật lâu!"

Hà Hương đang quỳ sấp trên mặt đất còn đang đắm chìm trong sự sợ hãi khi bị nhìn thấu, bỗng nhiên nghe được lời nói của nàng trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác thế nào.

Nàng ta thừa dịp trong lúc không có người mà tiến vào, nói những lời kia với công chúa, tuy rằng mặt ngoài là vì công chúa mà bênh vực kẻ yếu, kỳ thật chính là nàng ta giựt dây công chúa nhắm vào Thục quý phi. Tuy rằng không rõ tại sao Thục quý phi lại để cho nàng ta làm như vậy, nhưng nàng ta là người của Thục quý phi, mệnh lệnh của nàng, nàng ta cũng chỉ có thể tuân theo.

Nếu thật sự là đánh 30 trượng, nàng ta nhất định sẽ chết, bởi vì nàng ta biết rõ Trúc Thanh đã xem nàng ta như là một cái đinh trong mắt rồi, hận không thể loại bỏ cho sảng khoái. Hôm nay có cơ hội này, nàng nhất định sẽ hảo hảo nắm chắc!

Bởi vì giữa những tỳ nữ kia đều xem nàng ta là người thân cận nhất của công chúa, cơ hồ nàng ta nói cái gì công chúa đều nghe, bằng không thì cái sự kiện kia cũng sẽ không nhẹ nhàng thực hiện được như vậy.. Mà cũng bởi vì chuyện kia, lại khiến cho Trúc Thanh sinh ra hoài nghi, hiện tại nàng muốn trực tiếp đưa nàng ta vào chỗ chết, chấm dứt hậu hoạn!

Dựa theo trước kia, cô nhất định sẽ đứng dậy khiêu chiến với nàng!

Bởi vì nàng ta biết rõ trưởng công chúa nhất định sẽ hướng về nàng ta!

Tuy rằng Trúc Thanh là thị thiếp thân cận của trưởng công chúa, phẩm cấp so với loại cung nữ bọn họ cao hơn nhiều, nhưng trưởng công chúa lại cực kỳ chán ghét nàng!

Trưởng công chúa thích nghe tán dương, nhưng Trúc Thanh làm người lại quá mức hà khắc cứng nhắc, rất yêu thích việc chỉ ra chỗ sai của công chúa, đương nhiên là không hiểu được những người nịnh nọt như bọn họ càng có được sự vui lòng của công chúa rồi.

Nhưng lời nói vừa nãy của công chúa là có ý gì.. Công chúa biết rõ thân phận của nàng ta rồi à? Công chúa ghét nhất người phản bộ. Hơn nữa cái tính cách cao ngạo quạnh quẽ kia của công chúa, bị nhìn thấu, nàng ta nhất định không có kết cục tốt.

Trong nội tâm của nàng ta đang sợ hãi, thế cho nên ngay cả cầu cứu cô cũng không dám. "Trúc Thanh.." Thời điểm bầu không khí đang căng thẳng, Nhiễm Thất đột nhiên lên tiếng, thanh âm quạnh quẽ, không mang theo một chút tình cảm gì.

Nhưng lời này, lại làm cho đáy mắt Hà Hương dấy lên một tia hy vọng, công chúa quả nhiên vẫn là giúp nàng ta, giống như ngày trước vậy, cho nên những lời nàng ta vừa mới nghe được thật ra chỉ là công chúa đang thăm dò nàng ta thôi..

"Công chúa, ngài không thể bỏ qua cho nàng ta như vậy! Quốc có quốc pháp, nếu như hiện tại ngay cả mệnh lệnh của nô tỳ nàng ta cũng không nghe, về sau có lẽ ngay cả mệnh lệch của ngài cũng sẽ không nghe đó! Thỉnh công chúa suy nghĩ lại! Để cho nô tỳ hảo hảo khiển trách nàng ta một phen, cảnh cáo!"

Tuy rằng Trúc Thanh nói rất oai phong lẫm liệt, câu cú đều có lý, biểu tình cũng thập phần thành khẩn, nhưng đáy lòng nàng hoàn toàn không có như vậy. Nàng biết rõ công chúa không thích nghe những loại lời nói này, nhưng nàng không thể không nói! Từ nhỏ nàng đã cùng công chúa lớn lên, nàng cũng không hy vọng công chúa bị những kẻ tiểu nhân kia lừa dối. Người hãm hại đến cùng vẫn chính là nàng ta!

Nàng luôn luôn hoài nghi động cơ phát sinh của sự kiện kia. Phải biết rằng, công chúa thích yên tĩnh, bình thường cũng không hay đi ra ngoài. Hơn nữa, dường như cũng không thích địa phương quá mức náo nhiệt. Nếu như không có người xíu giục, công chúa làm sao có thể sẽ ra khỏi cửa, mà còn đi đến một địa phương náo nhiệt như vậy, càng đừng nói đến sẽ xảy ra loại chuyện như vậy!

"Để cho nàng ta đi đi, ta có vài lời muốn để nàng ta đem đi!" Nhiễm Thất ý vị thâm trường mà nhìn Hà Hương, thanh âm vẫn thờ ơ như cũ, lại khiến cho người khác căn bản không đoán ra được cô đang nghĩ gì.

Hà Hương ngây ngốc tại chỗ, công chúa vẫn là.. Đã biết rồi..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 64: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (3)

[HIDE-THANKS]
mVxZ5yU.jpg


"Công chúa.." Trúc Thanh há to miệng, vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định.

"Bổn cung không muốn nói lần thứ hai!"

Ba ngày trước, Nhiễm Thất đi vào thế giới này. Ở thế giới này, cô có thân phận là trưởng công chúa Đại Sở, Sở Nhiễm Thất, nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở.

Mấy ngày trước nữa, nguyên chủ bị xúi giục tham gia yến hội, cố ý đẩy Thục quý phi rơi xuống hồ nước, cuối cùng làm nàng sinh non. Bởi vì đây là hài tử đầu tiên của hoàng thất, sau khi Đương kim Thánh thượng, cũng là đệ đệ thân sinh của nàng nghe được, giận dữ, phạt nàng bế quan ba năm không được ra ngoài!

Nhưng Nhiễm Thất tỉ mỉ hồi tưởng lại những ký ức này, phát hiện bên trong có rất nhiều lỗ hổng. Cuối cùng, cô cũng thu được kết luận, nguyên chủ hẳn là bị hãm hại!

Theo như hình ảnh trong trí nhớ thấy được, người lúc ấy quá nhiều, thời điểm phát sinh sự việc, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Hẳn là có người ở sau lưng cố ý đẩy nàng một cái! Nàng nhất thời bất ổn, đụng trúng cái cái thai đang mang của Thục quý phi!

Sỡ dĩ Nhiễm Thất lại cho rằng nàng bị người ta đẩy một cái, là bởi vì lực độ lúc ấy quá lớn, căn bản không giống như có người đụng phải nàng, ngược lại còn hơi giống có người cố ý đẩy nàng về phía Thục quý phi đang mang thai!

Huống chi, một người đang mang thai nếu thật sự quý trọn bào thai trong bụng, làm sao sẽ để cho bản thân đứng ở bên hồ, sơ xuất một chút, tiếp theo có khả năng là nhất thi lưỡng mệnh (*) !

(*) Nhất thi lưỡng mệnh: Một xác hai mạng.

Tính cách nguyên chủ quá mức ngạo mạn, căn bản không thèm giải thích, có người cố ý vặn vẹo sự thật, vốn dĩ là lỡ tay đâm nàng vào hồ, cuối cùng lại bị người khác truyền ra thành cố ý hãm hại hoàng tử, đẩy Thục quý phi xuống giữa hồ! Phải biết rằng, cái tội danh cố ý hãm hại hoàng tử này nhưng lại rất nặng!

Nếu như không phải hoàng đế nghĩ đến thân tình, cùng với hoàng thất chỉ còn một vị hoàng nữ, thì có khả năng nguyên chủ sẽ bị trừng phạt nặng thêm nữa. Dù sao, Thục quý phi hẳn là phi tử hắn sủng ái nhất!

Sau khi cô trải qua một phen cân nhắc, cô rất hoài nghi người hãm hại nguyên chủ chính là Lý Thục Nhi bị đẩy xuống nước. Nhưng, về phần vì sao nàng ta phải mượn tay của nàng bỏ bào thai trong bụng thì lại khiến cho Nhiễm Thất có chút không thông!

Bởi vì sau khi tiên hoàng băng hà, bản thân nguyên chủ liền không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác nữa, lại đừng nói đến ăn tết gì đó với Lý Thục Nhi mà nàng ta lại muốn hãm hại nàng như thế!

Duy chỉ có một chuyện giải thích được chính là, Lý Thục Nhi cũng không muốn cái bào thai trong bụng.

Hãm hại nàng bất quá chỉ là vì nàng thân là một trưởng công chúa của quốc gia, quyền thế khá lớn! Có khả năng nhất chính là nàng ta muốn lợi dụng tính cách lạnh lùng cao ngạo của nguyên chủ, cho rằng dù nàng có bị vu oan, với tính cách cao ngạo kia chắc chắn sẽ không giải thích. Vì thế chuyện này cứ như vậy mà đi qua!

Nhưng nhẫn nhục chịu đựng không phải là phong cách của cô, cô cũng muốn vì nguyên chủ báo thù. Chỉ là, nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, ngược lại về sau sẽ ảnh hưởng cô làm nhiệm vụ!

Hà Hương đi rồi, Trúc Thanh mặc dù không cam lòng, nhưng cũng đành chịu.

"Công chúa.."

Không đợi nàng nói xong, Nhiễm Thất đã tực tiếp cắt đứt nàng, thanh âm lạnh lùng: "Mang toàn bộ những người thường ngày thân cận với nàng ta tới đây đi!"

Trúc Thanh trước đó đã dừng lại, lập tức hiểu ra lời của cô. Công chúa đây là.. Muốn bắt đầu chỉnh đốn sao?

Sẽ là như thế phải không?

Bời vì ngày thường Trúc Thanh lưu ý rất nhiều, bởi vì, toàn bộ những người thân cận với Hà Hương không đến một khắc đã bị mang tới!

Nhiễm Thất vẫn như cũ miễn cưỡng nằm ngửa trên giường, một tay chống cằm, một chân hơi cong lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người tản ra một sự thoải mái mà lại không mất phần cao quý.

Những người bị mang tới quỳ trên mặt đất hành lễ với cô, sau đó, có một người không thể chờ đợi được mở miệng: "Công chúa, ngày hôm nay ngài lại đẹp thêm vài phần.."

"Đúng vậy, đúng vậy ạ.." Người ở bên cạnh phụ họa.

Bọn họ cũng biết công chúa thích nghe tán dương, khen nhiều một chút, nếu như có thể khiến công chúa nhớ kỹ ngươi, như vậy thời gian sau có thể sống dễ chịu rồi! Hà Hương chẳng phải chính là như vậy sao? Bọn họ tuy rằng ngoài mặt hâm mộ Hà Hương, qua lại thân thiết với nàng ta, nhưng kỳ thật đáy lòng không cần nói có bao nhiêu ghen ghét!

Tuy không biết công chúa tìm bọn họ đến là có chuyện gì, nhưng thật vất vả mới có cơ hội làm công chúa nở mày nở mặt, bọn họ tự nhiên là muốn bắt lấy cơ hội này, cố gắng để công chúa nhớ kỹ bọn họ.

Những người kia bảy mồm tám lưỡi thảo luận mà tán dương cô, Trúc Thanh ở bên cạnh nhìn còn có chút lo lắng.

Chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi?

Công chúa tìm bọn họ đến chẳng qua là bởi vì muốn nghe lời khen của bọn họ thôi sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 65: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (4)

[HIDE-THANKS]
P0ZywK4.jpg


Nhiễm Thất chờ bọn họ nói đến không còn gì để nói nữa, mới thờ ơ ngẩng mắt lên nhìn bọn họ, giọng nói vẫn thanh lãnh lười biếng như cũ: "À? Vậy các ngươi nói xem, đẹp ở đâu?"

Người ở bên dưới dừng một hồi, lập tức câm lặng, bọn họ không nghĩ tới công chúa điện hạ cư nhiên lại hỏi cái này, trong khoảng thời gian ngắn quả thật đều đáp không được.

"Công chúa, thật ra bọn họ.."

Trúc Thanh ngược lại nhịn không được mà mở miệng.

Nhiễm Thất quơ quơ tay, Trúc Thanh thấy thế lập tức ngậm miệng lại.

"Đem tất cả những kẻ vừa mới lên tiếng.. Đều giết hết đi!" Nhiễm Thất rũ mắt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ sự chấn động nào, ở một bên lạnh lùng phân phó Trúc Thanh.

Có thể trở thành người thân cận nhất ở bên cạnh công chúa, tự nhiên là khôn khéo, hiểu được cách nghĩ của công chúa.

Vì vậy, Trúc Thanh vốn là đang sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại. Nàng kết hợp lời của công chúa nói vừa nãy với Hà Hương, nàng lập tức tỉnh ngộ lại.

Công chúa hẳn là phát hiện ra Hà Hương chính là do người khác phái tới, những người thân cận với Hà Hương, chuyện Hà Hương bại lộ thân phận, nàng ta vừa mới đi ra ngoài nhất định sẽ thông báo hoặc là nhắc nhở cho những kẻ được phái tới cùng nàng ta nhanh chóng lấy được sự tin tưởng công chúa!

Vì thế, hiện tại ai tích cực nhất, ai muốn đạt được sự ưu ái của công chúa nhất, đều thập phần khả nghi!

Như vậy có thể nghĩ, với tính cách trong mắt không được phép có một hạt cát của công chúa, phát hiện Hà Hương là do người khác phái tới lại cư nhiên không giết nàng ta, cũng đã hiểu rõ được! Nàng mặt ngoài thả cho Hà Hương đi để tiện gửi lời, nhưng thật ra là vì bắt giữ đám người của bọn họ!

Hà Hương kia là do ai phái tới? Công chúa hẳn là đã biết rồi!

Công chúa trước kia thân cận với nàng ta, tín nhiệm nàng ta như vậy cũng chỉ vì tìm ra kẻ đứng sau lưng Hà Hương? Nếu quả thật là như vậy, thì tâm tư của công chúa cũng thật là quá mức kín đáo rồi! Giống như nàng căn bản không cần lo lắng quá nhiều, hết thảy đều đã nằm trong tay của công chúa. Hai đến ba lần loại bỏ những kẻ tâm tư bất định này!

Công chúa quả nhiên vẫn là công chúa mà!

Mặc dù trong nội tâm Trúc Thanh đang quanh đi quẩn lại, nhưng một giây sau lập tức gọi người đến, chấp hành mệnh lệnh của công chúa!

Vẻ mặt của những người kia vẫn còn khốn đốn, không biết rõ vì sao chỉ nói mấy câu, công chúa đã muốn giết bọn họ rồi?

Chẳng lẽ công chúa phát hiện bọn họ là do Thục quý phi phái tới sao?

Để bọn họ tới đây cũng chỉ vì xử trí bọn họ? Rất hiển nhiên, không chỉ một người nghĩ tới điểm này.

Ngoại trừ nguyên nhân này, bọn họ không thể nghĩ ra được đến cùng bọn họ đã làm gì khiến cho công chúa muốn giết bọn họ cả!

"Công chúa, oan uổng quá.. Tiểu nhân không phải là người của Thục quý phi phái tới, tiểu nhân thề sống thề chết thành tâm cống hiến sức lực cho công chúa mà.. Công chúa điện hạ.." Trong đó có người lập tức phản ứng kịp, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.

Có lẽ thuyết phục công chúa, còn có thể lưu lại cái mạng cho mình!

"Đúng vậy ạ.. Công chúa điện hạ, bọn nô tỳ cho đến bây giờ chưa làm ra chuyện có lỗi với công chúa ngài.." Người bên cạnh nhìn thấy cũng dập đầu quỳ xuống đất, thậm chí còn có một ít người nôn nóng hận không thể lấy cái chết để minh bạch!

Nhiễm Thất cau mày, tựa hồ cảm thấy có chút ầm ĩ, lạnh lùng nói: "Chặn miệng của bọn họ lại, mang bọn họ ra ngoài trói lại đi!"

Sau khi thị vệ lôi những kẻ kia đi, trên mặt đất chỉ còn thừa lại bốn người, bọn họ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thậm chí hô hấp cũng vô cùng nhỏ, chỉ sợ chọc giận công chúa.

Bốn người bọn họ căn bản cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa nãy Hà Hương đến tìm bọn họ, cũng bị những người vừa mới bị kéo ra ngoài kia nói một ít sự tình. Bình thường, quan hệ của bọn họ với Hà Hương cũng không tốt, sau khi Hà Hương trở thành người tín nhiệm nhất bên cạnh công chúa, đều vênh váo tư đắc nhìn bọn họ. Tuy rằng trong nội tâm bọn họ rất ghen ghét cùng tức giận, nhưng vẫn hy vọng có thể đạt được một ít phương pháp làm công chúa xem trọng của nàng ta.

Nhưng vừa mới nãy, nàng ta đột nhiên hấp ta hấp tấp tìm bọn người kia, còn cố ý tránh bốn người bọn họ mà nói một hồi lâu với những người đó. Bọn họ căn bản cũng không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thì cùng bị dẫn đến đây.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 66: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (5)

[HIDE-THANKS]
Uv5qrA0.jpg


Trúc Thanh tựa hồ cũng hiểu được làm như vậy không quá ổn thỏa, bỗng chốc thiếu đi nhiều người như vậy. Huống chi những người này cũng không có chứng cứ chứng minh bọn họ là người của Thục quý phi. Nếu như bị người khác biết được còn không rõ công chúa sẽ bị hãm hại như thế nào đây? Thanh danh của công chúa..

"Công chúa.. Bọn họ.." Không nhất định tất cả đều là người của Thục quý phi đâu..

Trúc Thanh còn chưa nói xong, chỉ thấy Nhiễm Thất quay đầu lại nhìn về phía nàng, đáy mắt không có chút tình cảm nào. Nàng nhất thời nghẹn lời, lại nghe thấy, cô không có bất cứ tia cảm tình gì, nói: "Thà giết lầm."

Thà giết lầm, cũng không thể buông tha một người nào.

Trong khoảnh khắc, Trúc Thanh rõ ràng có cảm giác mình giống như nhìn thấy được tiên hoàng. Ngữ khí quyết đoán giết chóc kia giống hệt như ông. Nếu như không phải.. Sợ rằng công chúa đã sớm trở thành Nữ đế rồi, làm sao còn khổ thân bị nhốt ở đây, khắp nơi đều phải chịu người khác hạn chế! Hôm nay còn bị người vu cáo hãm hại!

Từ nhỏ Trúc Thanh đã đi theo bên người của công chúa. Nàng tự nhiên là biết rõ, tuy rằng tính cách của công chúa lạnh lùng, nhưng cũng không phải là loại người ti tiện. Cô dám làm cô sẽ dám chịu trách nhiệm! Chỉ là từ khi Sở đế thượng vị, cả người công chúa giống như đã thay đổi, cô trở thành một người chỉ thích nghe tán dương, cả ngày sống mơ mơ màng màng, chân không bước ra khỏi cửa, thật sự giống như là đang.. Chờ chết!

Nhưng hiện tại, công chúa dường như đã thay đổi trở lại, thậm chí còn lãnh đạm hơn so với dĩ vãng, cũng càng thêm uy nghiêm rồi.

Nhưng mà, nàng lại yêu thích công chúa của hiện tại!

Cao ngạo, tự phụ, không ai bì nổi, giống như nàng vô cùng sùng bái tiên hoàng vậy, nhiều đến cỡ nào..

Lúc này, két một tiếng, cửa mạnh mẽ bị mở ra.

Nhiễm Thất còn không nhìn rõ người, đã nghe một thanh âm mang theo sự tức giận truyền đến: "Hoàng tỷ, tỷ thật làm cho đệ quá thất vọng! Những người kia rốt cuộc là đã phạm phải cái gì, lại khiến tỷ muốn giết bọn họ?"

Một nam tử mặc huyền y đi nhanh đến, đằng sau còn có một thái giám vội vã chạy theo hô hào: "Bệ hạ.. Bệ hạ!"

Nhiễm Thất không trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt thanh lãnh cứ như vậy mà yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.

Sở Giác cảm thấy hắn có lẽ đã bị tỷ tỷ thân sinh này làm cho tức chết rồi. Hắn từ trước đến nay luôn lấy đức mà thu phục người, hy vọng dùng một nền chính trị nhân từ mà đối đãi với con dân của hắn. Muốn thu phục nhân tâm, muốn đem quốc gia này phát triển càng tốt, trở thành Đại minh quân. Nhưng hiện tại cô không phân biệt tốt xấu mà giết bọn họ như vậy, cái này chẳng phải là đánh lên mặt hắn sao?

Hắn ngẫu nhiên đi ngang qua, lại nghe thấy có người gọi cô kêu oan, hơn nữa thanh âm không chỉ có một người. Sau khi hắn hỏi rõ nguyên nhân, không nghĩ tới vị hoàng tỷ này lại thô bạo như vậy, liền nổi giận đùng đùng mà đi tới tìm cô chất vấn!

"Bệ hạ, không thì nghe công chúa nói một chút xem như thế nào." Đợi Sở Giác đứng lại, thời điểm đang muốn chất vấn cô, người phía sau hắn đột nhiên lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh, thanh âm nhàn nhạt nhắc nhở hắn.

Nhiễm Thất quay đầu nhìn về phía người nọ, sau khi nhìn rõ bộ dáng của hắn, ánh mắt mạnh mẽ cứng lại, trong đôi mắt từ trước đến nay không có bất cứ tình cảm gì, ở một khắc này, lại xẹt qua một tia trầm trọng.

Đúng là Bùi Đình.

Người người sợ hãi, đại gian thần quyền thế ngập trời ở nước Sở.

Cô kế thừa ký ức trước đó của nguyên chủ, biết được hiện tại ở thế giới này đang tạo thế chân vạc (*). Đại Sở, Đại Ngụy, Yến Quốc chiếm cứ một phương, xung quanh còn có một chút tiểu quốc phụ thuộc. Quan hệ của tất cả đại quốc cũng không khá lắm!

(*) Thế chân vạc: Chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự-chính trị giữa một bộ gồm 3 quốc gia thù địch nhau. Tình trạng này không một quốc gia nào có thể dễ dàng tấn công quốc gia khác mà tránh được việc quốc gia thứ ba còn lại sẽ tấn công mình. Vì vậy, dẫn đến một bế tắc về chiến lược quân sự, nhưng hệ quả là đảm bảo cho các nước có thể tồn tại mà không bị tiêu diệt. Thế chân vạc là từ mô tả một tình trạng cân bằng phỏng theo sự cân bằng của một vạc. Vạc là một cái đỉnh (thường đúc bằng đồng) có 3 chân, một biểu tượng của quyền lực của vua Trung Quốc, vị vua đầu tiên là Chu Văn Vương sau khi thống nhất thiên hạ gồm 9 châu đã cho đúc chín cái đỉnh và để trong Thái miếu, gọi là "cửu đỉnh". "Cửu đỉnh" tượng trưng cho quyền lực tối cao của vua thống trị thiên hạ. (Nguồn: Wikipedia)

Nhưng, mấy năm nay cũng chẳng có một quốc gia nào dám phát động chiến tranh đối với Đại Sở. Tất cả là vì một người nam nhân tên là Bùi Đình.

Mấy năm trước chỉ có hai cường quốc, chính là Đại Ngụy cùng với Yến Quốc. Nhưng cố tình Đại Sở lại xuất hiện Bùi Đình. Thân phận của hắn thần bí, người nam nhân này dùng thủ đoạn thiết huyết, tác phong mạnh mẽ đem Đại Sở chỉnh đốn lại một phen, cuối cùng ngắn ngủi vài năm đã khiến cho Đại Sở vốn dĩ là một cái tiểu quốc sinh tồn phụ thuộc vào cường quốc, phát triển cho tới hôm nay trở thành cục diện tạo thế chân vạc!

Người nam nhân này, không thể khinh thường!

Cũng bởi vì chuyện đó, mà người nam nhân này liên tiếp thăng chức. Hôm nay lại nắm quyền, quyền lực đã nhiều tới trình độ nào đây? Ước chừng nếu hắn muốn lên làm hoàng đế, chuyện này một câu cũng không quá đáng!

Thậm chí, có người cảm thấy tiên hoàng vô cớ băng hà, cũng có quan hệ với hắn. Dù sao từ lúc tiên hoàng vẫn còn, quyền thế trong tay hắn đủ để một tay che trời. Nhưng ngay tại thời điểm mọi người cho là hắn sẽ lên làm hoàng đế, thì hắn lại cư nhiên đến nâng đỡ cho đệ đệ của cô thượng vị!

Nghe đồn thế lực của hắn cường đại thần bí, trải rộng khắp Tam quốc. Nước Sở bất quá cũng chỉ là con cờ trên tay hắn mà thôi. Tâm tư của hắn quá sâu, hắn đến cùng là muốn làm gì, không ai biết rõ.

Loại nam nhân này quá mức nguy hiểm!

Ánh mắt Nhiễm Thất lạnh lẽo, loại người này nếu không thể loại trừ, tất sẽ thành họa lớn!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 67: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (6)

[HIDE-THANKS]
43qSXTE.jpg


Thần sắc trên mặt Bùi Đình nhàn nhạt, hắn vận một thân bạch y, dáng người thon dài, làn da trắng nõn như gốm sứ, tóc dài đen nhánh được buộc sau ót. Lớn lên rất đẹp, rất mê hoặc, rất lẳng lơ, cũng rất nguy hiểm.

Khóe miệng của hắn mang nụ cười tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt tuấn mỹ u ám mà thâm thúy, ngũ quan giống như được tinh tế chạm khắc từng mảnh nhỏ, tựa như tinh phẩm của thế gian này. Khí độ quanh thân rất cường hãn, cứ như vậy mà nhàn nhạt nhìn ngươi sẽ khiến ngươi vô duyên vô cớ cảm giác được một loại áp bách cực lớn.

Hắn vừa xuất hiện, ngay cả đầu Trúc Thanh cũng nhịn không được mà cúi thấp xuống, toàn thân lạnh buốt. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện thân thể của nàng còn nhẹ run rẩy.

Vị đại gia ác danh này, nàng đã từng nghe qua, đã từng ngẫu nhiên mà.. nhìn qua..

Lúc đó, cây trâm công chúa yêu thích nhất không thấy đâu, vì không thể quấy rầy công chúa yên tĩnh, hơn nữa nàng cũng không có kinh nghiệm thẩm vấn. Vì vậy, nàng đem những kẻ khả nghi kéo đến Hình phòng, muốn những người ở đó hỗ trợ tra hỏi. Nhưng mấy người kia dù cưỡng bức hay thậm chí nhiều lần quất roi cũng không có người chịu giao ra.

Không ai thừa nhận chính mình lấy cả, chỉ tỏ vẻ nói mình oan uổng!

Ngay tại thời điểm nàng thúc thủ vô sách (*), Bùi Đình tình cờ lại từ bên ngoài đi vào, nhìn bộ dáng của hắn hẳn là đứng đó một hồi rồi.

(*) Thức thủ vô sách: Bố tay, không biết làm thế nào.

Khuôn mặt của hắn ôn nhuận nhu ngọc, đáy mắt thế nhưng lại đạm mạc vô tận, khiến cho lòng người phát lạnh. Hắn nhìn một hồi lâu mới mỉm cười nói một câu: "Như vậy sẽ vô dụng thôi, đây mới là phương pháp đơn giản nhất này.."

Không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, thậm chí ngay cả nàng cũng đều không nhìn rõ hắn ra tay lúc nào, cổ tay bị treo ở trên mặt cọc gỗ của những người kia lại xuất hiện một đường máu, không sâu, giống như là được tính toán chính xác, máu từng giọt một chảy xuống, rơi ở trên mặt đất.

Đột nhiên, những người kia lại phát ra tiếng thét tê tâm phế liệt, giống như là đã bị đau đớn cùng cực, không ngừng giãy giụa khỏi khóa sắt đang trói chặt bọn họ, tựa như đang né tránh quái vật vậy!

Trúc Thanh là nha hoàn thiếp thân của trưởng công chúa, vì phòng ngừa một số chuyện xảy ra, nàng từ nhỏ đã bị cưỡng chế phải học tập y thuật, võ thuật, học mãi cho đến khi vô cùng kỹ càng mới cho phép tiếp tục ở bên cạnh công chúa. Nàng vẫn cho rằng thân thủ của mình đã thập phần cao minh rồi, nhưng vừa nãy ngay cả nàng cũng không thấy rõ hắn ra tay như thế nào.

Không chỉ vậy, hiện tại ngay cả những người kia nàng cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Đột nhiên, nàng nhìn thấy trên cổ tay đang đổ máu kia một đồ vật màu đen vây quanh. Tâm nàng khẽ động, ánh mắt ngưng tụ, bước nhanh về phía trước, bắt cánh tay của một người, chăm chú nhìn vào cổ tay!

Nhưng mà, sau một khắc, nàng lập tức hoảng sợ buông ra, vô thức lui về phía sau vài bước, miệng lớn thở phì phò, ngón tay không ngừng run rẩy, tựa hồ vẫn còn hoảng sợ chưa ổn định lại.

Đó là Thị Huyết tằm. Nàng từng lật xem được ở trong một quyển sách, Thị Huyết tằm, trùng kịch độc, côn trùng rất nhỏ, toàn thân màu đen, rất thích máu, nhưng thân thể vô cùng kịch độc, thậm chí máu bọn chúng hút qua đều trở thành kịch độc!

Hơn nữa, loại kịch độc này sẽ khiến cho người khác giống như bị xé rách, làm cho người ta thần chí không rõ, cuối cùng sùi bọt mép, sắc mặt tái nhợt mà chết đi. Chết kiểu này cực kỳ tàn nhẫn!

Khó trách những người kia lại kêu gào thống khổ như vậy, hiện tại miệng vết thương còn nhỏ, máu độc lan ra không nhiều, nhưng thời gian lâu, sợ là máu toàn thân đều trở nên vô cùng kịch độc!

Nhưng.. Thị Huyết tằm không phải đã bị diệt sạch rồi sao?

Tại.. Tại sao phải xuất hiện ở chỗ này.. Vì sao hắn lại có?

Ngay tại thời điểm nàng đang ngây ngốc, Bùi Đình ở bên cạnh lại làm như không nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của nàng, mở miệng nhắc nhở: "Bây giờ có thể hỏi rồi nha.." Dường như tâm tình của hắn rất tốt mà mỉm cười: "Nếu như đợi bọn chúng ăn no rồi, thì sẽ không hỏi được cái gì đâu.."

Cuối cùng, hỏi là ai trộm, nhưng những kẻ kia đều chết hết..

Tính cách này, thủ đoạn quá tàn nhẫn..

Người ti tiện, mệnh như con sâu con kiến, không đáng để nhắc tới.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 68: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (7)

[HIDE-THANKS]
33wo3XT.jpg


Đem so sánh, thì Sở Giác giống như là một tiểu hài tử, dù là đã trở thành hoàng đế, nhưng tâm tính lại vẫn là tính tình của một đứa trẻ, một chút cũng không được rèn luyện.

Mà nhiệm vụ của thế giới này thế nhưng lại là phụ trợ hắn quản lý tốt cái quốc gia này, cùng với đem quyền thống trị cướp về.

Xem ra cứ như vậy, thì lộ trình còn rất dài.

Đại khái chính là đồng đội heo cùng với đối thủ nhìn vào cảm thấy mạnh như thần.

Nhiệm vụ của thế giới này tựa hồ so với thế giới trước khó hơn nhiều.

Hệ thống: "Kí chủ, cô thích cái thế giới này không? Tôi cố ý vì cô mà lựa chọn đó! Cô hoàn toàn có thể biểu diễn tư sắc, không cần mệt mỏi diễn như thế giới trước nữa rồi! Nói thật, ở thế giới trước cô diễn cái cá tính ngốc bạch ngọt của một học sinh cấp ba, ngay cả tôi nhìn vào đều thấy không được, cô không cần cảm ơn tôi.."

Hệ thống gần đây luôn luôn thăng cấp thiết bị ở bên trong, thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện, có thể cùng với kí chủ của nó hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, liền một chút cũng không ngừng nói.

Nhiễm Thất: "Câm miệng!"

Hệ thống: "..."

Không hiểu sao lại nhớ kí chủ của thế giới trước.

Bùi Đình nhìn thấy Nhiễm Thất đi qua, cũng không quỳ xuống hành lễ, mà nhẹ nhàng gật đầu, cung kính nói: "Trưởng công chúa điện hạ."

Nhiễm Thất dời mắt, nói với bốn người còn đang cúi đầu quỳ trên mặt đất: "Đi ra ngoài!"

Bốn người kia nghe vậy như nhặt được ân sủng, một chút cũng không dừng lại mà gấp gáp chạy ra ngoài.

"Trúc Thanh, đóng cửa lại!" Sắc mặt Nhiễm Thất nhàn nhạt giao phó Trúc Thanh.

Trong lòng Sở Giác có điểm sợ, hắn không biết cô muốn làm gì, ngược lại vẻ mặt của Bùi Đình lại trấn tĩnh, thần sắc trên mặt thậm chí cũng không thay đổi.

Bất quá hoàng tỷ tĩnh lặng như băng như vậy lại khiến cho hắn hoài niệm. Lúc nhỏ, trong hoàng cung có rất nhiều hoàng tử, bởi vì tính cách của hắn quá mức nhu nhược, luôn bị người khác khi dễ. Mà đúng những lúc này, hoàng tỷ sẽ rất nghiêm khắc phê bình hắn, giáo dục hắn, lại giúp cho hắn đánh trả!

Cô không nói cho hắn biết, thân là đệ đệ của cô không thể làm cho cô mất mặt. Vẻ mặt của cô lạnh như băng mà khuyên bảo hắn, bồi dưỡng hắn, dù là hắn không tiến bộ, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không buông bỏ hắn. Nhưng mà, vì cái gì.. Tỷ lúc đó lại vì một tên nam nhân mà từ bỏ ta, từ bỏ cái quốc gia này?

Chúng ta đều không quan trọng hơn so với hắn sao?

Nhưng, vì cái gì..

Cửa két một tiếng bị đóng lại, thanh âm kia khiến cho tinh thần Sở Giác mạnh mẽ phục hồi lại. Ngay lúc hắn vừa muốn nói gì đó, hắn liền nhìn thấy hoàng tỷ của hắn từ trên giường đi xuống, đi về phía hắn.

Nhiễm Thất đứng trước mặt hắn, ánh mắt mang theo sự mỏi mệt, thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ. Cô khẽ thở dài một hơi, tựa như cái bộ dạng của vị hoàng tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong trí nhớ của hắn: "Sở Giác, ta rất thất vọng về ngươi." Một khắc này, trong lòng Sở Giác cao hứng đến không nói nên lời. Hắn cảm thấy mình vẫn như cũ giống một tiểu hài tử, hy vọng có được cái nhìn chăm chú của hoàng tỷ, hy vọng hoàng tỷ có thể mắng hắn thêm vài câu, tựa như khi còn bé vậy.

Hoàng tỷ cũng không phải muốn cái đế vị này. Tiên hoàng đột nhiên băng hà, lúc tất cả mọi người bởi vì tranh giành cái vị trí này mà đầu rơi máu chảy, hoàng tỷ lại không quan tâm. Cô đã yêu một người nam nhân, một người nam nhân không yêu cô, giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa. Dù hắn không yêu, cô vẫn cứ chấp nhất.

Người nam nhân kia không yêu cô, vì gả cho hắn, hoàng tỷ có khả năng trở thành hoàng đế nhất cũng buông bỏ ngôi vị hoàng đế. Bởi vì, người nam nhân đó gọi là Bùi Đình.

Cô biết Bùi Đình ủng hộ hắn thượng vị, hoàng tỷ từ bỏ tranh đoạt ngôi vì hoàng đế chính là hy vọng có thể lấy được ánh mắt của Bùi Đình. Tình yêu có thể làm cho con người ta mù quáng, cô vẫn cho là, cô từ bỏ ngôi vị hoàng đế, vì Bùi Đình mà giảm bớt lực cản, Bùi Đình sẽ cảm kích cô. Cô không muốn quá nhiều, chỉ cần có thể gả cho hắn, dù là trở thành thê tử trên danh nghĩa của hắn cô cũng cam nguyện.

Nhưng cô đã đoán sai, Bùi Đình là một người thủ đoạn như vậy, hắn muốn làm cái gì mà làm không được chứ, đưa hắn ta thượng vị bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, lần này hoàng tỷ hy sinh tựa hồ trở nên không đáng giá một đồng.

Từ đó trở đi, hoàng tỷ giống như thấy rõ sự thật -- không yêu chính là không yêu, có làm nhiều hơn nữa cũng uổng công.

Cũng từ đó trở đi, cô tự giam mình ở trong phòng, không hề hỏi qua chuyện của thế gian này, không hề hỏi hắn, không hề hỏi qua quốc gia này.

Cuối cùng, tỷ vẫn cứ như vậy mà từ bỏ chúng ta.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 69: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (8)

[HIDE-THANKS]
ebAeH8j.jpg


Nhiễm Thất ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt còn có chút non trẻ của thiếu niên. Thiếu niên nhu nhược trong trí nhớ hôm nay đã trở thành chúa tể một phương. Hắn có năng lực, có tâm tính, chẳng qua còn thiếu thêm vài phần tôi luyện mà thôi.

Sở Giác không biết cô muốn làm cái gì, nhưng bị hoàng tỷ nhìn như vậy, đáy lòng của hắn ngoại trừ có cảm giác quen thuộc còn hoảng hốt nhiều hơn.

Hắn rất sợ hoàng tỷ thất vọng với hắn.

Hoàng tỷ đối với hắn mà nói, vừa là phụ vừa là mẫu. Huống chi, là sợ dây thừng mang hắn từ trong vũng bùn đi ra, cô là thân nhân duy nhất của hắn. Tựa như có hoàng tỷ, hắn sẽ rất yên tâm, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày hoàng tỷ sẽ từ bỏ hắn.

"Sở Giác, ta hỏi ngươi, đạo làm vua, là làm như thế nào?" Hồi lâu, hắn nghe thấy hoàng tỷ nhẹ nhàng hỏi hắn, biểu tình nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, giống như coi hắn là một vị quân vương có thể chính thức một mình đảm đương mà nói chuyện.

Sở Giác có chút bối rối, lúc trước hắn đã quen được hoàng tỷ che chở, rất nhiều chuyện đều do hoàng tỷ của hắn giải quyết, hắn căn bản cũng không cần quan tâm quá nhiều.

Mà hôm nay đăng cơ, trở thành hoàng đế, nhưng quyền hành cũng chẳng ở trên tay hắn.

Vì vậy, hắn cũng chỉ là một tên hoàng đế bù nhìn, rất nhiều chuyện kỳ thật đều do Bùi Đình xử lí. Những đại thần kia trình tấu chương lên cho cho hắn chẳng qua chỉ là hình thức thôi cũng không nói quá. Bên trong căn bản không viết cái gì hữu dụng cả. Hữu dụng nhất ước chừng chính là tấu chương vạch tội Bùi Đình.

Nhưng hắn cũng vui vẻ. Hắn không có chí hướng gì rộng lớn, có lẽ thời gian qua đã quen có người che chở, ngược lại lúc này lại để cho hắn một mình đảm đương như vậy thì thật sự không quen. Hắn ước gì mọi chuyện đều giao cho Bùi Đình đi làm, bởi vì quản lý một quốc gia đối với hắn mà nói thật sự quá khó khăn.

Cho nên, lúc hoàng tỷ lần đầu dùng vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi hắn vấn đề thâm sâu như vậy, hắn nhất thời đáp không được. Trong mắt mang theo sự bối rối cùng cấp bách, nhìn về phía Bùi Đình đang im lặng bên cạnh mà xin giúp đỡ.

"Không cần nhìn hắn! Hắn không giúp được ngươi!" Nhiễm Thất thấy thế trực tiếp dùng âm thanh lạnh lùng nói, ý tứ bao hàm trong mắt còn mang theo chút ít uy hiếp nhìn về phía Bùi Đình.

Bùi Đình một bên đang muốn mở miệng cũng không có tức giận, hắn cười cười, trả lời lại Sở Giác bằng một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Trong nháy mắt, Sở Giác trầm xuống, không nghĩ tới người như Bùi Đình lại còn biết sợ hoàng tỷ. Hắn thật sự đã nhìn lầm y! Vốn đang trông cậy vào Bùi Đình sử dụng mỹ nam kế, giúp hắn gian dối mà rời đi! Kỳ thật ngay từ đầu hắn còn cảm thấy oán giận Bùi Đình, cảm thấy hắn lại khiến cho hoàng tỷ khổ sở như vậy. Hắn nên hận, nhưng mà sau khi ở chung, hắn ngược lại cảm thấy Bùi Đình trong chuyện này cũng không đáng giận. Tính cách hắn đã là như vậy, hoàng tỷ sai ở chỗ cô căn bản không nên yêu một người như vậy. Bùi Đình quá mức lãnh huyết, giống như là đối với bất kỳ ai, đều không có bất cứ cảm tình gì.

Chẳng qua nhìn bộ dạng này, hẳn là đang chạy khỏi hoàng tỷ?

Hắn vắt hết óc hồi tưởng lại kiến thức đã xem trên sách, gập ghềnh nói: "Đệ.. đệ cảm thấy nền chính trị nhân từ rất được.. Đúng, đối với dân chúng tốt, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, cho nên, cho nên chỉ cần.. Chúng ta đối với dân chúng tốt, bọn họ sẽ.."

Nhiễm Thất không đợi hắn nói xong trực tiếp đánh gãy lời hắn. Cô cười khẽ, ý tứ trong giọng nói cư nhiên hết sức châm chọc: "Nền chính trị nhân từ?"

Cô đột nhiên cười to, môi hồng răng trắng, khuôn mặt yêu dã lộ ra sự xinh đẹp đặc biệt chói mắt, Sở Giác nhìn đến ngây người. Hắn biết rõ hoàng tỷ cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng không nghĩ tới lại tuyệt sắc như vậy.

Mà ngay cả Bùi Đình, cặp mắt đạm mạc từ trước đến nay đột nhiên trở nên thâm thúy u ám.

"Thật sự là ngu xuẩn mà.. Đệ đệ của ta.." Nhiễm Thất ngừng lại, trên mặt mang theo sự khinh thường mạnh mẽ, lạnh giọng nói với hắn: "Ta không nghĩ tới, một năm trôi qua ngươi vẫn ngây thơ như thế!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back