Welcome! You have been invited by Duongtfc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 50: Bạn cùng bàn lạnh lùng (50)

[HIDE-THANKS]
QEbMmF3.jpg


Ngoài cửa, Triệu Lôi Kỳ cùng Thẩm Mặc Hiên đều đứng đó, đối diện căn phòng, bên cạnh còn có một nữ hầu, đều tận mắt nhìn thấy Nhiễm Thất hung hăng kích động mà cho Trình Thấm một cái tát.

Nửa bên mặt Trình Thấm lập tức sưng đỏ đến đáng sợ, có thể thấy được, người ra tay đã dùng bao nhiêu sức lực!

Hệ thống: "Kí chủ, cảm giác như thế nào?"

Nhiễm Thất: "Đã sớm muốn đánh nhau với cô ta, còn muốn cảm ơn cô ta đã cho tôi cơ hội này! Một chữ thôi, thoải mái!"

Hệ thống: "..."

Cái này rõ ràng là hai chữ..

Cô đã sớm nhìn ra mưu tính của Trình Thấm, chẳng qua là chỉ muốn chọc giận cô đánh cô ta, sau đó bị Triệu Lôi Kỳ nhìn thấy cô là một người thô tục ác liệt cỡ nào, cứ thế làm cho bà thay đổi chủ ý, không cho cô bước vào cửa Trình gia!

Nhưng mà, Nhiễm Thất rất muốn cảm ơn kế sách này của cô ta. Thứ nhất cô đã sớm muốn hung dữ rồi. Thứ nhì, cô muốn cho Trình Thấm không còn chỗ mà xoay người, cô còn đang suy nghĩ muốn tìm cái lý do gì mới có thể hợp tình hợp lý mà đem ghi âm trên tay đưa cho Trình phu nhân nghe!

Dù sao, nếu vô duyên vô cớ mà đưa cho bà nghe, nói chân tướng thật ra là như vậy đấy, Trình phu nhân là người cẩn thận như vậy chắc chắn sẽ không tin! Càng đừng nói có khả năng còn hoài nghi cô có phải là đang làm giả ghi âm muốn hãm hại Trình Thấm hay không nữa!

Bởi vì trước đó cô đã từng nói cô rất thích chị gái này! Mà lý do tốt nhất chính là, hiện tại các cô nổi lên tranh chấp, sau đó cô sẽ ra vẻ ủy khuất, nổi giận đem ghi âm đưa cho Trình phu nhân nghe..

Tuy rằng trên mặt Trình Thấm đau buốt nóng rát, nhưng mà trong lòng không cần nói đã vui sướng biết bao nhiêu rồi, cô ta không nghĩ tới thời cơ rõ ràng lại chuẩn như vậy, lại khiến cho mẹ tận mắt nhìn thấy cô đánh cô ta!

Ngay từ đầu cô ta chỉ nghĩ trong căn phòng này chỉ có hai người các cô, chỉ cần mẹ nhìn thấy thương thế của cô ta, sẽ biết được chính là bị cái nữ nhân ti tiện kia đánh!

Bây giờ mẹ cùng em trai của cô ta tận mắt nhìn thấy, tận mắt nhìn thấy sẽ so với nghe được càng có lực chấn động. Nếu như có khả năng, có lẽ em trai của cô ta nhìn thấy bộ dạng ác độc như vậy của nữ nhân ti tiện kia, nói không chừng có thể sẽ vứt bỏ cô luôn!

Nghĩ như vậy, đáy mắt Trình Thấm xẹt qua một tia đắc ý, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn về phía Triệu Lôi Kỳ ngoài cửa: "Mẹ.."

Một cái tát kia có bao nhiêu thanh âm, bà đều nghe thấy được. Trước khi tất cả mọi người còn không kịp phản ứng, Triệu Lôi Kỳ thoáng cái đã mất đi lý trí, bà mạnh mẽ xông lên phía trước, giơ tay lên, một cái tát hướng trên mặt Nhiễm Thất đánh tới! Nhiễm Thất đối với bà mà nói chỉ là người xa lạ quen biết không tới một ngày, bà luôn luôn coi Trình Thấm như là con gái của mình, bà ở chung với Trình Thấm cũng được hai mươi mấy năm, dù không có quan hệ huyết thống, nhưng nhất định là có tình cảm rất sâu! Con gái của mình bị người khác đánh, làm mẹ như bà tự nhiên sẽ bao che khuyết điểm!

Bởi vì quá mức đột ngột, Nhiễm Thất cũng không có kịp thời phản ứng, cô vô thức né tránh, mặc dù không có bị đánh, nhưng thời điểm né tránh đôi má non mịn cũng bị móng tay cào cho một đường máu tươi đẹp!

Thẩm Mặc Hiên thấy thế, lông mày nhíu lại, đi nhanh tới, sắc mặt tái nhợt, đẩy Triệu Lôi Kỳ ra. Đồng thời, còn gào lên với bà một tiếng: "Cút!" Cuối cùng, hắn ôm Nhiễm Thất vào trong ngực, cẩn thận xem xét vết thương của cô.

Lực đẩy của Thẩm Mặc Hiên quá mạnh, cả người bà thoáng cái không vững vàng, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất! Đợi bà bình ổn thân thể, đã nhìn thấy Nhiễm Thất đang tựa trong lòng hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn bà! Cảnh tượng này làm khí tức toàn thân bà phát run, trực tiếp kêu gào: "Hiên Nhi! Con không thể không hiểu rõ lí lẽ như vậy! Người cô ta đánh là chị con! Sao con lại giúp đỡ người ngoài chứ!"

Con ngươi dày đặc sự rét lạnh của Thẩm Mặc Hiên nhìn về phía bà, lạnh lùng nói ra một sự thật: "Với tôi mà nói! Các người càng giống người ngoài!"

Triệu Lôi Kỳ vẫn cho rằng Nhiễm Thất chẳng qua là sự cao hứng nhất thời của con trai bà, chỉ là đồ chơi để chơi đùa mà thôi! Đợi cảm giác mới lạ qua đi khẳng định hắn sẽ vứt bỏ cô! Cho dù bọn họ kết hôn cũng có thể ly hôn!

Hơn nữa, trong tiềm thức của bà, con gái của mình nhìn từ nhỏ đến lớn chắc chắn sẽ không làm chuyện gì xấu, hơn nữa, trong đáy lòng bà vẫn có chút xem thường Nhiễm Thất--cảm thấy gia đình nghèo khó đều không có giáo dưỡng!

Vì vậy, bà theo bản năng cho rằng Nhiễm Thất đang khi dễ Trình Thấm. Dù sao con gái của mình thì mình biết, nó là một người ôn nhu lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ không chủ động gây chuyện, người gây chuyện nhất định là cái nha đầu nông thôn kia! Nhưng.. Thời điểm đánh lại quên mất, đứa con gái này là người trong lòng của con trai mình..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 51: Bạn cùng bàn lạnh lùng (51)

[HIDE-THANKS]
XATLzr5.jpg


"Hiên Nhi, mẹ.." Sắc mặt Triệu Lôi Kỳ bỗng dưng trắng bệch, vừa định giải thích, lúc này, Trình Thấm bên cạnh đột nhiên lên tiếng, một bên kéo tay bà qua, cực kỳ bi ai nói: "Mẹ.. Mặt của con đau quá! Sẽ không bị hủy dưng chứ! Con không muốn!" Nói xong, nước mắt của Trình Thấm liền rớt xuống. Triệu Lôi Kỳ tuy rằng bình thường nghiêm khắc với cô ta, nhưng nhìn thấy cô ta như vậy vẫn đau lòng chứ.

Bà nhìn thấy mặt Trình Thấm sưng đỏ, chăm chú nhíu mày, tạm thời cũng không quan tâm giải thích với con trai, quay đầu, vẻ mặt nghiêm khắc nói với Nhiễm Thất: "Phó tiểu thư! Tôi mặc kệ cô cùng tiểu Thấm xảy ra chuyện gì! Nhưng cô ra tay đánh người như vậy là không đúng! Chẳng lẽ ba mẹ cô dạy dỗ cô như vậy hay sao? Quả thật không có giáo dưỡng!"

Ánh mắt Thẩm Mặc Hiên thoáng cái đã lạnh xuống, hắn vừa muốn nói, Nhiễm Thất đã lắc đầu với hắn: "Tự em có thể giải quyết! Để cho em tự mình làm được không nào?"

Hắn nhếch môi, không nói gì, nhưng trong con ngươi rõ ràng chính là không đồng ý!

Tổn thương trên mặt Nhiễm Thất cũng không nặng lắm, chỉ là có chút máu, chẳng qua làn da quá mức tái nhợt, một chút vết máu kia cũng đặc biệt chói mắt.

Cô từ trong ngực của hắn đi ra, đứng trước mặt Triệu Lôi Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí nhàn nhạt: "Tôi có giáo dưỡng hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết, Trình phu nhân, bà sẽ hối hận đó!"

Bởi vì bà dành thật nhiều tình yêu thương cho Trình Thấm, sau khi biết rõ chân tướng bà sẽ càng đau đớn, càng tuyệt vọng, vậy thì thật đáng buồn!

Triệu Lôi Kỳ nhíu mày: "Phó tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói cái gì!"

Nhiễm Thất không có trả lời bà, mà nói: "Trình phu nhân, tôi hỏi bà một vấn đề! Nếu như giữa Trình Thấm và Mặc Hiên chọn một người mà bà quan tâm nhất, bà sẽ chọn ai?"

Sắc mặt Triệu Lôi Kỳ trầm xuống: "Vấn đề này thật không có ý nghĩa! Một người tôi cũng sẽ không vứt bỏ! Bọn chúng đều là con của tôi!"

Nhiễm Thất cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp, tựa hồ là đang cười nhạo bà ngu xuẩn: "Tôi lại đổi một vấn đề, người hại con của bà cùng với con ruột của bà, bà sẽ chọn ai?"

"Đương nhiên là chọn con của tôi!" Lúc này đây Triệu Lôi Kỳ trả lời vô cùng nhanh, nhưng một giây sau, bà liền cảm thấy không đúng!

Bà mạnh mẽ nhìn về phía Nhiễm Thất, vẻ mặt không thể tin: "Ý của cô là tiểu Thấm là người hại con của tôi? Điều đó không có khả năng! Cô có chứng cứ gì! Nếu như không có chứng cứ, tôi có thể tố cáo cô.."

Nhiễm Thất đã cắt đứt bà: "Có chứng cứ hay không không quan trọng! Quan trọng là, nếu như bà biết chính mình mang về một con bạch nhãn lang (*), một người hại con của bà nuôi nấng ở bên người hơn hai mươi năm, bà sẽ nghĩ như thế nào? Tôi rất tò mò!"

(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Trình Thấm cũng không có sợ, đúng lúc này đột nhiên đánh gãy thì có thể rõ ràng trong lòng của cô ta có quỷ. Vì vậy, sau khi đợi Nhiễm Thất nói xong, cô ta mới mang bộ dạng đáng thương nói: "Phó tiểu thư, tôi và cô không cừu không oán, tại sao cô phải vu oan cho tôi? Tôi chỉ là cảm thấy bây giờ cô còn quá nhỏ, kết hôn quá sớm, tại sao cô phải đánh tôi vậy? Tôi chưa nói tôi không đồng ý mà.."

Cô ta nói một phen không chỉ vì kêu oan cho bản thân, cũng đem nguyên nhân vì sao Nhiễm Thất vừa này đánh cô ta nói ra. Vì vậy, rất dễ dàng khiến người khác nghĩ là Nhiễm Thất ghét Trình Thấm, không chỉ đánh mà còn vu oan cho cô ta!

Nhiễm Thất vỗ vỗ tay, tán thưởng: "Tâm tư của Trình tiểu thư thật tốt! Một câu nói thật sự rất tuyệt vời, khó trách Trình phu nhân hai mươi mấy năm cũng không có nhìn thấu cô đó!"

Trình Thấm không có trả lời, cô ta biết rõ nói nhiều hơn sẽ dễ dàng lộ sợ hở. Vì vậy, giả bộ như thập phần ủy khuất đáng thương, một vị nữ hầu bên cạnh nhìn không được cũng ngồi xổm xuống an ủi cô ta!

Triệu Lôi Kỳ thật sự nhịn không được, vốn muốn xem mặt mũi của con trai, bà cũng không nói lời nào quá đáng với cô, không nghĩ tới, cô ngược lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi: "Nói miệng không bằng có chứng cứ! Cô mà còn như vậy tôi sẽ.." Không đợi bà nói xong, âm thanh của Trình Thấm đột nhiên từ trên tay Nhiễm Thất truyền đến: "Lúc ấy à! Cái con buôn kia vốn là muốn bắt tôi đó! Nhưng mà tôi thông minh nha! Tôi chạy mất! Nhưng mà mang theo em trai thì chạy không được, cho nên tôi đã để em trai ở lại đó! Ôi.. Em trai đáng thương của tôi, chạy không được nên đã bị ôm đi rồi!"

Tiếp đó là âm thanh tức giận của Nhiễm Thất: "Cô.. cô sẽ gặp báo ứng!"

"Báo ứng? Ha ha! Cô không thể tưởng tượng được đâu! Sau khi tôi làm mất hắn, đã đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người của bảo tiêu rồi, tôi lúc đó còn là một đứa trẻ, ai sẽ nghĩ tới một đứa trẻ sẽ nói dối đâu!"

* * *

Ghi âm từng chút một được phát ra, cả căn phòng yên lặng đến khủng bố, chỉ có âm thanh của ghi âm đang không ngừng phát ra. Trình Thấm trừng lớn mắt, sắc mặt từ từ trắng bệch, cô ta nhìn về phía mẹ mình, trong mắt mang theo sự hoang mang cùng sợ hãi: "Không, mẹ, mẹ hãy nghe con nói.. Không phải như thế! Mẹ hãy nghe con nói.."

"Nói cho cô biết! Tôi hận sao nó không chết ở bên ngoài! Cho dù là lỗi của tôi thì sao, tôi tuyệt đối sẽ không áy náy! Cô! Có! Thể! Bắt! Tôi! Thế! Nào!"

"Chát!" Phần cuối của đoạn ghi âm là âm thanh của một cái tát cực lớn.

Sự thật đến tột cùng là như thế nào, hôm nay đã rất rõ ràng rồi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 52: Bạn cùng bàn lạnh lùng (52)

[HIDE-THANKS]
nZTbG9l.jpg


Cô thừa nhận, là cô cố ý ở thời điểm này đem ghi âm phát ra!

Triệu Lôi Kỳ càng phẫn nộ, càng kích động, càng không thể tin được, như vậy sau khi bà nghe được chân tướng bà sẽ bị đả kích càng sâu!

Không thể không nói, một tay Nhiễm Thất giở ra mưu tính rất tốt!

Quả nhiên, Triệu Lôi Kỳ từ khi ghi âm phát ra câu đầu tiên, bà đã sững sờ ngay tại chỗ, giống như là một con rối mất đi hồn phách, ngơ ngác mà nghe từng cái sự thật tàn khốc!

"Mẹ.."

Triệu Lôi Kỳ dường như là mới phục hồi tinh thần lại, xoay người, một cái tát hướng đến cô ta mà đánh, chỉ về phía cô ta, hung hăng nói: "Không được gọi tao là mẹ, tao.. tao không nghĩ tới! Không nghĩ tới! Lại là nuôi mày cái thứ súc sinh như vậy!" Tay của bà run rẩy lợi hại, ngực phập phồng bất ổn, một hồi lâu, trong mắt bà mang theo tia nước mắt nhìn về phía Thẩm Mặc Hiên: "Hiên nhi, mẹ.."

Thẩm Mặc Hiên rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối hắn cũng không nói cái gì, dường như cái ghi âm kia nói không phải là chuyện của hắn.

Thời điểm ghi âm bắt đầu phát ra, hắn liền một tay kéo Nhiễm Thất vào trong ngực, dùng đầu lưỡi tinh tế liếp láp trên miệng vết thương.

Nước bọt có thể khử độc, đã lâu như vậy, nếu lây nhiễm cũng không quá tốt!

Hắn cau mày, vẻ mặt không vui! Không biết có thể hủy dung hay không, cô là một người xinh đẹp như vậy..

"Hiên Nhi.. Hiên Nhi.. Con hãy nhìn mẹ.." Thẩm Mặc Hiên làm như không nghe thấy, cũng không có trả lời, Triệu Lôi Kỳ nghẹn ngào, khí lực cả người như bị rút hết sạch, cả người chống đỡ không nổi, cứ như vậy thẳng tắp mà quỳ xuống!

"Phu nhân!" Nữ hầu bên cạnh thấy thế nhanh chóng vịn tay bà: "Phu nhân, người không sao chứ!"

Bà không trả lời cô ấy, cũng không có đứng dậy, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ mà nhìn Thẩm Mặc Hiên, trong mắt hiện lên tia khát vọng.

Bà hy vọng con trai trở về, tha thứ cho bà! Đều là bà mắt mù, mới có thể.. Nhưng mà, đó là con của bà mà! Là chính bà vất vất vả vả sinh ra con trai! Sao có thể nói hận là hận bà đây?

Đã qua một hồi lâu, Thẩm Mặc Hiên vẫn thờ ơ như cũ, biểu tình trên mặt lạnh lùng, con ngươi bà chậm rãi tối xuống, nước mắt chảy ra, tự mình thì thào: "Con không nhìn nhận mẹ là đúng rồi.. Mẹ thật xin lỗi con, Trình gia hết thảy vốn chính là của con, mẹ rõ ràng còn đem đồ tốt nhất toàn bộ đều cho cái người hại con kia, mẹ làm sao lại ngốc như vậy chứ.."

"Con của mẹ mẹ không cưng chiều! Mẹ hết lần này đến lần khác cưng chiều một cái người hại con của mẹ! Mẹ rốt cuộc đã làm ra cái nghiệt gì.. Con trai, con nhìn mẹ có được không, con nhìn mẹ đi! Mẹ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!"

Triệu Lôi Kỳ quỳ trên mặt đất không ngừng sám hối, hối hận, bà nghĩ tới vừa mới nãy bà còn ở trước mặt con trai bà thiên vị Trình Thấm như vậy, bảo vệ Trình Thấm, bà liền hận không thể giết chết mình.

Mà Trình Thấm ở trên giường đã sợ đến choáng váng! Vốn dĩ bị Nhiễm Thất đánh cho một bạt tai, hiện tại ở đó lại bị Triệu Lôi Kỳ đánh, mặt của cô ta bắt đầu chảy máu, làm cho cả người cô ta vô cùng khủng bố! Nhưng mà nguyên nhân làm cho cô ta sững sờ, ngơ ngác ngồi ở trên giường không phải là bởi vì bị mẹ đánh, mà là vì.. Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến người mẹ luôn luôn trang nghiêm, chú trọng bề ngoài nhất, lúc này lại giống như một kẻ điên, đầu tóc tán loạn mà quỳ trên mặt đất, nước mắt làm mờ đi toàn bộ vết trang điểm, bà cũng không có để ý, đôi mắt chỉ cố chấp nhìn Thẩm Mặc Hiên.

"Chuyện gì xảy ra!" Lúc này, Trình Việt từ bên ngoài cửa đi vào, vốn dĩ ngoài cửa còn có một vài âm thanh của một đám nữ hầu đang tụ tập xem náo nhiệt, bọn họ vừa nhìn thấy ông đi tới, sợ tới mức nhanh chóng trở về nhiệm vụ của mình!

Ông đóng cửa lại, nhìn thấy tràng cảnh lúc này, cau mày, lập tức tiến lên đỡ Triệu Lôi Kỳ.

Ông vốn ở công ty tăng ca, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của quản gia báo là ở nhà có việc gấp, muốn ông nhanh chóng trở về! Mà ông vừa đến đã nhìn thấy ở ngoài phòng con gái mình đông nghịt người.

"Lôi Lôi, nghe lời, đứng lên." Kéo bà nhiều lần. Bà cũng không có nhúc nhích, Trình Việt chỉ có thể ngồi xổm xuống, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ khích lệ bà.

Triệu Lôi Kỳ dường như là mới hồi phục tinh thần lại, thời điểm nhìn thấy ông, trong mắt đột nhiên hiện lên tia sáng, giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy, bà bắt lấy cánh tay ông, thanh âm nghẹn ngào: "Lão Trình, con trai không nhìn mặt em nữa rồi.. Làm sao bây giờ.. Nó hiện tại ngay cả liếc cũng không liếc em nữa.."

Bởi vì trở về quá vội vàng, ông cũng không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ông nhẹ nhàng xóa đi nước mắt đang chảy trên mặt bà, dùng tay sửa sang lại đầu tóc rối tung của bà, mới nhẹ giọng nói: "Lôi Lôi, đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Lôi Kỳ cũng không trả lời ông, hai mắt vô thần, chỉ có chút sức lực nhìn về hướng Thẩm Mặc Hiên mà thì thào: "Con trai không quan tâm em nữa.. Nó cũng không nhìn em nữa rồi.."

Trình Việt cau mày, nhìn thấy Trình Thấm đang ở trên giường co lại thành một cục: "Tiểu Thấm, xảy ra chuyện gì!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 53: Bạn cùng bàn lạnh lùng (53)

[HIDE-THANKS]
Hb6fuff.jpg


Trình Thấm không dám trả lời ông, cô ta cắn cắn môi lại không nói được lời nào, chỉ núp ở dưới chân giường, một bộ dạng muốn trốn đi, hiện tại tất cả chân tướng đều đã bị tung ra, ba cũng quay về rồi!

Cô ta hiện tại không thể ra khỏi cửa, trốn không thoát, cô ta chỉ có thể không nói lời nào, cố gắng hạ xuống cảm giác tồn tại của mình, đợi đến thời điểm bọn họ buông lỏng cảnh giác, cô ta nhất định phải chạy trốn, nhất định phải trốn! Đợi đến lúc ba mẹ cũng biết rồi, biết rõ năm đó hết thảy đều do cô ta làm hại, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!

Thế lực Trình gia có bao nhiêu cô ta biết rất rõ, nghĩ vậy cô ta không khỏi rùng mình một cái.

Cô ta tuyệt đối không ngờ được, cái nữ nhân ti tiện kia cư nhiên lại còn giữ lại cái thủ đoạn này!

Là cô ta quá đắc ý mà không giữ thái độ đúng mực rồi! Vậy mà lại xem thường cô!

Nếu như.. Nếu như cô ta có cơ hội trốn đi, nhất định phải trả thù! Cô ta muốn cho nữ nhân kia sống không bằng chết!

Thấy Trình Thấm không nói lời nào, mắt còn sưng thành như vậy, Trình Việt cũng không kiên nhẫn nữa, sắc mặt của ông càng lộ ra sự không tốt, ngữ khí nghiêm khắc mà nói với nữ hầu duy nhất trong phòng này: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Người nữ hầu kia nhìn thấy bộ dạng nghiêm khắc của ông như vậy, sợ tới mức thoáng cái đã đem hết chuyện vừa mới xảy ra lắp bắp nói!

Nói đến đoạn ghi âm, ánh mắt của cô ấy vô thức mà nhìn về vào tay của Nhiễm Thất, sau đó mới nơm nớp lo sợ đem phần còn lại nói hết.

Trình Việt tự nhiên là thấy được cô ấy mờ ám, nhưng không nói gì thêm, mãi cho đến sau khi nghe xong, ông nhíu mày càng chặt hơn, nhưng cũng không có mất đi lý trí giống như Triệu Lôi Kỳ.

Dù sao ông cũng không có chính thức nghe được nội dung ghi âm, người khác thuật lại cùng với chính tai nghe được hiệu quả tự nhiên là chênh lệch đi rất nhiều.

Ông chỉ trầm mặc một chút, giống như cũng bị tin tức này làm cho khiếp sợ, môi của ông nhếch lên, thần sắc trong mắt biến áo bất định, không nói được lời nào.

Nhưng khiếp sợ thì chính là khiếp sợ, tỉnh táo nghĩ lai, kỳ thật ở đó còn có vài chỗ rất kỳ quái.

Ông nhìn về phía đồ vật trên tay Nhiễm Thất, hỏi một điểm mấu chốt: "Phó tiểu thư, xin hỏi cô tại sao tới đây lại mang theo máy ghi âm?"

Một cô gái trên người lại tùy thời mang theo máy ghi âm thật sự rất khả nghi, lại càng không càng phải nói, cái máy ghi âm kia vừa nhìn vào thì chính là chưa dùng qua mấy lần cả!

Cô làm sao biết được, Trình Thấm sẽ nói những lời kia chứ? Hơn nữa còn vừa vặn thu được lời nói của cô ta, tất cả tất cả đều rất khả nghi!

Trình Việt ở trên thương trường lăn lộn leo trèo nhiều năm như vậy, ngươi lừa ta gạt như vậy cũng gặp rất nhiều rồi, hiện tại gặp được loại tình huống này thoáng cái đã khiến cho ông nhận ra điều không đúng! Triệu Lôi Kỳ cũng nghĩ đến điểm này, bà nghe được ghi âm đã hoàn toàn không lý trí rồi, có thể hay không, cái này là ghi âm giả?

Nếu như là giả, con trai.. Trong mắt của bà nổi lên một tia hy vọng!

Con trai của bà có thể tha thứ cho bà hay không? Hiện tại hắn lạnh như băng, đều khiến cho bà cảm thấy hắn chán ghét bà.

Hắn sao có thể chán ghét bà?

Kỳ thật Triệu Lôi Kỳ nghĩ lầm rồi, bà nghe xong ghi âm vẫn cho là mình quá tốt với Trình Thấm, Thẩm Mặc Hiên mới lạnh lùng như vậy đối với bà. Mà trên thực tế, nguyên nhân chân chính khiến cho Thẩm Mặc Hiên bộc phát chẳng qua là vì bà đánh Nhiễm Thất.

Trình Thấm nghe như thế, cũng hiểu được đó là chỗ rất khả nghi, trong mắt cô ta xẹt qua một tia ý nghĩ sâu xa, chỉ cần cô ta phủ nhận những lời nói từng nói qua ở bên trong ghi âm, nói toàn bộ là do cái nữ nhân ti tiện kia làm giả đó, cô ta sẽ có cơ hội xoay người!

Lần này, Nhiễm Thất còn chưa lên tiếng, ngược lại Thẩm Mặc Hiên đã nói trước: "Cái này chính là thái độ của các người đối với người tôi thích? À! Các người chẳng qua cũng chỉ như vậy!" Nói xong, lạnh mặt muốn mang Nhiễm Thất rời đi.

"Con trai.." Triệu Lôi Kỳ run rẩy mà đứng lên, muốn gọi hắn lại.

Nhiễm Thất ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Chuyện đã bắt đầu, thì em cũng muốn nó có một kết thúc thật tốt, em không thèm để ý bọn họ nói gì, anh yên tâm!"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 54: Bạn cùng bàn lạnh lùng (54)

[HIDE-THANKS]
IKhDluL.png


Hắn nhếch môi, cuối cùng vẫn đồng ý, hắn nhìn về phía bọn họ, nói thẳng: "Cái máy ghi âm này trước khi tới đây tôi đã mua cho cô ấy, bởi vì tôi cũng không yên tâm về các người!"

Cái máy ghi âm này xác thực là do Thẩm Mặc Hiên mua cho Nhiễm Thất, vốn dĩ hắn muốn mua cho cô một chiếc điện thoại, nhưng cô lại không muốn, nói là không dùng được. Cuối cùng vẫn là do Nhiễm Thất cảm thấy cái máy ghi âm này rất xinh xắn đáng yêu, cô rất thích, cho nên hắn mới mua cho cô.

Nhưng, hắn không ngại sự thật vặn vẹo.

Triệu Lôi Kỳ trừng lớn mắt, dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn về phía hắn: "Hiên Nhi, chúng ta.. chúng ta không có ti tiện như vậy!" Con sao lại cho rằng chúng ta sẽ làm cái gì với cô ta chứ?

Hắn không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía vết thương trên mặt Nhiễm Thất, trên mặt vô cùng lạnh nhạt, giống như là đang nói cho bà biết, bà chính là ti tiện như vậy!

Triệu Lôi Kỳ thoáng cái ngây ngẩn cả người, đúng rồi, bà đánh cô, cho nên hiện tại con trai trực tiếp không muốn nhìn bà nữa sao? Sao có thể như vậy? Bọn họ mới là người thân của hắn mà! Hắn sao có thể không cần bọn họ nữa?

Thân thể của bà có chút bất ổn, Trình Việt bên cạnh đỡ lấy bà, sau đó mở miệng: "Phó tiểu thư, tôi biết rõ ghi âm trên tay cô là thu lại cuộc nói chuyện của cô và Trình Thấm, coi như là thật, nhưng cái đó và mẹ của nó không có quan hệ.. Huống hồ cô không cần phải cứ như vậy mà phát ra, dù sao còn có người ngoài." Ông nhìn nữ hầu bên cạnh, nữ hầu kia đóng chặt miệng lại, một câu cũng không dám nói.

"A! Cứ như vậy mà phát ra? Tôi cũng muốn đợi thời cơ tốt đấy! Lại đáng tiếc!" Nhiễm Thất quay đầu nhìn về phía Triệu Lôi Kỳ, lạnh lùng nói: "Trình phu nhân, đừng có trách tôi không tôn trọng bề trên! Bà nhìn thấy Trình Thấm bị đánh, đều mất lý trí mà lập tức chạy đến đánh tôi rồi! Mà tôi, vẫn là cái người bị đánh! Bà dựa vào cái gì cho rằng, tôi sẽ không phẫn nộ ở tại chỗ này phát ghi âm?"

Câu nói cùng là nói với Trình Việt, sắc mặt của Trình Việt lúc này có chút khó coi, vừa rồi nữ hầu cũng không có nói chuyện đó với ông, có thể là vì bảo vệ mặt mũi của Triệu Lôi Kỳ, hơn nữa vết máu trên mặt Nhiễm Thất cũng bị Thẩm Mặc Hiên làm cho biến mất, không nhìn kỹ thì đúng là không nhận ra!

Nhìn bọn họ đều nói không nên lời, cô nắm tay Thẩm Mặc Hiên cười lạnh: "Tôi hỏi các người một chút, các người luôn miệng nói là người nhà của anh ấy, thương anh ấy, hổ thẹn vì thiếu nợ anh ấy! Nhưng hiện tại các người đang làm cái gì?" Nhìn thấy bọn họ cũng không trả lời, cô cười khẽ, dừng một chút rồi nói cho bọn họ biết, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi: "Các người hiện tại đang giúp Trình Thấm! Các người trầm mặc, các người hy vọng sự thật không phải như vậy! Thậm chí còn nghi ngờ máy ghi âm có vấn đề!" Cô nhẹ nhàng nói ra sự thật: "Như vậy các người, đều là đồng lõa.."

"Mà tôi, tôi không có quan hệ huyết thống gì với anh ấy, nhưng mà tôi thích anh ấy! Tôi yêu anh ấy! Cho nên tôi mới có thể đi kích động Trình Thấm, nghe được chân tướng năm đó tôi mới có thể lập tức thu lại! Một người ngoài như tôi cũng có thể làm đến như vậy, các người, những người gọi là người thân, lại đối với anh ấy như vậy sao? Người thân như vậy, tôi thấy cũng không cần đâu!"

Thẩm Mặc Hiên ngây ngẩn cả người, si ngốc mà nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được cô nói yêu hắn, thích hắn, loại cảm giác này khiến cho hắn cao hứng đến nỗi hiện tại hận không thể đem cô giấu đi.

Hắn đối với người hại mình cũng không thèm để ý, hắn không có trí nhớ, cũng sẽ không hận, hiện tại hắn chỉ muốn sống thật tốt cùng người trước mắt này, không muốn có người tới quấy rầy bọn họ. Nhưng bộ dáng bảo vệ hắn bây giờ của cô thật sự khiến cho hắn rất thích, thật sự rất thích.

Hắn đối với những người gọi là người thân này không có tình cảm gì, dù là đã đến đây một năm rồi, hắn vẫn không thân cận nổi với bọn họ, nhưng hắn lại càng ngày càng muốn cô.

Nhìn cô vì hắn mà làm tất cả, vì hắn mà bất bình, vì hắn mà làm ra vẻ lạnh lùng đối mặt với người nhà của hắn! Dù là trong lòng của hắn thật sự không để ý, nhưng hắn vẫn không có ngăn cản cô, bởi vì hắn rất thích cô quan tâm hắn, hiện tại cô lại làm tất cả đã khiến hắn cảm thấy mình được quan tâm!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 55: Bạn cùng bàn lạnh lùng (55)

[HIDE-THANKS]
TzmnDuh.jpg


Hắn đột nhiên lại cảm thấy thoải mái, hắn vẫn cho rằng hắn đã bỏ ra nhiều tình yêu như vậy cho cô, cô cũng nên yêu hắn như vậy mới đúng!

Hắn một mực cũng không thỏa mãn, muốn thêm nữa, hắn biết rõ cô hiện tại cũng không thương hắn, chỉ là thích hắn. Nhưng bây giờ hắn đã suy nghĩ thông suốt, vậy thì có sao, có thể nói, bọn họ ở cùng một chỗ, cô cuối cùng vẫn sẽ yêu hắn thôi.

Bởi vì cô vừa nói thích hắn, yêu hắn. Cô nhất định sẽ làm được, dù sao cô cũng không nói dối.

Một người nội tâm lạnh lùng như cô, thích hắn có lẽ đã là cực hạn của cô rồi. Về sau chắc chắn sẽ có cơ hội, bọn họ sẽ luôn luôn, luôn luôn ở cùng một chỗ.

Khí thế quanh thân Nhiễm Thất rất lớn, hơn nữa khuôn mặt lại lạnh lùng đến cực điểm. Từng chữ đều vang lên mạnh mẽ, nói ra nội tâm của bọn họ, thế cho nên, sau khi cô nói xong một hồi lâu cũng không có người nói chuyện.

Nhiễm Thất chính là muốn bọn họ áy náy, càng áy náy càng tốt!

Cô không quan tâm tâm tình của những người đó, bọn họ thương tâm thống khổ mắc mớ gì đến cô, hiện tại cô chỉ muốn xé ra từng chút từng chút vết sẹo của bọn họ! Khiến cho bọn họ thống khổ, càng thống khổ, thì tương lai trong lòng của bọn họ sẽ càng nhiều sự hổ thẹn mắc nợ, vậy càng có thể hảo hảo mà chiếu cố cô ở bên cạnh chàng trai này, bằng không thì cô thật sự lo lắng nha!

"Không.. Không phải như thế.." Triệu Lôi Kỳ ngược lại là người đầu tiên không nhịn được, vừa muốn giải thích gì đó, nhưng đã bị Nhiễm Thất cắt đứt.

Cô không muốn ở chỗ này nữa, thời gian của cô cũng không còn nhiều lắm, cùng hắn lãng phí thời gian với bọn họ, còn không bằng ở cùng với Thẩm Mặc Hiên.

"Trình phu nhân, bà có muốn biết, năm đó bọn buôn người kia rốt cuộc đã làm gì với con trai bà hay không?"

"Bà nhớ lại đi, khi con trai của bà đang chịu khổ, thì cái người hại con của bà lại đang hưởng thụ lấy những thứ vinh hoa phú quý vốn thuộc về anh ấy! Các người vì nuôi dưỡng thật tốt con của người khác, lại hại chết con của mình! Hiện tại các người muốn anh ấy nhìn nhận các người! Dựa vào cái gì chứ?"

Nhiễm Thất bất quá cũng chỉ là phô trương thanh thế, cô cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng những lời này có thể khiến cho nội tâm ở sâu bên trong của một người mẹ đau nhức, cũng có thể.. Khiến cho kết cục của Trình Thấm càng thêm thê thảm.

Nghe như vậy, Trình Thấm cũng nhịn không được nữa, cô ta biết rõ những lời này đã đâm vào lòng mẹ của cô ta, những việc mà bà không muốn nghĩ tới nhất. Vài năm kia khi Thẩm Mặc Hiên bị mất, mẹ của cô ta ngày nào cũng lẩm bẩm hắn có thể bị người ta ngược đãi hay không, trải qua có tốt hay không, cả người thiếu chút nữa đều sắp điên rồi!

Vì vậy, cô ta nhịn đau, bởi vỉ nửa bên mặt bị sưng, cô chỉ có thể mơ hồ không rõ mà la lên: "Mẹ, mẹ đừng nghe cô ta nói! Cô ta đang nói lung tung! Cô ta không có khả năng biết rõ --"

"Mang nó xuống dưới! Trói lại!" Người nói chuyện là Trình Việt, thanh âm của ông chứa đựng sự tang thương cùng mệt mỏi. Những lời này không chỉ có trong lòng Triệu Lôi Kỳ đau thương, trong lòng của ông càng đau thương, một người ba sao có thể không yêu con mình! Ông chỉ là bình thường không biểu hiện ra ngoài mặt, nhưng cái ngày đó con trai trở về, ông hưng phấn đến nỗi cả đêm không ngủ, khắp nơi nói cho người khác biết con của ông quay trở lại rồi!

"Thả tôi ra! Tôi không có! Ba, ba tin con, không được nghe cô!" Âm thanh sợ hãi của Trình Thấm càng ngày càng xa, dần dần mơ hồ không rõ.

Trong phòng, yên tĩnh như chết, Trình Việt nhắm mắt lại, nên đối mặt thì vẫn là nên đối mặt, ông gian nan hỏi: "Phó tiểu thư.."

Nhiễm Thất vừa định nói, không nghĩ tới Thẩm Mặc Hiên lại đột nhiên nói chuyện: "Không cần hỏi cô ấy, cô ấy cũng không rõ ràng lắm!" Sau đó, hắn vuốt ve tóc Nhiễm Thất, ôn nhu nói với cô: "Em đi ra ngoài trước, tôi cần nói vài lời với bọn họ, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà!"

Triệu Lôi Kỳ há to miệng, muốn bọn họ ở lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Nhiễm Thất gật gật đầu, lúc đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại!

Cô vừa mới nói những lời kia có lẽ cũng đủ làm bọn họ đau thương rồi, nghĩ đến kết cục của Trình Thấm chắc có lẽ cũng không tốt chỗ nào! Phải biết rằng, bê trong những nhà quyền thế, phương pháp muốn cho một người sống không bằng chết cũng rất nhiều!

Trong phòng, đã không còn Nhiễm Thất, cả người Thẩm Mặc Hiên giống như cũng không còn một chút độ ấm, lạnh lùng mà nhìn bọn họ. Qua một hồi lâu, hắn cau mày, đem áo cởi ra: "Tôi cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì! Cũng không rõ ràng lắm đến cùng bọn họ đã làm cái gì với tôi! Nhưng mà ở thời điểm rất sớm tôi đã nhìn thấy trên người có vết phỏng của tàn thuốc, hiện tại tôi cho các người xem, chẳng qua là vì không để cô ấy nói mà không giữ lời!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 56: Bạn cùng bàn lạnh lùng (56)

[HIDE-THANKS]
UtLYHEl.jpg


Cô là ai, bọn họ cũng đều biết.

Chỉ là vì bảo vệ lời nói của một nữ nhân phô trương thanh thế, hắn lại có thể chịu làm đến nước này, Triệu Lôi Kỳ hiện tại mới biết được, con trai thật sự là đã hoàn toàn động tình rồi.

Cửa mở ra, Thẩm Mặc Hiên lôi kéo tay cô, trực tiếp đi xuống lầu.

"Ài, các người nói cái gì đó? Vì sao Trình phu nhân và Trình tiên sinh không có đi ra chung với nhau?" Nhiễm Thất quay đầu lại muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị người nào đó ôm ngang lên: "Này, Thẩm Mặc Hiên!"

Chỉ nghe thấy người nam nhân đó nhàn nhạt mà trả lời cô: "Em đi quá chậm, đi nhanh một chút đi!"

"..."

Trong phòng, Triệu Lôi Kỳ ngơ ngác nhìn về phương xa, ánh mắt tan rã, đã qua một hồi lâu, bà mới mở trừng hai mắt, hỏi: "Lão Trình.. Em cảm thấy đời này của chúng ta đều rất thất bại.. Con trai, nó trải qua cũng không được tốt.. Đều là em làm hại nó.." Nếu như không phải lúc đó bà quá tín nhiệm Trình Thấm, sao bà có thể mất hắn chứ?

Đó là con trai bà! Bà làm sao có thể mất đi con trai của bà!

Sau khi bà nói xong, nước mặt lại rơi xuống: "Anh nói xem.. Trên người một người.. Sao có thể có nhiều vết thương như vậy? Vốn dĩ.. Nó không cần phải chịu đựng những chuyện này.."

Nếu như những ngày đó hắn ở bên cạnh bọn họ, cái gì cũng không cần phiền não, cái gì cũng không cần lo lắng, hắn sẽ rất khỏe mạnh, mà không phải là cả người đầy vết thương như hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ!

Trong mắt Trình Việt cũng có tia nước mắt, ông vỗ nhẹ lên lưng Triệu Lôi Kỳ, an ủi bà: "Đều đã qua.. Cô bé kia rất yêu nó, sẽ hảo hảo mà đối tốt với nó! Nó sẽ trải qua vô cùng tốt! Chúng ta còn có cơ hội bù đắp cho nó mà.."

Chỉ là, không biết hắn có nguyện ý cho bọn họ cơ hội này hay không.

Trình Việt khi còn trẻ đã học qua y học, ông tự nhiên nhìn ra, trên người hắn không chỉ có vết phỏng của tàn thuốc, còn có rất nhiều vết roi, đao, nhiều đến nỗi ông cảm thấy hiện tại còn có thể nhìn thấy hắn đã là một kỳ tích rồi!

Nhưng lời này, Trình Việt sẽ không nói với Triệu Lôi Kỳ, có chút đau xót, một mình ông chịu đựng là đủ rồi.

"Cô bé kia.. Nó thật sự sẽ hạnh phúc sao?" Triệu Lôi Kỳ vẫn như cũ không khẳng định.

"Sẽ.. Cô bé kia có thể nhìn ra tính tình chính là trong lạnh ngoài nóng, loại người này bên trong thập phần lạnh nhạt, không dễ dàng động tình, cũng không quan tâm người khác, nhưng một khi đã thích một người, thì sẽ vì người nọ mà trả giá tất cả! Con bé sẽ đối tốt với nó.."

Bọn nó sẽ rất hạnh phúc đó, chỉ là loại hạnh phúc này, chúng ta có khả năng không có biện pháp nào đi chúc phúc rồi.. Đây đều là đáng đời mà! Đây là tội lỗi của bọn họ! Bọn họ nên chịu! "Nhưng mà.. Em chỉ muốn con của em trở về.. Em cảm thấy nó thật sự.. Không quan tâm chúng ta nữa.." Hắn chỉ cần con bé kia thôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Đó là con của tôi mà, tôi sao có thể bỏ nó!

"Em nên làm cái gì bây giờ.. Em muốn con của em.." Ánh mắt của Triệu Lôi Kỳ si ngốc mà nhìn cửa ra vào, bà đột nhiên nhớ tới, thời điểm hắn vẫn là một đứa trẻ, hắn cũng rất yên tĩnh, không nói gì, nhưng sẽ dùng con mắt đen nhánh vô tội kia nhìn mình, nhìn tâm tình mình đang cảm thấy đáng yêu.

Bà lúc ấy suy nghĩ rằng tại sao lại có một đứa bé đáng yêu như thế này? Đồng thời, bà đã nghĩ, bà.. Nhất định phải hảo hảo bảo vệ hắn, bà muốn cho hắn hết thảy mọi thứ của bà, bà muốn hảo hảo mà nuôi hắn lớn lên, bởi vì hắn là con của bà, bà thương hắn.

Nhưng không ngờ tới, quanh đi quẩn lại, kết quả là, bà lại đem tình yêu cho một đứa trẻ khác, ánh mắt trong suốt như người vô tội năm đó cách bà càng ngày càng xa rồi.. Lời hùng hồn năm đó giống như một giấc mộng, bà bỏ hắn hai mươi năm cuộc đời, về sau cũng không có cơ hội tham gia vào cuộc đời hắn rồi..

Trình Việt ôm bà, nghe bà thì thào nói, cũng không nói gì, nhưng trong mắt cực kỳ bi ai lại không có cách nào che dấu.

Lúc này, quản gia đi đến, cúi đầu, cung kính nói: "Tiên sinh, phu nhân, Ngô tiểu thư nhao nhao làm ầm ĩ muốn gặp hai người."

Thời điểm Trình Thấm còn chưa tới Trình gia, tên là Ngô Thấm, vào Trình gia rồi thì đổi tên thành Trình Thấm.

Vừa mới có động tĩnh lớn như vậy, người sáng suốt đều biết rõ Trình tiểu thư không còn là Trình tiểu thư nữa rồi, vì vậy quản gia trực tiếp gọi cô ta là Ngô tiểu thư, miễn cho xưng hô sai, rước họa vào thân.

Ở thời điểm này, mỗi người đều muốn đứng ngoài cuộc.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 57: Bạn cùng bàn lạnh lùng (57)

[HIDE-THANKS]
R1cCLsN.jpg


"Không muốn gặp! Tôi hiện tại vừa nghĩ tới nó đã chán ghét! Làm cho nó chết đi! Làm cho nó chết luôn đi! Tôi chỉ muốn con của tôi.. Con của tôi.. Hu hu.. Gia đình của chúng ta rốt cuộc là đã tạo cái nghiệt gì chứ.."

Quản gia vừa dứt lời, Triệu Lôi Kỳ như được nhắc nhở, oán khí thoáng cái đã ngập tràn, bà sụp đổ mà la hét với quản gia, phát tiết oán hận với Trình Thấm, sau khi thét lên, âm thanh của bà dần dần thấp xuống, cuối cùng là trực tiếp hôn mê bất tỉnh!

Quản gia không nói gì, chỉ cúi đầu thấp hơn.

Sắc mặt của Trình Việt càng ngày càng trầm xuống, ánh mắt hung ác tàn nhẫn, lạnh giọng nói với quản gia đang cúi đầu: "Đem tay chân của nó phế đi cho tôi, sau đó ném nó tới Hắc Hương, tìm mấy người trông coi nó, miễn cho nó tự sát! Tôi muốn nó sống không bằng chết!"

Nói xong, ông ôm lấy Triệu Lôi Kỳ đã ngất đi trực tiếp ra khỏi cửa, tấm lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng ác độc, lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Hắc Hương, là một con phố nổi danh nghèo khổ, dơ bẩn hỗn loạn đến nỗi căn bản không có người muốn quản! Cả con đường giống như là bị vứt bỏ. Bên trong đều không có chỗ ở, chỉ có thể ngủ trên đường cái, cả con đường dơ bẩn không chịu nỗi, thậm chí đại bộ phận đàn ông vài năm không có tắm rửa, nữ nhân cực ít.

Sỡ dĩ nổi danh, là vì nữ nhân đi vào không có một người nào có thể đi ra. Thậm chí, đàn ông trên phố này một ngày dùng chung một nữ nhân cũng có đó.

Tàn khốc nhất chính là, người ở đó căn bản sẽ không thương hoa tiếc ngọc, mỗi ngày nữ nhân bị đùa giỡn đến chết nhiều vô số kể. Thời gian dần qua, không có một vị nữ nhân nào dám đi qua con phố đó.

Hôm nay, muốn đưa một đại tiểu thư lớn lên ở một nơi luôn luôn sạch sẽ xa hoa ném tới cái chỗ nghèo khó này, có thể ăn no bụng được hay không còn là một vấn đề, huống chi, nơi đó còn có rất nhiều tên đàn ông như lang như hổ.

Hiện tại tay chân đều bị phế đi, tự gánh vác cũng không được, làm sao có thể sống sót ở chỗ đó! Cô ta tự sát cũng không được, chỉ có thể sống sót mà chịu đựng những vũ nhục cùng dơ bẩn này, tùy ý để những người đê tiện kia chà đạp cô ta, tra tấn cô ta, thật là sống không bằng chết.

Ông chỉ có thể nói, Ngô tiểu thư đời này thật sự xong rồi.

* * *

Mà bên này, Nhiễm Thất cùng với Thẩm Mặc Hiên đã trở lại tiểu biệt thự, lại bắt đầu trải qua cuộc sống không xấu hổ không nóng nảy của hai người.

Ba tháng đi qua, hôn lễ đều đã được chuẩn bị không sai biệt lắm.

Mà độ hảo cảm của Thẩm Mặc Hiên trong lúc vô tình một ngôi sao cuối cùng đã được xoát đầy.

Hết thảy tựa hồ cũng thuận lợi như vậy.

Trong ngày hôn lễ, Thẩm Mặc Hiên đã sớm đổi tốt bộ quần áo, đang ở trên lễ đường chờ cô dâu của hắn. Nhưng mà đến giờ rồi, cô dâu lại chậm chạp chưa có tới.

Khách mời ở phía dưới xì xào bàn tán, ngay cả vợ chồng Trình thị được Nhiễm Thất mời đến cũng ở một bên lo lắng nhìn hắn.

Thẩm Mặc Hiên ở trên đài cúi xuống suy nghĩ, một mực cũng không nói gì, thần sắc trên mặt khó lường, lại khiến cho người khác căn bản không đoán ra được hiện tại hắn đang nghĩ gì.

Thời gian đã qua một giờ, âm thanh nóng nảy bên dưới càng lớn, dường như cũng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Đáy mắt Thẩm Mặc Hiên hiện lên một tia hung ác cùng thất vọng, sắc mặt theo thời gian cũng dần dần trầm xuống.

Em đúng là vẫn lừa tôi, em không thích tôi! Tuyệt đối không!

Em cho tôi hy vọng lại để cho tôi thất vọng.

Em là một nữ nhân nhẫn tâm!

Ngay lúc hắn thật sự có ý định vứt bỏ cái hôn lễ này, triệt để tuyệt vọng, đột nhiên cửa được mở ra.

Nhưng, người đến không phải là cô, mà là một người đàn ông lạ lẫm mặc đồ vest. Hắn gấp gáp nói: "Cô dâu ngất đi rồi, chúng tôi vừa mới đưa đến bệnh viện, bởi vì không có điện thoại của mọi người, cho nên.. Này.."

Còn chưa đợi hắn ta nói xong, mọi người đã nhìn thấy một thân ảnh cực kỳ nhanh chạy ra ngoài!

"Tỉnh?"

Nhiễm Thất vừa tỉnh dậy, nhìn thấy chính là trần nhà màu trắng, cô kinh ngạc mà quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ bừng của Thẩm Mặc Hiên, trong mắt hắn dường như có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói một câu: "Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 58: Bạn cùng bàn lạnh lùng (58)

[HIDE-THANKS]
ggqSFua.jpg


"Em làm sao vậy? Tại sao em lại ở đây?" Tuy rằng cô biết rõ chuyện gì đã xảy ra rồi, nhưng vì không muốn lộ tẩy, cô vẫn muốn nhịn đau hỏi hắn.

Hắn không nói gì, chỉ đem tóc cô chơi đùa làm cho chúng lộn xộn, rũ mắt xuống không có nhìn cô. Một hồi lâu, hắn mới trả lời, ngữ khí thập phần bình tĩnh: "Không có gì, em chỉ bị tuột huyết áp nên ngất đi thôi. Tôi lấy chút gì đó cho em ăn!"

Hắn không đợi Nhiễm Thất trả lời, liền vội vã đi ra ngoài.

Lúc ra khỏi cửa, cô nhìn thấy tay của hắn rất nhanh mà quét lên mặt.

Giống như là.. Đang lau nước măt vậy..

Nhiễm Thất cúi đầu nhìn lên tay mình, trên tay đọng lại một chút nước, ẩm ướt, tựa hồ còn lưu lại độ ấm của hắn.

Đến tận bây giờ cô cũng không có nghĩ tới, ngày hôm nay sẽ đến nhanh như vậy, như vậy đấy.. Vội vàng không kịp chuẩn bị.

Hẳn là hắn đã biết rồi..

Nhiễm Thất vô lực mà nhìn về một nơi xa, cô cũng không biết tiếp theo nên làm thế nào nữa.

Nhiễm Thất: "Tôi còn có thể sống được bao lâu?"

Hệ thống: "Không đến một tuần.. Đã là ung thư não giai đoạn cuối rồi, hiện giờ ngay cả trị liệu của tôi cũng không có hiểu quả."

Cho nên.. Khoảng thời gian kế tiếp cô phải chờ chết sao?

Không, cô còn phải kết hôn cùng với hắn, cô đã nói với hắn như vậy rồi..

Nhiễm Thất: "Tôi không có đến buổi hôn lễ, anh ấy hận tôi sao?"

Cô kỳ thật vẫn muốn biết rõ, một sao thù hận cuối cùng rốt cuộc làm sao mới có thể xoát đầy. Dù là cô đã bỏ nhiệm vụ, nhưng cô muốn biết cô không có đến buổi lễ kết hôn, hắn sẽ hận cô sao?

Hẳn là hận cô lắm, hận cô lừa gạt hắn..

Nhưng câu trả lời của hệ thống lại vượt ngoài dự đoán của cô, nó nói là không có.

Đã qua thật lâu, Thẩm Mặc Hiên mới trở về, biểu cảm lạnh nhạt, khóe miệng mang theo nụ cười, giống như hắn mà bình thường Nhiễm Thất thấy.

"Đói bụng không.. Ăn một chút đi." Hắn lấy đồ ăn ra để trên mặt bàn, Nhiễm Thất cứ như vậy nhìn hắn, không nói gì.

Sau khi chờ hắn cất kỹ từng cái, cô mới mở miệng: "Em muốn tiếp tục hôn lễ!"

Ngữ khí của cô rất kiên định, cẩn thận nghe ra còn mang theo một tia kiên quyết!

Hắn quay tới nhìn cô, không nói tiếp, mà là nói: "Em bây giờ cần phải hảo hảo dưỡng tốt thân thể --"

"Anh đã đồng ý muốn cho em một buổi hôn lễ đó!" Nhiễm Thất không đợi hắn nói xong, trực tiếp lớn tiếng nói, thậm chí bởi vì kích động mà trên khuôn mặt trắng bệch có chút ít huyết sắc.

Em sợ em không còn kịp nữa rồi.. Anh đã đáo ứng muốn cho em một cái hôn lễ rồi, em suy nghĩ, nếu như có thể để lại một đứa bé cho anh thì thật tốt, chờ em đi rồi, vẫn còn có nó ở cùng với anh.

Thẩm Mặc Hiên.. Anh không thể lừa mình dối người nữa, em trị không hết rồi, em không muốn thời gian cuối cùng của em trải qua ở trên giường bệnh..

Nhìn hắn không nói lời nào, cô rũ mắt suu nghĩ, đau thương nói: "Em chỉ có một nguyện vọng.."

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới gian nan nói ra một chữ: "Được."

* * *

Hôn lễ lần này làm rất đơn giản, không có khách mời, chỉ mời người nhà hai bên đến chứng kiến.

Tuy rằng đơn giản, nhưng rất ấm áp.

Cha sứ đọc một đống lời nói cô đều không nghe lọt, thật ra hiện tại đầu của cô rất đau, chứng đau đầu lại bắt đầu tái phát, lúc này đây so với lúc trước càng đau đớn, giống như là.. Đại nạn đã tới. Cô đau đớn đến nỗi thậm chí cũng không nhìn rõ mặt của hắn, cô chỉ có thể cố chịu đựng, ra vẻ trấn định, dùng hết toàn bộ khí lực mà lớn tiếng hô lên: "Con đồng ý!"

Sau đó, thân thể của cô nhoáng một cái, tất cả mọi người trước mặt đều trở nên thập phần mông lung, tựa như cách một tầng sương mù, cái gì cũng không thấy rõ, cũng không nghe rõ. Nhưng cô có thể cảm giác được, cô đang tựa trong ngực hắn, mùi hương bạc hà nhàn nhạt chưa bao giờ thay đổi đang không ngừng vây quanh người cô. Cô rất yên âm, cũng rất bình tĩnh.

Cuối cùng, em cũng có thể thỏa mãn mong muốn.. Chết trong ngực anh. Trước khi thích anh, em chưa từng thích qua bất cứ ai khác, em không biết thích một người rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng hiện tại.. Em hy vọng anh sống thật tốt.. Hảo hảo mà sống tốt..

Nhưng thật đáng tiếc, em còn có thật nhiều điều muốn nói với anh..

Bọn họ ngay từ đầu gặp gỡ, thiếu niên cao ngạo lạnh lùng, một lần lại một lần cùng cô ở chung một chỗ.

Lớp toán học bị lão sư bắt làm bài, hắn tuy rằng một mặt lạnh nhạt nhưng lại viết một tờ giấy đầy đủ đáp án đưa cho cô.

Bởi vì Tần Hạo mà ghen, nhiều lần buộc cô phải nói yêu hắn. Đây chính là chàng trai của tôi, tôi tham dự vào thanh xuân của anh ấy, lại không có cách nào ở lại.

Nếu như tất cả có thể lặp lại được thì tốt quá..

Nhiễm Thất hoảng hốt, bên tai hỗn tạp một đoàn, cuối cùng cô nghe được một âm thanh là..

【 Giá trị thù hận +1, Nhiệm vụ chính tuyến: Giá trị thù hận của nam chủ hoàn thành. 】

Cho nên.. Anh hận nhất chính là.. Em vĩnh viễn rời xa anh sao?

Đinh -- hoàn thành tất cả nhiệm vụ, điểm tích lũy +10000, hạch toán (*) điểm tích lũy, thế giới sau một tháng đóng lại --

(*) Hạch toán là những hoạt động quan sát, đo lường, tính toán và ghi chép của con người đối với các hoạt động kinh tế xảy ra trong quá trình tái sản xuất xã hội nhằm thu nhận, cung cấp những thông tin về quá trình đó phục vụ cho công tác kiểm tra, công tác chỉ đạo những hoạt đông kinh tế, đảm bảo cho quá trình tái sản.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 59: Bạn cùng bàn lạnh lùng (59)

[HIDE-THANKS]
oTmzPBH.jpg


Cô bé ấy đã chết rồi, chết ở trong ngực của nó.

Thời điểm bác sĩ tuyên bố kết quả tử vong cuối cùng.. Hiện trường một mảng yên tĩnh, mà yên tĩnh trầm mặc nhất chính là con trai của bà.

Lúc nó nghe được kết quả, không nói một câu nào, ngoại trừ khí thế quanh thân giảm đi, cả người thoạt nhìn cũng không có gì khác nhau.

Nó chỉ dùng một loại ngữ khí lạnh nhạt đến cùng cực, hỏi bác sĩ một câu, tôi có thể đi nhìn cô ấy không?

Nhưng bác sĩ lại không trả lời, nó đi thẳng vào.

Bóng lưng của chàng trai lúc này hết sức nặng nề tiêu điều. Mỗi bước đi của nó đều rất chậm chạp rất gian nan, bà biết rõ nó không muốn đối mặt, nhưng không thể không đối mặt.

Bởi vì, nó sẽ không để cô bé kia trơ trọi một mình trong phòng bệnh, dù là cô bé đã chết. Nó luôn suy nghĩ vì cô bé kia như vậy, bà nghĩ rằng cô bé kia cũng không muốn nó luôn nhớ về cô.

Mẹ của cô bé ấy sau khi nghe được kết quả đã hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Ai cũng không nghĩ tới, cô cư nhiên cứ như vậy mà đi.

Mà con trai của bà, tựa như là trong cuộc đời u ám cuối cùng cũng xuất hiện một chiếc đèn đường lóe sáng, rồi lại bị dập tắt. Trong mắt nó hiện lên đầy tử khí, nó không tìm thấy được phương hướng của cuộc đời nữa rồi.

"Em cảm thấy.. Con trai cũng không thể tốt lên được nữa rồi.. Vì sao nó lại phải chịu đựng nhiều như vậy.. Em cho là nó sẽ hạnh phúc, anh nói nó sẽ hạnh phúc mà.."

Triệu Lôi Kỳ tựa vào ngực của Trình Việt nhỏ giọng khóc nức nở, nói năng lộn xộn: "Tại sao lại như vậy.. Nó rốt cuộc là đã làm sai cái gì chứ? Muốn nó phải trải qua nhiều chuyện như vậy.. Sai đều là em mà.. Ông trời đối với nó một chút cũng không công bằng.. Vì sao cô bé kia lại đi chứ, hiện tại muốn nó phải làm sao đây.. Muốn nó làm sao bây giờ.."

Đúng vậy.. Ông trời đối với hắn một chút cũng không công bằng, cuộc đời của hắn vốn nên thuận nước xuôi gió, lại chỉ phát sinh ra nhiều khó khăn như vậy.. Nhiễm Thất yếu ớt nghĩ.

Cô không chết, nhưng cũng coi như đã chết rồi.

Sau khi cô chết, hệ thống hạch toán lại điểm tích lũy trước đó còn dư của cô, toàn bộ điểm tích lũy biến thành thời gian. Vì vậy, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, thời gian ở thế giới này của cô còn thừa một tháng, nhưng cô đã chết.

Đợi đến lúc cô có ý thức lần nữa, đã là bộ dạng linh hồn như vậy, cô nhìn bọn họ, bọn họ lại không nhìn thấy cô.

Cô còn muốn ở cái thế giới này ngây ngốc một tháng.

Nhìn thấy một chính mình khác đang nằm ở trên giường cảm giác rất kỳ diệu, thân thể của cô đã tử vong rồi, cứ như vậy từ từ nhắm mắt nằm ở đó, rất khoan thai, cũng rất bình tĩnh. Thẩm Mặc Hiên giúp cô sửa sang lại những sợi tóc bị rối, miệng có chút run run, tựa hồ muốn nói lời gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói. Chỉ giống như lúc cô ngủ trong phòng bệnh, một mực nắm tay cô.

Không giống nhau chính là, tay của cô lúc này chắc chắn rất lạnh, chỉ là không biết hắn có cảm thấy thoải mái hay không.

Cô bay bổng ở trên không, luôn luôn đảo qua đảo lại ở bên cạnh hắn. Hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, hẳn là.. Xem ra không tồi, có lẽ trong khoảnh khắc hắn biết được bệnh tình của cô, hắn đã chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi..

Ba ngày sau, thi thể của cô được hỏa thiêu, ánh lửa từ từ che đậy cả cơ thể cô, cuối cùng chỉ để lại một đống tro tàn. Tro cốt của cô được chứa trong một cái hộp quý khí trang trọng, phần mộ cũng đã được xây xong, chỉ là không biết vì sao, Thẩm Mặc Hiên lại chậm chạp không chịu đem hộp tro cốt của cô bỏ vào trong phần mộ.

Mấy ngày nay cô luôn luôn ở bên cạnh hắn, cô nhìn hắn cầm hộp tro cốt của cô đi đến một chỗ.

Đó là một cái thạch miếu có 99 tầng bậc thềm, nghe nói người sau khi chết, để người khác cầm hủ tro cốt mà quỳ lại từng tầng, thần tiên trong miếu thấy được sự thành kính của người nọ, sẽ giúp cho người chết được yên nghỉ, kiếp sau giúp người chết đầu thai vào một cái thai tốt.

Lúc ấy sau khi cô nghe nói, cảm thấy rất tò mò, cố ý đi tìm hiểu, mà khi đó chẳng qua là trong lúc nói đùa mới kể lại cho hắn nghe, kỳ thật tận đáy lòng của cô cũng không tin, có ai sẽ ngu ngốc như vậy chứ, 99 tầng mà phải quỳ lại từng tầng, không chết cũng mất nửa cái mạng!

Hơn nữa cái miếu này cũng không nổi danh, thời điểm ngay từ đầu có cái thuyết pháp này, còn đưa tới một trận xôn xao náo động, nhưng không ai biết rõ, cho là giả, huống chi phải đi đến 99 tầng chỉ vì thắp nén hương, vì vậy ngay cả đi lên cũng không có ai nguyện ý đi cả, càng đừng nói đến muốn quỳ từng tầng một.

Cô vẫn cho rằng hắn không tin.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back