Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 308: Phiên ngoại

[HIDE-THANKS]
2Qd2dgx.png


* * *

Nhiễm Thất xoay quanh ánh lửa, nhìn thiếu niên phía dưới gần như không thể nghe thấy mà than nhỏ một tiếng.

Cô sớm nên nghĩ đến --

Đoạn Tứ Thích sinh ra nhân cách phân liệt.

Có thể nói, một mặt là thiên sứ, một mặt là ác ma, chỉ có một điểm chung đó là bọn họ đều thực yêu cô.

Chỉ là phương thức bất đồng.

Mấy tiếng trước, đôi mắt của thiếu niên bỗng dưng trở nên vô cùng hắc ám sâu thẳm, hắn cười quỷ quyệt, giống như là đem một mặt hắc ám nhất dưới đáy lòng mình lộ ra ngoài, tay hắn không ngừng vuốt ve cổ Nhiễm Thất, dường như giây tiếp theo liền sẽ bỗng nhiên bẻ gãy nó.

Bởi vì căn bệnh quái dị thỉnh thoảng sẽ mất trí nhớ trước kia của Đoạn Tứ Thích, đã tạo thành tổn thương cho thần kinh của hắn, có thể nói, ngay lúc đó hắn đã có bệnh tâm thần tiềm ẩn, gặp Nhiễm Thất, đó là khi nhân cách của Đoạn Tứ Thích bắt đầu phân liệt, thiếu niên cực lực ở trước mặt cô biểu hiện ra đơn thuần vô tội, nhưng ghen ghét, cố chấp, chấp niệm, lại tạo thành nhân cách thứ hai của hắn.

Chỉ là vẫn luôn bị nhân cách chủ áp chế, thẳng đến khi Renato xuất hiện, hoàn toàn cổ vũ Đoạn Tứ Thích thứ hai xuất hiện.

Bởi vì đáy lòng dâng lên ghen ghét, điên cuồng chiếm hữu.

Thiếu niên lúc trước ở nhà gỗ nhỏ, cầm ống chích, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng chính là nhân cách thứ hai của Đoạn Tứ Thích, hắn được tạo thành từ chấp niệm, ghen ghét, chiếm hữu sâu nhất dưới đáy lòng Đoạn Tứ Thích, chỉ bị hành vi tự hại mình của Nhiễm Thất đánh gãy, nhân cách thứ nhất xuất hiện, những ngày sau đó, nhân cách thứ hai thế nhưng vẫn an tĩnh.

Thẳng đến --

Ngày này.

"Chúng ta.. Cùng chết được không? Như vậy.. Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.. Vĩnh viễn, không ai có thể cướp đi chị, chỉ có thể là của em.. Ai đều không thể đoạt.." Thiếu niên vuốt mặt cô, cười tùy ý cổ quái.

Nếu nói thiếu niên ngay từ đầu ở trước mặt cô hơi chút có cố chấp, chỉ cần hoàn toàn độc chiếm cô là thiện, như vậy người trước mắt này, là hoàn toàn ác.

Hắn so với Đoạn Tứ Thích lúc trước muốn càng nhiều, đồng thời cũng càng sợ hãi, làm bạn ở trong suy nghĩ của hắn là thứ không thực tế nhất, chỉ có tử vong mới có thể làm cô hoàn toàn thuộc về hắn, "Em rất yêu chị.. Chúng ta cùng chết được không? Như vậy.. Chị liền hoàn toàn thuộc về em, mà em.. đồng dạng hoàn hoàn toàn toàn thuộc về chị.."

"Không ai có thể lại tách chúng ta ra.."

Ngữ khí của thiếu niên sâu thẳm quỷ quyệt, ý cười trong mắt lại không ngừng gia tăng.

Cánh tay Nhiễm Thất đau xót, vẫn như cũ là cái ống chích kia, chỉ là lần này, lại dùng ở trên người cô.

Cô dần dần nhắm mắt lại, thiếu niên nhẹ nhàng đặt cô trên giường, ôm cô, khóe miệng mang theo ý cười cổ quái thỏa mãn, như là đạt được chí bảo.

Nhiễm Thất bởi vì thời gian khen thưởng của nhiệm vụ, vẫn chưa rời đi thế giới này, ngược lại lấy hình thức linh hồn phiêu đãng ở phía trên.

"Chị sẽ luôn ở bên em sao?" Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm, hôn lên đôi môi dần dần mất đi độ ấm của cô, ý cười lại càng thêm khắc sâu.

Nhân cách thứ hai ở thời điểm cô tồn tại, hắn chưa bao giờ hỏi cô vấn đề này, hắn sẽ không phơi bày sợ hãi, lo lắng của mình ở trước mặt cô, chỉ cố chấp mà làm việc mình cho là đúng.

Đột nhiên, một trận nổ mạnh vang lên, ánh lửa nháy mắt bao trùm toàn bộ biệt thự, thiếu niên ôm cô, bởi vì mặt hắn bị che đậy, Nhiễm Thất cũng không biết đây là nhân cách nào.

Chỉ nghe thiếu niên buồn bã nói --

"Thất Thất.. Không cần đi quá nhanh.."

"Nếu tìm không thấy chị.."

"Em sẽ khổ sở biết bao.."

Cuối cùng ngọn lửa liếm lên làn da hắn, hắn giống như không có cảm giác đau, như cũ ghé vào trên người Nhiễm Thất.

- - lấy tư thế bảo hộ.

Gió nhẹ cũng không mang ra toàn bộ tiếng nỉ non của thiếu niên, đó là một câu nhẹ nhất khi thiếu niên ghé vào bên tai cô thì thầm --

"Thất Thất có đau không? Ngàn vạn.. Không cần hận em.."

Nhiễm Thất hận sao?

Không hận.

Rất sớm trước đây, khi phát hiện Đoạn Tứ Thích có điều dị thường, cô liền bắt đầu hoài nghi hắn có bệnh tâm thần, nhưng cô không nói, cũng không khuyên hắn đi trị liệu.

Cô biết, hắn sẽ không thích bệnh viện, loại địa phương cô đơn, không có cô này.

Bọn họ liền ở đảo không người, trừ cô ra, sẽ không có ai phát hiện.

Có thể nói, Nhiễm Thất dung túng, làm cho trạng thái tinh thần của thiếu niên càng thêm ác liệt, cuối cùng bồi cả mạng sống vào.

Nhưng cô không hối hận.

Sớm tại thời điểm hệ thống nói với cô nhiệm vụ hoàn thành, cô nên nghĩ đến, cô đã sớm yêu thiếu niên này, vô luận bộ dáng hắn ra sao..

Đoạn Tứ Thích lựa chọn dùng một trận lửa, thiêu sạch sẽ căn biệt thự có chứa đựng kỉ niệm của bọn họ.

Nhiễm Thất vẫn luôn ở phía trên nhìn nó bị thiêu xong, thiêu sạch sẽ, biểu tình rất bình tĩnh.

Lúc sau cô đi du lịch toàn thế giới, cô thấy được Trịnh Liên Nhi ở trên phố ăn xin, thấy được Lăng Thiếu Tần ở ngục giam bị ẩu đả đến chết, thấy được cha mẹ Đoạn Tứ Thích lại sinh một đứa bé.

Chỉ là.. Không thông minh xinh đẹp như hắn.

Nhiễm Thất sâu kín tưởng.

Cuối cùng, cô vẫn về lại đảo không người, thủ nhà của bọn họ.

Thủ mồ của bọn họ.

Một ngày lại một ngày.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 309: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (1)

[HIDE-THANKS]
yqpsCHN.jpg


Từ dải Ngân Hà rộng lớn vô ngần uốn lượn chạy thẳng xuống, rơi vào chỗ sâu nhất trong vô tận sao trời, sẽ nhìn thấy trung tâm quyền thế tài phú lớn nhất -- Đế Đô Tinh.

Lúc này, Đế Đô Tinh, phủ nguyên soái.

Một nam nhân trẻ tuổi mặc quân trang màu đen, tóc đen mắt đen, trên tay đang chơi đùa một con chuột bạch, hắn rũ mắt nhìn chuột bạch lộn xộn trên tay, tay khép lại, không cho nó chạy tán loạn, con ngươi đen nhánh lại nháy mắt biến thành dựng đồng, có vẻ càng thêm âm lãnh nguy hiểm.

Thần quan ở một bên thấy thế, vội vàng nói: "Nguyên soái đại nhân, đây là Vương phi Hera và các trưởng lão quyết định, mấy năm nay, đại nhân tham dự chiến sự, đối phó Trùng tộc không dưới ngàn lần, lệ khí trên người quá nặng, vì.."

"Đủ rồi." Âm thanh của nam nhân không lớn, lại uy nghiêm mười phần, đồng tử của hắn nháy mắt khôi phục bình thường, ngay sau đó tùy tay ném chuột bạch lên bàn, "Tôi sẽ nhận lấy, nói cho bọn họ, không có lần sau."

Nhiễm Thất không biết sao xui xẻo, chính là con chuột bạch đáng thương này.

Hệ thống: "Ký chủ, không phải chuột bạch biết không, một bộ thực không có văn hóa, là chuột Posy, thực quý báu!"

Nhiễm Thất: "Lăn về đi, tôi muốn Tiểu Hoa."

Hệ thống: "..."

Nói là chuột bạch, chi bằng nói càng như là hamster, lớn lên nhưng thật ra rất đáng yêu, chính là cái đầu quá nhỏ, đại đa số quyền quý càng thích coi như sủng vật.

Thế giới này như là tinh tế rồi lại không giống.

Vai chính từ người hoàn toàn biến thành động vật, thế giới này, không có nhân loại chân chính, chỉ có động vật, mà động vật lại có thể biến thành người, nhưng cần sử dụng thuốc thúc đẩy đặc thù giá trên trời để sinh ra ý thức, ngay sau đó mới có thể chậm rãi biến thành người.

Theo như lời của hệ thống, vị nguyên soái tuổi trẻ anh tuấn này, nguyên hình là một con rắn khổng lồ màu vàng, chẳng sợ đã là thời đại vũ trụ, khoa học kỹ thuật đều phát triển đến đỉnh cao, động vật có thể biến thành người, nhưng bản năng vẫn còn, nói cách khác, rắn vẫn sẽ ăn chuột như cũ.

Nhiễm Thất bị hắn ném tới trên bàn, mở ra hai cặp chân ngắn nhỏ liền chạy, hận không thể trốn thật xa, lúc ở trong lòng bàn tay hắn, cô liền cảm nhận được một loại tầm mắt cực kỳ nguy hiểm như bị thợ săn theo dõi, sợ tới mức hạt dưa trên tay cô đều thiếu chút nữa ôm không được.

Ước chừng là cái đầu của chuột Posy nhỏ, nhưng ngoại hình cực kỳ đáng yêu, da lông mềm mại mà trắng nõn, một đôi mắt đen bóng xinh đẹp như đá quý, thế nên người đưa cô lại đây, ở trên đường đút cho cô vài cái hạt dưa.

Vì để ngừa vạn nhất, sau khi Nhiễm Thất ăn no, liền cất số hạt dưa còn lại vào miệng, trên tay còn ôm một cái, tuân theo nguyên tắc lấy nhiều thì tồn tại càng lâu.

Nam nhân này vừa thấy chính là chưa từng nuôi thú cưng, hiện giờ xem ra, Nhiễm Thất không thể không cho hành vi dự trữ lương thực trước đó của mình một like.

Thần quan vừa đi, Hoài Qua liền mở quang não ra, bắt đầu phân phó cấp dưới làm việc, xong hết rồi, hắn nhìn Nhiễm Thất một cái, hướng về phía màn hình thực tế ảo phân phó: "Chừng nào lại đây thì mang theo mấy quyển sách chăn nuôi thú con."

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh dị của thuộc hạ, trực tiếp tắt quang não.

Hoài Qua nhìn chuột bạch tránh ở dưới bàn, ngón trỏ thon dài trắng nõn có quy luật mà gõ mặt bàn, dường như đang trầm tư.

Ngay sau đó hắn rũ mắt xuống, nhìn cô, thanh âm bình đạm không gợn sóng: "Lại đây."

Hai tay đang ôm hạt dưa của Nhiễm Thất khựng lại, hiện tại cô là một con vật không có ý thức, lý nên nghe không hiểu lời hắn nói, mà thân là một người quyền cao vị trọng, không có khả năng không biết này đó, vậy hắn đây là đang..

Đùa cô à?

"Đừng để tôi nói lần thứ hai." Âm thanh của nam nhân rõ ràng lạnh hơn không ít.

Nhiễm Thất đành phải ôm hạt dưa, bước hai cái chân ngắn nhỏ ra ngoài, cô không biết chuột Posy có thể dùng hai chân đi đường hay không, nhưng cô thật sự là luyến tiếc hạt dưa trên tay, vừa nhìn liền biết nam nhân kia khẳng định là sẽ ngược đãi tiểu thú cưng.

Lỡ như.. Chết đói thì làm sao bây giờ?

Hoài Qua cong lưng, nhéo lông sau lưng cô, một phen bắt cô lên trên bàn, nhìn nhìn, mày nhíu lại, "Không dùng qua thuốc thúc đẩy?"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 310: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (2)

[HIDE-THANKS]
t2jjNsv.jpg


Còn chưa chờ Nhiễm Thất chi một tiếng, hỏi hắn làm sao biết được, liền thấy nam nhân duỗi tay đoạt đi hạt dưa mà cô đang ôm trong tay, ném tới dưới bàn, nhíu mi lại, còn lạnh lùng thốt câu: "Sao lại ăn đồ ăn cấp thấp như vậy."

Người ở thế giới này phần lớn dùng thuốc dinh dưỡng, duy trì hoạt động của cơ năng thân thể, đồ ăn chắc bụng nhưng thật ra rất ít có người đi làm, giống hạt dưa, loại đồ ăn vặt đã không thể chắc bụng lại không có dinh dưỡng này, thường được coi như đồ ăn nuôi nấng thú cưng.

Mà phàm thú con từng dùng thuốc thúc đẩy, có ý thức, là sẽ không ăn loại đồ ăn chỉ có thú cưng mới ăn này.

"..."

Cô đã nói là còn chưa tới thời kỳ biến hình thì rất khó phân biệt có dùng thuốc thúc đẩy hay chưa mà, hóa ra nam nhân này thấy cô cầm đồ ăn cấp thấp như vậy, coi như bảo bối, cho nên cảm thấy chỉ số thông minh của cô thấp hèn..

Cầm đồ vật của cô còn muốn mắng cô, Nhiễm Thất hận không thể lúc này xông lên cho hắn hai móng vuốt!

Hắn vẫy tay một cái, lập tức có người máy quản gia AI bưng một ống thuốc đến, thú con còn ở thời kỳ động vật là sẽ không có năng lực kiếm ăn, phần lớn yêu cầu cha mẹ hoặc là chủ nhân nuôi nấng mới có thể ăn cơm, nhưng hiển nhiên Hoài Qua hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Hắn đặt ống thuốc lên bàn, đẩy Nhiễm Thất một phen, bởi vì lực độ quá lớn, còn làm hại Nhiễm Thất ở trên bàn lăn một vòng, "Đi uống."

- - hành vi thực không ôn nhu.

"..."

May mắn Nhiễm Thất có ý thức, nếu đổi lại là thú con bình thường khác, sợ là nghe không hiểu lời hắn, lại bị hắn ngược đãi như vậy, nói không chừng sẽ trực tiếp xông lên cắn hắn một ngụm.

Nhưng mà, phiền toái lại tới nữa.

Hiện giờ, động vật có thể biến thành người phần lớn là to lớn, ngay cả con chuột nơi này đều to gấp bốn lần so với hiểu biết của Nhiễm Thất, động vật nhỏ giống Nhiễm Thất, chỉ có thân phận cao quý, mới có thể biến thành người, bình thường đều là thú cưng trong lòng bàn tay quý tộc.

Bởi vậy, miệng của ống thuốc thúc đẩy được thiết kế ở vị trí rất cao, đối với hình thể nhỏ xinh hiện tại của Nhiễm Thất, liền tính là nhón chân đều không nhất định có thể với tới miệng ống, càng không cần phải nói đến chuyện uống được thuốc thúc đẩy.

Vì thế, khi Nhược Tư tiến vào, liền nhìn đến cảnh tượng này --

Người máy AI đang quét tước vệ sinh, trên bàn có vật nhỏ màu trắng lông xù xù đang nhón chân ngửa đầu ý đồ đụng vào miệng ống, động tác có vẻ rất buồn cười, nguyên soái đại nhân của bọn họ lại ngồi ở một bên, mặt vô biểu tình mà xem xét quang não.

Hình ảnh hài hòa rồi lại có điểm quỷ dị.

Đặc biệt là vật nhỏ màu trắng lông xù xù kia --

Lúc này, nó đang nhảy bắn lên, múa may chi trước, ý đồ bò lên trên ống nghiệm, cái loại bệnh trạng này phảng phất là, uống phải một loại đồ vật sớm đã biến mất trên địa cầu cổ tên là thuốc kích thích, có vẻ hết sức điên cuồng.

Nhược Tư ho nhẹ một tiếng, giao sách cho người máy AI, nói là sách, kỳ thật chỉ là mấy cái vật chứa khoa học kỹ thuật lưu trữ tri thức chăn nuôi thú con, giống như con chip, chỉ cần cắm vào quang não hoặc là trong cơ thể của người máy AI, liền có thể trực tiếp xem xét tri thức bên trong ghi lại.

Nhìn dáng vẻ, chuột Posy điên cuồng trên bàn kia hẳn chính là thú con mà nguyên soái đại nhân muốn nuôi, chỉ là --

"Nguyên soái đại nhân, cái kia.. Nó tựa hồ không uống được thuốc thúc đẩy."

Nghe được hắn nói, Hoài Qua đầu tiên là tắt đi quang não, theo sau, quay đầu nhìn về phía mặt bàn, Nhiễm Thất còn ở kia phấn đấu, chủ yếu là, không uống thuốc thúc đẩy, không thể biến thành người, vẫn luôn là hình thái loại động vật nhỏ này, cô sợ có một ngày, cô thế nào cũng phải bị cái người không hiểu chiếu cố động vật nhỏ này giết chết.

Hoài Qua nhíu mày lại, nhìn chuột Posy loạn nhảy loạn nhảy trên mặt bàn, làm như không rõ, miệng ống thấp như vậy, cư nhiên sẽ có thú con không thể với tới..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 311: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (3)

[HIDE-THANKS]
D3hD8ST.jpg


"Ngu xuẩn, với không tới còn không biết kêu một tiếng?" Ngữ khí của nam nhân gợn sóng bất kinh, cẩn thận nghe, còn có một cổ ý vị ghét bỏ.

Theo sau, Hoài Qua thực không ôn nhu mà bóp lấy sau cổ Nhiễm Thất, không màng Nhiễm Thất chi chi chi giãy giụa, trực tiếp nghiêng miệng ống nghiệm về phía đối diện với mặt Nhiễm Thất, hiển nhiên là muốn đút cho cô.

Nhưng mà, miệng ống nghiệm quá lớn, cơ hồ có thể nhét toàn bộ mặt của Nhiễm Thất vào trong, có thể nghĩ, khi thuốc trong ống đột nhiên bị đổ ra, liền dính đầy mặt Nhiễm Thất.

"..."

Nội tâm của tôi đã hỏng mất..

Nhưng cố tình nam nhân còn không cảm thấy là chính mình sai, hắn đặt Nhiễm Thất trước mặt mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt tèm lem của cô một hồi lâu, đôi mắt đen bóng của Nhiễm Thất nhắm chặt, lúc này miễn cưỡng mở ra một cái khe, lông xù xù trên mặt dính bết lại với nhau, thoạt nhìn càng thêm chật vật.

Hoài Qua đột nhiên cười nhạo một tiếng, trong đôi mắt toàn là mỉa mai: "Không có miệng? Chỉ ăn cái loại thực phẩm cấp thấp này, lại không biết uống thuốc thúc đẩy?"

Nhiễm Thất vừa nghe liền muốn bùng nổ, tên khốn này, cô nhịn hắn thật lâu!

Ngay sau đó, Nhược Tư ở một bên nhìn đến đó là --

Nguyên soái đại nhân nhà hắn mặt vô biểu tình, đối diện với một con chuột Posy đang múa may bốn cái móng vuốt, hiển nhiên có loại ý tứ không màng tất cả, tưởng đánh nguyên soái đại nhân nhà hắn.

Nhược Tư yên lặng mà nghĩ, nếu hắn bị đối đãi như vậy, ở lúc còn chưa hình thành ý thức, dưới tình huống hoàn toàn dựa vào bản năng, đại khái cũng sẽ làm như vậy, nhưng con chuột Posy này cư nhiên không sợ hãi uy áp trên người nguyên soái đại nhân, kia thật là hiếm lạ.

Phải biết rằng, lúc nguyên soái đại nhân mới sinh ra, còn chưa có ý thức, trên người tự mang uy áp đều có thể kinh sợ động vật ở phạm vi vài trăm dặm, ai bảo nguyên soái đại nhân nhà hắn là một con rắn vàng duy nhất trong gia tộc Đồ Tạp Lạp.

Loại rắn này cả người đều mang theo kịch độc, đụng vào không được, nếu không phải dùng hóa chất chuyên môn kháng chất độc, sợ là mẹ của nguyên soái đại nhân, Vương phi Hera, sau khi sinh đại nhân, liền sẽ trực tiếp chết đi.

Hoài Qua nhìn chuột Posy đang xao động trước mắt, tự nhiên không rõ Nhiễm Thất đã bùng nổ rồi, hận không thể cào cho mặt hắn nở hoa, mà nhíu mi, nghiêng đầu hỏi Nhược Tư: "Nó làm sao vậy?"

Nhược Tư ho nhẹ, trợn mắt nói nói dối: "Chuột Posy này đang cảm kích ngài giúp nó uống được thuốc thúc đẩy.. Này kỳ thật là phương thức biểu đạt lòng biết ơn của bọn chúng, đại nhân, ngài xem, động tác của nó càng vui sướng, rõ ràng là đang tán đồng lời nói của tôi."

"..."

Cô còn muốn cào rách mặt nam nhân kia!

Con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy của Hoài Qua, liền như vậy yên lặng nhìn cô, đột nhiên, hắn vươn đầu ngón tay, búng cái đuôi ngắn lông xù xù của Nhiễm Thất, trong mắt dần dần nổi lên ý cười: "Cái đuôi thật xấu."

"Chi chi chi chi!" Chuột bạch run rẩy lợi hại hơn, chất lỏng nhão nhão dính dính bị động tác mạnh mẽ làm cho từ trên mặt từng chút chút chảy xuống trên người, theo đó lông trên người đều dính vào nhau.

Hoài Qua nhìn về phía cô, ý vị ghét bỏ trong mắt càng sâu, đặt Nhiễm Thất lên bàn, nói thẳng: "Liền chưa thấy qua thú con dơ như nhóc.."

"Chi chi chi!" Đây đều là do ai làm hại!

Còn chưa chờ Nhiễm Thất chi xong, người máy bảo mẫu đã cài xong con chip chăn nuôi thú con lập tức đi tới, hét lên: "Đại nhân, hành vi này của ngài sẽ làm tâm linh yếu ớt của thú con chịu thương tổn, loại hành vi khi dễ thú con này, sẽ bị nhân viên pháp vụ của đế quốc phán xử! Sao tôi có thể dạy ra một cái đồ vật trời đánh thánh vật như ngài chứ!"

Thân thể của người máy bảo mẫu là hình dạng một viên cầu, nó là người máy toàn năng vẫn luôn chăm sóc Hoài Qua từ nhỏ đến lớn. Nó đặt Nhiễm Thất ở trên tay, âm thanh máy móc ngâm nga khúc hát ru, còn vỗ vỗ lưng Nhiễm Thất, an ủi: "Qua Qua ngoan a.."

Nhiễm Thất: Đây là cái quỷ gì?[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 312: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (4)

[HIDE-THANKS]
fq1AbQr.jpg


Nhược Tư thấy tình huống trước mắt hình như có gì đó không đúng, điều khiển xe bay, vội vàng chạy trốn.

Bên này, âm thanh máy móc vừa ra, sắc mặt Hoài Qua lập tức trầm xuống, hắn nhướng mày, nói: "Mora, lại đây."

Cánh tay kim loại của Mora còn che chở Nhiễm Thất, vừa bước qua, vừa dùng âm thanh máy móc nói: "Qua Qua, ngài không thể khi dễ thú con.. Ngài đã lớn như vậy rồi.. Ma ma cảm thấy cảm thấy thẹn thay ngài.."

Hoài Qua không thể nhịn được nữa, lạnh giọng mắng một tiếng câm miệng, theo sau, trực tiếp kéo người máy Mora lại đây, kết nối với quang não, bắt đầu xem xét trình tự bên trong nó.

Quả nhiên, trình tự cấu tạo bên trong của Mora bị mẹ hắn sửa chữa, khó trách Mora nói chuyện theo giọng điệu thần kinh của mẹ hắn.

Hoài Qua mặt vô biểu tình mà cắt bỏ từng cái lập trình giọng nói, trình tự tư duy, vân vân, mà mẹ hắn thêm vào, lại lần nữa sửa chữa trình tự bên trong Mora, theo sau khởi động lại.

Mora hiển nhiên cảm thấy có chút có lỗi, sau khi khởi động lại bình thường, liền bắt đầu dùng âm thanh máy móc không có cảm tình giải thích: "Đại nhân, mẹ ngài lúc ấy nói với tôi, muốn giới thiệu một người máy giống cái cho tôi làm quen, ngài biết đấy, vì nuôi nấng ngài thành người, tôi đã hơn một trăm năm không quen bạn gái, tôi vừa nghe, liền đi."

"Chỉ là, không nghĩ tới, bạn gái của tôi còn chưa thấy được, còn bị thuộc hạ của Vương phi Hera.. để lại điểm đồ vật trong thân thể tôi, anh anh anh, Mora không muốn sống nữa.."

"..."

Không biết còn cho rằng nó bị xâm phạm đâu..

"Bất quá, đại nhân, thú con này kỳ thật rất đáng yêu, độ ấm của Đế Đô Tinh hơi thấp, thú con thực dễ dàng sinh bệnh, đại nhân, ngài mang nó đi tắm rửa đi!"

Trùng hợp, Hoài Qua cũng mới từ bên ngoài trở về, cũng có ý muốn đi tắm rửa, bởi vậy, hắn đối với lời nói của Mora không phản đối.

Hắn từ trên tay Mora, một phen nhấc Nhiễm Thất lên, giống như xách theo một con gà con, liền như vậy xách cô tới rồi một cái căn cứ ẩn nấp, nhưng trên mặt, hành vi, lại che dấu không được vẻ ghét bỏ.

"Thật là phiền toái.."

Hoài Qua đi vào, sàn nhà bên trong được làm từ tài liệu đặc thù, ở giữa có một vật chứa thật lớn đựng đầy nước, giống như hồ nước tự nhiên, trên mặt nước vẫn chưa có khí nóng bốc lên, thực hiển nhiên, là nước lạnh.

Trong thế giới này, khoa học kỹ thuật đều phát triển cực nhanh, nguồn năng lượng nước lại cực kỳ thiếu, bởi vậy, người bình thường đều là dùng máy móc tới nhanh chóng làm sạch cơ thể, cũng không sẽ mất công giống người trên địa cầu cổ, dùng nước để tắm rửa.

Huống chi, đại đa số động vật đều không quá thích nước, dùng máy móc trực tiếp làm sạch, nhưng thật ra tiện hơn rất nhiều, nhưng Hoài Qua hiển nhiên là cái ngoại lệ..

Hoài Qua đang muốn trực tiếp ném Nhiễm Thất vào hồ nước sâu không thấy đáy, người máy AI ở một bên lập tức bưng một vật chứa loại nhỏ đựng đầy nước ấm lại đây, "Đại nhân, thú con không thể tắm nước lạnh, sẽ sinh bệnh."

Bang một tiếng, Nhiễm Thất bị chuẩn xác không lầm chút nào mà ném vào trong vật chứa trên tay người máy, vật chứa cũng được cấu tạo từ tài liệu đặc thù, có thể vẫn luôn bảo trì nhiệt độ ổn định, bởi vậy, khi người máy để vật này vào hồ nước, nước lạnh trong hồ nước cũng sẽ không khiến độ ấm của nước trong vật chứa biến thấp.

Lúc này, Mora đi theo tiến vào, lải nhải nói: "Đại nhân, ngài phải cẩn thận chiếu cố thú con, mỗi con thú con, đều là hy vọng của đế quốc, đều được đế quốc bảo hộ, nhìn xem thú con này, thật đáng yêu a.."

Lúc này, bộ lông trắng mượt mà cả người Nhiễm Thất đều bị nước tẩm ướt, dính ở trên người, nhìn qua tức khắc gầy một vòng lớn, xấu không tả nổi, trừ bỏ cặp mắt đen bóng xinh đẹp như đá quý kia miễn cưỡng có thể vào mắt, một thân da lông ướt dầm dề kia, thật sự là không dính dáng gì cùng đáng yêu.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 313: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (5)

[HIDE-THANKS]
83ZbeEI.jpg


Hoài Qua cười nhạo, nhưng lần này, còn xem như không có nói lời nào quá phận.

Hắn khoác hai tay ra sau, nằm xoài bên cạnh hồ nước, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Nhiễm Thất tự nhiên sẽ không để ý tới hắn đang làm cái gì, cô đang cố gắng rửa lưng, kỳ thật trong nhận thức của cô, hamster hình như không cần dùng nước tắm rửa, bọn họ chỉ cần ở trong cát tắm lăn hai vòng, liền tương đương với tắm rồi.

Chỉ là, hiện giờ, ở trong cơ thể con chuột quý tộc này là tư duy con người của Nhiễm Thất, tự nhiên là chịu không được chuyện không cần dùng nước tắm rửa.

Chẳng những muốn tắm, hơn nữa mỗi nơi đều phải rửa sạch sẽ!

Chỉ là, một con chuột tứ chi ngắn nhỏ như cô căn bản hoàn thành cái nhiệm vụ gian khổ này không được, tạm không đề cập tới cái tay ngắn nhỏ của cô không với ra sau lưng được, khi tắm cô còn cần duy trì thân thể cân bằng, miễn cho trượt xuống chết đuối, vì thế, khi Hoài Qua mở mắt liền nhìn đến một màn này --

Con chuột Posy ngu xuẩn kia, đầu ngưỡng ra sau, một tay đỡ vật chứa bên cạnh, thân mình lật lại, lộ ra da bụng trắng nõn, thân thể cứng đờ mà cong lại, một cái tay khác phảng phất là không giữ cân bằng được, vẫn luôn ở không trung lay động, có vẻ.. rất ngu xuẩn buồn cười.

Hoài Qua nhìn tư thế kỳ quái kia của nàng, nhướng mày, kéo vật chứa phiêu phù ở trên mặt nước của Nhiễm Thất đến trước mặt, nhìn thú con còn ở trong vật chứa giãy giụa, cười lạnh: "Chuột Posy đều thích sạch sẽ như thế này sao? Chậc.. Thật khó xem."

"..."

Nhiễm Thất nghẹn lại một hơi, thiếu chút nữa trượt tay.

Chuột Posy làm anh chướng mắt?

Đột nhiên một ngón tay trắng nõn thon dài duỗi đến trước mặt cô, bên tai truyền đến âm thanh nhàn nhạt lại không dung phản bác của Hoài Qua: "Đi lên."

Có lẽ ngữ khí của hắn quá mức có lực uy hiếp, Nhiễm Thất còn không kịp nghĩ, thân thể liền so với tư duy nhanh hơn một bước, tay chân cùng sử dụng, bò lên trên ngón tay hắn, sau đó liền bất động.

Hoài Qua cứ duy trì tư thế như vậy, dùng nước ấm trong vật chứa rửa sạch thuốc thúc đẩy ở phần lưng cho cô, động tác cũng không tính ôn nhu, nhưng rất tinh tế, trong lúc lung lay, Nhiễm Thất mắt sắc phát hiện, dưới đáy nước dường như có sóng nước lóng lánh, như là có cả bầu trời sao rơi vào trong hồ nước này.

Chợt lóe chợt lóe, như nhiễm một tầng sáng vàng hơi mỏng, hết sức xinh đẹp đồ sộ.

Hoài Qua thấy cô xem đến mê mẩn, đôi mắt đen bóng vẫn không nhúc nhích nhìn đáy nước, khóe miệng bỗng dưng gợi lên một tia ý cười ác liệt.

Nhiễm Thất chỉ thấy vầng sáng vàng kia càng ngày càng sáng, ánh sáng kia dường như có thể bỏng cháy hai mắt, theo sau, khi đồ vật kia trồi lên mặt nước, hình ảnh cuối cùng trước lúc Nhiễm Thất ngất xỉu nhìn đến là cái đuôi rắn xinh đẹp lóa mắt, tản ra tia sáng vàng, còn đang đong đưa kia.

Đồng thời, Hoài Qua còn hài hước hỏi nàng: "Thích sao? Cái đuôi của tôi?"

Nhìn thú con bị dọa ngất xỉu trên tay, cặp mắt xinh đẹp giống đá quý kia nhắm nghiền, thoạt nhìn, càng thêm đáng thương.

Đôi mắt đen nhánh của Hoài Qua nhìn không ra cảm xúc gì, theo sau khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Thật vô dụng!"

Mora vừa tiến đến liền thấy Nhiễm Thất nằm bò trên tay Hoài Qua, đôi mắt nhắm chặt, âm thanh máy móc lập tức đề cao mấy đề-xi-ben: "Đại nhân!"

Hoài Qua giao Nhiễm Thất cho Mora, đuôi rắn ở đáy nước lảo đảo lắc lư, tạo thành những mảnh sáng lấp lánh, "Tôi không muốn ăn nó, nhỏ như vậy, đều không đủ cho tôi duy trì cơ năng thân thể."

Sau khi Mora kiểm tra đo lường thấy thân thể Nhiễm Thất cũng không có gì đáng lo ngại, mới nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Đại nhân! Thú con là muốn cẩn thận che chở, ngài dọa nó như vậy, sẽ làm thú con khóc, bọn họ khóc lên, ba ngày ba đêm đều không dỗ xong!"

Hoài Qua lạnh lạnh mà nhìn Nhiễm Thất đã hôn mê, "Này không phải không khóc sao?"

Nhiễm Thất chậm rãi chuyển tỉnh, liền nghe được hắn nói những lời này, thiếu chút nữa bị hắn chọc tức ngất xỉu lần nữa!

Cô trực tiếp dùng chi trước ôm lấy đầu ngón tay duỗi lại đây của Hoài Qua, cắn một ngụm..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 314: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (6)

[HIDE-THANKS]
Rdrhx46.jpg


Hoài Qua lười nhác mà dựa vào vách bể tắm, hắn hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, hắn cũng không thu tay lại, tùy ý Nhiễm Thất cắn đầu ngón tay hắn.

Răng của thú con thông thường cũng chưa mọc dài, thế cho nên, Nhiễm Thất cắn xuống, không chỉ không thương tổn đến hắn, ngược lại cảm thấy chính mình cắn phải một khối băng, rắn là động vật máu lạnh, căn bản không có độ ấm, đầu ngón tay Hoài Qua cứng bang bang, lại cứng lại lạnh, thực khó gặm.

Điểm sức lực này của Nhiễm Thất giống như cào ngứa cho hắn.

Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp hơi ngứa, Hoài Qua rũ mắt, lông mi thật dài che đậy cảm xúc hiện lên trong mắt hắn, đường cong trên khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng, làm hắn có loại cảm giác nguy hiểm bất cận nhân tình, con thú nhỏ ngu xuẩn còn ở kia bám riết không tha mà cắn, nói là cắn, chi bằng nói là đang mài răng.

Nhìn một hồi lâu, Hoài Qua bỗng dưng cười nhạo, nụ cười kia ở trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn có vẻ càng thêm ác liệt: "Không ăn no? Chỉ có chút sức lực này?"

Chuột Posy rõ ràng khựng lại, ngay sau đó buông tay hắn ra, xoay người, dùng mông đối diện với hắn.

Rõ ràng không nghĩ để ý đến hắn.

"Nha, tính tình còn không nhỏ." Một tay khác của Hoài Qua thả xuống nước, ngón tay bị Nhiễm Thất buông ra kia, còn ý xấu mà chọc chọc cái đuôi nhỏ của Nhiễm Thất.

Hắn vừa chọc, Nhiễm Thất liền bò về phía trước, hắn liền đuổi theo không bỏ mà lại chọc, Nhiễm Thất tức giận mà quay đầu hướng về phía ngón tay hắn chi một tiếng, dùng móng vuốt đem đẩy ngón tay hắn ra, phát hiện đẩy không ra, Nhiễm Thất lại yên lặng mà dịch về sau.

"Đại nhân! Thú con cần được động viên, ngài như vậy, sẽ làm tâm linh của thú con chịu thương tổn!" Một bàn tay kim loại của Mora lúc này đang phun khí nóng, hong khô lông trên người Nhiễm Thất, cả người Nhiễm Thất đắm chìm trong dòng khí ấm áp, đôi mắt đen bóng thoải mái mà hơi hơi nheo lại, giống một con mèo nhỏ lười biếng.

Hoài Qua cười khẽ, vươn đầu ngón tay chọc chọc gương mặt tức giận của Nhiễm Thất, "Tôi xem nó thật sự rất khỏe.. Tâm linh hẳn là rất cường đại mới đúng.."

Nhiễm Thất lại cắn một ngụm, cho hả giận dùng sức cắn, một móng vuốt còn liều mạng mà chụp đánh đầu ngón tay hắn, cặp mắt đen bóng kia mở to, trong đôi mắt hiện lên tức giận rõ ràng.

- - hiển nhiên là khó thở.

Hoài Qua thấp giọng cười, khuôn mặt lạnh lùng, không nói không cười kia của hắn, vốn là ngũ quan cực kỳ xuất chúng, nụ cười này nhưng thật ra vì hắn tăng thêm vài phần tà tính, làm trái tim nhỏ của Nhiễm Thất bỗng dưng ngừng một phách, cô ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đen bóng vẫn không nhúc nhích.

Hoài Qua chọc đầu cô, cũng không đau, hiển nhiên hắn có khống chế lực độ, nhưng lời nói như cũ là vạn phần xấu xa: "Choáng váng? Vốn là xấu, chỉ số thông minh còn thấp hèn như vậy, như thế nào sống đến bây giờ.."

"Chi chi chi!" Chuột Posy ở trên tay Mora loạn nhảy, còn múa may chi trước, hiển nhiên là muốn đánh hắn!

Hoài Qua nhướng mày: "Như thế nào? Muốn đánh nhau?"

"Đại nhân! Ngài không thể giáo huấn tư duy bạo lực như vậy cho thú con, thú con là phải cẩn thận bảo hộ! Khi ngài còn nhỏ, tôi không trông kỹ ngài, để ngài nơi nơi đánh nhau với thú con khác, hiện tại đều không có giống đực lui tới với ngài, tôi cảm thấy thực đau lòng.. Tôi như thế nào sẽ dạy ra ngài.."

"Câm miệng!" Hoài Qua rũ mắt, kia con chuột nhỏ ngu xuẩn kia đang dùng móng vuốt che miệng, hắn chọc chọc cái bụng trắng nõn của nó, cánh môi có hình dáng hoàn mỹ khẽ mở: "Thực vui vẻ? Cười đến thật ngu xuẩn!"

Ngón tay hắn thật sự quá lạnh, bị hắn vừa chọc như vậy, Nhiễm Thất lập tức che lại bụng mình, còn chi chi chi mà kháng nghị với hắn.

Sau khi Nhiễm Thất được hong khô, cả người đều lông xù xù, xứng với một đôi mắt nhỏ tròn đen như mực kia, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.

Mora đặt Nhiễm Thất trên tay Hoài Qua, dặn dò mấy trăm lần: "Đại nhân! Tôi phải đi chuẩn bị lễ phục tham dự hội nghị cho ngài, ngài phải ở chung hòa hợp với thú con, thú con đều là thực đáng yêu.."

Vừa nghe muốn cùng thứ này đơn độc ở chung, toàn bộ thân chuột của Nhiễm Thất đều chi chi chi kháng nghị.

Hoài Qua nghiêng đầu liếc cô một cái, "Nói nhóc đáng yêu nhóc liền kêu lên? Tôi chưa từng gặp qua thú con không khiêm tốn như nhóc."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 315: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (7)

[HIDE-THANKS]
THvSZWE.jpg


"..."

Nhiễm Thất không lên tiếng, mà là trực tiếp xoay người, dùng mông đối diện với hắn.

Da lông mềm xốp theo động tác của cô, xẹt qua lòng bàn tay Hoài Qua, mang đến cảm xúc hơi ngứa.

Hoài Qua sách một tiếng, rốt cuộc vẫn chưa nói cái gì.

Hắn hơi hơi cuộn lòng bàn tay lại, đặt Nhiễm Thất ở bên hồ, thấp giọng cảnh cáo câu: "Thành thật một chút! Đừng chạy loạn."

Ngay sau đó cả người hắn liền lặn xuống đáy nước, Nhiễm Thất ở bên trên chỉ có thể nhìn đến đáy nước một mảnh sáng vàng lập loè, giống như mỗi một giọt nước đều bị nhiễm màu sắc sáng mắt, càng thêm xinh đẹp.

Vì phòng ngừa nam nhân ác liệt nào đó đột nhiên toát ra dọa cô, Nhiễm Thất yên lặng mà rụt đầu về, thú con còn nhỏ, bất quá trong chốc lát, Nhiễm Thất liền cảm thấy một trận mỏi mệt, cứ như vậy ghé vào cạnh ao ngủ mất.

Rắn thích lạnh, bởi vậy, độ ấm nơi này so với độ ấm bên ngoài còn muốn thấp hơn.

Bởi vậy, khi Nhiễm Thất ngủ, theo bản năng mà co rụt tứ chi lại bên nhau, thoạt nhìn giống như một cái cầu lông xù xù màu trắng.

Khi Hoài Qua từ đáy nước toát đầu ra nhìn đến đó là cảnh tượng này, bỗng dưng, Nhiễm Thất dường như cảm thấy lạnh, tứ chi càng thêm rụt lại, dường như muốn đem toàn bộ bộ phận lỏa lộ bên ngoài đều chôn trong lông tơ ấm áp.

Hoài Qua sách một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng trắng như sứ nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, dừng lại một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói câu: "Thú con chính là phiền toái."

Theo sau đứng dậy thay quần áo người máy AI đưa qua, cong lưng nhẹ nhàng bỏ thú con đang ngủ say bên cạnh ao vào túi áo.

Hoài Qua mới vừa ra khỏi cửa căn cứ, Mora vừa lúc ôm một thân lễ phục từ bên ngoài trở về, nhìn đến chỉ có một mình hắn, đang muốn thét chói tai lên án hành vi ác liệt của hắn, cư nhiên ăn luôn thú con đáng yêu như vậy, liền nghe thấy Hoài Qua thấp giọng nói câu câm miệng, ngay sau đó mặt vô biểu tình mà ý bảo nó nhìn về phía túi áo.

Bên trong, Nhiễm Thất đang ngủ say, túi áo cũng đủ lớn, huống hồ hai bên còn có vải dệt, hoàn toàn không cảm thấy lạnh, từ phía trên nhìn xuống, giống như trong túi của Hoài Qua đặt một cuộn len màu trắng.

Mora cũng phóng thấp thanh âm: "Đại nhân, đợi lát nữa ngài phải tham gia hội nghị, quần áo đã chuẩn bị tốt cho ngài.."

"Không cần, tôi mặc bộ này."

Hoài Qua không đợi nó trả lời, liền trực tiếp bước lên xe bay, biến mất tại chỗ.

Chỉ chừa một mình Mora ở tại chỗ lầm bầm: "Đại nhân! Ngài tốt xấu gì cũng đưa thú con của ngài cho tôi chứ! Mang theo thú con đi nghị sự, này thật kỳ cục!"

* * *

Lần nghị sự mỗi tháng một lần này, hiển nhiên phá lệ bất đồng với dĩ vãng, các trưởng lão tham gia hội nghị đều chứng kiến một màn cực kỳ kinh dị --

Nguyên soái đại nhân ở trong suốt quá trình nghị sự, đều đang đùa với thú con trong túi, thú con vừa bò ra, hắn liền chậm rì rì mà ấn nó về, thú con lại bò, nguyên soái đại nhân lại ấn.

Tuần hoàn lặp lại, làm không biết mệt, thật sự là làm cho bọn họ kinh ngạc.

Bởi vì, ở trong nhận biết của bọn họ, nguyên soái đại nhân cũng không phải dễ ở chung như vậy, chính là bởi vì dĩ vãng uy áp quá thịnh, cho nên, khi chú ý tới hắn mang thú con tới hội nghị, không ai dám đưa ra nghi ngờ cùng khuyên nhủ.

"Đại nhân, thú con này của ngài thoạt nhìn thật là không tồi, là chuột Posy? Nghe nói loại thú con này diện mạo đáng yêu, tính cách cực kỳ ngoan ngoãn, hơn nữa hiểu tính người.." Mắt thấy có cơ hội này, những quan nghị sự đó tự nhiên muốn nhiều xum xoe biểu hiện chính mình.

Không nghĩ tới, nguyên soái đại nhân của bọn họ vẫn chưa để ý tới bọn họ, ngược lại chọc đầu của chuột Posy đang ghé vào cạnh túi áo, nhìn qua đã tinh bì lực tẫn, "Nghe được không? Lại có người khen nhóc, có phải thực vui vẻ hay không?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 316: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (8)

[HIDE-THANKS]
tLmrB4y.jpg


Nhiễm Thất cũng không phải rất muốn để ý đến hắn, cô trực tiếp chuyển đầu qua, tránh né đầu ngón tay của hắn, chính là không xem hắn.

Hoài Qua hoàn toàn không màng ánh mắt kinh ngạc của các vị đại thần ở đây, hắn chọc chọc cái lưng lông xù xù tuyết trắng của Nhiễm Thất, ngữ khí nhàn nhạt: "Tức giận? Chưa thấy thú con nào có tính tình lớn như nhóc."

Còn chưa đến một ngày, trên người Nhiễm Thất liền bị người nào đó ấn lên rất nhiều từ hình dung kỳ kỳ quái quái.

Cô mở to hai mắt nhìn, trực tiếp quay đầu đối với hắn chi một tiếng, tiếng kêu ngắn ngủi mà dồn dập, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn đối với lời nói của hắn.

Hoài Qua quay đầu, vẫn chưa để ý tới ánh mắt khó có thể tin cùng biểu tình muốn nói lại thôi của những trưởng lão đó, mà là quay đầu nhàn nhạt nói với người máy đứng một bên chờ phân phó: "Lấy chút hạt dưa cho tôi."

Ngay từ đầu, mọi người còn chưa phản ứng lại đây, người máy nhưng thật ra trước dùng âm thanh máy móc lập tức đáp lại: "Tốt, nguyên soái đại nhân."

Người máy này là chuyên môn cung cấp đồ ăn vặt điểm tâm, bởi vậy, vô luận là đồ ăn cao đẳng hoặc là cấp thấp, nó đều dự trữ trước.

Ngay sau đó bụng của người máy kia mở ra một cái cửa, bàn tay kim loại của nó vói vào trong, cầm một túi chân không trong suốt đựng hạt dưa ra, loại túi đóng gói này được làm từ một loại tài liệu đặc thù kháng ăn mòn kháng oxy hóa trên Tạp Tề Ngươi tinh, dùng túi đóng gói này đựng đồ ăn, có thể cất giữ vài thập niên đều sẽ không hư thối.

Nó mở túi đóng gói ra, sau khi trải qua một ít xử lý đặc thù, mới đổ hạt dưa vào cái hộp sắt trên bàn tay kim loại thứ ba, loại hộp sắt này có tài chất cực kỳ đặc thù, có thể tùy ý phóng đại hoặc thu nhỏ lại, hơn nữa còn có thể bảo đảm đồ ăn đặt bên trong không dễ biến chất, là vật phẩm cực kỳ thích hợp tùy thân mang theo khi ra cửa.

Người máy theo sau đưa hộp sắt cho Hoài Qua, tư thế cung kính, nói: "Thân ái nguyên soái đại nhân, mời ngài từ từ dùng."

Một loạt động tác, bất quá trong chớp mắt, này đó là tiện lợi do khoa học kỹ thuật phát triển cực nhanh mang đến.

Đầu ngón tay trắng nõn của Hoài Qua nhéo một viên hạt dưa, nhưng mày lại nhíu chặt, hiển nhiên đối với loại đồ ăn cấp thấp này vẫn có chút kháng cự, hắn đưa hạt dưa đến dưới mũi Nhiễm Thất, hỏi: "Còn tức giận sao?"

Nhiễm Thất thực kiên định mà nghiêng đầu về hướng bên kia, nhưng chóp mũi lại giật giật, ánh mắt cũng có chút mơ hồ không chừng.

Cô không ăn, Hoài Qua cũng không bắt buộc, chỉ là, giây tiếp theo, hắn cố ý, quơ quơ hộp sắt, hạt dưa bên trong va chạm vào nhau tạo ra tiếng sàn sạt, cùng với mùi hương mê người kia, quả thực chính là đang ép bách Nhiễm Thất đi vào khuôn khổ!

Hamster là không thể cự tuyệt hạt dưa, đây là bản năng khi nhìn đến đồ ăn, bọn họ không chỉ không cự tuyệt, còn sẽ nhiều lấy mấy cái chứa đựng trong miệng, chuột Posy cũng giống vậy, căn bản vô pháp kháng cự lực dụ hoặc của hạt dưa, Nhiễm Thất lúc này tự nhiên là hận không thể lập tức nhảy vào cái hộp sắt kia, ngâm mình trong biển hạt dưa.

Vì thế, lúc Hoài Qua lay động, đôi mắt đen bóng của Nhiễm Thất trộm liếc về hướng hắn một cái, còn giật giật miệng, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng trinh liệt nghiêm túc, nghiễm nhiên bất động.

Trong số các đại thần ở buổi hội nghị cũng không thiếu quan nghị sự có nguyên hình là loài chuột quý tộc, nhìn đếnhạt dưa trong tay Hoài Qua, đôi mắt bọn họ tự nhiên cũng sáng lên, chỉ là ngại với khí tràng lạnh nhạt khó tiếp cận quanh thân Hoài Qua, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn, mở miệng muốn một viên cũng không dám.

Bọn họ cũng không thiếu đồ ăn, chỉ là, nhìn đến hạt dưa, nhìn đến đồ ăn, hai mắt liền sáng rực, đây là phản ứng bản năng khi còn chưa có ý thức của bọn họ, tựa như bọn họ thích chạy trên ròng rọc, chẳng sợ hiện tại biến thành người, bọn họ mỗi ngày còn sẽ biến trở về nguyên hình. Đi lên ròng rọc chạy một hồi.

Đây là bản năng thuộc về bọn họ, loại động vật này.

Hoài Qua đóng hộp sắt lại, thở dài, bộ dáng như là rất tiếc nuối: "Xem ra nhóc cũng không thích cái này, kia --"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 317: Tinh tế thú thế, nguyên soái đại nhân sủng chậm một chút (9)

[HIDE-THANKS]Lạch cạch --

Hoài Qua lời còn chưa dứt, một con chuột quý tộc có bộ lông tuyết trắng mở to đôi mắt nhỏ đen bóng, dẫm lên cánh tay hắn, bò thẳng tới mu bàn tay hắn, theo sau nhẹ nhàng nhảy lên, cùng với lạch cạch một tiếng, tứ chi nó chặt chẽ ôm lấy hộp sắt.

Dưới lông tóc tuyết trắng mềm xốp, một đôi mắt to đen bóng giống như vô tội mà nhìn các đại thần sớm đã mơ ước phân đồ ăn này.

Trong lòng Nhiễm Thất lại là một trận ảo não, quá mất mặt, a không, mặt chuột.

Ở lúc cô còn chưa kịp tự hỏi, thân thể liền không tự chủ được mà nhào tới, làm ra phản ứng thành thật nhất.

Nhìn chuột quý tộc ghé vào nắp hộp sắt, hai chỉ móng vuốt đều đang bụm mặt, hiển nhiên là đang cảm thấy hối hận vì hành động của mình, Hoài Qua cười khẽ, chọc chọc đầu cô: "Không tức giận?"

Nhiễm Thất mới mặc kệ hắn, cô dùng hai chỉ móng vuốt tưởng mở nắp hộp ra, nề hà, sức lực quá nhỏ, như thế nào cũng bẻ bất động, theo sau, cô mở to đôi mắt đen bóng, hướng về phía Hoài Qua chi một tiếng, hết sức lấy lòng, thậm chí hai lỗ tai lông xù xù ngoan ngoãn đều giật giật, càng thêm làm người yêu thích.

Hoài Qua làm sao không biết được tâm tư nhỏ của nó, ánh mắt hắn lạnh lạnh mà nói: "Ngày thường đối với tôi xa cách, hiện tại có việc cần cầu tôi, nhưng thật ra thực ngoan."

Tuy nói như vậy, tay vẫn mở hộp ra cho Nhiễm Thất, lúc Nhiễm Thất còn chưa phản ứng lại đây, hộp sắt bị phóng đại một chút, theo sau, Nhiễm Thất bị Hoài Qua ném vào trong hộp sắt, tới một hồi tắm hạt dưa.

Vui sướng rất nhiều, không nghĩ tới, Hoài Qua lại đóng hộp sắt lại, Nhiễm Thất sốt ruột muốn lên tiếng, không nghĩ tới, sau khi hộp sắt đóng lại, như cũ có thể hô hấp, hơn nữa bên trong một mảnh sáng sủa, ngay cả bộ dáng hạt dưa đều có thể xem rõ ràng!

Nhiễm Thất ngược lại bình tĩnh, ngốc ở túi áo cũng là ngốc, ngốc tại đây cũng là ngốc, hiển nhiên, đãi ngộ này ít nhất so với túi áo cái gì đều không có tốt hơn quá nhiều!

Sinh hoạt của thú con chính là ăn ngủ, ngủ ăn, vừa mới ngủ một giấc, Nhiễm Thất vừa vặn cảm thấy có chút đói.

Cảm khái khoa học kỹ thuật phát đạt rất nhiều, cô lập tức bế lên một viên hạt dưa bắt đầu ăn.

Nhiễm Thất ở trong hộp sắt cũng không thể nghe được tình huống bên ngoài, những gì bọn họ cần thương nghị đều liên quan đến những sự kiện trọng đại bí mật nhất của đế quốc, cho dù là thú con ngây thơ cũng hoàn toàn không thể bàng thính, vì ngăn chặn nguy hiểm khi cơ mật bị tiết lộ, ngay cả người không cẩn thận nghe được bọn họ thương nghị đều phải bị xử tử.

Đây cũng là nguyên nhân Hoài Qua nhốt thú con của hắn trong hộp sắt, hắn tự nhiên có thực lực có thể bảo vệ nó, nhưng ngày sau nó nhất định phải đến đế quốc học viện, nguy hiểm tự nhiên khó lòng phòng bị, dứt khoát giải quyết vấn đề từ căn bản.

Nhiễm Thất còn không biết chính là, sau khi Hoài Qua nhốt cô trong hộp sắt, ở ngoài hộp sắt không biết ấn cái gì, đột nhiên, hộp sắt đen nhánh nháy mắt trở nên trong suốt, nói cách khác, bộ dáng Nhiễm Thất ở bên trong vui sướng ăn hạt dưa, Hoài Qua ở bên ngoài có thể xem rõ ràng.

Mà Nhiễm Thất ở trong hộp sắt, trừ bỏ một mảnh sáng sủa, lại nhìn không thấy cảnh vật bên ngoài, càng không thể biết được, tướng ăn chậm rì rì này của cô đã bị người thu hết vào đáy mắt.

Phương thức ăn hạt dưa của Nhiễm Thất rất đơn giản, cô vẫn là thú con, mà hạt dưa ở thế giới này so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn, nhưng cũng càng thêm mỹ vị, cô chỉ có thể giống như người ngồi trên hạt dưa, hai chỉ móng vuốt ôm một cái hạt dưa vùi đầu liền gặm.

Hoài Qua từ trên nhìn xuống, cũng chỉ có thể nhìn đến thú con của hắn nhanh chóng hoạt động cái miệng, đầu từng chút từng chút run lên, hai chỉ móng vuốt nhỏ kia ôm hạt dưa, mắt nhỏ đen bóng còn liên tục chớp chớp, toàn bộ chuột đều có vẻ xuẩn xuẩn, rồi lại có loại đáng yêu nói không nên lời.

Đột nhiên, khóe miệng Hoài Qua cong lên thành một nụ cười, thực đạm, nhưng đủ để chứng minh, lúc này tâm tình của hắn không tồi.

Nuôi một con thú con.

Tựa hồ..

Cũng không chán ghét..[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back