Bài viết: 15 

Chương 308: Phiên ngoại
[HIDE-THANKS]
* * *
Nhiễm Thất xoay quanh ánh lửa, nhìn thiếu niên phía dưới gần như không thể nghe thấy mà than nhỏ một tiếng.
Cô sớm nên nghĩ đến --
Đoạn Tứ Thích sinh ra nhân cách phân liệt.
Có thể nói, một mặt là thiên sứ, một mặt là ác ma, chỉ có một điểm chung đó là bọn họ đều thực yêu cô.
Chỉ là phương thức bất đồng.
Mấy tiếng trước, đôi mắt của thiếu niên bỗng dưng trở nên vô cùng hắc ám sâu thẳm, hắn cười quỷ quyệt, giống như là đem một mặt hắc ám nhất dưới đáy lòng mình lộ ra ngoài, tay hắn không ngừng vuốt ve cổ Nhiễm Thất, dường như giây tiếp theo liền sẽ bỗng nhiên bẻ gãy nó.
Bởi vì căn bệnh quái dị thỉnh thoảng sẽ mất trí nhớ trước kia của Đoạn Tứ Thích, đã tạo thành tổn thương cho thần kinh của hắn, có thể nói, ngay lúc đó hắn đã có bệnh tâm thần tiềm ẩn, gặp Nhiễm Thất, đó là khi nhân cách của Đoạn Tứ Thích bắt đầu phân liệt, thiếu niên cực lực ở trước mặt cô biểu hiện ra đơn thuần vô tội, nhưng ghen ghét, cố chấp, chấp niệm, lại tạo thành nhân cách thứ hai của hắn.
Chỉ là vẫn luôn bị nhân cách chủ áp chế, thẳng đến khi Renato xuất hiện, hoàn toàn cổ vũ Đoạn Tứ Thích thứ hai xuất hiện.
Bởi vì đáy lòng dâng lên ghen ghét, điên cuồng chiếm hữu.
Thiếu niên lúc trước ở nhà gỗ nhỏ, cầm ống chích, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng chính là nhân cách thứ hai của Đoạn Tứ Thích, hắn được tạo thành từ chấp niệm, ghen ghét, chiếm hữu sâu nhất dưới đáy lòng Đoạn Tứ Thích, chỉ bị hành vi tự hại mình của Nhiễm Thất đánh gãy, nhân cách thứ nhất xuất hiện, những ngày sau đó, nhân cách thứ hai thế nhưng vẫn an tĩnh.
Thẳng đến --
Ngày này.
"Chúng ta.. Cùng chết được không? Như vậy.. Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.. Vĩnh viễn, không ai có thể cướp đi chị, chỉ có thể là của em.. Ai đều không thể đoạt.." Thiếu niên vuốt mặt cô, cười tùy ý cổ quái.
Nếu nói thiếu niên ngay từ đầu ở trước mặt cô hơi chút có cố chấp, chỉ cần hoàn toàn độc chiếm cô là thiện, như vậy người trước mắt này, là hoàn toàn ác.
Hắn so với Đoạn Tứ Thích lúc trước muốn càng nhiều, đồng thời cũng càng sợ hãi, làm bạn ở trong suy nghĩ của hắn là thứ không thực tế nhất, chỉ có tử vong mới có thể làm cô hoàn toàn thuộc về hắn, "Em rất yêu chị.. Chúng ta cùng chết được không? Như vậy.. Chị liền hoàn toàn thuộc về em, mà em.. đồng dạng hoàn hoàn toàn toàn thuộc về chị.."
"Không ai có thể lại tách chúng ta ra.."
Ngữ khí của thiếu niên sâu thẳm quỷ quyệt, ý cười trong mắt lại không ngừng gia tăng.
Cánh tay Nhiễm Thất đau xót, vẫn như cũ là cái ống chích kia, chỉ là lần này, lại dùng ở trên người cô.
Cô dần dần nhắm mắt lại, thiếu niên nhẹ nhàng đặt cô trên giường, ôm cô, khóe miệng mang theo ý cười cổ quái thỏa mãn, như là đạt được chí bảo.
Nhiễm Thất bởi vì thời gian khen thưởng của nhiệm vụ, vẫn chưa rời đi thế giới này, ngược lại lấy hình thức linh hồn phiêu đãng ở phía trên.
"Chị sẽ luôn ở bên em sao?" Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm, hôn lên đôi môi dần dần mất đi độ ấm của cô, ý cười lại càng thêm khắc sâu.
Nhân cách thứ hai ở thời điểm cô tồn tại, hắn chưa bao giờ hỏi cô vấn đề này, hắn sẽ không phơi bày sợ hãi, lo lắng của mình ở trước mặt cô, chỉ cố chấp mà làm việc mình cho là đúng.
Đột nhiên, một trận nổ mạnh vang lên, ánh lửa nháy mắt bao trùm toàn bộ biệt thự, thiếu niên ôm cô, bởi vì mặt hắn bị che đậy, Nhiễm Thất cũng không biết đây là nhân cách nào.
Chỉ nghe thiếu niên buồn bã nói --
"Thất Thất.. Không cần đi quá nhanh.."
"Nếu tìm không thấy chị.."
"Em sẽ khổ sở biết bao.."
Cuối cùng ngọn lửa liếm lên làn da hắn, hắn giống như không có cảm giác đau, như cũ ghé vào trên người Nhiễm Thất.
- - lấy tư thế bảo hộ.
Gió nhẹ cũng không mang ra toàn bộ tiếng nỉ non của thiếu niên, đó là một câu nhẹ nhất khi thiếu niên ghé vào bên tai cô thì thầm --
"Thất Thất có đau không? Ngàn vạn.. Không cần hận em.."
Nhiễm Thất hận sao?
Không hận.
Rất sớm trước đây, khi phát hiện Đoạn Tứ Thích có điều dị thường, cô liền bắt đầu hoài nghi hắn có bệnh tâm thần, nhưng cô không nói, cũng không khuyên hắn đi trị liệu.
Cô biết, hắn sẽ không thích bệnh viện, loại địa phương cô đơn, không có cô này.
Bọn họ liền ở đảo không người, trừ cô ra, sẽ không có ai phát hiện.
Có thể nói, Nhiễm Thất dung túng, làm cho trạng thái tinh thần của thiếu niên càng thêm ác liệt, cuối cùng bồi cả mạng sống vào.
Nhưng cô không hối hận.
Sớm tại thời điểm hệ thống nói với cô nhiệm vụ hoàn thành, cô nên nghĩ đến, cô đã sớm yêu thiếu niên này, vô luận bộ dáng hắn ra sao..
Đoạn Tứ Thích lựa chọn dùng một trận lửa, thiêu sạch sẽ căn biệt thự có chứa đựng kỉ niệm của bọn họ.
Nhiễm Thất vẫn luôn ở phía trên nhìn nó bị thiêu xong, thiêu sạch sẽ, biểu tình rất bình tĩnh.
Lúc sau cô đi du lịch toàn thế giới, cô thấy được Trịnh Liên Nhi ở trên phố ăn xin, thấy được Lăng Thiếu Tần ở ngục giam bị ẩu đả đến chết, thấy được cha mẹ Đoạn Tứ Thích lại sinh một đứa bé.
Chỉ là.. Không thông minh xinh đẹp như hắn.
Nhiễm Thất sâu kín tưởng.
Cuối cùng, cô vẫn về lại đảo không người, thủ nhà của bọn họ.
Thủ mồ của bọn họ.
Một ngày lại một ngày.[/HIDE-THANKS]

* * *
Nhiễm Thất xoay quanh ánh lửa, nhìn thiếu niên phía dưới gần như không thể nghe thấy mà than nhỏ một tiếng.
Cô sớm nên nghĩ đến --
Đoạn Tứ Thích sinh ra nhân cách phân liệt.
Có thể nói, một mặt là thiên sứ, một mặt là ác ma, chỉ có một điểm chung đó là bọn họ đều thực yêu cô.
Chỉ là phương thức bất đồng.
Mấy tiếng trước, đôi mắt của thiếu niên bỗng dưng trở nên vô cùng hắc ám sâu thẳm, hắn cười quỷ quyệt, giống như là đem một mặt hắc ám nhất dưới đáy lòng mình lộ ra ngoài, tay hắn không ngừng vuốt ve cổ Nhiễm Thất, dường như giây tiếp theo liền sẽ bỗng nhiên bẻ gãy nó.
Bởi vì căn bệnh quái dị thỉnh thoảng sẽ mất trí nhớ trước kia của Đoạn Tứ Thích, đã tạo thành tổn thương cho thần kinh của hắn, có thể nói, ngay lúc đó hắn đã có bệnh tâm thần tiềm ẩn, gặp Nhiễm Thất, đó là khi nhân cách của Đoạn Tứ Thích bắt đầu phân liệt, thiếu niên cực lực ở trước mặt cô biểu hiện ra đơn thuần vô tội, nhưng ghen ghét, cố chấp, chấp niệm, lại tạo thành nhân cách thứ hai của hắn.
Chỉ là vẫn luôn bị nhân cách chủ áp chế, thẳng đến khi Renato xuất hiện, hoàn toàn cổ vũ Đoạn Tứ Thích thứ hai xuất hiện.
Bởi vì đáy lòng dâng lên ghen ghét, điên cuồng chiếm hữu.
Thiếu niên lúc trước ở nhà gỗ nhỏ, cầm ống chích, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng chính là nhân cách thứ hai của Đoạn Tứ Thích, hắn được tạo thành từ chấp niệm, ghen ghét, chiếm hữu sâu nhất dưới đáy lòng Đoạn Tứ Thích, chỉ bị hành vi tự hại mình của Nhiễm Thất đánh gãy, nhân cách thứ nhất xuất hiện, những ngày sau đó, nhân cách thứ hai thế nhưng vẫn an tĩnh.
Thẳng đến --
Ngày này.
"Chúng ta.. Cùng chết được không? Như vậy.. Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.. Vĩnh viễn, không ai có thể cướp đi chị, chỉ có thể là của em.. Ai đều không thể đoạt.." Thiếu niên vuốt mặt cô, cười tùy ý cổ quái.
Nếu nói thiếu niên ngay từ đầu ở trước mặt cô hơi chút có cố chấp, chỉ cần hoàn toàn độc chiếm cô là thiện, như vậy người trước mắt này, là hoàn toàn ác.
Hắn so với Đoạn Tứ Thích lúc trước muốn càng nhiều, đồng thời cũng càng sợ hãi, làm bạn ở trong suy nghĩ của hắn là thứ không thực tế nhất, chỉ có tử vong mới có thể làm cô hoàn toàn thuộc về hắn, "Em rất yêu chị.. Chúng ta cùng chết được không? Như vậy.. Chị liền hoàn toàn thuộc về em, mà em.. đồng dạng hoàn hoàn toàn toàn thuộc về chị.."
"Không ai có thể lại tách chúng ta ra.."
Ngữ khí của thiếu niên sâu thẳm quỷ quyệt, ý cười trong mắt lại không ngừng gia tăng.
Cánh tay Nhiễm Thất đau xót, vẫn như cũ là cái ống chích kia, chỉ là lần này, lại dùng ở trên người cô.
Cô dần dần nhắm mắt lại, thiếu niên nhẹ nhàng đặt cô trên giường, ôm cô, khóe miệng mang theo ý cười cổ quái thỏa mãn, như là đạt được chí bảo.
Nhiễm Thất bởi vì thời gian khen thưởng của nhiệm vụ, vẫn chưa rời đi thế giới này, ngược lại lấy hình thức linh hồn phiêu đãng ở phía trên.
"Chị sẽ luôn ở bên em sao?" Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm, hôn lên đôi môi dần dần mất đi độ ấm của cô, ý cười lại càng thêm khắc sâu.
Nhân cách thứ hai ở thời điểm cô tồn tại, hắn chưa bao giờ hỏi cô vấn đề này, hắn sẽ không phơi bày sợ hãi, lo lắng của mình ở trước mặt cô, chỉ cố chấp mà làm việc mình cho là đúng.
Đột nhiên, một trận nổ mạnh vang lên, ánh lửa nháy mắt bao trùm toàn bộ biệt thự, thiếu niên ôm cô, bởi vì mặt hắn bị che đậy, Nhiễm Thất cũng không biết đây là nhân cách nào.
Chỉ nghe thiếu niên buồn bã nói --
"Thất Thất.. Không cần đi quá nhanh.."
"Nếu tìm không thấy chị.."
"Em sẽ khổ sở biết bao.."
Cuối cùng ngọn lửa liếm lên làn da hắn, hắn giống như không có cảm giác đau, như cũ ghé vào trên người Nhiễm Thất.
- - lấy tư thế bảo hộ.
Gió nhẹ cũng không mang ra toàn bộ tiếng nỉ non của thiếu niên, đó là một câu nhẹ nhất khi thiếu niên ghé vào bên tai cô thì thầm --
"Thất Thất có đau không? Ngàn vạn.. Không cần hận em.."
Nhiễm Thất hận sao?
Không hận.
Rất sớm trước đây, khi phát hiện Đoạn Tứ Thích có điều dị thường, cô liền bắt đầu hoài nghi hắn có bệnh tâm thần, nhưng cô không nói, cũng không khuyên hắn đi trị liệu.
Cô biết, hắn sẽ không thích bệnh viện, loại địa phương cô đơn, không có cô này.
Bọn họ liền ở đảo không người, trừ cô ra, sẽ không có ai phát hiện.
Có thể nói, Nhiễm Thất dung túng, làm cho trạng thái tinh thần của thiếu niên càng thêm ác liệt, cuối cùng bồi cả mạng sống vào.
Nhưng cô không hối hận.
Sớm tại thời điểm hệ thống nói với cô nhiệm vụ hoàn thành, cô nên nghĩ đến, cô đã sớm yêu thiếu niên này, vô luận bộ dáng hắn ra sao..
Đoạn Tứ Thích lựa chọn dùng một trận lửa, thiêu sạch sẽ căn biệt thự có chứa đựng kỉ niệm của bọn họ.
Nhiễm Thất vẫn luôn ở phía trên nhìn nó bị thiêu xong, thiêu sạch sẽ, biểu tình rất bình tĩnh.
Lúc sau cô đi du lịch toàn thế giới, cô thấy được Trịnh Liên Nhi ở trên phố ăn xin, thấy được Lăng Thiếu Tần ở ngục giam bị ẩu đả đến chết, thấy được cha mẹ Đoạn Tứ Thích lại sinh một đứa bé.
Chỉ là.. Không thông minh xinh đẹp như hắn.
Nhiễm Thất sâu kín tưởng.
Cuối cùng, cô vẫn về lại đảo không người, thủ nhà của bọn họ.
Thủ mồ của bọn họ.
Một ngày lại một ngày.[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: