Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 298: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (61)

[HIDE-THANKS]
O913nST.jpg


Cuối cùng, Nhiễm Thất ở trên bàn bị làm đến ngất đi.

Toàn bộ quá trình, trừ bỏ phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, lúc cô muốn nói chuyện đều sẽ bị thiếu niên trực tiếp chặn môi.

Một giây trước khi ngất xỉu, ý niệm hiện lên trong đầu cô cư nhiên là -- nồi lẩu của cô còn chưa ăn xong..

Lại mở mắt, trước mắt chính là một gian phòng cực kỳ xa lạ lại rất ấm áp.

Từ cửa sổ pha lê sát đất nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ.

Lúc này cửa sổ sát đất bị mở ra một khe nhỏ, gió biển hỗn loạn vị mặn và hơi nước từ bên ngoài thổi vào, có vẻ thanh thản bình yên.

Ngủ ở đây, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

Nhưng..

Nhiễm Thất: "Thống nhi, biến cho tôi một chiếc chìa khóa."

Hệ thống: "Ký chủ, cô có thể không cần kêu tôi là thống nhi không, cảm giác giống như kêu cẩu nhi.."

Nhiễm Thất: "Dong dài! Nhanh lên!"

Lúc này, tứ chi của Nhiễm Thất đều bị xiềng xích khóa lại, xiềng xích được chế tạo từ tài liệu đặc thù, vững chắc lại không nặng, nhưng mặc cho ai bị khóa ở trên giường tâm tình đều sẽ không quá tốt, huống chi..

Cô có điểm mắc tiểu!

Chiều dài của dây xích này cũng chỉ có thể làm cô tự do hoạt động trên cái giường này thôi, chắc là thiếu niên lo lắng cô luôn vẫn duy trì một loại tư thế, thân thể sẽ cứng đờ, thế cho nên tỉ mỉ tính toán chiều dài xích tay và xích chân.

Nói cách khác, có thể ở trên giường quay cuồng, nhưng tuyệt đối không xuống giường được.

- - tức giận nha, dứt khoát đái dầm ở trên giường cho rồi!

Hệ thống đang muốn đáp lời, cửa sổ sát đất lại bị người bỗng dưng đẩy ra, thiếu niên bưng một cái bàn ăn cười ngâm ngâm mà đi vào, nhìn thấy cô tỉnh, trên mặt cũng không kinh ngạc, ngược lại cầm bàn ăn ngồi ở mép giường.

Nhiễm Thất nhìn thấy hắn tới, kỳ thật đáy lòng vẫn là có một tia nhảy nhót, cô tính toán cùng hắn nói chuyện, tổng không thể không cho cô đi buồng vệ sinh đi..

"Chị muốn.." Nhiễm Thất mới vừa mở miệng, lời nói còn chưa nói xong, trong miệng liền bị thiếu niên đút một viên thịt nhỏ.

Ừm.. Vẫn là hương vị của món lẩu..

Nhiễm Thất nhấm nháp xong, nuốt xuống, lại lần nữa mở miệng: "Chị muốn.. Ngô.."

Tốt, lại bị đút một cái.

Được rồi, ăn xong lại nói.

Nhiễm Thất nuốt vào xong, bám riết không tha mà lần thứ ba mở miệng, lần này tốc độ của cô nhanh chút: "Chị muốn.. Ngô.."

- - nội tâm của tôi là hỏng mất..

Tôi chính là muốn đi WC mà thôi..

Đôi mắt Đoạn Tứ Thích ám trầm, cảm xúc nơi đáy mắt khó phân biệt, nhưng như là vì sợ dọa đến Nhiễm Thất, trên mặt hắn trước sau đều là ý cười ngâm ngâm, cứ việc, cô muốn rời khỏi hắn.

Đúng vậy, lời nói bị hắn chặn lại trong miệng của Nhiễm Thất, ở trong mắt thiếu niên chính là cô muốn rời khỏi hắn.

- - thật là cái hiểu lầm lớn.

Nhiễm Thất lần thứ ba nuốt xuống xong, xua xua tay, ý bảo chính mình không ăn, không đợi Nhiễm Thất nói chị muốn đi WC, thiếu niên lại bỗng dưng mở miệng, ánh mắt hắn đen nhánh ám trầm, nhưng khóe miệng lại ngậm một tia cười: "Ăn ngon sao? Em mới vừa làm đấy."

"Ăn ngon!" Nói đến này, Nhiễm Thất liền hận không thể ban thưởng cho hắn.

Tài nấu ăn của Đoạn Tứ Thích thật sự không lời gì để nói, đồ ăn hắn làm, thật sự có thể làm người quên đi chính mình, sa vào trong đồ ăn ngon, nhưng cảm giác kích thích toan trướng phía dưới nói cho cô, cô còn có một chuyện lớn chưa làm.

Cô giật giật miệng, muốn lại lần nữa mở miệng, thiếu niên trước mắt lại thả bàn ăn xuống, ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi ra, lộ ra lồng ngực gầy nhưng rắn chắc của thiếu niên, trên khuôn ngực trắng nõn kia còn có vài vệt đỏ, thoạt nhìn có một vẻ đẹp bệnh trạng bị thi ngược.

Đồng thời, thiếu niên liếm liếm cánh môi đỏ bừng, đáy mắt đen nhánh một mảnh, hắn cười mị hoặc câu người, hỏi: "Chị cảm thấy.. em thế nào?"

Nhiễm Thất ngơ ngác mà nhìn hồi lâu, dáng người thiếu niên thật sự không lời gì để nói, xinh đẹp cân xứng, huống chi, hắn hiện tại làm động tác mị hoặc người như vậy, quả thực làm người hận không thể lập tức xử lý hắn ngay tại chỗ!

Ánh mắt Nhiễm Thất có chút dại ra, theo bản năng mà lẩm bẩm: "Em thực đẹp.."

- - nhưng, chị lựa chọn đi WC.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 299: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (62)

[HIDE-THANKS]
MG1awXA.jpg


Khi Nhiễm Thất ra khỏi WC, thần sắc vẫn có điểm hoảng hốt.

Thật là.. Quá thoải mái..

Cảm giác thống khoái sau khi được xuất ra của một nam nhân nghẹn mấy tiếng đồng hồ, đại khái là như vậy.

Thiếu niên trên giường thấy cô bước ra, vẫn như cũ duy trì biểu tình ngây thơ vô thố trước khi cô vào WC, hắn thật cẩn thận mà ngước mắt nhìn cô, phảng phất đang xem cô có tức giận hay không.

Sau khi Nhiễm Thất đi WC, cả người thoải mái, đều lười so đo với hắn!

Vài phút trước.

Cô xác thật là bị người nào đó dụ hoặc, theo bản năng mà lẩm bẩm: "Em rất đẹp.."

Thiếu niên cười ngâm ngâm, hiển nhiên thực vừa lòng biểu tình hiện tại của cô, hắn không màng quần áo lỏng lẻo tản ra, trực tiếp đi qua, đè Nhiễm Thất ở dưới thân, thiếu niên xinh đẹp trắng nõn nhẹ nhàng cười, tươi cười tràn ngập mê hoặc kia, nhưng thật ra khiến khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của hắn nhiều hơn vài phần yêu khí.

Ngón tay luồn vào tóc Nhiễm Thất, hắn sắc khí liếm liếm cánh môi, tiếng nói trầm thấp từ tính, tràn ngập mê hoặc, "Vậy.. chị muốn em sao? Muốn.. em liền cho chị.. hửm?"

Nhiễm Thất như là bị mê hoặc, gật gật đầu.

Thiếu niên đang muốn cúi người hôn xuống, lại bị Nhiễm Thất dùng tay chống lại môi, phía dưới truyền đến cảm giác buồn tiểu làm cô đột nhiên thanh tỉnh, cô nhướng mày, cằm khẽ nâng, ngả ngớn nói: "Cởi bỏ dây xích, chị muốn ở mặt trên."

Hiển nhiên, thiếu niên cực kỳ khát vọng Nhiễm Thất chủ động, nghe được cô nói như vậy, cũng không dị nghị, ngược lại ý cười trong mắt dần dần dày.

Thiếu niên ngoan ngoãn cời bỏ toàn bộ xiềng xích, chỉ là, đến khi cởi xuống một cái xiềng xích cuối cùng, biểu tình của thiếu niên lại có loại quỷ dị khó phân biệt, chỉ thấy thiếu niên nhẹ nhàng nói: "Không cần gạt em."

Nhiễm Thất đầu tiên là sửng sốt, mạc danh mà có chút chột dạ, nhưng cô thật sự không nín được, cô tùy ý vẫy vẫy tay, có lệ nói: "Sẽ không sẽ không, nhanh lên!"

Thiếu niên thả Nhiễm Thất ra, liền trực tiếp lật Nhiễm Thất qua, làm cô đè trên người hắn, nơi nào đó bỗng dưng bị ấn đến, Nhiễm Thất quả thực là khổ không nói nổi.

- - càng muốn đi WC, làm sao bây giờ!

Nếu không phải Đoạn Tứ Thích mỗi lần ở thời điểm cô muốn nói chuyện, đều lấp kín miệng cô, cô cũng không đến mức ra hạ sách này!

Ngoài miệng nói không được, vậy liền hành động đi!

Khi Nhiễm Thất xoay người làm chủ, chịu đựng xúc động tưởng đi WC, giống một nữ bá vương, nhàn nhạt nói với Đoạn Tứ Thích: "Em nhắm mắt lại!"

Thiếu niên ngoan ngoãn nhắm mắt, chỉ là một bàn tay ở địa phương Nhiễm Thất không chú ý, hư hư nắm lấy cổ chân Nhiễm Thất.

Hắn cũng không yên tâm, nhưng lại không nghĩ bỏ qua cơ hội lần này.

Xem hắn nhắm mắt lại, Nhiễm Thất cảm động đến thiếu chút nữa muốn bật khóc!

Ước chừng là vài lần trước mở miệng đều bị cản lại nửa đường, thế nên, Nhiễm Thất hiện tại vốn có cơ hội nói với Đoạn Tứ Thích cô muốn đi WC, nhưng cô lại quên!

Nhiễm Thất khẽ khàng từ trên người Đoạn Tứ Thích xuống dưới, còn chưa hoàn toàn rời đi, liền bị người một phen kéo về, thiếu niên mở mắt ra, sắc mặt cực kỳ không tốt, ngữ khí đều lạnh đến có thể kết băng, "Chị muốn đi đâu?"

Bị hắn kéo một cái, bàng quang của Nhiễm Thất bỗng dưng đụng phải chân hắn, cô nhịn xuống xúc động muốn tè ra quần, hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: "WC! Tôi muốn đi WC! Tên khốn! Cậu.. cậu nhanh buông tôi ra, tôi sắp không nín được!"

- - cô muốn giết người!

* * *

Nhiễm Thất đứng ở tại chỗ duỗi eo, hoạt động gân cốt, cảm giác cả người đều như một lần nữa sống lại.

Trong lòng cô vẫn có chút tức giận, thế nên cũng không thèm nhìn ánh mắt vô tội tràn ngập xin lỗi của thiếu niên, liền trực tiếp ngồi vào mép giường, cầm lấy nĩa liền bắt đầu ăn cái gì.

Đột nhiên, bên hông như bị thứ gì chọc một cái, Nhiễm Thất quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy biểu tình ngoan ngoãn lấy lòng của thiếu niên, chỉ là điên cuồng si mê nơi đáy mắt lại không chút nào che dấu, Nhiễm Thất vẫn mềm lòng, đầu tiên là thở dài, ngay sau đó cắm một cục cá viên đút cho hắn.

Thiếu niên ngoan ngoãn ngậm lấy, theo sau cầm lòng không đậu mà ôm lấy Nhiễm Thất, vùi đầu vào cổ cô cọ cọ.

Hương vị làm tim hắn đập nhanh kia càng thêm dày đặc, hô hấp của thiếu niên dồn dập, trên mặt bỗng dưng hiện lên si mê cực kỳ bệnh trạng, giống như một người mắc bệnh nan y, hắn cánh môi không ngừng vuốt ve da thịt Nhiễm Thất, đôi mắt híp lại càng thêm sâu thẳm, tiếng nói sâu kín vang lên: "Không cần gạt em.. Không cần gạt em.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 300: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (63)

[HIDE-THANKS]Động tác trên tay Nhiễm Thất cứng lại, theo sau lại làm bộ dường như không có việc gì mà ăn tiếp.

Cô càng thêm cảm thấy Đoạn Tứ Thích có điểm không bình thường, cố chấp, điên cuồng, bệnh trạng lộ ra rõ ràng kia, giống như một người mắc bệnh tâm thần mới có, nhưng thời điểm cô không ở bên hắn, hắn lại không khác gì người bình thường, thậm chí logic càng rõ ràng, tư duy càng kín đáo.

Nhìn không ra bất luận cái gì dị thường.

Nhiễm Thất máy móc mà ăn đồ ăn, lại nhạt như nước ốc.

Cô để ý Đoạn Tứ Thích sao?

Để ý.

Bằng không cô không có khả năng tùy ý hắn làm xằng làm bậy như vậy.

Thích hắn sao?

Còn không biết, cảm tình của cô đối với Đoạn Tứ Thích thực mạc danh, không giống như loại thích bình thường, càng nhiều là thoải mái.

Ở bên Đoạn Tứ Thích thực thoải mái, cô kỳ thật cũng không bài xích, hơn hai năm, ngày ngày đêm đêm, bọn họ đều ở chung như thế, bọn họ chỉ có đối phương, giống như có loại trực giác mạc danh mà chắc chắn, Đoạn Tứ Thích tuyệt đối sẽ không rời khỏi cô.

Cô là người từ ngoài đến thế giới này, người duy nhất có thể làm cô vướng bận, tựa hồ chính là thiếu niên này.

Bên cổ truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp lâu dài, Nhiễm Thất nghiêng đầu, đầu của thiếu niên dựa vào vai cô, tay ôm eo cô, rõ ràng là tư thế không thoải mái như thế, thiếu niên lại ngủ càng trầm tĩnh thoải mái.

Lông mi đen nhánh buông xuống trên da mặt trắng nõn, che lại cặp mắt chứa đựng nhiều loại cảm xúc kia, cánh môi đỏ hồng hé mở, loáng thoáng lộ ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, xinh đẹp giống như là một thiên sứ ngủ say, tốt đẹp làm người không dám khinh nhờn, lại không thể dời mắt khỏi người hắn.

Nhiễm Thất thở dài, ước chừng là do vấn đề tuổi tác, cô đối với thiếu niên này có vài phần bao dung mà chính cô cũng không hiểu rõ.

Cô đang muốn buông nĩa, tính đỡ thiếu niên lên giường, xem dáng vẻ này của hắn, ước chừng là một đêm không ngủ.

Nhiễm Thất mới vừa buông nĩa, thiếu niên lập tức phát giác, lông mi hắn run rẩy, ngay sau đó đôi mắt đột nhiên mở ra, đáy mắt trong suốt, căn bản không giống như người vừa ngủ dậy, cánh tay thiếu niên nắm thật chặt, thanh âm mang theo một tia buồn ngủ khàn khàn cùng khẩn trương: "Muốn đi đâu?"

Vì cái gì.. Luôn không cần hắn..

Vì cái gì..

Hắn.. Rõ ràng đã thực nỗ lực..

Đoạn Tứ Thích dùng cái nhìn đối với một người bình thường để suy đoán ý nghĩ của Nhiễm Thất --

Một người bình thường là không có khả năng sẽ cam tâm tình nguyện bị nhốt ở nơi này, khuyết thiếu xã giao, khuyết thiếu tự do, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt với một mình hắn, sợ là cô sẽ hỏng mất, nhưng hắn không muốn..

Có hắn thì tốt rồi.. Vì cái gì còn muốn xem người khác..

Có phải nếu bọn họ đều chết.. Tất cả đều chết, chị liền chỉ nhìn vào em không?

Đáy mắt thiếu niên bỗng dưng hiện lên vô tận cố chấp cùng điên cuồng, hắn thở dồn dập, trên mặt xẹt qua bệnh trạng ửng đỏ, khóe miệng thong thả chậm mà gợi lên một nụ cười khát máu tàn khốc, phá lệ khủng bố thấm người.

Đúng vậy.. Chỉ cần bọn họ đều chết.. Tất cả đều chết..

Chị.. Chính là của riêng em..

Hoàn hoàn toàn toàn.. Là của em..

Nhưng hắn hoàn toàn không biết, mộng tưởng lớn nhất của Nhiễm Thất kỳ thật chính là muốn tìm một chỗ, ăn no chờ chết, trôi qua quãng đời còn lại.

Cho nên, hành vi như vậy của hắn, ngược lại là thành toàn cô.

Chỉ là, nhiều thêm một người là hắn thôi.

Nhiễm Thất còn chưa lên tiếng trả lời, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng gầm rú của trực thăng, trực thăng dừng trên bờ cát, cát dưới chân nó bị dòng khí thổi dạt ra, cát vàng bay đầy trời.

Thực mau, từ trên trực thăng có một người đàn ông trung niên ngoại quốc mặc tây trang, mang giày da bước xuống, đằng sau còn có mấy vệ sĩ đi theo, nam nhân ngoại quốc kia đầu tiên là nhìn nhìn khắp nơi, ngay sau đó xuyên thấu qua cửa sổ pha lê sát đất thấy được người nào đó, mắt hắn sáng rực lên, bước lại đây, đứng ở ngoài cửa sổ sát đất, vẫy tay kêu: "Hi, Đoạn! Rốt cuộc tìm được cậu!"

Thần sắc của tiếu niên đột nhiên trở nên âm lãnh vô cùng, trong đôi mắt hẹp dài tinh xảo xẹt qua một tia sát ý cực kỳ rõ ràng, giây lát lướt qua.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 301: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (64)

[HIDE-THANKS]
hxqTvOQ.jpg


Cánh tay hắn theo bản năng mà ôm sát vài phần, đang muốn mở miệng làm ông ta lăn, lời còn chưa nói ra, lại đột nhiên quay đầu bắt gặp hai mắt Nhiễm Thất sáng rực lên, ngay sau đó tránh thoát hắn, chạy đến trước cửa sổ sát đất, đẩy cửa sổ ra.

Nhiễm Thất đứng ở kia nhìn ông ta một hồi lâu, tò mò hỏi, "Ngài là cái kia bậc thầy âm nhạc trứ danh, Renato?"

Mạc Thất Thất phía trước thật sự thích tác phẩm của Renato, thậm chí những buổi hòa nhạc do hắn tổ chức, Mạc Thất Thất đều sẽ tận lực tham gia, càng sâu đến, ngẫu nhiên một lần được bắt tay với Renato, khi trở về cô còn bảo dưỡng tay kia, lấy danh nghĩa tốt đẹp rằng -- bàn tay được thần chiếu cố, lý nên được giữ gìn thật cẩn thận.

Cô quả thực giống một fan não tàn điên cuồng sùng bái Renato, mà Nhiễm Thất đã chịu ký ức của Mạc Thất Thất ảnh hưởng, tự nhiên sẽ đối với Renato cảm thấy tò mò.

Đối mặt với mỹ nhân, Renato tuy là trong lòng nghi hoặc rất nhiều, nhưng vẫn duy trì lễ nghi tốt đẹp của mình, hắn mỉm cười nói: "Đúng vậy"

Đang muốn cho cô một cái ôm như một phương thức chào hỏi, còn chưa ôm lấy, liền thấy mỹ nhân trước mắt một phen bị Đoạn sắc mặt tối tăm kéo đến trong lòng ngực.

Nhiễm Thất bị hắn kéo như vậy, nhíu mi, có điểm không rõ nguyên do, thiếu niên một bàn tay ôm chặt cô, cố định cô ở trong lòng ngực mình, một cái tay khác ấn đầu cô vào ngực hắn, không cho cô có cơ hội quay đầu đi xem Renato.

Theo sau, Đoạn Tứ Thích lạnh lùng mà đối với Renato phun ra một chữ: "Lăn."

Renato này không phải lần đầu tiên tới tìm hắn, từ sau khi hắn khôi phục ký ức, Renato luôn nghĩ mọi cách tìm kiếm vị trí của hắn, theo sau liền trực tiếp chạy tới tìm hắn, nếu là lúc trước, hắn nhưng thật ra sẽ không có bao lớn cảm xúc.

Thẳng đến --

Hắn thấy được một đống tư liệu, đĩa nhạc, thậm chí vé vào buổi hòa nhạc của Renato đều bị cô bảo tồn đến có chút xưa cũ.

Như thế nào có thể không ghen ghét..

Nếu đó là đồ vật về hắn thì tốt biết bao..

Đáng tiếc..

Không có nếu!

Renato cũng không nhận thấy được Đoạn Tứ Thích dị thường, hơn nữa, ngày thường sớm đã quen với bộ dáng lạnh như băng này của hắn, tự nhiên sẽ không bị hắn dọa đến, ngược lại nhún vai, kêu lên:

"Đừng vô tình như vậy, Đoạn, quốc gia của cậu không phải có câu nói rất hay sao, gọi là có duyên thì cách xa đến mấy cũng sẽ gặp gì đó, hiện tại tôi chạy tới tìm cậu, chứng tỏ chúng ta có duyên a! Bất quá, không nghĩ tới, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu đều tìm được vợ rồi?"

"..."

Này là chuyện gì?

Cuối cùng, bọn họ nói gì đó, Nhiễm Thất một mực không biết.

Cô bị người gõ ngất.

Lúc tỉnh lại, như cũ là tứ chi đều bị xiềng xích cố định ở trên giường, vô pháp xuống đất.

Đáy lòng Nhiễm Thất ẩn ẩn có chút bất an, đòi hệ thống chìa khóa, sau khi mở khóa, trên mặt đất cũng không có giày, vì thế, Nhiễm Thất cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp để chân trần chạy ra ngoài!

Cát sỏi ma sát lòng bàn chân non mịn, mang đến rất nhỏ đau đớn, nhưng lúc này cũng không rảnh lo nhiều, biểu tình của thiếu niên khi nhìn thấy Renato, làm cô có chút bất an, tổng cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra!

Vừa ra khỏi cửa, ngoài cửa chỉ có một chiếc trực thăng đỗ ở nơi xa, sóng biển đánh vào đá ngầm, tạo ra âm thanh ào ào, chung quanh đều là biển, mênh mông vô bờ, nhìn dáng vẻ, là một hòn đảo không người.

Lúc này, trên đảo phảng phất chỉ còn một mình Nhiễm Thất, ngoài tiếng sóng biển, an tĩnh có chút quỷ dị.

Trên đảo có một rừng cây, chung quanh không người, có khả năng nhất là trong khu rừng này.

Nhiễm Thất đi vào trong rừng, phía dưới là bùn đất thô ráp và mấy con sâu bọ nhỏ, làm Nhiễm Thất không nhịn được hối hận.

- - tức giận nha, sớm biết vậy nên mang giày vào rồi mới ra!

Nhưng nơi đây cách biệt thự có điểm xa, Nhiễm Thất liền trực tiếp hái hai phiến lá lớn từ trên cây xuống, bao lấy chân, lại kéo mấy sợi rễ cây cột lại.

Theo sau, đứng lên, đột nhiên liền không biết nên đi về hướng nào--

Rừng cây này quá lớn, cô không biết gì về hoàn cảnh chung quanh, nếu cô lang thang không có mục tiêu mà đi, sợ là trời tối đều đi không hết!

Trùng hợp lúc này --[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 302: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (65)

[HIDE-THANKS]
BoBWgVi.jpg


Thiếu niên trên mặt cười ngâm ngâm, bước chậm như đi trong sân vắng, chậm rãi từ chỗ sâu trong rừng cây đi ra, ngước mắt vừa lúc đối diện với ánh mắt của Nhiễm Thất.

Thân thể Nhiễm Thất cứng đờ, hô hấp đột nhiên cứng lại, tim đập nhanh, hai tay rũ ở hai bên sườn đột nhiên nắm chặt.

- - tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!

Nhiễm Thất đang nghĩ, nên dùng lý do tương đối dễ tin để biện giải cho việc mình đứng đây, lại thấy sắc mặt thiếu niên không đổi, khóe miệng ngậm một tia cười, đi lên trước, ngữ khí ôn hòa lại mang theo vài phần quỷ dị: "Tới tìm em sao?"

Nhiễm Thất còn chưa trả lời, liền bị thiếu niên một phen bế lên, thiếu niên hôn hôn khóe miệng cô, có vẻ càng thêm ôn nhu, ý cười trong mắt nùng đến độ dường như có thể tràn ra, hắn mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

- - hỏi cũng không hỏi vì sao cô lại đến chỗ này.

"..."

Mạc danh cảm thấy quỷ dị âm trầm là chuyện như thế nào?

Hắn càng bình tĩnh, trong lòng Nhiễm Thất càng bất an.

Cô nghiêng đầu nhìn lại chỗ sâu trong rừng cây, đen kịt một mảnh, nơi âm u mà ngay cả ánh mặt trời đều không thể đi vào, là thích hợp nhất..

Trong lòng Nhiễm Thất lộp bộp một cái, ngàn vạn không cần giống như những gì cô nghĩ.

Nhiễm Thất ngồi ở mép giường, lúc Đoạn Tứ Thích ngồi xổm xuống cởi lá cây và rễ cây cho cô, Nhiễm Thất còn có chút mất hồn mất vía, suy nghĩ sớm đã bay xa.

Cô cũng không hiểu rõ Đoạn Tứ Thích cùng Renato rốt cuộc có mâu thuẫn gì, nhưng cô cũng không hy vọng hắn phạm tội, nếu thật sự đúng như suy đoán của cô, đời này của hắn đại khái sẽ bị hủy hoại!

Vậy cô nên làm cái gì bây giờ..

Thật sự kiềm chế không được, Nhiễm Thất hỏi: "Renato đâu?"

Thiếu niên cúi đầu, cô nhìn không tới biểu tình của hắn, lại thoáng thấy tay thiếu niên đột nhiên cứng lại, thực mau khôi phục bình thường, ngay sau đó như là cái gì cũng chưa nghe được, hắn trực tiếp cởi lá cây ra, Nhiễm Thất mím môi, hỏi lại một lần.

Đáy mắt thiếu niên đen nhánh một mảnh, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, ngược lại càng làm cho lòng người hoảng loạn, trên mặt hắn như cũ là ý cười ngâm ngâm, nụ cười mang theo một tia ngoan ngoãn lại quái dị, nghe cô hỏi, trên mặt hắn xẹt qua nghi hoặc thỏa đáng, tiếng nói càng là dễ nghe vạn phần: "Renato? Hắn là ai? Thất Thất, chị lại quen thêm bạn mới?"

"..."

Là em mất trí nhớ hay là chị mất trí nhớ?

Nhiễm Thất không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ có thể nhẫn nại giải thích, "Chính là nam nhân ngoại quốc vừa mới tới, trực thăng ngoài cửa kia chính là của ông ấy.."

Nhiễm Thất nói đến một nửa liền nói không nổi nữa, trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên ý cười càng sâu, lại mang theo mạc danh quỷ quyệt, nhưng nhìn kỹ, lại nhìn không ra bất cứ dị thường gì.

Hắn cách một tầng tóc mái hơi mỏng, sờ sờ cái trán của cô, hơi hơi mỉm cười: "Không phát sốt.. Trực thăng kia là của em, nơi này là đảo không người, đồ ăn đều cần vận chuyển từ bên ngoài đến đây, cái trực thăng này chính là dùng để vận chuyển đồ ăn đến."

Thiếu niên dừng một chút, đầu ngón tay lạnh lẽo vén tóc mái ra sau tai Nhiễm Thất, nhân tiện xẹt qua làn da cô, lạnh băng khiến cho cô run lên một trận, thiếu niên như là không thấy được, tiếp tục cười ngâm ngâm nói:

"Nếu không tin, em có thể mang chị lên đó nhìn xem. Đến nỗi Renato mà chị nói, em căn bản không quen biết người này, nơi này từ đầu đến cuối đều chỉ có hai người chúng ta, càng không cần phải nói, vừa nãy có người tới."

Thiếu niên toàn bộ hành trình vẫn duy trì mỉm cười, nhàn nhạt giải thích, nói có sách mách có chứng, cũng không giống bộ dáng đang nói dối.

Nhiễm Thất há miệng thở dốc, không biết nên từ đâu biện giải, mím môi, cuối cùng vẫn là nói: "Đại khái là chị nằm mơ.. Vậy vừa nãy em vào rừng là đi.."

"Em đi kiểm tra, nhìn xem nơi này có tồn tại động vật uy hiếp đến sự an toàn của chúng ta không, nhưng em vừa mới xem qua, nơi này thực an toàn. Đủ để chúng ta cả đời đều sinh hoạt ở chỗ này, chỉ có hai người chúng ta.. Chỉ có hai người chúng ta.."

Lúc thiếu niên nói đến hai chữ 'cả đời', đôi mắt càng thêm sâu thẳm, độ cong nơi khóe miệng dần dần mở rộng, mà một câu cuối cùng, nhẹ như là đang lầm bầm lầu bầu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 303: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (66)

[HIDE-THANKS]
Gsg88WT.jpg


Chỉ có hai người chúng ta.. Sẽ không có người khác..

Nói đến một giọt nước cũng không rỉ ra, tìm không ra bất cứ sơ hở nào, Nhiễm Thất đột nhiên thật đúng là có điểm hoài nghi ký ức của mình.

Nhiễm Thất rũ mắt, thiếu niên lúc này đang dùng khăn lông ướt lau chân cho cô, từ vị trí của Nhiễm Thất nhìn xuống, có thể nhìn lông mi xinh đẹp thật dài của hắn buông xuống, theo động tác run lên, như cánh bướm nhẹ bay, động tác của hắn tinh tế ôn nhu, phảng phất lại về tới lúc trước.

"Chị đói bụng." Nhiễm Thất nhẹ nhàng nói, "Chị muốn ăn cơm chiên hải sản của nước M."

Cơm chiên hải sản của nước M, công đoạn chế biến phức tạp, trong đó yêu cầu rất nhiều hải sản, mà hải sản lại là nguyên liệu nấu ăn khó có thể xử lý, đủ để Nhiễm Thất đổi lấy một chút thời gian.

Thiếu niên mi mắt cong cong, đáp một tiếng 'được', Nhiễm Thất ngoan ngoãn mà tùy ý hắn khóa lại một bàn tay và một chân của cô, chờ hắn ra khỏi cửa, sắc mặt Nhiễm Thất lập tức trở nên ngưng trọng.

Nhiễm Thất: "Hệ thống, Renato vừa tới đúng không?"

Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ."

- - thật đúng là.. Thiếu chút nữa bị Đoạn Tứ Thích lừa dối..

Nhiễm Thất hiện tại cũng có chút vô lực, cô vốn nghĩ, dứt khoát cả đời ở lại đây với hắn.

Nhưng nếu cô nói với thiếu niên, cô kỳ thật rất nguyện ý sống ở đây, mà ý nghĩ ăn sâu bén rễ của thiếu niên lại là cô cực kỳ không tình nguyện, tự nhiên vừa nghe cô nói như vậy, sợ là sẽ không để trong lòng, ngược lại sẽ càng cảm thấy cô muốn rời đi.

Cảm thấy nói những lời này bất quá là vì tạm thời trấn an hắn thôi.

Nhiễm Thất bất đắc dĩ.

- - chẳng lẽ cô thoạt nhìn liền không đáng tin như vậy sao?

Cố Hám Tước là như thế này, Đoạn Tứ Thích cũng là như thế này.

Nhưng cục diện trước mắt hiển nhiên là không có đường lui, điểm mấu chốt đều ở trên người thiếu niên.

Nếu cô không nhầm, khi cô bị thiếu niên bế lên, tới gần hắn ngửi thấy mùi máu tươi rất nhạt, chẳng sợ thiếu niên cực lực che dấu, nhưng cô có ký ức của Kasija, chẳng sợ đã không có bản năng khát máu, nhưng đối với hương vị máu tươi lại cực kỳ nhạy cảm.

Đoạn Tứ Thích.. Sẽ không thật sự giết Renato?

Lực ảnh hưởng của Renato trên quốc tế tự nhiên không cần phải nói, một khi ông ta biến mất không thấy, sợ là sẽ khiến cho cảnh sát nước M tìm kiếm trên diện rộng, đến lúc đó, sự tình sợ là sẽ càng ngày càng phiền toái.

Nhiễm Thất cắn chặt môi dưới, cô cần nghĩ một biện pháp, ở thời điểm Đoạn Tứ Thích vắng mặt, đến rừng cây nhỏ xem thử.

Nhiễm Thất: "Hệ thống, có thể tìm kiếm vị trí và thăm dò sinh mệnh của Renato sao?"

Cô nhớ rõ ở thế giới thứ nhất, hệ thống có thể phát hiện vị trí và sinh mệnh của mục tiêu nhiệm vụ, nhưng đối với người thường thì sao?

Hệ thống: "Không thể, Renato không phải mục tiêu nhiệm vụ, tôi không có biện pháp xác định a! Ký chủ, cô chờ chút, tôi đi tìm Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa: "Ký chủ, em có thể, bất quá có điều kiện, em muốn toàn bộ tích phân của thế giới tiếp theo."

Nhiễm Thất còn chưa trả lời, hệ thống nhưng thật ra ồn ào: "Tiểu Hoa, cô vô sỉ, biến thái, vô nhân tính! Toàn bộ tích phân ở thế giới này đã bị cô đoạt đi rồi, anh anh anh, cô còn muốn cướp tích phân của thế giới tiếp theo, còn có để hệ thống sống sao!"

Nhiễm Thất: "Được."

Nhiễm Thất không có chỉ định cho ai tích phân, tích phân chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của Tiểu Hoa cùng hệ thống mà tranh đoạt, tuy rằng công năng của Tiểu Hoa cường đại, nhưng thắng không nổi cái tính ti tiện của hệ thống -- luôn trộm tích phân.

Có Nhiễm Thất bảo đảm, tích phân của thế giới tiếp theo sẽ tự động đến trong tay Tiểu Hoa.

Hệ thống: "..."

Chủ nhân.. Bọn họ đều phải bức chết tôi..

Tiểu Hoa: "Renato đang ở trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở nơi sâu nhất rừng cây, vị trí ẩn nấp, cụ thể, ký chủ, chờ ngài đến gần đó em sẽ chỉ cho ngài, triệu chứng sinh mệnh của hắn hiện đang lấy tốc độ thong thả giảm xuống, trước mắt tạm thời chưa tiến vào cơn sốc, chưa ảnh hưởng đến sinh mệnh."

Nhiễm Thất căn cứ vào lời của Tiểu Hoa, hơi tự hỏi một lúc, theo sau như là nhớ tới cái gì, cả người cô đột nhiên cứng đờ..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 304: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (67)

[HIDE-THANKS]Lúc trước, khi còn đang đóng phim, kết cục của Hạ Tây Từ trong kịch bản là bị ngược đãi đến chết, lúc ấy thiếu niên chống đầu, cười ngâm ngâm hỏi cô -- nếu có cơ hội trả thù những người đó, cô sẽ làm như thế nào?

Cô cho rằng hắn hỏi chính là nếu chụp thêm ngoại truyện, cô sẽ trả thù những kẻ thù ngược đãi cô như thế nào..

Lúc ấy cô trả lời như thế nào..

Đúng rồi, lúc đó cô đang chơi game nên trả lời thực tùy ý, cũng thực có lệ --

Giống như trong một số tiểu thuyết viết, khiến cho máu của bọn họ từng chút từng chút chảy ra khỏi cơ thể, làm cho bọn họ cảm nhận được nỗi thống khổ muốn chết mà không thể chết được.

Lúc ấy thiếu niên đối với lời này vẫn chưa có bất cứ đánh giá gì, ngược lại ý cười trong mắt gia tăng, mang theo nhè nhẹ quỷ quyệt, lẩm bẩm --

Em đây nhớ kỹ.

Nhiễm Thất vừa cảm thấy may mắn vì người còn chưa chết, vừa có điểm muốn cười khổ, cô nào biết, thiếu niên nghe lời cô như vậy, một câu vui đùa ngay lúc đó, lại bị hắn coi là thật, thật là..

Cô nên cảm thấy may mắn vì lúc ấy không nói trừu cốt lột da sao..

Bằng không, sợ là thiếu niên thật sự đeo trên lưng một mạng người.

Renato có chết hay không, kỳ thật cô cũng không để ý, hắn cũng chỉ là một người không chút liên quan nào tới cô, nhưng người cô để ý chính là, Đoạn Tứ Thích.

Thiếu niên như vậy, liền không nên đeo vết nhơ như vậy trên lưng.

Cô tự nhiên cũng đã nhận ra sự dị thường của thiếu niên, thay vì nói là đang lừa cô, chi bằng nói là đang lừa mình dối người.

Bất quá thiếu niên dị thường như vậy..

Hắn sẽ không cho rằng.. cô thích Renato chứ?

Sao có thể..

Mạc Thất Thất..

Nhiễm Thất nhắm mắt, thở dài một hơi, thì ra là thế, lúc ấy quét tước vệ sinh, đột nhiên nhìn đến một cái hộp cũ, Nhiễm Thất cho rằng không có tác dụng gì, liền tùy tay đưa cho thiếu niên, làm hắn xem thử, vô dụng thì cầm đi ném.

Chẳng lẽ.. Cái hộp kia chính là hộp sưu tập của Mạc Thất Thất?

Hộp sưu tập của Mạc Thất Thất thật sự là không có gì khác biệt với mấy cái hộp bình thường khác, giống như là được bán sỉ trong các cửa hàng, cái loại cảm giác đẩy mạnh tiêu thụ mua một tặng một quen thuộc này, cũng khó trách Nhiễm Thất không nhận ra.

Nhưng.. Tốt xấu tìm được nguyên nhân dị thường của thiếu niên.

* * *

Cơm chiên hải sản có một nồi to, hạt gạo màu vàng trộn lẫn với tôm tươi, bào ngư, mực, sò biển, thịt cua vân vân, Nhiễm Thất càng thích ăn hải sản, thế cho nên, cơm hải sản mà thiếu niên làm, hải sản nhưng thật ra tràn đầy, gạo chỉ có linh tinh một chút, nhìn qua có điểm chẳng ra cái gì cả.

Lúc ăn cơm, không khí nhưng thật ra hết sức hài hòa.

Thiếu niên an tĩnh mà ăn cơm chiên, Nhiễm Thất ăn hải sản, thật sự là thiếu niên làm cơm quá mức ngon miệng, khiến Nhiễm Thất dùng cả hai tay để ăn, nếu hiện tại hỏi cô Renato là ai, cô tám phần sẽ vẻ mặt mờ mịt mà nhìn bạn, nói: Renato? Hắn là ai?

Ăn gần xong rồi, hai tay Nhiễm Thất dính đầy nước sốt, cô đang muốn lấy một tờ khăn giấy lau tay, lúc này, thiếu niên lại ngậm ngón tay cô vào miệng, đầu lưỡi mềm ấm xẹt qua đầu ngón tay cô, mang đến từng trận ngứa ngáy tê dại.

Hai tròng mắt của thiếu niên rất đen rất sâu, cái loại tối đen giống như dù là ánh nắng cực nóng cũng không thể chiếu sáng được, mơ hồ còn mang theo vài phần quỷ quyệt quái dị, nhưng sắc mặt hắn lại cực kỳ bình tĩnh, cánh môi đỏ bừng mút lấy ngón tay trắng nõn, nhìn thế nào cũng thấy tràn đầy sắc tình.

"..."

- - đại ca, em sai rồi, lần sau em nhất định nhớ chừa cho đại ca một chút hải sản..

Nhiễm Thất còn chưa sám hối xong, thiếu niên bỗng dưng hôn lên môi cô, ngay sau đó hai người liền lăn đến trên giường, Nhiễm Thất theo bản năng mà phản kháng, nhưng động tác của thiếu niên mang theo một loại bi thương như người sắp đi chịu chết, mạc danh khiến Nhiễm Thất cảm thấy có chút đau thương.

Thiếu niên không ngừng hôn cổ cô, si ngốc, ngữ khí thấp thấp, như một con thú nhỏ đang nức nở, không ngừng lặp lại: "Vì cái gì.. Không cần em.. Vì cái gì.."

Vì cái gì.. Không thể chỉ nhìn một mình em..

Vì cái gì.. phải thích người khác..

Chị là của em mà.. Vì cái gì lại thích người khác..

Bọn họ đều đáng chết.. Dựa vào cái gì hắn ta có thể được chị thích..

Đều là của em.. Đều là của em mới đúng..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 305: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (68)

[HIDE-THANKS]
cW43BjI.jpg


Nhiễm Thất đang muốn nói, cô không phải không cần hắn, cũng không thích Renato, nhưng còn chưa mở miệng, liền không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.

- - có câu mmp không biết có nên nói hay không.

Khi cô lại lần nữa tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Đoạn Tứ Thích đang chống đầu, cười ngâm ngâm mà nhìn cô, thấy cô tỉnh, ý cười trong đôi mắt đen nhánh của Đoạn Tứ Thích dần dần dày, theo sau thực tự nhiên mà duỗi tay giúp cô sửa sửa tóc mái bên tai, thanh âm dễ nghe đến không chịu được: "Tỉnh? Bữa tối muốn ăn cái gì?"

Nhiễm Thất chớp chớp mắt, phát giác ngoài cửa sổ sát đất, không trung sớm đã tối sầm, bên ngoài là một mảnh đen kịt, phá lệ làm lòng người hoảng hốt.

Trong lòng Nhiễm Thất thầm kêu xong rồi, bất quá, may mà phía trước cô nhờ Tiểu Hoa hỗ trợ, làm chậm lại tốc độ máu chảy của Renato, giảm bớt lượng máu xói mòn, nhưng qua lâu như vậy, không biết Renato đã mất máu quá nhiều mà chết hay chưa, nhưng trước mắt là không thể lại chậm trễ thêm nữa.

Cô giống như chưa tỉnh ngủ, chớp chớp mắt, ánh mắt dại ra mà nhìn hắn, lẩm bẩm: "Hình như chị mơ thấy Renato.. Kỳ thật chị thực thích.." tác phẩm của hắn.

Cô còn chưa có nói xong, thiếu niên cười ngâm ngâm mà dùng ngón trỏ chống lại môi cô, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại như thế nào đều không đạt đến đáy mắt, trong mắt ngược lại là tối om một mảnh, hết sức âm trầm lỗ trống, làm người cân nhắc không ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Thiếu niên rũ mắt, lông mi đen dài tạo thành một bóng ma trên da thịt, sắc mặt của hắn thực bình tĩnh, nhưng thanh âm lại nhẹ đến cơ hồ khiến người nghe không rõ, nhưng lại mang theo một cổ áp bách cùng quỷ dị dày đặc: "Hửm? Đúng không?"

"..."

- - còn có thể làm người nói hết lời không..

Hiển nhiên hắn hiểu lầm, nhưng Nhiễm Thất cũng không giải thích.

Ngược lại cố ý thêm mắm thêm muối, giống như không thấy được biểu tình khác thường của hắn, cô thoáng ngả ra sau, thoát khỏi ngón tay của hắn, tiếp tục nói: "Ngài ấy thật sự rất có tài hoa, lúc ngài ấy mười tám tuổi.."

Thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh mà đánh gãy lời cô, "Em đi nấu cơm cho chị."

Ngay sau đó không đợi Nhiễm Thất trả lời, hắn liền trực tiếp mặc quần áo đi ra ngoài.

Hắn vừa ra khỏi cửa, biểu tình tên là sùng bái vui sướng trên mặt Nhiễm Thất nháy mắt biến mất không thấy, ngược lại đuôi lông mày mang theo một tia cấp bách.

Cô tự nhiên biết thiếu niên sẽ không thương tổn cô, bởi vậy, mới không sợ gì mà nói ra câu kia.

Cô đang ép hắn, buộc hắn đi tìm Renato.

Renato sợ là kiên trì không được bao lâu, cô không thể để trên lưng thiếu niên đeo mạng người!

Cô không muốn làm thánh mẫu, cũng không muốn cứu mạng Renato, nhưng cô muốn cứu tương lai của Đoạn Tứ Thích, người giống như thiên thần, cao cao tại thượng như vậy, sao trên lưng có thể dính phải vết nhơ.. Liền tính Đoạn Tứ Thích không ngại, nhưng cô để ý.. Thực để ý..

Đoạn Tứ Thích đã đi về hướng cực đoan, mà cô.. Cũng chỉ có thể so với hắn càng cực đoan..

Nhiễm Thất: "Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa: "Renato tạm thời còn sống, Đoạn Tứ Thích lúc này đang đi vào rừng cây nhỏ."

* * *

Khi Nhiễm Thất tới nhà gỗ nhỏ, đột nhiên, nghe được trong phòng truyền đến một tiếng kêu rên, cô thầm kêu không xong, cô không quen thuộc địa hình, cho dù có Tiểu Hoa chỉ dẫn cũng là gập ghềnh mới chạy tới nơi này, tự nhiên là tốn nhiều thời gian hơn Đoạn Tứ Thích.

Nhìn dáng vẻ, Đoạn Tứ Thích là..

Nhiễm Thất cũng không kịp nghĩ quá nhiều, trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn đến cảnh tượng bên trong cánh cửa, bước chân cô cứng lại, đồng tử đột nhiên co rút.

Trên mặt đất chảy đầy máu, trong vũng máu đã biến thành màu đen lẫn lộn rất nhiều mảnh pha lê nhỏ trong suốt, lúc này, một ống tiêm còn đâm ở trên tay Renato, một cái tay khác của ông ta ôm bụng, hiển nhiên là bị người đánh một quyền, trong hỗn loạn, làm cho bình chứa máu rơi xuống mặt đất, tạo thành một mảnh hỗn độn.

Trong không khí, tràn ngập mùi máu tươi, vô cớ khiến người buồn nôn.

Sắc mặt Renato trắng bệch, ông ta quỳ rạp trên mặt đất thở phì phò, mất máu quá nhiều, làm cho ông ta không thể phản kháng, thậm chí ngay cả sức lực đứng lên đều không có.

Trên mũi tiêm dường như được tẩm thuốc, làm cho máu trên tay ông ta vẫn chưa đọng lại, ngược lại còn đang từng chút từng chút chảy ra dọc theo ống tiêm, từng giọt máu rơi trên mặt đất, tạo ra những cánh hoa xinh đẹp, giống như hoa bỉ ngạn sinh trưởng ở bờ hoàng tuyền.

- - tươi đẹp mỹ lệ, lại tượng trưng cho cái chết.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 306: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (69)

[HIDE-THANKS]
8OVy3YR.png


Lúc này, trên tay thiếu niên đang cầm một ống chích, bên trong chứa đầy dung dịch trong suốt, không cần nghĩ thì Nhiễm Thất cũng biết kia nhất định là thứ thuốc độc có thể làm người lập tức bị mất mạng.

Thiếu niên thấy cô đã đến, cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, ngược lại biểu tình bình tĩnh quá phận, đôi mắt càng thêm ám trầm khủng bố, hắn giống như không nhìn thấy cô, không nhanh không chậm đi thẳng về hướng Renato đang quỳ rạp trên mặt đất.

Một bước lại một bước, tư thái ưu nhã trầm ổn, lại phảng phất đạp lên đầu quả tim, làm người nhịn không được hoảng hốt.

Nhiễm Thất há miệng thở dốc, theo bản năng mà lẩm bẩm: "Đoạn Tứ Thích.."

Đoạn Tứ Thích dừng một chút, hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thực bình tĩnh, bình tĩnh như đã chết, nhìn không ra bất cứ cảm xúc và gợn sóng nào, ngược lại càng thêm âm trầm khủng bố.

Cô cũng không phải Kasija, không có bản năng yêu thích máu tươi của Kasija, hiện giờ nhìn thấy máu tươi đầy đất, maufi máu tanh khó nghe kia chui vào xoang mũi, chỉ có cảm giác ghê tởm.

Nhiễm Thất một phương diện là bị cảnh tượng máu tanh như vậy làm cho ghê tởm, về phương diện khác lại bị Đoạn Tứ Thích xa lạ như vậy dọa sợ, thế nên giật giật môi, lại chậm chạp nói không nên lời.

Thiếu niên như đang đợi cô nói cái gì đó, Nhiễm Thất vô ý thức lẩm bẩm: "Đoạn Tứ Thích, em không thể giết ông ấy, chị không thích ông ấy, người chị thích chính là em.."

Giống như suy nghĩ của Nhiễm Thất, ánh sáng trong mắt thiếu niên càng ảm đạm vài phần, khóe miệng ép xuống, hắn rũ mắt xuống, xoay đầu về, giống như không nghe được lời cô nói.

Từ rất sớm cô liền biết, Đoạn Tứ Thích nghe không vô bất cứ lời nói gì, cho dù cô nói gì, hiện tại ở trong mắt hắn, sợ là đều sẽ bị hắn cho là vì cứu Renato mà cố ý làm vậy, mắt thấy mũi kim muốn đụng tới làn da của Renato.

Nếu nghe không vào, nếu cực đoan, vậy liền thử xem đi..

Nhiễm Thất mím môi, lấy con dao đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, nhẹ nhàng cắt một đường trên tay mình: "A.."

- - Mẹ nó, đau quá..

Cô nên đổi một con dao cùn hơn một chút!

Từng giọt máu màu đỏ tươi từ cổ tay chảy xuống, chạy dọc theo cánh tay trắng nõn, có vẻ càng thêm chói mắt, cuối cùng từ khuỷu tay nhỏ giọt xuống lòng bàn tay trắng nõn đang run rẩy của thiếu niên, ống chích vốn ở trên tay hắn, đã sớm bị vứt trên mặt đất.

Thiếu niên dại ra mà nhìn máu không ngừng chảy vào trong lòng bàn tay, cả người như là choáng váng, hắn giật giật môi, lại nói không ra một câu.

Hắn trước nay.. Không có nghĩ tới, muốn làm cô bị thương..

Sao lại.. như vậy..

Nhiễm Thất mắt trợn trắng, thật vất vả nghĩ ra biện pháp Mary Sue như vậy, không nghĩ tới, Đoạn Tứ Thích ở thời điểm mấu chốt lại rớt dây xích!

Thiếu niên lúc này không phải nên ôm cô, sau đó mang cô đi trị liệu sao?

Còn kéo dài thời gian như vậy, Renato hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Đến nỗi vết thương của cô, có Tiểu Hoa tồn tại, tự nhiên sẽ không có bao lớn vấn đề.

Nhiễm Thất đành phải dùng một cái tay khác chủ động vòng lấy cổ hắn, làm bộ mất máu quá nhiều, cô hôn hôn môi hắn, ở trong trí nhớ thiếu niên, trừ lần say rượu kia, này tựa hồ vẫn là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.

Ngay sau đó hắn nghe thấy cô thở dài, âm thanh làm như rất bất đắc dĩ, lại chứa đầy sủng nịch: "Đồ ngốc, chúng ta về nhà đi, chúng ta tìm một nơi không có người biết đến, chỉ có hai người chúng ta.."

Đột nhiên, Nhiễm Thất cảm thấy chỗ cổ cô, có giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, trong lúc bừng tỉnh, cô nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói: "Được."

Nhiễm Thất cứng lại, ngay sau đó rũ mắt, cười khổ.

Cô nên sớm nghĩ đến.. Thứ mà thiếu niên lo lắng là cái gì..

Điều mà hắn lo lắng nhất cũng không phải là cô có thích người khác hay không, điều hắn lo lắng nhất chính là cô sẽ vì thích người khác mà rời khỏi hắn.

【 Bệnh kiều thích cầm tù, chính là bởi vì muốn làm bạn, muốn cô chỉ thuộc về riêng mình hắn thôi. Thích kỳ thật cũng không tồn tại trong thế giới của bọn họ, bọn họ càng trung thành với cảm giác của mình, cuồng nhiệt đối với một người nào đó, chính là khi chiếm hữu dục của bọn họ bắt đầu, không thể dùng thích để hình dung. 】[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 307: Chuyện nhỏ ở giới giải trí (70)

[HIDE-THANKS]
vUO17T9.jpg


Thế nên, lúc Renato tới, làm cả người hắn sinh ra cảnh giác, hắn sẽ không thương tổn cô, nếu cô thật sự muốn chạy, thiếu niên tự biết ngăn cô không được.

Bởi vậy, hắn liền nghĩ từ trên người Renato xuống tay, đã không có Renato, sợ là thiếu niên cho rằng ý muốn rời đi của cô sẽ không quá mãnh liệt..

Cho nên, vừa nãy cô nói thích hắn, thiếu niên căn bản thờ ơ, sợ là trong nhận tri của hắn, thích còn không bằng làm bạn cả đười, nếu cô chỉ ở bên hắn, vậy cô chính là của riêng hắn..

Tình yêu của cô, ánh nhìn chăm chú của cô, tất cả của cô, đều là của riêng hắn.

Nếu muốn hiểu rõ hết thảy chuyện này, thật đúng là thiêu não..

Thật là.. Muốn nhìn một chút xem trong đầu hắn đều đựng cái gì..

Người bình thường không phải nên nói là chỉ có thể yêu một mình hắn sao?

Hắn khen ngược, chỉ cần cái thân này của cô, Nhiễm Thất thật sự khó có thể lý giải mạch não của Đoạn Tứ Thích.

Nhiễm Thất vẫn luôn cho rằng, nói những lời đó, nói ra thiếu niên đều sẽ không tin, nên cũng rất đương nhiên mà cho rằng, lời nói của cô, hắn đều sẽ không nghe lọt tai, cô lấy tư duy của người bình thường tới phán đoán hắn, nhưng hiện tại cô không thể không thừa nhận, Đoạn Tứ Thích thực không bình thường.

Những lời nói mà cô cảm thấy vô dụng, đối với thiếu niên mà nói, kỳ thật chính là một liều thuốc an thần, tựa như hắn đã từng hỏi cô, cô sẽ trả thù những người ngược đãi cô như thế nào, cô chỉ thuận miệng nói, thiếu niên đều có thể nhớ rõ rành mạch.

Cô vẫn luôn không cho hắn một cái hứa hẹn, cô cảm thấy nói ra vô dụng, nhưng đối thiếu niên mà nói, lại nhớ kĩ trong lòng, nếu sớm làm như vậy, cũng không đến mức đi đến loại cực đoan hiện tại.

Câu thông, thật đúng là thứ rất cần thiết trong tình yêu.

* * *

Xong việc, Nhiễm Thất mới biết được, gian nhà gỗ nhỏ kia, là Đoạn Tứ Thích chuyên môn dùng làm phòng y tế, bên trong có đủ hết các loại dụng cụ y tế, sau khi băng bó miệng vết thương cho Nhiễm Thất xong, sau khi Nhiễm Thất vừa đe dọa vừa dụ dỗ hơn nữa tận tình khuyên bảo, hứa hẹn một phen, bảo đảm nhất định sẽ không rời khỏi hắn, thiếu niên mới không tình nguyện mà truyền máu cho Renato.

Sau khi Renato khỏe lại, tự nhiên là thực phẫn nộ, lúc Nhiễm Thất đang lo lắng Đoạn Tứ Thích có thể rước lấy phiền toái hay không, hai người thần thần bí bí nói thầm một hồi lâu, cuối cùng, Renato vẻ mặt hưng phấn mà mang vệ sĩ của ông ta rời đi.

Nhiễm Thất có chút không rõ nguyên do, thẳng đến, thiếu niên cố ý vô tình mà ở trước mặt cô lộ ra, hắn kỳ thật là người được Renato sùng bái, Nhiễm Thất mới biết được, Đoạn Tứ Thích dùng hai bản nhạc phổ thu mua Renato, cũng bắt ông ta bảo đảm, sẽ không đến quấy rầy hắn nữa!

Nhiễm Thất tự nhiên là mười phần cổ vũ, thực thành khẩn mà khen hắn một phen, thẳng đến khi khóe miệng thiếu niên nhếch lên, trong mắt như che kín sao trời, mới dừng lại.

Thật là.. trẻ con khó nuôi..

* * *

Từ sau khi Nhiễm Thất hiểu rõ suy nghĩ của Đoạn Tứ Thích đến tột cùng là như thế nào, thường thường sẽ trấn an hắn, cùng hắn nói cô sẽ không rời đi, cô thích hắn linh tinh.

Ngay từ đầu còn có điểm không quen, sau lại không khác gì chuyện thường ngày, mỗi lần vừa nói ra miệng, đều có thể nhìn đến khóe miệng thiếu niên nhếch lên cao, cùng với trong con ngươi hẹp dài xinh đẹp kia chứa đầy sao trời.

Theo đó.. trong lòng Nhiễm Thất cũng ấm áp.

"Chị sẽ luôn ở bên em sao?"

Đột nhiên, một ánh lửa cùng với tiếng nổ mạnh vang lên trong biệt thự, những lời này, chú định sẽ không có người trả lời.

Từ đây, hòn đảo không người thật sự biến thành đảo không người, vĩnh viễn cô độc trên biển, tế điện cho một thời từng có hai người cư trú ở đây.

Gió nhẹ thổi qua ngọn lửa đang thiêu đốt, mang theo một câu nỉ non cuối cùng của thiếu niên:

"Thất Thất.. Không cần đi quá nhanh.."

"Nếu tìm không thấy chị.."

"Em sẽ khổ sở biết bao.."

Phương xa truyền đến tiếng chuông trống, một tiếng lại một tiếng, bi thương ai sảng, nếu cuộc đời có thể trở lại lúc trước, hết thảy đều như lúc trước --

Nữ nhân xinh đẹp hỏi: "Cậu.. tên là gì?"

Thiếu niên mi mắt cong cong, trong mắt một mảnh trong suốt, hắn nói --

Em tên..

Đoạn Tứ Thích.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back