Welcome! You have been invited by Blog06 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 218: Chim hoàng yến trong lồng vàng (60)

[HIDE-THANKS]
v031t72.jpg


Nhiễm Thất: "Tiểu Hoa, có thể cưỡng chế cắt bỏ đoạn ký ức kia của nguyên chủ không?"

Lúc trước hệ thống từng nói là không thể, nên sau đó cô liền không nghĩ tới chuyện này nữa, bất quá hệ thống không thể cắt bỏ, nhưng Tiểu Hoa thì sao?

Rốt cuộc công năng trình tự của Tiểu Hoa còn hoàn thiện hơn nhiều so với hệ thống..

Tiểu Hoa: "Em thử xem."

Không biết Tiểu Hoa dùng cái gì, có một sợi khói trắng thoát ra khỏi đầu Nhiễm Thất, sau đó sợi khói trắng kia biến ảo thành một nữ nhân xinh đẹp như thiên sứ, hai trong mắt lỗ trống cùng với sắc mặt bình đạm kia, thể hiện.. cô ấy là Mộ Thất.

- - Mộ Thất chân chính.

So với Nhiễm Thất bám vào thân thể trong hiện thực, Mộ Thất này càng thêm tử khí trầm trầm, đôi mắt càng thêm đen đặc, nhìn không tới một chút ánh sáng nào, mạc danh làm lòng người sợ hãi.

Mộ Thất trước mắt này, là hình thái được tạo ra từ cừu hận, cũng là hóa thân của oán niệm trong đoạn ký ức kia, càng là căn nguyên ảnh hưởng tới Nhiễm Thất.

Cô tựa hồ mang theo ký ức vô cùng trầm trọng, không mở miệng mà chỉ dùng ngón tay viết trên lòng bàn tay Nhiễm Thất

- - Xin cô, giúp tôi.

Không có oán niệm của Mộ Thất, Nhiễm Thất quả thực cả người thoải mái, giống như một cái gông xiềng nặng nề làm người hít thở không thông rốt cuộc cũng bị cởi bỏ.

Nhiễm Thất nhướng mày, ánh mắt mang theo trào phúng rõ ràng, "Mộ Thất đúng không? Nói thực, sau khi tôi trở thành cô, Mộ Vãn và Mộ Lê đều chưa xúc phạm tới tôi quá nhiều, nhưng thật ra cô.. Cái ký ức đáng chết này làm tôi cảm giác cực kỳ khó chịu! Nói cách khác, cô hận bọn họ nhưng không có nghĩa là tôi cũng hận bọn họ."

Cô cười như không cười nhìn Mộ Thất, "Nói thật, tôi đối với cô càng chán ghét hơn, cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ giúp cô?"

Nếu không phải vì oán niệm của Mộ Thất, cô cũng không đến mức sẽ có chút ký ức hỗn loạn, người Mộ Lê và Mộ Vãn tra tấn là Mộ Thất, có liên quan gì đến Nhiễm Thất cô đâu? Cô không có lòng tốt đi bênh vực kẻ yếu!

Hệ thống âm thầm ồn ào với Tiểu Hoa: "Ký chủ thật máu lạnh nha.. Cô xem người ta đã đáng thương như vậy.. Hơn nữa ký chủ bá chiếm thân thể của người ta lâu như vậy, không nói cảm ơn người ta thì thôi đi, ngược lại còn đúng tình hợp lý trách móc người ta, thật là.. làm tôi rất thích a.."

Hệ thống làm bộ thẹn thùng, tay nhỏ mập mạp ôm lấy khuôn mặt béo tròn, trong mắt lóe sáng, nhìn như thế nào đều thấy vạn phần không khỏe.

Tiểu Hoa kéo kéo khóe miệng, không để ý tới nó, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nhiễm Thất, trong mắt mang theo một chút ngưng trọng.

Ký chủ bẩm sinh thiếu hụt tình cảm, nhưng cụ thể thiếu hụt những loại tình cảm gì, ngay cả chủ nhân đều không thể hoàn toàn biết rõ.

Nhưng lúc ấy bọn họ biết là, ký chủ sẽ không biết yêu, nhưng yêu lại phân thành nhiều loại, ký chủ có thể cảm nhận được tình thân, nhưng lại không cảm thụ được tình yêu, cái này làm cho chủ nhân buồn bực hồi lâu, hiện giờ xem ra, tựa hồ.. còn thiếu hụt đồng tình?

Nó đã xem những tư liệu của các thế giới trước hệ thống đưa cho nó, ký chủ tựa hồ có tính dẻo rất mạnh, chắc là tại vì thiếu hụt tình cảm, bản thân cô như một tờ giấy trắng, hoàn toàn bắt chước theo tình cảm trong ký ức của người khác, nói cách khác, nếu tính tình của nguyên chủ là thiên chân, cô có thể thiên chân, tính tình của trưởng công chúa thanh lãnh, cô cũng có thể hoàn toàn khống chế.

Mà thế giới thứ ba, Kasija khát máu tàn bạo, ký chủ cũng có thể hoàn toàn suy diễn được.

Chỉ là, những tình cảm này không có cái nào lưu lại được trong đầu cô, một khi hệ thống rút đi tình cảm cô đạt được trong thế giới kia, cô lại khôi phục thành bộ dáng một tờ giấy trắng, tình cảm vẫn thiếu hụt như cũ.

Bệnh thiếu hụt tình cảm bẩm sinh của ký chủ là do não bộ cô vừa sinh ra đã bị thương tổn, đại não của con người vốn có cấu tạo thần kỳ, bởi vậy, muốn trực tiếp từ não bộ giải quyết vấn đề căn bản là không có khả năng![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 219: Chim hoàng yến trong lồng vàng (61)

[HIDE-THANKS]
waaeFaH.jpg


Mà kế hoạch ban đầu của chủ nhân là muốn ký chủ xuyên đến những thế giới này, thay thế người khác, đi trải nghiệm nhân sinh của người khác, cảm thụ tình cảm của người khác, bởi vì thân thể và cấu tạo não bộ của người khác đều là hoàn hảo không có khuyết tật.

- - trừ bỏ thế giới bị hệ thống làm loạn này.

Kể từ đó ký chủ có thể cảm nhận được tình cảm, chờ sau khi ký chủ quen thuộc những tình cảm đó, hoặc là, những tình cảm đó khắc thật sâu vào linh hồn ký chủ, chờ trở lại bản thể, cô có ấn tượng với những tình cảm đó, liền sẽ có thể tự nhiên biểu hiện ra những tình cảm đã khắc vào xương cốt đó, như vậy có thể đền bù khuyết tật của não bộ làm cho thiếu hụt tình cảm.

Giống như một người đọc sách, từ lúc bắt đầu vô cùng mới lạ, không ngừng lặp đi lặp lại học thuộc lòng, cuối cùng ấn tượng trong đại não càng thêm khắc sâu, thẳng đến khi hoàn toàn nhớ kỹ.

Mà điều chủ nhân muốn, là làm ký chủ hoàn toàn nhớ kỹ những tình cảm này.

Nhưng hiện giờ xem ra, biện pháp của chủ nhân, tựa hồ cũng không có bất cứ tác dụng nào với ký chủ.

Ký chủ tựa hồ chưa bao giờ chân chính dung nhập vào những thế giới đó, chẳng sợ cô trở thành một phần tử của mỗi thế giới nhỏ, nhưng cô như cũ nhớ rõ mình là Nhiễm Thất, không phải Phó Nhiễm Thất, Sở Nhiễm Thất, Kasija, càng không phải Mộ Thất. Cô chỉ là Nhiễm Thất.

Đối mặt với ký ức của người khác, cô cũng có thể mạnh mẽ tách ra.

Giống như một diễn viên xuất sắc, cô có thể sắm vai tốt mỗi nhân vật, nhưng cô lại không hoàn toàn đầu nhập vào, mà không hoàn toàn đầu nhập, tình cảm đạt được tự nhiên sẽ không khắc sâu.

Cảm tình là có đó, nhưng lại không thể khắc sâu vào linh hồn.

Cho nên mỗi lần hệ thống rút đi tình cảm thuộc về thế giới kia xong, ký chủ lại không phục thành bộ dáng đạm mạc không có tình cảm.

Tiểu Hoa tuy thấy may mắn khi Nhiễm Thất còn nhớ rõ chính mình, nhưng bi ai chính là, nếu cô không thể hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, những tình cảm đó căn bản sẽ không thể lưu lại ấn ký trong linh hồn cô!

Bởi vì cô trước sau cho rằng, Mộ Thất là Mộ Thất, chẳng sợ sau khi cô trở thành Mộ Thất đã cảm nhận được toàn bộ tình cảm của cô ấy, nhưng đó cũng không phải tình cảm thuộc về Nhiễm Thất cô, chỉ là tình cảm do ký ức của Mộ Thất mang đến.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Ký chủ trước sau không nghĩ tới, tình cảm nảy sinh kỳ thật không có quan hệ với yếu tố bên ngoài, tình cảm gắn với linh hồn và trái tim.

Tựa như linh hồn của một người được đặt vào cơ thể của người khác, người kia như cũ nhớ rõ người yêu của cô ấy, vẫn sẽ mang theo tình yêu chân thành đối với người yêu.

Nó không thể mặc kệ ký chủ tiếp tục như vậy.

Chỉ cần ký chủ có ý nghĩ này, tình cảm cô đạt được sẽ vĩnh viễn không thể bảo tồn trong linh hồn cô.

Mộ Thất khóe môi giật giật, nhưng vẫn không thể nói nên lời.

Bởi vì cô cảm thấy Nhiễm Thất nói không sai, phần ký ức kia đặt trên người ai đều là dày vò, khó có thể thừa nhận.

Tiểu Hoa đột nhiên tiến lên, nó thân là một cô bé bảy tám tuổi đương nhiên là lùn hơn Nhiễm Thất và Mộ Thất rất nhiều, nó ngửa đầu nói với Nhiễm Thất có vẻ mặt hờ hững: "Ký chủ, em có biện pháp giải quyết, xin ngài yên tâm giao cho em xử lý."

Sau khi được Nhiễm Thất cho phép, ánh mắt Tiểu Hoa sâu thẳm nhìn Mộ Thất, ngữ khí không còn ôn nhu, ngược lại âm khí lành lạnh, giống như hoàn toàn bại lộ mặt âm u của mình: "Tôi tra được, người đứng đầu bang phái giam giữ Mộ Thất trùng hợp có một cô con gái, cô ta.. gần đây có khả năng xảy ra tai nạn xe cộ nha."

Chẳng sợ không có tai nạn xe cộ, Tiểu Hoa cũng nhất định sẽ nghĩ cách làm cô ra 'xui xẻo'.

Đôi mắt Mộ Thất giật giật, cuối cùng trở lại bình tĩnh, thực hiển nhiên là đã hiểu được kế hoạch của Tiểu Hoa.

Góc nhỏ: Mình đang tham gia event miss VNO , các bảo bối bấm like ủng hộ đội mình với nhoa~Có bảo bối nào tò mò về dung nhan của mị không nòa :))

Cảm ơn cả nhà trước nha: Event Miss VNO - Chào Cả Nhà
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 220: Chim hoàng yến trong lồng vàng (62)

[HIDE-THANKS]
6Xyifsn.jpg


Tiểu Hoa đột nhiên cười quỷ dị, giọng nói nặng nề: "Rốt cuộc.. loại chuyện như báo thù này, phải tự mình làm mới được."

Tiểu Hoa vừa dứt lời, hồn thể của Mộ Thất lập tức biến mất trong không gian tự do.

Hệ thống có thể làm Nhiễm Thất bám vào người Mộ Thất, tự nhiên nó cũng có thể làm Mộ Thất bám vào người khác.

Nó muốn hoàn toàn chia lìa Mộ Thất và Nhiễm Thất.

Đột nhiên Tiểu Hoa đến trước mặt Nhiễm Thất, trịnh trọng nói: "Ký chủ, em sẽ cắt bỏ toàn bộ ký ức của nguyên chủ, từ nay về sau, ngài chính là Nhiễm Thất."

Nếu ký chủ cảm thấy tình cảm cô đạt được đều là của Mộ Thất, là ký ức của Mộ Thất làm nảy sinh tình cảm, vậy liền để ký chủ tự mình cảm thụ đi.

Hoàn toàn dùng thân phận Nhiễm Thất đi cảm thụ.

Khi Nhiễm Thất từ trong không gian tự do trở lại hiện thực, bầu trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn đen lại, cô đứng dậy mở cửa phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Hám Tước dựa vào lan can cầu thang chơi điện thoại.

Cô vừa mở cửa phòng ra, ánh mắt Cố Hám Tước liền tự nhiên vọng lại đây, đôi mắt kia như thường ngày đen nhánh thâm trầm, trong lòng Nhiễm Thất vừa động, tựa hồ dâng lên mạc danh cảm xúc, đây là cảm xúc của Mộ Thất?

Không phải, hiện tại cô chỉ có ký ức của chính mình, vậy đây là cảm xúc của.. cô?

Nhiễm Thất sửng sốt, đã không có ký ức của Mộ Thất, cô tự nhiên có thể cảm nhận được tình cảm, nhưng sao lại có tình cảm với Cố Hám Tước?

Người đàn ông này tựa hồ đem những thứ tốt nhất đều cho cô, hắn đối với cô có dục vọng khống chế rất mạnh, nhưng nội tâm lại thường xuyên thấp thỏm lo âu, tựa hồ chỉ cần cô vừa rời khỏi, cả người hắn sẽ hỏng mất điên cuồng, nhưng ngày thường, hắn lại thực dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần cô chăm chú nhìn hắn hơn một phút, người này tựa hồ có thể vui vẻ cả ngày.

Còn không chờ Nhiễm Thất nghĩ xong, Cố Hám Tước không biết khi nào đã đi đến trước mặt cô, một khuôn mặt trầm đến dọa người, hắn bóp chặt hàm dưới của cô, ngữ khí lạnh lẽo: "Gạt tôi?"

Nhiễm Thất còn chưa phản ứng lại, nam nhân liền mang theo một thân hơi thở người sống chớ lại gần xoay người rời đi.

Nhiễm Thất giật giật môi, lại vẫn là không biết nói gì.

Hiện tại cô mới nhớ tới, lúc trước cô nói với hắn, cô tới kỳ sinh lý, nhìn thấy người khác thì sẽ khóc, mà lúc nãy cô ra khỏi phòng, xác thật là một hầu gái cũng không nhìn thấy, nhưng Cố Hám Tước còn ở kia, cô chỉ ngốc lăng tại chỗ, người sáng suốt đều biết cô nói dối.

Mà nam nhân kia não bổ quá lợi hại, nói không chừng hiện tại đáy lòng đã cho rằng cô ghét bỏ hắn, bằng không vì cái gì lúc ngủ không cho hắn đi vào?

Cũng có thể lại suy nghĩ có phải cô đang trù tính kế hoạch chạy trốn hay không?

Dù sao bất luận là loại phỏng đoán nào, hắn khẳng định sẽ không cho rằng cô chỉ là đơn thuần ngủ.

Khó trách đen mặt rời khỏi.

Nhiễm thất lại sửng sốt, cô tự nhiên nghĩ như vậy, nhưng cô đã không có ký ức của Mộ Thất, vì sao lại còn nghĩ thế?

Nhiễm Thất còn chưa suy nghĩ cẩn thận, trước mắt liền xuất hiện một hầu gái, "Tiểu thư, thiếu gia kêu ngài xuống ăn cơm.."

Xem cô ấy muốn nói lại thôi, Nhiễm Thất có chút không rõ nguyên do, "Còn có chuyện gì?"

Sắc mặt hầu gái có chút cổ quái, muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng vẫn nói: "Thiếu gia.. thiếu gia còn nói, nếu ngài không xin lỗi hắn, đêm nay, đêm nay cũng đừng vào nhà.."

"..."

Nam nhân kia lấy sai kịch bản rồi?

Này không phải lý do thoái thác của nữ chính đối với nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình sao?

Hầu gái vẫn không đành lòng, trực tiếp nói cho Nhiễm Thất tình hình thực tế: "Thiếu gia đứng bên ngoài cả một buổi trưa, sợ tiểu thư xảy ra chuyện.."

"..."

Chỉ bằng hiệu quả cách âm của phòng này, hắn dán tai vào cửa cũng không nghe thấy gì đâu![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 221: Chim hoàng yến trong lồng vàng (63)

[HIDE-THANKS]
uV9kAZl.jpg


Nhiễm Thất ngồi trước bàn, yên lặng ăn cơm.

Chuyện hôm nay xem như cô đuối lý, cô hẳn là nên xin lỗi hắn, nhưng mỗi lần cô muốn nói chuyện với hắn, nam nhân kia còn không thèm nhìn cô, cuối cùng dùng câu lúc ăn cơm không được nói chuyện lấp kín miệng Nhiễm Thất.

Nhiễm Thất nghĩ thầm, vậy được rồi.. Ăn xong lại nói.

Nhưng nam nhân thấy cô cứ như vậy mà từ bỏ, mày nhíu lại, tựa hồ có chút không vui.

Hắn cố ý chạm mạnh dao nĩa vào nhau, muốn gây ra tiếng động làm Nhiễm Thất chú ý, nhưng mỗi lần Nhiễm Thất nhìn về phía hắn, hắn lại lập tức khôi phục lại tư thế vạn phần ưu nhã, thong dong, thậm chí còn mặt vô biểu tình liếc cô một cái, tựa hồ đang hỏi, cố ý nhìn lén anh làm gì?

Nhiễm Thất trầm mặc, tốc độ thay đổi này, sợ là ảnh đế cũng kém xa.

Nói hắn ấu trĩ, nhưng hắn lại xử sự quyết đoán, nói hắn thành thục, nhưng.. này mẹ nói là chuyện mà một nam nhân thành thục sẽ làm sao!

Người nam nhân này sau lần ngả bài lúc trước, thật giống như không ngừng bại lộ bản tính ngạo kiều trong lòng, mạc danh làm cô nhớ tới Bùi Đình, nam nhân kia tựa hồ cũng là như vậy, lật mặt như trở bàn tay.

Trong đầu Nhiễm Thất đột nhiên thoáng hiện một câu -- Người này bên ngoài cự người ngàn dặm, nhưng ở trước mặt người yêu, hắn vĩnh viễn là một đứa trẻ to xác khát vọng người yêu ôm ấp.

Cho nên, A Thất, đáp ứng tôi, không cần tổn thương hắn được không?

Những lời này.. là ai nói?

Tổn thương.. ai?

Nhiễm Thất muốn tìm kiếm đoạn ký ức thất lạc kia, lại phát hiện không nhớ nổi thứ gì.

Cô vô cùng tin tưởng, đây là một bộ phận ký ức cô bị mất đi.

May mà cô đang rũ mắt ăn cơm, nếu không dại ra lâu như vậy nhất định bị Cố Hám Tước phát hiện, vạn nhất nam nhân kia lại não bổ một đống, đêm nay cô thật sự đừng nghĩ vào được nhà..

Cố Hám Tước thích ăn cơm tây, nghe nói người thích ăn cơm tây thường có trái tim khắc nghiệt cứng rắn, dao nĩa trên tay bọn họ giống như vũ khí lạnh thời cổ, kiên cố lạnh băng, mỗi lần cắt xuống, đều có thể phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, làm lòng người hoảng sợ.

Cũng giống như con người của hắn, mỏng lạnh, hung ác nham hiểm, lại khắc nghiệt.

Nhiễm Thất yên lặng ăn cái lẩu của mình, cô vẫn tương đối thích loại đồ ăn mang theo nhiệt khí này, nuốt một ngụm, tựa hồ khiến cả người đều trở nên ấm áp, ấm tận đáy lòng.

Lúc nãy Nhiễm Thất vội xuống lầu, nên trên người cô còn mặc một thân váy ngủ hai dây bằng lụa, một tảng lớn da thịt trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài, dưới ánh đèn, tựa hồ đang phát ra ánh sáng nhu hòa như ngọc.

Lúc này là mùa hè, điều hòa trong nhà ăn phát ra khí lạnh mát mẻ, lại xứng với một nồi lẩu nóng hôi hổi, Nhiễm Thất mặc áo ngủ cũng không thấy lạnh, thậm chí còn vì ăn quá nhanh mà chóp mũi hơi đổ mồ hôi, càng ăn càng vui sướng, đã sớm quên chuyện phải xin lỗi Cố Hám Tước ra sau đầu.

Nhưng mà, Cố Hám Tước cũng không còn tâm trạng nào suy tư mấy chuyện đó, lòng hắn đã sớm tâm viên ý mã*, toàn bộ tế bào trên người đang kêu gào muốn cô, hận không thể làm cô ngay trên bàn ăn!

*tâm viên ý mã: Như khỉ như ngựa chạy, nội tâm xáo động và dễ mất kiểm soát, không thể ngồi yên được.

* * *

Góc nhỏ: Các bảo bối thân ái, hiện ta đang tham gia event miss VNO, mong các nàng giúp ta kêu gọi ủng hộ, nếu được >=50 lượt like/share, ta sẽ free toàn bộ thế giới sau nhé. Cảm ơn cả nhà trước nà <3

Nhanh tay vào like giúp ta nhoa Event Miss VNO - Chào Cả Nhà


* * *

Nhưng hiển nhiên Cố Hám Tước không phải một người dễ dàng thỏa hiệp như vậy, hắn muốn Nhiễm Thất xin lỗi, vậy thì trước khi cô xin lỗi, hắn sẽ không chủ động tìm cô, cứ việc dưới thân hắn đã sớm trướng đau không thôi, nhưng sắc mặt như cũ bình tĩnh tự giữ, nhìn không ra bất luận điều gì khác thường.

Sau đó, hắn như là nghĩ tới cái gì, không nói lời nào đã trực tiếp bỏ lên lầu.

Ban đêm.

Nhiễm Thất mặt vô biểu tình ôm một con gấu bông nhỏ đứng ngoài cửa, con gấu bông lớn lên giống cô như đúc đang ở trong lòng cô ngây ngốc cười, hiện tại Nhiễm Thất thoạt nhìn giống như một nữ nhân mang theo con nhỏ đến hào môn nhận thân, lại bị mẹ chồng ác độc nhốt ngoài cửa.

Nhiễm Thất trước sau không nghĩ tới, tên vương bát đản* kia thật sự khóa trái cửa lại!

*vương bát đản: Trứng rùa, một từ chửi khá thô tục của TQ.

Trên trần nhà có một tia hồng ngoại thật nhỏ đang lập lòe, mà 'mẹ chồng ác độc' bên trong cánh cửa đang nằm trên giường ôm máy tính, sắc mặt bình tĩnh quan sát tình hình bên ngoài, không thể thích ý hơn được nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 222: Chim hoàng yến trong lồng vàng (64)

[HIDE-THANKS]
44KGHQI.jpg


Được rồi, phòng ngủ là của hắn, hắn là đại lão, hắn muốn khóa như thế nào liền khóa như thế ấy.

Nhiễm Thất đang muốn xoay người rời đi, nơi này không chỉ có một cái phòng ngủ, cô nhớ rõ lầu hai có vài gian phòng cho khách, không ai ở, nhưng thường xuyên có hầu gái đi vào quét tước, khăn trải giường, chăn đệm này nọ đều được chuẩn bị đầy đủ, ở một đêm hoàn toàn không có bất luận vấn đề gì.

Nhưng chờ cô xuống đến lầu hai, liền lập tức có một hầu gái bước lên, có nề nếp nói: "Tiểu thư, nếu ngài muốn vào phòng cho khách ngủ, mời xin chỉ thị của thiếu gia."

"..."

Thiếu gia nhà các người ngay cả cửa cũng không mở cho tôi vào, xin chỉ thị cái rắm!

Có bản lĩnh thì kêu hắn ra đi!

Nhiễm Thất trầm mặc, nhưng cũng biết nói với bọn họ mấy thứ này không có tác dụng gì, bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh hành động thôi.

Không có Cố Hám Tước cho phép, chẳng sợ cô nói nhiều cỡ nào, bọn họ đều không nhượng bộ.

Nhưng thực rõ ràng, Nhiễm Thất cũng không phải một người dễ dàng thỏa hiệp, cô vẫn chưa trở lại lầu ba, ngược lại lựa chọn đi thẳng xuống dưới, phòng khách có một cái sô pha rất lớn, cực mềm, rất nhiều lần Nhiễm Thất nằm trên đó xem TV một hồi liền ngủ luôn, cảm giác như đang ngủ trên đám mây, cả người đều thoải mái đến không được.

Dáng người cô nhỏ xinh, ngủ cũng cực kỳ an ổn, cũng không nhích tới nhích lui, bởi vậy, đối với cô mà nói, nằm trên sô pha với nằm trên giường cũng không khác gì nhau, huống hồ sô pha cũng đủ lớn, cô không cần lo bị rơi xuống đất.

Trong nhận tri của Nhiễm Thất, tâm tư của đại lão Cố Hám Tước là cực kỳ kín đáo, nếu không cũng không có khả năng quản lý một tập đoàn tài chính đa quốc gia khổng lồ như Cố thị ngọn gàng ngăn nắp, tuy cô biết đi xuống lầu sợ là cũng không có bất cứ kết quả gì, nhưng vẫn muốn thử xem.

Vạn nhất căn thần kinh nào đó của đại lão nối sai, quên mất sô pha còn có thể ngủ thì sao?

Dù sao lúc đó cô ăn vạ trên sô pha ngủ say, cô cũng không tin Cố Hám Tước sẽ đánh thức cô.

Nhưng thực hiển nhiên, đại lão sở dĩ được gọi là đại lão, đó là vì chưa bao giờ có sai lầm --

Nhiễm Thất còn chưa đặt chân lên sàn nhà của lầu một, một hầu gái liền vội vàng chạy tới: "Tiểu thư, ngài có việc gì cứ sai chúng tôi làm là được, không cần xuống dưới."

"..."

Tôi muốn cạy cửa phòng ngủ của Cố Hám Tước, các người có thể giúp tôi làm sao?

Ánh mắt Nhiễm Thất giật giật, nhìn dáng vẻ này của hầu gái là vẫn chưa thu được mệnh lệnh của Cố Hám Tước, Nhiễm Thất đang âm thầm may mắn, đại lão quả nhiên có đôi khi cũng sẽ thần kinh thác loạn, nhưng mặt ngoài vẫn như cũ bình đạm trả lời: "Tôi muốn xem TV."

Tựa hồ sợ hầu gái này không tin, cô tiếp tục mặt không đổi sắc nói dối: "Cố Hám Tước đang tắm rửa, tôi sợ làm phiền hắn.."

Hầu gái: "..."

Tiểu thư, cô có thể tìm một lý do hợp lý chút không, lý do sứt sẹo như vậy, chúng tôi cũng không có biện pháp tiếp tục diễn!

Nhiễm Thất thực bình tĩnh sửa sai: "A.. nhầm, hắn đang ngủ."

"..."

Tiểu thư, bây giờ mới 8 giờ.

Nhưng lý do này tốt hơn cái phía trước nhiều, hầu gái làm bộ bừng tỉnh đại ngộ, làm cô đi xuống.

Nhiễm Thất không nghĩ tới cư nhiên dễ dàng thành công như vậy, khóe miệng hơi cong lên.

Khó trách nhiều người thích đấu cùng cường giả như vậy, tư vị thành công thật là tuyệt không thể tả.

Nhưng thực mau Nhiễm Thất liền cười không nổi.

Sô pha còn ở đó, nhưng mặt trên đã bị một con chó săn ngốc khờ to bự chiếm hết, hình thể khổng lồ, lông đen tỏa sáng, nó nhìn thấy Nhiễm Thất, đột nhiên đứng lên, điên cuồng lắc đuôi với Nhiễm Thất, đôi mắt tựa hồ sáng lên, trong miệng phát ra âm thanh ô ô khó có thể phân biệt, hiển nhiên là thật cao hứng.

Nhiễm Thất có chút sợ chó, bất cứ loại chó gì đều không thích, huống chi là một con chó lớn như vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 223: Chim hoàng yến trong lồng vàng (65)

[HIDE-THANKS]
Jrv6DMS.jpg


Vì thế, Nhiễm Thất đứng ở xa nhìn nó, nó tựa hồ bị người huấn luyện qua, ở trên sô pha cao hứng đi loạn, móng vuốt dẫm sô pha mềm mại thành từng cái hố nhỏ, nhưng trước sau không chạy xuống đất.

Ngay từ đầu, Nhiễm Thất không biết chó sẽ không chạy xuống đất nhào về hướng cô, cô cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn bộ dáng hưng phấn kích động của con chó kia, nó giống như bị tiêm thuốc kích thích, hận không thể lập tức nhào lại đây.

Kỳ thật người sắp xếp nó tựa hồ cố tình nghiên cứu phương vị, hiện tại Nhiễm Thất đứng ở vị trí này, có thể nhìn thấy động tác của con chó, nó cũng không hung ác, hơn nữa cô còn cách sô pha một khoảng rất xa, thế nên trừ ánh mắt đầu tiên Nhiễm Thất dại ra, sợ hãi, cứng đờ, lúc sau vẫn chưa có quá nhiều cảm xúc.

Cô tựa hồ cũng nhìn ra chó sẽ không tới gần cô.

Nhưng, cô không thể ngủ cùng nó, cô có chút ở sạch, dù đuổi được con chó này xuống, nhưng cô tưởng tượng đến, có một con chó săn từng nằm ở mặt trên, cô nhất định không thể ngủ được.

Không biết con chó lớn kia có tắm chưa..

Quả nhiên, cô liền nói như thế nào có thể xuống lầu dễ dàng như vậy, mấy hầu gái đứng một bên thấy cô xuống lầu cũng chưa từng ngăn cản, cô còn âm thầm đắc ý, hiện tại xem ra, quả thực là ngu xuẩn đến cực điểm!

Cố Hám Tước, tên vương bát đản nhà anh, đủ tàn nhẫn a!

Trong lòng Nhiễm Thất nghẹn một đoàn lửa giận, nhưng may mắn, cô còn có lý trí, vẫn chưa biểu hiện vẻ tức giận trên mặt.

Rốt cuộc hiện tại cô còn có bệnh trong người.

Vì thế, nhóm hầu gái kế tiếp liền nhìn thấy tiểu thư nhà họ mặt vô biểu tình cầm thú bông, đi lên lầu ba, nhưng thiếu gia không cho phép hầu gái đi lên lầu ba, bởi vậy, nhóm hầu gái bồi hồi ở cầu thang lầu ba xem diễn tận mắt nhìn thấy, tiểu thư vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên ném gấu bông trên tay lên cửa phòng của thiếu gia.

Thú bông là mềm mại, nện trên cửa vậy mà có thể phát ra một tiếng trầm đục, đủ để thấy Nhiễm Thất dùng sức lớn cỡ nào.

Nhóm hầu gái không cấm líu lưỡi, các cô không phải kinh ngạc tiểu thư sẽ tức giận, Nhiễm Thất mặt vô biểu tình làm các cô chưa bao giờ nghĩ tới Nhiễm Thất hết bệnh rồi, ngược lại các cô nhưng thật ra cảm thấy Nhiễm Thất cố ý ném thú bông vào cửa, làm thiếu gia cho rằng cô tức giận, sau đó mở cửa cho cô.

Trong lòng các cô không cấm giơ ngón cái với tiểu thư, thật là cơ trí.

Nhưng, không thể không nói, một chiêu này vẫn rất là hữu dụng.

Cửa bị mở ra, tất cả hầu gái đều trốn đi.

Cố Hám Tước tựa hồ vừa mới tắm xong, áo tắm dài trên người cột lỏng lẻo, lộ ra một tảng ngực trắng nõn, gầy nhưng rắn chắc, tóc hắn còn đang nhỏ nước, giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống, xẹt qua xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng trượt dọc theo ngực tiến vào mảnh đất thần bí dưới thân, gợi cảm đến nỗi làm Nhiễm Thất có chút miệng khô lưỡi khô.

Lúc này, một tay hắn cầm khăn tắm chà lau tóc, hắn rũ mắt nhìn Nhiễm Thất, lông mi nồng đậm dài mảnh bị hơi nước làm ướt nhẹp, khiến khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú kia nhiều vài phần nhu hòa.

Nhiễm Thất ngây ngẩn cả người, trong óc không ngừng có bốn chữ đong đưa -- sắc đẹp thay cơm.

Hơi ấm mang ra từ trong phòng tắm trên người hắn tựa hồ đang mê hoặc tâm thần Nhiễm Thất, cô tựa hồ có thể ngửa được mùi bạc hà nhàn nhạt truyền đến từ trên người hắn, khiến người choáng váng, nói thực, lần đầu tiên cô cảm thấy Cố Hám Tước thật là mẹ nó gợi cảm.

Sau khi Cố Hám Tước mở cửa cho cô, thấy cô ngây ngốc bất động, cho rằng cô không muốn tiến vào, liền lạnh lùng thốt lên: "Tiến vào!"

Sau đó hắn trực tiếp đi đến mép giường, Nhiễm Thất lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng, hiện tại cô mới biết được, trên thế giới không chỉ có nữ sắc, còn có nam sắc mê người.

Thật là câu hồn, thiếu chút nữa cô không cầm giữ được nhào lên!

Thật là mất mặt a..

Còn chưa chờ Nhiễm Thất đứng yên ở mép giường, một bóng đen che phủ cô, cô theo bản năng bắt lấy, có chút không rõ nguyên nhân nhìn hắn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 224: Chim hoàng yến trong lồng vàng (66)

[HIDE-THANKS]
cXvOpwR.jpg


Cố Hám Tước nằm thẳng trên giường, tắm rửa xong làm cả người hắn có loại lười nhác nói không nên lời, âm thanh lười biếng vang lên, còn mang theo vài phần đương nhiên: "Lại đây giúp anh lau tóc."

Nhiễm Thất nhìn khăn tắm vừa mới tiếp được trên tay, cùng với nam nhân nằm trước mặt cô, lại lần nữa trầm mặc một lát.

Cô vốn định cự tuyệt, nhưng lại lo lắng trong quá trình cự tuyệt không cẩn thận để lộ manh mối gì, bị Cố Hám Tước phát hiện dị thường thì không tốt lắm.

Huống hồ hiện tại cô sắm vai một người không cảm thụ được cảm xúc, dựa theo tính cách trong dĩ vãng, sợ là cô sẽ yên lặng tiếp thu.

Bất quá kỳ quái chính là, lúc này cô có kháng cự, nhưng lại không mãnh liệt, giống như đã quen với phương thức ở chung này, mệnh lệnh của Cố Hám Tước, cô thừa nhận.

Được rồi.. Còn không phải là lau tóc thôi sao..

Nhiễm Thất ngồi ở mép giường, đang muốn trực tiếp dùng khăn tắm che đầu hắn lại, nào ngờ, còn chưa chờ cô có động tác, nam nhân liền trực tiếp dựa đầu lại gần, liền như vậy thuận thế nằm trên đùi cô.

Bởi vì là mùa hè, váy ngủ của Nhiễm Thất khá mỏng, hơn nữa cái váy này cũng không dài, khi ngồi trên giường, vải dệt phía trước cũng chỉ miễn cưỡng che khuất nửa cái đùi, mặt Cố Hám Tước cọ cọ trên làn váy, theo động tác của hắn, vải dệt bị đẩy lên trên, lộ ra làn da mềm ấm trắng nõn.

Nam nhân tựa như rốt cuộc cũng vừa lòng, dán mặt vào da thịt lộ ra ngoài của cô, còn phát ra một tiếng than, hiển nhiên là cảm thấy mỹ mãn.

Toàn bộ động tác bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, tốc độ mau đến khiến Nhiễm Thất nghẹn họng nhìn trân trối, ở ngay lúc nam nhân dựa vào, cả người Nhiễm Thất liền cứng lại rồi.

Hơi thở nam nhân phun vào giữa hai chân, khiến cô mạc danh run rẩy tê dại, đồng thời đầu tóc mềm mại ướt át của nam nhân chạm đến da thịt, mang đến cảm xúc thấm lạnh, Nhiễm Thất vẫn không nhúc nhích, cả người đều dại ra.

Người nam nhân này.. sao lại không biết xấu hổ như vậy!

Thấy Nhiễm Thất chậm chạp chưa động, nam nhân nhắm hai mắt, mặt cọ cọ da thịt trơn mềm bên dưới, âm thanh khàn khàn từ tính vang lên, thậm chí còn mang theo một tia thích ý lười biếng: "Giúp anh lau tóc, nhanh lên, ha?"

Âm cuối trầm thấp, vô cùng lười biếng gợi cảm, làm trong lòng Nhiễm Thất vừa động, chớp chớp mắt, ngơ ngác dùng khăn tắm trên tay giúp hắn lau tóc.

Không biết có phải do phía trước không cảm thụ được tình cảm hay không, cô đối mặt với Cố Hám Tước cũng không có bất cứ dao động gì, với cô mà nói, Cố Hám Tước chỉ là một nam nhân có thể mang cho thân thể cô cảm giác vui sướng trên giường, ngoài ra, không có bất cứ cảm giác gì khác.

Mà hiện giờ, có thể cảm nhận được cảm xúc, cô lại không ngừng một lần có ý tưởng không an phận với Cố Hám Tước.

Chẳng lẽ phía trước cô cũng có chút tình cảm với Cố Hám Tước, chỉ là do bệnh kia nên không cảm thụ được thôi?

Hay là bản chất của cô là một sắc nữ?

Nếu không đến lúc đó tìm Dư Linh thử xem?

Nhiễm Thất vô ý thức mà xoa tóc giúp hắn, ánh mắt đã sớm tan rã, hồn cũng không biết bay đi đâu, thẳng đến --

Cố Hám Tước cắn một ngụm ở trên đùi cô, cũng không đau, nhưng lại làm Nhiễm Thất theo bản năng run lên, động tác trên tay chợt dừng, cảm giác tê tê dại dại tựa hồ làm tim đập nhanh hơn vài phần.

Ngay sau đó trên mặt cô nổi lên hai rặng mây đỏ, thật sự là, chỗ hắn cắn quá mức tư mật, tuy chuyện càng thêm tư mật thâm nhập hắn cũng đã dùng miệng thử qua, nhưng lúc ấy cô hoàn toàn không cảm thụ được tình cảm, trừ vui sướng trên thân thể thì không có gì khác.

Mà hiện giờ, hắn chỉ lè nhẹ nhàng cắn một ngụm như vậy, cũng đủ để cả người cô phát run, hận không thể lập tức thoát đi.

Nam nhân này..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 225: Chim hoàng yến trong lồng vàng (67)

[HIDE-THANKS]
N4wyBq4.jpg


Hiển nhiên là nam nhân chơi nghiện rồi, phản ứng của Nhiễm Thất lấy lòng hắn, hắn cũng không động tay, trực tiếp dùng đầu cọ xát giữa hai chân Nhiễm Thất, chỗ da thịt mà môi rơi xuống lập tức hiện ra một vết đỏ ái muội, theo một đường dâu tây được trồng xuống, đôi mắt Cố Hám Tước cũng dần dần thâm lại.

Làn da Nhiễm Thất kiều nộn, ngày thường lại không vận động nhiều, làm cả cả người đều nhu nhược, làn da càng là tuyết trắng như ngọc, nhẹ nhàng véo một cái đều có thể lưu lại một vệt đỏ, bởi vậy, Cố Hám Tước càng trồng dâu tây càng có cảm giác thành tựu, sau đó, môi hắn không cấm hướng vào chỗ sâu trong hai chân tìm kiếm.

Nhiễm Thất đột nhiên phản ứng lại, liền dùng khăn tắm đè đầu hắn lại, mày nhíu chặt, thấp giọng nói câu 'đủ rồi'.

Khăn tắm che mặt Cố Hám Tước lại, Nhiễm Thất không nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng hắn cũng không có bất cứ động tác gì, cô liền cho rằng hắn rốt cuộc thành thật, đang định tiếp tục động tác lau tóc..

Nhưng nam nhân hiển nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, nếu hắn thỏa hiệp, hắn liền không gọi là Cố Hám Tước!

Nam nhân tuy không nói lời nào, nhưng làn da giữa hai chân truyền đến cảm xúc mềm ấm ướt át, nghĩ cũng không cần nghĩ, đó là lưỡi của Cố Hám Tước!

Cái tên dâm dê này!

Nhiễm Thất không biết là tức hay xấu hổ, trực tiếp dùng khăn tắm ôm lấy đầu hắn, dời đầu hắn khỏi đùi cô, ngay sau đó lập tức đứng dậy đi vào phòng tắm, mặt sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của nam nhân, quả thực làm Nhiễm Thất hận không thể rút lưỡi hắn ra.

Nhiễm Thất là đang trốn tránh, cô phát hiện tim mình đập quá nhanh, những động tác đó của Cố Hám Tước quá mức tình sắc, làm cô lập tức não bổ ra một đống hình ảnh đen tối, sau đó suy nghĩ liền giống như ngựa hoang thoát cương, mười người đều không kéo lại được.

Nhưng cô cũng không dám ra khỏi phòng, vạn nhất tên vương bát đản kia khóa trái cửa, vậy cô liền mất nhiều hơn được.

* * *

Sau khi Nhiễm Thất ra khỏi phòng tắm, Cố Hám Tước đã lau khô tóc, áo tắm dài trên người hắn như cũ lỏng lẻo, hắn cũng không thèm để ý chút nào, ngón tay thon dài gõ lạch cạch trên laptop, mang theo một bộ mắt kính chống phóng xạ, che đi ánh mắt hung ác nham hiểm kia, nhưng thật ra nhiều thêm vài phần văn nhã chuyên nghiệp.

Nhiễm Thất âm thầm bĩu môi, thầm mắng, văn nhã bại hoại!

Văn nhã bại hoại sau khi thấy cô ra tới, tháo kính xuống, khép laptop lại, đặt ở một bên, dùng tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh thuộc về Nhiễm Thất, âm thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo mê hoặc nhè nhẹ: "Lại đây, chúng ta từ từ nói chuyện."

Hắn cắn hai chữ 'từ từ' này rất nặng, rất có một loại ý vị tràn đầy sắc khí, nhưng Nhiễm Thất vẫn chưa nghe ra.

Cô thiên chân cho rằng đại lão rốt cuộc tỉnh ngộ, ý thức được mình làm sai, nhưng đại lão chính là đại lão, người khác sai, hắn đều sẽ không nhận sai.

Nói là nói chuyện, chẳng qua là cùng cái miệng phía dưới của Nhiễm Thất nói, đề tài vô cùng thâm nhập, khiến hai người gần như thức trắng cả đêm để điên cuồng tham thảo.

Thế nên, hôm sau Nhiễm Thất bị hầu gái đánh thức, hận không thể dỗi trời dỗi đất dỗi không khí, nhưng vẫn muốn giả bộ làm một tiểu tiên nữ vô tình vô dục, sống không còn gì luyến tiếc, cảm thụ không được tình cảm.

Nếu cô lại tin lời tên vương bát đản kia, cô liền cùng họ với hắn!

Hỗn đản!

Tối qua, chờ sau khi cô ý thức được bị lừa, liền tính bất chấp tất cả, mãnh liệt yêu cầu muốn ở mặt trên.

Tuy xác thật là xoay người làm chủ, nhưng cô không nghĩ tới mặt trên cư nhiên là yêu cầu thể lực, động đến một nửa cô liền mệt không chịu nổi, đang muốn cắt đất nhường ngôi lại cho Cố đại địa chủ, không ngờ, nam nhân lại cố tình không cho cô xuống dưới, thế nào cũng phải để cô làm cho hắn phóng ra thì mới cho phép cô xuống dưới.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 226: Chim hoàng yến trong lồng vàng (68)

[HIDE-THANKS]
W1caT14.jpg


Vì thế tiểu nông dân Nhiễm Thất chỉ có thể kéo thân thể sắp tàn liều mạng lao động, nhưng hiển nhiên nam nhân thực có thể nhẫn, cuối cùng cô không chịu nổi khóc lên, nam nhân mới xoay người đè cô xuống.

Nói tóm lại, không chiếm được nửa điểm tiện nghi, ngược lại thân thể hoàn toàn bị đào không, linh hồn cũng bị làm cho lung tung rối loạn, chính mình là ai đều quên mất!

Tối qua bị lăn lộn tàn nhẫn, hiện tại toàn bộ thân thể như bị xe cán qua!

Thật vất vả xoay người làm chỉ, nhưng vất vả nhất vẫn là chính mình!

Tên vương bát đản này!

Nhiễm Thất giận, trực tiếp ném cái gối của Cố Hám Tước xuống đất.

Sau khi ném xong cô mới phát hiện, dưới gối hắn cư nhiên còn đặt một chồng tài liệu thật dày, nhưng Cố Hám Tước rõ ràng không phải cuồng công tác, càng không có biến thái tới mới đặt văn kiện công tác ở dưới gối ngủ, nơi thân cận như vậy.

Tư liệu có thể đặt dưới gối nhất định là vô cùng quan trọng, trước khi ngủ đều phải lôi ra nhìn một cái, nhưng lại không muốn để cô phát hiện.

Ánh mắt Nhiễm Thất nhưng trọng, một suy đoán lớn mật hình thành.

Chẳng lẽ.. Cố Hám Tước trộm xem truyện người lớn?

Vì không muốn điên đảo hình tượng thâm trầm lạnh lùng của mình nên cố ý giấu đi không để cô phát hiện?

Cô dám cam đoan mấy hôm trước không có nhìn thấy thứ gì dưới gối, lần này không cẩn thận bị cô nhìn thấy, sợ là Cố Hám Tước đi vội, quên cầm.

Rốt cuộc tối qua nếm thử tư thế mới mẻ, hai người ước chừng náo loạn cả một đêm, Nhiễm Thất hôn mê lại tỉnh, tỉnh lại hôn mê, sau đó cư nhiên còn thực may mắn thấy được mặt trời mọc.

Ôm lòng hiếu kỳ mười phần, Nhiễm Thất tùy ý lật lật, càng lật cô càng kinh ngạc.

Tư liệu này đều mô tả các trường hợp thôi miên, đa số đều là các trường hợp thất bại, lớn lớn bé bé đều có ví dụ, bên cạnh còn có ghi chú của Cố Hám Tước, cố ý ghi rõ nguyên nhân thất bại, tiến trình thôi miên, trạng thái tinh thần của người bị thôi miên sau khi tỉnh, những tình huống bất ngờ trong lúc thôi miên..

Trên mỗi tờ giấy đều viết rậm rạp, thậm chí hắn còn ghi ra giải thích của mình ở bên cạnh, tường tận đến nỗi dân gà mờ như Nhiễm Thất xem xong đều cảm thấy chính mình sắp trở thành nửa cái chuyên gia.

Nếu không phải nhận ra chữ viết của Cố Hám Tước, Nhiễm Thất e là sẽ nghĩ đây là do chuyên gia thôi miên nào đó viết, viết đến tường tận chuyên nghiệp, thậm chí liền nguồn gốc của thôi miên cùng có, hơn nữa từ ngữ phi thường đơn giản dễ hiểu, ngay cả một ít thuật ngữ chuyên ngành cũng được dùng ngôn ngữ dễ lý giải nhất để chú thích.

Đủ để thấy được người viết chuyên chú và dụng tâm cỡ nào.

Là sợ Dư Linh vạn nhất nghĩ không ra thuật ngữ chuyên ngành nào đó, nửa đường rớt dây xích*?

*rớt dây xích: Trạng thái phát huy thất thường, kém xa với năng lực vốn có.

Rốt cuộc thì Cố Hám Tước trước nay đều không phải một người sẽ đặt tất cả hy vọng vào người khác, cái gì không hiểu, hắn sẽ đi học.

Nhưng vì sao không cho cô biết?

Cô là đương sự, lẽ ra nên biết mới đúng, nhưng Cố Hám Tước chưa bao giờ nói những chuyện này với cô, một từ cũng chưa nhắc tới, bình tĩnh giống như hoàn toàn không có chuyện thôi miên sắp diễn ra.

Là sợ tạo áp lực cho cô, nên cất giấu không cho cô xem?

Nhưng lại sợ một ngày, hoặc là mấy tiếng không xem sẽ quên, nên lúc nào cũng mang trên người?

Thậm chí lúc ngủ cũng..

Trong lòng Nhiễm Thất đủ mọi tư vị, chính mình biết thôi miên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, thôi miên chỉ là vì phong tỏa những ký ức đau kịch liệt đó, làm cô vĩnh viễn không nhớ nổi thôi, nhưng hiện giờ cô đã không có đoạn ký ức kia của Mộ Thất, thôi miên cũng chỉ là làm cho có, làm cô có một lý do hợp lý để thể hiện cảm xúc ra ngoài thôi.

Nhưng trước nay cô không hề suy xét đến, Cố Hám Tước cũng không biết cô đã hết bệnh, thậm chí đối với việc này vo cùng cẩn thận, phảng phất thoáng vô ý, sẽ rơi vào vực sâu không đáy.

Nhiễm Thất rũ mắt nhìn chữ viết rậm rạp trên giấy, trong lòng vừa động.

Luôn có một người sẽ thay bạn che mưa chắn gió, nguyện ý đau thay bạn, khổ thay bạn.

Cô tự hồ.. tìm được người này..[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 227: Chim hoàng yến trong lồng vàng (69)

[HIDE-THANKS]
bkHnOlx.jpg


Lúc sau, Nhiễm Thất thả lại đồ vật lại chỗ cũ, không đề cập tới chuyện này.

Nếu cô đi an ủi Cố Hám Tước, sợ là sẽ càng tăng thêm áp lực cho hắn.

Hiện giờ hắn chỉ cần lo lắng vấn đề trị liệu của cô, nếu cô nói cho hắn cô đã xem qua mấy thứ này, sợ là nam nhân não động cực lớn kia không chừng còn sẽ suy nghĩ bậy bạ, thậm chí não bổ ra hình ảnh cô tự sát.

Cho nên.. vẫn là đừng gây thêm phiền toái..

Ngày Dư Linh thôi miên cô, nam nhân rất khó có được làm một bàn đồ ăn sáng cho cô.

Nhiễm Thất rũ mắt nhìn bữa sáng tinh xảo phong phú trước mặt, đĩa lớn đĩa bé che kín bàn, kiểu Trung kiểu Tây đều có, vô cùng xa xỉ, thậm chí phần lớn đồ ăn đều là cực cay, làm Nhiễm Thất vừa nhìn liền không nhịn được muốn ăn.

Theo như lời hầu gái, mấy ngày nay Cố Hám Tước khắc khổ nghiên cứu, thiếu chút nữa hủy hoại mấy cái phòng bếp, chọc điên vài cái đầu bếp, mới miễn cưỡng làm được bữa sáng có bề ngoài tinh xảo hoa mỹ như hiện tại.

Nam nhân lúc này còn ở trong phòng bếp bận rộn.

Thỉnh thoảng có tiếng vang lách cách truyền ra đủ để chứng tỏ nam nhân cũng không thuần thục.

Sợ là làm được bề ngoài tinh xảo như vậy đã là cực hạn của hắn.

Tay hắn đã cầm qua bút, lật qua văn kiện, nắm qua sống chết của ngàn người, nhưng hẳn là chưa bao giờ chạm qua mấy thứ như nồi niêu xoang chảo, chỉ sợ ngay cả số lần tiến vào phòng bếp cũng là ít ỏi hiếm thấy.

Người bình thường nếu gặp được loại tình huống này sợ là kinh hỉ vạn phần, cảm động đến rớt nước mắt, nhưng hiện giờ Nhiễm Thất chỉ có kinh.

Trời biết, cô cỡ nào hy vọng thôi miên có thể diễn ra mau hơn một chút, rất nhiều lần nhìn đến nam nhân thần kinh căng chặt như thế, cô đều muốn dứt khoát nói cho hắn biết sự thật cô đã hết bệnh, nhưng này đề cập đến hệ thống hư ảo, cũng không thể giải thích được, sợ là nói, nam nhân cũng không tin, ngược lại cho rằng cô áp lực quá lớn nên xuất hiện ảo giác.

Hôm nay sáng sớm nam nhân liền kêu cô dậy nói chuyện phiếm, cũng may hai người đều không phải loại người thực biết nói chuyện phiếm này, Nhiễm Thất không ngoài dự đoán lại ngủ quên mất, chỉ là trong mộng lại mơ thấy con rắn cuốn chặt lấy cô kia.

Bất quá lần này, cuối cùng cô cũng biết được gương mặt của con rắn, khi cô tỉnh lại, Cố Hám Tước vẫn chưa rời đi, nam nhân đang gắt gao ôm eo cô, cảm giác hít thở không thông quả thực không sai biệt với trong mộng chút nào.

Nhiễm Thất suy nghĩ hồi lâu, sâu kín mà nhìn hầu gái không ngừng bưng bữa sáng lên, nếu không phải biết Cố Hám Tước thích cô, sợ là cô sẽ cho rằng nam nhân khác thường như thế là vì làm cô ăn no uống tốt, sau đó tiễn cô lên đường!

Bất quá ngắn ngủi mấy ngày, không đề cập đến hương vị thế nào, hắn cư nhiên có thể học được nhiều bữa sáng như vậy, Nhiễm Thất đúng là bội phục, phải biết rằng, cô học nấu cháo thôi dùng mất rất nhiều thời gian, ban đầu liền muối và đường cũng không phân rõ.

Cho nên mới nói, đại lão vẫn là đại lão, cái gì đều không làm khó được hắn.

Cố Hám Tước nhíu mày ra khỏi phòng bếp, Nhiễm Thất cho rằng rốt cuộc xong rồi, đang muốn thay hắn thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới, nam nhân đột nhiên nhíu chặt mày, vô cùng trịnh trọng nghiêm túc mà nói: "Anh cảm thấy anh còn cần phải luyện lại tài nấu ăn thêm một lần nữa."

Sau đó lại lần nữa vào phòng bếp.

Nếu Nhiễm Thất còn nhìn không ra hắn bị gì, thì thật là uổng phí đã ở cùng hắn lâu như vậy.

Nam nhân làm bữa sáng là giả, phát tiết bất an trong lòng là thật.

Khả năng ngay từ đầu là muốn làm bữa sáng cho Nhiễm Thất, chỉ là nội tâm càng thêm bất an, nam nhân lại là người cực thích não bổ, hắn đều có thể từ một câu nói muốn thôi miên của cô, bổ não đến cô và Dư Linh có một chân, thì cũng không phải không có khả năng một giây não bổ ra chuyện cô chết thảm trong lúc thôi miên, hoặc là sau khi tỉnh lại mất trí nhớ, lục thân không nhận..

Nhiễm Thất yên lặng dùng nĩa cắt một miếng thịt bò nấu với rượu vang đỏ, bỏ vào miệng tinh tế nhấm nuốt, hương vị còn được, bất quá nếu cô nhớ không lầm.. Này hẳn không phải là bữa sáng đi! Cố đại gia!

Quả nhiên là có điểm thần chí không rõ.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back