Chương 199: Chim hoàng yến trong lồng vàng (41)
[HIDE-THANKS]
Tiểu Hoa: "Ký chủ, người ở thành phố C kia rất nguy hiểm, đã có con gà bệnh Dư Linh có thể cứu, vậy liền đổi mục tiêu đi. Hơn nữa sau khi cứu hắn, cũng không có quá nhiều mối họa."
Nhiễm Thất: "..."
Các ngươi.. có phải quên mất một người nguy hiểm nhất không..
Cô chỉ là nói một câu thôi miên mà thôi, nam nhân kia cứ như vậy, cô hoàn toàn có thể tưởng tưởng được cảnh tượng, nếu cô đi cứu Dư Linh bị bắt quả tang, cuối cũng sẽ chết trên giường.
Huống hồ, nam nhân kia tựa hồ còn đang giận dỗi, hiện tại nói chuyện này với hắn, không thể nghi ngờ là đọng phải họng súng, vẫn là cái loại bị bắn thành cái sàng này!
Nhưng hai cái hệ thống tựa hồ không thể lý giải suy nghĩ phức tạp này của Nhiễm Thất, ở trước mặt khả năng nhanh và tiện hoàn thành nhiệm vụ, hai cái hệ thống càng thêm thống nhất ý kiến với nhau.
Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ, Dư Linh chính là cái cặn bã, cứu hắn ra đối với Cố Hám Tước không có chút nguy hiểm gì, bất quá, nhân vật mục tiêu hình như là không thể chết được, vừa chết thế giới liền sụp đổ, bất quá không có quan hệ! Dù sao còn có một nhân vật mục tiêu nữa. Cùng lắm chúng ta liền thả cái nam phụ kia ra thì tốt rồi. Ủa.. Nói như vậy, Dư Linh giống như mới là cái pháo hôi.."
Nhiễm Thất: "Tôi đây vẫn là đi cứu người ở thành phố C kia đi.."
Tốt xấu gì cũng không quen biết người kia, nhưng nếu đi cứu Dư Linh, hiện tại xem ra, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Nhưng mà, lần này thái độ của Tiểu Hoa rất kiên trì: "Kỷ chủ, người ở thành phố C kia quá nguy hiểm, nếu hắn muốn nhằm vào Cố Hám Tước, khó tránh khỏi khả năng sẽ ngộ thương luôn ngài. Cho nên em kiên quyết không đồng ý đi cứu người ở thành phố C, trừ phi vạn bất đắc dĩ."
Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ, nếu cô không cẩn thận treo, tôi sẽ thực thương tâm, tôi yêu cô a, ký chủ. Nếu cô đã chết, tim tôi sẽ vỡ thành từng mảnh từng mảnh, tựa như bị dao cắt, bị chó ăn.."
Nhiễm Thất: "..."
Lời này nghe tới sao lại kỳ quái dầu mỡ như vậy?
Nhiễm Thất không biết chính là, nguyên bản hệ thống cà lơ phất phơ, không thèm để ý ai là mục tiêu nhiệm vụ vừa mới bị Tiểu Hoa cảnh báo trong phòng tối, Cố Hám Tước chính là chủ nhân của bọn nó xong, thái độ khác thường mà tích cực xúi giục Nhiễm Thất đi cứu Dư Linh.
Ngại với uy áp của chủ nhân, hệ thống không thể không tích cực một chút, nếu trở lại thế giới nguyên bản, bị chủ nhân biết nó tổn hại đến tính mạng của hắn, nó đại khái sẽ bị hủy đi đến chút vụn sắt cũng không chừa lại!
Tưởng tượng đến đây, hệ thống liền càng thêm dũng mãnh: "Dư Linh chính là một tiểu cặn bã, tôi tùy tùy tiện tiện liền có thể đánh hắn một trận.."
Tiểu Hoa: "Thân ái, ngẫu nhiên thổi phồng hình tượng của cậu cũng rất hữu ích, nhưng nếu thường xuyên thổi phồng thì có vẻ chỉ số thông minh của cậu rất thấp nha."
Hệ thống: "..."
Nhiễm Thất nhướng mày: "Cho nên chỉ có thể cứu Dư Linh? Nếu tôi muốn cứu người ở thành phố C kia, sợ là hai người cũng không giúp tôi thả hắn ra?"
Tiếng nói ôn nhu của Tiểu Hoa cũng không có bất luận biến động gì, nhưng vô cùng kiên quyết: "Đúng vậy, ký chủ. Chúng em không thể không màng tới an nguy của ngài. Huống hồ, nếu ngài cần thôi miên tới chữa trị bệnh của ngài, cần phải có sự trợ giúp của Dư Linh."
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cứu Dư Linh là chân chính đẩy bản thân lên đường chết.. Bất quá, loại chuyện như thôi miên này, xác thật là cần Dư Linh hỗ trợ, có lẽ cô có thể như vậy áp chế hắn giúp cô.
Như vậy thoạt nhìn, tựa hồ cứu Dư Linh là trăm lợi một hại.
Mà một hại kia..
Hy vọng cô có thể chịu đựng, cùng lắm thì.. làm Dư Linh mang theo cô rời khỏi?
Cô chỉ nghe nói, Cố Hám Tước ở thành phố S quyền lực ngất trời, thế lực của Dữ Kỳ tuy là trải rộng khắp cả nước, nhưng trong một ít vùng núi xa xôi, bọn họ không nhất định có thể vươn tay tới.
Nhưng tránh được nhất thời, không nhất định tránh được một đời.
Nên làm thế nào cho phải..[/HIDE-THANKS]

Tiểu Hoa: "Ký chủ, người ở thành phố C kia rất nguy hiểm, đã có con gà bệnh Dư Linh có thể cứu, vậy liền đổi mục tiêu đi. Hơn nữa sau khi cứu hắn, cũng không có quá nhiều mối họa."
Nhiễm Thất: "..."
Các ngươi.. có phải quên mất một người nguy hiểm nhất không..
Cô chỉ là nói một câu thôi miên mà thôi, nam nhân kia cứ như vậy, cô hoàn toàn có thể tưởng tưởng được cảnh tượng, nếu cô đi cứu Dư Linh bị bắt quả tang, cuối cũng sẽ chết trên giường.
Huống hồ, nam nhân kia tựa hồ còn đang giận dỗi, hiện tại nói chuyện này với hắn, không thể nghi ngờ là đọng phải họng súng, vẫn là cái loại bị bắn thành cái sàng này!
Nhưng hai cái hệ thống tựa hồ không thể lý giải suy nghĩ phức tạp này của Nhiễm Thất, ở trước mặt khả năng nhanh và tiện hoàn thành nhiệm vụ, hai cái hệ thống càng thêm thống nhất ý kiến với nhau.
Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ, Dư Linh chính là cái cặn bã, cứu hắn ra đối với Cố Hám Tước không có chút nguy hiểm gì, bất quá, nhân vật mục tiêu hình như là không thể chết được, vừa chết thế giới liền sụp đổ, bất quá không có quan hệ! Dù sao còn có một nhân vật mục tiêu nữa. Cùng lắm chúng ta liền thả cái nam phụ kia ra thì tốt rồi. Ủa.. Nói như vậy, Dư Linh giống như mới là cái pháo hôi.."
Nhiễm Thất: "Tôi đây vẫn là đi cứu người ở thành phố C kia đi.."
Tốt xấu gì cũng không quen biết người kia, nhưng nếu đi cứu Dư Linh, hiện tại xem ra, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Nhưng mà, lần này thái độ của Tiểu Hoa rất kiên trì: "Kỷ chủ, người ở thành phố C kia quá nguy hiểm, nếu hắn muốn nhằm vào Cố Hám Tước, khó tránh khỏi khả năng sẽ ngộ thương luôn ngài. Cho nên em kiên quyết không đồng ý đi cứu người ở thành phố C, trừ phi vạn bất đắc dĩ."
Hệ thống: "Đúng vậy, ký chủ, nếu cô không cẩn thận treo, tôi sẽ thực thương tâm, tôi yêu cô a, ký chủ. Nếu cô đã chết, tim tôi sẽ vỡ thành từng mảnh từng mảnh, tựa như bị dao cắt, bị chó ăn.."
Nhiễm Thất: "..."
Lời này nghe tới sao lại kỳ quái dầu mỡ như vậy?
Nhiễm Thất không biết chính là, nguyên bản hệ thống cà lơ phất phơ, không thèm để ý ai là mục tiêu nhiệm vụ vừa mới bị Tiểu Hoa cảnh báo trong phòng tối, Cố Hám Tước chính là chủ nhân của bọn nó xong, thái độ khác thường mà tích cực xúi giục Nhiễm Thất đi cứu Dư Linh.
Ngại với uy áp của chủ nhân, hệ thống không thể không tích cực một chút, nếu trở lại thế giới nguyên bản, bị chủ nhân biết nó tổn hại đến tính mạng của hắn, nó đại khái sẽ bị hủy đi đến chút vụn sắt cũng không chừa lại!
Tưởng tượng đến đây, hệ thống liền càng thêm dũng mãnh: "Dư Linh chính là một tiểu cặn bã, tôi tùy tùy tiện tiện liền có thể đánh hắn một trận.."
Tiểu Hoa: "Thân ái, ngẫu nhiên thổi phồng hình tượng của cậu cũng rất hữu ích, nhưng nếu thường xuyên thổi phồng thì có vẻ chỉ số thông minh của cậu rất thấp nha."
Hệ thống: "..."
Nhiễm Thất nhướng mày: "Cho nên chỉ có thể cứu Dư Linh? Nếu tôi muốn cứu người ở thành phố C kia, sợ là hai người cũng không giúp tôi thả hắn ra?"
Tiếng nói ôn nhu của Tiểu Hoa cũng không có bất luận biến động gì, nhưng vô cùng kiên quyết: "Đúng vậy, ký chủ. Chúng em không thể không màng tới an nguy của ngài. Huống hồ, nếu ngài cần thôi miên tới chữa trị bệnh của ngài, cần phải có sự trợ giúp của Dư Linh."
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cứu Dư Linh là chân chính đẩy bản thân lên đường chết.. Bất quá, loại chuyện như thôi miên này, xác thật là cần Dư Linh hỗ trợ, có lẽ cô có thể như vậy áp chế hắn giúp cô.
Như vậy thoạt nhìn, tựa hồ cứu Dư Linh là trăm lợi một hại.
Mà một hại kia..
Hy vọng cô có thể chịu đựng, cùng lắm thì.. làm Dư Linh mang theo cô rời khỏi?
Cô chỉ nghe nói, Cố Hám Tước ở thành phố S quyền lực ngất trời, thế lực của Dữ Kỳ tuy là trải rộng khắp cả nước, nhưng trong một ít vùng núi xa xôi, bọn họ không nhất định có thể vươn tay tới.
Nhưng tránh được nhất thời, không nhất định tránh được một đời.
Nên làm thế nào cho phải..[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: