Chương 228: Chim hoàng yến trong lồng vàng (70)
[HIDE-THANKS]
Việc thôi miên tiến hành cực kỳ thuận lợi, Nhiễm Thất quả thực cảm thấy mình giống như ngủ một giấc, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mà theo lời của Dư Linh, chính cô đã phong kín đoạn ký ức kia, nói trắng ra là chính cô đã cách ly đoạn ký ức đó ra khỏi đầu mình.
Ý thức của con người vốn là thứ cực kỳ phức tạp, khó có thể giải thích, chính cô quên nhưng thật ra làm Dư Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, quên mất chứng tỏ hắn không cần lại kích thích cô hồi tưởng lại đoạn ký ức kia, nói tóm lại, quên mất là cách tốt nhất.
Bởi vậy, cái gọi là thôi miên cũng chỉ là tăng mạnh ám chỉ trong lòng cô, làm cô vĩnh viễn không nhớ nổi đoạn ký ức kia, bất quá liền tính không có Dư Linh, Nhiễm Thất căn bản cũng nghĩ không ra, bởi vì đó không phải ký ức của cô.
Vì thế, khi Nhiễm Thất mở mắt ra, kiểm tra xong, tất cả đều bình thường, trái tim của Cố Hám Tước mới thả xuống.
Sau kiểm tra thấy không còn gì đáng ngại, thì phải chuẩn bị thí nghiệm xem có thể cảm nhận được cảm xúc chưa.
Cảm xúc cơ bản và đơn giản nhất của con người là sợ hãi, kinh ngạc, ngượng ngùng mấy loại này.
Khi thí nghiệm sợ hãi, Dư Linh có điểm khó giải quyết.
Hắn cũng không hiểu rõ Nhiễm thất, huống chi, phía trước cô một bộ dáng cái gì cũng không sợ, ai có thể thật sự biết được cô sợ cái gì a!
Ngay khi hắn hết đường xoay xở, Cố Hám Tước ở một bên nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí bình tĩnh giống như đang bàn bạc công việc: "Hôm trước anh vừa mới mua một cái giường mới, là loại chấn động."
Hắn vừa dứt lời, Nhiễm Thất đầu tiên là sửng sốt, sau đó như là nghĩ tới cái gì, mặt hơi đỏ lên, tiếp đến, trên mặt xẹt qua rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Như là ngượng ngùng, lại nhưng khủng hoảng, cũng như là khiếp đảm.
Nhìn đến Dư Linh muốn quỳ xuống bội phục, chỉ một câu, đã bức ra tất cả cảm xúc của con gái người ta.
Tuy hắn có điểm nghe không hiểu, trừ cái giường tương đối thoải mái.. từ từ, giường có thể chấn động, không phải là..
Vì thế, trên mặt Dư Linh cũng xẹt qua nhiều loại biểu tình phức tạp, sau đó dùng loại ánh mắt cạn lời không ngừng liếc Cố Hám Tước, phảng phất đang xem một cái cầm thú.
Không nghĩ tới a.. Văn nhã bại hoại là đây..
Cầm thú không bằng a..
Hắn nghĩ tới cái gì thì Nhiễm Thất không biết, nhưng cô lại nghĩ tới, cái bồn tắm mát xa trong phòng tắm của Cố Hám Tước, cô từng bất hạnh bị đè trong đó vài lần, cảm giác kia.. đến nay không dám hồi tưởng.
Dư Linh đang muốn nói không thành vấn đề, đột nhiên Nhiễm Thất bưng kín miệng, một phen đẩy ra Cố Hám Tước vẻ mặt khẩn trương khi thấy cô như vậy, không dám chậm trễ vọt vào phòng tắm, ói đến không còn thứ gì trong bụng để ói nữa, chỉ có thể không ngừng nôn khan, sau đó mới rửa mặt, nhìn Cố Hám Tước hoàn toàn cứng đờ ở một bên: "Em không có chuyện gì."
Sắc mặt Cố Hám Tước thế nhưng còn trắng hơn cả cô, hắn giật giật môi, lại không còn sức thốt ra chữ nào, chỉ có thể gắt gao nhìn cô, hô hấp dồn dập, ngón tay đều đang run lên.
Nhiễm Thất biết, hắn sợ đây là di chứng thôi miên, rốt cuộc sau khi người bị thôi miên tỉnh lại, nếu cảm thấy đầu váng mắt hoa, tự nhiên sẽ muốn ói.
Nhưng Nhiễm Thất có ký ức sinh con của thế giới thứ hai, bởi vậy, đối với phản ứng này cũng không xa lạ, cô lắc đầu, âm thanh thấp thấp: "Không liên quan đến chuyện thôi miên."
Cố tiên sinh não động cực lớn lại bắt đầu miên man suy nghĩ, đầu tiên hắn cảm thấy cô nói những lời này chỉ là vì không muốn hắn áy náy, vì làm hắn nhẹ nhõm một chút, đáy lòng bắt đầu vui vẻ nổi lên bong bóng hồng, nhưng quay đầu lại nghĩ, chẳng lẽ cô là vì Dư Linh?
Rốt cuộc nếu thôi miên xảy ra vấn đề, Dư Linh nhất định khó thoát tội, nghĩ đến đây, bong bóng vui sướng mới toát lên từ đáy lòng nhát mắt bị chọc vỡ, vỡ đến không thừa chút mảnh vụn nào, dư lại chỉ còn một trái tim lạnh lẽo.
Bất quá, cũng có khả năng là do bữa sáng?[/HIDE-THANKS]

Việc thôi miên tiến hành cực kỳ thuận lợi, Nhiễm Thất quả thực cảm thấy mình giống như ngủ một giấc, chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mà theo lời của Dư Linh, chính cô đã phong kín đoạn ký ức kia, nói trắng ra là chính cô đã cách ly đoạn ký ức đó ra khỏi đầu mình.
Ý thức của con người vốn là thứ cực kỳ phức tạp, khó có thể giải thích, chính cô quên nhưng thật ra làm Dư Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, quên mất chứng tỏ hắn không cần lại kích thích cô hồi tưởng lại đoạn ký ức kia, nói tóm lại, quên mất là cách tốt nhất.
Bởi vậy, cái gọi là thôi miên cũng chỉ là tăng mạnh ám chỉ trong lòng cô, làm cô vĩnh viễn không nhớ nổi đoạn ký ức kia, bất quá liền tính không có Dư Linh, Nhiễm Thất căn bản cũng nghĩ không ra, bởi vì đó không phải ký ức của cô.
Vì thế, khi Nhiễm Thất mở mắt ra, kiểm tra xong, tất cả đều bình thường, trái tim của Cố Hám Tước mới thả xuống.
Sau kiểm tra thấy không còn gì đáng ngại, thì phải chuẩn bị thí nghiệm xem có thể cảm nhận được cảm xúc chưa.
Cảm xúc cơ bản và đơn giản nhất của con người là sợ hãi, kinh ngạc, ngượng ngùng mấy loại này.
Khi thí nghiệm sợ hãi, Dư Linh có điểm khó giải quyết.
Hắn cũng không hiểu rõ Nhiễm thất, huống chi, phía trước cô một bộ dáng cái gì cũng không sợ, ai có thể thật sự biết được cô sợ cái gì a!
Ngay khi hắn hết đường xoay xở, Cố Hám Tước ở một bên nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí bình tĩnh giống như đang bàn bạc công việc: "Hôm trước anh vừa mới mua một cái giường mới, là loại chấn động."
Hắn vừa dứt lời, Nhiễm Thất đầu tiên là sửng sốt, sau đó như là nghĩ tới cái gì, mặt hơi đỏ lên, tiếp đến, trên mặt xẹt qua rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Như là ngượng ngùng, lại nhưng khủng hoảng, cũng như là khiếp đảm.
Nhìn đến Dư Linh muốn quỳ xuống bội phục, chỉ một câu, đã bức ra tất cả cảm xúc của con gái người ta.
Tuy hắn có điểm nghe không hiểu, trừ cái giường tương đối thoải mái.. từ từ, giường có thể chấn động, không phải là..
Vì thế, trên mặt Dư Linh cũng xẹt qua nhiều loại biểu tình phức tạp, sau đó dùng loại ánh mắt cạn lời không ngừng liếc Cố Hám Tước, phảng phất đang xem một cái cầm thú.
Không nghĩ tới a.. Văn nhã bại hoại là đây..
Cầm thú không bằng a..
Hắn nghĩ tới cái gì thì Nhiễm Thất không biết, nhưng cô lại nghĩ tới, cái bồn tắm mát xa trong phòng tắm của Cố Hám Tước, cô từng bất hạnh bị đè trong đó vài lần, cảm giác kia.. đến nay không dám hồi tưởng.
Dư Linh đang muốn nói không thành vấn đề, đột nhiên Nhiễm Thất bưng kín miệng, một phen đẩy ra Cố Hám Tước vẻ mặt khẩn trương khi thấy cô như vậy, không dám chậm trễ vọt vào phòng tắm, ói đến không còn thứ gì trong bụng để ói nữa, chỉ có thể không ngừng nôn khan, sau đó mới rửa mặt, nhìn Cố Hám Tước hoàn toàn cứng đờ ở một bên: "Em không có chuyện gì."
Sắc mặt Cố Hám Tước thế nhưng còn trắng hơn cả cô, hắn giật giật môi, lại không còn sức thốt ra chữ nào, chỉ có thể gắt gao nhìn cô, hô hấp dồn dập, ngón tay đều đang run lên.
Nhiễm Thất biết, hắn sợ đây là di chứng thôi miên, rốt cuộc sau khi người bị thôi miên tỉnh lại, nếu cảm thấy đầu váng mắt hoa, tự nhiên sẽ muốn ói.
Nhưng Nhiễm Thất có ký ức sinh con của thế giới thứ hai, bởi vậy, đối với phản ứng này cũng không xa lạ, cô lắc đầu, âm thanh thấp thấp: "Không liên quan đến chuyện thôi miên."
Cố tiên sinh não động cực lớn lại bắt đầu miên man suy nghĩ, đầu tiên hắn cảm thấy cô nói những lời này chỉ là vì không muốn hắn áy náy, vì làm hắn nhẹ nhõm một chút, đáy lòng bắt đầu vui vẻ nổi lên bong bóng hồng, nhưng quay đầu lại nghĩ, chẳng lẽ cô là vì Dư Linh?
Rốt cuộc nếu thôi miên xảy ra vấn đề, Dư Linh nhất định khó thoát tội, nghĩ đến đây, bong bóng vui sướng mới toát lên từ đáy lòng nhát mắt bị chọc vỡ, vỡ đến không thừa chút mảnh vụn nào, dư lại chỉ còn một trái tim lạnh lẽo.
Bất quá, cũng có khả năng là do bữa sáng?[/HIDE-THANKS]