Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 228: Chim hoàng yến trong lồng vàng (70)

[HIDE-THANKS]
YXoWxGU.jpg


Việc thôi miên tiến hành cực kỳ thuận lợi, Nhiễm Thất quả thực cảm thấy mình giống như ngủ một giấc, chuyện gì cũng không có phát sinh.

Mà theo lời của Dư Linh, chính cô đã phong kín đoạn ký ức kia, nói trắng ra là chính cô đã cách ly đoạn ký ức đó ra khỏi đầu mình.

Ý thức của con người vốn là thứ cực kỳ phức tạp, khó có thể giải thích, chính cô quên nhưng thật ra làm Dư Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, quên mất chứng tỏ hắn không cần lại kích thích cô hồi tưởng lại đoạn ký ức kia, nói tóm lại, quên mất là cách tốt nhất.

Bởi vậy, cái gọi là thôi miên cũng chỉ là tăng mạnh ám chỉ trong lòng cô, làm cô vĩnh viễn không nhớ nổi đoạn ký ức kia, bất quá liền tính không có Dư Linh, Nhiễm Thất căn bản cũng nghĩ không ra, bởi vì đó không phải ký ức của cô.

Vì thế, khi Nhiễm Thất mở mắt ra, kiểm tra xong, tất cả đều bình thường, trái tim của Cố Hám Tước mới thả xuống.

Sau kiểm tra thấy không còn gì đáng ngại, thì phải chuẩn bị thí nghiệm xem có thể cảm nhận được cảm xúc chưa.

Cảm xúc cơ bản và đơn giản nhất của con người là sợ hãi, kinh ngạc, ngượng ngùng mấy loại này.

Khi thí nghiệm sợ hãi, Dư Linh có điểm khó giải quyết.

Hắn cũng không hiểu rõ Nhiễm thất, huống chi, phía trước cô một bộ dáng cái gì cũng không sợ, ai có thể thật sự biết được cô sợ cái gì a!

Ngay khi hắn hết đường xoay xở, Cố Hám Tước ở một bên nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí bình tĩnh giống như đang bàn bạc công việc: "Hôm trước anh vừa mới mua một cái giường mới, là loại chấn động."

Hắn vừa dứt lời, Nhiễm Thất đầu tiên là sửng sốt, sau đó như là nghĩ tới cái gì, mặt hơi đỏ lên, tiếp đến, trên mặt xẹt qua rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Như là ngượng ngùng, lại nhưng khủng hoảng, cũng như là khiếp đảm.

Nhìn đến Dư Linh muốn quỳ xuống bội phục, chỉ một câu, đã bức ra tất cả cảm xúc của con gái người ta.

Tuy hắn có điểm nghe không hiểu, trừ cái giường tương đối thoải mái.. từ từ, giường có thể chấn động, không phải là..

Vì thế, trên mặt Dư Linh cũng xẹt qua nhiều loại biểu tình phức tạp, sau đó dùng loại ánh mắt cạn lời không ngừng liếc Cố Hám Tước, phảng phất đang xem một cái cầm thú.

Không nghĩ tới a.. Văn nhã bại hoại là đây..

Cầm thú không bằng a..

Hắn nghĩ tới cái gì thì Nhiễm Thất không biết, nhưng cô lại nghĩ tới, cái bồn tắm mát xa trong phòng tắm của Cố Hám Tước, cô từng bất hạnh bị đè trong đó vài lần, cảm giác kia.. đến nay không dám hồi tưởng.

Dư Linh đang muốn nói không thành vấn đề, đột nhiên Nhiễm Thất bưng kín miệng, một phen đẩy ra Cố Hám Tước vẻ mặt khẩn trương khi thấy cô như vậy, không dám chậm trễ vọt vào phòng tắm, ói đến không còn thứ gì trong bụng để ói nữa, chỉ có thể không ngừng nôn khan, sau đó mới rửa mặt, nhìn Cố Hám Tước hoàn toàn cứng đờ ở một bên: "Em không có chuyện gì."

Sắc mặt Cố Hám Tước thế nhưng còn trắng hơn cả cô, hắn giật giật môi, lại không còn sức thốt ra chữ nào, chỉ có thể gắt gao nhìn cô, hô hấp dồn dập, ngón tay đều đang run lên.

Nhiễm Thất biết, hắn sợ đây là di chứng thôi miên, rốt cuộc sau khi người bị thôi miên tỉnh lại, nếu cảm thấy đầu váng mắt hoa, tự nhiên sẽ muốn ói.

Nhưng Nhiễm Thất có ký ức sinh con của thế giới thứ hai, bởi vậy, đối với phản ứng này cũng không xa lạ, cô lắc đầu, âm thanh thấp thấp: "Không liên quan đến chuyện thôi miên."

Cố tiên sinh não động cực lớn lại bắt đầu miên man suy nghĩ, đầu tiên hắn cảm thấy cô nói những lời này chỉ là vì không muốn hắn áy náy, vì làm hắn nhẹ nhõm một chút, đáy lòng bắt đầu vui vẻ nổi lên bong bóng hồng, nhưng quay đầu lại nghĩ, chẳng lẽ cô là vì Dư Linh?

Rốt cuộc nếu thôi miên xảy ra vấn đề, Dư Linh nhất định khó thoát tội, nghĩ đến đây, bong bóng vui sướng mới toát lên từ đáy lòng nhát mắt bị chọc vỡ, vỡ đến không thừa chút mảnh vụn nào, dư lại chỉ còn một trái tim lạnh lẽo.

Bất quá, cũng có khả năng là do bữa sáng?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 229: Chim hoàng yến trong lồng vàng (71)

[HIDE-THANKS]
fk2Pz1U.jpg


Hôm nay, hắn làm cho cô rất nhiều đồ ăn cực cay, cay quá vốn không tốt cho dạ dày, hoặc là tài nấu ăn của hắn chưa thuần thục khiến đồ ăn nấu ra chưa chín, hiện tại cô bị tiêu chảy? Hay là do tối qua lăn lộn cô quá độc ác, khiến kỳ sinh lý của cô tới sớm, kỳ sinh lý hỗn loạn nên mới khó chịu nôn mửa?

Nhiều ý nghĩ như vậy chỉ lướt qua trong một cái chớp mắt.

Nhiễm Thất hoàn toàn không biết Cố lão đại cư nhiên có thể não động một các to lớn như vậy, ngay cả kỳ sinh lý cô vừa mới hết cũng bị lấy ra não động một lần.

Lúc này thần sắc của Cố Hám Tước không rõ, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng, khớp xương của ngón tay vì nắm chặt quá mà trở nên trắng bệch, giống như đang ẩn nhẫn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hám Tước đều cảm thấy là vấn đề do mình, là hắn hại cô.

Tưởng tượng như vậy, hắn tức khắc thấy mình có chút hô hấp không thông, thấy cô sắc mặt trắng bệch, ói đến không ói ra cái gì được nữa, còn ở kia liều mạng nôn khan, hắn liền hận không thể chịu tội thay cô!

Trái tim giống như bị một lưỡi dao sắc hung hăng cắm vào, máu tươi đầm đìa, cảm giác đau lập tức truyền tới toàn thân đau đến hắn cũng không biết nên làm ra phản ứng gì.

Cuối cùng vẫn là bác sĩ tư nhân đã đến khiến hắn bừng tỉnh, hắn như là nắm được cọng rơm cứu mạng, trực tiếp kéo bác sĩ vào, cũng không màng trường hợp.

Người tới là Lam Yên, cô tự nhiên biết Cố nhị thiếu có bao nhiêu quý trọng người trước mặt, vì thế cũng hoàn toàn không để ý ở trong phòng tắm khám bệnh, không nói lời nào liền nhanh chóng xem xét cho Nhiễm Thất sắc mặt trắng bệch.

Cố Hám Tước mím chặt môi, cánh môi không còn chút máu, hiển nhiên là bị dọa đến không biết làm sao.

Lam Yên đầu tiên là hỏi cô có thấy đau đầu choáng váng gì không, tuy Nhiễm Thất biết chuyện gì xảy ra, nhưng mặt ngoài vẫn ngây thơ phối hợp, sau đó Lam Yên lại hỏi cô một loạt vấn đề, đại khái đã hiểu được, Lam Yên thả lọng cơ thể căng chặt, thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi đầy đầu nói với Cố Hám Tước: "Hết thảy bình thường, bất quá chính là, khả năng anh sắp thành cha rồi."

Bởi vậy, Nhiễm Thất thật vất vả có thể tiếp thu tình cảm, lại muốn thừa nhận tình cảm dao động thật lớn.

Sau khi mang thai, tuyến lệ của Nhiễm Thất đặc biệt phát đạt, giống như tất cả cảm xúc đều bị phóng nhỏ, chỉ có bi thương bị phóng cực đại, xem phim truyền hình đến đoạn hơi buồn một chút liền sẽ khóc không thở nổi, thậm chí nhìn một cái lá rơi xuống đều nhịn không được cảm khái lá cây thật tội nghiệp, nước mắt tùy theo liền rơi xuống.

Dù sao Cố Hám Tước bị tra tấn đến kiệt sức, trước kia là hắn ra lệnh, Nhiễm Thất thừa nhận, hiện giờ hoàn toàn đảo ngược, Nhiễm Thất nói cái gì, hắn lập tức sẽ đi làm, không có biện pháp, không làm liền khóc, còn khóc không ngừng, thế nên Cố Hám Tước lòng tự trọng cực cường, cũng chỉ có thể nhận mệnh, bất đắc dĩ tắm rửa cho gấu bông của cô.

Một nam nhân to cao tắm cho mấy con gấu bông mềm mại nhỏ xinh, nhìn thế nào cũng thất thực biệt nữu, cố tình Nhiễm Thất thực cao hứng, ha ha cười không ngừng.

Cho nên mới nói, phụ nữ mang thai không thể dùng tư duy của người thường để lý giải bọn họ.

Bất quá cũng may, dù gian nan cỡ nào, mười tháng cũng qua đi thực mau.

Trong lúc này, Cố Hám Tước trực tiếp trói người đi kết hôn, trên hôn lễ, các vị khách mời đều có thể nhìn thấy một cô dâu 'hỉ cực mà khóc'.

Đảo mắt, năm năm đã qua đi.

Tiểu Tiểu Tước từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú thương nghiệp cực manh, ở phương diện hố tiền người khác, quả thực là không phân cao thấp với cha hắn. Nhiễm Thất thường xuyên nói bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, nhưng đứa nhỏ thông minh cỡ nào, cũng có bệnh chung của tuổi này, thích cái ôm ấm áp thơm tho của mẹ.

Tối nay, khi Cố Hám Tước lần thứ ba ném đứa nhóc nào đó ra ngoài cửa, Nhiễm Thất nhịn không được chui ra khỏi ổ chăn: "Đối xử với con như vậy có thể tạo thành tổn thương tâm lý hay không? Cho rằng ba ba ma ma không thích nó, chúng ta hẳn là muốn tâm sự với con, rốt cuộc con nó cũng chỉ là một đứa nhỏ.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 230: Phiên ngoại (1)

[HIDE-THANKS]
mnhIRgd.jpg


Nhiễm Thất còn chưa dứt lời, liền thấy nam nhân một tay chống cửa, nhướng mày, tựa hồ là thật sự muốn giảng đạo lý với con trai.

Nhưng, Cố Hám Tước chỉ cười nhạo, trong mắt toàn là ghét bỏ, "Lớn như vậy còn muốn ngủ cùng mẹ, quả thực không biết xấu hổ."

Tiểu Tước Tước tự nhiên không cam lòng yếu thế, cậu nhóc vỗ vỗ mông đứng lên, khuôn mặt nhỏ cực kỳ tương tự với Cố Hám Tước bình tĩnh phản bác: "Ba lớn như vậy, cũng có thể tìm mẹ ngủ, con còn chưa nói ba không biết xấu hổ đấy."

"..."

Nhiễm Thất lần đầu tiên chứng kiến cảnh Cố Hám Tước bị nghẹn đến nói không nên lời, tức khắc cười đến hết sức vui vẻ, cô vỗ vỗ khăn trải giường, nói: "Bảo bối, lại đây, mẹ ngủ với con."

Vì thế, thân hình nho nhỏ liền thừa dịp nam nhân không chú ý, chui qua thân mình cao lớn của nam nhân chạy vào, sau đó cao hứng bổ nhào vào trên giường.

Nhiễm Thất ôm lấy cậu vui tươi hớn hở cười, nam nhân phía sau bực mình, tùy tay đóng cửa lại, trở lại mép giường, lại nắm đứa nhỏ ném tưới một cái giường nhỏ bên cạnh, Tiểu Tiểu Tước đang muốn đứng dậy, Cố Hám Tước híp mắt, cười lạnh: "Con dám lại đây thử xem?"

Tiểu Tiểu Tước nhìn phía sau hắn, Nhiễm Thất đối với cậu bày ra một bộ dáng thương mà không giúp được gì, không có biện pháp, Cố tiên sinh là một đại dấm vương, có thể để Tiểu Tiểu Tước ngủ cùng một căn phòng với cô đã là mức chịu đựng lớn nhất của hắn.

Tiểu Tiểu Tước nhấp nhấp môi, ôm vịt nhỏ màu vàng của mình, vẻ mặt không vui.

Khuôn mặt nhỏ cực kỳ tương tự Cố Hám Tước kia xụ lại, thật đúng là giống Cố Hám Tước ngày thường hiếm khi nói cười, quả thực là một phiên bản nhỏ của hắn.

Nhiễm Thất ở phía sau Cố Hám Tước dùng khẩu hình miệng nói, đồng thời còn chỉ chỉ vào người Cố Hám Tước -- chờ ba con ngủ, mẹ lại chỗ con.

Tuy Tiểu Tiểu Tước còn xụ mặt, nhưng trong mắt rõ ràng sáng lên, hắn đặt vịt nhỏ bên cạnh chỗ mình ngủ, tự phụ mà bình tĩnh trả lời: "Được rồi, lão nam nhân xác thật là cần càng nhiều tình thương, con nhường cho ba đó."

Cố Hám Tước cười nhạo, đang muốn mở ra hình thức độc miệng, Nhiễm Thất ở sau lưng hắn chọc chọc, ý bảo hắn đủ rồi.

Giấc ngủ của trẻ con tới thực dễ dàng, Tiểu Tiểu Tước nằm trên giường ôm vịt nhỏ không bao lâu liền chìm vào mộng đẹp.

Nhiễm Thất đang mơ màng sắp tiến vào giấc ngủ, đột nhiên cảm nhận được bàn tay không an phận của nam nhân thăm dò trên người mình.

Cô mở ra hai mắt mông lung buồn ngủ, bắt lấy cái tay không đứng đắn của hắn, hạ thấp âm thanh, còn mang theo lười biếng và buồn ngủ dày đặc: "Tiểu Tiểu Tước đang ở bên cạnh đấy."

Cố Hám Tước hôn hôn đôi mắt nửa híp của cô, xoay người đè lên: "Thằng nhãi kia ngủ giống như heo, nghe thấy hắn ngáy không?"

"..."

Thật là.. đôi cha con này luôn tìm được cơ hội liền tận lực mà bôi đen đối phương.

Động tác Cố Hám Tước thành thạo lột váy ngủ của Nhiễm Thất ra, Nhiễm Thất né tránh, ngáp một cái, âm thanh mở hồ không rõ: "Sẽ đánh thức con.. a.."

Cố Hám Tước trực tiếp động thân mà nhập, chôn anh em của hắn vào sâu bên trong, mới cúi người ái muội nói nhỏ bên tai cô: "Vậy đợi lát nữa em nhỏ giọng một chút.. Bất quả tỉnh lại cũng tốt, cho nó biết em rốt cuộc là của ai! Đỡ phải ngày nào cũng tranh với anh, hừ! Lớn như vậy còn chưa cai sữa!"

Nhiễm Thất cúi đầu nhìn nam nhân đã đặt môi lên ngực cô, trầm mặc.

Không cai sữa sợ là người này đi..

Kỹ thuật của Cố Hám Tước thực tốt, hiển nhiên hắn hoàn toàn coi Tiểu Tiểu Tước như một sinh vật vô hình, có chút làm càn, nhưng may mà giấc ngủ của trẻ con rất sâu, vẫn chưa tỉnh lại.

Chỉ là, Tiểu Tiểu Tước vừa tỉnh lại phát hiện mẹ không ở cạnh mình, ngược lại ở trong ngực ba, nhất thời không nhịn được, liền ném vịt nhỏ trong tay vào người Cố Hám Tước, đồng thời bổ nhào vào người ba hắn.

Cố Hám Tước vừa bị ném liền tỉnh, hắn xem cũng không xem, cánh tay dài chụp tới, xách cậu và vịt nhỏ đặt sáng một bên, đồng thời thấp giọng nói, âm thanh gợi cảm khàn khàn mang theo buồn ngủ và cảnh cáo: "Ngủ! Đánh thức vợ của ba, con liền cút ra ngoài cho ba!"

Tiểu Tiểu Tước bẹp bẹp miệng, được rồi, tốt xấu gì cũng cách mẹ gần một chút.

Hắn nằm bên cạnh Cố Hám Tước, một đôi tay ngắn ngủn béo mập ôm lấy vịt nhỏ, ngủ sau lưng Cố Hám Tước, đồng thời, Cố Hám Tước cũng ôm chặt Nhiễm Thất, vịt nhỏ thuộc về chính mình, còn nhân tiện cọ cọ.

Lúc này, tư thế của hai cha con tương tự đến đáng ngạc nhiên.

Ánh sáng ngoài cửa sổ bỗng nhiên tiến vào, dừng trên chăn mỏng, chiếu rọi ra ánh vàng ấm áp, tô điểm thêm nét dịu dàng trên khuôn mặt đang say ngủ của một nhà ba người, có cảm giác năm tháng yên bình tươi đẹp.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 231: Phiên ngoại (2)

[HIDE-THANKS]
KdNrhqB.jpg


Sau nhiều lần hai cha con xem đối phương không vừa mắt, trào phúng lẫn nhau, độc miệng, hận không thể hủy đi đối phương, Nhiễm Thất rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cảm thấy cần thiết tâm sự với Tước lớn và Tước nhỏ.

Quan hệ giữa cha con nhà người ta là cỡ nào hài hòa hữu hảo, nhưng nhà cô, hai người kia quả thực là như nước với lửa.

Xét thấy Tiểu Tiểu Tước còn nhỏ, nghe lời hơn Cố Hám Tước nhiều, ít nhất sẽ không nói nói liền động tay động chân, vì thế, Nhiễm Thất vẻ mặt nghiêm túc mà kéo Tiểu Tiểu Tước, che lại lương tâm nói chuyện:

"Tiểu Tiểu Tước, đừng nhìn ba con hiện tại đối với con hung như vậy, kỳ thật thời điểm hắn vừa mới biết mẹ có thai, phản ứng đầu tiên là khẩn trương đến không cách nào diễn tả được, cả người giống như choáng váng, thật cẩn thận nhìn mẹ, sợ mẹ không cẩn thận ngã một cái liền làm mất con."

Cố Hám Tước ở một bên thần sắc quái dị, nhưng khó có khi không phản bác.

Một màn lúc ấy đến bây giờ hắn còn nhớ rõ --

Thời điểm Lam Yên nói với hắn, hắn sắp làm cha, trong đầu hắn quả thực hiện lên rất nhiều ý tưởng --

Trong trong kinh hỉ, chỉ có kinh, không có hỉ.

Phản ứng đầu tiên của hắn là, con của ai?

A, của hắn.

Ngay sau đó, hắn lại lo cô có thể sẽ khó sinh chảy máu nhiều, thậm chí hắn đã nghĩ tới hình ảnh mạng sống cô bị đe dọa, hơi thở thoi thóp nằm trên giường phẫu thuật nói với hắn giữ nhỏ bỏ lớn. Nhưng hắn quay đầu lại nghĩ, lỡ như không khó sinh, nhưng sau khi sinh con, cô tỉnh lại đột nhiên mất trí nhớ, hỏi hắn anh là ai thì sao?

Liền tính không mất trí nhớ, nhưng sau khi cô sinh con, mới phát hiện người cô yêu chỉ có con, sau đó mang con chạy, không cần hắn thì hắn nên làm gì bây giờ?

Hoặc là, áp lực mang thai của cô quá lớn, mặt vô biểu tình nói với hắn, cô không yêu hắn, sau đó muốn bỏ cái thai này, hoặc là có một ngày, cô đột nhiên cười lạnh thẳng thắn, nói đứa nhỏ này không phải của hắn, kỳ thật trước khi quen biết hắn cô đã sớm kết hôn, đứa nhỏ là con người khác, xin hắn thành toàn bọn họ, bọn họ mới là tình yên đích thực, kia..

Một khắc kia, rất nhiều hình ảnh sinh ra trong đầu, va chạm vào nhau, không sinh nửa chút tia lửa nào, Cố tiên sinh xác thật không biết nên bày ra loại biểu tình nào.

Ở trong mắt người ngoài đúng thật là choáng váng.

Nhiễm Thất kỳ thật nói không sai, thật cẩn thận đúng là có, nhưng điểm chú ý không phải là đứa nhỏ trong bụng, mà là cô.

Mỗi ngày Cố Hám Tước đều thật cẩn thận, cẩn thận nhìn chằm chằm cô, liền sợ bất cứ cái hình ảnh nào trong đầu hắn trở thành hiện thật.

Thậm chí trong lúc cô mang thai, vẫn luôn khóc, hắn thật sự không nghĩ tới phản ứng trong thời kỳ mang thai, mà là không ngừng não bổ, có phải sống với hắn quá nghẹn khuất khó chịu không?

Thế nên, liền ở hôn lễ, Cố Hám Tước đều phải cẩn thận nhìn chằm chằm bụng cô, sợ cô chảy máu hồng, nói với hắn không kết hôn nữa, đứa nhỏ cũng bị sảy mất rồi.

Kỳ thật hoàn toàn là do Cố tiên sinh não bổ quá nhiều, Nhiễm Thất là loại người tình nguyện ủy khuất người khác cũng sẽ không ủy khuất chính mình, nếu ở cùng Cố Hám Tước không có cảm giác gì, cho dù Cố Hám Tước nhốt cô lại, cô cũng có rất nhiều biện pháp thoát ra ngoài.

Nhưng là vô dụng, cho dù Nhiễm Thất đã đảm bảo với hắn rất nhiều lần, nam nhân cũng chỉ là thất thần ứng phó hai tiếng, sau đó lại bắt đầu một vòng não bổ mới -- lời nói của cô ấy có ý gì, có phải muốn trấn an mình trước, làm mình thả lỏng cảnh giác, sau đó bỏ trốn?

Đối với chuyện này, Nhiễm Thất cũng bất đắc dĩ, bất quá, cô cũng biết, đừng nhìn Cố tiên sinh mặt ngoài một bộ đạm mạc thâm trầm, không nắm rõ được, kỳ thật nội tâm rất thích não bổ, thích phán đoán, cũng sẽ không làm ra hành vi quá kích gì, nên thôi kệ hắn đi.

Cho hắn một hành tinh, hắn có thể não bổ ra cả hệ Ngân Hà, đối với điểm này, Nhiễm Thất cũng là bội phục đến tột đỉnh, Cố Hám Tước não động lớn đến hoàn toàn có thể đi viết tiểu thuyết, vẫn là cái loại một giây sáng tạo ra hàng triệu kịch bản máu chó này! Có logic hay không logic gì đều có thể nghĩ ra được!

Nhớ tới mấy chuyện này, Cố Hám Tước ngước mắt nhìn hai mẹ con, không cấm cười nhẹ ra tiếng, lúc ấy xác thực nghĩ quá nhiều, hiện giờ nhớ tới, đều cảm thấy chính mình quá mức sợ hãi buồn cười, nhưng mà.. Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt bóng dáng Nhiễm Thất, chuyên chú mà nhu hòa..

Nhưng, hắn biết, cô đáng giá.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 232: Phiên ngoại (3)

[HIDE-THANKS]
DHqs8Ko.jpg


Cố Đại Tước và Tiểu Tiểu Tước hai người từ trước đến giờ luôn coi nhau là kẻ địch, hôm nay hiếm khi đứng cùng một mặt trận, không khí cực kỳ hòa thuận vui vẻ, xung quanh đều tràn ngập bong bóng hồng tên là tình yêu cha con.

"Đường con đã cất kỹ chưa? Còn có bột mì, muối.." Cố Hám Tước sắc mặt hiếm thấy ngưng trọng, mày nhăn chặt, phảng phất hôm nay tới ngày tận thế, hắn và Tiểu Tiểu Tước đang chuẩn bị như thế nào đi cứu vớt thế giới.

Tiểu Tiểu Tước cũng là vẻ mặt thâm trầm: "Đã bảo hầu gái cất hết, còn ba, gọi điện cho bên cung cấp thực phẩm chưa?"

"Rồi, ba bảo bọn họ hôm nay chỉ đem bốn cái trứng gà và ba trái cà chua lại đây.."

"Ừm.. Vậy hẳn là không có vấn đề gì.. Dù sao con không nghĩ lại ăn một nồi loạn hầm.." Tiểu Tiểu Tước vuốt cằm lầm lầm lầu bầu.

Tài liệu của một nồi loạn hầm cực kỳ phong phú, đơn giản chính là bỏ tất cả nguyên liệu nấu ăn có thể nhìn thấy trong phòng bếp, mỗi thứ một chút vào nồi, chế biến thành một nồi đồ ăn có hương vị cực kỳ phức tạp, hơn nữa, nếu là xào cháy, Nhiễm Thất liền thêm nước, biến thành canh.

Vì thế, cô còn vì sự cơ trí của mình mà giơ lên ngón tay cái!

"Ừm.." Cố Hám Tước cũng thất thần ngồi trên bàn cơm, ánh mắt không ngừng đảo quanh phòng bếp.

Đúng vậy, Nhiễm Thất từ sau khi làm bà chủ gia đình, rảnh rỗi không có việc gì, liền cảm thấy hứng thú với nấu nướng.

Lúc này, cô đang trong phòng bếp mân mê, để lại hai người ngồi trên bàn ăn ngưng trọng mà nghĩ sâu xa.

"Ba à.." Tiểu Tiểu Tước đột nhiên lên tiếng.

"Hả?"

"Con vẫn có cảm giác bất an.."

"Thật trùng hợp, ba cũng vậy."

Biểu tình ngưng trọng của hai cha con, phảng phất Nhiễm Thất đang ở trong phòng bếp chế tạo bom!

Cô cũng không biết hai cha con nghĩ thế nào, cô đang nhìn ba quả cà chua trên tay mà phát rầu.

Vì tỏ vẻ độc lập, cô đều đuổi hầu gái ra ngoài, tính tự mình nấu cơm, nhưng mà, ai có thể nói cho cô, trừ bốn cái trứng gà ra, vì cái gì phòng bếp to như vậy, không có bất cứ thứ gì nữa?

Hơn nữa, cô luôn cảm thấy thiếu rất nhiều đồ vật, nhưng Nhiễm Thất trước sau không có hoài nghi hai người kia, bởi vì mỗi lần Nhiễm Thất làm đồ ăn, bọn họ đều tranh nhau ăn hết, tuy là liều mạng đút cho đối phương, nhưng thường ngày hai cha con cũng náo loạn như vậy, Nhiễm Thất cũng không thấy có gì không thích hợp.

Chỉ là mỗi lần cô muốn ăn, hai cha con bọn họ đều nói ăn không đủ no, không cho Nhiễm Thất chạm vào chút nào, bất quá vì số lần cô xuống bếp cũng không nhiều, hơn nữa kỹ năng lừa gạt của Cố Đại Tước và Tiểu Tiểu Tước quá tốt, Nhiễm Thất lại không có thói quen ăn thử trước, cũng không nghĩ nhiều, thật đúng là cho rằng mình nấu ăn ngon.

Vì thế, thừa dịp hôm nay Cố Hám Tước nghỉ làm, lại xuống bếp.

Nói tóm lại, đây là một cái chết tuần hoàn.

Hai cha con một người vì quá yêu vợ, một người vì ngại đụng chạm lòng tự trọng của mẹ, cũng không nhẫn tâm vạch trần cô, nhưng dung túng như vậy lại làm Nhiễm Thất lòng tự tin bạo tăng, xuống bếp càng tích cực, vì thế, nói cũng không phải, không nói cũng không phải.

Bởi vậy, Nhiễm Thất tưởng người cung cấp thực phẩm hằng ngày tới chậm, cũng không nghĩ nhiều, nhưng liền tính chỉ có ba quả cà chua và bốn cái trứng gà, cô cũng không phải một người dễ dàng thỏa hiệp, đầu bếp chân chính sẽ không bị nguyên liệu nấu ăn hạn chế.

Người sáng suốt đều biết có thể làm một bữa cơm bình thường, giống như cà chua xào trứng, hoặc canh cà chua trứng, mấy món ăn đơn giản mà an toàn như vậy.

Cố Đại Tước và Tiểu Tiểu Tước cũng suy xét như vậy.

Cho cô chút đồ vật như vậy, không tin cô có thể lật trời!

Nhiễm Thất thật đúng là không đi con đường tầm thường, hai cha con vì quá yêu đồ ăn Nhiễm Thất làm, nên Nhiễm Thất cảm thấy mình nên làm càng tốt, vì thế tuy cũng nghĩ tới bữa cơm đơn giản, nhưng thực mau liền ném ra sau đầu, cô quyết định nếm thử món mới.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 233: Phiên ngoại (4)

[HIDE-THANKS]
fdphkpt.jpg


Nhiễm Thất từng may mắn chứng kiến một đầu bếp làm món cơm ớt xanh, tức là cắt đi một phần tư trái ớt xanh lớn đã được rửa sạch, sau đó đào rỗng bên trong, bỏ đầy cơm trắng vào, sau đó đậy phần đầu vừa cắt ra lại, bỏ vào chưng, sau đó lấy ra, liền có thể ăn từ vỏ ớt vào phần cơm bên trong ruột.

Một ngụm cắn xuống, vừa có vị cay đặc trưng của ớt xanh, lại có hương thơm ngọt ngào mềm mại của cơm trắng, hoàn toàn là một món ăn đơn giản lại có vẻ ngoài độc đáo.

Nhiễm Thất muốn làm theo cách đó.

Cô có gạo, cà chua có thể thay cho ớt xanh, huống hồ, nguyên liệu nấu ăn của cô còn phong phú hơn chút, ít nhất cô có thêm bốn quả trứng.

Vì thế, tuân theo nguyên tắc không lãng phí, đầu tiên Nhiễm Thất dùng bốn quả trứng gà xào cơm, hết thảy đều thực thuận lợi, chỉ là lúc nêm gia vị, cô có chút buồn rầu.

Bởi vì trên kệ bếp chỉ có muối và nước tương, những gia vị cô muốn thêm như dầu hào, đường, hạt nêm đều biến mất.

Cô nhớ rõ lần trước cô nấu cơm, đủ loại gia vị cơ hồ bày đầy trên kệ bếp, không biết vì sao lần này cái gì cũng không có, ngày thường cô không quá quan tâm đến việc ở phòng bếp, bởi vậy, phòng bếp hoạt động như thế nào cô cũng hoàn toàn không biết.

Vốn muốn hỏi hầu gái có phải gia vị đã hết, chưa kịp bổ sung, nhưng lại sợ hai cha con chờ sốt ruột.

Bất quá, năng lực thích ứng của Nhiễm Thất vẫn rất mạnh, cô vốn muốn nêm tất cả gia vị vào một lần, nhưng nếu chỉ có hai loại gia vị, vậy cô liền thêm nhiều muối và nước tương hơn chút, để bù lại thiếu sót các gia vị khác là được.

Vì thế, một nồi cơm, Nhiễm Thất cơ hồ là đổ nửa bình nước tương, mỗi khi trộn một lần còn lẩm bẩm, sợ mình đếm sai, cơm sẽ bị mặn --

Lần này là thay cho dầu hào, lần này là thay cho đường, lần này là thay cho..

Vì thế, một lần lại một lần, lúc kết thúc, đã vơi hết nửa bình, cố tình Nhiễm Thất còn cảm thấy mình làm đúng, đã không có mấy gia vị kia thì phải dùng nước tương thay thế a.. Đây không phải vấn đề lớn gì.

Sau đó, Nhiễm Thất liền bỏ cơm chiên vào trong cà chua đã đào rỗng, vì cà chua có thể ăn sống, Nhiễm Thất khó thấy còn nhớ được chi tiết này, nên liền trực tiếp không chưng, mang ra ngoài.

Vì thế, thời điểm hai cha con lo lắng, sốt ruột, thấp thỏm nhìn thấy một đám cà chua, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Hai người ngầm trao đổi ánh mắt, đều là vui sướng tràn đầy sau khi tác chiến thành công, hiểu nhiên, bọn họ theo bản năng cho rằng, Nhiễm Thất nấu ăn thất bại, sau đó không có nguyên liệu khác để dùng, nên chỉ có thể làm món cà chua sống.

Nhưng thực mau bọn họ liền cười không nổi, bởi vì, Nhiễm Thất cắt cà chua ra, lộ ra cơm màu vàng bên trong.

Bất quá, so với một nồi loạn hầm thì bình thường hơn nhiều, chỉ có ba loại đồ ăn, chắc sẽ không có hương vị kỳ quái gì đi..

Nhớ tới một nồi loạn hầm, hai cha con quả thực da đầu tê dại, yết hầu căng thẳng, xin hỏi, có ai từng ăn rau xanh có mùi cá, lại có chút vị thịt bò và vị thịt gà?

Một nồi loạn hầm có thể thỏa mãn bạn.

Vì thế, Cố Đại Tước và Cố Tiểu Tước bình tĩnh lấy cà chua bọc cơm đã được cắt ra, ưu nhã thong dong cắn một ngụm.. Theo sau, gian nan nhấm nháp, đến cuối cùng, trấn định nuốt xuống, cầm lấy ly nước trên bàn, hung hăng uống một ngụm lớn.

Toàn bộ động tác trôi chảy đến nhìn không ra bất cứ sơ hở nào.

Từ đầu đến cuối, biểu tình hai người không chút biến hóa, giống như ăn cơm bình thường, nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn.

Tâng bốc quá mức phù hoa, mới có thể làm Nhiễm Thất sinh nghi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 234: Phiên ngoại (5)

[HIDE-THANKS]
vom5P4w.jpg


Rốt cuộc ở phương diện nấu ăn, cô khẳng định kém hơn những đầu bếp cao cấp, ngay cả khi ăn đồ ăn do đầu bếp cao cấp làm, hai người kia đều có thể bình tĩnh, thậm chí là không chút biểu tình nuốt xuống, Nhiễm Thất cũng không cảm thấy mình làm tốt hơn đầu bếp, nhưng biểu tình giống như ăn đồ ăn do đầu bếp cao cấp làm này của hai người bọn họ vẫn lấy lòng Nhiễm Thất.

Nhìn động tác của Tước lớn Tước nhỏ đều cơ hồ là nhất trí, Nhiễm Thất đứng một bên lúm đồng tiền như hoa nhìn bọn họ.

Có ai từng ăn cà chua vừa ngọt vừa chua vừa mặn lại có xác trứng gà chưa?

Cơm chiên trứng nhồi cà chua có thể thỏa mãn bạn.

Nếu cà chua được chưng chính, có lẽ vị chua sẽ không nặng như vậy, cố tình cô không chưng, vị chua mãnh liệt và vị mặn dày đặc lập tức liền chiếm lĩnh thần kinh của Cố Đại Tước và Tiểu Tiểu Tước, đánh sâu vào đầu lưỡi.

"Ăn ngon không?" Nhìn hai cha con tựa hồ ăn rất ngon, Nhiễm Thất cũng tâm ngứa muốn nếm thử.

Lần đầu tiên cô nấu cơm chỉ làm phần cho Cố Hám Tước và Tiểu Tiểu Tước, cho nên cô còn chưa được ăn, lần thứ hai cô làm một nồi loạn hầm, cho rằng rốt cuộc mình cũng có thể ăn thử một ngụm, không ngờ, cô vừa mới cầm đũa lên muốn ăn, hai cha con bọn họ liền nói ăn không đủ no, dư lại để bọn họ ăn, còn cô ăn đồ ăn hầu gái làm.

Có người thích ăn đồ mình làm, trong lòng tự nhiên là nở hoa, Nhiễm Thất được khen đến vui vẻ cả ngày, cũng không mãnh liệt yêu cầu ăn đồ mình nấu.

Mà hiện tại là lần thứ ba, lần này cà chua có thể cắt ra rất nhiều khối, cô nếm thử một chút hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng mà, lần này lại thất bại, không đợi cô đụng tới, cánh tay dài của Cố Hám Tước đã vói qua, cầm toàn bộ cái đĩa đi, phân cho Tiểu Tiểu Tước một chút, sau đó nghiêm trang nói: "Đợi lát nữa anh và Tiểu Tiểu Tước muốn đi đánh golf, tiêu hao thể lực, nên phải ăn nhiều chút."

"Tiểu Tiểu Tước nhỏ như vậy.." Sợ là còn cầm gậy golf không nổi đi..

Tiểu Tiểu Tước nuốt cơm trong miệng xuống xong, đột nhiên uống một ngụm nước lớn, mới nói: "Con giúp lão ba cầm bao."

"..."

Quan hệ giữa hai cha con từ khi nào trở nên tốt như vậy?

Tiểu Tiểu Tước trong miệng nhạt như nước ốc, máy móc nuốt xuống, nhưng suy nghĩ đã sớm bay xa, đợi lát nữa nên cùng lão ba ra ngoài ăn gì mới được đây?

Cảm giác đầu lưỡi của mình đều không bình thường, chua ngọt mặn quậy vào nhau đánh sâu vào vị giác, tê mỏi thần kinh, quá kích thích.

* * *

Chẳng sợ hai cha con lại che dấu dung túng thế nào, nhưng vẫn có lúc cây kim trong bọc sẽ lòi ra, cuối cùng Nhiễm Thất vẫn biết.

Hai cha con đang ngồi trên một cái sô pha khác, thất thần.

Cố Hám Tước nhướng mày, liếc Nhiễm Thất đang ngồi trên một cái sô pha khác giận dỗi xem TV, thấp giọng nói: "Con nói?"

Cả ngày nay hắn đều ở công ty, thật đúng là không biết vợ hắn như thế nào phát hiện được, vừa về tới nhà, liền thất vợ đại nhân nhà mình ngồi trên sô pha giận dỗi, đi qua ôm cô, cô cũng không để ý tới hắn.

Hắn không hiểu ra sao, Tiểu Tiểu Tước liền chạy tới lôi hắn đi, sau đó nghiêm trang nói với hắn, vợ hắn đã biết cơm cô nấu đặc biệt khó ăn.

Hơn nữa, còn biết lúc trước bọn họ đều lừa cô.

Nghe vậy, Tiểu Tiểu Tước dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc mà liếc hắn, tay nhỏ ôm ngực, nâng hàm dưới lên, cười nhạo: "Ngu xuẩn! Vợ ba nấu lại món lần trước, bất quá, lần này mẹ thử trước."

"..."

Theo sau, Tiểu Tiểu Tước vẻ mặt nghiêm túc mà thở dài, trong mắt toàn là vui sướng khi thấy người gặp họa: "Đêm nay chắc ba phải chạy đến phòng làm việc ngủ.. Ai.. Thật tội nghiệp ba.."

Sau đó ma ma thơm tho sẽ là của cậu! Ngẫm lại liền thất vui vẻ!

"..."

Nhãi ranh, con đủ tàn nhẫn!

Bất quá, việc cấp bách là trước dỗ vợ cho tốt, nếu không nghẹn thành bệnh thì làm sao bây giờ..

Cố tiên sinh không giói dùng ngôn ngữ biểu đạt tình yêu, nhưng năng lực hành động rất mạnh, hắn trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh Nhiễm Thất, không màng cô giãy giụa liền một tay ôm lấy cô, đầu dựa lên vai cô, hôn hôn cần cổ trắng nõn, nói nhỏ: "Tức giận?"

"Không đáp lại anh liền cường hôn em.. Nếu Tiểu Tiểu Tước bị dạy hư.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 235: Phiên ngoại (6)

[HIDE-THANKS]
1D6T4ka.jpg


Nhiễm Thất nghiêng đầu, mày nhíu lại, trong đôi mắt đẹp nhìn về phía hắn toàn là bất mãn: "Anh!"

Cô ngay cả khi tức giận đều giống một đóa hoa kiều diễm, nũng nịu, xem đến Cố Hám Tước có điểm tâm viên ý mã, thất thần, thiếu chút nữa đều quên mất rốt cuộc mình tới đây làm gì.

Cố Hám Tước ho nhẹ một tiếng, che dấu hình ảnh không quá khỏe mạnh trong đầu mình, nghiêm trang mà lại dò hỏi lần nữa: "Còn giận?"

Xem biểu tình của hắn thật sự mười phần thành khẩn, Nhiễm Thất không có khả năng lại biệt nữu tiếp, cô thấp giọng nói: "Hai người hẳn là nên sớm nói cho em, em tức giận vì hai người gạt em, hơn nữa em làm như vậy.."

Chính cô tựa hồ cũng không biết nên hình dung đồ ăn mình làm như thế nào, trực tiếp mím môi, vẻ mặt nghiêm túc mà tiếp tục nói: "Hai người trực tiếp nói với em, em cũng sẽ không tức giận, em sẽ không làm nữa, kỳ thật hai người hoàn toàn có thể không ăn.."

Cô nghiêm trang, biểu tình vạn phần nghiêm túc, ở trong mắt Cố Hám Tước quả thực đáng yêu tới cực điểm, thử nghĩ xem, trên khuôn mặt kiều diễm ướt át bày ra một bộ dáng bản khắc nghiêm túc lão thành, hình ảnh tương phản cực đại thiếu chút nữa làm nam nhân khắc chế không được hôn lên.

Ánh mắt nam nhân loạn ngó, mãn đầu óc đều là hình ảnh kiều diễm, không nghe rõ lắm cô nói cái gì.

Nhiễm Thất tự nhiên không phát hiện nam nhân trước mắt sắp hóa thành cầm thú, cônhư cũ lo lắng sốt ruột, "Huống hồ Tiểu Tiểu Tước còn nhỏ như vậy, có thể.."

Cố Hám Tước lấy lại tinh thần, cười khẽ, ngữ khí ôn hòa nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại là bén nhọn độc miệng: "Sẽ không, em xem nó không phải còn ngây ngốc ngồi ở đó sao?"

Hắn sờ sờ tóc cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay bao trùm lên toàn bộ ót cô, thậm chí ngay cả trái tim đều bị bỏng cháy vài phần.

Tiểu Tiểu Tước đang vùi đầu giải toán khinh miệt nhìn hắn một cái, khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu khổ làm.

Tựa hồ xem cô vẫn là có chút bất an, hắn nhìn Tiểu Tiểu Tước nhàn nhạt nói: "Thấy được không? Sau khi ăn đồ ăn em làm, chỉ số thông minh của nó không ngừng đề cao thêm một trình độ mới, đều biết giải phương trình rồi.."

Lời còn chưa dứt, Cố Hám Tước nghiêng người né tránh bút chì Tiểu Tiểu Tước ném lại đây, tiếp tục bổ sung lời nói: "Chính là năng lực hành động, sức lực còn cần phải đề cao.." Hắn dừng một chút, tổng kết: "Loại nam nhân thể lực không được này, là không thỏa mãn được.."

Lần này, không cần Tiểu Tiểu Tước đem vở toán ném tới trên mặt hắn, Nhiễm Thất đã trực tiếp nhào qua che miệng hắn lại, mặt đỏ tai hồng mà thấp giọng mắng: "Anh đủ rồi đó!"

Nhiễm Thất thấy Tiểu Tiểu Tước nhìn lại đây, ôn nhu cười nói: "Bảo bối ngoan ha, mẹ và ba con có chút lời muốn nói."

Theo sau, Nhiễm Thất liền nhíu mi, lôi nam nhân đi.

Nhiễm Thất không thấy được chính là, nam nhân đột nhiên quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Tiểu Tiểu Tước vọng lại đây, ngay sau đó nam nhân nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười khiêu khích, Tiểu Tiểu Tước bĩu môi, nể tình mẹ đã nguôi giận, con liền không so đo ba lợi dụng con!

Nhưng mà, đêm đó, Cố Hám Tước vẫn là bị đuổi đến phòng làm việc.

Nguyên nhân là, Tiểu Tiểu Tước đột nhiên hỏi Nhiễm Thất lời nói còn bỏ dở nửa chừng của lão ba hôm nay là gì, vì thế, Nhiễm Thất giận dữ liền nhốt nam nhân dạy hư trẻ nhỏ nào đó ở ngoài cửa, Tiểu Tiểu Tước gợi lên một nụ cười đắc ý, đấu với con, ba còn non lắm.

Nhưng mà, nửa đêm, nam nhân có chìa khóa dự phòng vẫn vào cửa được, trực tiếp ôm Tiểu Tiểu đã ngủ say thành heo ở trong lòng ngực Nhiễm Thất, tính cả vịt nhỏ của cậu tới một cái phòng khác, cuối cùng, nam nhân đắc ý thỏa mãn mà ôm nữ nhân vào lòng, đi vào giấc ngủ.

Đoạt nữ nhân với ba, nhóc con, con còn non lắm![/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 236: Phiên ngoại (7)

[HIDE-THANKS]
2iHKZtN.png


"Bảo bối a.. Mau tới đây giúp mẹ nhìn xem, con cảm thấy ba con có thể hiểu sai mấy món ăn này hay không?" Nhiễm Thất cúi đầu đặt đồ ăn vào hộp cơm, trong miệng nhắc mãi, Tiểu Tiểu Tước ở một bên vùi đầu giải toán nghe vậy đứng dậy.

Sau nhiều lần xuống bếp thất bại, Nhiễm Thất cũng tự sa ngã, nhưng rảnh rỗi không có việc gì, ngẫu nhiên cũng sẽ giúp Cố Hám Tước làm cơm hộp, để người hầu mang qua công ty.

Xét đến tính tình siêu cấp thích não bổ của Cố tiên sinh, mỗi lần chuẩn bị đồ ăn, cô đều sẽ để Tiểu Tiểu Tước tới tra xét trước một phen.

Không ai hiểu con bằng cha, đồng dạng không ai hiểu cha bằng con, ở dưới sự trợ giúp của Tiểu Tiểu Tước, cũng không xảy ra sai lầm.

Trừ một lần ngẫu nhiên --

Lúc ấy, giữa trưa hè, nhưng lại có bão lớn sắp đổ bộ, toàn bộ thành phố S giống như bị đặt trong chảo dầu đang sôi trào, độ nóng trên đường cái giống như có thể khiến người bị phỏng, dưới thời tiết như thế, cứ việc Cố Hám Tước suốt ngày ngồi trong văn phòng, Nhiễm Thất khó tránh khỏi cũng sẽ lo lắng hắn có thể bị cảm nắng hay không.

Loại sự tình này, ai cũng không nói trước được.

Nghĩ đến chè chắc là dễ nấu hơn đồ ăn, Nhiễm Thất liền bảo người hầu dạy cô nấu chè, thuận tiện còn có thể giết thời gian, món chè đơn giản nhất chính là chè đậu xanh, trực tiếp ngâm đậu xanh một lát, sau đó bỏ vào trong nồi nấu chín, nấu xong bỏ đường vào, sau đó ướp lạnh liền đại công cáo thành.

Xác thật là mười phần đơn giản, nhưng mà, trùng hợp, lúc ấy toàn bộ đậu xanh trong phòng bếp đều bị cầm đi làm món canh đậu xanh củ sen, chỉ còn lại có một ít đậu đỏ, sau đó Nhiễm Thất liền nghĩ, đậu đỏ, đậu xanh hẳn là không sai biệt lắm, liền cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp đổi thành đậu đỏ.

Đưa đi không đến hai tiếng đồng hồ, nam nhân liền trực tiếp trở về ôm cô, cọ cọ cổ cô, thấp thấp nói: "Nhớ anh?"

"..."

Sau lại, Nhiễm Thất mới biết được, đậu đỏ ở cổ đại có nghĩa là tương tư người yêu, hiển nhiên, Cố tiên sinh não động cực lớn sợ là cảm thấy cô đã đối với hắn rễ tình đâm sâu, nhớ hắn đến không chịu được, cho nên liền lập tức trở lại.

Đối với việc này, Nhiễm Thất chỉ nghĩ nói -- ahihi có thể an phận ăn đậu đỏ một lần hay không!

Người não động đại, sẽ chết!

"Lấy ba cái bông cải xanh kia đi." Tiểu Tiểu Tước không biết khi nào đã đến trước mặt, trên khuôn mặt nhỏ non nớt toàn là nghiêm túc.

Hiển nhiên, cậu cũng đối với công lực não bổ của lão ba nhà mình cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ.

Nhiễm Thất nhìn kỹ ba cái bông cải xanh kia, không thành vấn đề a.. Xanh mượt, phối hợp với các màu sắc tươi tắn khác, có vẻ rất đẹp.

Tuy là không rõ nguyên do, nhưng Nhiễm Thất vẫn là làm theo, cô trực tiếp kẹp lên một cái đút cho Tiểu Tiểu Tước: "Vì cái gì, mẹ cảm giác không thành vấn đề a.."

Tiểu Tiểu Tước thong thả ung dung mà nhấm nuốt, sau khi nuốt xuống, mới không nhanh không chậm nói: "Giống nón xanh, nếu mẹ để như vậy đưa đi, mẹ có tin lão Tước lập tức đua xe trở về hay không."

Nhiễm Thất nghe vậy nhìn chằm chằm một viên bông cải xanh vừa kẹp lên, cẩn thận mà nhìn nhìn, hình dạng như cái ô xòe, xác thật có điểm giống nón xanh, Nhiễm Thất một ngụm cắn xuống, mơ hồ không rõ nói: "Cho nên, ba con khả năng sẽ cho rằng mẹ mang nón xanh cho hắn đúng không?"

Tiểu Tiểu Tước nhìn Nhiễm Thất, trong mắt toàn là nghiêm túc: "Không phải khả năng, là nhất định."

Cậu nhìn nhìn trong hộp cơm còn dư lại một viên bông cải xanh, dừng một chút, bổ sung: "Còn không ngừng là đỉnh đầu."

Lão Tước tám phần sẽ não bổ thành mẹ cậu ở bên ngoài có người, ba cái bông cải xanh này chính là báo cho hắn một tiếng, tưởng tượng như vậy, hắn còn trực tiếp tức điên, đua xe trở về sao?

"..."

Nhiễm Thất thở dài, đem một viên bông cải xanh cuối cùng trong hộp cơm đút đến bên miệng Tiểu Tiểu Tước: "Ai.. ba con không thể ăn bông cải xanh ngon như vậy a.."

Có một câu, Nhiễm Thất vẫn luôn muốn nói với Cố Hám Tước --

Một đời người rất dài, đủ để yêu một người.

Ngày tháng của bọn họ còn rất dài, cô luôn có cơ hội nói cho hắn --

Em yêu anh, giống như anh yêu em vậy.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chương 237: Một ngày nào đó, tôi sẽ trở lại thế giới của tôi

[HIDE-THANKS]
VgFMVbR.jpg


【 Thế giới sắp đóng cửa --】

Nhiễm Thất lại lần nữa trở lại không gian tự do, giống như cách một thế hệ, linh hồn của cô tựa hồ còn dừng lại ở thế giới kia, nơi đó có con của cô, có người cô yêu, còn có hồi ức khó có thể ma diệt.

Trước mắt đồng dạng xuất hiện một màn hình điều khiển --

【 Sắp thu nhận sử dụng giá trị tình cảm của ký chủ trong thế giới này 】

Đinh -- thu nhận sử dụng xong.

Sau khi thu nhận sử dụng xong, một tia phiền muộn cuối cùng trong lòng cũng lặng yên không thấy.

Lúc này, lại xuất hiện một giao diện chưa bao giờ thấy trước đó --

【 Sắp thu nhận sử dụng này giá trị tình cảm linh hồn của ký chủ ở thế giới này 】

Đinh --

Trước mắt Nhiễm Thất xuất hiện một cột tiến độ, mặt trên ghi rõ mấy chứ giá trị tình cảm linh hồn, sau một tiếng đinh, cột tiến độ từ 0% biến thành 11%.

Tiểu Hoa lúc này xuất hiện giải thích với cô: "Ký chủ, đây là chỉ tiêu ở chỗ sâu nhất trong linh hồn ngài, tin rằng ngài cũng đã phát hiện, chúng ta tồn tại kỳ thật chính là vì giúp ký chủ đi thu nhận sử dụng tình cảm, cảm nhận được tình cảm."

Nhiễm Thất nhướng mày, thử: "Cho nên, nguyên lai chị thật là có chứng thiếu hụt tình cảm bẩm sinh?"

Tiểu Hoa hiển nhiên sửng sốt một chút, tựa hồ cũng không rõ làm sao mà cô biết được, nhưng vẫn là ăn ngay nói thật: "Đúng vậy."

Nhiễm Thất mím môi, có trường hợp này của Mộ Thất, cô tự nhiên biết bệnh này rốt cuộc có bao nhiêu phiền toái, không đơn thuần chỉ là chính mình sẽ thống khổ, càng gian khổ hơn chính là người yêu cô.

Xem Tiểu Hoa tựa hồ không muốn nói tiếp, Nhiễm Thất cũng không bắt buộc, cô nhìn cột tiến độ, hỏi: "Chỉ cần cái này đến trăm phần trăm, chị liền có thể trở lại thế giới hiện thực của chị sao? Bao gồm ký ức thiếu hụt của chị, các em cũng sẽ trả lại cho chị?"

Nhiễm Thất ngay từ đầu liền cảm thấy chính mình thiếu một bộ phận ký ức, có khả năng tiêu trừ ký ức của cô nhất là hệ thống.

"Kia đương nhiên a.. Ký chủ! Đầy thì chúng ta liền có thể về nhà, hắc hắc hắc, tôi liền có thể nhìn thấy chủ nhân mà tôi sợ hãi nhất, a không, xem như tôi chưa nói.." Hệ thống đột nhiên xuất hiện ở bên chân Nhiễm Thất, ngửa đầu vẻ mặt rối rắm.

Ngay sau đó hắn liền không nghĩ, ngược lại vặn vẹo thân mình, giống như là đang thẹn thùng, "Ký chủ, cô có phát hiện, tôi thay đổi hay không?"

Nhiễm Thất nhìn một cái, đại khái là vì nuốt tích phân của cô, hệ thống từ một cục bột béo biến thành bộ dáng ước chừng năm sáu tuổi, như cũ là một tiểu mập mạp, vì thế, cô đúng trọng tâm đánh giá: "Là thay đổi, càng xấu."

Vừa dứt lời, hệ thống đột nhiên cương tại chỗ.

Tiểu Hoa lại đột nhiên nói: "Ký chủ, tích phân của tôi đã dùng hết, muốn tạm thời tiến vào ngủ đông, cho nên thế giới sau muốn cho hệ thống bồi cô."

Hệ thống cứng đờ vừa nghe đến lời này, đôi mắt lập tức sáng, tung ta tung tăng mà chạy tới nói lời cảm ơn với Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, cảm ơn cô tín nhiệm tôi.."

Tiểu Hoa sờ sờ đầu trọc của hắn, cười vẻ mặt ôn nhu: "Đứa nhỏ ngốc, nếu không phải cậu ăn vụng tích phân của tôi, bị nhốt trong phòng tối chính là cậu.."

"..."

Tôi thu hồi câu ơn kia.

Hệ thống lập tức lui ra phía sau một bước, nó tổng cảm thấy Tiểu Hoa giây tiếp theo liền sẽ vặn nát đầu của nó.

Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng, cô có thể đổi cái hệ thống hay không, loại hệ thống lại ăn vụng lại tham ô lại không làm được tích sự gì này lấy tới để làm gì!

【 Lựa chọn tiêu trừ ký ức hay không? 】

Nhiễm Thất lựa chọn không, lần này thêm vào quyết đoán, thế giới kia hoặc là mấy cái thế giới trước đều như là đời trước của cô, là hồi ức cô muốn đặt ở đáy lòng nhất, cô là thật sự nghĩ thông suốt, cô thay thế người khác, lấy thân phận của người khác tồn tại, nhưng bản chất, cô vẫn là cô.

Cô chỉ là thay đổi cái thân phận ở thế giới kia tiếp tục tồn tại thôi.

Một ngày nào đó, cô sẽ trở lại thế giới thuộc về cô, đi tìm được bóng dáng mơ hồ trong lòng kia.

Đến lúc đó, cô sẽ hỏi hắn: Anh là gì của tôi?[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back