Welcome! You have been invited by Ng Chau to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 40: Tối nay, ngươi cùng ta qua đi

[HIDE-THANKS]Nhất thời, đầu ta liền trở nên trống rỗng. Cho đến khi hắn đi tới trước mặt thì ta mới đột ngột tỉnh táo lại, vội vàng cúi xuống hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Tam điện hạ."

Bùi Nguyên Hạo từ trên cao nhìn ta, một lời cũng không nói.

Ta đã bị dọa đến một thân toát mồ hôi lạnh. Không biết hắn đã đứng ở chỗ kia bao lâu, lại nhìn thấy bao nhiêu, nghe được bao nhiêu rồi.

Ta cùng Tiểu Vũ kết giao tuy rằng không phát sinh chuyện gì, nhưng dù sao cũng không hợp lễ nghi trong cung, huống hồ vừa nãy cách chúng ta nói chuyện dường như cũng đã quá mức thân mật rồi. Nếu Bùi Nguyên Hạo mà nghe thấy được, thì không biết là hắn sẽ nhìn ta với ánh mắt như thế nào.

Nghĩ như vậy, một trận cười khổ nhịn không được dâng lên trong lòng.

Hắn nhìn ngươi như thế nào, hắn sẽ còn nhìn ngươi như thế nào đây? Nhạc Thanh Anh, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu. Ở trong mắt hắn, ngươi chính là một loại cung nữ ti tiện không biết liêm sỉ, chẳng lẽ ngươi vẫn còn hi vọng hắn sẽ nhìn ngươi với con mắt khác sao?

Ta lặng người quỳ trước mặt hắn, chờ hắn xử lí.

Nhưng ngoài dự đoán, qua một hồi lâu, hắn không hề nói bất cứ một câu nào, không khí yên tĩnh đến quỷ dị. Ta hơi hơi cảm thấy có chút kì quái, bèn nhịn không được mà ngẩng đầu lên. Mới ngước mắt một cái thì liền đối diện ngay với mắt hắn.

Mà cặp mắt đen nhánh, thâm thúy đó, giờ phút này, cũng đang nhìn chằm chằm vào ta. Chỉ có điều, so với ánh mắt mọi khi, thì hình như có chút không giống lắm. Ta bị hắn nhìn đến độ cảm thấy hơi bất an, liền nhẹ nhàng nói: "Điện hạ?"

Không nghĩ tới, hắn chỉ nhìn ta trong chốc lát rồi xoay người rời đi, một câu trách cứ cũng đều không có.

Ta từ từ đứng dậy. Mắt dõi theo bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của hắn dần biến mất ở cuối hành lang, khóe miệng liền nhếch lên một tia cười khổ -- thì ra, hắn chán ghét ta như vậy, thậm chí đã chán ghét đến mức, một câu thôi, cũng không muốn nói..

Ta mang theo thần sắc ảm đạm trở lại Lạc Mai trai. Lúc vừa mới hầu hạ Diêu Ánh Tuyết dùng xong bữa tối, thì liền thấy một người hầu đi tới cửa, cung kính hướng nàng hành lễ: "Bái kiến Ánh Tuyết phu nhân."

Diêu Ánh Tuyết nhìn gương đồng, lười nhác gỡ một cây trâm bạc xuống: "Chuyện gì?"

"Điện hạ cho triệu phu nhân đến tẩm điện lúc trước, để bồi tẩm."

Diêu Ánh Tuyết nghe xong đại hỉ thì vội kêu ta đi lấy mấy lượng bạc để thưởng cho tên người hầu kia, rồi liền ngồi vào trước bàn trang điểm. Người hầu kia cảm tạ đã ban thưởng, sau đó còn nói thêm: "Hy vọng phu nhân nhanh chóng một chút, điện hạ nói là rất gấp."

Diêu Ánh Tuyết vừa nghe vậy, liền đối ta nói: "Còn không mau đi tới chải đầu cho ta?"

Ta vội vàng đi qua giúp nàng chải mái tóc đen dài, nhưng lược gỗ mun trong tay, lại có chút run, rất nhiều lần suýt chút nữa thì làm tóc rối loạn.

Bình thường trước khi Bùi Nguyên Hạo tới Lạc Mai trai thì đều sẽ có quản sự đến đây thông báo. Khi đó, việc trước tiên ta sẽ làm là hướng Diêu Ánh Tuyết xin nghỉ, tránh để bản thân ở chỗ này làm gai mắt bọn họ. Nhưng tối nay hắn lại giục gấp như vậy, giờ muốn đi tìm một tỷ muội cũng không còn kịp nữa rồi.

Quả nhiên, sau khi chải đầu xong, Diêu Ánh Tuyết nhìn ta một cái, nhàn nhạt nói: "Tối nay ngươi cùng ta qua đi."

"Dạ."

Ta im lặng cúi đầu, đi theo nàng ra cửa viện Lạc Mai trai.

Lúc này, mặt trời đã khuất núi, cũng đồng thời trút hết tất cả những gì ấm áp còn sót lại lên đại địa. Từng đợt gió đêm từ mặt hồ lạnh lẽo thổi tới, mang theo một tia hơi nước, thấm đậm vào lòng người.

Vừa mới ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy, dáng hình của tẩm điện, dần hiện trong màn đêm.

Rõ ràng nơi đó vẫn cao lớn, nguy nga như thường lệ, nhưng, vào giờ khắc này, cơ hồ lại xuất hiện thêm cả một loại cảm giác yêu dã (mĩ miều, dụ hoặc) không nói nên lời.

Ta đem ngón tay đang cực kì run rẩy giấu vào trong tay áo..[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 41: Đêm mị hoặc

[HIDE-THANKS]Đêm nay, vẫn là một đêm quay cuồng dục tình mà đầy mị hoặc.

Cũng giống như lần trước, ta vẫn là người ngồi ở cửa, trên chiếc hành lang dài đằng đẵng, nghe âm thanh rên rỉ say lòng người cùng tiếng thở dốc thô nặng kia vang vọng bên tai. Mãi cho tới tận khuya, mùi hương mê hoặc cùng tiếng hít thở còn lan tràn khắp không gian.

Không biết đã qua bao lâu, từng trận thở dốc đến quay cuồng đó cuối cùng cũng dừng lại.

Ta lúc này mới bỏ hai tay đang che lỗ tai xuống. Nhưng chỉ vừa mới buông lỏng tay, tiếng hơi hơi thở dốc của Diêu Ánh Tuyết liền truyền đến tai--

"Điện hạ."

Cũng giống như đêm hôm đó, thanh âm kiều mị mang theo một tia lười nhác, còn có chút nhàn nhạt dục tình. Thật đúng là câu hồn nhiếp phách.

Nhưng ngoài dự đoán, âm thanh tiếp theo truyền ra từ bên trong lại khiến ta cực kì giật mình --

"Được rồi, nàng trở về đi."

Bên cạnh hơi thở nồng đậm, giọng của Bùi Nguyên Hạo cũng nhuốm đầy túng dục (dục vọng được buông thả, vẫn ham muốn dục vọng, chưa hết sự cuồng nhiệt hoan ái), thế nhưng mà lời nói.. lại lạnh nhạt như vậy. Hơn nữa -- hắn thực sự bảo Diêu Ánh Tuyết trở về ngay lúc này sao?

Quả nhiên, Diêu Ánh Tuyết cũng ngây ngẩn cả người: "Điện hạ, thiếp thân.."

"Đêm nay bổn cung muốn ngủ một mình. Nàng trở về đi."

"..."

Không khí trầm mặc trong giây lát. Sau đó, ta nghe thấy âm thanh mặc quần áo nhẹ nhàng vang lên, nhưng cả buổi vẫn chưa mặc xong được, giống như bị cái gì đó cuốn lấy vậy; rồi lại nghe thấy Bùi Nguyên Hạo nói: "Cho người tới giúp nàng đi."

".. Tiến vào!"

Giọng nói của Diêu Ánh Tuyết vẫn thực ôn nhu, tuy nhiên ta biết, trong lòng nàng nhất định đang tức giận. Vội vàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy ở trên giường, nơi màn che buông xuống, thấp thoáng một thân ảnh nam nhân. Còn Diêu Ánh Tuyết thì đang đứng bên mép giường, phía trên bị dải lụa quần áo cuốn lấy, lộ ra một nửa bầu ngực. Trên làn da khi sương tái tuyết (vượt qua cả sương, vượt trội hơn tuyết, làn da trắng hơn sương tuyết) vẫn còn lưu lại một vài dấu vết hồng phấn.

"Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau qua tới?"

Ta vừa nghe thấy, vội vàng thu hồi ánh mắt, liền đi qua cởi bỏ đai lưng cho nàng, mặc vào, buộc lại một lần nữa sao cho đúng.

Trong quá trình này, Diêu Ánh Tuyết có quay đầu lại vài lần, tựa hồ hy vọng Bùi Nguyên Hạo có thể giữ nàng lại, nhưng nam nhân kia, giống như ngủ rồi vậy. Quần áo đã mặc xong, nàng cũng không thể tiếp tục ở lại, chỉ có thể nén giận cúi người hành lễ: "Thiếp thân cáo lui."

Nói xong liền mang theo ta đi đến phía cửa.

Vừa mới đi tới đại môn, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm lười biếng của Bùi Nguyên Hạo: "Trà."

Ta sửng sốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, rồi lại nhìn về phía Diêu Ánh Tuyết. Gương mặt nàng vốn đang đỏ bừng thì giờ phút này đã tức giận đến mức trắng bệch, tuy vậy, cũng chỉ có thể cắn răng nhỏ giọng nói: "Ở lại đi!"

Nói xong, nàng liền vung tay áo rồi xoay người rời đi.

Ta đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng biến mất trong đêm, nhưng lại chỉ có thể quay đầu lại, đến bên cạnh bàn rót một ly trà rồi dâng đến trước giường: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."

Một bàn tay duỗi tới đây, vén lên màn che. Hắn nhướng người tới tiếp trà, rồi liếc mắt nhìn ta một cái.

"Là ngươi?"

Ta theo bản năng nhấc đầu, tâm liền lập tức trở nên chấn động!

Hắn đang ngồi ở trước mặt ta. Xiêm y to rộng khoác hờ lười nhác trên vai, không được buộc lại đàng hoàng khiến lõa lồ ra khoảng ngực tinh tráng mà rắn chắc; da thịt màu bánh mật được che phủ bởi một lớp mồ hôi mỏng, nhàn nhạt lóe lên sắc sáng dưới ánh nến; mái tóc đen như mực thả xuống, ôm trọn lấy gương mặt tuấn dật mà lãnh ngạnh (lạnh lùng, ngang ngạnh), càng tăng thêm vài phần ý vị mị hoặc, ưu nhã, cùng cả chất bá đạo..

Ta lập tức đỏ mặt, liền vội vàng cúi đầu.

Hắn cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, rồi lại nhìn ta, giống như đang suy tư điều gì đó.

Chờ đến khi hắn uống xong rồi đưa chén trà cho ta, ta rốt cuộc cũng được âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng vừa mới định thối lui, thì lại nghe thấy hắn nói: "Tối nay ngươi ở lại trực đêm đi."[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 42: "Dập ta trước đã"

[HIDE-THANKS]"A"

Ta chấn động, trợn to hai mắt nhìn hắn, lại thấy hắn lười nhác nâng một chút mi mắt nhìn ta. Thấy ta nửa ngày cũng chưa có phản ứng, hắn nói: "Đóng cửa."

"..."

Trực đêm? Chẳng lẽ muốn ta ở lại nơi này, lưu lại căn phòng chỉ có mình hắn ở trong, đơn độc ở chung cùng hắn, suốt một đêm sao?

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy cả người đều có chút hoảng loạn, lắp bắp nói: "Điện hạ, nô tỳ -- nô tỳ đi gọi người tới cho ngài. Lưu công công, nhất định sẽ an bài --"

"Lớn mật!" Hắn nhíu đôi mày rậm: "Lời nói của bổn cung ngươi cũng dám cãi sao."

"Nô tỳ không dám!"

"Nếu không dám, vậy đi đóng cửa!"

"..."

Biết hắn chuẩn bị nổi giận, ta cũng không dám nhiều lời nữa. So với Diêu Ánh Tuyết mỗi ngày thường xuyên gây khó dễ cho ta, thì người nam nhân trước mắt này, mới là nơi phát ra sự sợ hãi thật sự. Ta chỉ có thể đi qua, đem đại môn đóng lại, rồi sau đó dịch tới mép giường, từng bước một.

Khi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh mép giường, thì lại nghe thấy từ đằng sau màn che truyền đến tất tất tác tác âm thanh (tiếng động nhỏ) cởi quần áo, đầu ta liền cúi xuống càng thấp.

Hắn nằm xuống, sau khi an tĩnh một chút, lại mở miệng: "Còn không đi ngủ?"

"Ách?"

"Nến."

"A.."

Ta vội dàng đứng dậy, đi thổi tắt giá cắm nến trên bàn, gian phòng ngay tức khắc lâm vào một mảnh tối tăm. Nhưng khi càng tăm tối, mũi con người lại càng trở nên nhanh nhạy. Bên trong gian phòng, nơi mà ta đang ngồi hiện giờ mới trải qua dục tình dây dưa, thậm chí trong không khí, mùi hương hoa lệ của trận hoan ái vừa qua đi vẫn còn tràn ngập, không ngừng xông vào mũi. Nhưng không chỉ cái loại mùi hương ái muội này, còn có cả tiếng hắn hít thở, cũng đang gần bên tai..

Tay ta đặt ở đầu gối, run lên nhè nhẹ.

Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm lại vang lên âm thanh của Bùi Nguyên Hạo, tuy nhiên, cũng có mang theo một sự khàn khàn khác thường: "Trà."

Hắn sao lại khát như vậy, vừa mới uống một ly nha?

Ta vội vàng đứng dậy bấc lửa trên giá cắm nến bên cạnh mép giường. Ánh nến dập dờn, lúc sáng lúc tắt nặng nề chiếu lên màn che. Thấp thoáng nhìn thấy thân hình hắn, lồng ngực ngay lập tức phập phồng thật kịch liệt. Ta tức khắc rời ánh mắt, đi đến bên bàn, lại rót thêm một ly trà, rồi lấy hai tay dâng qua cho hắn: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."

Màn che bị vén lên, một bàn tay duỗi tới, nhưng đột nhiên lại quơ một cái bắt lấy cổ tay ta!

Tay của ta đột ngột run lên, giống như bị phỏng vậy. Chén trà từ trong tay rơi xuống, lập tức đánh nghiêng giá cắm nến bên mép bàn. Sáp cùng lửa nến văng khắp nơi, chân màn che đang rũ trên mặt đất liền bị bắt một chỗ con, rồi ngay tức khắc bốc cháy lên thành một khóm lửa nhỏ màu lam nhạt.

"Điện hạ!" Ta vừa kinh vừa hoảng, liền theo bản năng giãy giụa, nói: "Nô tỳ biết tội, thỉnh điện hạ buông tay!"

Nhưng bàn tay kia lại nắm chặt lấy tay ta, một chút thả lỏng đều không có, hơn nữa, tình hình càng ngày càng gấp, khiến lòng ta cũng càng ngày càng hoảng. Ta liền bắt đầu ra sức giãy giụa, tại thời điểm mở miệng nói chuyện, thanh âm cũng đã trở nên run rẩy: "Điện hạ, cháy! Cháy --"

Lời nói còn chưa dứt, hắn đột nhiên dùng lực một chút. Khi ta còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị một phen kéo dài lên giường, rồi bị hắn nghiêng người, đem đè ở dưới thân.

Hắn cúi người xuống nhìn ta. Trong phòng thế mà u ám đến như vậy, dù cho ta có hoảng sợ trợn to mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy một nửa dáng hình ướt đẫm mồ hôi của hắn, đang phản chiếu nhàn nhạt ánh lửa. Còn cặp mắt kia thì lại sáng ngời đến độ, hệt như một con thú đang thèm khát máu tươi.

Khóe miệng khều nhẹ, xuất hiện một tia cười tà:

"Dập ta trước đã."[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 43: Nếu bổn cung muốn, thì ngươi phải đưa!

[HIDE-THANKS]Giống như bị một chậu nước đá quăng tạt xuống đầu, ta dù nằm mơ, cũng không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày này. Ngay tại thời điểm ta đang kinh hoàng thất thần, một bàn tay to lớn đã linh hoạt vén vạt áo ta lên, rồi chậm rãi hướng lên phía trên.. làn da liền cảm nhận được một trận năng lượng cực nóng áp sát!

Ta ngay tức khắc phục hồi tinh thần, vừa muốn mở miệng, nhưng miệng cũng bị chặn lại.

Bờ môi hắn nóng bỏng; đầu lưỡi tiến vào trong miệng ta mà không cần cố một chút sức nào, khơi gợi môi lưỡi ta cùng hắn nhảy múa -- đó là hôn, mang theo cả dục tình nồng đậm, tựa hồ giống như đang tập luyện trước cho đợt xâm nhập sắp đến vậy (ý là chỉ màn hôn môi dạo đầu cho lần hoan ái chuẩn bị tới). Ta muốn thoát ra, nhưng đôi tay lại bị một bàn tay của hắn kéo lại lên đỉnh đầu. Cả người hắn bày ra tư thái (tư thế, thái độ) ta cần, ta cứ lấy.

"Ưm--ưm--!"

Ta liều mạng giãy giụa, tuy nhiên, dưới sự giam cầm của hắn lại không hề có chút tác dụng nào. Một loại sợ hãi xưa nay chưa từng có chiếm lấy toàn thân.. Khi cảm giác được tay hắn đã tới trước ngực, nơi non mềm nhất, ta nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, liền liều lĩnh khép hàm răng lại. Hắn kêu rên một tiếng, đầu lưỡi lập tức rút ra ngoài.

Một trận máu tươi nhàn nhạt mùi sắt, lan trong miệng ta.

Hắn không dám tin nhìn ta: "Ngươi dám cắn ta?"

"Ta.."

Ta hoảng sợ nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, rồi tay giương lên, lập tức hung hăng cho ta một bạt tai. Ta bị đánh mạnh đến mức lỗ tai kêu ong một tiếng, cả người liền ngã xuống giường, bàn tay tức khắc đè lên ngọn lửa nhàn nhạt màu lam kia. Tuy rằng lửa đã tắt, nhưng lòng bàn tay vẫn truyền đến một trận nóng bỏng đau đớn.

"A--!"

Ta đau đến chảy cả nước mắt. Khi vừa nhấc đầu, thì lại nhìn thấy hắn xoay người ngồi dậy, lạnh lùng âm hiểm nhìn ta.

Vừa nãy là do ta dưới tình thế cấp bách mới không màng tất cả, nhưng hiện tại ta cũng biết, bản thân thực sự đang gặp phải rắc rối rồi, liền lập tức vội vàng hướng hắn quỳ xuống, liên tục dập đầu: "Điện hạ tha mạng, nô tỳ biết tội. Nô tỳ -- là đến để trực đêm, nô tỳ không phải tới bồi đêm.."

Hắn cười lạnh một tiếng. Tiếng cười kia nghe vào tai không hề có chút độ ấm nào, mà ngược lại lại mang theo một loại thú tính, khiến người khác sởn tóc gáy. Hắn nói: "Xem ra ngươi vẫn không biết bổn phận của chính mình là gì? Nữ nhân trong Thượng Dương cung này, khi bổn cung muốn, thì đều phải đưa! Bổn cung đêm nay muốn 'dùng' ngươi, chính là thiên đại phúc phận (phúc phận lớn như trời) của ngươi. Ngươi đừng có rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!"

Nghe hắn nói vậy, tâm ta đột nhiên giống như bị một cây châm đâm vào, đau quá!

Loại nữ nhân mà hắn muốn, chính là như thế - vì vinh hoa phú quý mà có thể giao chính bản thân mình ra; mỗi sáng thoa son điểm phấn, ăn mặc lòe loẹt; mỗi đêm chỉ chờ để được hắn lâm hạnh, còn coi đó là việc quan trọng nhất đối với mạng sống; vì để được một đêm lọt vào mắt xanh của hắn mà có thể đi tranh giành tình cảm, thậm chí -- làm trò hề.

Đó là điều hắn muốn, nhưng, không phải điều ta muốn. Ta có thể chịu đựng Diêu Ánh Tuyết quở trách, cũng có thể chịu đựng Hồng Vi bọn họ khinh thường, nhưng ta nhất quyết không để bản thân sống một cách không có chút nào tôn nghiêm như vậy!

Cái gì cũng có thể chịu đựng, nhưng duy nhất cái này, không thể!

"Điện hạ, Thanh Anh -- không thể!"

Tại thời điểm nghe ta run rẩy nhưng kiên định nói ra hai chữ kia, đôi mắt sắc bén của hắn đột nhiên hiện lên một tia sáng, giống như là một tia kinh ngạc, sau đó chậm rãi nheo lại, nhìn ta: "Ngươi nói cái gì?"[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 44: Lạt mềm buộc chặt? Không tồi!

[HIDE-THANKS]Thấy, mắt hắn càng ngày càng đỏ, hơi thở cũng ngày càng dồn dập.

Ta quỳ gối trước mặt hắn, hệt như một tiểu bạch thỏ trước mặt mãnh thú, không có cách nào để có thể tự bảo vệ bản thân, nhỏ yếu đến độ, 'buộc phải' bị hắn xé xác vào một thời điểm nào đó; thế nhưng, vẫn quyết kiên định nhìn vào mắt hắn.

Thanh Anh -- không thể!

Trong phòng chỉ còn dội lại những lời này, tựa như cả khoảng không lẫn không khí, đều không tồn tại. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, cơ hồ giống như chưa bao giờ biết ta, mà cũng lại giống như, lần đầu tiên biết ta.

Không biết đã qua bao lâu, hắn đột nhiên bật ra một câu cười lạnh: "Lạt mềm buộc chặt sao? Không tồi!"

Cái gì? Ta kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười lạnh, nói: "Ngươi quả thật thông minh, chắc hẳn cũng biết phải dùng thủ đoạn gì để đối phó với nam nhân, chỉ là --" ánh mắt hắn lạnh lùng: "Một chiêu này với bổn cung, không dùng được."

Nói xong, thân hình hắn liền nhanh nhẹn đi tới. Lúc này, ta lập tức bừng tỉnh lại, ngay tức khắc muốn bò dậy chạy ra bên ngoài. Tuy nhiên, còn chưa kịp cử động, hắn đã quơ một cái túm ngay được vạt áo ta, sau đó dùng sức kéo. Ta bất chợt phòng bị không kịp liền lập tức ngã lăn xuống mặt đất, rồi lại một lần nữa bị hắn bắt, đè ở dưới thân.

"Không -- Đừng!"

Ta liều mạng kêu la, vùng vẫy, nhưng lại không phát hiện ra, thừa lúc đang giãy giụa, quần áo cũng bị kéo rơi, làm lộ ra một mảng lớn bả vai trắng nõn, cùng cả xương quai xanh tinh xảo. Ánh mắt hắn trầm xuống, không nói lời nào kéo ta vào trong ngực, đôi tay dùng thêm lực một chút, sau đó.. chỉ nghe thấy một âm thanh rách vụn của vải vóc do bị xé. Bộ xiêm y giản đơn lập tức bị hắn xé đến tan nát, khuôn ngực trắng tuyết ở chỗ rách ngay tức khắc lõa lồ trước mắt hắn.

"Đừng!"

Giờ phút này, lý trí cùng nhẫn nhịn, tất cả đều biến mất, ta mất hết khống chế kêu lên thảm thiết. Hắn thấy ta không chịu thuận theo cũng bắt đầu tức giận, sau đó chỉ đơn giản là cùng ta vần nhau trên mặt đất. Tuy nhiên, đôi tay cũng không hề dừng lại, quần áo vốn dĩ đã không còn lại mấy cũng mau chóng rách vụn dưới lòng bàn tay hắn. Thân thể của ta gần như lộ ra hoàn toàn.

Da thịt hai người sít sao, hơi thở dây dưa.. hắn thở dốc, càng ngày càng nặng. Có lẽ là do vừa mới trải qua một lần hoan dục nên dục vọng của hắn dễ dàng bị khích dậy, đôi tay đang chế ngự mọi mánh khóe thoát ra của ta cũng trở nên nóng bỏng.

Ta ngay tức khắc cảm nhận được hạ thân hắn bên dưới, chống thẳng lên hạ thân ta, ngo ngoe rục rịch ở giữa.

Ngay lúc này, những ký ức kinh hoàng kia đột nhiên lại sống dậy bên trong đầu ta -- cùng là cái dạng tình cảnh này, cũng là loại bạo ngược như vậy, cái đêm ấy vĩnh viễn khiến cho ta khó có thể nào quên đi, hắn đã phát tiết dục vọng của bản thân như thế nào trên người ta, mà cũng cướp đi của ta.. toàn bộ mọi thứ.

"Nước ở Thượng Dương cung này, không phải một nô tỳ nhỏ nhoi như ngươi có thể trộn lẫn. Cẩn thận, nếu không có thể có một ngày, nó sẽ nuốt chửng ngươi."

Lời nói của Kim Kiều lại một lần nữa vang bên tai. Nàng nói đúng, Thượng Dương cung, còn có chủ nhân của Thượng Dương cung này, không phải là thứ mà ta có thể tiếp cận. Quả nhiên hắn, sẽ nuốt chửng ta.

Cảm thấy ta không hề giãy giụa, thậm chí ngay cả một tia chống cự yếu ớt nhất cũng không có, Bùi Nguyên Hạo ngồi dậy, nhìn ta lạnh lùng cười:

"Bổn cung muốn ôn nhu với ngươi một chút mà ngươi lại không thích, hay là -- ngươi thích như vậy?"

Nói xong liền cúi người xuống, cắn mạnh một cái lên xương quai xanh của ta.[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 45: Ngươi muốn mưu sát bổn cung?

[HIDE-THANKS]"A --!"

Ta đau đớn kêu nhỏ một tiếng, cả người giãy lên hệt như một con cá đang cận kề cái chết, nhưng rồi lại bị hắn gắt gao chặn lại.

Một mùi máu tươi lan tỏa, tràn ngập bên trong phòng. Ta mở to mắt, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, ném xuống cho một mảnh ảm đạm khó hiểu. Còn hắn, thân thể nóng bỏng gắt gao áp sát ta, giống như muốn đem ta xoa nát, xé rách vậy.

Không.. Đừng.. Đừng..

Ta bất lực cầu xin trong lòng, nhưng người nam nhân đang đè ở phía trên thân này lại không hề có chút dao động nào, vẫn ở trên người ta tàn sát bừa bãi như cũ. Nụ hôn cuồng loạn dừng trên cổ ta, trên xương quai xanh, rồi chậm rãi đi xuống.. mỗi một tấc da thịt đều đón nhận dục vọng vô đáy của hắn. Nóng bỏng, mà nóng đến cùng cực, giống như tùy vào thời điểm, sẽ thiêu đốt ta, đốt đến tận cùng.. Sau khi tiếp nhận dục vọng của hắn rồi, có lẽ là ta, sau trận dục hỏa này, sẽ ngay lập tức vụn nát hoàn toàn thành một đống bụi bặm.

Hắn hôn càng ngày càng đi xuống, thở dốc cũng càng lúc càng thô nặng. Thời điểm động tình cũng là khi tay giam cầm đôi tay ta buông chậm rãi, rồi nắm lấy vòng eo không ngừng run rẩy của ta.

Đầu ngón tay ta đang bần bật run, bỗng dưng, đụng phải một thứ đồ gì đó phỏng nóng..

Giá cắm nến!

Trong đầu chợt lóe lên linh quang, ta ngay lập tức cắn chặt răng, đẩy người nam nhân ở phía trên ra, xoay người nắm lấy giá cắm nến rồi nhổ bỏ ngọn nến, cây gai sắc nhọn bằng đồng tức khắc xuất hiện!

Hắn đột nhiên bị ta đẩy ra liền giận tím mặt, đang muốn bốc hỏa thì lại thấy ta - đôi tay cầm giá cắm nến, người cuộn tròn lại một bên, run run rẩy rẩy đối diện với hắn. Hắn nhìn thoáng qua cây gai nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cười lạnh một tiếng: "Thế nào, ngươi muốn mưu sát bổn cung?"

".. Không, nô tỳ không dám."

"Vậy ngươi.."

"Nô tỳ chỉ xin điện hạ, tha cho nô tỳ."

Hắn mang sắc mặt như sương, lành lạnh nói: "Nếu bổn cung nói không thì sao?"

Ta run rẩy đến độ xương cốt toàn thân giống như đều bắt buộc phải vỡ vụn ra vậy. Cắn răng một cái, bèn đem giá cắm nến kia nhắm ngay chính cằm của mình: "Thế thì nô tỳ, chỉ có thể chết!"

Thân thể hắn bất ngờ chấn động, mắt trừng lớn nhìn ta.

"Thật sự ngươi, không nghĩ vì bổn cung mà bồi tẩm?"

"..."

Sắc mặt hắn càng ngày càng đen lại, trong mắt cũng hiện lên vô số ánh sáng, nhưng cuối cùng lại chậm rãi lạnh xuống, khôi phục lại bộ dáng kiêu căng, lạnh băng thường ngày: "Được, nếu ngươi không muốn thì bổn cung cũng không cưỡng bách ngươi. Buông giá cắm nến xuống đi, bổn cung sẽ không chạm vào ngươi."

Nghe câu nói như thế, tảng đá lớn trong lòng ta lập tức rơi xuống đất, nhưng vẫn là có chút không yên tâm, nhìn hắn: "Điện hạ -- điện hạ thân là hoàng tử thiên gia, nhất ngôn cửu đỉnh." (nhất ngôn cửu đỉnh: Lời nói có giá trị => nói là phải làm)

Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn ta: "Ngươi cho rằng ngươi là ai. Tối nay bất quá chỉ là bổn cung nhất thời nổi hứng, muốn chơi chơi ngươi, nhưng hiện tại cũng chẳng còn cái hứng thú kia nữa."

Tâm ta lúc này mới yên, theo tiếng giá cắm nến trong tay mà rơi xuống.

Tựa như vừa mới phải trải qua một trận đại kiếp nạn sinh tử, toàn thân trừ bỏ những dấu vết mà hắn lưu lại ở đó, thì mỗi chỗ một trên thân mình dường như cũng đã ướt sũng mồ hôi lạnh. Ta hoảng loạn nhặt quần áo rách nát trên mặt đất lên, đã không thể nào mặc lại, nên chỉ có thể cố gắng dùng chúng để che đậy lại thân hình, rồi sau đó liền xoay người muốn lén rời đi thừa lúc đêm tối.

Tuy nhiên, ngay thời điểm ta vừa mới ra tới cửa, Bùi Nguyên Hạo đột nhiên lại mở miệng: "Ai cho phép ngươi rời đi?"

Ta cả kinh, quay đầu lại nhìn hắn.

Chẳng lẽ -- chẳng lẽ hắn lại đổi ý?[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 46: Sự nhục nhã đến từ hắn

[HIDE-THANKS]"Chính ngươi vừa nói, ngươi tới là để trực đêm. Bây giờ một đêm còn chưa hết, ngươi đã muốn đi?"

Hắn, muốn giữ ta lại, tiếp tục trực đêm cho hắn ư?

Cái chính là, nơi này vừa mới xảy ra sự việc như vậy, hơn nữa trên người ta lại gần như là trần trụi, cũng không có quần áo để mặc. Vậy mà còn muốn giữ ta lại, tại bên cạnh hắn..

Ta thấy đôi mắt hắn trong bóng đêm lộ ra rõ ràng biểu tình vui vẻ xem kịch.

Đây hẳn là, vì cự tuyệt hắn, nên đã chọc giận hắn đại giới đi. (đại giới = đại khai sát giới = mượn dao giết người => mượn lời nói trực đêm để làm khó)

"Vâng, nô tỳ tiếp tục trực đêm cho điện hạ." Ta cắn chặt răng rồi quay trở lại. Hắn giống như có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn ta một cái. Thấy ta đờ đẫn đi đến mép giường, sửa sang lại màn che hỗn độn, sau đó hầu hạ hắn nằm ngủ, hắn trong bóng đêm liền hừ lạnh một tiếng, giống như là đang nói, ta xem ngươi có thể ngang ngạnh tới khi nào vậy.

Sau khi chờ hắn ngủ rồi, ta hơi thu dọn lại một chút, rồi liền ngồi trở lại trên một bên của chiếc ghế cẩm.

* Ghế cẩm: Ghế làm bằng gỗ Cẩm - là loại gỗ cứng và chắc, toàn thân đều có những đường vân nhỏ, mảnh chạy khắp. Gỗ cẩm rất tốt, ít bị mối mọt hay nứt nẻ. Loại gỗ này có mùi như cây tre ngâm nước lâu ngày có mùi thum thủm.

So với trong tưởng tượng, việc chịu được một đêm này dường như lại càng khó hơn. Nhưng không phải chỉ là do cái loại cảm giác trần truồng lộ thể hổ thẹn, mà còn do đêm dài nặng nề khiến cho hàn khí thấm vào người. Ta chỉ có thể gắt gao ôm lấy hai tay để giúp bản thân không bị lạnh. Dù vậy.. trong bóng đêm đen nhánh, tổng cảm giác giống như có một đôi mắt đang theo dõi ta vậy. Ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo, tựa muốn cắn nuốt ta một tấc, lại một tấc..

Cho dù chỉ là ở trong mơ, nhưng cái loại cảm giác bị thú săn này cũng vẫn làm cho ta cảm thấy rất bất an.

Thật vất vả mới có thể chịu được cho đến hừng đông. Khi ánh trăng thanh lãnh bên ngoài cửa sổ biến thành những tia nắng ban mai ôn nhuận, ta cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt, mà vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đang đứng trước mặt.

Tới đây ta lập tức bừng tỉnh-- là, Bùi Nguyên Hạo!

Hắn đã mặc xong quần áo, áo mũ chỉnh tề đứng ở nơi đó từ trên cao nhìn xuống, thấy ta trợn mắt liền lạnh lùng nói: "Trời sáng rồi, ngươi cần phải đi."

"..."

Ta còn chưa tỉnh táo lại từ cảnh băng thiên tuyết địa (đất trời đều là băng tuyết, chỉ nơi lạnh lẽo, âm u) ở trong mơ, nhưng bốn chữ "Ngươi cần phải đi" vẫn làm cho ta rùng mình một cái. Cuối cùng ý thức cũng chậm rãi về trong thân thể, người cũng dần cảm nhận được cái rét lạnh thật sự-- ta, cứ như vậy, gần như trần trụi mà ngồi ở mép giường hắn cả một đêm..

"Đi mau."

"Vâng."

Ta chậm rãi muốn đứng lên, nhưng tứ chi lạnh cứng căn bản không nghe theo sai khiến, rất nhiều lần xém thì té ngã. Ta theo bản năng duỗi tay khua một cái nhưng lại bắt dính ống tay áo hắn, tay tức khắc vội vàng rút về.

Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ tức giận, thật ra lại chỉ là hơi hơi giương bạc môi lên, nhìn dáng vẻ chật vật của ta.

"Nhanh lên. Bổn cung còn phải đi thượng triều"

Thật vất vả mới đứng thẳng thân mình được, nhưng ta lại lặng người đi một bước. Xiêm y của ta đêm qua đã bị hắn xé tan thành từng mảnh, vài miếng áo quần hỗn độn cũng chỉ có thể miễn cưỡng che khuất những nơi nhạy cảm nhất. Nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài..

"Còn không đi mau?"

Nghe hắn thúc giục từng trận ở sau lưng, một chút phòng ngự cuối cùng trong lòng cũng biến mất. Một giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt nhỏ ra, rơi lạch cạch một tiếng xuống mặt đất, ánh lên một chuỗi sắc sáng rực rỡ.

Một giọt nữa lại rơi.. Do trong phòng vốn an tĩnh, nên thành ra tiếng nghe đặc biệt rõ ràng.

Hắn như cảm nhận được gì, tiến lên một bước cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đột nhiên âm trầm.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài. Chờ đến khi hắn trở về, vang lên một tiếng, một kiện quần áo đã nằm trên đỉnh đầu của ta. Ta ngẩng lên, chỉ thấy hắn đang ném tới tấp một bộ lại đây.

Là của hắn.

Hắn giống như đang tức giận, lạnh lùng nói:

"Mặc vào rồi mau cút! Bổn cung ghét nhất là nhìn thấy loại nữ nhân khóc lóc như ngươi!"[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 47: Diêu Ánh Tuyết nổi cơn thịnh nộ

[HIDE-THANKS]Ta vội vã mặc xong bộ đồ to rộng đó, rồi nhanh chóng lui xuống rời khỏi phòng, nhưng vừa mới đi đến chỗ hành lang hẹp dài, đã nhìn thấy Triệu ma ma mang theo hai cung nữ đi về phía ta.

Tới trước mặt ta, bà ta đưa mắt đánh giá trên dưới ta một phen, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ái muội: "Thanh Anh cô nương, dậy thật sớm nha, Ánh Tuyết phu nhân muốn ngươi lập tức tới Lạc Mai trai."

Diêu Ánh Tuyết?

Trong lòng ta cả kinh, vội hỏi: "Phu nhân tìm ta có việc gì sao?"

"Cái này, lão nô cũng không biết."

Đáy lòng ẩn ẩn dâng lên nỗi bất an, chỉ sợ là vì sự việc đêm qua đi. Ta cúi đầu nhìn bộ dáng của mình, miễn cưỡng cười nói: "Cho phép ta về phòng để đổi một bộ y phục tốt đã được không?"

"Ánh Tuyết phu nhân muốn ngươi lập tức qua đó. Thanh Anh cô nương, ngươi cũng đừng khiến bọn ta khó xử."

Nói xong, Triệu ma ma liền đưa mắt ra hiệu cho hai cung nữ đang khom người kính cẩn ở phía sau. Hai người bọn họ lập tức đi tới kẹp ta ở giữa. Ta cũng biết là dù muốn cũng không thể tránh được, nên đành phải theo bọn họ đi tới Lạc Mai trai.

Khi tới cổng lớn, chỉ thấy Diêu Ánh Tuyết sắc mặt xanh mét ngồi bên cạnh bàn, mà ta đưa mắt một cái, liền nhìn thấy ở trên bàn xuất hiện một túi bạc. Đúng là lúc trước nàng muốn ta giao túi bạc kia cho Lưu công công để đút lót, nhưng lại bị ta âm thầm giấu đi..

Nàng lục soát phòng ta sao! Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.

"Bẩm phu nhân, đã đưa Nhạc Thanh Anh tới."

Triệu ma ma vừa dứt lời, Diêu Ánh Tuyết liền ngẩng đầu lên. Khi nàng vừa nhìn thấy ta, ánh mắt liền cháy rõ lửa giận.

"Ngươi, tiện nhân này!"

Nàng lập tức đi tới, hung hăng đá một chân lên ngực ta. Ta bị hai cung nữ kia giữ chặt nên căn bản không kịp né tránh. Cả người liền bị nàng đá ngã xuống đất, trước ngực tức khắc truyền tới một trận đau đớn.

"Phu nhân.."

Ta muốn mở miệng xin tha, nhưng cơn đau từ ngực lại đánh úp lại khiến những lời sắp nói cũng không nói ra được. Sau đó tiếp tục thấy Diêu Ánh Tuyết thịnh nộ quát: "Ngươi vậy mà lại dám hại ta. Đem túi bạc này giấu đi, ngươi muốn dùng chỗ bạc này để làm gì, thu mua Lưu công công, để hắn ở trước mặt điện hạ nói những lời tốt về ngươi, để điện hạ sủng hạnh ngươi sao?"

"Không, nô tỳ không có.." Ta chịu đựng cơn đau nhức, khó khăn nói: "Phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không có ý định hại người."

"Ngươi còn dám nói là không có. Nếu như ngươi không làm như vậy, thì vì lí do gì mà đêm qua điện hạ lại giữ ngươi lại!"

Nàng vừa nói, vừa nhìn vạt áo to rộng trên người ta. Quả đúng là y phục Bùi Nguyên Hạo cho ta mặc. Nó khiến phần lớn xương quai xanh cùng da thịt trắng tuyết bị lộ ra, mà ở trên đó, vẫn còn lưu giữ lại những dấu vết tàn sát bừa bãi đêm qua của hắn. Tức khắc, hai mắt Diêu Ánh Tuyết đỏ bừng như bị ứ máu.

Nàng tức giận đến mức hàm răng trắng nghiến đến chuyển động kèn kẹt. Đột nhiên sau đó, giơ một chân, hung hăng đạp vào bụng nhỏ của ta.

"A --!"

Ta thảm thiết kêu lên một tiếng thê lương, cả người bị nàng đá lăn vào một góc, ngay lập tức đau đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Trước mắt tối sầm, cả người cuộn tròn lại. Mà dường như nàng còn chưa hả giận, vẫn một chân, lại một chân không ngừng vừa đá, vừa quát tháo: "Ta giúp ngươi hại ta! Ta giúp ngươi câu dẫn hắn!"

Lục phủ ngũ tạng giống như là đã bị nàng đá đến nát vậy. Ta đau đến độ cơ hồ muốn ngất xỉu đi nhưng nàng ta vẫn không chịu dừng tay. Triệu ma ma bọn họ cũng bị dọa sợ, vội vàng buông ta ra đi qua ngăn nàng lại: "Phu nhân, xin hạ thủ lưu tình!"

"Phu nhân, người như vậy sẽ đánh chết nàng mất!"

Ta lăn vào một góc, đau đến mất hết ý thức, phải khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy mơ hồ hình ảnh Diêu Ánh Tuyết bị bọn họ ngăn lại, vẫn còn hung tợn nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày trước nữ nhân kia (Ngưng Yên) câu dẫn Tam điện hạ. Ta đã đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể chờ đến lúc lọt được vào mắt xanh của Tam điện hạ. Hiện tại nàng ta lại muốn phá hỏng chuyện của ta! Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp đi Tam điện hạ nữa, ai cũng đều không được!"

Nữ nhân kia..

Trước khi sắp mất đi nhận thức, ta chỉ ẩn ẩn nghĩ, nàng nói, là.. Nàng (Ngưng Yên) sao?

Chưa kịp nghĩ lại điều gì, ta đã không thể chống lại được cơn đau nhức đang truyền đến từng đợt trên người nữa, bèn giữa chừng lâm vào hôn mê.[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 48: Khổ hình tay đứt ruột xót *

[HIDE-THANKS]Tay đứt ruột xót (nghĩa bóng) : Tình nghĩa ruột thịt, thân thuộc biết thương xót nhau khi gặp hoạn nạn.

- > Nhưng ở đây chỉ hiểu theo nghĩa thuần đen, ý chỉ mức độ khắc nghiệt của khổ hình lên mu bàn tay nặng nề khiến nữ 9 thấy đau đớn, khổ sở (sẽ được trình bày trong chương).

Không biết đã qua bao lâu, ta mới dần dần tỉnh lại từ trong bóng đêm.

Chậm rãi mở mắt, ta phát hiện ra bản thân đang quỳ rạp trên mặt đất mà hôn mê. Đến khi tỉnh táo lại, cơn đau trên người lại một lần nữa ập tới, nhanh chóng tràn ngập toàn thân khiến ta tiếp tục đau đớn đến run rẩy.

Lúc này, bên tai truyền tới giọng nói của Triệu ma ma:

"Phu nhân, cái này đúng thật không phải là lời nói dối. Trong phòng tuy có chút hỗn loạn, nhưng Tam điện hạ thật sự không sủng hạnh nha đầu này."

"Vậy sao?"

"Theo quy tắc của Thượng Dương cung, khi Tam điện hạ sủng hạnh bất cứ ai thì đều phải ghi lại vào sách, mà Tam điện hạ cũng sẽ không để nàng ta đường hoàng trở về ngay như vậy được. Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói rằng.."

Ta từ từ ngẩng đầu lên, thấy Triệu ma ma thầm thì bên tai Diêu Ánh Tuyết điều gì đó. Diêu Ánh Tuyết nghe xong lời nàng nói, gương mặt vốn chứa đầy vẻ phẫn nộ lúc này mới thoáng hòa hoãn đi đôi ít. Nàng cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn như cũ, sắc lạnh như gai.

Sau một lúc lâu, nàng nói: "Nói như thế, nàng chỉ trộm bạc của ta thôi?"

"Thưa, chỉ sợ đúng là như vậy."

Diêu Ánh Tuyết chậm rãi đứng dậy hướng ta đi tới. Nhìn bộ dáng thoi thóp thở của ta, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, rồi đột nhiên, nàng hung hăng đạp một cước lên mu bàn tay ta. Một cơn đau thấu tim tức khắc truyền tới, máu tươi lập tức trào ra.

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết ta cũng không thể kêu lên được, cả người đau đến mức co rút lại.

"Tiện nhân, dám trộm bạc của ta!" Nàng điên cuồng ra sức lấy chân nghiền mu bàn tay ta. Tay đứt, ruột xót xa. Ta cơ hồ lại sắp ngất đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng nàng mắng: "Nếu không phải là do điện hạ thật lòng sủng ái ta, thì ta chắc phải bị ngươi hại đến độ không có chỗ dung thân tại Thượng Dương cung này rồi. Ngươi, đồ tiện nhân này!"

Ta tưởng như có thể nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn, đau đến đầu đầy mồ hôi, muốn nói cũng không thể thốt nên lời, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.

Không có, ta thật sự không có hại ngươi..

Khi ta thấy mình hẳn sẽ đau mà ngất đi, thì đột nhiên ở bên ngoài, một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy tới, nói: "Phu nhân, Tam điện hạ tới!"

Diêu Ánh Tuyết vừa nghe vậy, liền vội vàng buông ta ra. Lúc này, ở ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân. Là Bùi Nguyên Hạo mang theo người hầu riêng đi tới, nhìn trên người hắn còn mặc triều phục, có lẽ là vừa mới về một lát rồi liền qua đây ngay. Diêu Ánh Tuyết vội hành lễ ở cửa: "Thiếp thân cung nghênh điện hạ."

Bùi Nguyên Hạo "Ừ" một tiếng, rồi vừa đi vào trong, vừa nói: "Có một việc mà bổn cung muốn giao cho nàng đi--" nhưng lời còn chưa dứt, thì đã thấy ta, một thân đầy thương tích đang quỳ trên mặt đất.

"Chuyện này là như thế nào?"

Diêu Ánh Tuyết vừa nghe thấy, liền vội vàng đi tới nói: "Điện hạ, thiếp thân là đang giáo huấn nàng ta."

"Giáo huấn nàng ta?" Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không chút che giấu nào mà nhìn ta hệt như đang nhìn mèo hoang, chó hoang ven đường: "Giáo huấn nàng ta cái gì vậy?"

"Điện hạ, tay chân nàng không sạch sẽ, dám ở Thượng Dương cung trộm đồ!" Diêu Ánh Tuyết vội vàng đi đến cầm lấy túi bạc ở trên bàn, nói: "Túi bạc này là thiếp thân sai nàng thưởng cho Lưu công công, vậy mà nàng ta lại dám lén chiếm làm của riêng. Nếu không phải hôm nay thiếp thân lục soát phòng nàng ta, thì vẫn còn không biết là nàng muốn trộm bao nhiêu thứ ở Thượng Dương cung đâu."

* * *

Không khí trong phòng trầm xuống. Qua một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bùi Nguyên Hạo vang lên: "Nàng nói, túi bạc này, là của nàng sao?"[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 49: Ngươi tuyệt đối không được thừa nhận..

[HIDE-THANKS]Đừng, đừng, ngươi tuyệt đối không được thừa nhận..

Ta liều mạng lắc đầu, liều mạng muốn ngăn cản nàng, nhưng lại không nhận ra, chính mình căn bản một câu cũng không nói được, chỉ có thể bất lực không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào giống như con mèo nhỏ.

"Vâng, là thần thiếp muốn thưởng cho Lưu công công."

* * *

Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo trầm xuống, lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn ta. Tuy ta đã đau tới sắp mất đi tri giác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh lập lòe trên đôi mắt tựa chim ưng kia, hệt như kim châm đâm vào người ta vậy. Lúc này, ta đau đến không còn cảm giác.

Không biết qua bao lâu, ta bỗng nghe thấy tiếng hắn cười vang lên bên tai: "Tốt, rất tốt.."

Một trận hàn ý thấm đến tận xương. Ta theo bản năng rụt người lại một chút.

Diêu Ánh Tuyệt tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, liền cười làm lành nói: "Điện hạ, nếu điện hạ không muốn thiếp thân trừng phạt nàng ta, vậy thiếp thân tha cho nàng là được."

"Đây là người của nàng, bổn cung không muốn quản."

Hắn lạnh lùng vung tay lên, nói: "Hôm nay bổn cung tới là có việc muốn giao cho nàng làm."

"Xin điện hạ phân phó."

"Ba ngày nữa là hội Trung thu, phụ hoàng hôm nay phân phó xuống, rằng tất cả mọi người đều sẽ đến Thượng Dương cung ngắm trăng, họp mặt nhỏ một phen. Chuyện dạ yến, bổn cung giao cho nàng lo liệu."

Diêu Ánh Tuyết nghe xong, trên mặt lập tức hiện ra biểu tình mừng như điên, mất nửa ngày vẫn không thốt nên lời, hiển nhiển là đang quá mức vui mừng. Chính xác mà nói, ở buổi dạ yến chơi nguyệt chi dạ (dạ yến thưởng trăng đêm), nếu như cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều có mặt, thì đây ắt hẳn sẽ không còn là một yến hội bình thường nữa, mà đã thành một buổi gia yến (bữa tiệc gia đình). Mà hắn để cho nàng chuẩn bị loại gia yến này, không thể nghi ngờ chính là đang thừa nhận thân phận nữ chủ nhân Thượng Dương cung của nàng!

(Hừm, nếu như mình không nhầm, theo như kiến thức hạn hẹp của mình thì việc tổ chức tiệc gia đình thường được giao lại cho người vợ chính thức, nên ở đây Diêu Ánh Tuyết mới vui như vậy á)

Nàng vội vàng quỳ xuống, nói: "Thiếp thân lĩnh mệnh. Thiếp thân nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt dạ yến chơi nguyệt chi dạ!"

"Nhớ kỹ, đây chỉ là một buổi gia yến, không cần quá xa hoa, lãng phí."

"Vâng."

"Bổn cung giao thẻ bài cho nàng, có việc gì cần dùng, cứ trực tiếp phân phó Lưu Thanh."

"Tạ điện hạ."

Bùi Nguyên Hạo lại dừng một chút, rồi nói: "Yến hội trong phủ những năm qua đều do Kim Kiều tổ chức. Nếu nàng có chỗ nào không rõ, có thể tìm nàng ấy bất cứ lúc nào."

Trong mắt Diêu Ánh Tuyết lóe lên một tia sắc oán hận cùng khinh thường, nhưng vẫn lập tức đáp: "Thần thiếp đã rõ."

Bùi Nguyên Hạo không nói gì nữa, liền đứng lên rời đi. Khi đang đi tới cửa, mắt lại liếc nhìn ta một cái. Ánh mắt kia, lạnh lùng như băng, sắc bén như gai. Ta vừa thấy ánh mắt như vậy, liền cảm nhận được một trận hàn ý thấu đến tận xương, ngay sau đó liền mất đi tri giác.

Chờ đến khi tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau. Vừa mở mắt, thứ nhìn thấy vậy mà lại chính là gian phòng đơn sơ của mình. Màn che trắng tuyết rủ bốn phía, tựa như mây mù, khiến ta mơ hồ không rõ rốt cuộc điều gì là chân thật, điều gì là hư ảo.

Qua hồi lâu, ta mới chậm rãi từ trên giường chống thân ngồi dậy. Do suốt một ngày không ăn không uống, nên toàn thân trở nên mềm yếu vô lực, ta suýt chút nữa thì bị ngã trở lại. Bấy giờ, mới phát hiện ra, vết thương trên người đều đã được đắp thuốc, thậm chí ngay cả tay bị giẫm thương cũng được băng bó kỹ càng.

Là ai, ở Thượng Dương cung này, rốt cuộc còn ai vẫn sẵn sàng chịu giúp ta?

Ngay tại thời điểm ta đang khó hiểu nghi ngờ, thì bỗng nghe thấy kẽo kẹt một tiếng. Cửa bị đẩy ra, một hình bóng quen thuộc đứng ở cửa.[/HIDE-THANKS]

Đăng ký làm thành viên VNO qua link này Đăng Ký - Việt Nam Overnight->kích hoạt thành viên chính thức gói 1xu (1xu có sẵn trong nick mới tạo) theo hướng dẫn Chú ý - Giải đáp một số thắc mắc thường gặp của thành viên. Xong hết thì hãy quay lại, nhấn "Thích" để đọc truyện nhé ^^.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back