Bài viết: 1 

Chương 18: Lão Bạch trả thù xã hội
Editor: Tiểu Linh Đang
Lưu lại trong nhà Tích Bạch Thần hai giờ, Mễ Lạp cảm giác ý thức có chút mê man, xuyên thấu qua mắt mèo, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng sáng tạo thành dải lụa màu, từng tia từng sợi, dẫn dắt cô đi về một chỗ khác.
Mễ Lạp mơ mơ màng màng đi qua, hình bóng cô nhạt dần từng chút một, cuối cùng biến mất ở sau cánh cửa. Chờ Tích Bạch Thần từ phòng bếp ra, phát hiện Mễ Lạp không ở trên ghế salon, tìm kiếm xung quanh lại không có kết quả, trong lòng biết cô lại đi rồi.
Đầu ngón tay dường như còn lưu lại cảm xúc ấm áp, làm anh không tự giác vuốt ve mấy lần. Tích Bạch Thần đi vào phòng ngủ, mang ra một cái rương từ trong hộc tủ.
Mở cái rương ra, anh lấy từng đồ vật ở bên trong ra, đây đều là đồ dùng dành cho thú cưng mà mèo con nhà anh trước kia đã dùng qua, bộ đồ ăn, tấm cào, ổ mèo, vật dụng chăm sóc lông và các loại đồ chơi nhỏ.
Tích Bạch Thần mang chúng nó đi rửa sạch sẽ, đặt chỉnh tề ở gần vị trí ban công, chờ mong lần sau Tiểu Mễ lại lấy hình dáng con mèo tới, để cô biết, ở chỗ này cô có một ngôi nhà, có lẽ về sau bọn họ có thể cùng nhau sinh hoạt.
Mễ Lạp mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngủ ở bên gối mình, nhịn không được đưa tay sờ lên đầu của nó.
Tiểu Bạch ở trên gối đầu cọ cọ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, hướng về phía Mễ Lạp kêu một tiếng "meo" mềm nhũn.
"Con thế nào mà chạy đến trên giường rồi, mẹ chuẩn bị ổ mèo cho con không thoải mái sao?" Mễ Lạp ôm nó lên, kiểm tra thân thể của nó một chút, không có phát hiện vấn đề gì, lúc này mới yên lòng lại.
"Được rồi, tự con đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm." Hôm nay cô dự định nghiên cứu chế tạo món ăn mới, thuận tiện cho Tiểu Bạch nhà cô làm phát sóng trực tiếp.
Lần này cô có thể nhập lên trên người Tiểu Bạch, mang theo nó cùng nhau xuyên qua, rất có thể là bởi vì khoảng cách giữa cô và Tiểu Bạch rất gần. Dựa theo loại logic này, gói hàng cô gửi cho Tích Bạch Thần, có phải cũng có thể không cần thông qua công ty chuyển phát nhanh hay không, chỉ cần ôm nó đi ngủ, thì đã có thể đưa qua?
Mễ Lạp quyết định đêm nay sẽ thử một chút.
Buổi chiều chơi đùa nhốn nháo, bất tri bất giác đã đến thời gian bữa tối.
Mễ Lạp cho Tiểu Bạch ăn no, sau đó mang theo nó và một gói hàng đựng đồ chơi nằm ở trên giường.
Mười mấy phút sau, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng mà, lần này lại không có xuyên qua, một đêm không mơ đến tận bình minh.
Mễ Lạp ngồi ở trên giường, nhìn đồng hồ báo thức của mình, vẻ mặt có chút mê mang.
Cô ngủ mười mấy tiếng, trong lúc đó không hề xuyên qua một lần nào.
"Nguy rồi!" Lão Bạch bọn họ vẫn chờ cô đi làm bữa tối, kết quả ngay cả bữa sáng ngày thứ hai cô cũng ngủ quên mất, cũng không biết bọn họ có ăn được bữa cơm ngon hay không.
Bọn họ đương nhiên không hề được ăn ngon.
Tích Bạch Thần vẫn luôn chờ đợi Tiểu Mễ, đến tận 8 giờ tối, nhóm bánh bao nhỏ đều đói đến mức kêu oa oa, anh mới mang theo bọn nhỏ ra ngoài ăn một bữa.
Ban đêm đi loanh quanh khắp nơi trong nhà, cũng chẳng có phát hiện quỷ ảnh Tiểu Mễ. Tâm tình Tích Bạch Thần rất không tốt, ánh mắt nhìn về phía bánh bao nhỏ cũng trở nên bất thiện, giống như lại khôi phục hình thức ở chung vào ngày đầu tiên.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Mễ vẫn không có xuất hiện. Tích Bạch Thần nấu ba bát mì nhão, làm bánh bao nhỏ ăn thống khổ đến mức muốn chết. Vào bữa trưa, anh gọi ba phần cơm hộp, tốt xấu cũng không còn giày vò dạ dày bánh bao nhỏ nữa.
"Hai đứa khi nào về nhà?" Tích Bạch Thần lạnh lùng hỏi.
"Ông ngoại để chúng cháu ở chỗ này nửa tháng." Tích Nặc Kỳ bẻ ngón tay nói, "Có lẽ còn khoảng mười ngày ạ."
"Nếu như mấy đứa không muốn chịu tội, tốt nhất mau chóng để ông ấy tới đón hai đứa trở về đi." Tích Bạch Thần dọn dẹp rác xong, đứng dậy đi đến căn phòng ngủ của mình.
"Chú ơi, chúng ta hôm nay không đi ra ngoài tản bộ ạ?" Vẻ mặt Tích Khả Nhiên đầy mong đợi nhìn bóng lưng anh.
"Không có thời gian, tự các cháu chơi đi." Tích Bạch Thần đóng cửa phòng rầm một tiếng, ném hai bánh bao nhỏ ở trong phòng khách.
Anh vốn không có kinh nghiệm và hứng thú chăm sóc trẻ con, nếu không phải Tiểu Mễ, anh sớm đã tiễn bọn nhóc đó đi rồi.
Mở máy tính lên, Tích Bạch Thần lấy hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, đang lúc chuẩn bị châm một điếu thuốc thì dừng động tác lại, nhớ tới mấy ngày nay anh giống như đã không còn hút thuốc, vuốt vuốt điếu thuốc lá giữa ngón tay, cuối cùng anh cầm nó thả lại vào hộp thuốc lá.
Thói quen Tiểu Mễ tồn tại, đột nhiên mất đi bóng dáng của cô, anh cảm thấy vô cùng nôn nóng.
Càng làm cho anh hốt hoảng là, anh không biết Tiểu Mễ đi nơi nào? Có phải phát sinh ngoài ý muốn hay không? Về sau còn có thể xuất hiện nữa không? Anh cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngây ngốc mà chờ đợi.
Sắc mặt Tích Bạch Thần u ám, ngón tay ở trên bàn phím bay múa, bách chuyển thiên hồi (*), từng chữ đau thấu tim gan nhanh chóng được tạo ra ở trong văn bản, tiểu thuyết mấy vạn chữ chỉ sau một đêm đã hoàn thành, không xóa không giảm đăng toàn bộ lên trên mạng.
(*) Bách chuyển thiên hồi: là thành ngữ Trung Quốc, dùng để hình dung vòng tròn lặp đi lặp lại hoặc là quá trình diễn biến phức tạp.
Tâm tình của anh không tốt, tâm tình của người khác cũng đừng hòng tốt. Dù sao dùng cũng không phải bút danh chân chính của anh, hơn nữa là đăng tải miễn phí, tùy tiện độc giả mắng thế nào thì mắng. Mắng càng hung, càng có thể kích phát linh cảm anh trả thù xã hội.
Cái bút danh Thải Hồng Thí này, ở vòng văn học mạng cũng coi là uy chấn một phương, chỉ có điều danh khí anh thối không ngửi được, chuyên viết đề tài ngược luyến, hành văn còn đặc biệt tốt, lập luận khắc hoạ nhân vật sắc sảo, rõ ràng là cốt truyện cẩu huyết đến mức tận cùng, trải qua anh cải tạo, thực sự là chói lọi như hoa sen, để cho người ta xem đến muốn ngừng mà không được, bị ngược đến ruột gan đứt từng khúc, quả thực chính là ma quỷ!
【 Cầu xin anh, Thải Hồng Thí đại đại, chúng ta lần sau đổi cái đề tài được hay không??? 】
【 Đại đại, anh nhất định phải dùng cách hành văn thần tiên để viết loại cốt truyện ma quỷ này sao?! 】
【 Đại đại, có phải anh sinh hoạt không thuận hay không, tình trường thất ý, sự nghiệp không có thành tựu! 】
【 Đại đại, tôi khuyên anh lương thiện. 】
【 Hôm nay đặt hàng ba trăm lưỡi đao, toàn bộ gửi cho đại đại, xin vui lòng nhận cho. 】
【 Về sau mà còn xem tiểu thuyết của anh, tôi sẽ gặm luôn bàn phím. 】
【 Lầu trên, cậu ở bên trong một quyển truyện khác của đại đại cũng đã nói câu này rồi, bàn phím nhà cậu còn tốt chứ? 】
【 Phụ gửi lầu trên, vĩnh viễn hắc không cần giải thích. 】
Nhìn khu bình luận mưa máu tanh hồng, Tích Bạch Thần cười khẩy. Ngón tay khẽ động, lại bổ sung kết cục thêm mấy ngàn chữ, nhân vật nữ chính hồn đoạn tha hương, một thi hai mệnh; nhân vật nam chính mắt mù chân tàn, cả đời cô tịch.
Giá trị cừu hận của các độc giả bị kéo đến đỉnh điểm, khu bình luận hoàn toàn sụp đổ, một làn sóng công kích nhân thân theo nhau mà tới, nhân viên quản lý xóa bình luận mà xóa đến tay mềm.
Tích Bạch Thần lạnh lùng tắt trang web, ngậm một điếu thuốc lá không châm lửa, thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba ngày không có xuyên qua, trong lòng Mễ Lạp có hai cái suy đoán, một là cô đã đã mất đi năng lực xuyên qua, hai là bởi vì bám ở trên vật sống, năng lượng tiêu hao quá lớn, yêu cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Tuy rằng trước kia Mễ Lạp cũng từng lo lắng, nhưng bây giờ cô cũng không hi vọng mất đi loại năng lực này. Không chỉ bởi vì Lão Bạch, mà còn là chứng kiến một thế giới khác tồn tại. Loại kinh nghiệm kỳ diệu này, làm cho cuộc sống bình thường của cô tăng thêm không ít sắc thái.
"Cần Cần, gần đây tớ nghiên cứu chế tạo mấy loại món ăn mới, cậu có muốn tới nếm thử một chút hay không?" Mễ Lạp gọi điện thoại cho bạn tốt Chung Cần.
【 Cực kỳ vui lòng, lúc nào? 】 Chung Cần tỏ ra hết sức hăng hái.
"Buổi trưa hôm nay thế nào?" Mễ Lạp dừng một chút, lại nói, "Anh trai cậu có thời gian không? Anh ấy lần trước tặng tớ một lọ nước hoa, tớ còn chưa đáp lễ anh ấy."
【 Oh ~~ thì ra mục tiêu của cậu là anh tớ nha. 】
"Cậu đừng đoán bừa, tớ còn mời những người bạn khác nữa."
【 Anh tớ đẹp trai như vậy, cậu không động tâm chút nào hả? 】
"Ừm... Tới không có hứng thú nói chuyện yêu đương, cứ thuận theo tự nhiên đi." Trong đầu Mễ Lạp không tự giác hiện lên bóng dáng một người, nhưng cũng không có nghĩ sâu.
【 Vậy được, tớ hỏi anh tớ một chút, đợi lát nữa sẽ liên lạc lại với cậu. 】
Cúp điện thoại, Mễ Lạp lại mời mấy bạn bè tốt khác, bọn họ phần lớn đều vui vẻ đồng ý lời mời. Trù nghệ của Mễ Lạp xuất chúng, bình thường rất ít ở nhà mở bữa tiệc, bây giờ khó có được cơ hội ăn chực, tự nhiên không thể bỏ qua.
Hơn mười hai giờ trưa, bạn bè lần lượt tới cửa, trong nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mễ Lạp lo lắng Tiểu Bạch bị quấy nhiễu, liền tạm thời nhốt nó ở trong phòng ngủ.
Chung Dục là lần đầu tiên đến Mễ Lạp nhà làm khách, mặt không biểu tình đánh giá xung quanh, sáng sủa sạch sẽ, nội thất trang trí gọn gàng, phòng khách và bệ cửa sổ đều trưng bày cây xanh hoa cỏ có sức sống tràn đầy, phong cách hiện đại và cổ điển kết hợp hài hòa, đã trang nhã lại không mất phẩm vị. Có thể thấy rằng Mễ Lạp là một người rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, thông minh khéo léo.
Những người bạn này của cô, Chung Dục cũng cẩn thận quan sát qua, tính cách đều rất không tồi, ở chung hết sức thoải mái.
Đồ ăn chuẩn bị đầy đủ, khách mời lần lượt ngồi xuống.
"Đừng khách khí, mau ăn đi." Mễ Lạp nhiệt tình chào mời.
Chung Dục nếm một miếng thịt, chất thịt mềm, nước sốt hấp dẫn, vô cùng ngon miệng.
Anh ta có chút rung động nhìn Mễ Lạp một cái, hảo cảm với cô lại nâng cao thêm một cấp độ.
Ban đầu còn có chút do dự, bây giờ rốt cuộc hạ quyết tâm, anh ta không muốn bỏ qua cô gái này, hi vọng cô có thể trở thành bạn gái của mình.
Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng thân thiện, mọi người đối với tay nghề của Mễ Lạp khen không dứt miệng, đặc biệt là mấy món ăn mới kia, bị mọi người cướp đoạt đều không còn.
Mễ Lạp thích xem người khác thưởng thức đồ ăn cô làm, loại biểu cảm thỏa mãn kia chính là hồi báo tốt nhất đối với lao động của cô.
Mọi người ăn uống no đủ, nhao nhao cáo từ rời đi. Chung Dục cũng không có lưu lại, cùng em gái của mình rời đi Thanh Vi Gia Viên.
"Tiểu Cần, anh còn nhớ em trước kia nói qua, Mễ Lạp thích tập thể hình." Chung Dục khởi động động cơ, giống như tùy ý hỏi.
"Đúng vậy." Chung Cần trả lời, "Mỗi ngày cậu ấy đều sẽ chạy bộ, mỗi tuần đi phòng tập thể dục ba lần."
"Câu lạc bộ thể hình Flyers?"
"Vâng." Chung Cần khó hiểu nhìn anh một cái, lập tức kéo dài âm điệu "Ồ" một tiếng, "Em biết rồi, anh có hứng thú với cậu ấy."
"Ừm." Chung Dục cũng không có giấu diếm.
"Ha ha ha, quá tốt rồi." Chung Cần vỗ tay một cái, cao hứng nói, "Anh cố lên, có thể đuổi Tiểu Mễ tới tay hay không, phải xem bản lĩnh của anh đó."
"Tốt, vậy trước tiên bắt đầu từ phòng tập thể hình." Chung Dục nhìn về phía trước, ánh sáng trong mắt anh ta tỏa ra ánh sáng lóng lánh.
Mễ Lạp thu thập phòng khách sạch sẽ, sau đó đi phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một đồ thoải mái dễ chịu mặc ở nhà, cầm lấy ipad cùng xem phim với Tiểu Bạch.
Nhìn một chút, mệt mỏi dâng lên, miễn cưỡng tựa vào đầu giường, chỉ mới một lát đã ngủ thật say.
Đang lúc hôn mê, ý thức lần nữa bay bổng.
Trong phòng ngủ, Tích Bạch Thần nằm ở trên giường, hai tay gối lên sau đầu, nhắm mắt chợp mắt.
Cái trán giống như phất qua một tia gió mát, anh chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung, mơ hồ xuất hiện một cái bóng mờ, bồng bềnh thoáng qua, rất không chân thực.
Anh ngưng thần nhìn lại, bóng mờ kia nhưng đã biến mất.
"Hoa mắt sao?" Tích Bạch Thần ngồi dậy, di chuyển cuốn sổ ghi chép bị lật ngửa qua một bên, nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện cái gì bất thường.
"Chú ơi, chúng cháu đói bụng rồi, lúc nào mới ăn cơm ạ?" Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa cốc cốc cốc.
"Trong phòng bếp có mì tôm, hai đứa tự pha đi!" Tích Bạch Thần không kiên nhẫn trả lời một câu, xoay người chuẩn bị xuống giường, dưới chân dường như dẫm lên cái gì.
【 A! 】 Một tiếng thét kinh hãi vang lên, lập tức liền thấy một vệt bóng đen từ dưới chân anh nhảy ra.
Tích Bạch Thần trong mắt đột nhiên sáng lên, nhịp tim không tự giác gia tốc, vẻ kinh hỉ thoáng nổi lên đuôi lông mày.
Lưu lại trong nhà Tích Bạch Thần hai giờ, Mễ Lạp cảm giác ý thức có chút mê man, xuyên thấu qua mắt mèo, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng sáng tạo thành dải lụa màu, từng tia từng sợi, dẫn dắt cô đi về một chỗ khác.
Mễ Lạp mơ mơ màng màng đi qua, hình bóng cô nhạt dần từng chút một, cuối cùng biến mất ở sau cánh cửa. Chờ Tích Bạch Thần từ phòng bếp ra, phát hiện Mễ Lạp không ở trên ghế salon, tìm kiếm xung quanh lại không có kết quả, trong lòng biết cô lại đi rồi.
Đầu ngón tay dường như còn lưu lại cảm xúc ấm áp, làm anh không tự giác vuốt ve mấy lần. Tích Bạch Thần đi vào phòng ngủ, mang ra một cái rương từ trong hộc tủ.
Mở cái rương ra, anh lấy từng đồ vật ở bên trong ra, đây đều là đồ dùng dành cho thú cưng mà mèo con nhà anh trước kia đã dùng qua, bộ đồ ăn, tấm cào, ổ mèo, vật dụng chăm sóc lông và các loại đồ chơi nhỏ.
Tích Bạch Thần mang chúng nó đi rửa sạch sẽ, đặt chỉnh tề ở gần vị trí ban công, chờ mong lần sau Tiểu Mễ lại lấy hình dáng con mèo tới, để cô biết, ở chỗ này cô có một ngôi nhà, có lẽ về sau bọn họ có thể cùng nhau sinh hoạt.
Mễ Lạp mở mắt ra, quay đầu nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngủ ở bên gối mình, nhịn không được đưa tay sờ lên đầu của nó.
Tiểu Bạch ở trên gối đầu cọ cọ, mơ mơ màng màng tỉnh lại, hướng về phía Mễ Lạp kêu một tiếng "meo" mềm nhũn.
"Con thế nào mà chạy đến trên giường rồi, mẹ chuẩn bị ổ mèo cho con không thoải mái sao?" Mễ Lạp ôm nó lên, kiểm tra thân thể của nó một chút, không có phát hiện vấn đề gì, lúc này mới yên lòng lại.
"Được rồi, tự con đi chơi đi, mẹ đi nấu cơm." Hôm nay cô dự định nghiên cứu chế tạo món ăn mới, thuận tiện cho Tiểu Bạch nhà cô làm phát sóng trực tiếp.
Lần này cô có thể nhập lên trên người Tiểu Bạch, mang theo nó cùng nhau xuyên qua, rất có thể là bởi vì khoảng cách giữa cô và Tiểu Bạch rất gần. Dựa theo loại logic này, gói hàng cô gửi cho Tích Bạch Thần, có phải cũng có thể không cần thông qua công ty chuyển phát nhanh hay không, chỉ cần ôm nó đi ngủ, thì đã có thể đưa qua?
Mễ Lạp quyết định đêm nay sẽ thử một chút.
Buổi chiều chơi đùa nhốn nháo, bất tri bất giác đã đến thời gian bữa tối.
Mễ Lạp cho Tiểu Bạch ăn no, sau đó mang theo nó và một gói hàng đựng đồ chơi nằm ở trên giường.
Mười mấy phút sau, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng mà, lần này lại không có xuyên qua, một đêm không mơ đến tận bình minh.
Mễ Lạp ngồi ở trên giường, nhìn đồng hồ báo thức của mình, vẻ mặt có chút mê mang.
Cô ngủ mười mấy tiếng, trong lúc đó không hề xuyên qua một lần nào.
"Nguy rồi!" Lão Bạch bọn họ vẫn chờ cô đi làm bữa tối, kết quả ngay cả bữa sáng ngày thứ hai cô cũng ngủ quên mất, cũng không biết bọn họ có ăn được bữa cơm ngon hay không.
Bọn họ đương nhiên không hề được ăn ngon.
Tích Bạch Thần vẫn luôn chờ đợi Tiểu Mễ, đến tận 8 giờ tối, nhóm bánh bao nhỏ đều đói đến mức kêu oa oa, anh mới mang theo bọn nhỏ ra ngoài ăn một bữa.
Ban đêm đi loanh quanh khắp nơi trong nhà, cũng chẳng có phát hiện quỷ ảnh Tiểu Mễ. Tâm tình Tích Bạch Thần rất không tốt, ánh mắt nhìn về phía bánh bao nhỏ cũng trở nên bất thiện, giống như lại khôi phục hình thức ở chung vào ngày đầu tiên.
Sáng ngày hôm sau, Tiểu Mễ vẫn không có xuất hiện. Tích Bạch Thần nấu ba bát mì nhão, làm bánh bao nhỏ ăn thống khổ đến mức muốn chết. Vào bữa trưa, anh gọi ba phần cơm hộp, tốt xấu cũng không còn giày vò dạ dày bánh bao nhỏ nữa.
"Hai đứa khi nào về nhà?" Tích Bạch Thần lạnh lùng hỏi.
"Ông ngoại để chúng cháu ở chỗ này nửa tháng." Tích Nặc Kỳ bẻ ngón tay nói, "Có lẽ còn khoảng mười ngày ạ."
"Nếu như mấy đứa không muốn chịu tội, tốt nhất mau chóng để ông ấy tới đón hai đứa trở về đi." Tích Bạch Thần dọn dẹp rác xong, đứng dậy đi đến căn phòng ngủ của mình.
"Chú ơi, chúng ta hôm nay không đi ra ngoài tản bộ ạ?" Vẻ mặt Tích Khả Nhiên đầy mong đợi nhìn bóng lưng anh.
"Không có thời gian, tự các cháu chơi đi." Tích Bạch Thần đóng cửa phòng rầm một tiếng, ném hai bánh bao nhỏ ở trong phòng khách.
Anh vốn không có kinh nghiệm và hứng thú chăm sóc trẻ con, nếu không phải Tiểu Mễ, anh sớm đã tiễn bọn nhóc đó đi rồi.
Mở máy tính lên, Tích Bạch Thần lấy hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, đang lúc chuẩn bị châm một điếu thuốc thì dừng động tác lại, nhớ tới mấy ngày nay anh giống như đã không còn hút thuốc, vuốt vuốt điếu thuốc lá giữa ngón tay, cuối cùng anh cầm nó thả lại vào hộp thuốc lá.
Thói quen Tiểu Mễ tồn tại, đột nhiên mất đi bóng dáng của cô, anh cảm thấy vô cùng nôn nóng.
Càng làm cho anh hốt hoảng là, anh không biết Tiểu Mễ đi nơi nào? Có phải phát sinh ngoài ý muốn hay không? Về sau còn có thể xuất hiện nữa không? Anh cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngây ngốc mà chờ đợi.
Sắc mặt Tích Bạch Thần u ám, ngón tay ở trên bàn phím bay múa, bách chuyển thiên hồi (*), từng chữ đau thấu tim gan nhanh chóng được tạo ra ở trong văn bản, tiểu thuyết mấy vạn chữ chỉ sau một đêm đã hoàn thành, không xóa không giảm đăng toàn bộ lên trên mạng.
(*) Bách chuyển thiên hồi: là thành ngữ Trung Quốc, dùng để hình dung vòng tròn lặp đi lặp lại hoặc là quá trình diễn biến phức tạp.
Tâm tình của anh không tốt, tâm tình của người khác cũng đừng hòng tốt. Dù sao dùng cũng không phải bút danh chân chính của anh, hơn nữa là đăng tải miễn phí, tùy tiện độc giả mắng thế nào thì mắng. Mắng càng hung, càng có thể kích phát linh cảm anh trả thù xã hội.
Cái bút danh Thải Hồng Thí này, ở vòng văn học mạng cũng coi là uy chấn một phương, chỉ có điều danh khí anh thối không ngửi được, chuyên viết đề tài ngược luyến, hành văn còn đặc biệt tốt, lập luận khắc hoạ nhân vật sắc sảo, rõ ràng là cốt truyện cẩu huyết đến mức tận cùng, trải qua anh cải tạo, thực sự là chói lọi như hoa sen, để cho người ta xem đến muốn ngừng mà không được, bị ngược đến ruột gan đứt từng khúc, quả thực chính là ma quỷ!
【 Cầu xin anh, Thải Hồng Thí đại đại, chúng ta lần sau đổi cái đề tài được hay không??? 】
【 Đại đại, anh nhất định phải dùng cách hành văn thần tiên để viết loại cốt truyện ma quỷ này sao?! 】
【 Đại đại, có phải anh sinh hoạt không thuận hay không, tình trường thất ý, sự nghiệp không có thành tựu! 】
【 Đại đại, tôi khuyên anh lương thiện. 】
【 Hôm nay đặt hàng ba trăm lưỡi đao, toàn bộ gửi cho đại đại, xin vui lòng nhận cho. 】
【 Về sau mà còn xem tiểu thuyết của anh, tôi sẽ gặm luôn bàn phím. 】
【 Lầu trên, cậu ở bên trong một quyển truyện khác của đại đại cũng đã nói câu này rồi, bàn phím nhà cậu còn tốt chứ? 】
【 Phụ gửi lầu trên, vĩnh viễn hắc không cần giải thích. 】
Nhìn khu bình luận mưa máu tanh hồng, Tích Bạch Thần cười khẩy. Ngón tay khẽ động, lại bổ sung kết cục thêm mấy ngàn chữ, nhân vật nữ chính hồn đoạn tha hương, một thi hai mệnh; nhân vật nam chính mắt mù chân tàn, cả đời cô tịch.
Giá trị cừu hận của các độc giả bị kéo đến đỉnh điểm, khu bình luận hoàn toàn sụp đổ, một làn sóng công kích nhân thân theo nhau mà tới, nhân viên quản lý xóa bình luận mà xóa đến tay mềm.
Tích Bạch Thần lạnh lùng tắt trang web, ngậm một điếu thuốc lá không châm lửa, thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba ngày không có xuyên qua, trong lòng Mễ Lạp có hai cái suy đoán, một là cô đã đã mất đi năng lực xuyên qua, hai là bởi vì bám ở trên vật sống, năng lượng tiêu hao quá lớn, yêu cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Tuy rằng trước kia Mễ Lạp cũng từng lo lắng, nhưng bây giờ cô cũng không hi vọng mất đi loại năng lực này. Không chỉ bởi vì Lão Bạch, mà còn là chứng kiến một thế giới khác tồn tại. Loại kinh nghiệm kỳ diệu này, làm cho cuộc sống bình thường của cô tăng thêm không ít sắc thái.
"Cần Cần, gần đây tớ nghiên cứu chế tạo mấy loại món ăn mới, cậu có muốn tới nếm thử một chút hay không?" Mễ Lạp gọi điện thoại cho bạn tốt Chung Cần.
【 Cực kỳ vui lòng, lúc nào? 】 Chung Cần tỏ ra hết sức hăng hái.
"Buổi trưa hôm nay thế nào?" Mễ Lạp dừng một chút, lại nói, "Anh trai cậu có thời gian không? Anh ấy lần trước tặng tớ một lọ nước hoa, tớ còn chưa đáp lễ anh ấy."
【 Oh ~~ thì ra mục tiêu của cậu là anh tớ nha. 】
"Cậu đừng đoán bừa, tớ còn mời những người bạn khác nữa."
【 Anh tớ đẹp trai như vậy, cậu không động tâm chút nào hả? 】
"Ừm... Tới không có hứng thú nói chuyện yêu đương, cứ thuận theo tự nhiên đi." Trong đầu Mễ Lạp không tự giác hiện lên bóng dáng một người, nhưng cũng không có nghĩ sâu.
【 Vậy được, tớ hỏi anh tớ một chút, đợi lát nữa sẽ liên lạc lại với cậu. 】
Cúp điện thoại, Mễ Lạp lại mời mấy bạn bè tốt khác, bọn họ phần lớn đều vui vẻ đồng ý lời mời. Trù nghệ của Mễ Lạp xuất chúng, bình thường rất ít ở nhà mở bữa tiệc, bây giờ khó có được cơ hội ăn chực, tự nhiên không thể bỏ qua.
Hơn mười hai giờ trưa, bạn bè lần lượt tới cửa, trong nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mễ Lạp lo lắng Tiểu Bạch bị quấy nhiễu, liền tạm thời nhốt nó ở trong phòng ngủ.
Chung Dục là lần đầu tiên đến Mễ Lạp nhà làm khách, mặt không biểu tình đánh giá xung quanh, sáng sủa sạch sẽ, nội thất trang trí gọn gàng, phòng khách và bệ cửa sổ đều trưng bày cây xanh hoa cỏ có sức sống tràn đầy, phong cách hiện đại và cổ điển kết hợp hài hòa, đã trang nhã lại không mất phẩm vị. Có thể thấy rằng Mễ Lạp là một người rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, hoàn cảnh thoải mái dễ chịu, thông minh khéo léo.
Những người bạn này của cô, Chung Dục cũng cẩn thận quan sát qua, tính cách đều rất không tồi, ở chung hết sức thoải mái.
Đồ ăn chuẩn bị đầy đủ, khách mời lần lượt ngồi xuống.
"Đừng khách khí, mau ăn đi." Mễ Lạp nhiệt tình chào mời.
Chung Dục nếm một miếng thịt, chất thịt mềm, nước sốt hấp dẫn, vô cùng ngon miệng.
Anh ta có chút rung động nhìn Mễ Lạp một cái, hảo cảm với cô lại nâng cao thêm một cấp độ.
Ban đầu còn có chút do dự, bây giờ rốt cuộc hạ quyết tâm, anh ta không muốn bỏ qua cô gái này, hi vọng cô có thể trở thành bạn gái của mình.
Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng thân thiện, mọi người đối với tay nghề của Mễ Lạp khen không dứt miệng, đặc biệt là mấy món ăn mới kia, bị mọi người cướp đoạt đều không còn.
Mễ Lạp thích xem người khác thưởng thức đồ ăn cô làm, loại biểu cảm thỏa mãn kia chính là hồi báo tốt nhất đối với lao động của cô.
Mọi người ăn uống no đủ, nhao nhao cáo từ rời đi. Chung Dục cũng không có lưu lại, cùng em gái của mình rời đi Thanh Vi Gia Viên.
"Tiểu Cần, anh còn nhớ em trước kia nói qua, Mễ Lạp thích tập thể hình." Chung Dục khởi động động cơ, giống như tùy ý hỏi.
"Đúng vậy." Chung Cần trả lời, "Mỗi ngày cậu ấy đều sẽ chạy bộ, mỗi tuần đi phòng tập thể dục ba lần."
"Câu lạc bộ thể hình Flyers?"
"Vâng." Chung Cần khó hiểu nhìn anh một cái, lập tức kéo dài âm điệu "Ồ" một tiếng, "Em biết rồi, anh có hứng thú với cậu ấy."
"Ừm." Chung Dục cũng không có giấu diếm.
"Ha ha ha, quá tốt rồi." Chung Cần vỗ tay một cái, cao hứng nói, "Anh cố lên, có thể đuổi Tiểu Mễ tới tay hay không, phải xem bản lĩnh của anh đó."
"Tốt, vậy trước tiên bắt đầu từ phòng tập thể hình." Chung Dục nhìn về phía trước, ánh sáng trong mắt anh ta tỏa ra ánh sáng lóng lánh.
Mễ Lạp thu thập phòng khách sạch sẽ, sau đó đi phòng tắm tắm rửa một cái, thay đổi một đồ thoải mái dễ chịu mặc ở nhà, cầm lấy ipad cùng xem phim với Tiểu Bạch.
Nhìn một chút, mệt mỏi dâng lên, miễn cưỡng tựa vào đầu giường, chỉ mới một lát đã ngủ thật say.
Đang lúc hôn mê, ý thức lần nữa bay bổng.
Trong phòng ngủ, Tích Bạch Thần nằm ở trên giường, hai tay gối lên sau đầu, nhắm mắt chợp mắt.
Cái trán giống như phất qua một tia gió mát, anh chậm rãi mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung, mơ hồ xuất hiện một cái bóng mờ, bồng bềnh thoáng qua, rất không chân thực.
Anh ngưng thần nhìn lại, bóng mờ kia nhưng đã biến mất.
"Hoa mắt sao?" Tích Bạch Thần ngồi dậy, di chuyển cuốn sổ ghi chép bị lật ngửa qua một bên, nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện cái gì bất thường.
"Chú ơi, chúng cháu đói bụng rồi, lúc nào mới ăn cơm ạ?" Bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa cốc cốc cốc.
"Trong phòng bếp có mì tôm, hai đứa tự pha đi!" Tích Bạch Thần không kiên nhẫn trả lời một câu, xoay người chuẩn bị xuống giường, dưới chân dường như dẫm lên cái gì.
【 A! 】 Một tiếng thét kinh hãi vang lên, lập tức liền thấy một vệt bóng đen từ dưới chân anh nhảy ra.
Tích Bạch Thần trong mắt đột nhiên sáng lên, nhịp tim không tự giác gia tốc, vẻ kinh hỉ thoáng nổi lên đuôi lông mày.
Chỉnh sửa cuối: