Chương 10: Công lược con tin tâm cơ (10) Bấm để xem Cuộc rối loạn ban ngày không kéo dài bao lâu mọi người đều lần lượt rời đi. Mà nhờ Quân Ninh quấy rối, vốn dĩ mỗi lần Bùi Túc lên đài đều phải chịu Lý Quân Dương vũ nhục hôm nay lại không dính lên một chút việc. * "Như thế nào?" Màn đêm dần dần buông xuống, Bùi Túc dựa vào lan can bên hồ, bẻ vụn điểm tâm trên tay, cẩn thận cho cá chép trong hồ ăn, cũng không quay đầu lại hỏi. "Nghi Gia công chúa trở về cung trước Lý nhị hoàng tử một bước, sau đó liền lôi kéo tiểu nha hoàn của nàng đi gặp Nam Sở hoàng đế. Nói nhị ca của nàng không nên thân, ở bên ngoài khinh nam bá nữ, còn trình lên một lá thư bằng máu, là do một tiểu cô nương bị Lý nhị hoàng tử mạnh mẽ chiếm hữu để lại trước khi chết, cũng không biết tại sao lại rơi vào trong tay Nghi Gia công chúa, Nam Sở hoàng đế vô cùng giận dữ. Lúc sau Lý nhị hoàng tử vào cung, cáo trạng Nghi Gia công chúa nữ giả nam trang dạo thanh lâu, bị Nam Sở hoàng đế tát một cái. Hiện tại Nghi Gia công chúa đang ở trong Càn Thanh cung của Nam Sở hoàng đế khóc. Lý nhị hoàng tử bị cấm túc, mấy tháng kế tiếp, chủ tử chỉ sợ cũng sẽ không nhìn thấy hắn.." Nói đến cuối, trong thanh âm thiếu niên hắc y thậm chí còn mang theo một chút sung sướng, giọng nói đều cất cao không ít. Nghe vậy, Bùi Túc liền ném tất cả điểm tâm trong tay xuống nước, nhìn hoàng hôn còn chưa xuống núi ánh lên màu vàng cam, khóe miệng hơi hơi gợi lên. Nghịch ngợm. * Quân Ninh biết một mặt đơn thuần thiên chân đối với vai ác như Bùi Túc là mãi mãi không đủ. Như vậy tới cuối cùng nói không chừng hắn cũng chỉ xem nàng như một món đồ chơi. Về sau hắn lên ngôi hoàng đế, Quân Ninh rất có thể cũng chỉ là sủng phi nhất thời của hắn, mà không phải là người đứng bên cạnh hắn, càng không phải là duy nhất trong lòng hắn. Cho nên ở thời điểm hảo cảm độ của đối phương đang tăng lên, để lộ ra tâm cơ cùng thực lực của mình là vô cùng quan trọng. Vì vậy mới có tiết mục nàng làm ác nhân cáo trạng trước này. Một tháng sau, Quân Ninh cũng không đi Sở Từ các lần nào, ngược lại đi theo những huynh đệ tỷ muội của nàng bắt đầu nghiêm túc học cầm kỳ thư họa. [Editor: Âm Họa Vô Cốt] Mà những bức tranh nàng vẽ để trong góc thường thường ngày hôm sau đều sẽ xuất hiện trên bàn Bùi Túc. Nhiều nhất chính là vẽ hắn, hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc cười khẽ hoặc suy ngẫm.. Cũng không biết tiểu nha đầu kia làm sao mà nghĩ ra được nhiều như thế. Rốt cuộc thì chính bản thân hắn cũng không ngờ mình lại có nhiều biểu cảm vậy. Bùi Túc nhìn chăm chú một bức tranh, thật lâu sau cũng không nói. * Một tháng qua đi, mắt thấy đã sắp tới ngày Phật Đản mà người của Nam Sở đều cực kỳ tin phật. Tới ngày ấy, một đám người trong cung liền mênh mông cuồn cuộn mà đi đến chùa của Nam Sở hoàng gia -- chùa Xuất Vân. Bởi vì nam nữ khác biệt, cho nên dọc theo đường đi Quân Ninh chỉ có thể đi theo Hoàng Hậu, dâng hương, lễ bái.. cứ như vậy kết thúc một ngày. Không thể uống nước cũng không thể ăn cơm, thiếu chút nữa khiến nàng mệt đến ngất xỉu. Nhưng cho dù là như vậy, Hoàng Hậu cũng không cho phép nàng nghỉ ngơi một chút, vẫn luôn hung hăng mà nhìn chằm chằm nàng. Chỉ cần Quân Ninh có hơi chút buông lỏng liền buột miệng thốt ra các loại lời nói trào phúng răn dạy, vừa nhìn liền biết là đang vì con trai của nàng trút giận. Quân Ninh cũng mặc kệ nàng nói đi, dù sao đối phương lại không thể động thủ đánh nàng. Nói hai câu nàng cũng không đau không ngứa, vẫn làm theo ý mình, khiến Hoàng Hậu tức giận đến không chịu được. Vốn dĩ là một hạt gạo cũng chưa ăn, trước mắt bà ta tối sầm, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Nhưng chờ Quân Ninh hoàn thành một đống nghi thức tra tấn người kia. Vừa mới trở về phòng của mình, không đợi nàng hít thở không khí tươi mới một chút, một đôi bàn tay to nháy mắt liền bịt kín miệng nàng, kéo nàng lên giường. Lấy tư thế nam trên nữ dưới, chặn lại tay chân nàng, khiến nàng không thể nào tránh thoát được. Người tới che mặt, vẫn luôn thở hổn hển, Quân Ninh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi loáng thoáng trên người hắn. Quả nhiên, đối tượng đổi thành mình. Nàng ở trong lòng hơi hơi mỉm cười, ở trong cốt truyện, thời gian ở chùa Xuất Vân này chính là một trong những bước ngoặt quan trọng nhất của nữ chủ và vai ác. Người của Bùi Túc ở Bắc Hạo làm nên động tác quá lớn, bị người khác phát hiện dấu vết. Cho nên đại ca cùng tam ca của hắn liền lien kết với nhau, phái tử sĩ tới Nam Sở. Bùi Túc nhất thời không kịp trở tay, bị trúng chiêu. Cuối cùng bất đắc dĩ phải trốn vào phòng Lý Nguyên Chỉ, mới tránh thoát một kiếp nạn. Mà hiện tại Lý Nguyên Chỉ đổi thành mình, cũng coi như là bồi thường nàng phí công vẽ hắn một tháng đi.
Chương 11: Công lược con tin tâm cơ (11) Bấm để xem Chỉ là cuộc ám sát này có bao nhiêu mờ ám chỉ sợ cũng chỉ có Bùi Túc mới biết. Theo Quân Ninh thấy, cái gọi là ám sát này rất có khả năng là Bùi Túc tự mình làm ra. Liền vì kéo nữ chủ lên một chiếc thuyền, né tránh sự thăm dò của hoàng đế. Rốt cuộc thì Lý Huyền Nguyên cũng phải đạp lên xương máu của huynh đệ tỷ muội mới có được ngôi vị hoàng đế. Nghi ngờ Bùi Túc thật sự là chuyện rất bình thường, không chỉ có như thế, còn phá hủy được không ít thế lực hắn phân tán ra ở trong kinh thành, may mắn là vẫn chưa bắt được nhược điểm của Bùi Túc. Vì thế, dưới quyền lợi, Bùi Túc cũng chỉ có thể hi sinh chính mình. Trong cốt truyện, sau khi rời khỏi chùa Xuất Vân, hắn liền biểu hiện ra mình đối với Lý Nguyên Chỉ có tình cảm vô cùng sâu nặng. Hầu như hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong kinh thành, kể cả Lý Huyền Nguyên cũng bắt đầu suy xét có nên đem cái nữ nhi này gả cho Bùi Túc không, hắn liền ở trong tối âm thầm lặng lẽ rời thế lực của mình ra bên ngoài. Rốt cuộc thì hắn cảm thấy chính mình ở Nam Sở cũng đủ lâu rồi, cũng nên rời đi, đây vừa lúc là cái cơ hội tốt. Vì thế chờ sau khi tất cả thế lực của hắn đều dời đi, Bùi Túc không chút do dự mà đi khỏi Nam Sở. Trước khi đi còn nhân tiện đem Nam Sở náo loạn đến long trời lở đất, trở lại Bắc Hạo liền giết hai cái ca ca kia của hắn, thành công bước lên đế vị. Mà hiện tại Lý Nguyên Chỉ đổi thành nàng, cũng không biết hành động này của đối phương có bao nhiêu là tính kế, có bao nhiêu là chân tình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Quân Ninh đều che kín hoảng sợ, hơi nước chậm rãi ngưng tụ. Đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang. Hai người đồng thời giật mình, sau đó liền nghe một cái thanh âm nhẹ nhàng truyền vào. "Công chúa, Tiểu Mãn chuẩn bị xong thức ăn, bây giờ ngài muốn ăn luôn không?" Là Tiểu Mãn. Trong mắt Quân Ninh nháy mắt xẹt qua một tia vui sướng, sau đó liền thấy người đang đè ở trên người nàng khẽ cúi xuống, tiếng nói khàn khàn nháy mắt vang lên ở bên tai nàng. "Bảo nàng đi, nếu không.." Vừa nói, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai một cái, Quân Ninh theo bản năng liền run lên, biết rõ nếu mình mà không bảo Tiểu Mãn đi, hắn liền dám trình diễn một màn thiếu nhi không nên xem, đến lúc đó, thanh danh của nàng chỉ sợ đều mất hết! [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] "Ta.. Ta không đói bụng, ta.. Ta mệt nhọc, Tiểu Mãn ngươi đi xuống trước đi, ta tỉnh ngủ ngươi lại qua đây tìm, hiện tại ta không muốn ăn.." Đối phương còn đang liếm nhẹ vành tai nàng, cũng không biết chỗ đó có phải là điểm mẫn cảm của Lý Quân Ninh không. Toàn thân nàng từ trên dưới đều có chút xu thế nhũn ra, gương mặt cũng càng ngày càng hồng, căn bản là không khống chế được. "Aiz, lúc nãy không phải là công chúa nói đói muốn chết, muốn lập tức ăn cơm sao? Vì sao bây giờ lại không muốn ăn.." Tiểu Mãn lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói xong, liền mờ mịt mà đi rồi, nào biết đâu rằng công chúa nhà nàng hiện tại đang ở trong trạng thái nước sôi lửa bỏng. "Ha hả.. Thật ngoan.." Nói xong, cũng không biết có phải là do thể lực cạn kiệt, người nọ liền té xỉu ở trên người Quân Ninh, bất tỉnh nhân sự. Mặt nạ của hắn liền lệch ra, lộ ra nửa khuôn mặt. Vừa thấy nửa khuôn mặt kia, Quân Ninh cũng bất chấp gọi người, lập tức liền giơ tay tháo mặt nạ ra. Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ vô song kia, trên mặt nàng nháy mắt liền lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng trong lòng lại thầm mắng một câu. Kỹ nữ tâm cơ! Kỹ nữ tâm cơ a! Quả thực chính là kỹ nữ tâm cơ a! Bùi Túc sợ chính mình vừa té xỉu, nàng sẽ la to, đưa tới mối họa. Thế nhưng nhân cơ hội cọ rớt một nửa mặt nạ để cho nàng nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Nếu mà mình thật sự thích hắn, lúc này chắc chắn sẽ không gọi người tới, không chỉ như thế mà còn sẽ chủ động giúp hắn che dấu, thậm chí sẽ giúp hắn chữa thương. Như vậy, thứ nhất là có thể thử xem nàng đối với hắn là thật lòng hay giả dối. Thứ hai là hắn căn bản cũng không hoàn toàn ngất xỉu, nếu mình thật sự la to thì cũng không có vấn đề gì, không nói cái khác, trước tiên làm thịt nàng rồi sau đó mới trốn đi cũng không khó.. Mỗi một bước đều đã tính toán kĩ càng, không có sơ hở, Quân Ninh rất muốn hỏi hắn là có mệt hay không? "Ngươi.. Ngươi không sao chứ? Bùi.. Bùi Túc.. Bùi Túc.." Quân Ninh như hắn mong muốn mà không có gọi người, ngược lại thật cẩn thận tiến lên, đẩy đẩy cánh tay của đối phương. Thấy hắn không có phản ứng gì, trên tay lại cảm nhận được một mảnh trơn trượt, giơ tay lên nhìn, lại chỉ nhìn thấy một mảnh đỏ tươi, vẻ khiếp sợ trong mắt càng đậm! Sau đó liền lập tức xuống giường, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chương 12: Công lược con tin tâm cơ (12) Bấm để xem Ở phía sau nàng, Bùi Túc chậm rãi mở bừng mắt, trong mắt chợt hiện u ám, ngân quang ẩn ở đầu ngón tay chợt lóe qua, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hô hấp vững vàng. Để ta nhìn xem, thật tình của công chúa như ngươi đáng giá bao nhiêu tiền? Không thả con thỏ không thấy ưng, nói chính là loại người như Bùi Túc. Mặc dù đối mặt cảm tình không thể nào đoán được, hắn cũng muốn người khác chứng minh. Nhưng mà như vậy cũng chứng tỏ là người này thật sự thiếu yêu không phải sao? Nếu không cũng sẽ không vội vã muốn người khác chứng minh, trả giá thì mới có thể an tâm.. Mà sau khi Quân Ninh chạy ra ngoài thì cũng thật sự không phụ sự kỳ vọng của hắn. Không tới một lúc liền lại lén lút mà vào cửa, trong tay bê một cái chậu nước, còn thêm cả mấy thứ linh tinh như thuốc trị thương. Vừa vào phòng nàng liền khóa trái cửa, sau đó thở hắt ra một hơi thật sâu, khẩn trương đến mồ hôi đầy đầu, rón ra rón rén mà đi tới mép giường. Trước tiên là dùng nước ấm giúp Bùi Túc xoa mặt, sau đó khẩn trương mà hít sâu vài hơi mới run rẩy đưa tay giúp đối phương cởi áo. Vừa thấy miệng vết thương dữ tợn trên vai trái kia, liền lập tức hô nhỏ một tiếng, bịt kín miệng, nước mắt lạch cạch lạch cạch liền rơi xuống, trực tiếp liền lọt vào trong môi Bùi Túc. Hóa ra nước mắt có vị mặn.. Bùi Túc nhắm hai mắt mà thầm nghĩ. Sau đó liền cảm giác một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà giúp hắn lau miệng vết thương. Cẩn thận tỉ mỉ cứ như là sợ hắn bị đau, rõ ràng đối phương biết mình đã hôn mê không phải sao? Vì cái gì phải như vậy? Hắn không tỉnh táo, cũng không ai có thể thấy nàng biểu diễn, vì cái gì còn phải cẩn thận như vậy? Nghĩ vậy, trong lòng Bùi Túc đột nhiên dâng lên một trận bực bội, mày cũng theo bản năng mà nhăn lại. Mà Quân Ninh vừa thấy Bùi Túc nhăn mày, liền cho rằng hắn bị đau. "Ta làm ngươi đau phải không? Đều là ta không tốt, chân tay vụng về, chỉ việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt.." Quân Ninh bẹp miệng, khóc nức nở nói, động tác trên tay lại càng nhẹ. Mà lời nói này lại khiến Bùi Túc lập tức cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì nhẹ nhàng đâm một chút, có chút ngứa, có chút chua, có chút đau.. Mày lại không tự giác mà giãn ra. Quân Ninh thấy thế, biểu tình cũng tốt rất nhiều, cẩn thận rửa sạch sẽ miệng vết thương dài đến gần 30 cm xong, liền chuẩn bị giúp hắn bôi thuốc. [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] "Có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút.." Mặc dù biết đối phương sẽ không trả lời mình, Quân Ninh vẫn nhỏ giọng mà nói. Thanh âm nữ hài uyển chuyển mà mềm nhẹ, lọt vào trong tai Bùi Túc lại làm hắn nháy mắt liền cảm thấy trong lòng tê dại một mảnh. Rõ ràng chẳng qua chỉ là cái nha đầu miệng còn hôi sữa mà thôi.. Quân Ninh cũng không biết đối phương đang nghĩ gì, vẫn tận chức tận trách mà giúp hắn bôi thuốc, sau đó băng bó giúp hắn. Nhìn mặt Bùi Túc dần dần có chút huyết sắc, lúc này mới thở nhẹ một hơi. Ngồi ở bên cạnh mép giường, chống cằm thẳng tắp mà nhìn hắn, trong mắt toát ra tình ý. Cho dù Bùi Túc nhắm hai mắt cũng có thể cảm nhận được nóng cháy trong đó. Sau đó hắn liền cảm giác được mu bàn tay của mình bị người giả vờ vô tình mà đụng chạm một chút. Có lẽ là thấy hắn không có phản ứng gì, nàng liền lập tức đem cái tay nhỏ nhắn mà ấm áp chui vào lòng bàn tay hắn, cùng hắn đan xen mười ngón tay, càng nắm càng chặt. Cho dù Bùi Túc không có mở to mắt cũng có thể nghĩ ra biểu tình của tiểu nha đầu hiện tại. Chắc chắn là vừa nắm tay vừa trộm nhìn xem hắn. Vì thế, nháy mắt hắn liền nổi ý muốn đùa giỡn. Giả vờ không hay biết mà khẽ hừ một tiếng. Quả nhiên, tiểu nha đầu liền giật mình rút tay ra, nháy mắt đứng lên, lui lại hai bước, cứ như là muốn cách hắn càng xa càng tốt vậy. Mùi thơm bên cạnh nháy mắt liền rời ra xa, trong lòng Bùi Túc liền bỗng nhiên dâng lên một cổ khó chịu. Đợi một lúc lâu đối phương cũng không tới đây. Nhưng hắn lại đang hôn mê, mắt không thể thấy, miệng không thể nói, dần dần, trong lúc chờ đợi, thế nhưng từ chỗ sâu trong đáy lòng không nhịn được mà sinh ra một cổ cảm xúc xấu hổ buồn bực. Quân Ninh thấy hắn có chút nôn nóng bất an mà nhăn mày lại, không tiếng động mà nhếch lên khóe miệng. Mình lúc này có tính là đang chơi lạt mềm buộc chặt không? Ha ha.. Sau đó nỗ lực nghẹn cười, bưng chậu máu loãng kia ra ngoài. Nàng vừa đi, Bùi Túc liền mở hai mắt, trong mắt chợt lóe lên tức giận. Nhưng sau khi ngửi thấy trong không khí còn thoang thoảng mùi hương trên người tiểu nha đầu, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại. Đối với hàng hành động này của mình mà cảm thấy khó tin. Hắn bị sao thế này? Sao có thể vì một cái tiểu nha đầu mới gặp mặt có hai lần mà trở nên bị động không thể khống chế bản thân?
Chương 13: Công lược con tin tâm cơ (13) Bấm để xem Hắn bỗng nhiên phát hiện trạng thái lúc này của mình cực kì nguy hiểm.. Bùi Túc hơi hơi nheo mắt lại, nhìn lên xà nhà trên đỉnh đầu, trong mắt biến hóa quỷ quyệt, ai cũng không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Qua một hồi lâu, Quân Ninh mới trở lại. Lúc này, trong tay nàng lại là một cái hộp đồ ăn, bên trong có mấy loại điểm tâm: Bánh mứt táo, đậu phụ vàng, hoa hồng bơ sữa cùng một chén cháo hạt sen bách hợp. Quân Ninh thật sự là đói muốn chết, hiện tại nhìn thấy mấy món đồ ăn nóng hầm hập này thì sao mà nhịn được. Cũng không biết là nàng làm thế nào mà tránh đi mấy tên thủ vệ và cung nữ đó để mang thuốc trị thương và điểm tâm ngọt vào. Kể cả tiểu nha đầu vẫn luôn theo sau nàng không rời cũng biến mất. Đối với chuyện này, Bùi Túc cực kỳ tò mò. Nhưng tra tấn người nhất vẫn là tiểu nha đầu này ăn quá ngon, vừa ăn vừa khen, khiến người vốn luôn không để ý ăn uống như Bùi Túc bỗng nhiên đói không chịu được. Đôi mắt hơi hơi mở ra một khe nhỏ, liền thấy tiểu nha đầu ăn đến khí thế ngất trời, đến cả lễ nghi công chúa cũng bỏ qua một bên, xem ra thật sự là rất đói! Nhưng mặc dù nàng đói bụng như vậy cũng vẫn đem mình đặt ở vị trí thứ nhất. Điều này khiến trong lòng Bùi Túc bỗng nhiên trở nên ngũ vị tạp trần. Chờ Quân Ninh ăn xong tất cả, lập tức liền cảm thấy cực kì thỏa mãn. Quay đầu nhìn về phía Bùi Túc, chậm rãi bước tới, lại lần nữa ngồi ở bên cạnh hắn. Tiếp tục chống cằm si ngốc mà nhìn hắn, chốc chốc lại cười một tiếng. Tiếng cười kia mang theo một niềm vui sướng ngọt ngào từ tận đáy lòng. Chỉ thấy nàng chậm rãi giơ tay, thấy Bùi Túc hô hấp vững vàng, không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại lúc này, liền đánh bạo vươn ngón trỏ sờ mặt hắm: Cái trán, lông mày, mũi, thẳng đến môi, cứ như vậy trượt xuống dưới. Đôi mắt tỏa sáng như sao, khẽ nói nhỏ: "Thật là đẹp mắt.. Ngủ rồi cũng đẹp.." Tay nàng ngừng ở trên môi mỏng của Bùi Túc, dưới tay là cảm giác mềm mại mà lành lạnh. Loại cảm giác lạ lẫm này khiến nàng không muốn thu tay lại chút nào. Khuôn mặt nháy mắt một cái liền đỏ bừng, một cái suy nghĩ kì dị thúc đẩy nàng gần một chút, lại gần một chút.. Vào lúc hô hấp của nàng đều mang theo mùi hương của điểm tâm phun lên trên má của đối phương, một đôi con ngươi bình đạm không gợn sóng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng. Hai người bốn mắtnhìn nhau, Quân Ninh nháy mắt liền ngốc. Đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, vẫn cứ không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy. Khuôn mặt vốn dĩ đỏ bừng giờ phút này đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu. Hắn tỉnh.. Tỉnh.. Tỉnh.. Hai chữ này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Không biết vì sao, Quân Ninh chấn kinh quá độ thế nhưng đột nhiên hướng tới gương mặt của Bùi Túc mà ợ một cái. Mùi hương ngọt ngào của hoa hồng bơ sữa vừa ăn còn chưa kịp tiêu hóa tràn lan giữa hai người. [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] Trong mắt Bùi Túc phút chốc hiện lên một tia kinh ngạc, mà Quân Ninh giờ phút này đã ngốc đến có chút sống không còn gì luyến tiếc. Nàng đột nhiên có chút muốn đánh chết chính mình của mười lăm phút trước. Hu hu hu, tự nhiên lại ăn nhiều như vậy làm gì, hiện tại vừa mới nhìn thấy người trong lòng, không chỉ có bị đối phương bắt được chính mình muốn trộm hôn hắn, mà còn ợ vào mặt hắn.. ợ vào mặt hắn.. ợ vào mặt.. ợ.. ợ.. Hu hu hu.. Nghĩ như vậy, trong mắt Quân Ninh lập tức liền bịt kín một tầng hơi nước, một bộ muốn khóc nhưng không khóc, nhìn qua cực kỳ đáng thương! Nàng có chút hoảng loạn mà thu tay lại, đột nhiên đứng dậy xoay người liền chuẩn bị chạy ra ngoài, không ngờ lại bị đối phương kéo tay lại. Nàng căn bản là không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ là nâng lên một cái tay khác lơ đãng mà lau nước mắt ở khóe mắt. "Ha hả, là ngươi đã cứu ta phải không? Cảm ơn Tứ công chúa.." Bùi Túc quyết định tạm thời bỏ qua chuyện vừa nãy, chuẩn bị đem đề tài kéo về chuyện chính. Chỉ là hắn quá được, Quân Ninh quá không được, nỗ lực xây dựng tốt tâm lý, nàng quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, cao cao mà ngẩng đầu lên. "Hừ, ta mới không muốn cứu ngươi đâu, nếu không phải lúc trước ngươi từng ở dưới vó ngựa cứu ta một mạng, chỉ bằng mấy cử chỉ bất kính lúc nãy, ta liền có thể nói phụ hoàng đánh ngươi mấy đại bản, ta mới không phải là cố ý cứu ngươi, ta là báo ân! Đúng, chính là báo ân! Còn có, vừa mới.." Nói tới đây, Quân Ninh đột nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn là nỗ lực làm ra tư thế đàng hoàng có lí: "Ta.. Ta chỉ là nhìn thấy vết máu trên môi ngươi nên mới muốn giúp ngươi lau đi, sau đó bởi vì ánh sáng quá mờ, thấy không rõ lắm, ta mới để sát vào một chút. Ngươi đừng tưởng rằng bản công chúa muốn hôn ngươi, ta nói cho ngươi biết, đừng có nằm mờ. Ta đường đường là công chúa của một nước, sao có thể coi trọng ngươi, ngươi tốt nhất là chết tâm đi, hừ!" * * *Ta là phân cách tuyến--- Hôm nay bỗng nhiên nổi hứng đi tìm thử mấy món mà nữ chính ăn, nhìn cũng không tồi a, món đầu tiên nằm trong thực đơn của Mãn Hán Toàn Tịch á. Giới thiệu cho mọi người chút nà~ [ Bánh mứt táo] [ Đậu phụ vàng] [ Hoa hồng bơ sữa] [ Cháo hạt sen bách hợp] Ây nha, nhớ like cho sự chăm chỉ của ta nhaaaaaa~
Chương 14: Công lược con tin tâm cơ (14) Bấm để xem Sau khi nói xong một loạt lời nói lạy ông tôi ở bụi này, Quân Ninh liền cảm thấy không thể đứng ở chỗ này nữa. Một loạt lời nói lúc nãy nàng căn bản là không có phát huy tốt, nhưng nói cũng đều nói xong, cũng không có cách nào, đành phải oán hận mà dậm chân một cái. Đột nhiên rút tay của mình ra, cũng không quay đầu lại liền chạy ra ngoài. "Tiểu Mãn giống như đang kêu ta, ta.. Ta đi đây! Ngươi nghỉ ngơi đi!" Phanh một tiếng đóng lại cửa phòng, trong phòng lại yên tĩnh lần nữa. Bùi Túc nhìn thấy một chút tro bụi rơi xuống bởi vì động tác đóng cửa quá lớn. Ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa điên cuồng bay múa trong không trung, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của thiếu nữ cùng vị ngọt của đồ ăn, thậm chí còn mang theo chút huân hương đặc trưng của Phật môn. Bùi Túc nâng tay lên che lại hai mắt, khóe miệng tư từ giương lên cao, cuối cùng thậm chí còn cười ra tiếng. Cười đến cả miệng vết thương trên vai nứt toạc hắn cũng không thèm quan tâm. Lâu, lâu lắm rồi hắn chưa từng cười như vậy. Từ khi gặp được Lý Quân Ninh, hắn đã cười không biết bao nhiêu lần. Chuyện này rốt cuộc là tốt hay xấu, ngay cả thông minh cơ trí như Bùi Túc, lúc này cũng có chút phân không rõ.. Vừa đi ra khỏi phòng, Quân Ninh cảm thấy nàng đã đi khá xa, đối phương chắc chắn không nghe thấy thanh âm của mình, lập tức liền kích động nhảy vài cái, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, sau đó giả vờ ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nhảy nhót đi tiếp. Sau này vì điểm công đức, nàng sẽ vì công lược vai ác mà sinh. Cho nên nàng cần phải đóng vai nhân vật một cách ưu tú nhất, cho dù khi nào chỗ nào, cũng không thể để lộ ra một chút dấu vết. Đối tượng cần công lược thấy cũng tốt, không nhìn thấy cũng thế, nàng đều phải hoàn thành xuất diễn của mình một cách xuất sắc nhất. Huống chi Bùi Túc vẫn là hạng người luôn tính toán chặt chẽ, không bỏ sót một chút gì. Thế lực ngầm có vô số, nàng vừa rời khỏi phòng, nói không chừng có bao nhiêu đôi mắt đang ở xung quanh nhìn chằm chằm nàng đâu. Cho nên tất cả ngụy trang đều là cần thiết. Nàng có thể nói nàng có chút cảm tạ lần đầu tiên liền gặp được một cái nhân vật khó giải quyết như vậy sao? Việc này đối với con đường công lược sau này của nàng tuyệt đối là có trăm lợi mà không một hại, thật sự quá có trợ giúp! [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] Quân Ninh hơi hơi mỉm cười, trực tiếp liền đến phòng bếp nhỏ lúc nãy nàng lấy thức ăn. Ở nơi đó, Tiểu Mãn đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, ăn các loại điểm tâm. Vừa thấy Quân Ninh đã đến, liền lập tức buông xuống tất cả đồ vật trong tay, mắt to sang ngời mà nhìn nàng. "Công chúa, công chúa, nô tỳ có thể đi trở về sao? Nơi này có chút hôi.." Có chút hôi? Có chút hôi ngươi còn ăn ngon đến như vậy, lừa ai đâu? "Không thể, hiện tại ta chỉ muốn ở một mình, không muốn có người quấy rầy.." Quân Ninh tiếp tục đi lấy thức ăn, trong lòng lại nghĩ Bùi Túc còn không có ăn, vừa lúc lấy cho hắn một chút, không biết là hắn thích cái gì? Bánh Phục Linh, bánh Như Ý, tơ vàng xíu mại.. Đều lấy một chút, chắc chắn sẽ có món hắn thích! Quân Ninh lấy đến vui sướng, hoàn toàn làm lơ ánh mắt đáng thương hề hề của Tiểu Mãn. Thấy Quân Ninh xách lên hai hộp đồ ăn, cả người đều có chút lung lay, Tiểu Mãn lập tức che miệng lại, kinh ngạc mà nói: "Công chúa, ngươi ăn nhiều như vậy? Thật lợi hại!" "Ngươi đừng nói chuyện!" Quân Ninh xấu hổ đến mặt đều đỏ, nàng khi nào ăn nhiều như vậy, đều là lấy cho người khác có được không. Nhưng mà cố tình nàng lại không thể nói, mấu chốt là nha đầu khờ Tiểu Mãn này vậy mà lại còn dùng biểu tình vô cùng sùng bái mà nhìn nàng, Quân Ninh nháy mắt cảm giác càng thêm chua chát! Nghe vậy, Tiểu Mãn lập tức bịt kín miệng, thấy Quân Ninh đều sắp đi xa, mới đuổi theo hai bước sốt ruột mà mở miệng: "Công chúa, nô tỳ khi nào có thể trở về hầu hạ ngài a?" "Chờ ta gọi, dù sao ta không gọi thì ngươi cũng đừng trở về!" "Nga.. Nhưng.. Nhưng buổi tối nô tỳ ngủ ở đâu a?" "Cùng mấy người Đan Quế chen một chút đi, chờ bổn cung vui vẻ liền đón ngươi trở về.." Nói xong, Quân Ninh cũng đã đi xa, xách theo hai hộp đồ ăn nặng trĩu, cả người lắc lư mà đi đến phía trước, bóng dáng nhìn qua cực kỳ thú vị. Chờ Quân Ninh trở về phòng, lại phát hiện trên giường đã trống không, người biến mất.. Nàng có chút thất hồn lạc phách mà buông xuống hai hộp đồ ăn. Tiến lên nhìn, thật sự không thấy, liền muốn mếu máo, tiểu nha đầu có chút ủy khuất. "Đã đi rồi sao? Ta còn có thật nhiều lời chưa nói đâu.. Ta kỳ thật.." "Ngươi kỳ thật như thế nào?" Một cái thanh âm lười biếng khàn khàn đột nhiên vang lên ở bên tai nàng. Quân Ninh kinh ngạc mà quay đầu, trong mắt cực kì rõ ràng mà xẹt qua một tia kinh hỉ. * * * Lại là chuyên mục thả thính thức ăn đây các tiểu khả ái, nhìn cho đã con mắt cũng không tồi chứ [ Bánh Phục Linh] [ Bánh Như Ý] [ Tơ Vàng Xíu Mại] (Ấm áp nhắc nhở: Mấy món ăn này là ta tìm trên baidu dựa theo tên tiếng trung nên có thể là sẽ có một số món trùng tên nhưng mọi người tra trên google lại không giống nha~) Còn nữa, hôm nay có like cho ta chưa a
Chương 15: Công lược con tim tâm cơ (15) Bấm để xem Nhưng trời mới biết là đột nhiên nhảy ra một người thiếu chút nữa thì hù chết nàng được không? Đây thật sự đều là diễn viên tự mình tu dưỡng a! "Sao ngươi lại không đi?" Quân Ninh há mồm hỏi. "Vết thương của ta còn không có tốt, không đi được. Lúc nãy ngươi nói có rất nhiều lời muốn nói cho ta, là cái gì, ta đang nghe đây!" Nam tử vẻ mặt hài hước. "Ta.. Ta.." Quân Ninh một chút liền 囧, nàng đúng là có chuyện muốn nói cho hắn không sai, nhưng những lời này sao có thể để một cô nương chủ động mở miệng? "Ta.. Là muốn nói phiên toái như ngươi đi rồi thật may mắn, hừ, vậy mà còn ở lại nơi này, ta.. Ta mới sẽ không chăm sóc ngươi đâu!" Quân Ninh ngẩng đầu lên, vẻ mặt ghét bỏ mà nói. Trong mắt lại hiện lên một tia ảo não, giống như là hối hận lời nói của mình có chút quá phận. Một loạt biểu tình nhỏ này đều bị Bùi Túc nhìn thấy rõ ràng. Trong lòng không nhịn được bật cười, trên mặt lại là một mảnh nghiêm túc. Quay đầu nhìn thoáng qua hai hộp đồ ăn Quân Ninh để trên bàn, không cùng nàng tranh luận, ngược lại mở ra hai hộp đồ ăn kia. Vừa thấy bên trong là điểm tâm nóng hổi, trong mắt tức khắc là một mảnh ấm áp. "Điểm tâm? Là cho ta sao?" Bùi Túc ôn hòa hỏi. "Ách.. Mới.. Mới không phải cho ngươi đâu, ta là lấy cho mình ăn, lúc nãy ta ăn không no.." Vừa nói đến ba chữ ăn không no, Quân Ninh đột nhiên nhớ tới chuyện lúc nãy. Khuôn mặt nhỏ tức khắc đỏ lên, lời nói dối này thật sự quá sứt sẹo, lúc nãy rõ ràng mình đã ăn no đến ợ một cái, vậy mà bây giờ lại da mặt dày nói ăn không no.. Ô ô ô.. "Nga? Ăn không no? Vậy hộp đồ ăn kia đưa ngươi, cái này đưa ta. Hiện tại ta đang rất đói đâu, xin hỏi công chúa điện hạ, tại hạ có thể ăn sao?" Bùi Túc như cũ là cười ôn hòa. Một chút cũng không giống trong cốt truyện: Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm, lãnh khốc vô tình; ngược lại mang theo chút hương vị dung túng sủng nịch. "Nếu ngươi thật sự muốn ăn như vậy, thì liền ăn đi, dù sao.. Dù sao ta cũng ăn không hết nhiều như vậy, dư lại đều cho ngươi, hừ!" Quân Ninh ngạo kiều nghiêng đầu nhưng đôi mắt nhỏ lại vẫn chú ý từng cử động của Bùi Túc. Cẩn thận mà nhớ kỹ biểu tình của hắn khi ăn, từ đó suy đoán xem hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Hả? Ngọt như vậy cũng thích sao? Ta đều không ăn được ngọt như vậy đâu! Di, hình như rất thích bánh nước bơ sữa kia đi, hương vị vừa ngọt vừa ngán a, một khối ta cũng không ăn hết được đâu.. Đồ vật quá nhiều, Quân Ninh thậm chí muốn lấy bút ra ghi lại. Mà Bùi Túc thấy tiểu nha đầu vừa nhìn hắn ăn cái gì vừa gật đầu, nháy mắt liền hiểu rõ nàng chỉ sợ là chú ý xem hắn thích ăn cái gì. Bộ dáng khẩu thị tâm phi kia, làm hắn vô cùng buồn cười, trong lòng lại càng ấm áp. [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] Chờ Bùi Túc ăn xong điểm tâm, trời đã dần dần tối sầm xuống. Ngoài cửa sổ, trăng treo trên cao, ánh trăng như nước, chiếu lên tây phủ hải đường bên cửa sổ khiến nó càng thêm kiều diễm mông lung, phong cảnh tuyệt đẹp! Trong phòng, hai người ở dưới ánh trăng trở nên khó xử mà không được tự nhiên. A, không đúng, người không được tự nhiên chỉ có duy nhất Quân Ninh. Bùi Túc đang ngồi ở trước bàn uống Bích Loa Xuân, một bộ tư thế nhàn nhã thích ý. Khiến Quân Ninh nhìn đến hàm răng phát ngứa, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chỉ có một mình mình đứng ngồi không yên, đối phương lại không có một chút dung động! Nàng.. Nàng không có lực hấp dẫn như vậy sao? Vì thế, Quân Ninh hầm hừ đứng dậy quay đầu ra gian phòng bên ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Ngươi bị thương, buổi tối liền nghỉ tạm trên giường đi, ta ngủ ở bên ngoài.." Nói đến này, nàng đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ từ trong giày, quay đầu hung tợn mà nói: "Nói cho ngươi biết, ta chỉ là thấy ngươi bị thương, nên mới có lòng tốt cho ngươi nghỉ ngơi ở chỗ này thôi, nếu ngươi dám xằng bậy, cẩn thận ta.." Nói, nàng thị uy mà giơ giơ lên chủy thủ hoa lệ trong tay. Nghe vậy, Bùi Túc buông chén trà, chỉ là cười cười, dưới ánh nến, nụ cười ấy giống hệt nụ cười mà hắn lộ ra sau khi cứu nàng dưới vó ngựa. Nhất thời liền khiến tim Quân Ninh bùm bùm mà nhảy lên, vội kéo lên màn che, chạy ra ngoài, giống như là chạy trối chết. Nằm trên giường ở bên ngoài, Quân Ninh ngẩng đầu nhìn ánh nến vẫn chưa tắt, đem chủy thủ gắt gao ôm vào trong ngực. Nàng tuy rằng muốn công lược hắn, nhưng cũng không có ý định gạo nấu thành cơm trước. Cho dù là triều đại nào, nữ tử tự tôn tự ái đều là cực kì cần thiết. Cứ việc biết đối phương tuy rằng là vai ác, nhưng rốt cuộc là cái chính nhân quân tử, chuyện nửa đêm đánh bất ngờ vẫn là sẽ không làm, đổi lại là Văn Tùng Hạo thì không chắc được.
Chương 16: Công lược con tin tâm cơ (16) Bấm để xem Nhưng các bước cần thiết thì Quân Ninh vẫn phải đi, cũng không thể để lại cho hắn cái ấn tượng nàng là người tùy tiện! Cũng không biết là cái giường kia quá mềm mại quá ấm áp, hay là ban ngày Quân Ninh dâng hương lễ bái mệt nhọc quá độ, hơn nữa còn dốc hết sức lực chăm sóc Bùi Túc. Thế nhưng nằm ở trên giường một lát liền ngủ mất rồi, liền chủy thủ rớt xuống đất cũng không biết. Mà ở gian trong, vừa nghe thấy âm thanh đến chủy thủ rơi xuống kia, Bùi Túc nhanh chón mở mắt ra, từ dưới gối rút ra vũ khí, vẻ mặt đầy sát khí. Đợi hồi lâu, lại phát hiện cái gì cũng không có, hắn nhíu nhíu mày, có chút bừng tỉnh mà đi đến gian ngoài, quả nhiên phát hiện tiểu nha đầu vẫn luôn ôm chủy thủ đã rơi xuống trên mặt đất. Ánh trăng ngoài cửa sổ trực tiếp chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, bộ dáng hoàn toàn tin tưởng không phòng vệ như vậy, khiến Bùi Túc không tự giác mà nhăn mày. Tin tưởng hắn như vậy sao? Hắn chậm rãi tiến lại gần, tay dần dần nâng lên, theo khuôn mặt nhỏ non mềm của tiểu nha đầu đi xuống, thẳng đến cái cổ mảnh khảnh kia của nàng. Dưới tay hắn, mạch đập của nàng rất nhỏ mà nhảy lên, chỉ cần nhẹ nhàng dung sức. Trở ngại nhiễu loạn tâm thái mình nhiều ngày liền sẽ hoàn toàn biến mất. Hiện tại tâm thái của hắn quá mức nguy hiểm, một cái đồ vật chiếm cứ nhiều tâm thái hắn như vậy là không nên tồn tại. Nghĩ vậy, Bùi Túc chậm rãi dùng sức.. * * * Ngày thứ hai, Quân Ninh hoàn toàn không biết mình đã từng đi qua đường Hoàng Tuyền một chuyến chậm rãi mở hai mắt, lại phát hiện mình vậy mà ngủ ở trên giường gian phòng trong. Nàng lập tức ngồi dậy, nhìn khắp nơi xung quanh một chút. Sau đó để chân trần xuống giường, đi tới gian ngoài, không có, không có, chỗ nào cũng không có.. Lại đợi hồi lâu, cũng không thấy hắn ra tới, Quân Ninh biết lúc này Bùi Túc là thật sự đi rồi. Không chỉ có như thế, trước khi đi hắn còn ôm mình vào, mà nàng lại hoàn toàn không biết gì cả. Quân Ninh có chút mờ mịt mà ngồi trên giường, lại đột nhiên phát hiện dưới mông có chút cộm, duỗi tay sờ sờ, thế nhưng trực tiếp liền sờ đến một cây trâm bạch ngọc. Hoa đào phía trên điêu khắc sinh động như thật, không phải trang sức của nàng, như vậy cũng chỉ có thể là Bùi Túc để lại cho nàng, ha ha.. Quân Ninh lập tức nhanh chóng mà chạy đến trước gương đồng trong phòng, dùng cây lược gỗ giúp chính mình chải cái búi tóc. Sau đó đem cây trâm bạch ngọc kia cắm lên, trái nhìn xem, phải nhìn xem, sau đó rút xuống. Đột nhiên nhào lên giường, cả người chui vào trong chăn, cười lăn lộn! [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] Thẳng che đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mới kéo chăn xuống, giơ lên cây trâm ngọc kia, ngây ngốc mà cười. "Cho ta, Bùi Túc cho ta, là cây trâm Bùi Túc cho ta, ha ha.." Lúc này, một thiếu niên hắc y đứng trên cây ngoài phòng thấy toàn bộ quá trình Quân Ninh hưng phấn. Nghe thấy nàng nói như vậy, đột nhiên xì một tiếng bật cười. Chỉ là Quân Ninh vẫn đắm chìm trong ảo tưởng Bùi Túc có khả năng cũng thích mình không chịu thức tỉnh vẫn còn ở đó hắc hắc mà cười, hoàn toàn xem nhẹ đi. Nhưng tiếng cười của thiếu niên lại dọa chính mình không nhẹ. Hắn lập tức bịt kín miệng, sắc mặt trắng bệch mà đợi hồi lâu. Thấy Quân Ninh không phản ứng gì mới nhảy một cái, người đã đi xa. * ".. Chính là như thế." Hồi lâu sau, thiếu niên hắc y quỳ gối sau Bùi Túc. Một năm một mười mà nói hết sự thật mình nhìn thấy, liền hắn không cẩn thận cười trộm một tiếng cũng không bỏ bớt đi. "Nga, xem ra nàng thực thích, vậy liền tốt!" Bùi Túc mỉm cười nói, sau đó cúi đầu liếc thiếu niên hắc y đang run bần bật một cái, nhíu mày, "Tự đi nhận phạt." Nghe vậy, thiếu niên nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, lui ra ngoài. Xem ra hôm nay tâm trạng của chủ tử không tồi, nếu không hắn sai lầm lớn như vậy, như bình thường, chỉ sợ đến mạng cũng không còn. Tuy rằng tự đi nhận phạt cũng sẽ bị độc vật ăn mòn một trăm ngày, nhưng tốt xấu bảo vệ được tính mạng, vậy liền đủ rồi! Mà Bùi Túc thì híp hai mắt, duỗi tay che kín ngực. Trái tim mình thế nhưng bắt đầu mềm, ha hả, bởi vì một nữ nhân.. Nghĩ vậy, trong mắt Bùi Túc chợt lóe qua tia sáng lạnh, xem ra không thể đợi! * * * Sau khi từ biệt ở chùa Xuất Vân, đã một thời gian dài Quân Ninh không gặp Bùi Túc. Không có cách nào, ngoại trừ một cái Sở Từ các, nàng hoàn toàn không biết nên đi nơi nào ngẫu nhiên gặp được hắn. Nhưng cố tình Sở Từ các lại là một cái thanh lâu, nàng đường đường là Tứ công chúa của Nam Sở, cũng không thể suốt ngày chạy đến thanh lâu a! Không bị phát hiện còn tốt, nếu như bị người phát hiện, không chừng sẽ nháo ra họa lớn! Vì thế, trong lúc rảnh rỗi Quân Ninh đành phải đem hết tất cả tâm tư vào việc vẽ tranh, tranh thủ mỗi ngày đều vẽ ra một bức tranh của Bùi Túc.
Chương 17: Công lược con tin tâm cơ (17) Bấm để xem Sau đó thông qua tay ám vệ đưa tới trên bàn Bùi Túc. Mặc kệ như thế nào, hoạt động xoát hảo cảm mỗi ngày một lần này không thể không làm. Nhưng mà không biết chỗ nào xảy ra sai lầm, mấy bức tranh nàng vẽ đó cũng không biến mất như trước đây. Đã liên tiếp mấy ngày rồi mà vẫn ở nguyên chỗ đó. Cái này làm cho Quân Ninh bỗng nhiên có chút đau đầu, căn bản không biết Bùi Túc là có ý gì. Hay là hắn lại sinh ra cái gì ý tưởng kỳ quái gì đó, rốt cuộc làm vai ác, cái gì mà quyết không cho phép có thứ gì có thể dao động tâm thái hắn tồn tại a. Hoặc là người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, quyết không thể sa vào tư tình nhi nữ. Nếu không liền sẽ bị người nắm nhược điểm.. Trước kia nàng đọc tiểu thuyết đã thấy được rất nhiều. Nhớ tới trước kia, biểu tình Quân Ninh từng chớp mắt một cái đình trệ, nhưng thực mau liền khôi phục bình thường. Nghĩ đến bọn họ còn cần một cái cơ hội, một cái cơ hội đủ để Quân Ninh cùng Bùi Túc ở chung, một cái cơ hội làm hắn rốt cuộc không thể bỏ nàng xuống được. Quân Ninh cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới phát hiện mặc dù nàng giống Lý Nguyên Chỉ trong cốt truyện. Ở chùa Xuất Vân đã cứu Bùi Túc, hắn lại không có giống trong cốt truyện, sau khi trở lại kinh thành, biểu lộ tình cảm với nàng giống Lí Nguyên Chỉ. Ngoại trừ một cây trâm, thật giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.. Nhưng mà tinh tế suy nghĩ một chút, thân phận của nàng rốt cuộc khác Lý Nguyên Chỉ. Hơn nữa Nam Sở đế đối với nàng vô cùng yêu thương. Ngay cả đối với thế gia công tử như Văn Tùng Hạo cũng là mặt sưng mày xỉa, vẫn luôn nhìn không thuận mắt, càng đừng nói Bùi Túc là một con tin. Nói không chừng Bùi Túc chân trước nói muốn cưới nàng, sau lưng liền có thể bị Lý Huyền Nguyên âm thầm xử lí! Ai, con đường phía trước vẫn phải từ từ đi a! Nghĩ vậy, Quân Ninh thở dài. [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhanh đã đến tân niên, tân niên trong cung náo nhiệt hơn so với những tân niên trước nàng từng trải qua. Vô số tập tục, dâng hương, phong bút.. linh tinh một đống lớn. Quân Ninh xem tới mở rộng tầm mắt, hơn nữa trong khoảng thời gian tân niên này, nàng cũng không gặp mặt Lý Huyền Nguyên đã. Bởi vì hắn không chỉ phải chiêu đãi các văn võ đại thần tới chúc Tết, mà còn phải chiêu đãi đại sứ của các nước nhỏ phụ thuộc tới dâng cống phẩm. Theo trình độ bận rộn hiện tại của Lý Huyền Nguyên, Nam Sở thật sự là rất lớn mạnh, cũng thật phồn vinh. Nhưng mà như vậy vẫn bị Bùi Túc dùng mười ba năm liền đánh hạ. Lý Huyền Nguyên đã từng là bá chủ một phương cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục thắt cổ mà chết ở Càn Thanh Điện, thật đáng buồn đáng tiếc! Mà sau tân niên chính là tết Thượng Nguyên. Ngày đó, Quân Ninh rốt cuộc có thể gặp được Lý Huyền Nguyên, không chỉ có như thế, trong cung còn tổ chức một cái yến hội. Là một cái yến hội đoàn tụ, chỉ có các phi tử và các hoàng tử công chúa tới tham gia. Ngay cả mấy hoàng tử công chúa không được coi trọng như Lý Nguyên Chỉ cũng có thể tới gặp phụ hoàng luôn bận trăm công nghìn việc này của mình một lần. Trong cung còn mời gánh hát, ê ê a a mà xướng, cũng có một ít người tới nhảy múa, đánh đàn. Bùi Túc cũng ở trong đó. Chỉ là hắn tới hoàng cung không phải là dùng thân phận con tin Bắc Hạo, mà là dùng thân phận Vô Song công tử. Đây rõ ràng là coi hắn như thứ hạ đẳng mà đối đãi! Mà khi biết tin tức, Quân Ninh liền biết lão cha của nàng sợ là có chút chờ không kịp. Nếu Bùi Túc nhịn được, vậy chính là hắn có ý đồ mờ ám, cần phải diệt trừ; nếu hắn không nhịn được, quả quyết cự tuyệt, như vậy Lý Huyền Nguyên thậm chí đều không lấy cớ là có thể trị Bùi Túc tội kháng chỉ. Không giống trong cốt truyện, Bùi Túc có Lý Nguyên Chỉ có thể hấp dẫn tầm mắt của mọi người, hiện tại Bùi Túc có thể nói là không đường rút lui. Qua nhiều lần hỏi thăm, Quân Ninh rốt cuộc biết Bùi Túc vẫn là mang theo cầm của hắn tới. Xem ra là chuẩn bị nhịn, chờ tết Thượng Nguyên đi qua, cuộc sống của hắn chỉ sợ là sẽ không yên ổn nữa! Quân Ninh có chút lo lắng, nhưng nàng lại không làm được cái gì. Chỉ có thể âm thầm nghĩ biện pháp giải quyết giúp Bùi Túc. Vì thế, lúc nàng ngồi ở bên cạnh Lý Huyền Nguyên nghe diễn, không có gì bất ngờ xảy ra mà thất thần. Lý Huyền Nguyên vừa thấy tiểu nha đầu bên cạnh luôn ở trạng thái đầu óc trên mây liền biết nàng nhất định là không có hứng thú với nghe diễn, hắn có chút buồn cười mà cúi đầu hỏi nàng: "Tiểu Nghi Gia của trẫm có phải là không thích nghe diễn hay không? Nếu không trẫm gọi người đổi thứ khác thú vị hơn?" "Ân?" Quân Ninh thất thần quá mức, bỗng nhiên nghe thấy lời này lại có chút phản ứng không kịp.
Chương 18: Công lược con tin tâm cơ (18) Bấm để xem Nhưng nàng không phản ứng lại, có người đã phản ứng trước, nhìn Quân Ninh liền âm dương quái khí mà nói: "Ta thấy tiểu tứ chỉ sợ là nghĩ đến người nào đó còn không có lên sân khấu đi. Ngày đó còn cố ý đi cái địa phương như vậy tìm hắn, còn không phải là xuân tâm manh động sao.. Hắc hắc!" Vừa nghe thanh âm này, đầu nhỏ đã đình trệ một lúc của Quân Ninh mới rốt cuộc vận chuyển, theo tiếng nói mà nhìn qua, quả nhiên là nhị ca Lý Quân Dương luôn muốn tìm đường chết kia của nàng. Không những vậy, đối phương còn hướng nàng làm mặt quỷ. Trong mắt đều là oán giận cùng chán ghét nàng. Có lẽ là vẫn còn ghi hận chuyện nàng cáo trạng hắn trước, cuối cùng hại hắn bị cấm túc. Hắn cảm thấy oan uổng, cảm thấy ủy khuất a, rõ ràng làm sai chính là Lý Quân Ninh. Cho nên một khi hai người bọn họ đụng phải nhau, hắn liền nhất định phải tìm nàng gây chuyện, bám riết không tha. Nhưng mà lần nào Lý Huyền Nguyên cũng đứng về phía nàng, khiến cho lửa giận của Lý Quân Dươngcàng ngày càng lớn. Đến bây giờ hận Quân Ninh thấu xương, ước gì nàng xui xẻo xấu mặt mới tốt! Hoàng Hậu nương nương ở bên người hắn cũng một bộ cao cao tại thượng, không để ai vào mắt. Hai mẹ con có thể xem như là một đôi dở hơi. Nếu phía sau không có Lý Huyền Nguyên che chở, không biết đã chết ở hậu cung bao nhiêu lần rồi! Nghe vậy, Quân Ninh cũng không đáp lại hắn, ngược lại ngẩng đầu có chút ủy khuất mà nhìn sắc mặt Lý Huyền Nguyên đã có chút trầm xuống, bẹp miệng nói, "Nữ nhi không có.." "Lại giả vờ đáng thương.." Lý Quân Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, còn chưa nói xong đã bị Lý Huyền Nguyên oán hận trừng mắt nhìn. Hắn nhất thời liền hoảng sợ, im tiếng, chỉ có thể ở trong tối lại lần nữa hung hăng mà liếc mắt nhìn Quân Ninh. Ngươi chờ đó cho ta! Thấy thế, Quân Ninh có chút cạn lời, thật sự không có tâm tình cùng tên ngốc này đấu. Nói với Lý Huyền Nguyên một tiếng liền rời khỏi buổi tiệc, căn bản là không thấy được hai mẹ con Hoàng Hậu đang trao đổi ánh mắt tính kế ở sau nàng. [ Editor: Âm Họa Vô Cốt] Mang theo Tiểu Mãn rời đi buổi tiệc không thú vị lại áp lực kia. Mặc dù bên ngoài có chút lạnh, nhưng mà không khí thật sự là quá tươi mát, không có mùi huân hương nồng đậm kia. Quân Ninh cùng Tiểu Mãn vừa đi vừa cười đi đến phía trước. Hiện tại Ỷ Mai Viên đúng vào mùa mai nở rộ tươi đẹp nhất, hai người các nàng đi ngắm hoa, có thể nhân tiện ngắt mấy cành mang về. Dù sao thì mấy cái bình sứ trong Trường Nhạc Cung cũng không làm gì, mang về cắm cũng không tồi! Chỉ là chủ tớ hai người còn chưa đi đến Ỷ Mai Viên, một cái tiểu cung nữ váy hồng liền vội vã mà vọt lại đây. Tiểu Mãn cũng không kịp ngăn cản, tiểu cung nữ liền bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng, giơ lên một bức tranh vẽ Bùi Túc, nói Vô Song công tử mời nàng đến Ngọc Quỳnh Uyển gặp mặt, có chuyện muốn nói cho nàng. Quân Ninh không có trả lời, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn tiểu cung xa lạ kia một cái, thấy nàng một đầu mồ hôi, tay run chân run, mắt cũng không dám nhìn về phía mình, liền biết tuyệt đối là có vấn đề! Nhưng Quân Ninh vẫn cầm lấy bức tranh kia, không vì cái gì, đơn giản là bức tranh kia là do chính nàng vẽ. Chính là tác phẩm "Đem gác xó" trước kia của nàng, ngoại trừ Bùi Túc không có ai có thể lấy ra được. Cho nên tiểu nha đầu này nói Bùi Túc ở Ngọc Quỳnh Uyển đang đợi nàng rất có thể là thật sự, nhưng mà nàng cũng không tin tiểu nha đầu nói dối vài câu cũng run bần bật như vậy là người của Bùi Túc, cho nên.. Rất có khả năng là lúc đầu có người chuẩn bị tính kế hắn, người kia còn rất có thể là tên ngốc Lý Quân Dương luôn thích tìm đường chết kia. Sau khi Bùi Túc biết, hắn liền tương kế tựu kế, đem nàng kêu tới, nói không chừng còn sẽ lợi dụng nàng tránh được khốn cảnh hiện tại.. Nghiêng đầu một chút, Quân Ninh cũng đã hiểu rõ mọi chuyện, thấy tiểu cung nữ kia tay chân run bần bật như sắp té xỉu. Nàng mới nổi lòng tốt mà cầm lấy bức tranh. Khuôn mặt ửng đỏ, mắt đầy chờ mong hỏi: "Thật không?" Tiểu cung nữ thấy Quân Ninh rốt cuộc bị lừa, thuốc độc trong cơ thể nàng sẽ có thể được giải, tức khắc đôi mắt liền ngập nước gật gật đầu. Tiểu Mãn đứng ở bên cạnh Quân Ninh thấy thế, liền "A" một tiếng, còn không có kịp nhìn kỹ bức tranh kia cũng đã bị Quân Ninh cuộn lại. Vì thế nàng đành phải nhịn lại sự nghi ngờ trong lòng, gãi gãi cái ót, không nói nữa. Mà đúng lúc này, Quân Ninh quay đầu nhìn về phía Tiểu Mãn, "Tiểu Mãn, ngươi về buổi tiệc trước đi, ta biết ngươi thích nghe diễn.." Hình phạt cổ đại rất dễ dàng liên lụy đến người khác. Cho dù như thế nào, nàng cũng phải để Tiểu Mãn đi chỗ khác. Đến lúc đó tất cả mọi người chỉ nghĩ là một mình nàng tự chạy ra. Một cái tiểu cung nữ như Tiểu Mãn có ở đây không chỉ sợ cũng không có mấy người để ý.
Chương 19: Công lược con tin tâm cơ (19) Bấm để xem "Aiz, công chúa, sao nô tỳ có thể để ngài lại một mình.." "Có phải là không coi lời của bản cung ra gì không?" Quân Ninh nháy mắt liền đánh gãy lời nàng, xụ mặt nói. "Nô tỳ không dám.." "Không dám liền đi nhanh!" Quân Ninh không cho nàng nhiều lời. Nói xong, xoay người liền đi đến Ngọc Quỳnh Uyển, chỉ còn lại có Tiểu Mãn. Một cái tiểu cung nữ như nàng ở lại cũng không xong mà đi cũng không được, đợi hồi lâu, thấy áo choàng màu đỏ rực của Quân Ninh kia biến mất ở góc tường, cũng chỉ có thể dậm chân một cái liền trở về. Chờ Quân Ninh rốt cuộc tới Ngọc Quỳnh Uyển kia, đẩy ra cánh cửa màu đỏ thắm, còn không kịp nhìn rõ trang trí trong phòng, liền bị người đẩy ngã xuống đất, cánh cửa phía sau cũng 'phanh' một tiếng đóng lại. Quân Ninh hoảng sợ, đang muốn gọi người, một cánh tay mảnh khảnh đột nhiên bịt kín miệng nàng. Cùng lúc đó, người nọ không nhịn được mà bắt đầu hôn lên cổ nàng.. "Không.." Thanh âm Quân Ninh từ cổ họng nghẹn ra tới. Lúc này liền cảm giác được người phía trên theo bản năng run lên, sau đó đột nhiên buông ra. Quân Ninh vội xoay người, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt người nọ. Tuy rằng đuôi mắt có chút đỏ lên, biểu tình càng là không quá thích hợp, nhưng cái khuôn mặt quen thuộc kia không phải là Bùi Túc thì còn có thể là ai? Mà ở lúc này, Quân Ninh cũng phát hiện mùi huân hương trong đại điện Ngọc Quỳnh Uyển này thật không bình thường. Mới đi vào một lát mà nàng đã cảm thấy mình có chút không thích hợp, toàn bộ thân thể đều bắt đầu khô nóng lên, cực kì khó chịu. "Bùi.." Quân Ninh vừa định mở miệng nói cái gì đó, không ngờ đối phương lại đè lên người nàng. Một tay đem nàng ép trên mặt đất, chỉ là lúc này không có hôn nàng, mà là ngất đi. Đang lúc Quân Ninh không biết làm thế nào mới tốt, cửa phòng đã "Phanh" một tiếng bị người từ bên ngoài đá văng. "Nghi Gia! Rốt cuộc thì ngươi đang làm cái gì!" Quân Ninh bị rống đến ngơ ngác, vẻ mặt mơ màng mà ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nàng là một đám người mênh mông cuồn cuộn: Hoàng đế, hoàng hậu, các phi tần, huynh đệ tỷ muội của nàng, ngay cả Lý Nguyên Chỉ cũng ở trong đó, vẻ mặt kinh ngạc, còn có một ít tiểu thái giám và cung nữ. Tuy rằng nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là bị đám người hùng hổ trước mắt này khiến cho có chút hoa mắt. [Editor: Âm Họa Vô Cốt] Lúc này, Bùi Túc sớm đã không nghĩa khí mà té xỉu trên người nàng, hơn nữa nhìn qua còn không phải giả ngất, là ngất thật. Người này chỉ sợ cũng biết tình huống bây giờ thì chỉ có thể ngất xỉu thật đi. Nhưng quan trọng là vị trí hắn ngất, thời gian địa điểm thật sự là quá tốt. Quân Ninh cũng không có cách cãi lại, bởi vì trên cổ nàng vẫn còn dấu "dâu tây nhỏ" do đối phương để lại, tổn thọ nha! Nhưng Quân Ninh lại không thể mở miệng nói là nàng oan uổng. Nếu không, dựa vào tính cách của Lý Huyền Nguyên, vì trong sạch của nàng, nói không chừng quay đầu liền âm thầm đi xử lí Bùi Túc. Đến lúc đó, nàng muốn khóc cũng không có chỗ khóc.. "Người đâu, kéo tên súc sinh kia xuống cho trẫm!" Lý Huyền Nguyên giận không thể kiềm chế mà quát, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía đám người đang xem náo nhiệt đằng sau: "Các ngươi đều lăn xuống cho trẫm đi. Hôm nay, nếu ai dám nói chuyện này ra ngoài thì trẫm muốn mạng chó của hắn!" Nhìn thấy củ cải trắng trong veo như nước mình yêu thương nhất bị một con lợn rừng thúi đến tận trời gặm, Lý Huyền Nguyên tức giận đến bắt đầu nói không lựa lời. Mà mấy phi tần, hoàng tử, công chúa đứng sau Lý Huyền Nguyên vốn muốn xem chuyện chê cười của Lý Quân Ninh nghe vậy liền im lặng tập thể, nhanh chóng rời đi. Lúc bọn họ gần đi, Quân Ninh nhìn thấy vẻ mặt Lý Quân Dương là vui sướng khi người gặp họa. Có lẽ là hắn cảm thấy sau chuyện này, tứ công chúa là nàng sẽ thất sủng, hắn có thể thay thế vị trí của nàng. Nhưng Quân Ninh cũng không bỏ qua một tia khó hiểu và nghi ngờ trong mắt hắn. Chỉ sợ là đang không hiểu tại sao người và nàng bị bắt không phải là ai đó mà là Bùi Túc! Chờ đám người đi hết, Quân Ninh cũng đứng lên, nhìn Bùi Túc bị ném ở một góc, trong lòng hiện lên một tia không đành lòng. Lý Huyền Nguyên là ai, vừa thấy biểu tình của tiểu công chúa nhà mình không đúng, chỉ sợ cũng đã hiểu trong này có ẩn giấu chuyện gì đó mà hắn không biết. Nghi Gia tuyệt đối không phải là nhìn thấy Bùi Túc lần đầu tiên. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một trận tức giận. Nghi Gia đơn thuần nhỏ tuổi như vậy, sao có thể là đối thủ của tên con tin Bắc Hạo âm hiểm thâm trầm này, nhất định là Bùi Túc ở trong tối dụ dỗ nữ nhi bảo bối của hắn, ý đồ đáng chết! Tuy rằng lúc trước hắn không có tìm được đầy đủ chứng cứ chứng minh mấy thế lực ngầm đang âm thầm trộn gió khuấy nước ở kinh thành là của Bùi Túc, bắt được cọc ngầm, kẻ mai phục đều đã tự sát, phái ra rất nhiều tử sĩ cũng chưa có tin tức.