Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 90: Tử Thần tới (13)

[HIDE]
Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Aki Re

Tiếng chuông vang vọng che lấp đi sự tịch mịch của đêm tối, phảng phất giống như không có người kết thúc tiếng chuông trong đêm tối này nó liền sẽ không ngừng lại.

Tựa hồ qua một thế kỉ, tiếng chuông rốt cuộc cũng ngừng lại, người trên mặt đất giống như đang giữ đúng hẹn cũng bắt đầu tỉnh dậy.

Tô Mộc mê mang mở hai mắt, theo bản năng giơ tay sờ trán. Thế nhưng trên trán lại chỉ có một mảnh bóng loáng, không có vết thương, lại càng không có vết máu như trong tưởng tượng.

Từ trên mặt đất ngồi dậy, Tô Mộc dùng tay che cái trán lại, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc này mới phát hiện chính mình không còn ở cái giáo đường âm trầm tối tăm kia nữa, mà bị vứt vào một nơi... giống như nhà xưởng bỏ hoang.

Cô từ trên mặt đất đứng dậy, bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, cái nhà xưởng này thực trống trải, không có bất cứ người nào, chỉ có cái lò sắt kia là đang hoạt động lâu lâu lại vang lên tiếng "Kẽo kẹt, kẽo kẹt" rợn người. Trừ bỏ ánh trăng thì lò lửa là nguồn sáng duy nhất.

Tô Mộc không biết chính mình đã hôn mê bao lâu, cũng không thể xin sự giúp đỡ từ người xem trong phòng phát sóng trực tiếp, viễn cảnh phát triển trong phòng phát sóng trực tiếp đều phụ thuộc vào thị giác của cô, nếu như nơi nào cô cũng không đi được, vậy người xem trong phòng phát sóng trực tiếp tự nhiên cũng không nhìn thấy nơi khác được.

Khách quan mà nói, họ chỉ quen thuộc với cốt truyện mà hệ thống đưa cho.

Cái này sát thủ không quá ấm:【 Cái cảnh tượng này...... Giống như có chút quen thuộc. 】

Tiểu khoai tây chạy trốn mau: 【 Không đúng a, ta nhớ rõ bộ điện ảnh này cũng không có phân đoạn cảnh này.】

Gió thổi thí thí lạnh: 【 Chính là《 Tiếng thét chói tai giết người trong đêm 》 không có cái cảnh tượng này, mà bộ chị em với nó là bộ《 Bóng đè giết người trong đêm 》mới có cái cảnh tượng này nha 】

"Từ từ......" Tô Mộc run lên, "Ta không phải chỉ cần đi vào 《 Tiếng thét chói tai giết người trong đêm 》 hoàn thành nhiệm vụ thôi sao? Ta như thế nào lại chạy đến bộ 《 Bóng đè giết người trong đêm 》!?"

Gió thổi thí thí lạnh:【 Từ từ...... Đại khái là ...Tiểu Hung ngươi đã kích phát phải trứng màu*(··)】

*trứng màu "彩蛋": bên Trung gọi là thái đản, cũng có nghĩa là trứng phục sinh.

"Màu, trứng màu??"

Gió thổi thí thí lạnh:【Giống như là một tác giả viết nhiều bộ truyện, thích đem nhân vật chính, phụ của quyển này làm khách ở quyển kia, có một số đạo diễn cũng thích nhân vật chính, phụ của bộ này làm cầu nối của bộ kia một chút.】

"Cái trứng màu này thật là đáng sợ! Ta có thể cự tuyệt được không!?" Tô Mộc cơ hồ là đang cắn răng mà nói, vốn dĩ cô phải đối mặt với một tên sát nhân cuồng cưa điện đã muốn dùng hết sinh lực rồi, bây giờ còn phải đối phó với một tên cuồng giết người khác nữa, muốn cô chơi như thế nào đây!

Gió thổi thí thí lạnh:

【 Không phải sợ, Tiểu Hung, ngươi phải tin tưởng chính mình, tặng ngươi pháo hoa khích lệ, ngươi phải cố lên nga ~】

"Bang" một tiếng, trong phòng phát sóng trực tiếp nổ tung một bông pháo hoa.

Mà chủ đề của chủ bá Tiểu Hung trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đã làm tăng nhiệt độ sự phổ biến của hệ thống phát sóng trực tiếp, trong lúc bất tri bất giác, nhân khí trong phòng phát sóng trực tiếp đã tới con số "7652" hơn nữa con số này còn có thể tăng lên.

Tô Mộc liền không biết chính mình có phải là người đầu tiên xui xẻo phải xuyên đồng thời cả hai bộ phim kinh dị hay không, cô chỉ biết, nếu không cẩn thận, mình liền ở cái nhà xưởng này tuyên bố Game Over.

Tô Mộc quyết định trước tiên phải tìm được lối ra cái đã. Ở trong bóng tối, cô sờ soạng tìm một phương hướng mà đi.

Mà không để ý ở một góc tối, có một khuôn mặt bị bỏng, cầm dao nhỏ, mặc quần áo của chú hề, tránh ở phía sau thùng sơn đang nhìn vào cô, trừ bỏ vết bỏng bên ngoài trên người hắn, càng dễ thấy hơn chính là cả hai tay đều có sáu ngón.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 91: Tử Thần tới (14)

[HIDE]
Editor: @Nữu hổ lộc thị.

Beta: @Lann Nhi akiu ////// @Aki Re

Không chỉ có nam nhân bị bỏng kia, bên cạnh còn kéo theo một cái đuôi, nam hài có làn da nhợt nhạt, nhìn thế nào cũng không ra hình dạng con người, may nhờ đôi mắt có thần mới chỉ ra hắn còn sống. Hắn vọng ra âm thanh khát cầu:" Craven, ta muốn làn da của cô ta".

"Làn da như vậy ai mà chẳng muốn đúng không? Thompson" Nam nhân được xưng là Craven đưa ánh mắt điên loạn, vuốt nhẹ thanh đao "Bất quá so với làn da cô ta, ta càng muốn đôi tay của cô nàng hơn."

Một cái tay của hộ sĩ, khẳng định đã cứu qua không ít người, nếu không phải ảo giác, đôi tay đó tựa hồ còn phát ra thánh quang. Nếu có thể đem đôi tay đó cưa xuống, đem chúng cẩn thận chưng cất vào lọ thủy dịch.... Chỉ là nghĩ một chút, liền đem Craven kích động không thôi.

"Như vậy, Craven.....không bằng chúng ta hợp tác một chút? Ta muốn làn da của cô ta, còn ngươi thì cần đôi tay đó"

"Thật là biện pháp hay, ta cũng không có ý kiến."

Craven cùng Thompson liếc nhau, cả hai chờ đợi đối phương ra tay trước nhưng vài giây trôi qua, không ai trong bọn họ động thủ.

Khuôn mặt bị bỏng của Craven nhăn lại, mất kiên nhẫn nói:"Thompson, ngươi vì sao lại không động thủ?"

"Ngươi chẳng phải cũng không có động thủ sao?" Thompson lắc lắc đuôi phía sau, nói một lời liền hợp tình hợp lí.

"Kiến nghị là ngươi đưa ra trước, ngươi đương nhiên nên động trước."

"Nhưng mà ta đề nghị ngươi lại tán đồng, lại so với ta ngươi càng lão làng hơn, lí nào lại để ta đánh trước."

Craven giật giật sáu ngón tay, "Thompson, ngươi đang sợ cái gì?"

"Craven, câu này phải để ta hỏi mới đúng."

"Không, ta cái gì cũng không sợ."

"Ta cũng vậy."

Bầu không khí liền trở nên tịch mịch, sau một giây cả hai lại liếc nhau, quỷ quái cùng nói:"Vậy chúng ta cùng nhau giết cô ta đi."

Cả hai thống nhất ý kiến, cùng tiến về nữ nhân phía trước vài thước.

Lại vài giây trôi qua.....=.=

"Thompson, ngươi vì cái gì lại còn không có động nữa?" Mặt Craven lúc này chả khác gì đít nổi nói.

Thompson cũng hỏi: "Craven, ngươi cũng vì cái gì không chịu động thủ?"

"Ta đang đợi ngươi cùng ta lao ra ngoài đây."

"Ta cũng đang đợi ngươi cùng ta lao ra ngoài đây."

"Đúng vậy, Thompson." Craven sửa sửa lại cái áo rách rưới của mình, nhìn vào nữ nhân còn không phát hiện cái gì phía trước nói:"Kia chỉ là một nhân loại yếu đuối mà thôi, chúng ta có cái gì mà phải sợ chứ!"

"Chúng ta sao lại phải sợ chứ!" Thompson cắm chặt móng vuốt vào lòng bàn tay mà nói:"Đi vào cái thị trấn này, con người đều là tế phẩm, chúng ta không làm thì cũng đâu đảm bảo chúng sẽ thoát khỏi đây được, không bằng nhẹ nhàng giải quyết những con người ích kỉ ngu xuẩn đó, cũng giải quyết luôn cô gái nhỏ cực mê người này."

"Nga.... thì ra ngươi cảm thấy cô ta cũng mê người sao~~" Craven thâm ý mà nhại lại.

Thompson như bị đụng đến vảy ngược mà run lên một cái, liền bổ sung thêm một câu: "Ta chỉ là nói da cô ta thật mê người thôi, ngươi không cần phải xuyên tạc lại ý tứ của ta thế chứ."

Đúng lúc này, "Bang" một tiếng, ở phía trước có một cô bé vướng phải khúc gỗ mà té ngã.

Craven thâm ý nói: "Thompson, nhìn xem, cơ hội của ngươi đến rồi kia~~, khi mà thục nữ đang gặp nạn, thân sĩ nên làm cái gì."

Bên kia, Tô Mộc quỳ rạp trên mặt đất, vất vả từ từ trên mặt đất muốn chống dậy. Nhưng trong tầm mắt của cô lại xuất hiện nhiều thêm một bàn tay.

Một con.... Tràn đầy vết sẹo bỏng, lại còn có sáu cái ngón tay.

[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 92: Tử Thần tới (15)

[HIDE]
Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Lann Nhi akiu //////, @Aki Re

Tô Mộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam nhân... không phải, nhìn thế nào cũng không phải là con người.

"Cô gái đáng yêu, có cần ta hỗ trợ không?" Nhìn thấy là một cơ thể gầy trơ xương, làn da trên mặt lộ ra bên ngoài đã bị bỏng lâu ngày lưu lại chi chít sẹo, âm thanh khàn khàn phát ra từ dây thanh quản có lẽ đã hỏng, hắn nhếch môi, lộ ra một nụ cười trên cái miệng đầy máu, đúng là khủng bố người xem đến cực điểm.

"A!!!" Tô Mộc vội vàng chống tay lùi về sau vài bước, cô lại nhanh chóng bò dậy, đang chuẩn bị chạy trốn, vừa mới xoay người lại gặp được một con quái vật. Làn da tái nhợt, cả thân bò lăn lốc trên mặt đất, phe phẩy cái đuôi quái vật, trên mặt chỉ còn đôi mắt không tròng đang bị hắn nhìn chằm chằm, phảng phất như nếu có bất cứ hành động gì, hắn liền cào nát mình, hắn vươn bàn tay đầy móng vuốt ra, dùng ngữ điệu âm trầm nói: "Cô gái, có phải ngươi yêu cầu ta hỗ trợ."

"A!!!!" Tô Mộc nhắm mắt lại, trực tiếp bắt lấy bàn tay khủng bố kia, đem làn da tái nhợt của con quái vật ném lên không trung, còn cô thì thét chói tai co chân chạy trốn.

Một đường không hề lưu tình, con quái vật tái nhợt bị ném lên không trung, "Bang" một tiếng, đáp ở trên người nam nhân bị bỏng, nghe thanh âm liền biết lực đạo không nhẹ.

Thompson đầu váng mắt hoa, Craven bên dưới lại càng thê thảm, tưởng như sắp bị đè chết.... Không đúng, hắn vốn dĩ là đã chết.

"Mẹ ơi! Nơi này quỷ đều muốn giết ta! Thực đáng sợ a!!!!!" Tô Mộc ôm đầu chính mình cùng với thanh âm sợ hãi của cô, cô cũng nhanh như chớp không màng tất cả lao về phía trước chạy.

Sau một lúc lâu, Thompson nói:" Craven, ngươi thoạt nhìn rất thân sĩ phong độ nhưng vẫn không làm cô ấy tin cậy được".

"Ít nhất..."Craven đem da thịt bong dính của mình trên mặt đất dính lại trên người, hắn nói:"Chúng ta vẫn chứng minh được, vị kia thoạt nhìn giống thục nữ yếu đuối cũng không cần chúng ta giúp đỡ."

.......

Tô Mộc đã chịu phải đả kích không nhỏ, cô không biết mình có bị đuổi theo hay không, chỉ khi nghe được tiếng gió thổi hay âm thanh của nhánh cây, cô mới dừng chân lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, lại quay đầu nhìn lại bóng dáng cái nhà xưởng đã xa kia, lúc này mới ý thức được chính mình đã chạy rất xa, mà hai con quái vật kia hình như là cũng không có đuổi theo.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Lại bước thêm một bước, thanh âm "Kẽo kẹt" vang lên.

Cô cúi đầu nhìn xuống, liền ngẩng đầu lên, toàn thân cô đều rùng mình một cái, chân không biết nên bước hướng nào mới tốt, bởi vì trên mảnh đất này, tất cả đều là thi hài bạch cốt.

Lại chớp mắt một cái hoàn cảnh trước mặt cô lại biến hoá, chỉ thấy trong bóng đêm sương mù tràn ngập, xung quanh đều là giá chữ thập, quần áo tả tơi... Bạch cốt bên trong lộ ra.

Bọn họ tựa như đã chết, rồi lại tựa như là chưa chết, phảng phất như có chấp niệm, mơ hồ có thể thấy bọn họ thống khổ ai oán, chung quanh nghĩa địa cỏ cây đã sớm không còn, oán khí nặng nề, tất cả đều là một cổ mùi vị thối rữa, con người khó mà chịu đựng được.

"Nhân loại."

Thanh âm đạm mạc từ trên không trung truyền đến, Tô Mộc theo bản năng ngẩng đầu, vừa thấy cô liền ngây ngẩn cả người.

Màu đen của áo choàng ở trong bóng đêm phảng phất giống như ác ma, mơ hồ thật lớn như cánh chim mở ra, mũ choàng ở dưới phảng phất thấy được bộ xương khô màu trắng, trường binh lưỡi hái tượng trưng cho thân phận của hắn, hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trên không trung, tựa như đem cả ánh trăng che lấp, mà cái nhân loại nhỏ bé kia cũng tựa như lâm vào vực thẳm của hắn.

Hắn mặc áo đen di chuyển ở trên không trung, mà ở trước mặt hắn, tất cả nhân loại đều là nhỏ bé yếu ớt, không thể chịu nổi một kích, hắn hỏi: "Nhìn thấy thần, ngươi liền có thể nhận được một nguyện vọng."

Thanh âm lạnh nhạt lộ ra ngữ khí ban ân lạnh lùng .

"Nguyện, nguyện vọng?" Tô Mộc ngốc ngốc nói lặp lại, Tử Thần trên người phân tán ra một loại áp lực mang hơi thở tử vong, nhân loại rõ ràng khó mà thích ứng được.

"Nguyện vọng của ngươi, là gì?"

"Là, là gì......" Tại lúc đại não chưa phản ứng, Tô Mộc liền buột miệng nói:"Lần sau gặp lại, ngài có thể tìm một nơi tốt hơn được hay không, ngài không cảm thấy mùi vị ở nơi này thực có hơi "đặc biệt" quá hay sao?"

Nói xong, cô liền phản ứng lại, hận không thể cho bản thân mình một cái tát.

Tô Mộc tại lúc cho rằng Tử Thần sẽ cho mình một lưỡi hái chuẩn bị thu thập sinh mệnh của chính mình, Tử Thần vĩ đại lại ở đó trầm mặc sau một giây, nói: "Ta sẽ suy xét."
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 93: Tử Thần tới (16)

[HIDE]
Editor: @-Jenny-

Beta: @Lann Nhi akiu //////, @Aki Re

Vị Tử Thần này thoạt nhìn dường như không dễ tiếp cận. Sau khi Tô Mộc nóng nảy trả lời câu hỏi thì bầu không khí thoáng chốc trở nên im lặng.

Tô Mộc không biết bản thân nên cái nói gì, nên làm cái gì vào lúc này. Thành thật mà nói, khi cô nhìn thấy bức tượng của Tử Thần, cô đã cảm thấy hơi bối rối, bây giờ đứng trước mặt cô lại là người thật, áp lực của Tử Thần bao quanh cô, cô càng trở nên bối rối hơn. Cô có nên quỳ xuống, yêu cầu hắn đừng giết mình hay không? Hay là cô nên cho hắn vài chục cái tát trước đây?

Giống như biết Tô Mộc rối răm, hắn cũng không hay đối phó với con người, Hay nói đúng hơn là hắn thường không đối phó với con mồi của mình, nếu hắn làm sẽ vướng vào rối rắm, Tử Thần một khi đã rối rắm thì tương đối phiền toái, muốn hắn hiện thân một lần thật sự là chuyện khó, chỉ là khi tâm tình hắn tốt, hắn có thể cho một con người nhỏ bé, yếu đuối kia cơ hội để thực hiện nguyện vọng của chính mình. Nhưng nguyện vọng mà người này đưa ra lại là....... Ý tứ trong lời nói là muốn cùng hắn gặp mặt lần thứ hai sao?

Một đời người sẽ không muốn một lần nhìn thấy Tử Thần, nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy lần thứ hai. Mí mắt trống rỗng quay về phía Tô Mộc. Chiếc áo choàng đen lơ lửng trong không trung, bóng đen trong không khí bắt đầu khẽ di chuyển. Khi Tô Mộc quay lại, đột nhiên cô nhìn thấy Tử Thần xuất hiện trước mặt mình.

Do ở khoảng cách gần nên cô có thể nhìn thấy rõ xương của hắn ở bên dưới lớp áo choàng đen.

Tử Thần nói:" Nhân loại, ta cho phép ngươi có cơ hội xin thực hiện nguyện vọng lần thứ hai".

"Cái kia....." Tô Mộc lùi lại một bước.

" Tử Thần đại nhân tôn kính, ngài vì cái gì lại cho ta thực hiện nguyện vọng?"

Tử Thần, ân..... Vấn đề này hắn còn chưa có nghĩ tới, chỉ là tâm huyết dâng trào, cảm thấy nhân loại này trông khá là thuận mắt, liền phá lệ cho cô thực hiện nguyện vọng.

Tô Mộc tin rằng trên thế giới này không có bữa ăn nào là miễn phí, đặc biệt là trong các bộ phim điện ảnh châu Âu và châu Mĩ. Tử Thần tuy là một vị thần nhưng không phải là một nhân vật cao quý có lòng vị tha. Cô đoán rằng, Tử Thần sẽ đáp ứng nguyện vọng của cô sau đó sẽ làm cô trả giá, chẳng hạn như bán đi linh hồn?

Cô ngầm vỗ ngực, may mắn chính mình thận trọng, không có mắc mưu.

Tử Thần lại lạnh lạnh nói:" Sự ngu ngốc của ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ thực hiện một trong những nguyện vọng của ngươi, đây được coi là ta đang ban ân cho ngươi."

Ngu ngốc......

Mí mắt Tô Mộc giật giật, cô không hiểu Tử Thần là từ nơi nào tới, nghe giọng điệu của hắn khi nói đầy sự khinh miệt đối với loài người.

Tử Thần không chờ cô trả lời, hình bóng trở lại không trung. Trong gió đêm, cô nghe thấy được tiếng áo choàng đen bay phấp phới. Hắn nói:" Xem ra ngươi không cần ta ban ân".

Bóng dáng hắn dần biến mất trong bóng tối, dường như hắn định rời đi.

"Ai, từ từ!" Tô Mộc kêu lên một tiếng

Tử Thần hơi cúi đầu, " tầm mắt" hắn đang rơi trên người cô.

Tô Mộc thử dò xét thái độ hỏi:" Tôi có một nguyện vọng nhưng tôi phải trả giá như thế nào?". Hắn trầm ngâm một tiếng:" Vậy ngươi hãy nói ra nguyện vọng của mình".

Nếu đó là giết người, thì ít nhất phải trả một cái giá gì đó.

Tuy nhiên, hắn đoán rằng với cái não của cô, cô sẽ không nghĩ đến việc để hắn giải quyết người đàn ông đẩy cô ra trong khoảnh khắc nguy hiểm.

Quả nhiên, Tô Mộc đầu tiên cúi đầu nhìn xuống, sau đó cô ngẩng đầu lên, do dự nói:" Cái kia...... Có thể hay không đem nơi này của tôi biến lớn một chút".

" Nơi nào?"

Gương mặt cô trở nên đỏ lựng, ngượng ngùng, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng là tâm cô đang có mùa xuân, nhưng mà cô không có gặp được người mình yêu, chỉ là cô đang giơ tay lên, e lẹ chỉ vào ngực của mình nói:" Đem nơi này của tôi biến lớn một chút.... Ngài có điều kiện hay yêu cầu tôi trả giá như thế nào không?".
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 94: Tử Thần tới (17)

[HIDE]
Editor : @Nữu hổ lộc thị

Beta: @Lann Nhi akiu //////, @Aki Re

Tử Thần lại hơi trầm mặc một lần nữa, sau một lát, hắn hỏi: "Vì cái gì chỉ có nguyện vọng như vậy thôi?"

"Bởi vì dáng người tốt thì nữ nhân mới thực mê người nha~~"

Tử Thần lạnh nhạt:"Ta không cảm thấy cái khối sưng trước ngực kia lớn hơn một chút liền có tác dụng mê hoặc tâm người."

Tô Mộc:"..."

Cô liếc mắt nhìn Tử Thần giữa không trung, có thể đoán được ở bên trong cái áo đen đó, khẳng định là một bộ xương trắng, cô ý thức được, cô cùng vị Tử Thần này căn bản là có hệ thống thẩm mỹ không giống nhau.

Tử Thần đạm mạc nói: "Nhân loại, ta còn có thể cho ngươi cơ hội để thực hiện nguyện cuối cùng."

Cầu hắn đi, xin hắn ban cho cô trường sinh bất tử, xin hắn ban cho cô cả đời này vinh hoa phú quý, xin hắn đồng ý đưa cô rời khỏi cái thị trấn này, cả đời này sẽ không tiến vào cửa địa ngục, hoặc là, khẩn cầu mượn năng lực của hắn, khiến cho kẻ thù của cô chết không được tử tế.

Giống như nguyện vọng của nhân loại khác đều khẩn cầu giống nhau, lột bỏ lớp giả dối cao ngạo, hèn mọn khẩn cầu hắn, lực lượng của Tử Thần đến từ chính nỗi sợ hãi trong tâm của vạn vật trên thế gian, chỉ cần trên đời này còn có sinh mệnh sợ hãi cái chết, vậy hắn liền sẽ tiếp tục tồn tại trên thế giới này.

Hắn là thần, hưởng qua không ít sự sợ hãi trong tâm, bất quá, lần này hắn sẽ phá vỡ luật lệ, cẩn thận nhấm nháp mùi vị sợ hãi của cô gái nhân loại này.

Làm Tử Thần cao quý lặp đi lặp lại dò hỏi nhiều lần, Tô Môc chính là người đầu tiên.

Nhưng Tô Mộc cũng không phát giác ra, cô từ bỏ mong muốn biến ngực to, nghiêm túc suy nghĩ, nói:" Tôi có thể ước tìm được Adele sao?"

"Adele?" Tử Thần lạnh lùng nói: "Kia là bạn gái của Briand?"

Nhìn đi, hắn đang cố ý nhắc tới Briand.

Khiến cô nhớ tới hận thù với Briand.

"Đúng vậy, chính là Adele." Tô Mộc chớp chớp mắt, hỏi: "Ngài có thể giúp ta tìm được cô ấy sao?"

Tử Thần buồn bực trong chốc lát, mới đáp: "Có thể."

"Thật tốt quá!"

"Bất quá, ngươi cũng phải trao đổi thứ tương ứng."

Biểu tình vui vẻ vừa rồi của Tô Mộc lập tức biến mất, cô mếu máo, "Ngài đây là muốn ta trao đổi như thế nào?"

"Có rất nhiều loại người hướng ta cầu nguyện vọng." Nhưng mà hướng tới Tử Thần cầu nguyện ước, hoặc là bị đẩy vào bước đường cùng, nếu không chính là nội tâm u ám, lại chưa bao giờ gặp dạng người giống như cô, phảng phất như hắn đây là đang ép buộc cô ước nguyện vậy, hắn dừng một chút, nói tiếp: "Có họa sĩ dâng ra đôi mắt của họ, có ca sĩ dâng ra âm thanh của họ, cũng có người dâng ra người thân của họ, hoặc là lương tâm của họ.... Đây chính là trao đổi."

Ở nơi này cùng Tử Thần, chỉ cần ngươi có đồ vật, ngươi đều có thể trao đổi, nhưng Tử Thần có thể coi trọng hay không, lại là một chuyện khác.

Tô Mộc rối rắm hơn nửa ngày, thử tính hỏi: "Nếu không...... Tôi đem đôi mắt của tôi hiến cho ngài?"

Tử Thần không nói gì.

"Không không không......" Tô Mộc lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy, liền không thể thưởng thức mĩ nhân, nếu không tôi đem thanh âm của tôi hiến cho ngài?"

Tử Thần không nói.

Cô gãi gãi tóc, "Ngàu chướng mắt thanh âm của tôi...... Tôi đây còn có thể dâng ra cái gì đây?Cái loại đồ vật lương tâm này ta cũng không có a......"

"Vì cái gì ngươi không ước trả thù Briand?"

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn, rốt cuộc nhịn không được đi hỏi Tử Thần, cô nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Vì tên cặn bã Briand kia tôi phải trả giá cùng sao? Như vậy có phải quá uổng phí không? Ngài nói xem, đôi mắt của tôi xinh đẹp như vậy, thanh âm cũng tuyệt mĩ như vậy, mặt cũng lớn lên đẹp, còn có một tâm hồn thánh thiện như vậy.... Nếu thật sự từ bỏ vì tên cặn bả kia, đầu óc tôi chẳng phải lú lẫn rồi sao, so với trả thù Briand, đương nhiên là tìm được Adele quan trọng hơn."
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 95: Tử Thần tới (18)

[HIDE]
Editor: Nữu hổ lộc thị

Beta: Lann Nhi akiu //////, Aki Re

Kỳ thật nguyên nhân quan trọng nhất cô không có nói, đó chính là tên pháo hôi Briand này cũng sẽ chết ở cái thị trấn này, cô báo thù hay không cũng không cần thiết, tóm lại Briand đều sẽ phải chết ở dưới cưa điện của sát nhân.

Tô Mộc nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự phải trả giá quá lớn thì chỉ cần cô có thể thoát khỏi trấn này, hoàn thành nhiệm vụ đẩy nhanh thời gian thoát ly khỏi thế giới, cho nên dù là mù hay mất đi giọng nói, đối với cô đều không tính là gì.

Nói trắng ra, cô chính là ỷ vào có hệ thống, lúc không vui liền có thể phủi bỏ tất cả, vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Cô thoải mái hào phóng hỏi: "Cho nên, Tử Thần, ngài muốn tôi trao đổi bộ phận nào đây ?"

Hắn trước tiên nhìn đôi mắt thanh triệt của cô, lại xem qua đôi môi hồng nhuận, một đường xuống phía dưới là làn da tinh tế trắng nõn ở cổ, chỉ có mỗi bộ ngực là "bình thản" (Editor: Hứ, ngươi thì hiểu cái gì chứ dưa hấu, bưởi, cam sành rồi cũng sẽ thành mướp, chỉ có bánh dày là mãi mãi trường tồn), lại gần một chút liền có thể nghe tiết tấu tim đang đập, xuống chút nữa chính là eo nhỏ mảnh khảnh, tưởng như chỉ cần một tay đều có thể ôm hết được nó, váy trắng mô tả hoàn toàn đường cong duyên dáng cùng chân...

Loáng thoáng, Tô Mộc tựa hồ đã nhận ra vị Tử Thần này quanh thân phát ra hơi thở tử vong, lại nhiều thêm một tầng tức giận khủng bố.

Cô theo bản năng lui ra phía sau một bước, không biết chính mình lại đắc tội với hắn ở đâu.

Cô đương nhiên không biết, vị Tử Thần sống bất tử này, đối với thời gian đều không có ý nghĩa, nhìn qua bao nhiêu nguyện ước thế gian, cảm thấy khó khăn nhất...... Là lựa chọn khó khăn.

Hắn rốt cuộc nên chọn trên người cô thứ nào. Hắn lưỡng lự, mà từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ từng có loại mê hoặc này.

Vì thế, Tử Thần sinh khí.

Hay nói cách khác, hắn vô pháp lựa chọn, đó là bởi vì toàn thân cô, hắn đều muốn.

Tô Mộc mạc danh có một loại cảm giác như bị người ta lột hết, cơ thể đông cứng, cô lấy tay ôm lấy bả vai, lấy lòng cười cười, "Tử Thần đại nhân, ngài nghĩ kỹ rồi sao?"

"Ta muốn trao đổi cái gì, về sau ngươi liền biết."

Tô Mộc "Nga" một tiếng, không dám có ý kiến.

"Người ngươi muốn tìm, chờ ngươi tỉnh lại, không quá bao lâu liền sẽ tìm được, bất quá......" Thân hình Tử Thần dần dần ẩn vào bóng đêm hắc ám, "Ngươi phải biết rằng, loài người đều là sinh vật ích kỷ, thời điểm nguyện vọng của ngươi được thực hiện, mong rằng ngươi sẽ không cảm thấy thất vọng." Âm thanh của hắn biến mất ở trong bóng đêm, thân ảnh của hắn cũng liền biến mất.

Tô Mộc nhìn nhìn chung quanh bạch cốt khắp nơi, cô đang muốn nói cô rời khỏi nơi này như thế nào, bỗng nhiên gió nổi lên, đôi mắt nhắm lại lần nữa chìm vào bóng đêm, chờ đến khi phục hồi ý thức, cô liền mở mắt ra, cô phát hiện cảnh tượng chung quanh lại thay đổi.

Thời gian vẫn là đêm tối, giáo đường âm lãnh, thỉnh thoảng có vài con quạ đen bay ra bay vào nhiễu loạn nơi thanh tịnh này.

"Đầu tôi......" Tô Mộc giơ tay, ngay lúc đụng tới miệng vết thương trên đầu, cô liền bị đau mà "Tê" một tiếng, vừa mới mới ý thức được miệng vết thương trên trán đã được băng lại hoàn hảo, cô định chạm tay vào vết thương tay liền bị người bắt được.

Nam nhân nói: "Nếu không chạm vào miệng vết thương, cô sẽ không đau như vậy."

Cô ngước mắt, nhìn thấy nam nhân là Tô Bạch, cô cũng mới phát hiện ra chính mình đang ngồi ở trên đùi Tô Bạch, dựa vào trong lòng ngực hắn.

Tô Bạch ưu nhã ngồi ở trên ghế, mắt đen nhánh so với bóng đêm còn muốn sâu hơn, giờ phút này, hắn dùng một tay ôm lấy eo cô, một cái tay khác bắt lấy cánh tay Tô Mộc định chạm vào miệng vết thương.

Tô Mộc nhìn Tô Bạch ngốc ngốc chớp chớp mắt, lúc sau lại liếc mắt lên mặt đất, một lúc sau cô mới ý thức được sự tình, kêu lên một tiếng, từ trên người hắn nhảy xuống:"Anh đã làm gì với em.", Tô Bạch nghi hoặc nhìn cô, cô dùng sức lực mười phần bắt lấy tay hắn, đem hắn từ trên ghế kéo qua một bên. Tô Bạch bị cô bắt từ chỗ ngồi kéo lên, cũng an tĩnh xem cô định làm thêm sự tình ngu ngốc gì nữa.

Tô Mộc không có làm hắn thất vọng, bởi vì ngay sau đó, cô liền cầm pho tượng Tử Thần lên hốt hoảng đặt xuống đất, cắn cắn răng nói:"Tô Bạch! Nếu ngày nào đó Tô gia bị Tử Thần nguyền rủa! Em tuyệt đối không để yên cho anh! Anh như thế nào có thể đem pho tượng này để lung tung! Lại còn ngồi loạn trên vị trí của ngài!"

"Bất quá chỉ là một cái pho tượng mà thôi." Tô Bạch thực bình tĩnh nhìn cô nháo loạn.

"Nhưng mà đây là Tử Thần a! Ngài ấy sẽ quyết định anh chừng nào thì chết đấy!" Tô Mộc cầm pho tượng lên muốn thả lại chỗ ngồi, kết quả "Răng rắc" một tiếng pho tượng liền nứt ra.

Tô Mộc ngẩn ngơ, không dám cúi đầu, khuôn mặt đờ đẫn, xem vẻ mặt thong dong của Tô Bạch, "Thanh âm vừa mới nãy...... Là do em ảo giác đi?"

"Nếu cô nói đó chính là thanh âm vọng lại khi pho tượng vỡ vụn......" Tô Bạch lãnh đạm nói: "Vậy không phải ảo giác."

Lại "Holala*" vài tiếng, pho tượng trong tay Tô Mộc đã vỡ thành mấy khối rơi xuống đất.

*đây là tiếng khi phát động năng lực như lực sĩ của Tô Mộc.

Tô Bạch nhàn nhạt bổ sung thêm một câu:'' Lúc ta đem pho tượng ném xuống đất, pho tượng cũng không có vỡ vụn."

Cho nên, pho tượng vỡ vụn, chỉ co thể là do nội lực phi thường thôi.

Ân...... Đây có thể là khi tiến vào thị trấn, cô lại thức tỉnh thần lực đi.

Sau một lúc lâu, Tô Mộc tâm tình rối loạn mà ngồi bệt xuống đất, cô kêu rên, "Làm sao bây giờ? Tử Thần có thể hay không tìm em tính sổ? Hắn có thể hay không lấy lưỡi hái chém em? Đúng rồi......keo 502, có keo 502 hay không! Nói không chừng còn có thể dính lại."

Tô Mộc bắt đầu điên cuồng lục ba lô của mình.

Nãy giờ Tô Bạch vẫn luôn quan sát khóe môi giật giật, vừa định châm chọc một hai câu, kết quả lại nghe thấy thanh âm nức nở của Tô Mộc, hắn cúi xuống.

Cô lau lau nước mắt, "Thực xin lỗi a...... Tử Thần đại nhân, tôi thật sự không phải cố ý, nếu ngài tức giận thật sự, nếu không...... Nếu không......"

Cô chưa nghĩ ra nói cái gì, ngừng lại, Tô Bạch ở đó cho rằng cô là đang nghĩ muốn nói gì đó chuộc tội, cô lại tiếp tục nghẹn ngào nói: "Nếu không tôi liền cực khổ một chút, chúng ta lần sau gặp mặt cũng không cần ở nơi có hương thơm ngào ngạt, vẫn là ở cái nơi thúi hoắc có mùi vị hủ thi kia đi!"

Nga.

Sắc mặt Tô Bạch chuyển lạnh.

Tiếp theo, Tô Mộc không nói, chỉ là trong lòng bỗng giật mình, xem ra, cô thật sự sợ hãi cái vị Tử Thần kia lại tới đây tìm phiền toái.

Cô nghẹn ngào dừng một lúc, không được bao lâu liền lại loạn lên, Tô Bạch nghĩ, có hay không nên hôn cho cô tỉnh lại, vì thế, hắn hướng tới sau lưng cô đến gần một bước, tay vừa mới nâng lên, lại là nhìn thấy cô cúi đầu, một giọt hai giọt nước mắt rơi xuống trên mặt đất......

Shit!

Hắn mạc danh nén giận lại lui ra phía sau một bước, không nghĩ muốn thừa nhận chính mình ngay cả nước mắt cô cũng muốn.

Sweet Angel?

Không, cô như thế nào cũng không phải thiên sứ đáng yêu.

Tô Bạch phủi bỏ ý tưởng chính mình vừa mới nghĩ ra, lại nảy ra một cái ý tưởng khác.

Cô chính xác là một ác ma khó có thể ứng phó.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 96: Tử Thần tới (19)

[HIDE]
Editor: @Nữu hổ lộc thị

Beta:@Aki Re

Tô Mộc ở bên kia hồn nhiên không biết mình mới được gán thêm cái danh ác ma vẫn đang chúi mặt lục lục ba lô. Cô muốn tìm một lọ 502 thôi a, nếu không có 502, thậm chí là băng keo hai mặt cũng được!!

Bất quá hiện thực chưa bao giờ có thể kì vọng, ba lô trừ bỏ một bộ váy đã thay nhiễm máu đỏ, cũng chỉ có một ít đồ makeup bên ngoài, căn bản tìm không thấy một lọ keo.

"Xong rồi......" Tô Mộc thất bại nói: "Tử Thần thật vất vả mới đáp ứng tôi tìm kiếm Adele, hắn sẽ không đổi ý chứ?"

Nghe được cô nỉ non, Tô Bạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, "Thần sẽ không đổi ý."

Tô Mộc kinh ngạc ngẩng đầu xem hắn.

Tựa hồ là ý thức được chính mình nói có chút không đúng, Tô Bạch lại dừng một chút, nói: "Tôi là đang nói, nếu thần đáp ứng với cô chuyện gì, hắn sẽ không đổi ý."

Tô Mộc nhìn Tô Bạch chớp chớp mắt, mắt cô lại nhìn pho tượng trên mặt đất bị đập nát, cuối cùng lại đem tầm mắt đặt ở trên người Tô Bạch, cô nói: "Tô Bạch, anh không biết sao? Thần Phương Tây đều nói những lời không thể tin tưởng a, giống như thần Zeus, hắn vừa có thể biến cừu liền có thể biến ngưu, lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ con gái nhà lành, ăn xong liền phủi mông chạy lấy người, kết quả toàn bộ Thần giới đều không phải là kiệt tác một tay của hắn sao? Anh nói hắn có thể tin tưởng được sao?" (Editor: Chơi như vậy mà tinh phúc vẫn chưa kiệt quệ sao? Trâu thật đây =.=)

"Cô nói...... Là thần Hy Lạp."

Tô Mộc nghĩ nghĩ, hình như chính xác là vậy, bất quá cô lại nghĩ được thêm một cái ví dụ:"Lại giống như thần vương Odin kia, rõ ràng dưới thân đã có thê tử, như cũ vẫn gút mắt với nữ thần khác, dây dưa không rõ, kết quả còn sinh ra một cuộc bỏ phiếu, càng về sau, hắn còn cùng nữ nhân người khổng lồ sinh ra hài tử, cẩn thần ngẫm nghĩ, mấy vị thần đó đều bất trung với hôn nhân, không có trách nhiệm với gia đình sao? Còn nói gì về mấy lời hứa đó a."

"Cô nói Odin......" Tô Bạch lại lần nữa liếc mắt nhìn cô một cái, "Đây là thần Bắc Âu."

Nga...... Phải không?" Tô Mộc có lệ ứng thanh, còn nói thêm: "Ai nha, dù sao đều không sai biệt lắm, nơi này thần đều là hai mặt ba lời sao, mỗi ngày một cái chủ ý.

"Một vị thần, có thể đưa tới sự chú ý khiến rất nhiều người hâm mộ, nhung nhớ, đây là bởi vì hắn có năng lực cường đại, giống như anh nói những việc như thế xảy ra ở thần là thực bình thường."

Tô Mộc từ trên mặt đất đứng lên, cô híp mắt hỏi: "Em nói này Tô Bạch, anh về sau sẽ không nghĩ thực hiện cái "khoái hoạt nhân sinh*" kia đó chứ? Em biết, anh có năng lực, cũng được rất nhiều người ái mộ nữa, bất quá em nói cho anh biết, nếu về sau anh cưới lão bà, còn tính toán muốn ở bên ngoài nuôi mấy tình nhân, em cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ nhìn anh lừa gạt con gái nhà người ta."

*khoái hoạt nhân sinh: cuộc sống sung sướng.

Nhiều hay ít nam nhân đều mộng tưởng trong nhà có hồng nhan chờ đợi, bên ngoài thì thoải mái tung hoành, làm ra bao nhiêu sự việc hoang đường? Trong nhà ngươi có mẫu đơn đẹp, bên ngoài không thể chạm được cùng lắm chỉ là thược dược đẹp nhưng không mùi vị.

"Nữ nhân thực phiền phức." Ánh mắt Tô Bạch dừng lại trên mặt cô, lại lần nữa khẳng định lại một lần, "Cũng tựa như cô, quá phiền toái."

Cho nên hắn mới sẽ không tự tìm phiền toái. (Editor: phải nha~~ một cái phiền phức là còn chưa đủ hay sao lại còn ra ngoài kiếm thêm người khác, một số nam nhân thực kì lạ )

Tô Bạch xoay người, hướng đến cửa giáo đường đi đến.

Tô Mộc nhất thời bị động tác không đầu không đuôi của hắn làm cho sửng sốt, cô vội đuổi theo đi, "Này, anh đi đâu thế?"

"Cô không phải muốn tìm người sao?"Tô Bạch không quay đầu lại, chỉ nhìn chăm chú vào cửa giáo đường trong màn đêm tịch mịch.

Tô Mộc thật sự muốn tìm Adele, nhưng mà cô cũng không có nghĩ tới muốn cùng Tô Bạch cùng đi nhau tìm, đây là chuyện của cô, cô không có ý nghĩ muốn người khác vì chuyện của mình lâm vào nguy hiểm, cô vượt lên phía trước hắn, bắt lấy tay hắn, bước chân hắn dừng lại.

"Tô Bạch, em có thể tự mình tìm Adele, nơi này rất nguy hiểm, em không phải đưa anh ra ngoài thị trấn sao? Anh vì cái gì lại quay trở lại?"
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 97: Tử Thần tới (20)

[HIDE]
Editor: @-Jenny-

Beta: @Lann Nhi akiu //////, @Aki Re

"Tôi mà không trở lại, cô đã bị con người kia...... cô liền sẽ bị tên Briand giết chết." Tô Bạch rốt cuộc rủ mắt, đôi mắt hắn tối sầm, không thể thấy cảm xúc đó là gì, "Cô quá phiền toái, tôi không nghĩ rằng Tử Thần muốn thu nhận linh hồn của cô."

"Anh có ý gì?" Tô Mộc không vui nhấp môi. "Ý của anh là nói Tử Thần sẽ ghét bỏ em?". Tô Bạch không đáp, dùng sự trầm mặc tỏ vẻ đây là vấn đề không còn nghi ngờ gì nữa.

" Ha, ha, ha..... " Tô Mộc kiêu ngạo cười vài tiếng, tay chống nạnh nói:" Tô Bạch, anh không biết đâu, em đã từng gặp qua Tử Thần, ngài ấy tuy rằng lớn lên...... lớn lên có chút khác biệt, nhưng thật sự tốt bụng hơn anh rất nhiều. Ngài ấy không những tốt bụng mà còn trung thực, giọng nói của ngài ấy nghe quả thực dễ nghe. Chỉ cần nhìn vào bộ xương sạch sẽ của ngài có thể biết đây là một người sạch sẽ và cẩn thận. Hơn nữa, ngài ấy còn thích giúp đỡ mọi người, cho em một cái nguyện vọng miễn phí..... Anh nói xem, Tử Thần, ngài ấy tâm địa lương thiện, nhiệt tình giúp đỡ người, liệu sẽ ghét bỏ em sao?".

Không, thực ra loạt từ vựng trang trí đó chỉ đơn giản là không ai đặt lên trên Tử Thần được.

Sau đó Tô Bạch trầm mặc, rất tò mò suy nghĩ, liệu có nên hay không bổ đầu cô ra để nhìn xem sự ngu ngốc của cô có thể làm hài lòng hắn như thế nào?.

Tô Mộc khịt khịt mũi, "Tô Bạch, anh nếu như ghét bỏ em, Tử Thần, ngài ấy giọng nói dễ nghe, còn thích sạch sẽ, sẵn sàng giúp đỡ em, ngài tốt hơn anh rất nhiều!"

Vẫn là tính......

Tô Bạch nghĩ nghĩ, từ bỏ việc muốn bổ đầu cô ra.

Hắn thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục đi lên phía trước. Hắn ta bước ra khỏi giáo đường tối, dấn thân vào nơi tối tăm của bóng đêm.

" Đúng rồi....." Tô Mộc đi theo phía sau hắn đột nhiên lên tiếng hỏi: " Chân của anh không phải bị thương sao ? Làm sao bây giờ lại tốt như vậy?"

Bước chân Tô Bạch dừng lại.

"Em nhớ rõ anh đây là do tai nạn xe cộ bị thương, yêu cầu nghỉ ngơi một tháng, như thế nào....... Anh hiện tại lại đi bình thường được?". Tô Mộc vuốt cầm, đi tới trước người hắn.

Trong ánh mắt của Tô Mộc, Tô Bạch từ từ lấy một thân cây, hắn biểu lộ khuôn mặt không có cảm xúc nói: " Vết thương của tôi giờ chưa có tốt."

"Không đúng, rõ ràng anh vừa mới......"

" Đó là ảo giác."

" Sao em có thể gặp ảo giác?"

Tô Bạch nghiêm túc nói:" Cô bị thương ở đầu rồi."

" Là, đúng vậy....." Được Tô Bạch nhắc nhở, Tô Mộc chợt liền tự hoài nghi chính mình bị chấn động não tựa hồ sẽ làm người ta sinh ra một ít ảo giác, cô lại rối rắm nhíu mày, " Chẳng lẽ, anh vừa mới từ trong giáo đường đi ra, đều nhảy bằng một chân?"

Tô Mộc mày nhíu nhíu lại, cô cảm thấy việc nhảy một chân đi ra, thật không giống với việc mà người tự xưng là người cao quý như Tô Bạch sẽ làm.

Nhưng mà, Tô Bạch lại nghiêm túc gật đầu: " Cô nói đúng rồi đó, tôi chính là như vậy đi ra."

Thái dương Tô Mộc nhảy dựng, không dám tưởng tượng bộ dạng đó trông ra sao.

Tô Bạch lúc này lại đương nhiên nói: " Hiện tại, cô phải giúp tôi."

" Này......"

"Tôi là người bị thương".

Hắn nói một cách ngắn gọn, Tô Mộc không tình nguyện cắn môi, thỏa hiệp với hắn" Được rồi......"

Cô hướng về phía Tô Bạch đi tới, vừa bắt cánh tay hắn, tiếng" leng keng" lại một lần nữa vang lên trong đầu.

"Nhiệm vụ ngẫu nhiên rơi xuống. Nhiệm vụ lần này, chủ bá phải đến gần một người, để người đó nói ra những lời khen ngợi chân thành, phần thưởng sẽ là...... vương miện Mary Sue"

Ánh mắt Tô Mộc sáng lên, bản thân là nữ nhân, nếu vậy thứ muốn nhất chính là cái gì? Có thể so với lực sĩ có sức lực sao? Đương nhiên câu trả lời là không phải, nữ nhân muốn nhất là làm chủ nhân của vương miện Mary Sue hào quang a!.

Tô Mộc ngước mắt nhìn Tô Bạch, đôi mắt cười như ngôi sao phát sáng.

Nếu không.......

Tô Bạch âm thầm trầm tư, vẫn là muốn cô dời đôi mắt đó đi.

" Tô Bạch, Tô Bạch!" Cô bắt lấy cánh tay hắn đẩy tới, đẩy lui, dùng giọng điệu ngọt ngào nói: " Nói như thế nào đi nữa trên danh nghĩa em cũng là em gái của anh đó, nhưng từ nhỏ tới giờ anh đã không thường xuyên nói chuyện với em, nếu không thì hôm nay anh khen em vài câu đi!".

Tô Bạch an tĩnh nhìn mắt cô, bắt lấy cánh tay mình kéo ra, lại thầm nghĩ, nếu không vẫn cứ để tay bị nắm lấy đưa qua lại sẽ dẫn đến tay hắn bị run rẩy ?

Tô Mộc cho rằng Tô Bạch sẽ không nói được lời hay, cô liền nhắc nhở hắn một tiếng, cô khụ một tiếng, ra vẻ rụt rè nói:" Giả sử nói, có người cảm thấy đôi mắt của em đẹp, thì sẽ nói em có đôi mắt thực hoàn mỹ, cũng có người nói em có giọng nói dễ nghe, liền sẽ nói em có tiếng nói thật êm tai, cũng có người nói em thông minh, liền sẽ nói em cơ trí...... Tô Bạch, anh cảm thấy em nơi nào đáng để anh thưởng thức, hoặc là nơi nào của em lớn lên trông đẹp nhất?".

Cô gợi ý cho hắn, cũng quá rõ ràng a.

Chỉ cần Tô Bạch không phải là một người mù, vậy tuyệt đối có thể nói ra ngàn vạn cái ưu điểm trên người cô.

Tô Mộc chờ mong xem hắn.

Tô Bạch quả thật là ánh mắt khẽ nhúc nhích, có động tĩnh như cô mong muốn, hắn thấp giọng chậm nói: "Khung xương của cô thực hoàn mĩ".

Khung xương.......

Thực hoàn mỹ?

Tô Mộc ngốc.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 98: Tử Thần tới (21)

[HIDE]
Editor: @Nhan vy

Beta: @Aki Re

"Tô Bạch...... Chẳng lẽ, anh muốn ăn xương vịt?"

Nghe Tô Mộc hỏi chuyện, Tô Bạch liền nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại thu hồi ánh mắt, đại khái là cảm thấy cùng nói với cô chả khác nào nói chuyện với miệng cá.

Tô Mộc bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh không khen em thì không khen em, làm gì mà nói người khác như vậy."

Tùy theo nhiệm vụ lần này yêu cầu cô phải làm cho Tô Bạch khen mình, Tô Bạch căn bản là chỉ là muốn chế giễu cô chứ khen cái gì, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ này để lấy thưởng thì còn khó hơn mò kim dưới đáy biển.

Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, một tiếng "Leng keng" lại lần nữa ở trong đầu cô vang lên.

"Chúc mừng chủ bá ngực nhỏ không tình duyên hoàn thành nhiệm vụ, đạt được vương miện Mary Sue."

Nói xong lặn mất tăm, đến thế nào đi y như thế đúng là dọa người mà.

Tô Mộc lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Tô Bạch.

Ánh mắt của cô quá mức mãnh liệt, Tô Bạch tự nhiên cũng rũ mắt nhìn về phía cô.

Nhưng Tô Mộc lại chậm rãi quay lại đưa lưng về phía hắn, cô nâng tay lên, không thể tin được trong tay mình là chiếc vương miện thủy tinh, càng không dám tin tưởng chính là, Tô Bạch nói câu kia chính là đang khen cô, miệng nói cô có khung xương đẹp để cô hiểu lầm nhưng thực chất là khen cô.

Hắn thật sự đối đãi với cô như vịt cái!

Tô Mộc bắt lấy vương miện cầu khẩn, âm thầm cắn răng, thật là không cho hắn nhìn xem cái gì gọi là hào quang Mary Sue, hắn liền không biết chính mình bị mù như thế nào!

Không do dự, Tô Mộc đem vương miện trong tay đội lên đầu, rồi cô xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bạch lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cô cảm giác được hào quang đang phảng phất xung quanh mình, cô mới đội một chút mà cảm thấy mình là mĩ nữ vạn người mê, vì thế, cô lại lần nữa cười hỏi: "Hiện tại đây? Anh có cảm thấy em khác bình thường không?"

Nếu đáp án này lại do hắn trả lời một cách lung tung, vậy chứng minh mắt hắn thật sự bị mù!

Cô đưa tay cuốn mái tóc đen nhánh của mình, bỗng nhiên hào quang lay động chuyển thành bảy màu, giống như ánh sáng cầu vồng lóa mắt, mặt cô mang theo thánh khiết mỉm cười, từ màu đen biến thành màu xanh băng trong mắt tựa hồ là mang theo chút vui sướng, cũng mang theo chút ưu thương, giống như màu trắng của con thỏ con điềm đạm đáng yêu, làm người không đành lòng cự tuyệt.

Trong không khí mùi hoa lưu động, nguyên lai trong bóng đêm, bỗng nhiên hạ một hồi mưa hoa anh đào, cánh hoa màu hồng nhạt bay nhẹ trong gió, khuôn mặt cô lại càng đẹp như đêm trăng hạ tinh linh mỹ lệ, vầng sáng của ánh trăng dừng ở trên người cô, cũng làm đôi mắt càng thêm lộng lẫy trong suốt, phảng phất bầu trời đêm xuống giống sao, mà da cô trắng nõn càng tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, chỉ cần người xem đi qua nhất định không rời mắt được.

Không, cũng không phải ánh trăng làm cô sáng lên, mà cô vốn dĩ chính là một vật phát sáng!

Tô Bạch quỷ dị trầm mặc.

Tô Mộc chớp chớp mắt, đôi mắt sáng như sao trời càng thêm mỹ lệ kỳ ảo, thực rõ ràng, cô còn đang đợi hắn trả lời.

Tô Bạch bình tĩnh mở miệng, "Cô vẫn như khung xương không có gì khác bình thường."

Lúc này đến phiên Tô Mộc trầm mặc, chẳng lẽ là vương miện Mary Sue không dùng được?

Cô lấy ba lô móc ra một chiếc gương, mới vừa nhìn thấy người phản chiếu trong gương, cô đã kêu một tiếng "Má ơi", gương trong tay cũng bởi vì kinh hãi mà rơi xuống đất, cô khủng hoảng kêu, "Cái con quái vật tóc dài bảy màu này là tôi sao!?"

Đương nhiên đó là đáp án duy nhất.

Tô Mộc vội vàng đem vương miện trên đầu gỡ xuống, ném trên mặt đất đạp một phát, vương miện thủy tinh đã bị đạp nát, cô thầm mắng, ai sẽ muốn dùng hiệu ứng Mary làm bệnh nhân tâm thần a!
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 241 Tìm chủ đề
Chương 99: Tử thần tới (22)

[HIDE]
Editor: @-Jenny-

Beta: @Lann Nhi akiu //////, @Aki Re

Vào thời điểm vương miện được ném xuống, chớp mắt ngoại hình của Tô Mộc khôi phục lại bình thường, mái tóc dài và đôi mắt trở lại màu đen vốn có, ánh sáng mềm mại trên da cũng không còn, trong không khí cơn mưa hoa anh đào biến mất.

Bất quá những thay đổi kia của cô, Tô Bạch không đặt trong mắt, có thể nói căn bản là không có biến hoá.

Quên nó đi, khung xương liền sẽ là khung xương đi.

Tô Mộc tự an ủi chính mình, tốt nhất xấu gì Tô Bạch người này không có nói cô có bắp tay thật đẹp a!.

Cô bước tới, quay lưng về hắn: " Lên đi, em cõng anh".

Tô Bạch không lên tiếng ghé vào trên lưng cô. Cõng một người đàn ông to lớn trên vai tiến về phía trước nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới Tô Mộc, hơi thở không có gì thay đổi, chỉ là lang thang không có mục tiêu trên đường phố, cô không hiểu tại sao Tử Thần đáp ứng cô, giúp cô tìm Adele và làm thế nào để đạt được mọi thứ.

Không biết đã đi được bao lâu. Tòa nhà cao nhất trong thị trấn, phía trên nóc nhà thờ tiếng chuông lại một lần nữa vang lên. Tô Mộc cảm thấy có gì đó không ổn:" Tô Bạch anh có hay không cảm thấy...... Buổi tối hôm nay, thời gian giống như đặc biệt trôi qua lâu?".

"Không có giống như." Đối với người cõng mình là một nữ nhân, Tô Bạch biểu hiện thật sự là an tâm, thoải mái, hắn bình tĩnh nói:" Hiện tại, trong thị trấn này chỉ có đêm tối không có ban ngày".

" Nhưng mà thời điểm em tiến vào, vẫn là ban ngày".

" Đó là vì để dụ con mồi, đợi cho con mồi rơi vào khu vực săn mồi, sẽ không thấy ban ngày cho đến khi con mồi tiếp theo xuất hiện."

Tô Mộc bắt đầu tiêu hóa một chút sự thật hiện tại, lại hỏi:" Anh thế nào, biết được rõ ràng như vậy."

" Nghe nói....." Hắn trở lại bình thường như lúc ban đầu, trong giọng nói đều không mang theo nữa điểm cảm xúc.

Tô Mộc còn muốn hỏi thêm vài câu, bên tai chợt vang lên tiếng của máy cưa, cùng với đó là những tiếng bước chân BGM* âm trầm quỷ dị đến kỳ lạ.

*tiếng động điển hình của phim kinh dị rùng rợn.

Không cần người trong phòng phát sóng trực tiếp nhắc nhở. Cô cũng biết rằng kẻ giết người biến thái chắc chắn hắn đang ở gần đây.

Cô nhìn xung quanh, bao quanh ở đây trừ bỏ cây cối thì chính là nhà ở cùng với trường học, cô lại không dám tuy tiện lại gần nhà ở, tiếng máy cưa càng lúc càng gần, Tô Mộc khẽ cắn môi, cô cõng Tô Bạch, lại đem hắn đặt sau lùm cây, cô ngồi xổm xuống nói:" Anh biết đó, em là một cô gái yếu đuối, mang theo một người bị thương như anh rất khó để đối phó với tên giết người không phải là người, cho nên trước tiên anh hãy ở lại đây."

Tô Mộc đang chuẩn bị đứng dậy, bàn tay của cô đã bị một bàn tay lạnh khác nắm lại.

Ánh mắt Tô Bạch bình tĩnh, thần sắc không thay đổi, chỉ nắm lấy tay cô và dùng lực.

Tô Mộc dừng lại một chút, ý thức được cái gì đó, cô vội giải thích: " Em không phải đem anh một mình để anh ở chỗ này, em một người chạy trốn dễ hơn, em sẽ dụ tên sát nhân kia rời đi, lại trở về tìm anh."

Tô Bạch hơi giật mình.

Xuyên qua những chiếc lá, ánh trăng trở nên loang lổ.

Tô Mộc nhìn Tô Bạch im lặng, không nói nên lời. Khi hắn mất hết đi sự hung hăng, khiến mọi người cảm thấy áp lực, điều này khiến mọi người cẩn thận quan sát con người hắn, vẻ ngoài đẹp trai, hơi thở lạnh lùng...... Và...... khi hắn nhìn một người trong thời gian dài, đó là sự tập trung cho một thứ thú vị.

Linh hồn của Tô Mộc bị chôn vùi trong huynh khống* đột nhiên lại bùng cháy trở lại lần thứ hai.

* huynh khống: yêu thích anh trai.

Cô chống đất, quỳ xuống, cúi người về phía trước. Ở thời điểm hắn rủ mắt, cô đã giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, đôi mắt nhiễm ánh trăng nhìn chằm chằm vào hắn. Mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp nháy, đường cong hoàn mỹ, cuối cùng là làn da trắng nõn ở cổ......

Yết hầu Tô Bạch khẽ động, sự mơ hồ trong không khí khiến hắn cảm thấy hơi nóng không thể khống chế.

Cô thì thầm: " Nghe nói..... Khi mọi người sợ hãi, trong tiềm thức họ sẽ muốn để lại hậu duệ, vì vậy họ sẽ sinh ra thứ gọi là dục vọng."

Hắn nhìn cô, mí mắt nhẹ nhàng rung động.

" Em cảm thấy cách nói này rất có đạo lý, bởi vì..... Em muốn hôn anh." Giọng nói dịu dàng vừa thốt ra, ngẩng đầu liền hướng cầm của hắn hôn tới.

Không phải là môi chạm môi, nhưng so với hôn môi, càng làm người ngứa ngáy không thôi.

Gương mặt Tô Bạch hơi cứng lại, tạm thời mất đi phản ứng.

Chiếc áo choàng đen khẽ đung đưa trong gió, xương bàn tay trắng nắm chặt lấy cánh tay cô gái. Cô gái mặc váy trắng dường như nằm gọn trong vòng tay của hắn, như muốn hòa tan vào chiếc áo choàng. Đôi môi chạm vào khung xương, cho dù là chiếc váy trắng hay đôi môi của cô, đều tác động rất mạnh vào thị giác của hắn.

Tô Mộc bị bối rối bởi đôi mắt, không phát hiện ra hết thảy mọi chuyện đang xảy ra.

Cách hồ không xa, mặt hồ hiện lên bong bóng. Một cái đầu ma nữ lộ ra, nhìn áo choàng đen với đôi mắt đen sắc bén, chậm rãi đem toàn bộ thân mình của cô gái từ từ bao bọc lại, không để người xem nhìn được một chút, cô ấy không có móng tay, giữa khuôn mặt phủ đầy mái tóc dài, khẽ khịt mũi, " Romantic....."

Trên mặt hồ, phía trước người của ma nữ, cơ thể sưng phồng của một người đàn ông từ từ nổi lên.

Ân, thật tội nghiệp Brian.
[/HIDE]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back