Chương 90. Tình nhân thế thân của tổng tài bá đạo (33)
[HIDE][credits=300;1521594571618]
Editor: Bạch Tử Vi
Beta: Aki Re
Thấy Cố Ngôn Dụ cấp tốc thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đẩy cửa chạy ra ngoài, khiến Trữ Giác trợn trắng mắt, không phải nói cãi nhau là biện pháp gia tăng tình cảm sao? Nói không chừng cậu đây còn giúp tên Cố Ngôn Dụ ngu ngốc kia một phen, cho hai người thêm một mồi lửa, làm cho ngọn lửa tình yêu của bọn họ càng thêm hừng hực thiêu đốt!
Đúng không? Đúng không?
Tiểu Lưu ngây ra khiến cho cổ bị mỏi do cứng đờ hồi lâu, mặt anh mang vẻ khóc tang mà nhìn về phía Trữ Giác, bi thống nói: "Trữ thiếu gia, lần này ngài thật sự gây ra chuyện lớn rồi!"
Khoé miệng Trữ Giác khẽ nhếch. Cậu có thể nói cậu thật sự không phải cố ý không? Cậu làm sao biết được Ninh Tiêu Vân thế mà lại vào đúng lúc như thế...
Khụ, được rồi. Tuy rằng ngày thường cậu mê chơi, nhưng mà cậu cũng còn có liêm sỉ đấy? Một màn vừa rồi kia cũng khiến cho cậu cảm thấy rất xấu hổ có biết không!
"Trữ thiếu gia, ngài cũng không phải không biết tâm ý của ông chủ đối với Ninh tiểu thư. Nhiều năm như thế, mắt thấy sắp nở hoa, kết quả, hiện tại..." Tiểu Lưu cảm thấy trước mắt tối sầm, anh tuy rằng không hiểu Ninh Tiêu Vân trăm phần trăm, nhưng cũng biết tình cảm của Ninh Tiêu Vân có chút do dự, thật vất vả cô ấy mới dần dần tiếp nhận ông chủ, thế mà hiện tại...
Việc này tuyệt đối không được!
Càng khủng bố hơn là phía sau Ninh Tiêu Vân còn có một cô chị gái và một người anh rể không dễ chọc!
Xong đời!
"Tiểu Lưu à, anh nói xem hiện tại nếu tôi lập tức về thủ đô rồi coi như tôi chưa từng tới, anh cảm thấy có được không?" Trữ Giác bỗng nhiên nhớ tới cô chị gái và người anh rể phía sau Ninh Tiêu Vân kia. Giờ cậu mới cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hôm nay tuyệt đối là một ngày không may mắn!
"Ha hả." Tiểu Lưu ha hả hai tiếng, lời nói chứa đầy sự thấm thía: "Trữ thiếu gia, trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy không thể sống, ngài... Bảo trọng!"
Trữ Giác: "..."
...
Ninh Tiêu Vân nắm chặt tay lái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay. Cô gắng cắn cánh môi, mới không khóc thành tiếng. Trước mắt cô lúc này là một mảnh mông lung, hồi ức ở bên hắn không ngừng giống như đèn chiếu phim hiện ra trong đầu, hoàn toàn không chịu khống chế mà từng chút một hiện rõ.
Thì ra từng giây từng phút ở cùng anh ấy đều được cô khắc thật sâu ở trong lòng. Trêu đùa cô, cùng cô đấu võ mồm, chọc tức cô, càng che chở cô, chiếu cố cô. Thì ra một đoạn đường tới tận bây giờ, anh ấy đã phải trả giá nhiều như thế, thì ra cô đã xem nhẹ nhiều thứ như thế!
Hiện tại anh ấy đã mệt mỏi sao? Bởi vì cô do dự, bởi vì cô nhút nhát, càng bởi vì cô tùy hứng, cho nên anh ấy muốn thu hồi tình yêu của anh ấy sao?
Có câu nói, không bao giờ có người nguyện ý vĩnh viễn dừng tại chỗ chờ bạn!
Cho nên anh ấy không cần cô, không đợi cô sao?
Nhưng, vì sao? Vì sao?
Không cho cô thêm chút thời gian được sao?
Cô cho dù có sai thì cũng do Cố Ngôn Dụ, là do anh ấy trêu chọc cô trước, dựa vào cái gì anh ấy nói lui liền lui, dựa vào cái gì anh có thể thích người phụ nữ khác, "Dựa vào cái gì?"
Ninh Tiêu Vân giẫm chân ga, xe như mũi tên rời cung bay nhanh ra ngoài.
Cố Ngôn Dụ không ngừng gọi điện thoại, nhưng mà Ninh Tiêu Vân không nhận cho đến khi hắn xuống tầng thì chỉ nhìn thấy một bóng xe lướt đi. Hắn không hề suy nghĩ nhiều liền ngay lập tức đuổi theo, lớn tiếng gọi, "Ninh Tiêu Vân!"
Thẳng đến khi không còn bóng dáng của chiếc xe quen thuộc, lúc này Ngôn Dụ mới chống tường, mồ hôi tẩm ướt tóc mái của hắn, mặt hắn hiện rõ vẻ nôn nóng, mồm thở hổn hển.
Một quyền hung hăng nện ở trên tường, Cố Ngôn Dụ suy sút mà ngồi xổm trong góc tường, nắm chặt lấy di động, không ngừng gọi cho cô, chỉ cầu cô có thể đáp lại dù chỉ một chút, cho dù chỉ là một chút thanh âm cũng được.
"Ông chủ."
Tiểu Lưu dừng xe lại, nhìn thấy Cố Ngôn Dụ chật vật suy sụp ngồi xổm trong góc tường liền cả kinh. Anh vội vàng xuống xe, định nói cái gì đó.
Cố Ngôn Dụ thấy xe anh liền đột nhiên đứng lên, một tay đẩy Tiểu Lưu ra rồi chui vào trong xe, giẫm chân ga, lao vút ra ngoài.
Tiểu Lưu: "..."
Anh một mình lẻ loi đứng, sau một hồi lâu mới đi ra ngoài đường cái định bắt chiếc taxi trở về.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Tiểu Lưu cầm lấy di động, mở ra danh bạ, ấn vào cái tên "Ninh đại tiểu thư".
"Xin chào."
Thanh âm trong trẻo dễ nghe lọt vào tai, Tiểu Lưu Thư hít một hơi thật sâu, "Ninh đại tiểu thư, chào ngài, tôi là Tiểu Lưu."
"Tiểu Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là thế này này..."
Hôm nay là buổi hòa nhạc đầu tiên của giáo sư Mật Lỗ Tây tổ chức ở thành phố A do cô cùng Quân Tử Hi hợp tấu mở màn. Lúc này Dư Duyệt đang ngồi ở phòng nghỉ nhìn nhạc phổ, bỗng nhiên nhận được điện thoại Tiểu Lưu, cô có chút kinh ngạc, chờ nghe xong sự việc từ đầu đến cuối, Dư Duyệt mới thở dài một hơi. Là phúc không phải họa, mà cho dù là họa thì tránh cũng không được, nên tới thì tới, dù gì trốn cũng không thoát!
"Tôi đã biết, bảo Ngôn Dụ không nên gấp gáp, tôi sẽ đi tìm Tiêu Vân."
"Nhưng mà hôm nay ngài không..." Tiểu Lưu có chút do dự, anh là tâm phúc bên người Cố Ngôn Dụ, tất nhiên có chút hiểu biết về hành tung của nhân vật lớn này.
"Không ngại."
Dư Duyệt cắt đứt điện thoại, nhìn thân hình thanh nhã tuấn dật đang đi về phía cô, ánh mắt vĩnh viễn là ôn nhu bao dung như vậy, làm cô bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có chút mông lung. Tim cô hơi co rút, bỗng bất giác đứng lên muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
[/credits][/HIDE]
[HIDE][credits=300;1521594571618]
Editor: Bạch Tử Vi
Beta: Aki Re
Thấy Cố Ngôn Dụ cấp tốc thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đẩy cửa chạy ra ngoài, khiến Trữ Giác trợn trắng mắt, không phải nói cãi nhau là biện pháp gia tăng tình cảm sao? Nói không chừng cậu đây còn giúp tên Cố Ngôn Dụ ngu ngốc kia một phen, cho hai người thêm một mồi lửa, làm cho ngọn lửa tình yêu của bọn họ càng thêm hừng hực thiêu đốt!
Đúng không? Đúng không?
Tiểu Lưu ngây ra khiến cho cổ bị mỏi do cứng đờ hồi lâu, mặt anh mang vẻ khóc tang mà nhìn về phía Trữ Giác, bi thống nói: "Trữ thiếu gia, lần này ngài thật sự gây ra chuyện lớn rồi!"
Khoé miệng Trữ Giác khẽ nhếch. Cậu có thể nói cậu thật sự không phải cố ý không? Cậu làm sao biết được Ninh Tiêu Vân thế mà lại vào đúng lúc như thế...
Khụ, được rồi. Tuy rằng ngày thường cậu mê chơi, nhưng mà cậu cũng còn có liêm sỉ đấy? Một màn vừa rồi kia cũng khiến cho cậu cảm thấy rất xấu hổ có biết không!
"Trữ thiếu gia, ngài cũng không phải không biết tâm ý của ông chủ đối với Ninh tiểu thư. Nhiều năm như thế, mắt thấy sắp nở hoa, kết quả, hiện tại..." Tiểu Lưu cảm thấy trước mắt tối sầm, anh tuy rằng không hiểu Ninh Tiêu Vân trăm phần trăm, nhưng cũng biết tình cảm của Ninh Tiêu Vân có chút do dự, thật vất vả cô ấy mới dần dần tiếp nhận ông chủ, thế mà hiện tại...
Việc này tuyệt đối không được!
Càng khủng bố hơn là phía sau Ninh Tiêu Vân còn có một cô chị gái và một người anh rể không dễ chọc!
Xong đời!
"Tiểu Lưu à, anh nói xem hiện tại nếu tôi lập tức về thủ đô rồi coi như tôi chưa từng tới, anh cảm thấy có được không?" Trữ Giác bỗng nhiên nhớ tới cô chị gái và người anh rể phía sau Ninh Tiêu Vân kia. Giờ cậu mới cảm thấy hãi hùng khiếp vía, hôm nay tuyệt đối là một ngày không may mắn!
"Ha hả." Tiểu Lưu ha hả hai tiếng, lời nói chứa đầy sự thấm thía: "Trữ thiếu gia, trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự làm bậy không thể sống, ngài... Bảo trọng!"
Trữ Giác: "..."
...
Ninh Tiêu Vân nắm chặt tay lái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay. Cô gắng cắn cánh môi, mới không khóc thành tiếng. Trước mắt cô lúc này là một mảnh mông lung, hồi ức ở bên hắn không ngừng giống như đèn chiếu phim hiện ra trong đầu, hoàn toàn không chịu khống chế mà từng chút một hiện rõ.
Thì ra từng giây từng phút ở cùng anh ấy đều được cô khắc thật sâu ở trong lòng. Trêu đùa cô, cùng cô đấu võ mồm, chọc tức cô, càng che chở cô, chiếu cố cô. Thì ra một đoạn đường tới tận bây giờ, anh ấy đã phải trả giá nhiều như thế, thì ra cô đã xem nhẹ nhiều thứ như thế!
Hiện tại anh ấy đã mệt mỏi sao? Bởi vì cô do dự, bởi vì cô nhút nhát, càng bởi vì cô tùy hứng, cho nên anh ấy muốn thu hồi tình yêu của anh ấy sao?
Có câu nói, không bao giờ có người nguyện ý vĩnh viễn dừng tại chỗ chờ bạn!
Cho nên anh ấy không cần cô, không đợi cô sao?
Nhưng, vì sao? Vì sao?
Không cho cô thêm chút thời gian được sao?
Cô cho dù có sai thì cũng do Cố Ngôn Dụ, là do anh ấy trêu chọc cô trước, dựa vào cái gì anh ấy nói lui liền lui, dựa vào cái gì anh có thể thích người phụ nữ khác, "Dựa vào cái gì?"
Ninh Tiêu Vân giẫm chân ga, xe như mũi tên rời cung bay nhanh ra ngoài.
Cố Ngôn Dụ không ngừng gọi điện thoại, nhưng mà Ninh Tiêu Vân không nhận cho đến khi hắn xuống tầng thì chỉ nhìn thấy một bóng xe lướt đi. Hắn không hề suy nghĩ nhiều liền ngay lập tức đuổi theo, lớn tiếng gọi, "Ninh Tiêu Vân!"
Thẳng đến khi không còn bóng dáng của chiếc xe quen thuộc, lúc này Ngôn Dụ mới chống tường, mồ hôi tẩm ướt tóc mái của hắn, mặt hắn hiện rõ vẻ nôn nóng, mồm thở hổn hển.
Một quyền hung hăng nện ở trên tường, Cố Ngôn Dụ suy sút mà ngồi xổm trong góc tường, nắm chặt lấy di động, không ngừng gọi cho cô, chỉ cầu cô có thể đáp lại dù chỉ một chút, cho dù chỉ là một chút thanh âm cũng được.
"Ông chủ."
Tiểu Lưu dừng xe lại, nhìn thấy Cố Ngôn Dụ chật vật suy sụp ngồi xổm trong góc tường liền cả kinh. Anh vội vàng xuống xe, định nói cái gì đó.
Cố Ngôn Dụ thấy xe anh liền đột nhiên đứng lên, một tay đẩy Tiểu Lưu ra rồi chui vào trong xe, giẫm chân ga, lao vút ra ngoài.
Tiểu Lưu: "..."
Anh một mình lẻ loi đứng, sau một hồi lâu mới đi ra ngoài đường cái định bắt chiếc taxi trở về.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Tiểu Lưu cầm lấy di động, mở ra danh bạ, ấn vào cái tên "Ninh đại tiểu thư".
"Xin chào."
Thanh âm trong trẻo dễ nghe lọt vào tai, Tiểu Lưu Thư hít một hơi thật sâu, "Ninh đại tiểu thư, chào ngài, tôi là Tiểu Lưu."
"Tiểu Lưu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là thế này này..."
Hôm nay là buổi hòa nhạc đầu tiên của giáo sư Mật Lỗ Tây tổ chức ở thành phố A do cô cùng Quân Tử Hi hợp tấu mở màn. Lúc này Dư Duyệt đang ngồi ở phòng nghỉ nhìn nhạc phổ, bỗng nhiên nhận được điện thoại Tiểu Lưu, cô có chút kinh ngạc, chờ nghe xong sự việc từ đầu đến cuối, Dư Duyệt mới thở dài một hơi. Là phúc không phải họa, mà cho dù là họa thì tránh cũng không được, nên tới thì tới, dù gì trốn cũng không thoát!
"Tôi đã biết, bảo Ngôn Dụ không nên gấp gáp, tôi sẽ đi tìm Tiêu Vân."
"Nhưng mà hôm nay ngài không..." Tiểu Lưu có chút do dự, anh là tâm phúc bên người Cố Ngôn Dụ, tất nhiên có chút hiểu biết về hành tung của nhân vật lớn này.
"Không ngại."
Dư Duyệt cắt đứt điện thoại, nhìn thân hình thanh nhã tuấn dật đang đi về phía cô, ánh mắt vĩnh viễn là ôn nhu bao dung như vậy, làm cô bỗng nhiên cảm thấy trước mắt có chút mông lung. Tim cô hơi co rút, bỗng bất giác đứng lên muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết mở miệng như thế nào.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
[/credits][/HIDE]
Chỉnh sửa cuối: