Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 50: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (9)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

"Nàng ta thoạt nhìn xác thật cùng trước kia không giống nhau." Một lát sau, Phượng Linh trầm giọng nói.

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca lập tức gật gật đầu nói: "Ngươi cũng nhìn ra đi? Hiện tại Tam muội muội giống như thay đổi thành một người khác vậy, cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau! Nhưng khi ta nói như vậy, không ai chịu tin tưởng ta! Ngay cả phụ thân ta cũng cảm thấy ta đang nói dối!" Mộ Vân Ca bày ra vẻ mặt ủy khuất.

Phượng Linh nghe xong lập tức an ủi nói: "Ngươi đừng thương tâm, nếu nàng ta từ trước đến giờ đều giả vờ, sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra gương mặt thật!"

Mộ Vân Ca nghe xong gật gật đầu, sau đó nắm lấy tay Phượng Linh kích động nói: "Linh Nhi, chỉ có ngươi tin tưởng ta! Ngươi thật sự là hảo tỷ muội!"

* * *

Nhìn bộ dạng tin tưởng mình của Mộ Vân Ca, Phượng Linh tức khắc nở nụ cười, "Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi! Ai bảo chúng ta là hảo khuê mật?"

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: Không đem ngươi giám sát chặt chẽ một chút, vạn nhất ngươi đem ca ca ta đoạt đi thì làm sao bây giờ?

Mà động tĩnh bên Mộ Dung Thanh Nguyệt, tự nhiên cũng làm Phượng Thanh Hàn chú ý đến.

Mắt thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt dùng thái độ khác thường đem những danh môn quý nữ đó nói đến á khẩu không trả lời được, trên mặt Phượng Thanh Hàn không khỏi hiện lên một tia hứng thú.

Thấy thế, Mộ Vân Ca lập tức gắt gao mà bắt lấy tay của Phượng Linh nói: "Ngươi xem, Thanh Hàn ca ca lại xem nàng! Hắn không phải là thích Tam muội muội đi?"

Vừa nghe lời này, ánh mắt sắc bén của Phượng Linh lập tức nhìn qua.

Thấy Phượng Thanh Hàn quả nhiên là nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt, khóe miệng còn hơi hơi gợi lên, tức khắc trong lòng Phượng Linh liền trầm xuống.

Sau đó, nàng liền lôi kéo Mộ Vân Ca đi về phía Phượng Thanh Hàn: "Vân Ca, ngươi nhất định phải chủ động một chút, nếu không ca ca của ta sẽ bị người khác cướp đi." Phượng Linh nói với Mộ Vân Ca, muốn làm cho Mộ Dung Vân Ca có cảm giác nguy cơ.

* * *

Mộ Vân Ca nghe được Phượng Linh nói, khóe môi hơi chùn xuống một chút, sau đó cúi đầu tùy ý Phượng Linh lôi kéo mình đi đến trước mặt Phượng Thanh Hàn.

Thật nhanh, hai người liền tới bên người Phượng Thanh Hàn.

Nhìn vẻ mặt ái mộ của các quý nữ hướng về phía Phượng Thanh Hàn, Phượng Linh tức khắc lạnh lùng nói: "Nhường một chút, đều nhường nhường, Vân Ca lại đây đi."

Vừa nghe đến tên Mộ Dung Vân Ca, những quý nữ vây quanh Phượng Thanh Hàn theo bản năng nhường ra một con đường.

Bởi vì sự tình Mộ Dung Vân Ca thích Phượng Thanh Hàn, là việc hầu như mọi người đều biết, hơn nữa nàng chính là thiên tài nổi danh của đế quốc, cho nên mỗi khi Mộ Dung Vân Ca xuất hiện bên người Phượng Thanh Hàn, các quý nữ khác sẽ ngoan ngoãn lui về sau.

Ai bảo các nàng đều không có thiên phú tu luyện tốt như Mộ Dung Vân Ca?

* * *

Mà Phượng Thanh Hàn nhìn thấy hai người Phượng Linh cùng Mộ Dung Vân Ca lại đây, trong lòng cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn thật sự muốn đem những nữ nhân phiền phức này đuổi đi, nhưng vì đại nghiệp, hắn không thể không dùng tướng mạo của mình tranh thủ hảo cảm của những nữ nhân này.

Nếu hắn là con vợ cả mà nói.. Hắn nơi nào còn cần làm những điều này?

Mà tưởng tượng đến đó, trong lòng Phượng Thanh Hàn liền có chút hậm hực, nếu hắn là con vợ cả, hiện tại nơi nào còn cần cùng một đám nữ nhân tranh thủ hảo cảm?

Rõ ràng mọi thứ hắn đều không kém Phượng Thanh Tuyệt, nhưng vì hắn không phải con vợ cả, hắn liền cùng ngôi vị hoàng đế vô duyên!

Hơn nữa tính tình của Phượng Thanh Tuyệt âm tình bất định, tàn nhẫn đến cực điểm, người như vậy nếu giao đế quốc vào tay y, sớm hay muộn gì cũng bị y phá hư!

Chỉ cần cho hắn một cơ hội, hắn nhất định sẽ làm tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Phượng Thanh Tuyệt!

* * *

Nhưng những ý tưởng này, Phượng Thành Hàn cũng không dám để lộ ra ngoài.

Nhìn đến Mộ Dung Vân Ca, hắn không khỏi hướng nàng cười một chút, sau đó nói: "Vân Ca muội muội, ngươi đã đến rồi?"

Mộ Dung Vân Ca hai mắt nhìn hắn, sau đó dường như có chút thẹn thùng lại có chút ghen ghét nói: "Ân, Thanh Hàn ca ca, lần sau huynh không cần để ý đến những người đó là tốt rồi."

Nghe được lời này, Phượng Thanh Hàn không khỏi ôn nhu nhìn nàng nói: "Nữ hài tử da mặt mỏng, các nàng đều lại đây chào hỏi, ta cũng không thể không để ý đến."

Mộ Vân Ca nghe xong, trong lòng cười lạnh liên tục, nhưng trên mặt lại là nhu tình mật ý nhìn hắn, "Thanh Hàn ca ca, ngươi chính là quá mềm lòng."

Phượng Thành Hàn nghe xong chỉ cười không nói, mà lúc này tiếng nói của thái giám tổng quản vang lên: "Hoàng Thượng giá lâm!"

* * *

Nghe được lời này, mọi người ở đây đều vội vàng chỉnh sửa tốt quần áo của mình, sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chờ sau khi một thân ảnh màu vàng xuất hiện, âm thanh của Phượng Dương hoàng đế có chút già nua vang lên: "Đều đứng lên đi."

Hoàng đế vừa nói xong, mọi người lập tức tạ ơn đứng dậy.

Mà sau khi Phượng Dương tới, lập tức tìm kiếm thân ảnh của Phượng Thanh Tuyệt.

Phượng Thanh Tuyệt là đứa con duy nhất của Phượng Dương Hoàng Hậu, nhưng sau khi sinh Phượng Thanh Tuyệt không bao lâu liền chết, cho nên Phượng Dương rất cưng chiều Phượng Thanh Tuyệt.

Cũng vì có một phụ thân là hoàng đế che chở, trong cốt truyện Phượng Thanh Tuyệt mới dưỡng thành tính tình duy ngã độc tôn, không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.

* * *

Sau khi Phượng Dương nhìn thấy Phượng Thanh Tuyệt, lập tức hướng hắn cười vẫy vẫy tay, "Thái tử, lại đây."

Phượng Thanh Tuyệt nghe được Phượng Dương nói, gật gật đầu liền lập tức đi nhanh đến bên người Phượng Dương.

Những hoàng tử công chúa khác thấy thế, đều là một bộ dạng tập mãi thành quen, nhưng trong lòng bọn họ ghen ghét Phượng Thanh Tuyệt như thế nào chỉ có chính bọn họ biết.

Chờ sau khi Phượng Thanh Tuyệt đến bên người, Phượng Dương cho hắn ngồi xuống kế bên người, sau đó mới bảo mọi người ngồi xuống.

Kế tiếp, tự nhiên là phân đoạn mọi người vì Phượng Dương dâng lên thọ lễ.

Tiếp theo, những cung nữ bắt đầu nối đuôi nhau bày đồ ăn trước bàn của mỗi người.

* * *

Rượu qua ba lần, Phượng Dương liền híp mắt nhìn xuống dưới quét một vòng, sau đó hỏi: "Mộ Dung Thanh Nguyệt đã tới?"

Nghe được lời này, hiện trường nháy mắt một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người liền tập trung nhìn về phía khu vực Mộ Dung gia.

Lúc này, Mộ Dung Thanh Nguyệt liền đứng lên, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, thần nữ ở chỗ này."

Phượng Dương nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, hơi hơi gật gật đầu, sau đó kinh ngạc nhìn nàng nói: "Quả nhiên là một tiểu nhân nhi, đáng tiếc Thái tử không có phúc hưởng."

Vừa dứt lời, hai tay Mộ Dung Thanh Nguyệt tức khắc gắt gao mà nắm chặt.

Hoàng quyền xã hội vạn ác!

Chờ nàng cường đại lên, nhất định phế đi lão hoàng đế này!

Sau một khắc, Phượng Dương tiếp tục nói: "Dù sau từ hôn là việc Thái tử làm không đúng, ngươi có tâm nguyện gì muốn thực hiện, Cô có thể giúp ngươi thực hiện, đền bù việc Thái tử phạm sai."

* * *

Tuy rằng Phượng Dương há mồm ngậm mồm đều nói Phượng Thanh Tuyệt sai, nhưng hiện tại Mộ Dung Thanh Nguyệt lại không phải ngốc tử, đương nhiên biết Phượng Dương xem trên mặt mũi Mộ Dung gia mới nói như vậy.

Cho nên khi Phượng Dương vừa dứt lời, Mộ Dung Thanh Nguyệt vẻ mặt sắc lạnh nói: "Thần nữ hy vọng Thái Tử điện hạ có thể ở trước mặt mọi người cho ta một lời xin lỗi!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 51: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (10)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Làm Thái tử điện hạ cho nàng ta xin lỗi?

Mộ Dung Thanh Nguyệt thật to gan!

Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người đều bị lời nói của Mộ Dung Thanh Nguyệt dọa đến rồi.

Mà dựa theo cốt truyện, lời nói lớn mật của Mộ Dung Thanh Nguyệt lại một lần nữa khiến cho Phượng Thanh Tuyệt chú ý.

Lúc này nữ chính khiến cho Phượng Thanh Tuyệt cảm thấy nàng ta tươi mát thoát tục, không chút nào làm ra vẻ. Nàng ta lại dám yêu cầu mình cho nàng xin lỗi? Thật tốt, ngươi đã thành công khiến cho bổn cung chú ý.

Vì thế Phượng Thanh Tuyệt chính là cố ý không cho nữ chính lời xin lỗi, nữ chính tự nhiên lại một trận công kích hắn, do đó Phượng Thanh Tuyệt kinh ngạc phát hiện, vị hôn thê trước này của hắn lại có một mặt như vậy, lại có chút hối hận vì đã từ hôn, làm sao bây giờ?

Nhưng mà hiện tại trong thế giới nhiệm vụ, Phượng Thanh Tuyệt hiển nhiên cùng Phượng Thanh Tuyệt trong thế giới trước không giống nhau.

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, trên mặt hắn lộ ra một tia châm biếm như đang xem một vai hề nhảy nhót.

* * *

Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt.

Ngay cả lão hoàng đế hiện tại cũng nhìn về phía hắn.

Nhưng mà Phượng Thanh Tuyệt vẫn như cũ không chút nào dao động, bộ dạng lười nhác mà tà khí ngồi trên ghế.

Mà dưới đài, trên mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt lại là vẻ 'ta có lý', hiển nhiên hôm nay muốn cho Phượng Thanh Tuyệt xin lỗi nàng.

Khinh thường nhìn lướt qua Mộ Dung Thanh Nguyệt, ánh mắt Phượng Thanh Tuyệt lập tức dừng trên người Mộ Vân Ca cách ả một khoảng.

Mộ Dung Vân Ca thấy Phượng Thanh Tuyệt nhìn về phía mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Nhưng mà lúc này, Phượng Thanh Tuyệt thấy Mộ Dung Vân Ca lại cùng chính mình đối diện, nhịn không được thu hồi bộ dạng không đứng đắn vừa rồi, lập tức ngồi ngay ngắn lên.

* * *

Lúc mọi người vây xem, thấy Phượng Thanh Tuyệt đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chẳng lẽ hắn muốn tức giận?

Trong lúc nhất thời, mọi người dưới đài không khỏi lo lắng đề phòng, ai không biết Thái tử điện hạ còn không dễ chọc hơn so với hoàng đế.

Mộ Dung Thanh Nguyệt dám vuốt râu hùm, kế tiếp sợ là muốn thảm!

Nhưng mà lúc này trên mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt lại không có một tia sợ hãi nào.

Nhìn thấy bộ dáng tự tin ngạo nghễ của ả như vậy, hoàng tử Phượng Thanh Hàn ở ghế bên kia đột nhiên cảm thấy chính mình có chút không rời mắt được.

Đây là nữ tử đầu tiên dám đối nghịch với Thái tử, Mộ Dung Thanh Nguyệt lúc này quả nhiên cùng trước kia không giống nhau! Hơn nữa trong lòng hắn tựa như có một âm thanh đang hò hét: Có được nàng! Nhất định phải bắt lấy nữ nhân này!

* * *

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt thấy Phượng Thanh Tuyệt chậm chạp không nói lời nào, không khỏi mị mị con ngươi nhìn về phía Phượng Dương nói: "Hoàng Thượng, vừa rồi chính miệng ngài đáp ứng thần nữ, chẳng lẽ hiện tại ngài muốn đổi ý sao?"

Nghe được lời này, trên mặt Phượng Dương lập tức lộ ra một tia không vui, nhưng mà hắn không cao hứng lại không có bất luận ảnh hưởng gì đến Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Sát thủ chi vương không sợ gì cả, kẻ hèn hoàng đế trong một cái xã hội phong kiến tính là cái gì?

"Mộ Dung Thanh Nguyệt, ngươi tưởng tượng cũng thật tốt!" Phượng Dương vẻ mặt uy nghiêm nhìn nàng, trầm giọng nói.

Dứt lời, hắn còn không quên nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt, "Thanh Tuyệt, con xem việc này?" Phượng Dương nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt thấp giọng hỏi.

Nghe được Phượng Dương nói, Phượng Thanh Tuyệt hướng hắn mỉm cười, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt, "Muốn bổn cung cho ngươi xin lỗi?"

Phượng Thanh Tuyệt vừa nói xong, tất cả mọi người theo bản năng ngừng thở, thầm nghĩ Thái tử điện hạ kế tiếp khẳng định sẽ tức giận!

Hắn khi nào cho người khác lời xin lỗi?

* * *

Nhưng làm cho mọi người không nghĩ đến chính là, Phượng Thanh Tuyệt kế tiếp lại cười cười chậm rãi nói: "Tốt, bổn cung tự mình cho ngươi lời xin lỗi, Mộ Dung tam tiểu thư, bổn cung lui hôn ngươi, làm ngươi mất mặt, nhưng ngươi yêm tâm, về sau nếu ngươi gả không ra, bổn cung có thể thỉnh phụ hoàng cho ngươi một thánh chỉ ban hôn, thế nào? Đủ thành ý sao?"

Nghe được lời này, mọi người một mảng ồ lên, lời của Thái tử điện hạ, rốt cuộc là có ý gì?

Hắn là đang trào phúng Mộ Dung Thanh Nguyệt, hay là thật sự tự mình xin lỗi nàng ta?

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe xong, hai tay bỗng dưng siết chặt, sau đó gắt gao mà nhìn Phượng Thanh Tuyệt nói: "Đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ, nhưng hôn sự của Thanh Nguyệt tự mình lựa chọn mới tốt, nếu không sợ là về sau lại bị người từ hôn!"

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, trên mặt Phượng Thanh Tuyệt như có như không lộ ra một tia thương hại, "Nguyên lai là ngươi sợ bị từ hôn, ai cũng không thể lui hôn ngươi, nếu ngươi không tin, vừa vặn đêm nay tất cả thanh niên tài tuấn của đế quốc đều ở chỗ này, ngươi có thể tại hiện trường chọn ra một vị phu quân, nhìn trúng ai, bổn cung liền xin phụ hoàng chỉ hôn cho ngươi, lại chọn một ngày tốt lập tức thành hôn! Như thế nào?"

* * *

Mà Phượng Thanh Tuyệt vừa nói xong, nhóm thanh niên tài tuấn ở đây theo bản năng liền cúi đầu, sợ sẽ bị Mộ Dung Thanh Nguyệt nhìn trúng.

Giác quan của Mộ Dung Thanh Nguyệt cực kì nhạy bén, tự nhiên đã nhận ra động tác của nhóm thanh niên ở đây.

Trong lúc nhất thời, nàng không khỏi gắt gao mà nhéo tay mình nói: "Không cần! Thanh Nguyệt một cái đều chướng mắt!"

Phượng Thanh Tuyệt đáng chết, chờ một ngày kia nàng trở thành tuyệt thế cường giả, nhất định sẽ làm hắn hối hận đến xanh ruột!

Hắn dám nhục nhã nàng như vậy!

Nhưng mà vị sát thủ chi vương này lại không biết, nàng ta vừa nói xong liền đem tất cả nam nhân ở đây đều đắc tội hết.

Một cái phế vật lại nói ai cũng đều chướng mắt? Cũng không xem lại mình là bộ dạng gì!

Nhưng dù Mộ Dung Thanh Nguyệt biết, ả cũng không thèm để ý, ngạo khí của sát thủ chi vương, không cho phép cúi đầu! Đặc biệt là đối với xã hội hoàng quyền mà ả cực kì căm ghét!

* * *

Mà Phượng Thanh Tuyệt thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt cự tuyệt, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Không thể tưởng tượng được ánh mắt của Mộ Dung tam tiểu thư cao như thế, ai cũng đều chướng mắt, thôi, nếu như thế bổn cung liền không bắt buộc."

Dứt lời, Phượng Thanh Tuyệt nhìn về phía Phượng Dương nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã nói tạ tội."

Nghe được lời này, trên mặt Phượng Dương tức khắc lộ ra một tia mỉm cười, nhưng thời điểm nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt, lại là vẻ mặt hờ hững, "Tốt, nếu Thái tử đã xin lỗi ngươi, chuyện này đến đây liền dừng lại, ngồi xuống đi."

Lúc này trong lòng Mộ Dung Thanh Nguyệt vô cùng hậm hực giống như bị chặn lại bởi vô số rơm rạ, tức không chịu được.

Nhưng nghĩ đến thực lực hiện tại của mình, nàng lại không thể không nén giận ngồi xuống.

Mà kế tiếp đó chính là biểu diễn ca vũ.

Chờ sau khi âm nhạc ầm ĩ vang lên, Mộ Dung Thịnh tức khắc dùng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt, "Thanh Nguyệt, trước kia là vi phụ xem thường ngươi!"

Trước mặt mọi người kêu Thái tử điện hạ xin lỗi? Nàng ta chẳng lẽ không nghĩ đến kết cục khi Mộ Dung gia đắc tội với hoàng gia sao?

* * *

Hiển nhiên là Mộ Dung Thanh Nguyệt không thèm để ý đến sống chết của Mộ Dung gia, cho nên không quan tâm mỗi tiếng nói cử động của nàng ta đều cùng một nhịp thở với Mộ Dung gia, vẫn như cũ tùy tâm sở dục mà làm.

Nghe được Mộ Dung Thịnh nói, Mộ Dung Thanh Nguyệt lại càng trực tiếp nói: "Trước kia phụ thân chưa bao giờ chú ý đến Thanh Nguyệt, làm sao biết được Thanh Nguyệt là dạng người gì?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 52: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (11)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, mọi người Mộ Dung gia đều dùng một loại ánh mắt xa lạ mà kinh ngạc nhìn nàng, Mộ Dung Thanh Nguyệt.. lại dám ở trong tối trào phúng gia chủ?

Người này quả nhiên cùng trước kia không giống nhau.

Nhưng mà, ai cho nàng ta tự tin làm như vậy? Một cái phế vật, cũng có dũng khí nói như vậy!

Mà Mộ Dung Thịnh nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, sắc mặt tức khắc một mảnh xanh mét.

Nhưng nơi này là hoàng cung, cho nên Mộ Dung Thịnh dù có tức giận thế nào đi nữa cũng không thể không kiềm chế tức giận trong lòng.

Lạnh lùng liếc mắt nàng ta một cái, Mộ Dung Thịnh chỉ lạnh lùng ném xuống một câu "Trở về lại nói ngươi!"

* * *

Đối với Mộ Dung Thanh Nguyệt mà nói, lời uy hiếp kia của Mộ Dung Thịnh nàng ta căn bản không để trong lòng.

Khóe môi có chút trào phúng gợi lên, Mộ Dung Thanh Nguyệt ngồi tại chỗ của mình nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, một chút cũng không thèm để ý nhưng ánh mắt thỉnh thoảng quét tới quét lui trên người mình.

A, những người đó nhìn như đoan chính, nhưng ai biết trong lòng có tâm tư gì?

Sớm hay muộn này cũng sẽ làm những người xem thường nàng tự chọc mù hai mắt mình!

Mộ Vân Ca nhìn bộ dáng ngạo khí của nữ chính ngồi ở đằng kia, trên mặt không khỏi lộ ra một tia mỉa mai.

Nàng ta thật sự cho rằng nơi đây cùng thời đại hòa bình trước kia là giống nhau sao, cho rằng mỗi người là bình đẳng sao?

Thế giới này, cường giả vi tôn cũng tốt, ai nắm đại quyền liền có lí cũng tốt.

Nhưng nếu không có năng lực thay đổi toàn bộ pháp tắc của thế giới, long đến cũng phải cúi đầu, hổ đến cũng phải nằm!

Nếu không có hào quang vai chính bảo vệ, chỉ bằng thái độ vừa rồi của nàng ta nói chuyện với hoàng đế và thái tử, cũng đủ bị trị tội!

* * *

Nhưng mà Mộ Dung Thanh Nguyệt hiển nhiên cũng cảm thấy mình không làm sai cái gì, Phượng Thanh Tuyệt tùy ý lui hôn, đối với thanh danh của Mộ Dung Thanh Nguyệt liền không tốt, nếu nàng ta không phải vừa vặn xuyên qua thân thể này, kết cục của nguyên chủ, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.

Cho nên một tiếng xin lỗi này, là nàng ta nên được!

Hơn nữa, Phượng Thanh Tuyệt xin lỗi, căn bản chính là không có bất kì thành ý gì!

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Thanh Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Phượng Thanh Tuyệt, trong lòng có vô số biện pháp làm Phượng Thanh Tuyệt hối hận.

Phượng Thanh Tuyệt tự nhiên là thấy được ánh mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt, nhưng mà lúc này hắn căn bản không có nữa điểm hứng thú với Mộ Dung Thanh Nguyệt.

Hắn thường thường nhấp một ngụm rượu, sau đó nương theo chén rượu che lấp lén lút nhìn Mộ Dung Vân Ca một cái, thời điểm Mộ Dung Vân Ca ngước mắt, hắn lại cuống quít nheo lại đôi mắt đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Vì thế trong bữa tiệc tối này, Phượng Thanh Tuyệt liền uống mấy chục ly rượu.

Nhưng may mắn là tửu lượng của hắn rất tốt, cho nên uống liên tiếp mấy chục ly rượu, trên mặt Phượng Thanh Tuyệt cũng không xuất hiện bất kỳ thất thố gì.

* * *

Ánh trăng thật nhanh liền lên đến đỉnh đầu.

Lúc này, Phượng Dương nói mệt mỏi liền rời đi trước, mà theo sau, các hoàng tử cũng lục tục xuống sân khấu.

Nhưng làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là, Thái tử Phượng Thanh Tuyệt lại không giống như trước đây, rời khỏi trước hoàng đế hoặc theo sau hoàng đế lập tức rời đi, mà hắn lại tiếp tục ngồi ở phía trên uống rượu.

Trong lúc nhất thời, mọi người có chút không hiểu ra làm sao.

Trước kia vị chủ nhân này chính là chưa từng lưu lại lâu như vậy, đôi khi, hắn dứt khoát lộ ra cái mặt liền rời đi.

Nhưng bọn họ nào đâu biết rằng, Phượng Thanh Tuyệt sở dĩ vẫn luôn nhẫn nại tính tình lưu lại chỗ này chỉ vì nhìn người nào đó nhiều một chút.

Thái tử không rời khỏi sân khấu, các đại thần ở đây cũng không dám tùy tiện rời đi, so với hoàng đế, vị chủ nhân âm tình bất định này mới làm người khác khó mà cân nhắc.

Mà lúc này Mộ Vân Ca cũng có chút không nhịn được.

Thấy Phượng Thanh Tuyệt chậm chạp không đi, nàng không khỏi nhìn về phía hắn một chút.

Mà Phượng Thanh Tuyệt nhạy bén chú ý thấy động tác của Mộ Dung Vân Ca, lập tức nương theo động tác uống rượu yểm trợ cho mình.

* * *

Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Thanh Nguyệt lại dùng vẻ mặt lãnh đạm đứng lên.

"Ta ăn xong, trước cáo lui." Mộ Dung Thanh Nguyệt lãnh ngạnh nói với mọi người Mộ Dung gia.

Mà trong lòng nàng lại lạnh lùng nghĩ, một đám ngu ngốc, chẳng lẽ hắn không đi, mọi người liền phải bồi hắn trong hoàng cung qua đêm luôn sao?

Nhìn thấy động tác của Mộ Dung Thanh Nguyệt, sắc mặt mọi người Mộ Dung gia lập tức không tốt.

Mộ Dung Thịnh vội vàng nhìn về phía Phượng Thanh Tuyệt, thấy trên mặt hắn không có lộ ra thần sắc không vui gì, trong lòng lúc này mới buông lỏng, sau đó ngoài mạnh trong yếu hướng Mộ Dung Thanh Nguyệt quát: "Ngươi ngồi xuống cho ta."

"Thật là ngượng ngùng, ta đã ăn ngon uống tốt, lại không đi, chẳng lẽ muốn ngồi ở chỗ này tới hừng đông luôn sao? Nơi này chính là hoàng cung." Mộ Dung Thanh Nguyệt nhẹ nhàng trào phúng nói.

"Ngươi!" Sắc mặt Mộ Dung Thịnh xanh mét.

Ả biết nơi này là hoàng cung, chẳng lẽ mọi người đều là ngốc tử không biết đây là đâu sao?

Hắn làm sao sẽ có nữ nhi kiêu ngạo ngu xuẩn như vậy? Nếu còn tiếp tục như vậy, Mộ Dung gia sớm hay muộn cũng sẽ bị nàng ta hại chết!

* * *

Mà lúc này, Phượng Thanh Tuyệt lại đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó nói với thị vệ đứng đằng sau: "Trở về đi."

Dứt lời, hắn liền dùng tư thế ưu nhã mà rời khỏi chỗ ngồi, thật nhanh liền biến mất trong Ngự hoa viên.

Chờ sau khi Phượng Thanh Tuyệt rời đi, mọi người trong Ngự hoa viên lúc này đều sôi nổi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó từng người đứng lên, cùng đồng liêu mà mình quen thuộc từ biệt, rồi sau đó từng người rời đi.

Mộ Dung Vân Ca thấy thế, vẻ mặt tự nhiên đứng lên, "Chúng ta cũng trở về đi."

Thật nhanh, đoàn người Mộ Dung gia liền rời khỏi hoàng cung, trong thời gian ngắn nhất về tới Mộ Dung gia.

Mà sau khi đến Mộ Dung gia, Mộ Dung Thịnh liền hướng Mộ Dung Thanh Nguyệt lạnh lùng quát: "Nghịch nữ, quỳ xuống cho ta!"

Nghe được lời này, Mộ Dung Thanh Nguyệt không những không có quỳ xuống, ngược lại híp mắt nhìn Mộ Dung Thịnh, "Ngài dựa vào cái gì bắt ta quỳ xuống?"

"Chỉ bằng lão tử là cha của ngươi!" Mộ Dung Thịnh tức giận quát.

Hôm nay mặt mũi của hắn liền bị nàng ta ném đi hết, kết quả bây giờ còn không biết hối cải, căn bản không nhận sai!

* * *

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được Mộ Dung Thịnh nói, lại dùng ánh mắt mỉa mai nhìn hắn, sống lưng thẳng tắp, "Từ nhỏ đến lớn, ngài có từng quan tâm qua ta sao? Hiện tại liền cho mình là phụ thân? Xin lỗi, chậm!"

Vừa dứt lời, Mộ Dung Thịnh liền giơ tay hướng mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt đánh qua.

Nhưng ngay sau đó, Mộ Dung Thanh Nguyệt lại là nhanh như tia chớp, dễ như trở bàn tay bắt được tay của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Ta đã không phải là phế vật trước kia để các người tùy ý khi dễ, cho dù ngài là phụ thân ta, dám đánh ta, ta cũng sẽ không khách khí!"

Dứt lời, Mộ Dung Thanh Nguyệt liền hung hăng đem tay của Mộ Dung Thịnh ném ra.

Trong nguyên tác, Mộ Dung Thịnh chính là tướng quân, chiến thần nổi danh ở đế quốc.

Nhưng mà hiện tại, nữ chính chỉ ngây người trong phòng hai ngày, thực lực cũng tăng nhanh đến nỗi có thể chế trụ được Mộ Dung Thịnh.

Quần sáng nhân vật chính này.. Mộ Vân Ca chỉ muốn giơ ngón tay giữa với Thiên đạo.

* * *

Mộ Dung Thịnh chính là bị động tác của Mộ Dung Thanh Nguyệt dọa cho choáng váng, hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Mộ Dung Thanh Nguyệt lại có thể bắt được tay hắn?

Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thịnh không khỏi trừng mắt nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt, "Ngươi.. Ngươi không phải phế vật!"

Hắn vốn tưởng rằng Mộ Dung Thanh Nguyệt chỉ bị người âm thầm bồi dưỡng thành tử sĩ, nhưng mà hiện tại xem ra, nàng ta đã có thể khống chế nguyên khí để tu luyện!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 53: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (12)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Mộ Dung Thịnh, Mộ Dung Thanh Nguyệt lộ ra cao ngạo của một sát thủ chi vương, "Ta khi nào nói qua ta là phế vật?"

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, từ thời điểm nàng xuyên qua thân thể này liền chú định không phải là phế tài Tam tiểu thư của trước đây!

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, tuy là Mộ Dung Thịnh đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này cũng không khỏi bị chấn kinh tới rồi.

Nhưng thật nhanh, hắn liền lấy ra tư thế của gia chủ, lạnh mặt nói: "Dù ngươi không phải là phế vật, ở trong cái nhà này cũng không thế chấp nhận ngươi tùy ý làm bậy như vậy!"

Vừa nói xong, Mộ Dung Thanh Nguyệt cười lạnh nói: "Mộ Dung gia không hoan nghênh ta, vậy liền xem bản lĩnh của mình, các ngươi cho rằng ta sẽ giống như trước đây tùy ý để các người bắt nạt sao?"

Nàng đã không còn là Mộ Dung Thanh Nguyệt trước đây!

* * *

Mộ Dung Thịnh bị lời nói của nàng ta tức đến ngực kịch liệt phập phòng, một lát sau, hắn đột nhiên lạnh giọng quát: "Người đâu, lấy nghiệm linh thạch đến cho ta, ta cũng muốn nhìn xem Mộ Dung Thanh Nguyệt ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"

Nghe được Mộ Dung Thịnh nói, thật nhanh liền có người lên tiếng, vài phút sau, một khối nghiệm linh thạch rất cao được chuyển đến, bị mấy cái gia phó nâng lại đây.

Chờ sau khi nghiệm linh thạch được nâng lại đây, Mộ Dung Thịnh liền lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt nói: "Ngươi tốt nhất là chứng minh được thực lực của ngươi, nếu không, vô lễ với gia trưởng, gia pháp hầu hạ!"

Nghe được lời này, Mộ Dung Thanh Nguyệt chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó liền thoải mái hào phóng đến trước mặt nghiệm linh thạch.

Ở trong nguyên tác, sau khi kiểm tra đo lường ra thực lực của Mộ Dung Thanh Nguyệt, thực nhanh ả đã trở thành trọng điểm bồi dưỡng của Mộ Dung gia, nhưng Mộ Dung Vân Ca lại đối với an bài này vô cùng không phục, nhiều lần không nhớ đến vết thương cũ, lần lượt khiêu khích nàng ta.

Kết quả không cần nói cũng biết, Mộ Dung Vân Ca không ngừng bị vả mặt, địa vị ở Mộ Dung gia cũng không bằng trước kia, thậm chí còn nhiều hơn một cái danh ghen tị.

Nhưng mà hôm nay.. cho dù Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thì Mộ Dung Thịnh cũng tuyệt đối không có khả năng coi trọng nàng ta.

Trừ phi đầu óc của hắn toàn bã đậu!

* * *

Lúc này Mộ Dung Thanh Nguyệt đem tay đặt trên nghiệm linh thạch.

Thật nhanh, trên nghiệm linh thạch liền nở rộ một tia sáng màu xanh lục, mọi người chung quanh liền trợn mắt há mồm.

Trên đại lục Hạo Miểu, tiêu chuẩn để phán đoán thực lực của một người là dựa trên màu sắc của nguyên khí.

Đỏ – Vàng – Cam – Lục – Lam – Chàm – Tím, màu sắc càng về sau thì thực lực của tu sĩ càng cường đại, mà Mộ Dung Thanh Nguyệt kiểm tra đo lường ra nguyên khí màu xanh lục, đó là nguyên khí của một tu sĩ lục giai.

Mà Mộ Dung Thịnh tu luyện nhiều năm, cũng chính là tu sĩ lục giai hậu kỳ mà thôi.

Nhìn thấy tia sáng màu xanh lục lóe mù mắt người khác, người Mộ Dung gia xung quanh sớm đã không biết nói gì cho phải.

"Lục giai? Trời ạ, Mộ Dung gia lại có thêm một cao thủ lục giai!" Sau một lúc lâu mới có người phản ứng lại, liền lộ ra vẻ mặt mừng như điên.

Sùng bái cường giả là bản năng, nên bọn họ cũng xem nhẹ kiêu ngạo và cuồng vọng của Mộ Dung Thanh Nguyệt lúc trước.

Tương phản, ở trong mắt bọn họ, Mộ Dung Thanh Nguyệt nếu có thực lực như vậy thì những biểu hiện lúc trước đều xuất phát từ ngạo khí của một kỳ tài tuyệt thế, cho nên không có gì không thể tiếp thu!

* * *

Mà Mộ Dung Thịnh cũng là vẻ mặt hoảng hốt, dường như là bị sợ ngây người.

Nhìn phản ứng của mọi người chung quanh, vẻ mặt Mộ Dung Thanh Nguyệt bình tĩnh thong dong, tựa như phản ứng của mọi người đều nằm trong dự kiến của ả.

Mộ Vân Ca nhìn một màn trước mắt này, thần sắc cũng chỉ nhàn nhạt.

Trải qua một lần kia, nàng không thể không dựa theo yêu cầu của hệ thống, vào thời điểm này lộ ra ánh mắt ghen ghét, biểu tình vặn vẹo.

Lúc này Mộ Dung Thanh Nguyệt đột nhiên lãnh đạm nhìn lướt qua mọi người chung quanh, sau đó liền nói: "Hiện tại ta có thể đi rồi sao? Dù sao ta cũng là một phế vật, tu luyện chính là muốn giành giật từng giây!"

Nghe được lời này, không ít người Mộ Dung gia sắc mặt tối sầm.

Ha, nếu ngươi là phế vật, vậy chúng ta chẳng phải rác rưởi cũng không bằng?

Cho dù ngươi biến thành thiên tài, cũng không cần dùng cái này trào phúng chúng ta đi?

* * *

Tiếp theo, Mộ Dung Thanh Nguyệt liền nhanh chóng rời đi phòng khách, về tới sân nhỏ của mình.

Mà chờ sau khi nàng ta rời khỏi, người Mộ Dung gia không khỏi nghị luận sôi nổi, ngôn ngữ bên trong là các loại ngoài ý muốn hoặc khiếp sợ.

Nhưng thật ra Mộ Dung Thịnh sau khi trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, liền bình tĩnh lại, sắc mặt trầm xuống.

Đối với thế giới nhiệm vụ mà nói, bên trong mỗi nhân vật đều có thiết lập của mình, cơ bản sẽ không thay đổi.

Cho nên khi cốt truyện xãy ra một biến hóa nhỏ, nhân vật trong thế giới đó có thể không hoàn toàn dựa theo hướng đi của cốt truyện, mà sẽ dựa theo thiết lập của mình mà hoàn thành cốt truyện.

Đây cũng là nguyên nhân Mộ Vân Ca cố ý làm cho Mộ Dung Thịnh nghĩ nữ chính ngụy trang thành phế vật thành dụng tâm kín đáo.

Bản thân Mộ Dung Thịnh là một người có tính tình đa nghi, theo cốt truyện, hắn sẽ bởi vì Mộ Dung gia nhiều thêm một cái kì tài tuyệt thế mà cao hứng, nhưng mà hiện tại.. hắn đối với Mộ Dung Thanh Nguyệt chỉ có hoài nghi và kiêng kị.

Nhìn đôi mắt Mộ Dung Thịnh đen tối không rõ, Mộ Vân Ca hơi hơi cong khóe môi.

* * *

Theo sau, Mộ Vân Ca liền cùng mọi người rời khỏi phòng khách, về phòng của mình.

Mà tối nay cũng là lúc nam chính và nữ chính gặp nhau, thời điểm nam chủ phát hiện một mặt bất phàm của nữ chính.

Nhưng mà Mộ Vân Ca cũng không có tính toán cản trở bọn họ gặp nhau.

Bởi vì hiện tại, nàng có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Đó chính là.. Tu luyện!

Bởi vì trải qua vô số thế giới, Mộ Vân Ca biết thế giới tu chân là một thế giới vô cùng nguy hiểm!

Nữ chủ hiện tại còn dùng ánh mắt sát thủ chi vương đối đãi với thế giới này, tự cho mình là đúng, là nhân vật đứng ở đỉnh kim tự tháp, nhưng thật nhanh nàng ta liền biết, chút thực lực ấy của mình, đặt ở Mộ Dung gia cũng đủ xem, nhưng phóng tầm mắt toàn Hạo Miểu đại lục thì nàng ta căn bản chỉ là một viên đá nhỏ bé trong muôn nghìn viên đá mà thôi.

Hơn nữa tu luyện là quá trình bản thân đấu với trời, hơi không lưu ý một chút liền sẽ hồn phi phách tán, cho nên mặc dù biết rõ cốt truyện thế giới này, Mộ Vân Ca cũng không thể không cẩn thận.

Bản thân nữ chính có bàn tay vàng, Mộ Vân Ca nàng làm sao sẽ không có bàn tay vàng?

Nàng đã trải qua thế giới tu chân không có một vạn cũng có tám ngàn, hơn nữa mỗi thế giới thân phận địa vị của nàng đều không thấp, cho nên nàng biết công pháp tu luyện cũng tương đối nhiều.

Một số công pháp có chút tương đồng có thể áp dụng đối với thế giới này, hiện giờ không có hệ thống siêu cấp pháo hôi cưỡng bách, nàng tự nhiên có thể tùy tâm sở dục tu luyện những công pháp lợi hại đó.

Mà thời điểm Mộ Vân Ca đang tu luyện, nam chính Phượng Thanh Hàn cũng dựa theo cốt truyện xuất hiện trong phòng của nữ chính.

Phát hiện nữ chính lại đang luyện đan, Phượng Thanh Hàn đang bị thương có chút khiếp sợ.

Ngày đó từ hôn, hắn liền cảm thấy nàng cùng đồn đãi không giống nhau, không nghĩ tới nàng sẽ ngụy trang, thậm chí là một luyện dược sư!

Chức nghiệp luyện dược sư này, ở đại lục Hạo Miểu này tương đối được hoan nghênh.

Dù cho luyện dược sư tam phẩm, tứ phẩm cũng sẽ bị các đại gia tộc thậm chí là hoàng thất tôn sùng và tôn trọng.

Phượng Thanh Hàn phát hiện chức nghiệp đặc thù của nữ chính, đương nhiên sẽ đối với nàng ta càng thêm lau mắt mà nhìn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 54: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (13)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính +5, trước mắt giá trị tình yêu là 5."

Đột nhiên Tiểu Hắc nhắc nhở giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính biến hóa.

Nghe được Tiểu Hắc báo cáo, mí mắt Mộ Vân Ca đều không có nhúc nhích một chút, chỉ là tiếp tục tu luyện.

Mộ Dung Thịnh đã sớm phái người nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Nguyệt, đêm nay phát sinh sự tình gì, tự nhiên là không thể gạt được đôi mắt của hắn.

* * *

Mà đêm nay Tiểu Hắc rất nhiều lần nhắc nhở Mộ Vân Ca giá trị tình yêu biến hóa, mãi cho đến khi Phượng Thanh Hàn rời đi, sự biến hóa của giá trị tình yêu mới dừng lại được.

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam chính đối với nữ chính là 55. Chủ nhân, giá trị tình yêu tăng thật nhanh!" Tiểu Hắc hiện tại đã học xong ngữ khí của nhân loại, lúc này dùng ngữ khí kinh ngạc nói.

Nhưng mà thật nhanh, Tiểu Hắc liền bẻ lái, khen ngợi chủ nhân của mình: "Nhưng mà cũng không có gì, vai ác chính là đối mặt với chủ nhân liền tăng lên 60 điểm giá trị tình yêu đâu!"

Hai người so sánh với nhau, chủ nhân thắng tuyệt đối!

Nghe được Tiểu Hắc nói, Mộ Vân Ca không khỏi câm nín, sau đó đột nhiên nghĩ đến một việc.

Trong nguyên tác, nữ chính cần tiền cho nên sau khi luyện đan xong liền đem đan dược mình luyện chế được đến nhà đấu giá bán ra.

Kiếm được một số tiền lớn, nữ chính liền đi đến cửa hàng đổ thạch ở đế đô mua một khối nguyên thạch, sau đó giải ra tử tinh có giá trị một ngàn vạn.

Đem tử tinh bán ra, nữ chính lại ở đế đô mua mua mua.

Có Thiên Đạo bảo vệ, nữ chính nhặt tảng đá đều có thể biến thành đá quý, sau khi đi xong chuyến này trở về liền có được không ít thứ tốt.

Trong đó có giá trị nhất chính là nàng ta ở cửa hàng ma thú mua một trứng rồng đã hóa thạch!

Bởi vì trứng rồng kia sau khi bị nữ chính dùng mấy trăm cái đồng vàng mua về không lâu, liền phá xác mà ra! Từ đây, nữ chính liền có một cái thần long làm ma sủng!

* * *

Nghĩ như vậy, khóe môi Mộ Vân Ca không khỏi lộ ra một nụ cười châm biếm.

Tiếp theo, nàng nhanh chóng mặc quần áo rời giường, chuẩn bị ra cửa.

Lần này, nàng muốn đem tất cả cơ duyên của nữ chính đều đoạt tới!

Trứng rồng mua để chiên trứng ăn cũng tuyệt đối không để lại cho nữ chính!

Mà chờ sau khi Mộ Dung Thanh Nguyệt trộm chuồn ra từ cửa sau, Mộ Vân Ca liền đi theo ra cửa.

Nàng cũng không có che che giấu giấu, mà ở trên phố lắc lư một vòng sau đó trực tiếp đi vào cửa hàng đổ thạch.

Làm Đại tiểu thư Mộ Dung gia, là thiên tài nổi danh ở đế đô, đãi ngộ của Mộ Dung Vân Ca ở cửa hàng đổ thạch tự nhiên cũng không bình thường.

Lão bản tự mình mang nàng đi lầu hai, nơi mua sắm cao cấp, nhiệt tình giới thiệu cho nàng xuất xứ của mỗi tảng đá.

Mộ Vân Ca thần sắc một bên lạnh nhạt nghe, một bên quan sát nguyên thạch ở trước mặt.

Tuy nàng không có bàn tay vàng nhìn xuyên thấu qua lớp đá như nữ chính, nhưng bản lĩnh đổ thạch, nàng vẫn có.

* * *

Sau khi chọn một cái nguyên thạch giá trị ba vạn đồng vàng, Mộ Vân Ca liền nói: "Lấy khối này đi, giải thạch!"

Trong tay nàng kỳ thật chỉ có số lẻ ba vạn đồng vàng này thôi, trước mắt chỉ có thể mua một khối nguyên thạch.

Chờ ra bảo, nàng sẽ đem khối phế liệu mà nữ chính nhặt của hời giành mua trước!

Thời điểm Mộ Vân Ca suy nghĩ như vậy, một thân ảnh mang mũ choàng màu đen xuất hiện.

"Chủ nhân, nữ chính đến rồi." Đối phương vừa xuất hiện, Tiểu Hắc lập tức nhắc nhở.

Mộ Vân Ca nheo nheo mắt, sau đó quan sát đến động tác của nữ chính.

Chờ nữ chính chọn tốt nguyên thạch, đang cùng nhân viên cửa hàng cò kè mặc cả muốn hắn đem tặng mình một khối phế thạch ở trong góc, Mộ Vân Ca trực tiếp xuống lầu, đem khối phế liệu này cầm tới tay nói: "Khối này bao nhiêu tiền, ta mua!"

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Mộ Dung Thanh Nguyệt dưới khăn che mặt biểu tình đại biến, mà nhân viên cửa hàng lập tức vui vẻ nói: "Được, nếu ngài muốn, một ngàn đồng vàng là được!"

Hắn biết hai người này đang xem phế liệu có giá tiện nghi, muốn nhặt của hời, tuy rằng cũng có người thành công mở ra được bảo, nhưng cái tỷ lệ kia thực sự quá nhỏ!

Cho nên trong khu phế liệu, có thể bán một khối liền một khối!

* * *

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được nhân viên cửa hàng nói, lập tức quát: "Đây là ta nhìn trúng trước!"

"Vị khách quan này, ngài xem khối nguyên thạch này ta làm ngài thêm một trăm đồng vàng mua lại nó, ngài không chịu, hiện tại có người muốn mua, ta cũng không thể đem sinh ý đẩy đi nha? Nếu không, ngài lại ở khu phế liệu chọn một khối khác?" Nhân viên cửa hàng nói.

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Nguyệt lúc này tràn đầy sát khí, nhưng ả ta cũng không muốn bại lộ mình, cho nên chỉ đành ẩn nhẫn nói: "Làm buôn bán phải có thứ tự trước sau đi? Khối phế liệu này rõ ràng là ta chọn trúng, nếu ngươi muốn một ngàn đồng vàng, ta đây liền thêm một ngàn đồng vàng!"

Thanh Phong nói, bên trong khối phế liệu này có Tử Tinh, nàng quyết không thể bỏ lỡ!

Mộ Dung Vân Ca đáng chết, sớm biết như vậy lần trước nên đem nàng ta đánh chết đi!

* * *

Nhận thấy sát ý của nữ chính, Mộ Vân Ca không để ý lắm nói: "Chính là ngươi lúc trước không phải không chịu mua sao? Nếu ngươi không đáp ứng, đó chính là không cần, hiện tại ta muốn mua, ngươi lại muốn tranh là có ý gì?"

Dứt lời, Mộ Vân Ca liền nhìn về phía nhân viên cửa hàng nói: "Đem khối đá này cầm đi giải cho ta! Nếu không ra bảo, ta cũng vui vẻ tiêu một ngàn đồng vàng!"

Mộ Vân Ca vừa nói xong, Mộ Dung Thanh Nguyệt tức khắc gắt gao mà nắm chặt hai tay, hận không thể đem Mộ Vân Ca bóp chết mới tốt.

Nhưng Mộ Vân Ca căn bản không thèm quan tâm tới sát khí của ả, đem nguyên thạch to bằng trái bóng rổ ném cho nhân viên cửa hàng, nàng liền quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thanh Nguyệt vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đồ vật bổn tiểu thư nhìn trúng, ai cũng đừng hòng đoạt!"

Trong nguyên tác, Mộ Dung Vân Ca vì giành được hảo cảm của Phượng Thanh Hàn, từng vì hắn làm rất nhiều chuyện. Sau khi nữ chính đối với nam chính bắt đầu để bụng, thì rất chướng mắt Mộ Dung Vân Ca. Khi nhìn thấy nàng, liền trực tiếp bóp lấy cổ nàng nói: "Nam nhân Mộ Dung Thanh Nguyệt ta coi trọng, ai cũng đừng hòng đoạt!"

Hiện tại những lời này, trả lại cho nàng ta!

* * *

Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được Mộ Vân Ca nói, thiếu chút nữa không nhịn xuống được muốn giết Mộ Vân Ca.

Nhưng nàng gắt gao mà khắc chế, sau đó cầm một khối nguyên thạch khác đi tính tiền.

Không bao lâu, khối nguyên thạch Mộ Vân Ca chọn lúc đầu đã giải ra, là một khối hoàng tinh, giá trị khoảng 5-60 vạn.

Mộ Vân Ca trực tiếp đem khối hoàng tinh bán đấu giá kiếm lời 80 vạn, sau đó chờ khối phế thạch giải ra.

Nữa khắc sau, khối phế liệu bị cẩn thận bào mòn, lộ ra ánh sáng là một khối tử tinh bên trong. Chẳng qua bên trong khối tử tinh này còn hơi hơi mang theo ánh sáng màu xanh.

Nói cách khác, đây là một khối lam tử tinh, tuy rằng giá trị tuy không bằng thuần tử tinh, nhưng cũng không tồi.

Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây đều không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.

Bên trong khối phế liệu ra lam tử tinh, giá trị không biết tăng lên bao nhiêu lần!

* * *

Nhưng Mộ Vân Ca thấy thế chỉ lạnh lùng mị mị con ngươi, trên mặt không có một tia vui sướng.

Nàng nhớ rõ nữ chính giải ra chính là một khối tử tinh cực kì thuần tịnh, nhưng khi đến tay nàng, lại biến thành lam tử tinh!

A, hay cho một Thiên Đạo bất công!

Nhưng như vậy thì thế nào? Phàm là cơ duyên của nữ chính, lúc này đây, dù nàng không có đoạt đến cũng muốn đem nó phá hư!

Đem Lam tử tinh lấy giá 600 vạn bán ra, Mộ Vân Ca mặt vô biểu tình rời khỏi cửa hàng đổ thạch, sau đó đi đến cửa hàng ma thú.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 55: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (14)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Nhìn thấy Mộ Vân Ca lại đây, lão bản cửa hàng ma thú bày ra gương mặt tươi cười tự mình chào đón, "Mộ Dung đại tiểu thư, xin hỏi ngài muốn mua loại ma thú gì? Tiểu điếm gần đây mới về một đám ma thú mới, loại hình sủng vật hay chiến đấu đều có, ngài có muốn nhìn một chút không?"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca lãnh đạm gật đầu, sau đó nói: "Ta cần trứng ma thú!"

Vừa dứt lời, lão bản cửa hàng ma thú tức khắc lộ ra một tia bừng tỉnh, theo sau, hắn lập tức nói: "Vậy cũng thật trùng hợp, chúng ta gần đây cũng về một đám trứng ma thú mới! Mời đi bên này!"

Đối với ma thú mà nói, cùng khế ước với ma thú thời kỳ ấu niên tương đối dễ thành công, đối với trứng ma thú thì càng dễ dàng kí khế ước. Không chỉ như thế, ma thú mới vừa sinh ra liền bắt đầu bồi dưỡng thì độ ăn ý với linh hồn chủ nhân càng cao.

Mộ Dung Vân Ca muốn mua trứng ma thú, chắc chắn cũng vì điểm này.

* * *

Thật nhanh, Mộ Vân Ca được đưa đến phòng chuyên môn để trứng ma thú.

Nhìn qua một lược trứng ma thú để đầy đất, Mộ Vân Ca đi không bao lâu liền chú ý đến một cái trứng ma thú thật lớn.

"Đó là trứng ma thú gì? Làm sao lại lớn như vậy?"

Nghe được lời này, chủ tiệm lập tức trả lời: "Hồi Mộ Dung đại tiểu thư, đó là trứng Long tộc, nhưng mà ta cũng không dám lừa gạt đại tiểu thư, cái trứng rồng này là một trứng chết, không có gì dùng."

Nhưng làm chủ tiệm không nghĩ đến chính là, hắn vừa nói dứt lời, Mộ Dung Vân Ca lại nói: "Trứng rồng? Đây chính là vật hiếm lạ, ta muốn! Trứng chết cũng không sao, ta đem nó trở về xem một chút liền đem nó chiên ăn luôn!"

Nghe được lời này, chủ tiệm có chút cạn lời bẹp miệng, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Vậy được rồi, nếu ngài muốn chỉ cần 800 cái đồng vàng là được."

800 cái đồng vàng giết chết tiểu thần long, trợ thủ đắc lực của nữ chính, đáng giá!

Lập tức, Mộ Vân Ca thống khoái trả tiền.

* * *

Mộ Vân Ca tính tiền rời đi không lâu, liền sai người đem cái trứng rồng của nàng đưa đến Mộ Dung gia.

Tiếp theo, nàng một bên chờ nữ chính lại đây, một bên nhìn các ấu thú còn lại.

Thật nhanh, nữ chính mang mũ choàng che mặt liền lại đây.

Nhìn thấy người hầu trong tiệm đang vận chuyển một cái trứng rồng thật lớn, bên trong óc của nữ chính lập tức vang lên âm thanh của Thanh Phong đạo nhân, "Là trứng rồng! Mau, mau đem nó mua lại, cái trứng kia còn sống!"

Nghe được âm thanh của Thanh Phong đạo nhân, ánh mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt không khỏi hướng về cái trứng rồng kia nhìn một chút.

Sau một lát, Mộ Dung Thanh Nguyệt liền hỏi nhân viên bán hàng lại đây đón tiếp mình, "Xin hỏi cái thú ma trứng kia, là bán đi rồi sao?"

* * *

Thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt hỏi đến chuyện này, nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút liền gật đầu, "Đúng vậy, cái trứng ma thú kia đã bị người khác mua rồi."

Nghe được lời này, Mộ Dung Thanh Nguyệt hơi hơi gật đầu, mà lúc này, Thanh Phong đạo nhân lập tức nói với Mộ Dung Thanh Nguyệt: "Cái trứng rồng kia vô cùng có khả năng là một đầu thần long, nhất định phải đem nó tới tay! Có thần long làm ma sủng, thực lực của ngươi chắc chắn tăng lên vài lần!"

Vừa nói xong, bên trong mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt liền mang theo hai đạo tinh quang, tiếp theo, nàng hỏi nhân viên cửa hàng: "Cái trứng kia hình như là bị hóa thạch đi? Ai sẽ mua một cái trứng chết?"

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, nhân viên cửa hàng liền lộ ra vẻ mặt 'mua nó là người coi tiền như rác', đè thấp giọng nói với Mộ Dung Thanh Nguyệt: "Là đại tiểu thư Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Ca mua nó đi, cũng không biết nàng có việc gì đi mua một quả trứng chết."

Không nghĩ đến người mua trứng rồng là Mộ Dung Vân Ca, trong lòng Mộ Dung Thanh Nguyệt nháy mắt buông lỏng.

Nếu nói như vậy, thì cũng không có vấn đề gì.

Chờ sau khi nàng trở về liền nghĩ cách đem cái trứng ma thú này trên tay Mộ Dung Vân Ca về tay mình liền thành!

* * *

Trong lòng đã đem cái trứng rồng kia thành vật sở hữu của mình, tâm tình của Mộ Dung Thanh Nguyệt liền nhẹ nhàng tiến vào trong tiệm ma thú, sau đó nhìn về khu ấu thú (con non).

Không bao lâu, ánh mắt Mộ Dung Thanh Nguyệt liền bị một ấu ma thú thoạt nhìn thật yếu, giống như một con mèo con hấp dẫn.

Đi đến ấu ma thú trước mặt, Mộ Dung Thanh Nguyệt tò mò hỏi: "Cái tiểu gia hỏa này là chủng loại gì?"

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, nhân viên của cửa hàng trả lời: "Đây là một con sủng vật loại hình mèo đen ma thú dị loại, nếu ngài cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể giảm giá cho ngài một ít!" Trong lòng nhân viên cửa hàng chỉ nghĩ đem ma thú trong tiệm, tận dụng mọi khả năng đều bán ra ngoài.

Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được nhân viên cửa hàng nói, mị mị con ngươi hỏi: "Bao nhiêu tiền? Ta muốn, nhìn nó thật đáng thương."

Mèo đen biến dị? Nàng lại cảm thấy đây là một đầu hổ đâu?

Trên trán nó có chữ vương tuy không rõ ràng, nhưng cũng không phải là một con mèo đen đơn giản như vậy.

* * *

Nghe được Mộ Dung Thanh Nguyệt nói, trên mặt nhân viên cửa hàng lập tức lộ ra một tia kinh hỉ tươi cười, sau đó gật đầu nói: "Con này chỉ cần hai trăm cái đồng vàng là được."

Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe xong sảng khoái trả tiền, sau đó tiếp tục nhìn cái ấu thú còn lại.

Nhưng mà những ấu thú khác hiện tại đối với nàng mà nói, giá cả có chút cao thái quá, cho nên sau khi mua được mèo đen, nàng liền ôm cục màu đen nho nhỏ kia rời khỏi cửa hàng ma thú.

Mà chờ sau khi nữ chính rời khỏi, Mộ Vân Ca liền theo sát rời khỏi cửa hàng ma thú.

Kế tiếp, nàng cũng không tiếp tục đi theo nữ chính mà về lại Mộ Dung gia.

Mà Mộ Vân Ca vừa về tới, mấy cái tỷ muội cùng nàng mặt ngoài có quan hệ không tồi liền thò qua hỏi: "Đại tỷ tỷ, nghe nói cái trứng rồng kia là ngươi mua? Ngươi mua một quả trứng chết làm gì a?"

"Chẳng lẽ nó còn có khả năng nở ra?" Mọi người vẻ mặt tò mò nhìn nàng.

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca chỉ hướng các nàng hơi hơi mỉm cười, sau đó liền nói: "Các ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ chưa từng hưởng qua hương vị của trứng rồng, cho nên muốn mua về ăn luôn. Có lẽ đây là quả trứng rồng cuối cùng của đại lục Hạo Miểu cũng không nhất định, lần này không nếm thử, về sau liền không còn cơ hội ăn đến trứng rồng."

Nghe được Mộ Vân Ca nói, ánh mắt mấy người tức khắc sáng lên, cảm giác nước miếng đều chảy ra.

"Đại tỷ tỷ, chúng ta đây có thể hay không cũng nếm thử xem? Ta cũng muốn ăn trứng rồng!" Nhị tiểu thư không khỏi nói.

* * *

Mộ Vân Ca nhìn đôi mắt các nàng sáng lên gật gật đầu, "Dù sao ta một người cũng không ăn hết, đều cùng nhau ăn đi!"

"Oa! Đại tỷ tỷ ngươi là tốt nhất!" Mọi người hoan hô một trận.

Nhưng mà thật nhanh vấn đề liền ra tới.

Người của phòng bếp lại đây nói, xác trứng rồng quá cứng rắn, bọn họ gõ không bể!

Xác ngoài của trứng rồng thậm chí có thể lấy tới luyện khí, trình độ cứng rắn không cần nói cũng biết, Mộ Vân Ca nghe xong liền lập tức hướng phòng bếp đi đến.

Mà nàng sau khi đến, nhạy bén phát hiện cái trứng rồng này đã không còn một tia sức sống giống như lúc trước nàng nhìn đến.

A, bởi vì nó không dừng ở trong tay nữ chính, cho nên liền hoàn toàn biến thành một cái trứng chết sao?

Mặt không biểu tình tiếp nhận cây búa, Mộ Vân Ca không chút khách khí hung hăng gõ lên trứng rồng.

Dù sao nàng cũng không có tính toán muốn dùng cái trứng rồng này cho nàng nở ra một con thần long.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 56: PHƯỢNG NGHỊCH THIÊN HẠ: PHẾ TÀI TAM TIỂU THƯ (15)

[HIDE-THANKS]
Edit + Beta: ĐườngLam520

Người trong phòng bếp nhìn thấy động tác của Mộ Vân Ca không khỏi theo bản năng liền nhắm mắt lại.

Đại tiểu thư cũng thật hung tàn, không nói hai lời liền bắt đầu động thủ!

"Đang đang đang!"

Một tiếng tiếp một tiếng không ngừng ở bên tai mọi người vang lên.

Thật nhanh, mọi người không tự chủ được mở mắt, muốn nhìn xem tình huống của trứng rồng như thế nào.

Đại tiểu thư nàng.. có thể đem trứng rồng đập bể sao?

* * *

Mà tại thời điểm mọi người nghĩ như vậy, 'lộc cộc' một âm thanh trên trứng rồng vang lên.

Tiếp theo, bọn họ liền nghe Mộ Vân Ca nhàn nhạt nói: "Tốt rồi, nhưng mà nơi này hẳn là đã hình thành một tiểu long, nhìn xem có thể ăn hay không, có thể ăn liền làm thịt nướng ăn luôn!"

Nghe được lời này, mọi người ở đây tức khắc sôi nổi mở to mắt, sau đó đồng thời đi về phía trứng rồng vây quanh lại.

Đã có tiểu long?

Bọn học có thể nhìn đến Long tộc?

Tuy rằng đã chết, nhưng mà sinh thời có thể nhìn thấy Long tộc có bộ dáng gì, kia cũng thật vinh hạnh!

Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Mộ Vân Ca lạnh lùng nói: "Trước tiên đem trứng rồng cưa ra lại xem cũng không muộn! Sự tình còn lại, liền giao cho các ngươi!"

Nghe được lời này, người phòng bếp lập tức nói: "Vâng, đại tiểu thư!"

* * *

Mà chờ thời điểm Mộ Dung Thanh Nguyệt trở về, liền nhìn thấy người phòng bếp vẻ mặt hưng phấn nâng ra một ma thú hình dạng rồng con, đã nướng chín vàng óng ánh.

Trong lòng một cái lộp bộp, Mộ Dung Thanh Nguyệt không khỏi tiến nhanh đến nói: "Đây là ma thú gì?"

Thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt, biết nàng ta không phải là phế vật trước, kia mọi người vội vàng nói: "Hồi Tam tiểu thư, đây là thần long mà đại tiểu thư mang về! Chúng ta vừa đem nó nướng chín, đang chuẩn bị đưa qua cho các vị tiểu thư."

Tuy bọn họ không ăn được, nhưng sinh thời có thể lấy một đầu thần long làm nguyên liệu nấu ăn, kia cũng là một sự tình đáng giá cả đời kiêu ngạo!

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe được bọn họ nói, tâm đều lạnh.

Lúc này, nàng ẩn ẩn có cảm giác mình đã mất đi một đồ vật rất quan trọng.

Mà Thanh Phong đạo nhân lúc này đã bắt đầu chửi rủa lên: "Thao! Mộ Dung Vân Ca đáng chết, nàng ta dám đem trứng rồng ăn luôn! Đầu thần long này rõ ràng có thể cứu chữa! Nữ nhân nhiều chuyện, làm sao có thể ăn như vậy?"

* * *

Nghe được Thanh Phong đạo nhân lên tiếng mắng, Mộ Dung Thanh Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh ôm mèo đen nhỏ trong lòng ngực đi về phía sân nhỏ của mình.

Lúc này, Thanh Phong đạo nhân lại lần nữa xuất hiện, sau đó nhìn nàng hỏi: "Thanh Nguyệt, ngươi mua con mèo nhỏ này làm cái gì? Đều do ta, nếu chúng ta đi sớm một chút là tốt rồi."

Lúc này trong lòng Thanh Phong đạo nhân vô cùng hối hận, nếu hắn không cho Thanh Nguyệt trước tiên đi mua linh dược có lợi cho hồn phách của hắn thì tốt rồi!

Nếu bọn họ đến cửa hàng ma thú sớm một chút, thì Thanh Nguyệt hiện tại đã có được một đầu thần long, mà không phải con mèo đen xấu xí này!

Mộ Dung Thanh Nguyệt nghe xong lại lắc lắc đầu nói: "Có lẽ đầu thần long kia vốn dĩ không sống được, không có gì tiếc nuối, cùng so sánh với thần long, ta cảm thấy tiểu Miêu nhi này cũng không đơn giản."

Nghe được lời này, Thanh Phong đạo nhân tức khắc hứng thú, "Nhưng mà chính ta cũng không cảm thấy được nó có nơi nào đặc biệt?"

Lấy tầm mắt của hắn đều nhìn không ra tiểu miêu này có gì dị thường, điều này cũng có thể nói nó chính là một con mèo bình thường.

* * *

"Ngao ô!"

Đúng lúc này, mèo đen trong lòng ngực Mộ Dung Thanh Nguyệt đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, giống như cảm thấy bất mãn đối với lời nói của Thanh Phong đạo nhân.

Nghe được âm thanh của nó, Thanh Phong đạo nhân mở to hai mắt, "Hổ gầm.. Đây là một đầu hổ?"

Mà Mộ Dung Thanh Nguyệt hai mắt nhíu lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mèo đen trong lòng ngực nói: "Không sai, hiện tại thân thể nó quá yếu ớt nên mới có thể như vậy, chờ ta ôn dưỡng nó một khoảng thời gian, hẳn là nó thể nhìn ra bản thể của nó."

Thanh Phong đạo nhân nghe xong vội vàng gật đầu, sau đó ánh mắt khác thường nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt, nha đầu này.. vận khí thật sự quá tốt.

Nói không chừng.. nàng thực sự có thể vì hắn trọng tố thân thể!

Mà lúc này.

"Đinh! Giá trị tình yêu của nam hai Thanh Phong đối với nữ chính +20, trước mắt giá trị tình yêu là 60."

Nghe được âm thanh nhắc nhở, Mộ Vân Ca không cảm thấy kì quái chút nào, Thanh Phong đạo nhân trong nguyên tác vì nữ chính cô độc cả đời, là một nam phụ si tình. Mà hiện tại hắn lấy trạng thái linh hồn cùng nữ chính ở bên nhau, cùng nữ chính sớm chiều ở bên nhau, sinh ra tình cảm là điều bình thường.

Nhưng làm Mộ Vân Ca phát lạnh đó chính là ngay sau đó, Tiểu Hắc lại nói: "Chủ nhân, kiểu tra đo lường thấy mèo đen nữ chính mua là chủng loại thần thú Bạch Hổ tạp giao ra, về sau khi huyết mạch tiến hóa sạch sẽ, có tỷ lệ rất lớn thăng cấp thành thần thú Bạch Hổ!"

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca trực tiếp buông tay xương cốt của thần long xuống, đứng lên nói: "Ta ăn xong, dư lại các ngươi từ từ ăn, nhưng một phần để lại cho cha ai cũng không thể động."

"Đại tỷ tỷ yên tâm, chúng ta đã biết." Những người khác vội vàng nói.

Mộ Vân Ca gật gật đầu sau đó liền rời đi.

* * *

Mà lúc này bên trong phủ Thái tử, vẻ mặt Phượng Thanh Tuyệt cao thâm khó đoán nhìn tâm phúc Kim Hạo của mình hỏi: "Mộ Dung Vân Ca hôm nay làm cái gì?"

Nghe được lời này, trong lòng Kim Hạo tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng mà hắn vẫn đem hành tung hôm nay của Mộ Dung Vân Ca hội báo một lần.

Cũng không biết làm sao Thái tử điện hạ đột nhiên hứng thú đối với Mộ Dung Vân Ca.

Thời điểm nghe nói Mộ Vân Ca mua một cái trứng chết trở về, Phượng Thanh Tuyệt không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, "Nàng mua chết trứng làm cái gì?"

Nói đến đây, Kim Hạo cũng không khỏi co rút khóe miệng một chút, "Hồi điện hạ, nàng mua về ăn luôn."

Hắn vừa nói xong, Phượng Thanh Tuyệt biểu tình ngẩn ra, sau đó không khỏi cười khẽ lên.

Nữ nhân Phượng Thanh Tuyệt hắn coi trọng, quả nhiên không giống người thường!

* * *

"Đinh! Giá trị tình yêu của vai ác +5! Trước mắt giá trị tình yêu là 55." Mộ Vân Ca vừa mới trở về tiểu viện của mình, liền nghe được Tiểu Hắc báo cáo.

Trong lúc nhất thời, bước chân của Mộ Vân Ca không khỏi ngừng lại.

Phượng Thanh Tuyệt người này, tính tình quả thật là âm tình bất định, làm người ta cảm thấy không hiểu nổi.

Nàng hình như không có làm gì đáng giá để cho hắn tăng lên giá trị tình yêu với mình đi?

Quả thật là không thể hiểu được.

Nếu Phượng Thanh Tuyệt lúc này nghe được tiếng lòng của Mộ Vân Ca, nhất định sẽ không nhịn được nói: Nàng cái gì đều không cần làm, chỉ cần nghĩ đến nàng, tình yêu của ta đối với nàng liền sẽ không cầm lòng được mà tăng lên!

* * *

Mà đúng như dự tính của Mộ Vân Ca, cho dù nữ chính lúc này đã chứng minh được thực lực của mình, nhưng Mộ Dung Thịnh cũng sẽ không lập tức đề cao địa vị của nữ chính hay bất kỳ đãi ngộ gì giống như cốt truyện.

Tương phản, lòng phòng bị của hắn đối với nữ chính càng nghiêm trọng.

Qua mấy ngày sau, nữ chính lại ra cửa bán đan dược.

Làm một sát thủ chi vương, nàng ta tự nhiên biết được có người theo dõi mình, cho nên lúc này ả không tiếp tục che giấu tung tích của mình, mà quang minh chính đại đi ra cửa.

Trong nguyên tác, đây cũng chính là thời điểm nữ chủ đại nhân vả mặt Mộ Dung Vân Ca.

Bởi vì Mộ Dung Vân Ca nhìn thấy nữ chính ra cửa, liền lập tức đi qua, sau đó cố ý cùng nữ chính đối nghịch, chuyên đoạt đồ vật mà nàng ta coi trọng.

Sau đó, nàng bị nữ chính hố, thua muốn cởi sạch quần áo ở trên đường cái đế đô lõa thể.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back